-
Chương 225: Đắc tội người không nên đắc tội!
Lúc này, Hồng Diệp dẫn theo một đám người của Bách Hoa Lâu xông vào.
“Cô là ai?”
Hà Thiên liếc nhìn Hồng Diệp, cau mày hỏi.
“Hồng Diệp, đến từ Bách Hoa Lâu!”
Hồng Diệp thẳng thắn nói.
Hà Thiên nghe Hồng Diệp nói vậy thì sắc mặt thay đổi, nói: “Các người đang muốn…”
“Mấy người không được động vào bọn họ!”
Hồng Diệp lạnh lùng quát.
“Chỉ là một người đàn bà chỗ mua vui mà cũng dám xen vào việc của người khác?”
“Quận thủ Hà, lập tức cho người đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Hải Hướng Đông nhìn Hồng Diệp, nói một cách khinh thường.
“Ông nói cái gì?”
Hồng Diệp nghe Hải Hướng Đông nói vậy, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ông ta.
“Hải tổng, Bách Hoa Lâu này không đơn giản đâu!”
Hà Thiên vội vàng nói.
Có lẽ người khác không hiểu rõ Bách Hoa Lâu, cho rằng đó chỉ là nơi mua vui.
Nhưng Hà Thiên là Quận trưởng của một quận đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu là một tổ chức cực kỳ hùng mạnh được giấu ở Long Quốc, tuyệt đối không dễ trêu chọc!
“Có gì mà không đơn giản, ông là một Quận trưởng chẳng lẽ lại sợ một người đàn bà nơi cầu hoan mua vui?”
Hải Hướng Đông hét lớn.
“Hải tổng dễ nổi nóng quá nhỉ!”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một đám người khác xuất hiện tại đây, người cầm đầu là Hướng Khôn - Điện chủ phân điện của điện Long Vương ở quận Nam Thiên.
“Hướng tiên sinh!”
Hải Hướng Đông nhìn thấy Hướng Khôn thì sắc mặt thay đổi.
Tuy ông ta không biết sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu nhưng lại vô cùng rõ ràng sự khủng bố của điện Long Vương!
Đây chính là thế lực đứng đầu Long Quốc, mặc dù hiện giờ kém xa trước kia nhưng cũng không phải là nơi ông ta không thể tùy tiện đắc tội.
“Hướng tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Hải Hướng Đông nhìn Hướng Khôn hỏi.
Mà đám người Hà Thiên, Tôn Chính ai nấy đều vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy người của điện Long Vương xuất hiện.
“Hải tổng, ông đắc tội người không nên đắc tội rồi!”
Hướng Khôn nhìn Hải Hướng Đông nói thẳng.
“Người không nên đắc tội?”
Hải Hướng Đông sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Răng rắc!
Giây tiếp theo, Hướng Khôn vung tay ra, trong nháy mắt đã bóp chặt cổ Hải Hướng Đông rồi bẻ gãy.
Hải Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã trợn to, chết không nhắm mắt.
Giờ phút này Hà Thiên, Tôn Chính và toàn bộ người của Y Các đều sợ ngây người, ngay cả Hồng Diệp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hướng tiên sinh, ngài…”
Sắc mặt Hà Thiên thay đổi, nói với Hướng Khôn.
“Thế nào? Tôi giết ông ta, Quận trưởng Hà có ý kiến?”
Hướng Khôn lạnh lùng liếc nhìn nhìn Hà Thiên.
Ánh mắt Hà Thiên lóe lên rồi cũng không nói gì nữa.
Ông ta không dám đắc tội với Tập đoàn Sở Thị, cũng không thể đắc tội điện Long Vương.
Hà Thiên khẽ liếc nhìn Diệp Phàm.
Ông ta có thể nhìn ra, sở dĩ Hướng Khôn giết Hà Hướng Đông chắc chắn có liên quan đến người này.
Bên cạnh người không chỉ có những cao thủ dũng mãnh như thế, còn có thể làm Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ra tay vì hắn, rốt cuộc hắn có thân phận gì?
Hà Thiên không ngừng suy đoán trong lòng.
“Thiếu…”
Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm, đang định nói chuyện thì điện thoại reo lên.
Cô ấy vừa nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao vậy?”
Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp hỏi.
“Tông chủ Huyền Kiếm Tông dẫn người đến Bách Hoa Lâu!”
Hồng Diệp nghiêm trọng nói.
“Đi!”
Diệp Phàm cau mày, lập tức đi khỏi nơi này.
Diệp Phàm vừa đi thì người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương cũng lần lượt đi theo.
“Xử lý hiện trường!”
