-
Chương 3072-3073
Chương 3072: Thánh Môn đến
Chương 3072: Thánh Môn đến
A Bạch: "Thời cơ chưa tới, bây giờ nói cho công tử cũng không muộn."
Ngô Bình: “Có phải là nếu ta cưới họ thì sẽ đạt được quyền uy tối cao không? Quyền uy tối cao là gì?”
A Bạch: "Đúng vậy, công tử. Quyền uy tối cao cao hơn tất cả quyền uy, có thể xóa bỏ quyền uy của đối phương, hoặc chuyển giao một quyền uy nào đó cho người khác."
Ngô Bình kinh ngạc: “Có thể tước đoạt quyền uy của người khác!”
A Bạch: "Đúng vậy công tử, đây là quyền uy tối cao."
Ngô Bình gật đầu, sau đó đến gặp mấy người phụ nữ Thần Nguyệt, Lăng Nhược Lan và Liễu Mị để bàn chuyện kết hôn. Mười mỹ nhân đều đồng ý với việc kết hôn nên Ngô Bình đã ấn định ngày cưới vào ba ngày sau.
Chuyện hôn nhân của Đông Huyền Đại Đế không phải là chuyện nhỏ, toàn thể Nhân tộc đều bận rộn, các quan văn võ trong triều coi việc chuẩn bị cho buổi lễ này là ưu tiên hàng đầu.
Ngô Bình cũng rất coi trọng việc này, đích thân chuẩn bị hiện trường hôn lễ.
Vào ngày đầu tiên của hôn lễ, một cổng tháp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đêm của đại lục Thánh Cổ, tỏa ra vô lượng ánh sáng thần thánh. Cổng tháp rất lớn, trên đó khắc đủ loại chữ thần bí, phía sau cổng tháp mơ hồ nhìn thấy một thế giới rộng lớn!
Nhìn thấy cổng tháp xuất hiện, vô số Cổ Thánh lộ ra vẻ mặt chấn động, đồng thanh kêu lên: "Thánh Môn cuối cùng đã xuất hiện!"
Ngô Bình đang thử quần áo, đột nhiên cảm giác được cái gì đó. Anh bước ra khỏi đại điện và nhìn thấy cổng tháp khổng lồ không tầm thường kia.
Tử Thanh lập tức xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, cô ta nhìn về phía cánh cổng nói: "Đây là Thánh Môn!"
Trong lòng Ngô Bình rục rịch: “Thánh Môn, một trong các tông môn của kỷ nguyên?”
Tử Thanh: "Hệ thống tu hành của đại lục Thánh Cổ có nguồn gốc từ Thánh Môn. Sau khi ngủ lâu như vậy, các tu sĩ của Thánh Môn cuối cùng cũng ra ngoài."
Ngô Bình: “Thánh Môn và Thiên Đạo Môn giống nhau, bên trong đều có cường giả kỷ nguyên.”
Tử Thanh: “Ta và ngươi đều là Thánh Hoàng, nhưng nếu muốn trở thành Thánh Hoàng chân chính thì phải được Thánh Môn công nhận.”
Ngô Bình cười lạnh: “Thiên hạ này là do chúng ta chinh phục, còn cần người khác thừa nhận sao?”
Tử Thanh: “Chúng ta sẽ sớm biết được thái độ của Thánh Môn.”
Lúc này, hàng trăm tia sáng bay ra khỏi cổng tháp kia và đáp xuống khắp nơi của đại lục Thánh Cổ, trong đó có mấy tia sáng đã đáp xuống Huyền Kinh.
Tại Huyền Kinh, một khu phố cách hoàng cung không xa, một thanh niên đột nhiên xuất hiện, theo sau hắn là hai người hầu. Người này có khuôn mặt tuấn tú, lông mày rậm, đôi mắt dài, mặc một bộ đồ đỏ, vừa đi vừa cười nói: “Ta ở trong đó lâu như vậy, chán chết được, vẫn là nhân gian thú vị hơn."
Sau đó hắn nhìn thấy đường phố được trang trí rực rỡ, trông rất nhộn nhịp, người dân cũng tươi cười ra mặt và rất vui vẻ. Một số tửu lầu thậm chí còn cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí, một số cửa hàng còn tặng những món quà nhỏ miễn phí cho người qua đường, vui vẻ yên bình.
Người đàn ông áo đỏ có chút kinh ngạc, hắn chặn một người lại và hỏi: "Có chuyện gì vậy, hình như mọi người đều đang ăn mừng."
Ông lão được hỏi nói: "Thánh Hoàng bệ hạ sắp kết hôn, có mười một vị hoàng phi, trong đó có một người là Tử Thanh Thánh Hoàng, việc lớn như vậy ngươi không biết sao?"
Người đàn ông mặc đồ đỏ nghe xong thì sửng sốt, sau đó cười lớn: "Vậy mà lại cưới mười một người vợ cùng một lúc, đây là điều hạnh phúc nhất trên đời, thật tuyệt vời!"
Trong cung, Ngô Bình đang thử lễ phục, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình. Khi quay người lại, anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mặc đồ đỏ đang mỉm cười với mình.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đàn ông nói: “Ta nghe nói ngươi sẽ cưới mười một người vợ một lúc, ta rất ghen tị nên muốn đến để chiếm lấy vị trí của ngươi.”
Nói xong hắn đưa tay lau lên mặt, toàn thân biến thành bộ dáng của Ngô Bình.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Ngươi rất can đảm!”
Người này mỉm cười nói: "Ngươi đừng hoảng sợ, chờ sau khi ta ngủ với tất cả vợ của ngươi, ta sẽ trả lại thân phận cho ngươi, một Thánh Hoàng nhỏ bé như vậy, ta không thèm đâu."
