-
Chương 191-195
Chương 191 Chương 191: Chúng Ta Cùng Đoạt Thiên Hạ
Tiêu Thần không nói, Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng này mặc dù đáng sợ, nhưng bên trong Tu La Truyền Thừa lại ghi chép mấy phương pháp giải độc. Với năng lực hiện tại của hắn, mặc dù có chút khó khăn nhưng không phải là không thể.
Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy con ngươi bình tĩnh kia của Tuyết Ngọc Hiên, lại thấy có hơi bất ngờ.
"Tuyết Ngọc Hiên, ta nghĩ với địa vị của ngươi, Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng vẫn có thể giải trừ chứ."
Tiêu Thần hiếu kỳ hỏi, gọi thẳng tên Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Ngọc Hiên lại mảy may không thèm để ý, ngược lại cười khổ lắc lắc đầu nói:
"Cho dù có thể giải rồi như thế nào? Cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số mệnh tử vong, chỉ là kiểu chết không giống nhau mà thôi."
Tiêu Thần hơi cau mày một cái, trên người Tuyết Ngọc Hiên tản ra một cỗ khí chất riêng biệt, không tranh quyền thế, nhân từ nương tay, điểm này, Tiêu Thần tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.
"Nếu biết rõ phải chết, vì sao không tranh đấu một hồi?"
Bàn Tử một mực trầm mặc lại đột nhiên mở miệng nói, trong mắt lóe lên chút hung lệ, tựa như hận rèn sắt không thành thép.
Tiêu Thần vô ý nhìn Bàn Tử, hắn không nghĩ tới Bàn Tử sẽ kích động như thế.
"Các ngươi không biết, sinh ở Hoàng Tộc, sinh mạnh đã không phải do mình nắm giữ rồi, có đôi khi, còn không được hạnh phúc như dân chúng, ta cũng rất hi vọng bản thân chỉ là một người dân bình thường."
Tuyết Ngọc Hiên lắc đầu thở dài, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ.
Tiêu Thần tự nhiên biết rõ Tuyết Ngọc Hiên trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hắn cùng với Tuyết Ngọc Long cùng là Hoàng Tử xuất sắc nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, thiên phú kinh người, hai mươi tuổi liền đột phá đến Chiến Tông đỉnh phong.
Thế nhưng, một núi không thể chứa hai hổ, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều xác định chỉ có một vị Hoàng Chủ.
Đây cũng là điểm bất đắc dĩ của một vài đại gia tộc, tựa như Lăng Phong, tựa như Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ, bọn hắn không phải cũng giống như vậy sao?
Sinh ở đại gia tộc, chính vận mệnh mình đều không thể nắm giữ.
"Là một người dân bình thường? Ngươi lại biết người dân bình thường có hạnh phúc gì?"
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng:
"Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, bề ngoài là nơi giàu có nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng vì sao có xóm nghèo? Những dân chúng kia ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Tuyết Ngọc Hiên ngươi nếu là chỉ là một người dân bình thường, hiện tại sẽ có những món ngon này?" Sẽ có tu vi như ngươi hiện tại?
"Ngươi thân cũng không phải ở Hoàng Tộc, làm sao có thể biết được bất đắc dĩ của Bát Hoàng Huynh?"
Tuyết Ngọc Hiên không nói, ngược lại Tuyết Lung Giác hết sức kích động, trước tiên bảo vệ Tuyết Ngọc Hiên.
"Hoàng Tộc sao?"
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng, đối với hai chữ này khịt mũi, vẻ mặt coi thường.
"Bát Hoàng Huynh là người nhân hậu, bình dị gần gũi, hoàn toàn tương phản với Tam Hoàng Tử kia. Tam Hoàng Tử người này dã tâm bừng bừng, tham muốn quyền lực cực mạnh, các ngươi có biết huynh đệ tỷ muội chết ở trong tay Tam Hoàng Tử có bao nhiêu không?" Bát Hoàng Huynh có thể sống đến hiện tại, các ngươi có biết hắn bỏ ra bao nhiêu không?
Tuyết Lung Giác phẫn uất nói.
Những năm này Bát Hoàng Tử Tuyết Ngọc Hiên bỏ ra những gì, nàng đều thấy ở trong mắt, có thể đạt tới cảnh giới hiện tại, trở thành một trong Hoàng Thành Thập Tú, cơ hồ là hắn liều cả tính mệnh.
Mọi người chỉ biết Tuyết Ngọc Hiên là Hoàng Tử cao quý, lại không biết trong lòng hắn dày vò cỡ nào.
"Vậy thì hắn càng nên cố gắng. Hắn hiện tại không bằng Tuyết Ngọc Long, vậy tiêu biểu là hắn bỏ ra còn chưa đủ." Nếu hắn mạnh hơn Tuyết Ngọc Long, những huynh đệ tỷ muội kia của hắn sẽ chết sao? Bản thân hắn hiện tại cũng không phải là bộ dạng này đi?
Bàn Tử càng nói càng kích động, tựa như mình mới là Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Lung Giác cùng Tuyết Ngọc Hiên hai người không biết mở miệng như thế nào, nhất thời trầm mặc không nói, Tiêu Thần cũng lẳng lặng nhìn xem.
Nhưng mà Bàn Tử không coi như vậy là xong, chỉ vào Tuyết Ngọc Hiên tiếp tục nói:
"Ngươi hiện tại không tranh đấu, người chết đi sẽ càng nhiều, rồi có một ngày, nếu như Tuyết Ngọc Long trở thành tân hoàng chủ, Tuyết Ngọc Hiên ngươi sẽ chết, Tuyết Lung Giác cũng sẽ chết, còn có huynh đệ tỷ muội ngươi có thể đều sẽ chết."
Bàn Tử nói tựa như trọng kích hung hăng đập vào ngực Tuyết Ngọc Hiên và Tuyết Lung Giác.
Thần sắc Tuyết Ngọc Hiên tranh đấu một hồi, trầm ngâm nói:
"Thế nhưng hắn vẫn là huynh trưởng của ta, chỉ cần ta nhượng bộ, hắn có lẽ sẽ không tàn nhẫn như vậy."
"Đây là lựa chọn của ngươi? Nếu như không được như ngươi mong muốn?"
Bàn Tử khinh thường nói:
"Vận Mệnh, chỉ có nắm chặt trong tay mình, mới có thể biết rõ bước kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, bằng không, ngươi vĩnh viễn chỉ là cừu non đợi làm thịt!"
"Không, Tam Hoàng Huynh sẽ không đâu."
Ánh mắt Tuyết Ngọc Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Bát Hoàng Huynh, ta cảm thấy Bàn Tử nói có lý, chỉ có ngươi mới có thể cứu Hoàng Tử và Công Chúa, Tam Hoàng Tử quá tàn nhẫn, một khi hắn trở thành hoàng chủ, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tuyệt đối sẽ có gió tanh mưa máu!"
Tuyết Lung Giác lần này lại đứng về phía Bàn Tử.
Tuyết Ngọc Hiên trầm mặc, thần sắc vô cùng mông lung.
Lúc này, Tiêu Thần đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:
"Kỳ thật sự tình không có phức tạp như vậy, Bát Hoàng Tử, ngươi cảm thấy tính mệnh Tuyết Ngọc Long quan trọng, hay là tính mệnh tất cả huynh đệ tỷ muội ngươi cộng lại quan trọng?"
Nghe được câu nói này của Tiêu Thần, toàn thân Tuyết Ngọc Hiên run lên, trong con ngươi lại tỏa ra thần thái ngày xưa.
Bàn Tử nhìn thấy một màn này, mỉm cười nhìn về phía Tiêu Thần nói:
"Lão Tam, nhưng ngươi có biện pháp giải độc không?"
Tiêu Thần nhàn nhạt gật đầu, Tuyết Lung Giác lại vô cùng kích động.
Nhưng mà lúc này, thanh âm Bàn Tử tiếp tục vang lên:
"Tuyết Ngọc Hiên, nếu như ngươi khăng khăng như thế, ta và Lão Tam đành cáo từ, dù sao bất luận như thế nào, cũng là một lần chết! Chết bởi độc dược này, cũng sẽ không khiến Tuyết Ngọc Long bị bêu danh."
"Nếu như ngươi nguyện ý đánh cược tính mệnh của ngươi một lần, ta thay Lão Tam đáp ứng ngươi, huynh đệ chúng ta hai người giúp ngươi tranh thiên hạ, thế nào?"
Nói đến đây, ngữ khí Bàn Tử kiên định vô cùng, trên người tản ra một cỗ khí thế không gì sánh được.
Giúp ngươi tranh thiên hạ, thế nào?
Lời nói của Bàn Tử giống như một trọng kích lôi đình, làm con ngươi Tuyết Ngọc Long run lên, kinh ngạc nhìn Bàn Tử, Tuyết Lung Giác cũng kinh ngạc không hiểu, chẳng biết tại sao, tâm nàng bỗng nhiên xúc động.
Lời này không phải cuồng đơn thuần, nếu như không phải chính tai nghe được, ai có thể tin là từ trong miệng một tu sĩ Chiến Tông cảnh nói ra.
"Lão Nhị lại xuất hiện rồi."
Tiêu Thần nhếch miệng cười một tiếng, Bàn Tử giờ phút này, khiến hắn có loại cảm giác tự ti mặc cảm.
"Ta đồng ý!"
Con ngươi Tuyết Ngọc Hiên bỗng vô cùng kiên định, khí thế cường đại trên người nở rộ ra.
Trong mắt Tuyết Lung Giác như có làn sương mù bốc hơi, nàng biết rõ, Bát Hoàng Huynh hăng hái không ai bì nổi ngày xưa lại trở về.
"Lão Tam, thương thế của hắn liền giao cho ngươi."
Bàn Tử lúc này cũng cười, cười vô cùng xán lạn.
"Quận Chúa, phiền giúp chúng ta tìm gian phòng yên tĩnh chút, ta hiện tại liền giải độc cho hắn."
Tiêu Thần gật đầu nói.
"Được, ta đi sắp xếp! Bàn Tử, cảm ơn ngươi."
Tuyết Lung Giác nín khóc mỉm cười, cảm kích nhìn Bàn Tử.
"Đừng có tát tai đánh ta là được."
Bàn Tử nhún nhún vai, lại khôi phục bộ dáng bất cần đời.
Tuyết Lung Giác ngược lại vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh liền sắp xếp cho Tiêu Thần một gian phòng yên tĩnh trị liệu.
Tiêu Thần cùng Tuyết Ngọc Hiên đi vào trong phòng, thân hình Tuyết Ngọc Hiên ngừng lại, quay đầu cảm kích nhìn về phía Tiêu Thần nói:
"Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn Lão Nhị a."
Tiêu Thần lơ đễnh nói:
"Trên người ngươi có độc, cần mấy ngày mới có thể giải trừ hoàn toàn, hơn nữa muốn trị tận gốc cần một chút dược dịch phối hợp, ta tạm thời chỉ có thể giúp ngươi ức chế độc tính lan tràn, quá trình này có chút thống khổ."
"Yên tâm đi, dù sao ta cũng đường đường là nam nhi."
Tuyết Ngọc Hiên cười.
Chương 192 Chương 192: Đợt Sát Thủ Thứ Hai
Trong phòng, toàn thân Tuyết Ngọc Hiên cắm đầy kim châm, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, có vài giọt máu đỏ tươi từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra.
Ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy phía trên giọt máu lượn lờ từng tia hồng sắc. Dưới sự dẫn đạo của Tiêu Thần, tất cả đều chảy vào bên trong một cái bình thuốc.
Sắc mặt Tiêu Thần có chút trắng bệch, mặc dù biết phương pháp giải độc nhưng cái Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng này thật đúng là ngoan cố mà. Ròng rã ba canh giờ hắn mới có thể ngăn chặn không cho độc khuếch tán.
"Hô!"
Tiêu Thần khẽ thở, hơi chuyển động một chút, tất cả kim châm đều phá thể mà ra, rơi vào bên trong hộp ngọc.
Tiêu Thần tiện tay cầm một cái bình thuốc đổ vào trong miệng, ngồi trên mặt đất điều tức. Trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ mới chậm rãi khôi phục được một tia huyết khí.
"Đa tạ Tiêu huynh."
Tuyết Ngọc Hiên sớm đã chờ đợi ngày này, hắn hướng về Tiêu Thần hơi hơi thi lễ.
"Ta nói Lão Tam ngươi, chúng ta đều không thích bộ dạng này. Ngươi có công phu như thế này nên ngẫm lại tiếp theo nên làm như thế nào đi."
Bàn Tử cùng Tuyết Lung Giác xuất hiện ở cửa ra vào, Bàn Tử ngữ khí không tốt nói.
Tuyết Ngọc Hiên nhìn thật sâu Tiêu Thần đồng thời liếc mắt nhìn Bàn Tử. Hắn cũng đại khái biết được chút tính cách của hai người này, rõ nhất có lẽ là hai chữ cuồng ngạo.
Hơn nữa, sự cuồng ngạo này phát ra từ nội tâm, không có bất kỳ sự ra vẻ gì. Nhất là Bàn Tử, Tuyết Ngọc Hiên đều có chút kiêng kị khí thế trên người hắn.
"Như vậy đi, ngươi trước tiên phân tích cho chúng ta thế lực hiện giờ của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều."
Tiêu Thần thấy Tuyết Ngọc Hiên không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.
Tuyết Ngọc Hiên gật đầu, trong mắt lóe lên một vòng trầm trọng, hít thật sâu nói:
"Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có Tứ Đại Gia Tộc: Lâu gia, Bách Lý gia, Trần gia và Bạch gia. Hiện tại Bách Lý gia và Trần gia đã vào tay Tam Hoàng Huynh." Bạch gia tạm thời hẳn còn ở xa quan sát, về phần Lâu gia một mực đứng ngoài, cho dù ta là Hoàng Thất cũng không thể làm gì được, đoán chừng bọn hắn cũng khinh thường không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hoàng tộc.
"Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng đệ nhất Lâu Ngạo Thiên chính là người của Lâu gia."