Hà Thiên nói với Tôn Chính một câu rồi cũng rời đi.
“Sư phụ, rốt cuộc thằng nhóc đó là ai vậy?”
Giờ phút này, người đàn ông của Y Các kia chấn động hỏi.
“Địa vị của hắn e là không đơn giản!”
Vị trưởng lão Y Các nghiêm trọng nói.
Mà trong Bách Hoa Lâu, Tông chủ Huyền Kiếm Tông mang theo người tiến vào trực tiếp đại khai sát giới!
Người của Bách Hoa Lâu bị giết nhiều vô số!
“Giết, một người cũng không tha!”
“Giết sạch hết cho ta!”
Vẻ mặt Tông chủ Huyền Kiếm Tông dữ tợn, tràn ngập sát ý quát lớn.
Chỉ trong giây lát, Bách Hoa Lâu đã biến thành một chiến trường, vô số người của Bách Hoa Lâu bị chém giết ngã xuống đất.
Khi nhóm người Diệp Phàm chạy tới Bách Hoa Lâu, toàn bộ nơi này đã tràn ngập xác chết!
Hồng Diệp nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, trong mắt cô ấy tràn ngập lửa giận nồng đậm.
“Tôi phải giết các người!”
Ngay lập tức, Hồng Diệp nhìn đệ tử Huyền Kiếm Tông gầm lên, trực tiếp vung roi lao về phía bọn họ.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, từng tên đệ tử Huyền Kiếm Tông đều bị roi trong tay Hồng Diệp đánh bay ra ngoài hoặc hộc máu.
Tông chủ Huyền Kiếm Tông liếc nhìn Hồng Diệp, lạnh nhạt hỏi: “Cô cũng là người Bách Hoa Lâu?”
“Ông là Tông chủ của Huyền Kiếm Tông?”
Hồng Diệp phẫn nộ nhìn chằm chằm Tông chủ Huyền Kiếm Tông.
“Không sai!”
“Nói, hung thủ giết chết con trai tôi là ai?”
“Nếu không nói, tôi sẽ giết hết các người!”
Tông chủ Huyền Kiếm Tông lạnh lùng quát.
“Là tôi!”
Diệp Phàm đi ra.
“Là mày giết con trai tao?”
Ngay lập tức, Tông chủ Huyền Kiếm Tông nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt đầy sát khí.
“Mày đi chết đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Tông chủ Huyền Kiếm Tông.
Vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt đối phương.
Mà Tông chủ Huyền Kiếm Tông cũng cảm giác được một mối nguy cơ mãnh liệt.
Sắc mặt ông ta thay đổi, đang định ra tay thì bị một tay Diệp Phàm đã bóp lấy yết hầu ông ta.
“Đi cùng con trai ông đi!”
Nói xong, Diệp Phàm lập tức cắt đứt yết hầu của đối phương.
Vị này Tông chủ Huyền Kiếm Tông - tông môn đứng đầu quận Nam Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết trong nháy mắt.
Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây sợ ngây người.
Kế tiếp, Diệp Phàm và U Ảnh cùng nhau ra tay giết toàn bộ người của Huyền Kiếm Tông.
Hướng Khôn đi theo Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thực lực của Diệp Phàm làm ông ta vô cùng sợ hãi!
Vị Thiếu chủ này quá mạnh!
“Hồng Diệp, cô tìm xem căn cứ của Huyền Kiếm Tông ở đâu!”
Ngay sau đó Diệp Phàm lạnh nhạt nói với Hồng Diệp.
Hồng Diệp nhanh chóng nói vị trí cụ thể của Huyền Kiếm Tông cho Diệp Phàm.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng dẫn theo U Ảnh, Hồng Diệp và Hướng Khôn đi đến căn cứ của Huyền Kiếm Tông.
Lần này Huyền Kiếm Tông giết nhiều người của Bách Hoa Lâu như vậy, chỉ giết một Tông chủ là chưa đủ.
Diệp Phàm muốn diệt toàn bộ Huyền Kiếm Tông, cũng coi như là giết gà dọa khỉ cho giới võ đạo của quận Nam Thiên xem!
Một tiếng sau, Diệp Phàm và những người khác đã đi vào căn cứ Huyền Kiếm Tông, không nói hai lời mà thẳng tay đại khai sát giới.
“Các người là ai mà dám tới Huyền Kiếm Tông của chúng tôi tác oai tác quái!”
Ngay sau đó có một lão giả từ Huyền Kiếm Tông đi ra, nhìn đám người Diệp Phàm quát lên.
Thực lực của ông ta đã bước vào trình độ Địa Cảnh!
Phụt!
