-
Chương 3021-3023\
Chương 3021: Ải 11
Tu sĩ tộc Thiên Cẩm cầm một cây loan đao trong tay, chém ra một đao như tia chớp, một đường loan nguyệt sát quang đánh tới, nhanh như ánh sáng.
“Keng!”
Ngô Bình vung kiếm lên chặn lại, thế nhưng loại sát khí như Thập Đồ cũng bị chấn động đến mức rung lên làm tay anh đau nhức, có thể thấy được, uy lực của một chiêu này mạnh đến thế nào!
“Không hổ là người mạnh thứ ba trong kỷ nguyên”. Ngô Bình nheo hai mắt lại, trong tay cầm Thập Đồ, chủ động xuất kích.
Một mảnh kiếm quang hóa thành đầy sao trên bầu trời, sau đó lại hóa thành sau bằng, đánh thẳng tới tu sĩ Cẩu Đầu tộc. Đây là tuyệt học mà Ngô Bình tìm hiểu được từ trong Kiếm Đạo Hoàng Tọa, Kiếm Vũ Lưu Tinh! Mỗi một ngôi sao băng đều có chứa một thần thông kiếm đạo, ẩn chứa sát khí!
“Ầm ầm!”
Tu sĩ Thiên Cẩu tộc chỉ tiếp được hai chiêu đã bị nổ đến nát nửa người, sau khi ngôi sao băng thứ ba rơi xuống, toàn bộ cơ thể của hắn đã bị nổ đến thành những mảnh nhỏ!
Sau khi đánh bại người mạnh thứ ba trong kỷ nguyên, A Bạch nói: “Chúc mừng công tử. Tiếp theo công tử cần phải khiêu chiến với thiên kiêu mạnh thứ hai trong kỷ nguyên”.
Ngô Bình hỏi: “A Bạch, tôi còn phải đánh mấy trận nữa?”
“Nếu thuận lợi thì còn hai trận”. A Bạch nói: “Đánh bại người thứ hai là có thể khiêu chiến người thứ nhất. Chỉ cần đánh bại người thứ nhất thì ải này coi như qua. Còn nếu không thể đánh bại thì đi khiêu chiến đến thiêu kiêu mạnh nhất ở kỷ nguyên”.
Ngô Bình: “Nói cách khác thì chỉ cần đánh bại một thiên kiêu hạng nhất bất kỳ của kỷ nguyên là được”.
A Bạch: “Đúng vậy công tử”.
“Vậy thì bắt đầu đi”.
Một đạo quang hoa rơi xuống, xuất hiện một sinh vật Hỗn Độn, đây là một con thần long! Con thần long này dài ngàn trượng, nó đi đến phun ra một hỏa cầu thật lớn đến chỗ Ngô Bình, bên ngoài hỏa cầu này có mười vạn phù văn, khí tức thiêu đốt của nó cũng thật kinh người.
Ngô Bình không nói hai lời, triệu hồi Thập Đồ chém ra một chém, kiếm quang ngưng tụ lại thành một sợi dây nhỏ, cực kỳ sáng chói, đầu tiên là cắt hỏa cầu làm hai nửa, sau đó lại bay lên cắt thần long ra làm mấy chục đoạn!
“Người mạnh thứ hai của kỷ nguyên cũng chỉ có như vậy”. Ngô Bình cảm thấy hơi thất vọng.
Lời còn chưa dứt, thì con thần long kia đã tự nối cơ thể của mình lại, rất nhanh đã khôi phục trở lại dáng vẻ ban đầu. Chuyện khiến anh giật mình chính là thần long sau khi bị chém một lần thì khí tức lại càng trở nên mạnh mẽ! Thật hiển nhiên, con thần long này cũng giống như anh, có được năng lực bất tử bất diệt!
“Có chút thú vị!”
Anh hừ lạnh một tiếng, thi triển tước nhược quyền binh áp chế tu vi của thần long, đồng thời cũng thả Thiên Anh ra, cưỡi lên trên đầu thần long, đánh nó.
Sau mấy cú đấm, thần long đã bị đánh đến mức kêu lên thảm thiết, sau đó Thiên Anh há to miệng, cắn đứt một cái sừng rồng rồi nuốt chửng nó.
Tiếp theo, Thiên Anh liên tục gặm cắn, cắn đến mức thần long liên tục kêu lên thảm thiết. Chưa được bao lâu, con rồng đã bị gặm mất nửa cái đầu, cuối cùng nó cũng đánh mất dũng khí tái chiến, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.
A Bạch: “Công tử đã đánh bại được thiên kiêu mạnh thứ hai của kỷ nguyên, tiếp theo người cần đấu chính là thiên kiêu mạnh nhất của kỷ nguyên!”
Vừa dứt lời, đã có một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện, hắn mỉm cười, khẽ gật đầu với Ngô Bình. Hai tay của hắn trống trơn, chắp ở sau lưng.
Cuối cùng cũng gặp được một vị nhân tộc, tâm tình của Ngô Bình rất tốt, anh ôm quyền với đối phương: “Lý Huyền Bình xin thỉnh giáo bằng hữu!”
Người đàn ông mặc áo trắng cũng đáp lễ, cao giọng: “Vu Tế Thương”.
Ngô Bình hít sâu một hơi, thu Thập Đồ lại, muốn cùng tỷ thí công phu quyền cước với đối phương.
Vu Tế Thương khinh khinh phiêu phiêu đánh ra một chưởng, Ngô Bình huy quyền ra đỡ. Ầm một tiếng, Ngô Bình bị một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn đánh bay ra mấy thước, xương cánh tay cũng xuất hiện vết rạn.
Vu Tế Thương cười nói: “Tôi dùng kình lực của võ đạo, anh phải cẩn thận”.
Ngô Bình cẩn thận hồi tưởng lại kình lực mà đối phương phát ra, lập tức học đến đâu dùng đến đó, kích hoạt sức mạnh trong cơ thể rồi lại ra tay lần nữa.
“Ầm!”
Giao thủ lần thứ hai, hai người mỗi người đều bị đánh lui ra mất mét, Vu Tế Thương cười nói: “Không tồi, anh học cũng nhanh lắm”.
Tiếp theo đó, hai người ngươi một quyền ta một chân, đánh nhau quyết liệt. Vu Tế Thương liên tục thi triển ra đủ loại thủ thuật võ đạo, Ngô Bình lần lượt học được từng cái.
Sau khi đánh mấy ngàn chiêu, Ngô Bình đã học được mọi thứ có thể học, lập tức dùng tước nhược quyền binh làm suy yếu đối phương, chỉ một quyền là đánh bại hắn.
Vu Tế Thương mỉm cười, hóa thành lưu quang tiêu tán, Ngô Bắ lập tức cúi đầu thật sâu về hướng mà hắn biến mất.
“Chúc mừng công tử đã thông qua ải 11! Có được hai mươi bốn loại đạo dẫn nhân tộc!”
Vừa dứt lời, hai mươi bốn đạo huyền quang rơi từ trên trời xuống, rơi vào Thiên Anh trong cơ thể, bị Thiên Anh hấp thu. Hai mươi bốn loại đạo dẫn nhân tộc không phải là ít, có chúng nó, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện Hoàng Cảnh.
Ngô Bình nhớ tới một chuyện, hỏi: “A Bạch, không phải ngươi nói ở bên trong ải 11 cũng có tu sĩ Nhân tộc sao?”
A Bạch: “Có, nhưng thương tích rất nghiêm trọng, cho nên đã bị phong ấn lại”.
Ngô Bình: “Đưa tôi đến đó đi”.
A Bạch gật đầu, có hai viên thủy tinh bay đến, bên trong mỗi viên phong ấn một người, một nam một nữ, đều là tu sĩ trẻ tuổi. Đầu của nam tu kia lìa thân, tình huống rất nghiêm trọng. Còn nữ tu kia phần eo bị chém làm hai nửa, thần hồn cũng bị tổn thương.
Ngô Bình giơ tay lên, thủy tinh phong ấn cơ thể nữ tu bị dập nát, Ngô Bình khởi động thập tam trọng cấm khôi phục, trong nháy mắt đã khiến cho cơ thể và thần hồn của cô gái khôi phục lại như lúc ban đầu. Đồng thời, anh cũng đưa một ít sức mạnh sinh mệnh đã hấp thu vào trong cơ thể của nữ tu.
Lông mi của nữ tu rung động, từ từ mở hai mắt ra, cô ngạc nhiên mà nhìn Ngô Bình, nói: “Là anh đã cứu tôi?”
Nữ tu này có dung mạo tuyệt hảo, dáng người tuyệt mỹ, hơn nữa dung mạo của cô giống hệt như mỹ nhân trên bản vẽ, Ngô Bình không khỏi đánh giá vài lần, cười nói: “Ừm, là tôi cứu cô. Cô tên gì?”
Nữ tu nói: “Tôi tên Lăng Nhược Lan”.
Ngô Bình: “Tôi tên Lý Huyền Bình, tôi có thể đưa cô ra khỏi nơi này”.
Lăng Nhược Lan cúi đầu thật sâu: “Đa tạ Lý huynh!”
Sau đó, Ngô Bình lại cứu sống một tu sĩ khác. Người này là một người oai hùng bất phàm, tên La Ngọc Thành. Hai người cực kỳ cảm kích anh, đều nguyện ý đi theo anh.
