-
Chương 3118: Tôi nói chuyện với bọn họ
Tôi nói chuyện với bọn họ
Ngô Bình nghe xong toàn bộ câu chuyện, tức giận nói: "Những người này thật sự là coi trời bằng vung!"
Lục Ngọc Sinh tuy còn trẻ nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, cậu ta nói: “Loại chuyện này rất bình thường, người có quyền có thể muốn làm gì thì làm, pháp luật chỉ là phương tiện để bọn họ khống chế người bình thường, chứ không phải là phương tiện dành cho người dân bình thường tự bảo vệ mình.”
Ngô Bình nói: “Ngọc Sinh, thế giới này hiện tại có công bằng và chính nghĩa.”
Lục Ngọc Sinh nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Con tin.”
Ngô Bình cười nói: “Bọn họ tùy tiện phá hủy nhà của cậu, còn suýt chút nữa đã chôn sống ba cậu, không thể cứ để yên chuyện này như vậy được.”
"Bùm!"
Cửa phòng bệnh bị đá tung ra, mấy người đàn ông lực lưỡng xông vào, người dẫn đầu để râu quai nón, mắt nhỏ, trên người vẽ rỗng vẽ rắn, hắn ta liếc nhìn bệnh nhân, nhếch môi nói: “Vậy mà không sập chết ông, mẹ nó mạng của ông cũng lớn thật.”
Sau đó hắn ta ném một xấp tiền lên bàn, làm đổ cốc nước trên bàn rồi nói: “Đây là 5 vạn tệ tiền chữa bệnh của ông. Chúng tôi đã phá nhà rồi, đừng gây rắc rối nữa, nếu không tụi này sẽ chôn ông một lần nữa!”
Dù sao thì Lục Ngọc Sinh vẫn còn trẻ dễ xúc động, tức giận nói: "Các người thật quá đáng, căn bản không có điểm mấu chốt của một con người!"
Cậu ta đã thành công thu hút sự chú ý của đối phương, hắn ta liếc nhìn Lục Ngọc Sinh, nói: "Cậu là con trai của ông ta à, được rồi, nếu cậu có ý kiến với tôi, vậy thì cùng tôi ra ngoài đi dạo đi!"
Lục Ngọc Sinh đang muốn đi tới, lại bị Ngô Bình kéo lại, anh bình tĩnh nói: "Cậu chăm sóc cho ba cậu thật tốt đi, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ."
Anh cười nói: “Đi thôi, anh muốn đi mấy vòng, tôi sẽ đi cùng anh.”
Người này thấy trên mặt Ngô Bình không có chút sợ hãi, không khỏi nhướng mày: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Anh không xứng biết tên của tôi. Đi thôi, ra ngoài đi dạo.”
Vậy mà những người này lại rất nghe lời, cùng nhau đi theo Ngô Bình ra khỏi phòng bệnh, sau khi đi đến cầu thang, sắc mặt người đàn ông này đã trở nên tái nhợt vì hắn ta phát hiện mình không thể khống chế được cơ thể, có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Bình nhìn bọn họ, nói: “Trên người các người bị nghiệp chướng bao vây, cả đời làm nhiều chuyện xấu, vậy kiếp này các người hãy biến thành chó đi.”
Anh giơ tay lên, tất cả những người này đều biến thành chó, hơn nữa tất cả đều là những con chó tàn tật, có ba chân, một mắt và không có đuôi, dù sao thì vừa xấu vừa khó coi.
Những con chó như thế này muốn làm chó hoang cũng khó, ngay cả những người yêu chó cũng không thích. Sau khi biến thành chó, Ngô Bình lần lượt đá bọn họ xuống cầu thang, cùng với tiếng chó kêu thảm thiết, anh trở về phòng bệnh.
Nhìn thấy Ngô Bình trở về sớm như vậy, Lục Ngọc Sinh không khỏi hỏi: "Chú, bọn họ không có làm gì chú chứ?"
Ngô Bình lắc lắc nắm đấm: “Tôi đã từng tập võ, bọn họ căn bản không dám trêu chọc tôi.”
Sau khi nghe nói chủ đầu tư có bối cảnh khá tốt, dù sao Ngô Bình cũng là Thiên Đế, không thể nhúng tay quá sâu nên anh đã gọi một cuộc điện thoại.
Gọi điện thoại cho Đông Vương, nghe được giọng nói của Ngô Bình, Đông Vương hưng phấn đứng dậy, nói: "Bệ hạ!"
