-
Chương 1-5
Chương 1 Khởi Đầu Mới
Tiêu Thành, phủ Tiêu gia!
Tiêu Thần từ từ mở mắt, nhìn những bóng hình lạ lẫm nhưng quen thuộc xung quanh, vẻ mặt mờ mịt. Hắn rõ ràng đang ở nhà, sao lại xuất hiện ở đây?
"Phế vật vẫn là phế vật, đây đã là lần thứ chín thức tỉnh Chiến Hồn mà suýt chút nữa đã mất mạng! Hơn nữa, Chiến Hồn Điện chủ động đuổi hắn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên thấy, quả nhiên không hổ là Tiêu Thành đệ nhất phế!"
"Không chỉ là Tiêu Thành đệ nhất phế mà còn là đệ nhất ngốc, không có chút giác ngộ nào. Ai cũng chỉ có ba cơ hội thức tỉnh Chiến Hồn, mà hắn không biết điều đó, chết cũng đáng đời!"
Tiêu Thần nhíu mày khi thấy những người xung quanh chỉ trỏ, trong đầu tràn ngập thông tin. Hắn nhanh chóng nhận ra mình đã trọng sinh vào một thiếu niên trùng tên trùng họ: Tiêu Thần.
Trước đây, Tiêu Thần là một thanh niên thế kỷ 21 trên Địa Cầu. Chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hắn đã trở thành y học thánh thủ nổi tiếng ở Hoa Hạ nhờ y thuật tổ tiên truyền lại. Hắn có hai sở thích: thu thập đồ vật kỳ lạ và nghiên cứu y thuật. Một lần tình cờ mang về một viên đá kỳ dị, bầu trời trong xanh bỗng vang lên sấm sét, và tia sét đó đã trúng đầu hắn. Khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã trọng sinh vào cơ thể thiếu niên Tiêu Thần này. Dù có phần cẩu huyết, nhưng sự việc đã xảy ra không thể thay đổi.
Tiêu Thần, người vốn là phế vật của Tiêu gia, từ khi thức tỉnh Chiến Hồn năm bảy tuổi đã không thành công suốt chín năm. Lần này, khi hắn thức tỉnh Chiến Hồn lần thứ chín và chết trong Chiến Hồn Điện, cơ hội trọng sinh đã đến.
Khi Tiêu Thần chuẩn bị đứng dậy, bỗng cảm nhận được một cỗ Hồn Lực mãnh liệt từ đan điền xông vào kinh mạch. Cảm giác lực lượng dâng tràn, như thể phá vỡ một sự trói buộc nào đó. Ánh mắt hắn trở nên ngạc nhiên khi thấy một đạo hắc sắc hư ảnh, giống như u linh, trong đan điền. Hắn biết đó chính là Chiến Hồn của mình.
"Về sau gọi ngươi là U Linh Chiến Hồn!" Tiêu Thần lẩm bẩm trong lòng.
Đúng lúc đó, một tia sáng trắng lóe lên, khiến tâm trí Tiêu Thần hướng về một viên đá trắng đang trôi nổi trong đan điền. Viên đá này phát ra khí tức thần bí, như thể hút cả Thần Hồn vào trong. Tiêu Thần không khỏi kinh ngạc, suýt nữa kêu lên: "Đây không phải viên Thạch Đầu kỳ dị trước đó sao?"
"Tam Thiếu Gia đừng làm trò cười nữa, về đi." Một người áo đen bước qua đám đông, hướng về Tiêu Thần với ánh mắt khinh miệt.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn hắc y lão giả, nhận ra đó là Tiêu Trung, quản gia phụ trách sinh hoạt của hắn.
"Đồ phế vật, không đi sao?" Tiêu Trung thấy Tiêu Thần không chú ý đến mình, ánh mắt càng trở nên băng giá, không còn gọi "Tam Thiếu Gia", mà trong lòng mắng: "Thực không hiểu sao Tộc Trưởng lại chiếu cố tên phế vật này, hắn quả thật sống chật chỗ chết chật."
"Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!" Tiêu Thần thu liễm tâm thần, đứng dậy chậm rãi. Mặc dù cơ thể này đã bị gọi là phế vật suốt chín năm, nhưng vẫn là Thiếu Chủ của Tiêu gia, tôn tử của Tộc Trưởng. Hắn không thể để một hạ nhân nhục mạ mình. Hơn nữa, trong kiếp trước, hắn là người cường thế, có khả năng xây dựng cơ nghiệp một mình. Ai cũng kính nể hắn, việc lão bất tử này vô lễ với hắn thật không thể chấp nhận.
"Ta nói ngươi là phế vật!" Tiêu Trung gằn từng chữ, rõ ràng không coi Tam Thiếu Gia vào đâu. Một tên phế vật không thể thức tỉnh Chiến Hồn, trong gia tộc chẳng có chút địa vị nào.
"Ba!"
Ngay khi Tiêu Trung vừa dứt lời, một âm thanh sắc lẹm vang lên, năm dấu tay đỏ rực hiện lên rõ nét trên mặt hắn. Một tát này không chỉ khiến Tiêu Trung choáng váng mà còn khiến những người xung quanh kinh hoàng. Tên phế vật này dám động thủ với quản gia sao?
Đặc biệt là tốc độ của Tiêu Thần vừa rồi khiến họ mắt chữ O miệng chữ A. Tiêu Trung, một Chiến Linh trung kỳ, lại bị một tên chưa thức tỉnh Chiến Hồn tát cho một cái.
Sự kinh ngạc và lạnh lẽo lan tỏa trong lòng mọi người, ánh mắt Tiêu Thần vừa rồi làm tim họ đập nhanh. Hắn như thể trở thành một người khác!
"Chiến Hồn thức tỉnh, U Linh Chiến Hồn đã giúp ta ngay lập tức đột phá đến Chiến Linh trung kỳ. Dù trong chín năm qua bị coi là phế vật, nhưng hắn vẫn kiên trì tu luyện. Sức mạnh và tốc độ của cơ thể này nhanh chóng thích ứng với năng lực Chiến Linh trung kỳ!" Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc, tốc độ bộc phát rõ ràng nhanh hơn nhiều so với Chiến Linh trung kỳ bình thường. Không lạ gì khi Tiêu Trung không kịp phản ứng.
"Làm nô tài phải có dáng dấp của nô tài. Chủ tử đánh ngươi, ngươi nên cảm kích mới đúng." Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Tiêu Trung, chuẩn bị phất tay áo bỏ đi.
"Đứng lại!" Tiêu Trung giận dữ kêu lên. "Ngươi là loại phế vật gì dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"
Tiêu Thần không trả lời, bước từng bước về phía Tiêu Trung, đôi mắt đen kịt lạnh lùng. Kiếp trước, thân nhân hắn mất sớm, ở kiếp này hắn cũng chưa từng gặp cha mẹ mình. Lời của Tiêu Trung đã động chạm đến nỗi đau trong lòng hắn, khiến lửa giận trong hắn bùng lên.
Tiêu Trung nhìn thấy ánh mắt đen kịt của Tiêu Thần, sợ hãi tột cùng. Ánh mắt đáng sợ của Tiêu Thần giờ đây không giống một kẻ phế vật chút nào.
"Ngươi chỉ là một phế vật, ta còn sợ ngươi sao?" Tiêu Trung lấy dũng khí, đằng sau hắn bỗng hiện lên hư ảnh của một con Hắc Lang há miệng như chậu máu tấn công về phía Tiêu Thần.
"Nhất Phẩm Chiến Hồn Hắc Phong Lang?" Tiêu Thần ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn, suy nghĩ hơi động, sau lưng đột nhiên hiện ra một đạo hư ảnh đen kịt. Một cỗ hàn khí cuồng bạo bùng phát.
Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Thần cảm nhận lực lượng toàn thân tăng vọt. Hắn kinh ngạc nhận ra sức mạnh của U Linh Chiến Hồn vượt qua dự đoán của mình. Tinh Khí Thần của hắn lập tức đạt đến cực hạn, ngay cả Chiến Linh hậu kỳ, thậm chí Chiến Linh đỉnh phong, hắn cũng dám chiến một trận.
U Linh Chiến Hồn ngưng tụ thành một cái lợi trảo lớn lao về phía Hắc Phong Lang, móng vuốt sắc bén lướt qua, hư ảnh Hắc Lang lập tức tan vỡ, biến thành hắc vụ tiêu tán trong không khí.
Tiêu Trung hét thảm, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch, hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
"Chiến, Chiến Hồn?" Đám đông kinh hoàng nhìn bóng đen sau lưng Tiêu Thần, cảm giác da đầu tê dại. Tên này không phải phế vật sao? Sao có thể thức tỉnh một Chiến Hồn mạnh mẽ như vậy?
Tiêu Thần lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Trung, khinh thường nói: "Ta biết ngươi là ai, chỉ là một con chó. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Chó của ta khi nào đến phiên phế vật ngươi dạy dỗ?"
"Lão tử là chó, nhưng là chó của Tiêu Thiên ta. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Chó của ta khi nào đến lượt phế vật ngươi giáo huấn?" Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông.
Chương 2 Đụng Đầu Đại Thiếu Gia
Khi cái tên Tiêu Thiên được nhắc đến, mọi người lập tức tỏ ra kính sợ, tự giác tách ra một con đường. Một nam tử mặc bạch bào bước vào với vẻ hiên ngang. Hắn có làn da như ngọc, đôi mắt sắc bén, và khí chất siêu phàm, mỗi động tác của hắn đều làm nổi bật vẻ thanh thoát, cao quý.
Người đó chính là Tiêu Thiên, đại thiếu gia của Tiêu gia và là thiên tài số một của gia tộc hiện tại. Ở tuổi 18, hắn đã đạt đến cảnh giới Chiến Sĩ hậu kỳ và sở hữu Tứ Phẩm Chiến Hồn Truy Phong Lang. Trong thế hệ trẻ cùng tuổi tại Tiêu Thành, hắn gần như không có đối thủ.
Cảnh giới tu luyện trong Chiến Hồn Đại Lục từ thấp đến cao bao gồm: Chiến Linh, Chiến Sĩ, Chiến Sư, Chiến Tôn, Chiến Tông, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Đế, và Chiến Thánh. Chiến Thần gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ được nhắc đến trong thời gian dài.
Mỗi cảnh giới lại được phân chia thành tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong. Toàn bộ Tiêu Thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay những người đạt đến cảnh giới Chiến Tôn, và chỉ có những ai nắm giữ Ngũ Phẩm Chiến Hồn mới có thể trở thành Chiến Tông.
Chính vì vậy, Tiêu Thiên có lý do để kiêu ngạo. Tiêu Thành chỉ là một thành phố nhỏ ở vùng biên hoang, nơi mà mạnh nhất chỉ là Tứ Phẩm Chiến Hồn. Những người nắm giữ Tứ Phẩm Chiến Hồn trong Tiêu gia đều rất hiếm, và Tiêu Thiên chính là một trong số đó. Nếu hắn không gặp tai họa, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một cường giả Chiến Tôn, thậm chí có tin đồn rằng hắn có thể trở thành Gia Chủ của Tiêu gia.
"Đại thiếu gia, ngài phải thay tiểu nhân làm chủ! Tiểu nhân là chó của ngài, làm sao có thể để ngoại nhân khi dễ?" Khi thấy Tiêu Thiên đến, Tiêu Trung đột nhiên tỉnh lại, ôm đùi Tiêu Thiên và khóc lóc thảm thiết.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Tiêu Trung, người vừa rồi giả chết một cách hoàn hảo giờ lại làm ác nhân cáo trạng. Tiêu Thần không có ý định khách khí, trừng mắt nói: "Quản lý chó của ngươi cho tốt, đừng để nó cắn người tùy tiện."
