-
Chương 296-300
Chương 296
(1) Tự mình cảm giác tốt đẹp ý là: cho dù người chung quanh có ý kiến gì với mình, hoặc dù cảnh vật chung quanh như thế nào, bản thân cảm thấy tốt là được, không bận tâm đến những chuyện khác
Còn về Quân Dĩnh Nhi, tu vi của nàng quá thấp, không thích hợp tiến vào trong đó.
Mà Tô Tử Quỳnh chỉ là nữ nô mà hắn tùy tiện nhận lấy, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng không có tâm tư bồi dưỡng.
Cho nên hắn chỉ mang theo ba người Khương Lạc Ly.
Cùng thời gian đó, ở Vạn Tượng đại lục, trong một rừng rậm yêu thú.
Một thanh niên sắc mặt trầm tĩnh như nước đang điên cuồng săn giết yêu thú.
Trên đỉnh đầu hắn ta có một phù chiếu tràn ngập khí tức tối cao đang lập loè tỏa ra thần hoa.
Đó chính là Thập Lục hoàng tử Phương Hàn!
“Không đủ, ta còn chưa giết đủ, thực lực còn chưa đủ mạnh!”
Trong rừng yêu thú, Phương Hàn không ngừng đánh chết yêu thú, trong mắt mơ hồ mang theo huyết sắc, cứ như tẩu hỏa nhập ma.
Quân Tiêu Dao như một ngọn núi lớn đè lên ngực làm hắn ta không thở nổi.
Quân Dĩnh Nhi giống như trở thành thị nữ của Quân Tiêu Dao, ngày nào cũng theo sát bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Người nào cũng có thể nhìn ra sự khuynh mộ cực độ trong mắt Quân Dĩnh Nhi, giống như thiếu nữ hoài xuân, hận không thể điên cuồng cho không Quân Tiêu Dao.
Điều này làm Phương Hàn không thể tiếp thu.
Hắn ta không thể chịu đựng việc nữ nhân mình thích biến thành mẫu liếm cẩu của Quân Tiêu Dao.
Lòng đố kị hừng hực tràn ngập trong lòng hắn ta.
Chỉ có giết chóc mới có thể làm hắn ta dịu lại một chút.
Tế thần phù chiếu không ngừng hấp thu những huyết nhục chi khí đó của yêu thú để cường hóa thực lực của Phương Hàn.
Nhưng loại cường hóa này quả thực như muối bỏ biển khi đối mặt với thiên kiêu Tiên Vực cường đại như Quân Tiêu Dao.
“Không đủ, còn chưa đủ, đáng chết, cho dù có tế thần phù chiếu, nhưng muốn đuổi kịp Quân Tiêu Dao kia thì cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào!” Phương Hàn phát ra tiếng rống giận không cam lòng, hung hăng nện một quyền vào cây cổ thụ.
Hắn ta muốn vượt qua Quân Tiêu Dao, muốn đến Tiên Vực, muốn có được sự ưu ái của Quân Dĩnh Nhi!
Mà đúng lúc này, sâu trong một sơn cốc phía trước bỗng có dao động không gian truyền đến.
Tâm thần Phương Hàn khẽ động, lắc mình đi đến.
Sau đó, Phương Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì ở sâu trong sơn cốc kia lại có một cái khe không gian cao chừng một người.
Không biết cái khe không gian đen nhánh kia sẽ dẫn tới đâu.
Nhưng trong cái khe này lại mơ hồ truyền ra một luồng linh khí nồng đậm, khiến người ta cảm thấy lỗ chân lông cả người đều như thư giãn mở ra.
“Đây là...” Trong lòng Phương Hàn hung hăng chấn động, sau đó trong mắt hiện lên kích động.
Trước đó hắn ta cũng từng mơ hồ nghe thấy, Đại Dận hoàng chủ - phụ thân hắn ta nói qua, cơ duyên kẽ nứt thập địa sẽ mở ra, các thiên kiêu đều lao đầu muốn chui vào trong đó.
Nhưng không phải ai cũng có tư cách đi vào.
Mà trước mắt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cái khe không gian này chính là một trong những lối vào kẽ nứt thập địa.
“Ha ha, quả nhiên Phương Hàn ta là vai chính hội tụ khí vận thiên địa, cả loại đại cơ duyên này cũng mở rộng cánh cửa cho ta!”
Phương Hàn ngửa mặt lên trời cười lớn, tan đi suy sút và khói mù trước đó, nét mặt hắn ta toả sáng, giống như khôi phục sinh cơ.
Quân Tiêu Dao kia lợi hại thì thế nào thì chung quy cũng là người của Tiên Vực, không được thiên địa hạ giới phù hộ.
Mà Phương Hàn hắn lại là vai chính thiên địa chân chính của hạ giới, một trong những Nghịch Thiên Thập Tử.
“Quân Tiêu Dao, chờ ta tiến vào kẽ nứt thập địa, thu hoạch cơ duyên, ta sẽ chứng minh với Quân Dĩnh Nhi, ta còn mạnh hơn ngươi!” Ánh mắt Phương Hàn thật sáng ngời, không hề do dự mà dứt khoát bước vào cái khe không gian.
Không chỉ Phương Hàn.
Trên toàn bộ thập giới đại lục đều hoặc nhiều hoặc ít xuất hiện những khe không gian như lối vào này.
Phía Cơ Thanh Y, với thân phận Nghịch Thiên chi mạnh nhất của Tử Lý Đạo Huyền, thậm chí hắn ta cũng không cần chủ động đi tìm lối vào kẽ nứt thập địa mà nó đã trực tiếp xuất hiện trước mặt.
Đáy mắt Lý Đạo Huyền mơ hồ lộ ra một tia đắc ý.
Đây là minh chứng hắn ta không giống người thường, thậm chí còn là nổi bật nhất trong Nghịch Thiên Thập Tử.
Nhưng Cơ Thanh Y chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, sau đó gót sen điểm nhẹ, lướt vào trong đó.
Cảm nhận được thái độ có chút đạm mạc của Cơ Thanh Y kia, đôi mắt Lý Đạo Huyền hơi trầm xuống.
Hắn ta thân là vai chính thiên địa của Hỗn Độn đại lục, Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất, tất nhiên dã tâm của những Nghịch Thiên chi Tử khác cũng không thể so sánh với hắn ta.
Hắn ta nhất định phải chinh phục Cơ Thanh Y.
Hắn ta cũng nhất định phải đi đến Tiên Vực.
“Chờ ta gom đủ căn nguyên của thập giới, trở thành Nghịch Thiên chi Vương thì cho dù là Cơ Thanh Y cũng chỉ có thể thần phục ta!” Lý Đạo Huyền hơi nheo đôi mắt lại, bước vào lối vào kẽ nứt thập địa.
Bên kia, Tiểu Ma Tiên và Vong Xuyên cũng tìm được một lối vào.
Còn có Dương Bàn, Pháp Hải, mỗi người trong bọn họ đều mời chào được một đám thiên kiêu có khí vận không nhỏ ở hạ giới.
Tuy không thể so sánh với Nghịch Thiên Thập Tử, nhưng cũng không yếu, thậm chí một số người trong đó có thể tranh phong với một ít thiên kiêu trẻ tuổi trên Tiên Vực.
Đương nhiên còn có một ít thiên kiêu Tiên Vực và hạ giới, hoặc vì ngoài ý muốn, hoặc là nhờ cơ duyên nào đó, cũng có thể tìm được lối vào kẽ nứt thập địa.
Nói ngắn gọn, một đám thiên kiêu đứng đầu hạ giới đều tiến vào kẽ nứt thập địa, triển khai trận tranh đoạt cơ duyên cuối cùng.
...
Trong thông đạo hư không đen nhánh thâm thúy, đám người Quân Tiêu Dao đang lao vút đi.
“Đây là cái khe không gian sao, sao lại xa như vậy?” Khương Lạc Ly nghi hoặc.
Theo lý thuyết, tiến vào khe không gian thì hẳn sẽ nhanh chóng tới được đích đến.
Nhưng hiện tại bọn họ lại phải lao nhanh trong thông đạo hư không.
“Chỉ sợ đây cũng là một loại khảo nghiệm.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy.
Mà đúng lúc này, bước chân hắn bỗng khựng lại, hắn vẫy tay một cái, pháp lực phát ra, lôi kéo ba người Khương Lạc Ly qua một bên.
Ầm ầm ầm!
Ở nơi bọn họ dừng lại trước đó, hư không chấn vang sụp đổ, giống như hố sâu đen nhánh.
“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã rơi vào rồi.” Khương Lạc Ly vỗ vỗ ngực, tim có chút đập nhanh.
Sau lưng Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh cũng chảy ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi bọn họ đều không cảm nhận được.
Nếu không có Quân Tiêu Dao lôi kéo bọn họ qua một bên thì hậu quả không dám tưởng tượng.
“Đều cẩn thận một chút, chỉ mới là thông đạo hư không này cũng sẽ chết một ít người.” Quân Tiêu Dao nói khẽ.
Hắn cũng không để ý.
Sức mạnh linh hồn cường hãn khiến cảm quan của Quân Tiêu Dao cực mạnh, có thể lập tức lẩn tránh nguy hiểm.
Cho nên bọn họ cũng hữu kinh vô hiểm mà thông qua thông đạo hư không này.
Hết chương 296.
Chương 297
Nhưng những thiên kiêu khác lại không may mắn như vậy.
Thỉnh thoảng có thiên kiêu chết trong thông đạo hư không.
Hoặc là bị trùng động hư không cắn nuốt, hoặc là bị gió lốc hư không xé thành mảnh nhỏ.
Muốn có được cơ duyên thì phải lấy tánh mạng ra đánh cuộc.
Cuối cùng, rốt cuộc bốn người Quân Tiêu Dao cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước đường hầm đen nhánh.
Bọn họ lao ra khỏi nơi đó, liếc mắt nhìn lại, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng có chút thất thần.
Đây là một mảnh đất cổ xưa, có dãy núi con sông, có di tích cổ mộ, có cánh đồng hoang vu vô ngần, có sông nước cuồn cuộn.
Đưa mắt nhìn ra, nơi này cũng không có khác biệt gì lớn so với ngoại giới.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, những cây cối trong núi non đều che đậy cả bầu trời.
Người thường đứng trước mặt những cổ mộc đó cứ như con kiến nhỏ bé.
Còn có những chấn động thỉnh thoảng truyền ra từ núi non và vô số thú ảnh khổng lồ.
Chúng mang đến cho người ta cảm giác như đi tới quốc gia của người khổng lồ.
“Sao ta cảm thấy như mình trở nên thật nhỏ bé?”
Loại cảm giác này thật không tốt đẹp gì đối với Khương Lạc Ly.
Nàng vốn dĩ đã đủ xinh xắn lanh lợi, hiện tại còn có cảm giác trở nên càng thấp bé.
“Không phải chúng ta thu nhỏ, ngươi cảm nhận linh khí thiên địa thử xem.” Quân Tiêu Dao giải thích.
Ba người Khương Lạc Ly hơi cảm nhận, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Linh khí thật nồng đậm, chỉ sợ linh khí Tiên Vực cũng không nồng đậm bằng nơi đây.” Nghệ Vũ kinh ngạc nói.
