• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 216-220

Chương 216

Nếu Vô Cực Tinh Cung nhúng tay vào, nhất định Huyền Thiên Tông khó thoát khỏi vận mệnh hoàn toàn diệt vong!

“Kết thúc rồi, Huyền Thiên Tông...” Mạc Phàm lẩm bẩm tự nói, khóe miệng mang theo một nụ cười đắc ý.

Nhưng mà, ngay vào thời khắc đó.

Thiên địa như bỗng an tĩnh lại.

Tốc độ chảy của thời gian giống như trở nên thong thả rất nhiều.

Trên trời cao, một kiếm quang mênh mông cuồn cuộn không cách nào hình dung trảm phá mười vạn dặm trời cao, quét ngang thẳng đến đám người Vô Cực Tinh Cung!

Một kiếm bao phủ càn khôn!

Một kiếm đánh nứt trời cao!

Một kiếm, cứ như chặt đứt năm tháng, ngăn cách vạn cổ!

Một bóng dáng bạch y tuyệt thế, siêu nhiên như tiên, cầm một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức thời gian trong tay, chém ra một kiếm quang trảm thiên tuyệt địa!

Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chồng thêm Lục Tiên Kiếm Quyết!

Một kiếm tuyệt thế!

Kiếm quang sắc bén mơ hồ mang theo sức mạnh thời gian vô tận lập tức quét ngang ra!

Một kiếm này quét tới, trận doanh của Vô Cực Tinh Cung lập tức bị quét sạch một khu vực lớn!

Rất nhiều cao thủ của Vô Cực Tinh Cung trực tiếp biến thành bụi bặm, phiêu tán trong thiên địa dưới kiếm quang thời gian phát ra trong nháy mắt đó!

Tất cả những người còn sót lại của Vô Cực Tinh Cung, cả đám đều như hóa ngu si, linh hồn cũng run rẩy trong một kiếm này!

Sau khi một kiếm quang trảm phá thiên địa đảo qua, có một tiếng nói mang theo hàn ý vô tận vang lên: “Kiếm này là Quân gia ta chém ra vì Huyền Thiên Tông!”

Tiếng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt, giống như âm thanh của thần linh vang vọng bên tai mọi người.

Giờ khắc này, toàn bộ cục diện hỗn chiến đều đột nhiên đình trệ, thời gian giống như đọng lại.

Cho dù là Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc, hay là Vô Cực Tinh Cung, trên mặt mọi người đều mang theo chấn động xưa nay chưa từng có!

Kiếm này là Quân gia ta chém ra vì Huyền Thiên Tông!

Đầu óc đám người Huyền Thiên Tông chủ ầm ầm chấn động, như có hàng tỉ lôi đình nổ vang, cả người có chút đờ đẫn.

Sau đó, lại là kinh hỉ tột cùng!

Quân gia!

Là người của chủ thượng Quân gia tới!

Giờ phút này, tất cả tu sĩ Huyền Thiên Tông đều có một cảm giác không chân thật giống như đang nằm mơ.

Quân gia mà bọn họ luôn ngày ngóng đêm trông đã tới rồi sao?

Nơi xa, một bóng dáng thon dài cả người được bao phủ trong tiên quang mông lung đạp lên hư không mà đến.

Hắn mặc một bộ bạch y vô cấu, trong tay cầm một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức thời gian.

Một người...

Một kiếm...

Tiên tư tuyệt thế!

“Trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y (1)...” Một tiểu sư muội trong Huyền Thiên Tông trực tiếp ngây ngốc, lẩm bẩm tự nói.

(1) Nghĩa: Nếu người như chàng mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với y phục màu trắng nữa.

Nàng chưa bao giờ gặp được người siêu nhiên tuyệt tục như thế.

So với Huyền Thiên Tông kinh hỉ phấn chấn.

Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc lại mặt mang kinh hoàng, tâm thần bất an.

Cho dù là Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương trước đó khinh thường Quân gia, giờ phút này cũng nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ thấp thỏm.

Còn về phía Vô Cực Tinh Cung, cả đám người đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Một kiếm vừa rồi của Quân Tiêu Dao quét tới trận doanh Vô Cực Tinh Cung phía đối diện.

Một kiếm qua đi, hơn phân nửa số người trực tiếp biến thành tro bụi, tản ra khắp cả thiên địa.

Chuyện này khủng bố đến mức khiến người ta da đầu tê dại, lông tơ dựng ngược!

Cho dù là một ít cường giả Hư Thần, Chân Thần may mắn sống sót, đối mặt với một kiếm này cũng cảm nhận được cảm giác rất nguy hiểm.

“Khủng bố, quá khủng bố, rốt cuộc người này là ai?” Sắc mặt Mạc Phàm vẫn còn tái nhợt.

Vừa rồi, gã có cảm giác mình như đi đến quỷ môn quan một chuyến.

Mạc Phàm thiếu chút nữa đã tan biến trong kiếm quang kia.

Nếu không phải cuối cùng, người tí hon sao trời trong thân thể gã phóng ra một vòng bảo hộ sao trời để bảo vệ thân thể gã thì e rằng lúc này Mạc Phàm đã sớm biến thành bụi bặm.

Nhìn quanh một vòng, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi: “Bản Thần Tử hạ giới là vì trấn sát thập tội đại tộc, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng xuống hoàng tuyền chưa?”

Lời Quân Tiêu Dao nói khiến các cao thủ trong Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc đều lộ ra vẻ mặt khó coi, trong mắt còn mơ hồ lan tỏa hung quang.

Ngay vào lúc Kim Giác Đại Vương chuẩn bị mở miệng, nói Quân Tiêu Dao không biết tự lượng sức mình.

Đám người Đông Huyền lão tổ xuất hiện.

Hai vị Thánh Nhân, một vị Chuẩn Thánh!