Ngay lập tức, Ngô Bình dẫn hai người rơi khỏi ải 11. Anh cũng không nóng nảy đi thẳng đến ải 12, dẫu sau ải 12 cũng không dễ dàng, anh quyết định sau khi tấn chức Thánh Hoàng rồi mới đi đến ải 12 cũng không muộn.
Anh đưa La Ngọc Thành và Lăng Như Lan đến Đông Đô, tu vi của hai người đều rất cao, đều ở cảnh giới Thánh Vương. Chờ sau khi hai người quen thuộc với môi trường của Đông Đô thì Ngô Bình lệnh cho La Ngọc thành đảm nhiệm chức tiên phong đại tướng, còn Lăng Nhược Lan đảm nhiệm chức thống lĩnh thân vệ của Đông Vương.
Ngô Bình có được hai mươi bốn đạo dẫn của Nhân tộc, anh cho rằng đây là cơ hội nên đã bắt đầu đi tu luyện Thánh Hoàng Cảnh!
Sau khi trở lại Đông Đô, bên người Ngô Bình đã có không ít cao thủ, đã có bốn vị cường giả cấp Chúa Tể. Sau khi tự hỏi một phen, anh quyết định tiếp tụ mở rộng bản đồ của Tử Thanh Thánh Quốc!
Vốn dĩ chuyện này phải chờ đến sau khi anh trở thành Thánh Hoàng mới làm, thế nhưng với thực lực hiện tại của anh thật ra đã đạt đến Tề Thiên Cảnh, cho nên cũng không cần phải chờ đến ngày đó.
Bên trong vương phủ có treo một tấm bản đồ cực lớn, Diệp Thánh Hầu, Vệ Hằng, La Ngọc Thành, Lăng Nhược Lan và Diệp Nhu, Lý Huyền Cầm, Nam Cung Tuyệt, Bách Lý Nộ vân vân đều đang ở đó.
Ngô Bình chỉ vào bản đồ, ở vị trí của Đông Đô, nói: “Các vị, cách đây ba vạn sáu ngàn dặm về hướng đông là địa bàn của dị tộc. Khu vực ở hướng đông ba mươi vạn dặm của dị tộc vẫn là khu vực chưa được khai hóa. Tôi quyết định sẽ khai phá khu vực này trước tiên”.
Nói rồi, anh dùng tay vẽ một vòng tròn ở vùng tối của bản đồ.
Vòng tròn này nhìn thì không lớn, nhưng diện tích của nó còn lớn hơn gấp bảy tám lần so với toàn bộ Tử Thánh Thánh Quốc!
Diệp Thánh Hầu: “Vương gia, với binh lực của chúng ta, chỉ sợ là không có cách nào có thể không chế được khu vực rộng lớn như thế”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể nói Thánh Hoàng điều động một ít binh lực đến đây. Diệp Thánh Hầu, ngươi cảm thấy bao nhiêu là thích hợp, một ngàn vạn hay hai ngàn vạn?”
Diệp Thánh Hầu nói: “Có thể điều một ngàn năm trăm vạn tinh binh là có thể đánh!”
Chương 3022: Mở rộng lãnh thổ
Ngô Bình: “Bên phía chúng ta có năm vị Chúa Tể, vậy thì mỗi người lãnh theo một đường đại quân, mỗi lộ là bốn triệu, dốc hết toàn lực thăm dò khu vực này. Ở bên trong khu vực chưa biết tràn đầy nguy hiểm, có tồn tại tạp hoang, thậm chí cả sinh vật đã sống qua một hai kỷ nguyên, cho nên các người nhất định phải hành sự cho cẩn thận. Nếu như gặp phải nhân vật lợi hại nào thì lập tức báo cho ta, bổn vương sẽ đến đó ngay lập tức”.
Sau khi mấy người bọn họ nghe xong thì lập tức đồng ý.
Tiếp theo, bốn vị Chúa Tể từng người đi luyện binh, đồng thời Ngô Bình đi gặp Tử Thanh Thánh Hoàng, xin mười triệu tinh binh đến nơi này. Biết được Ngô Bình muốn mở rộng lãnh thổ về phía đông, văn võ trong triều đều ủng hộ hoàn toàn, không có ai phản đối.
Trong lúc đại quân chuẩn bị xuất phát thì Ngô Bình gọi bốn đứa nhỏ Lý Dược Sư, Lý Tinh Kiếm, Lý Thái Nhất, Lý Dật đến để truyền thụ tuyệt học lại cho bọn họ. Bốn người đều có được huyết mạch hoàng tộc nên tiến triển thần tốc, gần như có xu thế đột phá lên Thánh Vương.
Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, tốn thời gian hơn hai tháng ban đầu từ Hỗn Độn Cảnh nhất trọng, hiện giờ anh đã đột phá lên Hỗn Độn lục trọng, khoảng cách đến Hỗn Độn thất trọng bây giờ cũng chỉ còn một bước.
Trên thực tế, cách gọi Hỗn Độn Cảnh này cũng không phù hợp với anh, thứ mà anh tu luyện thật ra là dung hợp những ưu điểm của những sinh vật mạnh mẽ như Thần tộc, Hoang, sinh vật Hỗn Độn, sinh vật kỷ nguyên,...
Sau một tháng rưỡi, hai mươi triệu đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng, chia quân thành năm đường, nhằm hướng đông mà đi về chỗ địa vực không biết. Dọc theo đường đi, bọn họ gặp rất nhiều dị tộc, nhưng những dị tộc đó khi nhìn thấy năm vị Chúa Tể Nhân tộc đều đang xuất hiện, lại còn có hai ngàn vạn đại quân Nhân tộc, đương nhiên cũng không có dị tộc nào dám ngăn cản, bọn họ chỉ quan sát từ phía xa.
Sau khi hành quân bảy ngày, năm lộ đại quân đã đi đến Đông Cảnh!
Đông Cảnh, là chỉ khu vực chưa biết đến của khu vực đã biết ở hướng đông, nơi này chưa được khai phá, tràn đầy nguy hiểm, đến cả dị tộc cũng không dám tự tiện xông vào.
Ngô Bình suất lĩnh đại quân thứ nhất, nhằm thẳng về hướng đông mà đi, một bên hành quân còn một bên sai người vẽ bản đồ địa lý. Từ chỗ đó đến hướng đông, thứ gặp phải đầu tiên khí tiến vào là một cái đầm lầy cực lớn. Bên trong đầm lấy có chứa mấy triệu ao hồ lớn lớn bé bé đủ kích cỡ, có mười triệu dòng sông chảy bên trong đó, địa hình phức tạp, hoàn cảnh khắc nghiệt.
Thật ra cái đầm lầy này có tên, gọi là Đông Cảnh Đại Trạch, diện tích của nó cực kỳ rộng lớn. Bên trong đầm lấy có một lượng lớn yêu vật hung thú sinh sống, vô cùng nguy hiểm.
Ngô Bình ra mệnh lệnh, cứ một trăm người là một đơn vị, mỗi đơn vị tiến vào các khu vực để thăm dò. Còn về Ngô Bình, vị chủ soát này, trước tiên anh khóa khu vực này lại, thả ra uy thế của mình để quấy nhiều sinh vật cường đại bên trong đầm lấy.
Bằng cách này nếu như bên trong đầm lầy có sinh vật cường đại, đương nhiên nó sẽ thức tỉnh.
Cả một ngày, Ngô Bình đang phi hành ở phía trên của khu vực này, thì dưới mặt đất bỗng nhiên vang lên một tiếng “ầm” lớn, có một con cự xà tam đầu bay lên trời, nó dài năm trăm trượng, bên ngoài da nó phủ đầy lân giáp màu tím, bụng phẳng. Con quái vật này là một trong những hung thú bên trong đầm lầy, được gọi là Yêu Xà Tam Đầu,, mỗi cái đầu rắn đều phóng ra một loại yêu pháp khác nhau.
Con Yêu Xà Tam Đầu này vừa mới xuất hiện, Ngô Bình đã rút kiếm chém ra một kiếm, kiếm quang vừa chợt lóe lên thì ba cái đầu rắn đã rơi xuống đất, con yêu xà bị chém chết ngay tại chỗ!
Xung quanh đó còn có mấy con hung thú muốn ngoi đầu lên nhưng bọn chúng vừa nhìn thấy cảnh tượng này đêu nhất thời cả kinh, lập tức co rúm người hết lại. Nhân loại này thật đáng sợ, bọn chúng âm thầm quyết định, nhất quyết phải tìm ra thời cơ tốt để thoát khỏi đại trạch!
Ngô Bình dùng thời gian nửa tháng để bay qua hết toàn bộ các khu vực của đại trạch. Trong lúc đó, có hơn trăm con hung thú, tạp hoang bị anh chém chết, nhưng đà phần đều là tháo chạy. Khắp đại trạch cũng sẽ biến thành địa bàn của Nhân tộc.
Thế nhưng, bên trong đại trạch cũng có một khu vực tương đối tà môn, Ngô Bình cảm giác bên trong đó có sinh sinh cực kỳ cường đại, cho nên anh vẫn chưa quấy nhiễu, dự định sẽ để nó lại để giải quyết cuối cùng.
