-
Chương 2992-2996
Chương 2992: Ba họ phản Chu
Ba lá bùa đều phóng ra khí tức khủng bố mà anh không thể nào hiểu được, chỉ cần nhìn thoáng qua bảo kiếm cũng khiến toàn thân lạnh buốt, giống như linh hồn cũng bị đông cứng.
Anh hít một hơi thật sâu rồi vung tay lên, sau đó cất những món đồ kia, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Chu Như Thanh đã đợi mười ngày. Khi thấy Ngô Bình đi ra, nàng ấy nhẹ nhàng thở dài hỏi: “Lý đại ca có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình gật gù nói: “Có lẽ ta có cách chữa trị cho người tộc các ngươi”.
Chu Như Thanh mừng rỡ nói: “Thật sao?”
Ngô Bình bảo Chu Như Thanh thả Đạo Anh ra để anh quan sát một lát, ngay sau đó anh cũng hiểu lý do từ đâu. Tổ tiên Chu gia không thuộc về Kỷ Nguyên này, thần hồn của ông ta đã để lại dấu ấn trong Kỷ Nguyên trước đó. Kỷ Nguyên này là trật tự của Thiên Đạo, nên có yếu tố loại bỏ của nó càng hiện rõ ràng hơn khi họ có được Đạo Anh. Vì thế dẫn đến nguyên nhân, tu sĩ Chu gia không cách nào tiếp tục tu luyện nữa, khi đã đột phá thì Đạo Anh sẽ bị hỏng mất hình!
Sau khi anh nhìn rõ điểm yếu của Đạo Anh, cũng bắt đầu lục lọi Điển Tích trong đầu cũng tìm được một cách xóa đi dấu ấn. Dấu ấn trên cơ thể Chu Như Thanh rất nhạt, anh xóa nó rất dễ dàng nhưng cần một chút thủ đoạn.
Ngô Bình sử dụng Cấm Kỵ lực, chưởng ra, Đạo Anh của Chu Như Thanh lập tức xuất hiện biểu cảm đau đớn, một luồng ánh sáng vàng bay từ mi tâm lên. Ánh sáng vàng lập tức hóa thành một vùng ánh sáng, quấn quanh lấy đầu ngón tay của Ngô Bình.
Ngô Bình bấm tay bắn bay luồng ánh sáng vàng kia đi, ánh sáng vàng lập tức bị Trật Tự Thiên Đạo quấn lấy rồi bị quét lấy sạch sẽ.
Còn Chu Như Thanh đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, Đạo Anh cũng không còn đau đớn nữa. Thậm chí, nàng ấy có cảm giác mình sắp đột phá, thăng chức lên Đạo Lục Cảnh!
“Thành công rồi, đa tạ Lý đại ca!”, Chu Như Thanh cúi thật thấp đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Chu cô nương còn biết nơi nào khác không?”
Chu Như Thanh lắc đầu: “Ta không có nhiều thông tin cho mấy việc này”.
Ngô Bình cười nói: “Thế về thôi”.
Ngoài Triêu Thiên Phong, Ngô Bình sóng vai với Chu Như Thanh đi ra. Họ vừa xuất hiện, đã có vô số ánh Thần Niệm tập trung vào họ. Ngô Bình lạnh lùng kéo Chu Như Thanh rời đi.
Đột nhiên có ba bóng người bay đến, chắn đường đi của hai người. Người dẫn dầu là một tên trunh niên cao lớn, gương mặt to bành như con hổ, con mắt hẹp dài cười ha hả nói: “Như Thanh tiểu thư thu hoạch được gì thế?”
Chu Như Thanh rất bình tĩnh hỏi lại: “Thu hoạch được gì chứ? Chu gia của ta đã cử người vào đây rất nhiều lần, mỗi lần đều tay không mà ra đó. Ta còn sống ra khỏi đó là tốt lắm rồi. Tại sao Cảnh Nhị lại ở đây?”
Người đàn ông hùng hổ tên “Cảnh Nhị” kia cười nói: “Ta lo lắng sự an toàn của Như Thanh tiểu thư nên vội vàng chạy đến đây kiểm tra xem, Như Thanh tiểu thư không sao là tốt rồi”.
Dứt lời, hắn ta lại hướng mắt nhìn Ngô Bình cười hỏi: “Các hạ là tiểu đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý công tử sao?”
Ngô Bình cũng bình tĩnh đáp: “Đúng thế”.
Cảnh Nhị cười “ha hả” nói: “Lão Nguyên Thủy Đạo Tôn kia đúng là tính toán chi li, ông ta để ngươi với Như Thanh tiểu thư cùng nhau vào Triêu Thiên Phong là muốn dùng kinh nghiệm điều tra Kỷ Nguyên địa của Chu Gia. Không biết, Lý công tử có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình nghe hắn ta nói nhảm nhiều thế, cũng lơ đãng đáp: “Ta có thu hoạch được gì hay không, thì liên quan đếch gì đến ngươi?”
Gương mặt của Cảnh Nhị tối lại, lạnh lùng nói: “Mặc dù Lý công tử là đồ đệ của ông già Nguyên Thủy kia, nhưng thân phận đó chẳng tác dụng gì với Cảnh gia ta cả! Tiên đạo truyền thừa của Cảnh gia, còn nhiều hơn chính tông ông già Nguyên Thủy đó đấy!”
Ngô Bình: “Biến hộ cái, ta đây không có thời gian nói xàm”.
Cảnh Nhị tức giận định nói gì đó, Ngô Bình đã kéo Chu Như Thanh nghênh ngang rời đi. Cảnh Nhị muốn đuổi theo nhưng một người sau lưng hắn đã lên tiếng, khuyên ngăn: “Thưa Nhị gia, chúng trốn không thoát đâu, chắc chắn là sẽ về Chu gia. Chúng ta cứ đến Chu gia, là gặp được chúng rồi”.
Cảnh Nhị gật gù nói: “Đi! Lần này Chu gia lại tay không về nhà, cũng đến lúc chúng ta lấy lại pháp bảo Kỷ Nguyên rồi! Không có món bảo bối đó, Chu gia cũng chẳng là cái gì cả”.
Ngô Bình với Chu Như Thanh bay được một đoạn cách xa đám người kia, nàng ấy mới hỏi: “Lý đại ca có thể xóa bỏ khuyết điểm của Chu gia của ta không? Chu gia ta sẽ báo đáp hậu hĩnh!”
“Đương nhiên có thể, đi thôi, về Chu gia của các ngươi trước đã”. Ngô Bình cười nói.
Chu Như Thanh mừng sẽ, lập tức cảm ơn liên tục.
Hai người phi độn gần nửa ngày đã đến một dãy núi khổng lồ trên không trung, phía dưới có rất nhiều tòa nhà to lớn, chúng đều thuộc sở hữu của Chu gia.
Chu Như Thanh dẫn Ngô Bình đáp xuống trước một cung điện, rồi chạy vào trong gõ chiếc chuông lớn. Nàng gõ chín lần, tiếng chuông du dương truyền ra một vạn dặm!
Ngay lập tức từ khắp các nơi cô vô số ánh sáng bay đến, tụ họp ở đại điện!
Trong đó có một ông già tóc trắng lớn tuổi bay đến trước, ông ta dùng chất giọng run rẩy hỏi Chu Như Thanh: “Như Thanh đã tìm được cách chữa trị rồi à?”
Quy định trong tộc, chỉ có người tìm được cách chữa trị khuyết điểm của người trong tộc mới gõ chuông, còn nữa là phải gõ chín lần!
Chu Như Thanh gật đầu cái rụp nói: “Con tìm được rồi thưa đại gia gia! Vị này là Lý công tử, đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hắn có cách chữa trị!”
Lúc này đã có hơn một trăm người đến, ông già dẫn người cúi đầu thật thấp với Ngô Bình.
Ngô Bình vội nói: “Các vị không cần phải thế”.
Ông già này là tộc trưởng của Chu thị, tên Chu Toàn Phu. Ông ta chắp tay nói với Ngô Bình: “Đại ân đại đức của Lý công tử, Chu gia chúng ta sẽ không quên! Xin hỏi, khi nào ngài có thể giải trừ được khuyết điểm cho chúng ta?”
Ngô Bình: “Bây giờ luôn, các vị đứng gần lại chút rồi thả Đạo Anh ra”.
Người ở đâu đều ngưng tụ Đạo Anh rồi, thậm chí có một ít Đạo Anh đã rất yếu ớt. Chỉ cần ba đến mười năm nữa, những người này sẽ chết. Nguyên nhân này dẫn đến tuổi thọ con cháu CHu Gia không thể kéo dài được.
Mọi người nghe anh nói, lập tức đứng tụ lại, khoảng chừng hơn một trăm người. Ngô Bình sử dụng Cấm Kỵ lực rồi chưởng bàn tay Cấm Kỵ khổng lồ ra xuất hiện trên không trung giữa đại điên, sau đó anh đẩy mạnh chưởng đến.
Ngay lập tức, những dấu ấn trong Đạo Anh của họ đều bay mất. Chúng ngưng tụ thành một quả cầu màu vàng trong lòng bàn tay Cấm Kỵ khổng lồ.
Tuy dấu ấn này đến từ một Kỷ Nguyên khác, cũng bị Thiên Đạo Trật Tự của Kỷ Nguyên này loại trừ. Nhưng Ngô Bình đứng ở góc độ luyện đan, có thể thấy được những dấu ấn này là vật có thể sử dụng.
Vì thế anh dùng cái chai bỏ toàn bộ ánh sáng vàng này vào, cất kỹ.
Những người được giải dấu ấn lập tức đã thoải mái hơn, họ đều mang lòng biết ơn cảm tạ Ngô Bình.
Sau đó, có vài người Chu thị khác cũng chạy đến, Ngô Bình cũng giúp họ chữa trị. Trong vòng một canh giờ tiếp đến, anh đã giải trừ dấu ấn cho một vạn người Chu thị.
Khi Ngô Bình đang xóa dấu ấn cho bọn nhóc Chu gia, thì đột nhiên có một đám người nhào đến. Đấm người kia chia làm ba nhóm, được một người dẫn đầu.
Chu Toàn Phu nhìn thấy những người này, biểu cảm trên gương mặt cũng nghiêm lại hỏi: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Ba nhóm đến đây là thể hệ sau của ba nghĩa tử do lão tổ Chu gia nhận nuôi. Thứ tư ba nhóm này là, Cảnh gia, Hàn gia, Mạc gia.
Gia chủ của ba nhà đến đây, bởi vì họ phát hiện đột nhiên rất nhiều thành viên Chu thị tập trung một chỗ. Cao tầng của ba nhà đó sợ hãi, nên họ nghĩ phải lập tức hành động nếu không Chu gia sẽ nhanh chóng sinh ra cả đống cường giả. Đến lúc đó họ lại bị Chu thị chèn ép lần nữa! Vì thế ba nhà đã thương lượng với nhau, rồi nhanh chóng cùng chạy đến đại điện!”
Trong đó có một người nam tử trung niên mặc đồ vàng, người này là gia chủ của Mạc gia. Ông ta lạnh lùng nói: “Không ngờ Chu Toàn Phu nhà các ngươi có cách chữa trị. Nhưng đáng tiếc muộn rồi, Chu thị mạnh nhất chỉ có Đạo Anh Cảnh, chẳng có chút ảnh hưởng nào trước tu vi của nhà chúng ta! Chu Toàn Phu nhanh chóng khai báo sự thật của Chu gia, chúng ta sẽ tha cho Chu gia một con đường sống!”
Sau đó ông ta lại nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Tên nhóc kia, chính ngươi là người giải khuyết điểm cho Chu gia à? Ngươi đáng chết lắm!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Bảnh thì nhào vô!”
Chương 2993: Huyết Chú Sát
Gia chủ Mạc gia hừ lạnh, vỗ vào ót một cái, lập tức một luồng sát khí màu đen phun ra từ miệng đổ ập đến đầu của Ngô Bình!
Ngô Bình thấy được thực lực của gia chủ Mạc gia này rất mạnh, ít nhất cũng đã đến Hỗn Độn Ngũ Cảnh rồi. Hèn chi, ông ta khinh bỉ Chu gia như thế.
Ngô Bình chẳng mấy để tâm khi đối diện với kẻ địch là cường giả Hỗn Độn, bởi vì Đại Thánh Cảnh đã là cường giả Hỗn Độn rồi. Cộng vào đó, anh nhận được lợi ích từ truyền thừa ở hai nơi Phật đạo, anh chỉ cần sử dụng một thủ đoạn trong hai loại đó cũng có thể lấy mạng của kẻ này rồi!
“Phản!”
Anh chỉ nhẹ mắng một tiếng, một tiếng vui vẻ nhưng Phật hiệu vang lên trong không trung, đó là tiếng của Phật Đà. Luồng sát khí kia bị Phật hiệu tác dụng lên, đột ngột quay đầu nhắm thẳng vào hướng gia chủ Mạc gia.
Gia chủ Mạc gia sợ hãi lắp bắp, vừa rồi ánh kiếm ông ta bắn ra chính là thần thông Sát Sanh đã luyện năm trăm năm mới thành, sao thoáng chốc đã mất hiệu lực rồi? Còn quay ngược lại giết bản thân!
Gia chủ Mạc gia trong cơn hoảng sợ vẫn cố sức kiểm soát ánh kiếm kia, nhưng đáng tiếc luồng sát khí đó không mảy may theo điều động của ông.
Hình thức Ngô Bình vừa sử dụng là Phật Đà Nhất Môn Thần Thông, tên là “Quay Đầu Là Bờ”. Nó là một trong các chiêu thức đại thần thông của Phật Đà, chỉ có người đã thức tỉnh tính Phật mới có thể sử dụng.
Thêm vào đó uy lực của Quay Đầu Là Bờ không ảnh hưởng lớn đến sức mạnh của Ngô Bình, anh sử dụng là sức mạnh của Phật Đà. Theo như trên Phật hiệu ghi rằng, Phật Đà sống ở Chư Thiên Vạn Giới, tồn tại ở quá khứ đến hiện tại và đến tương lai. Ông có mặt ở khắp mọi ngơi, thậm chí uy lực của ông sẽ không bao giờ giảm cũng như tăng lên!
Nói cách khác, Ngô Bình có thể sử dụng sức mạnh Phật Đà bất kỳ ở đâu, tại thời điểm nào.
Mạc gia kia không có cách nào chống lại, đành né sang một bên. Nhưng lúc này Ngô Bình chỉ ngón tay vào cơ thể của ông ta, bình thản nói: “Loạn!”
Ngay lập tức Tâm Ma của gia chủ Mạc gia phát triển lớn lên, ánh mắt bắt đầu hiện rõ vẻ điên dại, phản ứng cũng chậm lại. Lúc này, sát khí kia đã đuổi đến nơi quán nhẹ trên cổ của ông ta, ngay lập tức đầu của ông ta rơi xuống, chết ngay tại chỗ!
Chuyện giết chết một cường giả Hỗn Độn là việc vô cùng khó, nhưng Ngô Bình lại biết dùng Phật Đà Nhất Thức Thần Thông, nên dễ dàng đánh chết người chỉ một chiêu.
Những người đến đây còn lại đều ngây ngẩn, họ bắt đầu đưa ánh mắt e dè nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi thế này cũng làm được gia chủ à?”
