-
Chương 46-50
Chương 46: Ông đáng chết!
Nhà họ Cung.
Lúc này, trong đại sảnh phủ đệ nhà họ Cung.
Cung Thắng ngồi ở ghế chủ, Cung Thanh đứng bên cạnh, Đường Sở Sở bị áp giải đến đây.
"Là các người! Các người muốn làm gì?"
Đường Sở Sở nhìn hai ba con nhà họ Cung, mặt biến sắc, trầm giọng nói.
"Đường tiểu thư, chúng tôi tìm cô đến đây là có chuyện muốn hỏi cô. Nếu cô ngoan ngoãn trả lời, chúng tôi có thể thả cô đi!"
Cung Thắng nhấp ngụm trà, thản nhiên nói.
"Các người dám bắt tôi, anh Tiểu Phàm sẽ không tha cho các người!"
Đường Sở Sở lập tức hét lên.
"Tên khốn kia á? Cô cho rằng anh ta giết đại thiếu gia nhà họ Bạch là giỏi lắm sao? Nếu anh ta dám đến, hôm nay tôi sẽ khiến anh ta chôn thây ở đây!"
Cung Thanh nói với vẻ mặt khinh thường.
"Được rồi Đường tiểu thư, hãy nói cho tôi biết công thức điều chế đan Trú Nhan là gì."
Cung Thắng nhìn Đường Sở Sở, hỏi thẳng.
"Thì ra các người bắt tôi là vì muốn biết công thức điều chế của đan Trú Nhan. Nhà họ Cung tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn ở Thiên Hải, vậy mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ này, đúng là vô liêm sỉ! Tôi sẽ không nói cho các người biết công thức điều chế đan Trú Nhan đâu, các người hết hi vọng đi!"
Đường Sở Sở kiên quyết nói.
"Đường tiểu thư đừng ép tôi làm một số chuyện không hay với cô!"
Cung Thắng nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ba giao cô ta cho con, con sẽ dạy dỗ cô ta đàng hoàng, đảm bảo đến lúc đó cô ta sẽ nói hết."
Lúc này, Cung Thanh đi tới trước mặt Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên vẻ gian ác.
"Người tôi muốn mà cậu cũng dám động vào sao?"
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
Hạ đại sư xuất hiện.
"Hạ đại sư!"
Cung Thắng và Cung Thanh khom lưng chào hỏi Hạ đại sư.
"Cút sang một bên!"
Hạ đại sư liếc nhìn Cung Thanh, tát gã bay ra ngoài.
Cung Thắng thấy con trai bị đánh cũng không dám nói gì.
"May mà vẫn còn trong trắng."
Sau đó, Hạ đại sư nhìn Đường Sở Sở. Sau khi quan sát đối phương, lão ta thở phào một hơi, nở nụ cười xấu xa: "Thân thể Huyền m, cuối cùng thì cô cũng rơi vào tay tôi!"
"Ông... ông là ai? Ông muốn làm gì?"
Đường Sở Sở nhìn người đàn ông mặc áo bào đen, tóc tai bù xù này, đanh mặt nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không giết cô. Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi, mượn khí Huyền m của cô. Đến lúc đó, nội thương trên người tôi sẽ hoàn toàn khôi phục, thậm chí năng lực sẽ tăng thêm một cấp. Ha ha ha... Sau này cô chính là lô đỉnh tu luyện của tôi!"
Hạ đại sư nhìn Đường Sở Sở, đồng thời cười to. Lão ta túm lấy Đường Sở Sở đi ra ngoài.
"Thanh ơi, con có sao không?"
Sau khi Hạ đại sư rời đi, Cung Thắng vội vàng đi tới chỗ Cung Thanh đỡ gã dậy.
"Con không sao, chỉ tiếc là Đường Sở Sở đẹp như vậy lại để cho lão già kia được hời."
Cung Thanh không cam lòng.
"Suỵt, đừng nói lung tung!"
Cung Thắng cuống quýt che miệng Cung Thanh, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bên ngoài phủ đệ nhà họ Cung.
Tiếng ô tô chói tai vang lên.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, một chiếc McLaren cực ngầu lao đến như một vệt sáng bạc, dừng trước cổng nhà họ Cung.
Cửa xe mở ra, Diệp Phàm đằng đằng sát khí bước ra. Hắn liếc nhìn nhà họ Cung rồi xông vào.
Rầm!
Một giây sau, cánh cổng bằng đồng cổ của nhà họ Cung vỡ tan tành, làm cả nhà họ Cung chấn động.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Cung Thắng và Cung Thanh đều bị âm thanh này dọa giật mình.
"Người đâu, có chuyện gì vậy?"
Cung Thắng lập tức hét lên.
"Gia chủ, không ổn rồi!"
Ngay sau đó, quản gia nhà họ Cung vội vã xông vào.
"Xảy ra chuyện gì mà cuống lên thế?"
Cung Thắng quát.
"Gia chủ, có một người xông vào, đang đại khai sát giới ở bên ngoài!"
Quản gia trả lời.
"Gì cơ? Kẻ nào dám to gan như vậy, dám xông vào nhà họ Cung chúng ta?"
Cung Thanh la to.
"Hình như là thằng nhóc lúc trước đã giết đại thiếu gia nhà họ Bạch!"
Quản gia đáp.
Sắc mặt Cung Thắng và Cung Thanh lập tức thay đổi.
"Không ngờ thằng nhãi này dám đến thật, con sẽ cho người giải quyết nó."
Cung Thanh dứt khoát nói.
"Khoan đã! Thanh à, con lập tức đến mật thất tìm Hạ đại sư, nhờ ông ta ra tay!"
Cung Thắng nói với Cung Thanh.
"Ba à, mặc dù thằng nhãi này có tí võ công, nhưng không đến mức cần Hạ đại sư ra tay chứ? Nhà họ Cung chúng ta có nhiều vệ sĩ như vậy mà không đối phó với một mình anh ta được chắc?"
Cung Thanh không hiểu nổi.
"Bảo con đi thì đi mau lên!"
Cung Thắng lạnh lùng quát.
"Vâng!"
Cung Thanh gật đầu, rời đi.
"Quản gia, thông báo cho toàn bộ vệ sĩ trong gia tộc và mấy vị cao thủ kia đến ngăn chặn người này!"
Cung Thắng ra lệnh.
Trong một căn mật thất của nhà họ Cung, Hạ đại sư vừa mới mang Đường Sở Sở đến đây, đang định ra tay thì Cung Thanh chạy tới.
"Hạ đại sư, không xong rồi, đã xảy ra chuyện!"
Cung Thanh gào lên.
"Đồ vô dụng, ai bảo cậu đến đây? Cút mau!"
Hạ đại sư mắng Cung Thanh.
"Hạ đại sư, người yêu của Đường Sở Sở đến nhà họ Cung rồi, ba tôi muốn nhờ ông ra tay bắt người này!"
Cung Thanh nói.
"Anh Tiểu Phàm tới rồi, các người chết chắc!"
Nghe thấy Diệp Phàm đã tới, Đường Sở Sở lập tức yên tâm.
"Anh Tiểu Phàm? Gọi thân thiết thế! Đáng tiếc, cô là người của tôi. Về phần người yêu của cô, cậu ta đã muốn chết thì tôi sẽ tiến cậu ta một đoạn!"
"Người đẹp chờ tôi nhé! Tôi sẽ nhanh chóng trở lại!"
Hạ đại sư nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười xấu xa, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này, trong phủ đệ nhà họ Cung đã máu chảy thành sông.
Diệp Phàm giống như một sát thần, điên cuồng giết người nhà họ Cung.
Không lâu sau, Cung Thắng dẫn theo tất cả vệ sĩ nhà họ Cung lao ra.
"Xông lên! Ai bắt được cậu ta thì thưởng một triệu!"
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm và nói.
Tức thì các cao thủ, vệ sĩ nhà họ Cung điên cuồng xông về phía Diệp Phàm, chuẩn bị chém giết hắn để lấy một triệu kia.
"Muốn chết!"
Trong mắt Diệp Phàm ngùn ngụt sát ý. Hắn vung tay lên, vô số kim bạc bắn ra, đâm trúng giữa trán đám người này.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ, vệ sĩ nhà họ Cung đã nằm trên đất, mất mạng tại chỗ!
Cung Thắng thấy vậy, toàn thân cứng đờ.
"Sở Sở đâu?"
Một giây sau, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Cung Thắng, vừa bóp cổ ông ta vừa quát.
"Người trẻ tuổi có chút bản lĩnh đấy!"
Lúc này, một giọng nói âm u vang lên.
Hạ đại sư đột nhiên xuất hiện, nhìn Diệp Phàm cười gằn.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hạ đại sư.
"Vợ của cậu sắp trở thành lô đỉnh tu luyện của tôi rồi. Cậu đó, có thân thể Huyền m quý báu như vậy mà lại không động vào, đúng là phí của trời! Cậu không biết hưởng thụ thì giao thân thể Huyền m này cho tôi hưởng thụ đi!"
Hạ đại sư nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Ông đáng chết!"
Diệp Phàm nghe đối phương nói vậy, khí thế sát phạt cực kỳ đáng sợ bùng phát, bao phủ cả nhà họ Cung, biến nơi này thành địa ngục Tu La!
"Cậu..."
Hạ đại sư cảm nhận được khí thế sát phạt mà Diệp Phàm phát ra. Mặt lão ta biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ầm!
Diệp Phàm thẳng tay giáng một quyền tấn công Hạ đại sư.
Chương 47: Không ai có thể uy hiếp tao!
Hạ đại sư biến sắc, dốc toàn lực đỡ một quyền này của Diệp Phàm. Kết quả là lão ta lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Một tiếng động lớn vang lên.
Hạ đại sư bay xa mấy chục mét rồi đập xuống đất, hộc máu, hai tay gãy nát. Lão ta đã mất năng lực chiến đấu.
"Cậu..."
Hạ đại sư đau đớn nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ cảm xúc sợ hãi.
Lão ta không ngờ người này lại có thực lực đáng sợ như vậy, thật sự là vượt quá sức tưởng tượng!
Diệp Phàm bước từng bước về phía đối phương, sát khí vô tận!
"Sư đệ!"
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Một người đàn ông mặc trường bào màu xám xuất hiện.
"Sư ca cứu đệ với!"
Hạ đại sư kích động kêu lên khi thấy người đàn ông mặc trường bào màu xám này xuất hiện.
"Chàng trai à, cậu là ai? Sao lại ra tay với sư đệ của tôi?"
Người đàn ông mặc trường bào màu xám nhìn Diệp Phàm, trầm giọng nói.
"Sư ca giết cậu ta đi, cậu ta đến cướp thân thể Huyền m đấy!"
Hạ đại sư vội vàng lên tiếng.
"Thân thể Huyền m? Đệ tìm được thân thể Huyền m rồi hả?"
Người đàn ông mặc trường bào màu xám giật mình, nhìn Hạ đại sư.
"Đúng vậy, thân thể Huyền m đang ở trong tay đệ. Chỉ cần sư ca giết cậu ta, đệ sẽ giao cho sư ca."
Hạ đại sư lập tức nói.
Ầm!
Diệp Phàm bất chợt tung ra một chưởng, đánh Hạ đại sư thành bột phấn.
"Giết người từ xa? Lẽ nào cậu..."
Người đàn ông mặc trường bào màu xám nhìn thấy Diệp Phàm giết sư đệ của mình thì con ngươi co rụt lại, thốt lên đầy kinh ngạc.
Có điều ông ta còn chưa nói xong, một cây kim bạc đã phóng nhanh tới, đâm xuyên qua giữa trán của ông ta. Người đàn ông này chết ngay tại chỗ.
Đến lúc chết, người đàn ông mặc trường bào màu xám cũng không ngờ mình còn chưa làm gì mà đã mất mạng rồi.
Thậm chí ông ta còn chẳng có cơ hội nói ra thân phận của mình để dọa Diệp Phàm, chết cực kỳ tức tưởi!
"Sở Sở đang ở đâu?"
Lúc này, Diệp Phàm vừa nhìn Cung Thắng vừa quát.
"Diệp Phàm, vợ của mày đang ở trong tay tao!"
Giọng nói của Cung Thanh bỗng vang lên.
Một tay gã giữ chặt Đường Sở Sở, tay còn lại gí dao găm vào cổ cô.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở gọi Diệp Phàm.
"Mày muốn chết hả?"
Diệp Phàm nhìn Cung Thanh, lạnh lùng cất lời.
"Thằng nhãi, nếu mày không muốn vợ mày xảy ra chuyện thì lập tức phế bỏ hai chân, nếu không tao sẽ giết cô ta ngay bây giờ!"
Cung Thanh nói với Diệp Phàm.
"Anh Tiểu Phàm, đừng!"
Đường Sở Sở biến sắc, hét lên với Diệp Phàm.
"Không ai có thể uy hiếp tao!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Lẽ nào mày..."
