-
Chương 3046-3050
Chương 3046: Núi thần Côn Luân
Ngô Bình cau mày: "Hóa thân của Hư Không và Hỏa Diễm có thực lực thế nào?"
Hoa Thần: “Có lẽ là thực lực của Thánh Hoàng cấp ba.”
Ngô Bình nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể để hai người này thành công.”
Nguyệt Thần cười nói: “Nếu không muốn bọn họ trở thành con rể của Vương Mẫu, sao phu quân không tự mình trở thành con rể của Vương Mẫu? Con gái của Vương Mẫu là Kim Huyền Sương có nhan sắc tuyệt trần, cũng không kém gì Hoa Thần muội muội. Nếu cưới nàng, từ nay Vương Mẫu sẽ là chỗ dựa của phu quân, một công đôi việc.”
Ngô Bình trợn mắt: “Kim Huyền Sương sẽ gả cho Nhân tộc sao?”
Hoa Thần: "Có gì mà không được? Kim Huyền Sương vốn có một nửa huyết mạch của Nhân tộc. Thật ra có rất nhiều hậu duệ của người và thần, Kim Huyền Sương cũng không phải là người duy nhất."
Ngô Bình suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu một trong hai người là Hỏa Diễm Chi Chủ và Hư Không Chi Chủ cưới Kim Huyền Sương, Vương Mẫu sẽ giúp bọn họ đối phó Nhân tộc sao?"
Hoa Thần: "Vương Mẫu là vị thần tối cao, không chỉ mạnh mẽ mà Côn Luân thần cung còn giỏi chế tạo các loại con rối khác nhau. Ví dụ như dưới sự chỉ huy của Vương Mẫu có mười vạn con rối thần, mỗi con đều có sức chiến đấu của một vị Đại Thánh, thậm chí cấp bậc cao còn có thể sánh ngang với Thánh Hoàng."
Ngô Bình giật mình: “Con rối cấp Thánh Hoàng à? Vậy thì gần như giống con rối Chiến Thiên!"
Nguyệt Thần: "Con rối Chiến Thiên? Nó là do Chiến Thiên Thánh Hoàng hợp tác với Côn Luân thần cung tạo ra."
Ngô Bình: "Thì ra là như vậy."
Nguyệt Thần: “Thế nào, phu quân đã nghĩ kĩ chưa?”
Ngô Bình hít sâu một hơi: “Cho dù ta không thể trở thành con rể của Vương Mẫu, cũng không thể để Hư Không Chi Chủ và Hỏa Diễm Chi Chủ thành công.”
Hoa Thần mỉm cười nói: "Vậy chúng ta xuất phát đi!"
Núi thần Côn Luân rất nổi tiếng trong Thần tộc, có rất nhiều cao thủ của Thần tộc đến từ núi thần Côn Luân. Ngô Bình, Nguyệt Thần và Hoa Thần ngồi trên cỗ xe thần thất bảo, được kéo bởi hai con thần phượng, bay đến ngọn núi thần.
Hiện giờ Nguyệt Thần cũng là một vị Cổ Thần cấp tám, là một trong số ít cường giả có lẽ tương lai có thể trở thành vị thần tối cao, vì vậy vẫn phải có một chút phô trương. Phía sau cổ xe thần có 3000 thần nữ đi theo, tay cầm nghi lễ, đi qua nơi nào thì nơi đó bầu trời cũng phủ mưa hoa, gió thơm phơi phới, tiếng nhạc thần từ chín tầng trời truyền đến.
Xe thần đi đến đâu, khi có Thần tộc nhìn thấy thì đều dừng lại và cung kính làm lễ, bày tỏ sự cung kính với Nguyệt Thần.
Ngô Bình ngồi ở giữa xe, bên trái là Nguyệt Thần, bên phải là Hoa Thần, cười nói: “Nguyệt Thần lão bà, xem ra địa vị của ngươi ở Thần Tộc cũng không thấp, có phải là trước khi Vương Mẫu được thăng chức, địa vị của các ngươi cũng như nhau không?”
Nguyệt Thần: “Dù sao ta cũng mới lên chức, còn Vương Mẫu lại là Cổ Thần cấp tám cao cấp, vẫn có chút chênh lệch.”
Hoa Thần: “Sau này tỷ tỷ nhất định sẽ trở thành Cổ Thần tối cao.”
Ngô Bình hỏi: “Cổ Thần tối cao có phải là tồn tại cấp số của cường giả kỷ nguyên không?”
Nguyệt Thần: “Ừ, chúng ta đã vượt qua ngưỡng đó rồi. Tuy nhiên, Cổ Thần tối cao chỉ là một thuật ngữ chung chung, thực ra ở bước đó còn có những bước tu hành cụ thể."
Lúc này, một cỗ xe rồng do chín con rồng khổng lồ kéo từ phía sau đi tới. Ngồi trên xe rồng là một người đàn ông của Thần tộc, khí thế mạnh mẽ, cười nói: “Nguyệt Thần điện hạ, Hoa Thần cô nương, đã lâu không gặp! "
Nhìn thấy vị Thần tộc này, Nguyệt Thần mỉm cười và nói: "Kiếm Thần các hạ."
Hoa Thần quay người đi, không chào đối phương một tiếng, Kiếm Thần khẽ mỉm cười hỏi: “Hoa Thần cô nương, ta có thể đi cùng hai người được không?”
Nguyệt Thần: “Phu quân của ta ở đây, không tiện mời ngươi tới ngồi.”
Kiếm Thần đã sớm chú ý tới Ngô Bình, lúc này mới cẩn thận nhìn anh, nói: "Đây chính là vị Thánh Hoàng của Nhân tộc đó sao?"
Nguyệt Thần: “Là phu quân của ta, Lý Huyền Bình.”
Hoa Thần cố ý ôm lấy một cánh tay của Ngô Bình, áp mặt vào ngực anh. Cảnh tượng này khiến Kiếm Thần tức giận, ba thước lửa thần phun ra từ mắt và mũi hắn ta.
"Một Nhân tộc thì có tài đức gì mà dám cướp đi trái tim của Nguyệt Thần và Hoa Thần!"
Ngô Bình quay đầu nhìn đối phương, hắn ta chỉ là một Cổ Thần cấp năm, không đáng nhắc tới, anh cố ý hỏi: “Ngươi ghen tị à?”
Sắc mặt của Kiếm Thần tối sầm lại, sát khí dâng trào trong mắt hắn ta.
Nguyệt Thần cảnh cáo hắn ta: "Kiếm Thần, thu hồi sát ý của ngươi đi, nếu không ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi."
Thần tộc chú ý đến cấp bậc, Nguyệt Thần có cấp bậc cao, đương nhiên Kiếm Thần không dám cậy mạnh làm bậy, hắn ta hừ một tiếng, thúc giục cỗ xe rồng đi nhanh hơn.
Khi hắn ta đi xa, Hoa Thần nói: “Kiếm Thần chắc cũng đang nhắm tới vị trí con rể của Vương Mẫu.”
Nguyệt Thần: "Cái này cũng bình thường thôi. Nam tu sĩ nào mà không muốn cưới con gái của Vương Mẫu? Nhưng hắn rất có dã tâm, lại còn muốn nhắm vào muội muội."
Hoa Thần nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Tưởng bở!"
Ngô Bình chớp mắt: “Hoa Thần muội muội, hình như ngươi rất chán ghét tên Kiếm Thần này.”
Hoa Thần: “Vì tu luyện Vô Thường Kiếm Pháp, hắn đã giết chết mười bảy thê thiếp của mình, còn giết chết con cái của chính mình, không phải là người tốt lành gì.”
Ngô Bình kinh ngạc: "Vì tu luyện mà giết người thân của mình? Đây là phương pháp tu luyện gì vậy?"
Hoa Thần: “Vô Thường Kiếm Pháp cần phải tu tâm, trái tim nhất định phải tàn nhẫn. Nhưng theo ta nghĩ hắn đã lạc lối rồi.”
Cỗ xe thần cuối cùng đã đến núi thần Côn Luân, nơi này lớn hơn rất nhiều so với dự đoán của Ngô Bình. Hàng ngàn ngọn núi đan xen với nhau, trong đó có một mạch chính rộng mấy trăm vạn dặm và dài hàng ngàn vạn dặm!
Ngọn núi thần khổng lồ này có vô số đỉnh núi, trên nhiều đỉnh núi cũng đã xây dựng cung điện, chứng tỏ có Thần tộc đã định cư ở đây để tu luyện.
Sau khi bay thêm một khoảng nữa, bên dưới xuất hiện một cái bệ khổng lồ lơ lửng giữa không trung, bên trong có rất nhiều khu buôn bán, rất náo nhiệt. Mà trong bán kính vạn dặm, có mười vạn cái bệ như vậy. Chúng lơ lửng giữa không trung và bao quanh một ngọn núi thần khổng lồ, chính là núi thần Côn Luân!
Nguyệt Thần nói: "Bây giờ còn chưa thể vào núi thần được, trước tiên hãy tìm một chỗ ở."
Ngô Bình: “Không thể trực tiếp đi lên sao?”
Nguyệt Thần: "Nơi này có võ đài do Kim Huyền Sương bố trí, trước tiên ngươi phải lên trên võ đài đánh bại nàng mới có tư cách cạnh tranh với Hư Không Chi Chủ và Hỏa Diễm Chi Chủ."
Ngô Bình nhìn quanh thì thấy một võ đài được dựng ở vị trí dễ thấy nhất, xung quanh có vô số Thần tộc đang theo dõi. Vào lúc này, có một người phụ nữ đang đứng trên võ đài, vẻ ngoài của cô ta giống hệt Kim Song Nhi trong ấn tượng của anh!
Người này không ai khác chính là Kim Huyền Sương, cô ta lặng lẽ đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp quét qua, dưới võ đài có hơn mười vị Thần tộc đang nằm đó. Tuy chỉ là hóa thân nhưng muốn đánh bại Kim Huyền Sương cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thấy Ngô Bình ngơ ngác nhìn Kim Huyền Sương, Nguyệt Thần cười nói: "Xem ra phu quân rất thích Kim Huyền Sương."
Ngô Bình nói: "Ta thử xem."
Anh bay lên võ đài, một lực rất lớn ập đến, muốn hất anh ra khỏi võ đài, nhưng anh đứng rất vững, cơ thể thậm chí không lắc lư.
Đây là cấm chế do Kim Huyền Sương đặt ra. Nếu người đến đây thậm chí không thể vượt qua được cấm chế thì càng không đủ tư cách để đấu với cô ta.
Kim Huyền Sương nhìn Ngô Bình, trong đôi mắt đẹp của cô ta hiện lên một tia nghi hoặc, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Bình, cô ta đã có một loại cảm giác quen thuộc, giống như hai người đã quen nhau từ lâu, vô cùng quen thuộc!
Ngô Bình chắp tay cười: “Lý Huyền Bình, xin Kim cô nương chỉ giáo.”
Kim Huyền Sương rũ bỏ nghi hoặc trong lòng, bình tĩnh nói: "Ra tay đi."
Ngô Bình đột nhiên lao về phía trước, duỗi chân phải vào khoảng không giữa hai chân Kim Huyền Sương, đồng thời cơ thể anh đột nhiên va chạm.
Một lực mạnh ập đến, Kim Huyền Sương bị một đòn của Ngô Bình đánh bật ra khỏi võ đài.
Các Thần tộc xung quanh đang xem náo nhiệt đều giật mình, Nhân tộc này mạnh quá!
Kim Huyền Sương không hề tức giận, cô ta mỉm cười ném một tấm thẻ bài có viết số "27" cho Ngô Bình.
Chương 3047: Kim Huyền Sương
Sau khi lấy được thẻ bài, Ngô Bình mỉm cười với Kim Huyền Sương: “Kim cô nương, gặp lại sau.”
Nói xong, anh quay lại xe và bay đến đỉnh chính của núi thần Côn Luân, nơi xây dựng thần cung Côn Luân.
Thần cung vô cùng hùng vĩ, một cung điện khổng lồ đứng sừng sững trên đỉnh núi, phía trước cung điện là một quảng trường khổng lồ, lúc này vô số xe ngựa và thú cưỡi của Thần tộc đang đậu ở đây.
Rất nhiều người hầu của thần xuất hiện đảm nhiệm việc tiếp khách, địa vị của Nguyệt Thần không bình thường nên Vương Mẫu đã cử Dực Thiên Thần, một trong bốn đệ tử đến.
Vị Dực Thiên Thần này có vẻ ngoài oai hùng và giữa hai lông mày có vẻ kiêu ngạo, hắn ta rất khách sáo với Nguyệt Thần và Hoa Thần, nhưng lại tỏ vẻ khó chịu với Ngô Bình và thậm chí không muốn nói chuyện với anh.
Hoa Thần nói nhỏ với Ngô Bình: "Huyền Bình quân, nghe nói Dực Thiên Thần này cũng muốn tham gia cạnh tranh, có vẻ như hắn cũng biết ngươi là đối thủ cạnh tranh của hắn.”
Ngô Bình cười không nói gì.
Sau khi xuống xe, ba người Ngô Bình bay về phía cung điện, Dực Thiên Thần dẫn đường phía trước. Khi đang chuẩn bị tiến vào cung điện, hắn ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình: "Người ngoài tộc không được vào thần cung Côn Luân. Vị bằng hữu Nhân tộc này, ngươi ở bên ngoài đợi đi."
Nguyệt Thần bình tĩnh nói: “Hắn là phu quân của ta, Dực Thiên Thần, ngươi khinh thường phu quân của ta, chính là khinh thường bản tôn.”
Dực Thiên Thần khẽ cúi đầu: “Ta không vô lễ với Nguyệt Thần, nhưng chưa bao giờ có Nhân tộc nào từng đặt chân vào thần cung Côn Luân.”
Ngô Bình: “Ta là người đầu tiên, ngươi nói đi, phải làm gì mới cho ta vào.”
Dực Thiên Thần hừ lạnh một tiếng: "Đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi đi qua!"
"Vèo!"
Vừa dứt lời, Ngô Bình bỗng nhiên đấm một quyền. Cú đấm này tuyệt vời khó tả đến mức khi nắm đấm đánh vào mặt Dực Thiên Thần nhưng hắn ta vẫn không nhận ra. Mãi cho đến khi một sức mạnh kinh khủng làm gãy sống mũi, làm nứt hốc mắt, nổ tung nhãn cầu, hắn ta mới nhận ra sự nguy hiểm và vội vàng chống cự. Nhưng đã quá muộn, Ngô Bình tóm lấy gáy hắn ta và ném hắn ta xuống đất.