Vẻ mặt của đám người kia lập tức tối lại, trong đó gia chủ Cảnh gia nghiêm nghị hỏi: “Ngươi là đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, tên Lý Huyền Bình đúng chứ?”
Ngô Bình: “Là ta đây”.
Gia chủ Cảnh gia lạnh lùng nói: “Cho dù sư tôn của Lý công tử có ở đây, cũng không dám giết người trong ba nhà của chúng ta đâu!”
Ngô Bình: “Ừm hửm?”
Gia chủ Cảnh gia nhìn biểu cảm của anh lại nói tiếp: “Ba nhà của chúng ta đều có lão tổ giữ gìn, thêm vào đó họ sắp đột phá đến Tề Thiên Cảnh rồi!”
Chu Toàn Phu cũng than thở lên tiếng: “Ông ta nói đúng đấy, lúc trước tổ của Chu gia nhận ba nghĩa tử, họ đều còn sống!”
Ngô Bình im lặng như suy nghĩ gì đó, rồi mới nói: “Thì ra là thế”.
Gia chủ Cảnh gia hừ mạnh một hơi nói: “Cho nên, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào chuyện hôm nay!”
Chu Toàn Phu lạnh lùng nói: “Cảnh Phụng Niên nhà ông nghe đây, những năm quá Chu ga chúng ta nhẫn nhịn các người cũng vì nể mặt lão tổ các người là nghĩa tử của Chu gia. Bây giờ các ngươi rời đi còn kịp, nếu không chắc chắn các ngươi phải trả giá bằng máu!”
Cảnh Phụng Niên cười “ha hả”, nói: “Đến lúc nào rồi, Chu Toàn Phu nhà ông còn dám thốt lên câu đó! Nếu Chu gia các ngươi có thể ngóc đầu dậy nổi, thì còn ở trong hoàn cảnh này sao?”
Lúc này, Ngô Bình lại nghe giọng của Chu Toàn Phu thì thầm trong tai.
“Thưa Lý công tử! Năm đó lão tổ biết biết người chứa khó vẽ lòng, nên đã bí mật gieo xuống Tuyệt Sát Huyết Chú cho ba nghĩa tử này! Khi sử dụng chú này, hơn mười đời có quan hệ ba người này và cả họ cũng sẽ tự nổ cơ thể mà chết!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Có thủ đoạn như thế rồi, ông còn đợi cái gì nữa?”
Chu Toàn Phu giải thích: “Bởi vì hiện tại Chu gia rất yếu, lỡ như ba nhà này bị quét sạch thì Chu gia cũng sẽ bị các thế lực ngoài chiếm đóng. Bậy nên, cách này là cách cuối cùng khi không còn đường nào để thoát."
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ba người đó biết chuyện này không?”
Chu Toàn Phu nói: “Năm đó họ không biết, mà bây giờ tu vi họ cao rồi chắc cũng cảm nhận được”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt rồi, ông lập tức cho nổ Huyết Chú của Mạc gia để giết gà dọa khỉ đi!”
Chu Toàn Phu suy đi nghĩ lại cảm thấy cách này cần thiết, nên mới lấy ra một miếng ngọc phù. Trong khi ánh mắt mọi người hiện lên sự nghi ngờ và khó hiểu, thì ông ta đã âm thầm niệm chú.
Ngay lập tức gia chủ Mạc gia và vài tên tùy tùng đột nhiên mở to hai mắt, một tiếng ầm vang lên, cơ thể chúng lập tức nổ tung biến thành một vũng máu, hồn phi phách tán!”
Cùng lúc này, cơ thể của rất nhiều cao thủ ở Mạc gia cũng tự động nổ tung, kể cả lão tổ Mạc gia. Ông ta là một cường giả đang đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh, đột nhiên đang tu luyện ngay cửa ải thì nổ tung, hình thần câu diệt!
Tin tức nhanh chóng truyền đến, hai gia chủ đứng ở đây lập tức nghe được tiếng của lão tổ nhà mình: “Rút ngay!”
Hai vị gia chủ ngạc nhiên vô cùng, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Sau mấy phút đồng hồ, có hai gã trung niên vội vàng đi vào đại điện, khí tức họ mạnh chỉ có thể nói là ngang hoặc hơn Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hai gã nên cũng bước đến, quỳ xuống trước mặt Chu Toàn Phu cúi đầu với thái độ vô cùng cung kính kêu: “Gia chủ!”
Chu Toàn Phu lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không ép chúng ta đến đường cùng, thì Chu thị sao lại xách Mạc gia ra khai đao chứ? Các ngươi không chết vì ta nể tình cũ, dù sao hai ngươi cũng là nghĩa tử của tổ tông chúng ta lại còn là trưởng bối của ta”.
Hai gã trung niên này, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ tím. Gương mặt đang giữ biểu cảm mờ mịt nhưng lại có chút lạnh lùng, bọn chúng chỉ cúi đầu không nói một lời.
Chu Toàn Phu lại nói: “Các ngươi đi dọn dẹp Mạc gia đi, ta sẽ cử người đến nhà họ”.
Hai người lập tức đồng thanh đáp: “Rõ!”
“Các ngươi lui đi”. Chu Toàn Phu xua tay lệnh.
Lúc này, hai người mới lui ra đồng thời giả vờ vô tình nhìn Ngô Bình một chút.
Hai người vừa đi, Chu Toàn Phu đã lau mồ hôi trên trán, sau lưng của ông ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Ông ta thở dài nói: “Hành động lần này thật hiệu quả đấy thưa Lý công tử”.
Ngô Bình khuyên: “Những ngày tiếp theo đây, các người phải nhanh chóng tăng cấp và giữ lấy thủ đoạn mà tổ tiên đã để lại”.
Chu Toàn Phu đáp: “Đúng vậy! Thật ra Chu thị ta chỉ cần có thêm một trăm năm nữa, chắc chắn sẽ khôi phục lại vinh quang như xưa”.
Ngô Bình lại hỏi: “Ta nghe Như Thanh nói, chẳng phải Chu thị của ông có pháp bảo Kỷ Nguyên sao?”
Chu Toàn Phu cười khổ nói: “Món pháp bảo Kỷ Nguyên đó vẫn ngủ say nhiều năm, chúng ta không đánh thức nó dậy được”.
Ngô Bình: “Ta có thể nhìn nó chút không?”
Chu Toàn Phu vội vàng đồng ý: “Đương nhiên là được rồi!”
Thoáng chốc, Ngô Bình đã được Chu Toàn Phu đưa đến trước một đại điện cổ xưa. Không gian xung quanh đại điện đều vặn vẹo, nếu cơ thể anh không có một miếng phù, thì không cách nào đến gần đại điện này được.
Ngô Bình đẩy cửa điện ra, đập vào mắt anh chính là một thanh trường đao huyền phù yên lặng, nằm giữa không trung. Trông thanh đao nào rất bình thường, chẳng có chút quái lạ nào.
Nhưng Ngô Bình lại có thể cảm nhận được, khí tức Cấm Kỵ bên trong nó!
Anh âm thầm giật mình, vội vàng phi thân đến trường đao hơi nghiêng người cầm lấy chuôi đao. Ngay lập tức Thập Nhị Trọng Cấm rung lên, Cấm Kỵ lực cũng điên đại sôi lên ào ào bên trong cơ thể.
Trường đao lập tức sáng rực lên, một luồng năng lượng Cấm Kỵ lực nồng động ào ạt như bồi bổ chảy vào cơ thể của Ngô Bình. Hai loại Cấm Kỵ lực, như đang được nối liền với nhau và đạt thành một khế ước.
Sau một khắc, bàn tay của Ngô Bình tê dại, một giọt máu rót vào chuôi đau. Tiếp theo đó trong đầu của anh lại vang lên một giọng nói: “Thập Đồ bái kiến chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi là khí linh của đao này sao?”
“Đúng thế, thưa chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Không phải khí linh lúc trước là lão tổ tông Chu gia à?”
Khí linh: “Là ta đây”.
Ngô Bình bất ngờ: “Ngươi vẫn luôn ở trong đao này sao?”
Khí linh: “Thời cơ chưa đến, nên ta chỉ đành thả một chút ý niệm trong đầu, cướp thể xác của một con người”.
Ngô Bình: “Thì ra đây mới là dáng vẻ thật của ngươi”.
Khí linh: “Hiện giờ ta là khí linh, năm đó người đó cũng là ta nhưng giờ không còn nữa rồi”.
Ngô Bình: “Ngươi có tên không?”
“Năm đó, ta tên Chu Thiên Tử. Hiện giờ, ta tên là Thập Đồ”. Giọng nói của Thập Đồ kể về quá khứ rất thờ ơ và lạnh nhạt.
Chương 2994: Áp chế hai nhà
Ngô Bình: “Ta không ngờ bản thân có thể thành công tế luyện pháp bảo Kỷ Nguyên”.
Khí linh: “Thập Đồ cũng là pháp bảo Cấm Kỵ, có được Nhị Tầng 10 Cấm. Tuy ngươi chỉ có Thập Nhị Trọng Cấm nhưng đủ để kích hoạt Thập Đồ rồi. Thập Đồ thuộc về Kỷ Nguyên trước kia, nó không hấp thụ được linh khí nhưng có thể hấp thụ được Cấm Kỵ lực. Vậy nên, tất cả đều là cơ duyên trời cho thôi. Đương nhiên ta là khí linh nên cũng mong ngươi có thể tế luyện Thập Đồ”.
Ngô Bình: “Ta có thể phát huy được bao nhiêu uy lực của Thập Đồ đây?”
Thập Đồ: “Ngươi đang ở Thập Nhị Trọng Cấm, nên có thể phát huy không phẩy năm phần trăm của Thập Đồ. Sức mạnh không phẩy năm phần trăm này đủ để chém chết cường giả Tề Thiên. Nhưng mà, tu vi hiện giờ của ngươi chỉ sợ sẽ bỏ nửa mạng khi sử dụng nó, cho nên tốt nhất ngươi đừng thử”.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là, ta phải nhanh tăng tu vi lên rồi”.
Thập Đồ: “Nếu như ngươi đạt được Thập Ngũ Trọng Cấm, thì có thể thoải mái phát huy mười phần trăm lực sát thương của Thập Đồ rồi. Mặt khác, hiện tại Thập Đồ cần hấp thụ năng lượng”.
Ngô Bình giật mình nói: “Ta có một nơi”.
Dứt lời, anh ném Thập Đồ vào Cấm Kỵ môn. Trong Cấm Kỵ môn có linh khí Cấm Kỵ vô tận, Thập Đồ trong đó tham lam nuốt và hút lấy năng lượng.
Ngô Bình cất Thập Đồ rồi đi ra đại điện, bình tĩnh nói: “Xin lỗi gia chủ Chu gia, Thập Đồ đã bị ta tế luyện nên ta muốn cầm nó đi”.
Chu Toàn Phu rất sợ hãi, nhưng một lát sau chỉ cười nói: “Chuyện này là chuyện tốt thôi! Ít nhất, từ nay về sau công tử có thể phát huy được uy lực của pháp bảo Kỷ Nguyên rồi. Chỉ có một chuyện Chu thị muốn nhờ công tử, nếu sau này Chu thị gặp nạn cũng mong công tử có thể ra tay giúp đỡ!”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đồng ý”.
Chu Toàn Phu mừng rỡ nói: “Đa tạ công tử!”
Nhưng vào lúc này một chưởng đen kịt khổng lồ bay từ xa đến, tốc độ của nó nhanh đến kinh hoàng, thoắt cái đến đến gần chỗ Ngô Bình và Chu Toàn Phu khi họ chưa kịp phản ứng.
Nhưng lúc này Ngô Bình đã nghịch chuyển thời gian, thoắt cái tốc độ của chưởng kia cũng chậm lại. Anh nhìn chưởng đen khổng lồ từ từ bay đến, chỉ là tốc độ chậm hơn mấy ngàn lần.
“Xem ra hai nhà kia muốn nhân lúc Chu Toàn Phu vẫn chưa sẵn sàng đấu, mà giết chết ông ta rồi”. Ngô Bình nghĩ thầm sau đó gọi Thập Đồ ra cầm trong tay.
Thập Đồ vừa xuất hiện, sát khí cao ngút trời bùng lên. Nếu chỉ sử dụng khí tức khủng bố của Thiên Đồ, Ngô Bình cũng không phải tốn quá nhiều thể năng.
Ngay tức thì, chưởng tay đen khổng lồ kia cứng lại. Thập Đồ là pháp bảo Kỷ Nguyên nên cao hơn một cảnh giới với Tề Thiên Cảnh, chứ đừng nói là chủ nhân của chưởng này chưa đến Tề Thiên Cảnh!
“Sao thế được!” Có một tiếng thét kinh sợ truyền từ xa đến.
Ngô Bình thu chiêu, lúc này Chu Toàn Phu mới phản ứng tức giận quát: “Cảnh Phùng Niên to gan lắm!”
Một ánh sáng đen rơi xuống, tên này chúng là lão tổ Cảnh gia, Cảnh Phùng Niên. Ông ta nhìn chăm chú vào Thập Đồ mà Ngô Bình đang cầm nói: “Làm sao thế được! Nó là pháp bảo Kỷ Nguyên mà, sao lại bị ngươi luyện hóa rồi?”
Ngô Bình nhìn ông ta, rồi lạnh lùng nói: “Không có gì không thể hết! Tại Cảnh Phùng Niên ngươi ngu ngốc, thèm chết à?”
Cảnh Phùng Niên cúi đầu hỏi: “Tiểu nhân không muốn chết!”
Ngô Bình: “Không muốn chết, thì phải giữ thái độ trung thành với Chu gia! Ta sẽ để lại Huyết Chú trên cơ thể ngươi, sau này khi nào buồn buồn ta sẽ nghĩ giết ngươi!”
Vẻ mặt của Cảnh Phùng Niên liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài thườn thượt nói: “Rõ!”
“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ngô Bình lại nhìn vào không trung.
Một tên mặc đồ tím xuất hiện, tên này không ai khác chính là một gia chủ của nhà kia. Ông ta quỳ xuống trên mặt đất.
Ngô Bình: “Các ngươi đều có cơ hội đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh, nhưng hành động ngày hôm nay tuy có khác nhau nhưng vẫn không không ngoan. Nó là Truyền Lệnh Phù, sau này nghe gọi lập tức có mặt!”
“Rõ”. Mặc dù tu vi của hai tên này cao thật, nhưng không dám nói nhiều trước mặt Ngô Bình. Bởi vì thứ nhất anh đang cầm Thập Đồ, có năng lực tru sát bọn chúng. Thứ hai, vì Ngô Bình giữ HUyết Chú, đồng thời có thể diệt toàn bộ cao thủ trong tộc họ.
“Lui đi!”
Hai cao thủ đi rồi, Chu Toàn Phu lại muốn giao Huyết Chú cho Ngô Bình. Nhưng anh lại xua tay nói: “Ta không cần nó, ông giữ đi”.
Thật ra Thập Đồ là tổ của nhà Chu gia, anh có thể kích hoạt Huyết Chú lúc nào tùy thích nên không cần niệm chú làm gì.
Lần này, Ngô Bình đã thu hoạch được rất lớn nên anh không ở lại nữa mà lập tức tạm biệt Chu Toàn Phu đến gặp Nguyên Thủy Đạo Tôn.