“Kẽ nứt thập địa hội tụ linh khí của thập giới, có hoàn cảnh này cũng thực bình thường, được linh khí tẩm bổ, cho nên cổ mộc và yêu thú của nơi này đều cao lớn hơn bình thường.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhưng cùng lúc đó, yêu thú trong kẽ nứt thập địa khẳng định cũng sẽ càng hung mãnh.
Mà các loại hiểm địa đều sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Rống!
Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao đang đánh giá mảnh thiên địa này.
Một con rết khổng lồ to chừng trăm trượng bay ra từ một khu núi rừng rậm rạp, cái xúc tua bén nhọn cắn thẳng về hướng Quân Tiêu Dao!
Con rết khổng lồ dài chừng trăm trượng này vô cùng hung hãn, sát khí ngập trời.
Đưa mắt nhìn ra ngoại giới, trừ phi là một ít dị chủng, nếu không con rết này không có khả năng trưởng thành đến hình thể này.
Nhưng trong kẽ nứt thập địa này có linh khí quá nồng đậm, tẩm bổ thiên địa, cũng dựng dục ra loại yêu thú hung hãn như thế này.
Nhưng mà, ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, chỉ đánh ra chưởng ấn kim sắc.
Phốc một tiếng, con rết to lớn tràn ngập sát khí này trực tiếp bị chụp nát đầu, thân thể thật dài rơi thẳng xuống từ giữa không trung, làm bay lên bụi đất mịt mù.
“Trong kẽ nứt thập địa này, cơ duyên và nguy cơ là cùng tồn tại, các ngươi muốn đi theo bên cạnh ta hay là tự đi xông pha?”
Quân Tiêu Dao nhìn về phía đám người Nghệ Vũ.
Nghệ Vũ nghe vậy thì hơi sửng sốt, vừa định mở miệng nói phải bảo vệ Quân Tiêu Dao.
Nhưng nghĩ lại thì hình như Quân Tiêu Dao căn bản không cần bọn họ bảo hộ.
Nghĩ đến đây, Nghệ Vũ chắp tay và nói: “Nghệ Vũ nguyện ý một mình đi lang bạt, tìm kiếm cơ duyên.”
Nghệ Vũ thực quả quyết.
Bởi vì hắn gánh trên vai huyết hải thâm thù, cho nên ý chí muốn mạnh lên cũng càng kiên định.
Trong kẽ nứt thập địa này, lấy thực lực và khí vận của hắn thì hẳn có thể tìm được cơ duyên thuộc về mình.
“Vậy còn ngươi?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Yến Thanh Ảnh.
Yến Thanh Ảnh hơi cắn môi, tuy nàng ta vẫn rất muốn ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, nhưng nàng biết Quân Tiêu Dao muốn mình tự đi thăm dò.
Yến Thanh Ảnh thân là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, điều nàng cần nhất là đi rèn luyện một mình.
“Vì có thể giúp được công tử càng tốt, Thanh Ảnh cũng nguyện ý một mình đi rèn luyện để mạnh lên.” Yến Thanh Ảnh kiên định nói.
Vì Quân Tiêu Dao nên nàng ta mới nguyện ý rèn luyện gia tăng thực lực.
Hành động này làm trong lòng Khương Lạc Ly bên cạnh dâng lên một chút ghen tuông.
“Được rồi, các ngươi không hổ là tùy tùng mà ta nhận định.” Quân Tiêu Dao cười cười.
Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều là người có được đại khí vận, nếu ở bên Quân Tiêu Dao thì ngược lại sẽ đánh mất cơ duyên thuộc về mình.
Nếu bọn họ đi rèn luyện một mình thì càng có khả năng niết bàn trong máu và lửa, trở nên càng mạnh.
Quân Tiêu Dao không cần những tên hèn nhát hoặc là du thủ du thực.
Tùy tùng của hắn đều là những người phải cùng hắn quân lâm thiên hạ ngày sau.
Sau khi đưa ra quyết định, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều chắp tay với Quân Tiêu Dao, sau đó quả quyết rời đi.
Quân Tiêu Dao nghiêng mặt qua, nhìn Khương Lạc Ly một chút và nói: “Vậy còn ngươi?”
“Hì hì, đương nhiên là ở bên cạnh Tiêu Dao ca ca rồi, đừng nghĩ dùng cớ cái gì một mình rèn luyện, đóa hoa nhà ấm gì đấy, Lạc Ly chỉ muốn đi theo ngươi!”
Khương Lạc Ly tiến lên, dán dán vào người Quân Tiêu Dao, cánh tay ngó sen như ngọc kéo tay Quân Tiêu Dao, Quân Tiêu Dao chỉ biết câm nín nhìn trời.
“Nương à, nương tìm cho con phiền phức gì thế này?” Quân Tiêu Dao thầm thở dài trong lòng một tiếng.
Thân là con dâu khâm điểm của Khương Nhu, có lẽ chỉ có Khương Lạc Ly mới có thể tới gần Quân Tiêu Dao như vậy.
Trong mắt những nữ tử khác, Quân Tiêu Dao là bạch nguyệt quang cao lãnh, nhìn thấy nhưng không với tới được.
“Thật vất vả mới có thế giới hai người với Tiêu Dao ca ca, sao Lạc Ly có thể bỏ lỡ chứ?” Khương Lạc Ly sung sướng mà nghĩ vậy trong lòng.
“Được rồi, đi thôi.” Quân Tiêu Dao không để ý đến tính toán trong lòng Khương Lạc Ly.
Đối với một Loli đáng yêu điên cuồng muốn cho không, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể mặc kệ.
Hai người họ bắt đầu thăm dò tại địa giới này.
Trong núi non có các loại kỳ trân dị quả.
Thậm chí cả thánh dược không thường được tìm thấy ở Tiên Vực cũng có không ít trong mảnh núi non này.
Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly cũng tiện tay ngắt lấy một ít.
Trên đường đương nhiên cũng có các loại hung thú xuất hiện, cả đám đều lớn hơn ngoại giới.
Tỷ như phệ kim thử có kích cỡ như con sói.
Chấn Địa Khâu Dẫn (con giun) thô to như mãng xà.
Còn có con dơi thị huyết giống như chim ưng khổng lồ.
Những quái thai cổ đại đó không chỉ có hình thể lớn hơn, mà thực lực còn mạnh hơn ngoại giới.
Trong đó có không ít quái thai cổ đại Niết Bàn Cảnh và Thông Thiên Cảnh, nhưng Quân Tiêu Dao đều chỉ dùng một chưởng là chụp chết.
Dù sao cũng không có mấy quái thai cổ đại có thể chịu được vài tỷ cân cự lực nghiền áp.
Hết chương 297.
Chương 298
Khương Lạc Ly cũng vui vẻ thoải mái, có Quân Tiêu Dao ở đây thì cảm giác an toàn quá cao, căn bản không cần lo lắng cái gì.
Nàng bỗng nghĩ tới cái gì đó, ngưỡng khuôn mặt nhỏ trong trẻo lên nói với Quân Tiêu Dao: “Tiêu Dao ca ca, Lạc Ly bỗng nghĩ tới, hình thể của yêu thú nơi này đều lớn hơn ngoại giới.”
“Nếu Lạc Ly vẫn luôn ở lại kẽ nứt thập địa thì có phải cũng sẽ cao lớn lên hay không?”
Nghe thấy não động kỵ quái của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao nhất thời không biết nói gì.
Thật lâu sau, hắn mới trả lời: “Ngươi thật là một đứa bé lanh lợi.”
“Ai hắc...” Khương Lạc Ly khẽ thè lưỡi, nghịch ngợm cười.
Mà lúc này, ở dãy núi non phía trước đột nhiên xuất hiện một mảnh di tích cổ.
Có đoạn bích tàn viên, có cung điện sụp đổ, nhìn có vẻ hết sức cổ xưa, không giống như sản vật của thời đại cận cổ.
“Di tích thượng cổ sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia hứng thú.
Kẽ nứt thập địa chính là một cổ địa cơ duyên, rất ít ai có thể tiến vào.
Nhưng người có thể bước vào rồi còn thành lập cung điện như vậy thì nhất định có chút bản lĩnh.
Trong mảnh di tích cổ này, Quân Tiêu Dao cảm giác được một nơi trong đó tràn ngập linh khí nồng đậm, làm người ta cảm thấy như muốn tẩy lễ phi thăng.
“Đi theo ta.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, dẫn theo Khương Lạc Ly tiến vào tòa di tích cổ này.
Oanh!
Quân Tiêu Dao dùng một tay đánh một cánh cổng đồng thau văng ra, đi thẳng một mạch vào bên trong.
Quân Tiêu Dao luôn chỉ cần dùng một chưởng đánh tan tất cả các loại cơ quan trận pháp trên đường đi.
Còn có một ít con rối đồng thau bảo hộ di tích cổ cũng bị Quân Tiêu Dao đấm bay.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một đại điện.
Trong đại điện có một linh trì nằm trong đó.
Nước trong linh trì cực kỳ kỳ dị, nó hiện ra bảy màu, xa hoa lộng lẫy.
Trải qua vô số năm tháng, nước ao bảy màu đó không những không bốc hơi biến mất, ngược lại còn lắng đọng càng nồng đậm.
“Đây chẳng lẽ là, tẩy lễ chi thủy?” Khương Lạc Ly hô nhỏ lên.
Tốt xấu gì nàng cũng xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, tầm mắt rất cao, rất nhiều bảo vật nhìn một cái đã biết được lai lịch.
“Không sai.” Quân Tiêu Dao cũng hơi mỉm cười.
Cho dù là ở Tiên Vực, tẩy lễ chi thủy cũng là tồn tại hết sức hi hữu.
Loại tẩy lễ chi thủy này chẳng những có mức độ linh khí nồng đậm, có thể sánh ngang với tiên nguyên hạ phẩm.
Càng khó được chính là, tẩy lễ chi thủy còn có hiệu quả tẩy lễ thân thể.
Loại tẩy lễ chi thủy này quả thực có thể so sánh với kim thân dịch của Tiểu Tây Thiên.
Ở Tiên Vực, giá cả một giọt tẩy lễ chi thủy có thể so với một khối thần nguyên tuyệt phẩm.
Mà nơi này có một hồ tẩy lễ chi thủy đầy ấp.
“Đây hẳn là bút tích của vị nhân kiệt thượng cổ kiến tạo nên cung điện này.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Tẩy lễ chi thủy này thật sự rất thích hợp để Tượng Thần Trấn Ngục Kính của hắn lột xác.
Mượn dùng tẩy lễ chi trì này, Quân Tiêu Dao có tự tin khiến Tượng Thần Trấn Ngục Kính càng tiến thêm một bước.
Đến lúc đó, hắn càng nắm chắc sẽ lột xác ở tế đàn anh linh.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị tiến vào tẩy lễ chi trì.
Khương Lạc Ly bên cạnh lại có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
“Nha đầu ngươi, chẳng lẽ...” Quân Tiêu Dao thiếu chút nữa đã quên bên cạnh còn có một con trùng nhỏ theo đuôi.
Nàng cũng muốn cùng tiến vào tẩy lễ chi trì?
Nhưng chỉ có một tẩy lễ chi trì thôi.
“Tiêu Dao ca ca, cùng nhau không?” Khương Lạc Ly vặn vẹo ngón tay, nâng gương mặt xinh đẹp trong trẻo lên.