Vút!
Cung Thanh đang định nói tiếp thì một cây kim bạc bay vút tới, một vệt sáng màu bạc xuyên qua giữa trán. Gã trợn to mắt, ngã lăn ra đất.
Vèo!
Nháy mắt Diệp Phàm đã đến bên cạnh Đường Sở Sở, ôm chầm lấy cô.
"Xin lỗi Sở Sở vì đã để em phải sợ hãi!"
Diệp Phàm xin lỗi Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao."
Đường Sở Sở mỉm cười lắc đầu, cực kỳ bình tĩnh!
"Thanh con!"
Lúc này, Cung Thắng thấy con trai chết thảm liền rống lên đầy bi thương.
"Ông cũng đáng chết!"
Diệp Phàm nhìn Cung Thắng, cũng phóng ra một cây kim bạc, giết chết gia chủ nhà họ Cung.
Cùng lúc đó, bốn người Xuân Lan dẫn theo người của Bách Hoa Lâu tới.
"Thiếu chủ không sao chứ?"
Xuân Lan hỏi Diệp Phàm.
"Tôi không sao. Nơi này giao cho các cô, tôi muốn nhà họ Cung hoàn toàn biến mất trên thế gian."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Bốn người Xuân Lan gật đầu.
Sau đó, Diệp Phàm đưa Đường Sở Sở rời khỏi nơi này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Kế tiếp, những người còn lại của nhà họ Cung bị đám người Xuân Lan giết sạch, ngay cả những thành viên nhà họ Cung đang ở bên ngoài cũng bị người của Bách Hoa Lâu giết. Tiếp đó, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Cung đều rơi vào tay Bách Hoa Lâu.
Đến lúc này, nhà họ Cung trở thành gia tộc thứ hai trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải bị diệt vong.
Trên chiếc xe McLaren, Đường Sở Sở hỏi: "Anh Tiểu Phàm, họ là ai vậy?"
"Họ là người của Thất sư phụ."
Diệp Phàm trả lời.
"Ồ. Đúng rồi, anh Tiểu Phàm này, lúc về anh đừng nói cho Tiểu Manh chuyện của em nhé, em không muốn con bé lo lắng."
Đường Sở Sở nói.
"Được."
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, hai người về tới nhà.
"Hai người đi đâu làm gì vậy? Cơm nước đã xong xuôi rồi mà không thấy người về ăn."
Trần Tiểu Manh ngồi ở bàn cơm, ăn ngon lành.
"Con nhóc này chỉ biết ăn thôi."
Diệp Phàm trêu ghẹo.
"Tôi còn nhỏ, không ăn nhiều thì làm sao mà lớn được! Còn nữa, ai bảo anh nấu cơm ngon như vậy chứ, không thể trách tôi được."
Trần Tiểu Manh phản bác.
"Con nhóc này còn lý sự!"
Diệp Phàm hậm hực nói.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Đường Sở Sở mỉm cười lên tiếng.
Sau đó bọn ăn cơm, ăn xong lại tới lượt Diệp Phàm rửa bát.
Trần Tiểu Manh xem tivi một lát rồi về phòng.
"Anh Tiểu Phàm về phòng đợi em nhé!"
Lúc này, Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Sao thế em?"
Diệp Phàm hỏi.
"Chẳng phải lúc trước em đã nói sẽ tặng anh một niềm vui bất ngờ sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, cười ngượng ngùng.
"Niềm vui bất ngờ!"
Hai mắt Diệp Phàm sáng ngời: "Được!"
Hắn thu dọn xong liền về phòng.
Còn Đường Sở Sở thì đỏ mặt đi về phòng mình.
Khoảng mười phút sau, Đường Sở Sở khoác một chiếc áo gió đi vào phòng Diệp Phàm.
"Sở Sở à, muộn rồi em còn mặc áo gió làm gì?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, vừa nói vừa cầm cốc uống nước.
Đường Sở Sở cởi áo gió ra.
Phụt!
Diệp Phàm vừa mới uống nước lập tức phun ra.
"Anh Tiểu Phàm không sao chứ?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, ân cần hỏi han.
"Khụ khụ khụ, anh không sao."
“Nhưng mà Sở Sở…”
Diệp Phàm lúng túng nhìn Đường Sở Sở.
Lúc này Đường Sở Sở đã cởi áo gió ra, trên người mặc đồ ren vô cùng gợi cảm.
Bộ đồ này phối với thân hình hoàn mỹ không chút tì vết của Đường Sở Sở quả là tuyệt vời!
Nếu không phải Diệp Phàm có khả năng kiềm chế phi phàm, thì e là hắn đã làm chuyện xấu từ lâu rồi!
"Anh Tiểu Phàm, anh có thích niềm vui bất ngờ này không?"
Đường Sở Sở e lệ nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội vàng mặc áo gió cho Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm..."
Đường Sở Sở sững sờ.
"Sở Sở à, bộ đồ này không hợp với em!"
Diệp Phàm nói.
"Anh Tiểu Phàm, em chỉ muốn..."
"Sở Sở, anh biết ý của em. Có điều hiện tại không phải lúc thích hợp, khi nào thời cơ chín muồi, em sẽ trở thành người phụ nữ chân chính của anh. Em cứ yên tâm."
Diệp Phàm vỗ về.
"Anh Tiểu Phàm, không phải là cơ thể anh có vấn đề gì đấy chứ? Anh yên tâm, em không để ý đâu."
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói.
Sắc mặt Diệp Phàm lập tức tối sầm.
"Cô nàng này nói linh tinh gì thế? Người đàn ông của em rất khỏe mạnh đấy nhé!"
Diệp Phàm gõ mũi Đường Sở Sở, cười bất lực.
"Thật ư?"
Đường Sở Sở mở to mắt nhìn Diệp Phàm.
"Thật mà! Em đừng đoán mò nữa. Được rồi, em mau về phòng đi!"
Diệp Phàm dứt khoát đưa Đường Sở Sở về phòng.
Sau đó, hắn trở về phòng của mình, uống liền mấy ngụm nước thì cõi lòng mới bình tĩnh lại.
"Haiz, mình đúng là Liễu Hạ Huệ mà!"
Diệp Phàm cảm thán với tâm trạng bất đắc dĩ.
Hắn không phát sinh quan hệ với Đường Sở Sở bởi vì cô là thân thể Huyền m. Thể chất này là thể chất tu võ tuyệt vời, một khi bắt đầu tu luyện Võ đạo, tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác gấp trăm lần.
Tuy nhiên, một khi người có thể chất này phá trinh thì hiệu quả tu luyện sẽ giảm rất nhiều.
Lúc trước sư phụ đã dặn hắn không được động vào Đường Sở Sở.
Cũng chính vì vậy nên từ trước tới giờ hắn mới không làm gì cô!
"Đại sư phụ à, người hại con khổ quá đi mất!"
Diệp Phàm than thở.
"Nhưng Đại sư phụ dặn mình không được động vào Sở Sở liệu có nguyên nhân nào khác không nhỉ? Lẽ nào..."
Diệp Phàm chợt nghĩ tới điều gì đó, trong đầu hiện ra một dung nhan tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành!
Chương 48: Hy sinh một người, cứu hàng triệu người
Tại Thiên Hải, ở nhà họ Yến thuộc một trong năm gia tộc lớn.
Lúc này, chủ gia tộc họ Yến - Yến Nam Thiên đang nhìn xác Yến Phi Phi - con gái ông ta, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, quanh người tỏa ra khí thế đáng sợ!
“Đã điều tra được là ai làm chưa?”
Yến Nam Thiên nói bằng giọng lạnh thấu xương.
“Là do Diệp Phàm - người đàn ông của tổng giám đốc nhà họ Đường làm ạ!”
Lúc này, thuộc hạ Tiểu Ngũ của Yến Nam Thiên nói.
“Là hắn à!”
Trong mắt Yến Nam Thiên lập tức xuất hiện sát khí lạnh như băng.
“Chủ gia tộc, có cần tôi đi bắt hắn không?”
Tiểu Ngũ nói.
“Tên nhãi đó không dễ đối phó như thế, cứ liên lạc với tổ chức, bảo họ cử người tới rồi ra tay!”
Yến Nam Thiên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Tiểu Ngũ gật đầu.
Tại căn cứ Chiến Bộ ở Đế Đô!
Trong một phòng họp cao cấp, mấy người đàn ông mặc đồ chiến đấu đang ngồi với nhau.
Họ là cấp cao của Chiến Bộ Trung Quốc, ai cũng đeo hàm tướng thực thụ!
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, một ông lão tóc bạc bước vào.
“Long soái!”
Các cấp cao Chiến Bộ đang có mặt lập tức đứng dậy, cúi chào ông lão này.
Ông ấy chính là thống soái tối cao của Chiến Bộ Trung Quốc, được gọi là Long soái - Long Chiến Thiên!
“Mọi người ngồi đi, chắc ai cũng biết tin tức từ Chiến Bộ nước Lưu Ly rồi nhỉ?”
Long Chiến Thiên ngồi ở ghế chính giữa, nhìn mọi người, hỏi.
“Long soái, nước Lưu Ly đúng là trơ tráo thật, không ngờ họ lại đưa ra yêu cầu như thế!”
Một cấp cao của Chiến Bộ nói thẳng.
“Dù sao người chết lần này cũng là cậu chủ nhà họ Kim, chắc chắn họ rất tức giận, đưa ra yêu cầu đó cũng là chuyện bình thường!”
Một cấp cao khác nói.
“Vậy ý ông là nên giao thanh niên đã giết cậu chủ nhà họ Kim cho nước Lưu Ly à?”
Cấp cao Chiến Bộ vừa lên tiếng kia bất mãn hỏi.
“Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn trên mạng, thanh niên kia được gọi là anh hùng Trung Quốc, nếu chúng ta bắt cậu ta rồi giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến tinh thần của nhân dân Trung Quốc à?”
“Khi đó chuyện này sẽ gây ra sóng gió lớn hơn, thậm chí khiến người ngoài nghĩ rằng chúng ta sợ nước Lưu Ly!”
Cấp cao Chiến Bộ thứ ba nói.
“Nhưng Chiến Bộ nước Lưu Ly đã nói rất rõ rồi, nếu chúng ta không giao người cho họ, họ sẽ hủy hiệp ước đồng minh, cho quân đánh chúng ta.”
“Một khi hiệp ước đồng minh bị hủy, chắc chắn các quốc gia khác cũng sẽ ra tay nhân cơ hội này, khi đó, có lẽ Trung Quốc sẽ lại phải đối diện với nguy cơ từ liên quân năm nước!”
“Sợ gì, nếu họ dám đến thì chúng ta cứ đánh thôi!”
“Chín quân đoàn lớn của Trung Quốc cũng không phải hạng xoàng!”
“Năm đó, Trung Quốc ngăn cản được liên quân năm nước vì có Chiến Thần Thiên Sách và quân Thiên Sách của ông ấy, giờ Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mấy chục năm, quân Thiên Sách cũng không còn huy hoàng như xưa, còn không vào nổi top ba trong số chín quân đoàn lớn, ông nghĩ bây giờ chúng ta có thể chống lại liên quân năm nước à?”
Chỉ sau chốc lát, các cấp cao Chiến Bộ đã bắt đầu tranh cãi trong phòng họp.
“Đủ rồi!”
Lúc này, Long Chiến Thiên lạnh lùng quát.
Ông ấy vừa lên tiếng, các cấp cao Chiến Bộ đang cãi nhau cũng im lặng ngay.
“Quân Đao, cậu nghĩ thế nào?”
Long Chiến Thiên nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, vóc người rắn rỏi và đôi mắt lạnh như đao bên cạnh, hỏi.
“Long soái, tuy bây giờ Trung Quốc không sợ các nước khác, nhưng một khi chiến tranh nổ ra lần nữa, chắc chắn Trung Quốc sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề, khi đó cuộc sống yên bình suốt mấy chục năm của người dân Trung Quốc cũng sẽ bị phá hủy!”
Người đàn ông này nói.
“Ý cậu là giao thanh niên này cho nước Lưu Ly à?”
Long Chiến Thiên hỏi.
“Hy sinh một người, cứu hàng triệu người!”
Người đàn ông này bình thản nói.
“Vậy quyết định thế đi.”
“Quân Đao, cậu đích thân tới Thiên Hải một chuyến, nếu thanh niên đó có nguyện vọng gì thì cố gắng đáp ứng cậu ta!”
Long Chiến Thiên nói.
“Vâng!”
Người đàn ông tên Quân Đao gật đầu.
Hôm sau!
Khu biệt thự Tử Kinh.
“Anh Tiểu Phàm, hôm nay đan Trú Nhan chính thức được mở bán trên thị trường, chắc em sẽ về muộn lắm đấy.”
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
“Vậy tối nay anh sẽ đi đón em. Đúng rồi, anh tìm được một vệ sĩ cho em đấy!”
