-
Chương 3051-3055
Chương 3051: Hoả Diễm Chi Chủ
Sau khi nhận một mũi tên, Ma Thần Bạch Cốt đau đớn, lập tức đóng con đường lốc xoáy và ẩn náu.
Lúc này có một vị tướng đi đến trước mặt Ngô Bình và báo cáo tình hình ở đây. Hóa ra đội quân của họ đến đây, thấy đất đai ở đây màu mỡ nên quyết định khai hoang đất nông nghiệp tốt ở đây và đã cử mấy vạn quân đến hỗ trợ.
Không ngờ sau khi khai hoang được một khu vực nhỏ thì lại phát hiện ra một ngôi mộ cổ. Có một người lính mở cửa ngôi mộ cổ, kết quả là chạm vào cấm chế và khiến con quái vật bên trong thức dậy.
Ngô Bình nhìn qua và thấy rằng vùng đất gần đó thực sự rất màu mỡ, là nơi thích hợp để trồng lương thực và hoa quả. Thậm chí dùng loại đất này để trồng dược liệu cũng đủ.
Khi anh đi đến trước cửa ngôi mộ cổ thì thấy cánh cửa đã bị phá hư, một tấm bia đứng ở cửa có dòng chữ: Đừng chạm vào ngôi mộ này, Bạch Cốt được chôn bên trong.
Ngô Bình đi vào bên trong quan sát thì thấy đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn lại gì cả, dường như con Ma Thần Bạch Cốt kia đã trốn thoát khỏi đây.
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 10% phúc lành của Thiên Đạo thêm một lần nữa."
Lúc này, Ngô Bình đã nhận được 40% phúc lành từ Thiên Đạo.
Ngô Bình nghe được lời này thì hơi kinh ngạc: "A Bạch, không phải Ma Thần Bạch Cốt kia vẫn chưa chết sao?"
A Bạch: "Một đòn tấn công của công tử đã khiến sinh lực của nó bị tổn hại nghiêm trọng, ở kỷ nguyên này nó nhất định sẽ ngủ say, có thể coi như nhiệm vụ đã hoàn thành."
Ngô Bình cười nói: "Được rồi, A Bạch, có phải nếu như phúc lành của Thiên Đạo đạt tới 100% thì xem như ta đã đạt yêu cầu không?"
A Bạch: "Vâng, thưa công tử."
Ngô Bình: “Xem ra ta cũng cần phải đề cao tu vi của mình. Nếu không, khi ta thật sự trở thành Thiên Đế nhưng thực lực không đủ thì rất xấu hổ.”
Ở Đông Cảnh này, đều do những người phụ nữ như Đào Như Tuyết và Đường Tử Di chịu trách nhiệm về việc chính trị, tốn công tốn sức. Lần này vừa trở lại, anh đã gọi mấy người phụ nữ đến bên mình, muốn ngưng tụ cấm kỵ của Nhân tộc trên người của mấy người phụ nữ.
Khi cấm kỵ của anh chỉ ở tầng cấm thứ mười bảy, anh không có khả năng này. Sau tầng cấm thứ mười tám thì có thể thực hiện một phần. Bây giờ anh đã đạt tới tầng cấm thứ mười chín nên chuyện này không còn khó khăn nữa.
Tuy nhiên, việc ngưng tụ cấm kỵ cho người khác cũng sẽ tiêu hao năng lượng cấm kỵ của chính anh, nên anh chỉ có thể giúp đỡ những người bên cạnh mình. Tất nhiên, đối với những người phụ nữ như Đường Băng Vân, Đào Như Tuyết, Nguyệt Vũ, Diệp Băng Hi, tu vi của họ đã đủ cao, bước tiếp theo là thăng cấp Chúa Tể, nên không nhất thiết phải ngưng tụ cấm kỵ.
Ngô Bình gọi các bà vợ của mình tới và lần lượt ngưng tụ cấm kỵ của Nhân tộc cho bốn người phụ nữ Đường Tử Di, Lý Mân, Nhậm San San và Lâm Băng Tiên. Với thực lực hiện tại của mình, anh có thể ngưng tụ tới tầng thứ mười hai cấm kỵ tối cao đối với bốn người phụ nữ! Điều này mang lại cho họ thần thông cấm kỵ.
Tuy nhiên, việc tu luyện bồi dưỡng cấm kỵ đòi hỏi phải bế quan tu luyện nên bốn người phụ nữ đã lầm lượt bế quan để tu dưỡng.
Ngoài ra, sau khi bốn người phụ nữ Đào Như Tuyết, Đường Băng Vân, Diệp Băng Hi, Nguyệt Vũ đã trải qua khoảng thời gian tu luyện trước đó thì cũng đã đến lúc họ tiếp tục thăng cấp, Ngô Bình giúp đỡ bốn người phụ nữ lần lượt đột phá đến cảnh giới Chúa Tể.
Trong số mấy người phụ nữ, Đường Băng Vân có thai không lâu sau khi đến đại lục Thánh Cổ, trông cũng sắp đến ngày sinh rồi. Khi cô ta vừa đột phá, Ngô Bình liền lấy ra Chí Tôn Đan bảo cô ta uống để điều trị thai khí.
Nửa tháng sau, một bé gái ra đời, trông xinh đẹp và dễ thương như các chị gái của mình, được đặt tên là Lý Mạt.
Tư chất của Lý Mạt không hề yếu hơn Lý Tôn, được trời ban phước lành khi vừa sinh ra.
Ngay khi em gái chào đời, Lý Tôn đã chạy đến gặp em gái của mình, ôm cô bé vào lòng và rất vui mừng nói rằng từ nay cậu ấy sẽ chăm sóc cô bé.
Tử Thanh Thánh Hoàng đã cho người mang đến rất nhiều quà tặng và phái mười mấy người hầu đến hầu hạ.
Trong nháy mắt, hơn một tháng sau, Huyền Kinh cuối cùng cũng đã hoàn thành, cả nhà Ngô Bình cũng dời vào Huyền Kinh sống, tu sửa cung Thánh Hoàng, mỗi người đều có cung điện riêng để ở.
Cùng ngày, Ngô Bình đến thế tục và đưa tất cả người trong nhà đến Huyền Kinh. Suy cho cùng thì nơi này vẫn hoàn thiện hơn thế tục.
Trong thời gian này, do nguồn tài nguyên dồi dào ở Đông Cảnh, không có thuế phú, hơn nữa Thánh Hoàng lại nhân từ, nên một lượng lớn Nhân tộc từ bên ngoài đã di cư đến đây. Hiện tại, dân số của Đông Cảnh đã chiếm một phần ba của toàn bộ Nhân tộc, buôn bán thịnh vượng, khắp nơi đều là những cánh đồng màu mỡ và thị trấn.
Tuy nhiên, những ngày tháng yên bình chưa kéo dài được bao lâu, Hỏa Diễm Chi Chủ đã có bước đi đầu tiên. Ở phía nam Đông Cảnh, Hỏa Diễm Chi Chủ đã giáng xuống và khống chế hàng ngàn bá tánh Nhân tộc. Những người này có được sức mạnh của Hỏa Diễm Chi Chủ, thực lực của họ đều ở cấp độ cường giả Đại Thánh, thực lực của một số người còn đạt đến cấp độ của Thánh Vương!
Mấy ngàn đại cao thủ bị khống chế, phía nam hỗn loạn. Ngô Bình lập tức nhận được tin tức, nhưng anh không đi về phía nam để dập tắt tình hình mà thay vào đó anh kích hoạt Cửu Cung Bát Quái để tính toán vị trí của Hoả Diễm Chi Chủ.
Sau khi tính toán, Hỏa Diễm Chi Chủ đang ẩn mình trong một mảnh vỡ kỷ nguyên và tọa lạc ở một nơi bí mật. Tuy nhiên, Ngô Bình muốn tìm thấy nó cũng không khó!
Hai ngày sau, Ngô Bình du hành xuyên qua vô số thời không, đi tới một nơi hoang vắng trong vũ trụ, nơi đây những ngôi sao mờ mịt, nhưng trong bụi bặm lại ẩn giấu một mảnh kỷ nguyên.
Anh dùng thủ đoạn của mình để trực tiếp đột nhập vào mảnh vỡ kỷ nguyên. Trật tự của đại đạo trong mảnh vỡ khác với kỷ nguyên này, lẽ ra Ngô Bình sẽ phải chịu tổn thất khi đến đây để chiến đấu với Hỏa Diễm Chi Chủ. Tuy nhiên, anh đã trực tiếp lao thẳng vào!
Không gian trong mảnh vỡ kỷ nguyên này không lớn và có những ngọn lửa tự do ở khắp nơi bên trong. Nhiệt độ của những ngọn lửa này cực kỳ cao, Ngô Bình cảm nhận được một cảm giác bỏng rát mãnh liệt.
Đột nhiên, những ngọn lửa này ngưng tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một con quái vật, từ trong mắt nó phun ra ngọn lửa, lạnh lùng nói: "Thánh Hoàng của Nhân tộc, ngươi thật to gan, dám xông vào nơi này!"
Ngô Bình nói: "Hỏa Diễm Chi Chủ, ta tới đây để hỏi ngươi, ngươi có nhất định phải đối đầu với Nhân tộc không?"
Hỏa Diễm Chi Chủ cười "ha ha": "Bây giờ không cần! Ta cần một hóa thân để mang theo sức mạnh mạnh mẽ của ta, nên ta cần một số lượng lớn Nhân tộc. Nhưng bây giờ không cần, có ngươi vị Thánh Hoàng của Nhân tộc là đủ rồi!"
Ngô Bình chớp chớp mắt: “Ngươi muốn biến ta thành hóa thân của ngươi sao?”
Hỏa Diễm Chi Chủ cười quái dị: "Nơi này thuộc về kỷ nguyên của ta, tuy rằng chỉ là mảnh vỡ, nhưng vẫn có thể áp chế ngươi!"
"Thật sao?" Ngô Bình thản nhiên nói: "Nhưng ngươi đừng quên, đây là kỷ nguyên mới. Một khi ngươi tiếp xúc với môi trường của kỷ nguyên mới thì không chết cũng bị thương."
Hỏa Diễm Chi Chủ hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì sao, chỉ cần ta không ra ngoài, kỷ nguyên này sẽ chẳng làm gì được ta!"
Ngô Bình nói: “Ngươi không cần đi ra ngoài.”
Hỏa Diễm Chi Chủ lạnh lùng nói: "Không cần nhiều lời, đưa thân thể đây!"
Đột nhiên, vô số ngọn lửa lao tới, hơi thở thật kinh khủng. Hỏa Diễm Chi Chủ này không hổ là kẻ thống trị hai kỷ nguyên, Ngô Bình cảm thấy mình không phải đối thủ của hắn.
Lúc này, Ngô Bình đột nhiên kích hoạt 40% phúc lành Thiên Đạo trong cơ thể, kết nối với đại đạo trong trời đất. Đột nhiên, toàn thân anh bao phủ bởi sấm sét, sau đó anh vung mạnh Thần Tiêu Kiếm.
"Rắc!"
Với sự trợ giúp của sức mạnh Thiên Đạo, anh đã đập vỡ mảnh vỡ kỷ nguyên chỉ bằng một kiếm, mảnh vỡ nổ tung, anh và Hỏa Diễm Chi Chủ đều quay trở lại môi trường của kỷ nguyên này!
Khoảnh khắc mảnh vỡ nổ tung, Hỏa Diễm Chi Chủ giận dữ gầm lên, cảm thấy hoảng loạn nhưng bất lực. Sau đó, toàn bộ áp lực mạnh mẽ từ trời đất đổ xuống người hắn, ngọn lửa co lại thành một quả cầu to bằng nắm tay nhằm cố gắng tự bảo vệ mình.
Lúc này Hỏa Diễm Chi Chủ rất yếu, chỉ còn chưa đến một nửa sức mạnh. Ngô Bình nhân cơ hội này sử dụng quyền uy suy yếu và làm suy yếu sức mạnh của đối thủ, khiến sức mạnh của hắn giảm xuống dưới 1%!
Dù vậy, hiện tại Hỏa Diễm Chi Chủ vẫn rất mạnh mẽ. Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Ngô Bình, anh sử dụng khả năng ký sinh của Quỷ Dị, sau đó biến thành một luồng sáng vàng và bay vào lõi của quả cầu lửa.
Chương 3052: Cường giả Kiếm Đế
Ánh sáng vàng dao động trong quả cầu lửa vài lần, ngọn lửa ‘đùng’ một tiếng nổ tung, biến thành ngọn lửa hình người, khuôn mặt méo mó và biến dạng. Ban đầu, phần đầu ngọn lửa có màu vàng kim, phần còn lại có màu đỏ và xanh.
Dần dần, toàn bộ người lửa biến thành màu vàng kim. Lúc này, Hỏa Diễm Chi Chủ đã bị Ngô Bình ký sinh, hơn nữa vì Ngô Bình thuộc về kỷ nguyên này, cho nên Hỏa Diễm Chi Chủ đã không còn bị Thiên Đạo áp chế, đã lấy lại được sức mạnh của cường giả kỷ nguyên!
Từ giờ trở đi, mỗi phút mỗi giây, Ngô Bình sẽ hấp thụ năng lượng của Hỏa Diễm Chi Chủ và nạp lại cho chính mình.
Sau khi hấp thụ một phần mười sức mạnh của Hỏa Diễm Chi Chủ, Ngô Bình không thể hấp thụ được nữa, sau đó anh áp chế hắn vào trong Tàng Cơ.
Sau khi trấn áp Hỏa Diễm Chi Chủ, hàng nghìn Nhân tộc bị khống chế đã lấy lại được ý thức và toàn bộ sức mạnh của họ đều biến mất.
Trở về Huyền Kinh, Ngô Bình lập tức bế quan. Hấp thụ sức mạnh của Hỏa Diễm Chi Chủ, anh nhanh chóng ngưng tụ tầng hoàng cấm thứ mười! Ngay khi hoàng cấm này vừa hình thành, khả năng của Hỏa Diễm Chi Chủ sẽ được khắc trên đó, tức là khả năng đốt cháy vạn vật!
Mười tầng hoàng cấm cho thấy tu vi cảnh giới Tề Thiên của Ngô Bình đã đạt đến cấp độ thứ hai, sức mạnh của anh lại tăng lên!
Hỏa Diễm Chi Chủ bị trấn áp, Hư Không Chi Chủ lập tức nhận được tin tức, nó vốn là muốn gây sự, lúc này lập tức thu hơi thở lại, ẩn nấp thật sâu, sợ bị Ngô Bình phát hiện!