Dứt lời, Tiêu Thần quay lưng định rời đi. Hắn rất quan tâm đến Chiến Hồn của mình và muốn khám phá tình trạng hiện tại trong cơ thể. Hơn nữa, hắn vừa mới thức tỉnh Chiến Hồn chỉ là Chiến Linh trung kỳ, trong khi Tiêu Thiên đã là Chiến Sĩ hậu kỳ. Hắn không ngốc đến mức cứng đầu đối đầu với Tiêu Thiên.
"Ngươi nghĩ ta cho ngươi rời đi dễ dàng sao?" Tiêu Thiên lạnh lùng chặn trước mặt Tiêu Thần, trên môi nở một nụ cười đầy thâm ý.
"Chó khôn không cản đường." Tiêu Thần biết rõ Tiêu Thiên hôm nay chắc chắn không bỏ qua, liền kiên quyết đối mặt.
Ầm! Vừa dứt lời, Tiêu Thần cảm thấy đau đớn ở tay, chưa kịp phản ứng thì một cú đấm mạnh mẽ đã trúng ngực hắn, khiến nội tạng chấn động và máu tươi trào ra.
Hắn lùi lại vài bước, quỳ gối xuống đất, mặt đỏ bừng, khóe miệng chảy máu không ngừng, gân xanh nổi lên.
"Tiểu tạp chủng, ngươi dám mắng ta là chó!" Con ngươi Tiêu Thiên đầy băng lãnh, ánh mắt lấp lánh sát khí.
Tiêu Thần khó nhọc đứng dậy, che ngực, rốt cuộc hiểu rõ sự chênh lệch giữa Chiến Linh trung kỳ và Chiến Sĩ hậu kỳ. Hắn không thấy được động tác của Tiêu Thiên.
"Tiêu Thiên, ngươi chỉ dựa vào cảnh giới để ức hiếp người. Nếu cùng giai, ta sẽ giết ngươi như giết chó!" Tiêu Thần dữ tợn cười, lau máu ở khóe miệng, không hề nhượng bộ.
"Ngươi đang nằm mơ à? Một phế vật như ngươi dám so sánh với Đại Thiếu Gia?" Tiêu Trung không ngờ Tiêu Thần lại dám nói chuyện như vậy với Tiêu Thiên, không khỏi trào phúng.
"Tiểu tạp chủng, hôm nay ta không tính toán với ngươi. Nếu thật sự có gan, một tháng nữa tại niên hội gia tộc, chúng ta gặp nhau trên đài. Ta sẽ chờ!" Tiêu Thiên híp mắt cười, vung tay ra lệnh, "Chúng ta đi!"
"Đại thiếu gia, xin ngài chậm một chút!" Tiêu Trung hối hả chạy theo Tiêu Thiên, thật giống như một con chó trung thành.
"Phế vật chính là phế vật, ngay cả một đòn của đại thiếu gia cũng không đỡ nổi. Một tháng nữa, chắc chắn đại thiếu gia sẽ đạt đến Chiến Sĩ đỉnh phong, mà phế vật này mới chỉ thức tỉnh Chiến Hồn, tự cho mình tài giỏi. Đến lúc đó, đại thiếu gia chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp chết hắn!"
"Cũng không sai. Hôm nay vận may của phế vật này tốt, đại thiếu gia tâm trạng không tệ, nếu không đại thiếu gia không chỉ khiến hắn thổ huyết, mà còn có thể khiến hắn nằm liệt giường ít nhất nửa năm."
Đám người đứng xung quanh lẩm bẩm bàn tán, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo và khinh bỉ hướng về Tiêu Thần.
Tiêu Thần không thèm để ý, đôi mắt hắn sáng quắc, trong lòng quyết tâm nói: "Yên tâm đi, niên hội một tháng sau ta sẽ tham gia. Đến lúc đó, ta sẽ đạp lên thiên tài trong mắt các ngươi!"
Quay về nơi ở tồi tàn của mình, Tiêu Thần cau mày suy nghĩ. Dù Tiêu Thần hiện tại là một phế vật, hắn vẫn là Tiêu gia tam thiếu, và nơi đây không khác gì một ổ chó.
Hắn thực sự bội phục thiếu niên Tiêu Thần, không cha mẹ, sống một mình từ khi mới bảy tuổi, khi đó chỉ là một đứa trẻ. Hắn không biết làm sao Tiêu Thần có thể sống đến giờ.
"Thế giới này quả thực tàn khốc, thực lực mới là vương. Tình thân chẳng đáng gì." Trong mắt Tiêu Thần lóe lên vẻ khinh miệt.
Hắn bắt đầu tập trung luyện tập, chuẩn bị cho niên hội sắp tới. Đệ tử tu luyện bên ngoài đều sẽ trở về, và chắc chắn nhiều người sẽ vũ nhục hắn!
Sau khi bị Tiêu Thiên một cú đánh bay, Tiêu Thần nhận ra sự khác biệt lớn giữa mình và Tiêu Thiên. Trong một tháng để đạt được cảnh giới Chiến Sĩ là không đủ. Thời gian rất quý báu đối với hắn!
Đêm tối trầm lặng như nước.
Tiêu Thần ngồi xếp bằng trong căn phòng tồi tàn. Sau lưng hắn, một hắc sắc hư ảnh hòa vào bóng tối, đó chính là U Linh Chiến Hồn.
Hắn phát hiện rằng khi sử dụng U Linh Chiến Hồn, toàn thân Tinh Khí Thần của hắn đều đạt đến cực hạn, và tốc độ tu luyện của hắn tăng lên gấp bội.
Dùng U Linh Chiến Hồn liên tục tiêu hao rất nhiều Hồn Lực, nhưng hắn vẫn kiên trì. Nếu trời đã cho hắn cơ hội tái sinh, hắn nhất định phải sống tốt một lần.
Linh khí thiên địa cuồn cuộn chảy vào đan điền của hắn. Bạch Thạch tỏa ra ánh sáng yếu ớt, giúp nhanh chóng phục hồi thương tích. Sự bí ẩn của Bạch Thạch đối với việc trị thương là rất lớn, điều này khiến Tiêu Thần vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Thần tập trung, thiên địa linh khí liên tục rót vào cơ thể hắn, ngưng tụ thành Hồn Lực to lớn hơn, tinh thuần hơn. Dù Hồn Lực tiêu hao rất nhanh, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng sự tăng cường khí tức trong cơ thể.
Hơi thở của hắn đều đặn, sắc mặt bình tĩnh, Hồn Lực trong cơ thể không ngừng lưu động, làm sạch gân cốt và kinh mạch.
Thân thể hắn như một cái động không đáy, cuồng cuồng hấp thụ linh khí thiên địa xung quanh. Sau một hồi, khí tức trong cơ thể đã ổn định trở lại.
Đôi mắt hắn từ từ mở ra, một tia sáng tinh quang lóe lên rồi biến mất. Hắn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hài lòng. Trong một đêm, hắn đã liên tục đột phá, giờ đã đạt đến Chiến Linh hậu kỳ!
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Chiến Linh chỉ là bước khởi đầu trong Chiến Hồn Đại Lục, Tiêu Thiên không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Cường giả chân chính mới là người nắm giữ quyền lực, khống chế cửu thiên, làm mưa làm gió. Đó mới là mục tiêu thực sự mà hắn hướng tới.
Khi Tiêu Thần tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau, hắn hít một hơi và tự nhủ: "Đạt được cảnh giới Chiến Linh hậu kỳ, giờ nên đến Chiến Kỹ Các để lựa chọn chiến kỹ."
Chương 3 Khám Phá Chiến Kỹ
Chiến Kỹ Các, nơi tất cả hậu nhân Tiêu gia đã thức tỉnh Chiến Hồn đều có thể vào, nhưng các chiến kỹ tại đây đều bình thường, những tuyệt học chân chính không thể xuất hiện tại đây.
Với tu vi Chiến Linh hậu kỳ của Tiêu Thần, hắn chỉ có thể tiếp cận những chiến kỹ bí tịch phổ thông mà thôi.
"Chào Đại Trưởng Lão." Bên ngoài Chiến Kỹ Các, một lão giả tóc trắng ngồi mải mê đọc sách tại cửa ra vào. Mọi người từ Tiêu gia vào Chiến Kỹ Các đều phải cung kính chào hỏi ông.
Tiêu Thần bước tới, định chỉ tìm hiểu một chút thì lão giả tóc trắng liền ném cho hắn một tấm thẻ gỗ, nói: "Ngươi có thể chọn ba loại chiến kỹ và đăng ký tại đây."
"Đa tạ Đại Trưởng Lão." Tiêu Thần cúi đầu cảm ơn, nhận lấy tấm thẻ gỗ rồi bước vào Chiến Kỹ Các.
Chiến Kỹ Các có ba tầng. Tiêu Thần ngạc nhiên nhận thấy rằng dù thư tịch ở Tiêu gia đã rất phong phú, tầng một của Chiến Kỹ Các vẫn chứa ba hàng giá sách, mỗi hàng có hàng trăm bản thư tịch.
Hắn lướt qua vài quyển, nhanh chóng đặt xuống và lắc đầu: "Những thứ này không phải là chiến kỹ, chắc chắn chiến kỹ ở tầng hai."
Tầng hai của Chiến Kỹ Các không có nhiều sách, chỉ khoảng một trăm quyển. Tiêu Thần kiểm tra nhanh và cuối cùng dừng lại ở một quyển chiến kỹ nhị phẩm tên là "Mê Tung Bộ".
"Mê Tung Bộ, Chiến Kỹ Thân Pháp Nhị Phẩm, tổng cộng chia làm tứ trọng, luyện đến đỉnh phong có thể đạt được Quỷ Ảnh Mê Tung..." Tiêu Thần mở sách, lẩm bẩm.
Hắn biết chiến kỹ có nhiều loại như công kích, phòng ngự, trị liệu, và thân pháp. Mê Tung Bộ thuộc về thân pháp, dù nhị phẩm không mạnh nhưng chiến kỹ về thân pháp và trị liệu rất hiếm, vì vậy quyển nhị phẩm này cũng khá giá trị.
"Chọn nó vậy. Thân pháp chiến kỹ khó kiếm hơn phòng ngự chiến kỹ. Tiếp theo ta sẽ chọn một chiến kỹ công kích và một chiến kỹ phòng ngự. Chiến kỹ trị liệu chắc cả Tiêu Thành này cũng khó tìm." Tiêu Thần suy nghĩ, nhanh chóng ghi nhớ nội dung Mê Tung Bộ.
Có lẽ vì quá chú tâm, hắn vô tình kích hoạt U Linh Chiến Hồn. Sau một nén nhang, Tiêu Thần bất ngờ tỉnh lại, dưới chân để lại một tàn ảnh, ngay lập tức chuyển sang một vị trí khác. Hồn Lực trong người tiêu hao một phần ba.
Tiêu Thần đứng ngây người, lắp bắp: "Không thể nào, đã luyện đến đệ tứ trọng?"
Hắn cảm thấy bất ngờ, vì dù tu luyện chiến kỹ nhị phẩm không khó với cường giả, nhưng hắn chỉ là Chiến Linh hậu kỳ. Vậy mà hắn đã luyện thành Mê Tung Bộ đến đệ tứ trọng, điều này khiến hắn tưởng như mình đang mơ.
"Chẳng lẽ ta chính là kỳ tài võ học trong truyền thuyết? Gặp qua một lần liền nhớ, vô sự tự thông?" Tiêu Thần có chút tự mãn, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quang. "Thử lại lần nữa."
Tiêu Thần chọn một chiến kỹ công kích nhất phẩm: Tam Trọng Lãng. Tam Trọng Lãng có ba tầng, luyện đến tầng ba có uy thế như sóng biển.
Lần này thời gian rất ngắn, chỉ chưa đầy nửa chén trà, hắn đã tu luyện đến tầng ba, từng chi tiết đều được hắn nghiên cứu kỹ lưỡng, thậm chí có thêm vài lĩnh ngộ mới.
Dù đã có dự đoán, Tiêu Thần vẫn bị sốc. Hắn quét mắt nhìn các chiến kỹ khác trên giá sách, trầm ngâm nói: "Có hơn một trăm bộ chiến kỹ ở đây, hiện tại không có thời gian luyện tất cả. Trước tiên ghi nhớ nội dung, sau đó ra ngoài từ từ luyện."