Tiêu Thần cau mày một cái.
"Lâu gia xác thực là không hề đơn giản."
Bàn Tử đột nhiên mở miệng, nhìn thấy bọn Tiêu Thần đang cổ quái nhìn mình, Bàn Tử vội ho một tiếng, nói:
"Ta cũng là nghe tin đồn thôi, nghe nói người trong Lâu gia không làm quan nhưng gia tộc khác đều vô cùng kiêng kỵ Lâu gia. Hơn nữa nghe nói Lâu gia rất ít người, bất quá cũng không có ai dám khiêu khích."
"Không sai, cho dù ta là Hoàng Thất cũng chỉ muốn cùng Lâu gia giao hảo, nhưng Lâu gia cho tới bây giờ lại không hề để ý tới."
Tuyết Ngọc Hiên gật gật đầu.
"Lâu gia tạm thời không cần quan tâm, trước tiên từ Bạch gia đã."
Tiêu Thần gật đầu.
"Thế lực Tuyết Nguyệt Hoàng Triều lại cũng rất rắc rối phức tạp. Đối với những thần tử kia mà nói, ai là chủ nhân căn bản không quan trọng." Đối với Bách Lý gia tộc và Trần gia cùng cần chút lưu ý. Đúng rồi, Phụ Hoàng ngươi đâu?
Bàn Tử hỏi.
Tuyết Ngọc Hiên lắc đầu thở dài:
"Phụ Hoàng năm đó chinh chiến tứ phương, nhận nhiều tổn thương, vất vả lâu ngày thành bệnh, sớm đã mặc kệ sự tình. Bằng không Tam Hoàng Huynh làm sao dám một mình đối phó với các huynh đệ tỷ muội."
"Nếu như Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ phong ngươi làm Thái Tử, sự tình có phải sẽ có chuyển biến hay không?"
Tiêu Thần hỏi. Vừa dứt lời liền phát hiện bản thân lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Chiến Hồn Đại Lục không thể so sánh như Địa Cầu kiếp trước, nơi này thực lực vi tôn, cho dù phong Thái Tử thì có ích lợi gì?
Tuyết Ngọc Hiên thực lực không đủ, đến lúc đó chưa kịp ngồi vững thì cũng sẽ bị Tuyết Ngọc Long cưỡng ép chiếm lấy, còn không bằng đem Hoàng Vị tặng cho hắn, đây cũng là cách Tuyết Ngọc Hiên phải làm cho tới nay.
"Sẽ không, đám Hoàng Tộc chỉ theo phe mạnh, về phần ai ngồi trên vị trí kia, chỉ cần không ai tổn hại lợi ích của bọn hắn thì sẽ không có ai quan tâm."
Tuyết Ngọc Hiên đắng chát lắc đầu.
Điều này cũng làm cho Tiêu Thần rầu rỉ, hắn và Bàn Tử dù có lợi hại như thế nào cũng chỉ có tu vi Chiến Tông cảnh trung hậu kỳ, không có khả năng khiến thế lực Tuyết Ngọc Long tan rã trong nháy mắt.
Bàn Tử lúc này mới biết, bản thân có vẻ như đã ra một quyết định cực kỳ sai lầm, có lẽ không nên gia nhập vào cuộc phân tranh này.
Mấy người thương lượng một hai giờ, chân trời chậm rãi tối dần, Tiêu Thần và Bàn Tử lúc này mới quay người rời đi.
"Tiêu huynh, Bàn huynh, nếu các ngươi có thể lưu lại Nhân Thân Vương Phủ, Vương thúc khẳng định sẽ rất vui."
Tuyết Ngọc Hiên giữ lại nói.
"Đúng a, Vương Phủ có rất nhiều phòng trọ, các ngươi cũng không cần ra khách sạn trọ."
Tuyết Lung Giác khanh khách cười.
Bàn Tử nhún nhún vai, không có vấn đề nói:
"Theo ngươi vậy."
Tiêu Thần trắng mắt liếc Bàn Tử một cái, cái tên gia hỏa này khẳng định rất muốn ở đây cùng Tuyết Lung Giác gia tăng tình cảm, thậm chí hắn hoài nghi, trước đó hắn nói những lời kia cũng là vì nịnh nọt Tuyết Lung Giác.
Bây giờ xem ra mình đã lên thuyền giặc rồi.
"Lão Nhị, ngươi mang Niệm Niệm ở nơi này đi, ta và Tiểu Kim còn có chút việc, nơi này cũng khá an toàn."
Tiêu Thần lắc đầu nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử vốn định nói, bất quá cuối cùng lại một câu cũng nói không nên lời. Hắn tự nhiên biết rõ Tiêu Thần có ý gì, sự tình Tuyết Lâu còn chưa giải quyết được, mình và Niệm Niệm ở bên cạnh ngược lại sẽ khiến cho Tiêu Thần càng thêm nguy hiểm.
"Cẩn thận."
Bàn Tử cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ, đưa mắt nhìn Tiêu Thần và Tiểu Kim rời đi.
Ban đêm tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, trừ nhiệt độ thấp một chút còn lại cũng không có gì khác biệt. Tiêu Thần và Tiểu Kim rất nhanh xuất hiện ở bên trong khách sạn, trên đường đi cũng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Tiến vào trong khách sạn, không ít người nhìn bọn hắn với ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Thần cũng không thèm quay đầu đi thẳng một mạch vào gian phòng.
Két một tiếng đẩy cửa phòng ra, Tiêu Thần chân phải ngừng trên không trung, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng. Sau một khắc, một đạo hắc sắc kiếm ảnh từ trong góc tối bắn ra, xông thẳng vào ngực Tiêu Thần.
Tốc độ nhanh như bôn lôi, Tiêu Thần dù sớm đã phát hiện cũng phải hít ngụm khí lạnh. Chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ trốn tránh, bất quá, hắn lại không hề đào tẩu mà trực tiếp hướng về phương hướng kiếm khí phóng tới.
Phốc một tiếng, một đạo hắc ảnh phá cửa sổ chạy, trong nháy mắt không bóng dáng.
"Tiểu Kim, theo ta."
Tiêu Thần sát ý đằng đằng, trong nháy mắt liền biến mất, hôm nay hắn không dự định sẽ buông tha cho sát thủ Tuyết Lâu.
Nếu như đã đắc tội, vậy liền triệt để đắc tội đi.
Bầu trời đêm lạnh giá, ba đạo thân ảnh trong màn đêm cấp tốc xuyên qua, giống như u linh, động tác nhẹ nhàng, tiêu sái phiêu dật.
Đạt tới Chiến Tông cảnh, mặc dù không có cách nào đứng trên không, nhưng nếu nắm giữ Thân Pháp Chiến Kỹ, mượn chút vật thể phi hành vẫn rất đơn giản.
Một màn này, không khỏi khiến Tiêu Thần nghĩ đến phim ảnh khinh công của kiếp trước, có lẽ kiếp trước thật sự có tồn tại khinh công.
Đạo hắc ảnh kia rất nhanh, mặc dù chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, nhưng lại làm cho Tiêu Thần ngưng trọng tới cực điểm, dù là đối mặt với Chu Văn Bác, hắn vẫn không có loại áp lực này.
"Tại sao lại không chạy nữa?"
Đột nhiên đạo hắc ảnh phía trước dừng lại ở trên nóc nhà, chậm rãi quay người nhìn Tiêu Thần, ánh mắt Tiêu Thần vô cùng băng lãnh.
"Các hạ quả nhiên cường ngạnh, trách không được Chu Văn Bác bị chết trên tay ngươi."
Đạo hắc ảnh kia nói ra âm thanh khàn khàn, ngữ khí thập phần bình tĩnh.
"Xem ra Tuyết Lâu thực sự biết ta, nhờ ta mà lừa được không ít Hồn Thạch a."
Tiêu Thần tay cầm Tu La Kiếm, không có bất kỳ sự khinh thị nào, hắn luôn cảm giác người trước mắt rất nguy hiểm.
"Thú vị, theo quy củ của Tuyết Lâu, một kích thất bại liền phải rời đi. Bất quá ngươi khiến ta cảm thấy rất hứng thú, nếu ngươi chết dưới kiếm của ta, trở về có thể kiếm được một cái giá tốt."
Hắc sắc trường kiếm trong tay bóng đen đột nhiên run lên, sát ý nồng đậm, một loại tử vong tràn ngập tỏa ra.
Chương 193 Chương 193: Chiến Ảnh Phong
Bóng đen dứt lời, thân ảnh đột nhiên tại chỗ biến mất, thoáng cái liền đi tới trước người Tiêu Thần.
Trong chớp mắt, khí thế Tiêu Thần đại biến, sát khí cuồn cuộn phá thể tỏa ra, toàn bộ bông tuyết bốn phía bị nổ đến nát vụn, khí thế cả người tăng vụt đến cực hạn, lúc này hắn hoàn toàn trở thành một người khác.
Lạnh lùng, cuồng ngạo, bễ nghễ chúng sinh, giống như Sát Thần xuất thế.
So với bóng đen kia, Tiêu Thần dường như càng giống sát thủ hơn.
Kiếm trong tay bóng đen rung động một cái, bất quá Kiếm Thế lại mảy may không giảm, ngược lại chiến ý càng tăng mấy phần.
Đối với sát thủ, cho tới bây giờ vẫn không cùng người khác chính diện giao phong, nhưng bóng đen lại đánh vỡ quy tắc, dù Tiêu Thần chỉ là Chiến Tông cảnh trung kỳ nhưng hắn lại không dám khinh thường.
Tiêu Thần rút kiếm nghênh đón, mũi kiếm hai bên lao vào cùng một chỗ, từng đạo từng đạo kiếm khí điên cuồng rung chuyển bốn phương tám hướng, hai người ai cũng không cho đối phương cơ hội, giằng co tại hư không, dường như thành vĩnh hằng.
Tuyết rơi, hàn phong điên cuồng gào thét, chiến ý cùng sát ý hai bên đều không ngừng tăng lên. Trong vòng mười trượng trở lại, kiếm khí sắc bén tràn ngập xung quanh. Trên nóc nhà, nhà hàn băng bắn ra bốn phía dày đặc hư không.
Nhưng quỷ dị thay, phía dưới phòng lại không phát hiện chút tổn hao nào, có thể thấy, hai người đấu kiếm khí đã đạt tới cấp độ khủng bố.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, hai người rốt cục cũng tách ra, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, lại lần nữa lao vào cùng một chỗ, tiếng kiếm bén nhọn vang vọng hư không, hàn quang bắn ra bốn phía.
"Ảnh Sát!"
Bóng đen kêu nhỏ một tiếng, vô số kiếm khí trong tay nở rộ, khí tức sát phạt khủng bố đâm vào da đau nhức. Một đạo kiếm khí mấy trượng màu đen quét ngang ra, những nơi đi qua, không khí đều bị chấn động mãnh liệt.
"Huyết Sát!"
Tiêu Thần không sợ chút nào, một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm hình thành phía sau, Kiếm Thế oanh thiên chém ra.
Oanh một tiếng, kiếm khí cuồng bạo trực tiếp xuyên thủng phòng ốc phía dưới, rất nhiều người sợ hãi kêu lên chạy ra đường cái, trong nháy mắt liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh.
"Thật mạnh, bọn họ là ai vậy?"
Mọi người chỉ có thể thầm than không may. Phía trên khí thế hai tản ra khiến bọn hắn có chút không thở nổi. Lời trách mắng vừa định thốt ra liền âm thầm nuốt trở lại.
Tiếng vang cực lớn dẫn tới sự chú ý của không ít người, chỉ là Tiêu Thần giờ phút này cũng mặc trường bào màu đen, thân ảnh trong không trung căn bản thấy không rõ khuôn mặt, bằng không sớm đã bị người khác nhận ra.
"Thu Phong Lạc Diệp!"
"Nhất Diệp Tri Thu!"
Tiêu Thần liên tiếp thi triển mấy chiêu chiến kỹ, nhưng đều bị đối phương đỡ được. Hắn tiếp tục phòng thủ để tìm cơ hội có thể công kích tiếp.
"Ha ha, thống khoái, lần sau tái chiến."
Âm thanh cuồng tiếu của bóng đen vang lên, thanh âm mặc dù khàn khàn nhưng rất có lực xuyên thấu.
"Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, có thể sảng khoái đấu một trận."
Tiêu Thần không muốn thả đối phương đi, lần này đi, lần tiếp theo đối mặt khả năng chính là sát thủ Chiến Vương cảnh.
Chí ít trước đó, hắn muốn biết rõ ràng là ai muốn giết mình!
Bóng đen không ham chiến nữa, lách mình hướng về phương xa bỏ chạy, Tiêu Thần vội vàng đi theo. Tiểu Kim trên không trung bay vọt đến, thay Tiêu Thần thu dọn tàn cục.
"Đáng tiếc, trận quyết đấu xuất sắc như vậy mà chúng ta lại tới chậm."
Đám người một trận thầm than, bọn hắn thậm chí ngay cả thân phận đều không biết rõ ràng giờ cũng đã không thấy tăm hơi.
Cũng đúng lúc này, một hồng y nữ tử nhìn thấy một màn trên không trung, khẽ nhíu mày:
"Ngay cả Ảnh Phong cũng không thể giết chết hắn sao?"
Để lại một câu nói, hồng y nữ tử vội vàng đuổi theo.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bóng đen ra khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Tiêu Thần không chút do dự cùng đi theo, ở ngoài thành chiến một trận cũng không cần phải cẩn thận xung quanh.
"Tiêu Thần, ngươi đủ rồi!"
Bóng đen đứng ở một tòa trên gò núi, hơi không kiên nhẫn nhìn Tiêu Thần.
"Ngươi muốn giết ta, ta giết ngươi không được sao?"
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng đạp chân xuống, thân thể nhảy lên thật cao, giống như thần bằng giương cánh, thẳng vào cửu tiêu.
"Thế Vân Tung? Ngươi làm sao biết Thân Pháp Chiến Kỹ của Tuyết gia?"
