Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 64: Khách tới diệp gia
“Đó là Bách Niên Hầu Tửu mà con lấy được từ chỗ của một tiểu muội muội. Nhắc tới, con đang muốn thương lượng với cha chuyện này, con dự định mời Diệp Lăng Nguyệt của Diệp phủ ở trong thành tới tham gia thọ yến, không biết ý cha như thế nào?” Lam Thải Nhi có lòng muốn giới thiệu Diệp Lăng Nguyệt cho cha biết.
Lam Ứng Vũ cùng Văn Sách có hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên sau khi Lam Thải Nhi đến Ly Thành nói muốn mời bằng hữu đến nhà làm khách, hơn nữa còn là tham gia thọ yến của phủ Thái thú.
Người được mời trong thọ yến lần này của Lam Ứng Vũ đều là những nhân vật có tiếng tăm trong Ly Thành, có thể có được một tấm thiệp mời thọ yến đều là những người tai to mặt lớn.
Thái thú Lam Ứng Vũ cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp phủ, nếu nhớ không lầm thì đối phương là một thương nhân buôn bán quặng hắc thiết, ngoài ra gia chủ của Diệp gia cũng là một võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong.
Hậu Thiên Võ Giả, có thể xưng bá ở Thu Phong Trấn, nhưng ở Ly Thành, nơi có Tiên Thiên cao thủ trấn giữ, thì đừng nói là đệ nhất, ngay cả đệ tam cũng chỉ là miễn cưỡng.
Nên tiểu nữ của những nhà như thế tám phần mười cũng là nhân vật có cảnh giới tu luyện cao.
Lam Ứng Vũ xuất thân là vũ phu, nhưng hắn có thể dựa vào thực lực của bản thân, trở thành tướng quân của Đại Hạ, trong đó tuy cũng có công lao của Văn Sách, nhưng bản thân hắn cũng không phải là bù nhìn.
Lam Ứng Vũ rất hiểu tính tình nữ nhi của mình, con gái lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, khi còn ở Đế Đô, ngay cả con cháu của hoàng thất cũng chưa chắc để ở trong mắt.
Những người qua lại với nàng tất cả đều là các vị tiểu thư thiếu gia Vương Gia Phủ và Hầu gia Phủ, không nghĩ tới sau khi đến Ly Thành lại kết làm tri kỷ với một thường dân.
Bạn bè của nàng đều là các vị tiểu thư, thiếu gia của phủ Hầu Gia và phủ Vương Gia, không ngờ khi đến Ngọc Thành lại xem một người bình dân là tri kỉ.
Lam Thải Nhi có thể kết giao bằng hữu vốn là chuyện tốt, nhưng ở Ngọc Thành có nhiều thế lực, rồng rắn lẫn lộn, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Lăng Nguyệt, thân thế bối cảnh gia đình không rõ, không thể không đề phòng.
Huống chi, nghe Lam Thải Nhi nói, đối phương cũng không biết nàng là thiên kim của Thái Thú, hai người chỉ gặp qua một lần, nhưng lại tặng Bách Niên Hầu Tửu vô cùng trân quý, Lam Ứng Vũ chỉ sợ con gái mắc lừa.
Nhưng thấy Lam Thải Nhi đang vui. Lam Ứng Vũ cũng không tiện bác bỏ đi tâm ý của con gái, trầm ngâm một lúc cũng miễn cưỡng đáp ứng.
“Thải nhi, như vậy đi, ta sẽ sai Văn thúc thúc đến đưa thiếp mời cho vị tiểu thư đó.” Lam Thải Nhi không nghi ngờ gì, vui vẻ đáp ứng.
Nàng còn đang muốn cùng Diệp Lăng Nguyệt thảo luận một chút về chuyện của Bách Niên Hầu Tửu.
“Đúng rồi, Thải nhi, ta và Văn thúc thúc tới còn có một việc muốn hỏi con, con chắc chắn việc mất trộm trầm hương lần lày là có sự trợ giúp của Sơn Hải bang?” Bách Niên Hầu Tửu thiếu chút nữa thì khiến cho Lam Thái Thú quên đi chính sự.