Không thể nói đội hình như vậy là vô địch thiên hạ ở hạ giới, nhưng ít nhất cũng có thể quét ngang tứ phương.

Đối với hạ giới mà nói, cho dù chỉ là một vị Chuẩn Thánh, cũng có khả năng ảnh hưởng đến chiến cuộc, càng đừng nói một lần đã xuất hiện hai vị Thánh Nhân và một vị Chuẩn Thánh.

“Thật tốt quá...” Đám người Huyền Thiên Tông chủ và phó tông chủ đều kích động đến sắc mặt phiếm hồng.

Mà trái tim của các cao thủ trong hai đại tội tộc lại hoàn toàn trầm xuống.

Tương tự với tâm tình của bọn họ còn có Vô Cực Tinh Cung.

Sắc mặt Mạc Phàm khó coi tới cực điểm.

Đã hơn một năm nay, gã hoàn toàn quật khởi, một đường thuận buồm xuôi gió, nói thật cũng đã hơi lâng lâng quá mức.

Đừng nói là thiên kiêu ở hạ giới, cho dù là một ít thiên kiêu Tiên Vực, Mạc Phàm cũng không quá để mắt đến.

Nhưng Quân Tiêu Dao chỉ dùng một kiếm mà đã khiến Mạc Phàm cảm nhận được sợ hãi tử vong.

Gã cảm thấy, cho dù mình có người tí hon sao trời, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao.

“Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc, còn có Vô Cực Tinh Cung, không giữ lại người nào!” Quân Tiêu Dao nói thật bình đạm lạnh nhạt, lại mang theo một cảm giác thiết huyết sát phạt.

Quân Tiêu Dao không có lòng thương hại gì đối với những tội tộc đó.

Nên giết thì cứ giết!

Mà Vô Cực Tinh Cung trợ Trụ vi ngược, còn ra tay thúc đẩy hạo kiếp lần này, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng sẽ không bỏ qua.

“Vâng, cẩn tuân mệnh lênh của Thần Tử đại nhân!”

Ba người Đông Huyền lão tổ đều ra tay.

Hai Thánh Nhân và một Chuẩn Thánh đủ để hoàn toàn đảo ngược chiến cuộc.

“Chư vị đệ tử của Huyền Thiên Tông, phối hợp với chủ thượng Quân gia, hoàn toàn diệt sát tội tộc!” Huyền Thiên Tông chủ quát lớn một tiếng.

“Tuân lệnh!” Chúng tu sĩ Huyền Thiên Tông sĩ khí phấn chấn, bắt đầu tuyệt địa phản kích.

Quân Tiêu Dao cũng ra tay, hắn cầm lấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, một sức mạnh thời gian nồng đậm đang tràn ngập.

Đừng nói là tu sĩ cùng đẳng cấp, cho dù là cao thủ Hợp Đạo, Niết Bàn, Thông Thiên, thậm chí Thần Hỏa, đối mặt với kiếm quang của Quân Tiêu Dao, cũng sẽ sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Lục Tiên Kiếm Quyết cộng thêm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, lại chồng lên sức mạnh cường đại của bản thân Quân Tiêu Dao.

Cao thủ Niết Bàn sẽ bị dễ dàng diệt sát.

Cho dù cao thủ Thông Thiên Cảnh, Thần Hỏa Cảnh cũng sẽ bị thương nặng gần chết.

Hết chương 216.
Chương 217

Quân Tiêu Dao hoành sát tứ phương như vào chỗ không người.

Nghệ Vũ và Tô Tử Quỳnh cũng ra tay, thủ đoạn cũng tàn nhẫn quả quyết.

Mà lúc này, mọi người trong Vô Cực Tinh Cung luống cuống, đã bắt đầu lui lại.

Thật ra bọn họ vốn không cần nhúng tay vào chuyện này, nhưng một lần sảy chân để hận nghìn đời, hiện tại hối hận cũng không kịp.

Vô Cực Tinh Cung cũng không ngờ người của Hoang Cổ Quân gia trên Tiên Vực sẽ tới nhanh như vậy.

Ngay vào lúc Mạc Phàm chuẩn bị lui lại, khóe mắt gã bỗng thoáng nhìn một hình bóng quen thuộc.

“Lưu Thiến Thiến... Ả, sao có thể?” Đầu óc Mạc Phàm ong ong chấn động.

Không phải gã đã tra tấn Lưu Thiến Thiến không ra hình người sao?

Lưu Thiến Thiến càng thê thảm thì gã mới càng thống khoái.

Nhưng hiện tại thì sao?

Chẳng những Lưu Thiến Thiến lành lặn, hơn nữa có vẻ tu vi càng cao hơn trước kia.

Hơn nữa nàng ta còn đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao tác chiến, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang theo sùng bái, si mê, khát khao nồng đậm.

“Đáng chết, đều là do Thần Tử của Quân gia, nhất định là hắn cứu Lưu Thiến Thiến, đáng giận!” Trên huyệt Thái Dương của Mạc Phàm cộm lên gân xanh, vẻ mặt rất hung tợn.

Có thể nói Lưu Thiến Thiến là chấp niệm của gã.

Nàng ta càng thảm thì ý niệm trong lòng Mạc Phàm càng thông thoáng.

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao cứu Lưu Thiến Thiến, không thể nghi ngờ là hoàn toàn làm dấy lên lửa giận trong lòng Mạc Phàm.

“Nếu có cơ hội, ta nhất định phải làm tên Thần Tử Quân gia này hối hận vì đã cứu Lưu Thiến Thiến.” Mạc Phàm lạnh lùng nghĩ thầm, gã cũng bắt đầu rút lui.

Mạc Phàm không ngốc, gã biết hiện tại mình căn bản không có khả năng đánh thắng Quân Tiêu Dao.

Trừ phi gã có thể tìm được bảo tàng tinh cung trong trí nhớ.