"Phá Lãng Thủ, Thanh Phong Đao Quyết, Phi Hồng Thất Kiếm, Kim Cương Chỉ..."
Hơn một trăm loại chiến kỹ, quyền pháp có khoảng 50 loại, kiếm pháp và đao pháp có hơn 20 loại, thối pháp và chưởng pháp có khoảng 7-8 loại, còn chỉ pháp chỉ có 4 loại.
Tiêu Thần chăm chú nghiên cứu các chiến kỹ trong Chiến Kỹ Các. Các chiêu thức như Phá Lãng Thủ đòi hỏi sự kết hợp hoàn hảo giữa cương và nhu, Thanh Phong Đao Quyết yêu cầu lực lượng và thân pháp phối hợp khéo léo dù chỉ có năm chiêu, còn Phi Hồng Thất Kiếm cần tốc độ cực cao mới có thể phát huy được uy lực của nó.
Tiêu Thần ghi nhớ những chiến kỹ này trong lòng, càng lúc càng cảm thấy hào hứng. Tuy nhiên, sau cả buổi, hắn chỉ chọn thêm được mười bản chiến kỹ nữa.
Bỗng mắt hắn dừng lại ở một bí tịch cực kỳ cũ nát nằm ở góc thấp nhất trên giá sách. "Vô Tận Chiến Điển?" Tiêu Thần ngạc nhiên, vì bí tịch này không có giới thiệu gì, chỉ đơn thuần liệt kê các chiêu thức. Nếu không phải vì tên gọi có vẻ uy nghi, hắn có thể đã bỏ qua nó.
Khi mở ra, Tiêu Thần không khỏi sửng sốt. Hắn thấy các tranh minh họa trong bí tịch như đang sống động, diễn tả từng chiêu thức ngay trước mắt hắn. "A?" Tiêu Thần gần như kêu lên, nhận ra một điều kỳ lạ: những tranh minh họa như đang diễn ra trước mặt hắn.
Hắn lắc đầu, nghi ngờ rằng mình đã xem quá nhiều chiến kỹ nên bị hoa mắt. Nghĩ thầm, "Chiến kỹ này chắc chắn không đơn giản, nhưng để mang ra ngoài có lẽ hơi phiền phức. Nếu không được, ta phải nghĩ cách sao chép lại."
Tiêu Thần lên tầng ba nhưng không thấy gì hấp dẫn nữa, liền cầm bí tịch Vô Tận Chiến Điển đi tới chỗ Đại Trưởng Lão để đăng ký.
"Vô Tận Chiến Điển? Ngươi chọn chiến kỹ này?" Đại Trưởng Lão nhíu mày, "Vô Tận Chiến Điển này đã bị phủ bụi suốt nhiều năm. Ngươi không nghi ngờ sao? Người khác không thể tu luyện, sao ngươi nghĩ mình có thể? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, chọn lại ba quyển bí tịch khác, đừng lãng phí thời gian tu luyện của mình."
Tiêu Thần hiểu rõ ý tốt của Đại Trưởng Lão, cung kính thi lễ, ngữ khí kiên quyết nói: "Đại Trưởng Lão, ta muốn chọn bí tịch này!"
Đại Trưởng Lão thấy Tiêu Thần kiên định, chỉ lắc đầu: "Nếu ngươi không nghe lời khuyên của ta, thì ta không còn gì để nói. Bí tịch này không cần đăng ký, cứ mang đi."
Tiêu Thần hơi sững sờ, vội vàng cảm ơn: "Đa tạ Đại Trưởng Lão."
Rời khỏi Chiến Kỹ Các, Tiêu Thần ôm Vô Tận Chiến Điển, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng niềm kích thích sớm lấn át sự lo lắng.
Đại Trưởng Lão nhìn theo bóng Tiêu Thần khuất dần, thở dài: "Những người tu luyện Vô Tận Chiến Điển thường có kết cục điên cuồng, tốt nhất đừng trở lại."
Tiêu Thần không biết suy nghĩ của Đại Trưởng Lão. Hắn trở về sân, hào hứng bắt đầu tu luyện. Vô Tận Chiến Điển quả thật có phần kỳ lạ, hắn không thể hoàn toàn hiểu hết trong một đêm, nhưng vẫn cảm nhận được chút tiến triển.
So với các chiến kỹ khác, nếu hắn đã thành thạo chúng nhanh chóng, thì chiến kỹ này lại làm hắn cảm thấy như nắm bắt được nhưng chưa thật sự rõ ràng. Thời gian không còn nhiều, trước khi gia tộc niên hội đến, việc quan trọng nhất là nâng cao thực lực của mình.
Sáng hôm sau, Tiêu Thần chuẩn bị một thanh kiếm thép, mang theo ít lương khô và Vô Tận Chiến Điển, lên đường tới thâm sơn ngoài Tiêu Thành.
Chương 4 Đối Mặt Hắc Ngọc Hổ
Dãy núi Lạc Nhật Sơn Mạch kéo dài hàng trăm dặm, thường xuyên bị lớp mây mù dày đặc bao phủ, khiến thiên địa linh khí trở nên cực kỳ yếu ớt, hiệu quả tu luyện ở đây vì thế cũng giảm sút nghiêm trọng.
Khu vực này không chỉ nguy hiểm hơn tưởng tượng mà còn đầy rẫy những Hồn Thú với sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả những cường giả Chiến Tôn cũng phải dè chừng.
Tuy vậy, chính vì lý do đó mà nơi đây trở thành địa điểm lý tưởng cho các tu sĩ. Nhiều cường giả vào đây săn lùng Hồn Thú để thu thập Hồn Tinh, một tài nguyên quan trọng giúp tăng cường Hồn Lực.
"Hít!" Tiếng hét của Tiêu Thần vang vọng trong dãy núi, hắn như một con mãnh hổ lao vào, vung quyền đấm nát một tảng đá lớn.
“Rầm!” Tảng đá bị đập nát thành từng mảnh vụn.
Ngay khi vào Lạc Nhật Sơn Mạch, Tiêu Thần đã bắt đầu tập luyện. Hắn không ngừng rèn luyện suốt vài ngày và hiện tại đã đạt tới cảnh giới Chiến Linh đỉnh phong.
"Chiến Kỹ Nhị Phẩm: Phá Lãng Thủ quả thực không tồi. Sự kết hợp cương nhu giúp ta dễ dàng đánh bại những đối thủ ở cảnh giới Chiến Linh đỉnh phong mà không cần dùng lực lượng Chiến Hồn. Nếu thêm vào lực lượng Chiến Hồn, ta có thể đối đầu với cả Chiến Sĩ tiền kỳ," Tiêu Thần nhìn đôi tay mình và cười hài lòng.
Trong vài ngày qua, hắn đã thành thạo mười tám loại chiến kỹ, trong đó có sáu loại Nhị Phẩm và mười hai loại Nhất Phẩm. Nếu người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ cho rằng hắn nói mơ.
"Chẳng phải trong Lạc Nhật Sơn Mạch có nhiều Hồn Thú sao? Sao mấy ngày qua ta không thấy một con nào?" Tiêu Thần nhíu mày và tiếp tục đi về phía trước.
Một đoạn đường sau, hắn cuối cùng cũng phát hiện một con Hồn Thú, đó là một con Hỏa Linh Điểu Nhị Giai Sơ Giai. Có vẻ như nó bị thương nặng, nếu không vì đang bay trên không trung, Tiêu Thần đã sẵn sàng tỉ thí với nó.
Đột nhiên, Tiêu Thần dừng lại, cảm nhận được tiếng động và cảm giác rằng có sự giao chiến giữa người và Hồn Thú.
Tu sĩ khác biệt với người bình thường ở chỗ ngũ giác của họ được nâng cao nhờ vào việc tu luyện Hồn Lực, cho phép họ phát hiện được các động tĩnh xung quanh ngay cả khi không nhìn thấy.
Tiêu Thần cẩn thận tiến về phía âm thanh, âm thanh ngày càng lớn hơn, cho đến khi mấy đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn.
Cách ba bốn mươi mét, một con hổ màu đen giống như Hắc Ngọc, thân dài khoảng bốn mét, vẻ ngoài uy phong lẫm liệt, khiến người khác cảm thấy bị áp bách.
“Hắc Ngọc Hổ, Nhị Giai đỉnh phong!” Tiêu Thần nhanh chóng nhận ra con hổ đen này. Thực lực của nó tương đương với Chiến Sĩ đỉnh phong, và với sức mạnh hiện tại của hắn, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Đối diện là bốn người, hai nam hai nữ, đang cùng nhau vây công Hắc Ngọc Hổ từ bốn phương tám hướng. Thực lực của bốn người này không quá cao, bất kỳ ai trong số họ đều không thể đối phó một mình với Hắc Ngọc Hổ.
Tuy nhiên, sự phối hợp của bốn người rất ăn ý, chứng tỏ họ đã luyện tập chung một thời gian. Nếu không, dù bốn người cùng nhau cũng khó có thể thu phục Hắc Ngọc Hổ.
“Là Tô gia Tô Tuấn và Lâm gia Lâm Triều Dương sao?” Tiêu Thần nhíu mắt, ngay lập tức nhận ra hai nhân vật trẻ tuổi đứng trước mặt.
Thiếu niên áo đen, độ tuổi khoảng mười bảy mười tám, đeo một cây chủy thủ bên hông, dù không trực tiếp sử dụng vũ khí, nhưng sức mạnh tấn công của hắn vẫn là mạnh nhất trong bốn người. Người này chính là Tô Tuấn.
Lâm Triều Dương, mặc trang phục đen, cầm đại đao trong tay, liên tục tấn công, khiến Hắc Ngọc Hổ phải lùi bước và để lại trên cơ thể nó vài vết thương.
Tô gia, Lâm gia và Tiêu gia là ba đại gia tộc ở Tiêu Thành. Trong số đó, Tiêu gia đứng đầu về thực lực, nhưng sự liên kết giữa hai gia tộc kia khiến Tiêu gia cũng phải dè chừng.
Tô Tuấn và Lâm Triều Dương là Thiếu Chủ của hai đại gia tộc này, cùng với Tiêu Thiên của Tiêu gia, được gọi là Tiêu Thành Tam Tiểu Thiên Tài. Hiện tại, cả hai đều đang thể hiện sức chiến đấu của những Chiến Sĩ hậu kỳ.
“Rống!” Hắc Ngọc Hổ gầm lên đầy tuyệt vọng, đã mệt mỏi và không còn đủ sức để chống cự với sự tấn công của Tô Tuấn và đồng bọn.
Bị bốn Chiến Sĩ áp đảo, Hắc Ngọc Hổ cảm thấy vô cùng uất ức. Mặc dù muốn trốn thoát, nhưng không có cơ hội nào.
“Chết đi!” Tô Tuấn gầm lên, ánh mắt sắc bén, thân hình lao tới như một con chim đại bàng, giáng một cú chưởng mạnh vào đầu Hắc Ngọc Hổ.
“Răng rắc!” Tiếng xương vỡ vụn vang lên, Hắc Ngọc Hổ kêu rên, thân hình khổng lồ bị đánh bay ra ngoài như một con diều đứt dây.
“Tô huynh quả thật lợi hại, với thực lực của ngươi hiện giờ, ngay cả Tiêu Thiên cũng chưa chắc là đối thủ.” Lâm Triều Dương cười khen ngợi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh vẻ độc ác.
“Tôi huynh, một viên Nhị Giai Hồn Tinh này tôi cần để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, một viên kế tiếp sẽ thuộc về ngươi, thế nào?” Tô Tuấn nói với giọng điềm tĩnh, dứt khoát.
“Cũng cần viên này để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, thế này đi, tôi sẽ lấy một viên này để đột phá rồi lập tức cùng ngươi đi tìm Hồn Thú Nhị Giai đỉnh phong khác.” Lâm Triều Dương không chịu thua. Họ đã bỏ nhiều công sức để có được Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh, không dễ gì bỏ qua.