Hắn đến tìm Lam Thải Nhi chính là vì Trần mập cùng Phách Tam Quyền.
Trong mấy thế lực lớn ở Ly Thành thì Sơn Hải bang giống như một căn bệnh vây, bọn họ ở trong thành trộm cắp, thu phí bảo hộ cũng không nói làm gì, nhưng lần này lại còn giết người cướp của.
Lam Ứng Vũ đã sớm muốn trừng trị Sơn Hải bang, nhưng Sơn Hải bang ở Ly Thành đã có lịch sử rất lâu đời, bề ngoài lại làm ăn hợp pháp nên không có chứng cớ, Lam Thái Thú cũng không thể điều tra Sơn Hải bang.
Lần này nhờ có sự phát hiện tình cờ của Lam Thải Nhi khiến cho Lam Thái Thú rốt cuộc cũng tìm được đầu mối.
Nhưng sau khi để cho cha con họ Lam tình cờ biết chuyện, nhóm người Trần mập kia sau lần xuất hiện ở lầu Cư Kỳ thì sau đó không còn xuất hiện nữa, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Lần thọ yến này, ta còn cố ý mời người Sơn Hải bang tới để thăm dò thực hư, đến lúc đó ta tự có chừng mực.” Lam Thái Thú sau khi thương lượng với Văn Sách, vẫn quyết định thăm dò Sơn Hải bang trước.
“Văn Sách, ngươi đi một chuyến đến Diệp phủ, thăm dò một chút, nếu đối phương là người không tệ thì đưa thiệp mời, nhưng nếu đối phương là loại người trong lòng luôn có ý đồ xấu thì ngươi hãy âm thầm tìm cách trừ khử nàng ta.” Sau khi Lam Thải Nhi đi ra sân sau thì Lam Ứng Vũ nói.
Ở Ly Thành này ai cũng đừng hòng làm tổn thương đến con gái của hắn.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt bế quan đã mấy ngày.
Hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt vẫn giống như thường ngày, luyện châm ở tiểu viện.
Nhưng sau khi đã luyện nhiều trên người nộm và thú vật, thì giờ đây Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy đã đến lúc cần luyện dùng một chút trên “mục tiêu sống”.
"Tiểu Chi Ước, ở đây có đùi gà rất ngon nha.” Diệp Lăng Nguyệt giơ một cái đùi gà nướng thơm ngát trong tay về phía tiểu Chi Ước đang ăn hạt dưa lắc lư qua lại.
"Chi Ước"
Tiểu Chi Ước vừa nhìn thấy đùi gà còn to hơn cả nó thì lập tức bỏ lại hạt dưa đang ăn dở, Tiểu Chi Ước vui vẻ bay về hướng của Diệp Lăng Nguyệt, căn bản không để ý đến, chính mình đang từng bước một đi vào trong bẫy của vị chủ nhân vô lương tâm.
Chờ đến khi hai móng vuốt của nó ôm lấy đùi gà nướng, lúc nó đang chuẩn bị ăn ngấu nghiến.
Lông của nó dựng đứng, sát khí!
Một cây Long Tiên Châm bay đến.
“Chi Ước!”
Tiểu Chi Ước suýt chút nữa là rơi lệ.
Ta ngăn cản, ta ngăn cản!
Rất nhanh liền đưa đùi gà nướng mà nó đang vồ lấy để đỡ, nhưng không ngờ Long Tiên Châm kia bỗng nhiên chia ra làm ba, trong đó có hai cây đã đâm vào người của Tiểu Chi Ước.
Nhất thời nó cảm thấy toàn thân giống như bị sấm sét bổ trúng vậy, một trận đau tê dại.
Nhìn chủ nhân cười tà ác, nhưng Tiểu Chi Ước vẫn chưa từ bỏ ý định ôm lấy đùi gà nướng chạy trốn.
Một bước, hai bước... Đến bước thứ sáu thì Tiểu Chi Ước không nhịn được, tứ chi đạp một cái rồi ngã nằm ra đất, toàn thân tê dại, Tiểu Chi Ước cho đến khi chét vẫn ôm lấy đùi gà kia không thả.