Lông mi mảnh dài đang khẽ vẩy.
Trong đôi mắt long lánh lóe sáng lộ ra chút thanh thuần vô tội, mơ hồ...
Còn có một tia dụ hoặc như có như không.
Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng.
Cô nàng này muốn hắn phạm tội sao?
Không thể không nói, nếu Khương Lạc Ly thật sự ra chiêu dụ hoặc thì tuyệt đối là một tiểu yêu tinh mê người.
Cũng may Quân Tiêu Dao có đầy đủ định lực.
Đổi lại là nam nhân khác thì phỏng chừng sẽ hóa thân thành sói.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao vẫn cùng Khương Lạc Ly tiến vào tẩy lễ chi trì.
Đương nhiên, không cởi quần áo.
Hai người ngồi xếp bằng trong ao, bắt đầu hấp thu tẩy lễ chi thủy, tiếp thu tẩy lễ.
Quân Tiêu Dao thúc giục Thôn Thần Ma Công, ngoài thân hiện lên một rồi lại một lốc xoáy đen nhánh.
Tẩy lễ chi thủy không ngừng bị luyện hóa, hấp thu.
Trong cơ thể Quân Tiêu Dao cũng truyền đến một rồi lại một tiếng vang như đậu nổ, đó là từng viên cự tượng vi lạp chuyển hóa thành long tượng vi lạp.
Cả người Khương Lạc Ly bên cạnh cũng tỏa ra ngọc quang, cứ như một nữ tiên nho nhỏ.
Hiển nhiên tốc độ nàng hấp thu tẩy lễ chi thủy không nhanh như Quân Tiêu Dao.
Nhưng thân thể của nàng cũng không cần quá nhiều tẩy lễ chi thủy gột rửa.
Khương Lạc Ly cũng không phải đi theo chiêu số tu luyện nhục thân.
Nàng có Nguyên Linh Đạo Thể, thân thể mềm mại kia lúc nào cũng đang tiếp thu và rèn luyện linh khí thiên địa.
Tu luyện như vậy giằng co chừng ba ngày ba đêm.
Tượng Thần Trấn Ngục Kính của Quân Tiêu Dao cũng có tiến bộ nhảy vọt.
Mà giờ phút này, ở bên ngoài di tích Sơn Mạch Cổ, có một vài bóng người đang lập loè.
Bọn họ đều là những thiên kiêu nhờ các loại cơ duyên ngoài ý muốn nên tiến vào kẽ nứt thập địa.
Các thiên kiêu kia đều có khí vận không tầm thường, tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ của Nghịch Thiên Thập Tử, nhưng cũng không yếu.
“Ha ha, phía trước có một di tích cổ!”
“Linh khí thật nồng đậm, hẳn trong cổ điện kia có chí bảo!”
Một ít thiên kiêu nhắm vào một cổ điện, trong mắt mang theo hưng phấn, lắc mình lao vào.
Mà trong núi rừng phía sau bọn họ, một bóng người hiện hóa ra, nhìn nhìn những thiên kiêu đó, ánh mắt hơi lập loè.
“Hắn nói Quân Tiêu Dao nhất định sẽ tiến vào kẽ nứt thập địa, nhưng rốt cuộc Quân Tiêu Dao đang ở đâu?”
Bóng người này không phải ai khác mà là Phương Hàn đã tiến vào kẽ nứt thập địa.
Toàn bộ kẽ nứt thập địa, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Phương Hàn suy tư trong lòng một lát, sau đó cũng lắc mình tiến vào cổ điện kia.
Mà ở tẩy lễ chi trì trong cổ điện, Quân Tiêu Dao cũng sắp kết thúc tu luyện.
Trong thân thể hắn lại có thêm bốn vạn cự tượng vi lạp, chuyển hóa thành long tượng vi lạp.
Sức mạnh nhục thân lại bùng nổ thêm ba tỷ sáu trăm triệu cân, gần như gấp đôi lúc trước.
Hiện tại nếu Quân Tiêu Dao thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính thì thần lực nhục thân sẽ đạt tới con số bảy tỷ ba trăm triệu cân khủng bố!
Điều này đã không thể dùng khủng bố để hình dung nữa, mà là tuyệt luân có một không hai!
Hết chương 298.
Chương 299
“Xem ra ta thật sự sẽ biến thành siêu nhân một đấm rồi.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Mà vào khắc tiếp theo, ý cười trên khóe miệng hắn hơi thu lại, nhìn về cánh cổng cổ điện, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
“Một đám ruồi bọ phiền người.” Quân Tiêu Dao lạnh lẽo nói.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tiếng phá cửa vang lên, một đám thiên kiêu lập tức vọt vào cổ điện.
Sau khi nhìn thấy tẩy lễ chi trì, trong mắt bọn họ đều bộc phát thần quang kinh người.
Sau đó một ít thiên kiêu còn nhìn thấy Khương Lạc Ly xinh đẹp đáng yêu, trong mắt lập tức hiện lên dị quang đang chớp động.
Bọn họ đưa mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Tuy thanh danh của Quân Tiêu Dao đã vang dội khắp bốn khối đại lục hạ giới, nhưng các thiên kiêu kia cũng không phải đều đến từ bốn đại lục đó.
Còn nữa, cho dù là thiên kiêu đến từ các đại lục như Thiên Huyền, Tinh Thần, Sâm La, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nghe nói đến Quân Tiêu Dao, số lượng thiên kiêu từng gặp được hắn ít còn hơn cả ít.
Cho nên các thiên kiêu kia cũng không biết Quân Tiêu Dao.
“Ngươi là thiên kiêu của khối đại lục nào, chúng ta muốn cơ duyên nơi đây.” Một thiên kiêu trong nhóm người này lên tiếng.
Sắc mặt Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, lười nói nhiều, chỉ chuẩn bị chụp một tay qua.
Mà lúc này, phía sau lại bỗng có chiêu thức giáng thẳng đến, đi kèm còn có sức mạnh nhật nguyệt càn khôn.
Cú đánh lén này trực tiếp diệt sát vài tên thiên kiêu.
“Là ai!”
“Ai dám đánh lén!”
Những thiên kiêu còn lại đều tức giận.
Một bóng người lắc mình lao đến, đôi tay dịch chuyển, như thúc đẩy nhật nguyệt, nghiền áp đám thiên kiêu này.
Phốc!
Thân thể một thiên kiêu nổ tung.
Rắc!
Một thiên kiêu khác bị chấn vỡ cốt cách cả người.
Không bao lâu sau, đám thiên kiêu tiến vào cổ điện kia đều bị diệt sát không còn một mống.
Thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết này khiến cả Quân Tiêu Dao cũng hơi nhướng mày.
Bóng người này chính là Phương Hàn.
Dưới đáy mắt hắn ta có một tia ám quang hiện lên, mặt ngoài lại đi lên trước, chắp tay và nói với Quân Tiêu Dao: “Phương Hàn ra mắt Thần Tử.”
Nhìn thấy thái độ của Phương Hàn như vậy, đáy mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút thâm ý suy tư.
Không thích hợp.
Từ trước đến nay ánh mắt của Phương Hàn nhìn hắn đều mang đầy không cam lòng và ghen ghét, quả thực nồng đậm đến không thể pha loãng.
Mà hiện tại, sao thái độ của hắn ta lại chuyển biến lớn như vậy?
Thậm chí còn giúp hắn giải quyết một phiền phức nhỏ.
Chuyện gì khác thường thì nhất định sẽ có trá.
Chẳng lẽ Phương Hàn này biết mình vĩnh viễn không đuổi theo kịp Quân Tiêu Dao, cho nên nhận mệnh chịu thua?
Quân Tiêu Dao cảm thấy không có khả năng lắm.
Thử hỏi người nào trong Nghịch Thiên Thập Tử không phải mang đầy kiêu ngạo.
Bảo bọn họ cúi đầu quả thực còn khó hơn giết họ.
Cho dù là Yến Thanh Ảnh, cũng là vì Quân Tiêu Dao giúp nàng báo huyết cừu, chém giết Đọa Thần Tử, bởi vậy nàng ta mới hoàn toàn thần phục Quân Tiêu Dao.
Nếu không có chuyện này thì Yến Thanh Ảnh cũng không có khả năng tùy tiện thần phục Quân Tiêu Dao.
“Không ngờ ngươi cũng tiến vào kẽ nứt thập địa.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Vâng, đều là vận khí mà thôi.” Phương Hàn nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lời này của hắn ta cũng không sai.
Nếu không có khí vận phù hộ thì Phương Hàn này thật sự chẳng phải cái gì cả.
Mà hiện giờ hắn ta giết chóc đám thiên kiêu kia, thực lực bày ra chứng tỏ hắn đã mạnh hơn trước kia quá nhiều.
Chỉ sợ đó là công lao của bàn tay vàng thuộc về Phương Hàn.
Hiện tại Quân Tiêu Dao cũng không biết bàn tay vàng của hắn ta là cái gì, nhưng chắc hẳn phải có liên quan đến căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.
“Phương Hàn, ngươi khiến người ta cảm thấy như thay đổi thành một người khác vậy.” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút thâm thúy.
Dưới đáy lòng Phương Hàn hơi lộp bộp một chút, sắc mặt lại bình tĩnh bất biến.
Hắn ta bỗng thở dài một hơi và nói: “Tại hạ cũng đã suy nghĩ cẩn thận, ta đã không còn đường ra ở hạ giới này, cho nên hy vọng có thể đi theo Thần Tử đến Tiên Vực, mong Thần Tử thành toàn.”
“À, thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao mặt ngoài khẽ gật đầu, trong lòng lại đang cười lạnh.
So tài diễn kịch à?
Hắn chính là nhân vật cấp ảnh đế.
Cả thiên kiêu Tiên Vực cũng bị Quân Tiêu Dao nắm mũi dắt đi.
Một Phương Hàn chốn hạ giới còn mơ mộng muốn chơi tâm cơ với hắn?
Quả thực là múa rìu qua mắt thợ, buồn cười đến cực điểm!
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không chọc thủng, càng không có ý ra tay với Phương Hàn.
Dù sao Phương Hàn cũng là con trai của Đại Dận hoàng chủ, là hoàng tử của Đại Dận hoàng triều.
Tùy tiện ra tay với hắn ta sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt lắm.
“Một khi đã vậy thì cứ tương kế tựu kế, Phương Hàn, ngươi cho rằng mình ở tầng thứ hai, nhưng ta đã ở tầng thứ năm.” Quân Tiêu Dao cười lạnh dưới đáy lòng.
Mặt ngoài lại nói: “Thực lực của ngươi thật sự không yếu, lại còn giúp bản Thần Tử giải quyết phiền phức.”
“Chờ sau khi ra ngoài, bản Thần Tử cũng có thể dẫn ngươi lên Tiên Vực.”
“Đa tạ Thần Tử!” Phương Hàn lộ ra vẻ mặt vui mừng, hơi chắp tay lại, nhưng đáy lòng hắn ta lại đang cười lạnh.
“Quân Tiêu Dao, ngươi xác định mình có thể tồn tại đi ra ngoài sao?”