Lúc này, Lưu Thiến Thiến cũng chú ý tới Mạc Phàm muốn rời đi, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta phụt ra lửa giận, phát ra một tiếng kêu phẫn nộ: “Mạc Phàm, tên hèn nhát nhà ngươi đừng chạy!”

“Hừm?” Quân Tiêu Dao xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được Mạc Phàm.

Mạc Phàm thấy thế thì lập tức tung ra một lá bùa, dán lên trên người, sau đó gã lập tức hóa thành một ánh sáng bạc rồi bỏ chạy.

“Là hắn sao?” Quân Tiêu Dao chuẩn bị ra tay.

Mà lúc này, một đám cao thủ Vô Cực Tinh Cung lao đến.

Mạc Phàm là trung tâm của Vô Cực Tinh Cung, không thể có sơ suất gì được.

“Châu chấu đá xe.” Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, kiếm phong chấn động, từng tên cao thủ của Vô Cực Tinh Cung đều biến thành bụi bặm thời gian.

“Nghệ Vũ, bắt hắn về đây.” Quân Tiêu Dao truyền âm.

“Tuân lệnh!” Nghệ Vũ lập tức tách ra, toàn thân thiêu đốt Thái Dương Chân Hỏa, hóa thành một diễm quang nóng cháy, lập tức đuổi theo Mạc Phàm kia.

Có Quân Tiêu Dao và đám người Đông Huyền lão tổ gia nhập, chuyện hai đại tội tộc và Vô Cực Tinh Cung tan tác chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà bên kia, Nghệ Vũ cũng đang đuổi theo Mạc Phàm đang trốn chạy.

“Người mà công tử muốn bắt mà mơ tưởng thoát được hay sao?”

Vẻ mặt Nghệ Vũ thật lãnh khốc, một tay đặt lên cung, một tay kéo dây cung.

Chín mũi tên lửa bắn ra, cứ như biến thành chín hỏa điểu nhắm thẳng vào Mạc Phàm mà oanh kích.

Nghệ Vũ có được Phá Vọng Kim Mâu, từ trước đến nay mũi tên hắn bắn ra chưa bao giờ trật.

Mạc Phàm xoay người, thúc giục chiêu thức, ngưng kết ra một đại ấn tinh mang lộng lẫy.

Oanh! Oanh! Oanh...

Chín tiếng nổ vang liên miên trực tiếp chấn vỡ tan đại ấn kia, nhưng Mạc Phàm lại bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Vẻ mặt gã mang theo một tia phẫn hận không cam lòng.

Gã không chỉ không đánh lại Quân Tiêu Dao, thậm chí còn thua cả người theo đuổi của Quân Tiêu Dao!

Đường đường là vai chính của thiên địa mà lại lăn lộn đến mức này cũng khó coi.

“Thúc thủ chịu trói đi!” Nghệ Vũ giơ tay, pháp lực hóa thành cự chưởng, chộp về hướng Mạc Phàm.

Mà lúc này, hư không bỗng vặn vẹo một trận, một bóng dáng chợt lóe qua.

Ngay lập tức, Mạc Phàm đã biến mất khỏi nơi đó.

“Cái gì...”

Cự chưởng pháp lực của Nghệ Vũ thất bại.

Hắn nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm.

Sau một lượt tra rõ chung quanh, Nghệ Vũ vẫn không phát hiện tung tích của Mạc Phàm.

“Là ai cứu hắn, thôi, đi về phục mệnh công tử trước đã.” Nghệ Vũ nhíu mày rồi xoay người rời đi.

Mà bên này, chiến cuộc đã đến gần hồi kết.

Nhân thủ của Quân Tiêu Dao, cộng thêm người của Huyền Thiên Tông, có chừng ba vị Thánh Nhân và hai vị Chuẩn Thánh.

Với sức mạnh này, muốn đẩy ngang một đại lục cũng đã đủ rồi.

Cuối cùng Kim Giác Đại Vương, Ngân Giác Đại Vương và tên Thánh Nhân kia của Vô Cực Tinh Cung đều ngã xuống trong tiếng gào rống không cam lòng.

Tuy bọn chúng cũng là Thánh Nhân, nhưng hiển nhiên thực lực không bằng đám người Đông Huyền lão tổ.

Trong Thánh Nhân cũng có phân chia mạnh và yếu.

Bọn Kim Giác Đại Vương đều ở giai đoạn tiền kỳ hoặc trung kỳ của thánh nhân.

Mà đám người Đông Huyền lão tổ đã là Thánh Nhân tiểu viên mãn.

Chênh lệch trong đó cũng rất lớn.

Bởi vì quy tắc thiên địa hạ giới khá đơn sơ, cho nên dù có thể tu luyện thành Thánh Nhân thì cũng rất khó tu luyện đến tiểu viên mãn hoặc là đại viên mãn.

Sau khi cường giả dẫn đầu bị đánh chết, đa số những tội tộc còn lại đều bị chém giết.

Một bộ phận cực nhỏ may mắn thoát đi, nhưng cũng không cấu thành chút uy hiếp nào.

Tất nhiên đám người Vô Cực Tinh Cung cũng bị diệt sát toàn bộ.

Thi cốt đầy đất, chồng chất thành núi.

Máu tươi hội tụ thành từng một con sông nhỏ.

Trên người mỗi người trong Huyền Thiên Tông đều nhiễm máu, nhưng vẻ mặt của họ lại mang theo kích động và phấn chấn.

Tất cả nữ đệ tử, đại sư tỷ và tiểu sư muội của Huyền Thiên Tông đều mang vẻ mặt tôn kính và khát khao mà nhìn về hướng Quân Tiêu Dao được bao phủ trong quang huy.

Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, đứng sừng sững trên hư không.

Tuy trải qua cuộc chiến kịch liệt, nhưng bạch y trên người hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi.

Hắn đứng ở nơi đó, cứ như một kiếm tiên siêu thoát trần tục.