Ngô Bình ở lại Huyền Kinh hơn một tháng, mỗi ngày luyện chế đan dược, tu luyện, tu vi càng ngày càng cao.
Vào ngày này, anh đến Tử Kinh để thăm Lý Tôn, lại thấy Tử Thanh bị thương, trên vai cô ta có một vết kiếm dài nửa thước, kiếm khí đáng sợ đang ăn mòn sức sống của cô ta. May mắn là cô ta có tu vi cao nên vết thương đang biến mất.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Là Kiếm Đế!”
Lần trước khi Tử Thanh vừa lên chức Thánh Hoàng đã bị Tổ Thần Kiếm Đế làm bị thương. Không ngờ lần này Tử Thanh lại bị thương.
"Tỷ tỷ, Kiếm Đế đã làm tỷ bị thương khi nào vậy?"
Tử Thanh cười nói: “Ta đến phía tây một chuyến, trên đường gặp phải Kiếm Đế. Ta nhớ tới chuyện lần trước nên đã đánh nhau với hắn một trận. Nhưng Tổ Thần chính là Tổ Thần, ta vẫn không phải là đối thủ của hắn.”
Ngô Bình: "Tên Kiếm Đế này ở nơi nào, hắn có thân phận gì ở Thần tộc?"
Tử Thanh: "Thần tộc có hàng chục vị thần lớn nhỏ, Kiếm Thần là một trong số đó. Kiếm Đế này là người đầu tiên sáng lập trở thành người tạo ra Kiếm Thần, và được coi là tổ tiên của Kiếm Thần, các Kiếm Thần ở hiện tại, đều là hậu duệ của hắn.”
Ngô Bình nghĩ tới Kiếm Thần mình gặp được nửa đường, liền nói: “Kiếm Đế đã làm ngươi bị thương hai lần, ta không thể tha cho hắn.”
Tử Thanh nói: "Quên đi, hiện tại, Thần tộc đang muốn hợp lực với chúng ta để chống lại Hoang, tạm gác chuyện này sang một bên đi."
Ngô Bình: “Hợp tác là hợp tác, báo thù là báo thù, không có ảnh hưởng gì.”
Thấy anh quyết tâm muốn đi, Tử Thanh cười nói: “Với thực lực của đệ đệ, muốn giết chết hóa thân của Kiếm Đế cũng không khó. Nhưng nếu là bản thể của Kiếm Đế thì có lẽ sẽ có chút khó khăn. Thực lực của Kiếm Đế đã đạt tới cấp độ Đại Cảnh thứ mười sáu."
Ngô Bình biết rằng cho dù là Thần tộc, Nhân tộc, Dị tộc, Hoang và Yêu đều được chia thành nhiều cảnh giới thống nhất.
Lấy đại lục Thánh Cổ làm ví dụ, Thánh Nhân đã thuộc về Đại Cảnh thứ mười, Đại Thánh thuộc về Đại Cảnh thứ mười một, Thánh Vương thuộc về Đại Cảnh thứ mười hai.
Giống như cảnh giới của Thánh Hoàng, nó bao gồm hai cảnh giới lớn là Đại Cảnh thứ mười ba và Đại Cảnh thứ mười bốn, trong đó Đại Cảnh thứ mười bốn đã là cảnh giới Tề Thiên.
Thật ra phía trên này còn có Đại Cảnh thứ mười lăm và Đại Cảnh thứ mười sáu. Hai cảnh giới này đều thuộc về kỷ nguyên và có những tên gọi khác nhau ở các tông phái tu hành khác nhau.
Đối với Nhân tộc ở đại lục Thánh Cổ, Đại Cảnh thứ mười lăm được gọi là Tổ Cảnh! Các tu sĩ ở cảnh giới này đã ở cấp độ tổ tiên của Nhân tộc và có công lao khai sáng! Gọi là Tổ Thánh!
Thường Minh Thánh Hoàng trong lịch sử đã đạt tới Đại Cảnh thứ mười lăm, nhưng các thế hệ sau lại thích gọi ông là Thánh Hoàng hơn. Dù sao ông cũng là Thánh Hoàng của Nhân tộc, danh hiệu Thánh Hoàng càng dễ nhận biết hơn.
Các nhân vật ở Đại Cảnh thứ mười lăm đều muốn tạo ra một hệ thống tu hành, nếu hệ thống này lớn lên, nó sẽ có thể cạnh tranh với Tiên đạo, Phật đạo và Thần đạo, đồng thời phân chia thế giới một cách bình đẳng!
Hiện tại, Ngô Bình đã có tiềm năng trở thành Tổ Thánh, nhưng anh cần một quá trình ổn định, quá trình này có thể mất nhiều thời gian, hoặc có thể gần ngay trước mắt.
Ngô Bình hiểu rằng giữa anh và bản thể của Kiếm Đế vẫn còn một khoảng cách, nhưng khoảng cách không rõ ràng, nếu thực sự ra tay, thật ra anh vẫn có cơ hội tự tay giết chết đối phương, dù sao thì cấm kỵ của anh cũng có tầng cấm thứ mười chín, thêm một tầng cấm nữa là có thể trở thành cường giả kỷ nguyên.
“Tìm cơ hội, ta sẽ giết một hoá thân của hắn trước.” Ngô Bình bình tĩnh nói.
Lúc này, một thị nữ với vẻ mặt hoảng sợ vội vàng chạy tới nói: "Bệ hạ, không hay rồi, điện hạ trúng độc!"
Còn chưa nói xong, Ngô Bình và Tử Thanh đều biến mất tại chỗ, đồng thời xuất hiện trong một cái sân, đây là nơi Lý Tôn thường chơi đùa, trong sân có đống cát, hồ nước và các loại động vật nhỏ. Nào là rồng con, hổ con, gà con và cừu con.
Lúc này, Lý Tôn đang ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, không ngừng phun ra thứ màu đen.
Ngô Bình bước tới ngửi ngửi, sắc mặt khó coi, lập tức vỗ vào lưng Lý Tôn, cậu bé ‘oẹ’ một tiếng ói ra hết đồ ăn trong bụng.
Sau đó, anh cho Lý Tôn ăn một viên Hoá Độc Đan.
Tử Thanh vẫn im lặng cho đến khi sắc mặt của Lý Tôn khá hơn, cô ta mới hỏi: "Huyền Bình, Tôn Nhi đã trúng phải loại độc gì?"
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Vu độc, bản thân chất độc này có khả năng sát thương hạn chế, nó là một chất môi giới. Kẻ đầu độc có thể sử dụng vu thuật để kích hoạt chất độc, khiến người bị trúng độc chết ngay lập tức. May mắn Tôn Nhi có thể chất chí tôn, có khả năng kháng độc mạnh mẽ. Nếu là người khác thì đã chết từ lâu rồi."
Trong đôi mắt đẹp của Tử Thanh hiện lên sát ý, cô ta nhìn hai người thị nữ hầu hạ sinh hoạt của Lý Tôn. Sắc mặt hai thị nữ tái nhợt, đều quỳ trên mặt đất, kêu lên: "Tiểu nhân không biết chuyện gì xảy ra!"
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không cần hỏi, ta tự mình điều tra.”
Vừa dứt lời, anh dùng tay phải bắt ấn quyết, ý thức của anh đảo ngược thời gian, trở về lúc trước.
Anh nhìn thấy Lý Tôn đang cưỡi một con bê chơi đùa trong sân và đuổi theo một con hổ trắng nhỏ. Lúc này, một cái đầu đen nổi lên trong hồ nước, mái tóc che kín mặt, từ xa hắn ta phun ra một luồng khí đen về phía Lý Tôn. Không khí đen dính vào mặt đất và xuyên vào lòng bàn chân của Lý Tôn.
Hai thị nữ tuy ở gần đó nhưng lại không thấy được đầu người trong hồ nước.
Ngô Bình mở mắt, đưa tay chộp về phía hồ nước, tựa như xuyên qua thời gian túm lấy cái đầu ở một thời gian khác.
Lúc này, cách xa hàng ngàn dặm, một tu sĩ áo đen đang trốn dưới lòng đất, đột nhiên có một lực lượng mạnh mẽ bao trùm lấy hắn ta, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, lao lên không trung, kinh hãi và bối rối.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn ta vén mớ tóc rối bù trên trán, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Khuôn mặt này giống mặt cá, mắt không có mí, miệng giống miệng cá.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, chính là Ngô Bình.
Nhìn thấy Ngô Bình, người này kinh hãi, đang định bỏ chạy, lại phát hiện thân thể không thể động đậy, vội vàng nói: "Thánh Hoàng tha mạng!"
Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm: "Ngươi đã nhận ra ta, còn dám chạy trốn? Nói đi, là ai sai ngươi đầu độc!"
Người này run rẩy nói: "Tiêu nhân không thể nói được, nói ra chắc chắn sẽ chết!"
Ngô Bình đưa tay ra một chút, một luồng ánh sáng vàng bao trùm lấy hắn ta, lạnh lùng nói: "Ngươi cứ nói đi, ngay cả cường giả kỷ nguyên cũng không giết được ngươi đâu!"
Người này nghiến răng một cái, nói: "Là Hoang Thiên!"
Nói xong, một tia sáng đen từ xa bay tới bắn phá ánh sáng vàng, nhưng đều bị bật ra, tuy nhiên, nó không bỏ cuộc mà quay vòng để cố gắng bắn phá ánh sáng vàng một lần nữa.
Chương 3053: Kiếm trảm Hoang Thiên
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, kích hoạt Thần Tiêu Kiếm, giơ tay chém ra một luồng kiếm quang, trực tiếp chém tia sáng đen thành từng mảnh!
Ngô Bình cau mày nói: “Hoang Thiên là ai?”
Người này nói: "Hoang Thiên là một cường giả nửa người nửa Hoang, phụ thân hắn là Vương Hoang, mẫu thân hắn là Đại Thánh của Nhân tộc. Chính hắn đã phái tiểu nhân đến đầu độc tiểu hoàng tử!"
Ngô Bình: “Ta không hề quen biết Hoang Thiên mà ngươi nói, tại sao hắn lại muốn hại con trai của ta?”
Người này nói: "Tiểu nhân thật sự không biết!"
"Đưa ta đi tìm Hoang Thiên!" Ngô Bình lạnh lùng nói.
Có người này dẫn đường, chỉ trong nửa khắc, Ngô Bình đã đến một cái hố khổng lồ có đường kính hơn vạn trượng, sâu mấy vạn trượng, hai bên sườn bên trong hố có vô số cửa hang, bên trong là các loại côn trùng độc và chim dữ.
Ngô Bình đi tới đỉnh của hố khổng lồ và dùng Thần Tiêu Kiếm trực tiếp đâm mạnh xuống. Một thanh kiếm khổng lồ đâm vào hố, mặt đất rung chuyển, một tiếng hừ lạnh từ phía dưới truyền đến.
Sau đó, thanh kiếm khổng lồ rung chuyển và bị đánh bật ra. Một người đàn ông tóc đen lao lên không trung, mặc áo giáp đen và cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.
Từ trên người của người này, Ngô Bình cảm nhận được hơi thở của Hoang, đồng thời cũng có hơi thở của Thánh Hoàng Nhân tộc! Tuy nhiên, hơi thở của Hoang càng mạnh mẽ hơn.
"Ngươi là Hoang Thiên, ngươi đã hạ độc muốn giết con trai của ta?" Ngô Bình hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh.
Người này nói: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh đó, ngay trong ngày đã có thể tìm được ta. Đúng vậy, ta chính là người muốn giết thằng nhóc đó."
"Ta có thù oán với ngươi sao?" Ngô Bình hỏi.
Hoang Thiên lắc đầu: "Ta trời sinh thành thạo bói toán, ta đã tính ra sau này ta sẽ chết dưới tay con trai Lý Tôn của ngươi, cho nên ta phải ra tay diệt trừ nó trước."
Ngô Bình nói: “Ngươi tính lại lần nữa đi.”
Hoang Thiên duỗi tay phải ra, tay phải của hắn có bảy ngón, bảy ngón tay cử động. Sau một lát, sắc mặt của hắn thay đổi lớn, ánh mắt dán chặt vào Ngô Bình.
“Ngươi đã tính ra ngươi sẽ chết trong tay ai chưa?” Anh hỏi.
Hoang Thiên hừ một tiếng: "Là ngươi giết ta! Tuy nhiên, hôm nay ta sẽ không chết, mà sẽ chết ở ba năm sau. Nhưng không sao, ba năm cũng đủ để ta thay đổi số mệnh đi ngược lại ý trời!"
"Thật sao, vậy ngươi tính lại lần nữa đi." Ngô Bình nói.
Hoang Thiên cau mày, lại bấm ngón tay tính. Lần này, hắn cau mày lẩm bẩm: "Kỳ quái, sao lại trở thành hai năm?"
Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm: “Bởi vì lần thứ nhất ngươi tính, ta chỉ quyết định tra tấn ngươi ba năm trước rồi mới giết ngươi. Lần thứ hai, ta quyết định tra tấn ngươi hai năm mới giết chết ngươi.”
Hoang Thiên vô cùng tức giận, dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay đâm mạnh, một luồng ánh sáng giết chóc ập tới.
Ngô Bình giơ tay ấn nhẹ, một vòng xoáy lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh, ánh sáng giết chóc bắn vào vòng xoáy, trong nháy mắt đã bị đốt cháy! Đây chính là năng lực của Hỏa Diễm Chi Chủ mà anh có được sau khi ngưng tụ tầng hoàng cấm thứ mười, Phần Hoá Thiên Địa! Ngọn lửa này rất đáng sợ, không chỉ có thể đốt cháy vật chất, còn có thể đốt cháy năng lượng cho chính mình sử dụng!
Vòng xoáy rung chuyển, một ngọn lửa giết chóc lao ra. Ánh sáng giết chóc này không chỉ mạnh hơn ánh sáng giết chóc của đối phương mà còn có sức mạnh của lửa thêm vào, khiến nó mạnh hơn gấp mấy lần!
Hoang Thiên cực kỳ ngạc nhiên, hai tay kết ấn, một tấm khiên cổ xưa xuất hiện trong tay hắn. Ngọn lửa giết chóc chạm vào tấm khiên, tấm khiên phát nổ, khiến hắn phun ra một ngụm máu.
"Tuyệt Thế Nhất Kiếm, giết!"
Ngô Bình kích hoạt Thần Tiêu Kiếm, sức mạnh của ngọn lửa tràn vào thân kiếm, anh vung kiếm chém ra, một kiếm trận lửa xuất hiện trên bầu trời và trên mặt đất, thiên la địa võng bao phủ lấy Hoang Thiên và khóa chặt hắn lại!