Diệp Phàm nói.
“Vệ sĩ?”
Đường Sở Sở sửng sốt.
“Ừ, chắc cô ấy tới rồi.”
Diệp Phàm gật đầu, ra mở cửa, thấy Đông Mai đang đứng ngoài với bộ đồ màu đen.
“Thiếu chủ!”
Đông Mai cung kính chào Diệp Phàm.
“Đây là?”
Đường Sở Sở nhìn Đông Mai, kinh ngạc hỏi, tối qua cô đã gặp đối phương ở nhà họ Cung.
“Sở Sở, cô ấy là Đông Mai, sau này cô ấy sẽ bảo vệ em, như thế thì anh cũng yên tâm hơn!”
Diệp Phàm nói.
Sau chuyện tối qua, hắn đã tìm Xuân Lan, bảo cô ấy cử người bảo vệ Đường Sở Sở.
Dù sao hắn cũng không thể ở bên Đường Sở Sở suốt được, giờ Sở Sở vẫn chưa tu luyện, chỉ là người bình thường, vẫn cần có người bảo vệ.
Xuân Lan đã cử Đông Mai tới bảo vệ cô.
Với thực lực của Đông Mai, hơn nữa cô ấy cũng là con gái, để cô ấy bảo vệ Sở Sở là phù hợp lắm rồi.
“Cô chủ, chào cô, tôi là Đông Mai, sau này tôi sẽ bảo vệ cô.”
Đông Mai nói với Đường Sở Sở.
“Ừ, phiền cô rồi!”
Đường Sở Sở mỉm cười, đến công ty với Đông Mai.
Diệp Phàm chăm chú nhìn Đường Sở Sở rời đi, đang định về phòng ngủ tiếp, kết quả Đường Chính Đạo lại dẫn mấy người tới nơi này.
“Sao ông lại tới đây?”
Thấy Đường Chính Đạo xuất hiện, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
“Diệp Phàm, cậu suýt khiến nhà họ Đường bị tiêu diệt, còn hại mẹ tôi bị bệnh nặng, khiến bà ấy mất hết thể diện trước mặt người bề dưới, cậu là điềm gở với nhà họ Đường chúng tôi!”
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Nên?”
Diệp Phàm hào hứng nhìn đối phương.
“Nên cậu phải chết, vì tương lai của nhà họ Đường và hạnh phúc của Sở Sở!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng quát, trong mắt xuất hiện sát khí lạnh lẽo.
“Nếu ông giết tôi, chắc chắn Sở Sở sẽ đau lòng!”
“Ông là chú ruột của cô ấy đấy!”
Diệp Phàm nói.
“Con bé chỉ đau lòng một khoảng thời gian thôi. Sau khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Sở Sở, tôi sẽ tìm cho con bé một người chồng xuất sắc hơn cậu gấp trăm nghìn lần, khi đó con bé sẽ quên cậu.”
Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
“Chỉ với câu mà ông vừa nói, nếu ông không phải chú Sở Sở, giờ ông đã chết rồi!”
Mặt Diệp Phàm lạnh tanh.
“Nhãi ranh như cậu cũng ngông cuồng đấy!”
“Tiếc rằng cậu không có vốn liếng để ngông cuồng!”
“Lên!”
Đường Chính Đạo khinh thường nói.
Mấy chiến sĩ của quân Thiên Lang phía sau ông ta lập tức lao tới chỗ Diệp Phàm.
Đúng lúc Diệp Phàm chuẩn bị ra tay dạy dỗ Đường Chính Đạo, một bóng người bỗng xuất hiện, lập tức đánh bay mấy chiến sĩ thuộc quân Thiên Lang.
Rầm, rầm, rầm!
Mấy chiến sĩ quân Thiên Lang nằm dưới đất, không ngừng hộc máu.
Hả?
Đường Chính Đạo biến sắc, nhìn người vừa ra tay.
Người vừa ra tay chính là Khương Uyên - chủ phân điện quận Giang Nam của điện Long Vương.
“Cậu là ai? Dám làm chiến sĩ của quân Thiên Lang bị thương à?”
Đường Chính Đạo sầm mặt nhìn Khương Uyên, quát.
“Thì ra là người của quân Thiên Lang, tôi cứ tưởng ai!”
Khương Uyên khinh thường nói.
“Rốt cuộc cậu là ai? Dám đối đầu với quân Thiên Lang, cậu to gan thật!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng quát, khí thế khủng khiếp tỏa ra từ người ông ta.
“Khương Uyên của điện Long Vương!”
Khương Uyên hờ hững nói.
Chương 49: Tao chọn mày phải chết!
"Cậu là người của Long Vương Điện phải không?"
Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Khương Uyên.
"Các người..."
Sau đó Đường Chính Đạo đưa mắt nhìn Diệp Phàm, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
"Diệp là một người bạn của tôi, có vấn đề gì không?"
"Nếu muốn động vào bạn tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo."
Mặt Khương Uyên lạnh như tiền, nói.
Nhất thời, sắc mặt Đường Chính Đạo không ngừng thay đổi, ông ta liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Nhóc con, xem như cậu may mắn."
Ngay sau đó, Đường Chính Đạo dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi.
Còn Khương Uyên thì quay người nhìn về phía Diệp Phàm: "Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ."
"Vừa rồi cậu làm tốt lắm."
Diệp Phàm nói với Khương Uyên.
"Thân phận của Thiếu chủ đâu phải hạng người như vậy có thể biết chứ?"
"Nhưng Thiếu chủ, có cần phải giải quyết tên này không?"
Khương Uyên hỏi.
"Thôi bỏ đi, dù sao ông ta cũng là chú ba của vợ tôi, tha cho ông ta một mạng đi. Nếu còn có lần sau, vậy đừng trách tôi ác."
"Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại đến đây?"
Diệp Phàm quét mắt nhìn Khương Uyên.
"Thuộc hạ tới đây là có chuyện quan trọng cần báo cáo."
"Phần Diễm Long Thủ, một trong Bát đại Long Thủ của Long Vương Điện, và Thương Liệt, một trong Tứ đại Long Tướng sắp đến quận Giang Nam ạ."
Khương Uyên báo cáo.
"Thương Liệt Long Tướng?"
"Gã đến đây để làm gì?"
Diệp Phàm hỏi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thuộc hạ không biết Thương Liệt Long Tướng tới Giang Nam quận để làm gì, chỉ là tối hôm qua thuộc hạ mới nhận được thông báo.”
"Thiếu chủ, Phần Diễm Long Thủ lúc này phái ra một vị Long tướng, có quan hệ gì với Tả Thiên Dương không?"
Khương Uyên trầm giọng nói.
"Không thành vấn đề, gã tới thì cứ để cho gã tới. Nếu có chuyện gì, đến lúc đó cậu cứ thông báo với tôi, còn về thân phận của tôi thì đừng để lộ ra ngoài."
Diệp Phàm thờ ơ nói.
"Vâng."
Khương Uyên gật đầu.
"Mày là Diệp Phàm đấy hả?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Diệp Phàm và Khương Uyên liếc nhìn sang, chỉ thấy ba người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở đây, một người đi trước, hai người theo sau.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu mang bộ mặt lạnh lùng vô tình, gã ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao.
"Các người là ai nữa?"
"Sáng sớm ngày ra mà cũng không được yên ổn nữa."
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
"Bọn này là người của Âu Dương Thiếu chủ đến từ Đế Đô. Theo lệnh của Thiếu chủ, bọn tao tới đây để cho mày lựa chọn."
Người mặc áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói.
"Âu Dương Thiếu chủ? Lựa chọn cái gì?"
Diệp Phàm không hiểu ra làm sao.
"Nhà họ Bạch bị mày san bằng vốn là thế lực dưới quyền Âu Dương Thiếu chủ, hôm nay Thiếu chủ cho mày hai sự lựa chọn, một là phục tùng Thiếu chủ, hai là chôn cùng nhà họ Bạch, mày tự chọn chứ?"
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Thì ra Âu Dương Thiếu chủ chính là chỗ dựa của nhà họ Bạch."
Diệp Phàm cười nhạt.
"Mày chọn cái nào?"
Người áo đen thờ ơ hỏi.
"Tao chọn mày phải chết."
"Khương Uyên, giải quyết ba tên này đi."
Diệp Phàm nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay người đi về phía biệt thự.
"Vâng thưa Thiếu chủ."
Khương Uyên gật đầu.
Mà ba người áo đen kia nhìn Diệp Phàm rời đi, trong mắt hiện lên sát ý, dứt khoát lao về phía hắn.
Lúc này, cả ba người đều thể hiện ra thực lực cấp Nhân Cảnh, người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu là Nhân Cảnh tầng bốn, còn hai người theo sau là Nhân Cảnh tầng hai và tầng ba.
Nhưng ngay khi ba người vừa ra tay, Khương Uyên đã đứng trước mặt bọn họ, ra một đòn.
Phụt!
Trong khoảnh khắc, khi người đàn ông mặc đồ đen còn chưa kịp phản ứng thì đã bị móng vuốt của Khương Uyên đâm thủng ngực, trái tim bị bóp nát.
Hai người đàn ông mặc đồ đen còn lại biến sắc, trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lúc bọn họ còn đang bàng hoàng, Khương Uyên đã ra đòn tiếp theo, cắt đứt cổ hai tên này.
Sau đó, một vài thành viên của Long Vương Điện xuất hiện, kéo thi thể của ba tên này ra ngoài.
"Ngay cả người của nhà Âu Dương cũng để mắt tới Thiếu chủ rồi, xem ra không bao lâu nữa Đế Đô sẽ náo nhiệt lắm đây."
Khương Uyên lẩm bẩm một mình rồi đi thẳng.
Trong biệt thự bên cạnh, Thượng Quan Lưu Ly và thị nữ Tiểu Thanh đi ra.
"Tiểu thư, không ngờ người này lại có quan hệ với Long Vương Điện, rốt cuộc hắn ta có lai lịch thế nào?"
Tiểu Thanh tò mò hỏi.
"Người trong Long Vương Điện gọi hắn ta là Thiếu chủ, chắc chắn địa vị của hắn ta ở Long Vương Điện không thấp đâu, có lẽ là người thừa kế của một người nào đó trong Bát Đại Long Thủ đấy."
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng nói.
“Chẳng trách tên này có thái độ không sợ trời không sợ đất như vậy, nhưng lần này hắn ta đắc tội nhà u Dương rồi, cho dù là Long Thủ của Long Vương Điện cũng chưa chắc đã cứu được hắn ta. Dù sao Long Vương Điện bây giờ cũng đã không còn khiến các thế lực lớn ở Trung Quốc sợ hãi như trước nữa."
Tiêu Thanh nói.
Hai mắt Thượng Quan Lưu Ly sáng lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ nào đó ở Thiên Hải.
Triệu Hữu Dung ngồi trên sofa lướt điện thoại.
Lúc này, cô ta nhìn thấy một đoạn video có tiêu đề "Thanh niên đến từ Trung Quốc giẫm lên Trương thiếu gia của nước Lưu Ly, ca ngợi đất nước ta."
"Chính anh ta."
Khi Triệu Hữu Dung bấm vào video, nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Người này còn có lòng yêu nước nữa hả?"
Triệu Hữu Dung xem xong nội dung video, ánh mắt lóe lên.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Sau đó Triệu Hữu Dung đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, nước da ngăm đen.
"Anh cả, sao anh lại đến đây?"
Triệu Hữu Dung nhìn người đàn ông này, kinh ngạc hỏi.
"Con bé này, lâu lắm rồi không liên lạc với người nhà, oán hận trong lòng em còn chưa tiêu tan hả?"
Người đàn ông nhìn Triệu Hữu Dung, cười nói.
"Hừ, em cũng chỉ khiến tên kia què một chân thôi, mọi người liền điều em tới đây làm cảnh sát giao thông, muốn em hết giận đâu có dễ vậy."
Triệu Hữu Dung kiêu ngạo hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
"Cái con bé này, em cũng không thèm nhìn xem mình đã đánh gãy chân ai hả? Nếu không có ông cụ ra mặt, em cho rằng mình còn có cơ hội ngồi ở đây à?"
Người đàn ông tức giận nói.
"Anh cả, lần này anh tới Thiên Hải chắc không đơn giản chỉ là đến gặp em đâu chứ? Có nhiệm vụ gì à?"
Triệu Hữu Dung nhìn anh cả Triệu Thiên Lâm, tò mò hỏi.
"Em đã biết chuyện xảy ra ở đại học Thiên Hải ngày hôm qua chưa?"
Triệu Thiên Lâm nói.
"Anh đến đây vì chàng trai trẻ đã giết người nước Lưu Ly hả?"
Triệu Hữu Dung kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, cậu ta đã giết thiếu gia nhà họ Kim, một trong tứ đại gia tộc của nước Lưu Ly. Chiến Bộ của nước Lưu Ly đã phát đi tin tức yêu cầu chúng ta bắt giữ chàng trai này, đưa cậu ta đến nước Lưu Ly. Nếu không, bọn họ sẽ hủy bỏ hiệp ước đã được lập năm đó, mang quân xâm lược Trung Quốc."