Diệp Phàm tiến lên một bước, trong tay cầm đoản kiếm màu đen, hắn chém ra một kiếm không cho vị cao thủ Địa Cảnh này có cơ hội nói chuyện lần nữa!
Là tông môn đứng đầu trong giới võ đạo ở quận Nam Thiên, Huyền Kiếm Tông có rất nhiều cao thủ, ngay cả cao thủ Địa Cảnh cũng có khá nhiều nhưng bọn họ đều không chặn được một chiêu của Diệp Phàm!
Mười phút sau, toàn bộ Huyền Kiếm Tông đều bị tàn sát.
Sau khi nhóm người Diệp Phàm thu thập hết tài nguyên trong Huyền Kiếm Tông, bọn họ trực tiếp rời đi.
Nhưng Diệp Phàm và những người khác cũng không biết.
Sâu trong Huyền Kiếm Tông còn có một sơn động.
Trong sơn động cắm một thanh cự kiếm dày rộng, toàn bộ thân kiếm đều được chế tạo từ huyền thiết, phía trên phủ kín các loại hoa văn, ẩn chứa một sát khí khủng bố.
Một thân ảnh lôi thôi, dơ bẩn đang ngồi xếp bằng trước thanh cự kiếm này, cả người bám đầy tro bụi tựa như một người đã chết từ lâu.
Lúc này, mí mắt của thân ảnh này khẽ động phảng phất như có động tĩnh, thanh cự kiếm phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi Diệp Phàm tiêu diệt Huyền Kiếm Tông, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp giới giới võ đạo quận Nam Thiên.
Huyền Kiếm Tông mạo phạm Bách Hoa Lâu, toàn tông bị diệt!
Tin tức này vừa truyền ra đã chấn động toàn bộ giới võ đạo quận Nam Thiên!
Tất cả mọi người đều không ngờ Bách Hoa Lâu lại khủng bố như vậy, một tông môn lớn như Huyền Kiếm Tông mà nói diệt là diệt!
Tin tức này đương nhiên là do Diệp Phàm cho Hồng Diệp truyền ra, mục đích là để giết gà dọa khỉ, làm cho những thế lực võ đạo khác không dám đánh chủ ý lên Bách Hoa Lâu nữa!
Nhưng lúc Diệp Phàm về khách sạn, Đường Sở Sở vội vàng đi đến trước mặt hắn, nói: “Anh Tiểu Phàm, Đường Thị xảy ra chuyện rồi!”
“Cô là ai?”
Hà Thiên liếc nhìn Hồng Diệp, cau mày hỏi.
“Hồng Diệp, đến từ Bách Hoa Lâu!”
Hồng Diệp thẳng thắn nói.
Hà Thiên nghe Hồng Diệp nói vậy thì sắc mặt thay đổi, nói: “Các người đang muốn…”
“Mấy người không được động vào bọn họ!”
Hồng Diệp lạnh lùng quát.
“Chỉ là một người đàn bà chỗ mua vui mà cũng dám xen vào việc của người khác?”
“Quận thủ Hà, lập tức cho người đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Hải Hướng Đông nhìn Hồng Diệp, nói một cách khinh thường.
“Ông nói cái gì?”
Hồng Diệp nghe Hải Hướng Đông nói vậy, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ông ta.
“Hải tổng, Bách Hoa Lâu này không đơn giản đâu!”
Hà Thiên vội vàng nói.
Có lẽ người khác không hiểu rõ Bách Hoa Lâu, cho rằng đó chỉ là nơi mua vui.
Nhưng Hà Thiên là Quận trưởng của một quận đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu là một tổ chức cực kỳ hùng mạnh được giấu ở Long Quốc, tuyệt đối không dễ trêu chọc!
“Có gì mà không đơn giản, ông là một Quận trưởng chẳng lẽ lại sợ một người đàn bà nơi cầu hoan mua vui?”
Hải Hướng Đông hét lớn.
“Hải tổng dễ nổi nóng quá nhỉ!”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một đám người khác xuất hiện tại đây, người cầm đầu là Hướng Khôn - Điện chủ phân điện của điện Long Vương ở quận Nam Thiên.
“Hướng tiên sinh!”
Hải Hướng Đông nhìn thấy Hướng Khôn thì sắc mặt thay đổi.
Tuy ông ta không biết sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu nhưng lại vô cùng rõ ràng sự khủng bố của điện Long Vương!
Đây chính là thế lực đứng đầu Long Quốc, mặc dù hiện giờ kém xa trước kia nhưng cũng không phải là nơi ông ta không thể tùy tiện đắc tội.
“Hướng tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Hải Hướng Đông nhìn Hướng Khôn hỏi.