Hắn dịch chuyển ngàn bước, nhưng lại phát hiện sát trận cũng đang chuyển động theo, hắn căn bản không thể tránh được.
Hoang Thiên kinh hãi, nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, tính ra hôm nay sẽ chết, hắn hét lên: "Đông Huyền Thánh Hoàng, có chuyện gì cũng phải từ từ..."
Tên khốn này muốn giết con trai của anh, vậy thì còn gì để nói? Ngô Bình giơ tay chỉ, lạnh lùng nói: "Cướp đoạt!"
Vị thế của anh vốn ở trên Hoang Thiên. Hoang Thiên có huyết mạch của Hoang, trong cơ thể có mười bốn tầng cấm, lẽ ra cũng là một sinh vật rất mạnh mẽ. Đáng tiếc, mười bốn tầng cấm so với mười chín tầng cấm của Ngô Bình thì vẫn kém xa. Hơn nữa, Ngô Bình còn hấp thụ một phần mười năng lượng của Hỏa Diễm Chi Chủ.
"Không……"
Hoang Thiên hét lên, nhưng ngay khi vừa phát ra âm thanh, một luồng năng lượng dâng trào trong cơ thể hắn. Đây là sức mạnh mà Ngô Bình đã tước đoạt của hắn. Chưa đầy nửa giây, Hoang Thiên đã biến thành khói bụi, thể xác và linh hồn đều biến mất!
Sau khi Hoang Thiên chết, Ngô Bình lấy được pháp khí trữ vật của hắn, sau khi mở ra thì thấy rất nhiều bảo vật bên trong. Anh chỉ liếc nhìn qua rồi thản nhiên cất đi.
Lúc này toàn thân người dẫn đường run rẩy, run giọng nói: "Thánh Hoàng, tha mạng!"
Ngô Bình vung tay lên, người này nổ tung tại chỗ, hóa thành sương máu. Đối với kẻ thù muốn giết con trai mình thì không có gì để nói, trực tiếp giết chết!
Trở lại sân nhỏ, Tử Thanh vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Ngô Bình giải thích tình hình và nói: "Tên Hoang Thiên đó là con trai của Vương Hoang, ta phải tìm ra Vương Hoang càng sớm càng tốt."
Sau đó, anh kiểm tra Lý Tôn và thấy rằng cậu bé không có vấn đề gì, nói: "Bên cạnh Tôn Nhi phải có cao thủ bảo vệ."
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta mời Lý Thần Cương đến đây, hắn ta thông thạo bói toán và hiểu biết rộng rãi, thuận tiện cũng có thể làm thầy của Tôn Nhi."
Tử Thanh gật đầu khen ngợi.
Lý Huyền Cương theo gia đình Ngô Bình đến đại lục Thánh Cổ, mới thích nghi với môi trường ở đây. Trên thực tế, hắn ta luôn muốn hỗ trợ Ngô Bình, xây dựng sự nghiệp, nhưng tiếc là gần đây vẫn không thể đi theo bên cạnh Ngô Bình.
Hiện tại được Ngô Bình triệu tập, hắn ta vui mừng đến mức phải đi thay một bộ quần áo mới rồi mới tới.
"Tiểu nhân bái kiến Thánh Hoàng!" Lý Thần Cương cung kính nói.
Ngô Bình gật đầu và nói: "Lý tiên sinh, ta muốn mời ngài làm thầy cho Lý Tôn con trai ta, ngài có đồng ý không?"
Lý Huyền Cương còn chưa từng gặp Lý Tôn, lúc này chỉ nhìn thoáng qua, toàn thân không khỏi run rẩy, giọng run run nói: “Đây là Thánh hoàng tử sao?”
Ngô Bình nói: “Trông có vẻ lớn, nhưng thực ra nó mới sinh ra được mấy tháng thôi.”
Lý Huyền Cương bấm ngón tay tính toán, kinh ngạc nói: "Thánh hoàng tử là người có tướng mạo cao quý nhất, chỉ sợ sau này thành tựu của ngài ấy sẽ không thua kém Thánh Hoàng!"
Tử Thanh nghe xong rất vui vẻ, cười nói: "Tiên sinh đúng là tinh thông bói toán."
Lúc này Ngô Bình giơ tay lên, truyền sức mạnh Hoang Thiên đã hấp thụ vào cơ thể Lý Huyền Cương. Lý Huyền Cương vừa mới đột phá cảnh giới Hỗn Độn cách đây không lâu, hắn ta biết Ngô Bình đang giúp đỡ mình, lập tức dùng hết sức để luyện hoá nó.
Một lát sau, trong cơ thể hắn ta xuất hiện cấm kỵ của Nhân tộc, và có được mười bốn tầng cấm! Trong đó tầng cấm thứ mười bốn còn có khả năng đoán trước tương lai, khả năng này đối với hắn ta như hổ thêm cánh.
Hắn ta vừa ngạc nhiên vừa cảm kích, vội vàng cúi đầu thật sâu trước Ngô Bình: “Đa tạ sự giúp đỡ của Thánh Hoàng!”
Ngay sau đó, Ngô Bình lại gọi cho Tiểu Tuấn tới. Tuy Tiểu Tuấn không phải con ruột của anh nhưng anh lại coi nó như con đẻ của mình. Hiện tại, Tiểu Tuấn đã trưởng thành thành thiếu niên, chiều cao gần như bắt kịp Ngô Bình.
Ngô Bình gọi cậu ấy tới, trước tiên nâng cấm kỵ của cậu ấy lên tầng thứ mười lăm! Anh cũng quyết định dạy kiếm pháp cho cậu ấy, còn đưa cho cậu ấy một số sát phù của Thiên Đế để sử dụng trong những lúc gặp nguy hiểm.
Tiểu Tuấn rất thích cậu em trai này, cậu ấy có một trái tim đơn giản và rất hòa hợp với Lý Tôn, không bao lâu đã trở thành đồng bọn không thể tách rời.
Ngô Bình đang dạy cho Tiểu Tuấn thì A Bạch đột nhiên nói: "Công tử, chúng ta có một nhiệm vụ mới. Vương Hoang xuất hiện ở gần đây, xin công tử hãy đi giết hắn!"
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên: "Vương Hoang? Chẳng lẽ là cha ruột của Hoang Thiên sao? Tốt lắm, ta đang định đi tìm hắn đây!"
Chương 3054: Vương Hoang
Đúng lúc này, một sinh vật hình người xuất hiện ở phía bắc Huyền Kinh, cách đó 3.900 dặm. Hắn ta có một khuôn mặt ngựa và một cặp sừng cong trên đầu, trên mỗi chiếc sừng có mười ba chiếc vòng vàng và mỗi chiếc vòng vàng tượng trưng cho một cấm kỵ tối cao!
Bất cứ nơi nào sinh vật hình người đi đến, màu sắc và âm thanh xung quanh sẽ biến mất, biến thành một thế giới im lặng chỉ có hai màu đen và trắng.
Đột nhiên, hắn ta dừng lại và đưa mắt nhìn về phía xa. Một bóng người bay từ xa tới, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta. Người tới không ai khác chính là Ngô Bình, Đông Huyền Thánh Hoàng của Nhân tộc!
Cơ thể của sinh vật hình người nhuốm đầy máu, hắn ta cao cả trăm trượng, tay trái cầm một đống đầu lâu, một số đầu lâu vẫn còn rỉ máu, chắc là vừa mới lột da xong. Trong tay phải hắn ta đang cầm một chiếc rìu khổng lồ, máu vẫn chảy ra từ lưỡi rìu.
Ngay khi sinh vật hình người nhìn thấy Ngô Bình, hắn ta đã biết đó là kẻ giết con trai mình. Hắn ta phát ra những âm tiết kỳ lạ, nhưng Ngô Bình lại có thể hiểu được.
"Ngươi đã giết Hoang Thiên con trai của ta?" Hắn ta hỏi.
Ngô Bình: "Là do ta giết, vì hắn muốn giết con trai ta nên ta giết hắn. Ngươi là Vương Hoang à?"
Vương Hoang gật đầu: "Nếu ngươi giết con trai của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi, ngươi còn có gì muốn nói không?"
Ngô Bình liếc nhìn chiếc đầu lâu trong tay hắn ta, hỏi: “Những chiếc đầu lâu này là của ai?”
Vương Hoang nói: “Ta vừa từ chiến trường kỷ nguyên trở về, tất cả đều được ta săn giết ở đó.”
Ngô Bình cảm thấy rất hứng thú: “Chiến trường kỷ nguyên là chỗ nào?”
Vương Hoang: “Trình độ của ngươi còn không đủ để biết điều này, nhưng nói cho ngươi biết cũng không sao, mỗi kỷ nguyên đều có cường giả sinh ra. Để tồn tại, những cường giả này sẽ xây dựng pháo đài, để có thể an toàn sống sót qua hết kiếp nạn kỷ nguyên này đến kiếp nạn kỷ nguyên khác. Tuy nhiên, phương pháp này sẽ khiến họ mất đi ý chí chiến đấu, những thế hệ sau dần trở nên tệ hơn. Để trưởng thành những cường giả kỷ nguyên hợp tác với nhau tạo ra ‘chiến trường kỷ nguyên’. Các cường giả đến từ các kỷ nguyên khác nhau chỉ cần lấy ra một số bảo vật là có thể tiến vào chiến trường, giết chết những tu sĩ khác và cướp bóc kho báu từ những kỷ nguyên khác nhau!”
Ngô Bình nghĩ tới việc anh đã nhìn thấy pháo đài kỷ nguyên khi anh còn ở vũ trụ chiều thấp, xem ra những thứ đó không phải là không có căn cứ mà thực sự tồn tại trong vũ trụ chính!
"Trong chiến trường kỷ nguyên không bị Thiên Đạo trấn áp sao?"
"Chiến trường kỷ nguyên không thuộc về bất kỳ kỷ nguyên nào, cho nên không bị trấn áp, tất cả tu sĩ đều chiến đấu công bằng." Vương Hoang nói: "Được rồi, nói nhiều như vậy, ngươi có thể lên đường."
Ngô Bình nhướng mày, nói: “Ngươi cũng không phải cường giả kỷ nguyên, chỉ sợ ngươi không giết được ta.”
Vương Hoang không nói thêm nữa, vung chiếc rìu khổng lồ trước mặt chém ra.
Ngô Bình lấy Thần Tiêu Kiếm ra, mũi kiếm đâm vào chiếc rìu khổng lồ, một sức mạnh cực lớn đánh tới, chiếc rìu khổng lồ trong tay Vương Hoang thực sự nứt ra một khe hở! Sau đó, kiếm quang quét qua, hàng tỷ kiếm vũ nổ tung, trong nháy mắt đã xuyên thủng Vương Hoang.
Vương Hoang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Thần Tiêu Kiếm trong tay Ngô Bình, nói: "Vậy mà lại là Thiên Nhận, ta đã đánh giá thấp ngươi."
Hắn ta vừa dứt lời, trong Thiên Nhận kiếm vũ xuất hiện hàng tỷ sợi kiếm, trong nháy mắt đã chém Vương Hoang thành một đám sương máu, chỉ còn một cái đầu còn nguyên vẹn, nhưng bên trong cũng đã bị phá hủy.
Ngô Bình sử dụng quyền uy tước đoạt, rút sức mạnh cấm kỵ từ sương máu! Thật ra bản chất của Hoang là nguồn cấm, nên đối với anh đây là một liều thuốc bổ.
Vương Hoang trước mặt có thực lực rất mạnh, chỉ cách Đế Hoang một bước, sau khi hấp thu năng lượng của hắn ta, Ngô Bình sắp ngưng tụ tầng cấm thứ 20! Tuy nhiên, tầng cấm thứ 20 là một ngưỡng cửa rất cao, số phận đã an bày có một luồng sức mạnh đáng sợ ngăn cản nó hình thành, cảm giác sắp ngưng tụ nhanh chóng biến mất.
Ngô Bình biết tầng cấm thứ 20 sẽ không dễ dàng, vì vậy anh cũng không ép buộc, thay vào đó, anh đưa tay nắm lấy chiếc rìu khổng lồ của Vương Hoang và một chiếc túi được khâu bằng một loại da thú nào đó.
Sau khi mở túi ra, anh mới phát hiện không gian bên trong rất lớn, loại da thú này có đặc tính không gian. Anh lục lọi một lát và tìm thấy một tấm lệnh bài dính máu có viết vài dòng chữ kỳ lạ trên đó. Vết máu này giống với máu trên chiếc rìu khổng lồ.
Ngoại trừ lệnh bài, trong túi còn có mười mấy bảo vật quý giá từ các kỷ nguyên khác nhau. Anh biết đây chắc chắn là chiến lợi phẩm mà Vương Hoang có được từ chiến trường kỷ nguyên.
"Tấm lệnh bài này hẳn là đồ vật để bước vào chiến trường kỷ nguyên đúng không?" Anh nhìn sơ qua rồi lập tức cất nó đi.
Sau khi giết Vương Hoang, Ngô Bình mang đầu hắn ta trở về Huyền Kinh, sai người xây một tòa tháp, đặt cái đầu này lên đỉnh tháp để mọi người trên khắp thiên hạ đến tham quan. Sau này, cái đầu của Vương Hoang này sẽ là lời cảnh cáo cho những kẻ có ý định trở thành kẻ địch của Nhân tộc, nếu thực lực không bằng Vương Hoang thì tốt nhất không nên khiêu khích Nhân tộc.
Tin tức truyền đi, khiến thiên hạ chấn động, dù sao năm đó Hoang cũng chính là tồn tại làm Thiên Đế đau đầu, Đông Huyền Thánh Hoàng giết chết Vương Hoang, đây là một thành tích vĩ đại!
Sự việc này cũng khiến Huyền Kinh nổi tiếng khắp thiên hạ. Ngày càng có nhiều Nhân tộc chuyển đến Huyền Kinh sinh sống, khiến Huyền Kinh càng thịnh vượng hơn.
Giống như Tử Kinh, Huyền Kinh cũng xây dựng một con phố thương mại. Tất cả các cửa hàng trong đó đều do Ngô Bình mở ra, việc kinh doanh rất phát đạt. Những thứ mua từ Thiên Giới có thể bán hết nhanh chóng ở đây, lợi nhuận kiếm được có thể cao hơn gấp nhiều lần. Số tiền bán được sử dụng để mua nguyên liệu ở đại lục Thánh Cổ, sau đó lại bán cho Thiên Giới.
Với việc bán qua bán lại như vậy, Ngô Bình hốt bạc mỗi ngày và trở nên giàu có không ai bằng. Tuy nhiên, số tiền kiếm được anh không tiêu xài bao nhiêu, phần lớn số tiền đó được dùng để xây dựng các công trình công cộng và xây dựng Huyền Kinh cũng như các thành thị lớn nhỏ ở Đông Cảnh.