"Bốp!"
Người đàn ông áo đỏ còn chưa kịp nói xong thì đã bị Ngô Bình tát một cái ngã xuống đất, lực lượng kinh khủng ập vào cơ thể hắn, nửa mặt của hắn vỡ nát. Sau đó, một bàn chân giẫm lên đầu hắn với sức lực rất mạnh, đầu hắn đau nhức dữ dội và có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào!
Người đàn ông vừa sợ vừa tức giận, hét lên: "Ngươi dám đánh bổn Thánh tử, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được ngươi đâu!"
Tuy Ngô Bình rất muốn giết hắn nhưng anh lại cảm thấy người này có lai lịch kỳ lạ nên lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ngươi là ai!”
Lúc này, hai bóng người lao tới, vây quanh hai bên trái phải của Ngô Bình, người bên trái nói với giọng nham hiểm: "Thả Thánh tử nhà ta ra!"
Ngô Bình đá hai chân vào người đàn ông mặc đồ đỏ, người này hét lên thảm thiết và bất tỉnh. Hai người kia tức giận, vừa định ra tay thì cảm thấy cơ thể yếu ớt, lập tức quỳ xuống đất.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Chỉ là hai tên tay sai mà cũng dám uy hiếp ta?”
Anh hỏi một người trong đó: "Các ngươi là ai, tới đây làm gì?"
Người này bị Ngô Bình nhìn thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được, nói: “Chúng ta là tu sĩ của Thánh Môn, đến du lịch ở nhân gian. Thánh tử nghe nói Thánh Hoàng cưới vợ nên muốn trêu chọc Thánh Hoàng sắp kết hôn."
Hóa ra là người của Thánh Môn, Ngô Bình hỏi hắn ta: "Thánh Môn xuất hiện vào lúc này là đang định làm gì?"
Người này nói: “Đạo chính thống của Nhân tộc ở đại lục Thánh Cổ đến từ Thánh Môn, Thánh Môn mở ra, tự nhiên là muốn thống nhất Nhân tộc.”
Ngô Bình không hỏi thêm câu nào nữa, nhốt cả ba người vào Tàng Cơ, tiếp tục chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Ngày hôm sau, hôn lễ bắt đầu, Ngô Bình kết hôn với mười mỹ nhân và Tử Thanh Thánh Hoàng ở Huyền Kinh. Vào ngày này, khắp chốn vui mừng, hàng vạn quốc gia đến thăm, thậm chí các Dị tộc xung quanh cũng cử sứ thần đến chúc mừng.
Hôn lễ rất náo nhiệt, hôm đó cửa cung được mở ra, ngay cả người dân bình thường cũng có thể vào cung xem náo nhiệt. Trong một thời gian ngắn, khắp nơi trong cung đều có dân chúng chen đầy.
Các thị vệ và cung nữ của hoàng cung xách giỏ và vung Thánh Thù khắp nơi, người dân thường không chỉ được chứng kiến hôn lễ mà còn nhận được tiền thưởng. Bởi vì có rất nhiều người, ngay cả những bức tường, hòn non bộ và mái nhà cũng chật kín người.
Hiện trường buổi lễ rất đông người, sau khi người chủ trì đọc xong lời chúc phúc, những ánh sáng bảy màu thần thánh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, sau đó là những tiếng nhạc thần tiên truyền đến, hàng trăm nữ thần bay xuống và nhảy múa uyển chuyển!
Trong số những nữ thần này, có một người nữ cung kính nói: "Đỉnh Diệu Nhạc của Thần Vực, chúc mừng Đông Huyền Thánh Hoàng và Vũ Thần kết hôn!"
Vũ Thần vũ rất vui mừng khi thấy tất cả các chị em thuộc dòng tộc của mình đều đến.
Nhưng đúng lúc này, một cây cầu vàng từ rất xa bay tới, đầu cầu đáp xuống hiện trường hôn lễ. Một bóng người bước lên cây cầu vàng, trong tích tắc đã đến trước mặt Ngô Bình.
Đây là một người đàn ông mặc áo bào màu vàng, không thể phân biệt được tuổi tác, có ba sợi râu xanh, ông ta liếc nhìn hiện trường, trầm giọng hỏi: “Ai là Đông Huyền Thánh Hoàng?”
Ngô Bình quan sát người vừa tới, bình tĩnh nói: “Ta đây, các hạ là ai?”
Người này bình tĩnh nói: “Ta là sứ giả của Thánh Môn! Thiên Thánh đã hạ lệnh, hôn nhân của Thánh Hoàng ở nhân gian không được phép tự mình quyết định. Nếu muốn kết hôn thì phải được sự cho phép của Thánh Môn!"
Các quan lại và người dân đều sửng sốt, cái gì? Thánh Hoàng kết hôn còn cần họ cho phép?
Trên mặt Ngô Bình không có biểu cảm gì, nói: "Còn có chuyện gì khác không?"
Thánh sứ lớn tiếng nói: "Thiên Thánh nói Tử Thanh Thánh Hoàng và Đông Huyền Thánh Hoàng đến Thánh Môn tiếp nhận khảo sát!"
Ngô Bình cười lạnh: "Vị trí Thánh Hoàng của ta là do ta tu luyện từng bước mà có. Vùng đất Đông Cảnh này cũng do ta dẫn quân đánh thắng từng tấc đất. Thánh Môn các ngươi có tư cách gì mà chỉ tay trước mặt ta!"
Thánh sứ tức giận: "To gan! Ngươi có biết hậu quả khi làm trái với Thánh Môn không?"