Triệu Thiên Lâm nói thẳng.
"Cái gì? Sao bọn chúng lại vô liêm sỉ vậy chứ?"
"Bọn họ lại dám hủy bỏ hiệp ước do Chiến Thần Thiên Sách lập ra ư?"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi, lạnh lùng nói.
"Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm rồi, mấy năm nay vẫn không có tin tức gì, người ngoài đều cho rằng Chiến Thần Thiên Sách đã chết, tất nhiên bọn họ sẽ không coi trọng hiệp ước này, bây giờ bọn họ lại mượn cái cớ này để hủy bỏ hiệp ước."
Triệu Thiên Lâm nhàn nhạt nói.
"Vậy Chiến Bộ quyết định giao chàng trai này cho nước Lưu Ly rồi à?"
Triệu Hữu Dung hỏi.
"Ừ, thông qua Chiến Bộ quyết định, vì không cho nước Lưu Ly có lý do để hủy bỏ khế ước, nên quyết định giao chàng trai này cho bọn họ."
Triệu Thiên Lâm nói.
"Sao Chiến Bộ có thể làm vậy chứ? Chàng trai này hiện đang là anh hùng của Trung Quốc, nếu cậu ta bị giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ khiến người dân Trung Quốc thất vọng sao?"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi, tỏ vẻ bất mãn.
“Nếu không làm vậy, đại chiến sẽ lại bắt đầu. Khi đó, không chừng Trung Quốc sẽ phải đối đầu với lực lượng đồng minh của năm nước. Cuối cùng, người phải gánh chịu hậu quả sẽ là người dân Trung Quốc."
"Vì Trung Quốc, chúng ta chỉ có thể hy sinh cậu ta thôi, lần này Chiến Bộ phái Quân Đao tới, chắc là rất nhanh sẽ đến nơi, anh chỉ tới đây đánh trận mở đầu thôi."
Triệu Thiên Lâm nói.
"Ai, đáng tiếc Thiên Thần Chiến Tranh không có ở đây, nếu không thì đâu đến lượt nước Lưu Ly kia lớn lối như vậy."
Triệu Hữu Dung phẫn nộ nói.
"Nếu như Chiến Thần Thiên Sách ở đây, bọn họ cũng chẳng có cái gan hủy bỏ hiệp ước."
Triệu Thiên Lâm thở dài.
Chương 50: Nguy cơ tiềm ẩn của đan Trú Nhan
Cùng lúc đó, chủ tịch tập đoàn Đường Thị đang phát sóng trực tiếp, chính thức thông báo rằng đan Trú Nhan do Tập đoàn Đường Thị phát triển đã chính thức được tung ra thị trường.
Tin tức vừa truyền ra, Thiên Hải liền nổ tung!
Sau buổi họp báo trước đó của tập đoàn Đường Thị, tin tức đan Trú Nhan có thể làm cho người ta trẻ ra mười tuổi đã được nhiều nhà báo đăng tải, hiện tại sự kỳ vọng của mọi người đối với đan Trú Nhan đã lên đến đỉnh điểm.
Lô hàng một triệu viên đan Trú Nhan đầu tiên của Đường Thị được tung lên mạng đã bán hết sạch trong vòng mười phút sau khi mở bán.
Mà những người mua được đan Trú Nhan thì trực tiếp uống luôn.
Chẳng bao lâu, nếp nhăn trên mặt của những người này lập tức biến mất, thậm chí có người còn từ tóc trắng biến thành tóc đen, thoáng chốc thực sự trẻ ra cả chục tuổi.
Tiếp theo, tin tức đan Trú Nhan thật sự có thể trẻ lại mười tuổi truyền đi khắp thế giới, không chỉ Thiên Hải, mà toàn bộ Trung Quốc cũng chấn động vì điều này.
Suy cho cùng, đối với bất kỳ ai mà nói, sự cám dỗ trẻ ra cả chục tuổi là điều không thể tưởng tượng được.
Chỉ cần là người bình thường, không ai lại không muốn trở nên trẻ hơn cả, nhất là những người đã bước vào tuổi xế chiều, nếu có thể trẻ ra mười tuổi, tức là có thể sống lâu hơn những mười năm.
Nhưng trước đây, loại thuốc tiên có thể khiến người ta trẻ ra mười tuổi này hoàn toàn không tồn tại, nó chỉ tồn tại trong dòng phim tiên hiệp mà thôi.
Nhưng bây giờ loại thuốc tiên này thực sự dã xuất hiện, tất nhiên là cực kỳ chấn động rồi.
Nhất thời, sự chú ý của tất cả mọi người trên khắp Trung Quốc đều đổ dồn vào đan Trú Nhan của tập đoàn Đường Thị, thậm chí tất cả các thế lực đều đang nhắm vào tập đoàn Đường Thị.
Trong một phòng khách sạn nào đó ở Thiên Hải.
"Đây là đan Trú Nhan à? Thật sự có thể khiến người ta trẻ ra mười tuổi sao?"
Hứa Thanh Lai, đệ tử ngự y trước đây từng xuất hiện ở nhà họ Đường, nhìn viên thuốc trong tay với đôi mắt sáng quắc.
Sau khi Hứa Thanh Lai rời khỏi nhà họ Đường thì dự định tìm cơ hội ra tay với Đường Sở Sở, tuy nhiên khi biết Đường Thị đã tung ra đan Trú Nhan, anh ta lại rất tò mò về nó.
Thân là đệ tử ngự y, đương nhiên Hứa Thanh Lai biết loại thuốc có thể khiến người ta trẻ ra mười tuổi này không tồn tại trong thực tế, nó chỉ tồn tại trong phim truyền hình thôi.
Anh ta cảm thấy Tập đoàn Đường Thị đơn giản là đang lừa dối người tiêu dùng thôi nên đã đặc biệt nhờ người mua một viên, định tự mình uống, nhân cơ hội bắt thóp Đường Thị để uy hiếp người đẹp Đường Sở Sở.
Chẳng bao lâu, Hứa Thanh Lai đã uống đan Trú Nhan.
Ngay lập tức, anh ta cảm giác như một dòng nước ấm trong cơ thể, lan ra toàn thân.
Tiếp theo, Hứa Thanh Lai đột nhiên cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ thể cũng trở nên có sức sống hơn.
Mà khi soi gương, anh ta mới thấy mình thực sự trẻ hơn rất nhiều.
"Cái đan Trú Nhan này là thật hả?"
Hứa Thanh Lai không thể tin được, hai mắt mở to.
"Phải báo tin tức này cho sư phụ ngay mới được."
Mắt Hứa Thanh Lai híp lại, như ý thức được điều gì đó, anh ta vội vàng trở về Đế Đô.
Còn tại Tập đoàn Đường Thị.
"Chủ tịch, độ hot của đan Trú Nhan này hoàn toàn đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Hiện giờ, tất cả đan Trú Nhan được bày bán đã bán hết sạch, mà vẫn có rất nhiều người đang chen chúc trong các cửa hàng của chúng ta muốn mua đan Trú Nhan. Thậm chí có không ít người giàu có sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để mua đan Trú Nhan, giá cổ phiếu tập đoàn Đường Thị của chúng ta trực tiếp tăng vọt gấp mười mấy lần."
"Hiện tại tập đoàn Đường Thị của chúng ta thật sự nổi tiếng rồi."
Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở, hưng phấn nói.
"Những điều này tôi đã lường trước được rồi, chỉ là tôi đã bỏ sót một điều."
Đường Sở Sở cau mày.
"Điều gì ạ?"
Tôn Tiểu Tiểu tò mò hỏi.
"Sức ảnh hưởng mà đan Trú Nhan mang đến."
Đường Sở Sở trầm ngâm nói.
"Ý của chủ tịch là..."
Tôn Tiểu Tiểu bối rối.
"Mặc dù đan Trú Nhan có thể giúp Đường Thị nhanh chóng nổi lên, trở thành tập đoàn lớn số một, nhưng tác dụng trẻ ra mười tuổi của nó chắc chắn sẽ bị vô số người để ý. Dù sao thì không ai có thể cưỡng lại sức cám dỗ của việc trẻ ra mười tuổi cả."
"Có lẽ người bình thường sẽ chỉ mua một viên đan Trú Nhan, nhưng đối với những người mạnh hơn Đường tập đoàn Đường Thị mà nói, thứ họ muốn có lẽ không chỉ là một viên đan Trú Nhan thôi đâu, mà điều này sẽ mang đến cho Đường tập đoàn mang đến vô số nguy hiểm và tai họa."
"Là vì tôi đã quên mất sự thật rằng người tài giỏi thường hay bị ganh ghét tiêu diệt."
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô thở dài.
Chớp mắt đã tới buổi chiều.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên ngoài biệt thự số 3, Triệu Thiên Lâm dẫn theo một nhóm người mặc trang phục chiến đấu tới, đặt thiết quân luật xung quanh biệt thự.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, mặt mày rắn rỏi, dáng người cao lớn bước tới, tạo cho người ta một cảm giác áp bức mãnh liệt.
"Đại nhân, người đang ở bên trong ạ."
Triệu Thiên Lâm nói với người đàn ông kia: "Các người ở đây canh giữ."
Sau khi nói câu này, người đàn ông đi về phía biệt thự.
"Tự ý xâm nhập vào nhà riêng là bất lịch sự lắm đấy, anh có biết không?"
Trong biệt thự, Diệp Phàm ngồi trên sofa đưa mắt nhìn người đàn ông.
"Tôi là Quân Đao, đến từ Chiến Bộ của Trung Quốc."
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, nói thẳng luôn.
"Chiến Bộ Trung Quốc?"
Diệp Phàm nghe thấy bốn chữ này thì cau mày, nhìn Quân Đao: "Anh tìm tôi làm gì?"
“Thanh niên nước Lưu Ly mà cậu giết trước đó chính là thiếu gia nhà họ Kim, một trong tứ đại gia tộc của nước Lưu Ly.”
"Hiện tại Chiến Bộ của nước Lưu Ly yêu cầu chúng tôi giao hung thủ cho bọn họ. Nếu không, nước Lưu Ly sẽ hủy bỏ hiệp ước mà Chiến Thần Thiên Sách lập ra, đưa quân sang xâm lược Trung Quốc."
Quân Đao nói thẳng.
"Cho nên anh tới bắt tôi, còn muốn giao tôi cho nước Lưu Ly?"
Diệp Phàm nhìn Quân Đao, lạnh lùng nói.
"Hy sinh một mình cậu có thể cứu được toàn bộ Trung Quốc."
"Cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu thực hiện điều đó."
"Và cậu cũng sẽ trở thành một anh hùng được người dân Trung Quốc ghi nhớ, gia đình cậu sẽ được hưởng chăm sóc và ưu đãi đặc biệt."
Quân Đao nói từng người một.
"Ha ha."
Đối với việc này, Diệp Phàm khinh miệt cười một tiếng, nói: "Không ngờ Chiến Bộ của Trung Quốc lại trở nên hèn nhát vô năng như vậy, đối mặt với uy hiếp của một quốc gia nhỏ ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, thậm chí còn dự định hy sinh đồng bào của mình, đúng là vô dụng!"
Soạt!
Ánh mắt Quân Đao lạnh như băng, trên người anh ta đột nhiên toát ra sát khí khiến người ta nghẹt thở.
"Cậu không có tư cách nói như vậy."
Quân Đao lạnh lùng nói.
"Tôi có nói gì sai à?"
"Hơn mười năm trước, đối mặt với hiệp ước nhục nhã do liên minh năm quốc đề xuất, Chiến Thần Thiên Sách không có bất kỳ thỏa hiệp nào, trực tiếp lãnh đạo Thiên Sách quân chiến đấu với quân đội của năm nước, cuộc đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm."
"Trong trận chiến đó, không một người lính nào trong Thiên Sách quân có mảy may nào lùi bước, đánh cho quân quân đội của năm nước phải quỳ xuống xin tha. Chiến Thần Thiên Sách thậm chí còn buộc quốc chủ của năm nước phải lập hiệp ước không được tấn công Trung Quốc nữa."
"Năm đó Trung Quốc oai phong biết bao."
"Mà các người hiện giờ, chỉ là một mối đe dọa từ nước Lưu Ly thôi mà đã chọn thỏa hiệp."
"Các người không phải là đám vô năng bất tài thì là gì?"
Diệp Phàm gằn từng chữ quát lên, trong mắt đầy khinh thường và miệt thị.
Lập tức, thái độ của Quân Đao trở nên lạnh lùng, trực tiếp tấn công Diệp Phàm.
Mà cường giả của Chiến Bộ này vừa ra tay, liền đánh về phía Diệp Phàm như một thanh quân đao chân chính, thế mạnh không gì cản nổi!