Dù sao Đông Vương cũng không phải người bình thường, ông ta nắm bắt tin tức khá nhanh, biết Thiên Đế hiện tại chính là Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Đông Vương, hình như ông hơi lo lắng, đừng lo lắng, tôi chỉ là có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.”
Hiện tại quyền lực của Đông Vương ở Hoa Hạ rất lớn, điều này có liên quan rất lớn đến địa vị hiện tại của Ngô Bình trên Thiên giới. Khi nghe tin Ngô Bình có việc, ông ta lập tức nói: “Tiểu nhân sẵn sàng vượt qua nước sôi lửa bỏng vì bệ hạ!”
Ngô Bình: "Không nghiêm trọng lắm đâu, có một nhà đầu tư tên là Phó Sĩ Thành quá coi trời bằng vun, để phát triển bất động sản của mình, ông ta lại dám chôn sống người khác, đúng là không biết trời cao đất rộng."
Đông Vương là một người thông minh, nghe hiểu ý tứ của Ngô Bình, lập tức nói: "Bệ hạ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý tên khốn này!"
Ngô Bình: “Vậy cảm ơn Đông vương, sau này thường xuyên liên lạc.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lục Ngọc Sinh: “Nếu lát nữa Phó Sĩ Thành nhờ người cầu xin hoặc gọi điện cho cậu thì cũng đừng mềm lòng, loại người này nhất định phải dạy cho một bài học, khiến ông ta vĩnh viễn không thể trở mình mới được."
Lục Ngọc Sinh sửng sốt, tại sao cậu ta lại cảm thấy bộ dạng của anh như đã biết trước mọi chuyện, rốt cuộc anh đã gọi điện cho ai?
Ngô Bình ngồi chưa đầy mười phút, người nhà họ Lục đã nhận được điện thoại, Lục Ngọc Sinh bắt máy, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói rất khiêm tốn: "Lục thiếu gia, tôi là Phó Sĩ Thành, thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tất cả đều là lỗi của chúng tôi. Người của chúng tôi không biết trong nhà có người nên mới để xảy ra chuyện như vậy, Chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, tôi sẽ lập tức đến thăm ông Lục và bồi thường. Hơn nữa, xin đừng lo lắng, chúng tôi sẽ dựa theo tiêu chuẩn quốc gia để bồi thường cao hơn gấp trăm lần cho căn nhà của Lục thiếu gia, tuyệt đối không để cậu chịu thiệt.”
Lục Ngọc Sinh rất kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngô Bình, cậu ta cứng rắn: "Tôi không cần bồi thường, ông cũng không cần tới tìm tôi." Nói xong, cậu ta liền cúp máy.
Hít một hơi thật sâu, cậu ta không nhịn được hỏi: “Chú, chú biết nhân vật lớn nào vậy, chỉ một cuộc điện thoại chưa đầy mười phút đã làm cho Phó Sĩ Thành này sợ hãi như vậy. Vừa rồi giọng điệu ông ta khi nói chuyện với con giống như là cháu trai của con vậy."
Vẻ mặt Ngô Bình đắc ý, nói: "Tiểu Lục, tôi nói thật cho cậu biết, tôi quen thuộc hết với tất cả hoàng đế, tể tướng, vương công đại thần ở Hoa Hạ này."
Lục Ngọc Sinh vô cùng bội phục, giơ ngón tay cái lên: "Chú, chú đúng là cao thủ trong nhân gian. Ai ngờ một nhà văn lại có sức mạnh lớn như vậy."
Ngô Bình nghiêm mặt: “Cái gì mà nhà văn, là tác giả nổi tiếng!”
Lục Ngọc Sinh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con nói sai rồi, là tác giả nổi tiếng!”
Ngay sau đó, cơ quan bạo lực địa phương đã cử hàng nghìn người đến trực tiếp niêm phong công ty của Phó Sĩ Thành, bắt giữ hơn một trăm người, thậm chí còn niêm phong cả xe và nhà của nhà họ Phó.
Đúng lúc này, Phó Sĩ Thành bị chặn trên đường và đưa thẳng vào tù. Tuy nhiên, ngay khi ông ta bị nhốt vào tù đã bị người khác đánh đập, gãy 10 cây xương sườn, gãy cả hai chân và hai tay, bị mù một bên mắt trái, xương sống cũng bị gãy ba chỗ, từ nay bị liệt trên giường không thể làm điều ác được nữa.