“Không có hộ đạo nhân, không có thân phận Quân gia thì ngươi cũng chỉ là một thiên kiêu hơi lợi hại một chút mà thôi, còn không phải bị ta nắm mũi dắt đi à.”
Phương Hàn cười lạnh trong lòng.
Hắn ta cảm thấy kỹ thuật diễn của mình không có chút sơ hở nào.
Quân Tiêu Dao đã tin lời hắn ta nói, hơn nữa bước đầu buông nghi ngờ và cảnh giác xuống.
Nhìn Phương Hàn cúi đầu chắp tay.
Quân Tiêu Dao cũng tấm tắc cảm thán trong lòng.
Vì lừa gạt hắn mà Phương Hàn này thật biết nhẫn nhục phụ trọng.
Chỉ là hắn ta có cậy vào gì mà nghĩ mình có thể đối phó hắn kia chứ?
Bàn tay vàng sao?
Trong lòng Quân Tiêu Dao nghĩ tới các loại khả năng.
Mà lúc này, Khương Lạc Ly cũng rời khỏi trạng thái tu luyện.
Nàng liếc một cái đã nhìn thấy Phương Hàn, sau đó khuôn mặt nhỏ hơi đen lại.
Thật vất vả nàng mới có thế giới hai người với Quân Tiêu Dao, sao nửa đường lại xuất hiện một tên chen ngang chứ?
“Tiêu Dao ca ca, hắn là?” Khương Lạc Ly nhăn mày lại.
“Một vị hoàng tử của Đại Dận hoàng triều.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
“À, Tiêu Dao ca ca, vậy chúng ta đi thôi.” Khương Lạc Ly muốn ném lại tên Phương Hàn đáng ghét này.
Phương Hàn thấy thế thì vội vàng mở miệng nói: “Tại hạ hy vọng có thể đi theo bên cạnh Thần Tử.”
“Sao ngươi làm người ta ghét quá vậy.” Khương Lạc Ly tức giận nói.
Bị Khương Lạc Ly quở trách như vậy, sắc mặt Phương Hàn cũng xanh trắng luân phiên.
Chỉ cần là nam nhân thì đều không muốn bị khác phái mắng như vậy.
Nhưng Phương Hàn vẫn kiên trì.
Hết chương 299.
Chương 300
Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt Phương Hàn, nói: “Vậy được thôi, ngươi cứ đi theo bản Thần Tử đi.”
“Tiêu Dao ca ca...” Khương Lạc Ly cắn môi, càng cảm thấy Phương Hàn này chướng mắt.
Quân Tiêu Dao xua tay, ngăn Khương Lạc Ly nói tiếp.
Vì sao phải để Phương Hàn đi theo?
Tất nhiên là vì, Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú với bàn tay vàng và căn nguyên thế giới của Phương Hàn.
Nếu Phương Hàn không đi theo mình thì làm sao hắn ta làm chuyện gì được?
Hắn ta không làm được thì làm sao Quân Tiêu Dao có lý do để ra tay với con trai của công thần kia chứ?
Phương Hàn muốn đi theo Quân Tiêu Dao là do không có ý tốt.
Quân Tiêu Dao cũng muốn sáng tạo cơ hội cho hắn ta.
Nếu như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt cơ duyên của Phương Hàn.
Đám người Đại Dận hoàng chủ cũng sẽ không sinh lòng oán hận.
Đẹp cả đôi đàng, chẳng phải quá tốt hay sao?
Nếu Phương Hàn biết được suy nghĩ trong lòng Quân Tiêu Dao thì nhất định sẽ phẫn nộ hô to.
Ngươi là một tên hiểm độc!
Nhưng đáng tiếc, Phương Hàn cũng không biết.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ lầm là Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị với mình.
Sau đó đám người Quân Tiêu Dao cũng rời khỏi tòa cổ điện này.
Bọn họ tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng các loại cơ duyên đều là bị Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly chia nhau.
Phương Hàn đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao không vớt được cả một cọng lông.
Điều này làm sắc mặt Phương Hàn mơ hồ có chút khó coi.
Hơn nữa càng làm trong lòng Phương Hàn tức giận chính là.
Bọn họ còn phát hiện một cây Bất Tử Dược.
Cây Bất Tử Dược kia chính là hai loại quả quấn lấy nhau, một quả có màu xích kim, một quả có màu thủy ngân.
Cây Bất Tử Dược này tản ra một luồng sức mạnh âm dương càn khôn nhật nguyệt.
“Nhật Nguyệt Bất Tử Dược?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Cho dù là ở Tiên Vực, Bất Tử Dược cũng là vật hi hữu.
Lúc trước hoàng nữ Bái Ngọc Nhi của Chu Tước Cổ Quốc vì một cây Bất Tử Dược mà phải quỳ xuống cầu xin.
Có thể thấy được vật như Bất Tử Dược là hết sức hi hữu.
Cho nên phát hiện một gốc cây Bất Tử Dược ở bảo địa như kẽ nứt thập địa cũng là điều có thể lý giải.
Mà tâm tình của Phương Hàn lại vô cùng kích động.
Bởi vì cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược này cực kỳ phù hợp với hắn ta, nếu có thể luyện hóa thì sẽ rất có lợi cho hắn.
Bên cạnh Nhật Nguyệt Bất Tử Dược còn có một quái thai cổ đại hung hãn đang chiếm cứ.
“Đi giải quyết quái thai cổ đại đó đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Nếu Phương Hàn muốn đi theo hắn thì tất nhiên phải làm việc cho hắn.
Phương Hàn nghe vậy thì đáy lòng cũng mơ hồ kích động.
Quân Tiêu Dao này tính để hắn ta giải quyết quái thai cổ đại, sau đó có được Nhật Nguyệt Bất Tử Dược sao?
Nếu là trước đó, Phương Hàn tuyệt đối không nghĩ Quân Tiêu Dao có lòng tốt như vậy.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao đã bị hắn ta lừa gạt, nói không chừng thật sự sẽ cho hắn ta một chút ngon ngọt để nếm thử.
Nghĩ đến đây, Phương Hàn lập tức bùng nổ pháp lực, trực tiếp lao về hướng quái thai cổ đại đó.
Không thể không nói, thực lực của quái thai cổ đại bảo hộ Nhật Nguyệt Bất Tử Dược cực mạnh.
Cho dù Phương Hàn là Nghịch Thiên chi Tử, muốn đối phó với nó cũng cực kỳ gian nan.
Hơn nữa có Quân Tiêu Dao ở bên, hắn ta cũng không tiện lấy tế thần phù chiếu ra để đối kháng.
Bởi vậy đánh có vẻ cực kỳ gian nan.
Nhưng Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly lại đứng một bên xem diễn, lười đến giúp đỡ.
Khương Lạc Ly còn làm quỷ diện với Phương Hàn, yêu kiều hừ một tiếng rồi nói: “Đáng đời!”
Phương Hàn chém giết với con quái thai cổ đại kia chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng vô cùng gian nan mà đánh chết nó.
Hắn ta thở hồng hộc, toàn thân đều là máu tươi và huyết trảo, nhìn có vẻ rất chật vật.
Có Quân Tiêu Dao ở đây, Phương Hàn khó có thể thi triển ra các loại át chủ bài, bởi vậy chỉ có thể gian nan thủ thắng.
Nhưng kết quả cũng tốt.
Phương Hàn thở nhẹ ra một hơi, lộ ra nụ cười nhạt.
Hắn ta xoay người, vừa muốn hái Nhật Nguyệt Bất Tử Dược kia thì nó đã bị một lực hút tóm lấy, cuối cùng dừng lại trong tay Quân Tiêu Dao.
Phương Hàn: “???”
Quân Tiêu Dao cười nhạt, ngược lại đưa Nhật Nguyệt Bất Tử Dược cho Khương Lạc Ly.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Ly lộ ra chút kinh hỉ, nàng nói: “Tiêu Dao ca ca, cái này cho Lạc Ly sao, có quá trân quý không?”
“Không sao, ta cũng không thiếu Bất Tử Dược.” Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói.
“Đa tạ Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly lộ ra nụ cười ngọt ngào, trên gương mặt có hai lúm đồng tiền hiện lên.
Nàng thân là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, cũng không phải thiếu Bất Tử Dược.
Nhưng đây là Quân Tiêu Dao tặng, ý nghĩa không giống nhau.
Đôi mắt to của Khương Lạc Ly chuyển động, sau đó nhón mũi chân, hơi nhảy lên, đánh lén Quân Tiêu Dao một cái, hôn lên má hắn.
“Nha đầu này...” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Cũng may không hôn trúng miệng, bằng không coi như mất nụ hôn đầu tiên.
Quân Tiêu Dao cũng không tùy tùy tiện tiện động tâm với nữ nhân nào, hắn là bạch nguyệt quang cao lãnh trong lòng tất cả nữ nhân.
Nha đầu Khương Lạc Ly này muốn công lược hắn cũng không đơn giản như vậy.
Mà Phương Hàn thấy tình cảnh này thì đơ ra tại chỗ, cả người đều choáng váng.
Hắn ta trăm cay ngàn đắng mới chém giết được quái thai cổ đại, kết quả bảo bối này trực tiếp bị Quân Tiêu Dao cướp đi mất.
Không chỉ như thế, còn mượn hoa hiến phật, đưa cho muội tử Loli.
Quan trọng nhất chính là, muội tử Loli còn dâng lên một nụ hôn.
Chỉ có Phương Hàn hắn cô đơn đứng tại chỗ, vết thương đầy người thì thôi đi, còn ăn một họng thức ăn cho chó.
Con mẹ nó quá thê thảm!
Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc rền vang!
Phương Hàn cảm thấy có mưa băng lạnh lùng đập ầm ầm lên mặt mình.
Quân Tiêu Dao chú ý tới Phương Hàn, đáy mắt hiện lên một tia châm biếm.
Hắn mở miệng nói: “Phương Hàn, ngươi làm không tồi, bản Thần Tử cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, sắc mặt Phương Hàn mới đẹp lên một chút.
Nhưng trái tim hắn ta vẫn đang nhỏ máu.
Bởi vì Nhật Nguyệt Bất Tử Dược này thật sự là quá phù hợp với thể chất của hắn ta.
Quân Tiêu Dao quả thực đang tước đoạt cơ duyên thích hợp nhất với hắn ta.
Nhưng kế tiếp, hành động của Quân Tiêu Dao lại làm Phương Hàn há hốc mồm.
Chỉ thấy Quân Tiêu Dao lấy ra một gốc cây linh dược, đưa cho Phương Hàn.
“A cái này...” Phương Hàn đứng thẳng đơ bất động tại chỗ.
Hắn ta cảm nhận được một luồng ác ý sâu sắc.
Đứng trên linh dược là bảo dược, trên bảo dược là thánh dược, trên thánh dược mới là Bất Tử Dược.
Một cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược của hắn ta chỉ đổi lại một gốc linh dược thôi sao?
Con mẹ nó, còn là linh dược hạ phẩm!
Thân thể Phương Hàn đang run lên nhè nhẹ.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì ra vẻ rất kinh ngạc, lập tức nói: “Không đủ sao, không sao cả.”
Quân Tiêu Dao lại lấy ra một gốc linh dược hạ phẩm.
“Phốc!”
Rốt cuộc Phương Hàn cũng nhịn không được mà hộc ra một ngụm máu tim!