Nhà họ Cung.
Lúc này, trong đại sảnh phủ đệ nhà họ Cung.
Cung Thắng ngồi ở ghế chủ, Cung Thanh đứng bên cạnh, Đường Sở Sở bị áp giải đến đây.
"Là các người! Các người muốn làm gì?"
Đường Sở Sở nhìn hai ba con nhà họ Cung, mặt biến sắc, trầm giọng nói.
"Đường tiểu thư, chúng tôi tìm cô đến đây là có chuyện muốn hỏi cô. Nếu cô ngoan ngoãn trả lời, chúng tôi có thể thả cô đi!"
Cung Thắng nhấp ngụm trà, thản nhiên nói.
"Các người dám bắt tôi, anh Tiểu Phàm sẽ không tha cho các người!"
Đường Sở Sở lập tức hét lên.
"Tên khốn kia á? Cô cho rằng anh ta giết đại thiếu gia nhà họ Bạch là giỏi lắm sao? Nếu anh ta dám đến, hôm nay tôi sẽ khiến anh ta chôn thây ở đây!"
Cung Thanh nói với vẻ mặt khinh thường.
"Được rồi Đường tiểu thư, hãy nói cho tôi biết công thức điều chế đan Trú Nhan là gì."
Cung Thắng nhìn Đường Sở Sở, hỏi thẳng.
"Thì ra các người bắt tôi là vì muốn biết công thức điều chế của đan Trú Nhan. Nhà họ Cung tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn ở Thiên Hải, vậy mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ này, đúng là vô liêm sỉ! Tôi sẽ không nói cho các người biết công thức điều chế đan Trú Nhan đâu, các người hết hi vọng đi!"
Đường Sở Sở kiên quyết nói.
"Đường tiểu thư đừng ép tôi làm một số chuyện không hay với cô!"
Cung Thắng nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ba giao cô ta cho con, con sẽ dạy dỗ cô ta đàng hoàng, đảm bảo đến lúc đó cô ta sẽ nói hết."
Lúc này, Cung Thanh đi tới trước mặt Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên vẻ gian ác.
"Người tôi muốn mà cậu cũng dám động vào sao?"
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
Hạ đại sư xuất hiện.
"Hạ đại sư!"
Cung Thắng và Cung Thanh khom lưng chào hỏi Hạ đại sư.
"Cút sang một bên!"
Hạ đại sư liếc nhìn Cung Thanh, tát gã bay ra ngoài.
Cung Thắng thấy con trai bị đánh cũng không dám nói gì.
"May mà vẫn còn trong trắng."
Sau đó, Hạ đại sư nhìn Đường Sở Sở. Sau khi quan sát đối phương, lão ta thở phào một hơi, nở nụ cười xấu xa: "Thân thể Huyền m, cuối cùng thì cô cũng rơi vào tay tôi!"
"Ông... ông là ai? Ông muốn làm gì?"
Đường Sở Sở nhìn người đàn ông mặc áo bào đen, tóc tai bù xù này, đanh mặt nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không giết cô. Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi, mượn khí Huyền m của cô. Đến lúc đó, nội thương trên người tôi sẽ hoàn toàn khôi phục, thậm chí năng lực sẽ tăng thêm một cấp. Ha ha ha... Sau này cô chính là lô đỉnh tu luyện của tôi!"
Hạ đại sư nhìn Đường Sở Sở, đồng thời cười to. Lão ta túm lấy Đường Sở Sở đi ra ngoài.
"Thanh ơi, con có sao không?"
Sau khi Hạ đại sư rời đi, Cung Thắng vội vàng đi tới chỗ Cung Thanh đỡ gã dậy.
"Con không sao, chỉ tiếc là Đường Sở Sở đẹp như vậy lại để cho lão già kia được hời."
Cung Thanh không cam lòng.
"Suỵt, đừng nói lung tung!"
Cung Thắng cuống quýt che miệng Cung Thanh, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bên ngoài phủ đệ nhà họ Cung.
Tiếng ô tô chói tai vang lên.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, một chiếc McLaren cực ngầu lao đến như một vệt sáng bạc, dừng trước cổng nhà họ Cung.
Cửa xe mở ra, Diệp Phàm đằng đằng sát khí bước ra. Hắn liếc nhìn nhà họ Cung rồi xông vào.
Rầm!
Một giây sau, cánh cổng bằng đồng cổ của nhà họ Cung vỡ tan tành, làm cả nhà họ Cung chấn động.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Cung Thắng và Cung Thanh đều bị âm thanh này dọa giật mình.
"Người đâu, có chuyện gì vậy?"
Cung Thắng lập tức hét lên.
"Gia chủ, không ổn rồi!"
Ngay sau đó, quản gia nhà họ Cung vội vã xông vào.
"Xảy ra chuyện gì mà cuống lên thế?"
Cung Thắng quát.
"Gia chủ, có một người xông vào, đang đại khai sát giới ở bên ngoài!"
Quản gia trả lời.
"Gì cơ? Kẻ nào dám to gan như vậy, dám xông vào nhà họ Cung chúng ta?"
Cung Thanh la to.
"Hình như là thằng nhóc lúc trước đã giết đại thiếu gia nhà họ Bạch!"
Quản gia đáp.
Sắc mặt Cung Thắng và Cung Thanh lập tức thay đổi.
"Không ngờ thằng nhãi này dám đến thật, con sẽ cho người giải quyết nó."
Cung Thanh dứt khoát nói.
"Khoan đã! Thanh à, con lập tức đến mật thất tìm Hạ đại sư, nhờ ông ta ra tay!"
Cung Thắng nói với Cung Thanh.
"Ba à, mặc dù thằng nhãi này có tí võ công, nhưng không đến mức cần Hạ đại sư ra tay chứ? Nhà họ Cung chúng ta có nhiều vệ sĩ như vậy mà không đối phó với một mình anh ta được chắc?"
Cung Thanh không hiểu nổi.
"Bảo con đi thì đi mau lên!"
Cung Thắng lạnh lùng quát.
"Vâng!"
Cung Thanh gật đầu, rời đi.
"Quản gia, thông báo cho toàn bộ vệ sĩ trong gia tộc và mấy vị cao thủ kia đến ngăn chặn người này!"
Cung Thắng ra lệnh.
Trong một căn mật thất của nhà họ Cung, Hạ đại sư vừa mới mang Đường Sở Sở đến đây, đang định ra tay thì Cung Thanh chạy tới.
"Hạ đại sư, không xong rồi, đã xảy ra chuyện!"
Cung Thanh gào lên.
"Đồ vô dụng, ai bảo cậu đến đây? Cút mau!"
Hạ đại sư mắng Cung Thanh.
"Hạ đại sư, người yêu của Đường Sở Sở đến nhà họ Cung rồi, ba tôi muốn nhờ ông ra tay bắt người này!"
Cung Thanh nói.
"Anh Tiểu Phàm tới rồi, các người chết chắc!"
Nghe thấy Diệp Phàm đã tới, Đường Sở Sở lập tức yên tâm.
"Anh Tiểu Phàm? Gọi thân thiết thế! Đáng tiếc, cô là người của tôi. Về phần người yêu của cô, cậu ta đã muốn chết thì tôi sẽ tiến cậu ta một đoạn!"
"Người đẹp chờ tôi nhé! Tôi sẽ nhanh chóng trở lại!"
Hạ đại sư nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười xấu xa, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này, trong phủ đệ nhà họ Cung đã máu chảy thành sông.
Diệp Phàm giống như một sát thần, điên cuồng giết người nhà họ Cung.
Không lâu sau, Cung Thắng dẫn theo tất cả vệ sĩ nhà họ Cung lao ra.
"Xông lên! Ai bắt được cậu ta thì thưởng một triệu!"
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm và nói.
Tức thì các cao thủ, vệ sĩ nhà họ Cung điên cuồng xông về phía Diệp Phàm, chuẩn bị chém giết hắn để lấy một triệu kia.
"Muốn chết!"
Trong mắt Diệp Phàm ngùn ngụt sát ý. Hắn vung tay lên, vô số kim bạc bắn ra, đâm trúng giữa trán đám người này.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ, vệ sĩ nhà họ Cung đã nằm trên đất, mất mạng tại chỗ!
Cung Thắng thấy vậy, toàn thân cứng đờ.
"Sở Sở đâu?"
Một giây sau, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Cung Thắng, vừa bóp cổ ông ta vừa quát.
"Người trẻ tuổi có chút bản lĩnh đấy!"
Lúc này, một giọng nói âm u vang lên.
Hạ đại sư đột nhiên xuất hiện, nhìn Diệp Phàm cười gằn.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hạ đại sư.
"Vợ của cậu sắp trở thành lô đỉnh tu luyện của tôi rồi. Cậu đó, có thân thể Huyền m quý báu như vậy mà lại không động vào, đúng là phí của trời! Cậu không biết hưởng thụ thì giao thân thể Huyền m này cho tôi hưởng thụ đi!"
Hạ đại sư nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Ông đáng chết!"
Diệp Phàm nghe đối phương nói vậy, khí thế sát phạt cực kỳ đáng sợ bùng phát, bao phủ cả nhà họ Cung, biến nơi này thành địa ngục Tu La!
"Cậu..."
Hạ đại sư cảm nhận được khí thế sát phạt mà Diệp Phàm phát ra. Mặt lão ta biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ầm!
Diệp Phàm thẳng tay giáng một quyền tấn công Hạ đại sư.
Chương 47: Không ai có thể uy hiếp tao!
Hạ đại sư biến sắc, dốc toàn lực đỡ một quyền này của Diệp Phàm. Kết quả là lão ta lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Một tiếng động lớn vang lên.
Hạ đại sư bay xa mấy chục mét rồi đập xuống đất, hộc máu, hai tay gãy nát. Lão ta đã mất năng lực chiến đấu.
"Cậu..."
Hạ đại sư đau đớn nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ cảm xúc sợ hãi.
Lão ta không ngờ người này lại có thực lực đáng sợ như vậy, thật sự là vượt quá sức tưởng tượng!
Diệp Phàm bước từng bước về phía đối phương, sát khí vô tận!
"Sư đệ!"
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Một người đàn ông mặc trường bào màu xám xuất hiện.
"Sư ca cứu đệ với!"
Hạ đại sư kích động kêu lên khi thấy người đàn ông mặc trường bào màu xám này xuất hiện.
"Chàng trai à, cậu là ai? Sao lại ra tay với sư đệ của tôi?"
Người đàn ông mặc trường bào màu xám nhìn Diệp Phàm, trầm giọng nói.
"Sư ca giết cậu ta đi, cậu ta đến cướp thân thể Huyền m đấy!"
Hạ đại sư vội vàng lên tiếng.
"Thân thể Huyền m? Đệ tìm được thân thể Huyền m rồi hả?"
Người đàn ông mặc trường bào màu xám giật mình, nhìn Hạ đại sư.
"Đúng vậy, thân thể Huyền m đang ở trong tay đệ. Chỉ cần sư ca giết cậu ta, đệ sẽ giao cho sư ca."
Hạ đại sư lập tức nói.
Ầm!
Diệp Phàm bất chợt tung ra một chưởng, đánh Hạ đại sư thành bột phấn.
"Giết người từ xa? Lẽ nào cậu..."
Người đàn ông mặc trường bào màu xám nhìn thấy Diệp Phàm giết sư đệ của mình thì con ngươi co rụt lại, thốt lên đầy kinh ngạc.
Có điều ông ta còn chưa nói xong, một cây kim bạc đã phóng nhanh tới, đâm xuyên qua giữa trán của ông ta. Người đàn ông này chết ngay tại chỗ.
Đến lúc chết, người đàn ông mặc trường bào màu xám cũng không ngờ mình còn chưa làm gì mà đã mất mạng rồi.
Thậm chí ông ta còn chẳng có cơ hội nói ra thân phận của mình để dọa Diệp Phàm, chết cực kỳ tức tưởi!
"Sở Sở đang ở đâu?"
Lúc này, Diệp Phàm vừa nhìn Cung Thắng vừa quát.
"Diệp Phàm, vợ của mày đang ở trong tay tao!"
Giọng nói của Cung Thanh bỗng vang lên.
Một tay gã giữ chặt Đường Sở Sở, tay còn lại gí dao găm vào cổ cô.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở gọi Diệp Phàm.
"Mày muốn chết hả?"
Diệp Phàm nhìn Cung Thanh, lạnh lùng cất lời.
"Thằng nhãi, nếu mày không muốn vợ mày xảy ra chuyện thì lập tức phế bỏ hai chân, nếu không tao sẽ giết cô ta ngay bây giờ!"
Cung Thanh nói với Diệp Phàm.
"Anh Tiểu Phàm, đừng!"
Đường Sở Sở biến sắc, hét lên với Diệp Phàm.
"Không ai có thể uy hiếp tao!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Lẽ nào mày..."
Vút!