Mà đám người Hà Thiên, Tôn Chính ai nấy đều vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy người của điện Long Vương xuất hiện.
“Hải tổng, ông đắc tội người không nên đắc tội rồi!”
Hướng Khôn nhìn Hải Hướng Đông nói thẳng.
“Người không nên đắc tội?”
Hải Hướng Đông sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Răng rắc!
Giây tiếp theo, Hướng Khôn vung tay ra, trong nháy mắt đã bóp chặt cổ Hải Hướng Đông rồi bẻ gãy.
Hải Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã trợn to, chết không nhắm mắt.
Giờ phút này Hà Thiên, Tôn Chính và toàn bộ người của Y Các đều sợ ngây người, ngay cả Hồng Diệp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hướng tiên sinh, ngài…”
Sắc mặt Hà Thiên thay đổi, nói với Hướng Khôn.
“Thế nào? Tôi giết ông ta, Quận trưởng Hà có ý kiến?”
Hướng Khôn lạnh lùng liếc nhìn nhìn Hà Thiên.
Ánh mắt Hà Thiên lóe lên rồi cũng không nói gì nữa.
Ông ta không dám đắc tội với Tập đoàn Sở Thị, cũng không thể đắc tội điện Long Vương.
Hà Thiên khẽ liếc nhìn Diệp Phàm.
Ông ta có thể nhìn ra, sở dĩ Hướng Khôn giết Hà Hướng Đông chắc chắn có liên quan đến người này.
Bên cạnh người không chỉ có những cao thủ dũng mãnh như thế, còn có thể làm Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ra tay vì hắn, rốt cuộc hắn có thân phận gì?
Hà Thiên không ngừng suy đoán trong lòng.
“Thiếu…”
Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm, đang định nói chuyện thì điện thoại reo lên.
Cô ấy vừa nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao vậy?”
Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp hỏi.
“Tông chủ Huyền Kiếm Tông dẫn người đến Bách Hoa Lâu!”
Hồng Diệp nghiêm trọng nói.
“Đi!”
Diệp Phàm cau mày, lập tức đi khỏi nơi này.
Diệp Phàm vừa đi thì người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương cũng lần lượt đi theo.
“Xử lý hiện trường!”
Hà Thiên nói với Tôn Chính một câu rồi cũng rời đi.
“Sư phụ, rốt cuộc thằng nhóc đó là ai vậy?”
Giờ phút này, người đàn ông của Y Các kia chấn động hỏi.
“Địa vị của hắn e là không đơn giản!”
Vị trưởng lão Y Các nghiêm trọng nói.
Mà trong Bách Hoa Lâu, Tông chủ Huyền Kiếm Tông mang theo người tiến vào trực tiếp đại khai sát giới!
Người của Bách Hoa Lâu bị giết nhiều vô số!
“Giết, một người cũng không tha!”
“Giết sạch hết cho ta!”
Vẻ mặt Tông chủ Huyền Kiếm Tông dữ tợn, tràn ngập sát ý quát lớn.
Chỉ trong giây lát, Bách Hoa Lâu đã biến thành một chiến trường, vô số người của Bách Hoa Lâu bị chém giết ngã xuống đất.
Khi nhóm người Diệp Phàm chạy tới Bách Hoa Lâu, toàn bộ nơi này đã tràn ngập xác chết!
Hồng Diệp nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, trong mắt cô ấy tràn ngập lửa giận nồng đậm.
“Tôi phải giết các người!”
Ngay lập tức, Hồng Diệp nhìn đệ tử Huyền Kiếm Tông gầm lên, trực tiếp vung roi lao về phía bọn họ.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, từng tên đệ tử Huyền Kiếm Tông đều bị roi trong tay Hồng Diệp đánh bay ra ngoài hoặc hộc máu.
Tông chủ Huyền Kiếm Tông liếc nhìn Hồng Diệp, lạnh nhạt hỏi: “Cô cũng là người Bách Hoa Lâu?”
“Ông là Tông chủ của Huyền Kiếm Tông?”
Hồng Diệp phẫn nộ nhìn chằm chằm Tông chủ Huyền Kiếm Tông.
“Không sai!”
“Nói, hung thủ giết chết con trai tôi là ai?”
“Nếu không nói, tôi sẽ giết hết các người!”
Tông chủ Huyền Kiếm Tông lạnh lùng quát.
“Là tôi!”
Diệp Phàm đi ra.
“Là mày giết con trai tao?”
Ngay lập tức, Tông chủ Huyền Kiếm Tông nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt đầy sát khí.
“Mày đi chết đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Tông chủ Huyền Kiếm Tông.
Vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt đối phương.