Ngô Bình ngồi một lúc rồi rời đi.
Đã lâu không liên lạc với những người bạn cũ này, anh chuẩn bị đi gặp Đông Vương.
Lúc này Đông Vương đang căng thẳng ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì. Bởi vì oonh ta đang căng thẳng nên nóng nảy, có một thị nữ đứng bên cạnh, ông ta hét lên: "Cút đi, đứng cạnh ta làm gì?"
Thị nữ sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng lui về phía sau.
Một lúc sau, ông ta lại hét lên: "Người đâu! Chết đi đâu hết rồi?"
Vì vậy, một nhóm thị nữ và người hầu lại bước vào.
Sau khi cứ như vậy mấy lần, Đông Vương cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, ông ta hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.
Lúc này, Tần Cự Phong đi vào, hắn ta là người có quan hệ khá tốt với Ngô Bình, nhìn thấy hắn ta, gánh nặng trong lòng Đông Vương mới vơi bớt, cười nói: "Cự Phong, cuối cùng cậu cũng tới."
Tần Cự Phong hiện tại nắm giữ chức vị quan trọng ở Giang Nam, địa vị có thể nói ngang bằng Đông Vương, nhưng hắn ta vẫn luôn tôn trọng Đông Vương.
"Vương gia, trước đó ngài nói sư huynh của tôi hiện tại đang ở Hoa Hạ?" Tần Cự Phong cũng rất kích động, muốn gặp Ngô Bình.
Đông Vương gật đầu: “Đúng vậy, ngài ấy còn nhờ tôilàm một việc. Tôi hiểu, thân là Thiên Đế, tự mình làm những việc nhỏ như vậy cũng không tiện.”
Tần Cự Phong nhẹ nhàng thở dài: "Đã lâu không gặp sư huynh."
Đông Vương: “Cậu, cậu không thể gọi Thiên Đế là sư huynh nữa.”
Tần Cự Phong vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là bệ hạ.”
Đúng lúc này, một quản gia bước vào nói: "Vương gia, bên ngoài có Lý tiên sinh muốn gặp ngài."
Trong lòng Đông Vương run lên, ông ta lao thẳng ra cửa mà không nói một lời.
Ngô Bình nghe xong toàn bộ câu chuyện, tức giận nói: "Những người này thật sự là coi trời bằng vung!"
Lục Ngọc Sinh tuy còn trẻ nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, cậu ta nói: “Loại chuyện này rất bình thường, người có quyền có thể muốn làm gì thì làm, pháp luật chỉ là phương tiện để bọn họ khống chế người bình thường, chứ không phải là phương tiện dành cho người dân bình thường tự bảo vệ mình.”
Ngô Bình nói: “Ngọc Sinh, thế giới này hiện tại có công bằng và chính nghĩa.”
Lục Ngọc Sinh nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Con tin.”
Ngô Bình cười nói: “Bọn họ tùy tiện phá hủy nhà của cậu, còn suýt chút nữa đã chôn sống ba cậu, không thể cứ để yên chuyện này như vậy được.”
"Bùm!"
Cửa phòng bệnh bị đá tung ra, mấy người đàn ông lực lưỡng xông vào, người dẫn đầu để râu quai nón, mắt nhỏ, trên người vẽ rỗng vẽ rắn, hắn ta liếc nhìn bệnh nhân, nhếch môi nói: “Vậy mà không sập chết ông, mẹ nó mạng của ông cũng lớn thật.”
Sau đó hắn ta ném một xấp tiền lên bàn, làm đổ cốc nước trên bàn rồi nói: “Đây là 5 vạn tệ tiền chữa bệnh của ông. Chúng tôi đã phá nhà rồi, đừng gây rắc rối nữa, nếu không tụi này sẽ chôn ông một lần nữa!”
Dù sao thì Lục Ngọc Sinh vẫn còn trẻ dễ xúc động, tức giận nói: "Các người thật quá đáng, căn bản không có điểm mấu chốt của một con người!"
Cậu ta đã thành công thu hút sự chú ý của đối phương, hắn ta liếc nhìn Lục Ngọc Sinh, nói: "Cậu là con trai của ông ta à, được rồi, nếu cậu có ý kiến với tôi, vậy thì cùng tôi ra ngoài đi dạo đi!"