Chương 3073: Con của Hoang
Chương 3073: Con của Hoang
“Quỳ xuống!”
Ngô Bình quát một tiếng, thiên lôi rung chuyển tới chín tầng trời, đại đạo vang vọng, sấm sét trên bầu trời ngưng tụ thành một bàn tay lớn đè xuống, vị sứ giả này có tu sĩ ở cảnh giới thứ mười bốn, nhưng vào lúc này ông ta lại bị ấn mạnh trên mặt đất, đồi gối quỳ xuống đất.
Ông ta vừa kinh ngạc vừa giận, nói: “Ngươi dám xúc phạm Thánh sứ, Thánh Môn nhất định sẽ truy cứu đến cùng!”
"Dám vô lễ với bổn hoàng, ta sẽ tước đoạt tu vi của ngươi!" Người này cũng lĩnh ngộ một loại quyền uy, Ngô Bình vươn tay nắm lấy, đạo cơ chấn động, một luồng ánh sáng thần bí bay ra, rơi vào trong tay Ngô Bình, chính là tu vi của ông ta.
Thánh sứ đã mất đi tu vi, nằm trên mặt đất như người chết, sắc mặt tái nhợt, tất cả dũng khí gần như biến mất hoàn toàn, bắt đầu khóc lóc. Tu vi của ông ta phải rất vất vả mới có được, nếu không đã không thể trở thành Thánh sứ, bây giờ bị mất đi tu vi, đúng là sống không bằng chết.
"To gan!"
Trên bầu trời, một thân ảnh uy nghiêm xuất hiện, hơi thở mạnh mẽ trấn áp thiên hạ. Tuy nhiên, ngay khi hơi thở này vừa thoát ra thì đã bị Ngô Bình xua tay đánh tan. Anh bay lên trời, cơ thể trở nên cao hơn người kia, hai người đứng cạnh nhau như một người lớn và một đứa trẻ.
Người đối diện nhất thời sửng sốt, còn muốn biến lớn hơn, nhưng lại bị một luồng sức mạnh áp chế, không thể dùng thần thông biến hóa.
Đây là một người đàn ông trung niên để ria mép, có thể thấy ông ta cũng là một cường giả ở cảnh giới thứ mười lăm, cảnh giới mạnh nhất trong kỷ nguyên.
Tuy nhiên, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ hơn mà Ngô Bình tỏa ra, khí thế của người này lập tức yếu đi, nói: "Các hạ dám tước bỏ tu vi của Thánh sứ, đúng là rất to gan!"
Ngô Bình: “Ngươi dám ngạo mạn trước mặt bổn Tổ Thánh, ngươi cũng rất to gan.”
Đối phương cau mày nói: "Ta là trưởng lão của Thánh Môn, nếu dám vô lễ với ta, ngươi không sợ bị Thánh Môn trừng phạt sao?"
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Thánh Môn là Thánh Môn, bổn hoàng là bổn hoàng, không ai được khiêu khích người khác. Nếu bây giờ ngươi rút lui, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu ngươi không rời đi, ta chỉ có thể trấn áp ngươi."
Người đàn ông trung niên tức giận, nói: "Ngươi quá kiêu ngạo!"
Ngô Bình chỉ tay, lạnh lùng nói: "Suy yếu!"
Thật ra đối phương chỉ là một hóa thân, người thật lại là một cường giả cảnh giới thứ mười sáu. Nhưng lúc này Ngô Bình nói là làm ngay, cảm nhận bằng Thiên Đạo, cho dù không cần sử dụng sức mạnh của trung tâm, anh cũng có thể dễ dàng áp chế đối thủ.
"Bùm!"
Người đàn ông trung niên cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, sau đó sức mạnh của ông ta bị yếu đi một nửa, ông ta hoảng sợ thay đổi sắc mặt, quay người bỏ chạy. Cảnh tượng này bị bá tánh khắp thiên hạ nhìn thấy rõ ràng, cũng bị sứ giả của các Dị tộc đến chúc mừng nhìn thấy rõ ràng, đều không khỏi hô lên hay lắm.
Sau khi đuổi đi trưởng lão của Thánh Môn, hôn lễ tiếp tục tiến hành, Ngô Bình và mười một mỹ nhân bái đường thành thân. Sau khi đôi vợ chồng bái thiên địa xong, vận mệnh đã định, một sức mạnh vô song giáng xuống người Ngô Bình, giờ đây anh đã được định sẵn sẽ trở thành bất tử.
Anh khẽ mỉm cười, trong chốc lát đã tiến vào cảnh giới thứ mười sáu, cảnh giới Thiên Mệnh!
Cảnh giới Thiên Mệnh là một bước xa hơn cảnh giới Tề Thiên. Cảnh giới Tề Thiên chỉ có thể trường tồn cùng trời đất, nắm giữ quyền lực. Cảnh giới Thiên Mệnh thì càng tiến thêm một bước, có thể sống lâu hơn trời, sửa đổi Thiên Đạo. Mọi lời nói, việc làm một khi nói ra đều sẽ thành quy tắc, Thiên Đạo cảm ứng.
Cường giả cảnh giới Thiên Mệnh còn có một danh hiệu khác mà dân chúng ở dân gian gọi là ông trời! Anh có thể nghe hết những lời cầu nguyện của thế gian và kết nối với tất cả các linh hồn.
Cảnh giới thứ mười sáu là một cảnh giới cực kỳ khó đạt tới, nhưng Ngô Bình có được phúc lành của Thiên Đạo, lúc này mới có thể dễ dàng bước vào cảnh giới này.
Hôn lễ kết thúc, mười một vị phu nhân được đưa vào động phòng.