Cung Thanh đang định nói tiếp thì một cây kim bạc bay vút tới, một vệt sáng màu bạc xuyên qua giữa trán. Gã trợn to mắt, ngã lăn ra đất.
Vèo!
Nháy mắt Diệp Phàm đã đến bên cạnh Đường Sở Sở, ôm chầm lấy cô.
"Xin lỗi Sở Sở vì đã để em phải sợ hãi!"
Diệp Phàm xin lỗi Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao."
Đường Sở Sở mỉm cười lắc đầu, cực kỳ bình tĩnh!
"Thanh con!"
Lúc này, Cung Thắng thấy con trai chết thảm liền rống lên đầy bi thương.
"Ông cũng đáng chết!"
Diệp Phàm nhìn Cung Thắng, cũng phóng ra một cây kim bạc, giết chết gia chủ nhà họ Cung.
Cùng lúc đó, bốn người Xuân Lan dẫn theo người của Bách Hoa Lâu tới.
"Thiếu chủ không sao chứ?"
Xuân Lan hỏi Diệp Phàm.
"Tôi không sao. Nơi này giao cho các cô, tôi muốn nhà họ Cung hoàn toàn biến mất trên thế gian."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Bốn người Xuân Lan gật đầu.
Sau đó, Diệp Phàm đưa Đường Sở Sở rời khỏi nơi này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Kế tiếp, những người còn lại của nhà họ Cung bị đám người Xuân Lan giết sạch, ngay cả những thành viên nhà họ Cung đang ở bên ngoài cũng bị người của Bách Hoa Lâu giết. Tiếp đó, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Cung đều rơi vào tay Bách Hoa Lâu.
Đến lúc này, nhà họ Cung trở thành gia tộc thứ hai trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải bị diệt vong.
Trên chiếc xe McLaren, Đường Sở Sở hỏi: "Anh Tiểu Phàm, họ là ai vậy?"
"Họ là người của Thất sư phụ."
Diệp Phàm trả lời.
"Ồ. Đúng rồi, anh Tiểu Phàm này, lúc về anh đừng nói cho Tiểu Manh chuyện của em nhé, em không muốn con bé lo lắng."
Đường Sở Sở nói.
"Được."
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, hai người về tới nhà.
"Hai người đi đâu làm gì vậy? Cơm nước đã xong xuôi rồi mà không thấy người về ăn."
Trần Tiểu Manh ngồi ở bàn cơm, ăn ngon lành.
"Con nhóc này chỉ biết ăn thôi."
Diệp Phàm trêu ghẹo.
"Tôi còn nhỏ, không ăn nhiều thì làm sao mà lớn được! Còn nữa, ai bảo anh nấu cơm ngon như vậy chứ, không thể trách tôi được."
Trần Tiểu Manh phản bác.
"Con nhóc này còn lý sự!"
Diệp Phàm hậm hực nói.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Đường Sở Sở mỉm cười lên tiếng.
Sau đó bọn ăn cơm, ăn xong lại tới lượt Diệp Phàm rửa bát.
Trần Tiểu Manh xem tivi một lát rồi về phòng.
"Anh Tiểu Phàm về phòng đợi em nhé!"
Lúc này, Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Sao thế em?"
Diệp Phàm hỏi.
"Chẳng phải lúc trước em đã nói sẽ tặng anh một niềm vui bất ngờ sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, cười ngượng ngùng.
"Niềm vui bất ngờ!"
Hai mắt Diệp Phàm sáng ngời: "Được!"
Hắn thu dọn xong liền về phòng.
Còn Đường Sở Sở thì đỏ mặt đi về phòng mình.
Khoảng mười phút sau, Đường Sở Sở khoác một chiếc áo gió đi vào phòng Diệp Phàm.
"Sở Sở à, muộn rồi em còn mặc áo gió làm gì?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, vừa nói vừa cầm cốc uống nước.
Đường Sở Sở cởi áo gió ra.
Phụt!
Diệp Phàm vừa mới uống nước lập tức phun ra.
"Anh Tiểu Phàm không sao chứ?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, ân cần hỏi han.
"Khụ khụ khụ, anh không sao."
“Nhưng mà Sở Sở…”
Diệp Phàm lúng túng nhìn Đường Sở Sở.
Lúc này Đường Sở Sở đã cởi áo gió ra, trên người mặc đồ ren vô cùng gợi cảm.
Bộ đồ này phối với thân hình hoàn mỹ không chút tì vết của Đường Sở Sở quả là tuyệt vời!
Nếu không phải Diệp Phàm có khả năng kiềm chế phi phàm, thì e là hắn đã làm chuyện xấu từ lâu rồi!
"Anh Tiểu Phàm, anh có thích niềm vui bất ngờ này không?"
Đường Sở Sở e lệ nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội vàng mặc áo gió cho Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm..."
Đường Sở Sở sững sờ.
"Sở Sở à, bộ đồ này không hợp với em!"
Diệp Phàm nói.
"Anh Tiểu Phàm, em chỉ muốn..."
"Sở Sở, anh biết ý của em. Có điều hiện tại không phải lúc thích hợp, khi nào thời cơ chín muồi, em sẽ trở thành người phụ nữ chân chính của anh. Em cứ yên tâm."
Diệp Phàm vỗ về.
"Anh Tiểu Phàm, không phải là cơ thể anh có vấn đề gì đấy chứ? Anh yên tâm, em không để ý đâu."
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói.
Sắc mặt Diệp Phàm lập tức tối sầm.
"Cô nàng này nói linh tinh gì thế? Người đàn ông của em rất khỏe mạnh đấy nhé!"
Diệp Phàm gõ mũi Đường Sở Sở, cười bất lực.
"Thật ư?"
Đường Sở Sở mở to mắt nhìn Diệp Phàm.
"Thật mà! Em đừng đoán mò nữa. Được rồi, em mau về phòng đi!"
Diệp Phàm dứt khoát đưa Đường Sở Sở về phòng.
Sau đó, hắn trở về phòng của mình, uống liền mấy ngụm nước thì cõi lòng mới bình tĩnh lại.
"Haiz, mình đúng là Liễu Hạ Huệ mà!"
Diệp Phàm cảm thán với tâm trạng bất đắc dĩ.
Hắn không phát sinh quan hệ với Đường Sở Sở bởi vì cô là thân thể Huyền m. Thể chất này là thể chất tu võ tuyệt vời, một khi bắt đầu tu luyện Võ đạo, tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác gấp trăm lần.
Tuy nhiên, một khi người có thể chất này phá trinh thì hiệu quả tu luyện sẽ giảm rất nhiều.
Lúc trước sư phụ đã dặn hắn không được động vào Đường Sở Sở.
Cũng chính vì vậy nên từ trước tới giờ hắn mới không làm gì cô!
"Đại sư phụ à, người hại con khổ quá đi mất!"
Diệp Phàm than thở.
"Nhưng Đại sư phụ dặn mình không được động vào Sở Sở liệu có nguyên nhân nào khác không nhỉ? Lẽ nào..."
Diệp Phàm chợt nghĩ tới điều gì đó, trong đầu hiện ra một dung nhan tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành!
Chương 48: Hy sinh một người, cứu hàng triệu người
Tại Thiên Hải, ở nhà họ Yến thuộc một trong năm gia tộc lớn.
Lúc này, chủ gia tộc họ Yến - Yến Nam Thiên đang nhìn xác Yến Phi Phi - con gái ông ta, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, quanh người tỏa ra khí thế đáng sợ!
“Đã điều tra được là ai làm chưa?”
Yến Nam Thiên nói bằng giọng lạnh thấu xương.
“Là do Diệp Phàm - người đàn ông của tổng giám đốc nhà họ Đường làm ạ!”
Lúc này, thuộc hạ Tiểu Ngũ của Yến Nam Thiên nói.
“Là hắn à!”
Trong mắt Yến Nam Thiên lập tức xuất hiện sát khí lạnh như băng.
“Chủ gia tộc, có cần tôi đi bắt hắn không?”
Tiểu Ngũ nói.
“Tên nhãi đó không dễ đối phó như thế, cứ liên lạc với tổ chức, bảo họ cử người tới rồi ra tay!”
Yến Nam Thiên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Tiểu Ngũ gật đầu.
Tại căn cứ Chiến Bộ ở Đế Đô!
Trong một phòng họp cao cấp, mấy người đàn ông mặc đồ chiến đấu đang ngồi với nhau.
Họ là cấp cao của Chiến Bộ Trung Quốc, ai cũng đeo hàm tướng thực thụ!
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, một ông lão tóc bạc bước vào.
“Long soái!”
Các cấp cao Chiến Bộ đang có mặt lập tức đứng dậy, cúi chào ông lão này.
Ông ấy chính là thống soái tối cao của Chiến Bộ Trung Quốc, được gọi là Long soái - Long Chiến Thiên!
“Mọi người ngồi đi, chắc ai cũng biết tin tức từ Chiến Bộ nước Lưu Ly rồi nhỉ?”
Long Chiến Thiên ngồi ở ghế chính giữa, nhìn mọi người, hỏi.
“Long soái, nước Lưu Ly đúng là trơ tráo thật, không ngờ họ lại đưa ra yêu cầu như thế!”
Một cấp cao của Chiến Bộ nói thẳng.
“Dù sao người chết lần này cũng là cậu chủ nhà họ Kim, chắc chắn họ rất tức giận, đưa ra yêu cầu đó cũng là chuyện bình thường!”
Một cấp cao khác nói.
“Vậy ý ông là nên giao thanh niên đã giết cậu chủ nhà họ Kim cho nước Lưu Ly à?”
Cấp cao Chiến Bộ vừa lên tiếng kia bất mãn hỏi.
“Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn trên mạng, thanh niên kia được gọi là anh hùng Trung Quốc, nếu chúng ta bắt cậu ta rồi giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến tinh thần của nhân dân Trung Quốc à?”
“Khi đó chuyện này sẽ gây ra sóng gió lớn hơn, thậm chí khiến người ngoài nghĩ rằng chúng ta sợ nước Lưu Ly!”
Cấp cao Chiến Bộ thứ ba nói.
“Nhưng Chiến Bộ nước Lưu Ly đã nói rất rõ rồi, nếu chúng ta không giao người cho họ, họ sẽ hủy hiệp ước đồng minh, cho quân đánh chúng ta.”
“Một khi hiệp ước đồng minh bị hủy, chắc chắn các quốc gia khác cũng sẽ ra tay nhân cơ hội này, khi đó, có lẽ Trung Quốc sẽ lại phải đối diện với nguy cơ từ liên quân năm nước!”
“Sợ gì, nếu họ dám đến thì chúng ta cứ đánh thôi!”
“Chín quân đoàn lớn của Trung Quốc cũng không phải hạng xoàng!”
“Năm đó, Trung Quốc ngăn cản được liên quân năm nước vì có Chiến Thần Thiên Sách và quân Thiên Sách của ông ấy, giờ Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mấy chục năm, quân Thiên Sách cũng không còn huy hoàng như xưa, còn không vào nổi top ba trong số chín quân đoàn lớn, ông nghĩ bây giờ chúng ta có thể chống lại liên quân năm nước à?”
Chỉ sau chốc lát, các cấp cao Chiến Bộ đã bắt đầu tranh cãi trong phòng họp.
“Đủ rồi!”
Lúc này, Long Chiến Thiên lạnh lùng quát.
Ông ấy vừa lên tiếng, các cấp cao Chiến Bộ đang cãi nhau cũng im lặng ngay.
“Quân Đao, cậu nghĩ thế nào?”
Long Chiến Thiên nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, vóc người rắn rỏi và đôi mắt lạnh như đao bên cạnh, hỏi.
“Long soái, tuy bây giờ Trung Quốc không sợ các nước khác, nhưng một khi chiến tranh nổ ra lần nữa, chắc chắn Trung Quốc sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề, khi đó cuộc sống yên bình suốt mấy chục năm của người dân Trung Quốc cũng sẽ bị phá hủy!”
Người đàn ông này nói.
“Ý cậu là giao thanh niên này cho nước Lưu Ly à?”
Long Chiến Thiên hỏi.
“Hy sinh một người, cứu hàng triệu người!”
Người đàn ông này bình thản nói.
“Vậy quyết định thế đi.”
“Quân Đao, cậu đích thân tới Thiên Hải một chuyến, nếu thanh niên đó có nguyện vọng gì thì cố gắng đáp ứng cậu ta!”
Long Chiến Thiên nói.
“Vâng!”
Người đàn ông tên Quân Đao gật đầu.
Hôm sau!
Khu biệt thự Tử Kinh.
“Anh Tiểu Phàm, hôm nay đan Trú Nhan chính thức được mở bán trên thị trường, chắc em sẽ về muộn lắm đấy.”
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
“Vậy tối nay anh sẽ đi đón em. Đúng rồi, anh tìm được một vệ sĩ cho em đấy!”
Diệp Phàm nói.