Hơn nữa, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Thú rất hiếm, bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch gần như không thấy, nhưng bên trong lại không thiếu. Nhưng nếu xuất hiện một con Hồn Thú Tam Giai thì sao?
Trước mặt có một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong, bỏ qua là điều ngu xuẩn.
“Lâm Triều Dương, ngươi đừng quên chính ta là người đã tiêu diệt Hắc Ngọc Hổ bằng một đòn cuối cùng.” Tô Tuấn sắc mặt u ám, quyết tâm chiếm đoạt viên Hồn Tinh này.
“Nếu không có sự hỗ trợ của chúng ta, ngươi có thể giết nó không?” Lâm Triều Dương đáp lại, cơ thể dường như chuẩn bị hành động.
Ngay lúc này, một bóng dáng lén lút tiến gần thi thể Hắc Ngọc Hổ từ phía bụi cỏ gần đó. Tiêu Thần chỉ cách Hắc Ngọc Hổ vài mét. Ban đầu, hắn định rời đi nhưng lại thấy Tô Tuấn và Lâm Triều Dương cắn xé nhau như chó với chó.
“Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?” Tiêu Thần nín thở, rút tay khỏi đầu Hắc Ngọc Hổ.
Một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong, đen nhánh cỡ nắm tay xuất hiện trong tay hắn. Đây là Hồn Tinh của Hồn Thú, chứa đựng lượng Hồn Lực khổng lồ, rất có lợi cho việc tu luyện.
“Đồ tốt, với viên Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh này, ta có thể đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ.” Tiêu Thần vui vẻ, lặng lẽ lùi lại.
Răng rắc! Tiếng gãy của cành cây vang lên, Tiêu Thần thầm kêu không ổn. Quả nhiên, bốn cặp mắt sắc lạnh đã quét về phía hắn.
Tiêu Thần sắc mặt biến đổi, lập tức thi triển Mê Tung Bộ, quay người chạy. Đối diện bốn Chiến Sĩ hậu kỳ, hắn không thể chiến thắng.
“Một tên tiểu tử Chiến Linh cảnh đỉnh phong cũng dám cướp mồi từ miệng cọp?” Tô Tuấn cười lạnh, nụ cười tàn nhẫn, chân đạp một cái, cả thân hình như mũi tên lao ra ngoài.
“Truy!” Lâm Triều Dương không chần chừ đuổi theo, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh rất quý giá, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Chương 5 Khốn Cùng
Tiêu Thần cầm viên Hồn Tinh trong tay, hít sâu một hơi và thì thầm: “Đã có trong tay, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ.”
Nhìn về phía sau, hắn thấy nhóm bốn người Tô Tuấn và Lâm Triều Dương vẫn kiên trì truy đuổi. Hai người kia giờ đã nổi lên sát khí, quyết tâm hợp sức chống lại hắn. Hắc Ngọc Hổ đã bị họ vứt bỏ từ lâu, đối với họ, thi thể Hồn Thú không đáng giá bằng viên Hồn Tinh.
May mắn thay, Tiêu Thần đang ở trong khu rừng rậm. Nếu không, không biết bao nhiêu lần hắn đã phải bỏ mạng.
Mê Tung Bộ được hắn thi triển tới mức tối đa, chỉ để lại một vệt tàn ảnh trong rừng, không một chiếc lá nào bị hắn chạm phải.
"Rủi ro quá! Có vẻ như ta đang tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch." Tiêu Thần nghiến răng, nghĩ về việc Tô Tuấn và Lâm Triều Dương đã truy đuổi hắn không ngừng vì một viên Hồn Tinh nhỏ bé.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Thần cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Mê Tung Bộ là một nhị phẩm chiến kỹ, tiêu hao rất nhiều Hồn Lực. Dù hắn đã khống chế Hồn Lực rất chính xác, nếu là một tu sĩ Chiến Linh khác, họ đã sớm kiệt quệ.
Trong khoảng thời gian này, tinh thần hắn cũng căng thẳng đến mức tối đa, vừa phải phòng ngừa kẻ truy đuổi vừa phải đề phòng Yêu Thú.
“Phải nhanh chóng bổ sung Hồn Lực, nếu không sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ đuổi kịp.” Tiêu Thần thầm nghĩ, ánh mắt tập trung vào viên Hồn Tinh trong tay.
Ngay lập tức, Tiêu Thần nuốt viên Hồn Thạch, và Hồn Lực trong cơ thể hắn biến thành Hồn Lưu, nhanh chóng chảy vào các kinh mạch.
Viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong chứa Hồn Lực dồi dào đến mức có thể khiến bất kỳ tu sĩ Chiến Linh nào cũng phải thận trọng, nhưng Tiêu Thần không lường trước được điều đó. Hắn chỉ cảm thấy đan điền như sắp nổ tung, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
Trong lúc này, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hoạt động, điên cuồng hấp thụ Hồn Lực trong đan điền. Thân thể Tiêu Thần cũng đã đạt đến cực hạn.
Ầm ầm! Âm thanh như sóng biển vỗ bờ, Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Thần tràn ra mãnh liệt, khí thế của hắn lập tức gia tăng.
“Chiến Sĩ sơ kỳ!” Máu từ khóe miệng Tiêu Thần chảy ra, nhưng hắn lại cười mãn nguyện. Một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong thực sự giúp hắn đột phá lên Chiến Sĩ sơ kỳ.
Tuy nhiên, hắn nhận thấy một điều kỳ lạ: khi U Linh Chiến Hồn hấp thụ Hồn Lực dư thừa, nó trở nên thâm thúy hơn, từng tia Hồn Lực thẩm thấu vào các kinh mạch của hắn.
Tốc độ này rất chậm, nhưng Tiêu Thần cảm nhận được rõ ràng. Nói cách khác, hắn đang tu luyện liên tục, dù chưa thấy hiệu quả ngay lập tức, nhưng tích lũy theo thời gian sẽ thế nào?
Suy nghĩ về điều này, Tiêu Thần vô cùng kích động. Đúng lúc đó, một tiếng gầm của Yêu Thú vang lên.
“Ngao ô ~~ ”
Trước mặt hắn, cách hơn hai mươi mét, một con cự lang cao hai mét, dài gần bốn mét đang tru lên. Đôi mắt huyết sắc của nó lộ ra vẻ hung tàn, toàn thân màu huyết hồng như gai nhọn, trông rất sắc bén.
Tiêu Thần đoán rằng con Yêu Thú này có công kích và phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn vội vàng dừng lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng: “Không thể tin nổi, vừa mới may mắn đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ mà ngay lập tức gặp phải Tam Giai Huyết Văn Lang.”
Dù không rõ thực lực của Tam Giai Huyết Văn Lang này ra sao, nhưng Tiêu Thần cảm nhận rõ rằng nó mạnh hơn nhiều so với Hắc Ngọc Hổ mà Tô Tuấn và đồng bọn đã tiêu diệt trước đó.
Sự chênh lệch giữa Tam Giai và Nhị Giai Hồn Thú giống như sự khác biệt giữa Chiến Sĩ và Chiến Sư.
"Tên khốn kiếp, xem ngươi còn trốn đi đâu được!" Tô Tuấn gào lên, tiếng chửi rủa vang vọng trong không khí.
"Hiện tại quả là cảnh ‘gặp sói trước, gặp hổ sau’." Tiêu Thần ánh mắt chớp lên sự tàn nhẫn, nhặt một viên đá và ném về phía Huyết Văn Lang.
Hắn dồn sức vào đôi chân, đạp mạnh một cái, thân thể lập tức vọt lên không trung và nhanh chóng ẩn mình trong bụi cỏ.
"Hú!" Huyết Văn Lang cảm nhận được sự khiêu khích, ngửa mặt lên trời gầm thét. Đôi mắt đỏ rực của nó như hai cái lồng đèn, nhìn chằm chằm về phía nhóm của Tô Tuấn.
"Tam Giai Hồn Thú, Huyết Văn Lang?" Tô Tuấn nhận ra sự nguy hiểm khi nhìn thấy ánh mắt đầy khinh miệt của con quái thú, y khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Một con Hắc Ngọc Hổ cấp Nhị Giai đã khiến bọn họ khổ sở, giờ đây đối mặt với một con Huyết Văn Lang Tam Giai, lòng hắn đã không ngừng mắng chửi Tiêu Thần suốt mười tám đời tổ tông.
"Thiếu gia, chạy mau!" Một nam tử bên cạnh Tô Tuấn, với vẻ mặt đầy lo sợ, nuốt nước bọt và cảnh báo.
"Tô Tam, ngăn nó lại, ta sẽ không bạc đãi gia đình ngươi!" Tô Tuấn gật đầu hài lòng khi thấy nam tử trung niên lao vào.
Tiêu Thần đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng mà cười nhạt. Nếu Tô Tam có thể chạy thoát, gia đình hắn chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Huyết Văn Lang gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ lao tới Tô Tam, và trong chớp mắt đã nghiền nát đầu hắn.
"Đồ vô dụng, không chịu nổi vài hơi thở!" Tô Tuấn tức giận mắng, rồi vội vã biến mất vào trong rừng. Dù Huyết Văn Lang rất mạnh, nhưng cơ thể to lớn của nó hạn chế sự linh hoạt, vì thế Tô Tuấn may mắn trốn thoát.
"Những tu sĩ cấp thấp thật đáng thương, chết một cách vô ích như vậy." Tiêu Thần thở dài, tiếc nuối vì để Tô Tuấn thoát được.
Đây là một thế giới khắc nghiệt, nơi sức mạnh quyết định tất cả. Một chút yếu kém có thể khiến người ta trở thành con mồi.
Qua cú đánh vừa rồi, Tiêu Thần nhận ra sự đáng sợ của con Huyết Văn Lang Tam Giai này, nó không phải là một yêu thú Tam Giai bình thường mà có thể là Tam Giai hậu kỳ, hoặc thậm chí là Tam Giai đỉnh phong.
Sau một thời gian, Huyết Văn Lang chậm rãi quay lại nơi nó từng hiện diện. Tiêu Thần cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù các Hồn Thú thường có lãnh thổ riêng, nhưng chúng hiếm khi ở lại quá lâu.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Thần sáng lên khi phát hiện một gốc thảo dược gần Huyết Văn Lang. Nụ hoa của nó đã mở, sẵn sàng nở rộ.
"Long Tiên Thảo? Nhìn như vậy, chắc chắn đã hơn trăm năm." Tiêu Thần cảm thấy chấn động.
Dù chỉ là thảo dược cấp Tứ Phẩm, Long Tiên Thảo là thành phần chính của nhiều loại thuốc quý và rất hiếm thấy trong Lạc Nhật Sơn Mạch. Một gốc trăm năm sẽ có giá trị không dưới vài vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, đủ để nâng cao cảnh giới của hắn lên Chiến Sư.
Tuy nhiên, Tiêu Thần biết rằng với sự hiện diện của Tam Giai Huyết Văn Lang, hắn không thể nào lấy được Long Tiên Thảo.
"Rõ ràng là Long Tiên Thảo không có duyên với ta." Tiêu Thần lắc đầu, nằm bò ra khỏi bụi cây, ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía Long Tiên Thảo.
Bỗng dưng, Huyết Văn Lang gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ. Tiêu Thần lập tức cảm thấy cơ thể mình run lên, chuẩn bị toàn lực né tránh.
Khi hắn nhìn lên, một con hắc sắc cự mãng khổng lồ đang treo lơ lửng trên cây. Con mãng xà dài ít nhất hai mươi thước, với lớp vảy đen như chiến giáp, tỏa ra ánh sáng u ám, đang chằm chằm nhìn Huyết Văn Lang, lưỡi rắn liên tục phun ra.
Tiêu Thần chỉ cần liếc nhìn một cái đã nhận ra con mãng xà: "Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong: Hắc Giáp Cự Mãng!!!"