Đêm động phòng hoa chúc, Ngô Bình đương nhiên không thể ngồi yên, sau một đêm bận rộn đã là sáng sớm ngày hôm sau.
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành hai nhiệm vụ tối thượng, còn lại một nhiệm vụ."
Ngô Bình hỏi: “Nhiệm vụ cuối cùng là gì?”
“Giết con của Hoang.” A Bạch nói: “Khi Hoang bị phong ấn, con của Hoang đã bỏ trốn, người có thể phá vỡ phong ấn của Hoang trong tương lai rất ít, trong đó bao gồm cả con của Hoang.”
“Ngươi có biết con của Hoang ở đâu không?”
A Bạch: "Thiên Đế đã tính toán, con của Hoang đầu thai làm người, tu vi hiện tại của hắn hẳn là rất cao, không thấp hơn ngươi."
Sau đó, trong đầu Ngô Bình hiện lên một cái tên, anh khẽ cau mày: "Thiên tài của Thánh Môn, Sở Nhân Vương!"
A Bạch: "Ký ức của con trai Hoang đã bị phong ấn, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ thức tỉnh. Ngươi phải giết chết con trai của Hoang trước khi hắn thức tỉnh."
Ngô Bình: "Thánh Môn đã tồn tại rất nhiều kỷ nguyên, con trai của Hoang tiến vào Thánh Môn bằng cách nào?"
A Bạch: “Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thỉnh thoảng Thánh Môn sẽ phái người xuống phía dưới tìm Nhân tộc có tư chất phi thường để bồi dưỡng. Có lẽ Sở Nhân Vương đã tiến vào Thánh Môn lúc đó.”
Ngô Bình: “Ta vừa trở mặt với Thánh Môn, muốn điều tra vị Sở Nhân Vương này e là sẽ không dễ dàng.”
Anh suy nghĩ một chút, nói: "Xem ra, ta chỉ có thể giả làm người của Thánh Môn đi vào bên trong điều tra."
Lúc này anh xách tên Thánh Tử kia ra ngoài, đi vòng quanh hắn một vòng, liền hóa thành bộ dạng của Thánh Tử. Ngay cả hơi thở và quần áo của anh cũng trở nên giống hệt.
Giây tiếp theo, anh tước đi toàn bộ ký ức của tên Thánh Tử này, lập tức hiểu rõ rất nhiều điều về Thánh Môn.
Tên Thánh Tử này tên là Hoàng Nam Sinh, là một trong ba ngàn Thánh Tử được Thánh Môn bồi dưỡng. Tu vi của Thánh Tử nói chung đều phải đạt đến cảnh giới của Thánh Hoàng. Chỉ là so với Thánh Hoàng ở hạ giới thì quá trình tu luyện của tu sĩ Thánh Môn càng hoàn thiện hơn, dẫn đến tình huống là thực lực của tu sĩ Thánh Môn mạnh hơn mặc dù có tu vi giống nhau.
Thánh Tử là nhân tài xuất sắc nhất được lựa chọn từ một nhóm tu sĩ trẻ, trong số đó sẽ ra đời những người quản lý Thánh Môn. Thánh Tử được xếp hạng, tên của họ có thêm số thứ hạng ở phía trước. Ví dụ, người xếp thứ nhất gọi là Đệ nhất Thánh Tử, người xếp thứ một trăm gọi là Nhất bách Thánh Tử. Hơn nữa, bảng xếp hạng này sẽ được cập nhật thường xuyên dựa trên tình hình chung.
Thánh Tử có thứ hạng càng cao thì danh tiếng càng lớn, có được càng nhiều tài nguyên, có thể nói là vô cùng vinh quang. Thánh Tử xếp hạng thấp hơn sẽ có đãi ngộ kém hơn rất nhiều.
Ba năm một lần, họ sẽ chọn một Thánh Tử nằm trong top 10 để gia nhập vào Thánh Điện, có được nhiều tài nguyên hơn và truyền thừa mạnh hơn, Thánh Tử tiến vào Thánh Điện được gọi là Điện Thánh, những người bên dưới nói chung sẽ xưng hô là điện hạ! Số lượng của điện hạ tương đối ít, luôn được giữ ở mức 50 người, cách xưng hô cũng được đặt thứ hàng ở phía trước, chẳng hạn như Đại điện hạ, Nhị điện hạ.
Sau đó, cứ cách một đoạn thời gian sẽ chọn ra một người trong ba vị Điện Thánh đứng đầu để tiến vào Thánh Các. Thánh Các có truyền thừa tối cao của những cường giả kỷ nguyên, không hề tầm thường, mỗi người tiến vào đây đều được gọi là các lão. Các lão chịu trách nhiệm quản lý trung tâm của toàn bộ Thánh Môn, các vị trưởng lão cũng được tuyển chọn từ đây.
Hoàng Nam Sinh thuộc dạng xếp cuối trong ba ngàn Thánh Tử, xếp hạng ngoài hai ngàn. Những người xếp hạng ngoài 500 thường được gọi là Thánh Tử nào đó, chẳng hạn như Hoàng Nam Sinh là Hoàng Thánh Tử, dù sao thì 2338 Thánh Tử cũng quá dài, cũng quá mất mặt.
Về phần hai tên tùy tùng, Ngô Bình đã xóa ký ức của họ.
Tuy nhiên, anh vừa kết hôn, chưa thể rời đi ngay được nên ở lại Huyền Kinh thêm ba ngày để làm bạn với các cô dâu.
Ba ngày sau, anh thả hai tên tùy tùng ra, cải trang thành Hoàng Nam Sinh rồi xuất hiện trên đường phố Huyền Kinh.