Nguyên Thủy Đạo Tôn đang bế quan nhưng ông để lại một hóa thân trong cung, chỉ là không thể nào đi ra thường xuyên được. Trước đây, người tống nhóm người Ngô Bình đến Triêu Thiên Phong cũng là hóa thân Đạo Tôn.
Anh nói cho hóa thân Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe về Kinh Văn, trong đó kể về một ít nội dung của Tề Thiên Cảnh. Thật ra hồi trước kia việc tu hành Pháp môn Tề Thiên Cảnh cũng không đầy đủ.
Ngô Bình mất ba ngày mới nói hết nội dung, những nội dung này quá huyền ảo nên anh không thể nào dùng cách Thần Truyền được, nên chỉ có thể nói trực tiếp. Còn Nguyên Thủy Đạo Tôn hiểu được bao nhiêu, anh cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe xong mà say đắm như người được uống được vò rượu ngon ấm áp, sau đó ông biến mất tăm. Ngô Bình đã đoán được nên không bất ngờ, anh chắc chắn sư tôn đang bế quan kia chắc chắn sẽ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh!
Nguyên Thủy Đạo Tôn bế quan, Ngô Bình quay về Đệ Nhất Kiếm Tông, vừa hấp thụ và tiêu hóa các thu hoạch và kiến thức trong đoạn thời gian qua, vừa truyền thụ hết tâm pháp tu hành tiên đạo cho ba vị sư tôn Trầm Huyền Tông.
Hôm nay Ngô Bình đang tu luyện trong núi, đột nhiên một bóng người rơi xuống. Dáng vẻ người này trông rất chật vật, chẳng ai xa lạ chính là Trang Thái Hư.
Hắn ta vừa đáp đất thì Nhị Dũng đã hạ xuống, lập tức nói với Ngô Bình: “Thưa chủ nhân, tiểu nhân vẫn luôn đuổi giết tên này nhưng hắn ta trốn thoát rất nhanh nên chưa thể giết được”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, dừng việc đuổi giết hắn ta đi”.
Trang Thái Hư thở phào nhẹ nhõm như vừa dở được gánh nặng, ngồi bệt dưới đất trừng Ngô Bình hỏi: “Còn ngươi! Sao ngươi bảo tượng gỗ này truy sát ta lâu như thế?”
Ngô Bình giải thích: “Ngươi không chết xem như cũng giỏi đấy, chuyện ngươi đòi giết ta vẫn chưa tính đâu”.
Trang Thái Hư hừ lạnh, đấm chân mình nói: “Mấy năm qua ta luôn chạy trối chết, nghe được rất nhiều tin tức. Hiện tại Thiên gia xuất hiện Thiên Đế, ngươi cảm thấy mình thoát được à? Con của Thiên Thắng Uy đã chết, chắc chắn tên đó sẽ không tha cho ngươi!”
Ngô Bình nói: “Hắn muốn giết thì cứ đến làm đi”.
Trang Thái Hư nhướng mày nói: “Hình như, ngươi tự tin lắm á”.
Ngô Bình đá Trang Thái Hư một cú rồi nói: “Ngươi cút được rồi”.
Tranh Thái Hư nhíu mày nhưng vẫn ôm quyền nói với anh: “Đa tạ, sau này sẽ gặp lại”.
Đối phương đi rồi, Ngô Bình lại âm thầm niệm một đoạn chú. Sau đó, anh lấy cảm quan của Trang Thái Hư có thể thấy được những thứ tên đó nhìn và nghe thấy.
Lúc này, Trang Thái Hư đang phi độn rất nhanh thoắt cái đã đến Thiên gia, gặp mặt Thiên Thắng Úy.
Thiên gia xuất hiện Thiên Đế, nên Thiên Thắng Uy đã được phong là Thiên Vương, uy phong lẫm liệt. Thê thiếp của tên này thành bầy, con cháu cũng đông đảo, tuy có một đứa chết rồi nhưng cũng nhanh quên.
Trang Thái Hư chào Thiên Thắng Uy rồi nói: “Trang Thái Hư bái kiến Thiên Vương!”
Thiên Thắng Uy bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi đến đây?”. Trong điệu bộ, có thể đoán được tên này cũng nhận ra Trang Thái Hư.
Trang Thái Hư cười khổ nói: “Trước đây, ta nhận lệnh của phu nhân đi giết Lý Huyền Bắc. Nhưng ta lại không ngờ thực lực của hắn quá mạnh, thiếu điều đã bị hắn ta giết ngược”.
Thiên Thắng Uy cũng rất bất ngờ nói: “Ta biết chuyện này, nhưng ngươi không thành công làm ta rất bất ngờ”.
Trang Thái Hư nói: “Nhiệm vụ không thành, nhưng ta cũng tính đó là một cái công”.
Thiên Thắng Uy xua tay nói: “Ngươi đã khổ rồi, đi nghỉ ngơi đi”.
Trang Thái Hư lui ra sau, một luồng bóng tối dán trên mặt đất đi đến dưới chân Thiên Thắng Uy. Lúc này, Ngô Bình đã có được tầm nhìn và thính giác của Thiên Thắng Uy.
Thiên Thắng Uy ngồi tại chỗ đợi vài phút rồi lớn tiếng nói: “Mời phu nhân đến đây!”
Thoáng chốc một phụ nhân ăn mặc quý giá, đoan trang đi đến. Trông người đẹp nhưng ánh mắt của bà ta lại rất lạnh. Người này chính là mẹ ruột của Thiên công tử tên là Thần Linh, bà ta nhìn Thiên Thắng Uy hỏi: “Thắng Uy tìm thiếp có chuyện gì?”
Thiên Thắng Uy: “Đông Ất chết rồi, phu nhân với ta cũng rất đau lòng, nên ngươi thuê Trang Thái Hư giết hắn, ta không ngăn”.
Mắt phượng của Thần Linh trợn tròn hỏi lại: “Hắn ta còn chưa chết đúng không?”
Thiên Thắng Uy gật đầu nói: “Trước mắt nàng hay lấy đại cục làm trọng, tỷ lệ Nguyên Thủy Đạo Tôn có thể bước vào cường giả Tề Thiên Cảnh cao nhất, Thiên Đế cũng không muốn đối đầu với lão ta. Vậy nên, từ nay về sau nàng đừng tiếp tục thuê người ám sát Lý Huyền Bắc nữa”.
Thần Linh lắc đầu, căm hận nói: “Không được, nó phải chết! Nó không chết, thằng con Đông Ất của thiếp chết không nhắm mắt!”
Chương 2995: Ra tay quyết đoán
Thiên Thắng Uy thở dài thườn thượt nói: “Nàng cũng đã thấy rồi, ngay cả Trang Thái Hư còn không phải đối thủ của hắn ta mà. Nàng muốn giết hắn, trừ khi Thiên gia sử dụng cường giả Hỗn Độn Trung Kỳ mới làm được. Nhưng làm thế Thiên Đế sẽ phát hiện ra, tên đó không đồng ý cho nàng và ta làm vậy đâu”.
Thần Linh: “Thế thì giết người nhà của hắn đi, giết bằng hữu, thê tử, con cái! Ta phải trả lại hắn gấp trăm lần nỗi đau đớn mà ta đã phải chịu!”
Thiên Thắng Uy im lặng một lúc rồi nói: “Nàng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, ta sẽ nhờ người ta đi làm. Nếu muốn giết kẻ này thì không nên dùng cứng đối cứng, phải dùng trí mới được”.
Ngô Bình nghe rõ mòn một từng chữ trong đoạn đối thoại của hai kẻ này, vẻ mặt anh tối lại lạnh đi. Lúc này, anh lấy ra bảo vật Thiên Đế, Diệt Tam Thế Phù!
Lá phù này chỉ có thể sử dụng đúng một lần duy nhất, nhưng nó lại có thể chém chết quá khứ, hiện tại, tương lai và giết ba kiếp của một người.
Anh bước lên một bước, thời không co lại, thoắt cái đã đến Thiên Vương Quý Phủ, anh lập tức đánh Diệt Tam Thế Phù ra. Một luồng sát khí ngút trời bay vào Thiên Vương Phủ, người bảo vệ phủ tên Đại Liêu không có cách nào cản nó lại, sát khí Diệt Tam Thế khủng bố bao phủ lấy căn phòng Thiên Thắng Uy và Thần Linh đang ở.
“Ầm!”
Tất cả biến thành tro bụi, nóc nhà và đồ dùng trong phòng đều biến mất, mà Thiên Thắng Uy và Thần Linh cũng biến mất tăm. Ngay cả mắt đất cũng để lại một cái hố thật sâu khổng lồ, một ngàn mét!
Chỉ cần một chiêu đã khiến phu thê kẻ này thần hồn tiêu tán, mà trước khi chết cũng không có cơ hội tìm hiểu nguyên nhân.
Sau khi giết hai người này, Ngô Bình vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì mà rời đi, biến thành Lý Nhàn quay về Thiên Đan Phường.
Sau khi về anh hỏi đến tình hình gần đây, rồi đi đến phòng luyện đan. Anh vừa luyện xong hai lò đan dược lại nghe đến tin tức Thiên Thắng Uy và Thần Linh đã bị người nào đó giết chết, thần hồn cũng tan biến. Chuyện này đánh vào Thiên Đế, Thiên Đế lập tức cử người đi điều tra nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả gì.
Ngô Bình nghe thế cũng âm thầm niệm Thất Chú Diệt Đăng Chú, Trang Thái Hư đang bị dính chú này những Ngô Bình cũng không thật sự giết hắn ta. Nhưng tên này có thể đoán được kẻ nào ra tay, nên anh không thể nào để hắn ta sống nữa.
Nhưng mà khi anh sử dụng chú mới phát hiện ra Trang Thái Hư đã không thấy đâu nữa! Thất Chú Diệt Hồn Đăng cũng không cảm ứng được sự có mặt của hắn ta, giống như hắn ta đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Ngô Bình giật mình tự hỏi, sao hắn ta làm được như thế? Hay là hắn ta thật sự không còn sống nữa rồi?
Anh đợi ở Thiên Đan Phường vài ngày, người Thiên Đế cử đi cũng chẳng điều tra được cái gì, anh lại chẳng bận tâm.
Ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, Thiên Tố Âm lại đến tìm anh. Nàng ta cầm hai bài thuốc dân gian đến trông có vẻ rất vui hỏi: “Lý đan sư có thể luyện chế ra hai loại đan dược này không?”
Ngô Bình nhìn lướt qua hai bài thuốc dân gian, trông chúng rất quái lạ. Loại thứ nhất kích thích thần hồn tên là Cuồng Thần Đan, hiểu quả rất mạnh dù cường giả Hỗn Độn ăn vào cũng không giữ nổi và dễ dàng trở thành kẻ điên hoặc đần.
Đan dược thứ hai biến người ta mất đi cảm xúc thất tình lục dục tên là Diệt Tình Đan.
Ngô Bình nhìn hai loại đan dược này lại hỏi: “Đông gia cần hai loại đan dược này để làm gì?”
Thiên Tố Âm giải thích: “Thật ta không dám dấu diếm, ta đã tìm được nguồn tin tức đáng tin cậy. Cuồng Thần đan và Diệt Tình Đan này đều có thể giúp cho tu sĩ đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh. Tu sĩ Lưu Thiên Cảnh có trạng thái tư duy và tính mạng khác hoàn toàn với tu sĩ Hỗn Độn, mà hai loại đan dược này có thể giúp trạng thái một người đến gần nhất Tề Thiên Cảnh, nên giúp họ dễ đột phá hơn!”
Ngô Bình bắt đầu có hứng thú với chúng: “Ngươi lấy tin tức này từ đâu?”
Thiên Tố m đáp: “Ta đọc được từ trong Tàng Thư của nhà”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên gia có Tàng Thư như thế, mà vì sao ngươi không đọc được từ sớm đi?”
Thiên Tố m: “Ngươi không biết rồi, lai lịch tổ tiên của Thiên gia chúng ta rất bí ẩn nên từng để lại Tàng Thư kinh doanh. Những sách này đều bị phong ẩn rất lâu rồi, đến hôm nay chúng mới được Thiên Đế mở phong ấn đấy. Ta biện minh là đến đó tìm Đan Kinh với bài thuốc, mới đi dạo qua một vòng lại bắt gặp một vài quyển sách cổ, trong đó có cả hai phương thuốc này đấy”.
Ngô Bình im lặng suy nghĩ gì đó rồi nói: “Tu vi của ta vẫn chưa đạt đến Hỗn Độn Cảnh nên vẫn chưa có kinh nghiệm về việc thay đổi từ Hỗn Độn Cảnh đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh. Nhưng cũng may ta có một phương thuốc, cũng từng thử rồi nhưng ngươi hãy cầm một vài sách cổ đó đến cho ta xem một chút. Chắc là ta có thể dựa vào đó, mà tìm ra cách luyện”.
Con ngươi của Thiên Tố Âm sáng lên nói: “Được thôi! Vậy làm phiền Lý đan sư rồi! Sau khi chuyện này thành công, chắc chắn ta sẽ hậu tạ!”
Thiên Tố Âm để dược liệu và sách cổ lại rồi rời đi.
Ngô Bình đọc quyển sách cổ, thoắt cái đã hiểu được suy nghĩ của người sáng tạo ra đan dược này. Nhưng với tu vi và độ hiểu biết về đan đạo của anh hiện giờ, anh cảm thấy nếu tách hai loại đan dược này ra luyện, rồi dùng khác nhau sẽ khiến dược liệu giảm đi hiệu quả rất nhiều. Nếu có thể hợp hai loại đàn này lại thì hiệu quả nó sẽ tăng lên gấp mấy lần, mà nhược điểm của loại đan này cũng sẽ giảm xuống năm mươi phần trăm.
Sau khi suy ngẫm, anh lại tăng theo vào loại dược hiệu, tiếp tục giúp đan dược tăng tác dụng lên mà tỷ lệ tác dụng phụ cũng giảm đi một ít. Cuối cùng, anh đặt tên viên thuốc này là Diệt Tình Cuồng Đan.
Ngô Bình thử luyện ba lần đều thất bại, nhưng anh cũng có thu hoạch lớn. Lò thứ tư anh cũng luyện ra đan được ánh sáng lấp lánh và trong trẻo vờn quanh. Đan dược này chỉ là loại đan dược hạ phẩm nhưng đã ấn tượng thế rồi.
Anh lại tiếp tục thay đổi cách luyện, luyện ra lò thứ năm và thứ sáu, lò thứ sáu đạt đến đan dược thượng nhất phẩm.
Ngô Bình luyện ra đan dược lập tức cầm lấy một viên thượng phẩm đan đưa cho Thiên Tố m.
Thiên Tố Âm nhìn thấy đan dược mà mở to hai mắt, lẩm bẩm: “Không ngờ Lý đan sư lại có thể hợp hai loại đan dược lại với nhau, ngài đúng là thiên tài tuyệt thế!”
Ngô Bình: “Ngươi có thể nhờ người thử hiệu quả”.
Thiên Tố Âm cười nói: “Hiện tại, ta chưa tìm ra người thích hợp, nhưng ta tin tưởng Lý đan sư. Hiệu quả của viên thuốc này sẽ hơn người”.
Tuy Thiên Tố Âm nói thế, nhưng đã vội vàng rời đi. Trông cũng biết nàng ta muốn đưa đan dược cho người nào đó thử trước, mà Ngô Bình cũng chẳng để ý mấy chuyện này. Đợi khi nàng ta đi rồi, anh lấy ra một viên Diệt Tình Cuồng Đan nuốt xuống, anh muốn tự cảm nhận tác dụng của thuốc.