Tiêu Thành, phủ Tiêu gia!
Tiêu Thần từ từ mở mắt, nhìn những bóng hình lạ lẫm nhưng quen thuộc xung quanh, vẻ mặt mờ mịt. Hắn rõ ràng đang ở nhà, sao lại xuất hiện ở đây?
"Phế vật vẫn là phế vật, đây đã là lần thứ chín thức tỉnh Chiến Hồn mà suýt chút nữa đã mất mạng! Hơn nữa, Chiến Hồn Điện chủ động đuổi hắn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên thấy, quả nhiên không hổ là Tiêu Thành đệ nhất phế!"
"Không chỉ là Tiêu Thành đệ nhất phế mà còn là đệ nhất ngốc, không có chút giác ngộ nào. Ai cũng chỉ có ba cơ hội thức tỉnh Chiến Hồn, mà hắn không biết điều đó, chết cũng đáng đời!"
Tiêu Thần nhíu mày khi thấy những người xung quanh chỉ trỏ, trong đầu tràn ngập thông tin. Hắn nhanh chóng nhận ra mình đã trọng sinh vào một thiếu niên trùng tên trùng họ: Tiêu Thần.
Trước đây, Tiêu Thần là một thanh niên thế kỷ 21 trên Địa Cầu. Chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hắn đã trở thành y học thánh thủ nổi tiếng ở Hoa Hạ nhờ y thuật tổ tiên truyền lại. Hắn có hai sở thích: thu thập đồ vật kỳ lạ và nghiên cứu y thuật. Một lần tình cờ mang về một viên đá kỳ dị, bầu trời trong xanh bỗng vang lên sấm sét, và tia sét đó đã trúng đầu hắn. Khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã trọng sinh vào cơ thể thiếu niên Tiêu Thần này. Dù có phần cẩu huyết, nhưng sự việc đã xảy ra không thể thay đổi.
Tiêu Thần, người vốn là phế vật của Tiêu gia, từ khi thức tỉnh Chiến Hồn năm bảy tuổi đã không thành công suốt chín năm. Lần này, khi hắn thức tỉnh Chiến Hồn lần thứ chín và chết trong Chiến Hồn Điện, cơ hội trọng sinh đã đến.
Khi Tiêu Thần chuẩn bị đứng dậy, bỗng cảm nhận được một cỗ Hồn Lực mãnh liệt từ đan điền xông vào kinh mạch. Cảm giác lực lượng dâng tràn, như thể phá vỡ một sự trói buộc nào đó. Ánh mắt hắn trở nên ngạc nhiên khi thấy một đạo hắc sắc hư ảnh, giống như u linh, trong đan điền. Hắn biết đó chính là Chiến Hồn của mình.
"Về sau gọi ngươi là U Linh Chiến Hồn!" Tiêu Thần lẩm bẩm trong lòng.
Đúng lúc đó, một tia sáng trắng lóe lên, khiến tâm trí Tiêu Thần hướng về một viên đá trắng đang trôi nổi trong đan điền. Viên đá này phát ra khí tức thần bí, như thể hút cả Thần Hồn vào trong. Tiêu Thần không khỏi kinh ngạc, suýt nữa kêu lên: "Đây không phải viên Thạch Đầu kỳ dị trước đó sao?"
"Tam Thiếu Gia đừng làm trò cười nữa, về đi." Một người áo đen bước qua đám đông, hướng về Tiêu Thần với ánh mắt khinh miệt.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn hắc y lão giả, nhận ra đó là Tiêu Trung, quản gia phụ trách sinh hoạt của hắn.
"Đồ phế vật, không đi sao?" Tiêu Trung thấy Tiêu Thần không chú ý đến mình, ánh mắt càng trở nên băng giá, không còn gọi "Tam Thiếu Gia", mà trong lòng mắng: "Thực không hiểu sao Tộc Trưởng lại chiếu cố tên phế vật này, hắn quả thật sống chật chỗ chết chật."
"Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!" Tiêu Thần thu liễm tâm thần, đứng dậy chậm rãi. Mặc dù cơ thể này đã bị gọi là phế vật suốt chín năm, nhưng vẫn là Thiếu Chủ của Tiêu gia, tôn tử của Tộc Trưởng. Hắn không thể để một hạ nhân nhục mạ mình. Hơn nữa, trong kiếp trước, hắn là người cường thế, có khả năng xây dựng cơ nghiệp một mình. Ai cũng kính nể hắn, việc lão bất tử này vô lễ với hắn thật không thể chấp nhận.
"Ta nói ngươi là phế vật!" Tiêu Trung gằn từng chữ, rõ ràng không coi Tam Thiếu Gia vào đâu. Một tên phế vật không thể thức tỉnh Chiến Hồn, trong gia tộc chẳng có chút địa vị nào.
"Ba!"
Ngay khi Tiêu Trung vừa dứt lời, một âm thanh sắc lẹm vang lên, năm dấu tay đỏ rực hiện lên rõ nét trên mặt hắn. Một tát này không chỉ khiến Tiêu Trung choáng váng mà còn khiến những người xung quanh kinh hoàng. Tên phế vật này dám động thủ với quản gia sao?
Đặc biệt là tốc độ của Tiêu Thần vừa rồi khiến họ mắt chữ O miệng chữ A. Tiêu Trung, một Chiến Linh trung kỳ, lại bị một tên chưa thức tỉnh Chiến Hồn tát cho một cái.
Sự kinh ngạc và lạnh lẽo lan tỏa trong lòng mọi người, ánh mắt Tiêu Thần vừa rồi làm tim họ đập nhanh. Hắn như thể trở thành một người khác!
"Chiến Hồn thức tỉnh, U Linh Chiến Hồn đã giúp ta ngay lập tức đột phá đến Chiến Linh trung kỳ. Dù trong chín năm qua bị coi là phế vật, nhưng hắn vẫn kiên trì tu luyện. Sức mạnh và tốc độ của cơ thể này nhanh chóng thích ứng với năng lực Chiến Linh trung kỳ!" Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc, tốc độ bộc phát rõ ràng nhanh hơn nhiều so với Chiến Linh trung kỳ bình thường. Không lạ gì khi Tiêu Trung không kịp phản ứng.
"Làm nô tài phải có dáng dấp của nô tài. Chủ tử đánh ngươi, ngươi nên cảm kích mới đúng." Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Tiêu Trung, chuẩn bị phất tay áo bỏ đi.
"Đứng lại!" Tiêu Trung giận dữ kêu lên. "Ngươi là loại phế vật gì dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"
Tiêu Thần không trả lời, bước từng bước về phía Tiêu Trung, đôi mắt đen kịt lạnh lùng. Kiếp trước, thân nhân hắn mất sớm, ở kiếp này hắn cũng chưa từng gặp cha mẹ mình. Lời của Tiêu Trung đã động chạm đến nỗi đau trong lòng hắn, khiến lửa giận trong hắn bùng lên.
Tiêu Trung nhìn thấy ánh mắt đen kịt của Tiêu Thần, sợ hãi tột cùng. Ánh mắt đáng sợ của Tiêu Thần giờ đây không giống một kẻ phế vật chút nào.
"Ngươi chỉ là một phế vật, ta còn sợ ngươi sao?" Tiêu Trung lấy dũng khí, đằng sau hắn bỗng hiện lên hư ảnh của một con Hắc Lang há miệng như chậu máu tấn công về phía Tiêu Thần.
"Nhất Phẩm Chiến Hồn Hắc Phong Lang?" Tiêu Thần ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn, suy nghĩ hơi động, sau lưng đột nhiên hiện ra một đạo hư ảnh đen kịt. Một cỗ hàn khí cuồng bạo bùng phát.
Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Thần cảm nhận lực lượng toàn thân tăng vọt. Hắn kinh ngạc nhận ra sức mạnh của U Linh Chiến Hồn vượt qua dự đoán của mình. Tinh Khí Thần của hắn lập tức đạt đến cực hạn, ngay cả Chiến Linh hậu kỳ, thậm chí Chiến Linh đỉnh phong, hắn cũng dám chiến một trận.
U Linh Chiến Hồn ngưng tụ thành một cái lợi trảo lớn lao về phía Hắc Phong Lang, móng vuốt sắc bén lướt qua, hư ảnh Hắc Lang lập tức tan vỡ, biến thành hắc vụ tiêu tán trong không khí.
Tiêu Trung hét thảm, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch, hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
"Chiến, Chiến Hồn?" Đám đông kinh hoàng nhìn bóng đen sau lưng Tiêu Thần, cảm giác da đầu tê dại. Tên này không phải phế vật sao? Sao có thể thức tỉnh một Chiến Hồn mạnh mẽ như vậy?
Tiêu Thần lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Trung, khinh thường nói: "Ta biết ngươi là ai, chỉ là một con chó. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Chó của ta khi nào đến phiên phế vật ngươi dạy dỗ?"
"Lão tử là chó, nhưng là chó của Tiêu Thiên ta. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Chó của ta khi nào đến lượt phế vật ngươi giáo huấn?" Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông.
Chương 2 Đụng Đầu Đại Thiếu Gia
Khi cái tên Tiêu Thiên được nhắc đến, mọi người lập tức tỏ ra kính sợ, tự giác tách ra một con đường. Một nam tử mặc bạch bào bước vào với vẻ hiên ngang. Hắn có làn da như ngọc, đôi mắt sắc bén, và khí chất siêu phàm, mỗi động tác của hắn đều làm nổi bật vẻ thanh thoát, cao quý.
Người đó chính là Tiêu Thiên, đại thiếu gia của Tiêu gia và là thiên tài số một của gia tộc hiện tại. Ở tuổi 18, hắn đã đạt đến cảnh giới Chiến Sĩ hậu kỳ và sở hữu Tứ Phẩm Chiến Hồn Truy Phong Lang. Trong thế hệ trẻ cùng tuổi tại Tiêu Thành, hắn gần như không có đối thủ.
Cảnh giới tu luyện trong Chiến Hồn Đại Lục từ thấp đến cao bao gồm: Chiến Linh, Chiến Sĩ, Chiến Sư, Chiến Tôn, Chiến Tông, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Đế, và Chiến Thánh. Chiến Thần gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ được nhắc đến trong thời gian dài.
Mỗi cảnh giới lại được phân chia thành tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong. Toàn bộ Tiêu Thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay những người đạt đến cảnh giới Chiến Tôn, và chỉ có những ai nắm giữ Ngũ Phẩm Chiến Hồn mới có thể trở thành Chiến Tông.
Chính vì vậy, Tiêu Thiên có lý do để kiêu ngạo. Tiêu Thành chỉ là một thành phố nhỏ ở vùng biên hoang, nơi mà mạnh nhất chỉ là Tứ Phẩm Chiến Hồn. Những người nắm giữ Tứ Phẩm Chiến Hồn trong Tiêu gia đều rất hiếm, và Tiêu Thiên chính là một trong số đó. Nếu hắn không gặp tai họa, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một cường giả Chiến Tôn, thậm chí có tin đồn rằng hắn có thể trở thành Gia Chủ của Tiêu gia.
"Đại thiếu gia, ngài phải thay tiểu nhân làm chủ! Tiểu nhân là chó của ngài, làm sao có thể để ngoại nhân khi dễ?" Khi thấy Tiêu Thiên đến, Tiêu Trung đột nhiên tỉnh lại, ôm đùi Tiêu Thiên và khóc lóc thảm thiết.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Tiêu Trung, người vừa rồi giả chết một cách hoàn hảo giờ lại làm ác nhân cáo trạng. Tiêu Thần không có ý định khách khí, trừng mắt nói: "Quản lý chó của ngươi cho tốt, đừng để nó cắn người tùy tiện."
Dứt lời, Tiêu Thần quay lưng định rời đi. Hắn rất quan tâm đến Chiến Hồn của mình và muốn khám phá tình trạng hiện tại trong cơ thể. Hơn nữa, hắn vừa mới thức tỉnh Chiến Hồn chỉ là Chiến Linh trung kỳ, trong khi Tiêu Thiên đã là Chiến Sĩ hậu kỳ. Hắn không ngốc đến mức cứng đầu đối đầu với Tiêu Thiên.