Hết chương 300.
(1) Tự mình cảm giác tốt đẹp ý là: cho dù người chung quanh có ý kiến gì với mình, hoặc dù cảnh vật chung quanh như thế nào, bản thân cảm thấy tốt là được, không bận tâm đến những chuyện khác
Còn về Quân Dĩnh Nhi, tu vi của nàng quá thấp, không thích hợp tiến vào trong đó.
Mà Tô Tử Quỳnh chỉ là nữ nô mà hắn tùy tiện nhận lấy, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng không có tâm tư bồi dưỡng.
Cho nên hắn chỉ mang theo ba người Khương Lạc Ly.
Cùng thời gian đó, ở Vạn Tượng đại lục, trong một rừng rậm yêu thú.
Một thanh niên sắc mặt trầm tĩnh như nước đang điên cuồng săn giết yêu thú.
Trên đỉnh đầu hắn ta có một phù chiếu tràn ngập khí tức tối cao đang lập loè tỏa ra thần hoa.
Đó chính là Thập Lục hoàng tử Phương Hàn!
“Không đủ, ta còn chưa giết đủ, thực lực còn chưa đủ mạnh!”
Trong rừng yêu thú, Phương Hàn không ngừng đánh chết yêu thú, trong mắt mơ hồ mang theo huyết sắc, cứ như tẩu hỏa nhập ma.
Quân Tiêu Dao như một ngọn núi lớn đè lên ngực làm hắn ta không thở nổi.
Quân Dĩnh Nhi giống như trở thành thị nữ của Quân Tiêu Dao, ngày nào cũng theo sát bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Người nào cũng có thể nhìn ra sự khuynh mộ cực độ trong mắt Quân Dĩnh Nhi, giống như thiếu nữ hoài xuân, hận không thể điên cuồng cho không Quân Tiêu Dao.
Điều này làm Phương Hàn không thể tiếp thu.
Hắn ta không thể chịu đựng việc nữ nhân mình thích biến thành mẫu liếm cẩu của Quân Tiêu Dao.
Lòng đố kị hừng hực tràn ngập trong lòng hắn ta.
Chỉ có giết chóc mới có thể làm hắn ta dịu lại một chút.
Tế thần phù chiếu không ngừng hấp thu những huyết nhục chi khí đó của yêu thú để cường hóa thực lực của Phương Hàn.
Nhưng loại cường hóa này quả thực như muối bỏ biển khi đối mặt với thiên kiêu Tiên Vực cường đại như Quân Tiêu Dao.
“Không đủ, còn chưa đủ, đáng chết, cho dù có tế thần phù chiếu, nhưng muốn đuổi kịp Quân Tiêu Dao kia thì cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào!” Phương Hàn phát ra tiếng rống giận không cam lòng, hung hăng nện một quyền vào cây cổ thụ.
Hắn ta muốn vượt qua Quân Tiêu Dao, muốn đến Tiên Vực, muốn có được sự ưu ái của Quân Dĩnh Nhi!
Mà đúng lúc này, sâu trong một sơn cốc phía trước bỗng có dao động không gian truyền đến.
Tâm thần Phương Hàn khẽ động, lắc mình đi đến.
Sau đó, Phương Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì ở sâu trong sơn cốc kia lại có một cái khe không gian cao chừng một người.
Không biết cái khe không gian đen nhánh kia sẽ dẫn tới đâu.
Nhưng trong cái khe này lại mơ hồ truyền ra một luồng linh khí nồng đậm, khiến người ta cảm thấy lỗ chân lông cả người đều như thư giãn mở ra.
“Đây là...” Trong lòng Phương Hàn hung hăng chấn động, sau đó trong mắt hiện lên kích động.
Trước đó hắn ta cũng từng mơ hồ nghe thấy, Đại Dận hoàng chủ - phụ thân hắn ta nói qua, cơ duyên kẽ nứt thập địa sẽ mở ra, các thiên kiêu đều lao đầu muốn chui vào trong đó.
Nhưng không phải ai cũng có tư cách đi vào.
Mà trước mắt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cái khe không gian này chính là một trong những lối vào kẽ nứt thập địa.
“Ha ha, quả nhiên Phương Hàn ta là vai chính hội tụ khí vận thiên địa, cả loại đại cơ duyên này cũng mở rộng cánh cửa cho ta!”
Phương Hàn ngửa mặt lên trời cười lớn, tan đi suy sút và khói mù trước đó, nét mặt hắn ta toả sáng, giống như khôi phục sinh cơ.
Quân Tiêu Dao kia lợi hại thì thế nào thì chung quy cũng là người của Tiên Vực, không được thiên địa hạ giới phù hộ.
Mà Phương Hàn hắn lại là vai chính thiên địa chân chính của hạ giới, một trong những Nghịch Thiên Thập Tử.
“Quân Tiêu Dao, chờ ta tiến vào kẽ nứt thập địa, thu hoạch cơ duyên, ta sẽ chứng minh với Quân Dĩnh Nhi, ta còn mạnh hơn ngươi!” Ánh mắt Phương Hàn thật sáng ngời, không hề do dự mà dứt khoát bước vào cái khe không gian.
Không chỉ Phương Hàn.
Trên toàn bộ thập giới đại lục đều hoặc nhiều hoặc ít xuất hiện những khe không gian như lối vào này.
Phía Cơ Thanh Y, với thân phận Nghịch Thiên chi mạnh nhất của Tử Lý Đạo Huyền, thậm chí hắn ta cũng không cần chủ động đi tìm lối vào kẽ nứt thập địa mà nó đã trực tiếp xuất hiện trước mặt.
Đáy mắt Lý Đạo Huyền mơ hồ lộ ra một tia đắc ý.
Đây là minh chứng hắn ta không giống người thường, thậm chí còn là nổi bật nhất trong Nghịch Thiên Thập Tử.
Nhưng Cơ Thanh Y chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, sau đó gót sen điểm nhẹ, lướt vào trong đó.
Cảm nhận được thái độ có chút đạm mạc của Cơ Thanh Y kia, đôi mắt Lý Đạo Huyền hơi trầm xuống.
Hắn ta thân là vai chính thiên địa của Hỗn Độn đại lục, Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất, tất nhiên dã tâm của những Nghịch Thiên chi Tử khác cũng không thể so sánh với hắn ta.
Hắn ta nhất định phải chinh phục Cơ Thanh Y.
Hắn ta cũng nhất định phải đi đến Tiên Vực.
“Chờ ta gom đủ căn nguyên của thập giới, trở thành Nghịch Thiên chi Vương thì cho dù là Cơ Thanh Y cũng chỉ có thể thần phục ta!” Lý Đạo Huyền hơi nheo đôi mắt lại, bước vào lối vào kẽ nứt thập địa.
Bên kia, Tiểu Ma Tiên và Vong Xuyên cũng tìm được một lối vào.
Còn có Dương Bàn, Pháp Hải, mỗi người trong bọn họ đều mời chào được một đám thiên kiêu có khí vận không nhỏ ở hạ giới.
Tuy không thể so sánh với Nghịch Thiên Thập Tử, nhưng cũng không yếu, thậm chí một số người trong đó có thể tranh phong với một ít thiên kiêu trẻ tuổi trên Tiên Vực.
Đương nhiên còn có một ít thiên kiêu Tiên Vực và hạ giới, hoặc vì ngoài ý muốn, hoặc là nhờ cơ duyên nào đó, cũng có thể tìm được lối vào kẽ nứt thập địa.
Nói ngắn gọn, một đám thiên kiêu đứng đầu hạ giới đều tiến vào kẽ nứt thập địa, triển khai trận tranh đoạt cơ duyên cuối cùng.
...
Trong thông đạo hư không đen nhánh thâm thúy, đám người Quân Tiêu Dao đang lao vút đi.
“Đây là cái khe không gian sao, sao lại xa như vậy?” Khương Lạc Ly nghi hoặc.
Theo lý thuyết, tiến vào khe không gian thì hẳn sẽ nhanh chóng tới được đích đến.
Nhưng hiện tại bọn họ lại phải lao nhanh trong thông đạo hư không.
“Chỉ sợ đây cũng là một loại khảo nghiệm.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy.
Mà đúng lúc này, bước chân hắn bỗng khựng lại, hắn vẫy tay một cái, pháp lực phát ra, lôi kéo ba người Khương Lạc Ly qua một bên.
Ầm ầm ầm!
Ở nơi bọn họ dừng lại trước đó, hư không chấn vang sụp đổ, giống như hố sâu đen nhánh.
“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã rơi vào rồi.” Khương Lạc Ly vỗ vỗ ngực, tim có chút đập nhanh.
Sau lưng Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh cũng chảy ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi bọn họ đều không cảm nhận được.
Nếu không có Quân Tiêu Dao lôi kéo bọn họ qua một bên thì hậu quả không dám tưởng tượng.
“Đều cẩn thận một chút, chỉ mới là thông đạo hư không này cũng sẽ chết một ít người.” Quân Tiêu Dao nói khẽ.
Hắn cũng không để ý.
Sức mạnh linh hồn cường hãn khiến cảm quan của Quân Tiêu Dao cực mạnh, có thể lập tức lẩn tránh nguy hiểm.
Cho nên bọn họ cũng hữu kinh vô hiểm mà thông qua thông đạo hư không này.
Hết chương 296.
Chương 297
Nhưng những thiên kiêu khác lại không may mắn như vậy.
Thỉnh thoảng có thiên kiêu chết trong thông đạo hư không.
Hoặc là bị trùng động hư không cắn nuốt, hoặc là bị gió lốc hư không xé thành mảnh nhỏ.
Muốn có được cơ duyên thì phải lấy tánh mạng ra đánh cuộc.
Cuối cùng, rốt cuộc bốn người Quân Tiêu Dao cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước đường hầm đen nhánh.
Bọn họ lao ra khỏi nơi đó, liếc mắt nhìn lại, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng có chút thất thần.
Đây là một mảnh đất cổ xưa, có dãy núi con sông, có di tích cổ mộ, có cánh đồng hoang vu vô ngần, có sông nước cuồn cuộn.
Đưa mắt nhìn ra, nơi này cũng không có khác biệt gì lớn so với ngoại giới.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, những cây cối trong núi non đều che đậy cả bầu trời.
Người thường đứng trước mặt những cổ mộc đó cứ như con kiến nhỏ bé.
Còn có những chấn động thỉnh thoảng truyền ra từ núi non và vô số thú ảnh khổng lồ.
Chúng mang đến cho người ta cảm giác như đi tới quốc gia của người khổng lồ.
“Sao ta cảm thấy như mình trở nên thật nhỏ bé?”
Loại cảm giác này thật không tốt đẹp gì đối với Khương Lạc Ly.
Nàng vốn dĩ đã đủ xinh xắn lanh lợi, hiện tại còn có cảm giác trở nên càng thấp bé.
“Không phải chúng ta thu nhỏ, ngươi cảm nhận linh khí thiên địa thử xem.” Quân Tiêu Dao giải thích.
Ba người Khương Lạc Ly hơi cảm nhận, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Linh khí thật nồng đậm, chỉ sợ linh khí Tiên Vực cũng không nồng đậm bằng nơi đây.” Nghệ Vũ kinh ngạc nói.