Ngày này, Ngô Bình luyện chế một ít đan dược, Kim Huyền Sương đến thăm.
Đối với Ngô Bình, Kim Huyền Sương là Kim Song Nhi, anh lập tức bỏ dở việc đang làm, đưa cô ta đi chơi khắp nơi, ăn uống vui vẻ.
Chơi đùa mấy ngày, Kim Huyền Sương vui mừng đến quên cả trời đất, quyết định ở lại trong thánh cung của Huyền Kinh.
Mấy ngày nay trao đổi với Kim Huyền Sương, Ngô Bình càng hiểu biết sâu hơn về khái niệm tu hành của Thần tộc, anh cho rằng khái niệm của Nhân tộc và Thần tộc bổ sung cho nhau, nếu có thể bù đắp lẫn nhau thì chắc chắn có thể tạo ra tình thế mới.
Anh nói ý tưởng này với Kim Huyền Sương, cô ta rất ủng hộ, nói: “Huyền Bình, khuyết điểm trong việc tu luyện của Thần tộc là quá hỗn tạp, cái gì cũng hấp thụ, muốn trở nên mạnh mẽ hơn ở khía cạnh này, lại muốn trở nên mạnh mẽ ở khía cạnh kia, nhưng cuối cùng thì thường là biết rất nhiều thứ nhưng không chuyên thứ nào cả."
Ngô Bình: “Nhưng Thần tộc cũng có ưu điểm, huyết thống gen không ngừng cường hóa, thế hệ này mạnh mẽ hơn thế hệ kia.”
Dựa vào y học và sự hiểu biết về dược liệu, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra ý tưởng, nhưng anh cảm thấy việc này còn cần Vũ Thần giúp đỡ, bởi vì anh cảm thấy mình có thể tham khảo các tư thế múa để tạo ra một công pháp có một không hai! Với công pháp này, Nhân tộc có thể tiến hóa theo những phương hướng cố định và tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn!
Nếu việc này hoàn thành thì anh sẽ có công khai sáng! Có thể thuận lợi bước vào Đại Cảnh thứ mười lăm và trở thành vị Tổ Thánh của hiện tại!
Vì vậy, loại tiến hóa này không chỉ nhanh hơn Thần tộc mà lộ trình cũng không hỗn tạp như Thần tộc, có thể có được ưu thế của cả Nhân tộc và Thần tộc.
Muốn gặp Vũ Thần, Ngô Bình đành phải đến tận nơi thăm hỏi, nên anh đã mời Kim Huyền Sương đi cùng mình đến Thần Vực để thăm Vũ Thần.
Trên đường đi, Kim Huyền Sương nhắc nhở Ngô Bình: “Trong số tất cả nữ thần, Vũ Thần là người được nam nhân của Thần tộc yêu thích nhất. Ngay cả một số Tổ Thần cũng thèm muốn nàng. Khi đến nơi, ngươi phải cẩn thận."
Ngô Bình nhướng mày, nói: "Không sao cả, cho dù Tổ Thần có đến, ta cũng không sợ!”
Chương 3055: Tiệm cầm đồ Thần Đô
Vũ Thần sống ở Diệu Nhạc Phong ở phía đông Thần Vực, chỉ cách Thiên Linh Thần Đô, một trong tứ đại Thần Đô hơn một ngàn dặm. Kim Huyền Sương đưa Ngô Bình đến Thiên Linh Thần Đô trước, bởi vì trong một thời gian dài trong kỷ nguyên này Thần tộc là tộc mạnh nhất đại lục Thánh Cổ, nên quy mô và sự thịnh vượng của Thần Đô hơn xa so với Tử Kinh hay Huyền Kinh.
Không giống như đô thành của Nhân tộc, các thành viên trong Thần Đô đều rất phức tạp, không chỉ có Thần tộc, mà còn có Dị tộc và thậm chí cả Nhân tộc, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những hung thú hoá hình hoặc Yêu tộc.
Tất nhiên, dù là tộc nào thì cũng đều thấp kém hơn Thần tộc, trong Thần Đô, uy nghiêm của Thần tộc không thể bị xúc phạm. Nhưng nhìn chung thì đô thành của Thần tộc rất cởi mở, chỉ cần ngươi có tiền, bất kỳ thân phận nào đều có thể đến đây mua sắm hoặc sinh sống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể ảnh hưởng đến Thần tộc trong đô thành, nếu không sẽ bị trừng phạt hoặc trục xuất.
Lúc này, Ngô Bình đi trên đường phố náo nhiệt nhưng vẫn không hề gây chú ý, dù sao Nhân tộc ở đây cũng không phải là số ít. Tất nhiên, phần lớn Nhân tộc ở đây đều là thợ thủ công và người hầu.
Con người là thủ lĩnh của vạn linh, thông minh và ham học hỏi nên có thể làm tốt hơn Thần tộc trong nhiều lĩnh vực. Ví dụ như luyện đan, tinh luyện, kiến trúc, thư pháp và hội họa, dệt may, nấu ăn, v.v. đều là những lĩnh vực mà Nhân tộc giỏi.
Kim Huyền Sương nói: "Nơi này là Thần Đô, thật ra Thần Đô còn phồn thịnh hơn kinh đô của Nhân tộc, nhưng ta vẫn thích cách sống của Huyền Kinh hơn, người ở đó có vẻ thân thiện hơn."
Ngô Bình tự nhiên cũng cảm nhận được nơi này nhìn có vẻ cởi mở, nhưng trên thực tế mỗi người dân đều ở một tầng lớp cố định, không thể lên cũng chẳng thể xuống. Ngược lại, ở đô thành của Nhân tộc, mọi người đều có một ý thức hướng về phía trước, phấn đấu đấu tranh, tinh thần chiến đấu chống lại trời đất.
"Chúng ta không trực tiếp đi gặp Vũ Thần sao?" Ngô Bình hỏi cô ta.
Kim Huyền Sương: "Diệu Nhạc Phong không có gì thú vị, ta gọi Vân Thường tới đây."
Khi họ đang đi bộ, một người ăn xin chạy tới, trên tay cầm một cái chén vỡ và nhìn Ngô Bình đầy khao khát. Rõ ràng, đứa bé này cũng cảm nhận được hơi thở của Nhân tộc từ trên người Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thấy đứa bé ăn xin này khoảng bảy tám tuổi, sắc mặt có chút bẩn thỉu, quần áo cũng coi như sạch sẽ nhưng lại có chút gầy.
Anh hỏi Kim Huyền Sương: “Người dân ở Thần Đô dùng tiền gì?”
Kim Huyền Sương lấy ra một hạt đậu vàng ném vào trong chén, đứa trẻ ăn xin rất kinh ngạc, liên tục chắp tay cảm ơn.
"Thần tộc sử dụng thần kim nhiều hơn, thần kim được chế tạo thành đồng vàng, sức mua tương đương với thánh thù của Nhân tộc. Tất nhiên là còn có đồng bạc, được đúc bằng bạc đen, một đồng vàng có thể đổi được bốn mươi đồng bạc.”
Ngô Bình không thiếu thần kim, bởi vì trong lãnh thổ của anh có một mỏ thần kim, cho nên lập tức nói: “Ta đi đổi một ít đồng vàng.”
Kim Huyền Sương: "Không cần phiền phức vậy đâu, trong tay ta còn có rất nhiều tiền lẻ."
"Ta hiếm khi tới đây, muốn mua vài thứ cần thiết, không thể cứ dùng tiền của ngươi được. Ta giết Vương Hoang, lấy được một ít bảo vật kỷ nguyên, hẳn là có thể đổi lấy một ít tiền."
Kim Huyền Sương cười nói: "Được rồi, một lát nữa Vân Thường mới tới, chúng ta đi dạo một lát đi."
Ngô Bình muốn bán một ít đồ nên Kim Huyền Sương đưa anh đến một tiệm cầm đồ. Chủ tiệm cầm đồ là một vị Thần Vương, buôn bán rất lớn, thậm chí có Cổ Thần và các vị Hoàng giả Dị tộc đến đây để cầm đồ hoặc mua đồ.
Tiệm cầm đồ là một ngành rất lâu đời và là một ngành mang lại lợi nhuận cực cao. Một món đồ trị giá 100 đồng vàng, tiệm cầm đồ chỉ trả cao nhất 50 đồng vàng, hơn nữa lãi suất rất cao, lãi suất hàng tháng có thể lên tới 10%, nếu dùng tiền trong ba tháng, thì lãi suất là 30%!
Kim Huyền Sương nói: "Trên người ngươi đều là bảo vật các kỷ nguyên, bán đi thật đáng tiếc. Nếu tạm thời cần tiền thì cứ để ở tiệm cầm đồ, đổi lấy một ít tiền tiêu xài. Sau này ngươi luyện vài lò đan dược bán cũng sẽ kiếm lại được tiền.
Ngô Bình vốn có rất nhiều Thần Vương tệ trên người, nhưng đều dùng để mua con rối, số lượng còn lại không nhiều, nếu không cũng không đến mức phải đi cầm đồ.
Rất nhanh, anh và Kim Huyền Sương đã đi tới tiệm cầm đồ kia.
Quầy của tiệm cầm đồ rất cao, Ngô Bình đứng trước quầy, mặt quầy cao gần bằng tầm mắt của anh, khi cầm đồ phải giơ tay lên quá đầu để đưa đồ cho đối phương.
Ngồi sau quầy là một người quản gia đội mũ lục giác, là một Nhân tộc, hắn ta cúi đầu nhìn xuống và hỏi: "Khách quan, ngài muốn cầm đồ phải không?"
Thân thể Ngô Bình lắc lư, biến thành một người khổng lồ cao năm thước, cúi đầu nhìn người quản gia kia, cười nói: “Ta muốn cầm một món đồ, ngươi xem thử đi.”
Anh lấy ra một hạt châu phát ra ánh sáng chín màu kỳ lạ, mỗi một tia sáng đều có một tác dụng thần kỳ. quản gia vốn có chút không vui khi thấy Ngô Bình cúi đầu nhìn mình, nhưng khi nhìn thấy hạt châu, ánh mắt hắn ta lập tức sáng lên.
Hắn ta dùng cả hai tay cầm lấy hạt châu, nhìn thật kỹ rồi hỏi: “Ngài muốn cầm bao nhiêu?”
Ngô Bình: "Đây là đồ vật từ chiến trường kỷ nguyên, là bảo vật của kỷ nguyên nào đó, ngươi xem rồi ra giá đi."
Quản gia biết nếu đưa ra giá quá thấp sẽ dễ dàng khiến khách hàng rời đi, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Thứ này khá quý, ta phải đi ra phía sau hỏi đại chưởng quầy."
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Quản gia đặt hạt châu xuống, quay người đi mời người. Không lâu sau, một thanh niên bước ra, hắn cầm hạt châu lên, nhìn một cái rồi nói: “Đây là cửu chuyển linh châu, đúng là đồ tốt. Nếu ngài cầm, cửa hàng chúng ta có thể cho ngài 100 tỷ Thần Vương tệ."
Hắn mở miệng nói 100 tỷ Thần Vương tệ, nhưng Ngô Bình cũng không cảm thấy nhiều, anh cũng không muốn bán hạt châu, lúc này cũng không ngại hỏi: “Lãi suất tính như thế nào?"
Đại chưởng quầy: “Mỗi tháng lãi suất 10%, trong mười tháng, nếu sau mười tháng ngài không đến chuộc đồ thì xem như cầm đứt, đồ vật sẽ thuộc về tiệm cầm đồ của chúng ta.”
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Đại chưởng quầy này rất sảng khoái, trực tiếp đưa cho Ngô Bình mười tờ tiền, mỗi tờ trị giá 10 tỷ Thần Vương tệ.
Sức mua của Thần Vương tệ này cao hơn nhiều so với đồng vàng, một Thần Vương tệ có thể đổi được năm vạn đồng vàng! Nhìn chung, sức mua của đồng vàng tương đương với thánh thù.
Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Ngô Bình nhờ Kim Huyền Sương dẫn anh đến tiệm thuốc ở Thần Đô, Thần tộc có dược liệu phong phú nhất, anh hy vọng có thể bổ sung dược liệu quý giá còn thiếu trong Dược điển Đại Thiên.
Kim Huyền Sương: “Tiệm thuốc lớn nhất Thiên Linh Thần Đô nằm ở phía đông, tên là Tiệm thuốc Cửu Thiên Đan, do Thương hội Cửu Thiên lớn nhất ở Thần tộc mở ra. Dược liệu của họ chỉ có những gì ngươi không thể tưởng tượng được, chứ không có gì là không thể mua được."
Ngô Bình cười nói: "Giọng điệu lớn lối vậy sao? Vậy ta nhất định phải đi xem thử!"
Trước cửa tiệm thuốc Cửu Thiên Đan có rất nhiều người qua lại, tiệm thuốc có chín tầng, mỗi tầng đều rất rộng, ít nhất là hai nghìn mét vuông. Trong đó tầng một có nhiều khách hàng nhất vì nơi này bán đan dược và dược liệu thường sử dụng hàng ngày.
Ngô Bình chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi lên. Tầng thứ hai và tầng thứ ba đều là những dược liệu dưới cấp bảy, Ngô Bình không có hứng thú, liền tiếp tục đi lên tầng thứ tư.
Tuy nhiên, có một tiểu nhị đứng ở lối lên lầu, đó là một Nhân tộc, hắn ta chặn Ngô Bình và Kim Huyền Sương lại, cười nói: “Hai vị, muốn lên các tầng trên thì phải kiểm tra tài sản. Sức mạnh tài chính khác nhau có thể vào các tầng khác nhau."
Ngô Bình cũng hiểu được cách làm của cửa hàng, dù sao dược liệu và đan dược trên lầu đều rất quý giá, quá nhiều người rất dễ mắc sai lầm, anh gật đầu, hỏi: “100 tỷ Thần Vương tệ có thể đi đến tầng mấy?"
Tiểu nhị mỉm cười nói: "Có thể lên tới tầng chín."
Kim Huyền Sương lập tức hỏi: “Cấp độ để tiến vào tầng chín là bao nhiêu?”
Tiểu nhị mỉm cười nói: "10 tỷ Thần Vương tệ!"
Ngô Bình hiểu được, 10 tỷ Thần Vương tệ mới là ngưỡng cửa tiến vào tầng thứ chín, điều này có nghĩa dược liệu bên trong nhất định rất quý giá, anh càng muốn vào nhìn thử một chút, lập tức đưa ra một tờ tiền giấy.