"Ngươi nghĩ ta cho ngươi rời đi dễ dàng sao?" Tiêu Thiên lạnh lùng chặn trước mặt Tiêu Thần, trên môi nở một nụ cười đầy thâm ý.
"Chó khôn không cản đường." Tiêu Thần biết rõ Tiêu Thiên hôm nay chắc chắn không bỏ qua, liền kiên quyết đối mặt.
Ầm! Vừa dứt lời, Tiêu Thần cảm thấy đau đớn ở tay, chưa kịp phản ứng thì một cú đấm mạnh mẽ đã trúng ngực hắn, khiến nội tạng chấn động và máu tươi trào ra.
Hắn lùi lại vài bước, quỳ gối xuống đất, mặt đỏ bừng, khóe miệng chảy máu không ngừng, gân xanh nổi lên.
"Tiểu tạp chủng, ngươi dám mắng ta là chó!" Con ngươi Tiêu Thiên đầy băng lãnh, ánh mắt lấp lánh sát khí.
Tiêu Thần khó nhọc đứng dậy, che ngực, rốt cuộc hiểu rõ sự chênh lệch giữa Chiến Linh trung kỳ và Chiến Sĩ hậu kỳ. Hắn không thấy được động tác của Tiêu Thiên.
"Tiêu Thiên, ngươi chỉ dựa vào cảnh giới để ức hiếp người. Nếu cùng giai, ta sẽ giết ngươi như giết chó!" Tiêu Thần dữ tợn cười, lau máu ở khóe miệng, không hề nhượng bộ.
"Ngươi đang nằm mơ à? Một phế vật như ngươi dám so sánh với Đại Thiếu Gia?" Tiêu Trung không ngờ Tiêu Thần lại dám nói chuyện như vậy với Tiêu Thiên, không khỏi trào phúng.
"Tiểu tạp chủng, hôm nay ta không tính toán với ngươi. Nếu thật sự có gan, một tháng nữa tại niên hội gia tộc, chúng ta gặp nhau trên đài. Ta sẽ chờ!" Tiêu Thiên híp mắt cười, vung tay ra lệnh, "Chúng ta đi!"
"Đại thiếu gia, xin ngài chậm một chút!" Tiêu Trung hối hả chạy theo Tiêu Thiên, thật giống như một con chó trung thành.
"Phế vật chính là phế vật, ngay cả một đòn của đại thiếu gia cũng không đỡ nổi. Một tháng nữa, chắc chắn đại thiếu gia sẽ đạt đến Chiến Sĩ đỉnh phong, mà phế vật này mới chỉ thức tỉnh Chiến Hồn, tự cho mình tài giỏi. Đến lúc đó, đại thiếu gia chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp chết hắn!"
"Cũng không sai. Hôm nay vận may của phế vật này tốt, đại thiếu gia tâm trạng không tệ, nếu không đại thiếu gia không chỉ khiến hắn thổ huyết, mà còn có thể khiến hắn nằm liệt giường ít nhất nửa năm."
Đám người đứng xung quanh lẩm bẩm bàn tán, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo và khinh bỉ hướng về Tiêu Thần.
Tiêu Thần không thèm để ý, đôi mắt hắn sáng quắc, trong lòng quyết tâm nói: "Yên tâm đi, niên hội một tháng sau ta sẽ tham gia. Đến lúc đó, ta sẽ đạp lên thiên tài trong mắt các ngươi!"
Quay về nơi ở tồi tàn của mình, Tiêu Thần cau mày suy nghĩ. Dù Tiêu Thần hiện tại là một phế vật, hắn vẫn là Tiêu gia tam thiếu, và nơi đây không khác gì một ổ chó.
Hắn thực sự bội phục thiếu niên Tiêu Thần, không cha mẹ, sống một mình từ khi mới bảy tuổi, khi đó chỉ là một đứa trẻ. Hắn không biết làm sao Tiêu Thần có thể sống đến giờ.
"Thế giới này quả thực tàn khốc, thực lực mới là vương. Tình thân chẳng đáng gì." Trong mắt Tiêu Thần lóe lên vẻ khinh miệt.
Hắn bắt đầu tập trung luyện tập, chuẩn bị cho niên hội sắp tới. Đệ tử tu luyện bên ngoài đều sẽ trở về, và chắc chắn nhiều người sẽ vũ nhục hắn!
Sau khi bị Tiêu Thiên một cú đánh bay, Tiêu Thần nhận ra sự khác biệt lớn giữa mình và Tiêu Thiên. Trong một tháng để đạt được cảnh giới Chiến Sĩ là không đủ. Thời gian rất quý báu đối với hắn!
Đêm tối trầm lặng như nước.
Tiêu Thần ngồi xếp bằng trong căn phòng tồi tàn. Sau lưng hắn, một hắc sắc hư ảnh hòa vào bóng tối, đó chính là U Linh Chiến Hồn.
Hắn phát hiện rằng khi sử dụng U Linh Chiến Hồn, toàn thân Tinh Khí Thần của hắn đều đạt đến cực hạn, và tốc độ tu luyện của hắn tăng lên gấp bội.
Dùng U Linh Chiến Hồn liên tục tiêu hao rất nhiều Hồn Lực, nhưng hắn vẫn kiên trì. Nếu trời đã cho hắn cơ hội tái sinh, hắn nhất định phải sống tốt một lần.
Linh khí thiên địa cuồn cuộn chảy vào đan điền của hắn. Bạch Thạch tỏa ra ánh sáng yếu ớt, giúp nhanh chóng phục hồi thương tích. Sự bí ẩn của Bạch Thạch đối với việc trị thương là rất lớn, điều này khiến Tiêu Thần vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Thần tập trung, thiên địa linh khí liên tục rót vào cơ thể hắn, ngưng tụ thành Hồn Lực to lớn hơn, tinh thuần hơn. Dù Hồn Lực tiêu hao rất nhanh, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng sự tăng cường khí tức trong cơ thể.
Hơi thở của hắn đều đặn, sắc mặt bình tĩnh, Hồn Lực trong cơ thể không ngừng lưu động, làm sạch gân cốt và kinh mạch.
Thân thể hắn như một cái động không đáy, cuồng cuồng hấp thụ linh khí thiên địa xung quanh. Sau một hồi, khí tức trong cơ thể đã ổn định trở lại.
Đôi mắt hắn từ từ mở ra, một tia sáng tinh quang lóe lên rồi biến mất. Hắn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hài lòng. Trong một đêm, hắn đã liên tục đột phá, giờ đã đạt đến Chiến Linh hậu kỳ!
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Chiến Linh chỉ là bước khởi đầu trong Chiến Hồn Đại Lục, Tiêu Thiên không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Cường giả chân chính mới là người nắm giữ quyền lực, khống chế cửu thiên, làm mưa làm gió. Đó mới là mục tiêu thực sự mà hắn hướng tới.
Khi Tiêu Thần tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau, hắn hít một hơi và tự nhủ: "Đạt được cảnh giới Chiến Linh hậu kỳ, giờ nên đến Chiến Kỹ Các để lựa chọn chiến kỹ."
Chương 3 Khám Phá Chiến Kỹ
Chiến Kỹ Các, nơi tất cả hậu nhân Tiêu gia đã thức tỉnh Chiến Hồn đều có thể vào, nhưng các chiến kỹ tại đây đều bình thường, những tuyệt học chân chính không thể xuất hiện tại đây.
Với tu vi Chiến Linh hậu kỳ của Tiêu Thần, hắn chỉ có thể tiếp cận những chiến kỹ bí tịch phổ thông mà thôi.
"Chào Đại Trưởng Lão." Bên ngoài Chiến Kỹ Các, một lão giả tóc trắng ngồi mải mê đọc sách tại cửa ra vào. Mọi người từ Tiêu gia vào Chiến Kỹ Các đều phải cung kính chào hỏi ông.
Tiêu Thần bước tới, định chỉ tìm hiểu một chút thì lão giả tóc trắng liền ném cho hắn một tấm thẻ gỗ, nói: "Ngươi có thể chọn ba loại chiến kỹ và đăng ký tại đây."
"Đa tạ Đại Trưởng Lão." Tiêu Thần cúi đầu cảm ơn, nhận lấy tấm thẻ gỗ rồi bước vào Chiến Kỹ Các.
Chiến Kỹ Các có ba tầng. Tiêu Thần ngạc nhiên nhận thấy rằng dù thư tịch ở Tiêu gia đã rất phong phú, tầng một của Chiến Kỹ Các vẫn chứa ba hàng giá sách, mỗi hàng có hàng trăm bản thư tịch.
Hắn lướt qua vài quyển, nhanh chóng đặt xuống và lắc đầu: "Những thứ này không phải là chiến kỹ, chắc chắn chiến kỹ ở tầng hai."
Tầng hai của Chiến Kỹ Các không có nhiều sách, chỉ khoảng một trăm quyển. Tiêu Thần kiểm tra nhanh và cuối cùng dừng lại ở một quyển chiến kỹ nhị phẩm tên là "Mê Tung Bộ".
"Mê Tung Bộ, Chiến Kỹ Thân Pháp Nhị Phẩm, tổng cộng chia làm tứ trọng, luyện đến đỉnh phong có thể đạt được Quỷ Ảnh Mê Tung..." Tiêu Thần mở sách, lẩm bẩm.
Hắn biết chiến kỹ có nhiều loại như công kích, phòng ngự, trị liệu, và thân pháp. Mê Tung Bộ thuộc về thân pháp, dù nhị phẩm không mạnh nhưng chiến kỹ về thân pháp và trị liệu rất hiếm, vì vậy quyển nhị phẩm này cũng khá giá trị.
"Chọn nó vậy. Thân pháp chiến kỹ khó kiếm hơn phòng ngự chiến kỹ. Tiếp theo ta sẽ chọn một chiến kỹ công kích và một chiến kỹ phòng ngự. Chiến kỹ trị liệu chắc cả Tiêu Thành này cũng khó tìm." Tiêu Thần suy nghĩ, nhanh chóng ghi nhớ nội dung Mê Tung Bộ.
Có lẽ vì quá chú tâm, hắn vô tình kích hoạt U Linh Chiến Hồn. Sau một nén nhang, Tiêu Thần bất ngờ tỉnh lại, dưới chân để lại một tàn ảnh, ngay lập tức chuyển sang một vị trí khác. Hồn Lực trong người tiêu hao một phần ba.
Tiêu Thần đứng ngây người, lắp bắp: "Không thể nào, đã luyện đến đệ tứ trọng?"
Hắn cảm thấy bất ngờ, vì dù tu luyện chiến kỹ nhị phẩm không khó với cường giả, nhưng hắn chỉ là Chiến Linh hậu kỳ. Vậy mà hắn đã luyện thành Mê Tung Bộ đến đệ tứ trọng, điều này khiến hắn tưởng như mình đang mơ.
"Chẳng lẽ ta chính là kỳ tài võ học trong truyền thuyết? Gặp qua một lần liền nhớ, vô sự tự thông?" Tiêu Thần có chút tự mãn, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quang. "Thử lại lần nữa."
Tiêu Thần chọn một chiến kỹ công kích nhất phẩm: Tam Trọng Lãng. Tam Trọng Lãng có ba tầng, luyện đến tầng ba có uy thế như sóng biển.
Lần này thời gian rất ngắn, chỉ chưa đầy nửa chén trà, hắn đã tu luyện đến tầng ba, từng chi tiết đều được hắn nghiên cứu kỹ lưỡng, thậm chí có thêm vài lĩnh ngộ mới.
Dù đã có dự đoán, Tiêu Thần vẫn bị sốc. Hắn quét mắt nhìn các chiến kỹ khác trên giá sách, trầm ngâm nói: "Có hơn một trăm bộ chiến kỹ ở đây, hiện tại không có thời gian luyện tất cả. Trước tiên ghi nhớ nội dung, sau đó ra ngoài từ từ luyện."