Trong giọng bóng đen nói rốt cục có một chút chấn kinh.
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
Tiêu Thần căn bản không thèm để ý đến hắn, đầu người hướng xuống, Tu La Kiếm vũ động, vô số kiếm khí như mũi tên bắn xuống.
"Rầm rầm rầm!"
Dốc núi trực tiếp bị kiếm khí làm cho tung bay, hàn băng bắn ra bốn phía, bóng đen phản ứng cũng cực nhanh, nhẹ như chim yến, trong nháy mắt xuất hiện ở nơi xa.
"Đạp Tuyết Vô Ngân sao?"
Tiêu Thần nhếch miệng cười một tiếng, rơi xuống đất một sát na, động tác trong nháy mắt cũng biến thành nhẹ nhàng, lách mình xuất hiện ở trước mặt bóng đen.
"Ngươi làm sao cũng biết Đạp Tuyết Vô Ngân? Ngươi rốt cuộc là ai!"
Bóng đen sử dụng kiếm ngăn khuất trước người, hắn rốt cục có chút không bình tĩnh, ngược lại cũng không phải hắn e ngại tiêu phí thực lực kia.
Mà là Thân Pháp Chiến Kỹ Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ có Tuyết Lâu Chiến Vương cường giả mới có thể có, hắn sở dĩ có thể học cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.
"Có cái gì kỳ quái sao?"
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, dưới chân một trận biến hóa, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở phía sau bóng đen.
Bóng đen phản ứng cực nhanh, tay phải kéo kiếm hoa, hắc kiếm trong nháy mắt ngăn ở phía sau.
"Ba loại! Ngươi vậy mà học được ba loại Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ!"
Bóng đen vô cùng kinh hãi, hắn tự hỏi mình có thiên phú không thấp nhưng chỉ nắm giữ được Thân Pháp Chiến Kỹ Ngũ Phẩm, Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm Đạp Tuyết Vô Ngân cũng chỉ là biết qua chút ít.
Kẻ này chỉ là Chiến Tông cảnh trung kỳ, vậy mà tu luyện đến ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm, điều này hắn làm sao không khiếp sợ cho được.
Không chỉ có người áo đen chấn kinh mà hồng y nữ tử đang núp trong bóng tối cũng kinh ngạc vô cùng. Đang lúc Tiêu Thần cùng bóng đen chuẩn bị lần nữa xuất thủ thì hồng y nữ tử đột nhiên biến mất tại chỗ.
"Ảnh Phong, dừng tay!"
Một tiếng quát nhẹ, khiến Tiêu Thần cùng bóng đen đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, vừa hay nhìn thấy một thân ảnh hồng y nữ tử chậm rãi đi tới, tư thái dáng vẻ thướt tha mềm mại như ma quỷ dẫn, thân thể phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, khuôn mặt yêu nhiêu lộ ra một loại khí chất mị hoặc chúng sinh.
Lập tức ánh mắt rơi trên người bóng đen kia, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng. Ảnh Phong là ai hắn rất rõ, xếp hạng thứ hai Hoàng Thành Thập Tú, gần với Lâu Ngạo Thiên.
Ảnh Phong lại là người của Tuyết Lâu?
"Yêu Nhiêu, làm sao ngươi lại tới đây?"
Ảnh Phong nhìn thấy hồng y nữ tử, thanh âm thập phần hòa hoãn, hiển nhiên thanh âm vừa nãy kia là do hắn cố ý.
Một đạo kim sắc thiểm điện lóe qua, Tiểu Kim đột nhiên xuất hiện ở bên người Tiêu Thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người đối diện.
"Ngươi là người của Tuyết Lâu?"
Hồng y nữ tử khẽ mở cặp môi thơm, miệng phun hương lan, lạnh như băng nhưng vẫn có tư vị phong tình vạn chủng.
"Không phải."
Tiêu Thần cau mày một cái, hắn không biết đối phương có ý gì, bất quá có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người hồng y nữ tử.
"Không phải người Tuyết Lâu sao lại có Thân Pháp Chiến Kỹ của Tuyết Lâu?"
Hồng y nữ tử sát ý càng đậm.
"Chẳng lẽ Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ có người Tuyết Lâu mới có sao?"
Tiêu Thần khinh thường, bên trong Tu La Truyền Thừa chiến kỹ vô số, Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ tính là cấp thấp nhất. Nếu như không phải truyền thừa ký ức không giải được, Tiêu Thần căn bản sẽ không học loại này.
"Yêu Nhiêu, hắn còn biết Thế Vân Tung của Tuyết gia! Hết thảy nắm giữ ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm."
Ảnh Phong đột nhiên chen lời nói.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hồng y nữ tử có chút không bình tĩnh, người có thể nắm giữ ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm làm sao có thể đơn giản.
Thân Pháp Chiến Kỹ không thể so với Công Kích Phòng Ngự Chiến Kỹ, chưa hề có, nó gần với Chiến Kỹ Trị Liệu nhất.
"Tiêu Thần!"
Tiêu Thần lạnh lùng như cũ nói ra hai chữ nắm chặt trường kiếm, sát khí khủng bố tản ra phảng phất một tầng Huyết Sắc Chiến Giáp, hết sức bắt mắt.
Việc đã đến nước này, muốn chiến liền chiến.
"Sát Lục Chiến Giáp?"
Ánh mắt hồng y nữ tử run lên, ngực chập trùng lên xuống khó nén thần sắc chấn kinh trên mặt.
Chương 194 Chương 194: Điện Chủ Tu La?
"Sát Lục Chiến Giáp?"
Lần này đến phiên Tiêu Thần nghi hoặc, hắn không biết cái gì là Sát Lục Chiến Giáp, chỉ là lĩnh ngộ Sát Thế khiến sát khí thực chất hóa mà thôi.
"Ngươi là người Huyết Lâu?"
Ảnh Phong xốc áo bào gỡ mặt nạ lộ ra một khuôn mặt cực kỳ yêu dị, có vẻ âm nhu, lại có ánh nắng ngạo khí.
"Các ngươi là người của Tuyết Lâu, chẳng lẽ không biết sao?"
Tiêu Thần cau mày một cái, cảm nhận được sát cơ trên người đối phương biến mất, hắn cũng thu liễm khí thế.
"Không phải Tuyết Lâu, mà là tam đại tổ chức sát thủ của Chiến Hồn Đại Lục, Huyết Lâu! Tiên huyết huyết!"
Ảnh Phong cố ý giải thích một lần.
Nếu như Tiêu Thần thực sự là người Huyết Lâu, vậy hắn tuyệt đối không dám xuất thủ với Tiêu Thần.
Bởi vì Tuyết Lâu vốn là chi nhánh của Huyết Lâu tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, luận địa vị, Tuyết Lâu không thể so sánh với Huyết Lâu.
"Không biết."
Tiêu Thần lắc đầu, cái gì Tam Đại Sát Thủ Tổ Chức, hắn căn bản không rõ, hắn chỉ biết tổ chức sát thủ mạnh nhất là Tu La Điện!
Chỉ là Tu La Điện cuối cùng lại bị hủy diệt trong lớp bụi thời gian, trước mắt có thể nhớ được Tu La Điện đoán chừng cũng chỉ có những lão quái vật kia.
"Ngươi xác định?"
Đôi mắt đẹp của hồng y nữ tử lấp lánh, lật tay một cái, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, phía trên khắc một cái chữ phảng phất máu tươi tưới mà thành, trông vô cùng yêu diễm.
"Đây là Huyết Lâu Lệnh Bài, chính là đại diện cho thân phận người Huyết Lâu."
Ảnh Phong giải thích nói, trong lòng lóe qua một tia hâm mộ, trở thành sát thủ Huyết Lâu là truy cầu suốt đời của hắn.
Thần sắc Tiêu Thần ngưng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khối kia lệnh bài màu đỏ, lệnh bài này tựa như đã gặp qua ở đâu rồi.
"Đúng rồi, bên trong Sát Lục Không Gian ta lấy được một khối."
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, trong tay lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ tương tự, chỉ là khối lệnh bài trong tay Tiêu Thần cực kỳ cổ lão, càng là tản ra một cỗ khí tức tang thương.
Hồng y nữ tử thấy thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt thậm chí hơi trắng bệch.
"Yêu Nhiêu, ngươi làm sao?"
Ảnh Phong quan tâm nhìn hỏa hồng váy nữ tử.
"Ảnh Phong, ngươi trở về trước đi, ta có lời muốn cùng Tiêu Thần nói."
Hồng y nữ tử cưỡng ép bản thân trấn định lại, con ngươi đen thẫm gắt gao nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Tiêu Thần.
Ảnh Phong không biết vì sao, bất quá vẫn là nghe theo lời nói của hồng y nữ tử.
"Có cái gì cứ nói đi, nơi này không có người khác."
Tiêu Thần cau mày một cái, hắn biết hồng y nữ tử đoán chừng đã nhận ra lệnh bài trong tay mình.
Hắn cũng rất muốn biết, cái lệnh bài màu đỏ ngòm này đại biểu cái gì.
"Huyết Lâu Huyết Yêu Nhiêu, bái kiến Điện Chủ."
Đột nhiên hồng y nữ tử quỳ một chân xuống đất, cung bái nói.
"Điện Chủ?"
Tiêu Thần mắt trợn tròn, hắn nghĩ tới rất nhiều, nghĩ rằng hồng y nữ tử sẽ hỏi hắn một vài vấn đề, kém nhất cũng phải đại sát một trận, nhưng không nghĩ tới nàng lại quỳ tại trước mặt mình.
Nghi hoặc, mờ mịt, vẻ khó tin toàn bộ đều ngưng tụ trên mặt Tiêu Thần.
"Tay cầm Tu La Lệnh, chính là Điện Chủ Tu La Điện, đây là quy củ của Tu La Điện."
Huyết Yêu Nhiêu gật gật đầu nói.
"Cô cũng biết Tu La Điện?"
Trong lòng Tiêu Thần kinh ngạc, hắn nhớ tàn niệm khí linh Luyện Tâm Tháp đã nói với hắn, tốt nhất đừng bại lộ bản thân, bằng không sẽ phải đối mặt với vô số phiền phức.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nếu không có việc gì muốn nói vậy ta liền đi."
Tiêu Thần khoát khoát tay, quay người chuẩn bị chuồn.
Mặc dù hắn từ trong mắt Huyết Yêu Nhiêu nhìn thấy sự kích động, nhưng cẩn thận vẫn hơn, cái này không thể đùa giỡn được. Không cẩn thận liền mất mạng ngay.
"Điện Chủ, chờ đã!"
Huyết Yêu Nhiêu vội vàng kêu lên, tựa như sợ Tiêu Thần rời đi.
"Đừng gọi ta là Điện Chủ, ta cũng không phải là Điện Chủ gì."
Tiêu Thần trầm giọng nói, nhất thời chi uy, vạn kiếp bất phục, hư danh của Điện Chủ muốn cũng không được.
"Ta biết rõ Điện Chủ đang lo lắng cái gì, ngàn năm trước, Tu La Điện bị hủy diệt, đệ tử Tu La Điện tử thương nghiêm trọng, hiện tại trên Chiến Hồn Đại Lục không ai dám xưng đệ tử Tu La, chính bởi vì như thế, chúng ta mới càng cần Điện Chủ trùng kiến lại Tu La Điện."
Trong mắt Huyết Yêu Nhiêu tràn ngập khẩn thiết và chân thành.
"Ngươi liền như thế nhận định ta?"
Tiêu Thần cảm giác Tu La Lệnh trong tay mình là một củ khoai lang bỏng tay, một khi thừa nhận cái thân phận này, phải đối mặt với cái gì, hắn cũng không thể nào đoán trước được.
Huyết Yêu Nhiêu kiên định gật đầu, từ đầu đến cuối đều quỳ trên mặt đất.
"Ngươi trước đứng lên hẵng nói."
Tiêu Thần có chút không đành lòng. Nếu bị người khác nhìn thấy nữ tử xinh đẹp quỳ trước mặt mình, đoán chừng sẽ bị ngàn người chỉ trỏ.
"Đa tạ Điện Chủ."
Trên mặt Huyết Yêu Nhiêu rốt cục xuất hiện một nụ cười, thực sự là phong tình vạn chủng.
"Dừng lại."
Tiêu Thần vội vàng kêu lên:
"Đầu tiên, mặc kệ ta có phải hay không là Điện Chủ gì, ngươi đừng gọi ta là Điện Chủ, chúng ta nói chuyện bình thường đi."
"Vậy ta gọi ngươi là gì?"
Huyết Yêu Nhiêu vũ mị cười một tiếng, lộ ra một loại khí chất mị hoặc chúng sinh, Tiêu Thần cũng có chút không chịu được.
"Gọi tên ta là được."
Tiêu Thần thán một hơi, Huyết Yêu Nhiêu này bộ dáng điềm đạm đáng yêu, bản thân thật đúng là không tức giận nổi.
"Vẫn là gọi Thiếu Chủ vậy."
Huyết Yêu Nhiêu lay động lấy sợi tóc, vũ mị nói.
"Tùy ngươi, chỉ cần không kêu Điện Chủ thì cái gì cũng đều được."
Tiêu Thần không muốn dây dưa vấn đề này:
"Đúng rồi, là ai muốn giết ta? Sẽ không là phải quy củ Tuyết Lâu không cho nói đi?"
Ánh mắt Huyết Yêu Nhiêu chớp động, thần sắc trong nháy mắt biến thành vô cùng băng lãnh, nói ra:
"Là Trần gia Trần Hạo, Thiếu Chủ yên tâm, ta biết rõ cần xử lý như thế nào."
"Được rồi, ta biết là ai là được, việc này ta sẽ tự mình làm, chỉ cần các ngươi không phái Chiến Vương sát thủ đến ứng phó ta, ta liền thắp nhang cảm tạ rồi."
Tiêu Thần khoát tay, trong mắt lóe qua sát khí lạnh như băng.