Chương 3072: Thánh Môn đến
A Bạch: "Thời cơ chưa tới, bây giờ nói cho công tử cũng không muộn."
Ngô Bình: “Có phải là nếu ta cưới họ thì sẽ đạt được quyền uy tối cao không? Quyền uy tối cao là gì?”
A Bạch: "Đúng vậy, công tử. Quyền uy tối cao cao hơn tất cả quyền uy, có thể xóa bỏ quyền uy của đối phương, hoặc chuyển giao một quyền uy nào đó cho người khác."
Ngô Bình kinh ngạc: “Có thể tước đoạt quyền uy của người khác!”
A Bạch: "Đúng vậy công tử, đây là quyền uy tối cao."
Ngô Bình gật đầu, sau đó đến gặp mấy người phụ nữ Thần Nguyệt, Lăng Nhược Lan và Liễu Mị để bàn chuyện kết hôn. Mười mỹ nhân đều đồng ý với việc kết hôn nên Ngô Bình đã ấn định ngày cưới vào ba ngày sau.
Chuyện hôn nhân của Đông Huyền Đại Đế không phải là chuyện nhỏ, toàn thể Nhân tộc đều bận rộn, các quan văn võ trong triều coi việc chuẩn bị cho buổi lễ này là ưu tiên hàng đầu.
Ngô Bình cũng rất coi trọng việc này, đích thân chuẩn bị hiện trường hôn lễ.
Vào ngày đầu tiên của hôn lễ, một cổng tháp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đêm của đại lục Thánh Cổ, tỏa ra vô lượng ánh sáng thần thánh. Cổng tháp rất lớn, trên đó khắc đủ loại chữ thần bí, phía sau cổng tháp mơ hồ nhìn thấy một thế giới rộng lớn!
Nhìn thấy cổng tháp xuất hiện, vô số Cổ Thánh lộ ra vẻ mặt chấn động, đồng thanh kêu lên: "Thánh Môn cuối cùng đã xuất hiện!"
Ngô Bình đang thử quần áo, đột nhiên cảm giác được cái gì đó. Anh bước ra khỏi đại điện và nhìn thấy cổng tháp khổng lồ không tầm thường kia.
Tử Thanh lập tức xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, cô ta nhìn về phía cánh cổng nói: "Đây là Thánh Môn!"
Trong lòng Ngô Bình rục rịch: “Thánh Môn, một trong các tông môn của kỷ nguyên?”
Tử Thanh: "Hệ thống tu hành của đại lục Thánh Cổ có nguồn gốc từ Thánh Môn. Sau khi ngủ lâu như vậy, các tu sĩ của Thánh Môn cuối cùng cũng ra ngoài."
Ngô Bình: “Thánh Môn và Thiên Đạo Môn giống nhau, bên trong đều có cường giả kỷ nguyên.”
Tử Thanh: “Ta và ngươi đều là Thánh Hoàng, nhưng nếu muốn trở thành Thánh Hoàng chân chính thì phải được Thánh Môn công nhận.”
Ngô Bình cười lạnh: “Thiên hạ này là do chúng ta chinh phục, còn cần người khác thừa nhận sao?”
Tử Thanh: “Chúng ta sẽ sớm biết được thái độ của Thánh Môn.”
Lúc này, hàng trăm tia sáng bay ra khỏi cổng tháp kia và đáp xuống khắp nơi của đại lục Thánh Cổ, trong đó có mấy tia sáng đã đáp xuống Huyền Kinh.
Tại Huyền Kinh, một khu phố cách hoàng cung không xa, một thanh niên đột nhiên xuất hiện, theo sau hắn là hai người hầu. Người này có khuôn mặt tuấn tú, lông mày rậm, đôi mắt dài, mặc một bộ đồ đỏ, vừa đi vừa cười nói: “Ta ở trong đó lâu như vậy, chán chết được, vẫn là nhân gian thú vị hơn."
Sau đó hắn nhìn thấy đường phố được trang trí rực rỡ, trông rất nhộn nhịp, người dân cũng tươi cười ra mặt và rất vui vẻ. Một số tửu lầu thậm chí còn cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí, một số cửa hàng còn tặng những món quà nhỏ miễn phí cho người qua đường, vui vẻ yên bình.
Người đàn ông áo đỏ có chút kinh ngạc, hắn chặn một người lại và hỏi: "Có chuyện gì vậy, hình như mọi người đều đang ăn mừng."
Ông lão được hỏi nói: "Thánh Hoàng bệ hạ sắp kết hôn, có mười một vị hoàng phi, trong đó có một người là Tử Thanh Thánh Hoàng, việc lớn như vậy ngươi không biết sao?"
Người đàn ông mặc đồ đỏ nghe xong thì sửng sốt, sau đó cười lớn: "Vậy mà lại cưới mười một người vợ cùng một lúc, đây là điều hạnh phúc nhất trên đời, thật tuyệt vời!"
Trong cung, Ngô Bình đang thử lễ phục, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình. Khi quay người lại, anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mặc đồ đỏ đang mỉm cười với mình.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đàn ông nói: “Ta nghe nói ngươi sẽ cưới mười một người vợ một lúc, ta rất ghen tị nên muốn đến để chiếm lấy vị trí của ngươi.”
Nói xong hắn đưa tay lau lên mặt, toàn thân biến thành bộ dáng của Ngô Bình.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Ngươi rất can đảm!”
Người này mỉm cười nói: "Ngươi đừng hoảng sợ, chờ sau khi ta ngủ với tất cả vợ của ngươi, ta sẽ trả lại thân phận cho ngươi, một Thánh Hoàng nhỏ bé như vậy, ta không thèm đâu."