"Phá Lãng Thủ, Thanh Phong Đao Quyết, Phi Hồng Thất Kiếm, Kim Cương Chỉ..."
Hơn một trăm loại chiến kỹ, quyền pháp có khoảng 50 loại, kiếm pháp và đao pháp có hơn 20 loại, thối pháp và chưởng pháp có khoảng 7-8 loại, còn chỉ pháp chỉ có 4 loại.
Tiêu Thần chăm chú nghiên cứu các chiến kỹ trong Chiến Kỹ Các. Các chiêu thức như Phá Lãng Thủ đòi hỏi sự kết hợp hoàn hảo giữa cương và nhu, Thanh Phong Đao Quyết yêu cầu lực lượng và thân pháp phối hợp khéo léo dù chỉ có năm chiêu, còn Phi Hồng Thất Kiếm cần tốc độ cực cao mới có thể phát huy được uy lực của nó.
Tiêu Thần ghi nhớ những chiến kỹ này trong lòng, càng lúc càng cảm thấy hào hứng. Tuy nhiên, sau cả buổi, hắn chỉ chọn thêm được mười bản chiến kỹ nữa.
Bỗng mắt hắn dừng lại ở một bí tịch cực kỳ cũ nát nằm ở góc thấp nhất trên giá sách. "Vô Tận Chiến Điển?" Tiêu Thần ngạc nhiên, vì bí tịch này không có giới thiệu gì, chỉ đơn thuần liệt kê các chiêu thức. Nếu không phải vì tên gọi có vẻ uy nghi, hắn có thể đã bỏ qua nó.
Khi mở ra, Tiêu Thần không khỏi sửng sốt. Hắn thấy các tranh minh họa trong bí tịch như đang sống động, diễn tả từng chiêu thức ngay trước mắt hắn. "A?" Tiêu Thần gần như kêu lên, nhận ra một điều kỳ lạ: những tranh minh họa như đang diễn ra trước mặt hắn.
Hắn lắc đầu, nghi ngờ rằng mình đã xem quá nhiều chiến kỹ nên bị hoa mắt. Nghĩ thầm, "Chiến kỹ này chắc chắn không đơn giản, nhưng để mang ra ngoài có lẽ hơi phiền phức. Nếu không được, ta phải nghĩ cách sao chép lại."
Tiêu Thần lên tầng ba nhưng không thấy gì hấp dẫn nữa, liền cầm bí tịch Vô Tận Chiến Điển đi tới chỗ Đại Trưởng Lão để đăng ký.
"Vô Tận Chiến Điển? Ngươi chọn chiến kỹ này?" Đại Trưởng Lão nhíu mày, "Vô Tận Chiến Điển này đã bị phủ bụi suốt nhiều năm. Ngươi không nghi ngờ sao? Người khác không thể tu luyện, sao ngươi nghĩ mình có thể? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, chọn lại ba quyển bí tịch khác, đừng lãng phí thời gian tu luyện của mình."
Tiêu Thần hiểu rõ ý tốt của Đại Trưởng Lão, cung kính thi lễ, ngữ khí kiên quyết nói: "Đại Trưởng Lão, ta muốn chọn bí tịch này!"
Đại Trưởng Lão thấy Tiêu Thần kiên định, chỉ lắc đầu: "Nếu ngươi không nghe lời khuyên của ta, thì ta không còn gì để nói. Bí tịch này không cần đăng ký, cứ mang đi."
Tiêu Thần hơi sững sờ, vội vàng cảm ơn: "Đa tạ Đại Trưởng Lão."
Rời khỏi Chiến Kỹ Các, Tiêu Thần ôm Vô Tận Chiến Điển, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng niềm kích thích sớm lấn át sự lo lắng.
Đại Trưởng Lão nhìn theo bóng Tiêu Thần khuất dần, thở dài: "Những người tu luyện Vô Tận Chiến Điển thường có kết cục điên cuồng, tốt nhất đừng trở lại."
Tiêu Thần không biết suy nghĩ của Đại Trưởng Lão. Hắn trở về sân, hào hứng bắt đầu tu luyện. Vô Tận Chiến Điển quả thật có phần kỳ lạ, hắn không thể hoàn toàn hiểu hết trong một đêm, nhưng vẫn cảm nhận được chút tiến triển.
So với các chiến kỹ khác, nếu hắn đã thành thạo chúng nhanh chóng, thì chiến kỹ này lại làm hắn cảm thấy như nắm bắt được nhưng chưa thật sự rõ ràng. Thời gian không còn nhiều, trước khi gia tộc niên hội đến, việc quan trọng nhất là nâng cao thực lực của mình.
Sáng hôm sau, Tiêu Thần chuẩn bị một thanh kiếm thép, mang theo ít lương khô và Vô Tận Chiến Điển, lên đường tới thâm sơn ngoài Tiêu Thành.
Chương 4 Đối Mặt Hắc Ngọc Hổ
Dãy núi Lạc Nhật Sơn Mạch kéo dài hàng trăm dặm, thường xuyên bị lớp mây mù dày đặc bao phủ, khiến thiên địa linh khí trở nên cực kỳ yếu ớt, hiệu quả tu luyện ở đây vì thế cũng giảm sút nghiêm trọng.
Khu vực này không chỉ nguy hiểm hơn tưởng tượng mà còn đầy rẫy những Hồn Thú với sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả những cường giả Chiến Tôn cũng phải dè chừng.
Tuy vậy, chính vì lý do đó mà nơi đây trở thành địa điểm lý tưởng cho các tu sĩ. Nhiều cường giả vào đây săn lùng Hồn Thú để thu thập Hồn Tinh, một tài nguyên quan trọng giúp tăng cường Hồn Lực.
"Hít!" Tiếng hét của Tiêu Thần vang vọng trong dãy núi, hắn như một con mãnh hổ lao vào, vung quyền đấm nát một tảng đá lớn.
“Rầm!” Tảng đá bị đập nát thành từng mảnh vụn.
Ngay khi vào Lạc Nhật Sơn Mạch, Tiêu Thần đã bắt đầu tập luyện. Hắn không ngừng rèn luyện suốt vài ngày và hiện tại đã đạt tới cảnh giới Chiến Linh đỉnh phong.
"Chiến Kỹ Nhị Phẩm: Phá Lãng Thủ quả thực không tồi. Sự kết hợp cương nhu giúp ta dễ dàng đánh bại những đối thủ ở cảnh giới Chiến Linh đỉnh phong mà không cần dùng lực lượng Chiến Hồn. Nếu thêm vào lực lượng Chiến Hồn, ta có thể đối đầu với cả Chiến Sĩ tiền kỳ," Tiêu Thần nhìn đôi tay mình và cười hài lòng.
Trong vài ngày qua, hắn đã thành thạo mười tám loại chiến kỹ, trong đó có sáu loại Nhị Phẩm và mười hai loại Nhất Phẩm. Nếu người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ cho rằng hắn nói mơ.
"Chẳng phải trong Lạc Nhật Sơn Mạch có nhiều Hồn Thú sao? Sao mấy ngày qua ta không thấy một con nào?" Tiêu Thần nhíu mày và tiếp tục đi về phía trước.
Một đoạn đường sau, hắn cuối cùng cũng phát hiện một con Hồn Thú, đó là một con Hỏa Linh Điểu Nhị Giai Sơ Giai. Có vẻ như nó bị thương nặng, nếu không vì đang bay trên không trung, Tiêu Thần đã sẵn sàng tỉ thí với nó.
Đột nhiên, Tiêu Thần dừng lại, cảm nhận được tiếng động và cảm giác rằng có sự giao chiến giữa người và Hồn Thú.
Tu sĩ khác biệt với người bình thường ở chỗ ngũ giác của họ được nâng cao nhờ vào việc tu luyện Hồn Lực, cho phép họ phát hiện được các động tĩnh xung quanh ngay cả khi không nhìn thấy.
Tiêu Thần cẩn thận tiến về phía âm thanh, âm thanh ngày càng lớn hơn, cho đến khi mấy đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn.
Cách ba bốn mươi mét, một con hổ màu đen giống như Hắc Ngọc, thân dài khoảng bốn mét, vẻ ngoài uy phong lẫm liệt, khiến người khác cảm thấy bị áp bách.
“Hắc Ngọc Hổ, Nhị Giai đỉnh phong!” Tiêu Thần nhanh chóng nhận ra con hổ đen này. Thực lực của nó tương đương với Chiến Sĩ đỉnh phong, và với sức mạnh hiện tại của hắn, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Đối diện là bốn người, hai nam hai nữ, đang cùng nhau vây công Hắc Ngọc Hổ từ bốn phương tám hướng. Thực lực của bốn người này không quá cao, bất kỳ ai trong số họ đều không thể đối phó một mình với Hắc Ngọc Hổ.
Tuy nhiên, sự phối hợp của bốn người rất ăn ý, chứng tỏ họ đã luyện tập chung một thời gian. Nếu không, dù bốn người cùng nhau cũng khó có thể thu phục Hắc Ngọc Hổ.
“Là Tô gia Tô Tuấn và Lâm gia Lâm Triều Dương sao?” Tiêu Thần nhíu mắt, ngay lập tức nhận ra hai nhân vật trẻ tuổi đứng trước mặt.
Thiếu niên áo đen, độ tuổi khoảng mười bảy mười tám, đeo một cây chủy thủ bên hông, dù không trực tiếp sử dụng vũ khí, nhưng sức mạnh tấn công của hắn vẫn là mạnh nhất trong bốn người. Người này chính là Tô Tuấn.
Lâm Triều Dương, mặc trang phục đen, cầm đại đao trong tay, liên tục tấn công, khiến Hắc Ngọc Hổ phải lùi bước và để lại trên cơ thể nó vài vết thương.
Tô gia, Lâm gia và Tiêu gia là ba đại gia tộc ở Tiêu Thành. Trong số đó, Tiêu gia đứng đầu về thực lực, nhưng sự liên kết giữa hai gia tộc kia khiến Tiêu gia cũng phải dè chừng.
Tô Tuấn và Lâm Triều Dương là Thiếu Chủ của hai đại gia tộc này, cùng với Tiêu Thiên của Tiêu gia, được gọi là Tiêu Thành Tam Tiểu Thiên Tài. Hiện tại, cả hai đều đang thể hiện sức chiến đấu của những Chiến Sĩ hậu kỳ.
“Rống!” Hắc Ngọc Hổ gầm lên đầy tuyệt vọng, đã mệt mỏi và không còn đủ sức để chống cự với sự tấn công của Tô Tuấn và đồng bọn.
Bị bốn Chiến Sĩ áp đảo, Hắc Ngọc Hổ cảm thấy vô cùng uất ức. Mặc dù muốn trốn thoát, nhưng không có cơ hội nào.
“Chết đi!” Tô Tuấn gầm lên, ánh mắt sắc bén, thân hình lao tới như một con chim đại bàng, giáng một cú chưởng mạnh vào đầu Hắc Ngọc Hổ.
“Răng rắc!” Tiếng xương vỡ vụn vang lên, Hắc Ngọc Hổ kêu rên, thân hình khổng lồ bị đánh bay ra ngoài như một con diều đứt dây.
“Tô huynh quả thật lợi hại, với thực lực của ngươi hiện giờ, ngay cả Tiêu Thiên cũng chưa chắc là đối thủ.” Lâm Triều Dương cười khen ngợi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh vẻ độc ác.
“Tôi huynh, một viên Nhị Giai Hồn Tinh này tôi cần để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, một viên kế tiếp sẽ thuộc về ngươi, thế nào?” Tô Tuấn nói với giọng điềm tĩnh, dứt khoát.
“Cũng cần viên này để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, thế này đi, tôi sẽ lấy một viên này để đột phá rồi lập tức cùng ngươi đi tìm Hồn Thú Nhị Giai đỉnh phong khác.” Lâm Triều Dương không chịu thua. Họ đã bỏ nhiều công sức để có được Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh, không dễ gì bỏ qua.