Một lát sau, Dực Thiên Thần mới cố gắng đứng dậy, đôi mắt nhanh chóng khôi phục, hắn ta trừng mắt nhìn Ngô Bình, muốn ra tay lần nữa.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Hôm nay ta tới đây để chúc mừng Vương Mẫu, ngươi là đệ tử của Vương Mẫu cho nên ta không giết ngươi, nếu ngươi còn tái phạm, ta sẽ vặt đầu ngươi và đá xuống núi thần Côn Luân!”
Sát khí của Ngô Bình khiến vẻ mặt của vị cổ thần cấp năm Dực Thiên Thần thay đổi, thủ đoạn của Ngô Bình khiến hắn ta sợ hãi, hắn ta hừ lạnh một tiếng, nghiêng người cho anh đi qua.
Nguyệt Thần mím môi cười, nói đùa: "Ăn một đấm mới chịu thành thật, tội tình gì."
Sắc mặt Dực Thiên Thần khó coi, nhưng hắn ta thật sự đã thua, không nghĩ ra lời gì để phản bác.
Bước vào cung điện, Thần tộc đứng đầy đại điện, ở vị trí trung tâm là một vị Thần tộc với hơi thở đáng sợ, đây là một nữ thần, trên người khoác khăn choàng tỏa ra ánh sáng thần thánh chín màu, đầu đội tơ vàng mũ phượng có trăm ngàn dây tua rũ xuống, vẻ ngoài vô song và khí chất cao quý, ngay thẳng, khiến người ta ngưỡng mộ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ đẹp của bà ta, Ngô Bình đã rất sốc, quá giống! Vị Vương Mẫu này giống hệt như Vương Mẫu mà anh đã gặp ở thế giới chiều thấp hơn! Từ đó có thể thấy rằng Vương Mẫu kia chính là hình chiếu của Vương Mẫu trước mặt ở thế giới chiều thấp hơn!
Trong đám người, ánh mắt của Vương Mẫu nhìn thẳng vào Ngô Bình, bà ta trầm ngâm gì đó rồi vẫy tay với anh.
Nguyệt Thần cười nói: “Không ngờ Vương Mẫu lại có ấn tượng với phu quân như vậy.” Cô ta và Hoa Thần cùng nhau bước tới.
Đi tới trước mặt Vương Mẫu, Ngô Bình cũng không có cảm giác xa lạ, ngược lại cúi đầu làm lễ: "Tiểu bối Lý Huyền Bình tham kiến Vương Mẫu, chúc mừng Vương Mẫu đã thăng cấp thần tối cao."
Vương Mẫu mỉm cười nói: "Ngươi tên là Lý Huyền Bình sao? Ta đã từng nằm mơ mấy lần, hình như trong mơ cũng có ngươi."
Ngô Bình thầm nhủ, một giấc mơ của ngài lại tạo ra một Vương Mẫu ở thế giới chiều thấp. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải mọi thứ anh trải qua trong thế giới chiều thấp cũng giống như một giấc mơ sao?
Anh lập tức nói: “Tiểu bối cũng đã từng nhìn thấy Vương Mẫu ở trong mơ. Ngài còn đính hôn cho ta một cô con gái tên Kim Song Nhi.”
Vương Mẫu gật đầu: “Ngươi nói như vậy, hình như ta cũng có chút ấn tượng.”
Hôm nay các Thần tộc tới đây phần lớn đều là vì Kim Huyền Sương, lập tức có Thần tộc không vui, có người cười lạnh: “Nhân tộc chỉ giỏi cường điệu hóa mà thôi, chuyện trong mơ có thể coi là thật sao? Ngươi mà cũng xứng với con gái của Vương Mẫu sao?”
Ngô Bình không thèm nhìn những Thần tộc đang nói chuyện, thay vào đó anh lấy ra một viên Hoa Thần Đan do chính mình luyện chế đưa cho Vương Mẫu: “Đây là Bách Hoa Thần Đan do tiểu bối luyện chế.”
Vương Mẫu là một cường giả kỷ nguyên, sau khi nhìn thấy đan dược, đôi mắt đẹp của bà ta sáng lên và nói: "Đan dược này rất tốt, nó cũng có tác dụng nhất định đối với ta. Ai đã luyện chế ra đan dược này?"
Ngô Bình nói: “Tiểu bối luyện chế cho Hoa Thần, hiệu quả cũng khá tốt.”
Vương Mẫu rất vui mừng và nói: "Thật hiếm có. Ngay cả trong Thần tộc cũng không có luyện đan sư nào có thể luyện chế được loại đan dược như vậy, ngươi thật sự rất giỏi."
Ngô Bình: “Vương Mẫu quá khen.”
Những Thần tộc chế nhạo Ngô Bình lập tức im lặng, chỉ riêng việc luyện đan đã nằm ngoài khả năng của họ. Từ nay về sau khi gặp phải Ngô Bình, họ đều phải nịnh bợ thay vì đắc tội anh! Suy cho cùng, nếu nói đến luyện đan thì Thần tộc kém xa Nhân tộc. Mà người trước mặt chắc chắn là luyện đan sư đứng đầu của Nhân tộc!
Lúc này, Kim Huyền Sương từ sau tấm màn phía sau Vương Mẫu đi ra, cô ta dùng đôi mắt đẹp nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Lý công tử có thể luyện chế 'Hương Vân Đan' không?"
Hương Vân Đan là một loại đan dược quý được các phu nhân trong xã hội thượng lưu của Thần tộc ưa chuộng, sau khi dùng có thể khiến cơ thể của các vị thần có mùi thơm. Thần tộc có khứu giác nhạy bén nên có yêu cầu cao về mùi cơ thể. Một người phụ nữ của Thần tộc có thể có vẻ ngoài không đẹp lắm, nhưng hương thơm trên cơ thể nhất định phải thơm tho. Hơn nữa, hương thơm càng cao cấp thì càng được các nam nhân trong Thần tộc săn đón và ngưỡng mộ.
Kết quả là Hương Vân Đan đã ra đời, nhưng việc luyện chế loại đan dược này khá khó khăn, hơn nữa hương thơm của Hương Vân Đan do các luyện đan sư khác nhau luyện chế cũng khác nhau, có cái tốt hơn, có cái tệ hơn.
Ngô Bình không biết về loại đan dược này, cho nên Hoa Thần mới âm thầm giải thích cho anh, lúc này anh mới hiểu ra, lập tức gật đầu: "Đan dược này không khó, có thể luyện chế."
Kim Huyền Sương rất vui vẻ, cô ta đi tới nắm tay Ngô Bình nói: "Lý huynh, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện được không?"
Ngô Bình bị cô ta kéo lại, hai người xuyên qua tấm màn, đi đến một nơi khác.
Nguyệt Thần nhìn thoáng qua rồi nói với Hoa Thần: "Muội muội, còn không mau đuổi theo. Muốn luyện chế Hương Vân Đan, hương thơm trăm hoa của muội là không thể thiếu."
Hoa Thần lập tức đi theo.
Trong một căn phòng khách trang nhã, Kim Huyền Sương mời Ngô Bình ngồi xuống, cười nói: "Lý huynh, hiện tại ngươi có thể luyện chế cho ta được không?"
Ngô Bình vừa định mở miệng, Hoa Thần đi vào, cười nói: “Ở chỗ ta có mùi hương của trăm hoa, ta có thể giúp.”
"Vậy thì thử xem."
Anh vừa chuẩn bị dược liệu vừa hỏi: “Kim cô nương cần hương thơm như thế nào?”
Kim Huyền Sương suy nghĩ một chút, nói: "Hương thơm phải nổi bật và tao nhã."
Ngô Bình gật đầu và yêu cầu Hoa Thần chuẩn bị hàng trăm loại phấn hoa, mùi thơm của những loại phấn hoa này không phải đơn lẻ mà được tạo thành từ rất nhiều mùi thơm.
Hắn chiết xuất một số mùi hương đơn lẻ từ nhiều mùi hương khác nhau rồi bắt đầu điều chế chúng. Chỉ nhìn thấy mấy ngón tay anh bay nhanh, từng làn hương thơm bay vào đầu ngón tay anh.
Mười lăm phút sau, đầu ngón tay Ngô Bình xuất hiện một làn khói, anh tự mình ngửi một cái, sau đó đưa lên mũi Kim Huyền Sương: “Mùi này có thơm không?”
Kim Huyền Sương hít một hơi, nói: "Cái này khá tốt, nhưng lại thiếu đi một chút lạnh lùng."
Ngô Bình cười nói: "Muốn lạnh lùng hơn một chút à? Được thôi."
Anh lại điều chế một lúc rồi để cô ta ngửi lại. Mấy lần sau, đôi mắt đẹp của Kim Huyền Sương cuối cùng cũng sáng lên, cô ta kêu lên: "Chính là hương thơm này, Lý huynh thật đúng là thiên tài chế tạo hương thơm!"
Ngô Bình: “Hương thơm cũng là thuốc, đối với luyện đan sư thì cái này không là gì cả. Hơn nữa, chuyện khó khăn hơn còn ở phía sau, ta muốn thẩm thấu những hương thơm này vào trong da thịt, cần phải có đan dược khác hỗ trợ.”
Sau đó, anh đốt lửa và bắt đầu luyện đan!
Chương 3048: Xếp Thần Thái Hư lại
Để giữ cho hương thơm không thay đổi, thậm chí việc căn bản là muốn nâng cao chất lượng của hương thơm, đây không phải là điều mà các luyện đan sư thông thường có thể làm được. Độ khó của việc luyện chế đan dược này ít nhất cũng ngang bằng với đan dược cấp mười bảy.
Chưa đầy nửa giờ, Ngô Bình đập vào lò luyện đan, dùng tay kích hoạt hai mươi bốn loại đan quyết, đan dược trong nháy mắt thành hình. Đan khí hợp nhất và ngay lập tức chia ra thành sáu phần, đó là sáu viên đan dược trong suốt và trong mỗi viên đan dược đều có một luồng khói chuyển động. Nhưng khi ngửi thì đan dược không có mùi vị gì cả, vì toàn bộ mùi thơm đều được gói gọn bên trong.
Kim Huyền Sương cầm lấy đan dược, đôi mắt đẹp sáng lên, nói: "Đúng là một loại đan dược thần kỳ, cảm ơn Lý huynh!"
Ngô Bình: "Không có việc gì, ta muốn hỏi một chút, đan dược này là cho ai?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Ta có một người bạn, thể chất khá đặc biệt, trên người có một mùi tanh thoang thoảng. Có lẽ mùi thơm này có thể che đi mùi tanh trên người nàng ấy."
Ngô Bình: "Mùi tanh à? Vậy e là loại đan dược này không thích hợp. Mùi cơ thể như vậy thường là bẩm sinh, cho nên cần phải cải thiện thể chất."
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ta có một viên ngọc cốt đan, trước tiên hãy uống viên đan dược này, mùi tanh sẽ biến mất."
Nói xong, anh lấy ra một bình đan dược đưa cho Kim Huyền Sương, nói: "Đây là do ta luyện chế khi rảnh rỗi, thử xem sao."
Kim Huyền Sương rất vui mừng nói: "Cám ơn ngươi rất nhiều!"
Lúc này đột nhiên có người xông vào, hắn ta là một tu sĩ Nhân tộc, cao lớn cường tráng, để bộ râu đen dày.
Người này nhìn thấy Ngô Bình liền nghiêm mặt nói: "Đây là nơi ngươi có thể ở sao? Cút đi!"
Người này rất kiêu ngạo, vừa mới tới đã muốn đuổi Ngô Bình ra ngoài, căn bản không coi trọng anh.
Kim Huyền Sương khẽ nhíu mày, nói: "Thần Thái Hư, ngươi dám xông vào phòng của ta!"
Tu sĩ tên Thần Thái Hư cười nói: "Huyền Sương, ta đến thăm ngươi."
Ngô Bình: "Không mời mà đến, đúng là một tên vô học, lập tức cút khỏi đây!" Anh vừa nói vừa đưa tay đẩy ra, một luồng sức mạnh mạnh mẽ thổi Thần Thái Hư bay ra ngoài.
Tên kia giận dữ gầm lên và lại định lao vào, nhưng Ngô Bình đã đi ra ngoài
Kim Huyền Sương nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng xương gãy, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Thần Thái Hư.
Một lúc sau, Ngô Bình bước vào, xách Thần Thái Hư trong tay. Tuy nhiên, Thần Thái Hư lại bị gấp thành một hình vuông như gấp chăn vậy, sau đó dùng dây thừng trói lại, trùng hợp là trên khuôn mặt anh hùng của hắn ta có hai sợi dây thừng vắt ngang, trông rất buồn cười.
Kim Huyền Sương mím môi cười: "Lý huynh không chỉ giỏi thuật luyện đan, mà vũ lực cũng rất mạnh mẽ. Thần Thái Hư là hóa thân của Hư Không Chi Chủ, thực lực của hắn ta không hề tầm thường, vậy mà lại bị khuất phục chỉ trong chỉ tích tắc."
Ngô Bình: “Loại người như vậy hay thích bị đánh.”
Anh vừa dứt lời, không gian vặn vẹo, một khuôn mặt đáng sợ xuất hiện, giống như mặt của một con khỉ đầu chó, đôi mắt đỏ như máu và con ngươi hình ngôi sao sáu cánh.
Ngay khi khuôn mặt đó đang định nói gì đó với Ngô Bình, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện và dùng một chưởng đập nát khuôn mặt đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Huyền Sương nói: "Vị Hư Không Chi Chủ này thật to gan, dám ra oai ở núi thần Côn Luân, mẫu thân của ta sẽ dạy cho hắn ta một bài học!"
Ngô Bình cười nói: “Hẳn là hắn muốn đưa nhiều sức mạnh hơn đến để dạy ta một bài học, nhưng không sao, cho dù cường giả kỷ nguyên tới, ta cũng không sợ.”
Kim Huyền Sương càng thêm khâm phục Ngô Bình, cô ta cười nói: "Lý công tử, nơi này toàn là khách khứa, chán lắm, hay là đến chỗ ta ở ngồi một lát?”
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Kim Huyền Sương nói với Hoa Thần ở bên cạnh: “Hoa Thần đến phòng khách uống trà trước đi.”
Cô ta cũng không mang theo Hoa Thần mà mang theo Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ.
Hoa Thần mỉm cười, lẩm bẩm: "Huyền Bình quân đúng là có sức hấp dẫn, Kim Huyền Sương đã bị rung động."
Kim Huyền Sương dẫn Ngô Bình đi đến một sơn cốc, trong sơn cốc có trăm hoa đua nở, vô số con bướm xinh đẹp bay lượn, còn có một dòng sông nhỏ chảy dọc theo sơn cốc, tạo thành một hồ nước ở bên trong. Trong hồ có vô số cá bơi lội.