“Vệ sĩ?”
Đường Sở Sở sửng sốt.
“Ừ, chắc cô ấy tới rồi.”
Diệp Phàm gật đầu, ra mở cửa, thấy Đông Mai đang đứng ngoài với bộ đồ màu đen.
“Thiếu chủ!”
Đông Mai cung kính chào Diệp Phàm.
“Đây là?”
Đường Sở Sở nhìn Đông Mai, kinh ngạc hỏi, tối qua cô đã gặp đối phương ở nhà họ Cung.
“Sở Sở, cô ấy là Đông Mai, sau này cô ấy sẽ bảo vệ em, như thế thì anh cũng yên tâm hơn!”
Diệp Phàm nói.
Sau chuyện tối qua, hắn đã tìm Xuân Lan, bảo cô ấy cử người bảo vệ Đường Sở Sở.
Dù sao hắn cũng không thể ở bên Đường Sở Sở suốt được, giờ Sở Sở vẫn chưa tu luyện, chỉ là người bình thường, vẫn cần có người bảo vệ.
Xuân Lan đã cử Đông Mai tới bảo vệ cô.
Với thực lực của Đông Mai, hơn nữa cô ấy cũng là con gái, để cô ấy bảo vệ Sở Sở là phù hợp lắm rồi.
“Cô chủ, chào cô, tôi là Đông Mai, sau này tôi sẽ bảo vệ cô.”
Đông Mai nói với Đường Sở Sở.
“Ừ, phiền cô rồi!”
Đường Sở Sở mỉm cười, đến công ty với Đông Mai.
Diệp Phàm chăm chú nhìn Đường Sở Sở rời đi, đang định về phòng ngủ tiếp, kết quả Đường Chính Đạo lại dẫn mấy người tới nơi này.
“Sao ông lại tới đây?”
Thấy Đường Chính Đạo xuất hiện, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
“Diệp Phàm, cậu suýt khiến nhà họ Đường bị tiêu diệt, còn hại mẹ tôi bị bệnh nặng, khiến bà ấy mất hết thể diện trước mặt người bề dưới, cậu là điềm gở với nhà họ Đường chúng tôi!”
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Nên?”
Diệp Phàm hào hứng nhìn đối phương.
“Nên cậu phải chết, vì tương lai của nhà họ Đường và hạnh phúc của Sở Sở!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng quát, trong mắt xuất hiện sát khí lạnh lẽo.
“Nếu ông giết tôi, chắc chắn Sở Sở sẽ đau lòng!”
“Ông là chú ruột của cô ấy đấy!”
Diệp Phàm nói.
“Con bé chỉ đau lòng một khoảng thời gian thôi. Sau khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Sở Sở, tôi sẽ tìm cho con bé một người chồng xuất sắc hơn cậu gấp trăm nghìn lần, khi đó con bé sẽ quên cậu.”
Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
“Chỉ với câu mà ông vừa nói, nếu ông không phải chú Sở Sở, giờ ông đã chết rồi!”
Mặt Diệp Phàm lạnh tanh.
“Nhãi ranh như cậu cũng ngông cuồng đấy!”
“Tiếc rằng cậu không có vốn liếng để ngông cuồng!”
“Lên!”
Đường Chính Đạo khinh thường nói.
Mấy chiến sĩ của quân Thiên Lang phía sau ông ta lập tức lao tới chỗ Diệp Phàm.
Đúng lúc Diệp Phàm chuẩn bị ra tay dạy dỗ Đường Chính Đạo, một bóng người bỗng xuất hiện, lập tức đánh bay mấy chiến sĩ thuộc quân Thiên Lang.
Rầm, rầm, rầm!
Mấy chiến sĩ quân Thiên Lang nằm dưới đất, không ngừng hộc máu.
Hả?
Đường Chính Đạo biến sắc, nhìn người vừa ra tay.
Người vừa ra tay chính là Khương Uyên - chủ phân điện quận Giang Nam của điện Long Vương.
“Cậu là ai? Dám làm chiến sĩ của quân Thiên Lang bị thương à?”
Đường Chính Đạo sầm mặt nhìn Khương Uyên, quát.
“Thì ra là người của quân Thiên Lang, tôi cứ tưởng ai!”
Khương Uyên khinh thường nói.
“Rốt cuộc cậu là ai? Dám đối đầu với quân Thiên Lang, cậu to gan thật!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng quát, khí thế khủng khiếp tỏa ra từ người ông ta.
“Khương Uyên của điện Long Vương!”
Khương Uyên hờ hững nói.
Chương 49: Tao chọn mày phải chết!
"Cậu là người của Long Vương Điện phải không?"
Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Khương Uyên.
"Các người..."
Sau đó Đường Chính Đạo đưa mắt nhìn Diệp Phàm, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
"Diệp là một người bạn của tôi, có vấn đề gì không?"
"Nếu muốn động vào bạn tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo."
Mặt Khương Uyên lạnh như tiền, nói.
Nhất thời, sắc mặt Đường Chính Đạo không ngừng thay đổi, ông ta liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Nhóc con, xem như cậu may mắn."
Ngay sau đó, Đường Chính Đạo dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi.
Còn Khương Uyên thì quay người nhìn về phía Diệp Phàm: "Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ."
"Vừa rồi cậu làm tốt lắm."
Diệp Phàm nói với Khương Uyên.
"Thân phận của Thiếu chủ đâu phải hạng người như vậy có thể biết chứ?"
"Nhưng Thiếu chủ, có cần phải giải quyết tên này không?"
Khương Uyên hỏi.
"Thôi bỏ đi, dù sao ông ta cũng là chú ba của vợ tôi, tha cho ông ta một mạng đi. Nếu còn có lần sau, vậy đừng trách tôi ác."
"Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại đến đây?"
Diệp Phàm quét mắt nhìn Khương Uyên.
"Thuộc hạ tới đây là có chuyện quan trọng cần báo cáo."
"Phần Diễm Long Thủ, một trong Bát đại Long Thủ của Long Vương Điện, và Thương Liệt, một trong Tứ đại Long Tướng sắp đến quận Giang Nam ạ."
Khương Uyên báo cáo.
"Thương Liệt Long Tướng?"
"Gã đến đây để làm gì?"
Diệp Phàm hỏi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thuộc hạ không biết Thương Liệt Long Tướng tới Giang Nam quận để làm gì, chỉ là tối hôm qua thuộc hạ mới nhận được thông báo.”
"Thiếu chủ, Phần Diễm Long Thủ lúc này phái ra một vị Long tướng, có quan hệ gì với Tả Thiên Dương không?"
Khương Uyên trầm giọng nói.
"Không thành vấn đề, gã tới thì cứ để cho gã tới. Nếu có chuyện gì, đến lúc đó cậu cứ thông báo với tôi, còn về thân phận của tôi thì đừng để lộ ra ngoài."
Diệp Phàm thờ ơ nói.
"Vâng."
Khương Uyên gật đầu.
"Mày là Diệp Phàm đấy hả?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Diệp Phàm và Khương Uyên liếc nhìn sang, chỉ thấy ba người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở đây, một người đi trước, hai người theo sau.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu mang bộ mặt lạnh lùng vô tình, gã ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao.
"Các người là ai nữa?"
"Sáng sớm ngày ra mà cũng không được yên ổn nữa."
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
"Bọn này là người của Âu Dương Thiếu chủ đến từ Đế Đô. Theo lệnh của Thiếu chủ, bọn tao tới đây để cho mày lựa chọn."
Người mặc áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói.
"Âu Dương Thiếu chủ? Lựa chọn cái gì?"
Diệp Phàm không hiểu ra làm sao.
"Nhà họ Bạch bị mày san bằng vốn là thế lực dưới quyền Âu Dương Thiếu chủ, hôm nay Thiếu chủ cho mày hai sự lựa chọn, một là phục tùng Thiếu chủ, hai là chôn cùng nhà họ Bạch, mày tự chọn chứ?"
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Thì ra Âu Dương Thiếu chủ chính là chỗ dựa của nhà họ Bạch."
Diệp Phàm cười nhạt.
"Mày chọn cái nào?"
Người áo đen thờ ơ hỏi.
"Tao chọn mày phải chết."
"Khương Uyên, giải quyết ba tên này đi."
Diệp Phàm nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay người đi về phía biệt thự.
"Vâng thưa Thiếu chủ."
Khương Uyên gật đầu.
Mà ba người áo đen kia nhìn Diệp Phàm rời đi, trong mắt hiện lên sát ý, dứt khoát lao về phía hắn.
Lúc này, cả ba người đều thể hiện ra thực lực cấp Nhân Cảnh, người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu là Nhân Cảnh tầng bốn, còn hai người theo sau là Nhân Cảnh tầng hai và tầng ba.
Nhưng ngay khi ba người vừa ra tay, Khương Uyên đã đứng trước mặt bọn họ, ra một đòn.
Phụt!
Trong khoảnh khắc, khi người đàn ông mặc đồ đen còn chưa kịp phản ứng thì đã bị móng vuốt của Khương Uyên đâm thủng ngực, trái tim bị bóp nát.
Hai người đàn ông mặc đồ đen còn lại biến sắc, trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lúc bọn họ còn đang bàng hoàng, Khương Uyên đã ra đòn tiếp theo, cắt đứt cổ hai tên này.
Sau đó, một vài thành viên của Long Vương Điện xuất hiện, kéo thi thể của ba tên này ra ngoài.
"Ngay cả người của nhà Âu Dương cũng để mắt tới Thiếu chủ rồi, xem ra không bao lâu nữa Đế Đô sẽ náo nhiệt lắm đây."
Khương Uyên lẩm bẩm một mình rồi đi thẳng.
Trong biệt thự bên cạnh, Thượng Quan Lưu Ly và thị nữ Tiểu Thanh đi ra.
"Tiểu thư, không ngờ người này lại có quan hệ với Long Vương Điện, rốt cuộc hắn ta có lai lịch thế nào?"
Tiểu Thanh tò mò hỏi.
"Người trong Long Vương Điện gọi hắn ta là Thiếu chủ, chắc chắn địa vị của hắn ta ở Long Vương Điện không thấp đâu, có lẽ là người thừa kế của một người nào đó trong Bát Đại Long Thủ đấy."
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng nói.
“Chẳng trách tên này có thái độ không sợ trời không sợ đất như vậy, nhưng lần này hắn ta đắc tội nhà u Dương rồi, cho dù là Long Thủ của Long Vương Điện cũng chưa chắc đã cứu được hắn ta. Dù sao Long Vương Điện bây giờ cũng đã không còn khiến các thế lực lớn ở Trung Quốc sợ hãi như trước nữa."
Tiêu Thanh nói.
Hai mắt Thượng Quan Lưu Ly sáng lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ nào đó ở Thiên Hải.
Triệu Hữu Dung ngồi trên sofa lướt điện thoại.
Lúc này, cô ta nhìn thấy một đoạn video có tiêu đề "Thanh niên đến từ Trung Quốc giẫm lên Trương thiếu gia của nước Lưu Ly, ca ngợi đất nước ta."
"Chính anh ta."
Khi Triệu Hữu Dung bấm vào video, nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Người này còn có lòng yêu nước nữa hả?"
Triệu Hữu Dung xem xong nội dung video, ánh mắt lóe lên.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Sau đó Triệu Hữu Dung đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, nước da ngăm đen.
"Anh cả, sao anh lại đến đây?"
Triệu Hữu Dung nhìn người đàn ông này, kinh ngạc hỏi.
"Con bé này, lâu lắm rồi không liên lạc với người nhà, oán hận trong lòng em còn chưa tiêu tan hả?"
Người đàn ông nhìn Triệu Hữu Dung, cười nói.
"Hừ, em cũng chỉ khiến tên kia què một chân thôi, mọi người liền điều em tới đây làm cảnh sát giao thông, muốn em hết giận đâu có dễ vậy."
Triệu Hữu Dung kiêu ngạo hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
"Cái con bé này, em cũng không thèm nhìn xem mình đã đánh gãy chân ai hả? Nếu không có ông cụ ra mặt, em cho rằng mình còn có cơ hội ngồi ở đây à?"
Người đàn ông tức giận nói.
"Anh cả, lần này anh tới Thiên Hải chắc không đơn giản chỉ là đến gặp em đâu chứ? Có nhiệm vụ gì à?"
Triệu Hữu Dung nhìn anh cả Triệu Thiên Lâm, tò mò hỏi.
"Em đã biết chuyện xảy ra ở đại học Thiên Hải ngày hôm qua chưa?"
Triệu Thiên Lâm nói.
"Anh đến đây vì chàng trai trẻ đã giết người nước Lưu Ly hả?"
Triệu Hữu Dung kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, cậu ta đã giết thiếu gia nhà họ Kim, một trong tứ đại gia tộc của nước Lưu Ly. Chiến Bộ của nước Lưu Ly đã phát đi tin tức yêu cầu chúng ta bắt giữ chàng trai này, đưa cậu ta đến nước Lưu Ly. Nếu không, bọn họ sẽ hủy bỏ hiệp ước đã được lập năm đó, mang quân xâm lược Trung Quốc."