Tiểu nhị nhanh chóng cúi đầu nói: "Mời hai vị!"
Sau khi nhận một mũi tên, Ma Thần Bạch Cốt đau đớn, lập tức đóng con đường lốc xoáy và ẩn náu.
Lúc này có một vị tướng đi đến trước mặt Ngô Bình và báo cáo tình hình ở đây. Hóa ra đội quân của họ đến đây, thấy đất đai ở đây màu mỡ nên quyết định khai hoang đất nông nghiệp tốt ở đây và đã cử mấy vạn quân đến hỗ trợ.
Không ngờ sau khi khai hoang được một khu vực nhỏ thì lại phát hiện ra một ngôi mộ cổ. Có một người lính mở cửa ngôi mộ cổ, kết quả là chạm vào cấm chế và khiến con quái vật bên trong thức dậy.
Ngô Bình nhìn qua và thấy rằng vùng đất gần đó thực sự rất màu mỡ, là nơi thích hợp để trồng lương thực và hoa quả. Thậm chí dùng loại đất này để trồng dược liệu cũng đủ.
Khi anh đi đến trước cửa ngôi mộ cổ thì thấy cánh cửa đã bị phá hư, một tấm bia đứng ở cửa có dòng chữ: Đừng chạm vào ngôi mộ này, Bạch Cốt được chôn bên trong.
Ngô Bình đi vào bên trong quan sát thì thấy đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn lại gì cả, dường như con Ma Thần Bạch Cốt kia đã trốn thoát khỏi đây.
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 10% phúc lành của Thiên Đạo thêm một lần nữa."
Lúc này, Ngô Bình đã nhận được 40% phúc lành từ Thiên Đạo.
Ngô Bình nghe được lời này thì hơi kinh ngạc: "A Bạch, không phải Ma Thần Bạch Cốt kia vẫn chưa chết sao?"
A Bạch: "Một đòn tấn công của công tử đã khiến sinh lực của nó bị tổn hại nghiêm trọng, ở kỷ nguyên này nó nhất định sẽ ngủ say, có thể coi như nhiệm vụ đã hoàn thành."
Ngô Bình cười nói: "Được rồi, A Bạch, có phải nếu như phúc lành của Thiên Đạo đạt tới 100% thì xem như ta đã đạt yêu cầu không?"
A Bạch: "Vâng, thưa công tử."
Ngô Bình: “Xem ra ta cũng cần phải đề cao tu vi của mình. Nếu không, khi ta thật sự trở thành Thiên Đế nhưng thực lực không đủ thì rất xấu hổ.”
Ở Đông Cảnh này, đều do những người phụ nữ như Đào Như Tuyết và Đường Tử Di chịu trách nhiệm về việc chính trị, tốn công tốn sức. Lần này vừa trở lại, anh đã gọi mấy người phụ nữ đến bên mình, muốn ngưng tụ cấm kỵ của Nhân tộc trên người của mấy người phụ nữ.
Khi cấm kỵ của anh chỉ ở tầng cấm thứ mười bảy, anh không có khả năng này. Sau tầng cấm thứ mười tám thì có thể thực hiện một phần. Bây giờ anh đã đạt tới tầng cấm thứ mười chín nên chuyện này không còn khó khăn nữa.
Tuy nhiên, việc ngưng tụ cấm kỵ cho người khác cũng sẽ tiêu hao năng lượng cấm kỵ của chính anh, nên anh chỉ có thể giúp đỡ những người bên cạnh mình. Tất nhiên, đối với những người phụ nữ như Đường Băng Vân, Đào Như Tuyết, Nguyệt Vũ, Diệp Băng Hi, tu vi của họ đã đủ cao, bước tiếp theo là thăng cấp Chúa Tể, nên không nhất thiết phải ngưng tụ cấm kỵ.
Ngô Bình gọi các bà vợ của mình tới và lần lượt ngưng tụ cấm kỵ của Nhân tộc cho bốn người phụ nữ Đường Tử Di, Lý Mân, Nhậm San San và Lâm Băng Tiên. Với thực lực hiện tại của mình, anh có thể ngưng tụ tới tầng thứ mười hai cấm kỵ tối cao đối với bốn người phụ nữ! Điều này mang lại cho họ thần thông cấm kỵ.
Tuy nhiên, việc tu luyện bồi dưỡng cấm kỵ đòi hỏi phải bế quan tu luyện nên bốn người phụ nữ đã lầm lượt bế quan để tu dưỡng.
Ngoài ra, sau khi bốn người phụ nữ Đào Như Tuyết, Đường Băng Vân, Diệp Băng Hi, Nguyệt Vũ đã trải qua khoảng thời gian tu luyện trước đó thì cũng đã đến lúc họ tiếp tục thăng cấp, Ngô Bình giúp đỡ bốn người phụ nữ lần lượt đột phá đến cảnh giới Chúa Tể.
Trong số mấy người phụ nữ, Đường Băng Vân có thai không lâu sau khi đến đại lục Thánh Cổ, trông cũng sắp đến ngày sinh rồi. Khi cô ta vừa đột phá, Ngô Bình liền lấy ra Chí Tôn Đan bảo cô ta uống để điều trị thai khí.
Nửa tháng sau, một bé gái ra đời, trông xinh đẹp và dễ thương như các chị gái của mình, được đặt tên là Lý Mạt.
Tư chất của Lý Mạt không hề yếu hơn Lý Tôn, được trời ban phước lành khi vừa sinh ra.
Ngay khi em gái chào đời, Lý Tôn đã chạy đến gặp em gái của mình, ôm cô bé vào lòng và rất vui mừng nói rằng từ nay cậu ấy sẽ chăm sóc cô bé.
Tử Thanh Thánh Hoàng đã cho người mang đến rất nhiều quà tặng và phái mười mấy người hầu đến hầu hạ.
Trong nháy mắt, hơn một tháng sau, Huyền Kinh cuối cùng cũng đã hoàn thành, cả nhà Ngô Bình cũng dời vào Huyền Kinh sống, tu sửa cung Thánh Hoàng, mỗi người đều có cung điện riêng để ở.
Cùng ngày, Ngô Bình đến thế tục và đưa tất cả người trong nhà đến Huyền Kinh. Suy cho cùng thì nơi này vẫn hoàn thiện hơn thế tục.
Trong thời gian này, do nguồn tài nguyên dồi dào ở Đông Cảnh, không có thuế phú, hơn nữa Thánh Hoàng lại nhân từ, nên một lượng lớn Nhân tộc từ bên ngoài đã di cư đến đây. Hiện tại, dân số của Đông Cảnh đã chiếm một phần ba của toàn bộ Nhân tộc, buôn bán thịnh vượng, khắp nơi đều là những cánh đồng màu mỡ và thị trấn.
Tuy nhiên, những ngày tháng yên bình chưa kéo dài được bao lâu, Hỏa Diễm Chi Chủ đã có bước đi đầu tiên. Ở phía nam Đông Cảnh, Hỏa Diễm Chi Chủ đã giáng xuống và khống chế hàng ngàn bá tánh Nhân tộc. Những người này có được sức mạnh của Hỏa Diễm Chi Chủ, thực lực của họ đều ở cấp độ cường giả Đại Thánh, thực lực của một số người còn đạt đến cấp độ của Thánh Vương!
Mấy ngàn đại cao thủ bị khống chế, phía nam hỗn loạn. Ngô Bình lập tức nhận được tin tức, nhưng anh không đi về phía nam để dập tắt tình hình mà thay vào đó anh kích hoạt Cửu Cung Bát Quái để tính toán vị trí của Hoả Diễm Chi Chủ.
Sau khi tính toán, Hỏa Diễm Chi Chủ đang ẩn mình trong một mảnh vỡ kỷ nguyên và tọa lạc ở một nơi bí mật. Tuy nhiên, Ngô Bình muốn tìm thấy nó cũng không khó!
Hai ngày sau, Ngô Bình du hành xuyên qua vô số thời không, đi tới một nơi hoang vắng trong vũ trụ, nơi đây những ngôi sao mờ mịt, nhưng trong bụi bặm lại ẩn giấu một mảnh kỷ nguyên.
Anh dùng thủ đoạn của mình để trực tiếp đột nhập vào mảnh vỡ kỷ nguyên. Trật tự của đại đạo trong mảnh vỡ khác với kỷ nguyên này, lẽ ra Ngô Bình sẽ phải chịu tổn thất khi đến đây để chiến đấu với Hỏa Diễm Chi Chủ. Tuy nhiên, anh đã trực tiếp lao thẳng vào!
Không gian trong mảnh vỡ kỷ nguyên này không lớn và có những ngọn lửa tự do ở khắp nơi bên trong. Nhiệt độ của những ngọn lửa này cực kỳ cao, Ngô Bình cảm nhận được một cảm giác bỏng rát mãnh liệt.
Đột nhiên, những ngọn lửa này ngưng tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một con quái vật, từ trong mắt nó phun ra ngọn lửa, lạnh lùng nói: "Thánh Hoàng của Nhân tộc, ngươi thật to gan, dám xông vào nơi này!"
Ngô Bình nói: "Hỏa Diễm Chi Chủ, ta tới đây để hỏi ngươi, ngươi có nhất định phải đối đầu với Nhân tộc không?"
Hỏa Diễm Chi Chủ cười "ha ha": "Bây giờ không cần! Ta cần một hóa thân để mang theo sức mạnh mạnh mẽ của ta, nên ta cần một số lượng lớn Nhân tộc. Nhưng bây giờ không cần, có ngươi vị Thánh Hoàng của Nhân tộc là đủ rồi!"
Ngô Bình chớp chớp mắt: “Ngươi muốn biến ta thành hóa thân của ngươi sao?”
Hỏa Diễm Chi Chủ cười quái dị: "Nơi này thuộc về kỷ nguyên của ta, tuy rằng chỉ là mảnh vỡ, nhưng vẫn có thể áp chế ngươi!"
"Thật sao?" Ngô Bình thản nhiên nói: "Nhưng ngươi đừng quên, đây là kỷ nguyên mới. Một khi ngươi tiếp xúc với môi trường của kỷ nguyên mới thì không chết cũng bị thương."
Hỏa Diễm Chi Chủ hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì sao, chỉ cần ta không ra ngoài, kỷ nguyên này sẽ chẳng làm gì được ta!"
Ngô Bình nói: “Ngươi không cần đi ra ngoài.”
Hỏa Diễm Chi Chủ lạnh lùng nói: "Không cần nhiều lời, đưa thân thể đây!"
Đột nhiên, vô số ngọn lửa lao tới, hơi thở thật kinh khủng. Hỏa Diễm Chi Chủ này không hổ là kẻ thống trị hai kỷ nguyên, Ngô Bình cảm thấy mình không phải đối thủ của hắn.
Lúc này, Ngô Bình đột nhiên kích hoạt 40% phúc lành Thiên Đạo trong cơ thể, kết nối với đại đạo trong trời đất. Đột nhiên, toàn thân anh bao phủ bởi sấm sét, sau đó anh vung mạnh Thần Tiêu Kiếm.
"Rắc!"
Với sự trợ giúp của sức mạnh Thiên Đạo, anh đã đập vỡ mảnh vỡ kỷ nguyên chỉ bằng một kiếm, mảnh vỡ nổ tung, anh và Hỏa Diễm Chi Chủ đều quay trở lại môi trường của kỷ nguyên này!
Khoảnh khắc mảnh vỡ nổ tung, Hỏa Diễm Chi Chủ giận dữ gầm lên, cảm thấy hoảng loạn nhưng bất lực. Sau đó, toàn bộ áp lực mạnh mẽ từ trời đất đổ xuống người hắn, ngọn lửa co lại thành một quả cầu to bằng nắm tay nhằm cố gắng tự bảo vệ mình.
Lúc này Hỏa Diễm Chi Chủ rất yếu, chỉ còn chưa đến một nửa sức mạnh. Ngô Bình nhân cơ hội này sử dụng quyền uy suy yếu và làm suy yếu sức mạnh của đối thủ, khiến sức mạnh của hắn giảm xuống dưới 1%!
Dù vậy, hiện tại Hỏa Diễm Chi Chủ vẫn rất mạnh mẽ. Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Ngô Bình, anh sử dụng khả năng ký sinh của Quỷ Dị, sau đó biến thành một luồng sáng vàng và bay vào lõi của quả cầu lửa.
Chương 3052: Cường giả Kiếm Đế
Ánh sáng vàng dao động trong quả cầu lửa vài lần, ngọn lửa ‘đùng’ một tiếng nổ tung, biến thành ngọn lửa hình người, khuôn mặt méo mó và biến dạng. Ban đầu, phần đầu ngọn lửa có màu vàng kim, phần còn lại có màu đỏ và xanh.
Dần dần, toàn bộ người lửa biến thành màu vàng kim. Lúc này, Hỏa Diễm Chi Chủ đã bị Ngô Bình ký sinh, hơn nữa vì Ngô Bình thuộc về kỷ nguyên này, cho nên Hỏa Diễm Chi Chủ đã không còn bị Thiên Đạo áp chế, đã lấy lại được sức mạnh của cường giả kỷ nguyên!
Từ giờ trở đi, mỗi phút mỗi giây, Ngô Bình sẽ hấp thụ năng lượng của Hỏa Diễm Chi Chủ và nạp lại cho chính mình.
Sau khi hấp thụ một phần mười sức mạnh của Hỏa Diễm Chi Chủ, Ngô Bình không thể hấp thụ được nữa, sau đó anh áp chế hắn vào trong Tàng Cơ.
Sau khi trấn áp Hỏa Diễm Chi Chủ, hàng nghìn Nhân tộc bị khống chế đã lấy lại được ý thức và toàn bộ sức mạnh của họ đều biến mất.
Trở về Huyền Kinh, Ngô Bình lập tức bế quan. Hấp thụ sức mạnh của Hỏa Diễm Chi Chủ, anh nhanh chóng ngưng tụ tầng hoàng cấm thứ mười! Ngay khi hoàng cấm này vừa hình thành, khả năng của Hỏa Diễm Chi Chủ sẽ được khắc trên đó, tức là khả năng đốt cháy vạn vật!
Mười tầng hoàng cấm cho thấy tu vi cảnh giới Tề Thiên của Ngô Bình đã đạt đến cấp độ thứ hai, sức mạnh của anh lại tăng lên!
Hỏa Diễm Chi Chủ bị trấn áp, Hư Không Chi Chủ lập tức nhận được tin tức, nó vốn là muốn gây sự, lúc này lập tức thu hơi thở lại, ẩn nấp thật sâu, sợ bị Ngô Bình phát hiện!
Ngô Bình ở lại Huyền Kinh hơn một tháng, mỗi ngày luyện chế đan dược, tu luyện, tu vi càng ngày càng cao.