Cuối cùng, anh bay đến trên không của khu vực tà môn kia. Ở dưới chân của anh là một cái hồ nước khổng lồ. Xung quanh cái hồ có hàng triệu con sống lớn nhỏ đổ vào trong đó. Hơn nữa, cái hồ khổng lồ này còn liên kết với vô số hồ nước nhỏ ở xung quanh đó.
Sau khi quan sát một lát, Ngô Bình ngồi xếp bằng bên trên không trung, bắt đầu tụng kinh Phật, âm thanh chấn động xuống đất, toàn bộ khu vực cái hồ đều hơi hơi rung chuyển. Hóa kinh này có diệu dụng áp chế tà ma.
Chưa đến nửa phút sau, có một cái lốc xoáy vực lớn được hình thành ở giữa hồ, có một gương mặt phụ nữ to lớn, tái nhợt hiện ra bên trong lốc xoáy, nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình một cách ác độc cứ như thể đang nguyền rủa anh.
Ngô Bình cười lạnh, lập tức lấy Thập Đồ ra, chém nó bằng một đao.
Một đường ánh đao thật dài chém toàn bộ cái hồ ra làm hai nửa, gương mặt tái nhợt bên trong lốc xoáy cũng bị chém đôi, nó kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó hóa thành một làn khói trắng lao vào trong không trung, rồi nó ngưng tụ lại thành một người phụ nữ tóc dài. Chẳng qua người phụ nữ này lại có cơ thể của một con chuột lớn, chỉ có phần đầu là giống người.
Ngô Bình cau mày, thực lực của con quái vật ngày không hề yếu, ít nhất thì cũng ở cấp độ Thánh Hoàng. Chỉ là đến cường giả Tề Thiên Cảnh mà anh còn giết được thì nó có là cái thá gì?
Vì thế, con quái vật thân chuột đầu người này vừa mới xuất hiện đã bị anh làm suy yếu thực lực, sau đó bị anh dùng một đao chém thành hai khúc, đồng thời cũng cướp đoạt đi sức mạnh sinh mệnh mà nó sở hữu.
Qua mấy phút say, con quái vật hoàn toàn tử vong, cái hồ khổng lồ cũng trở nên yên ắng lại.
Trong hơn một tháng này bốn lộ đại quân khác cũng rất thuận lợi, thỉnh thoảng sẽ gặp phải sinh vật lợi hại thì Ngô Bình sẽ lập tức đi sang đó để tiêu diệt.
Cho đến lúc này, năm lộ đại quân của Ngô Bình đã chiếm được địa bàn từ đông sang tây rộng ba mươi lăm ngàn dặm, từ nam đến bắc dài chín mươi sáu ngàn dặm!
Cùng với việc năm lộ đại quân đông tiến, Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phái ra một lượng lớn bá tánh nhân tộc di chuyển đến đây, khai khẩn đồng ruộng, bãi cỏ, khai thác khoáng sản, đốn cây lấy củi vân vân. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã có mấy chục triệu bá tánh dũng mãnh đi vào khu vực này, phân bố rải rác dưới dạng làng mạc và thị trấn.
Bây giờ Ngô Bình ra lệnh cho năm lộ đại quân tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn, củng cố địa bàn. Còn về anh, anh thi triển đại thần thông của mình, dời toàn bộ Đông Đô đến phía tây của đại trạch, Kể từ đó, dựa vào sức ảnh hưởng của Đông Đô, càng ngày sẽ có càng nhiều Nhân tộc hội tụ đến nơi này, cũng khiến cho dân số được phong phú hơn.
Đồng thời, anh chuẩn bị luyện chê một ít đan được từ dược liệu kỷ nguyên mà anh đã thu thập được.
Trước đây anh đã luyện chế ra được Đại Thánh Đan, hiệu quả cực kì tốt. Mà bây giờ anh muốn thử đi luyện chế Thánh Vương Đan! Ăn Thánh Vương Đan vào có thể khiến cho những người vốn không có cơ hội tấn chức lên Thánh Vương có thể thuận lợi trở thành Chúa Tể. Hoặc là trước tiên có thể giúp Đại Thánh tấn chức lên Chúa Tể!
Sau khi chuẩn bị mọi thứ một cách ổn thỏa, Ngô Bình bắt tay đi luyện chế.
Nhờ vào sức mạnh của quyền binh mà lò thứ nhất đã luyện chế thành công, là đan dược thượng phẩm! Lò thứ nhất tổng cộng luyện ra được ba viên Thánh Vương Đan, anh gọi ba người Bách Lý Nộ, Nam Cung Tuyệt, Lý Huyền Cảm đến, để ba người ăn vào, sau đó hỏi họ xem có thể đánh sâu vào Thánh Vương Cảnh hay không!
Ba người này đều là thiên kiêu thập quan, trải qua quá trình tu luyện trong thời gian này vốn đã có rất lớn khả năng có thể đánh sâu vào trong Thánh Vương Cảnh. Bây giờ có được sự trợ giúp của Thánh Vương Đan, hơi thở lập tức trở nên tăng vọt, lần lượt từng người đều đột phá!
Ngô Bình chờ chưa đến nửa giờ thì Lý Huyền Cảm là người đầu tiên đột phá, sau đó là Bách Lý Nộ và Nam Cung Tuyệt. Từ lúc đó, dưới trướng của anh lại có thêm hai vị cường giả cấp Chúa Tể!
Tiếp theo anh lại luyện chế tiếp lò thứ hai. Ở lò thứ hại được bốn viên Thánh Vương đan, là hàng thượng thượng phẩm!
Anh lấy một viên để Diệp Nhu ăn vào, sau đó người cũng nhanh chóng tấn chức. Còn ba viên dư lại thì anh sai người đưa cho Tử Thanh Thánh Hoàng, để cho cô phân phối.
Bây giờ dưới trướng của anh đã có tám vị Chúa Tể, anh lập tức chia quân ra chín lộ, tiếp tục mở rộng thêm về phía đông!
Chương 3023: Long Văn thần binh
Thanh thế của Nhân tộc bất phàm, tốc độ khai hoang mở cõi càng lúc càng nhanh. Cùng lúc đó Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phối hợp toàn lực, liên tục dời bá tánh Nhân tộc dời đến đây.
Trong quá trình mở rộng lãnh thổ về phía đông, thứ lớn nhất thu hoạch được chính là đủ các loại tài nguyên quý giá. Mà những loại tài nguyên đó đều là tài sản riêng của Ngô Bình!
Cho nên khi khai hoang, mỗi khi gặp được loại tài nguyên quý hiếm nào thì anh cũng sẽ dể một nhóm binh sĩ đi khai thác.
Có một ngày bên phía của đại tướng Diệp Nhu truyền tin đến, binh lính của cô phát hiện ra một khu khoáng sản Long Văn Thần Cương!
Long Căn Thần Cương là một loại kim loại thích hợp để chế tạo nên binh khí cấp cao, giá trị của nó cực kỳ lớn. Dùng Long Văn Thần Cương để chế tạo ra binh khí, tất cả những thứ đó đều được dùng chung một tên gọi, gọi là Long Văn Thần Binh!
Trước đó, Long Văn Thần Cương hoàn toàn bị lũng đoạn bởi Thần tộc, nếu như Nhân tộc muốn có được một miếng Long Văn Thần Cương thì cần phải trả một cái giá trên trời! Trong Nhân tộc cũng chỉ có Đại Thánh, cường giả cấp Chúa Tể mới có khả năng cất chứa một hai món binh khí được chế tạo từ Long Văn Thần Cương.
Ngô Bình đi đến hiện trường thì lập tức thấy một ngọn núi thấp, trơ trụi, xung quanh nó là rừng rậm u ám. Diệp Nhu đã đến nơi này, cô đưa một miếng khoáng thạch cho Ngô Bình, cười nói: “Vương gia, đây chính là khoáng thạch Long Văn Thần Cương, số lượng hơn hai phần. Tôi đã cho người đi đo lường, tính toán, khoáng thạch ở nơi này ít nhất có thể tinh luyện ra ba trăm năm mươi triệu cân Long Văn Thần Cương!”
“Không tồi”. Ngô Bình cực kỳ vui mừng, anh hỏi: “Nhân tộc có công nghệ rèn Long Văn Thần Cương không?”
Diệp Nhu: “Có. Trên thực tế việc trợ giúp Thần tộc chế tạo Long Văn Thần Binh phần lớn đều là do thợ thủ công của Nhân tộc”.
Ngô Bình lại hỏi: “Một món Long Văn Thần Binh có giá trị bao nhiêu trên thị trường?”
Diệp Nhu đưa thanh bảo kiếm của bản thân ra, cười nói: “Vương gia, cái này chính là kiếm của tôi. Lúc trước là do cha tặng cho tôi. Nếu như xét về giá trị thì ít nhất cũng phải cỡ mấy chục tỷ thánh thù”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Mấy chục tỷ thánh thú!”
Diệp Nhu: “Đúng vật. Hơn nữa còn phải có đường tử mới có thể mua được. Người bình thường cho dù có tiền cũng không thể nào mua được Long Văn Thần Binh”.