Những nữ đệ tử của Huyền Thiên Tông hạ giới đã bao giờ nhìn thấy được nhân vật siêu nhiên như vậy, trái tim thiếu nữ của họ đều đang nhộn nhạo.

Mà đám người Huyền Thiên Tông chủ lại tiến lên, trịnh trọng chắp tay nói với Quân Tiêu Dao: “Đa tạ đại ân của chủ thượng Quân gia, đa tạ đại ân của Thần Tử, nếu không phải Thần Tử kịp thời xuất hiện thì chỉ sợ Huyền Thiên Tông chúng ta thật sự sẽ bị huỷ diệt.”

Nhìn những đệ tử còn sót lại của Huyền Thiên Tông, Quân Tiêu Dao hơi trầm ngâm.

Hắn vung tay, vô số những thánh đan, bảo dược, thần nguyên, binh khí xuất hiện, chồng chất thành núi.

Tất cả người của Huyền Thiên Tông đều dại ra, cả đời bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy.

Những thứ hết sức bình thường đối với Quân Tiêu Dao lại là vật báu vô giá mà bọn họ nằm mơ cũng không chiếm được.

Hết chương 217.
Chương 218

“Thần Tử, những thứ đó đều cho chúng ta sao?” Cả tiếng nói của Huyền Thiên Tông chủ cũng đang run rẩy.

Có lẽ những thứ này không coi như đặc biệt trân quý đối với ông ta, nhưng tuyệt đối là đại cơ duyên phong phú dành cho đệ tử môn hạ!

“Mấy năm nay Huyền Thiên Tông thay Quân gia trấn áp tội tộc, thật sự cũng lập công lớn, kế tiếp ta sẽ hoàn toàn huỷ diệt Vô Cực Tinh Cung, toàn bộ Tinh Thần đại lục sẽ do Huyền Thiên Tông các ngươi chưởng quản.” Quân Tiêu Dao nói.

“Đa tạ Thần Tử đại ân!” Đám người Huyền Thiên Tông chủ nghe thấy thế thì trong lòng phấn chấn kích động, lại chắp tay.

Quân Tiêu Dao làm vậy là trực tiếp giao một trong thập địa hạ giới cho Huyền Thiên Tông!

Phần lễ vật này quá nặng quá nặng!

Nhìn Quân Tiêu Dao thuận miệng đã giao một giới cho Huyền Thiên Tông, trong đôi mắt xinh đẹp của rất nhiều nữ đệ tử Huyền Thiên Tông đều liên tục lộ ra tia sáng kỳ dị.

Đây mới là khí độ của Thần Tử Tiên Vực!

“Đúng rồi, Thần Tử đại nhân, lão hủ có một việc nhất định phải báo cho đại nhân.” Huyền Thiên Tông chủ lập tức nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.

“Nhất tộc Cổ Ma và nhất tộc Cổ Yêu cấu kết với tội tộc, có khả năng đã làm phản.” Huyền Thiên Tông chủ nói.

“Hừm, còn có việc này?” Đuôi lông mày Quân Tiêu Dao khẽ nhướng lên.

Năm đại thế lực theo đuổi được Quân gia phái xuống hạ giới gồm Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều, nhất tộc Cổ Thần, nhất tộc Cổ Ma, nhất tộc Cổ Yêu.

Tam tộc Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu trong đó cũng xem như tộc đàn tương tự, cùng loại với Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc.

Nhưng so sánh với Cổ Thần tộc.

Cổ Ma tộc tu luyện ma công, tính cách càng thiên hướng ma tính.

Mà Cổ Yêu tộc thì chứa huyết thống Yêu tộc.

Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy bất ngờ đối với sự phản bội của bọn họ chút nào.

“Bọn chúng tuyệt đối không chịu nổi hậu quả khi phản bội Quân gia.” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên lãnh quang.

Mà lúc này, Nghệ Vũ cũng trở lại.

“Xin lỗi, cô phụ kỳ vọng của công tử, Nghệ Vũ không thể bắt người nọ trở về.” Nghệ Vũ cúi đầu chắp tay.

“Tình huống thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Nghệ Vũ thuật lại tình hình lúc đó cho Quân Tiêu Dao.

“Bị một bóng người cứu đi?” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ chút suy tư.

“Nghệ Vũ làm việc không thành, xin công tử trách phạt!” Nghệ Vũ chủ động nói.

“Thôi bỏ đi, không thể trách ngươi được.” Quân Tiêu Dao xua xua tay.

Tuy thực lực của Nghệ Vũ tuyệt đối có thể nghiền áp Mạc Phàm kia.

Nhưng dù sao Mạc Phàm cũng là vai chính thiên địa của Tinh Thần đại lục, nếu dễ dàng bị bắt lấy trấn áp như vậy thì vai chính của thiên địa không khỏi quá hạ giá.

Điều Quân Tiêu Dao để ý là người cứu Mạc Phàm đi rốt cuộc là ai?

Là cao thủ của Vô Cực Tinh Cung, hay là một người khác?

“Sẽ là ngươi sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy, trong lòng đã có phán đoán.

...

Cùng lúc đó, ở một núi rừng hoang vắng trong Tinh Thần đại lục.

Hư không vặn vẹo một hồi, hai bóng dáng bỗng thoáng hiện.

Một người trong đó là Mạc Phàm.

Gã thở hổn hển, lòng còn sợ hãi, vừa quay đầu muốn thấy rõ là người phương nào cứu mình thì đã cảm nhận được một luồng uy áp cường đại.

Một thiếu niên lam sam đứng trước mặt gã, toàn thân tràn đầy ánh hào quang sao trời.

Khí tức của hắn ta trời sinh đã không hợp với hạ giới, mang theo cảm giác thượng vị.

“Ngươi là thiên kiêu đến từ Tiên Vực?” Sắc mặt Mạc Phàm lập tức biến đổi.