“Kẽ nứt thập địa hội tụ linh khí của thập giới, có hoàn cảnh này cũng thực bình thường, được linh khí tẩm bổ, cho nên cổ mộc và yêu thú của nơi này đều cao lớn hơn bình thường.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhưng cùng lúc đó, yêu thú trong kẽ nứt thập địa khẳng định cũng sẽ càng hung mãnh.
Mà các loại hiểm địa đều sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Rống!
Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao đang đánh giá mảnh thiên địa này.
Một con rết khổng lồ to chừng trăm trượng bay ra từ một khu núi rừng rậm rạp, cái xúc tua bén nhọn cắn thẳng về hướng Quân Tiêu Dao!
Con rết khổng lồ dài chừng trăm trượng này vô cùng hung hãn, sát khí ngập trời.
Đưa mắt nhìn ra ngoại giới, trừ phi là một ít dị chủng, nếu không con rết này không có khả năng trưởng thành đến hình thể này.
Nhưng trong kẽ nứt thập địa này có linh khí quá nồng đậm, tẩm bổ thiên địa, cũng dựng dục ra loại yêu thú hung hãn như thế này.
Nhưng mà, ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, chỉ đánh ra chưởng ấn kim sắc.
Phốc một tiếng, con rết to lớn tràn ngập sát khí này trực tiếp bị chụp nát đầu, thân thể thật dài rơi thẳng xuống từ giữa không trung, làm bay lên bụi đất mịt mù.
“Trong kẽ nứt thập địa này, cơ duyên và nguy cơ là cùng tồn tại, các ngươi muốn đi theo bên cạnh ta hay là tự đi xông pha?”
Quân Tiêu Dao nhìn về phía đám người Nghệ Vũ.
Nghệ Vũ nghe vậy thì hơi sửng sốt, vừa định mở miệng nói phải bảo vệ Quân Tiêu Dao.
Nhưng nghĩ lại thì hình như Quân Tiêu Dao căn bản không cần bọn họ bảo hộ.
Nghĩ đến đây, Nghệ Vũ chắp tay và nói: “Nghệ Vũ nguyện ý một mình đi lang bạt, tìm kiếm cơ duyên.”
Nghệ Vũ thực quả quyết.
Bởi vì hắn gánh trên vai huyết hải thâm thù, cho nên ý chí muốn mạnh lên cũng càng kiên định.
Trong kẽ nứt thập địa này, lấy thực lực và khí vận của hắn thì hẳn có thể tìm được cơ duyên thuộc về mình.
“Vậy còn ngươi?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Yến Thanh Ảnh.
Yến Thanh Ảnh hơi cắn môi, tuy nàng ta vẫn rất muốn ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, nhưng nàng biết Quân Tiêu Dao muốn mình tự đi thăm dò.
Yến Thanh Ảnh thân là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, điều nàng cần nhất là đi rèn luyện một mình.
“Vì có thể giúp được công tử càng tốt, Thanh Ảnh cũng nguyện ý một mình đi rèn luyện để mạnh lên.” Yến Thanh Ảnh kiên định nói.
Vì Quân Tiêu Dao nên nàng ta mới nguyện ý rèn luyện gia tăng thực lực.
Hành động này làm trong lòng Khương Lạc Ly bên cạnh dâng lên một chút ghen tuông.
“Được rồi, các ngươi không hổ là tùy tùng mà ta nhận định.” Quân Tiêu Dao cười cười.
Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều là người có được đại khí vận, nếu ở bên Quân Tiêu Dao thì ngược lại sẽ đánh mất cơ duyên thuộc về mình.
Nếu bọn họ đi rèn luyện một mình thì càng có khả năng niết bàn trong máu và lửa, trở nên càng mạnh.
Quân Tiêu Dao không cần những tên hèn nhát hoặc là du thủ du thực.
Tùy tùng của hắn đều là những người phải cùng hắn quân lâm thiên hạ ngày sau.
Sau khi đưa ra quyết định, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều chắp tay với Quân Tiêu Dao, sau đó quả quyết rời đi.
Quân Tiêu Dao nghiêng mặt qua, nhìn Khương Lạc Ly một chút và nói: “Vậy còn ngươi?”
“Hì hì, đương nhiên là ở bên cạnh Tiêu Dao ca ca rồi, đừng nghĩ dùng cớ cái gì một mình rèn luyện, đóa hoa nhà ấm gì đấy, Lạc Ly chỉ muốn đi theo ngươi!”
Khương Lạc Ly tiến lên, dán dán vào người Quân Tiêu Dao, cánh tay ngó sen như ngọc kéo tay Quân Tiêu Dao, Quân Tiêu Dao chỉ biết câm nín nhìn trời.
“Nương à, nương tìm cho con phiền phức gì thế này?” Quân Tiêu Dao thầm thở dài trong lòng một tiếng.
Thân là con dâu khâm điểm của Khương Nhu, có lẽ chỉ có Khương Lạc Ly mới có thể tới gần Quân Tiêu Dao như vậy.
Trong mắt những nữ tử khác, Quân Tiêu Dao là bạch nguyệt quang cao lãnh, nhìn thấy nhưng không với tới được.
“Thật vất vả mới có thế giới hai người với Tiêu Dao ca ca, sao Lạc Ly có thể bỏ lỡ chứ?” Khương Lạc Ly sung sướng mà nghĩ vậy trong lòng.
“Được rồi, đi thôi.” Quân Tiêu Dao không để ý đến tính toán trong lòng Khương Lạc Ly.
Đối với một Loli đáng yêu điên cuồng muốn cho không, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể mặc kệ.
Hai người họ bắt đầu thăm dò tại địa giới này.
Trong núi non có các loại kỳ trân dị quả.
Thậm chí cả thánh dược không thường được tìm thấy ở Tiên Vực cũng có không ít trong mảnh núi non này.
Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly cũng tiện tay ngắt lấy một ít.
Trên đường đương nhiên cũng có các loại hung thú xuất hiện, cả đám đều lớn hơn ngoại giới.
Tỷ như phệ kim thử có kích cỡ như con sói.
Chấn Địa Khâu Dẫn (con giun) thô to như mãng xà.
Còn có con dơi thị huyết giống như chim ưng khổng lồ.
Những quái thai cổ đại đó không chỉ có hình thể lớn hơn, mà thực lực còn mạnh hơn ngoại giới.
Trong đó có không ít quái thai cổ đại Niết Bàn Cảnh và Thông Thiên Cảnh, nhưng Quân Tiêu Dao đều chỉ dùng một chưởng là chụp chết.
Dù sao cũng không có mấy quái thai cổ đại có thể chịu được vài tỷ cân cự lực nghiền áp.
Hết chương 297.
Chương 298
Khương Lạc Ly cũng vui vẻ thoải mái, có Quân Tiêu Dao ở đây thì cảm giác an toàn quá cao, căn bản không cần lo lắng cái gì.
Nàng bỗng nghĩ tới cái gì đó, ngưỡng khuôn mặt nhỏ trong trẻo lên nói với Quân Tiêu Dao: “Tiêu Dao ca ca, Lạc Ly bỗng nghĩ tới, hình thể của yêu thú nơi này đều lớn hơn ngoại giới.”
“Nếu Lạc Ly vẫn luôn ở lại kẽ nứt thập địa thì có phải cũng sẽ cao lớn lên hay không?”
Nghe thấy não động kỵ quái của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao nhất thời không biết nói gì.
Thật lâu sau, hắn mới trả lời: “Ngươi thật là một đứa bé lanh lợi.”
“Ai hắc...” Khương Lạc Ly khẽ thè lưỡi, nghịch ngợm cười.
Mà lúc này, ở dãy núi non phía trước đột nhiên xuất hiện một mảnh di tích cổ.
Có đoạn bích tàn viên, có cung điện sụp đổ, nhìn có vẻ hết sức cổ xưa, không giống như sản vật của thời đại cận cổ.
“Di tích thượng cổ sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia hứng thú.
Kẽ nứt thập địa chính là một cổ địa cơ duyên, rất ít ai có thể tiến vào.
Nhưng người có thể bước vào rồi còn thành lập cung điện như vậy thì nhất định có chút bản lĩnh.
Trong mảnh di tích cổ này, Quân Tiêu Dao cảm giác được một nơi trong đó tràn ngập linh khí nồng đậm, làm người ta cảm thấy như muốn tẩy lễ phi thăng.
“Đi theo ta.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, dẫn theo Khương Lạc Ly tiến vào tòa di tích cổ này.
Oanh!
Quân Tiêu Dao dùng một tay đánh một cánh cổng đồng thau văng ra, đi thẳng một mạch vào bên trong.
Quân Tiêu Dao luôn chỉ cần dùng một chưởng đánh tan tất cả các loại cơ quan trận pháp trên đường đi.
Còn có một ít con rối đồng thau bảo hộ di tích cổ cũng bị Quân Tiêu Dao đấm bay.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một đại điện.
Trong đại điện có một linh trì nằm trong đó.
Nước trong linh trì cực kỳ kỳ dị, nó hiện ra bảy màu, xa hoa lộng lẫy.
Trải qua vô số năm tháng, nước ao bảy màu đó không những không bốc hơi biến mất, ngược lại còn lắng đọng càng nồng đậm.
“Đây chẳng lẽ là, tẩy lễ chi thủy?” Khương Lạc Ly hô nhỏ lên.
Tốt xấu gì nàng cũng xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, tầm mắt rất cao, rất nhiều bảo vật nhìn một cái đã biết được lai lịch.
“Không sai.” Quân Tiêu Dao cũng hơi mỉm cười.
Cho dù là ở Tiên Vực, tẩy lễ chi thủy cũng là tồn tại hết sức hi hữu.
Loại tẩy lễ chi thủy này chẳng những có mức độ linh khí nồng đậm, có thể sánh ngang với tiên nguyên hạ phẩm.
Càng khó được chính là, tẩy lễ chi thủy còn có hiệu quả tẩy lễ thân thể.
Loại tẩy lễ chi thủy này quả thực có thể so sánh với kim thân dịch của Tiểu Tây Thiên.
Ở Tiên Vực, giá cả một giọt tẩy lễ chi thủy có thể so với một khối thần nguyên tuyệt phẩm.
Mà nơi này có một hồ tẩy lễ chi thủy đầy ấp.
“Đây hẳn là bút tích của vị nhân kiệt thượng cổ kiến tạo nên cung điện này.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Tẩy lễ chi thủy này thật sự rất thích hợp để Tượng Thần Trấn Ngục Kính của hắn lột xác.
Mượn dùng tẩy lễ chi trì này, Quân Tiêu Dao có tự tin khiến Tượng Thần Trấn Ngục Kính càng tiến thêm một bước.
Đến lúc đó, hắn càng nắm chắc sẽ lột xác ở tế đàn anh linh.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị tiến vào tẩy lễ chi trì.
Khương Lạc Ly bên cạnh lại có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
“Nha đầu ngươi, chẳng lẽ...” Quân Tiêu Dao thiếu chút nữa đã quên bên cạnh còn có một con trùng nhỏ theo đuôi.
Nàng cũng muốn cùng tiến vào tẩy lễ chi trì?
Nhưng chỉ có một tẩy lễ chi trì thôi.
“Tiêu Dao ca ca, cùng nhau không?” Khương Lạc Ly vặn vẹo ngón tay, nâng gương mặt xinh đẹp trong trẻo lên.