Mà Tông chủ Huyền Kiếm Tông cũng cảm giác được một mối nguy cơ mãnh liệt.
Sắc mặt ông ta thay đổi, đang định ra tay thì bị một tay Diệp Phàm đã bóp lấy yết hầu ông ta.
“Đi cùng con trai ông đi!”
Nói xong, Diệp Phàm lập tức cắt đứt yết hầu của đối phương.
Vị này Tông chủ Huyền Kiếm Tông - tông môn đứng đầu quận Nam Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết trong nháy mắt.
Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây sợ ngây người.
Kế tiếp, Diệp Phàm và U Ảnh cùng nhau ra tay giết toàn bộ người của Huyền Kiếm Tông.
Hướng Khôn đi theo Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thực lực của Diệp Phàm làm ông ta vô cùng sợ hãi!
Vị Thiếu chủ này quá mạnh!
“Hồng Diệp, cô tìm xem căn cứ của Huyền Kiếm Tông ở đâu!”
Ngay sau đó Diệp Phàm lạnh nhạt nói với Hồng Diệp.
Hồng Diệp nhanh chóng nói vị trí cụ thể của Huyền Kiếm Tông cho Diệp Phàm.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng dẫn theo U Ảnh, Hồng Diệp và Hướng Khôn đi đến căn cứ của Huyền Kiếm Tông.
Lần này Huyền Kiếm Tông giết nhiều người của Bách Hoa Lâu như vậy, chỉ giết một Tông chủ là chưa đủ.
Diệp Phàm muốn diệt toàn bộ Huyền Kiếm Tông, cũng coi như là giết gà dọa khỉ cho giới võ đạo của quận Nam Thiên xem!
Một tiếng sau, Diệp Phàm và những người khác đã đi vào căn cứ Huyền Kiếm Tông, không nói hai lời mà thẳng tay đại khai sát giới.
“Các người là ai mà dám tới Huyền Kiếm Tông của chúng tôi tác oai tác quái!”
Ngay sau đó có một lão giả từ Huyền Kiếm Tông đi ra, nhìn đám người Diệp Phàm quát lên.
Thực lực của ông ta đã bước vào trình độ Địa Cảnh!
Phụt!
Diệp Phàm tiến lên một bước, trong tay cầm đoản kiếm màu đen, hắn chém ra một kiếm không cho vị cao thủ Địa Cảnh này có cơ hội nói chuyện lần nữa!
Là tông môn đứng đầu trong giới võ đạo ở quận Nam Thiên, Huyền Kiếm Tông có rất nhiều cao thủ, ngay cả cao thủ Địa Cảnh cũng có khá nhiều nhưng bọn họ đều không chặn được một chiêu của Diệp Phàm!
Mười phút sau, toàn bộ Huyền Kiếm Tông đều bị tàn sát.
Sau khi nhóm người Diệp Phàm thu thập hết tài nguyên trong Huyền Kiếm Tông, bọn họ trực tiếp rời đi.
Nhưng Diệp Phàm và những người khác cũng không biết.
Sâu trong Huyền Kiếm Tông còn có một sơn động.
Trong sơn động cắm một thanh cự kiếm dày rộng, toàn bộ thân kiếm đều được chế tạo từ huyền thiết, phía trên phủ kín các loại hoa văn, ẩn chứa một sát khí khủng bố.
Một thân ảnh lôi thôi, dơ bẩn đang ngồi xếp bằng trước thanh cự kiếm này, cả người bám đầy tro bụi tựa như một người đã chết từ lâu.
Lúc này, mí mắt của thân ảnh này khẽ động phảng phất như có động tĩnh, thanh cự kiếm phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi Diệp Phàm tiêu diệt Huyền Kiếm Tông, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp giới giới võ đạo quận Nam Thiên.
Huyền Kiếm Tông mạo phạm Bách Hoa Lâu, toàn tông bị diệt!
Tin tức này vừa truyền ra đã chấn động toàn bộ giới võ đạo quận Nam Thiên!
Tất cả mọi người đều không ngờ Bách Hoa Lâu lại khủng bố như vậy, một tông môn lớn như Huyền Kiếm Tông mà nói diệt là diệt!
Tin tức này đương nhiên là do Diệp Phàm cho Hồng Diệp truyền ra, mục đích là để giết gà dọa khỉ, làm cho những thế lực võ đạo khác không dám đánh chủ ý lên Bách Hoa Lâu nữa!
Nhưng lúc Diệp Phàm về khách sạn, Đường Sở Sở vội vàng đi đến trước mặt hắn, nói: “Anh Tiểu Phàm, Đường Thị xảy ra chuyện rồi!”