Vào ngày này, anh đến Tử Kinh để thăm Lý Tôn, lại thấy Tử Thanh bị thương, trên vai cô ta có một vết kiếm dài nửa thước, kiếm khí đáng sợ đang ăn mòn sức sống của cô ta. May mắn là cô ta có tu vi cao nên vết thương đang biến mất.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Là Kiếm Đế!”
Lần trước khi Tử Thanh vừa lên chức Thánh Hoàng đã bị Tổ Thần Kiếm Đế làm bị thương. Không ngờ lần này Tử Thanh lại bị thương.
"Tỷ tỷ, Kiếm Đế đã làm tỷ bị thương khi nào vậy?"
Tử Thanh cười nói: “Ta đến phía tây một chuyến, trên đường gặp phải Kiếm Đế. Ta nhớ tới chuyện lần trước nên đã đánh nhau với hắn một trận. Nhưng Tổ Thần chính là Tổ Thần, ta vẫn không phải là đối thủ của hắn.”
Ngô Bình: "Tên Kiếm Đế này ở nơi nào, hắn có thân phận gì ở Thần tộc?"
Tử Thanh: "Thần tộc có hàng chục vị thần lớn nhỏ, Kiếm Thần là một trong số đó. Kiếm Đế này là người đầu tiên sáng lập trở thành người tạo ra Kiếm Thần, và được coi là tổ tiên của Kiếm Thần, các Kiếm Thần ở hiện tại, đều là hậu duệ của hắn.”
Ngô Bình nghĩ tới Kiếm Thần mình gặp được nửa đường, liền nói: “Kiếm Đế đã làm ngươi bị thương hai lần, ta không thể tha cho hắn.”
Tử Thanh nói: "Quên đi, hiện tại, Thần tộc đang muốn hợp lực với chúng ta để chống lại Hoang, tạm gác chuyện này sang một bên đi."
Ngô Bình: “Hợp tác là hợp tác, báo thù là báo thù, không có ảnh hưởng gì.”
Thấy anh quyết tâm muốn đi, Tử Thanh cười nói: “Với thực lực của đệ đệ, muốn giết chết hóa thân của Kiếm Đế cũng không khó. Nhưng nếu là bản thể của Kiếm Đế thì có lẽ sẽ có chút khó khăn. Thực lực của Kiếm Đế đã đạt tới cấp độ Đại Cảnh thứ mười sáu."
Ngô Bình biết rằng cho dù là Thần tộc, Nhân tộc, Dị tộc, Hoang và Yêu đều được chia thành nhiều cảnh giới thống nhất.
Lấy đại lục Thánh Cổ làm ví dụ, Thánh Nhân đã thuộc về Đại Cảnh thứ mười, Đại Thánh thuộc về Đại Cảnh thứ mười một, Thánh Vương thuộc về Đại Cảnh thứ mười hai.
Giống như cảnh giới của Thánh Hoàng, nó bao gồm hai cảnh giới lớn là Đại Cảnh thứ mười ba và Đại Cảnh thứ mười bốn, trong đó Đại Cảnh thứ mười bốn đã là cảnh giới Tề Thiên.
Thật ra phía trên này còn có Đại Cảnh thứ mười lăm và Đại Cảnh thứ mười sáu. Hai cảnh giới này đều thuộc về kỷ nguyên và có những tên gọi khác nhau ở các tông phái tu hành khác nhau.
Đối với Nhân tộc ở đại lục Thánh Cổ, Đại Cảnh thứ mười lăm được gọi là Tổ Cảnh! Các tu sĩ ở cảnh giới này đã ở cấp độ tổ tiên của Nhân tộc và có công lao khai sáng! Gọi là Tổ Thánh!
Thường Minh Thánh Hoàng trong lịch sử đã đạt tới Đại Cảnh thứ mười lăm, nhưng các thế hệ sau lại thích gọi ông là Thánh Hoàng hơn. Dù sao ông cũng là Thánh Hoàng của Nhân tộc, danh hiệu Thánh Hoàng càng dễ nhận biết hơn.
Các nhân vật ở Đại Cảnh thứ mười lăm đều muốn tạo ra một hệ thống tu hành, nếu hệ thống này lớn lên, nó sẽ có thể cạnh tranh với Tiên đạo, Phật đạo và Thần đạo, đồng thời phân chia thế giới một cách bình đẳng!
Hiện tại, Ngô Bình đã có tiềm năng trở thành Tổ Thánh, nhưng anh cần một quá trình ổn định, quá trình này có thể mất nhiều thời gian, hoặc có thể gần ngay trước mắt.
Ngô Bình hiểu rằng giữa anh và bản thể của Kiếm Đế vẫn còn một khoảng cách, nhưng khoảng cách không rõ ràng, nếu thực sự ra tay, thật ra anh vẫn có cơ hội tự tay giết chết đối phương, dù sao thì cấm kỵ của anh cũng có tầng cấm thứ mười chín, thêm một tầng cấm nữa là có thể trở thành cường giả kỷ nguyên.
“Tìm cơ hội, ta sẽ giết một hoá thân của hắn trước.” Ngô Bình bình tĩnh nói.
Lúc này, một thị nữ với vẻ mặt hoảng sợ vội vàng chạy tới nói: "Bệ hạ, không hay rồi, điện hạ trúng độc!"
Còn chưa nói xong, Ngô Bình và Tử Thanh đều biến mất tại chỗ, đồng thời xuất hiện trong một cái sân, đây là nơi Lý Tôn thường chơi đùa, trong sân có đống cát, hồ nước và các loại động vật nhỏ. Nào là rồng con, hổ con, gà con và cừu con.
Lúc này, Lý Tôn đang ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, không ngừng phun ra thứ màu đen.
Ngô Bình bước tới ngửi ngửi, sắc mặt khó coi, lập tức vỗ vào lưng Lý Tôn, cậu bé ‘oẹ’ một tiếng ói ra hết đồ ăn trong bụng.
Sau đó, anh cho Lý Tôn ăn một viên Hoá Độc Đan.
Tử Thanh vẫn im lặng cho đến khi sắc mặt của Lý Tôn khá hơn, cô ta mới hỏi: "Huyền Bình, Tôn Nhi đã trúng phải loại độc gì?"
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Vu độc, bản thân chất độc này có khả năng sát thương hạn chế, nó là một chất môi giới. Kẻ đầu độc có thể sử dụng vu thuật để kích hoạt chất độc, khiến người bị trúng độc chết ngay lập tức. May mắn Tôn Nhi có thể chất chí tôn, có khả năng kháng độc mạnh mẽ. Nếu là người khác thì đã chết từ lâu rồi."
Trong đôi mắt đẹp của Tử Thanh hiện lên sát ý, cô ta nhìn hai người thị nữ hầu hạ sinh hoạt của Lý Tôn. Sắc mặt hai thị nữ tái nhợt, đều quỳ trên mặt đất, kêu lên: "Tiểu nhân không biết chuyện gì xảy ra!"
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không cần hỏi, ta tự mình điều tra.”
Vừa dứt lời, anh dùng tay phải bắt ấn quyết, ý thức của anh đảo ngược thời gian, trở về lúc trước.
Anh nhìn thấy Lý Tôn đang cưỡi một con bê chơi đùa trong sân và đuổi theo một con hổ trắng nhỏ. Lúc này, một cái đầu đen nổi lên trong hồ nước, mái tóc che kín mặt, từ xa hắn ta phun ra một luồng khí đen về phía Lý Tôn. Không khí đen dính vào mặt đất và xuyên vào lòng bàn chân của Lý Tôn.
Hai thị nữ tuy ở gần đó nhưng lại không thấy được đầu người trong hồ nước.
Ngô Bình mở mắt, đưa tay chộp về phía hồ nước, tựa như xuyên qua thời gian túm lấy cái đầu ở một thời gian khác.
Lúc này, cách xa hàng ngàn dặm, một tu sĩ áo đen đang trốn dưới lòng đất, đột nhiên có một lực lượng mạnh mẽ bao trùm lấy hắn ta, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, lao lên không trung, kinh hãi và bối rối.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn ta vén mớ tóc rối bù trên trán, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Khuôn mặt này giống mặt cá, mắt không có mí, miệng giống miệng cá.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, chính là Ngô Bình.
Nhìn thấy Ngô Bình, người này kinh hãi, đang định bỏ chạy, lại phát hiện thân thể không thể động đậy, vội vàng nói: "Thánh Hoàng tha mạng!"
Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm: "Ngươi đã nhận ra ta, còn dám chạy trốn? Nói đi, là ai sai ngươi đầu độc!"
Người này run rẩy nói: "Tiêu nhân không thể nói được, nói ra chắc chắn sẽ chết!"
Ngô Bình đưa tay ra một chút, một luồng ánh sáng vàng bao trùm lấy hắn ta, lạnh lùng nói: "Ngươi cứ nói đi, ngay cả cường giả kỷ nguyên cũng không giết được ngươi đâu!"
Người này nghiến răng một cái, nói: "Là Hoang Thiên!"
Nói xong, một tia sáng đen từ xa bay tới bắn phá ánh sáng vàng, nhưng đều bị bật ra, tuy nhiên, nó không bỏ cuộc mà quay vòng để cố gắng bắn phá ánh sáng vàng một lần nữa.
Chương 3053: Kiếm trảm Hoang Thiên
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, kích hoạt Thần Tiêu Kiếm, giơ tay chém ra một luồng kiếm quang, trực tiếp chém tia sáng đen thành từng mảnh!
Ngô Bình cau mày nói: “Hoang Thiên là ai?”
Người này nói: "Hoang Thiên là một cường giả nửa người nửa Hoang, phụ thân hắn là Vương Hoang, mẫu thân hắn là Đại Thánh của Nhân tộc. Chính hắn đã phái tiểu nhân đến đầu độc tiểu hoàng tử!"
Ngô Bình: “Ta không hề quen biết Hoang Thiên mà ngươi nói, tại sao hắn lại muốn hại con trai của ta?”
Người này nói: "Tiểu nhân thật sự không biết!"
"Đưa ta đi tìm Hoang Thiên!" Ngô Bình lạnh lùng nói.
Có người này dẫn đường, chỉ trong nửa khắc, Ngô Bình đã đến một cái hố khổng lồ có đường kính hơn vạn trượng, sâu mấy vạn trượng, hai bên sườn bên trong hố có vô số cửa hang, bên trong là các loại côn trùng độc và chim dữ.
Ngô Bình đi tới đỉnh của hố khổng lồ và dùng Thần Tiêu Kiếm trực tiếp đâm mạnh xuống. Một thanh kiếm khổng lồ đâm vào hố, mặt đất rung chuyển, một tiếng hừ lạnh từ phía dưới truyền đến.
Sau đó, thanh kiếm khổng lồ rung chuyển và bị đánh bật ra. Một người đàn ông tóc đen lao lên không trung, mặc áo giáp đen và cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.
Từ trên người của người này, Ngô Bình cảm nhận được hơi thở của Hoang, đồng thời cũng có hơi thở của Thánh Hoàng Nhân tộc! Tuy nhiên, hơi thở của Hoang càng mạnh mẽ hơn.
"Ngươi là Hoang Thiên, ngươi đã hạ độc muốn giết con trai của ta?" Ngô Bình hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh.
Người này nói: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh đó, ngay trong ngày đã có thể tìm được ta. Đúng vậy, ta chính là người muốn giết thằng nhóc đó."
"Ta có thù oán với ngươi sao?" Ngô Bình hỏi.
Hoang Thiên lắc đầu: "Ta trời sinh thành thạo bói toán, ta đã tính ra sau này ta sẽ chết dưới tay con trai Lý Tôn của ngươi, cho nên ta phải ra tay diệt trừ nó trước."
Ngô Bình nói: “Ngươi tính lại lần nữa đi.”
Hoang Thiên duỗi tay phải ra, tay phải của hắn có bảy ngón, bảy ngón tay cử động. Sau một lát, sắc mặt của hắn thay đổi lớn, ánh mắt dán chặt vào Ngô Bình.
“Ngươi đã tính ra ngươi sẽ chết trong tay ai chưa?” Anh hỏi.
Hoang Thiên hừ một tiếng: "Là ngươi giết ta! Tuy nhiên, hôm nay ta sẽ không chết, mà sẽ chết ở ba năm sau. Nhưng không sao, ba năm cũng đủ để ta thay đổi số mệnh đi ngược lại ý trời!"
"Thật sao, vậy ngươi tính lại lần nữa đi." Ngô Bình nói.
Hoang Thiên cau mày, lại bấm ngón tay tính. Lần này, hắn cau mày lẩm bẩm: "Kỳ quái, sao lại trở thành hai năm?"
Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm: “Bởi vì lần thứ nhất ngươi tính, ta chỉ quyết định tra tấn ngươi ba năm trước rồi mới giết ngươi. Lần thứ hai, ta quyết định tra tấn ngươi hai năm mới giết chết ngươi.”
Hoang Thiên vô cùng tức giận, dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay đâm mạnh, một luồng ánh sáng giết chóc ập tới.
Ngô Bình giơ tay ấn nhẹ, một vòng xoáy lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh, ánh sáng giết chóc bắn vào vòng xoáy, trong nháy mắt đã bị đốt cháy! Đây chính là năng lực của Hỏa Diễm Chi Chủ mà anh có được sau khi ngưng tụ tầng hoàng cấm thứ mười, Phần Hoá Thiên Địa! Ngọn lửa này rất đáng sợ, không chỉ có thể đốt cháy vật chất, còn có thể đốt cháy năng lượng cho chính mình sử dụng!
Vòng xoáy rung chuyển, một ngọn lửa giết chóc lao ra. Ánh sáng giết chóc này không chỉ mạnh hơn ánh sáng giết chóc của đối phương mà còn có sức mạnh của lửa thêm vào, khiến nó mạnh hơn gấp mấy lần!
Hoang Thiên cực kỳ ngạc nhiên, hai tay kết ấn, một tấm khiên cổ xưa xuất hiện trong tay hắn. Ngọn lửa giết chóc chạm vào tấm khiên, tấm khiên phát nổ, khiến hắn phun ra một ngụm máu.
"Tuyệt Thế Nhất Kiếm, giết!"
Ngô Bình kích hoạt Thần Tiêu Kiếm, sức mạnh của ngọn lửa tràn vào thân kiếm, anh vung kiếm chém ra, một kiếm trận lửa xuất hiện trên bầu trời và trên mặt đất, thiên la địa võng bao phủ lấy Hoang Thiên và khóa chặt hắn lại!
Hắn dịch chuyển ngàn bước, nhưng lại phát hiện sát trận cũng đang chuyển động theo, hắn căn bản không thể tránh được.