Sau một hơi thở, anh cảm thấy tâm trạng của mình bị ảnh hưởng đầu tiên. Anh trở nên vô cảm, không có chút hứng thú nào với mọi sự vật và sau đó Đạo Anh của anh bắt đầu nổ tung, bắn ra uy năng hơn mấy lần ngày thường!
Ngô Bình nhắm mắt ngồi xếp bằng lại, lúc này tâm linh của anh chưa từng sáng rõ như hiện giờ. Đạo Anh của anh bay thẳng lên trời cao, Vô Thượng Đại Đạo bắt đầu vận chuyển. Lúc này ba nhìn Đại Đạo của trời đất hội tụ đến, thay đổi Đạo Anh cho anh. Nhờ đó mà Đạo Anh phát triển, mạnh mẽ hơn rồi nhanh chính hóa thành hình thể khổng lồ, mở rộng bàn tay ra to đén mức mấy viên tinh cầu khổng lồ cũng phải nhỏ xíu.
Ba nghìn Đại Đạo tích lũy trong cơ thể Đạo Anh rồi hóa thành từng đại pháp trận, nối liền với đất trời. Lúc này, Ngô Bình gần như một phần của trời.
Ngay bây giờ anh đã trở nên vô tình, thăng lên Đạo Cảnh tầng 9, Cực Hóa Cảnh!
Cùng lúc đó anh có thể nhìn thấy một tu sĩ cũng vừa hoàn thành đánh sâu vào Cực Hóa Cảnh ở đằng xa kia. Người đó là một nữ tu, nàng ta đã thăng chức từ nửa canh giờ trước nhưng Đạo Anh của nàng ta chỉ nhỏ bằng hạt mè với Đạo Anh của anh. Nếu nhãn lực của Ngô Bình không tinh, sợ là không nhìn thấy được có một Đạo Anh bên cạnh nàng ta!
Lúc này, Đạo Anh của nữ tu kia cũng ngây ngốc nhìn Ngô Bình mà sợ run! Nàng ta được gọi là con của trời, tu hành thuận buồm xuôi gió, sư trưởng cũng là một cao nhân đương thời. Nhưng lúc này, nàng đứng trước mặt Ngô Bình cũng chỉ cảm giác như một con đom đóm đang đối diện với nắng gắt, bản thân quá nhỏ bé!
Nữ tư kia rung chân, lẩm bẩm: “Vô Thượng Đạo Anh trong truyền thuyết đây sao? Không ngờ trên đời này thật sự có Vô Thượng Đại Anh!”
Cực Hóa Cảnh là sự phát triển cực hạn của Đạo Anh, Đạo Anh càng mạnh thì Cực Hóa Cảnh của Đạo Anh đó càng cao lớn. Đạo Anh của nàng chỉ cao ba nghìn dặm, như thế đã giỏi lắm rồi, cũng được người ta gọi là Cực Hóa Cảnh truyền kỳ đấy!
Đạo Anh Cực HÓa chia làm chín cấp, cao nhất là cấp một. Trên cấp một còn có Truyền Kỳ Cực Hóa, Sử Thi Cực Hóa, Vô Thượng Cực Hóa! Mà Đạo Anh của Ngô Bình ít nhất cũng là Vô Thượng Cực Hóa, mới có được Vô Thượng Đạo Anh như thế!
Nàng ta thấy Ngô Bình để ý đến mình, vội vàng ôm quyền hành lễ.
Ngô Bình gật đầu rồi thu Đạo Anh lại. Nhưng nữ tu kia đã nhớ thật kỹ hình dáng Đạo Anh của anh rồi.
Sau khi đột phát, Ngô Bình nhắm mắt lại, tâm trung tìm hiểu về Hoàng Đồ!
Chương 2996: Ba quyền hành lớn
Anh đã Cực Thiên Cảnh, nên cảm thấy có thể thử đến tìm hiểu Hoàng Đồ đại diện cho Quyền hành. Thoắt cái, anh đã cảm giác chạm đến được đến biên giới của Quyền hành. Nhưng khoảng cách giữa việc nắm bắt Quyền hành, vẫn còn cách một tầng gì đó nữa.
Anh biết thời cơ vẫn chưa đến, nên quyết định thử nó sau khi đạt đến Đạo Cảnh Tầng 10 hoặc là Thánh Vương Cảnh.
Ngay khi Ngô Bình đang tìm hiểu Hoàng Đồ, bầu trời đánh xuống một luồng áp lực. Hầu như tất cả tu sĩ Thiên Giới đều cảm nhận được, họ đều nhìn lên bầu trời.
Ngô Bình vừa đi ra khỏi tu luyện, lập tức nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên có một gương mặt xuất hiện đang quan sát khu vực phía dưới. Anh vừa thấy gương mặt này, lập tức biết người này là một cường giả Tề Thiên Cảnh!
Ngô Bình âm thầm giật mình, vội đến gặp Thiên Tố Âm. Lúc này, nàng đang đứng trên đỉnh một tòa nhà, mỉm cười nhìn mặt người trên bầu trời.
Nàng thấy Ngô Bình xuất hiện, lập tức cười nói: “Nhờ có đan dược của Lý đan sư mà sư tôn của ta đã thăng cấp lên Tề Thiên Cảnh sớm đấy!”
Ngô Bình hỏi: “Lệnh sư là?”
“Ngọc Hoàng Đạo Tôn”. Thiên Tố Âm nói: “Sư tôn của ta luôn rất an phận, người biết về ông ấy không nhiều”.
Ngô Bình im lặng như đang suy nghĩ gì đó, xem ra vị Ngọc Hoàng Đạo Tôn này có gì đó hơn người. Dù không có đan dược của anh đi chăng nữa, ông ấy cũng có thể đột phá chỉ có điều là thời gian sẽ dài hơn thôi.
“Có được một Tề Thiên Cảnh rồi, sẽ có được người thứ hai và người thứ ba. Lệnh sự có thể thành người thứ hai, cũng hiếm có rồi”. Ngô Bình chúc mừng Thiên Tố m.
Thiên Tố Âm cười nói: “Sưtoon của ta sẽ tranh đoạt vị trí Thiên Đế của Thiên Quyền”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đông Gia là người của Thiên gia, chẳng lẽ không đứng bên phe Thiên Quyền à?”
Thiên Tố Âm không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tu sĩ Tề Thiên Cảnh không chỉ có tuổi thọ sánh ngang với đất trời, còn có thể đạt được Quyền hành nào đó từ trong Đại Đạo. Quyền hành của Thiên Quyền là xóa bỏ, sinh linh nào bị xóa thì sẽ biến mất hoàn toàn và những trí nhớ về họ sẽ biến mất sạch từ kinh nghiệm, mối quan hệ đều biến mất.
“Quyền hành của sư tôn ta là quyền hành Vận Mệnh, người sở hữu nó có thể thay đổi vận mệnh của sinh linh. Sư tôn ta có quyền sửa đổi mệnh xấu hay tốt cho một người.
Ngô Bình hỏi: “Trình độ sửa chữa đến mức nào?”
Thiên Tố Âm: “Ví dụ như một tên ăn mày luôn xin ăn hằng ngày trên đường cái, nên bị lạnh chết. Nhưng nếu sư tôn của ta đổi vận mệnh cho hắn ta, thì hắn ta có thể biến thành người giàu có, ăn sung mặc sướng cả đời. Thậm chí, hắn có thể trở thành tu sĩ, cường giả Hỗn Độn Cảnh. Hoặc ví dụ như một người tương lai có thể trở thành cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng sau khi hắn ta bị sư tôn thay đổi vận mệnh thì sẽ trở thành tên ăn mày, sống đau khổ cả đời”.
Ngô Bình: “Quyền hành của hai người này có thể ảnh hưởng đến bất cứ sinh linh nào à?”
Thiên Tố Âm: “Đương nhiên là không rồi, các người nắm quyền hành sẽ không can dự vào chuyện của nhau. Nói cách khác, những người nắm quyền hành không ảnh hưởng hay tác động được với những người có quyền hành khác. Mặt khác, người nắm quyền hành phải tính đến sự ổn định. Ví dụ như Thiên Quyền, nếu tên này giết một cường giả thì sẽ tiêu hao một phần quyền lực của bản thân. Nếu quyền lực của hắn ta cứ luôn tiêu hao như thế, thì ngày nào đó sẽ bị hao tổn sạch. Cho nên, cường giả Tề Thiên Cường sẽ không dễ dàng sử dụng quyền hành của mình. Đương nhiên khi sử dụng quyền hành không cần thiết phải tiêu hao quyền lực, nếu người sử dụng quyền hành có thể khiến thế giới trở nên ổn định hơn thì sẽ quyền lực của người đó sẽ tăng lên”.
Ngô Bình: “Hình như, hai quyền hành này có thể giúp đỡ cho người khác”.
Thiên Tố Âm gật đầu: “Đúng thế, nên ta cảm thấy lão già sư tôn của mình thích hợp là Thiên Đế hơn”.
“Nếu sử dụng quyền hành, thì phần thắng của Ngọc Hoàng lại lớn hơn một chút”. Ngô Bình nói.
Thiên Tố Âm cười nói: “Sư tôn ta muốn gặp mặt ngươi đấy Lý đan sư”.
Ngô Bình âm thầm giật mình, hỏi lại: “Là sao?”
Thiên Tố Âm nói: “Đi theo ta gặp sư tôn thôi!”
Nàng ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi ném xuống đất, chiếc hộp đó lập tức bay ra một màn sáng rồi kéo Ngô Bình vào bên trong.
Hai người đi xuyên qua màn sáng đến trước một cung điện khổng lồ, cửa điện đang mở, bên trong truyền đến giọng nói trầm ấm và ôn hòa.
“Tố Âm mời tiểu hữu vào đây đi”.
Hai người đi qua cửa điện, đập vào mắt là một ông già tóc tím đang chải lông cho một con mèo. Con mèo này có mắt màu xanh, cả cơ thể đều là màu xám, trông mập mạp đáng yêu vô cùng.
Ông già này tuy tuổi đã cao, nhưng cơ thể vẫn rất săn chắc và khỏe mạnh. Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Đa tạ đan dược của Lý tiểu hữu đã giúp cho ta lấy được tiên cơ và thăng chức sớm hơn một trăm năm”.
Ngô Bình vội nói: “Tiền bối khách sáo rồi, ta chỉ luyện vào lò đan được mà thôi. Không dám nhận!”
Ông già này chính là Ngọc Hoàng Đạo Tôn cách đây không lâu, nhưng bây giờ đã thành Ngọc Hoàng Thiên Tôn rồi. Thiên Tôn có thể xưng là cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng có vào cường giả đạt Hỗn Độn Cảnh Hậu Kỳ cũng sẽ được người ta gọi là Thiên Tôn. Hai danh xưng này sử dụng không nghiêm khắc cho lắm giống như là Nguyên Thủy Đạo Tôn, đôi khi sẽ có người gọi ông ấy là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Tiểu hữu đã khiêm tốn quá rồi, ngươi có thể luyện ra đan dược như thế thật là thiên tài tuyệt thế. Ta sẽ giúp tiểu hữu thay đổi vận mệnh tương lai của mình để cảm ơn”.
Ngô Bình nhìn ông ấy nói: “Đa tạ tiền bối đã có ý tốt! Nhưng ta không cần sửa vận mệnh của mình”.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn cười trừ: “Ta có thể nhìn thấu được vận mệnh của một người, tuy vận mệnh của tiên hữu tốt nhưng sau ba năm sẽ bắt đầu xuống dốc. Người nhà và bạn bè của tiểu hữu cũng sẽ bị liên lụy”.
Ngô Bình nheo mắt hỏi: “Tiền bối có thể nhìn được kẻ nào làm ta tuột dốc không?”
Ngọc Hoàng Thiên Tôn lắc đầu: “Ta chỉ có thể nhìn thấy vận mệnh của ngươi, chứ không rõ tình hình cụ thể ra sao”.
Đối phương nói thế làm Ngô Bình hơi lo, chẳng lẽ bản thân thật sự sẽ tuột dốc sau ba năm sao? Anh muốn chấp nhận dự đoán của đối phương, nhưng mà lại có một sự từ chối từ sâu trong đấy lòng. Mà loại cảm giác này rất mạnh mẽ, khiến anh thấy căng thẳng.
Anh nói: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, nhưng hiện tại ta vẫn chưa muốn đổi vận mệnh”.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn cũng không ép, đành nói: “Được rồi! Một lát nữa ta sẽ chạm mặt với Thiên Quyền, mọi chuyện mà thuận lợi ấy thì ta sẽ nắm quyền Thiên Đình sau một trăm ngày nữa. Khi đó, nếu tiên hữu có chuyện gì thì đến Thiên Đình tìm lão phu”.
Ngô Bình: “Chắc chắn rồi”.
Sau khi hai người rời khỏi đại điện, Thiên Tố Âm khó hiểu với lựa chọn của Ngô Bình. Nàng ta cau mày hỏi: “Lý đan sư có biết mình vừa từ chối cái gì không? Nếu sư tôn của ta đã muốn thay đổi mệnh số cho ngươi, thì chắc chắn tương lai ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió đấy!”
Ngô Bình nói: “Vận mệnh của ta thì do chính ta quyết định”.
Thiên Tố Âm lắc đầu: “Thôi được, ta tôn trọng quyết định của ngươi. Nếu ngươi nghĩ thông suốt, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào cũng được. Lúc đó, ta sẽ đến xin sư tôn thay đổi mạng số cho ngươi”.
Ngô Bình đã thành công về kế hoạch lần trước, nên lại quay về Ngọc Kinh Tiên Cung. Anh vừa vào Ngọc Kinh Tiên Cung đã cảm giác một luồng áp lực khủng khiếp từ trên trời đè xuống. Một gương mặt khổng lồ xuất hiện lên bầu trời, uy nghiêm như quản cả trời!”
Anh vừa nhìn gương mặt này, cũng biết Nguyên Thủy Đạo Tôn của mình đã thăng chức lên Tề Thiên Cảnh!
Anh mỉm cười cúi đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn từ xa, cũng vui lây cho ông ấy.
Lúc này Ngô Bình lại nghe giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn văng vẳng bên tai: “Huyền Bắc đến nội cung của ta nhanh lên”.
Lúc Ngô Bình đến Nguyên Thủy Cung đã thấy bảy vị sư huynh đã đến cả rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên cao với khí tức khổng lồ và thâm sâu khó dò. Thậm chí, anh còn cảm giác Nguyên Thủy Thiên Tôn còn huyền diệu hơn cả Ngọc Hoàng Thiên Tôn.
“Chúc mừng sư tôn”. Ngô Bình cười nói.
Vô Thủy Thiên Tôn gật gù nói với các đệ tử: “Các con lui xuống trước đi”.
Sau khi các đệ tử đã ra ngoài hết, trong nội cung chỉ còn lại mỗi Ngô Bình và Vô Thủy Thiên Tôn.
Anh lập tức hỏi: “Quyền hành của sư tôn là gì?”
Vô Thủy Thiên Tôn cười trừ trả lời: “Thứ quyền hành vi sư đang giữ là thời gian. Vi sư có thể đi dạo trong dòng sông dài thườn thượt của thời gian, thậm chí thay đổi quá khứ và chuyện tương lai sắp xảy ra khi có được quyền hành này”.