Trong sơn cốc có một khoảng sân nhỏ, trong sân có bốn gian nhà lợp ngói, trước cửa có một con hổ đen đang nằm, trên cây có giá cho chim đậu, có một con vẹt đang đậu trên đó.
Kim Huyền Sương dẫn Ngô Bình vào trong sân, một con vượn trắng từ bên cạnh đi ra, mang tới một cái bàn và hai cái ghế. Còn mấy con chim bay đáp xuống đất, hóa thành những cô gái mặc áo trắng bưng trà đến.
Ngô Bình nhìn chung quanh, cười nói: “Đây là nơi ở của Kim cô nương à, môi trường thật sự rất tốt.”
Kim Huyền Sương: "Nếu Lý huynh không ngại, có thể gọi ta là Huyền Sương."
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Kim Huyền Sương: “Trước giờ ta không thích giao tiếp với Thần tộc bên ngoài, thay vào đó, ta thường lén lút đến chỗ của Nhân tộc. Nhưng lúc đó chỗ của Nhân tộc rất hỗn loạn, thường xuyên có chiến tranh với dị tộc nên ta thường đổi địa điểm.”
Ngô Bình biết thân phận của Kim Huyền Sương, phụ thân ruột của cô ta chính là Thiên Đế, liền hỏi: "Huyền Sương, nghe nói phụ thân của ngươi là Thiên Đế? Mà Thiên Đế cũng là Nhân tộc?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Mọi người đều nói như vậy, nhưng sự thật không phải như vậy. Thiên Đế là một nhân vật từ xa xưa, còn ta chỉ mới sinh ra mấy trăm năm, sao ta có thể là con gái của ông ta được?"
Ngô Bình: “Thì ra lời đồn thổi bên ngoài là sai sự thật.”
Kim Huyền Sương: "Cũng không thể nói là sai được, năm xưa Thiên Đế có để lại một hóa thân ở Nhân tộc, ông ta vẫn luôn ngủ say. Sau đó không biết tại sao lại tỉnh lại, đó chính là phụ thân của ta. Nhưng ta chưa bao giờ gặp ông ấy, vì khi mẫu thân mang thai ta không lâu thì ông ấy đã mất tích."
Ngô Bình gật đầu: “Nếu nói như vậy, Huyền Sương, ngươi vẫn có một nửa huyết mạch của Nhân tộc.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Đúng vậy, cho nên ta mới thích sống ở nơi của Nhân tộc, rất náo nhiệt. Ngươi nhìn nơi này đi, ta đã bắt chước theo một nơi ở của một Nhân tộc."
Ngô Bình cười nói: “Ta là Đông Huyền Thánh Hoàng của Nhân tộc, ta đang xây dựng Huyền Kinh. Nếu có thời gian, ngươi có thể tới đó chơi với ta.”
Hai mắt Kim Huyền Sương sáng lên: "Thật sao? Vậy ta nhất định phải đi."
Hai người uống trà trò chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ở thần cung Côn Luân. Ngô Bình thản nhiên hỏi cô ta: “Huyền Sương, ta đã từng nhìn thấy một người tên Kim Song Nhi ở trong mơ, có vẻ ngoài giống hệt với ngươi.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Hình như ta cũng đã từng nằm mơ thấy ngươi, hẳn là đã rất lâu rồi, ta nhớ không rõ."
Ngô Bình nhìn cô ta, đột nhiên duỗi ngón tay ra, đưa những ký ức kia cho Kim Huyền Sương.
Đột nhiên, cảm xúc và ký ức của Kim Song Nhi trong nháy mắt dung nhập vào trong suy nghĩ của Kim Huyền Sương. Cô ta vốn đã phải lòng Ngô Bình, bây giờ cô ta đã biết mọi thứ về Kim Song Nhi.
Cô ta đột nhiên buồn bã nhào vào trong ngực Ngô Bình, trong đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt: "Bắc ca, ta rất nhớ ngươi!” Trong khoảnh khắc này, chẳng phải cô ta chính là Kim Song Nhi đó sao?
Ngô Bình ôm lấy người bị lạc mất bấy lâu nay, nhẹ giọng nói: “Sau này ngươi sẽ không bao giờ biến mất nữa.”
Hai người ôm nhau, đột nhiên nghe thấy trong không khí có tiếng cười khẽ.
Kim Huyền Sương vội vàng rời khỏi vòng tay Ngô Bình, tức giận nhìn về phía sau.
Không biết từ lúc nào, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng và vẻ đẹp vô song đứng đó, đôi chân dài, mái tóc dài màu đỏ rực và đôi lông mày rất đẹp.
Kim Huyền Sương trợn mắt nhìn cô ta: "Vũ Thần tỷ tỷ, hôm nay ta mời ngươi tới đây để biểu diễn khiêu vũ cho mọi người xem, ngươi tới chỗ của ta làm gì?"
Vũ Thần khẽ mỉm cười nói: “Ta nghe nói Huyền Sương bị một người đàn ông của Nhân tộc mang đi, ta rất tò mò loại đàn ông nào có thể khiến ngươi rung động, liền lẻn ra ngoài tìm các ngươi.”
Mỗi một hành động của Vũ Thần đều mang theo sự quyến rũ không thể tả, khiến trái tim của Ngô Bình lỡ một nhịp, bởi vì cô ta lại là một trong những người đẹp trong sách mỹ nhân!
Hắn không khỏi thầm thắc mắc, chẳng lẽ trong quyển sách đó không chỉ có Nhân tộc mà còn có cả Thần tộc?
Chương 3049: Quỷ Dị mạnh mẽ
Hình như mối quan hệ giữa Kim Huyền Sương và Vũ Thần khá tốt, cô ta giới thiệu với Ngô Bình: “Nàng ấy là Vũ Thần Vân Thường, vũ công giỏi nhất của Thần tộc. Dòng dõi của Vũ Thần có yêu cầu cực kỳ cao về tài năng, nàng ấy là người duy nhất trong thế hệ này trở thành Vũ Thần."
Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Khiêu vũ có gì khó?”
Kim Huyền Sương nghiêm nghị nói: "Lý công tử đừng coi thường khiêu vũ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có thể kết nối với trời đất, mượn sức mạnh phi thường. Tuy nhiên, vai trò của Vũ Thần chủ yếu là ở hiện trường chiến tranh quy mô lớn. Chỉ với một điệu nhảy, tinh thần của ba quân sẽ tăng lên gấp nhiều lần, sức chiến đấu tăng vọt."
Đôi mắt của Ngô Bình mở to: "Thần kỳ vậy sao!"
Vũ Thần nhìn Ngô Bình, cười nói: "Tiểu ca ca, nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Kim Huyền Sương: "Vân Thường, nói đi, ngươi tìm ta làm gì."
Vũ Thần Vân Thường khẽ mỉm cười nói: "Lý công tử là cao thủ luyện đan, ta có việc cần hắn giúp đỡ."
Kim Huyền Sương cười nói: "Giúp đỡ cũng được, nhưng ngươi muốn dùng thứ gì để báo đáp chúng ta?"
“Các ngươi?” Vũ Thần cười chế nhạo, “Sao vâỵ, hiện tại các ngươi đã là người một nhà rồi sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Huyền Sương đỏ bừng, cô ta nói: "Lý công tử là bạn của ta, ta đương nhiên đứng về phía hắn."
Vũ Thần hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là bạn thân của ta, gặp được người yêu thì lại phớt lờ ta?”
Kim Huyền Sương vội vàng đổi chủ đề: “Ngươi muốn luyện đan sao?”
Vũ Thần nói: “Ngươi cũng biết, ta đã hiểu được điệu múa thứ sáu trong Thiên Vũ Cửu Khúc. Điệu múa thứ bảy sau đó cực kỳ khó khăn, muốn tiếp tục hiểu rõ thì phải dựa vào ngoại lực. Dòng dõi của Vũ Thần đã kế thừa một đan phương, nhưng chưa bao giờ luyện chế ra được, ta muốn nhờ Lý công tử giúp đỡ.”
Kim Huyền Sương nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Lý huynh, ngươi có bằng lòng giúp nàng ấy không?"
Ngô Bình rất hứng thú với Thiên Vũ Cửu Khúc, nói: "Ta có thể thử xem. Tuy nhiên, kiến thức của ta về Thiên Vũ Cửu Khúc rất hạn chế."
Vân Thường cười nói: “Việc này dễ dàng, ta sẽ khiêu vũ cho công tử xem.”
Cô ta vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên vang lên thần nhạc, dưới chân Vân Thường cũng xuất hiện sương mù sáu màu, cô ta nhảy múa trên sương mù. Với điệu nhảy này, ánh sáng giữa trời và đất dường như đều rơi vào người cô ta, mỗi cái cau mày và mỗi nụ cười của cô ta đều là đẹp nhất trong trời đất.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh huyền bí giữa trời và đất chiếu xuống, ban tặng cho Ngô Bình, khiến cả thể xác và tâm hồn của anh đều thăng hoa, tuyệt không thể tả, cảm giác tốt đẹp không thể hình dung.
Một lúc sau, vũ điệu dừng lại, nhưng Ngô Bình lại đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được.
"Đây là Thiên Vũ Cửu Khúc sao? Thật sự rất tuyệt vời." Ngô Bình ngạc nhiên kêu lên: "Nếu nghĩ kỹ, điệu múa này huy động các sức mạnh khác nhau giữa trời và đất, những sức mạnh này hội tụ và tạo ra hiệu quả tương tự như đan dược! Nguyên tắc của thế giới đúng là giống nhau.”
Vân Thường cười nói: "Công tử miêu tả rất chính xác, đây là điệu múa thứ năm trong Thiên Vũ Cửu Khúc."
Sau đó Ngô Bình cẩn thận hỏi thăm tình huống về Thiên Vũ Cửu Khúc, sau đó nhìn vào đan phương. Thiên hạ thường nói, đến lúc cuối cùng thường là trăm sông đổ về một biển, rất nhanh anh đã nảy ra ý tưởng và bắt đầu thử ngay lập tức.
Trong tay anh có rất nhiều dược liệu, Vân Thường cũng chuẩn bị rất nhiều, rất nhanh thôi đã tập hợp đủ một nhóm dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược.
Thiên Vũ Cửu Khúc đã truyền cảm hứng cho anh rất nhiều, lò đan dược của anh đã tạo ra những thay đổi chưa từng có. Khi viên đan dược đầu tiên được luyện chế ra thì có thần nhạc xuất hiện, được bao quanh bởi ánh sáng thần thánh, hai mươi bốn thần nữ khiêu vũ xuất hiện.
Vân Thường là một người thạo nghề, cô ta nhìn những thần nữ này và nói: "Đã rất tuyệt vời rồi, nhưng âm nhạc và điệu múa của những thần nữ này có một số vấn đề."
Ngô Bình: “Ngươi có thể nhảy lại cho ta xem được không?”
Vân Thường gật đầu, lập tức học được vũ điệu của hai mươi bốn thần nữ và thực hiện một số thay đổi.
Sau đó, Ngô Bình luyện chế lò thứ hai. Sau khi đan dược hoàn thành, một ánh sáng thần thánh lao ra, sau khi tỏa ra thì biến thành hai mươi bốn thần nữ đang nhảy múa, đồng thời, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều bóng dáng của các nhạc thần, phát ra âm nhạc tuyệt diệu.
Nhưng sau một lúc, những hình ảnh này biến mất và ngưng tụ thành một viên đan dược trong suốt.
Đôi mắt đẹp của Vân Thường tỏa sáng, cô ta cầm lấy đan dược xem xét một lúc rồi cảm động nói: "Trình độ luyện đan của Lý công tử thật sự rất tốt, đan dược này hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của ta!"
Cô ta nhẹ nhàng cúi đầu với Ngô Bình: "Lý công tử, ta phải về tìm hiểu điệu múa thứ tám. Nếu thành công, ta sẽ múa cho công tử xem."
Sau khi tiễn Vũ Thần Vân Thường đi, Kim Huyền Sương cười nói: "Đan phương này đã tồn tại nhiều năm, không cách nào luyện chế, không ngờ nó lại dễ dàng hoàn thành trong tay ngươi như vậy."
Ngô Bình: “Thật ra nguyên tắc giữa Thiên Vũ và luyện đan cũng giống nhau, cho nên ta cũng không cảm thấy khó khăn.”
Đột nhiên, Kim Huyền Sương nói: "Mẫu thân của ta gọi, chúng ta trở về đi."
Trở lại chính điện của thần cung Côn Luân, bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người ngồi vào chỗ, Vương Mẫu ngồi trên đài.
Ngô Bình ngồi ở giữa Nguyệt Thần và Hoa Thần, Kim Huyền Sương thì ngồi ở bên cạnh Vương Mẫu, hao mẹ con thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, Vương Mẫu vừa gật đầu vừa mỉm cười nhìn Ngô Bình.
Nguyệt Thần: “Không hổ là phu quân của Nguyệt Thần ta đây, chỉ đi ra ngoài một chuyến đã bắt được trái tim Kim Huyền Sương. Hoa Thần muội muội, ngươi phải nhanh lên.”
Hoa thần mím môi cười nói: "Là do Huyền Bình quân quá hấp dẫn."
Lúc này Vương Mẫu bưng ly rượu lên, nói vài câu chúc rượu, sau đó vài mọi người đều uống cạn.
Lúc này, có một người bước ra khỏi đám đông, người này có cái đầu nhọn, đôi tai vểnh, đôi mắt nhỏ và ngắn, vẻ ngoài kỳ lạ. Nhưng Nguyệt Thần đã nói với anh rằng người này là hóa thân của Hoả Diễm Chi Chủ, tên là Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm cầm ly rượu lên, lớn tiếng nói: "Vương Mẫu, ta ngưỡng mộ con gái của ngài đã lâu, hôm nay ta lấy hết dũng khí cầu hôn với Vương Mẫu!"
Kiếm Thần cũng đứng lên: “Vương Mẫu, ta cũng có yêu cầu tương tự.”
Kết quả, hơn mười Thần tộc lần lượt đứng lên, trong đó còn có một số người là dị tộc, họ đều đến đây vì Kim Huyền Sương.
Vương Mẫu mỉm cười nói: “Cảm ơn tình cảm của các vị, nhưng cuối cùng lựa chọn như thế nào là tùy vào các vị. Ta sẽ ra một đề mục, ai hoàn thành được sẽ có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí con rể tương lai của ta.”
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng vung tay ngọc, một quả cầu pha lê trong suốt xuất hiện, trong quả cầu pha lê nhốt một đám khói vặn vẹo đang không ngừng thay đổi hình dạng, rất kỳ quái.