Quả nhiên là Trần Hạo, cái tên gia hỏa kia không chịu được thiệt thòi, dám tìm người của Tuyết Lâu tới giết ta, thù này Tiêu Thần ta vô luận như thế nào cũng phải báo.
Huyết Yêu Nhiêu bị lời nói Tiêu Thần chọc cười, trêu ghẹo nói:
"Ta nghĩ lấy thực lực của Thiếu Chủ, cho dù Chiến Vương cũng chưa chắc có thể giết chết được ngươi đi."
Tiêu Thần cười không nói, trong lòng hắn cũng đang nghĩ bản thân bây giờ có thể từ trong tay Chiến Vương cảnh chạy thoát không đây?
"Đúng rồi, ta nhớ được Tuyết Lâu các ngươi có một quy củ, nhiệm vụ lần thứ hai sau khi thất bại, phải thêm giá?"
Tiêu Thần đột nhiên nói ra, thấy vẻ mặt Huyết Yêu Nhiêu vô cùng nghi hoặc, Tiêu Thần cười nói:
"Muốn thêm liền thêm nhiều một chút, đừng mấy trăm vạn, làm sao cũng phải mấy ngàn vạn."
"Thiếu Chủ, ngươi thật là xấu."
Huyết Yêu Nhiêu nào không biết ý tứ Tiêu Thần, lập tức cười duyên nói.
Tiêu Thần cảm giác toàn thân nổi da gà, Huyết Yêu Nhiêu thực sự là muốn giết người a. Mặc dù bổn thiếu chỉ có 16 tuổi, nhưng dầu gì cũng huyết khí phương cương, loại trêu đùa này hoàn toàn là muốn mạng già của mình rồi.
Bất quá, Tiêu Thần đã hoàn toàn có thể tưởng tượngTrần Hạo trong thời gian tới sẽ như thế nào, cho dù không chết nhưng chí ít tuyệt đối sẽ không có giấc ngủ ngon.
"À phải, ngươi vừa mới nói tam đại tổ chức sát thủ là cái gì?"
Tiêu Thần đành phải đổi chủ đề.
Nói ra tam đại tổ chức sát thủ, thần sắc Huyết Yêu Nhiêu cứng lại, trong nháy mắt liền ngưng trọng:
"Năm đó Tu La Điện bị hủy diệt, đệ tử Tu La phải chạy trốn không ít. Về sau chia thành ba cỗ thế lực, phân biệt thành Huyết Lâu, La Sinh Môn, Diêm La Phủ." Tam đại tổ chức sát thủ mặc dù trải rộng khắp Chiến Hồn Đại Lục, nhưng cũng không dám quang minh chính đại xuất hiện.
Tiêu Thần liền thoải mái, khó trách bên trong Tu La Truyền Thừa không có ghi chép về những tổ chức sát thủ này, nguyên lai là do Tu La Điện bị hủy diệt về sau mới được thành lập.
"Nói cho ta chút sự tình trong Huyết Lâu."
Tiêu Thần hít sâu một hơi, hắn cũng có hứng thú đối với tổ chức sát thủ.
Chương 195 Chương 195: Hội Đấu Giá
"Thiếu Chủ, sự tình trong Huyết Lâu cũng không phải rất tốt, có thể nói là loạn trong giặc ngoài."
Nghe thấy Tiêu Thần hỏi, trong mắt Huyết Yêu Nhiêu lóe lên một tia ngưng trọng.
"Nói tiếp."
Tiêu Thần ngược lại thập phần bình tĩnh.
"Vâng, Thiếu Chủ."
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, hít sâu một hơi nói:
"Mặc dù mặt ngoài Huyết Lâu thập phần đoàn kết, nhưng từ khi Lâu Chủ ba năm trước đây ngoài ý muốn bị mất tích, Huyết Lâu cũng đã không còn là Huyết Lâu trước kia. Vì tranh đoạt chức môn chủ, Huyết Lâu tổng cộng chia thành hai thế lực."
"Một phái duy trì thế hệ tuổi trẻ Chiến gia Chiến Vô Cực, một phái ủng hộ ca ca ta Huyết Vô Tuyệt."
Nói đến đây, Huyết Yêu Nhiêu không khỏi nhìn về phía Tiêu Thần, muốn thăm dò ý Tiêu Thần. Nhưng lại khiến cho nàng thất vọng là ánh mắt Tiêu Thần lại bình tĩnh tới cực điểm.
"Cô không cần nhìn ta, chẳng lẽ cô cảm thấy ta có khối lệnh bài thì có thể làm cho ca ca cô đoạt được vị trí Huyết Lâu Lâu Chủ? Nếu như cô cảm thấy có thể, ta tặng lại cho cô có được không?"
Tiêu Thần nhún vai, lơ đễnh nói.
"Thuộc hạ không dám!"
Huyết Yêu Nhiêu vội vàng quỳ một chân xuống đất.
"Được rồi, nữ hài tử nhà ngươi, làm sao lại ưa thích quỳ đến thế, về sau ngươi không không được quỳ, không cho phép quỳ!"
Tiêu Thần nghiêm mặt nói, hắn đối Huyết Yêu Nhiêu có chút vừa mắt.
Tu La Điện bị phá hủy ngàn năm, cho dù dư uy vẫn còn nhưng đoán chừng sẽ có rất ít người chân chính để ở trong lòng, nói câu không dễ nghe, cho dù Tiêu Thần hắn thông cáo thiên hạ hắn là Tu La Điện Điện Chủ, lại có mấy người tin đây?
Không có thực lực tuyệt đối, Tu La Lệnh cũng không đổi được mạng hắn, mà sẽ trở thành tấm phù đoạt sinh mạng hắn.
Huyết Yêu Nhiêu trước tiên không xuất thủ ứng phó bản thân, cướp đoạt Tu La Lệnh, ngược lại rất có lễ với mình, chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Thần đã cảm thấy nàng thập phần không tồi rồi.
"Vâng, Thiếu Chủ!"
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, nhìn thấy Tiêu Thần không có một chút quan tâm, nàng cũng buông lỏng một hơi, thân làm người Huyết Lâu, nàng chỉ nghe qua Tu La Điện Chủ đều là Tuyệt Thế Sát Thần giết người không chớp mắt.
"Cũng không còn sớm, cô trở về trước đi, ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, buổi trưa còn muốn đi tham gia đấu giá hội, Tiểu Kim, chúng ta đi."
Tiêu Thần khoát tay, trong lòng hắn còn đang băn khoăn về Luyện Dược Đỉnh.
Lần này, Tiêu Thần cũng không tiếp tục để ý Huyết Yêu Nhiêu, trực tiếp mang theo Tiểu Kim chân dùng Đạp Tuyết Vô Ngân hướng về Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
"Tu La Lệnh xuất hiện, Tu La Điện nhất định sẽ lần nữa quật khởi! Thanh kiếm trong tay Thiếu Chủ chẳng lẽ chính là Tu La Kiếm trong truyền thuyết?"
Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một cái, trong mắt đại phóng tinh quang, lập tức cười nói: - Lăng Vân Thương Hội đấu giá hội sao? Vừa vặn ngày mai ta cũng đi nhìn xem.
Ngay sau đó, Huyết Yêu Nhiêu cũng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Đêm đó, Tiêu Thần không ngủ được, hắn đột nhiên cảm thấy không có Tuyết Lâu tập sát cũng là một sự kiện thập phần tốt.
Thế nhưng Tiêu Thần lại đang rầu rỉ một vấn đề, chính là Tu La Lệnh bị bại lộ. Nếu như Huyết Yêu Nhiêu đem việc này nói ra ngoài, bản thân nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là, bởi vì Tu La Lệnh xuất hiện mới cứu hắn một mạng, một khi nhiệm vụ lần này Tuyết Lâu thất bại, có khả năng rất lớn phái ra sát thủ Chiến Vương để giết mình.
Tiêu Thần mặc dù tự thấy thực lực bất phàm, nhưng cũng không phải vô địch thiên hạ, tu sĩ cùng giai hắn có thể không để vào mắt, nhưng tuyệt đối không bao gồm cường giả Chiến Vương cảnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thần cùng Tiểu Kim tùy tiện ăn một chút đồ liền rời khỏi khách sạn, chuẩn bị hướng Lăng Vân Thương Hội tham gia đấu giá hội. Thế nhưng vừa ra cửa liền nhìn thấy rất nhiều người ngăn ở cửa khách sạn.
"Đây không phải thiên tài Luyện Dược Sư Tần Mộng Điệp sao? Nàng ở chỗ này làm cái gì?" Chẳng lẽ là đang chờ người?
"Quả nhiên không hổ là thần nữ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, có thể so sánh cùng Tuyết Lung Giác Quận Chúa."
"Ngươi không biết hai người này hiện tại là tuyết nguyệt song kiều, không biết có bao nhiêu người hàng đêm khổ tư đâu."
Tiêu Thần đẩy cửa chuẩn bị gạt mở đám người đó ra, lập tức nghe được tiếng nghị luận của mọi người. Phóng tầm mắt nhìn tới liền thấy sắc mặt Tần Mộng Điệp ửng đỏ đang đứng ở đó.
Tần Mộng Điệp lúc này như thiên chi kiêu nữ, xác thực nên có loại đãi ngộ này. Vô luận đi tới chỗ nào, đều sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm, như tồn tại "chúng tinh phủng nguyệt".
"Tần Mộng Điệp, ngươi ở chỗ này làm gì?"
Tiêu Thần ngẫm lại, vẫn cảm thấy nên cùng với nàng chào hỏi.
"Tiểu tử này, chẳng lẽ còn biết Tần Mộng Điệp hay sao? Cách chào hỏi cũng quá thấp kém đi."
Đám người xem thường nhìn Tiêu Thần.
Có ít người nhận ra Tiêu Thần, vội vàng lui mấy bước về phía sau, tên sát thần này đến Chu Văn Bác cũng dám phế, thậm chí dám khiêu khích quyền uy của Tuyết Ngọc Long.
"Tiêu Thần, đi theo ta!"
Tần Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Thần, đôi mắt đẹp lóe lên, sau đó nghiêm nghị nói.
Cũng không đợi Tiêu Thần phản ứng, nàng đã nắm tay Tiêu Thần hướng về nơi xa chạy tới. Ngây ngốc ở chỗ này thời gian một nén nhang, nàng phảng phất qua như bị dày vò 1 năm.
"Ta khinh, Tần Mộng Điệp sẽ không thực sự là đang chờ người kia chứ?"
"Hừ, cái này còn phải nói sao? Ngươi gặp qua Tần Mộng Điệp dắt tay người nào chưa?" Đáng tiếc, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thật là cải trắng để cho heo gặm.
"Nữ Thần của ta aaaa, tên tiểu bạch kiểm kia là ai, dám cướp Nữ Thần của ta, ta muốn cùng hắn quyết đấu! Liều mạng!"
"Hắn chính là người phế Chu Văn Bác, Tiêu Thần!"
"..."
Đám người giận dữ vô cùng, rất nhiều người nằm mơ đều mơ ước cùng Tần Mộng Điệp ngồi uống chút trà, nói chuyện lý tưởng nhân sinh, bây giờ biết rõ hoa đã có chủ, lập tức bi phẫn vô cùng. Càng có người muốn cùng Tiêu Thần quyết đấu, chỉ là khi biết rõ đại danh của Tiêu Thần, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người lập tức lặng yên rời đi.
"Ta nói Tần Mộng Điệp này, ngươi cấp bách làm gì?"
Tiêu Thần dừng thân hình.
"Rốt cục cũng không có người nào."
Tần Mộng Điệp khẩn trương nhìn bốn phía, không thấy bóng người, rốt cục buông lỏng một hơi, ngẫu nhiên nhìn hằm hằm Tiêu Thần nói:
"Đều tại ngươi, nếu như không phải ngươi, gia gia của ta cũng sẽ không để cho ta tới đón ngươi!"
"Cũng không phải ta muốn ngươi tới, hiện tại là ngươi lôi kéo ta tới mà?"
Tiêu Thần nhún vai, một mặt bộ dáng không quan tâm.
"Ngươi!"
Tần Mộng Điệp còn muốn phản bác, lại phát hiện tay mình đang nắm lấy tay Tiêu Thần, quả thực là một câu cũng nói không được, vội vàng hất cánh tay Tiêu Thần ra, sắc mặt giống như táo đỏ tươi non ướt át, hồi lâu mới xuất ra một câu:
"Là ngươi nắm tay ta!"
"Rống!"
Tiểu Kim gầm nhẹ, lộ ra thần sắc khó chịu, giống như lại nói, nếu như không phải ngươi túm lấy Tiêu Thần, ta cần phải chạy theo nhanh như vậy sao.
"Ha ha."
Tiêu Thần nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kim liền cười ha ha một tiếng, trực tiếp hướng Lăng Vân Thương Hội đi đến, Tần Mộng Điệp nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau.
Thời điểm hắn đến, một đám người trùng trùng điệp điệp hướng vào sàn bán đấu giá. Tại cửa ra vào, Tần Mặc đã chờ đợi lâu, vừa nhìn thấy Tiêu Thần cùng tôn nữ Tần Mộng Điệp cùng đi đến, trên mặt lập tức tươi cười như hoa.
"Tiêu Thần, ngươi tới thật đúng lúc, chỉ còn thời gian nửa nén hương đấu giá hội sẽ bắt đầu."
Tần Mặc cười nói, thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Thần và Tần Mộng Điệp, tựa như luôn cảm giác hai người đã phát sinh chút gì.
"Đi vào trước đi."
Tiêu Thần ngược lại như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Có Tần Mặc dẫn đầu rất nhanh liền đi tới đại sảnh của Lăng Vân Thương Hội.
Ánh mắt Tiêu Thần thỉnh thoảng liếc nhìn bốn phía, nơi này đề phòng sâm nghiêm, trong đó vậy mà không hề thiếu Chiến Tông cảnh cường giả duy trì trật tự.
"Xem ra buổi đấu giá này thật đúng là không đơn giản."