Ngô Bình cầm lấy bảo kiếm, nhẹ nhàng múa vài chiêu, quả nhiên là cực kỳ sắc bén. Hơn nữa, long văn bên trên bảo kiếm còn có tác dụng thần kỳ, có thể tồn trữ đạo pháp thần thông của anh, ngay cả sức mạnh cấm kỵ cũng có thể tồn trữ.
Ánh mắt của anh sáng lên, nói: “Đúng thật là đồ tốt, luyện chế thêm một chút thì sẽ thành một món thần binh rất lợi hại!”
Diệp Nhu: “Cho nên mới nói Long Văn Thần Binh là thứ quý giá”.
Ngô Bình lập tức sai người khai thác toàn lực, tranh thủ trong vòng một tháng đào ra tất cả khoáng thạch có ở đây, sau đó đem đi tinh luyện cùng một lượt.
Diệp Nhu: “Vương gia, cách chỗ này không xa có một dòng linh tuyền, tôi đã phái người đi trông coi”.
Ngô Bình lập tức đi đến vị trí của linh tuyền, nơi đó là nằm ở lưng chừng núi của một ngọn núi nhỏ. Hơn một ngàn binh lính vây quanh một cái ao nhỏ, xung quanh hồ nước dồi dào linh khí do nước suối giải phóng ra.
Khi đi đến trước hồ nước, Ngô Bình quan sát một lát, vươn tay ra múc một ít nước suối để uống. Linh tuyền nhập bụng thì lập tức có tác dụng của mười mấy loại dược lực huyền diệu, trong đó có mười hai loại bổ ích, số còn lại thì trung tính.
“Đây là dược tuyền, bên trong núi chắc hẳn có thứ gì đó đặc biệt”. Ngô Bình đoán.
Diệp Nhu: “Vương gia, dược tuyền có hữu dụng với binh lính không?”
Ngô Bình gật đầy: “Nếu như uống trong thời gian dài thì tư chất có thể được tăng lên, cơ thể tráng kiện, kéo dài thọ mệnh. Tìm người chăm sóc đầu nguồn con suối này, sau này đây chính là nguồn nước quân dụng của chúng ta”.
“Vâng!”
So với những tài nguyên này thì những dược liệu quý hiếm có rất nhiều ở Đông Cảnh, mỗi ngày đều có binh lính đem đủ các loại dược liệu thần kỳ đưa đến Đông Đô, hiện giờ đã chất đống thành núi.
Ngay khi Ngô Bình dẫn quân tiến công về phía đông, thì ở phía tây, những dị tộc kia lại bắt đầu không chịu an phận. Liên tục phái binh tập kích, quấy rối biên cảnh, có ý đồ chiếm cứ lãnh thổ quốc gia mà Nhân tộc vừa mới sáng lập ra.
Ban đầu Ngô Bình không có phản ứng gì, chỉ là phái ra một số ít du kỵ binh đi tuần tra. Nhưng chỉ ngay một giờ trước có một đội du kỵ binh bị giết hại, xác chết bị treo trên cây.
Nhận được tin, Ngô Bình giận tím mặt, lập tức dẫn theo mười vạn đại quân đi đến địa bàn của dị tộc ở phía tây.
Dị tộc này được gọi là Song Đầu Tộc. Tộc nhân của dị tộc này có vóc người vô cùng cao lớn, cao hơn ba mét, cơ thể giống người nhưng lại có hai cái đầu, một cái thì phụ trách ban ngày, một cái còn lại phụ trách ban đêm, thay phiên nhau làm việc.
Song Đầu Tộc năng chinh thiện chiến, là dân tộc săn thú, phân thành mấy chục bộ lạc lớn lớn bé bé, bộ lạc lớn nhất trong đó cũng chỉ có mấy trăm vạn Song Đầu Tộc.
Những du kỵ binh bị tập kích lúc trước là do người trong bộ lạc lớn nhất đó làm ra.
Bây giờ đây, nhóm người của Ngô Bình xuất hiện bên trong địa bàn của bộ lạc Song Đầu Tộc. Không bao lâu sau lập tức có mấy chục nghìn chiến sĩ của Song Đầu Tộc xuất hiện, bọn họ cưỡi trên những con ngựa hoang to lớn, có vảy trên người, tay cầm trường thương, lao vút về phía của nhóm Ngô Bình.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, lấy Xạ Nhật Cung ra, hai tay kéo dây cung như trăng tròn!
“Băng!”
Dây cung vang lên, ba ngàn mũi tên bay ra, bắn chính xác vào ba ngàn chiến sĩ bên phía Song Đầu Tộc. Ánh sáng từ mũi tên mà Ngô Bình bắn ra, đủ để đánh chết Chúa Tể, những chiến sĩ kia làm sao có thể cảm được. Mũi tên xuyên thủng cơ thể, sau đó thân thể cũng nổ tung ngay tại chỗ, dáng vẻ khi chết cực kỳ thê thảm!
Những chiến sĩ Song Đầu Tộc xung phong đều sợ đến ngây người, lần lượt ghìm ngựa hoang lại, nhìn về phía Ngô Bình một cách kinh hãi.
Ngô Bình bay lên trời, giáng xuống đất với uy thế vượt qua cả Thánh Hoàng, ép đến mức mọi tộc nhân của Song Đầu Tộc đều không thể thở nổi.
“Ta là Đông Vương của Nhân tộc, từ hôm nay trở đi, tất cả thành viên của Song Đầu Tộc đều là nô lệ của Nhân tôc! Nếu như có ai phản kháng thì đều bắn chết!”
Trước mặt vũ lực tuyệt đối, những chiến sĩ không sợ chết, năng chinh thiện chiến của Song Đầu Tộc đều lựa chọn khuất phục. Mấy ngày sau đó, Ngô Bình chọn ra năm triệu chiến sĩ thanh tráng niên từ trong toàn tộc của Song Đầu Tộc, xây dựng một đội ngũ kỵ binh! Năm triệu kỵ binh này, năm đại quân ở tiền tuyến mỗi lộ đạo quân tiếp nhận một triệu người, chiến lực được tăng lên rất nhiều!
Ở phía bên kia, dưới yêu cầu của anh, Long Văn Thần Cương đã bắt đầu được tinh luyện rấ nhiều, cũng chế tạo ra được một lượng lưỡi đao thần binh sắc bén, trang bị cho những binh lính tinh nhuệ nhất. Đại quân này của Ngô Bình lại đại quân được trang bị Long Văn Thần Binh sớm nhất.
Tất cả Long Văn Thần Binh sẽ được đưa đến chỗ của Ngô Bình trước, sau đó anh sẽ thi triển sức mạnh cấm kỵ đến biến chúng thành Cấm Kỵ Thần Binh, làm tăng lực sát thương của Thần Binh đến mức cực đại.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, chiến sĩ được trang bị Cấm Kỵ Thần Binh đã vượt quá một trăm ngàn người.
Đại quân của Ngô Bình đã đến nơi cách Đông Đô hai mươi ngàn dặm về hướng tây. Bỗng nhiên, binh lính dò đường ở phía trước đến báo cáo, một cánh tay của người đó bị chặt đứt, trên mặt đầy máu, lại cực bình bình tĩnh mà hội báo: “Báo! Vương gia, một trăm chín mươi dặm ở phía trước gặp phải hung thú!”
Ngô Bình vung tay lên, thương thế của binh lính này lập tức khôi phục, cánh tay cũng mọc lại một lần nữa.
“Là loại hung thú gì?” Anh hỏi.
Binh lính: “Là một con vượn khổng lồ cao mười trượng, toàn thân màu vàng kim! Có ít nhất một ngàn con, nhỏ có lớn có, cái có đực có!”
Ngô Bình sờ sờ cằm: “Là do chọc đến tổ khỉ rồi. Không sao, để bổn vương qua đó nhìn một cái!”
Anh bước lên một bước, súc địa thành thốn, trong nháy mắt đã đến nơi cần đến. Anh nhìn thấy binh lính của mình đang chạy trốn khắp tứ phương. Mặc dù là chạy trốn nhưng bọn họ chạy một cách có kế hoạch, tận lực giảm bớt thương vong.
Thế nhưng ngay khi Ngô Bình vừa xuất hiện thì những người này lập tức tập họp lại, kết thành một tiểu đội ngàn người ở phía sau của anh.
Đối diện đó, có một nhóm vượn màu khổng lồ, cao mấy chục trường rít gào xông đến.
Ngô Bình lập tức thả Thiên Anh ra, Thiên Anh hóa thành mười lăm người khổng lồ, đến đón bọn chúng. Cự vượn kia vừa mới đến gần một người đã bị Thiên Anh đánh văng ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi!
Những con cự vượn còn lại cũng không phải đối thủ, đều bị anh lần lượt đánh ngã xuống đất. Đừng thấy anh đánh bại số cự vượn đó một cách nhẹ nhàng, trên thực tế thực lực của đám cực vượn đó rất mạnh, ít nhất cũng là cường giả cấp Đại Thánh. Bên trong đám cự vượn cũng có một ít cường giả, có thể cùng Thánh Vương của Nhân tộc đánh một trận!
Nhìn thấy Ngô Bình từng quyền từng quyền một, những tướng sĩ ở phía sau đều vui vẻ ra mặt.