Triệu Thiên Lâm nói thẳng.
"Cái gì? Sao bọn chúng lại vô liêm sỉ vậy chứ?"
"Bọn họ lại dám hủy bỏ hiệp ước do Chiến Thần Thiên Sách lập ra ư?"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi, lạnh lùng nói.
"Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm rồi, mấy năm nay vẫn không có tin tức gì, người ngoài đều cho rằng Chiến Thần Thiên Sách đã chết, tất nhiên bọn họ sẽ không coi trọng hiệp ước này, bây giờ bọn họ lại mượn cái cớ này để hủy bỏ hiệp ước."
Triệu Thiên Lâm nhàn nhạt nói.
"Vậy Chiến Bộ quyết định giao chàng trai này cho nước Lưu Ly rồi à?"
Triệu Hữu Dung hỏi.
"Ừ, thông qua Chiến Bộ quyết định, vì không cho nước Lưu Ly có lý do để hủy bỏ khế ước, nên quyết định giao chàng trai này cho bọn họ."
Triệu Thiên Lâm nói.
"Sao Chiến Bộ có thể làm vậy chứ? Chàng trai này hiện đang là anh hùng của Trung Quốc, nếu cậu ta bị giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ khiến người dân Trung Quốc thất vọng sao?"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi, tỏ vẻ bất mãn.
“Nếu không làm vậy, đại chiến sẽ lại bắt đầu. Khi đó, không chừng Trung Quốc sẽ phải đối đầu với lực lượng đồng minh của năm nước. Cuối cùng, người phải gánh chịu hậu quả sẽ là người dân Trung Quốc."
"Vì Trung Quốc, chúng ta chỉ có thể hy sinh cậu ta thôi, lần này Chiến Bộ phái Quân Đao tới, chắc là rất nhanh sẽ đến nơi, anh chỉ tới đây đánh trận mở đầu thôi."
Triệu Thiên Lâm nói.
"Ai, đáng tiếc Thiên Thần Chiến Tranh không có ở đây, nếu không thì đâu đến lượt nước Lưu Ly kia lớn lối như vậy."
Triệu Hữu Dung phẫn nộ nói.
"Nếu như Chiến Thần Thiên Sách ở đây, bọn họ cũng chẳng có cái gan hủy bỏ hiệp ước."
Triệu Thiên Lâm thở dài.
Chương 50: Nguy cơ tiềm ẩn của đan Trú Nhan
Cùng lúc đó, chủ tịch tập đoàn Đường Thị đang phát sóng trực tiếp, chính thức thông báo rằng đan Trú Nhan do Tập đoàn Đường Thị phát triển đã chính thức được tung ra thị trường.
Tin tức vừa truyền ra, Thiên Hải liền nổ tung!
Sau buổi họp báo trước đó của tập đoàn Đường Thị, tin tức đan Trú Nhan có thể làm cho người ta trẻ ra mười tuổi đã được nhiều nhà báo đăng tải, hiện tại sự kỳ vọng của mọi người đối với đan Trú Nhan đã lên đến đỉnh điểm.
Lô hàng một triệu viên đan Trú Nhan đầu tiên của Đường Thị được tung lên mạng đã bán hết sạch trong vòng mười phút sau khi mở bán.
Mà những người mua được đan Trú Nhan thì trực tiếp uống luôn.
Chẳng bao lâu, nếp nhăn trên mặt của những người này lập tức biến mất, thậm chí có người còn từ tóc trắng biến thành tóc đen, thoáng chốc thực sự trẻ ra cả chục tuổi.
Tiếp theo, tin tức đan Trú Nhan thật sự có thể trẻ lại mười tuổi truyền đi khắp thế giới, không chỉ Thiên Hải, mà toàn bộ Trung Quốc cũng chấn động vì điều này.
Suy cho cùng, đối với bất kỳ ai mà nói, sự cám dỗ trẻ ra cả chục tuổi là điều không thể tưởng tượng được.
Chỉ cần là người bình thường, không ai lại không muốn trở nên trẻ hơn cả, nhất là những người đã bước vào tuổi xế chiều, nếu có thể trẻ ra mười tuổi, tức là có thể sống lâu hơn những mười năm.
Nhưng trước đây, loại thuốc tiên có thể khiến người ta trẻ ra mười tuổi này hoàn toàn không tồn tại, nó chỉ tồn tại trong dòng phim tiên hiệp mà thôi.
Nhưng bây giờ loại thuốc tiên này thực sự dã xuất hiện, tất nhiên là cực kỳ chấn động rồi.
Nhất thời, sự chú ý của tất cả mọi người trên khắp Trung Quốc đều đổ dồn vào đan Trú Nhan của tập đoàn Đường Thị, thậm chí tất cả các thế lực đều đang nhắm vào tập đoàn Đường Thị.
Trong một phòng khách sạn nào đó ở Thiên Hải.
"Đây là đan Trú Nhan à? Thật sự có thể khiến người ta trẻ ra mười tuổi sao?"
Hứa Thanh Lai, đệ tử ngự y trước đây từng xuất hiện ở nhà họ Đường, nhìn viên thuốc trong tay với đôi mắt sáng quắc.
Sau khi Hứa Thanh Lai rời khỏi nhà họ Đường thì dự định tìm cơ hội ra tay với Đường Sở Sở, tuy nhiên khi biết Đường Thị đã tung ra đan Trú Nhan, anh ta lại rất tò mò về nó.
Thân là đệ tử ngự y, đương nhiên Hứa Thanh Lai biết loại thuốc có thể khiến người ta trẻ ra mười tuổi này không tồn tại trong thực tế, nó chỉ tồn tại trong phim truyền hình thôi.
Anh ta cảm thấy Tập đoàn Đường Thị đơn giản là đang lừa dối người tiêu dùng thôi nên đã đặc biệt nhờ người mua một viên, định tự mình uống, nhân cơ hội bắt thóp Đường Thị để uy hiếp người đẹp Đường Sở Sở.
Chẳng bao lâu, Hứa Thanh Lai đã uống đan Trú Nhan.
Ngay lập tức, anh ta cảm giác như một dòng nước ấm trong cơ thể, lan ra toàn thân.
Tiếp theo, Hứa Thanh Lai đột nhiên cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ thể cũng trở nên có sức sống hơn.
Mà khi soi gương, anh ta mới thấy mình thực sự trẻ hơn rất nhiều.
"Cái đan Trú Nhan này là thật hả?"
Hứa Thanh Lai không thể tin được, hai mắt mở to.
"Phải báo tin tức này cho sư phụ ngay mới được."
Mắt Hứa Thanh Lai híp lại, như ý thức được điều gì đó, anh ta vội vàng trở về Đế Đô.
Còn tại Tập đoàn Đường Thị.
"Chủ tịch, độ hot của đan Trú Nhan này hoàn toàn đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Hiện giờ, tất cả đan Trú Nhan được bày bán đã bán hết sạch, mà vẫn có rất nhiều người đang chen chúc trong các cửa hàng của chúng ta muốn mua đan Trú Nhan. Thậm chí có không ít người giàu có sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để mua đan Trú Nhan, giá cổ phiếu tập đoàn Đường Thị của chúng ta trực tiếp tăng vọt gấp mười mấy lần."
"Hiện tại tập đoàn Đường Thị của chúng ta thật sự nổi tiếng rồi."
Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở, hưng phấn nói.
"Những điều này tôi đã lường trước được rồi, chỉ là tôi đã bỏ sót một điều."
Đường Sở Sở cau mày.
"Điều gì ạ?"
Tôn Tiểu Tiểu tò mò hỏi.
"Sức ảnh hưởng mà đan Trú Nhan mang đến."
Đường Sở Sở trầm ngâm nói.
"Ý của chủ tịch là..."
Tôn Tiểu Tiểu bối rối.
"Mặc dù đan Trú Nhan có thể giúp Đường Thị nhanh chóng nổi lên, trở thành tập đoàn lớn số một, nhưng tác dụng trẻ ra mười tuổi của nó chắc chắn sẽ bị vô số người để ý. Dù sao thì không ai có thể cưỡng lại sức cám dỗ của việc trẻ ra mười tuổi cả."
"Có lẽ người bình thường sẽ chỉ mua một viên đan Trú Nhan, nhưng đối với những người mạnh hơn Đường tập đoàn Đường Thị mà nói, thứ họ muốn có lẽ không chỉ là một viên đan Trú Nhan thôi đâu, mà điều này sẽ mang đến cho Đường tập đoàn mang đến vô số nguy hiểm và tai họa."
"Là vì tôi đã quên mất sự thật rằng người tài giỏi thường hay bị ganh ghét tiêu diệt."
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô thở dài.
Chớp mắt đã tới buổi chiều.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên ngoài biệt thự số 3, Triệu Thiên Lâm dẫn theo một nhóm người mặc trang phục chiến đấu tới, đặt thiết quân luật xung quanh biệt thự.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, mặt mày rắn rỏi, dáng người cao lớn bước tới, tạo cho người ta một cảm giác áp bức mãnh liệt.
"Đại nhân, người đang ở bên trong ạ."
Triệu Thiên Lâm nói với người đàn ông kia: "Các người ở đây canh giữ."
Sau khi nói câu này, người đàn ông đi về phía biệt thự.
"Tự ý xâm nhập vào nhà riêng là bất lịch sự lắm đấy, anh có biết không?"
Trong biệt thự, Diệp Phàm ngồi trên sofa đưa mắt nhìn người đàn ông.
"Tôi là Quân Đao, đến từ Chiến Bộ của Trung Quốc."
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, nói thẳng luôn.
"Chiến Bộ Trung Quốc?"
Diệp Phàm nghe thấy bốn chữ này thì cau mày, nhìn Quân Đao: "Anh tìm tôi làm gì?"
“Thanh niên nước Lưu Ly mà cậu giết trước đó chính là thiếu gia nhà họ Kim, một trong tứ đại gia tộc của nước Lưu Ly.”
"Hiện tại Chiến Bộ của nước Lưu Ly yêu cầu chúng tôi giao hung thủ cho bọn họ. Nếu không, nước Lưu Ly sẽ hủy bỏ hiệp ước mà Chiến Thần Thiên Sách lập ra, đưa quân sang xâm lược Trung Quốc."
Quân Đao nói thẳng.
"Cho nên anh tới bắt tôi, còn muốn giao tôi cho nước Lưu Ly?"
Diệp Phàm nhìn Quân Đao, lạnh lùng nói.
"Hy sinh một mình cậu có thể cứu được toàn bộ Trung Quốc."
"Cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu thực hiện điều đó."
"Và cậu cũng sẽ trở thành một anh hùng được người dân Trung Quốc ghi nhớ, gia đình cậu sẽ được hưởng chăm sóc và ưu đãi đặc biệt."
Quân Đao nói từng người một.
"Ha ha."
Đối với việc này, Diệp Phàm khinh miệt cười một tiếng, nói: "Không ngờ Chiến Bộ của Trung Quốc lại trở nên hèn nhát vô năng như vậy, đối mặt với uy hiếp của một quốc gia nhỏ ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, thậm chí còn dự định hy sinh đồng bào của mình, đúng là vô dụng!"
Soạt!
Ánh mắt Quân Đao lạnh như băng, trên người anh ta đột nhiên toát ra sát khí khiến người ta nghẹt thở.
"Cậu không có tư cách nói như vậy."
Quân Đao lạnh lùng nói.
"Tôi có nói gì sai à?"
"Hơn mười năm trước, đối mặt với hiệp ước nhục nhã do liên minh năm quốc đề xuất, Chiến Thần Thiên Sách không có bất kỳ thỏa hiệp nào, trực tiếp lãnh đạo Thiên Sách quân chiến đấu với quân đội của năm nước, cuộc đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm."
"Trong trận chiến đó, không một người lính nào trong Thiên Sách quân có mảy may nào lùi bước, đánh cho quân quân đội của năm nước phải quỳ xuống xin tha. Chiến Thần Thiên Sách thậm chí còn buộc quốc chủ của năm nước phải lập hiệp ước không được tấn công Trung Quốc nữa."
"Năm đó Trung Quốc oai phong biết bao."
"Mà các người hiện giờ, chỉ là một mối đe dọa từ nước Lưu Ly thôi mà đã chọn thỏa hiệp."
"Các người không phải là đám vô năng bất tài thì là gì?"
Diệp Phàm gằn từng chữ quát lên, trong mắt đầy khinh thường và miệt thị.
Lập tức, thái độ của Quân Đao trở nên lạnh lùng, trực tiếp tấn công Diệp Phàm.
Mà cường giả của Chiến Bộ này vừa ra tay, liền đánh về phía Diệp Phàm như một thanh quân đao chân chính, thế mạnh không gì cản nổi!