“Xem ra đã luyện thành Thất Bộ Điệt.” Diệp Lăng Nguyệt sờ cằm một cái, ngay cả thân thủ của tiểu Chi Ước cũng tránh không thoát, xem ra đã bước đầu luyện thành quỷ môn thập tam châm này.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị cởi bỏ “Thất Bộ Điệt” ra khỏi người của tiểu Chi Ước thì ngũ cữu Diệp Hoàng Hiên hớt hải chạy vào.
“Lăng Nguyệt, ngươi mau đến đại sảnh, Văn quản gia của phủ Thái thú chỉ đích danh muốn gặp ngươi.
Phủ Thái Thú?
Ba chữ kia, đừng nói là Diệp Lăng Nguyệt, ngay cả người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn trên thương trường như Diệp Hoàng Hiên nghe xong cũng đều phải kinh ngạc.
Ngay lúc nãy, quản gia của phủ Thái Thú bỗng nhiên tới cửa viếng thăm, hơn nữa nói rõ phải gặp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Hiên còn tưởng rằng là Diệp Lăng Nguyệt đã đắc tội với phủ Thái Thú nên mới vội vàng kêu nàng đến đại sảnh.
Diệp Lăng Nguyệt lúc mới nghe cũng có chút giật mình, nàng mới tới Ly Thành, lại chưa từng quen biết với quan gia, càng không cần phải nói đến thế lực quan gia lớn nhất ở Ly Thành, phủ Thái Thú.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì muốn tránh cũng không khỏi, Diệp Lăng Nguyệt sau khi thay quần áo khác, liền đến đại sảnh để gặp khách.
Nhìn chủ nhân đi ra, cả đầu lưỡi của Tiểu Chi Tức đều đã tê dại, càng thảm hơn chính là nó còn nhìn thấy một con mèo đen lớn đang ở trên vách tường quan sát nó... và đùi gà nướng của nó.
Chủ nhân người mau quay lại đi.
“Đó là Bách Niên Hầu Tửu mà con lấy được từ chỗ của một tiểu muội muội. Nhắc tới, con đang muốn thương lượng với cha chuyện này, con dự định mời Diệp Lăng Nguyệt của Diệp phủ ở trong thành tới tham gia thọ yến, không biết ý cha như thế nào?” Lam Thải Nhi có lòng muốn giới thiệu Diệp Lăng Nguyệt cho cha biết.
Lam Ứng Vũ cùng Văn Sách có hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên sau khi Lam Thải Nhi đến Ly Thành nói muốn mời bằng hữu đến nhà làm khách, hơn nữa còn là tham gia thọ yến của phủ Thái thú.
Người được mời trong thọ yến lần này của Lam Ứng Vũ đều là những nhân vật có tiếng tăm trong Ly Thành, có thể có được một tấm thiệp mời thọ yến đều là những người tai to mặt lớn.
Thái thú Lam Ứng Vũ cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp phủ, nếu nhớ không lầm thì đối phương là một thương nhân buôn bán quặng hắc thiết, ngoài ra gia chủ của Diệp gia cũng là một võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong.
Hậu Thiên Võ Giả, có thể xưng bá ở Thu Phong Trấn, nhưng ở Ly Thành, nơi có Tiên Thiên cao thủ trấn giữ, thì đừng nói là đệ nhất, ngay cả đệ tam cũng chỉ là miễn cưỡng.
Nên tiểu nữ của những nhà như thế tám phần mười cũng là nhân vật có cảnh giới tu luyện cao.
Lam Ứng Vũ xuất thân là vũ phu, nhưng hắn có thể dựa vào thực lực của bản thân, trở thành tướng quân của Đại Hạ, trong đó tuy cũng có công lao của Văn Sách, nhưng bản thân hắn cũng không phải là bù nhìn.
Lam Ứng Vũ rất hiểu tính tình nữ nhi của mình, con gái lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, khi còn ở Đế Đô, ngay cả con cháu của hoàng thất cũng chưa chắc để ở trong mắt.