“Vương gia lợi hại thật, một quyền đánh ngã một con, nếu như tôi cũng mạnh như vậy thì tốt rồi!” Một vị bách phu trưởng cảm khái,
Tu sĩ tộc Thiên Cẩm cầm một cây loan đao trong tay, chém ra một đao như tia chớp, một đường loan nguyệt sát quang đánh tới, nhanh như ánh sáng.
“Keng!”
Ngô Bình vung kiếm lên chặn lại, thế nhưng loại sát khí như Thập Đồ cũng bị chấn động đến mức rung lên làm tay anh đau nhức, có thể thấy được, uy lực của một chiêu này mạnh đến thế nào!
“Không hổ là người mạnh thứ ba trong kỷ nguyên”. Ngô Bình nheo hai mắt lại, trong tay cầm Thập Đồ, chủ động xuất kích.
Một mảnh kiếm quang hóa thành đầy sao trên bầu trời, sau đó lại hóa thành sau bằng, đánh thẳng tới tu sĩ Cẩu Đầu tộc. Đây là tuyệt học mà Ngô Bình tìm hiểu được từ trong Kiếm Đạo Hoàng Tọa, Kiếm Vũ Lưu Tinh! Mỗi một ngôi sao băng đều có chứa một thần thông kiếm đạo, ẩn chứa sát khí!
“Ầm ầm!”
Tu sĩ Thiên Cẩu tộc chỉ tiếp được hai chiêu đã bị nổ đến nát nửa người, sau khi ngôi sao băng thứ ba rơi xuống, toàn bộ cơ thể của hắn đã bị nổ đến thành những mảnh nhỏ!
Sau khi đánh bại người mạnh thứ ba trong kỷ nguyên, A Bạch nói: “Chúc mừng công tử. Tiếp theo công tử cần phải khiêu chiến với thiên kiêu mạnh thứ hai trong kỷ nguyên”.
Ngô Bình hỏi: “A Bạch, tôi còn phải đánh mấy trận nữa?”
“Nếu thuận lợi thì còn hai trận”. A Bạch nói: “Đánh bại người thứ hai là có thể khiêu chiến người thứ nhất. Chỉ cần đánh bại người thứ nhất thì ải này coi như qua. Còn nếu không thể đánh bại thì đi khiêu chiến đến thiêu kiêu mạnh nhất ở kỷ nguyên”.
Ngô Bình: “Nói cách khác thì chỉ cần đánh bại một thiên kiêu hạng nhất bất kỳ của kỷ nguyên là được”.
A Bạch: “Đúng vậy công tử”.
“Vậy thì bắt đầu đi”.
Một đạo quang hoa rơi xuống, xuất hiện một sinh vật Hỗn Độn, đây là một con thần long! Con thần long này dài ngàn trượng, nó đi đến phun ra một hỏa cầu thật lớn đến chỗ Ngô Bình, bên ngoài hỏa cầu này có mười vạn phù văn, khí tức thiêu đốt của nó cũng thật kinh người.
Ngô Bình không nói hai lời, triệu hồi Thập Đồ chém ra một chém, kiếm quang ngưng tụ lại thành một sợi dây nhỏ, cực kỳ sáng chói, đầu tiên là cắt hỏa cầu làm hai nửa, sau đó lại bay lên cắt thần long ra làm mấy chục đoạn!
“Người mạnh thứ hai của kỷ nguyên cũng chỉ có như vậy”. Ngô Bình cảm thấy hơi thất vọng.
Lời còn chưa dứt, thì con thần long kia đã tự nối cơ thể của mình lại, rất nhanh đã khôi phục trở lại dáng vẻ ban đầu. Chuyện khiến anh giật mình chính là thần long sau khi bị chém một lần thì khí tức lại càng trở nên mạnh mẽ! Thật hiển nhiên, con thần long này cũng giống như anh, có được năng lực bất tử bất diệt!
“Có chút thú vị!”
Anh hừ lạnh một tiếng, thi triển tước nhược quyền binh áp chế tu vi của thần long, đồng thời cũng thả Thiên Anh ra, cưỡi lên trên đầu thần long, đánh nó.
Sau mấy cú đấm, thần long đã bị đánh đến mức kêu lên thảm thiết, sau đó Thiên Anh há to miệng, cắn đứt một cái sừng rồng rồi nuốt chửng nó.
Tiếp theo, Thiên Anh liên tục gặm cắn, cắn đến mức thần long liên tục kêu lên thảm thiết. Chưa được bao lâu, con rồng đã bị gặm mất nửa cái đầu, cuối cùng nó cũng đánh mất dũng khí tái chiến, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.
A Bạch: “Công tử đã đánh bại được thiên kiêu mạnh thứ hai của kỷ nguyên, tiếp theo người cần đấu chính là thiên kiêu mạnh nhất của kỷ nguyên!”
Vừa dứt lời, đã có một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện, hắn mỉm cười, khẽ gật đầu với Ngô Bình. Hai tay của hắn trống trơn, chắp ở sau lưng.
Cuối cùng cũng gặp được một vị nhân tộc, tâm tình của Ngô Bình rất tốt, anh ôm quyền với đối phương: “Lý Huyền Bình xin thỉnh giáo bằng hữu!”
Người đàn ông mặc áo trắng cũng đáp lễ, cao giọng: “Vu Tế Thương”.
Ngô Bình hít sâu một hơi, thu Thập Đồ lại, muốn cùng tỷ thí công phu quyền cước với đối phương.
Vu Tế Thương khinh khinh phiêu phiêu đánh ra một chưởng, Ngô Bình huy quyền ra đỡ. Ầm một tiếng, Ngô Bình bị một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn đánh bay ra mấy thước, xương cánh tay cũng xuất hiện vết rạn.
Vu Tế Thương cười nói: “Tôi dùng kình lực của võ đạo, anh phải cẩn thận”.
Ngô Bình cẩn thận hồi tưởng lại kình lực mà đối phương phát ra, lập tức học đến đâu dùng đến đó, kích hoạt sức mạnh trong cơ thể rồi lại ra tay lần nữa.
“Ầm!”
Giao thủ lần thứ hai, hai người mỗi người đều bị đánh lui ra mất mét, Vu Tế Thương cười nói: “Không tồi, anh học cũng nhanh lắm”.
Tiếp theo đó, hai người ngươi một quyền ta một chân, đánh nhau quyết liệt. Vu Tế Thương liên tục thi triển ra đủ loại thủ thuật võ đạo, Ngô Bình lần lượt học được từng cái.
Sau khi đánh mấy ngàn chiêu, Ngô Bình đã học được mọi thứ có thể học, lập tức dùng tước nhược quyền binh làm suy yếu đối phương, chỉ một quyền là đánh bại hắn.
Vu Tế Thương mỉm cười, hóa thành lưu quang tiêu tán, Ngô Bắ lập tức cúi đầu thật sâu về hướng mà hắn biến mất.
“Chúc mừng công tử đã thông qua ải 11! Có được hai mươi bốn loại đạo dẫn nhân tộc!”
Vừa dứt lời, hai mươi bốn đạo huyền quang rơi từ trên trời xuống, rơi vào Thiên Anh trong cơ thể, bị Thiên Anh hấp thu. Hai mươi bốn loại đạo dẫn nhân tộc không phải là ít, có chúng nó, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện Hoàng Cảnh.
Ngô Bình nhớ tới một chuyện, hỏi: “A Bạch, không phải ngươi nói ở bên trong ải 11 cũng có tu sĩ Nhân tộc sao?”
A Bạch: “Có, nhưng thương tích rất nghiêm trọng, cho nên đã bị phong ấn lại”.
Ngô Bình: “Đưa tôi đến đó đi”.
A Bạch gật đầu, có hai viên thủy tinh bay đến, bên trong mỗi viên phong ấn một người, một nam một nữ, đều là tu sĩ trẻ tuổi. Đầu của nam tu kia lìa thân, tình huống rất nghiêm trọng. Còn nữ tu kia phần eo bị chém làm hai nửa, thần hồn cũng bị tổn thương.
Ngô Bình giơ tay lên, thủy tinh phong ấn cơ thể nữ tu bị dập nát, Ngô Bình khởi động thập tam trọng cấm khôi phục, trong nháy mắt đã khiến cho cơ thể và thần hồn của cô gái khôi phục lại như lúc ban đầu. Đồng thời, anh cũng đưa một ít sức mạnh sinh mệnh đã hấp thu vào trong cơ thể của nữ tu.
Lông mi của nữ tu rung động, từ từ mở hai mắt ra, cô ngạc nhiên mà nhìn Ngô Bình, nói: “Là anh đã cứu tôi?”
Nữ tu này có dung mạo tuyệt hảo, dáng người tuyệt mỹ, hơn nữa dung mạo của cô giống hệt như mỹ nhân trên bản vẽ, Ngô Bình không khỏi đánh giá vài lần, cười nói: “Ừm, là tôi cứu cô. Cô tên gì?”
Nữ tu nói: “Tôi tên Lăng Nhược Lan”.
Ngô Bình: “Tôi tên Lý Huyền Bình, tôi có thể đưa cô ra khỏi nơi này”.
Lăng Nhược Lan cúi đầu thật sâu: “Đa tạ Lý huynh!”
Sau đó, Ngô Bình lại cứu sống một tu sĩ khác. Người này là một người oai hùng bất phàm, tên La Ngọc Thành. Hai người cực kỳ cảm kích anh, đều nguyện ý đi theo anh.