Trong lòng Tiêu Thần âm thầm hít sâu một hơi, đột nhiên hắn cảm giác thật giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, hắn liền quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Tiêu Thần không nói, Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng này mặc dù đáng sợ, nhưng bên trong Tu La Truyền Thừa lại ghi chép mấy phương pháp giải độc. Với năng lực hiện tại của hắn, mặc dù có chút khó khăn nhưng không phải là không thể.
Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy con ngươi bình tĩnh kia của Tuyết Ngọc Hiên, lại thấy có hơi bất ngờ.
"Tuyết Ngọc Hiên, ta nghĩ với địa vị của ngươi, Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng vẫn có thể giải trừ chứ."
Tiêu Thần hiếu kỳ hỏi, gọi thẳng tên Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Ngọc Hiên lại mảy may không thèm để ý, ngược lại cười khổ lắc lắc đầu nói:
"Cho dù có thể giải rồi như thế nào? Cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số mệnh tử vong, chỉ là kiểu chết không giống nhau mà thôi."
Tiêu Thần hơi cau mày một cái, trên người Tuyết Ngọc Hiên tản ra một cỗ khí chất riêng biệt, không tranh quyền thế, nhân từ nương tay, điểm này, Tiêu Thần tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.
"Nếu biết rõ phải chết, vì sao không tranh đấu một hồi?"
Bàn Tử một mực trầm mặc lại đột nhiên mở miệng nói, trong mắt lóe lên chút hung lệ, tựa như hận rèn sắt không thành thép.
Tiêu Thần vô ý nhìn Bàn Tử, hắn không nghĩ tới Bàn Tử sẽ kích động như thế.
"Các ngươi không biết, sinh ở Hoàng Tộc, sinh mạnh đã không phải do mình nắm giữ rồi, có đôi khi, còn không được hạnh phúc như dân chúng, ta cũng rất hi vọng bản thân chỉ là một người dân bình thường."
Tuyết Ngọc Hiên lắc đầu thở dài, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ.
Tiêu Thần tự nhiên biết rõ Tuyết Ngọc Hiên trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hắn cùng với Tuyết Ngọc Long cùng là Hoàng Tử xuất sắc nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, thiên phú kinh người, hai mươi tuổi liền đột phá đến Chiến Tông đỉnh phong.
Thế nhưng, một núi không thể chứa hai hổ, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều xác định chỉ có một vị Hoàng Chủ.
Đây cũng là điểm bất đắc dĩ của một vài đại gia tộc, tựa như Lăng Phong, tựa như Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ, bọn hắn không phải cũng giống như vậy sao?
Sinh ở đại gia tộc, chính vận mệnh mình đều không thể nắm giữ.
"Là một người dân bình thường? Ngươi lại biết người dân bình thường có hạnh phúc gì?"
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng:
"Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, bề ngoài là nơi giàu có nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng vì sao có xóm nghèo? Những dân chúng kia ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Tuyết Ngọc Hiên ngươi nếu là chỉ là một người dân bình thường, hiện tại sẽ có những món ngon này?" Sẽ có tu vi như ngươi hiện tại?
"Ngươi thân cũng không phải ở Hoàng Tộc, làm sao có thể biết được bất đắc dĩ của Bát Hoàng Huynh?"
Tuyết Ngọc Hiên không nói, ngược lại Tuyết Lung Giác hết sức kích động, trước tiên bảo vệ Tuyết Ngọc Hiên.
"Hoàng Tộc sao?"
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng, đối với hai chữ này khịt mũi, vẻ mặt coi thường.
"Bát Hoàng Huynh là người nhân hậu, bình dị gần gũi, hoàn toàn tương phản với Tam Hoàng Tử kia. Tam Hoàng Tử người này dã tâm bừng bừng, tham muốn quyền lực cực mạnh, các ngươi có biết huynh đệ tỷ muội chết ở trong tay Tam Hoàng Tử có bao nhiêu không?" Bát Hoàng Huynh có thể sống đến hiện tại, các ngươi có biết hắn bỏ ra bao nhiêu không?
Tuyết Lung Giác phẫn uất nói.
Những năm này Bát Hoàng Tử Tuyết Ngọc Hiên bỏ ra những gì, nàng đều thấy ở trong mắt, có thể đạt tới cảnh giới hiện tại, trở thành một trong Hoàng Thành Thập Tú, cơ hồ là hắn liều cả tính mệnh.
Mọi người chỉ biết Tuyết Ngọc Hiên là Hoàng Tử cao quý, lại không biết trong lòng hắn dày vò cỡ nào.
"Vậy thì hắn càng nên cố gắng. Hắn hiện tại không bằng Tuyết Ngọc Long, vậy tiêu biểu là hắn bỏ ra còn chưa đủ." Nếu hắn mạnh hơn Tuyết Ngọc Long, những huynh đệ tỷ muội kia của hắn sẽ chết sao? Bản thân hắn hiện tại cũng không phải là bộ dạng này đi?
Bàn Tử càng nói càng kích động, tựa như mình mới là Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Lung Giác cùng Tuyết Ngọc Hiên hai người không biết mở miệng như thế nào, nhất thời trầm mặc không nói, Tiêu Thần cũng lẳng lặng nhìn xem.
Nhưng mà Bàn Tử không coi như vậy là xong, chỉ vào Tuyết Ngọc Hiên tiếp tục nói:
"Ngươi hiện tại không tranh đấu, người chết đi sẽ càng nhiều, rồi có một ngày, nếu như Tuyết Ngọc Long trở thành tân hoàng chủ, Tuyết Ngọc Hiên ngươi sẽ chết, Tuyết Lung Giác cũng sẽ chết, còn có huynh đệ tỷ muội ngươi có thể đều sẽ chết."
Bàn Tử nói tựa như trọng kích hung hăng đập vào ngực Tuyết Ngọc Hiên và Tuyết Lung Giác.
Thần sắc Tuyết Ngọc Hiên tranh đấu một hồi, trầm ngâm nói:
"Thế nhưng hắn vẫn là huynh trưởng của ta, chỉ cần ta nhượng bộ, hắn có lẽ sẽ không tàn nhẫn như vậy."
"Đây là lựa chọn của ngươi? Nếu như không được như ngươi mong muốn?"
Bàn Tử khinh thường nói:
"Vận Mệnh, chỉ có nắm chặt trong tay mình, mới có thể biết rõ bước kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, bằng không, ngươi vĩnh viễn chỉ là cừu non đợi làm thịt!"
"Không, Tam Hoàng Huynh sẽ không đâu."
Ánh mắt Tuyết Ngọc Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Bát Hoàng Huynh, ta cảm thấy Bàn Tử nói có lý, chỉ có ngươi mới có thể cứu Hoàng Tử và Công Chúa, Tam Hoàng Tử quá tàn nhẫn, một khi hắn trở thành hoàng chủ, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tuyệt đối sẽ có gió tanh mưa máu!"
Tuyết Lung Giác lần này lại đứng về phía Bàn Tử.
Tuyết Ngọc Hiên trầm mặc, thần sắc vô cùng mông lung.
Lúc này, Tiêu Thần đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:
"Kỳ thật sự tình không có phức tạp như vậy, Bát Hoàng Tử, ngươi cảm thấy tính mệnh Tuyết Ngọc Long quan trọng, hay là tính mệnh tất cả huynh đệ tỷ muội ngươi cộng lại quan trọng?"
Nghe được câu nói này của Tiêu Thần, toàn thân Tuyết Ngọc Hiên run lên, trong con ngươi lại tỏa ra thần thái ngày xưa.
Bàn Tử nhìn thấy một màn này, mỉm cười nhìn về phía Tiêu Thần nói:
"Lão Tam, nhưng ngươi có biện pháp giải độc không?"
Tiêu Thần nhàn nhạt gật đầu, Tuyết Lung Giác lại vô cùng kích động.
Nhưng mà lúc này, thanh âm Bàn Tử tiếp tục vang lên:
"Tuyết Ngọc Hiên, nếu như ngươi khăng khăng như thế, ta và Lão Tam đành cáo từ, dù sao bất luận như thế nào, cũng là một lần chết! Chết bởi độc dược này, cũng sẽ không khiến Tuyết Ngọc Long bị bêu danh."
"Nếu như ngươi nguyện ý đánh cược tính mệnh của ngươi một lần, ta thay Lão Tam đáp ứng ngươi, huynh đệ chúng ta hai người giúp ngươi tranh thiên hạ, thế nào?"
Nói đến đây, ngữ khí Bàn Tử kiên định vô cùng, trên người tản ra một cỗ khí thế không gì sánh được.
Giúp ngươi tranh thiên hạ, thế nào?
Lời nói của Bàn Tử giống như một trọng kích lôi đình, làm con ngươi Tuyết Ngọc Long run lên, kinh ngạc nhìn Bàn Tử, Tuyết Lung Giác cũng kinh ngạc không hiểu, chẳng biết tại sao, tâm nàng bỗng nhiên xúc động.
Lời này không phải cuồng đơn thuần, nếu như không phải chính tai nghe được, ai có thể tin là từ trong miệng một tu sĩ Chiến Tông cảnh nói ra.
"Lão Nhị lại xuất hiện rồi."
Tiêu Thần nhếch miệng cười một tiếng, Bàn Tử giờ phút này, khiến hắn có loại cảm giác tự ti mặc cảm.
"Ta đồng ý!"
Con ngươi Tuyết Ngọc Hiên bỗng vô cùng kiên định, khí thế cường đại trên người nở rộ ra.
Trong mắt Tuyết Lung Giác như có làn sương mù bốc hơi, nàng biết rõ, Bát Hoàng Huynh hăng hái không ai bì nổi ngày xưa lại trở về.
"Lão Tam, thương thế của hắn liền giao cho ngươi."
Bàn Tử lúc này cũng cười, cười vô cùng xán lạn.
"Quận Chúa, phiền giúp chúng ta tìm gian phòng yên tĩnh chút, ta hiện tại liền giải độc cho hắn."
Tiêu Thần gật đầu nói.
"Được, ta đi sắp xếp! Bàn Tử, cảm ơn ngươi."
Tuyết Lung Giác nín khóc mỉm cười, cảm kích nhìn Bàn Tử.
"Đừng có tát tai đánh ta là được."
Bàn Tử nhún nhún vai, lại khôi phục bộ dáng bất cần đời.
Tuyết Lung Giác ngược lại vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh liền sắp xếp cho Tiêu Thần một gian phòng yên tĩnh trị liệu.
Tiêu Thần cùng Tuyết Ngọc Hiên đi vào trong phòng, thân hình Tuyết Ngọc Hiên ngừng lại, quay đầu cảm kích nhìn về phía Tiêu Thần nói:
"Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn Lão Nhị a."
Tiêu Thần lơ đễnh nói:
"Trên người ngươi có độc, cần mấy ngày mới có thể giải trừ hoàn toàn, hơn nữa muốn trị tận gốc cần một chút dược dịch phối hợp, ta tạm thời chỉ có thể giúp ngươi ức chế độc tính lan tràn, quá trình này có chút thống khổ."
"Yên tâm đi, dù sao ta cũng đường đường là nam nhi."
Tuyết Ngọc Hiên cười.
Chương 192 Chương 192: Đợt Sát Thủ Thứ Hai
Trong phòng, toàn thân Tuyết Ngọc Hiên cắm đầy kim châm, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, có vài giọt máu đỏ tươi từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra.
Ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy phía trên giọt máu lượn lờ từng tia hồng sắc. Dưới sự dẫn đạo của Tiêu Thần, tất cả đều chảy vào bên trong một cái bình thuốc.
Sắc mặt Tiêu Thần có chút trắng bệch, mặc dù biết phương pháp giải độc nhưng cái Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng này thật đúng là ngoan cố mà. Ròng rã ba canh giờ hắn mới có thể ngăn chặn không cho độc khuếch tán.
"Hô!"
Tiêu Thần khẽ thở, hơi chuyển động một chút, tất cả kim châm đều phá thể mà ra, rơi vào bên trong hộp ngọc.
Tiêu Thần tiện tay cầm một cái bình thuốc đổ vào trong miệng, ngồi trên mặt đất điều tức. Trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ mới chậm rãi khôi phục được một tia huyết khí.
"Đa tạ Tiêu huynh."
Tuyết Ngọc Hiên sớm đã chờ đợi ngày này, hắn hướng về Tiêu Thần hơi hơi thi lễ.
"Ta nói Lão Tam ngươi, chúng ta đều không thích bộ dạng này. Ngươi có công phu như thế này nên ngẫm lại tiếp theo nên làm như thế nào đi."
Bàn Tử cùng Tuyết Lung Giác xuất hiện ở cửa ra vào, Bàn Tử ngữ khí không tốt nói.
Tuyết Ngọc Hiên nhìn thật sâu Tiêu Thần đồng thời liếc mắt nhìn Bàn Tử. Hắn cũng đại khái biết được chút tính cách của hai người này, rõ nhất có lẽ là hai chữ cuồng ngạo.
Hơn nữa, sự cuồng ngạo này phát ra từ nội tâm, không có bất kỳ sự ra vẻ gì. Nhất là Bàn Tử, Tuyết Ngọc Hiên đều có chút kiêng kị khí thế trên người hắn.
"Như vậy đi, ngươi trước tiên phân tích cho chúng ta thế lực hiện giờ của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều."
Tiêu Thần thấy Tuyết Ngọc Hiên không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.
Tuyết Ngọc Hiên gật đầu, trong mắt lóe lên một vòng trầm trọng, hít thật sâu nói:
"Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có Tứ Đại Gia Tộc: Lâu gia, Bách Lý gia, Trần gia và Bạch gia. Hiện tại Bách Lý gia và Trần gia đã vào tay Tam Hoàng Huynh." Bạch gia tạm thời hẳn còn ở xa quan sát, về phần Lâu gia một mực đứng ngoài, cho dù ta là Hoàng Thất cũng không thể làm gì được, đoán chừng bọn hắn cũng khinh thường không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hoàng tộc.
"Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng đệ nhất Lâu Ngạo Thiên chính là người của Lâu gia."
Tiêu Thần cau mày một cái.