"Bốp!"
Người đàn ông áo đỏ còn chưa kịp nói xong thì đã bị Ngô Bình tát một cái ngã xuống đất, lực lượng kinh khủng ập vào cơ thể hắn, nửa mặt của hắn vỡ nát. Sau đó, một bàn chân giẫm lên đầu hắn với sức lực rất mạnh, đầu hắn đau nhức dữ dội và có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào!
Người đàn ông vừa sợ vừa tức giận, hét lên: "Ngươi dám đánh bổn Thánh tử, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được ngươi đâu!"
Tuy Ngô Bình rất muốn giết hắn nhưng anh lại cảm thấy người này có lai lịch kỳ lạ nên lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ngươi là ai!”
Lúc này, hai bóng người lao tới, vây quanh hai bên trái phải của Ngô Bình, người bên trái nói với giọng nham hiểm: "Thả Thánh tử nhà ta ra!"
Ngô Bình đá hai chân vào người đàn ông mặc đồ đỏ, người này hét lên thảm thiết và bất tỉnh. Hai người kia tức giận, vừa định ra tay thì cảm thấy cơ thể yếu ớt, lập tức quỳ xuống đất.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Chỉ là hai tên tay sai mà cũng dám uy hiếp ta?”
Anh hỏi một người trong đó: "Các ngươi là ai, tới đây làm gì?"
Người này bị Ngô Bình nhìn thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được, nói: “Chúng ta là tu sĩ của Thánh Môn, đến du lịch ở nhân gian. Thánh tử nghe nói Thánh Hoàng cưới vợ nên muốn trêu chọc Thánh Hoàng sắp kết hôn."
Hóa ra là người của Thánh Môn, Ngô Bình hỏi hắn ta: "Thánh Môn xuất hiện vào lúc này là đang định làm gì?"
Người này nói: “Đạo chính thống của Nhân tộc ở đại lục Thánh Cổ đến từ Thánh Môn, Thánh Môn mở ra, tự nhiên là muốn thống nhất Nhân tộc.”
Ngô Bình không hỏi thêm câu nào nữa, nhốt cả ba người vào Tàng Cơ, tiếp tục chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Ngày hôm sau, hôn lễ bắt đầu, Ngô Bình kết hôn với mười mỹ nhân và Tử Thanh Thánh Hoàng ở Huyền Kinh. Vào ngày này, khắp chốn vui mừng, hàng vạn quốc gia đến thăm, thậm chí các Dị tộc xung quanh cũng cử sứ thần đến chúc mừng.
Hôn lễ rất náo nhiệt, hôm đó cửa cung được mở ra, ngay cả người dân bình thường cũng có thể vào cung xem náo nhiệt. Trong một thời gian ngắn, khắp nơi trong cung đều có dân chúng chen đầy.
Các thị vệ và cung nữ của hoàng cung xách giỏ và vung Thánh Thù khắp nơi, người dân thường không chỉ được chứng kiến hôn lễ mà còn nhận được tiền thưởng. Bởi vì có rất nhiều người, ngay cả những bức tường, hòn non bộ và mái nhà cũng chật kín người.
Hiện trường buổi lễ rất đông người, sau khi người chủ trì đọc xong lời chúc phúc, những ánh sáng bảy màu thần thánh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, sau đó là những tiếng nhạc thần tiên truyền đến, hàng trăm nữ thần bay xuống và nhảy múa uyển chuyển!
Trong số những nữ thần này, có một người nữ cung kính nói: "Đỉnh Diệu Nhạc của Thần Vực, chúc mừng Đông Huyền Thánh Hoàng và Vũ Thần kết hôn!"
Vũ Thần vũ rất vui mừng khi thấy tất cả các chị em thuộc dòng tộc của mình đều đến.
Nhưng đúng lúc này, một cây cầu vàng từ rất xa bay tới, đầu cầu đáp xuống hiện trường hôn lễ. Một bóng người bước lên cây cầu vàng, trong tích tắc đã đến trước mặt Ngô Bình.
Đây là một người đàn ông mặc áo bào màu vàng, không thể phân biệt được tuổi tác, có ba sợi râu xanh, ông ta liếc nhìn hiện trường, trầm giọng hỏi: “Ai là Đông Huyền Thánh Hoàng?”
Ngô Bình quan sát người vừa tới, bình tĩnh nói: “Ta đây, các hạ là ai?”
Người này bình tĩnh nói: “Ta là sứ giả của Thánh Môn! Thiên Thánh đã hạ lệnh, hôn nhân của Thánh Hoàng ở nhân gian không được phép tự mình quyết định. Nếu muốn kết hôn thì phải được sự cho phép của Thánh Môn!"
Các quan lại và người dân đều sửng sốt, cái gì? Thánh Hoàng kết hôn còn cần họ cho phép?
Trên mặt Ngô Bình không có biểu cảm gì, nói: "Còn có chuyện gì khác không?"
Thánh sứ lớn tiếng nói: "Thiên Thánh nói Tử Thanh Thánh Hoàng và Đông Huyền Thánh Hoàng đến Thánh Môn tiếp nhận khảo sát!"
Ngô Bình cười lạnh: "Vị trí Thánh Hoàng của ta là do ta tu luyện từng bước mà có. Vùng đất Đông Cảnh này cũng do ta dẫn quân đánh thắng từng tấc đất. Thánh Môn các ngươi có tư cách gì mà chỉ tay trước mặt ta!"
Thánh sứ tức giận: "To gan! Ngươi có biết hậu quả khi làm trái với Thánh Môn không?"