Ngay lập tức, Ngô Bình dẫn hai người rơi khỏi ải 11. Anh cũng không nóng nảy đi thẳng đến ải 12, dẫu sau ải 12 cũng không dễ dàng, anh quyết định sau khi tấn chức Thánh Hoàng rồi mới đi đến ải 12 cũng không muộn.
Anh đưa La Ngọc Thành và Lăng Như Lan đến Đông Đô, tu vi của hai người đều rất cao, đều ở cảnh giới Thánh Vương. Chờ sau khi hai người quen thuộc với môi trường của Đông Đô thì Ngô Bình lệnh cho La Ngọc thành đảm nhiệm chức tiên phong đại tướng, còn Lăng Nhược Lan đảm nhiệm chức thống lĩnh thân vệ của Đông Vương.
Ngô Bình có được hai mươi bốn đạo dẫn của Nhân tộc, anh cho rằng đây là cơ hội nên đã bắt đầu đi tu luyện Thánh Hoàng Cảnh!
Sau khi trở lại Đông Đô, bên người Ngô Bình đã có không ít cao thủ, đã có bốn vị cường giả cấp Chúa Tể. Sau khi tự hỏi một phen, anh quyết định tiếp tụ mở rộng bản đồ của Tử Thanh Thánh Quốc!
Vốn dĩ chuyện này phải chờ đến sau khi anh trở thành Thánh Hoàng mới làm, thế nhưng với thực lực hiện tại của anh thật ra đã đạt đến Tề Thiên Cảnh, cho nên cũng không cần phải chờ đến ngày đó.
Bên trong vương phủ có treo một tấm bản đồ cực lớn, Diệp Thánh Hầu, Vệ Hằng, La Ngọc Thành, Lăng Nhược Lan và Diệp Nhu, Lý Huyền Cầm, Nam Cung Tuyệt, Bách Lý Nộ vân vân đều đang ở đó.
Ngô Bình chỉ vào bản đồ, ở vị trí của Đông Đô, nói: “Các vị, cách đây ba vạn sáu ngàn dặm về hướng đông là địa bàn của dị tộc. Khu vực ở hướng đông ba mươi vạn dặm của dị tộc vẫn là khu vực chưa được khai hóa. Tôi quyết định sẽ khai phá khu vực này trước tiên”.
Nói rồi, anh dùng tay vẽ một vòng tròn ở vùng tối của bản đồ.
Vòng tròn này nhìn thì không lớn, nhưng diện tích của nó còn lớn hơn gấp bảy tám lần so với toàn bộ Tử Thánh Thánh Quốc!
Diệp Thánh Hầu: “Vương gia, với binh lực của chúng ta, chỉ sợ là không có cách nào có thể không chế được khu vực rộng lớn như thế”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể nói Thánh Hoàng điều động một ít binh lực đến đây. Diệp Thánh Hầu, ngươi cảm thấy bao nhiêu là thích hợp, một ngàn vạn hay hai ngàn vạn?”
Diệp Thánh Hầu nói: “Có thể điều một ngàn năm trăm vạn tinh binh là có thể đánh!”
Chương 3022: Mở rộng lãnh thổ
Ngô Bình: “Bên phía chúng ta có năm vị Chúa Tể, vậy thì mỗi người lãnh theo một đường đại quân, mỗi lộ là bốn triệu, dốc hết toàn lực thăm dò khu vực này. Ở bên trong khu vực chưa biết tràn đầy nguy hiểm, có tồn tại tạp hoang, thậm chí cả sinh vật đã sống qua một hai kỷ nguyên, cho nên các người nhất định phải hành sự cho cẩn thận. Nếu như gặp phải nhân vật lợi hại nào thì lập tức báo cho ta, bổn vương sẽ đến đó ngay lập tức”.
Sau khi mấy người bọn họ nghe xong thì lập tức đồng ý.
Tiếp theo, bốn vị Chúa Tể từng người đi luyện binh, đồng thời Ngô Bình đi gặp Tử Thanh Thánh Hoàng, xin mười triệu tinh binh đến nơi này. Biết được Ngô Bình muốn mở rộng lãnh thổ về phía đông, văn võ trong triều đều ủng hộ hoàn toàn, không có ai phản đối.
Trong lúc đại quân chuẩn bị xuất phát thì Ngô Bình gọi bốn đứa nhỏ Lý Dược Sư, Lý Tinh Kiếm, Lý Thái Nhất, Lý Dật đến để truyền thụ tuyệt học lại cho bọn họ. Bốn người đều có được huyết mạch hoàng tộc nên tiến triển thần tốc, gần như có xu thế đột phá lên Thánh Vương.
Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, tốn thời gian hơn hai tháng ban đầu từ Hỗn Độn Cảnh nhất trọng, hiện giờ anh đã đột phá lên Hỗn Độn lục trọng, khoảng cách đến Hỗn Độn thất trọng bây giờ cũng chỉ còn một bước.
Trên thực tế, cách gọi Hỗn Độn Cảnh này cũng không phù hợp với anh, thứ mà anh tu luyện thật ra là dung hợp những ưu điểm của những sinh vật mạnh mẽ như Thần tộc, Hoang, sinh vật Hỗn Độn, sinh vật kỷ nguyên,...
Sau một tháng rưỡi, hai mươi triệu đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng, chia quân thành năm đường, nhằm hướng đông mà đi về chỗ địa vực không biết. Dọc theo đường đi, bọn họ gặp rất nhiều dị tộc, nhưng những dị tộc đó khi nhìn thấy năm vị Chúa Tể Nhân tộc đều đang xuất hiện, lại còn có hai ngàn vạn đại quân Nhân tộc, đương nhiên cũng không có dị tộc nào dám ngăn cản, bọn họ chỉ quan sát từ phía xa.
Sau khi hành quân bảy ngày, năm lộ đại quân đã đi đến Đông Cảnh!
Đông Cảnh, là chỉ khu vực chưa biết đến của khu vực đã biết ở hướng đông, nơi này chưa được khai phá, tràn đầy nguy hiểm, đến cả dị tộc cũng không dám tự tiện xông vào.
Ngô Bình suất lĩnh đại quân thứ nhất, nhằm thẳng về hướng đông mà đi, một bên hành quân còn một bên sai người vẽ bản đồ địa lý. Từ chỗ đó đến hướng đông, thứ gặp phải đầu tiên khí tiến vào là một cái đầm lầy cực lớn. Bên trong đầm lấy có chứa mấy triệu ao hồ lớn lớn bé bé đủ kích cỡ, có mười triệu dòng sông chảy bên trong đó, địa hình phức tạp, hoàn cảnh khắc nghiệt.
Thật ra cái đầm lầy này có tên, gọi là Đông Cảnh Đại Trạch, diện tích của nó cực kỳ rộng lớn. Bên trong đầm lấy có một lượng lớn yêu vật hung thú sinh sống, vô cùng nguy hiểm.
Ngô Bình ra mệnh lệnh, cứ một trăm người là một đơn vị, mỗi đơn vị tiến vào các khu vực để thăm dò. Còn về Ngô Bình, vị chủ soát này, trước tiên anh khóa khu vực này lại, thả ra uy thế của mình để quấy nhiều sinh vật cường đại bên trong đầm lấy.
Bằng cách này nếu như bên trong đầm lầy có sinh vật cường đại, đương nhiên nó sẽ thức tỉnh.
Cả một ngày, Ngô Bình đang phi hành ở phía trên của khu vực này, thì dưới mặt đất bỗng nhiên vang lên một tiếng “ầm” lớn, có một con cự xà tam đầu bay lên trời, nó dài năm trăm trượng, bên ngoài da nó phủ đầy lân giáp màu tím, bụng phẳng. Con quái vật này là một trong những hung thú bên trong đầm lầy, được gọi là Yêu Xà Tam Đầu,, mỗi cái đầu rắn đều phóng ra một loại yêu pháp khác nhau.
Con Yêu Xà Tam Đầu này vừa mới xuất hiện, Ngô Bình đã rút kiếm chém ra một kiếm, kiếm quang vừa chợt lóe lên thì ba cái đầu rắn đã rơi xuống đất, con yêu xà bị chém chết ngay tại chỗ!
Xung quanh đó còn có mấy con hung thú muốn ngoi đầu lên nhưng bọn chúng vừa nhìn thấy cảnh tượng này đêu nhất thời cả kinh, lập tức co rúm người hết lại. Nhân loại này thật đáng sợ, bọn chúng âm thầm quyết định, nhất quyết phải tìm ra thời cơ tốt để thoát khỏi đại trạch!
Ngô Bình dùng thời gian nửa tháng để bay qua hết toàn bộ các khu vực của đại trạch. Trong lúc đó, có hơn trăm con hung thú, tạp hoang bị anh chém chết, nhưng đà phần đều là tháo chạy. Khắp đại trạch cũng sẽ biến thành địa bàn của Nhân tộc.
Thế nhưng, bên trong đại trạch cũng có một khu vực tương đối tà môn, Ngô Bình cảm giác bên trong đó có sinh sinh cực kỳ cường đại, cho nên anh vẫn chưa quấy nhiễu, dự định sẽ để nó lại để giải quyết cuối cùng.