Hơn nữa, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Thú rất hiếm, bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch gần như không thấy, nhưng bên trong lại không thiếu. Nhưng nếu xuất hiện một con Hồn Thú Tam Giai thì sao?
Trước mặt có một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong, bỏ qua là điều ngu xuẩn.
“Lâm Triều Dương, ngươi đừng quên chính ta là người đã tiêu diệt Hắc Ngọc Hổ bằng một đòn cuối cùng.” Tô Tuấn sắc mặt u ám, quyết tâm chiếm đoạt viên Hồn Tinh này.
“Nếu không có sự hỗ trợ của chúng ta, ngươi có thể giết nó không?” Lâm Triều Dương đáp lại, cơ thể dường như chuẩn bị hành động.
Ngay lúc này, một bóng dáng lén lút tiến gần thi thể Hắc Ngọc Hổ từ phía bụi cỏ gần đó. Tiêu Thần chỉ cách Hắc Ngọc Hổ vài mét. Ban đầu, hắn định rời đi nhưng lại thấy Tô Tuấn và Lâm Triều Dương cắn xé nhau như chó với chó.
“Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?” Tiêu Thần nín thở, rút tay khỏi đầu Hắc Ngọc Hổ.
Một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong, đen nhánh cỡ nắm tay xuất hiện trong tay hắn. Đây là Hồn Tinh của Hồn Thú, chứa đựng lượng Hồn Lực khổng lồ, rất có lợi cho việc tu luyện.
“Đồ tốt, với viên Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh này, ta có thể đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ.” Tiêu Thần vui vẻ, lặng lẽ lùi lại.
Răng rắc! Tiếng gãy của cành cây vang lên, Tiêu Thần thầm kêu không ổn. Quả nhiên, bốn cặp mắt sắc lạnh đã quét về phía hắn.
Tiêu Thần sắc mặt biến đổi, lập tức thi triển Mê Tung Bộ, quay người chạy. Đối diện bốn Chiến Sĩ hậu kỳ, hắn không thể chiến thắng.
“Một tên tiểu tử Chiến Linh cảnh đỉnh phong cũng dám cướp mồi từ miệng cọp?” Tô Tuấn cười lạnh, nụ cười tàn nhẫn, chân đạp một cái, cả thân hình như mũi tên lao ra ngoài.
“Truy!” Lâm Triều Dương không chần chừ đuổi theo, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh rất quý giá, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Chương 5 Khốn Cùng
Tiêu Thần cầm viên Hồn Tinh trong tay, hít sâu một hơi và thì thầm: “Đã có trong tay, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ.”
Nhìn về phía sau, hắn thấy nhóm bốn người Tô Tuấn và Lâm Triều Dương vẫn kiên trì truy đuổi. Hai người kia giờ đã nổi lên sát khí, quyết tâm hợp sức chống lại hắn. Hắc Ngọc Hổ đã bị họ vứt bỏ từ lâu, đối với họ, thi thể Hồn Thú không đáng giá bằng viên Hồn Tinh.
May mắn thay, Tiêu Thần đang ở trong khu rừng rậm. Nếu không, không biết bao nhiêu lần hắn đã phải bỏ mạng.
Mê Tung Bộ được hắn thi triển tới mức tối đa, chỉ để lại một vệt tàn ảnh trong rừng, không một chiếc lá nào bị hắn chạm phải.
"Rủi ro quá! Có vẻ như ta đang tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch." Tiêu Thần nghiến răng, nghĩ về việc Tô Tuấn và Lâm Triều Dương đã truy đuổi hắn không ngừng vì một viên Hồn Tinh nhỏ bé.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Thần cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Mê Tung Bộ là một nhị phẩm chiến kỹ, tiêu hao rất nhiều Hồn Lực. Dù hắn đã khống chế Hồn Lực rất chính xác, nếu là một tu sĩ Chiến Linh khác, họ đã sớm kiệt quệ.
Trong khoảng thời gian này, tinh thần hắn cũng căng thẳng đến mức tối đa, vừa phải phòng ngừa kẻ truy đuổi vừa phải đề phòng Yêu Thú.
“Phải nhanh chóng bổ sung Hồn Lực, nếu không sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ đuổi kịp.” Tiêu Thần thầm nghĩ, ánh mắt tập trung vào viên Hồn Tinh trong tay.
Ngay lập tức, Tiêu Thần nuốt viên Hồn Thạch, và Hồn Lực trong cơ thể hắn biến thành Hồn Lưu, nhanh chóng chảy vào các kinh mạch.
Viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong chứa Hồn Lực dồi dào đến mức có thể khiến bất kỳ tu sĩ Chiến Linh nào cũng phải thận trọng, nhưng Tiêu Thần không lường trước được điều đó. Hắn chỉ cảm thấy đan điền như sắp nổ tung, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
Trong lúc này, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hoạt động, điên cuồng hấp thụ Hồn Lực trong đan điền. Thân thể Tiêu Thần cũng đã đạt đến cực hạn.
Ầm ầm! Âm thanh như sóng biển vỗ bờ, Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Thần tràn ra mãnh liệt, khí thế của hắn lập tức gia tăng.
“Chiến Sĩ sơ kỳ!” Máu từ khóe miệng Tiêu Thần chảy ra, nhưng hắn lại cười mãn nguyện. Một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong thực sự giúp hắn đột phá lên Chiến Sĩ sơ kỳ.
Tuy nhiên, hắn nhận thấy một điều kỳ lạ: khi U Linh Chiến Hồn hấp thụ Hồn Lực dư thừa, nó trở nên thâm thúy hơn, từng tia Hồn Lực thẩm thấu vào các kinh mạch của hắn.
Tốc độ này rất chậm, nhưng Tiêu Thần cảm nhận được rõ ràng. Nói cách khác, hắn đang tu luyện liên tục, dù chưa thấy hiệu quả ngay lập tức, nhưng tích lũy theo thời gian sẽ thế nào?
Suy nghĩ về điều này, Tiêu Thần vô cùng kích động. Đúng lúc đó, một tiếng gầm của Yêu Thú vang lên.
“Ngao ô ~~ ”
Trước mặt hắn, cách hơn hai mươi mét, một con cự lang cao hai mét, dài gần bốn mét đang tru lên. Đôi mắt huyết sắc của nó lộ ra vẻ hung tàn, toàn thân màu huyết hồng như gai nhọn, trông rất sắc bén.
Tiêu Thần đoán rằng con Yêu Thú này có công kích và phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn vội vàng dừng lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng: “Không thể tin nổi, vừa mới may mắn đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ mà ngay lập tức gặp phải Tam Giai Huyết Văn Lang.”
Dù không rõ thực lực của Tam Giai Huyết Văn Lang này ra sao, nhưng Tiêu Thần cảm nhận rõ rằng nó mạnh hơn nhiều so với Hắc Ngọc Hổ mà Tô Tuấn và đồng bọn đã tiêu diệt trước đó.
Sự chênh lệch giữa Tam Giai và Nhị Giai Hồn Thú giống như sự khác biệt giữa Chiến Sĩ và Chiến Sư.
"Tên khốn kiếp, xem ngươi còn trốn đi đâu được!" Tô Tuấn gào lên, tiếng chửi rủa vang vọng trong không khí.
"Hiện tại quả là cảnh ‘gặp sói trước, gặp hổ sau’." Tiêu Thần ánh mắt chớp lên sự tàn nhẫn, nhặt một viên đá và ném về phía Huyết Văn Lang.
Hắn dồn sức vào đôi chân, đạp mạnh một cái, thân thể lập tức vọt lên không trung và nhanh chóng ẩn mình trong bụi cỏ.
"Hú!" Huyết Văn Lang cảm nhận được sự khiêu khích, ngửa mặt lên trời gầm thét. Đôi mắt đỏ rực của nó như hai cái lồng đèn, nhìn chằm chằm về phía nhóm của Tô Tuấn.
"Tam Giai Hồn Thú, Huyết Văn Lang?" Tô Tuấn nhận ra sự nguy hiểm khi nhìn thấy ánh mắt đầy khinh miệt của con quái thú, y khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Một con Hắc Ngọc Hổ cấp Nhị Giai đã khiến bọn họ khổ sở, giờ đây đối mặt với một con Huyết Văn Lang Tam Giai, lòng hắn đã không ngừng mắng chửi Tiêu Thần suốt mười tám đời tổ tông.
"Thiếu gia, chạy mau!" Một nam tử bên cạnh Tô Tuấn, với vẻ mặt đầy lo sợ, nuốt nước bọt và cảnh báo.
"Tô Tam, ngăn nó lại, ta sẽ không bạc đãi gia đình ngươi!" Tô Tuấn gật đầu hài lòng khi thấy nam tử trung niên lao vào.
Tiêu Thần đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng mà cười nhạt. Nếu Tô Tam có thể chạy thoát, gia đình hắn chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Huyết Văn Lang gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ lao tới Tô Tam, và trong chớp mắt đã nghiền nát đầu hắn.
"Đồ vô dụng, không chịu nổi vài hơi thở!" Tô Tuấn tức giận mắng, rồi vội vã biến mất vào trong rừng. Dù Huyết Văn Lang rất mạnh, nhưng cơ thể to lớn của nó hạn chế sự linh hoạt, vì thế Tô Tuấn may mắn trốn thoát.
"Những tu sĩ cấp thấp thật đáng thương, chết một cách vô ích như vậy." Tiêu Thần thở dài, tiếc nuối vì để Tô Tuấn thoát được.
Đây là một thế giới khắc nghiệt, nơi sức mạnh quyết định tất cả. Một chút yếu kém có thể khiến người ta trở thành con mồi.
Qua cú đánh vừa rồi, Tiêu Thần nhận ra sự đáng sợ của con Huyết Văn Lang Tam Giai này, nó không phải là một yêu thú Tam Giai bình thường mà có thể là Tam Giai hậu kỳ, hoặc thậm chí là Tam Giai đỉnh phong.
Sau một thời gian, Huyết Văn Lang chậm rãi quay lại nơi nó từng hiện diện. Tiêu Thần cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù các Hồn Thú thường có lãnh thổ riêng, nhưng chúng hiếm khi ở lại quá lâu.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Thần sáng lên khi phát hiện một gốc thảo dược gần Huyết Văn Lang. Nụ hoa của nó đã mở, sẵn sàng nở rộ.
"Long Tiên Thảo? Nhìn như vậy, chắc chắn đã hơn trăm năm." Tiêu Thần cảm thấy chấn động.
Dù chỉ là thảo dược cấp Tứ Phẩm, Long Tiên Thảo là thành phần chính của nhiều loại thuốc quý và rất hiếm thấy trong Lạc Nhật Sơn Mạch. Một gốc trăm năm sẽ có giá trị không dưới vài vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, đủ để nâng cao cảnh giới của hắn lên Chiến Sư.
Tuy nhiên, Tiêu Thần biết rằng với sự hiện diện của Tam Giai Huyết Văn Lang, hắn không thể nào lấy được Long Tiên Thảo.
"Rõ ràng là Long Tiên Thảo không có duyên với ta." Tiêu Thần lắc đầu, nằm bò ra khỏi bụi cây, ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía Long Tiên Thảo.
Bỗng dưng, Huyết Văn Lang gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ. Tiêu Thần lập tức cảm thấy cơ thể mình run lên, chuẩn bị toàn lực né tránh.
Khi hắn nhìn lên, một con hắc sắc cự mãng khổng lồ đang treo lơ lửng trên cây. Con mãng xà dài ít nhất hai mươi thước, với lớp vảy đen như chiến giáp, tỏa ra ánh sáng u ám, đang chằm chằm nhìn Huyết Văn Lang, lưỡi rắn liên tục phun ra.
Tiêu Thần chỉ cần liếc nhìn một cái đã nhận ra con mãng xà: "Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong: Hắc Giáp Cự Mãng!!!"
Bình luận facebook