Ba lá bùa đều phóng ra khí tức khủng bố mà anh không thể nào hiểu được, chỉ cần nhìn thoáng qua bảo kiếm cũng khiến toàn thân lạnh buốt, giống như linh hồn cũng bị đông cứng.
Anh hít một hơi thật sâu rồi vung tay lên, sau đó cất những món đồ kia, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Chu Như Thanh đã đợi mười ngày. Khi thấy Ngô Bình đi ra, nàng ấy nhẹ nhàng thở dài hỏi: “Lý đại ca có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình gật gù nói: “Có lẽ ta có cách chữa trị cho người tộc các ngươi”.
Chu Như Thanh mừng rỡ nói: “Thật sao?”
Ngô Bình bảo Chu Như Thanh thả Đạo Anh ra để anh quan sát một lát, ngay sau đó anh cũng hiểu lý do từ đâu. Tổ tiên Chu gia không thuộc về Kỷ Nguyên này, thần hồn của ông ta đã để lại dấu ấn trong Kỷ Nguyên trước đó. Kỷ Nguyên này là trật tự của Thiên Đạo, nên có yếu tố loại bỏ của nó càng hiện rõ ràng hơn khi họ có được Đạo Anh. Vì thế dẫn đến nguyên nhân, tu sĩ Chu gia không cách nào tiếp tục tu luyện nữa, khi đã đột phá thì Đạo Anh sẽ bị hỏng mất hình!
Sau khi anh nhìn rõ điểm yếu của Đạo Anh, cũng bắt đầu lục lọi Điển Tích trong đầu cũng tìm được một cách xóa đi dấu ấn. Dấu ấn trên cơ thể Chu Như Thanh rất nhạt, anh xóa nó rất dễ dàng nhưng cần một chút thủ đoạn.
Ngô Bình sử dụng Cấm Kỵ lực, chưởng ra, Đạo Anh của Chu Như Thanh lập tức xuất hiện biểu cảm đau đớn, một luồng ánh sáng vàng bay từ mi tâm lên. Ánh sáng vàng lập tức hóa thành một vùng ánh sáng, quấn quanh lấy đầu ngón tay của Ngô Bình.
Ngô Bình bấm tay bắn bay luồng ánh sáng vàng kia đi, ánh sáng vàng lập tức bị Trật Tự Thiên Đạo quấn lấy rồi bị quét lấy sạch sẽ.
Còn Chu Như Thanh đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, Đạo Anh cũng không còn đau đớn nữa. Thậm chí, nàng ấy có cảm giác mình sắp đột phá, thăng chức lên Đạo Lục Cảnh!
“Thành công rồi, đa tạ Lý đại ca!”, Chu Như Thanh cúi thật thấp đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Chu cô nương còn biết nơi nào khác không?”
Chu Như Thanh lắc đầu: “Ta không có nhiều thông tin cho mấy việc này”.
Ngô Bình cười nói: “Thế về thôi”.
Ngoài Triêu Thiên Phong, Ngô Bình sóng vai với Chu Như Thanh đi ra. Họ vừa xuất hiện, đã có vô số ánh Thần Niệm tập trung vào họ. Ngô Bình lạnh lùng kéo Chu Như Thanh rời đi.
Đột nhiên có ba bóng người bay đến, chắn đường đi của hai người. Người dẫn dầu là một tên trunh niên cao lớn, gương mặt to bành như con hổ, con mắt hẹp dài cười ha hả nói: “Như Thanh tiểu thư thu hoạch được gì thế?”
Chu Như Thanh rất bình tĩnh hỏi lại: “Thu hoạch được gì chứ? Chu gia của ta đã cử người vào đây rất nhiều lần, mỗi lần đều tay không mà ra đó. Ta còn sống ra khỏi đó là tốt lắm rồi. Tại sao Cảnh Nhị lại ở đây?”
Người đàn ông hùng hổ tên “Cảnh Nhị” kia cười nói: “Ta lo lắng sự an toàn của Như Thanh tiểu thư nên vội vàng chạy đến đây kiểm tra xem, Như Thanh tiểu thư không sao là tốt rồi”.
Dứt lời, hắn ta lại hướng mắt nhìn Ngô Bình cười hỏi: “Các hạ là tiểu đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý công tử sao?”
Ngô Bình cũng bình tĩnh đáp: “Đúng thế”.
Cảnh Nhị cười “ha hả” nói: “Lão Nguyên Thủy Đạo Tôn kia đúng là tính toán chi li, ông ta để ngươi với Như Thanh tiểu thư cùng nhau vào Triêu Thiên Phong là muốn dùng kinh nghiệm điều tra Kỷ Nguyên địa của Chu Gia. Không biết, Lý công tử có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình nghe hắn ta nói nhảm nhiều thế, cũng lơ đãng đáp: “Ta có thu hoạch được gì hay không, thì liên quan đếch gì đến ngươi?”
Gương mặt của Cảnh Nhị tối lại, lạnh lùng nói: “Mặc dù Lý công tử là đồ đệ của ông già Nguyên Thủy kia, nhưng thân phận đó chẳng tác dụng gì với Cảnh gia ta cả! Tiên đạo truyền thừa của Cảnh gia, còn nhiều hơn chính tông ông già Nguyên Thủy đó đấy!”
Ngô Bình: “Biến hộ cái, ta đây không có thời gian nói xàm”.
Cảnh Nhị tức giận định nói gì đó, Ngô Bình đã kéo Chu Như Thanh nghênh ngang rời đi. Cảnh Nhị muốn đuổi theo nhưng một người sau lưng hắn đã lên tiếng, khuyên ngăn: “Thưa Nhị gia, chúng trốn không thoát đâu, chắc chắn là sẽ về Chu gia. Chúng ta cứ đến Chu gia, là gặp được chúng rồi”.
Cảnh Nhị gật gù nói: “Đi! Lần này Chu gia lại tay không về nhà, cũng đến lúc chúng ta lấy lại pháp bảo Kỷ Nguyên rồi! Không có món bảo bối đó, Chu gia cũng chẳng là cái gì cả”.
Ngô Bình với Chu Như Thanh bay được một đoạn cách xa đám người kia, nàng ấy mới hỏi: “Lý đại ca có thể xóa bỏ khuyết điểm của Chu gia của ta không? Chu gia ta sẽ báo đáp hậu hĩnh!”
“Đương nhiên có thể, đi thôi, về Chu gia của các ngươi trước đã”. Ngô Bình cười nói.
Chu Như Thanh mừng sẽ, lập tức cảm ơn liên tục.
Hai người phi độn gần nửa ngày đã đến một dãy núi khổng lồ trên không trung, phía dưới có rất nhiều tòa nhà to lớn, chúng đều thuộc sở hữu của Chu gia.
Chu Như Thanh dẫn Ngô Bình đáp xuống trước một cung điện, rồi chạy vào trong gõ chiếc chuông lớn. Nàng gõ chín lần, tiếng chuông du dương truyền ra một vạn dặm!
Ngay lập tức từ khắp các nơi cô vô số ánh sáng bay đến, tụ họp ở đại điện!
Trong đó có một ông già tóc trắng lớn tuổi bay đến trước, ông ta dùng chất giọng run rẩy hỏi Chu Như Thanh: “Như Thanh đã tìm được cách chữa trị rồi à?”
Quy định trong tộc, chỉ có người tìm được cách chữa trị khuyết điểm của người trong tộc mới gõ chuông, còn nữa là phải gõ chín lần!
Chu Như Thanh gật đầu cái rụp nói: “Con tìm được rồi thưa đại gia gia! Vị này là Lý công tử, đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hắn có cách chữa trị!”
Lúc này đã có hơn một trăm người đến, ông già dẫn người cúi đầu thật thấp với Ngô Bình.
Ngô Bình vội nói: “Các vị không cần phải thế”.
Ông già này là tộc trưởng của Chu thị, tên Chu Toàn Phu. Ông ta chắp tay nói với Ngô Bình: “Đại ân đại đức của Lý công tử, Chu gia chúng ta sẽ không quên! Xin hỏi, khi nào ngài có thể giải trừ được khuyết điểm cho chúng ta?”
Ngô Bình: “Bây giờ luôn, các vị đứng gần lại chút rồi thả Đạo Anh ra”.
Người ở đâu đều ngưng tụ Đạo Anh rồi, thậm chí có một ít Đạo Anh đã rất yếu ớt. Chỉ cần ba đến mười năm nữa, những người này sẽ chết. Nguyên nhân này dẫn đến tuổi thọ con cháu CHu Gia không thể kéo dài được.
Mọi người nghe anh nói, lập tức đứng tụ lại, khoảng chừng hơn một trăm người. Ngô Bình sử dụng Cấm Kỵ lực rồi chưởng bàn tay Cấm Kỵ khổng lồ ra xuất hiện trên không trung giữa đại điên, sau đó anh đẩy mạnh chưởng đến.
Ngay lập tức, những dấu ấn trong Đạo Anh của họ đều bay mất. Chúng ngưng tụ thành một quả cầu màu vàng trong lòng bàn tay Cấm Kỵ khổng lồ.
Tuy dấu ấn này đến từ một Kỷ Nguyên khác, cũng bị Thiên Đạo Trật Tự của Kỷ Nguyên này loại trừ. Nhưng Ngô Bình đứng ở góc độ luyện đan, có thể thấy được những dấu ấn này là vật có thể sử dụng.
Vì thế anh dùng cái chai bỏ toàn bộ ánh sáng vàng này vào, cất kỹ.
Những người được giải dấu ấn lập tức đã thoải mái hơn, họ đều mang lòng biết ơn cảm tạ Ngô Bình.
Sau đó, có vài người Chu thị khác cũng chạy đến, Ngô Bình cũng giúp họ chữa trị. Trong vòng một canh giờ tiếp đến, anh đã giải trừ dấu ấn cho một vạn người Chu thị.
Khi Ngô Bình đang xóa dấu ấn cho bọn nhóc Chu gia, thì đột nhiên có một đám người nhào đến. Đấm người kia chia làm ba nhóm, được một người dẫn đầu.
Chu Toàn Phu nhìn thấy những người này, biểu cảm trên gương mặt cũng nghiêm lại hỏi: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Ba nhóm đến đây là thể hệ sau của ba nghĩa tử do lão tổ Chu gia nhận nuôi. Thứ tư ba nhóm này là, Cảnh gia, Hàn gia, Mạc gia.
Gia chủ của ba nhà đến đây, bởi vì họ phát hiện đột nhiên rất nhiều thành viên Chu thị tập trung một chỗ. Cao tầng của ba nhà đó sợ hãi, nên họ nghĩ phải lập tức hành động nếu không Chu gia sẽ nhanh chóng sinh ra cả đống cường giả. Đến lúc đó họ lại bị Chu thị chèn ép lần nữa! Vì thế ba nhà đã thương lượng với nhau, rồi nhanh chóng cùng chạy đến đại điện!”
Trong đó có một người nam tử trung niên mặc đồ vàng, người này là gia chủ của Mạc gia. Ông ta lạnh lùng nói: “Không ngờ Chu Toàn Phu nhà các ngươi có cách chữa trị. Nhưng đáng tiếc muộn rồi, Chu thị mạnh nhất chỉ có Đạo Anh Cảnh, chẳng có chút ảnh hưởng nào trước tu vi của nhà chúng ta! Chu Toàn Phu nhanh chóng khai báo sự thật của Chu gia, chúng ta sẽ tha cho Chu gia một con đường sống!”
Sau đó ông ta lại nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Tên nhóc kia, chính ngươi là người giải khuyết điểm cho Chu gia à? Ngươi đáng chết lắm!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Bảnh thì nhào vô!”
Chương 2993: Huyết Chú Sát
Gia chủ Mạc gia hừ lạnh, vỗ vào ót một cái, lập tức một luồng sát khí màu đen phun ra từ miệng đổ ập đến đầu của Ngô Bình!
Ngô Bình thấy được thực lực của gia chủ Mạc gia này rất mạnh, ít nhất cũng đã đến Hỗn Độn Ngũ Cảnh rồi. Hèn chi, ông ta khinh bỉ Chu gia như thế.
Ngô Bình chẳng mấy để tâm khi đối diện với kẻ địch là cường giả Hỗn Độn, bởi vì Đại Thánh Cảnh đã là cường giả Hỗn Độn rồi. Cộng vào đó, anh nhận được lợi ích từ truyền thừa ở hai nơi Phật đạo, anh chỉ cần sử dụng một thủ đoạn trong hai loại đó cũng có thể lấy mạng của kẻ này rồi!
“Phản!”
Anh chỉ nhẹ mắng một tiếng, một tiếng vui vẻ nhưng Phật hiệu vang lên trong không trung, đó là tiếng của Phật Đà. Luồng sát khí kia bị Phật hiệu tác dụng lên, đột ngột quay đầu nhắm thẳng vào hướng gia chủ Mạc gia.
Gia chủ Mạc gia sợ hãi lắp bắp, vừa rồi ánh kiếm ông ta bắn ra chính là thần thông Sát Sanh đã luyện năm trăm năm mới thành, sao thoáng chốc đã mất hiệu lực rồi? Còn quay ngược lại giết bản thân!
Gia chủ Mạc gia trong cơn hoảng sợ vẫn cố sức kiểm soát ánh kiếm kia, nhưng đáng tiếc luồng sát khí đó không mảy may theo điều động của ông.
Hình thức Ngô Bình vừa sử dụng là Phật Đà Nhất Môn Thần Thông, tên là “Quay Đầu Là Bờ”. Nó là một trong các chiêu thức đại thần thông của Phật Đà, chỉ có người đã thức tỉnh tính Phật mới có thể sử dụng.
Thêm vào đó uy lực của Quay Đầu Là Bờ không ảnh hưởng lớn đến sức mạnh của Ngô Bình, anh sử dụng là sức mạnh của Phật Đà. Theo như trên Phật hiệu ghi rằng, Phật Đà sống ở Chư Thiên Vạn Giới, tồn tại ở quá khứ đến hiện tại và đến tương lai. Ông có mặt ở khắp mọi ngơi, thậm chí uy lực của ông sẽ không bao giờ giảm cũng như tăng lên!
Nói cách khác, Ngô Bình có thể sử dụng sức mạnh Phật Đà bất kỳ ở đâu, tại thời điểm nào.
Mạc gia kia không có cách nào chống lại, đành né sang một bên. Nhưng lúc này Ngô Bình chỉ ngón tay vào cơ thể của ông ta, bình thản nói: “Loạn!”
Ngay lập tức Tâm Ma của gia chủ Mạc gia phát triển lớn lên, ánh mắt bắt đầu hiện rõ vẻ điên dại, phản ứng cũng chậm lại. Lúc này, sát khí kia đã đuổi đến nơi quán nhẹ trên cổ của ông ta, ngay lập tức đầu của ông ta rơi xuống, chết ngay tại chỗ!
Chuyện giết chết một cường giả Hỗn Độn là việc vô cùng khó, nhưng Ngô Bình lại biết dùng Phật Đà Nhất Thức Thần Thông, nên dễ dàng đánh chết người chỉ một chiêu.
Những người đến đây còn lại đều ngây ngẩn, họ bắt đầu đưa ánh mắt e dè nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi thế này cũng làm được gia chủ à?”
Vẻ mặt của đám người kia lập tức tối lại, trong đó gia chủ Cảnh gia nghiêm nghị hỏi: “Ngươi là đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, tên Lý Huyền Bình đúng chứ?”