Cuối cùng, anh bay đến trên không của khu vực tà môn kia. Ở dưới chân của anh là một cái hồ nước khổng lồ. Xung quanh cái hồ có hàng triệu con sống lớn nhỏ đổ vào trong đó. Hơn nữa, cái hồ khổng lồ này còn liên kết với vô số hồ nước nhỏ ở xung quanh đó.
Sau khi quan sát một lát, Ngô Bình ngồi xếp bằng bên trên không trung, bắt đầu tụng kinh Phật, âm thanh chấn động xuống đất, toàn bộ khu vực cái hồ đều hơi hơi rung chuyển. Hóa kinh này có diệu dụng áp chế tà ma.
Chưa đến nửa phút sau, có một cái lốc xoáy vực lớn được hình thành ở giữa hồ, có một gương mặt phụ nữ to lớn, tái nhợt hiện ra bên trong lốc xoáy, nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình một cách ác độc cứ như thể đang nguyền rủa anh.
Ngô Bình cười lạnh, lập tức lấy Thập Đồ ra, chém nó bằng một đao.
Một đường ánh đao thật dài chém toàn bộ cái hồ ra làm hai nửa, gương mặt tái nhợt bên trong lốc xoáy cũng bị chém đôi, nó kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó hóa thành một làn khói trắng lao vào trong không trung, rồi nó ngưng tụ lại thành một người phụ nữ tóc dài. Chẳng qua người phụ nữ này lại có cơ thể của một con chuột lớn, chỉ có phần đầu là giống người.
Ngô Bình cau mày, thực lực của con quái vật ngày không hề yếu, ít nhất thì cũng ở cấp độ Thánh Hoàng. Chỉ là đến cường giả Tề Thiên Cảnh mà anh còn giết được thì nó có là cái thá gì?
Vì thế, con quái vật thân chuột đầu người này vừa mới xuất hiện đã bị anh làm suy yếu thực lực, sau đó bị anh dùng một đao chém thành hai khúc, đồng thời cũng cướp đoạt đi sức mạnh sinh mệnh mà nó sở hữu.
Qua mấy phút say, con quái vật hoàn toàn tử vong, cái hồ khổng lồ cũng trở nên yên ắng lại.
Trong hơn một tháng này bốn lộ đại quân khác cũng rất thuận lợi, thỉnh thoảng sẽ gặp phải sinh vật lợi hại thì Ngô Bình sẽ lập tức đi sang đó để tiêu diệt.
Cho đến lúc này, năm lộ đại quân của Ngô Bình đã chiếm được địa bàn từ đông sang tây rộng ba mươi lăm ngàn dặm, từ nam đến bắc dài chín mươi sáu ngàn dặm!
Cùng với việc năm lộ đại quân đông tiến, Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phái ra một lượng lớn bá tánh nhân tộc di chuyển đến đây, khai khẩn đồng ruộng, bãi cỏ, khai thác khoáng sản, đốn cây lấy củi vân vân. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã có mấy chục triệu bá tánh dũng mãnh đi vào khu vực này, phân bố rải rác dưới dạng làng mạc và thị trấn.
Bây giờ Ngô Bình ra lệnh cho năm lộ đại quân tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn, củng cố địa bàn. Còn về anh, anh thi triển đại thần thông của mình, dời toàn bộ Đông Đô đến phía tây của đại trạch, Kể từ đó, dựa vào sức ảnh hưởng của Đông Đô, càng ngày sẽ có càng nhiều Nhân tộc hội tụ đến nơi này, cũng khiến cho dân số được phong phú hơn.
Đồng thời, anh chuẩn bị luyện chê một ít đan được từ dược liệu kỷ nguyên mà anh đã thu thập được.
Trước đây anh đã luyện chế ra được Đại Thánh Đan, hiệu quả cực kì tốt. Mà bây giờ anh muốn thử đi luyện chế Thánh Vương Đan! Ăn Thánh Vương Đan vào có thể khiến cho những người vốn không có cơ hội tấn chức lên Thánh Vương có thể thuận lợi trở thành Chúa Tể. Hoặc là trước tiên có thể giúp Đại Thánh tấn chức lên Chúa Tể!
Sau khi chuẩn bị mọi thứ một cách ổn thỏa, Ngô Bình bắt tay đi luyện chế.
Nhờ vào sức mạnh của quyền binh mà lò thứ nhất đã luyện chế thành công, là đan dược thượng phẩm! Lò thứ nhất tổng cộng luyện ra được ba viên Thánh Vương Đan, anh gọi ba người Bách Lý Nộ, Nam Cung Tuyệt, Lý Huyền Cảm đến, để ba người ăn vào, sau đó hỏi họ xem có thể đánh sâu vào Thánh Vương Cảnh hay không!
Ba người này đều là thiên kiêu thập quan, trải qua quá trình tu luyện trong thời gian này vốn đã có rất lớn khả năng có thể đánh sâu vào trong Thánh Vương Cảnh. Bây giờ có được sự trợ giúp của Thánh Vương Đan, hơi thở lập tức trở nên tăng vọt, lần lượt từng người đều đột phá!
Ngô Bình chờ chưa đến nửa giờ thì Lý Huyền Cảm là người đầu tiên đột phá, sau đó là Bách Lý Nộ và Nam Cung Tuyệt. Từ lúc đó, dưới trướng của anh lại có thêm hai vị cường giả cấp Chúa Tể!
Tiếp theo anh lại luyện chế tiếp lò thứ hai. Ở lò thứ hại được bốn viên Thánh Vương đan, là hàng thượng thượng phẩm!
Anh lấy một viên để Diệp Nhu ăn vào, sau đó người cũng nhanh chóng tấn chức. Còn ba viên dư lại thì anh sai người đưa cho Tử Thanh Thánh Hoàng, để cho cô phân phối.
Bây giờ dưới trướng của anh đã có tám vị Chúa Tể, anh lập tức chia quân ra chín lộ, tiếp tục mở rộng thêm về phía đông!
Chương 3023: Long Văn thần binh
Thanh thế của Nhân tộc bất phàm, tốc độ khai hoang mở cõi càng lúc càng nhanh. Cùng lúc đó Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phối hợp toàn lực, liên tục dời bá tánh Nhân tộc dời đến đây.
Trong quá trình mở rộng lãnh thổ về phía đông, thứ lớn nhất thu hoạch được chính là đủ các loại tài nguyên quý giá. Mà những loại tài nguyên đó đều là tài sản riêng của Ngô Bình!
Cho nên khi khai hoang, mỗi khi gặp được loại tài nguyên quý hiếm nào thì anh cũng sẽ dể một nhóm binh sĩ đi khai thác.
Có một ngày bên phía của đại tướng Diệp Nhu truyền tin đến, binh lính của cô phát hiện ra một khu khoáng sản Long Văn Thần Cương!
Long Căn Thần Cương là một loại kim loại thích hợp để chế tạo nên binh khí cấp cao, giá trị của nó cực kỳ lớn. Dùng Long Văn Thần Cương để chế tạo ra binh khí, tất cả những thứ đó đều được dùng chung một tên gọi, gọi là Long Văn Thần Binh!
Trước đó, Long Văn Thần Cương hoàn toàn bị lũng đoạn bởi Thần tộc, nếu như Nhân tộc muốn có được một miếng Long Văn Thần Cương thì cần phải trả một cái giá trên trời! Trong Nhân tộc cũng chỉ có Đại Thánh, cường giả cấp Chúa Tể mới có khả năng cất chứa một hai món binh khí được chế tạo từ Long Văn Thần Cương.
Ngô Bình đi đến hiện trường thì lập tức thấy một ngọn núi thấp, trơ trụi, xung quanh nó là rừng rậm u ám. Diệp Nhu đã đến nơi này, cô đưa một miếng khoáng thạch cho Ngô Bình, cười nói: “Vương gia, đây chính là khoáng thạch Long Văn Thần Cương, số lượng hơn hai phần. Tôi đã cho người đi đo lường, tính toán, khoáng thạch ở nơi này ít nhất có thể tinh luyện ra ba trăm năm mươi triệu cân Long Văn Thần Cương!”
“Không tồi”. Ngô Bình cực kỳ vui mừng, anh hỏi: “Nhân tộc có công nghệ rèn Long Văn Thần Cương không?”
Diệp Nhu: “Có. Trên thực tế việc trợ giúp Thần tộc chế tạo Long Văn Thần Binh phần lớn đều là do thợ thủ công của Nhân tộc”.
Ngô Bình lại hỏi: “Một món Long Văn Thần Binh có giá trị bao nhiêu trên thị trường?”
Diệp Nhu đưa thanh bảo kiếm của bản thân ra, cười nói: “Vương gia, cái này chính là kiếm của tôi. Lúc trước là do cha tặng cho tôi. Nếu như xét về giá trị thì ít nhất cũng phải cỡ mấy chục tỷ thánh thù”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Mấy chục tỷ thánh thú!”
Diệp Nhu: “Đúng vật. Hơn nữa còn phải có đường tử mới có thể mua được. Người bình thường cho dù có tiền cũng không thể nào mua được Long Văn Thần Binh”.