Những người qua lại với nàng tất cả đều là các vị tiểu thư thiếu gia Vương Gia Phủ và Hầu gia Phủ, không nghĩ tới sau khi đến Ly Thành lại kết làm tri kỷ với một thường dân.
Bạn bè của nàng đều là các vị tiểu thư, thiếu gia của phủ Hầu Gia và phủ Vương Gia, không ngờ khi đến Ngọc Thành lại xem một người bình dân là tri kỉ.
Lam Thải Nhi có thể kết giao bằng hữu vốn là chuyện tốt, nhưng ở Ngọc Thành có nhiều thế lực, rồng rắn lẫn lộn, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Lăng Nguyệt, thân thế bối cảnh gia đình không rõ, không thể không đề phòng.
Huống chi, nghe Lam Thải Nhi nói, đối phương cũng không biết nàng là thiên kim của Thái Thú, hai người chỉ gặp qua một lần, nhưng lại tặng Bách Niên Hầu Tửu vô cùng trân quý, Lam Ứng Vũ chỉ sợ con gái mắc lừa.
Nhưng thấy Lam Thải Nhi đang vui. Lam Ứng Vũ cũng không tiện bác bỏ đi tâm ý của con gái, trầm ngâm một lúc cũng miễn cưỡng đáp ứng.
“Thải nhi, như vậy đi, ta sẽ sai Văn thúc thúc đến đưa thiếp mời cho vị tiểu thư đó.” Lam Thải Nhi không nghi ngờ gì, vui vẻ đáp ứng.
Nàng còn đang muốn cùng Diệp Lăng Nguyệt thảo luận một chút về chuyện của Bách Niên Hầu Tửu.
“Đúng rồi, Thải nhi, ta và Văn thúc thúc tới còn có một việc muốn hỏi con, con chắc chắn việc mất trộm trầm hương lần lày là có sự trợ giúp của Sơn Hải bang?” Bách Niên Hầu Tửu thiếu chút nữa thì khiến cho Lam Thái Thú quên đi chính sự.
Hắn đến tìm Lam Thải Nhi chính là vì Trần mập cùng Phách Tam Quyền.
Trong mấy thế lực lớn ở Ly Thành thì Sơn Hải bang giống như một căn bệnh vây, bọn họ ở trong thành trộm cắp, thu phí bảo hộ cũng không nói làm gì, nhưng lần này lại còn giết người cướp của.
Lam Ứng Vũ đã sớm muốn trừng trị Sơn Hải bang, nhưng Sơn Hải bang ở Ly Thành đã có lịch sử rất lâu đời, bề ngoài lại làm ăn hợp pháp nên không có chứng cớ, Lam Thái Thú cũng không thể điều tra Sơn Hải bang.
Lần này nhờ có sự phát hiện tình cờ của Lam Thải Nhi khiến cho Lam Thái Thú rốt cuộc cũng tìm được đầu mối.
Nhưng sau khi để cho cha con họ Lam tình cờ biết chuyện, nhóm người Trần mập kia sau lần xuất hiện ở lầu Cư Kỳ thì sau đó không còn xuất hiện nữa, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Lần thọ yến này, ta còn cố ý mời người Sơn Hải bang tới để thăm dò thực hư, đến lúc đó ta tự có chừng mực.” Lam Thái Thú sau khi thương lượng với Văn Sách, vẫn quyết định thăm dò Sơn Hải bang trước.
“Văn Sách, ngươi đi một chuyến đến Diệp phủ, thăm dò một chút, nếu đối phương là người không tệ thì đưa thiệp mời, nhưng nếu đối phương là loại người trong lòng luôn có ý đồ xấu thì ngươi hãy âm thầm tìm cách trừ khử nàng ta.” Sau khi Lam Thải Nhi đi ra sân sau thì Lam Ứng Vũ nói.
Ở Ly Thành này ai cũng đừng hòng làm tổn thương đến con gái của hắn.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt bế quan đã mấy ngày.
Hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt vẫn giống như thường ngày, luyện châm ở tiểu viện.