Chương 3073: Con của Hoang
Chương 3073: Con của Hoang
“Quỳ xuống!”
Ngô Bình quát một tiếng, thiên lôi rung chuyển tới chín tầng trời, đại đạo vang vọng, sấm sét trên bầu trời ngưng tụ thành một bàn tay lớn đè xuống, vị sứ giả này có tu sĩ ở cảnh giới thứ mười bốn, nhưng vào lúc này ông ta lại bị ấn mạnh trên mặt đất, đồi gối quỳ xuống đất.
Ông ta vừa kinh ngạc vừa giận, nói: “Ngươi dám xúc phạm Thánh sứ, Thánh Môn nhất định sẽ truy cứu đến cùng!”
"Dám vô lễ với bổn hoàng, ta sẽ tước đoạt tu vi của ngươi!" Người này cũng lĩnh ngộ một loại quyền uy, Ngô Bình vươn tay nắm lấy, đạo cơ chấn động, một luồng ánh sáng thần bí bay ra, rơi vào trong tay Ngô Bình, chính là tu vi của ông ta.
Thánh sứ đã mất đi tu vi, nằm trên mặt đất như người chết, sắc mặt tái nhợt, tất cả dũng khí gần như biến mất hoàn toàn, bắt đầu khóc lóc. Tu vi của ông ta phải rất vất vả mới có được, nếu không đã không thể trở thành Thánh sứ, bây giờ bị mất đi tu vi, đúng là sống không bằng chết.
"To gan!"
Trên bầu trời, một thân ảnh uy nghiêm xuất hiện, hơi thở mạnh mẽ trấn áp thiên hạ. Tuy nhiên, ngay khi hơi thở này vừa thoát ra thì đã bị Ngô Bình xua tay đánh tan. Anh bay lên trời, cơ thể trở nên cao hơn người kia, hai người đứng cạnh nhau như một người lớn và một đứa trẻ.
Người đối diện nhất thời sửng sốt, còn muốn biến lớn hơn, nhưng lại bị một luồng sức mạnh áp chế, không thể dùng thần thông biến hóa.
Đây là một người đàn ông trung niên để ria mép, có thể thấy ông ta cũng là một cường giả ở cảnh giới thứ mười lăm, cảnh giới mạnh nhất trong kỷ nguyên.
Tuy nhiên, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ hơn mà Ngô Bình tỏa ra, khí thế của người này lập tức yếu đi, nói: "Các hạ dám tước bỏ tu vi của Thánh sứ, đúng là rất to gan!"
Ngô Bình: “Ngươi dám ngạo mạn trước mặt bổn Tổ Thánh, ngươi cũng rất to gan.”
Đối phương cau mày nói: "Ta là trưởng lão của Thánh Môn, nếu dám vô lễ với ta, ngươi không sợ bị Thánh Môn trừng phạt sao?"
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Thánh Môn là Thánh Môn, bổn hoàng là bổn hoàng, không ai được khiêu khích người khác. Nếu bây giờ ngươi rút lui, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu ngươi không rời đi, ta chỉ có thể trấn áp ngươi."
Người đàn ông trung niên tức giận, nói: "Ngươi quá kiêu ngạo!"
Ngô Bình chỉ tay, lạnh lùng nói: "Suy yếu!"
Thật ra đối phương chỉ là một hóa thân, người thật lại là một cường giả cảnh giới thứ mười sáu. Nhưng lúc này Ngô Bình nói là làm ngay, cảm nhận bằng Thiên Đạo, cho dù không cần sử dụng sức mạnh của trung tâm, anh cũng có thể dễ dàng áp chế đối thủ.
"Bùm!"
Người đàn ông trung niên cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, sau đó sức mạnh của ông ta bị yếu đi một nửa, ông ta hoảng sợ thay đổi sắc mặt, quay người bỏ chạy. Cảnh tượng này bị bá tánh khắp thiên hạ nhìn thấy rõ ràng, cũng bị sứ giả của các Dị tộc đến chúc mừng nhìn thấy rõ ràng, đều không khỏi hô lên hay lắm.
Sau khi đuổi đi trưởng lão của Thánh Môn, hôn lễ tiếp tục tiến hành, Ngô Bình và mười một mỹ nhân bái đường thành thân. Sau khi đôi vợ chồng bái thiên địa xong, vận mệnh đã định, một sức mạnh vô song giáng xuống người Ngô Bình, giờ đây anh đã được định sẵn sẽ trở thành bất tử.
Anh khẽ mỉm cười, trong chốc lát đã tiến vào cảnh giới thứ mười sáu, cảnh giới Thiên Mệnh!
Cảnh giới Thiên Mệnh là một bước xa hơn cảnh giới Tề Thiên. Cảnh giới Tề Thiên chỉ có thể trường tồn cùng trời đất, nắm giữ quyền lực. Cảnh giới Thiên Mệnh thì càng tiến thêm một bước, có thể sống lâu hơn trời, sửa đổi Thiên Đạo. Mọi lời nói, việc làm một khi nói ra đều sẽ thành quy tắc, Thiên Đạo cảm ứng.
Cường giả cảnh giới Thiên Mệnh còn có một danh hiệu khác mà dân chúng ở dân gian gọi là ông trời! Anh có thể nghe hết những lời cầu nguyện của thế gian và kết nối với tất cả các linh hồn.
Cảnh giới thứ mười sáu là một cảnh giới cực kỳ khó đạt tới, nhưng Ngô Bình có được phúc lành của Thiên Đạo, lúc này mới có thể dễ dàng bước vào cảnh giới này.
Hôn lễ kết thúc, mười một vị phu nhân được đưa vào động phòng.