Ngô Bình: “Là ta đây”.
Gia chủ Cảnh gia lạnh lùng nói: “Cho dù sư tôn của Lý công tử có ở đây, cũng không dám giết người trong ba nhà của chúng ta đâu!”
Ngô Bình: “Ừm hửm?”
Gia chủ Cảnh gia nhìn biểu cảm của anh lại nói tiếp: “Ba nhà của chúng ta đều có lão tổ giữ gìn, thêm vào đó họ sắp đột phá đến Tề Thiên Cảnh rồi!”
Chu Toàn Phu cũng than thở lên tiếng: “Ông ta nói đúng đấy, lúc trước tổ của Chu gia nhận ba nghĩa tử, họ đều còn sống!”
Ngô Bình im lặng như suy nghĩ gì đó, rồi mới nói: “Thì ra là thế”.
Gia chủ Cảnh gia hừ mạnh một hơi nói: “Cho nên, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào chuyện hôm nay!”
Chu Toàn Phu lạnh lùng nói: “Cảnh Phụng Niên nhà ông nghe đây, những năm quá Chu ga chúng ta nhẫn nhịn các người cũng vì nể mặt lão tổ các người là nghĩa tử của Chu gia. Bây giờ các ngươi rời đi còn kịp, nếu không chắc chắn các ngươi phải trả giá bằng máu!”
Cảnh Phụng Niên cười “ha hả”, nói: “Đến lúc nào rồi, Chu Toàn Phu nhà ông còn dám thốt lên câu đó! Nếu Chu gia các ngươi có thể ngóc đầu dậy nổi, thì còn ở trong hoàn cảnh này sao?”
Lúc này, Ngô Bình lại nghe giọng của Chu Toàn Phu thì thầm trong tai.
“Thưa Lý công tử! Năm đó lão tổ biết biết người chứa khó vẽ lòng, nên đã bí mật gieo xuống Tuyệt Sát Huyết Chú cho ba nghĩa tử này! Khi sử dụng chú này, hơn mười đời có quan hệ ba người này và cả họ cũng sẽ tự nổ cơ thể mà chết!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Có thủ đoạn như thế rồi, ông còn đợi cái gì nữa?”
Chu Toàn Phu giải thích: “Bởi vì hiện tại Chu gia rất yếu, lỡ như ba nhà này bị quét sạch thì Chu gia cũng sẽ bị các thế lực ngoài chiếm đóng. Bậy nên, cách này là cách cuối cùng khi không còn đường nào để thoát."
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ba người đó biết chuyện này không?”
Chu Toàn Phu nói: “Năm đó họ không biết, mà bây giờ tu vi họ cao rồi chắc cũng cảm nhận được”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt rồi, ông lập tức cho nổ Huyết Chú của Mạc gia để giết gà dọa khỉ đi!”
Chu Toàn Phu suy đi nghĩ lại cảm thấy cách này cần thiết, nên mới lấy ra một miếng ngọc phù. Trong khi ánh mắt mọi người hiện lên sự nghi ngờ và khó hiểu, thì ông ta đã âm thầm niệm chú.
Ngay lập tức gia chủ Mạc gia và vài tên tùy tùng đột nhiên mở to hai mắt, một tiếng ầm vang lên, cơ thể chúng lập tức nổ tung biến thành một vũng máu, hồn phi phách tán!”
Cùng lúc này, cơ thể của rất nhiều cao thủ ở Mạc gia cũng tự động nổ tung, kể cả lão tổ Mạc gia. Ông ta là một cường giả đang đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh, đột nhiên đang tu luyện ngay cửa ải thì nổ tung, hình thần câu diệt!
Tin tức nhanh chóng truyền đến, hai gia chủ đứng ở đây lập tức nghe được tiếng của lão tổ nhà mình: “Rút ngay!”
Hai vị gia chủ ngạc nhiên vô cùng, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Sau mấy phút đồng hồ, có hai gã trung niên vội vàng đi vào đại điện, khí tức họ mạnh chỉ có thể nói là ngang hoặc hơn Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hai gã nên cũng bước đến, quỳ xuống trước mặt Chu Toàn Phu cúi đầu với thái độ vô cùng cung kính kêu: “Gia chủ!”
Chu Toàn Phu lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không ép chúng ta đến đường cùng, thì Chu thị sao lại xách Mạc gia ra khai đao chứ? Các ngươi không chết vì ta nể tình cũ, dù sao hai ngươi cũng là nghĩa tử của tổ tông chúng ta lại còn là trưởng bối của ta”.
Hai gã trung niên này, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ tím. Gương mặt đang giữ biểu cảm mờ mịt nhưng lại có chút lạnh lùng, bọn chúng chỉ cúi đầu không nói một lời.
Chu Toàn Phu lại nói: “Các ngươi đi dọn dẹp Mạc gia đi, ta sẽ cử người đến nhà họ”.
Hai người lập tức đồng thanh đáp: “Rõ!”
“Các ngươi lui đi”. Chu Toàn Phu xua tay lệnh.
Lúc này, hai người mới lui ra đồng thời giả vờ vô tình nhìn Ngô Bình một chút.
Hai người vừa đi, Chu Toàn Phu đã lau mồ hôi trên trán, sau lưng của ông ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Ông ta thở dài nói: “Hành động lần này thật hiệu quả đấy thưa Lý công tử”.
Ngô Bình khuyên: “Những ngày tiếp theo đây, các người phải nhanh chóng tăng cấp và giữ lấy thủ đoạn mà tổ tiên đã để lại”.
Chu Toàn Phu đáp: “Đúng vậy! Thật ra Chu thị ta chỉ cần có thêm một trăm năm nữa, chắc chắn sẽ khôi phục lại vinh quang như xưa”.
Ngô Bình lại hỏi: “Ta nghe Như Thanh nói, chẳng phải Chu thị của ông có pháp bảo Kỷ Nguyên sao?”
Chu Toàn Phu cười khổ nói: “Món pháp bảo Kỷ Nguyên đó vẫn ngủ say nhiều năm, chúng ta không đánh thức nó dậy được”.
Ngô Bình: “Ta có thể nhìn nó chút không?”
Chu Toàn Phu vội vàng đồng ý: “Đương nhiên là được rồi!”
Thoáng chốc, Ngô Bình đã được Chu Toàn Phu đưa đến trước một đại điện cổ xưa. Không gian xung quanh đại điện đều vặn vẹo, nếu cơ thể anh không có một miếng phù, thì không cách nào đến gần đại điện này được.
Ngô Bình đẩy cửa điện ra, đập vào mắt anh chính là một thanh trường đao huyền phù yên lặng, nằm giữa không trung. Trông thanh đao nào rất bình thường, chẳng có chút quái lạ nào.
Nhưng Ngô Bình lại có thể cảm nhận được, khí tức Cấm Kỵ bên trong nó!
Anh âm thầm giật mình, vội vàng phi thân đến trường đao hơi nghiêng người cầm lấy chuôi đao. Ngay lập tức Thập Nhị Trọng Cấm rung lên, Cấm Kỵ lực cũng điên đại sôi lên ào ào bên trong cơ thể.
Trường đao lập tức sáng rực lên, một luồng năng lượng Cấm Kỵ lực nồng động ào ạt như bồi bổ chảy vào cơ thể của Ngô Bình. Hai loại Cấm Kỵ lực, như đang được nối liền với nhau và đạt thành một khế ước.
Sau một khắc, bàn tay của Ngô Bình tê dại, một giọt máu rót vào chuôi đau. Tiếp theo đó trong đầu của anh lại vang lên một giọng nói: “Thập Đồ bái kiến chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi là khí linh của đao này sao?”
“Đúng thế, thưa chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Không phải khí linh lúc trước là lão tổ tông Chu gia à?”
Khí linh: “Là ta đây”.
Ngô Bình bất ngờ: “Ngươi vẫn luôn ở trong đao này sao?”
Khí linh: “Thời cơ chưa đến, nên ta chỉ đành thả một chút ý niệm trong đầu, cướp thể xác của một con người”.
Ngô Bình: “Thì ra đây mới là dáng vẻ thật của ngươi”.
Khí linh: “Hiện giờ ta là khí linh, năm đó người đó cũng là ta nhưng giờ không còn nữa rồi”.
Ngô Bình: “Ngươi có tên không?”
“Năm đó, ta tên Chu Thiên Tử. Hiện giờ, ta tên là Thập Đồ”. Giọng nói của Thập Đồ kể về quá khứ rất thờ ơ và lạnh nhạt.
Chương 2994: Áp chế hai nhà
Ngô Bình: “Ta không ngờ bản thân có thể thành công tế luyện pháp bảo Kỷ Nguyên”.
Khí linh: “Thập Đồ cũng là pháp bảo Cấm Kỵ, có được Nhị Tầng 10 Cấm. Tuy ngươi chỉ có Thập Nhị Trọng Cấm nhưng đủ để kích hoạt Thập Đồ rồi. Thập Đồ thuộc về Kỷ Nguyên trước kia, nó không hấp thụ được linh khí nhưng có thể hấp thụ được Cấm Kỵ lực. Vậy nên, tất cả đều là cơ duyên trời cho thôi. Đương nhiên ta là khí linh nên cũng mong ngươi có thể tế luyện Thập Đồ”.
Ngô Bình: “Ta có thể phát huy được bao nhiêu uy lực của Thập Đồ đây?”
Thập Đồ: “Ngươi đang ở Thập Nhị Trọng Cấm, nên có thể phát huy không phẩy năm phần trăm của Thập Đồ. Sức mạnh không phẩy năm phần trăm này đủ để chém chết cường giả Tề Thiên. Nhưng mà, tu vi hiện giờ của ngươi chỉ sợ sẽ bỏ nửa mạng khi sử dụng nó, cho nên tốt nhất ngươi đừng thử”.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là, ta phải nhanh tăng tu vi lên rồi”.
Thập Đồ: “Nếu như ngươi đạt được Thập Ngũ Trọng Cấm, thì có thể thoải mái phát huy mười phần trăm lực sát thương của Thập Đồ rồi. Mặt khác, hiện tại Thập Đồ cần hấp thụ năng lượng”.
Ngô Bình giật mình nói: “Ta có một nơi”.
Dứt lời, anh ném Thập Đồ vào Cấm Kỵ môn. Trong Cấm Kỵ môn có linh khí Cấm Kỵ vô tận, Thập Đồ trong đó tham lam nuốt và hút lấy năng lượng.
Ngô Bình cất Thập Đồ rồi đi ra đại điện, bình tĩnh nói: “Xin lỗi gia chủ Chu gia, Thập Đồ đã bị ta tế luyện nên ta muốn cầm nó đi”.
Chu Toàn Phu rất sợ hãi, nhưng một lát sau chỉ cười nói: “Chuyện này là chuyện tốt thôi! Ít nhất, từ nay về sau công tử có thể phát huy được uy lực của pháp bảo Kỷ Nguyên rồi. Chỉ có một chuyện Chu thị muốn nhờ công tử, nếu sau này Chu thị gặp nạn cũng mong công tử có thể ra tay giúp đỡ!”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đồng ý”.
Chu Toàn Phu mừng rỡ nói: “Đa tạ công tử!”
Nhưng vào lúc này một chưởng đen kịt khổng lồ bay từ xa đến, tốc độ của nó nhanh đến kinh hoàng, thoắt cái đến đến gần chỗ Ngô Bình và Chu Toàn Phu khi họ chưa kịp phản ứng.
Nhưng lúc này Ngô Bình đã nghịch chuyển thời gian, thoắt cái tốc độ của chưởng kia cũng chậm lại. Anh nhìn chưởng đen khổng lồ từ từ bay đến, chỉ là tốc độ chậm hơn mấy ngàn lần.
“Xem ra hai nhà kia muốn nhân lúc Chu Toàn Phu vẫn chưa sẵn sàng đấu, mà giết chết ông ta rồi”. Ngô Bình nghĩ thầm sau đó gọi Thập Đồ ra cầm trong tay.
Thập Đồ vừa xuất hiện, sát khí cao ngút trời bùng lên. Nếu chỉ sử dụng khí tức khủng bố của Thiên Đồ, Ngô Bình cũng không phải tốn quá nhiều thể năng.
Ngay tức thì, chưởng tay đen khổng lồ kia cứng lại. Thập Đồ là pháp bảo Kỷ Nguyên nên cao hơn một cảnh giới với Tề Thiên Cảnh, chứ đừng nói là chủ nhân của chưởng này chưa đến Tề Thiên Cảnh!
“Sao thế được!” Có một tiếng thét kinh sợ truyền từ xa đến.
Ngô Bình thu chiêu, lúc này Chu Toàn Phu mới phản ứng tức giận quát: “Cảnh Phùng Niên to gan lắm!”
Một ánh sáng đen rơi xuống, tên này chúng là lão tổ Cảnh gia, Cảnh Phùng Niên. Ông ta nhìn chăm chú vào Thập Đồ mà Ngô Bình đang cầm nói: “Làm sao thế được! Nó là pháp bảo Kỷ Nguyên mà, sao lại bị ngươi luyện hóa rồi?”
Ngô Bình nhìn ông ta, rồi lạnh lùng nói: “Không có gì không thể hết! Tại Cảnh Phùng Niên ngươi ngu ngốc, thèm chết à?”
Cảnh Phùng Niên cúi đầu hỏi: “Tiểu nhân không muốn chết!”
Ngô Bình: “Không muốn chết, thì phải giữ thái độ trung thành với Chu gia! Ta sẽ để lại Huyết Chú trên cơ thể ngươi, sau này khi nào buồn buồn ta sẽ nghĩ giết ngươi!”
Vẻ mặt của Cảnh Phùng Niên liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài thườn thượt nói: “Rõ!”
“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ngô Bình lại nhìn vào không trung.
Một tên mặc đồ tím xuất hiện, tên này không ai khác chính là một gia chủ của nhà kia. Ông ta quỳ xuống trên mặt đất.
Ngô Bình: “Các ngươi đều có cơ hội đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh, nhưng hành động ngày hôm nay tuy có khác nhau nhưng vẫn không không ngoan. Nó là Truyền Lệnh Phù, sau này nghe gọi lập tức có mặt!”
“Rõ”. Mặc dù tu vi của hai tên này cao thật, nhưng không dám nói nhiều trước mặt Ngô Bình. Bởi vì thứ nhất anh đang cầm Thập Đồ, có năng lực tru sát bọn chúng. Thứ hai, vì Ngô Bình giữ HUyết Chú, đồng thời có thể diệt toàn bộ cao thủ trong tộc họ.
“Lui đi!”
Hai cao thủ đi rồi, Chu Toàn Phu lại muốn giao Huyết Chú cho Ngô Bình. Nhưng anh lại xua tay nói: “Ta không cần nó, ông giữ đi”.
Thật ra Thập Đồ là tổ của nhà Chu gia, anh có thể kích hoạt Huyết Chú lúc nào tùy thích nên không cần niệm chú làm gì.
Lần này, Ngô Bình đã thu hoạch được rất lớn nên anh không ở lại nữa mà lập tức tạm biệt Chu Toàn Phu đến gặp Nguyên Thủy Đạo Tôn.
Nguyên Thủy Đạo Tôn đang bế quan nhưng ông để lại một hóa thân trong cung, chỉ là không thể nào đi ra thường xuyên được. Trước đây, người tống nhóm người Ngô Bình đến Triêu Thiên Phong cũng là hóa thân Đạo Tôn.