Hoang Thiên kinh hãi, nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, tính ra hôm nay sẽ chết, hắn hét lên: "Đông Huyền Thánh Hoàng, có chuyện gì cũng phải từ từ..."
Tên khốn này muốn giết con trai của anh, vậy thì còn gì để nói? Ngô Bình giơ tay chỉ, lạnh lùng nói: "Cướp đoạt!"
Vị thế của anh vốn ở trên Hoang Thiên. Hoang Thiên có huyết mạch của Hoang, trong cơ thể có mười bốn tầng cấm, lẽ ra cũng là một sinh vật rất mạnh mẽ. Đáng tiếc, mười bốn tầng cấm so với mười chín tầng cấm của Ngô Bình thì vẫn kém xa. Hơn nữa, Ngô Bình còn hấp thụ một phần mười năng lượng của Hỏa Diễm Chi Chủ.
"Không……"
Hoang Thiên hét lên, nhưng ngay khi vừa phát ra âm thanh, một luồng năng lượng dâng trào trong cơ thể hắn. Đây là sức mạnh mà Ngô Bình đã tước đoạt của hắn. Chưa đầy nửa giây, Hoang Thiên đã biến thành khói bụi, thể xác và linh hồn đều biến mất!
Sau khi Hoang Thiên chết, Ngô Bình lấy được pháp khí trữ vật của hắn, sau khi mở ra thì thấy rất nhiều bảo vật bên trong. Anh chỉ liếc nhìn qua rồi thản nhiên cất đi.
Lúc này toàn thân người dẫn đường run rẩy, run giọng nói: "Thánh Hoàng, tha mạng!"
Ngô Bình vung tay lên, người này nổ tung tại chỗ, hóa thành sương máu. Đối với kẻ thù muốn giết con trai mình thì không có gì để nói, trực tiếp giết chết!
Trở lại sân nhỏ, Tử Thanh vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Ngô Bình giải thích tình hình và nói: "Tên Hoang Thiên đó là con trai của Vương Hoang, ta phải tìm ra Vương Hoang càng sớm càng tốt."
Sau đó, anh kiểm tra Lý Tôn và thấy rằng cậu bé không có vấn đề gì, nói: "Bên cạnh Tôn Nhi phải có cao thủ bảo vệ."
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta mời Lý Thần Cương đến đây, hắn ta thông thạo bói toán và hiểu biết rộng rãi, thuận tiện cũng có thể làm thầy của Tôn Nhi."
Tử Thanh gật đầu khen ngợi.
Lý Huyền Cương theo gia đình Ngô Bình đến đại lục Thánh Cổ, mới thích nghi với môi trường ở đây. Trên thực tế, hắn ta luôn muốn hỗ trợ Ngô Bình, xây dựng sự nghiệp, nhưng tiếc là gần đây vẫn không thể đi theo bên cạnh Ngô Bình.
Hiện tại được Ngô Bình triệu tập, hắn ta vui mừng đến mức phải đi thay một bộ quần áo mới rồi mới tới.
"Tiểu nhân bái kiến Thánh Hoàng!" Lý Thần Cương cung kính nói.
Ngô Bình gật đầu và nói: "Lý tiên sinh, ta muốn mời ngài làm thầy cho Lý Tôn con trai ta, ngài có đồng ý không?"
Lý Huyền Cương còn chưa từng gặp Lý Tôn, lúc này chỉ nhìn thoáng qua, toàn thân không khỏi run rẩy, giọng run run nói: “Đây là Thánh hoàng tử sao?”
Ngô Bình nói: “Trông có vẻ lớn, nhưng thực ra nó mới sinh ra được mấy tháng thôi.”
Lý Huyền Cương bấm ngón tay tính toán, kinh ngạc nói: "Thánh hoàng tử là người có tướng mạo cao quý nhất, chỉ sợ sau này thành tựu của ngài ấy sẽ không thua kém Thánh Hoàng!"
Tử Thanh nghe xong rất vui vẻ, cười nói: "Tiên sinh đúng là tinh thông bói toán."
Lúc này Ngô Bình giơ tay lên, truyền sức mạnh Hoang Thiên đã hấp thụ vào cơ thể Lý Huyền Cương. Lý Huyền Cương vừa mới đột phá cảnh giới Hỗn Độn cách đây không lâu, hắn ta biết Ngô Bình đang giúp đỡ mình, lập tức dùng hết sức để luyện hoá nó.
Một lát sau, trong cơ thể hắn ta xuất hiện cấm kỵ của Nhân tộc, và có được mười bốn tầng cấm! Trong đó tầng cấm thứ mười bốn còn có khả năng đoán trước tương lai, khả năng này đối với hắn ta như hổ thêm cánh.
Hắn ta vừa ngạc nhiên vừa cảm kích, vội vàng cúi đầu thật sâu trước Ngô Bình: “Đa tạ sự giúp đỡ của Thánh Hoàng!”
Ngay sau đó, Ngô Bình lại gọi cho Tiểu Tuấn tới. Tuy Tiểu Tuấn không phải con ruột của anh nhưng anh lại coi nó như con đẻ của mình. Hiện tại, Tiểu Tuấn đã trưởng thành thành thiếu niên, chiều cao gần như bắt kịp Ngô Bình.
Ngô Bình gọi cậu ấy tới, trước tiên nâng cấm kỵ của cậu ấy lên tầng thứ mười lăm! Anh cũng quyết định dạy kiếm pháp cho cậu ấy, còn đưa cho cậu ấy một số sát phù của Thiên Đế để sử dụng trong những lúc gặp nguy hiểm.
Tiểu Tuấn rất thích cậu em trai này, cậu ấy có một trái tim đơn giản và rất hòa hợp với Lý Tôn, không bao lâu đã trở thành đồng bọn không thể tách rời.
Ngô Bình đang dạy cho Tiểu Tuấn thì A Bạch đột nhiên nói: "Công tử, chúng ta có một nhiệm vụ mới. Vương Hoang xuất hiện ở gần đây, xin công tử hãy đi giết hắn!"
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên: "Vương Hoang? Chẳng lẽ là cha ruột của Hoang Thiên sao? Tốt lắm, ta đang định đi tìm hắn đây!"
Chương 3054: Vương Hoang
Đúng lúc này, một sinh vật hình người xuất hiện ở phía bắc Huyền Kinh, cách đó 3.900 dặm. Hắn ta có một khuôn mặt ngựa và một cặp sừng cong trên đầu, trên mỗi chiếc sừng có mười ba chiếc vòng vàng và mỗi chiếc vòng vàng tượng trưng cho một cấm kỵ tối cao!
Bất cứ nơi nào sinh vật hình người đi đến, màu sắc và âm thanh xung quanh sẽ biến mất, biến thành một thế giới im lặng chỉ có hai màu đen và trắng.
Đột nhiên, hắn ta dừng lại và đưa mắt nhìn về phía xa. Một bóng người bay từ xa tới, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta. Người tới không ai khác chính là Ngô Bình, Đông Huyền Thánh Hoàng của Nhân tộc!
Cơ thể của sinh vật hình người nhuốm đầy máu, hắn ta cao cả trăm trượng, tay trái cầm một đống đầu lâu, một số đầu lâu vẫn còn rỉ máu, chắc là vừa mới lột da xong. Trong tay phải hắn ta đang cầm một chiếc rìu khổng lồ, máu vẫn chảy ra từ lưỡi rìu.
Ngay khi sinh vật hình người nhìn thấy Ngô Bình, hắn ta đã biết đó là kẻ giết con trai mình. Hắn ta phát ra những âm tiết kỳ lạ, nhưng Ngô Bình lại có thể hiểu được.
"Ngươi đã giết Hoang Thiên con trai của ta?" Hắn ta hỏi.
Ngô Bình: "Là do ta giết, vì hắn muốn giết con trai ta nên ta giết hắn. Ngươi là Vương Hoang à?"
Vương Hoang gật đầu: "Nếu ngươi giết con trai của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi, ngươi còn có gì muốn nói không?"
Ngô Bình liếc nhìn chiếc đầu lâu trong tay hắn ta, hỏi: “Những chiếc đầu lâu này là của ai?”
Vương Hoang nói: “Ta vừa từ chiến trường kỷ nguyên trở về, tất cả đều được ta săn giết ở đó.”
Ngô Bình cảm thấy rất hứng thú: “Chiến trường kỷ nguyên là chỗ nào?”
Vương Hoang: “Trình độ của ngươi còn không đủ để biết điều này, nhưng nói cho ngươi biết cũng không sao, mỗi kỷ nguyên đều có cường giả sinh ra. Để tồn tại, những cường giả này sẽ xây dựng pháo đài, để có thể an toàn sống sót qua hết kiếp nạn kỷ nguyên này đến kiếp nạn kỷ nguyên khác. Tuy nhiên, phương pháp này sẽ khiến họ mất đi ý chí chiến đấu, những thế hệ sau dần trở nên tệ hơn. Để trưởng thành những cường giả kỷ nguyên hợp tác với nhau tạo ra ‘chiến trường kỷ nguyên’. Các cường giả đến từ các kỷ nguyên khác nhau chỉ cần lấy ra một số bảo vật là có thể tiến vào chiến trường, giết chết những tu sĩ khác và cướp bóc kho báu từ những kỷ nguyên khác nhau!”
Ngô Bình nghĩ tới việc anh đã nhìn thấy pháo đài kỷ nguyên khi anh còn ở vũ trụ chiều thấp, xem ra những thứ đó không phải là không có căn cứ mà thực sự tồn tại trong vũ trụ chính!
"Trong chiến trường kỷ nguyên không bị Thiên Đạo trấn áp sao?"
"Chiến trường kỷ nguyên không thuộc về bất kỳ kỷ nguyên nào, cho nên không bị trấn áp, tất cả tu sĩ đều chiến đấu công bằng." Vương Hoang nói: "Được rồi, nói nhiều như vậy, ngươi có thể lên đường."
Ngô Bình nhướng mày, nói: “Ngươi cũng không phải cường giả kỷ nguyên, chỉ sợ ngươi không giết được ta.”
Vương Hoang không nói thêm nữa, vung chiếc rìu khổng lồ trước mặt chém ra.
Ngô Bình lấy Thần Tiêu Kiếm ra, mũi kiếm đâm vào chiếc rìu khổng lồ, một sức mạnh cực lớn đánh tới, chiếc rìu khổng lồ trong tay Vương Hoang thực sự nứt ra một khe hở! Sau đó, kiếm quang quét qua, hàng tỷ kiếm vũ nổ tung, trong nháy mắt đã xuyên thủng Vương Hoang.
Vương Hoang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Thần Tiêu Kiếm trong tay Ngô Bình, nói: "Vậy mà lại là Thiên Nhận, ta đã đánh giá thấp ngươi."
Hắn ta vừa dứt lời, trong Thiên Nhận kiếm vũ xuất hiện hàng tỷ sợi kiếm, trong nháy mắt đã chém Vương Hoang thành một đám sương máu, chỉ còn một cái đầu còn nguyên vẹn, nhưng bên trong cũng đã bị phá hủy.
Ngô Bình sử dụng quyền uy tước đoạt, rút sức mạnh cấm kỵ từ sương máu! Thật ra bản chất của Hoang là nguồn cấm, nên đối với anh đây là một liều thuốc bổ.
Vương Hoang trước mặt có thực lực rất mạnh, chỉ cách Đế Hoang một bước, sau khi hấp thu năng lượng của hắn ta, Ngô Bình sắp ngưng tụ tầng cấm thứ 20! Tuy nhiên, tầng cấm thứ 20 là một ngưỡng cửa rất cao, số phận đã an bày có một luồng sức mạnh đáng sợ ngăn cản nó hình thành, cảm giác sắp ngưng tụ nhanh chóng biến mất.
Ngô Bình biết tầng cấm thứ 20 sẽ không dễ dàng, vì vậy anh cũng không ép buộc, thay vào đó, anh đưa tay nắm lấy chiếc rìu khổng lồ của Vương Hoang và một chiếc túi được khâu bằng một loại da thú nào đó.
Sau khi mở túi ra, anh mới phát hiện không gian bên trong rất lớn, loại da thú này có đặc tính không gian. Anh lục lọi một lát và tìm thấy một tấm lệnh bài dính máu có viết vài dòng chữ kỳ lạ trên đó. Vết máu này giống với máu trên chiếc rìu khổng lồ.
Ngoại trừ lệnh bài, trong túi còn có mười mấy bảo vật quý giá từ các kỷ nguyên khác nhau. Anh biết đây chắc chắn là chiến lợi phẩm mà Vương Hoang có được từ chiến trường kỷ nguyên.
"Tấm lệnh bài này hẳn là đồ vật để bước vào chiến trường kỷ nguyên đúng không?" Anh nhìn sơ qua rồi lập tức cất nó đi.
Sau khi giết Vương Hoang, Ngô Bình mang đầu hắn ta trở về Huyền Kinh, sai người xây một tòa tháp, đặt cái đầu này lên đỉnh tháp để mọi người trên khắp thiên hạ đến tham quan. Sau này, cái đầu của Vương Hoang này sẽ là lời cảnh cáo cho những kẻ có ý định trở thành kẻ địch của Nhân tộc, nếu thực lực không bằng Vương Hoang thì tốt nhất không nên khiêu khích Nhân tộc.
Tin tức truyền đi, khiến thiên hạ chấn động, dù sao năm đó Hoang cũng chính là tồn tại làm Thiên Đế đau đầu, Đông Huyền Thánh Hoàng giết chết Vương Hoang, đây là một thành tích vĩ đại!
Sự việc này cũng khiến Huyền Kinh nổi tiếng khắp thiên hạ. Ngày càng có nhiều Nhân tộc chuyển đến Huyền Kinh sinh sống, khiến Huyền Kinh càng thịnh vượng hơn.
Giống như Tử Kinh, Huyền Kinh cũng xây dựng một con phố thương mại. Tất cả các cửa hàng trong đó đều do Ngô Bình mở ra, việc kinh doanh rất phát đạt. Những thứ mua từ Thiên Giới có thể bán hết nhanh chóng ở đây, lợi nhuận kiếm được có thể cao hơn gấp nhiều lần. Số tiền bán được sử dụng để mua nguyên liệu ở đại lục Thánh Cổ, sau đó lại bán cho Thiên Giới.
Với việc bán qua bán lại như vậy, Ngô Bình hốt bạc mỗi ngày và trở nên giàu có không ai bằng. Tuy nhiên, số tiền kiếm được anh không tiêu xài bao nhiêu, phần lớn số tiền đó được dùng để xây dựng các công trình công cộng và xây dựng Huyền Kinh cũng như các thành thị lớn nhỏ ở Đông Cảnh.