Vương Mẫu nói: “Đây là một con Quỷ Dị có mười chín tầng cấm, ta đã trấn áp nó nhiều năm rồi. Trong các ngươi, ai có thể chế ngự được hoặc giết chết được nó thì coi như vượt qua.”
Đề mục này vừa được đưa ra, tất cả những người cạnh tranh đều nhìn nhau. Quỷ Dị có mười chín tầng cấm đã gần như là cường giả cấp bậc kỷ nguyên, ai có thể đánh bại được?
Thần Thái Hư lại là người đầu tiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta thử xem!”
Hắn ta tiến lên một bước và bước vào không gian bên trong quả cầu pha lê. Chỉ thấy hắn ta thả ra bản thể, phun khói đen quấn lấy làn khói kia, hai làn khói đen quấn vào nhau.
Tuy nhiên, Thần Thái Hư đã nhanh chóng bị đánh bại, làn khói thần bị chia thành hai phần, một phần bị nuốt chửng và phần còn lại trốn thoát.
Sau khi làn khói đen thoát ra, nó biến thành một nửa Thần Thái Hư, phần từ dưới ngực của hắn ta đều bị ăn mất, sắc mặt rất khó coi, không ở lại nữa mà lập tức bay ra khỏi thần cung Côn Luân.
Đông Phương Diễm lớn tiếng nói: "Ta cũng thử xem!"
Hắn ta lao vào quả cầu pha lê và biến thành một con rồng lửa định đốt cháy làn khói đen kia, làn khói đen biến thành một cái bóng lớn, lao về phía trước, ngọn lửa bị nén lại thành kích thước bằng lòng bàn tay.
Tiếng kêu thảm thiết của Đông Phương Diễm truyền ra, hắn ta liều mạng muốn chạy trốn, nhưng bóng đen kia lập tức bao phủ lấy hắn ta, sau đó mọi người nghe được tiếng nhai xương ‘răng rắc răng rắc’, Đông Phương Diễm cũng không còn phát ra âm thanh nữa! Trở thành món ăn của Quỷ Dị!
Chương 3050: Ma Thần Bạch Cốt
Ngay cả hóa thân của Hỏa Diễm Chi Chủ cũng bị ăn, còn ai dám đi vào?
Lúc này chỉ có Kim Huyền Sương nhìn về phía Ngô Bình, cô ta biết ở đây nếu có người có thể thành công thì đó chính là Ngô Bình.
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên khi nhìn vào Quỷ Dị trong quả cầu pha lê. Bản chất của Quỷ Dị vẫn là cấm kỵ, nhưng đã xảy ra một số thay đổi. Nếu như anh có thể luyện hoá con Quỷ Dị này thì cấm kỵ của anh có thể đạt tới tầng thứ mười chín, giúp anh tiến thêm một bước!
Một khi tầng cấm cao nhất của cấm kỵ đạt tới tầng thứ mười chín, tương đương với bước nửa bước qua ngưỡng cửa của cường giả kỷ nguyên. Bởi vì, tầng cấm kỵ thứ hai mươi sẽ có được thủ đoạn và sức chiến đấu mà chỉ có cường giả kỷ nguyên mới có!
Cuối cùng anh cũng đứng dậy và đi về phía quả cầu pha lê. Ngay khi đến gần quả cầu pha lê, cơ thể anh lập tức thu nhỏ lại.
Khi tiến vào quả cầu pha lê, con Quỷ Dị kia liền lao tới. Ngô Bình lập tức lấy ra chuỗi Phật châu tam kỷ, Phật quang chiếu khắp nơi, ngăn khói đen lại. Sau đó anh lại sử dụng quyền uy suy yếu để trấn áp tu vi của Quỷ Dị.
Cuối cùng, anh đã phát huy hết sức mạnh của cấm kỵ, thúc đẩy quyền uy cướp đoạt. Từ trong làn khói đen, những sợi chỉ vàng bay ra, bay vào miệng và mũi của Ngô Bình, bị anh hấp thụ, đây chính là năng lượng mà Quỷ Dị sở hữu!
Sở dĩ Quỷ Dị được gọi là Quỷ Dị vì nó sinh ra những khả năng kỳ lạ dựa trên những điều cấm kỵ. Giờ đây, năng lực này cùng với tầng cấm thứ mười chín của nó cũng đã bị Ngô Bình cướp mất!
Quỷ Dị liều mạng chống cự, nhưng nó bị Vương Mẫu trấn áp nhiều năm, thực lực đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa Ngô Bình có Phật châu và quyền uy trấn áp nên mới có thể dễ dàng luyện hóa nó.
Cuối cùng, làn khói đen của Quỷ Dị tan đi, Ngô Bình cũng bước ra ngoài, khẽ cúi đầu với Vương Mẫu.
Vương Mẫu rất vui mừng, nói: “Không tệ, vậy mà ngươi lại luyện hoá được Quỷ Dị.”
Nói xong bà ta nhìn về phía Kim Huyền Sương, cười nói: "Huyền Sương, đây là người duy nhất hoàn thành xong đề mục, ngươi hài lòng chứ?"
Kim Huyền Sương ngượng ngùng gật đầu, Vương Mẫu mỉm cười, nói: "Được rồi, Lý Huyền Bình, ngươi và nên Huyền Sương dành nhiều thời gian cho nhau hơn, ngày nào đó ấn định thời gian sắp xếp hôn sự của các ngươi."
Bữa tiệc đang diễn ra nhưng Ngô Bình không thể ngồi yên được vì anh sắp đột phá. Vì thế anh nháy mắt ra hiệu với Kim Huyền Sương, hai người cùng nhau rời đi.
Trở lại sơn cốc, Ngô Bình lập tức ngồi xuống xếp bằng, dùng hết sức để đột phá, tầng cấm thứ 19 nhanh chóng ngưng tụ, dần dần hoàn thành. Cùng lúc đó, tầng cấm thứ 19 này xuất hiện một năng lực đặc biệt của Quỷ Dị, đó chính là ký sinh!
Phương pháp ký sinh là Ngô Bình có thể chuyển sang trạng thái năng lượng để khống chế cơ thể của một sinh linh có thực lực mạnh hơn mình và nhanh chóng hấp thụ mọi sinh lực và thủ đoạn của người đó.
Hai canh giờ sau, tầng cấm thứ mười chín của Ngô Bình đã hoàn thành, anh nói với Kim Huyền Sương: "Huyền Sương, từ lâu ta đã nghe nói con rối của thần cung Côn Luân là có một không hai trên thiên hạ, ta có thể xem thử không?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Được, ta dẫn ngươi đi."
Cô ta mời Ngô Bình tới một ngọn núi, trên núi có đủ loại cấm chế và thủ vệ đông đảo, nếu không có Kim Huyền Sương thì Ngô Bình khó mà đến gần nơi này.
Một cung điện được xây dựng trên núi gần như ẩn vào ngọn núi, sau khi vào cổng, Ngô Bình nhìn thấy con rối được bày từng hàng!
Đây là những con rối dùng để trưng bày và là thành quả của thần cung Côn Luân từ khi thành lập cho đến ngày nay. Chẳng bao lâu, Ngô Bình đã nhìn thấy một loại con rối cầm kiếm, những con rối này cao bảy mét và cầm những thanh kiếm nặng dài mười mét.
Nhìn thấy Ngô Bình có hứng thú với những thứ này, Kim Huyền Sương giải thích, nói: “Đây là những con rối kiếm, có thực lực ở cấp độ Đại Thần. Hơn nữa, những con rối kiếm này còn có thể học kiếm đạo, nếu học kiếm đạo đủ tốt, thực lực sẽ tăng lên.”
Ngô Bình: “Chúng nó còn có thể học được sao?”
Kim Huyền Sương: "Đúng vậy, chúng cũng có trí tuệ, hơn nữa loại trí tuệ này rất thích hợp học kiếm đạo."
“Ta có thể mua một ít được không?” Anh hỏi.
Kim Huyền Sương nói: "Đương nhiên là được. Tuy nhiên, những con rối này có giá rất cao, một con rối kiếm như thế này có giá năm trăm vạn Thần Vương tệ."
Ngô Bình: "Thần Vương tệ và Thánh Thù, cái nào có sức mua cao hơn?"
Kim Huyền Sương: "Thần tộc cũng có mua bán với Nhân tộc, một đồng Thần Vương tệ có thể đổi được khoảng 6 vạn Thánh Thù."
Ngô Bình nhớ tới trong bảo tàng của Thiên Đế còn có một ít Thần Vương tệ, thậm chí cả Cổ Thần tệ, vì vậy anh kiểm tra một chút và trực tiếp mua 3 vạn con rối kiếm. Vốn dĩ anh muốn mua nhiều hơn, nhưng số lượng con rối kiếm có hạn.
Mua được 3 vạn con này cũng là nhờ Kim Huyền Sương nể mặt anh. Nếu đổi lại là một Thần tộc khác thì chỉ có thể mua nhiều nhất 3.000 con. Nếu muốn mua nhiều hơn thì phải thêm tiền. Hơn nữa mua càng nhiều thì giá càng cao!
Sau đó, Ngô Bình lại mua thêm 2 vạn con rối đao. Những con rối này cầm thanh đao lớn, sức chiến đấu không thua gì những con rối kiếm.
Ngoài con rối kiếm và con rối đao, anh còn mua hai mươi con rối có sức chiến đấu cấp bậc Chúa Tể và hai con rối có sức chiến đấu của Thánh Hoàng cấp một.
Mua những con rối này, Ngô Bình đã sử dụng gần hết những thứ quý giá trong kho báu của Thiên Đế.
Sau khi mua con rối xong, anh muốn nhanh chóng sắp xếp nên nói với Kim Huyền Sương: "Huyền Sương, ta phải về rồi, ngươi có thời gian thì tới chơi với ta. Nếu ta có thời gian ta sẽ lại đến tìm ngươi." Hai người đã có quan hệ là hôn phu hôn thê, nên Ngô Bình đã đưa ra lời mời.
Kim Huyền Sương cười nói: "Được, ta nhất định sẽ đi."
Lúc này bữa tiệc đã kết thúc, nhưng Nguyệt Thần và Hoa Thần đều đang đợi Ngô Bình trở về, sau đó ba người cùng nhau rời khỏi núi thần Côn Luân.
Nguyệt Thần cười nói: "Phu quân, hiện tại ngươi chỉ còn cách cường giả kỷ nguyên một bước nữa thôi."
Ngô Bình: “Chỉ là sức mạnh của cấm kỵ mà thôi, chặng đường phía trước của ta còn rất dài.”
Sau khi hai bên chia tay, anh đến Huyền Kinh. Bây giờ Huyền Kinh đã có quy mô khá lớn, một số nơi đã có người sinh sống. Một số Chúa Tể dưới sự chỉ huy của anh đều đang mở rộng địa bàn ở khắp nơi. Ngày nay, lãnh thổ quốc gia của khu vực phía đông đã rộng gấp đôi so với trước đây.
Ngay khi vừa quay trở lại, Ngô Bình đã lấy ra 3 vạn con rối kiếm và 2 vạn con rối đao, dạy cho chúng kiếm pháp và đao pháp. Với tư cách là Kiếm Hoàng, kiếm pháp của anh đương nhiên rất mạnh mẽ, anh chia 3 vạn con rối kiếm thành tám phần, và mỗi phần luyện tập một bộ kiếm pháp, lần lượt đại diện cho các bộ trong Bát quái là bộ Chấn, bộ Tốn, bộ Càn, bộ Khôn, v.v. Tám bộ kết hợp lại tạo nên một kiếm trận Bát quái mạnh mẽ! Uy lực đủ uy hiếp cường giả cấp Thánh Hoàng, giết chết Thần Vương cũng rất dễ dàng!
Hai vạn con rối đao, Ngô Bình cũng dạy đao pháp, nhưng hình thức cuối cùng là đao trận Bát quái.
Trong lúc Ngô Bình đang luyện binh, có một tiếng động lớn từ phía đông truyền tới, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một móng vuốt xương màu trắng vươn ra từ vòng xoáy, cào mạnh xuống đất.
Hơi thở trong vòng xoáy quá mạnh mẽ, ngay khi nó xuất hiện, Ngô Bình đã lóe người đến dưới vòng xoáy. Ở đây có mấy vạn quân Nhân tộc đang khai hoang, bây giờ bọn họ đã bị vòng xoáy bao phủ, mấy vạn người này đều phải chịu đựng một áp lực rất lớn, nếu không có Ngô Bình xuất hiện, bọn họ sẽ nổ tan xác mà chết!
Nhìn thấy móng vuốt xương trắng kia sắp rơi xuống, Ngô Bình đánh lên không trung, một bàn tay to lớn giơ lên tiếp xúc với móng vuốt xương trắng.
"Bùm!"
Tất cả các phương hướng chấn động, móng vuốt bị Ngô Bình đẩy lui, trong vòng xoáy lại xuất hiện gương mặt khổng lồ của một bộ xương khô, không có tròng mắt, trong hốc mắt là ngọn lửa quỷ màu xanh.
A Bạch: "Công tử, đây là nhiệm vụ của ngài, giết chết Ma Thần Bạch Cốt!"
Ngô Bình: “A Bạch, đây là cái gì?”
A Bạch: "Ma Thần Bạch Cốt là cường giả ma đạo từ hai kỷ nguyên trước, nó đã hoành hành trong ba kỷ nguyên. Tuy nhiên, sau đó nó đã bị giết chết. Nhưng bộ xương của nó vẫn được bảo tồn cho đến kỷ nguyên này. Hàng vạn năm trước, bộ xương trắng này đã cắn nuốt Cổ Thần cấp tám nên đã sinh ra con Cốt Ma này.”
Ngô Bình lấy Xạ Nhật Cung ra, anh rút ra hoàng cấm cấp chín trong cung, chín trận pháp giết chóc đều là tầng cấm thứ mười một.
Tuy nhiên, khi được Ngô Bình mang về, Ngô Bình đã trực tiếp bổ sung bốn tầng cấm cho mỗi trận pháp lớn, khiến mỗi trận pháp cấm kỵ đều đạt đến cấp độ tầng cấm thứ mười lăm!
Hơi thở đáng sợ phóng ra, Ngô Bình dồn sức mạnh quyền uy vào trong đó, nhắm một mũi tên vào Ma Thần Bạch Cốt.
“Keng!”
Ngay khi dây cung bị buông lỏng, một ánh sáng giết chóc kinh hoàng lao về phía vòng xoáy và bắn vào giữa trán con Ma Thần Bạch Cốt!
Một tiếng vang lớn, đỉnh đầu của Ma Thần Bạch Cốt nổ tung, ma khí màu đen phun trào ra!