"Lâu gia xác thực là không hề đơn giản."
Bàn Tử đột nhiên mở miệng, nhìn thấy bọn Tiêu Thần đang cổ quái nhìn mình, Bàn Tử vội ho một tiếng, nói:
"Ta cũng là nghe tin đồn thôi, nghe nói người trong Lâu gia không làm quan nhưng gia tộc khác đều vô cùng kiêng kỵ Lâu gia. Hơn nữa nghe nói Lâu gia rất ít người, bất quá cũng không có ai dám khiêu khích."
"Không sai, cho dù ta là Hoàng Thất cũng chỉ muốn cùng Lâu gia giao hảo, nhưng Lâu gia cho tới bây giờ lại không hề để ý tới."
Tuyết Ngọc Hiên gật gật đầu.
"Lâu gia tạm thời không cần quan tâm, trước tiên từ Bạch gia đã."
Tiêu Thần gật đầu.
"Thế lực Tuyết Nguyệt Hoàng Triều lại cũng rất rắc rối phức tạp. Đối với những thần tử kia mà nói, ai là chủ nhân căn bản không quan trọng." Đối với Bách Lý gia tộc và Trần gia cùng cần chút lưu ý. Đúng rồi, Phụ Hoàng ngươi đâu?
Bàn Tử hỏi.
Tuyết Ngọc Hiên lắc đầu thở dài:
"Phụ Hoàng năm đó chinh chiến tứ phương, nhận nhiều tổn thương, vất vả lâu ngày thành bệnh, sớm đã mặc kệ sự tình. Bằng không Tam Hoàng Huynh làm sao dám một mình đối phó với các huynh đệ tỷ muội."
"Nếu như Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ phong ngươi làm Thái Tử, sự tình có phải sẽ có chuyển biến hay không?"
Tiêu Thần hỏi. Vừa dứt lời liền phát hiện bản thân lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Chiến Hồn Đại Lục không thể so sánh như Địa Cầu kiếp trước, nơi này thực lực vi tôn, cho dù phong Thái Tử thì có ích lợi gì?
Tuyết Ngọc Hiên thực lực không đủ, đến lúc đó chưa kịp ngồi vững thì cũng sẽ bị Tuyết Ngọc Long cưỡng ép chiếm lấy, còn không bằng đem Hoàng Vị tặng cho hắn, đây cũng là cách Tuyết Ngọc Hiên phải làm cho tới nay.
"Sẽ không, đám Hoàng Tộc chỉ theo phe mạnh, về phần ai ngồi trên vị trí kia, chỉ cần không ai tổn hại lợi ích của bọn hắn thì sẽ không có ai quan tâm."
Tuyết Ngọc Hiên đắng chát lắc đầu.
Điều này cũng làm cho Tiêu Thần rầu rỉ, hắn và Bàn Tử dù có lợi hại như thế nào cũng chỉ có tu vi Chiến Tông cảnh trung hậu kỳ, không có khả năng khiến thế lực Tuyết Ngọc Long tan rã trong nháy mắt.
Bàn Tử lúc này mới biết, bản thân có vẻ như đã ra một quyết định cực kỳ sai lầm, có lẽ không nên gia nhập vào cuộc phân tranh này.
Mấy người thương lượng một hai giờ, chân trời chậm rãi tối dần, Tiêu Thần và Bàn Tử lúc này mới quay người rời đi.
"Tiêu huynh, Bàn huynh, nếu các ngươi có thể lưu lại Nhân Thân Vương Phủ, Vương thúc khẳng định sẽ rất vui."
Tuyết Ngọc Hiên giữ lại nói.
"Đúng a, Vương Phủ có rất nhiều phòng trọ, các ngươi cũng không cần ra khách sạn trọ."
Tuyết Lung Giác khanh khách cười.
Bàn Tử nhún nhún vai, không có vấn đề nói:
"Theo ngươi vậy."
Tiêu Thần trắng mắt liếc Bàn Tử một cái, cái tên gia hỏa này khẳng định rất muốn ở đây cùng Tuyết Lung Giác gia tăng tình cảm, thậm chí hắn hoài nghi, trước đó hắn nói những lời kia cũng là vì nịnh nọt Tuyết Lung Giác.
Bây giờ xem ra mình đã lên thuyền giặc rồi.
"Lão Nhị, ngươi mang Niệm Niệm ở nơi này đi, ta và Tiểu Kim còn có chút việc, nơi này cũng khá an toàn."
Tiêu Thần lắc đầu nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử vốn định nói, bất quá cuối cùng lại một câu cũng nói không nên lời. Hắn tự nhiên biết rõ Tiêu Thần có ý gì, sự tình Tuyết Lâu còn chưa giải quyết được, mình và Niệm Niệm ở bên cạnh ngược lại sẽ khiến cho Tiêu Thần càng thêm nguy hiểm.
"Cẩn thận."
Bàn Tử cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ, đưa mắt nhìn Tiêu Thần và Tiểu Kim rời đi.
Ban đêm tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, trừ nhiệt độ thấp một chút còn lại cũng không có gì khác biệt. Tiêu Thần và Tiểu Kim rất nhanh xuất hiện ở bên trong khách sạn, trên đường đi cũng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Tiến vào trong khách sạn, không ít người nhìn bọn hắn với ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Thần cũng không thèm quay đầu đi thẳng một mạch vào gian phòng.
Két một tiếng đẩy cửa phòng ra, Tiêu Thần chân phải ngừng trên không trung, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng. Sau một khắc, một đạo hắc sắc kiếm ảnh từ trong góc tối bắn ra, xông thẳng vào ngực Tiêu Thần.
Tốc độ nhanh như bôn lôi, Tiêu Thần dù sớm đã phát hiện cũng phải hít ngụm khí lạnh. Chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ trốn tránh, bất quá, hắn lại không hề đào tẩu mà trực tiếp hướng về phương hướng kiếm khí phóng tới.
Phốc một tiếng, một đạo hắc ảnh phá cửa sổ chạy, trong nháy mắt không bóng dáng.
"Tiểu Kim, theo ta."
Tiêu Thần sát ý đằng đằng, trong nháy mắt liền biến mất, hôm nay hắn không dự định sẽ buông tha cho sát thủ Tuyết Lâu.
Nếu như đã đắc tội, vậy liền triệt để đắc tội đi.
Bầu trời đêm lạnh giá, ba đạo thân ảnh trong màn đêm cấp tốc xuyên qua, giống như u linh, động tác nhẹ nhàng, tiêu sái phiêu dật.
Đạt tới Chiến Tông cảnh, mặc dù không có cách nào đứng trên không, nhưng nếu nắm giữ Thân Pháp Chiến Kỹ, mượn chút vật thể phi hành vẫn rất đơn giản.
Một màn này, không khỏi khiến Tiêu Thần nghĩ đến phim ảnh khinh công của kiếp trước, có lẽ kiếp trước thật sự có tồn tại khinh công.
Đạo hắc ảnh kia rất nhanh, mặc dù chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, nhưng lại làm cho Tiêu Thần ngưng trọng tới cực điểm, dù là đối mặt với Chu Văn Bác, hắn vẫn không có loại áp lực này.
"Tại sao lại không chạy nữa?"
Đột nhiên đạo hắc ảnh phía trước dừng lại ở trên nóc nhà, chậm rãi quay người nhìn Tiêu Thần, ánh mắt Tiêu Thần vô cùng băng lãnh.
"Các hạ quả nhiên cường ngạnh, trách không được Chu Văn Bác bị chết trên tay ngươi."
Đạo hắc ảnh kia nói ra âm thanh khàn khàn, ngữ khí thập phần bình tĩnh.
"Xem ra Tuyết Lâu thực sự biết ta, nhờ ta mà lừa được không ít Hồn Thạch a."
Tiêu Thần tay cầm Tu La Kiếm, không có bất kỳ sự khinh thị nào, hắn luôn cảm giác người trước mắt rất nguy hiểm.
"Thú vị, theo quy củ của Tuyết Lâu, một kích thất bại liền phải rời đi. Bất quá ngươi khiến ta cảm thấy rất hứng thú, nếu ngươi chết dưới kiếm của ta, trở về có thể kiếm được một cái giá tốt."
Hắc sắc trường kiếm trong tay bóng đen đột nhiên run lên, sát ý nồng đậm, một loại tử vong tràn ngập tỏa ra.
Chương 193 Chương 193: Chiến Ảnh Phong
Bóng đen dứt lời, thân ảnh đột nhiên tại chỗ biến mất, thoáng cái liền đi tới trước người Tiêu Thần.
Trong chớp mắt, khí thế Tiêu Thần đại biến, sát khí cuồn cuộn phá thể tỏa ra, toàn bộ bông tuyết bốn phía bị nổ đến nát vụn, khí thế cả người tăng vụt đến cực hạn, lúc này hắn hoàn toàn trở thành một người khác.
Lạnh lùng, cuồng ngạo, bễ nghễ chúng sinh, giống như Sát Thần xuất thế.
So với bóng đen kia, Tiêu Thần dường như càng giống sát thủ hơn.
Kiếm trong tay bóng đen rung động một cái, bất quá Kiếm Thế lại mảy may không giảm, ngược lại chiến ý càng tăng mấy phần.
Đối với sát thủ, cho tới bây giờ vẫn không cùng người khác chính diện giao phong, nhưng bóng đen lại đánh vỡ quy tắc, dù Tiêu Thần chỉ là Chiến Tông cảnh trung kỳ nhưng hắn lại không dám khinh thường.
Tiêu Thần rút kiếm nghênh đón, mũi kiếm hai bên lao vào cùng một chỗ, từng đạo từng đạo kiếm khí điên cuồng rung chuyển bốn phương tám hướng, hai người ai cũng không cho đối phương cơ hội, giằng co tại hư không, dường như thành vĩnh hằng.
Tuyết rơi, hàn phong điên cuồng gào thét, chiến ý cùng sát ý hai bên đều không ngừng tăng lên. Trong vòng mười trượng trở lại, kiếm khí sắc bén tràn ngập xung quanh. Trên nóc nhà, nhà hàn băng bắn ra bốn phía dày đặc hư không.
Nhưng quỷ dị thay, phía dưới phòng lại không phát hiện chút tổn hao nào, có thể thấy, hai người đấu kiếm khí đã đạt tới cấp độ khủng bố.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, hai người rốt cục cũng tách ra, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, lại lần nữa lao vào cùng một chỗ, tiếng kiếm bén nhọn vang vọng hư không, hàn quang bắn ra bốn phía.
"Ảnh Sát!"
Bóng đen kêu nhỏ một tiếng, vô số kiếm khí trong tay nở rộ, khí tức sát phạt khủng bố đâm vào da đau nhức. Một đạo kiếm khí mấy trượng màu đen quét ngang ra, những nơi đi qua, không khí đều bị chấn động mãnh liệt.
"Huyết Sát!"
Tiêu Thần không sợ chút nào, một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm hình thành phía sau, Kiếm Thế oanh thiên chém ra.
Oanh một tiếng, kiếm khí cuồng bạo trực tiếp xuyên thủng phòng ốc phía dưới, rất nhiều người sợ hãi kêu lên chạy ra đường cái, trong nháy mắt liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh.
"Thật mạnh, bọn họ là ai vậy?"
Mọi người chỉ có thể thầm than không may. Phía trên khí thế hai tản ra khiến bọn hắn có chút không thở nổi. Lời trách mắng vừa định thốt ra liền âm thầm nuốt trở lại.
Tiếng vang cực lớn dẫn tới sự chú ý của không ít người, chỉ là Tiêu Thần giờ phút này cũng mặc trường bào màu đen, thân ảnh trong không trung căn bản thấy không rõ khuôn mặt, bằng không sớm đã bị người khác nhận ra.
"Thu Phong Lạc Diệp!"
"Nhất Diệp Tri Thu!"
Tiêu Thần liên tiếp thi triển mấy chiêu chiến kỹ, nhưng đều bị đối phương đỡ được. Hắn tiếp tục phòng thủ để tìm cơ hội có thể công kích tiếp.
"Ha ha, thống khoái, lần sau tái chiến."
Âm thanh cuồng tiếu của bóng đen vang lên, thanh âm mặc dù khàn khàn nhưng rất có lực xuyên thấu.
"Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, có thể sảng khoái đấu một trận."
Tiêu Thần không muốn thả đối phương đi, lần này đi, lần tiếp theo đối mặt khả năng chính là sát thủ Chiến Vương cảnh.
Chí ít trước đó, hắn muốn biết rõ ràng là ai muốn giết mình!
Bóng đen không ham chiến nữa, lách mình hướng về phương xa bỏ chạy, Tiêu Thần vội vàng đi theo. Tiểu Kim trên không trung bay vọt đến, thay Tiêu Thần thu dọn tàn cục.
"Đáng tiếc, trận quyết đấu xuất sắc như vậy mà chúng ta lại tới chậm."
Đám người một trận thầm than, bọn hắn thậm chí ngay cả thân phận đều không biết rõ ràng giờ cũng đã không thấy tăm hơi.
Cũng đúng lúc này, một hồng y nữ tử nhìn thấy một màn trên không trung, khẽ nhíu mày:
"Ngay cả Ảnh Phong cũng không thể giết chết hắn sao?"
Để lại một câu nói, hồng y nữ tử vội vàng đuổi theo.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bóng đen ra khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Tiêu Thần không chút do dự cùng đi theo, ở ngoài thành chiến một trận cũng không cần phải cẩn thận xung quanh.
"Tiêu Thần, ngươi đủ rồi!"
Bóng đen đứng ở một tòa trên gò núi, hơi không kiên nhẫn nhìn Tiêu Thần.
"Ngươi muốn giết ta, ta giết ngươi không được sao?"
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng đạp chân xuống, thân thể nhảy lên thật cao, giống như thần bằng giương cánh, thẳng vào cửu tiêu.
"Thế Vân Tung? Ngươi làm sao biết Thân Pháp Chiến Kỹ của Tuyết gia?"
Trong giọng bóng đen nói rốt cục có một chút chấn kinh.