Ngô Bình cầm lấy bảo kiếm, nhẹ nhàng múa vài chiêu, quả nhiên là cực kỳ sắc bén. Hơn nữa, long văn bên trên bảo kiếm còn có tác dụng thần kỳ, có thể tồn trữ đạo pháp thần thông của anh, ngay cả sức mạnh cấm kỵ cũng có thể tồn trữ.
Ánh mắt của anh sáng lên, nói: “Đúng thật là đồ tốt, luyện chế thêm một chút thì sẽ thành một món thần binh rất lợi hại!”
Diệp Nhu: “Cho nên mới nói Long Văn Thần Binh là thứ quý giá”.
Ngô Bình lập tức sai người khai thác toàn lực, tranh thủ trong vòng một tháng đào ra tất cả khoáng thạch có ở đây, sau đó đem đi tinh luyện cùng một lượt.
Diệp Nhu: “Vương gia, cách chỗ này không xa có một dòng linh tuyền, tôi đã phái người đi trông coi”.
Ngô Bình lập tức đi đến vị trí của linh tuyền, nơi đó là nằm ở lưng chừng núi của một ngọn núi nhỏ. Hơn một ngàn binh lính vây quanh một cái ao nhỏ, xung quanh hồ nước dồi dào linh khí do nước suối giải phóng ra.
Khi đi đến trước hồ nước, Ngô Bình quan sát một lát, vươn tay ra múc một ít nước suối để uống. Linh tuyền nhập bụng thì lập tức có tác dụng của mười mấy loại dược lực huyền diệu, trong đó có mười hai loại bổ ích, số còn lại thì trung tính.
“Đây là dược tuyền, bên trong núi chắc hẳn có thứ gì đó đặc biệt”. Ngô Bình đoán.
Diệp Nhu: “Vương gia, dược tuyền có hữu dụng với binh lính không?”
Ngô Bình gật đầy: “Nếu như uống trong thời gian dài thì tư chất có thể được tăng lên, cơ thể tráng kiện, kéo dài thọ mệnh. Tìm người chăm sóc đầu nguồn con suối này, sau này đây chính là nguồn nước quân dụng của chúng ta”.
“Vâng!”
So với những tài nguyên này thì những dược liệu quý hiếm có rất nhiều ở Đông Cảnh, mỗi ngày đều có binh lính đem đủ các loại dược liệu thần kỳ đưa đến Đông Đô, hiện giờ đã chất đống thành núi.
Ngay khi Ngô Bình dẫn quân tiến công về phía đông, thì ở phía tây, những dị tộc kia lại bắt đầu không chịu an phận. Liên tục phái binh tập kích, quấy rối biên cảnh, có ý đồ chiếm cứ lãnh thổ quốc gia mà Nhân tộc vừa mới sáng lập ra.
Ban đầu Ngô Bình không có phản ứng gì, chỉ là phái ra một số ít du kỵ binh đi tuần tra. Nhưng chỉ ngay một giờ trước có một đội du kỵ binh bị giết hại, xác chết bị treo trên cây.
Nhận được tin, Ngô Bình giận tím mặt, lập tức dẫn theo mười vạn đại quân đi đến địa bàn của dị tộc ở phía tây.
Dị tộc này được gọi là Song Đầu Tộc. Tộc nhân của dị tộc này có vóc người vô cùng cao lớn, cao hơn ba mét, cơ thể giống người nhưng lại có hai cái đầu, một cái thì phụ trách ban ngày, một cái còn lại phụ trách ban đêm, thay phiên nhau làm việc.
Song Đầu Tộc năng chinh thiện chiến, là dân tộc săn thú, phân thành mấy chục bộ lạc lớn lớn bé bé, bộ lạc lớn nhất trong đó cũng chỉ có mấy trăm vạn Song Đầu Tộc.
Những du kỵ binh bị tập kích lúc trước là do người trong bộ lạc lớn nhất đó làm ra.
Bây giờ đây, nhóm người của Ngô Bình xuất hiện bên trong địa bàn của bộ lạc Song Đầu Tộc. Không bao lâu sau lập tức có mấy chục nghìn chiến sĩ của Song Đầu Tộc xuất hiện, bọn họ cưỡi trên những con ngựa hoang to lớn, có vảy trên người, tay cầm trường thương, lao vút về phía của nhóm Ngô Bình.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, lấy Xạ Nhật Cung ra, hai tay kéo dây cung như trăng tròn!
“Băng!”
Dây cung vang lên, ba ngàn mũi tên bay ra, bắn chính xác vào ba ngàn chiến sĩ bên phía Song Đầu Tộc. Ánh sáng từ mũi tên mà Ngô Bình bắn ra, đủ để đánh chết Chúa Tể, những chiến sĩ kia làm sao có thể cảm được. Mũi tên xuyên thủng cơ thể, sau đó thân thể cũng nổ tung ngay tại chỗ, dáng vẻ khi chết cực kỳ thê thảm!
Những chiến sĩ Song Đầu Tộc xung phong đều sợ đến ngây người, lần lượt ghìm ngựa hoang lại, nhìn về phía Ngô Bình một cách kinh hãi.
Ngô Bình bay lên trời, giáng xuống đất với uy thế vượt qua cả Thánh Hoàng, ép đến mức mọi tộc nhân của Song Đầu Tộc đều không thể thở nổi.
“Ta là Đông Vương của Nhân tộc, từ hôm nay trở đi, tất cả thành viên của Song Đầu Tộc đều là nô lệ của Nhân tôc! Nếu như có ai phản kháng thì đều bắn chết!”
Trước mặt vũ lực tuyệt đối, những chiến sĩ không sợ chết, năng chinh thiện chiến của Song Đầu Tộc đều lựa chọn khuất phục. Mấy ngày sau đó, Ngô Bình chọn ra năm triệu chiến sĩ thanh tráng niên từ trong toàn tộc của Song Đầu Tộc, xây dựng một đội ngũ kỵ binh! Năm triệu kỵ binh này, năm đại quân ở tiền tuyến mỗi lộ đạo quân tiếp nhận một triệu người, chiến lực được tăng lên rất nhiều!
Ở phía bên kia, dưới yêu cầu của anh, Long Văn Thần Cương đã bắt đầu được tinh luyện rấ nhiều, cũng chế tạo ra được một lượng lưỡi đao thần binh sắc bén, trang bị cho những binh lính tinh nhuệ nhất. Đại quân này của Ngô Bình lại đại quân được trang bị Long Văn Thần Binh sớm nhất.
Tất cả Long Văn Thần Binh sẽ được đưa đến chỗ của Ngô Bình trước, sau đó anh sẽ thi triển sức mạnh cấm kỵ đến biến chúng thành Cấm Kỵ Thần Binh, làm tăng lực sát thương của Thần Binh đến mức cực đại.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, chiến sĩ được trang bị Cấm Kỵ Thần Binh đã vượt quá một trăm ngàn người.
Đại quân của Ngô Bình đã đến nơi cách Đông Đô hai mươi ngàn dặm về hướng tây. Bỗng nhiên, binh lính dò đường ở phía trước đến báo cáo, một cánh tay của người đó bị chặt đứt, trên mặt đầy máu, lại cực bình bình tĩnh mà hội báo: “Báo! Vương gia, một trăm chín mươi dặm ở phía trước gặp phải hung thú!”
Ngô Bình vung tay lên, thương thế của binh lính này lập tức khôi phục, cánh tay cũng mọc lại một lần nữa.
“Là loại hung thú gì?” Anh hỏi.
Binh lính: “Là một con vượn khổng lồ cao mười trượng, toàn thân màu vàng kim! Có ít nhất một ngàn con, nhỏ có lớn có, cái có đực có!”
Ngô Bình sờ sờ cằm: “Là do chọc đến tổ khỉ rồi. Không sao, để bổn vương qua đó nhìn một cái!”
Anh bước lên một bước, súc địa thành thốn, trong nháy mắt đã đến nơi cần đến. Anh nhìn thấy binh lính của mình đang chạy trốn khắp tứ phương. Mặc dù là chạy trốn nhưng bọn họ chạy một cách có kế hoạch, tận lực giảm bớt thương vong.
Thế nhưng ngay khi Ngô Bình vừa xuất hiện thì những người này lập tức tập họp lại, kết thành một tiểu đội ngàn người ở phía sau của anh.
Đối diện đó, có một nhóm vượn màu khổng lồ, cao mấy chục trường rít gào xông đến.
Ngô Bình lập tức thả Thiên Anh ra, Thiên Anh hóa thành mười lăm người khổng lồ, đến đón bọn chúng. Cự vượn kia vừa mới đến gần một người đã bị Thiên Anh đánh văng ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi!
Những con cự vượn còn lại cũng không phải đối thủ, đều bị anh lần lượt đánh ngã xuống đất. Đừng thấy anh đánh bại số cự vượn đó một cách nhẹ nhàng, trên thực tế thực lực của đám cực vượn đó rất mạnh, ít nhất cũng là cường giả cấp Đại Thánh. Bên trong đám cự vượn cũng có một ít cường giả, có thể cùng Thánh Vương của Nhân tộc đánh một trận!
Nhìn thấy Ngô Bình từng quyền từng quyền một, những tướng sĩ ở phía sau đều vui vẻ ra mặt.
“Vương gia lợi hại thật, một quyền đánh ngã một con, nếu như tôi cũng mạnh như vậy thì tốt rồi!” Một vị bách phu trưởng cảm khái,