Theo bản năng, gã có một cảm xúc kháng cự và bài xích đối với thiên kiêu của Tiên Vực.

Ở trước mặt người của Tiên Vực, những người hạ giới bọn họ như biến thành con kiến.

“Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.” Bóng dáng tràn ngập hào quang sao trời kia lạnh nhạt nói.

“Ngươi... rốt cuộc Ngươi là ai?” Mạc Phàm lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ.

“Hoang Thiên Tiên Vực... Hoang Cổ Diệp gia, Diệp Tinh Vân!”

“Hoang Cổ thế gia Tiên Vực!” Mạc Phàm lộ ra vẻ mặt cực độ kiêng kỵ, đồng thời cũng mang theo kháng cự.

Có Quân gia trước đó, gã không có chút hảo cảm nào với cái gọi là Hoang Cổ thế gia.

“Yên tâm, Hoang Cổ Diệp gia ta và Hoang Cổ Quân gia cũng không phải một đường, thậm chí ta và Quân Tiêu Dao kia còn có thù oán!” Diệp Tinh Vân hơi nheo mắt lại và nói.

Lúc này Mạc Phàm mới bừng tỉnh.

Thì ra thiên kiêu Hoang Cổ Diệp gia này có quan hệ đối địch với Thần Tử Quân gia.

Nhưng, vì sao Diệp Tinh Vân lại phải cứu gã chứ?

“Tiên Vực công tử, tuy thực cảm kích ngươi ra tay cứu giúp, nhưng nguyên nhân là cái gì?” Mạc Phàm nghi kỵ.

Mặc dù Diệp Tinh Vân có thù oán với Quân Tiêu Dao, nhưng cũng không cần thiết cứu một tiểu nhân vật như gã.

Tuy rằng Mạc Phàm đã quật khởi hơn một năm nay, nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thể lọt vào pháp nhãn của thiên kiêu Tiên Vực.

“Ngươi có thường xuyên mơ một giấc mộng, trong mộng có một tòa tinh cung và một bóng dáng hay không?” Ánh mắt Diệp Tinh Vân thật thâm thúy, hắn ta hỏi.

Thân thể Mạc Phàm chợt chấn động, đồng tử run rẩy, vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Diệp Tinh Vân.

Đây là bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng gã, chỉ có một mình gã biết mà thôi.

Cả những người khác trong Vô Cực Tinh Cung cũng hoàn toàn không hay.

“Xem ra là có.” Diệp Tinh Vân cười.

Còn về vì sao Diệp Tinh Vân biết mà nhắm vào Mạc Phàm?

Nguyên nhân rất đơn giản.

Sau khi thức tỉnh càng nhiều ký ức ở Thiên Đạo Lâu, Diệp Tinh Vân cũng tìm đọc rất nhiều tư liệu.

Cuối cùng mới nhắm vào cường giả truyền kỳ Vô Cực Tinh Quân này.

Mà Vô Cực Tinh Quân có xuất thân từ Tinh Thần đại lục ở hạ giới.

Cho nên Diệp Tinh Vân không chút do dự mà trực tiếp buông xuống Tinh Thần đại lục.

Vừa đến Tinh Thần đại lục, loại cảm ứng trong lúc mơ hồ kia càng thêm mãnh liệt.

Giống như một loại nhân quả.

Diệp Tinh Vân lập tức tìm tới, rốt cuộc cũng nhắm vào Mạc Phàm.

Nhưng khi đó, đại chiến đã mở ra, hiện trường cực kỳ hỗn loạn, Diệp Tinh Vân cũng không ra tay.

Sau đó thì Quân Tiêu Dao đến, càng làm đáy lòng Diệp Tinh Vân lộp bộp một cái, trốn đến rất xa, không dám lộ diện.

Đối mặt với Quân Tiêu Dao, Diệp Tinh Vân chỉ thi hành một tôn chỉ.

Thận trọng!

Thận trọng!

Càng thận trọng!

Có thể cẩu thì cẩu (1)!

(1) Sống tạm bợ chỉ cầu bình an, cho qua chuyện.

Coi như Diệp Tinh Vân sợ Quân Tiêu Dao đi, hắn ta chưa có được cơ duyên bảo tàng thì tuyệt đối sẽ không đối đầu trực diện với Quân Tiêu Dao.

Thẳng đến sau đó, nhìn thấy Mạc Phàm sắp bị Nghệ Vũ bắt lấy, Diệp Tinh Vân mới không thể không ra tay.

Nhìn thấy bí mật của mình bị vạch trần, Mạc Phàm cũng trực tiếp ngả bài: “Nếu công tử biết bí mật của ta, vậy ngươi muốn thế nào?”

Diệp Tinh Vân mỉm cườ vài nói: “Yên tâm, chẳng những ta sẽ không hại ngươi, còn sẽ giúp ngươi một bước lên trời, hẳn ngươi có cất giấu một ít cơ duyên đúng không, rất có thể cơ duyên đó chính là chìa khóa để mở ra bảo tàng tinh cung.”

Hết chương 218.
Chương 219

Mạc Phàm nghe vậy thì lập tức nghĩ tới người tí hon sao trời trong cơ thể mình.

Đó là chìa khóa mở ra bảo tàng tinh cung sao?

Tuy Mạc Phàm vẫn có chút không tin, nhưng đến bây giờ thì những lời nói của Diệp Tinh Vân đều là chính xác.

“Cơ duyên của ngươi có thể giúp chúng ta tìm được bảo tàng tinh cung, đến lúc đó sẽ có một phần của ngươi, hơn nữa ta có thể để ngươi trở thành người theo đuổi của ta, sau đó dẫn ngươi lên Tiên Vực.” Diệp Tinh Vân lạnh nhạt nói.

Hắn ta xem chuyện này như bố thí.

Sắc mặt Mạc Phàm có chút biến đổi, nhưng nó nhỏ đến mức rất khó có thể phát hiện.