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
Tiêu Thần căn bản không thèm để ý đến hắn, đầu người hướng xuống, Tu La Kiếm vũ động, vô số kiếm khí như mũi tên bắn xuống.
"Rầm rầm rầm!"
Dốc núi trực tiếp bị kiếm khí làm cho tung bay, hàn băng bắn ra bốn phía, bóng đen phản ứng cũng cực nhanh, nhẹ như chim yến, trong nháy mắt xuất hiện ở nơi xa.
"Đạp Tuyết Vô Ngân sao?"
Tiêu Thần nhếch miệng cười một tiếng, rơi xuống đất một sát na, động tác trong nháy mắt cũng biến thành nhẹ nhàng, lách mình xuất hiện ở trước mặt bóng đen.
"Ngươi làm sao cũng biết Đạp Tuyết Vô Ngân? Ngươi rốt cuộc là ai!"
Bóng đen sử dụng kiếm ngăn khuất trước người, hắn rốt cục có chút không bình tĩnh, ngược lại cũng không phải hắn e ngại tiêu phí thực lực kia.
Mà là Thân Pháp Chiến Kỹ Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ có Tuyết Lâu Chiến Vương cường giả mới có thể có, hắn sở dĩ có thể học cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.
"Có cái gì kỳ quái sao?"
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, dưới chân một trận biến hóa, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở phía sau bóng đen.
Bóng đen phản ứng cực nhanh, tay phải kéo kiếm hoa, hắc kiếm trong nháy mắt ngăn ở phía sau.
"Ba loại! Ngươi vậy mà học được ba loại Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ!"
Bóng đen vô cùng kinh hãi, hắn tự hỏi mình có thiên phú không thấp nhưng chỉ nắm giữ được Thân Pháp Chiến Kỹ Ngũ Phẩm, Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm Đạp Tuyết Vô Ngân cũng chỉ là biết qua chút ít.
Kẻ này chỉ là Chiến Tông cảnh trung kỳ, vậy mà tu luyện đến ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm, điều này hắn làm sao không khiếp sợ cho được.
Không chỉ có người áo đen chấn kinh mà hồng y nữ tử đang núp trong bóng tối cũng kinh ngạc vô cùng. Đang lúc Tiêu Thần cùng bóng đen chuẩn bị lần nữa xuất thủ thì hồng y nữ tử đột nhiên biến mất tại chỗ.
"Ảnh Phong, dừng tay!"
Một tiếng quát nhẹ, khiến Tiêu Thần cùng bóng đen đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, vừa hay nhìn thấy một thân ảnh hồng y nữ tử chậm rãi đi tới, tư thái dáng vẻ thướt tha mềm mại như ma quỷ dẫn, thân thể phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, khuôn mặt yêu nhiêu lộ ra một loại khí chất mị hoặc chúng sinh.
Lập tức ánh mắt rơi trên người bóng đen kia, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng. Ảnh Phong là ai hắn rất rõ, xếp hạng thứ hai Hoàng Thành Thập Tú, gần với Lâu Ngạo Thiên.
Ảnh Phong lại là người của Tuyết Lâu?
"Yêu Nhiêu, làm sao ngươi lại tới đây?"
Ảnh Phong nhìn thấy hồng y nữ tử, thanh âm thập phần hòa hoãn, hiển nhiên thanh âm vừa nãy kia là do hắn cố ý.
Một đạo kim sắc thiểm điện lóe qua, Tiểu Kim đột nhiên xuất hiện ở bên người Tiêu Thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người đối diện.
"Ngươi là người của Tuyết Lâu?"
Hồng y nữ tử khẽ mở cặp môi thơm, miệng phun hương lan, lạnh như băng nhưng vẫn có tư vị phong tình vạn chủng.
"Không phải."
Tiêu Thần cau mày một cái, hắn không biết đối phương có ý gì, bất quá có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người hồng y nữ tử.
"Không phải người Tuyết Lâu sao lại có Thân Pháp Chiến Kỹ của Tuyết Lâu?"
Hồng y nữ tử sát ý càng đậm.
"Chẳng lẽ Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ có người Tuyết Lâu mới có sao?"
Tiêu Thần khinh thường, bên trong Tu La Truyền Thừa chiến kỹ vô số, Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ tính là cấp thấp nhất. Nếu như không phải truyền thừa ký ức không giải được, Tiêu Thần căn bản sẽ không học loại này.
"Yêu Nhiêu, hắn còn biết Thế Vân Tung của Tuyết gia! Hết thảy nắm giữ ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm."
Ảnh Phong đột nhiên chen lời nói.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hồng y nữ tử có chút không bình tĩnh, người có thể nắm giữ ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm làm sao có thể đơn giản.
Thân Pháp Chiến Kỹ không thể so với Công Kích Phòng Ngự Chiến Kỹ, chưa hề có, nó gần với Chiến Kỹ Trị Liệu nhất.
"Tiêu Thần!"
Tiêu Thần lạnh lùng như cũ nói ra hai chữ nắm chặt trường kiếm, sát khí khủng bố tản ra phảng phất một tầng Huyết Sắc Chiến Giáp, hết sức bắt mắt.
Việc đã đến nước này, muốn chiến liền chiến.
"Sát Lục Chiến Giáp?"
Ánh mắt hồng y nữ tử run lên, ngực chập trùng lên xuống khó nén thần sắc chấn kinh trên mặt.
Chương 194 Chương 194: Điện Chủ Tu La?
"Sát Lục Chiến Giáp?"
Lần này đến phiên Tiêu Thần nghi hoặc, hắn không biết cái gì là Sát Lục Chiến Giáp, chỉ là lĩnh ngộ Sát Thế khiến sát khí thực chất hóa mà thôi.
"Ngươi là người Huyết Lâu?"
Ảnh Phong xốc áo bào gỡ mặt nạ lộ ra một khuôn mặt cực kỳ yêu dị, có vẻ âm nhu, lại có ánh nắng ngạo khí.
"Các ngươi là người của Tuyết Lâu, chẳng lẽ không biết sao?"
Tiêu Thần cau mày một cái, cảm nhận được sát cơ trên người đối phương biến mất, hắn cũng thu liễm khí thế.
"Không phải Tuyết Lâu, mà là tam đại tổ chức sát thủ của Chiến Hồn Đại Lục, Huyết Lâu! Tiên huyết huyết!"
Ảnh Phong cố ý giải thích một lần.
Nếu như Tiêu Thần thực sự là người Huyết Lâu, vậy hắn tuyệt đối không dám xuất thủ với Tiêu Thần.
Bởi vì Tuyết Lâu vốn là chi nhánh của Huyết Lâu tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, luận địa vị, Tuyết Lâu không thể so sánh với Huyết Lâu.
"Không biết."
Tiêu Thần lắc đầu, cái gì Tam Đại Sát Thủ Tổ Chức, hắn căn bản không rõ, hắn chỉ biết tổ chức sát thủ mạnh nhất là Tu La Điện!
Chỉ là Tu La Điện cuối cùng lại bị hủy diệt trong lớp bụi thời gian, trước mắt có thể nhớ được Tu La Điện đoán chừng cũng chỉ có những lão quái vật kia.
"Ngươi xác định?"
Đôi mắt đẹp của hồng y nữ tử lấp lánh, lật tay một cái, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, phía trên khắc một cái chữ phảng phất máu tươi tưới mà thành, trông vô cùng yêu diễm.
"Đây là Huyết Lâu Lệnh Bài, chính là đại diện cho thân phận người Huyết Lâu."
Ảnh Phong giải thích nói, trong lòng lóe qua một tia hâm mộ, trở thành sát thủ Huyết Lâu là truy cầu suốt đời của hắn.
Thần sắc Tiêu Thần ngưng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khối kia lệnh bài màu đỏ, lệnh bài này tựa như đã gặp qua ở đâu rồi.
"Đúng rồi, bên trong Sát Lục Không Gian ta lấy được một khối."
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, trong tay lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ tương tự, chỉ là khối lệnh bài trong tay Tiêu Thần cực kỳ cổ lão, càng là tản ra một cỗ khí tức tang thương.
Hồng y nữ tử thấy thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt thậm chí hơi trắng bệch.
"Yêu Nhiêu, ngươi làm sao?"
Ảnh Phong quan tâm nhìn hỏa hồng váy nữ tử.
"Ảnh Phong, ngươi trở về trước đi, ta có lời muốn cùng Tiêu Thần nói."
Hồng y nữ tử cưỡng ép bản thân trấn định lại, con ngươi đen thẫm gắt gao nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Tiêu Thần.
Ảnh Phong không biết vì sao, bất quá vẫn là nghe theo lời nói của hồng y nữ tử.
"Có cái gì cứ nói đi, nơi này không có người khác."
Tiêu Thần cau mày một cái, hắn biết hồng y nữ tử đoán chừng đã nhận ra lệnh bài trong tay mình.
Hắn cũng rất muốn biết, cái lệnh bài màu đỏ ngòm này đại biểu cái gì.
"Huyết Lâu Huyết Yêu Nhiêu, bái kiến Điện Chủ."
Đột nhiên hồng y nữ tử quỳ một chân xuống đất, cung bái nói.
"Điện Chủ?"
Tiêu Thần mắt trợn tròn, hắn nghĩ tới rất nhiều, nghĩ rằng hồng y nữ tử sẽ hỏi hắn một vài vấn đề, kém nhất cũng phải đại sát một trận, nhưng không nghĩ tới nàng lại quỳ tại trước mặt mình.
Nghi hoặc, mờ mịt, vẻ khó tin toàn bộ đều ngưng tụ trên mặt Tiêu Thần.
"Tay cầm Tu La Lệnh, chính là Điện Chủ Tu La Điện, đây là quy củ của Tu La Điện."
Huyết Yêu Nhiêu gật gật đầu nói.
"Cô cũng biết Tu La Điện?"
Trong lòng Tiêu Thần kinh ngạc, hắn nhớ tàn niệm khí linh Luyện Tâm Tháp đã nói với hắn, tốt nhất đừng bại lộ bản thân, bằng không sẽ phải đối mặt với vô số phiền phức.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nếu không có việc gì muốn nói vậy ta liền đi."
Tiêu Thần khoát khoát tay, quay người chuẩn bị chuồn.
Mặc dù hắn từ trong mắt Huyết Yêu Nhiêu nhìn thấy sự kích động, nhưng cẩn thận vẫn hơn, cái này không thể đùa giỡn được. Không cẩn thận liền mất mạng ngay.
"Điện Chủ, chờ đã!"
Huyết Yêu Nhiêu vội vàng kêu lên, tựa như sợ Tiêu Thần rời đi.
"Đừng gọi ta là Điện Chủ, ta cũng không phải là Điện Chủ gì."
Tiêu Thần trầm giọng nói, nhất thời chi uy, vạn kiếp bất phục, hư danh của Điện Chủ muốn cũng không được.
"Ta biết rõ Điện Chủ đang lo lắng cái gì, ngàn năm trước, Tu La Điện bị hủy diệt, đệ tử Tu La Điện tử thương nghiêm trọng, hiện tại trên Chiến Hồn Đại Lục không ai dám xưng đệ tử Tu La, chính bởi vì như thế, chúng ta mới càng cần Điện Chủ trùng kiến lại Tu La Điện."
Trong mắt Huyết Yêu Nhiêu tràn ngập khẩn thiết và chân thành.
"Ngươi liền như thế nhận định ta?"
Tiêu Thần cảm giác Tu La Lệnh trong tay mình là một củ khoai lang bỏng tay, một khi thừa nhận cái thân phận này, phải đối mặt với cái gì, hắn cũng không thể nào đoán trước được.
Huyết Yêu Nhiêu kiên định gật đầu, từ đầu đến cuối đều quỳ trên mặt đất.
"Ngươi trước đứng lên hẵng nói."
Tiêu Thần có chút không đành lòng. Nếu bị người khác nhìn thấy nữ tử xinh đẹp quỳ trước mặt mình, đoán chừng sẽ bị ngàn người chỉ trỏ.
"Đa tạ Điện Chủ."
Trên mặt Huyết Yêu Nhiêu rốt cục xuất hiện một nụ cười, thực sự là phong tình vạn chủng.
"Dừng lại."
Tiêu Thần vội vàng kêu lên:
"Đầu tiên, mặc kệ ta có phải hay không là Điện Chủ gì, ngươi đừng gọi ta là Điện Chủ, chúng ta nói chuyện bình thường đi."
"Vậy ta gọi ngươi là gì?"
Huyết Yêu Nhiêu vũ mị cười một tiếng, lộ ra một loại khí chất mị hoặc chúng sinh, Tiêu Thần cũng có chút không chịu được.
"Gọi tên ta là được."
Tiêu Thần thán một hơi, Huyết Yêu Nhiêu này bộ dáng điềm đạm đáng yêu, bản thân thật đúng là không tức giận nổi.
"Vẫn là gọi Thiếu Chủ vậy."
Huyết Yêu Nhiêu lay động lấy sợi tóc, vũ mị nói.
"Tùy ngươi, chỉ cần không kêu Điện Chủ thì cái gì cũng đều được."
Tiêu Thần không muốn dây dưa vấn đề này:
"Đúng rồi, là ai muốn giết ta? Sẽ không là phải quy củ Tuyết Lâu không cho nói đi?"
Ánh mắt Huyết Yêu Nhiêu chớp động, thần sắc trong nháy mắt biến thành vô cùng băng lãnh, nói ra:
"Là Trần gia Trần Hạo, Thiếu Chủ yên tâm, ta biết rõ cần xử lý như thế nào."
"Được rồi, ta biết là ai là được, việc này ta sẽ tự mình làm, chỉ cần các ngươi không phái Chiến Vương sát thủ đến ứng phó ta, ta liền thắp nhang cảm tạ rồi."
Tiêu Thần khoát tay, trong mắt lóe qua sát khí lạnh như băng.
Quả nhiên là Trần Hạo, cái tên gia hỏa kia không chịu được thiệt thòi, dám tìm người của Tuyết Lâu tới giết ta, thù này Tiêu Thần ta vô luận như thế nào cũng phải báo.