Lông mi mảnh dài đang khẽ vẩy.
Trong đôi mắt long lánh lóe sáng lộ ra chút thanh thuần vô tội, mơ hồ...
Còn có một tia dụ hoặc như có như không.
Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng.
Cô nàng này muốn hắn phạm tội sao?
Không thể không nói, nếu Khương Lạc Ly thật sự ra chiêu dụ hoặc thì tuyệt đối là một tiểu yêu tinh mê người.
Cũng may Quân Tiêu Dao có đầy đủ định lực.
Đổi lại là nam nhân khác thì phỏng chừng sẽ hóa thân thành sói.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao vẫn cùng Khương Lạc Ly tiến vào tẩy lễ chi trì.
Đương nhiên, không cởi quần áo.
Hai người ngồi xếp bằng trong ao, bắt đầu hấp thu tẩy lễ chi thủy, tiếp thu tẩy lễ.
Quân Tiêu Dao thúc giục Thôn Thần Ma Công, ngoài thân hiện lên một rồi lại một lốc xoáy đen nhánh.
Tẩy lễ chi thủy không ngừng bị luyện hóa, hấp thu.
Trong cơ thể Quân Tiêu Dao cũng truyền đến một rồi lại một tiếng vang như đậu nổ, đó là từng viên cự tượng vi lạp chuyển hóa thành long tượng vi lạp.
Cả người Khương Lạc Ly bên cạnh cũng tỏa ra ngọc quang, cứ như một nữ tiên nho nhỏ.
Hiển nhiên tốc độ nàng hấp thu tẩy lễ chi thủy không nhanh như Quân Tiêu Dao.
Nhưng thân thể của nàng cũng không cần quá nhiều tẩy lễ chi thủy gột rửa.
Khương Lạc Ly cũng không phải đi theo chiêu số tu luyện nhục thân.
Nàng có Nguyên Linh Đạo Thể, thân thể mềm mại kia lúc nào cũng đang tiếp thu và rèn luyện linh khí thiên địa.
Tu luyện như vậy giằng co chừng ba ngày ba đêm.
Tượng Thần Trấn Ngục Kính của Quân Tiêu Dao cũng có tiến bộ nhảy vọt.
Mà giờ phút này, ở bên ngoài di tích Sơn Mạch Cổ, có một vài bóng người đang lập loè.
Bọn họ đều là những thiên kiêu nhờ các loại cơ duyên ngoài ý muốn nên tiến vào kẽ nứt thập địa.
Các thiên kiêu kia đều có khí vận không tầm thường, tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ của Nghịch Thiên Thập Tử, nhưng cũng không yếu.
“Ha ha, phía trước có một di tích cổ!”
“Linh khí thật nồng đậm, hẳn trong cổ điện kia có chí bảo!”
Một ít thiên kiêu nhắm vào một cổ điện, trong mắt mang theo hưng phấn, lắc mình lao vào.
Mà trong núi rừng phía sau bọn họ, một bóng người hiện hóa ra, nhìn nhìn những thiên kiêu đó, ánh mắt hơi lập loè.
“Hắn nói Quân Tiêu Dao nhất định sẽ tiến vào kẽ nứt thập địa, nhưng rốt cuộc Quân Tiêu Dao đang ở đâu?”
Bóng người này không phải ai khác mà là Phương Hàn đã tiến vào kẽ nứt thập địa.
Toàn bộ kẽ nứt thập địa, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Phương Hàn suy tư trong lòng một lát, sau đó cũng lắc mình tiến vào cổ điện kia.
Mà ở tẩy lễ chi trì trong cổ điện, Quân Tiêu Dao cũng sắp kết thúc tu luyện.
Trong thân thể hắn lại có thêm bốn vạn cự tượng vi lạp, chuyển hóa thành long tượng vi lạp.
Sức mạnh nhục thân lại bùng nổ thêm ba tỷ sáu trăm triệu cân, gần như gấp đôi lúc trước.
Hiện tại nếu Quân Tiêu Dao thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính thì thần lực nhục thân sẽ đạt tới con số bảy tỷ ba trăm triệu cân khủng bố!
Điều này đã không thể dùng khủng bố để hình dung nữa, mà là tuyệt luân có một không hai!
Hết chương 298.
Chương 299
“Xem ra ta thật sự sẽ biến thành siêu nhân một đấm rồi.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Mà vào khắc tiếp theo, ý cười trên khóe miệng hắn hơi thu lại, nhìn về cánh cổng cổ điện, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
“Một đám ruồi bọ phiền người.” Quân Tiêu Dao lạnh lẽo nói.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tiếng phá cửa vang lên, một đám thiên kiêu lập tức vọt vào cổ điện.
Sau khi nhìn thấy tẩy lễ chi trì, trong mắt bọn họ đều bộc phát thần quang kinh người.
Sau đó một ít thiên kiêu còn nhìn thấy Khương Lạc Ly xinh đẹp đáng yêu, trong mắt lập tức hiện lên dị quang đang chớp động.
Bọn họ đưa mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Tuy thanh danh của Quân Tiêu Dao đã vang dội khắp bốn khối đại lục hạ giới, nhưng các thiên kiêu kia cũng không phải đều đến từ bốn đại lục đó.
Còn nữa, cho dù là thiên kiêu đến từ các đại lục như Thiên Huyền, Tinh Thần, Sâm La, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nghe nói đến Quân Tiêu Dao, số lượng thiên kiêu từng gặp được hắn ít còn hơn cả ít.
Cho nên các thiên kiêu kia cũng không biết Quân Tiêu Dao.
“Ngươi là thiên kiêu của khối đại lục nào, chúng ta muốn cơ duyên nơi đây.” Một thiên kiêu trong nhóm người này lên tiếng.
Sắc mặt Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, lười nói nhiều, chỉ chuẩn bị chụp một tay qua.
Mà lúc này, phía sau lại bỗng có chiêu thức giáng thẳng đến, đi kèm còn có sức mạnh nhật nguyệt càn khôn.
Cú đánh lén này trực tiếp diệt sát vài tên thiên kiêu.
“Là ai!”
“Ai dám đánh lén!”
Những thiên kiêu còn lại đều tức giận.
Một bóng người lắc mình lao đến, đôi tay dịch chuyển, như thúc đẩy nhật nguyệt, nghiền áp đám thiên kiêu này.
Phốc!
Thân thể một thiên kiêu nổ tung.
Rắc!
Một thiên kiêu khác bị chấn vỡ cốt cách cả người.
Không bao lâu sau, đám thiên kiêu tiến vào cổ điện kia đều bị diệt sát không còn một mống.
Thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết này khiến cả Quân Tiêu Dao cũng hơi nhướng mày.
Bóng người này chính là Phương Hàn.
Dưới đáy mắt hắn ta có một tia ám quang hiện lên, mặt ngoài lại đi lên trước, chắp tay và nói với Quân Tiêu Dao: “Phương Hàn ra mắt Thần Tử.”
Nhìn thấy thái độ của Phương Hàn như vậy, đáy mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút thâm ý suy tư.
Không thích hợp.
Từ trước đến nay ánh mắt của Phương Hàn nhìn hắn đều mang đầy không cam lòng và ghen ghét, quả thực nồng đậm đến không thể pha loãng.
Mà hiện tại, sao thái độ của hắn ta lại chuyển biến lớn như vậy?
Thậm chí còn giúp hắn giải quyết một phiền phức nhỏ.
Chuyện gì khác thường thì nhất định sẽ có trá.
Chẳng lẽ Phương Hàn này biết mình vĩnh viễn không đuổi theo kịp Quân Tiêu Dao, cho nên nhận mệnh chịu thua?
Quân Tiêu Dao cảm thấy không có khả năng lắm.
Thử hỏi người nào trong Nghịch Thiên Thập Tử không phải mang đầy kiêu ngạo.
Bảo bọn họ cúi đầu quả thực còn khó hơn giết họ.
Cho dù là Yến Thanh Ảnh, cũng là vì Quân Tiêu Dao giúp nàng báo huyết cừu, chém giết Đọa Thần Tử, bởi vậy nàng ta mới hoàn toàn thần phục Quân Tiêu Dao.
Nếu không có chuyện này thì Yến Thanh Ảnh cũng không có khả năng tùy tiện thần phục Quân Tiêu Dao.
“Không ngờ ngươi cũng tiến vào kẽ nứt thập địa.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Vâng, đều là vận khí mà thôi.” Phương Hàn nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lời này của hắn ta cũng không sai.
Nếu không có khí vận phù hộ thì Phương Hàn này thật sự chẳng phải cái gì cả.
Mà hiện giờ hắn ta giết chóc đám thiên kiêu kia, thực lực bày ra chứng tỏ hắn đã mạnh hơn trước kia quá nhiều.
Chỉ sợ đó là công lao của bàn tay vàng thuộc về Phương Hàn.
Hiện tại Quân Tiêu Dao cũng không biết bàn tay vàng của hắn ta là cái gì, nhưng chắc hẳn phải có liên quan đến căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.
“Phương Hàn, ngươi khiến người ta cảm thấy như thay đổi thành một người khác vậy.” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút thâm thúy.
Dưới đáy lòng Phương Hàn hơi lộp bộp một chút, sắc mặt lại bình tĩnh bất biến.
Hắn ta bỗng thở dài một hơi và nói: “Tại hạ cũng đã suy nghĩ cẩn thận, ta đã không còn đường ra ở hạ giới này, cho nên hy vọng có thể đi theo Thần Tử đến Tiên Vực, mong Thần Tử thành toàn.”
“À, thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao mặt ngoài khẽ gật đầu, trong lòng lại đang cười lạnh.
So tài diễn kịch à?
Hắn chính là nhân vật cấp ảnh đế.
Cả thiên kiêu Tiên Vực cũng bị Quân Tiêu Dao nắm mũi dắt đi.
Một Phương Hàn chốn hạ giới còn mơ mộng muốn chơi tâm cơ với hắn?
Quả thực là múa rìu qua mắt thợ, buồn cười đến cực điểm!
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không chọc thủng, càng không có ý ra tay với Phương Hàn.
Dù sao Phương Hàn cũng là con trai của Đại Dận hoàng chủ, là hoàng tử của Đại Dận hoàng triều.
Tùy tiện ra tay với hắn ta sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt lắm.
“Một khi đã vậy thì cứ tương kế tựu kế, Phương Hàn, ngươi cho rằng mình ở tầng thứ hai, nhưng ta đã ở tầng thứ năm.” Quân Tiêu Dao cười lạnh dưới đáy lòng.
Mặt ngoài lại nói: “Thực lực của ngươi thật sự không yếu, lại còn giúp bản Thần Tử giải quyết phiền phức.”
“Chờ sau khi ra ngoài, bản Thần Tử cũng có thể dẫn ngươi lên Tiên Vực.”
“Đa tạ Thần Tử!” Phương Hàn lộ ra vẻ mặt vui mừng, hơi chắp tay lại, nhưng đáy lòng hắn ta lại đang cười lạnh.
“Quân Tiêu Dao, ngươi xác định mình có thể tồn tại đi ra ngoài sao?”
“Không có hộ đạo nhân, không có thân phận Quân gia thì ngươi cũng chỉ là một thiên kiêu hơi lợi hại một chút mà thôi, còn không phải bị ta nắm mũi dắt đi à.”