Đêm động phòng hoa chúc, Ngô Bình đương nhiên không thể ngồi yên, sau một đêm bận rộn đã là sáng sớm ngày hôm sau.
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành hai nhiệm vụ tối thượng, còn lại một nhiệm vụ."
Ngô Bình hỏi: “Nhiệm vụ cuối cùng là gì?”
“Giết con của Hoang.” A Bạch nói: “Khi Hoang bị phong ấn, con của Hoang đã bỏ trốn, người có thể phá vỡ phong ấn của Hoang trong tương lai rất ít, trong đó bao gồm cả con của Hoang.”
“Ngươi có biết con của Hoang ở đâu không?”
A Bạch: "Thiên Đế đã tính toán, con của Hoang đầu thai làm người, tu vi hiện tại của hắn hẳn là rất cao, không thấp hơn ngươi."
Sau đó, trong đầu Ngô Bình hiện lên một cái tên, anh khẽ cau mày: "Thiên tài của Thánh Môn, Sở Nhân Vương!"
A Bạch: "Ký ức của con trai Hoang đã bị phong ấn, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ thức tỉnh. Ngươi phải giết chết con trai của Hoang trước khi hắn thức tỉnh."
Ngô Bình: "Thánh Môn đã tồn tại rất nhiều kỷ nguyên, con trai của Hoang tiến vào Thánh Môn bằng cách nào?"
A Bạch: “Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thỉnh thoảng Thánh Môn sẽ phái người xuống phía dưới tìm Nhân tộc có tư chất phi thường để bồi dưỡng. Có lẽ Sở Nhân Vương đã tiến vào Thánh Môn lúc đó.”
Ngô Bình: “Ta vừa trở mặt với Thánh Môn, muốn điều tra vị Sở Nhân Vương này e là sẽ không dễ dàng.”
Anh suy nghĩ một chút, nói: "Xem ra, ta chỉ có thể giả làm người của Thánh Môn đi vào bên trong điều tra."
Lúc này anh xách tên Thánh Tử kia ra ngoài, đi vòng quanh hắn một vòng, liền hóa thành bộ dạng của Thánh Tử. Ngay cả hơi thở và quần áo của anh cũng trở nên giống hệt.
Giây tiếp theo, anh tước đi toàn bộ ký ức của tên Thánh Tử này, lập tức hiểu rõ rất nhiều điều về Thánh Môn.
Tên Thánh Tử này tên là Hoàng Nam Sinh, là một trong ba ngàn Thánh Tử được Thánh Môn bồi dưỡng. Tu vi của Thánh Tử nói chung đều phải đạt đến cảnh giới của Thánh Hoàng. Chỉ là so với Thánh Hoàng ở hạ giới thì quá trình tu luyện của tu sĩ Thánh Môn càng hoàn thiện hơn, dẫn đến tình huống là thực lực của tu sĩ Thánh Môn mạnh hơn mặc dù có tu vi giống nhau.
Thánh Tử là nhân tài xuất sắc nhất được lựa chọn từ một nhóm tu sĩ trẻ, trong số đó sẽ ra đời những người quản lý Thánh Môn. Thánh Tử được xếp hạng, tên của họ có thêm số thứ hạng ở phía trước. Ví dụ, người xếp thứ nhất gọi là Đệ nhất Thánh Tử, người xếp thứ một trăm gọi là Nhất bách Thánh Tử. Hơn nữa, bảng xếp hạng này sẽ được cập nhật thường xuyên dựa trên tình hình chung.
Thánh Tử có thứ hạng càng cao thì danh tiếng càng lớn, có được càng nhiều tài nguyên, có thể nói là vô cùng vinh quang. Thánh Tử xếp hạng thấp hơn sẽ có đãi ngộ kém hơn rất nhiều.
Ba năm một lần, họ sẽ chọn một Thánh Tử nằm trong top 10 để gia nhập vào Thánh Điện, có được nhiều tài nguyên hơn và truyền thừa mạnh hơn, Thánh Tử tiến vào Thánh Điện được gọi là Điện Thánh, những người bên dưới nói chung sẽ xưng hô là điện hạ! Số lượng của điện hạ tương đối ít, luôn được giữ ở mức 50 người, cách xưng hô cũng được đặt thứ hàng ở phía trước, chẳng hạn như Đại điện hạ, Nhị điện hạ.
Sau đó, cứ cách một đoạn thời gian sẽ chọn ra một người trong ba vị Điện Thánh đứng đầu để tiến vào Thánh Các. Thánh Các có truyền thừa tối cao của những cường giả kỷ nguyên, không hề tầm thường, mỗi người tiến vào đây đều được gọi là các lão. Các lão chịu trách nhiệm quản lý trung tâm của toàn bộ Thánh Môn, các vị trưởng lão cũng được tuyển chọn từ đây.
Hoàng Nam Sinh thuộc dạng xếp cuối trong ba ngàn Thánh Tử, xếp hạng ngoài hai ngàn. Những người xếp hạng ngoài 500 thường được gọi là Thánh Tử nào đó, chẳng hạn như Hoàng Nam Sinh là Hoàng Thánh Tử, dù sao thì 2338 Thánh Tử cũng quá dài, cũng quá mất mặt.
Về phần hai tên tùy tùng, Ngô Bình đã xóa ký ức của họ.
Tuy nhiên, anh vừa kết hôn, chưa thể rời đi ngay được nên ở lại Huyền Kinh thêm ba ngày để làm bạn với các cô dâu.
Ba ngày sau, anh thả hai tên tùy tùng ra, cải trang thành Hoàng Nam Sinh rồi xuất hiện trên đường phố Huyền Kinh.