Huyết Yêu Nhiêu bị lời nói Tiêu Thần chọc cười, trêu ghẹo nói:
"Ta nghĩ lấy thực lực của Thiếu Chủ, cho dù Chiến Vương cũng chưa chắc có thể giết chết được ngươi đi."
Tiêu Thần cười không nói, trong lòng hắn cũng đang nghĩ bản thân bây giờ có thể từ trong tay Chiến Vương cảnh chạy thoát không đây?
"Đúng rồi, ta nhớ được Tuyết Lâu các ngươi có một quy củ, nhiệm vụ lần thứ hai sau khi thất bại, phải thêm giá?"
Tiêu Thần đột nhiên nói ra, thấy vẻ mặt Huyết Yêu Nhiêu vô cùng nghi hoặc, Tiêu Thần cười nói:
"Muốn thêm liền thêm nhiều một chút, đừng mấy trăm vạn, làm sao cũng phải mấy ngàn vạn."
"Thiếu Chủ, ngươi thật là xấu."
Huyết Yêu Nhiêu nào không biết ý tứ Tiêu Thần, lập tức cười duyên nói.
Tiêu Thần cảm giác toàn thân nổi da gà, Huyết Yêu Nhiêu thực sự là muốn giết người a. Mặc dù bổn thiếu chỉ có 16 tuổi, nhưng dầu gì cũng huyết khí phương cương, loại trêu đùa này hoàn toàn là muốn mạng già của mình rồi.
Bất quá, Tiêu Thần đã hoàn toàn có thể tưởng tượngTrần Hạo trong thời gian tới sẽ như thế nào, cho dù không chết nhưng chí ít tuyệt đối sẽ không có giấc ngủ ngon.
"À phải, ngươi vừa mới nói tam đại tổ chức sát thủ là cái gì?"
Tiêu Thần đành phải đổi chủ đề.
Nói ra tam đại tổ chức sát thủ, thần sắc Huyết Yêu Nhiêu cứng lại, trong nháy mắt liền ngưng trọng:
"Năm đó Tu La Điện bị hủy diệt, đệ tử Tu La phải chạy trốn không ít. Về sau chia thành ba cỗ thế lực, phân biệt thành Huyết Lâu, La Sinh Môn, Diêm La Phủ." Tam đại tổ chức sát thủ mặc dù trải rộng khắp Chiến Hồn Đại Lục, nhưng cũng không dám quang minh chính đại xuất hiện.
Tiêu Thần liền thoải mái, khó trách bên trong Tu La Truyền Thừa không có ghi chép về những tổ chức sát thủ này, nguyên lai là do Tu La Điện bị hủy diệt về sau mới được thành lập.
"Nói cho ta chút sự tình trong Huyết Lâu."
Tiêu Thần hít sâu một hơi, hắn cũng có hứng thú đối với tổ chức sát thủ.
Chương 195 Chương 195: Hội Đấu Giá
"Thiếu Chủ, sự tình trong Huyết Lâu cũng không phải rất tốt, có thể nói là loạn trong giặc ngoài."
Nghe thấy Tiêu Thần hỏi, trong mắt Huyết Yêu Nhiêu lóe lên một tia ngưng trọng.
"Nói tiếp."
Tiêu Thần ngược lại thập phần bình tĩnh.
"Vâng, Thiếu Chủ."
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, hít sâu một hơi nói:
"Mặc dù mặt ngoài Huyết Lâu thập phần đoàn kết, nhưng từ khi Lâu Chủ ba năm trước đây ngoài ý muốn bị mất tích, Huyết Lâu cũng đã không còn là Huyết Lâu trước kia. Vì tranh đoạt chức môn chủ, Huyết Lâu tổng cộng chia thành hai thế lực."
"Một phái duy trì thế hệ tuổi trẻ Chiến gia Chiến Vô Cực, một phái ủng hộ ca ca ta Huyết Vô Tuyệt."
Nói đến đây, Huyết Yêu Nhiêu không khỏi nhìn về phía Tiêu Thần, muốn thăm dò ý Tiêu Thần. Nhưng lại khiến cho nàng thất vọng là ánh mắt Tiêu Thần lại bình tĩnh tới cực điểm.
"Cô không cần nhìn ta, chẳng lẽ cô cảm thấy ta có khối lệnh bài thì có thể làm cho ca ca cô đoạt được vị trí Huyết Lâu Lâu Chủ? Nếu như cô cảm thấy có thể, ta tặng lại cho cô có được không?"
Tiêu Thần nhún vai, lơ đễnh nói.
"Thuộc hạ không dám!"
Huyết Yêu Nhiêu vội vàng quỳ một chân xuống đất.
"Được rồi, nữ hài tử nhà ngươi, làm sao lại ưa thích quỳ đến thế, về sau ngươi không không được quỳ, không cho phép quỳ!"
Tiêu Thần nghiêm mặt nói, hắn đối Huyết Yêu Nhiêu có chút vừa mắt.
Tu La Điện bị phá hủy ngàn năm, cho dù dư uy vẫn còn nhưng đoán chừng sẽ có rất ít người chân chính để ở trong lòng, nói câu không dễ nghe, cho dù Tiêu Thần hắn thông cáo thiên hạ hắn là Tu La Điện Điện Chủ, lại có mấy người tin đây?
Không có thực lực tuyệt đối, Tu La Lệnh cũng không đổi được mạng hắn, mà sẽ trở thành tấm phù đoạt sinh mạng hắn.
Huyết Yêu Nhiêu trước tiên không xuất thủ ứng phó bản thân, cướp đoạt Tu La Lệnh, ngược lại rất có lễ với mình, chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Thần đã cảm thấy nàng thập phần không tồi rồi.
"Vâng, Thiếu Chủ!"
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, nhìn thấy Tiêu Thần không có một chút quan tâm, nàng cũng buông lỏng một hơi, thân làm người Huyết Lâu, nàng chỉ nghe qua Tu La Điện Chủ đều là Tuyệt Thế Sát Thần giết người không chớp mắt.
"Cũng không còn sớm, cô trở về trước đi, ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, buổi trưa còn muốn đi tham gia đấu giá hội, Tiểu Kim, chúng ta đi."
Tiêu Thần khoát tay, trong lòng hắn còn đang băn khoăn về Luyện Dược Đỉnh.
Lần này, Tiêu Thần cũng không tiếp tục để ý Huyết Yêu Nhiêu, trực tiếp mang theo Tiểu Kim chân dùng Đạp Tuyết Vô Ngân hướng về Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
"Tu La Lệnh xuất hiện, Tu La Điện nhất định sẽ lần nữa quật khởi! Thanh kiếm trong tay Thiếu Chủ chẳng lẽ chính là Tu La Kiếm trong truyền thuyết?"
Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một cái, trong mắt đại phóng tinh quang, lập tức cười nói: - Lăng Vân Thương Hội đấu giá hội sao? Vừa vặn ngày mai ta cũng đi nhìn xem.
Ngay sau đó, Huyết Yêu Nhiêu cũng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Đêm đó, Tiêu Thần không ngủ được, hắn đột nhiên cảm thấy không có Tuyết Lâu tập sát cũng là một sự kiện thập phần tốt.
Thế nhưng Tiêu Thần lại đang rầu rỉ một vấn đề, chính là Tu La Lệnh bị bại lộ. Nếu như Huyết Yêu Nhiêu đem việc này nói ra ngoài, bản thân nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là, bởi vì Tu La Lệnh xuất hiện mới cứu hắn một mạng, một khi nhiệm vụ lần này Tuyết Lâu thất bại, có khả năng rất lớn phái ra sát thủ Chiến Vương để giết mình.
Tiêu Thần mặc dù tự thấy thực lực bất phàm, nhưng cũng không phải vô địch thiên hạ, tu sĩ cùng giai hắn có thể không để vào mắt, nhưng tuyệt đối không bao gồm cường giả Chiến Vương cảnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thần cùng Tiểu Kim tùy tiện ăn một chút đồ liền rời khỏi khách sạn, chuẩn bị hướng Lăng Vân Thương Hội tham gia đấu giá hội. Thế nhưng vừa ra cửa liền nhìn thấy rất nhiều người ngăn ở cửa khách sạn.
"Đây không phải thiên tài Luyện Dược Sư Tần Mộng Điệp sao? Nàng ở chỗ này làm cái gì?" Chẳng lẽ là đang chờ người?
"Quả nhiên không hổ là thần nữ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, có thể so sánh cùng Tuyết Lung Giác Quận Chúa."
"Ngươi không biết hai người này hiện tại là tuyết nguyệt song kiều, không biết có bao nhiêu người hàng đêm khổ tư đâu."
Tiêu Thần đẩy cửa chuẩn bị gạt mở đám người đó ra, lập tức nghe được tiếng nghị luận của mọi người. Phóng tầm mắt nhìn tới liền thấy sắc mặt Tần Mộng Điệp ửng đỏ đang đứng ở đó.
Tần Mộng Điệp lúc này như thiên chi kiêu nữ, xác thực nên có loại đãi ngộ này. Vô luận đi tới chỗ nào, đều sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm, như tồn tại "chúng tinh phủng nguyệt".
"Tần Mộng Điệp, ngươi ở chỗ này làm gì?"
Tiêu Thần ngẫm lại, vẫn cảm thấy nên cùng với nàng chào hỏi.
"Tiểu tử này, chẳng lẽ còn biết Tần Mộng Điệp hay sao? Cách chào hỏi cũng quá thấp kém đi."
Đám người xem thường nhìn Tiêu Thần.
Có ít người nhận ra Tiêu Thần, vội vàng lui mấy bước về phía sau, tên sát thần này đến Chu Văn Bác cũng dám phế, thậm chí dám khiêu khích quyền uy của Tuyết Ngọc Long.
"Tiêu Thần, đi theo ta!"
Tần Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Thần, đôi mắt đẹp lóe lên, sau đó nghiêm nghị nói.
Cũng không đợi Tiêu Thần phản ứng, nàng đã nắm tay Tiêu Thần hướng về nơi xa chạy tới. Ngây ngốc ở chỗ này thời gian một nén nhang, nàng phảng phất qua như bị dày vò 1 năm.
"Ta khinh, Tần Mộng Điệp sẽ không thực sự là đang chờ người kia chứ?"
"Hừ, cái này còn phải nói sao? Ngươi gặp qua Tần Mộng Điệp dắt tay người nào chưa?" Đáng tiếc, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thật là cải trắng để cho heo gặm.
"Nữ Thần của ta aaaa, tên tiểu bạch kiểm kia là ai, dám cướp Nữ Thần của ta, ta muốn cùng hắn quyết đấu! Liều mạng!"
"Hắn chính là người phế Chu Văn Bác, Tiêu Thần!"
"..."
Đám người giận dữ vô cùng, rất nhiều người nằm mơ đều mơ ước cùng Tần Mộng Điệp ngồi uống chút trà, nói chuyện lý tưởng nhân sinh, bây giờ biết rõ hoa đã có chủ, lập tức bi phẫn vô cùng. Càng có người muốn cùng Tiêu Thần quyết đấu, chỉ là khi biết rõ đại danh của Tiêu Thần, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người lập tức lặng yên rời đi.
"Ta nói Tần Mộng Điệp này, ngươi cấp bách làm gì?"
Tiêu Thần dừng thân hình.
"Rốt cục cũng không có người nào."
Tần Mộng Điệp khẩn trương nhìn bốn phía, không thấy bóng người, rốt cục buông lỏng một hơi, ngẫu nhiên nhìn hằm hằm Tiêu Thần nói:
"Đều tại ngươi, nếu như không phải ngươi, gia gia của ta cũng sẽ không để cho ta tới đón ngươi!"
"Cũng không phải ta muốn ngươi tới, hiện tại là ngươi lôi kéo ta tới mà?"
Tiêu Thần nhún vai, một mặt bộ dáng không quan tâm.
"Ngươi!"
Tần Mộng Điệp còn muốn phản bác, lại phát hiện tay mình đang nắm lấy tay Tiêu Thần, quả thực là một câu cũng nói không được, vội vàng hất cánh tay Tiêu Thần ra, sắc mặt giống như táo đỏ tươi non ướt át, hồi lâu mới xuất ra một câu:
"Là ngươi nắm tay ta!"
"Rống!"
Tiểu Kim gầm nhẹ, lộ ra thần sắc khó chịu, giống như lại nói, nếu như không phải ngươi túm lấy Tiêu Thần, ta cần phải chạy theo nhanh như vậy sao.
"Ha ha."
Tiêu Thần nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kim liền cười ha ha một tiếng, trực tiếp hướng Lăng Vân Thương Hội đi đến, Tần Mộng Điệp nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau.
Thời điểm hắn đến, một đám người trùng trùng điệp điệp hướng vào sàn bán đấu giá. Tại cửa ra vào, Tần Mặc đã chờ đợi lâu, vừa nhìn thấy Tiêu Thần cùng tôn nữ Tần Mộng Điệp cùng đi đến, trên mặt lập tức tươi cười như hoa.
"Tiêu Thần, ngươi tới thật đúng lúc, chỉ còn thời gian nửa nén hương đấu giá hội sẽ bắt đầu."
Tần Mặc cười nói, thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Thần và Tần Mộng Điệp, tựa như luôn cảm giác hai người đã phát sinh chút gì.
"Đi vào trước đi."
Tiêu Thần ngược lại như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Có Tần Mặc dẫn đầu rất nhanh liền đi tới đại sảnh của Lăng Vân Thương Hội.
Ánh mắt Tiêu Thần thỉnh thoảng liếc nhìn bốn phía, nơi này đề phòng sâm nghiêm, trong đó vậy mà không hề thiếu Chiến Tông cảnh cường giả duy trì trật tự.
"Xem ra buổi đấu giá này thật đúng là không đơn giản."
Trong lòng Tiêu Thần âm thầm hít sâu một hơi, đột nhiên hắn cảm giác thật giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, hắn liền quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Bình luận facebook