Anh nói cho hóa thân Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe về Kinh Văn, trong đó kể về một ít nội dung của Tề Thiên Cảnh. Thật ra hồi trước kia việc tu hành Pháp môn Tề Thiên Cảnh cũng không đầy đủ.
Ngô Bình mất ba ngày mới nói hết nội dung, những nội dung này quá huyền ảo nên anh không thể nào dùng cách Thần Truyền được, nên chỉ có thể nói trực tiếp. Còn Nguyên Thủy Đạo Tôn hiểu được bao nhiêu, anh cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe xong mà say đắm như người được uống được vò rượu ngon ấm áp, sau đó ông biến mất tăm. Ngô Bình đã đoán được nên không bất ngờ, anh chắc chắn sư tôn đang bế quan kia chắc chắn sẽ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh!
Nguyên Thủy Đạo Tôn bế quan, Ngô Bình quay về Đệ Nhất Kiếm Tông, vừa hấp thụ và tiêu hóa các thu hoạch và kiến thức trong đoạn thời gian qua, vừa truyền thụ hết tâm pháp tu hành tiên đạo cho ba vị sư tôn Trầm Huyền Tông.
Hôm nay Ngô Bình đang tu luyện trong núi, đột nhiên một bóng người rơi xuống. Dáng vẻ người này trông rất chật vật, chẳng ai xa lạ chính là Trang Thái Hư.
Hắn ta vừa đáp đất thì Nhị Dũng đã hạ xuống, lập tức nói với Ngô Bình: “Thưa chủ nhân, tiểu nhân vẫn luôn đuổi giết tên này nhưng hắn ta trốn thoát rất nhanh nên chưa thể giết được”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, dừng việc đuổi giết hắn ta đi”.
Trang Thái Hư thở phào nhẹ nhõm như vừa dở được gánh nặng, ngồi bệt dưới đất trừng Ngô Bình hỏi: “Còn ngươi! Sao ngươi bảo tượng gỗ này truy sát ta lâu như thế?”
Ngô Bình giải thích: “Ngươi không chết xem như cũng giỏi đấy, chuyện ngươi đòi giết ta vẫn chưa tính đâu”.
Trang Thái Hư hừ lạnh, đấm chân mình nói: “Mấy năm qua ta luôn chạy trối chết, nghe được rất nhiều tin tức. Hiện tại Thiên gia xuất hiện Thiên Đế, ngươi cảm thấy mình thoát được à? Con của Thiên Thắng Uy đã chết, chắc chắn tên đó sẽ không tha cho ngươi!”
Ngô Bình nói: “Hắn muốn giết thì cứ đến làm đi”.
Trang Thái Hư nhướng mày nói: “Hình như, ngươi tự tin lắm á”.
Ngô Bình đá Trang Thái Hư một cú rồi nói: “Ngươi cút được rồi”.
Tranh Thái Hư nhíu mày nhưng vẫn ôm quyền nói với anh: “Đa tạ, sau này sẽ gặp lại”.
Đối phương đi rồi, Ngô Bình lại âm thầm niệm một đoạn chú. Sau đó, anh lấy cảm quan của Trang Thái Hư có thể thấy được những thứ tên đó nhìn và nghe thấy.
Lúc này, Trang Thái Hư đang phi độn rất nhanh thoắt cái đã đến Thiên gia, gặp mặt Thiên Thắng Úy.
Thiên gia xuất hiện Thiên Đế, nên Thiên Thắng Uy đã được phong là Thiên Vương, uy phong lẫm liệt. Thê thiếp của tên này thành bầy, con cháu cũng đông đảo, tuy có một đứa chết rồi nhưng cũng nhanh quên.
Trang Thái Hư chào Thiên Thắng Uy rồi nói: “Trang Thái Hư bái kiến Thiên Vương!”
Thiên Thắng Uy bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi đến đây?”. Trong điệu bộ, có thể đoán được tên này cũng nhận ra Trang Thái Hư.
Trang Thái Hư cười khổ nói: “Trước đây, ta nhận lệnh của phu nhân đi giết Lý Huyền Bắc. Nhưng ta lại không ngờ thực lực của hắn quá mạnh, thiếu điều đã bị hắn ta giết ngược”.
Thiên Thắng Uy cũng rất bất ngờ nói: “Ta biết chuyện này, nhưng ngươi không thành công làm ta rất bất ngờ”.
Trang Thái Hư nói: “Nhiệm vụ không thành, nhưng ta cũng tính đó là một cái công”.
Thiên Thắng Uy xua tay nói: “Ngươi đã khổ rồi, đi nghỉ ngơi đi”.
Trang Thái Hư lui ra sau, một luồng bóng tối dán trên mặt đất đi đến dưới chân Thiên Thắng Uy. Lúc này, Ngô Bình đã có được tầm nhìn và thính giác của Thiên Thắng Uy.
Thiên Thắng Uy ngồi tại chỗ đợi vài phút rồi lớn tiếng nói: “Mời phu nhân đến đây!”
Thoáng chốc một phụ nhân ăn mặc quý giá, đoan trang đi đến. Trông người đẹp nhưng ánh mắt của bà ta lại rất lạnh. Người này chính là mẹ ruột của Thiên công tử tên là Thần Linh, bà ta nhìn Thiên Thắng Uy hỏi: “Thắng Uy tìm thiếp có chuyện gì?”
Thiên Thắng Uy: “Đông Ất chết rồi, phu nhân với ta cũng rất đau lòng, nên ngươi thuê Trang Thái Hư giết hắn, ta không ngăn”.
Mắt phượng của Thần Linh trợn tròn hỏi lại: “Hắn ta còn chưa chết đúng không?”
Thiên Thắng Uy gật đầu nói: “Trước mắt nàng hay lấy đại cục làm trọng, tỷ lệ Nguyên Thủy Đạo Tôn có thể bước vào cường giả Tề Thiên Cảnh cao nhất, Thiên Đế cũng không muốn đối đầu với lão ta. Vậy nên, từ nay về sau nàng đừng tiếp tục thuê người ám sát Lý Huyền Bắc nữa”.
Thần Linh lắc đầu, căm hận nói: “Không được, nó phải chết! Nó không chết, thằng con Đông Ất của thiếp chết không nhắm mắt!”
Chương 2995: Ra tay quyết đoán
Thiên Thắng Uy thở dài thườn thượt nói: “Nàng cũng đã thấy rồi, ngay cả Trang Thái Hư còn không phải đối thủ của hắn ta mà. Nàng muốn giết hắn, trừ khi Thiên gia sử dụng cường giả Hỗn Độn Trung Kỳ mới làm được. Nhưng làm thế Thiên Đế sẽ phát hiện ra, tên đó không đồng ý cho nàng và ta làm vậy đâu”.
Thần Linh: “Thế thì giết người nhà của hắn đi, giết bằng hữu, thê tử, con cái! Ta phải trả lại hắn gấp trăm lần nỗi đau đớn mà ta đã phải chịu!”
Thiên Thắng Uy im lặng một lúc rồi nói: “Nàng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, ta sẽ nhờ người ta đi làm. Nếu muốn giết kẻ này thì không nên dùng cứng đối cứng, phải dùng trí mới được”.
Ngô Bình nghe rõ mòn một từng chữ trong đoạn đối thoại của hai kẻ này, vẻ mặt anh tối lại lạnh đi. Lúc này, anh lấy ra bảo vật Thiên Đế, Diệt Tam Thế Phù!
Lá phù này chỉ có thể sử dụng đúng một lần duy nhất, nhưng nó lại có thể chém chết quá khứ, hiện tại, tương lai và giết ba kiếp của một người.
Anh bước lên một bước, thời không co lại, thoắt cái đã đến Thiên Vương Quý Phủ, anh lập tức đánh Diệt Tam Thế Phù ra. Một luồng sát khí ngút trời bay vào Thiên Vương Phủ, người bảo vệ phủ tên Đại Liêu không có cách nào cản nó lại, sát khí Diệt Tam Thế khủng bố bao phủ lấy căn phòng Thiên Thắng Uy và Thần Linh đang ở.
“Ầm!”
Tất cả biến thành tro bụi, nóc nhà và đồ dùng trong phòng đều biến mất, mà Thiên Thắng Uy và Thần Linh cũng biến mất tăm. Ngay cả mắt đất cũng để lại một cái hố thật sâu khổng lồ, một ngàn mét!
Chỉ cần một chiêu đã khiến phu thê kẻ này thần hồn tiêu tán, mà trước khi chết cũng không có cơ hội tìm hiểu nguyên nhân.
Sau khi giết hai người này, Ngô Bình vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì mà rời đi, biến thành Lý Nhàn quay về Thiên Đan Phường.
Sau khi về anh hỏi đến tình hình gần đây, rồi đi đến phòng luyện đan. Anh vừa luyện xong hai lò đan dược lại nghe đến tin tức Thiên Thắng Uy và Thần Linh đã bị người nào đó giết chết, thần hồn cũng tan biến. Chuyện này đánh vào Thiên Đế, Thiên Đế lập tức cử người đi điều tra nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả gì.
Ngô Bình nghe thế cũng âm thầm niệm Thất Chú Diệt Đăng Chú, Trang Thái Hư đang bị dính chú này những Ngô Bình cũng không thật sự giết hắn ta. Nhưng tên này có thể đoán được kẻ nào ra tay, nên anh không thể nào để hắn ta sống nữa.
Nhưng mà khi anh sử dụng chú mới phát hiện ra Trang Thái Hư đã không thấy đâu nữa! Thất Chú Diệt Hồn Đăng cũng không cảm ứng được sự có mặt của hắn ta, giống như hắn ta đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Ngô Bình giật mình tự hỏi, sao hắn ta làm được như thế? Hay là hắn ta thật sự không còn sống nữa rồi?
Anh đợi ở Thiên Đan Phường vài ngày, người Thiên Đế cử đi cũng chẳng điều tra được cái gì, anh lại chẳng bận tâm.
Ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, Thiên Tố Âm lại đến tìm anh. Nàng ta cầm hai bài thuốc dân gian đến trông có vẻ rất vui hỏi: “Lý đan sư có thể luyện chế ra hai loại đan dược này không?”
Ngô Bình nhìn lướt qua hai bài thuốc dân gian, trông chúng rất quái lạ. Loại thứ nhất kích thích thần hồn tên là Cuồng Thần Đan, hiểu quả rất mạnh dù cường giả Hỗn Độn ăn vào cũng không giữ nổi và dễ dàng trở thành kẻ điên hoặc đần.
Đan dược thứ hai biến người ta mất đi cảm xúc thất tình lục dục tên là Diệt Tình Đan.
Ngô Bình nhìn hai loại đan dược này lại hỏi: “Đông gia cần hai loại đan dược này để làm gì?”
Thiên Tố Âm giải thích: “Thật ta không dám dấu diếm, ta đã tìm được nguồn tin tức đáng tin cậy. Cuồng Thần đan và Diệt Tình Đan này đều có thể giúp cho tu sĩ đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh. Tu sĩ Lưu Thiên Cảnh có trạng thái tư duy và tính mạng khác hoàn toàn với tu sĩ Hỗn Độn, mà hai loại đan dược này có thể giúp trạng thái một người đến gần nhất Tề Thiên Cảnh, nên giúp họ dễ đột phá hơn!”
Ngô Bình bắt đầu có hứng thú với chúng: “Ngươi lấy tin tức này từ đâu?”
Thiên Tố m đáp: “Ta đọc được từ trong Tàng Thư của nhà”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên gia có Tàng Thư như thế, mà vì sao ngươi không đọc được từ sớm đi?”
Thiên Tố m: “Ngươi không biết rồi, lai lịch tổ tiên của Thiên gia chúng ta rất bí ẩn nên từng để lại Tàng Thư kinh doanh. Những sách này đều bị phong ẩn rất lâu rồi, đến hôm nay chúng mới được Thiên Đế mở phong ấn đấy. Ta biện minh là đến đó tìm Đan Kinh với bài thuốc, mới đi dạo qua một vòng lại bắt gặp một vài quyển sách cổ, trong đó có cả hai phương thuốc này đấy”.
Ngô Bình im lặng suy nghĩ gì đó rồi nói: “Tu vi của ta vẫn chưa đạt đến Hỗn Độn Cảnh nên vẫn chưa có kinh nghiệm về việc thay đổi từ Hỗn Độn Cảnh đánh sâu vào Tề Thiên Cảnh. Nhưng cũng may ta có một phương thuốc, cũng từng thử rồi nhưng ngươi hãy cầm một vài sách cổ đó đến cho ta xem một chút. Chắc là ta có thể dựa vào đó, mà tìm ra cách luyện”.
Con ngươi của Thiên Tố Âm sáng lên nói: “Được thôi! Vậy làm phiền Lý đan sư rồi! Sau khi chuyện này thành công, chắc chắn ta sẽ hậu tạ!”
Thiên Tố Âm để dược liệu và sách cổ lại rồi rời đi.
Ngô Bình đọc quyển sách cổ, thoắt cái đã hiểu được suy nghĩ của người sáng tạo ra đan dược này. Nhưng với tu vi và độ hiểu biết về đan đạo của anh hiện giờ, anh cảm thấy nếu tách hai loại đan dược này ra luyện, rồi dùng khác nhau sẽ khiến dược liệu giảm đi hiệu quả rất nhiều. Nếu có thể hợp hai loại đàn này lại thì hiệu quả nó sẽ tăng lên gấp mấy lần, mà nhược điểm của loại đan này cũng sẽ giảm xuống năm mươi phần trăm.
Sau khi suy ngẫm, anh lại tăng theo vào loại dược hiệu, tiếp tục giúp đan dược tăng tác dụng lên mà tỷ lệ tác dụng phụ cũng giảm đi một ít. Cuối cùng, anh đặt tên viên thuốc này là Diệt Tình Cuồng Đan.
Ngô Bình thử luyện ba lần đều thất bại, nhưng anh cũng có thu hoạch lớn. Lò thứ tư anh cũng luyện ra đan được ánh sáng lấp lánh và trong trẻo vờn quanh. Đan dược này chỉ là loại đan dược hạ phẩm nhưng đã ấn tượng thế rồi.
Anh lại tiếp tục thay đổi cách luyện, luyện ra lò thứ năm và thứ sáu, lò thứ sáu đạt đến đan dược thượng nhất phẩm.
Ngô Bình luyện ra đan dược lập tức cầm lấy một viên thượng phẩm đan đưa cho Thiên Tố m.
Thiên Tố Âm nhìn thấy đan dược mà mở to hai mắt, lẩm bẩm: “Không ngờ Lý đan sư lại có thể hợp hai loại đan dược lại với nhau, ngài đúng là thiên tài tuyệt thế!”
Ngô Bình: “Ngươi có thể nhờ người thử hiệu quả”.
Thiên Tố Âm cười nói: “Hiện tại, ta chưa tìm ra người thích hợp, nhưng ta tin tưởng Lý đan sư. Hiệu quả của viên thuốc này sẽ hơn người”.
Tuy Thiên Tố Âm nói thế, nhưng đã vội vàng rời đi. Trông cũng biết nàng ta muốn đưa đan dược cho người nào đó thử trước, mà Ngô Bình cũng chẳng để ý mấy chuyện này. Đợi khi nàng ta đi rồi, anh lấy ra một viên Diệt Tình Cuồng Đan nuốt xuống, anh muốn tự cảm nhận tác dụng của thuốc.