Ngô Bình cau mày: "Hóa thân của Hư Không và Hỏa Diễm có thực lực thế nào?"
Hoa Thần: “Có lẽ là thực lực của Thánh Hoàng cấp ba.”
Ngô Bình nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể để hai người này thành công.”
Nguyệt Thần cười nói: “Nếu không muốn bọn họ trở thành con rể của Vương Mẫu, sao phu quân không tự mình trở thành con rể của Vương Mẫu? Con gái của Vương Mẫu là Kim Huyền Sương có nhan sắc tuyệt trần, cũng không kém gì Hoa Thần muội muội. Nếu cưới nàng, từ nay Vương Mẫu sẽ là chỗ dựa của phu quân, một công đôi việc.”
Ngô Bình trợn mắt: “Kim Huyền Sương sẽ gả cho Nhân tộc sao?”
Hoa Thần: "Có gì mà không được? Kim Huyền Sương vốn có một nửa huyết mạch của Nhân tộc. Thật ra có rất nhiều hậu duệ của người và thần, Kim Huyền Sương cũng không phải là người duy nhất."
Ngô Bình suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu một trong hai người là Hỏa Diễm Chi Chủ và Hư Không Chi Chủ cưới Kim Huyền Sương, Vương Mẫu sẽ giúp bọn họ đối phó Nhân tộc sao?"
Hoa Thần: "Vương Mẫu là vị thần tối cao, không chỉ mạnh mẽ mà Côn Luân thần cung còn giỏi chế tạo các loại con rối khác nhau. Ví dụ như dưới sự chỉ huy của Vương Mẫu có mười vạn con rối thần, mỗi con đều có sức chiến đấu của một vị Đại Thánh, thậm chí cấp bậc cao còn có thể sánh ngang với Thánh Hoàng."
Ngô Bình giật mình: “Con rối cấp Thánh Hoàng à? Vậy thì gần như giống con rối Chiến Thiên!"
Nguyệt Thần: "Con rối Chiến Thiên? Nó là do Chiến Thiên Thánh Hoàng hợp tác với Côn Luân thần cung tạo ra."
Ngô Bình: "Thì ra là như vậy."
Nguyệt Thần: “Thế nào, phu quân đã nghĩ kĩ chưa?”
Ngô Bình hít sâu một hơi: “Cho dù ta không thể trở thành con rể của Vương Mẫu, cũng không thể để Hư Không Chi Chủ và Hỏa Diễm Chi Chủ thành công.”
Hoa Thần mỉm cười nói: "Vậy chúng ta xuất phát đi!"
Núi thần Côn Luân rất nổi tiếng trong Thần tộc, có rất nhiều cao thủ của Thần tộc đến từ núi thần Côn Luân. Ngô Bình, Nguyệt Thần và Hoa Thần ngồi trên cỗ xe thần thất bảo, được kéo bởi hai con thần phượng, bay đến ngọn núi thần.
Hiện giờ Nguyệt Thần cũng là một vị Cổ Thần cấp tám, là một trong số ít cường giả có lẽ tương lai có thể trở thành vị thần tối cao, vì vậy vẫn phải có một chút phô trương. Phía sau cổ xe thần có 3000 thần nữ đi theo, tay cầm nghi lễ, đi qua nơi nào thì nơi đó bầu trời cũng phủ mưa hoa, gió thơm phơi phới, tiếng nhạc thần từ chín tầng trời truyền đến.
Xe thần đi đến đâu, khi có Thần tộc nhìn thấy thì đều dừng lại và cung kính làm lễ, bày tỏ sự cung kính với Nguyệt Thần.
Ngô Bình ngồi ở giữa xe, bên trái là Nguyệt Thần, bên phải là Hoa Thần, cười nói: “Nguyệt Thần lão bà, xem ra địa vị của ngươi ở Thần Tộc cũng không thấp, có phải là trước khi Vương Mẫu được thăng chức, địa vị của các ngươi cũng như nhau không?”
Nguyệt Thần: “Dù sao ta cũng mới lên chức, còn Vương Mẫu lại là Cổ Thần cấp tám cao cấp, vẫn có chút chênh lệch.”
Hoa Thần: “Sau này tỷ tỷ nhất định sẽ trở thành Cổ Thần tối cao.”
Ngô Bình hỏi: “Cổ Thần tối cao có phải là tồn tại cấp số của cường giả kỷ nguyên không?”
Nguyệt Thần: “Ừ, chúng ta đã vượt qua ngưỡng đó rồi. Tuy nhiên, Cổ Thần tối cao chỉ là một thuật ngữ chung chung, thực ra ở bước đó còn có những bước tu hành cụ thể."
Lúc này, một cỗ xe rồng do chín con rồng khổng lồ kéo từ phía sau đi tới. Ngồi trên xe rồng là một người đàn ông của Thần tộc, khí thế mạnh mẽ, cười nói: “Nguyệt Thần điện hạ, Hoa Thần cô nương, đã lâu không gặp! "
Nhìn thấy vị Thần tộc này, Nguyệt Thần mỉm cười và nói: "Kiếm Thần các hạ."
Hoa Thần quay người đi, không chào đối phương một tiếng, Kiếm Thần khẽ mỉm cười hỏi: “Hoa Thần cô nương, ta có thể đi cùng hai người được không?”
Nguyệt Thần: “Phu quân của ta ở đây, không tiện mời ngươi tới ngồi.”
Kiếm Thần đã sớm chú ý tới Ngô Bình, lúc này mới cẩn thận nhìn anh, nói: "Đây chính là vị Thánh Hoàng của Nhân tộc đó sao?"
Nguyệt Thần: “Là phu quân của ta, Lý Huyền Bình.”
Hoa Thần cố ý ôm lấy một cánh tay của Ngô Bình, áp mặt vào ngực anh. Cảnh tượng này khiến Kiếm Thần tức giận, ba thước lửa thần phun ra từ mắt và mũi hắn ta.
"Một Nhân tộc thì có tài đức gì mà dám cướp đi trái tim của Nguyệt Thần và Hoa Thần!"
Ngô Bình quay đầu nhìn đối phương, hắn ta chỉ là một Cổ Thần cấp năm, không đáng nhắc tới, anh cố ý hỏi: “Ngươi ghen tị à?”
Sắc mặt của Kiếm Thần tối sầm lại, sát khí dâng trào trong mắt hắn ta.
Nguyệt Thần cảnh cáo hắn ta: "Kiếm Thần, thu hồi sát ý của ngươi đi, nếu không ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi."
Thần tộc chú ý đến cấp bậc, Nguyệt Thần có cấp bậc cao, đương nhiên Kiếm Thần không dám cậy mạnh làm bậy, hắn ta hừ một tiếng, thúc giục cỗ xe rồng đi nhanh hơn.
Khi hắn ta đi xa, Hoa Thần nói: “Kiếm Thần chắc cũng đang nhắm tới vị trí con rể của Vương Mẫu.”
Nguyệt Thần: "Cái này cũng bình thường thôi. Nam tu sĩ nào mà không muốn cưới con gái của Vương Mẫu? Nhưng hắn rất có dã tâm, lại còn muốn nhắm vào muội muội."
Hoa Thần nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Tưởng bở!"
Ngô Bình chớp mắt: “Hoa Thần muội muội, hình như ngươi rất chán ghét tên Kiếm Thần này.”
Hoa Thần: “Vì tu luyện Vô Thường Kiếm Pháp, hắn đã giết chết mười bảy thê thiếp của mình, còn giết chết con cái của chính mình, không phải là người tốt lành gì.”
Ngô Bình kinh ngạc: "Vì tu luyện mà giết người thân của mình? Đây là phương pháp tu luyện gì vậy?"
Hoa Thần: “Vô Thường Kiếm Pháp cần phải tu tâm, trái tim nhất định phải tàn nhẫn. Nhưng theo ta nghĩ hắn đã lạc lối rồi.”
Cỗ xe thần cuối cùng đã đến núi thần Côn Luân, nơi này lớn hơn rất nhiều so với dự đoán của Ngô Bình. Hàng ngàn ngọn núi đan xen với nhau, trong đó có một mạch chính rộng mấy trăm vạn dặm và dài hàng ngàn vạn dặm!
Ngọn núi thần khổng lồ này có vô số đỉnh núi, trên nhiều đỉnh núi cũng đã xây dựng cung điện, chứng tỏ có Thần tộc đã định cư ở đây để tu luyện.
Sau khi bay thêm một khoảng nữa, bên dưới xuất hiện một cái bệ khổng lồ lơ lửng giữa không trung, bên trong có rất nhiều khu buôn bán, rất náo nhiệt. Mà trong bán kính vạn dặm, có mười vạn cái bệ như vậy. Chúng lơ lửng giữa không trung và bao quanh một ngọn núi thần khổng lồ, chính là núi thần Côn Luân!
Nguyệt Thần nói: "Bây giờ còn chưa thể vào núi thần được, trước tiên hãy tìm một chỗ ở."
Ngô Bình: “Không thể trực tiếp đi lên sao?”
Nguyệt Thần: "Nơi này có võ đài do Kim Huyền Sương bố trí, trước tiên ngươi phải lên trên võ đài đánh bại nàng mới có tư cách cạnh tranh với Hư Không Chi Chủ và Hỏa Diễm Chi Chủ."
Ngô Bình nhìn quanh thì thấy một võ đài được dựng ở vị trí dễ thấy nhất, xung quanh có vô số Thần tộc đang theo dõi. Vào lúc này, có một người phụ nữ đang đứng trên võ đài, vẻ ngoài của cô ta giống hệt Kim Song Nhi trong ấn tượng của anh!
Người này không ai khác chính là Kim Huyền Sương, cô ta lặng lẽ đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp quét qua, dưới võ đài có hơn mười vị Thần tộc đang nằm đó. Tuy chỉ là hóa thân nhưng muốn đánh bại Kim Huyền Sương cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thấy Ngô Bình ngơ ngác nhìn Kim Huyền Sương, Nguyệt Thần cười nói: "Xem ra phu quân rất thích Kim Huyền Sương."
Ngô Bình nói: "Ta thử xem."
Anh bay lên võ đài, một lực rất lớn ập đến, muốn hất anh ra khỏi võ đài, nhưng anh đứng rất vững, cơ thể thậm chí không lắc lư.
Đây là cấm chế do Kim Huyền Sương đặt ra. Nếu người đến đây thậm chí không thể vượt qua được cấm chế thì càng không đủ tư cách để đấu với cô ta.
Kim Huyền Sương nhìn Ngô Bình, trong đôi mắt đẹp của cô ta hiện lên một tia nghi hoặc, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Bình, cô ta đã có một loại cảm giác quen thuộc, giống như hai người đã quen nhau từ lâu, vô cùng quen thuộc!
Ngô Bình chắp tay cười: “Lý Huyền Bình, xin Kim cô nương chỉ giáo.”
Kim Huyền Sương rũ bỏ nghi hoặc trong lòng, bình tĩnh nói: "Ra tay đi."
Ngô Bình đột nhiên lao về phía trước, duỗi chân phải vào khoảng không giữa hai chân Kim Huyền Sương, đồng thời cơ thể anh đột nhiên va chạm.
Một lực mạnh ập đến, Kim Huyền Sương bị một đòn của Ngô Bình đánh bật ra khỏi võ đài.
Các Thần tộc xung quanh đang xem náo nhiệt đều giật mình, Nhân tộc này mạnh quá!
Kim Huyền Sương không hề tức giận, cô ta mỉm cười ném một tấm thẻ bài có viết số "27" cho Ngô Bình.
Chương 3047: Kim Huyền Sương
Sau khi lấy được thẻ bài, Ngô Bình mỉm cười với Kim Huyền Sương: “Kim cô nương, gặp lại sau.”
Nói xong, anh quay lại xe và bay đến đỉnh chính của núi thần Côn Luân, nơi xây dựng thần cung Côn Luân.
Thần cung vô cùng hùng vĩ, một cung điện khổng lồ đứng sừng sững trên đỉnh núi, phía trước cung điện là một quảng trường khổng lồ, lúc này vô số xe ngựa và thú cưỡi của Thần tộc đang đậu ở đây.
Rất nhiều người hầu của thần xuất hiện đảm nhiệm việc tiếp khách, địa vị của Nguyệt Thần không bình thường nên Vương Mẫu đã cử Dực Thiên Thần, một trong bốn đệ tử đến.
Vị Dực Thiên Thần này có vẻ ngoài oai hùng và giữa hai lông mày có vẻ kiêu ngạo, hắn ta rất khách sáo với Nguyệt Thần và Hoa Thần, nhưng lại tỏ vẻ khó chịu với Ngô Bình và thậm chí không muốn nói chuyện với anh.
Hoa Thần nói nhỏ với Ngô Bình: "Huyền Bình quân, nghe nói Dực Thiên Thần này cũng muốn tham gia cạnh tranh, có vẻ như hắn cũng biết ngươi là đối thủ cạnh tranh của hắn.”
Ngô Bình cười không nói gì.
Sau khi xuống xe, ba người Ngô Bình bay về phía cung điện, Dực Thiên Thần dẫn đường phía trước. Khi đang chuẩn bị tiến vào cung điện, hắn ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình: "Người ngoài tộc không được vào thần cung Côn Luân. Vị bằng hữu Nhân tộc này, ngươi ở bên ngoài đợi đi."
Nguyệt Thần bình tĩnh nói: “Hắn là phu quân của ta, Dực Thiên Thần, ngươi khinh thường phu quân của ta, chính là khinh thường bản tôn.”
Dực Thiên Thần khẽ cúi đầu: “Ta không vô lễ với Nguyệt Thần, nhưng chưa bao giờ có Nhân tộc nào từng đặt chân vào thần cung Côn Luân.”
Ngô Bình: “Ta là người đầu tiên, ngươi nói đi, phải làm gì mới cho ta vào.”
Dực Thiên Thần hừ lạnh một tiếng: "Đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi đi qua!"
"Vèo!"
Vừa dứt lời, Ngô Bình bỗng nhiên đấm một quyền. Cú đấm này tuyệt vời khó tả đến mức khi nắm đấm đánh vào mặt Dực Thiên Thần nhưng hắn ta vẫn không nhận ra. Mãi cho đến khi một sức mạnh kinh khủng làm gãy sống mũi, làm nứt hốc mắt, nổ tung nhãn cầu, hắn ta mới nhận ra sự nguy hiểm và vội vàng chống cự. Nhưng đã quá muộn, Ngô Bình tóm lấy gáy hắn ta và ném hắn ta xuống đất.