Gã đường đường là vai chính của thiên địa, cũng không muốn làm người theo đuổi của bất cứ kẻ nào.

Nhưng Mạc Phàm không biểu lộ ra mà chỉ nói: “Vậy để ta trở về Vô Cực Tinh Cung một chuyến trước.”

Diệp Tinh Vân nghe vậy thì lắc đầu cười lạnh và nói: “Không cần trở về.”

“Lời này có ý gì?” Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

“Lấy tính cách của Quân Tiêu Dao, e là Vô Cực Tinh Cung đã bị huỷ diệt, chúng ta trực tiếp đi tìm bảo tàng tinh cung là được.” Diệp Tinh Vân xua tay và nói.

Mạc Phàm âm thầm cắn răng.

Mà tình hình cũng thật sự giống như Diệp Tinh Vân dự đoán.

Sau khi huỷ diệt tội tộc, Quân Tiêu Dao lập tức dẫn theo Đông Huyền lão tổ và đoàn người Huyền Thiên Tông trực tiếp đi đến đại bản doanh của Vô Cực Tinh Cung.

Vô Cực Tinh Cung nằm ở một nơi tên là Cực Tinh Nhai.

Thân là bá chủ ngày xưa của Tinh Thần đại lục, tất nhiên nội tình của Vô Cực Tinh Cung cũng không phải ít.

Thậm chí còn trận pháp hộ tông có thể chống lại Thánh Nhân trong thời gian ngắn ngủi.

Tin tức cường giả của Quân gia hạ giới, trợ giúp Huyền Thiên Tông quét sạch tội tộc giống như mọc cánh mà truyền khắp hơn phân nửa Tinh Thần đại lục.

Vô Cực Tinh Cung như lâm đại địch, vội vàng khởi động trận pháp hộ tông, tất cả cường giả sẵn sàng đón quân địch.

Bọn họ không lựa chọn trốn đi, bởi vì căn bản không có khả năng chạy thoát.

Mà ở chung quanh Cực Tinh Nhai cũng có rất nhiều thế lực đang quan sát.

Dù sao thì trận chiến này cũng liên quan đến quyền sở hữu Tinh Thần đại lục ngày sau.

Huyền Thiên Tông thắng thì Huyền Thiên Tông sẽ trở thành tân bá chủ.

Nếu bại, Vô Cực Tinh Cung tiếp tục Lã Vọng buông cần (2).

(2) Được xem là biểu trưng cho lòng kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ để làm nên nghiệp lớn

Nhưng lần này, hiển nhiên cũng không ai xem trọng Vô Cực Tinh Cung.

Dù sao thì phe của Huyền Thiên Tông cũng có Quân gia trợ giúp.

Thế lực trên Tiên Vực chính là tồn tại vô địch tại hạ giới.

“Ai, xem ra lần này Vô Cực Tinh Cung đã được truyền thừa ytn Tinh Thần đại lục vô số năm sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt.” Một nam tử áo bào trắng khẽ lắc đầu.

Hắn ta là Thiên Tinh Thánh Tử, đến từ Vẫn Tinh Các, cũng là một thế lực lớn chủ tu thần thông tinh thần.

“Nhưng Vô Cực Tinh Cung chính là bá chủ của Tinh Thần đại lục, cho dù có Quân gia trợ giúp, nhưng muốn hoàn toàn huỷ diệt chúng cũng không đơn giản như vậy.” Một nam tử cường tráng tóc đỏ lắc đầu và nói.

Hắn ta tên là Triệu Liệt, đến từ Viêm Thần Đạo, cũng là thế lực cường đại tương tự như Vẫn Tinh Các, chỉ đứng sau Vô Cực Tinh Cung và Huyền Thiên Tông.

“Nô gia cũng nghe nói, vị Thần Tử Quân gia kia cường đại đến cực điểm, chỉ cần một kiếm đã giết cho mọi người trong Vô Cực Tinh Cung sợ hãi.”

“Vị thiên kiêu Mạc Phàm của Vô Cực Tinh Cung gần đây thanh danh đang lên còn không có cả dũng khí khiêu chiến mà trực tiếp đào tẩu.” Một nữ tử đầy đặn mặc cung trang màu đỏ mỉm cười và nói.

Nàng ta có một đôi mắt đơn phượng, da thịt như ngưng chi, dáng người đẫy đà, mái tóc đẹp đen nhánh được búi lên, trên đó còn cắm một đóa hoa thược dược.

“À, hay là Sở Thánh Nữ tâm động?” Thiên Tinh Thánh Tử cười nhạt và nói.

Nữ tử cung trang màu đỏ này tên là Sở Hồng Y, là Thánh Nữ của Hồng Liên Giáo, xem như một vị thiên chi kiêu nữ rất có diễm danh trên Tinh Thần đại lục.

“Khanh khách, nghe thấy các lời đồn về vị Thần Tử Quân gia kia, cũng khiến nô gia tò mò muốn chết.” Sở Hồng Y không e dè, lập tức lộ ra mị thái xinh đẹp.

“Hừ, những thiên kiêu trên Tiên Vực đó đều là tốt mã giẻ cùi, số người lật thuyền trong mương cũng không ít.” Triệu Liệt nghe vậy thì có chút không thoải mái mà hừ lạnh một tiếng.

“Chậc chậc, mùi chua kìa.” Thiên Tinh Thánh Tử tấm tắc lắc đầu.

Chuyện Triệu Liệt thích Sở Hồng Y sớm đã không phải bí mật gì.

“Ta lại cảm thấy hôm nay Thần Tử Quân gia sẽ làm chúng ta mở rộng tầm mắt.” Sở Hồng Y nói.

Bọn họ tới đây là vì chờ Huyền Thiên Tông và Vô Cực Tinh Cung đại chiến, thuận tiện gặp vị Thần Tử Quân gia trong lời đồn kia một lần.