Nhưng sau khi đã luyện nhiều trên người nộm và thú vật, thì giờ đây Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy đã đến lúc cần luyện dùng một chút trên “mục tiêu sống”.
"Tiểu Chi Ước, ở đây có đùi gà rất ngon nha.” Diệp Lăng Nguyệt giơ một cái đùi gà nướng thơm ngát trong tay về phía tiểu Chi Ước đang ăn hạt dưa lắc lư qua lại.
"Chi Ước"
Tiểu Chi Ước vừa nhìn thấy đùi gà còn to hơn cả nó thì lập tức bỏ lại hạt dưa đang ăn dở, Tiểu Chi Ước vui vẻ bay về hướng của Diệp Lăng Nguyệt, căn bản không để ý đến, chính mình đang từng bước một đi vào trong bẫy của vị chủ nhân vô lương tâm.
Chờ đến khi hai móng vuốt của nó ôm lấy đùi gà nướng, lúc nó đang chuẩn bị ăn ngấu nghiến.
Lông của nó dựng đứng, sát khí!
Một cây Long Tiên Châm bay đến.
“Chi Ước!”
Tiểu Chi Ước suýt chút nữa là rơi lệ.
Ta ngăn cản, ta ngăn cản!
Rất nhanh liền đưa đùi gà nướng mà nó đang vồ lấy để đỡ, nhưng không ngờ Long Tiên Châm kia bỗng nhiên chia ra làm ba, trong đó có hai cây đã đâm vào người của Tiểu Chi Ước.
Nhất thời nó cảm thấy toàn thân giống như bị sấm sét bổ trúng vậy, một trận đau tê dại.
Nhìn chủ nhân cười tà ác, nhưng Tiểu Chi Ước vẫn chưa từ bỏ ý định ôm lấy đùi gà nướng chạy trốn.
Một bước, hai bước... Đến bước thứ sáu thì Tiểu Chi Ước không nhịn được, tứ chi đạp một cái rồi ngã nằm ra đất, toàn thân tê dại, Tiểu Chi Ước cho đến khi chét vẫn ôm lấy đùi gà kia không thả.
“Xem ra đã luyện thành Thất Bộ Điệt.” Diệp Lăng Nguyệt sờ cằm một cái, ngay cả thân thủ của tiểu Chi Ước cũng tránh không thoát, xem ra đã bước đầu luyện thành quỷ môn thập tam châm này.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị cởi bỏ “Thất Bộ Điệt” ra khỏi người của tiểu Chi Ước thì ngũ cữu Diệp Hoàng Hiên hớt hải chạy vào.
“Lăng Nguyệt, ngươi mau đến đại sảnh, Văn quản gia của phủ Thái thú chỉ đích danh muốn gặp ngươi.
Phủ Thái Thú?
Ba chữ kia, đừng nói là Diệp Lăng Nguyệt, ngay cả người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn trên thương trường như Diệp Hoàng Hiên nghe xong cũng đều phải kinh ngạc.
Ngay lúc nãy, quản gia của phủ Thái Thú bỗng nhiên tới cửa viếng thăm, hơn nữa nói rõ phải gặp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Hiên còn tưởng rằng là Diệp Lăng Nguyệt đã đắc tội với phủ Thái Thú nên mới vội vàng kêu nàng đến đại sảnh.
Diệp Lăng Nguyệt lúc mới nghe cũng có chút giật mình, nàng mới tới Ly Thành, lại chưa từng quen biết với quan gia, càng không cần phải nói đến thế lực quan gia lớn nhất ở Ly Thành, phủ Thái Thú.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì muốn tránh cũng không khỏi, Diệp Lăng Nguyệt sau khi thay quần áo khác, liền đến đại sảnh để gặp khách.
Nhìn chủ nhân đi ra, cả đầu lưỡi của Tiểu Chi Tức đều đã tê dại, càng thảm hơn chính là nó còn nhìn thấy một con mèo đen lớn đang ở trên vách tường quan sát nó... và đùi gà nướng của nó.
Chủ nhân người mau quay lại đi.
Bình luận facebook