Một lát sau, Dực Thiên Thần mới cố gắng đứng dậy, đôi mắt nhanh chóng khôi phục, hắn ta trừng mắt nhìn Ngô Bình, muốn ra tay lần nữa.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Hôm nay ta tới đây để chúc mừng Vương Mẫu, ngươi là đệ tử của Vương Mẫu cho nên ta không giết ngươi, nếu ngươi còn tái phạm, ta sẽ vặt đầu ngươi và đá xuống núi thần Côn Luân!”
Sát khí của Ngô Bình khiến vẻ mặt của vị cổ thần cấp năm Dực Thiên Thần thay đổi, thủ đoạn của Ngô Bình khiến hắn ta sợ hãi, hắn ta hừ lạnh một tiếng, nghiêng người cho anh đi qua.
Nguyệt Thần mím môi cười, nói đùa: "Ăn một đấm mới chịu thành thật, tội tình gì."
Sắc mặt Dực Thiên Thần khó coi, nhưng hắn ta thật sự đã thua, không nghĩ ra lời gì để phản bác.
Bước vào cung điện, Thần tộc đứng đầy đại điện, ở vị trí trung tâm là một vị Thần tộc với hơi thở đáng sợ, đây là một nữ thần, trên người khoác khăn choàng tỏa ra ánh sáng thần thánh chín màu, đầu đội tơ vàng mũ phượng có trăm ngàn dây tua rũ xuống, vẻ ngoài vô song và khí chất cao quý, ngay thẳng, khiến người ta ngưỡng mộ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ đẹp của bà ta, Ngô Bình đã rất sốc, quá giống! Vị Vương Mẫu này giống hệt như Vương Mẫu mà anh đã gặp ở thế giới chiều thấp hơn! Từ đó có thể thấy rằng Vương Mẫu kia chính là hình chiếu của Vương Mẫu trước mặt ở thế giới chiều thấp hơn!
Trong đám người, ánh mắt của Vương Mẫu nhìn thẳng vào Ngô Bình, bà ta trầm ngâm gì đó rồi vẫy tay với anh.
Nguyệt Thần cười nói: “Không ngờ Vương Mẫu lại có ấn tượng với phu quân như vậy.” Cô ta và Hoa Thần cùng nhau bước tới.
Đi tới trước mặt Vương Mẫu, Ngô Bình cũng không có cảm giác xa lạ, ngược lại cúi đầu làm lễ: "Tiểu bối Lý Huyền Bình tham kiến Vương Mẫu, chúc mừng Vương Mẫu đã thăng cấp thần tối cao."
Vương Mẫu mỉm cười nói: "Ngươi tên là Lý Huyền Bình sao? Ta đã từng nằm mơ mấy lần, hình như trong mơ cũng có ngươi."
Ngô Bình thầm nhủ, một giấc mơ của ngài lại tạo ra một Vương Mẫu ở thế giới chiều thấp. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải mọi thứ anh trải qua trong thế giới chiều thấp cũng giống như một giấc mơ sao?
Anh lập tức nói: “Tiểu bối cũng đã từng nhìn thấy Vương Mẫu ở trong mơ. Ngài còn đính hôn cho ta một cô con gái tên Kim Song Nhi.”
Vương Mẫu gật đầu: “Ngươi nói như vậy, hình như ta cũng có chút ấn tượng.”
Hôm nay các Thần tộc tới đây phần lớn đều là vì Kim Huyền Sương, lập tức có Thần tộc không vui, có người cười lạnh: “Nhân tộc chỉ giỏi cường điệu hóa mà thôi, chuyện trong mơ có thể coi là thật sao? Ngươi mà cũng xứng với con gái của Vương Mẫu sao?”
Ngô Bình không thèm nhìn những Thần tộc đang nói chuyện, thay vào đó anh lấy ra một viên Hoa Thần Đan do chính mình luyện chế đưa cho Vương Mẫu: “Đây là Bách Hoa Thần Đan do tiểu bối luyện chế.”
Vương Mẫu là một cường giả kỷ nguyên, sau khi nhìn thấy đan dược, đôi mắt đẹp của bà ta sáng lên và nói: "Đan dược này rất tốt, nó cũng có tác dụng nhất định đối với ta. Ai đã luyện chế ra đan dược này?"
Ngô Bình nói: “Tiểu bối luyện chế cho Hoa Thần, hiệu quả cũng khá tốt.”
Vương Mẫu rất vui mừng và nói: "Thật hiếm có. Ngay cả trong Thần tộc cũng không có luyện đan sư nào có thể luyện chế được loại đan dược như vậy, ngươi thật sự rất giỏi."
Ngô Bình: “Vương Mẫu quá khen.”
Những Thần tộc chế nhạo Ngô Bình lập tức im lặng, chỉ riêng việc luyện đan đã nằm ngoài khả năng của họ. Từ nay về sau khi gặp phải Ngô Bình, họ đều phải nịnh bợ thay vì đắc tội anh! Suy cho cùng, nếu nói đến luyện đan thì Thần tộc kém xa Nhân tộc. Mà người trước mặt chắc chắn là luyện đan sư đứng đầu của Nhân tộc!
Lúc này, Kim Huyền Sương từ sau tấm màn phía sau Vương Mẫu đi ra, cô ta dùng đôi mắt đẹp nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Lý công tử có thể luyện chế 'Hương Vân Đan' không?"
Hương Vân Đan là một loại đan dược quý được các phu nhân trong xã hội thượng lưu của Thần tộc ưa chuộng, sau khi dùng có thể khiến cơ thể của các vị thần có mùi thơm. Thần tộc có khứu giác nhạy bén nên có yêu cầu cao về mùi cơ thể. Một người phụ nữ của Thần tộc có thể có vẻ ngoài không đẹp lắm, nhưng hương thơm trên cơ thể nhất định phải thơm tho. Hơn nữa, hương thơm càng cao cấp thì càng được các nam nhân trong Thần tộc săn đón và ngưỡng mộ.
Kết quả là Hương Vân Đan đã ra đời, nhưng việc luyện chế loại đan dược này khá khó khăn, hơn nữa hương thơm của Hương Vân Đan do các luyện đan sư khác nhau luyện chế cũng khác nhau, có cái tốt hơn, có cái tệ hơn.
Ngô Bình không biết về loại đan dược này, cho nên Hoa Thần mới âm thầm giải thích cho anh, lúc này anh mới hiểu ra, lập tức gật đầu: "Đan dược này không khó, có thể luyện chế."
Kim Huyền Sương rất vui vẻ, cô ta đi tới nắm tay Ngô Bình nói: "Lý huynh, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện được không?"
Ngô Bình bị cô ta kéo lại, hai người xuyên qua tấm màn, đi đến một nơi khác.
Nguyệt Thần nhìn thoáng qua rồi nói với Hoa Thần: "Muội muội, còn không mau đuổi theo. Muốn luyện chế Hương Vân Đan, hương thơm trăm hoa của muội là không thể thiếu."
Hoa Thần lập tức đi theo.
Trong một căn phòng khách trang nhã, Kim Huyền Sương mời Ngô Bình ngồi xuống, cười nói: "Lý huynh, hiện tại ngươi có thể luyện chế cho ta được không?"
Ngô Bình vừa định mở miệng, Hoa Thần đi vào, cười nói: “Ở chỗ ta có mùi hương của trăm hoa, ta có thể giúp.”
"Vậy thì thử xem."
Anh vừa chuẩn bị dược liệu vừa hỏi: “Kim cô nương cần hương thơm như thế nào?”
Kim Huyền Sương suy nghĩ một chút, nói: "Hương thơm phải nổi bật và tao nhã."
Ngô Bình gật đầu và yêu cầu Hoa Thần chuẩn bị hàng trăm loại phấn hoa, mùi thơm của những loại phấn hoa này không phải đơn lẻ mà được tạo thành từ rất nhiều mùi thơm.
Hắn chiết xuất một số mùi hương đơn lẻ từ nhiều mùi hương khác nhau rồi bắt đầu điều chế chúng. Chỉ nhìn thấy mấy ngón tay anh bay nhanh, từng làn hương thơm bay vào đầu ngón tay anh.
Mười lăm phút sau, đầu ngón tay Ngô Bình xuất hiện một làn khói, anh tự mình ngửi một cái, sau đó đưa lên mũi Kim Huyền Sương: “Mùi này có thơm không?”
Kim Huyền Sương hít một hơi, nói: "Cái này khá tốt, nhưng lại thiếu đi một chút lạnh lùng."
Ngô Bình cười nói: "Muốn lạnh lùng hơn một chút à? Được thôi."
Anh lại điều chế một lúc rồi để cô ta ngửi lại. Mấy lần sau, đôi mắt đẹp của Kim Huyền Sương cuối cùng cũng sáng lên, cô ta kêu lên: "Chính là hương thơm này, Lý huynh thật đúng là thiên tài chế tạo hương thơm!"
Ngô Bình: “Hương thơm cũng là thuốc, đối với luyện đan sư thì cái này không là gì cả. Hơn nữa, chuyện khó khăn hơn còn ở phía sau, ta muốn thẩm thấu những hương thơm này vào trong da thịt, cần phải có đan dược khác hỗ trợ.”
Sau đó, anh đốt lửa và bắt đầu luyện đan!
Chương 3048: Xếp Thần Thái Hư lại
Để giữ cho hương thơm không thay đổi, thậm chí việc căn bản là muốn nâng cao chất lượng của hương thơm, đây không phải là điều mà các luyện đan sư thông thường có thể làm được. Độ khó của việc luyện chế đan dược này ít nhất cũng ngang bằng với đan dược cấp mười bảy.
Chưa đầy nửa giờ, Ngô Bình đập vào lò luyện đan, dùng tay kích hoạt hai mươi bốn loại đan quyết, đan dược trong nháy mắt thành hình. Đan khí hợp nhất và ngay lập tức chia ra thành sáu phần, đó là sáu viên đan dược trong suốt và trong mỗi viên đan dược đều có một luồng khói chuyển động. Nhưng khi ngửi thì đan dược không có mùi vị gì cả, vì toàn bộ mùi thơm đều được gói gọn bên trong.
Kim Huyền Sương cầm lấy đan dược, đôi mắt đẹp sáng lên, nói: "Đúng là một loại đan dược thần kỳ, cảm ơn Lý huynh!"
Ngô Bình: "Không có việc gì, ta muốn hỏi một chút, đan dược này là cho ai?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Ta có một người bạn, thể chất khá đặc biệt, trên người có một mùi tanh thoang thoảng. Có lẽ mùi thơm này có thể che đi mùi tanh trên người nàng ấy."
Ngô Bình: "Mùi tanh à? Vậy e là loại đan dược này không thích hợp. Mùi cơ thể như vậy thường là bẩm sinh, cho nên cần phải cải thiện thể chất."
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ta có một viên ngọc cốt đan, trước tiên hãy uống viên đan dược này, mùi tanh sẽ biến mất."
Nói xong, anh lấy ra một bình đan dược đưa cho Kim Huyền Sương, nói: "Đây là do ta luyện chế khi rảnh rỗi, thử xem sao."
Kim Huyền Sương rất vui mừng nói: "Cám ơn ngươi rất nhiều!"
Lúc này đột nhiên có người xông vào, hắn ta là một tu sĩ Nhân tộc, cao lớn cường tráng, để bộ râu đen dày.
Người này nhìn thấy Ngô Bình liền nghiêm mặt nói: "Đây là nơi ngươi có thể ở sao? Cút đi!"
Người này rất kiêu ngạo, vừa mới tới đã muốn đuổi Ngô Bình ra ngoài, căn bản không coi trọng anh.
Kim Huyền Sương khẽ nhíu mày, nói: "Thần Thái Hư, ngươi dám xông vào phòng của ta!"
Tu sĩ tên Thần Thái Hư cười nói: "Huyền Sương, ta đến thăm ngươi."
Ngô Bình: "Không mời mà đến, đúng là một tên vô học, lập tức cút khỏi đây!" Anh vừa nói vừa đưa tay đẩy ra, một luồng sức mạnh mạnh mẽ thổi Thần Thái Hư bay ra ngoài.
Tên kia giận dữ gầm lên và lại định lao vào, nhưng Ngô Bình đã đi ra ngoài
Kim Huyền Sương nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng xương gãy, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Thần Thái Hư.
Một lúc sau, Ngô Bình bước vào, xách Thần Thái Hư trong tay. Tuy nhiên, Thần Thái Hư lại bị gấp thành một hình vuông như gấp chăn vậy, sau đó dùng dây thừng trói lại, trùng hợp là trên khuôn mặt anh hùng của hắn ta có hai sợi dây thừng vắt ngang, trông rất buồn cười.
Kim Huyền Sương mím môi cười: "Lý huynh không chỉ giỏi thuật luyện đan, mà vũ lực cũng rất mạnh mẽ. Thần Thái Hư là hóa thân của Hư Không Chi Chủ, thực lực của hắn ta không hề tầm thường, vậy mà lại bị khuất phục chỉ trong chỉ tích tắc."
Ngô Bình: “Loại người như vậy hay thích bị đánh.”
Anh vừa dứt lời, không gian vặn vẹo, một khuôn mặt đáng sợ xuất hiện, giống như mặt của một con khỉ đầu chó, đôi mắt đỏ như máu và con ngươi hình ngôi sao sáu cánh.
Ngay khi khuôn mặt đó đang định nói gì đó với Ngô Bình, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện và dùng một chưởng đập nát khuôn mặt đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Huyền Sương nói: "Vị Hư Không Chi Chủ này thật to gan, dám ra oai ở núi thần Côn Luân, mẫu thân của ta sẽ dạy cho hắn ta một bài học!"
Ngô Bình cười nói: “Hẳn là hắn muốn đưa nhiều sức mạnh hơn đến để dạy ta một bài học, nhưng không sao, cho dù cường giả kỷ nguyên tới, ta cũng không sợ.”
Kim Huyền Sương càng thêm khâm phục Ngô Bình, cô ta cười nói: "Lý công tử, nơi này toàn là khách khứa, chán lắm, hay là đến chỗ ta ở ngồi một lát?”
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Kim Huyền Sương nói với Hoa Thần ở bên cạnh: “Hoa Thần đến phòng khách uống trà trước đi.”
Cô ta cũng không mang theo Hoa Thần mà mang theo Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ.
Hoa Thần mỉm cười, lẩm bẩm: "Huyền Bình quân đúng là có sức hấp dẫn, Kim Huyền Sương đã bị rung động."
Kim Huyền Sương dẫn Ngô Bình đi đến một sơn cốc, trong sơn cốc có trăm hoa đua nở, vô số con bướm xinh đẹp bay lượn, còn có một dòng sông nhỏ chảy dọc theo sơn cốc, tạo thành một hồ nước ở bên trong. Trong hồ có vô số cá bơi lội.