Phương Hàn cười lạnh trong lòng.
Hắn ta cảm thấy kỹ thuật diễn của mình không có chút sơ hở nào.
Quân Tiêu Dao đã tin lời hắn ta nói, hơn nữa bước đầu buông nghi ngờ và cảnh giác xuống.
Nhìn Phương Hàn cúi đầu chắp tay.
Quân Tiêu Dao cũng tấm tắc cảm thán trong lòng.
Vì lừa gạt hắn mà Phương Hàn này thật biết nhẫn nhục phụ trọng.
Chỉ là hắn ta có cậy vào gì mà nghĩ mình có thể đối phó hắn kia chứ?
Bàn tay vàng sao?
Trong lòng Quân Tiêu Dao nghĩ tới các loại khả năng.
Mà lúc này, Khương Lạc Ly cũng rời khỏi trạng thái tu luyện.
Nàng liếc một cái đã nhìn thấy Phương Hàn, sau đó khuôn mặt nhỏ hơi đen lại.
Thật vất vả nàng mới có thế giới hai người với Quân Tiêu Dao, sao nửa đường lại xuất hiện một tên chen ngang chứ?
“Tiêu Dao ca ca, hắn là?” Khương Lạc Ly nhăn mày lại.
“Một vị hoàng tử của Đại Dận hoàng triều.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
“À, Tiêu Dao ca ca, vậy chúng ta đi thôi.” Khương Lạc Ly muốn ném lại tên Phương Hàn đáng ghét này.
Phương Hàn thấy thế thì vội vàng mở miệng nói: “Tại hạ hy vọng có thể đi theo bên cạnh Thần Tử.”
“Sao ngươi làm người ta ghét quá vậy.” Khương Lạc Ly tức giận nói.
Bị Khương Lạc Ly quở trách như vậy, sắc mặt Phương Hàn cũng xanh trắng luân phiên.
Chỉ cần là nam nhân thì đều không muốn bị khác phái mắng như vậy.
Nhưng Phương Hàn vẫn kiên trì.
Hết chương 299.
Chương 300
Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt Phương Hàn, nói: “Vậy được thôi, ngươi cứ đi theo bản Thần Tử đi.”
“Tiêu Dao ca ca...” Khương Lạc Ly cắn môi, càng cảm thấy Phương Hàn này chướng mắt.
Quân Tiêu Dao xua tay, ngăn Khương Lạc Ly nói tiếp.
Vì sao phải để Phương Hàn đi theo?
Tất nhiên là vì, Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú với bàn tay vàng và căn nguyên thế giới của Phương Hàn.
Nếu Phương Hàn không đi theo mình thì làm sao hắn ta làm chuyện gì được?
Hắn ta không làm được thì làm sao Quân Tiêu Dao có lý do để ra tay với con trai của công thần kia chứ?
Phương Hàn muốn đi theo Quân Tiêu Dao là do không có ý tốt.
Quân Tiêu Dao cũng muốn sáng tạo cơ hội cho hắn ta.
Nếu như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt cơ duyên của Phương Hàn.
Đám người Đại Dận hoàng chủ cũng sẽ không sinh lòng oán hận.
Đẹp cả đôi đàng, chẳng phải quá tốt hay sao?
Nếu Phương Hàn biết được suy nghĩ trong lòng Quân Tiêu Dao thì nhất định sẽ phẫn nộ hô to.
Ngươi là một tên hiểm độc!
Nhưng đáng tiếc, Phương Hàn cũng không biết.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ lầm là Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị với mình.
Sau đó đám người Quân Tiêu Dao cũng rời khỏi tòa cổ điện này.
Bọn họ tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng các loại cơ duyên đều là bị Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly chia nhau.
Phương Hàn đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao không vớt được cả một cọng lông.
Điều này làm sắc mặt Phương Hàn mơ hồ có chút khó coi.
Hơn nữa càng làm trong lòng Phương Hàn tức giận chính là.
Bọn họ còn phát hiện một cây Bất Tử Dược.
Cây Bất Tử Dược kia chính là hai loại quả quấn lấy nhau, một quả có màu xích kim, một quả có màu thủy ngân.
Cây Bất Tử Dược này tản ra một luồng sức mạnh âm dương càn khôn nhật nguyệt.
“Nhật Nguyệt Bất Tử Dược?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Cho dù là ở Tiên Vực, Bất Tử Dược cũng là vật hi hữu.
Lúc trước hoàng nữ Bái Ngọc Nhi của Chu Tước Cổ Quốc vì một cây Bất Tử Dược mà phải quỳ xuống cầu xin.
Có thể thấy được vật như Bất Tử Dược là hết sức hi hữu.
Cho nên phát hiện một gốc cây Bất Tử Dược ở bảo địa như kẽ nứt thập địa cũng là điều có thể lý giải.
Mà tâm tình của Phương Hàn lại vô cùng kích động.
Bởi vì cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược này cực kỳ phù hợp với hắn ta, nếu có thể luyện hóa thì sẽ rất có lợi cho hắn.
Bên cạnh Nhật Nguyệt Bất Tử Dược còn có một quái thai cổ đại hung hãn đang chiếm cứ.
“Đi giải quyết quái thai cổ đại đó đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Nếu Phương Hàn muốn đi theo hắn thì tất nhiên phải làm việc cho hắn.
Phương Hàn nghe vậy thì đáy lòng cũng mơ hồ kích động.
Quân Tiêu Dao này tính để hắn ta giải quyết quái thai cổ đại, sau đó có được Nhật Nguyệt Bất Tử Dược sao?
Nếu là trước đó, Phương Hàn tuyệt đối không nghĩ Quân Tiêu Dao có lòng tốt như vậy.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao đã bị hắn ta lừa gạt, nói không chừng thật sự sẽ cho hắn ta một chút ngon ngọt để nếm thử.
Nghĩ đến đây, Phương Hàn lập tức bùng nổ pháp lực, trực tiếp lao về hướng quái thai cổ đại đó.
Không thể không nói, thực lực của quái thai cổ đại bảo hộ Nhật Nguyệt Bất Tử Dược cực mạnh.
Cho dù Phương Hàn là Nghịch Thiên chi Tử, muốn đối phó với nó cũng cực kỳ gian nan.
Hơn nữa có Quân Tiêu Dao ở bên, hắn ta cũng không tiện lấy tế thần phù chiếu ra để đối kháng.
Bởi vậy đánh có vẻ cực kỳ gian nan.
Nhưng Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly lại đứng một bên xem diễn, lười đến giúp đỡ.
Khương Lạc Ly còn làm quỷ diện với Phương Hàn, yêu kiều hừ một tiếng rồi nói: “Đáng đời!”
Phương Hàn chém giết với con quái thai cổ đại kia chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng vô cùng gian nan mà đánh chết nó.
Hắn ta thở hồng hộc, toàn thân đều là máu tươi và huyết trảo, nhìn có vẻ rất chật vật.
Có Quân Tiêu Dao ở đây, Phương Hàn khó có thể thi triển ra các loại át chủ bài, bởi vậy chỉ có thể gian nan thủ thắng.
Nhưng kết quả cũng tốt.
Phương Hàn thở nhẹ ra một hơi, lộ ra nụ cười nhạt.
Hắn ta xoay người, vừa muốn hái Nhật Nguyệt Bất Tử Dược kia thì nó đã bị một lực hút tóm lấy, cuối cùng dừng lại trong tay Quân Tiêu Dao.
Phương Hàn: “???”
Quân Tiêu Dao cười nhạt, ngược lại đưa Nhật Nguyệt Bất Tử Dược cho Khương Lạc Ly.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Ly lộ ra chút kinh hỉ, nàng nói: “Tiêu Dao ca ca, cái này cho Lạc Ly sao, có quá trân quý không?”
“Không sao, ta cũng không thiếu Bất Tử Dược.” Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói.
“Đa tạ Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly lộ ra nụ cười ngọt ngào, trên gương mặt có hai lúm đồng tiền hiện lên.
Nàng thân là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, cũng không phải thiếu Bất Tử Dược.
Nhưng đây là Quân Tiêu Dao tặng, ý nghĩa không giống nhau.
Đôi mắt to của Khương Lạc Ly chuyển động, sau đó nhón mũi chân, hơi nhảy lên, đánh lén Quân Tiêu Dao một cái, hôn lên má hắn.
“Nha đầu này...” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Cũng may không hôn trúng miệng, bằng không coi như mất nụ hôn đầu tiên.
Quân Tiêu Dao cũng không tùy tùy tiện tiện động tâm với nữ nhân nào, hắn là bạch nguyệt quang cao lãnh trong lòng tất cả nữ nhân.
Nha đầu Khương Lạc Ly này muốn công lược hắn cũng không đơn giản như vậy.
Mà Phương Hàn thấy tình cảnh này thì đơ ra tại chỗ, cả người đều choáng váng.
Hắn ta trăm cay ngàn đắng mới chém giết được quái thai cổ đại, kết quả bảo bối này trực tiếp bị Quân Tiêu Dao cướp đi mất.
Không chỉ như thế, còn mượn hoa hiến phật, đưa cho muội tử Loli.
Quan trọng nhất chính là, muội tử Loli còn dâng lên một nụ hôn.
Chỉ có Phương Hàn hắn cô đơn đứng tại chỗ, vết thương đầy người thì thôi đi, còn ăn một họng thức ăn cho chó.
Con mẹ nó quá thê thảm!
Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc rền vang!
Phương Hàn cảm thấy có mưa băng lạnh lùng đập ầm ầm lên mặt mình.
Quân Tiêu Dao chú ý tới Phương Hàn, đáy mắt hiện lên một tia châm biếm.
Hắn mở miệng nói: “Phương Hàn, ngươi làm không tồi, bản Thần Tử cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, sắc mặt Phương Hàn mới đẹp lên một chút.
Nhưng trái tim hắn ta vẫn đang nhỏ máu.
Bởi vì Nhật Nguyệt Bất Tử Dược này thật sự là quá phù hợp với thể chất của hắn ta.
Quân Tiêu Dao quả thực đang tước đoạt cơ duyên thích hợp nhất với hắn ta.
Nhưng kế tiếp, hành động của Quân Tiêu Dao lại làm Phương Hàn há hốc mồm.
Chỉ thấy Quân Tiêu Dao lấy ra một gốc cây linh dược, đưa cho Phương Hàn.
“A cái này...” Phương Hàn đứng thẳng đơ bất động tại chỗ.
Hắn ta cảm nhận được một luồng ác ý sâu sắc.
Đứng trên linh dược là bảo dược, trên bảo dược là thánh dược, trên thánh dược mới là Bất Tử Dược.
Một cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược của hắn ta chỉ đổi lại một gốc linh dược thôi sao?
Con mẹ nó, còn là linh dược hạ phẩm!
Thân thể Phương Hàn đang run lên nhè nhẹ.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì ra vẻ rất kinh ngạc, lập tức nói: “Không đủ sao, không sao cả.”
Quân Tiêu Dao lại lấy ra một gốc linh dược hạ phẩm.
“Phốc!”
Rốt cuộc Phương Hàn cũng nhịn không được mà hộc ra một ngụm máu tim!
Hết chương 300.