Lục Ngọc Sinh đang muốn đi tới, lại bị Ngô Bình kéo lại, anh bình tĩnh nói: "Cậu chăm sóc cho ba cậu thật tốt đi, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ."
Anh cười nói: “Đi thôi, anh muốn đi mấy vòng, tôi sẽ đi cùng anh.”
Người này thấy trên mặt Ngô Bình không có chút sợ hãi, không khỏi nhướng mày: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Anh không xứng biết tên của tôi. Đi thôi, ra ngoài đi dạo.”
Vậy mà những người này lại rất nghe lời, cùng nhau đi theo Ngô Bình ra khỏi phòng bệnh, sau khi đi đến cầu thang, sắc mặt người đàn ông này đã trở nên tái nhợt vì hắn ta phát hiện mình không thể khống chế được cơ thể, có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Bình nhìn bọn họ, nói: “Trên người các người bị nghiệp chướng bao vây, cả đời làm nhiều chuyện xấu, vậy kiếp này các người hãy biến thành chó đi.”
Anh giơ tay lên, tất cả những người này đều biến thành chó, hơn nữa tất cả đều là những con chó tàn tật, có ba chân, một mắt và không có đuôi, dù sao thì vừa xấu vừa khó coi.
Những con chó như thế này muốn làm chó hoang cũng khó, ngay cả những người yêu chó cũng không thích. Sau khi biến thành chó, Ngô Bình lần lượt đá bọn họ xuống cầu thang, cùng với tiếng chó kêu thảm thiết, anh trở về phòng bệnh.
Nhìn thấy Ngô Bình trở về sớm như vậy, Lục Ngọc Sinh không khỏi hỏi: "Chú, bọn họ không có làm gì chú chứ?"
Ngô Bình lắc lắc nắm đấm: “Tôi đã từng tập võ, bọn họ căn bản không dám trêu chọc tôi.”
Sau khi nghe nói chủ đầu tư có bối cảnh khá tốt, dù sao Ngô Bình cũng là Thiên Đế, không thể nhúng tay quá sâu nên anh đã gọi một cuộc điện thoại.
Gọi điện thoại cho Đông Vương, nghe được giọng nói của Ngô Bình, Đông Vương hưng phấn đứng dậy, nói: "Bệ hạ!"
Dù sao Đông Vương cũng không phải người bình thường, ông ta nắm bắt tin tức khá nhanh, biết Thiên Đế hiện tại chính là Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Đông Vương, hình như ông hơi lo lắng, đừng lo lắng, tôi chỉ là có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.”
Hiện tại quyền lực của Đông Vương ở Hoa Hạ rất lớn, điều này có liên quan rất lớn đến địa vị hiện tại của Ngô Bình trên Thiên giới. Khi nghe tin Ngô Bình có việc, ông ta lập tức nói: “Tiểu nhân sẵn sàng vượt qua nước sôi lửa bỏng vì bệ hạ!”
Ngô Bình: "Không nghiêm trọng lắm đâu, có một nhà đầu tư tên là Phó Sĩ Thành quá coi trời bằng vun, để phát triển bất động sản của mình, ông ta lại dám chôn sống người khác, đúng là không biết trời cao đất rộng."
Đông Vương là một người thông minh, nghe hiểu ý tứ của Ngô Bình, lập tức nói: "Bệ hạ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý tên khốn này!"
Ngô Bình: “Vậy cảm ơn Đông vương, sau này thường xuyên liên lạc.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lục Ngọc Sinh: “Nếu lát nữa Phó Sĩ Thành nhờ người cầu xin hoặc gọi điện cho cậu thì cũng đừng mềm lòng, loại người này nhất định phải dạy cho một bài học, khiến ông ta vĩnh viễn không thể trở mình mới được."
Lục Ngọc Sinh sửng sốt, tại sao cậu ta lại cảm thấy bộ dạng của anh như đã biết trước mọi chuyện, rốt cuộc anh đã gọi điện cho ai?
Ngô Bình ngồi chưa đầy mười phút, người nhà họ Lục đã nhận được điện thoại, Lục Ngọc Sinh bắt máy, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói rất khiêm tốn: "Lục thiếu gia, tôi là Phó Sĩ Thành, thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tất cả đều là lỗi của chúng tôi. Người của chúng tôi không biết trong nhà có người nên mới để xảy ra chuyện như vậy, Chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, tôi sẽ lập tức đến thăm ông Lục và bồi thường. Hơn nữa, xin đừng lo lắng, chúng tôi sẽ dựa theo tiêu chuẩn quốc gia để bồi thường cao hơn gấp trăm lần cho căn nhà của Lục thiếu gia, tuyệt đối không để cậu chịu thiệt.”