Trong sơn cốc có một khoảng sân nhỏ, trong sân có bốn gian nhà lợp ngói, trước cửa có một con hổ đen đang nằm, trên cây có giá cho chim đậu, có một con vẹt đang đậu trên đó.
Kim Huyền Sương dẫn Ngô Bình vào trong sân, một con vượn trắng từ bên cạnh đi ra, mang tới một cái bàn và hai cái ghế. Còn mấy con chim bay đáp xuống đất, hóa thành những cô gái mặc áo trắng bưng trà đến.
Ngô Bình nhìn chung quanh, cười nói: “Đây là nơi ở của Kim cô nương à, môi trường thật sự rất tốt.”
Kim Huyền Sương: "Nếu Lý huynh không ngại, có thể gọi ta là Huyền Sương."
Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Kim Huyền Sương: “Trước giờ ta không thích giao tiếp với Thần tộc bên ngoài, thay vào đó, ta thường lén lút đến chỗ của Nhân tộc. Nhưng lúc đó chỗ của Nhân tộc rất hỗn loạn, thường xuyên có chiến tranh với dị tộc nên ta thường đổi địa điểm.”
Ngô Bình biết thân phận của Kim Huyền Sương, phụ thân ruột của cô ta chính là Thiên Đế, liền hỏi: "Huyền Sương, nghe nói phụ thân của ngươi là Thiên Đế? Mà Thiên Đế cũng là Nhân tộc?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Mọi người đều nói như vậy, nhưng sự thật không phải như vậy. Thiên Đế là một nhân vật từ xa xưa, còn ta chỉ mới sinh ra mấy trăm năm, sao ta có thể là con gái của ông ta được?"
Ngô Bình: “Thì ra lời đồn thổi bên ngoài là sai sự thật.”
Kim Huyền Sương: "Cũng không thể nói là sai được, năm xưa Thiên Đế có để lại một hóa thân ở Nhân tộc, ông ta vẫn luôn ngủ say. Sau đó không biết tại sao lại tỉnh lại, đó chính là phụ thân của ta. Nhưng ta chưa bao giờ gặp ông ấy, vì khi mẫu thân mang thai ta không lâu thì ông ấy đã mất tích."
Ngô Bình gật đầu: “Nếu nói như vậy, Huyền Sương, ngươi vẫn có một nửa huyết mạch của Nhân tộc.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Đúng vậy, cho nên ta mới thích sống ở nơi của Nhân tộc, rất náo nhiệt. Ngươi nhìn nơi này đi, ta đã bắt chước theo một nơi ở của một Nhân tộc."
Ngô Bình cười nói: “Ta là Đông Huyền Thánh Hoàng của Nhân tộc, ta đang xây dựng Huyền Kinh. Nếu có thời gian, ngươi có thể tới đó chơi với ta.”
Hai mắt Kim Huyền Sương sáng lên: "Thật sao? Vậy ta nhất định phải đi."
Hai người uống trà trò chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ở thần cung Côn Luân. Ngô Bình thản nhiên hỏi cô ta: “Huyền Sương, ta đã từng nhìn thấy một người tên Kim Song Nhi ở trong mơ, có vẻ ngoài giống hệt với ngươi.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Hình như ta cũng đã từng nằm mơ thấy ngươi, hẳn là đã rất lâu rồi, ta nhớ không rõ."
Ngô Bình nhìn cô ta, đột nhiên duỗi ngón tay ra, đưa những ký ức kia cho Kim Huyền Sương.
Đột nhiên, cảm xúc và ký ức của Kim Song Nhi trong nháy mắt dung nhập vào trong suy nghĩ của Kim Huyền Sương. Cô ta vốn đã phải lòng Ngô Bình, bây giờ cô ta đã biết mọi thứ về Kim Song Nhi.
Cô ta đột nhiên buồn bã nhào vào trong ngực Ngô Bình, trong đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt: "Bắc ca, ta rất nhớ ngươi!” Trong khoảnh khắc này, chẳng phải cô ta chính là Kim Song Nhi đó sao?
Ngô Bình ôm lấy người bị lạc mất bấy lâu nay, nhẹ giọng nói: “Sau này ngươi sẽ không bao giờ biến mất nữa.”
Hai người ôm nhau, đột nhiên nghe thấy trong không khí có tiếng cười khẽ.
Kim Huyền Sương vội vàng rời khỏi vòng tay Ngô Bình, tức giận nhìn về phía sau.
Không biết từ lúc nào, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng và vẻ đẹp vô song đứng đó, đôi chân dài, mái tóc dài màu đỏ rực và đôi lông mày rất đẹp.
Kim Huyền Sương trợn mắt nhìn cô ta: "Vũ Thần tỷ tỷ, hôm nay ta mời ngươi tới đây để biểu diễn khiêu vũ cho mọi người xem, ngươi tới chỗ của ta làm gì?"
Vũ Thần khẽ mỉm cười nói: “Ta nghe nói Huyền Sương bị một người đàn ông của Nhân tộc mang đi, ta rất tò mò loại đàn ông nào có thể khiến ngươi rung động, liền lẻn ra ngoài tìm các ngươi.”
Mỗi một hành động của Vũ Thần đều mang theo sự quyến rũ không thể tả, khiến trái tim của Ngô Bình lỡ một nhịp, bởi vì cô ta lại là một trong những người đẹp trong sách mỹ nhân!
Hắn không khỏi thầm thắc mắc, chẳng lẽ trong quyển sách đó không chỉ có Nhân tộc mà còn có cả Thần tộc?
Chương 3049: Quỷ Dị mạnh mẽ
Hình như mối quan hệ giữa Kim Huyền Sương và Vũ Thần khá tốt, cô ta giới thiệu với Ngô Bình: “Nàng ấy là Vũ Thần Vân Thường, vũ công giỏi nhất của Thần tộc. Dòng dõi của Vũ Thần có yêu cầu cực kỳ cao về tài năng, nàng ấy là người duy nhất trong thế hệ này trở thành Vũ Thần."
Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Khiêu vũ có gì khó?”
Kim Huyền Sương nghiêm nghị nói: "Lý công tử đừng coi thường khiêu vũ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có thể kết nối với trời đất, mượn sức mạnh phi thường. Tuy nhiên, vai trò của Vũ Thần chủ yếu là ở hiện trường chiến tranh quy mô lớn. Chỉ với một điệu nhảy, tinh thần của ba quân sẽ tăng lên gấp nhiều lần, sức chiến đấu tăng vọt."
Đôi mắt của Ngô Bình mở to: "Thần kỳ vậy sao!"
Vũ Thần nhìn Ngô Bình, cười nói: "Tiểu ca ca, nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Kim Huyền Sương: "Vân Thường, nói đi, ngươi tìm ta làm gì."
Vũ Thần Vân Thường khẽ mỉm cười nói: "Lý công tử là cao thủ luyện đan, ta có việc cần hắn giúp đỡ."
Kim Huyền Sương cười nói: "Giúp đỡ cũng được, nhưng ngươi muốn dùng thứ gì để báo đáp chúng ta?"
“Các ngươi?” Vũ Thần cười chế nhạo, “Sao vâỵ, hiện tại các ngươi đã là người một nhà rồi sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Huyền Sương đỏ bừng, cô ta nói: "Lý công tử là bạn của ta, ta đương nhiên đứng về phía hắn."
Vũ Thần hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là bạn thân của ta, gặp được người yêu thì lại phớt lờ ta?”
Kim Huyền Sương vội vàng đổi chủ đề: “Ngươi muốn luyện đan sao?”
Vũ Thần nói: “Ngươi cũng biết, ta đã hiểu được điệu múa thứ sáu trong Thiên Vũ Cửu Khúc. Điệu múa thứ bảy sau đó cực kỳ khó khăn, muốn tiếp tục hiểu rõ thì phải dựa vào ngoại lực. Dòng dõi của Vũ Thần đã kế thừa một đan phương, nhưng chưa bao giờ luyện chế ra được, ta muốn nhờ Lý công tử giúp đỡ.”
Kim Huyền Sương nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Lý huynh, ngươi có bằng lòng giúp nàng ấy không?"
Ngô Bình rất hứng thú với Thiên Vũ Cửu Khúc, nói: "Ta có thể thử xem. Tuy nhiên, kiến thức của ta về Thiên Vũ Cửu Khúc rất hạn chế."
Vân Thường cười nói: “Việc này dễ dàng, ta sẽ khiêu vũ cho công tử xem.”
Cô ta vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên vang lên thần nhạc, dưới chân Vân Thường cũng xuất hiện sương mù sáu màu, cô ta nhảy múa trên sương mù. Với điệu nhảy này, ánh sáng giữa trời và đất dường như đều rơi vào người cô ta, mỗi cái cau mày và mỗi nụ cười của cô ta đều là đẹp nhất trong trời đất.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh huyền bí giữa trời và đất chiếu xuống, ban tặng cho Ngô Bình, khiến cả thể xác và tâm hồn của anh đều thăng hoa, tuyệt không thể tả, cảm giác tốt đẹp không thể hình dung.
Một lúc sau, vũ điệu dừng lại, nhưng Ngô Bình lại đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được.
"Đây là Thiên Vũ Cửu Khúc sao? Thật sự rất tuyệt vời." Ngô Bình ngạc nhiên kêu lên: "Nếu nghĩ kỹ, điệu múa này huy động các sức mạnh khác nhau giữa trời và đất, những sức mạnh này hội tụ và tạo ra hiệu quả tương tự như đan dược! Nguyên tắc của thế giới đúng là giống nhau.”
Vân Thường cười nói: "Công tử miêu tả rất chính xác, đây là điệu múa thứ năm trong Thiên Vũ Cửu Khúc."
Sau đó Ngô Bình cẩn thận hỏi thăm tình huống về Thiên Vũ Cửu Khúc, sau đó nhìn vào đan phương. Thiên hạ thường nói, đến lúc cuối cùng thường là trăm sông đổ về một biển, rất nhanh anh đã nảy ra ý tưởng và bắt đầu thử ngay lập tức.
Trong tay anh có rất nhiều dược liệu, Vân Thường cũng chuẩn bị rất nhiều, rất nhanh thôi đã tập hợp đủ một nhóm dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược.
Thiên Vũ Cửu Khúc đã truyền cảm hứng cho anh rất nhiều, lò đan dược của anh đã tạo ra những thay đổi chưa từng có. Khi viên đan dược đầu tiên được luyện chế ra thì có thần nhạc xuất hiện, được bao quanh bởi ánh sáng thần thánh, hai mươi bốn thần nữ khiêu vũ xuất hiện.
Vân Thường là một người thạo nghề, cô ta nhìn những thần nữ này và nói: "Đã rất tuyệt vời rồi, nhưng âm nhạc và điệu múa của những thần nữ này có một số vấn đề."
Ngô Bình: “Ngươi có thể nhảy lại cho ta xem được không?”
Vân Thường gật đầu, lập tức học được vũ điệu của hai mươi bốn thần nữ và thực hiện một số thay đổi.
Sau đó, Ngô Bình luyện chế lò thứ hai. Sau khi đan dược hoàn thành, một ánh sáng thần thánh lao ra, sau khi tỏa ra thì biến thành hai mươi bốn thần nữ đang nhảy múa, đồng thời, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều bóng dáng của các nhạc thần, phát ra âm nhạc tuyệt diệu.
Nhưng sau một lúc, những hình ảnh này biến mất và ngưng tụ thành một viên đan dược trong suốt.
Đôi mắt đẹp của Vân Thường tỏa sáng, cô ta cầm lấy đan dược xem xét một lúc rồi cảm động nói: "Trình độ luyện đan của Lý công tử thật sự rất tốt, đan dược này hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của ta!"
Cô ta nhẹ nhàng cúi đầu với Ngô Bình: "Lý công tử, ta phải về tìm hiểu điệu múa thứ tám. Nếu thành công, ta sẽ múa cho công tử xem."
Sau khi tiễn Vũ Thần Vân Thường đi, Kim Huyền Sương cười nói: "Đan phương này đã tồn tại nhiều năm, không cách nào luyện chế, không ngờ nó lại dễ dàng hoàn thành trong tay ngươi như vậy."
Ngô Bình: “Thật ra nguyên tắc giữa Thiên Vũ và luyện đan cũng giống nhau, cho nên ta cũng không cảm thấy khó khăn.”
Đột nhiên, Kim Huyền Sương nói: "Mẫu thân của ta gọi, chúng ta trở về đi."
Trở lại chính điện của thần cung Côn Luân, bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người ngồi vào chỗ, Vương Mẫu ngồi trên đài.
Ngô Bình ngồi ở giữa Nguyệt Thần và Hoa Thần, Kim Huyền Sương thì ngồi ở bên cạnh Vương Mẫu, hao mẹ con thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, Vương Mẫu vừa gật đầu vừa mỉm cười nhìn Ngô Bình.
Nguyệt Thần: “Không hổ là phu quân của Nguyệt Thần ta đây, chỉ đi ra ngoài một chuyến đã bắt được trái tim Kim Huyền Sương. Hoa Thần muội muội, ngươi phải nhanh lên.”
Hoa thần mím môi cười nói: "Là do Huyền Bình quân quá hấp dẫn."
Lúc này Vương Mẫu bưng ly rượu lên, nói vài câu chúc rượu, sau đó vài mọi người đều uống cạn.
Lúc này, có một người bước ra khỏi đám đông, người này có cái đầu nhọn, đôi tai vểnh, đôi mắt nhỏ và ngắn, vẻ ngoài kỳ lạ. Nhưng Nguyệt Thần đã nói với anh rằng người này là hóa thân của Hoả Diễm Chi Chủ, tên là Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm cầm ly rượu lên, lớn tiếng nói: "Vương Mẫu, ta ngưỡng mộ con gái của ngài đã lâu, hôm nay ta lấy hết dũng khí cầu hôn với Vương Mẫu!"
Kiếm Thần cũng đứng lên: “Vương Mẫu, ta cũng có yêu cầu tương tự.”
Kết quả, hơn mười Thần tộc lần lượt đứng lên, trong đó còn có một số người là dị tộc, họ đều đến đây vì Kim Huyền Sương.
Vương Mẫu mỉm cười nói: “Cảm ơn tình cảm của các vị, nhưng cuối cùng lựa chọn như thế nào là tùy vào các vị. Ta sẽ ra một đề mục, ai hoàn thành được sẽ có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí con rể tương lai của ta.”
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng vung tay ngọc, một quả cầu pha lê trong suốt xuất hiện, trong quả cầu pha lê nhốt một đám khói vặn vẹo đang không ngừng thay đổi hình dạng, rất kỳ quái.