Sau một hơi thở, anh cảm thấy tâm trạng của mình bị ảnh hưởng đầu tiên. Anh trở nên vô cảm, không có chút hứng thú nào với mọi sự vật và sau đó Đạo Anh của anh bắt đầu nổ tung, bắn ra uy năng hơn mấy lần ngày thường!
Ngô Bình nhắm mắt ngồi xếp bằng lại, lúc này tâm linh của anh chưa từng sáng rõ như hiện giờ. Đạo Anh của anh bay thẳng lên trời cao, Vô Thượng Đại Đạo bắt đầu vận chuyển. Lúc này ba nhìn Đại Đạo của trời đất hội tụ đến, thay đổi Đạo Anh cho anh. Nhờ đó mà Đạo Anh phát triển, mạnh mẽ hơn rồi nhanh chính hóa thành hình thể khổng lồ, mở rộng bàn tay ra to đén mức mấy viên tinh cầu khổng lồ cũng phải nhỏ xíu.
Ba nghìn Đại Đạo tích lũy trong cơ thể Đạo Anh rồi hóa thành từng đại pháp trận, nối liền với đất trời. Lúc này, Ngô Bình gần như một phần của trời.
Ngay bây giờ anh đã trở nên vô tình, thăng lên Đạo Cảnh tầng 9, Cực Hóa Cảnh!
Cùng lúc đó anh có thể nhìn thấy một tu sĩ cũng vừa hoàn thành đánh sâu vào Cực Hóa Cảnh ở đằng xa kia. Người đó là một nữ tu, nàng ta đã thăng chức từ nửa canh giờ trước nhưng Đạo Anh của nàng ta chỉ nhỏ bằng hạt mè với Đạo Anh của anh. Nếu nhãn lực của Ngô Bình không tinh, sợ là không nhìn thấy được có một Đạo Anh bên cạnh nàng ta!
Lúc này, Đạo Anh của nữ tu kia cũng ngây ngốc nhìn Ngô Bình mà sợ run! Nàng ta được gọi là con của trời, tu hành thuận buồm xuôi gió, sư trưởng cũng là một cao nhân đương thời. Nhưng lúc này, nàng đứng trước mặt Ngô Bình cũng chỉ cảm giác như một con đom đóm đang đối diện với nắng gắt, bản thân quá nhỏ bé!
Nữ tư kia rung chân, lẩm bẩm: “Vô Thượng Đạo Anh trong truyền thuyết đây sao? Không ngờ trên đời này thật sự có Vô Thượng Đại Anh!”
Cực Hóa Cảnh là sự phát triển cực hạn của Đạo Anh, Đạo Anh càng mạnh thì Cực Hóa Cảnh của Đạo Anh đó càng cao lớn. Đạo Anh của nàng chỉ cao ba nghìn dặm, như thế đã giỏi lắm rồi, cũng được người ta gọi là Cực Hóa Cảnh truyền kỳ đấy!
Đạo Anh Cực HÓa chia làm chín cấp, cao nhất là cấp một. Trên cấp một còn có Truyền Kỳ Cực Hóa, Sử Thi Cực Hóa, Vô Thượng Cực Hóa! Mà Đạo Anh của Ngô Bình ít nhất cũng là Vô Thượng Cực Hóa, mới có được Vô Thượng Đạo Anh như thế!
Nàng ta thấy Ngô Bình để ý đến mình, vội vàng ôm quyền hành lễ.
Ngô Bình gật đầu rồi thu Đạo Anh lại. Nhưng nữ tu kia đã nhớ thật kỹ hình dáng Đạo Anh của anh rồi.
Sau khi đột phát, Ngô Bình nhắm mắt lại, tâm trung tìm hiểu về Hoàng Đồ!
Chương 2996: Ba quyền hành lớn
Anh đã Cực Thiên Cảnh, nên cảm thấy có thể thử đến tìm hiểu Hoàng Đồ đại diện cho Quyền hành. Thoắt cái, anh đã cảm giác chạm đến được đến biên giới của Quyền hành. Nhưng khoảng cách giữa việc nắm bắt Quyền hành, vẫn còn cách một tầng gì đó nữa.
Anh biết thời cơ vẫn chưa đến, nên quyết định thử nó sau khi đạt đến Đạo Cảnh Tầng 10 hoặc là Thánh Vương Cảnh.
Ngay khi Ngô Bình đang tìm hiểu Hoàng Đồ, bầu trời đánh xuống một luồng áp lực. Hầu như tất cả tu sĩ Thiên Giới đều cảm nhận được, họ đều nhìn lên bầu trời.
Ngô Bình vừa đi ra khỏi tu luyện, lập tức nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên có một gương mặt xuất hiện đang quan sát khu vực phía dưới. Anh vừa thấy gương mặt này, lập tức biết người này là một cường giả Tề Thiên Cảnh!
Ngô Bình âm thầm giật mình, vội đến gặp Thiên Tố Âm. Lúc này, nàng đang đứng trên đỉnh một tòa nhà, mỉm cười nhìn mặt người trên bầu trời.
Nàng thấy Ngô Bình xuất hiện, lập tức cười nói: “Nhờ có đan dược của Lý đan sư mà sư tôn của ta đã thăng cấp lên Tề Thiên Cảnh sớm đấy!”
Ngô Bình hỏi: “Lệnh sư là?”
“Ngọc Hoàng Đạo Tôn”. Thiên Tố Âm nói: “Sư tôn của ta luôn rất an phận, người biết về ông ấy không nhiều”.
Ngô Bình im lặng như đang suy nghĩ gì đó, xem ra vị Ngọc Hoàng Đạo Tôn này có gì đó hơn người. Dù không có đan dược của anh đi chăng nữa, ông ấy cũng có thể đột phá chỉ có điều là thời gian sẽ dài hơn thôi.
“Có được một Tề Thiên Cảnh rồi, sẽ có được người thứ hai và người thứ ba. Lệnh sự có thể thành người thứ hai, cũng hiếm có rồi”. Ngô Bình chúc mừng Thiên Tố m.
Thiên Tố Âm cười nói: “Sưtoon của ta sẽ tranh đoạt vị trí Thiên Đế của Thiên Quyền”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đông Gia là người của Thiên gia, chẳng lẽ không đứng bên phe Thiên Quyền à?”
Thiên Tố Âm không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tu sĩ Tề Thiên Cảnh không chỉ có tuổi thọ sánh ngang với đất trời, còn có thể đạt được Quyền hành nào đó từ trong Đại Đạo. Quyền hành của Thiên Quyền là xóa bỏ, sinh linh nào bị xóa thì sẽ biến mất hoàn toàn và những trí nhớ về họ sẽ biến mất sạch từ kinh nghiệm, mối quan hệ đều biến mất.
“Quyền hành của sư tôn ta là quyền hành Vận Mệnh, người sở hữu nó có thể thay đổi vận mệnh của sinh linh. Sư tôn ta có quyền sửa đổi mệnh xấu hay tốt cho một người.
Ngô Bình hỏi: “Trình độ sửa chữa đến mức nào?”
Thiên Tố Âm: “Ví dụ như một tên ăn mày luôn xin ăn hằng ngày trên đường cái, nên bị lạnh chết. Nhưng nếu sư tôn của ta đổi vận mệnh cho hắn ta, thì hắn ta có thể biến thành người giàu có, ăn sung mặc sướng cả đời. Thậm chí, hắn có thể trở thành tu sĩ, cường giả Hỗn Độn Cảnh. Hoặc ví dụ như một người tương lai có thể trở thành cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng sau khi hắn ta bị sư tôn thay đổi vận mệnh thì sẽ trở thành tên ăn mày, sống đau khổ cả đời”.
Ngô Bình: “Quyền hành của hai người này có thể ảnh hưởng đến bất cứ sinh linh nào à?”
Thiên Tố Âm: “Đương nhiên là không rồi, các người nắm quyền hành sẽ không can dự vào chuyện của nhau. Nói cách khác, những người nắm quyền hành không ảnh hưởng hay tác động được với những người có quyền hành khác. Mặt khác, người nắm quyền hành phải tính đến sự ổn định. Ví dụ như Thiên Quyền, nếu tên này giết một cường giả thì sẽ tiêu hao một phần quyền lực của bản thân. Nếu quyền lực của hắn ta cứ luôn tiêu hao như thế, thì ngày nào đó sẽ bị hao tổn sạch. Cho nên, cường giả Tề Thiên Cường sẽ không dễ dàng sử dụng quyền hành của mình. Đương nhiên khi sử dụng quyền hành không cần thiết phải tiêu hao quyền lực, nếu người sử dụng quyền hành có thể khiến thế giới trở nên ổn định hơn thì sẽ quyền lực của người đó sẽ tăng lên”.
Ngô Bình: “Hình như, hai quyền hành này có thể giúp đỡ cho người khác”.
Thiên Tố Âm gật đầu: “Đúng thế, nên ta cảm thấy lão già sư tôn của mình thích hợp là Thiên Đế hơn”.
“Nếu sử dụng quyền hành, thì phần thắng của Ngọc Hoàng lại lớn hơn một chút”. Ngô Bình nói.
Thiên Tố Âm cười nói: “Sư tôn ta muốn gặp mặt ngươi đấy Lý đan sư”.
Ngô Bình âm thầm giật mình, hỏi lại: “Là sao?”
Thiên Tố Âm nói: “Đi theo ta gặp sư tôn thôi!”
Nàng ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi ném xuống đất, chiếc hộp đó lập tức bay ra một màn sáng rồi kéo Ngô Bình vào bên trong.
Hai người đi xuyên qua màn sáng đến trước một cung điện khổng lồ, cửa điện đang mở, bên trong truyền đến giọng nói trầm ấm và ôn hòa.
“Tố Âm mời tiểu hữu vào đây đi”.
Hai người đi qua cửa điện, đập vào mắt là một ông già tóc tím đang chải lông cho một con mèo. Con mèo này có mắt màu xanh, cả cơ thể đều là màu xám, trông mập mạp đáng yêu vô cùng.
Ông già này tuy tuổi đã cao, nhưng cơ thể vẫn rất săn chắc và khỏe mạnh. Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Đa tạ đan dược của Lý tiểu hữu đã giúp cho ta lấy được tiên cơ và thăng chức sớm hơn một trăm năm”.
Ngô Bình vội nói: “Tiền bối khách sáo rồi, ta chỉ luyện vào lò đan được mà thôi. Không dám nhận!”
Ông già này chính là Ngọc Hoàng Đạo Tôn cách đây không lâu, nhưng bây giờ đã thành Ngọc Hoàng Thiên Tôn rồi. Thiên Tôn có thể xưng là cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng có vào cường giả đạt Hỗn Độn Cảnh Hậu Kỳ cũng sẽ được người ta gọi là Thiên Tôn. Hai danh xưng này sử dụng không nghiêm khắc cho lắm giống như là Nguyên Thủy Đạo Tôn, đôi khi sẽ có người gọi ông ấy là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Tiểu hữu đã khiêm tốn quá rồi, ngươi có thể luyện ra đan dược như thế thật là thiên tài tuyệt thế. Ta sẽ giúp tiểu hữu thay đổi vận mệnh tương lai của mình để cảm ơn”.
Ngô Bình nhìn ông ấy nói: “Đa tạ tiền bối đã có ý tốt! Nhưng ta không cần sửa vận mệnh của mình”.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn cười trừ: “Ta có thể nhìn thấu được vận mệnh của một người, tuy vận mệnh của tiên hữu tốt nhưng sau ba năm sẽ bắt đầu xuống dốc. Người nhà và bạn bè của tiểu hữu cũng sẽ bị liên lụy”.
Ngô Bình nheo mắt hỏi: “Tiền bối có thể nhìn được kẻ nào làm ta tuột dốc không?”
Ngọc Hoàng Thiên Tôn lắc đầu: “Ta chỉ có thể nhìn thấy vận mệnh của ngươi, chứ không rõ tình hình cụ thể ra sao”.
Đối phương nói thế làm Ngô Bình hơi lo, chẳng lẽ bản thân thật sự sẽ tuột dốc sau ba năm sao? Anh muốn chấp nhận dự đoán của đối phương, nhưng mà lại có một sự từ chối từ sâu trong đấy lòng. Mà loại cảm giác này rất mạnh mẽ, khiến anh thấy căng thẳng.
Anh nói: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, nhưng hiện tại ta vẫn chưa muốn đổi vận mệnh”.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn cũng không ép, đành nói: “Được rồi! Một lát nữa ta sẽ chạm mặt với Thiên Quyền, mọi chuyện mà thuận lợi ấy thì ta sẽ nắm quyền Thiên Đình sau một trăm ngày nữa. Khi đó, nếu tiên hữu có chuyện gì thì đến Thiên Đình tìm lão phu”.
Ngô Bình: “Chắc chắn rồi”.
Sau khi hai người rời khỏi đại điện, Thiên Tố Âm khó hiểu với lựa chọn của Ngô Bình. Nàng ta cau mày hỏi: “Lý đan sư có biết mình vừa từ chối cái gì không? Nếu sư tôn của ta đã muốn thay đổi mệnh số cho ngươi, thì chắc chắn tương lai ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió đấy!”
Ngô Bình nói: “Vận mệnh của ta thì do chính ta quyết định”.
Thiên Tố Âm lắc đầu: “Thôi được, ta tôn trọng quyết định của ngươi. Nếu ngươi nghĩ thông suốt, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào cũng được. Lúc đó, ta sẽ đến xin sư tôn thay đổi mạng số cho ngươi”.
Ngô Bình đã thành công về kế hoạch lần trước, nên lại quay về Ngọc Kinh Tiên Cung. Anh vừa vào Ngọc Kinh Tiên Cung đã cảm giác một luồng áp lực khủng khiếp từ trên trời đè xuống. Một gương mặt khổng lồ xuất hiện lên bầu trời, uy nghiêm như quản cả trời!”
Anh vừa nhìn gương mặt này, cũng biết Nguyên Thủy Đạo Tôn của mình đã thăng chức lên Tề Thiên Cảnh!
Anh mỉm cười cúi đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn từ xa, cũng vui lây cho ông ấy.
Lúc này Ngô Bình lại nghe giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn văng vẳng bên tai: “Huyền Bắc đến nội cung của ta nhanh lên”.
Lúc Ngô Bình đến Nguyên Thủy Cung đã thấy bảy vị sư huynh đã đến cả rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên cao với khí tức khổng lồ và thâm sâu khó dò. Thậm chí, anh còn cảm giác Nguyên Thủy Thiên Tôn còn huyền diệu hơn cả Ngọc Hoàng Thiên Tôn.
“Chúc mừng sư tôn”. Ngô Bình cười nói.
Vô Thủy Thiên Tôn gật gù nói với các đệ tử: “Các con lui xuống trước đi”.
Sau khi các đệ tử đã ra ngoài hết, trong nội cung chỉ còn lại mỗi Ngô Bình và Vô Thủy Thiên Tôn.
Anh lập tức hỏi: “Quyền hành của sư tôn là gì?”
Vô Thủy Thiên Tôn cười trừ trả lời: “Thứ quyền hành vi sư đang giữ là thời gian. Vi sư có thể đi dạo trong dòng sông dài thườn thượt của thời gian, thậm chí thay đổi quá khứ và chuyện tương lai sắp xảy ra khi có được quyền hành này”.