Ngày này, Ngô Bình luyện chế một ít đan dược, Kim Huyền Sương đến thăm.
Đối với Ngô Bình, Kim Huyền Sương là Kim Song Nhi, anh lập tức bỏ dở việc đang làm, đưa cô ta đi chơi khắp nơi, ăn uống vui vẻ.
Chơi đùa mấy ngày, Kim Huyền Sương vui mừng đến quên cả trời đất, quyết định ở lại trong thánh cung của Huyền Kinh.
Mấy ngày nay trao đổi với Kim Huyền Sương, Ngô Bình càng hiểu biết sâu hơn về khái niệm tu hành của Thần tộc, anh cho rằng khái niệm của Nhân tộc và Thần tộc bổ sung cho nhau, nếu có thể bù đắp lẫn nhau thì chắc chắn có thể tạo ra tình thế mới.
Anh nói ý tưởng này với Kim Huyền Sương, cô ta rất ủng hộ, nói: “Huyền Bình, khuyết điểm trong việc tu luyện của Thần tộc là quá hỗn tạp, cái gì cũng hấp thụ, muốn trở nên mạnh mẽ hơn ở khía cạnh này, lại muốn trở nên mạnh mẽ ở khía cạnh kia, nhưng cuối cùng thì thường là biết rất nhiều thứ nhưng không chuyên thứ nào cả."
Ngô Bình: “Nhưng Thần tộc cũng có ưu điểm, huyết thống gen không ngừng cường hóa, thế hệ này mạnh mẽ hơn thế hệ kia.”
Dựa vào y học và sự hiểu biết về dược liệu, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra ý tưởng, nhưng anh cảm thấy việc này còn cần Vũ Thần giúp đỡ, bởi vì anh cảm thấy mình có thể tham khảo các tư thế múa để tạo ra một công pháp có một không hai! Với công pháp này, Nhân tộc có thể tiến hóa theo những phương hướng cố định và tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn!
Nếu việc này hoàn thành thì anh sẽ có công khai sáng! Có thể thuận lợi bước vào Đại Cảnh thứ mười lăm và trở thành vị Tổ Thánh của hiện tại!
Vì vậy, loại tiến hóa này không chỉ nhanh hơn Thần tộc mà lộ trình cũng không hỗn tạp như Thần tộc, có thể có được ưu thế của cả Nhân tộc và Thần tộc.
Muốn gặp Vũ Thần, Ngô Bình đành phải đến tận nơi thăm hỏi, nên anh đã mời Kim Huyền Sương đi cùng mình đến Thần Vực để thăm Vũ Thần.
Trên đường đi, Kim Huyền Sương nhắc nhở Ngô Bình: “Trong số tất cả nữ thần, Vũ Thần là người được nam nhân của Thần tộc yêu thích nhất. Ngay cả một số Tổ Thần cũng thèm muốn nàng. Khi đến nơi, ngươi phải cẩn thận."
Ngô Bình nhướng mày, nói: "Không sao cả, cho dù Tổ Thần có đến, ta cũng không sợ!”
Chương 3055: Tiệm cầm đồ Thần Đô
Vũ Thần sống ở Diệu Nhạc Phong ở phía đông Thần Vực, chỉ cách Thiên Linh Thần Đô, một trong tứ đại Thần Đô hơn một ngàn dặm. Kim Huyền Sương đưa Ngô Bình đến Thiên Linh Thần Đô trước, bởi vì trong một thời gian dài trong kỷ nguyên này Thần tộc là tộc mạnh nhất đại lục Thánh Cổ, nên quy mô và sự thịnh vượng của Thần Đô hơn xa so với Tử Kinh hay Huyền Kinh.
Không giống như đô thành của Nhân tộc, các thành viên trong Thần Đô đều rất phức tạp, không chỉ có Thần tộc, mà còn có Dị tộc và thậm chí cả Nhân tộc, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những hung thú hoá hình hoặc Yêu tộc.
Tất nhiên, dù là tộc nào thì cũng đều thấp kém hơn Thần tộc, trong Thần Đô, uy nghiêm của Thần tộc không thể bị xúc phạm. Nhưng nhìn chung thì đô thành của Thần tộc rất cởi mở, chỉ cần ngươi có tiền, bất kỳ thân phận nào đều có thể đến đây mua sắm hoặc sinh sống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể ảnh hưởng đến Thần tộc trong đô thành, nếu không sẽ bị trừng phạt hoặc trục xuất.
Lúc này, Ngô Bình đi trên đường phố náo nhiệt nhưng vẫn không hề gây chú ý, dù sao Nhân tộc ở đây cũng không phải là số ít. Tất nhiên, phần lớn Nhân tộc ở đây đều là thợ thủ công và người hầu.
Con người là thủ lĩnh của vạn linh, thông minh và ham học hỏi nên có thể làm tốt hơn Thần tộc trong nhiều lĩnh vực. Ví dụ như luyện đan, tinh luyện, kiến trúc, thư pháp và hội họa, dệt may, nấu ăn, v.v. đều là những lĩnh vực mà Nhân tộc giỏi.
Kim Huyền Sương nói: "Nơi này là Thần Đô, thật ra Thần Đô còn phồn thịnh hơn kinh đô của Nhân tộc, nhưng ta vẫn thích cách sống của Huyền Kinh hơn, người ở đó có vẻ thân thiện hơn."
Ngô Bình tự nhiên cũng cảm nhận được nơi này nhìn có vẻ cởi mở, nhưng trên thực tế mỗi người dân đều ở một tầng lớp cố định, không thể lên cũng chẳng thể xuống. Ngược lại, ở đô thành của Nhân tộc, mọi người đều có một ý thức hướng về phía trước, phấn đấu đấu tranh, tinh thần chiến đấu chống lại trời đất.
"Chúng ta không trực tiếp đi gặp Vũ Thần sao?" Ngô Bình hỏi cô ta.
Kim Huyền Sương: "Diệu Nhạc Phong không có gì thú vị, ta gọi Vân Thường tới đây."
Khi họ đang đi bộ, một người ăn xin chạy tới, trên tay cầm một cái chén vỡ và nhìn Ngô Bình đầy khao khát. Rõ ràng, đứa bé này cũng cảm nhận được hơi thở của Nhân tộc từ trên người Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thấy đứa bé ăn xin này khoảng bảy tám tuổi, sắc mặt có chút bẩn thỉu, quần áo cũng coi như sạch sẽ nhưng lại có chút gầy.
Anh hỏi Kim Huyền Sương: “Người dân ở Thần Đô dùng tiền gì?”
Kim Huyền Sương lấy ra một hạt đậu vàng ném vào trong chén, đứa trẻ ăn xin rất kinh ngạc, liên tục chắp tay cảm ơn.
"Thần tộc sử dụng thần kim nhiều hơn, thần kim được chế tạo thành đồng vàng, sức mua tương đương với thánh thù của Nhân tộc. Tất nhiên là còn có đồng bạc, được đúc bằng bạc đen, một đồng vàng có thể đổi được bốn mươi đồng bạc.”
Ngô Bình không thiếu thần kim, bởi vì trong lãnh thổ của anh có một mỏ thần kim, cho nên lập tức nói: “Ta đi đổi một ít đồng vàng.”
Kim Huyền Sương: "Không cần phiền phức vậy đâu, trong tay ta còn có rất nhiều tiền lẻ."
"Ta hiếm khi tới đây, muốn mua vài thứ cần thiết, không thể cứ dùng tiền của ngươi được. Ta giết Vương Hoang, lấy được một ít bảo vật kỷ nguyên, hẳn là có thể đổi lấy một ít tiền."
Kim Huyền Sương cười nói: "Được rồi, một lát nữa Vân Thường mới tới, chúng ta đi dạo một lát đi."
Ngô Bình muốn bán một ít đồ nên Kim Huyền Sương đưa anh đến một tiệm cầm đồ. Chủ tiệm cầm đồ là một vị Thần Vương, buôn bán rất lớn, thậm chí có Cổ Thần và các vị Hoàng giả Dị tộc đến đây để cầm đồ hoặc mua đồ.
Tiệm cầm đồ là một ngành rất lâu đời và là một ngành mang lại lợi nhuận cực cao. Một món đồ trị giá 100 đồng vàng, tiệm cầm đồ chỉ trả cao nhất 50 đồng vàng, hơn nữa lãi suất rất cao, lãi suất hàng tháng có thể lên tới 10%, nếu dùng tiền trong ba tháng, thì lãi suất là 30%!
Kim Huyền Sương nói: "Trên người ngươi đều là bảo vật các kỷ nguyên, bán đi thật đáng tiếc. Nếu tạm thời cần tiền thì cứ để ở tiệm cầm đồ, đổi lấy một ít tiền tiêu xài. Sau này ngươi luyện vài lò đan dược bán cũng sẽ kiếm lại được tiền.
Ngô Bình vốn có rất nhiều Thần Vương tệ trên người, nhưng đều dùng để mua con rối, số lượng còn lại không nhiều, nếu không cũng không đến mức phải đi cầm đồ.
Rất nhanh, anh và Kim Huyền Sương đã đi tới tiệm cầm đồ kia.
Quầy của tiệm cầm đồ rất cao, Ngô Bình đứng trước quầy, mặt quầy cao gần bằng tầm mắt của anh, khi cầm đồ phải giơ tay lên quá đầu để đưa đồ cho đối phương.
Ngồi sau quầy là một người quản gia đội mũ lục giác, là một Nhân tộc, hắn ta cúi đầu nhìn xuống và hỏi: "Khách quan, ngài muốn cầm đồ phải không?"
Thân thể Ngô Bình lắc lư, biến thành một người khổng lồ cao năm thước, cúi đầu nhìn người quản gia kia, cười nói: “Ta muốn cầm một món đồ, ngươi xem thử đi.”
Anh lấy ra một hạt châu phát ra ánh sáng chín màu kỳ lạ, mỗi một tia sáng đều có một tác dụng thần kỳ. quản gia vốn có chút không vui khi thấy Ngô Bình cúi đầu nhìn mình, nhưng khi nhìn thấy hạt châu, ánh mắt hắn ta lập tức sáng lên.
Hắn ta dùng cả hai tay cầm lấy hạt châu, nhìn thật kỹ rồi hỏi: “Ngài muốn cầm bao nhiêu?”
Ngô Bình: "Đây là đồ vật từ chiến trường kỷ nguyên, là bảo vật của kỷ nguyên nào đó, ngươi xem rồi ra giá đi."
Quản gia biết nếu đưa ra giá quá thấp sẽ dễ dàng khiến khách hàng rời đi, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Thứ này khá quý, ta phải đi ra phía sau hỏi đại chưởng quầy."
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Quản gia đặt hạt châu xuống, quay người đi mời người. Không lâu sau, một thanh niên bước ra, hắn cầm hạt châu lên, nhìn một cái rồi nói: “Đây là cửu chuyển linh châu, đúng là đồ tốt. Nếu ngài cầm, cửa hàng chúng ta có thể cho ngài 100 tỷ Thần Vương tệ."
Hắn mở miệng nói 100 tỷ Thần Vương tệ, nhưng Ngô Bình cũng không cảm thấy nhiều, anh cũng không muốn bán hạt châu, lúc này cũng không ngại hỏi: “Lãi suất tính như thế nào?"
Đại chưởng quầy: “Mỗi tháng lãi suất 10%, trong mười tháng, nếu sau mười tháng ngài không đến chuộc đồ thì xem như cầm đứt, đồ vật sẽ thuộc về tiệm cầm đồ của chúng ta.”
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Đại chưởng quầy này rất sảng khoái, trực tiếp đưa cho Ngô Bình mười tờ tiền, mỗi tờ trị giá 10 tỷ Thần Vương tệ.
Sức mua của Thần Vương tệ này cao hơn nhiều so với đồng vàng, một Thần Vương tệ có thể đổi được năm vạn đồng vàng! Nhìn chung, sức mua của đồng vàng tương đương với thánh thù.
Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Ngô Bình nhờ Kim Huyền Sương dẫn anh đến tiệm thuốc ở Thần Đô, Thần tộc có dược liệu phong phú nhất, anh hy vọng có thể bổ sung dược liệu quý giá còn thiếu trong Dược điển Đại Thiên.
Kim Huyền Sương: “Tiệm thuốc lớn nhất Thiên Linh Thần Đô nằm ở phía đông, tên là Tiệm thuốc Cửu Thiên Đan, do Thương hội Cửu Thiên lớn nhất ở Thần tộc mở ra. Dược liệu của họ chỉ có những gì ngươi không thể tưởng tượng được, chứ không có gì là không thể mua được."
Ngô Bình cười nói: "Giọng điệu lớn lối vậy sao? Vậy ta nhất định phải đi xem thử!"
Trước cửa tiệm thuốc Cửu Thiên Đan có rất nhiều người qua lại, tiệm thuốc có chín tầng, mỗi tầng đều rất rộng, ít nhất là hai nghìn mét vuông. Trong đó tầng một có nhiều khách hàng nhất vì nơi này bán đan dược và dược liệu thường sử dụng hàng ngày.
Ngô Bình chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi lên. Tầng thứ hai và tầng thứ ba đều là những dược liệu dưới cấp bảy, Ngô Bình không có hứng thú, liền tiếp tục đi lên tầng thứ tư.
Tuy nhiên, có một tiểu nhị đứng ở lối lên lầu, đó là một Nhân tộc, hắn ta chặn Ngô Bình và Kim Huyền Sương lại, cười nói: “Hai vị, muốn lên các tầng trên thì phải kiểm tra tài sản. Sức mạnh tài chính khác nhau có thể vào các tầng khác nhau."
Ngô Bình cũng hiểu được cách làm của cửa hàng, dù sao dược liệu và đan dược trên lầu đều rất quý giá, quá nhiều người rất dễ mắc sai lầm, anh gật đầu, hỏi: “100 tỷ Thần Vương tệ có thể đi đến tầng mấy?"
Tiểu nhị mỉm cười nói: "Có thể lên tới tầng chín."
Kim Huyền Sương lập tức hỏi: “Cấp độ để tiến vào tầng chín là bao nhiêu?”
Tiểu nhị mỉm cười nói: "10 tỷ Thần Vương tệ!"
Ngô Bình hiểu được, 10 tỷ Thần Vương tệ mới là ngưỡng cửa tiến vào tầng thứ chín, điều này có nghĩa dược liệu bên trong nhất định rất quý giá, anh càng muốn vào nhìn thử một chút, lập tức đưa ra một tờ tiền giấy.
Tiểu nhị nhanh chóng cúi đầu nói: "Mời hai vị!"