Vương Mẫu nói: “Đây là một con Quỷ Dị có mười chín tầng cấm, ta đã trấn áp nó nhiều năm rồi. Trong các ngươi, ai có thể chế ngự được hoặc giết chết được nó thì coi như vượt qua.”
Đề mục này vừa được đưa ra, tất cả những người cạnh tranh đều nhìn nhau. Quỷ Dị có mười chín tầng cấm đã gần như là cường giả cấp bậc kỷ nguyên, ai có thể đánh bại được?
Thần Thái Hư lại là người đầu tiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta thử xem!”
Hắn ta tiến lên một bước và bước vào không gian bên trong quả cầu pha lê. Chỉ thấy hắn ta thả ra bản thể, phun khói đen quấn lấy làn khói kia, hai làn khói đen quấn vào nhau.
Tuy nhiên, Thần Thái Hư đã nhanh chóng bị đánh bại, làn khói thần bị chia thành hai phần, một phần bị nuốt chửng và phần còn lại trốn thoát.
Sau khi làn khói đen thoát ra, nó biến thành một nửa Thần Thái Hư, phần từ dưới ngực của hắn ta đều bị ăn mất, sắc mặt rất khó coi, không ở lại nữa mà lập tức bay ra khỏi thần cung Côn Luân.
Đông Phương Diễm lớn tiếng nói: "Ta cũng thử xem!"
Hắn ta lao vào quả cầu pha lê và biến thành một con rồng lửa định đốt cháy làn khói đen kia, làn khói đen biến thành một cái bóng lớn, lao về phía trước, ngọn lửa bị nén lại thành kích thước bằng lòng bàn tay.
Tiếng kêu thảm thiết của Đông Phương Diễm truyền ra, hắn ta liều mạng muốn chạy trốn, nhưng bóng đen kia lập tức bao phủ lấy hắn ta, sau đó mọi người nghe được tiếng nhai xương ‘răng rắc răng rắc’, Đông Phương Diễm cũng không còn phát ra âm thanh nữa! Trở thành món ăn của Quỷ Dị!
Chương 3050: Ma Thần Bạch Cốt
Ngay cả hóa thân của Hỏa Diễm Chi Chủ cũng bị ăn, còn ai dám đi vào?
Lúc này chỉ có Kim Huyền Sương nhìn về phía Ngô Bình, cô ta biết ở đây nếu có người có thể thành công thì đó chính là Ngô Bình.
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên khi nhìn vào Quỷ Dị trong quả cầu pha lê. Bản chất của Quỷ Dị vẫn là cấm kỵ, nhưng đã xảy ra một số thay đổi. Nếu như anh có thể luyện hoá con Quỷ Dị này thì cấm kỵ của anh có thể đạt tới tầng thứ mười chín, giúp anh tiến thêm một bước!
Một khi tầng cấm cao nhất của cấm kỵ đạt tới tầng thứ mười chín, tương đương với bước nửa bước qua ngưỡng cửa của cường giả kỷ nguyên. Bởi vì, tầng cấm kỵ thứ hai mươi sẽ có được thủ đoạn và sức chiến đấu mà chỉ có cường giả kỷ nguyên mới có!
Cuối cùng anh cũng đứng dậy và đi về phía quả cầu pha lê. Ngay khi đến gần quả cầu pha lê, cơ thể anh lập tức thu nhỏ lại.
Khi tiến vào quả cầu pha lê, con Quỷ Dị kia liền lao tới. Ngô Bình lập tức lấy ra chuỗi Phật châu tam kỷ, Phật quang chiếu khắp nơi, ngăn khói đen lại. Sau đó anh lại sử dụng quyền uy suy yếu để trấn áp tu vi của Quỷ Dị.
Cuối cùng, anh đã phát huy hết sức mạnh của cấm kỵ, thúc đẩy quyền uy cướp đoạt. Từ trong làn khói đen, những sợi chỉ vàng bay ra, bay vào miệng và mũi của Ngô Bình, bị anh hấp thụ, đây chính là năng lượng mà Quỷ Dị sở hữu!
Sở dĩ Quỷ Dị được gọi là Quỷ Dị vì nó sinh ra những khả năng kỳ lạ dựa trên những điều cấm kỵ. Giờ đây, năng lực này cùng với tầng cấm thứ mười chín của nó cũng đã bị Ngô Bình cướp mất!
Quỷ Dị liều mạng chống cự, nhưng nó bị Vương Mẫu trấn áp nhiều năm, thực lực đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa Ngô Bình có Phật châu và quyền uy trấn áp nên mới có thể dễ dàng luyện hóa nó.
Cuối cùng, làn khói đen của Quỷ Dị tan đi, Ngô Bình cũng bước ra ngoài, khẽ cúi đầu với Vương Mẫu.
Vương Mẫu rất vui mừng, nói: “Không tệ, vậy mà ngươi lại luyện hoá được Quỷ Dị.”
Nói xong bà ta nhìn về phía Kim Huyền Sương, cười nói: "Huyền Sương, đây là người duy nhất hoàn thành xong đề mục, ngươi hài lòng chứ?"
Kim Huyền Sương ngượng ngùng gật đầu, Vương Mẫu mỉm cười, nói: "Được rồi, Lý Huyền Bình, ngươi và nên Huyền Sương dành nhiều thời gian cho nhau hơn, ngày nào đó ấn định thời gian sắp xếp hôn sự của các ngươi."
Bữa tiệc đang diễn ra nhưng Ngô Bình không thể ngồi yên được vì anh sắp đột phá. Vì thế anh nháy mắt ra hiệu với Kim Huyền Sương, hai người cùng nhau rời đi.
Trở lại sơn cốc, Ngô Bình lập tức ngồi xuống xếp bằng, dùng hết sức để đột phá, tầng cấm thứ 19 nhanh chóng ngưng tụ, dần dần hoàn thành. Cùng lúc đó, tầng cấm thứ 19 này xuất hiện một năng lực đặc biệt của Quỷ Dị, đó chính là ký sinh!
Phương pháp ký sinh là Ngô Bình có thể chuyển sang trạng thái năng lượng để khống chế cơ thể của một sinh linh có thực lực mạnh hơn mình và nhanh chóng hấp thụ mọi sinh lực và thủ đoạn của người đó.
Hai canh giờ sau, tầng cấm thứ mười chín của Ngô Bình đã hoàn thành, anh nói với Kim Huyền Sương: "Huyền Sương, từ lâu ta đã nghe nói con rối của thần cung Côn Luân là có một không hai trên thiên hạ, ta có thể xem thử không?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Được, ta dẫn ngươi đi."
Cô ta mời Ngô Bình tới một ngọn núi, trên núi có đủ loại cấm chế và thủ vệ đông đảo, nếu không có Kim Huyền Sương thì Ngô Bình khó mà đến gần nơi này.
Một cung điện được xây dựng trên núi gần như ẩn vào ngọn núi, sau khi vào cổng, Ngô Bình nhìn thấy con rối được bày từng hàng!
Đây là những con rối dùng để trưng bày và là thành quả của thần cung Côn Luân từ khi thành lập cho đến ngày nay. Chẳng bao lâu, Ngô Bình đã nhìn thấy một loại con rối cầm kiếm, những con rối này cao bảy mét và cầm những thanh kiếm nặng dài mười mét.
Nhìn thấy Ngô Bình có hứng thú với những thứ này, Kim Huyền Sương giải thích, nói: “Đây là những con rối kiếm, có thực lực ở cấp độ Đại Thần. Hơn nữa, những con rối kiếm này còn có thể học kiếm đạo, nếu học kiếm đạo đủ tốt, thực lực sẽ tăng lên.”
Ngô Bình: “Chúng nó còn có thể học được sao?”
Kim Huyền Sương: "Đúng vậy, chúng cũng có trí tuệ, hơn nữa loại trí tuệ này rất thích hợp học kiếm đạo."
“Ta có thể mua một ít được không?” Anh hỏi.
Kim Huyền Sương nói: "Đương nhiên là được. Tuy nhiên, những con rối này có giá rất cao, một con rối kiếm như thế này có giá năm trăm vạn Thần Vương tệ."
Ngô Bình: "Thần Vương tệ và Thánh Thù, cái nào có sức mua cao hơn?"
Kim Huyền Sương: "Thần tộc cũng có mua bán với Nhân tộc, một đồng Thần Vương tệ có thể đổi được khoảng 6 vạn Thánh Thù."
Ngô Bình nhớ tới trong bảo tàng của Thiên Đế còn có một ít Thần Vương tệ, thậm chí cả Cổ Thần tệ, vì vậy anh kiểm tra một chút và trực tiếp mua 3 vạn con rối kiếm. Vốn dĩ anh muốn mua nhiều hơn, nhưng số lượng con rối kiếm có hạn.
Mua được 3 vạn con này cũng là nhờ Kim Huyền Sương nể mặt anh. Nếu đổi lại là một Thần tộc khác thì chỉ có thể mua nhiều nhất 3.000 con. Nếu muốn mua nhiều hơn thì phải thêm tiền. Hơn nữa mua càng nhiều thì giá càng cao!
Sau đó, Ngô Bình lại mua thêm 2 vạn con rối đao. Những con rối này cầm thanh đao lớn, sức chiến đấu không thua gì những con rối kiếm.
Ngoài con rối kiếm và con rối đao, anh còn mua hai mươi con rối có sức chiến đấu cấp bậc Chúa Tể và hai con rối có sức chiến đấu của Thánh Hoàng cấp một.
Mua những con rối này, Ngô Bình đã sử dụng gần hết những thứ quý giá trong kho báu của Thiên Đế.
Sau khi mua con rối xong, anh muốn nhanh chóng sắp xếp nên nói với Kim Huyền Sương: "Huyền Sương, ta phải về rồi, ngươi có thời gian thì tới chơi với ta. Nếu ta có thời gian ta sẽ lại đến tìm ngươi." Hai người đã có quan hệ là hôn phu hôn thê, nên Ngô Bình đã đưa ra lời mời.
Kim Huyền Sương cười nói: "Được, ta nhất định sẽ đi."
Lúc này bữa tiệc đã kết thúc, nhưng Nguyệt Thần và Hoa Thần đều đang đợi Ngô Bình trở về, sau đó ba người cùng nhau rời khỏi núi thần Côn Luân.
Nguyệt Thần cười nói: "Phu quân, hiện tại ngươi chỉ còn cách cường giả kỷ nguyên một bước nữa thôi."
Ngô Bình: “Chỉ là sức mạnh của cấm kỵ mà thôi, chặng đường phía trước của ta còn rất dài.”
Sau khi hai bên chia tay, anh đến Huyền Kinh. Bây giờ Huyền Kinh đã có quy mô khá lớn, một số nơi đã có người sinh sống. Một số Chúa Tể dưới sự chỉ huy của anh đều đang mở rộng địa bàn ở khắp nơi. Ngày nay, lãnh thổ quốc gia của khu vực phía đông đã rộng gấp đôi so với trước đây.
Ngay khi vừa quay trở lại, Ngô Bình đã lấy ra 3 vạn con rối kiếm và 2 vạn con rối đao, dạy cho chúng kiếm pháp và đao pháp. Với tư cách là Kiếm Hoàng, kiếm pháp của anh đương nhiên rất mạnh mẽ, anh chia 3 vạn con rối kiếm thành tám phần, và mỗi phần luyện tập một bộ kiếm pháp, lần lượt đại diện cho các bộ trong Bát quái là bộ Chấn, bộ Tốn, bộ Càn, bộ Khôn, v.v. Tám bộ kết hợp lại tạo nên một kiếm trận Bát quái mạnh mẽ! Uy lực đủ uy hiếp cường giả cấp Thánh Hoàng, giết chết Thần Vương cũng rất dễ dàng!
Hai vạn con rối đao, Ngô Bình cũng dạy đao pháp, nhưng hình thức cuối cùng là đao trận Bát quái.
Trong lúc Ngô Bình đang luyện binh, có một tiếng động lớn từ phía đông truyền tới, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một móng vuốt xương màu trắng vươn ra từ vòng xoáy, cào mạnh xuống đất.
Hơi thở trong vòng xoáy quá mạnh mẽ, ngay khi nó xuất hiện, Ngô Bình đã lóe người đến dưới vòng xoáy. Ở đây có mấy vạn quân Nhân tộc đang khai hoang, bây giờ bọn họ đã bị vòng xoáy bao phủ, mấy vạn người này đều phải chịu đựng một áp lực rất lớn, nếu không có Ngô Bình xuất hiện, bọn họ sẽ nổ tan xác mà chết!
Nhìn thấy móng vuốt xương trắng kia sắp rơi xuống, Ngô Bình đánh lên không trung, một bàn tay to lớn giơ lên tiếp xúc với móng vuốt xương trắng.
"Bùm!"
Tất cả các phương hướng chấn động, móng vuốt bị Ngô Bình đẩy lui, trong vòng xoáy lại xuất hiện gương mặt khổng lồ của một bộ xương khô, không có tròng mắt, trong hốc mắt là ngọn lửa quỷ màu xanh.
A Bạch: "Công tử, đây là nhiệm vụ của ngài, giết chết Ma Thần Bạch Cốt!"
Ngô Bình: “A Bạch, đây là cái gì?”
A Bạch: "Ma Thần Bạch Cốt là cường giả ma đạo từ hai kỷ nguyên trước, nó đã hoành hành trong ba kỷ nguyên. Tuy nhiên, sau đó nó đã bị giết chết. Nhưng bộ xương của nó vẫn được bảo tồn cho đến kỷ nguyên này. Hàng vạn năm trước, bộ xương trắng này đã cắn nuốt Cổ Thần cấp tám nên đã sinh ra con Cốt Ma này.”
Ngô Bình lấy Xạ Nhật Cung ra, anh rút ra hoàng cấm cấp chín trong cung, chín trận pháp giết chóc đều là tầng cấm thứ mười một.
Tuy nhiên, khi được Ngô Bình mang về, Ngô Bình đã trực tiếp bổ sung bốn tầng cấm cho mỗi trận pháp lớn, khiến mỗi trận pháp cấm kỵ đều đạt đến cấp độ tầng cấm thứ mười lăm!
Hơi thở đáng sợ phóng ra, Ngô Bình dồn sức mạnh quyền uy vào trong đó, nhắm một mũi tên vào Ma Thần Bạch Cốt.
“Keng!”
Ngay khi dây cung bị buông lỏng, một ánh sáng giết chóc kinh hoàng lao về phía vòng xoáy và bắn vào giữa trán con Ma Thần Bạch Cốt!
Một tiếng vang lớn, đỉnh đầu của Ma Thần Bạch Cốt nổ tung, ma khí màu đen phun trào ra!
Bình luận facebook