“Hừ, Hồng Y, đừng nghĩ rằng Thần Tử Quân gia kia quá tốt, đến lúc đó e rằng sẽ làm nàng thất vọng.” Triệu Liệt ganh ghét nên nói không giữ miệng.

“Vậy rửa mắt mong chờ thôi.” Sở Hồng Y cười quyến rũ và nói.

Mà đúng lúc này, phía chân trời nơi xa có chiến ý và sát khí mênh mông cuồn cuộn thổi quét đến.

Thanh thế kia làm lay động cả trời cao và mặt đất!

“Tới rồi, sau trận chiến hôm nay, Tinh Thần đại lục chỉ có thể còn lại một bá chủ!”

Trận chiến này quá mấu chốt, liên quan đến ngày sau ai sẽ là chủ nhân của Tinh Thần đại lục.

Cho nên các thế lực đỉnh cấp là Vẫn Tinh Các, Viêm Thần Đạo, Hồng Liên Giáo đều hội tụ tại đây, muốn chứng kiến trận chiến này.

Cuộc chiến này sẽ ảnh hưởng đến cách cục của Tinh Thần đại lục.

Trên trời cao, thần quang kim sắc mênh mông, một con Cửu Đầu Sư Tử giống như tòa thành hoàng kim đạp không mà đến.

Mỗi khi nó bước ra một bước, sẽ đánh tan cả tảng mây lớn trên bầu trời, thanh thế này làm người ta sợ hãi cực độ.

“Trời ạ, chẳng lẽ là Thái Cổ vương tộc đỉnh cấp trong lời đồn, Cửu Đầu Sư Tử?”

“Đậu xanh rau má, mở mang kiến thức rồi, Cửu Đầu Sư Tử mà trước kia chỉ được nhìn thấy trong sách cổ đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta!”

“Hơn nữa nó còn là tọa kỵ kéo xe của vị Thần Tử của Quân gia đó, trời ạ, không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?”

Bốn phương tám hướng, vô số tiếng ồ lên vang dội.

Chỉ là một con Cửu Đầu Sư Tử đã đủ để khiến những dân bản xứ hạ giới mở rộng tầm mắt.

Có thể nói như vầy, một Cửu Đầu Sư Tử đủ để quét ngang tất cả thiên kiêu thế hệ trẻ ở hạ giới, thậm chí bao gồm cả Mạc Phàm.

Nhưng Cửu Đầu Sư Tử cường đại như thế lại chỉ là tọa kỵ kéo xe của người ta, điều này khiến thiên kiêu hạ giới có chút không thể tin được.

Vậy chẳng phải bọn họ còn không bằng cả tọa kỵ của Thần Tử Quân gia?

“Ha hả, Triệu Liệt, ngươi đánh thắng được Cửu Đầu Sư Tử kia không?” Thiên Tinh Thánh Tử cười chế nhạo.

Hết chương 219.
Chương 220

Vẻ mặt Triệu Liệt có chút khó coi, muốn phản bác, lại không nói nên lời.

Nói gã có thể đánh thắng Cửu Đầu Sư Tử?

Bản thân Triệu Liệt cũng không tin!

“Dùng Cửu Đầu Sư Tử để kéo xe, Thần Tử Quân gia này cũng thật khí phái, không biết bản nhân hắn là nhân vật phong hoa tuyệt đại đến mức nào?”

Đôi mắt đan phượng xinh đẹp của Sở Hồng Y cũng lộ ra tò mò cực độ.

Nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy vị Thần Tử kia của Quân gia.

Mà trừ Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo liễn xa hoàng kim ra, đám người Đông Huyền lão tổ, Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh, và đám tu sĩ của Huyền Thiên Tông gồm Huyền Thiên Tông chủ cũng cùng đến.

Tuy nhân số của bọn họ không phải đặc biệt nhiều, nhưng khí thế kia lại lay động tận trời.

Những người khác thì không bàn tới, chỉ cần ba vị Thánh Nhân và hai vị Chuẩn Thánh đã là chiến lực mang tính quyết định.

“Thực lực thật cường đại, hôm nay Vô Cực Tinh Cung nguy rồi.” Đám người Thiên Tinh Thánh Tử nhìn thấy mà mí mắt giật giật.

Các thế lực Vẫn Tinh Các, Viêm Thần Đạo, Hồng Liên Giáo, nhiều nhất cũng chỉ có cường giả Chuẩn Thánh tọa trấn.

Mà hiện giờ, phía Huyền Thiên Tông lại có ba vị Thánh Nhân, hai vị Chuẩn Thánh.

Thế lực này đủ để dễ dàng bình định ba đại thế lực là Vẫn Tinh Các.

Phía Vô Cực Tinh Cung, đại trận hộ tông đã mở ra, một vòng bảo hộ tinh quang bao phủ toàn bộ Cực Tinh Nhai.

Cho dù là Thánh Nhân, trong chốc lát cũng khó có thể đột phá đại trận hộ tông này.

Mà phía Vô Cực Tinh Cung, hàng ngàn hàng vạn đệ tử Vô Cực Tinh Cung đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cầm đầu còn có hai vị Thánh Nhân và ba vị Chuẩn Thánh.

Không thể không nói, Vô Cực Tinh Cung có thể trở thành bá chủ của Tinh Thần đại lục, nội tình thật sự không thể khinh thường.

“Huyền Thiên Tông chủ, trước kia thật là Vô Cực Tinh Cung chúng ta làm sai, như vậy đi, Vô Cực Tinh Cung chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho Huyền Thiên Tông, hơn nữa ngày sau tuyệt đối không đối địch với Huyền Thiên Tông, được không?” Một tên Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung mở miệng.

Điều này làm rất nhiều thế lực tứ phương đều ngạc nhiên.

Đường đường là bá chủ của Tinh Thần đại lục, vậy mà đánh còn chưa đánh đã e dè rút lui?