Lục Ngọc Sinh rất kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngô Bình, cậu ta cứng rắn: "Tôi không cần bồi thường, ông cũng không cần tới tìm tôi." Nói xong, cậu ta liền cúp máy.
Hít một hơi thật sâu, cậu ta không nhịn được hỏi: “Chú, chú biết nhân vật lớn nào vậy, chỉ một cuộc điện thoại chưa đầy mười phút đã làm cho Phó Sĩ Thành này sợ hãi như vậy. Vừa rồi giọng điệu ông ta khi nói chuyện với con giống như là cháu trai của con vậy."
Vẻ mặt Ngô Bình đắc ý, nói: "Tiểu Lục, tôi nói thật cho cậu biết, tôi quen thuộc hết với tất cả hoàng đế, tể tướng, vương công đại thần ở Hoa Hạ này."
Lục Ngọc Sinh vô cùng bội phục, giơ ngón tay cái lên: "Chú, chú đúng là cao thủ trong nhân gian. Ai ngờ một nhà văn lại có sức mạnh lớn như vậy."
Ngô Bình nghiêm mặt: “Cái gì mà nhà văn, là tác giả nổi tiếng!”
Lục Ngọc Sinh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con nói sai rồi, là tác giả nổi tiếng!”
Ngay sau đó, cơ quan bạo lực địa phương đã cử hàng nghìn người đến trực tiếp niêm phong công ty của Phó Sĩ Thành, bắt giữ hơn một trăm người, thậm chí còn niêm phong cả xe và nhà của nhà họ Phó.
Đúng lúc này, Phó Sĩ Thành bị chặn trên đường và đưa thẳng vào tù. Tuy nhiên, ngay khi ông ta bị nhốt vào tù đã bị người khác đánh đập, gãy 10 cây xương sườn, gãy cả hai chân và hai tay, bị mù một bên mắt trái, xương sống cũng bị gãy ba chỗ, từ nay bị liệt trên giường không thể làm điều ác được nữa.
Ngô Bình ngồi một lúc rồi rời đi.
Đã lâu không liên lạc với những người bạn cũ này, anh chuẩn bị đi gặp Đông Vương.
Lúc này Đông Vương đang căng thẳng ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì. Bởi vì oonh ta đang căng thẳng nên nóng nảy, có một thị nữ đứng bên cạnh, ông ta hét lên: "Cút đi, đứng cạnh ta làm gì?"
Thị nữ sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng lui về phía sau.
Một lúc sau, ông ta lại hét lên: "Người đâu! Chết đi đâu hết rồi?"
Vì vậy, một nhóm thị nữ và người hầu lại bước vào.
Sau khi cứ như vậy mấy lần, Đông Vương cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, ông ta hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.
Lúc này, Tần Cự Phong đi vào, hắn ta là người có quan hệ khá tốt với Ngô Bình, nhìn thấy hắn ta, gánh nặng trong lòng Đông Vương mới vơi bớt, cười nói: "Cự Phong, cuối cùng cậu cũng tới."
Tần Cự Phong hiện tại nắm giữ chức vị quan trọng ở Giang Nam, địa vị có thể nói ngang bằng Đông Vương, nhưng hắn ta vẫn luôn tôn trọng Đông Vương.
"Vương gia, trước đó ngài nói sư huynh của tôi hiện tại đang ở Hoa Hạ?" Tần Cự Phong cũng rất kích động, muốn gặp Ngô Bình.
Đông Vương gật đầu: “Đúng vậy, ngài ấy còn nhờ tôilàm một việc. Tôi hiểu, thân là Thiên Đế, tự mình làm những việc nhỏ như vậy cũng không tiện.”
Tần Cự Phong nhẹ nhàng thở dài: "Đã lâu không gặp sư huynh."
Đông Vương: “Cậu, cậu không thể gọi Thiên Đế là sư huynh nữa.”
Tần Cự Phong vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là bệ hạ.”
Đúng lúc này, một quản gia bước vào nói: "Vương gia, bên ngoài có Lý tiên sinh muốn gặp ngài."
Trong lòng Đông Vương run lên, ông ta lao thẳng ra cửa mà không nói một lời.
Bình luận facebook