Nhưng nghĩ lại, rất nhiều người cũng lý giải.

Người mà Vô Cực Tinh Cung sợ không phải Huyền Thiên Tông, mà là vị Thần Tử Quân gia kia và Hoang Cổ Quân gian đứng sau lưng.

Nói câu không dễ nghe, chỉ một câu của Thần Tử Quân gia, đừng nói là một Vô Cực Tinh Cung, cho dù là toàn bộ Tinh Thần đại lục cũng có thể bị đánh chìm trong vòng một giây.

Hoang Cổ Quân gia giận dữ thì cả Tiên Vực cũng phải run rẩy, càng đừng nói một hạ giới nho nhỏ.

Trước đó, thứ nhất là do Vô Cực Tinh Cung không biết Quân gia sẽ hạ giới nhanh như vậy.

Thứ hai, họ cũng không biết người tới sẽ là Thần Tử của Quân gia.

Sớm biết như thế, có đánh chết Vô Cực Tinh Cung cũng sẽ không nghe Mạc Phàm nói.

Nhìn thấy Vô Cực Tinh Cung chủ động nhận sai, Huyền Thiên Tông chủ nhất thời cũng không biết xử lý thế nào.

Nói thật, bọn họ muốn công phá đại trận hộ tông này cũng không phải chuyện đơn giản.

Bọn họ đưa mắt nhìn về phía liễn xa hoàng kim.

Quân Tiêu Dao mới là người tâm phúc của bọn họ.

Người chung quanh đều cho rằng, Quân Tiêu Dao có khả năng sẽ nhượng bộ.

Bởi vì Vô Cực Tinh Cung đã cúi đầu nhận sai, không cần làm tuyệt tình quá.

Ngay cả Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà, từ trong liễn xa truyền đến tiếng nói vô cùng lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao.

Chỉ có một câu ngắn ngủn: “Hôm nay Vô Cực Tinh Cung, diệt!”

Một chữ diệt vừa dứt, ý sát phạt ngập trời khuếch tán ra.

Quân Tiêu Dao chỉ nói một câu đã khiến thiên địa biến sắc!

“Tuân lệnh Thần Tử, giết!”

Lời của Quân Tiêu Dao vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người không còn do dự mà trực tiếp ra tay.

“Đáng chết, các ngươi một hai muốn cá chết lưới rách sao!?” Sắc mặt Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung khó coi đến cực điểm.

Lão ta không ngờ vị Thần Tử Quân gia này lại cứng rắn như vậy.

“Hừ, cả đại trận hộ tông của chúng ta mà các ngươi cũng khó có thể công phá, còn nói gì đến chuyện huỷ diệt Vô Cực Tinh Cung ta.” Một Thánh Nhân khác lãnh đạm nói.

“Phải không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt buông ra giọng nói nghiền ngẫm.

Rốt cuộc hắn cũng bước ra từ hoàng kim liễn xa.

Thần tư tuấn tú, tiên linh ngọc cốt, chung quanh bao phủ thần huy, cứ như thần linh chi tử giáng trần.

“Đó là Thần Tử Quân gia sao?” Sở Hồng Y thấy thế thì cả người ngây ra.

Ánh mắt nàng ta cũng rất cao, thậm chí xem như bắt bẻ.

Nhưng dù hà khắc như nàng mà cũng không tìm thấy một chút thiếu khuyết đáng tiếc nuối nào trên người Quân Tiêu Dao.

Dường như Quân Tiêu Dao là tồn tại hoàn mỹ nhất trong thiên địa.

So với hắn thì tất cả tuấn kiệt tuổi trẻ trên Tinh Thần đại lục đều không khác gì cặn bã.

Trái tim Thiên Tinh Thánh Tử cũng run lên, cảm nhận được một loại áp bách cực lớn.

Còn về Triệu Liệt, gã tự nhận thực lực của mình đủ để xếp vào một trăm vị trí đầu trong thế hệ trẻ ở Tinh Thần đại lục.

Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, gã lại không dâng lên nổi một tia chiến ý.

“Một cái lồng rách nát chính là cậy vào của các ngươi sao?”

Quân Tiêu Dao dựng tay lên, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm hiện lên.

Kiếm quang sắc nhọn và sức mạnh thời gian đang tràn ngập.

Đồng thời ở ngực của Quân Tiêu Dao cũng có hai tia quang hoa hắc bạch khủng bố đang hội tụ.

“Thần Tử Quân gia muốn làm cái gì?” Rất nhiều tu sĩ các thế lực tứ phương đều nghi hoặc.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc chấn động của mọi người, Quân Tiêu Dao chém ra một kiếm.

Ba tỷ bảy trăm triệu cân thần lực mênh mông, cộng thêm sức mạnh của bảy mươi khối Đại La Tiên Cốt, lại chồng lên sức mạnh của Lục Tiên Kiếm Quyết và Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.

Một kiếm này còn khủng bố hơn kiếm trước đó diệt sát những người trong Vô Cực Tinh Cung!

Không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao còn thúc giục thần thông Chí Tôn Cốt, Luân Hồi Niết Quang!

Luân Hồi Niết Quang hai màu hắc bạch cũng dung hợp vào thức kiếm quang này.

Oanh!

Quân Tiêu Dao vung trảm một kiếm qua, hư không trực tiếp nứt ra một khe nứt to, lộ ra dòng chảy rối loạn đen nhánh của không gian.

Nơi kiếm quang đi qua, tất cả đều bị sức mạnh thời gian và luân hồi bao trùm!

Cả cường giả Thánh Nhân cũng khó có thể công phá đại trận hộ tông kia trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng dưới một kiếm của Quân Tiêu Dao, nó lại phủ kín vết rạn, hỏng mất tan rã.

Chỉ một kiếm của Quân Tiêu Dao!

Đại trận hộ tông, phá!

Hết chương 220.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom