-
Chương 137-139
Chương 137
Dưới sự của thúc giục Dương Bàn, một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức cổ xưa chậm rãi hiện lên từ trong thân thể gã.
Đó không chỉ là một bóng kiếm, mà là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chân thật.
Trên thân kiếm có miêu tả dãy núi con sông, hàng tỉ sinh linh, còn có cảnh tượng dân chúng xa xưa tế bái vào thời viễn cổ.
Cổ kiếm vừa xuất hiện thì đã có một loại uy nghiêm cuồn cuộn tràn ngập, cứ như một tia uy nghiêm phát ra từ Bàn Võ Đại Đế.
Tuy Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chỉ là một phần ba của đế binh Bàn Hoàng Kiếm, nhưng sức mạnh kia cũng không phải cổ thánh binh có thể so bì.
Gần như đã sắp tiếp cận chuẩn đế binh.
Đương nhiên, lấy thực lực của Dương Bàn thì hiển nhiên cũng không thể hoàn toàn thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.
Nói là thúc giục, thật ra gọi là mượn thì càng thỏa đáng hơn một chút.
“A... Chỉ dựa vào một thanh kiếm thôi, vậy mà còn có thể đúng lý hợp tình nói ra như vậy.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Cường đại thật sự là phát ra từ thực lực của bản thân, mà không phải ngoại vật.
Cho nên Quân Tiêu Dao luôn rất chú trọng việc gia tăng thực lực của bản thân, hắn tu luyện thân thể, rất ít dựa vào các loại ngoại vật.
Chẳng lẽ Quân gia không lấy ra nổi chuẩn đế binh sao?
Đương nhiên lấy ra được.
Chỉ cần Quân Tiêu Dao muốn thì đừng nói là chuẩn đế binh, ngay cả cực đạo đế binh chân chính, Quân gia cũng sẽ cho hắn mượn.
Nhưng có tác dụng sao?
Mất đi binh khí thì sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình.
Cho nên giờ phút này, nhìn thấy Dương Bàn mượn dùng sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, Quân Tiêu Dao có vẻ rất khinh thường.
“Để ta đánh tỉnh ngươi đi...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, ngực tỏa ra ánh sáng.
Hắn phát động Chí Tôn Cốt!
….
Dương Bàn mượn dùng sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, mũi kiếm điểm một cái đã phóng ra kiếm quang lộng lẫy.
Một kiếm như có thể cắt qua thiên địa!
Mà Quân Tiêu Dao lại thúc giục sức mạnh của Chí Tôn Cốt.
Một thần hà sáng lạn mãnh liệt phát ra từ ngực hắn, cứ như thần kiếp tẩy lễ từ trên trời giáng xuống.
Hai thức cực chiêu chạm vào, phong lôi chấn động, thiên địa run rẩy, một gợn sóng pháp lực cuồn cuộn thổi quét tứ phương.
Nếu không có Bàn Võ Thần Chủ lấy không gian trói buộc dao động này lại thì những thiên kiêu trẻ tuổi chung quanh tuyệt đối không chết cũng bị thương.
Mà giữa sự va chạm khủng bố đó.
Chỉ thấy Dương Bàn giống như chim gãy cánh, rơi xuống từ trời cao, máu tươi nhiễm đỏ chiến giáp trước ngực.
Mặc dù có thần khải Thiên Mang Giác phòng hộ, cũng không thể giúp gã chống đỡ sóng xung kích kia.
Mà ánh mắt Dương Bàn cũng là nhìn chằm chằm vào chính giữa vụ va chạm.
Gã muốn biết trạng thái của Quân Tiêu Dao.
Nhưng mà, khi quang hoa tan đi, gợn sóng bình ổn.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, trông như xa rời thế gian, vẫn nhàn nhạt đứng tại chỗ.
“Cái này...” Sắc mặt Dương Bàn lập tức cứng đờ.
Tựa như thấy được chuyện không thể tin nhất trên đời.
Gã tung ra cả Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm mà lại không thể mang đến một chút thương tổn nào cho Quân Tiêu Dao?
Giờ khắc này, Dương Bàn bắt đầu hoài nghi, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm mà mình tung ra có phải là giả hay không.
“Không tồi, nếu ngươi có thể hoàn toàn phóng thích sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, nói không chừng thật sự có thể mang đến một chút uy hiếp cho ta, nhưng đáng tiếc...” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Trước đó ở bí cảnh Nguyên Thiên, cả ma thi chí tôn cũng không thể làm hắn bị thương nặng.
Mà hiện giờ mặc dù Dương Bàn tung ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thì có lợi ích gì chứ?
“Chuyện này không có khả năng...” Dương Bàn có chút thất thần.
Cậy vào lớn nhất của gã còn không phải là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sao?
Nhưng hiện tại, đạo tâm của Dương Bàn bắt đầu bất ổn.
“Đang trong lúc đại chiến mà còn thất thần sao?”
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể khẽ động, chợt lóe qua hư không, một tay nghiền áp về hướng Dương Bàn.
Dương Bàn phục hồi tinh thần, cũng vội vàng ngăn cản.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mấy thức liên chiêu làm chấn động đến mức khiến Quan Quân Hầu liên tục hộc máu, mặc dù có thần khải Thiên Mang Giác phòng hộ cũng vô dụng.
Quân Tiêu Dao lại tung ra một chiêu Lục Tiên Kiếm Quyết, kiếm quang cuồn cuộn mà lộng lẫy chém qua ngang trời nhằm về phía Dương Bàn.
Dương Bàn sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng lấy Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm ngăn cản.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, thần khải Thiên Mang Giác trên người Dương Bàn trực tiếp bị kiếm quang cắt ra.
Một vết thương sâu thấy cả xương từ ngực kéo dài thẳng đến bụng.
Nếu không có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm giúp Dương Bàn khôi phục thì sợ là gã đã trực tiếp bỏ mạng.
Oanh!
Quân Tiêu Dao đáp xuống từ trời cao, một chân đạp lên mặt Dương Bàn.
“Nhảy nhót lâu như vậy, hiện tại tỉnh táo lại chưa?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi...” Dương Bàn giãy giụa, nhưng dù làm thế nào cũng không lật người lại được.
Thần lực của Quân Tiêu Dao thiếu chút nữa đã dẫm nát cả đầu của gã.
Cảm giác nhục nhã, phẫn hận, bạo nộ, vô lực...
Đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng Dương Bàn.
Gã thân là Quan Quân Hầu dưới một người, trên vạn người, giống như thổ hoàng đế ở Bàn Võ Thần Triều.
Mà hiện tại, gã lại bị Quân Tiêu Dao dẫm lên mặt trước công chúng, trước vô số thế lực.
Loại sỉ nhục này, chung thân khó quên.
“Công tử...” Trong đám người, hốc mắt Tần Huyên ửng đỏ, kích động đến thân thể mềm mại cũng đang run rẩy.
Kẻ thù khiến nàng vô cùng thống hận, nhưng luôn cảm thấy bất lực, giờ phút này lại bị Quân Tiêu Dao đạp dưới chân, giống như một con chó chết!
“Chu choa, Tiêu Dao ca ca ghê gớm nhất, dẫm chết con bọ cánh cứng to đùng kia đi!” Khương Lạc Ly cũng siết đôi bàn tay trắng như phấn lại, hoan hô lên.
Trước đó Quân Tiêu Dao nói muốn giúp nàng trút giận, hiện tại thì thật sự hả giận.
“Thần Tử Quân gia, vậy đã được rồi.” Cuối cùng, Bàn Võ Thần Chủ trên đài cao cũng lên tiếng.
Dù thế nào Dương Bàn cũng là Quan Quân Hầu của thần triều, bị dẫm lên như vậy thực sự hơi làm Bàn Võ Thần Triều mất mặt.
Võ Minh Nguyệt bên cạnh cũng không thể không thừa nhận, nhìn thấy Dương Bàn thiệt thòi, trong lòng nàng thật sự có chút vui sướng.
Nhưng ngược lại, nàng lại bắt đầu thấp thỏm.
Quân Tiêu Dao đánh bại Dương Bàn, vậy chẳng phải hắn có tư cách trở thành phò mã?
“A... Nếu thần chủ cũng đã lên tiếng, vậy Quân mỗ nể mặt cũng được.” Quân Tiêu Dao cười.
Hắn đá ra một chân, thêm vào cự lực khủng bố.
Tiếng rắc vang lên liên tục, là cốt cách của Dương Bàn đang đứt gãy.
Gã bị một chân đá bay, nện thật mạnh vào một tòa thiên điện.
Cảnh tượng này làm khóe mắt Bàn Võ Thần Chủ hơi run rẩy.
Quân Tiêu Dao cũng biết, muốn giết Dương Bàn dưới cái nhìn chăm chú của Bàn Võ Thần Chủ là không có khả năng.
Hơn nữa, Dương Bàn cũng coi như một cây rau hẹ, ngày sau chưa chắc không có giá trị thu hoạch.
Bàn Hoàng Kiếm, ừm...
Quân Tiêu Dao thừa nhận mình có hơi động tâm.
Chỉ sợ không có ai không động tâm đối với đế binh không.
Hết chương 137.
Chương 138
“Vậy trận so đấu hôm nay...” Bàn Võ Thần Chủ có chút do dự, không biết nên mở miệng thế nào.
Vốn dĩ dựa theo kịch bản, hẳn là Dương Bàn quét ngang tứ phương, sau đó vẻ vang trở thành phò mã, nghênh cưới Võ Minh Nguyệt.
Nhưng hiện tại, nhìn Dương Bàn nằm trong một mảnh phế tích, cả người toàn là máu, vô cùng chật vật, Bàn Võ Thần Chủ cũng không nói ra được là để gã làm phò mã.
“Cũng được, cũng chưa chắc muốn trấn an Dương Bàn thì nhất định phải dùng phương pháp này.” Bàn Võ Thần Chủ suy nghĩ trong lòng.
Nếu có thể mượn sức yêu nghiệt Quân Tiêu Dao này, chẳng phải càng có giá trị hơn mười Dương Bàn?
Nghĩ đến đây, Bàn Võ Thần Chủ mở miệng nói: “Thần Tử Quân gia quả nhiên như lời đồn đãi, có long tư phượng biểu, khí phách vô địch, xem ra là người thích hợp làm phò mã nhất, đã không nghi ngờ gì nữa.”
Một câu của Bàn Võ Thần Chủ lập tức khiến tứ phương ồ lên.
Làm vậy là muốn chiêu Quân Tiêu Dao làm phò mã?
Quân Chiến Thiên cũng không nói gì thêm.
Đây là chuyện của Quân Tiêu Dao, nếu hắn nguyện ý thì Quân gia sẽ không phản đối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Ly lập tức thay đổi, vô cùng khẩn trương, tay nhỏ siết lại với nhau.
Tuy đôi khi Khương Lạc Ly biểu hiện rất ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng cũng cực kỳ thông minh.
Ví dụ như hiện tại, nàng cũng không tiến lên dò hỏi lựa chọn của Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, tất nhiên Khương Lạc Ly không hy vọng Quân Tiêu Dao làm phò mã.
Tuy nam tử ưu tú như Quân Tiêu Dao có tam thê tứ thiếp cũng thực bình thường, nhưng trong lòng Khương Lạc Ly trước sau cũng có cái gai.
Ở bên cạnh, Khương Thánh Y cũng có một tia cảm xúc thấp thỏm.
Nàng cũng không hy vọng Quân Tiêu Dao chấp nhận trở thành phò mã.
“Ta là vì Lạc Ly.” Khương Thánh Y lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng rốt cục là vì sao, chỉ có trong lòng Khương Thánh Y hiểu rõ.
Trừ các nàng ra, còn rất nhiều nữ tu sĩ, fan não tàn sùng bái Quân Tiêu Dao cũng không hy vọng Quân Tiêu Dao làm phò mã.
Các nàng đều là fan bạn gái, ảo tưởng mình có thể trở thành đạo lữ của Quân Tiêu Dao.
Nếu Quân Tiêu Dao đáp ứng trở thành phò mã thì chẳng phải những fan bạn gái đó sẽ tan biến mộng tưởng?
Giờ phút này, trong thiên địa, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Quân Tiêu Dao.
Tiêu Trần cả người là máu, đồng tử cũng vì phẫn nộ mà run rẩy.
Hắn ta không thể tin nổi, nếu Quân Tiêu Dao trở thành phò mã thì hắn ta sẽ cuồng nộ đến mức nào.
Bàn Võ Thần Chủ nhìn thấy Quân Tiêu Dao không lập tức đáp ứng thì hơi nhíu mày, lại ném ra một quả bom.
“Nếu có thể trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều ta thì có thể đạt được một cơ hội tiến vào Bàn Võ Lăng.”
Lời này vừa nói ra thì tứ phương ồ lên!
…
Bàn Võ Lăng là nơi cổ xưa và thần bí nhất của Bàn Võ Thần Triều.
Nghe đồn trong đó có tồn tại liên quan đến Bàn Võ Đại Đế.
Bàn Võ Lăng cũng là bí địa trung tâm nhất của Bàn Võ Thần Triều, nói chung, cả những vương công quý tộc, hoàng tử hoàng nữ cũng khó có thể tiến vào một lần.
Mà hiện tại, Bàn Võ Thần Chủ lại nói, chỉ cần trở thành phò mã thì có thể tiến vào Bàn Võ Lăng một lần.
Đây tuyệt đối là bỏ vốn gốc.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một chút kinh ngạc.
Bàn Võ Thần Chủ này thật bỏ được.
Đến lúc đó Quân Tiêu Dao tùy tiện mang ra một thứ từ Bàn Võ Lăng, rất có thể là vật vô giá.
Đương nhiên, mục đích Quân Tiêu Dao tới Bàn Võ Thần Triều cũng là vì Bàn Võ Lăng.
Một mặt là vì đánh dấu, mặt khác cũng là muốn thức tỉnh dị tượng tiếp theo của Thánh Thể.
Cho nên dù thế nào, Quân Tiêu Dao nhất định phải vào được Bàn Võ Lăng.
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ muốn mượn chuyện này mà trói chặt Quân Tiêu Dao và Bàn Võ Thần Triều lại với nhau, vậy thì suy nghĩ viển vông quá.
Quân Tiêu Dao cũng không nói thêm gì, chỉ đáp: “Vậy có thể để Quân mỗ tiến vào Bàn Võ Lăng không?”
“Quân Tiêu Dao, ngươi chấp nhận rồi sao?” Bàn Võ Thần Chủ cười khẽ.
“Để Quân mỗ tiến vào Bàn Võ Lăng trước đã.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Cho dù là đối mặt với thần triều chi chủ, sắc mặt hắn vẫn không có gợn sóng.
Ánh mắt Bàn Võ Thần Chủ trở nên thâm thúy, ông ta nói: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, nếu không thì trực tiếp thành hôn vào hôm nay đi, Thần Tử Quân gia và trưởng công chúa thần triều ta cũng coi như tuyệt phối.”
Bàn Võ Thần Chủ muốn trực tiếp để Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt gạo nấu thành cơm.
Vậy mới coi như ổn thỏa.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mà lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: “Không được, Minh Nguyệt, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng!”
Người mở miệng là Tiêu Trần.
Trong mắt hắn ta lộ ra tơ máu.
Nếu cuối cùng Võ Minh Nguyệt thật sự ở bên cạnh kẻ thù huyết hải thâm thù của mình thì Tiêu Trần thật sự sẽ nổ tung.
Bị cắm sừng thì bỏ đi, quan trọng là còn ở bên kẻ thù của hắn ta.
Quả thực là gấp đôi vui sướng... Không, là gấp đôi thống khổ.
“Tiêu Trần, ta...” Võ Minh Nguyệt cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Nàng hiểu rõ trong lòng, Tiêu Trần muốn ở cạnh nàng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia nghiền ngẫm, hhtruyền âm với Võ Minh Nguyệt.
Nhưng mà, Võ Minh Nguyệt nghe được lời truyền âm của Quân Tiêu Dao thì kiều nhan đột nhiên xuất hiện một tia nổi giận lạnh như băng.
Bởi vì Quân Tiêu Dao muốn nàng hoàn toàn chặt đứt vọng tưởng của Tiêu Trần.
Nếu như không làm theo lời hắn nói, Quân Tiêu Dao sẽ trực tiếp phơi bày thân phận nữ nô của nàng ra.
“Quân Tiêu Dao, ngươi quá khốn kiếp?!” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng truyền âm.
“A, ta chỉ muốn tốt cho Tiêu Trần, dù sao treo hắn suốt như vậy cũng không tốt, có phải không?”
“Không bằng để hắn chặt đứt niệm tưởng, hoàn toàn buông tay, trời cao biển rộng.”
Quân Tiêu Dao truyền âm, khóe miệng mang theo ý cười, nói rất đường hoàng.
Đương nhiên, mục đích chân chính của Quân Tiêu Dao chỉ là muốn nhìn thử xem sau lưng Tiêu Trần rốt cục còn có cơ duyên gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Võ Minh Nguyệt lộ ra giãy giụa.
Nàng không nói thì thân phận nữ nô sẽ bị phơi bày.
“Ba... Hai...” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật bình đạm, bắt đầu đếm ngược.
Hết chương 138.
Chương 139
Võ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng lên xuống.
“Tiêu Trần, xin lỗi, chung quy chàng và ta là không có khả năng, cứ kết thúc như vậy đi, quên ta đi.”
Khi Võ Minh Nguyệt nói ra lời này, bàn tay ngọc cũng run lên nhè nhẹ.
Tiêu Trần nghe vậy thì ngơ ngác, vẻ mặt dại ra.
“Minh Nguyệt... Nàng ... Nàng nói cái gì?” Tiêu Trần không thể tin vào tai mình.
Võ Minh Nguyệt là nữ nhân tình đầu ý hợp với hắn ta!
Tuy cũng chưa có tiếp xúc thân mật gì, nhưng ở phương diện tình cảm, Tiêu Trần đã coi nàng trở thành nữ nhân của mình.
Kết quả hiện tại Võ Minh Nguyệt lại nói ra lời nói tuyệt tình lạnh nhạt như vậy.
Nói quên thì quên, sao có thể?
Tiêu Trần không thể tin được, trong mắt lan tràn tơ máu, điên cuồng lắc đầu, cắn răng mà nói: “Là bởi vì Bàn Võ Thần Triều tạo áp lực sao, Minh Nguyệt, đó nhất định không phải lời nói thật lòng của nàng!”
Võ Minh Nguyệt thầm cắn cánh môi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Tiếp tục...” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt truyền âm.
Võ Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn, vẫn mở miệng nói: “Tiêu Trần, chàng và ta thật sự không phải người của một thế giới, đều kết thúc rồi.”
Tiêu Trần cứng lại tại chỗ giống như tượng đất.
Võ Minh Nguyệt của giờ phút này khiến hắn ta như thấy được Bái Ngọc Nhi của lúc trước.
Cũng lạnh nhạt, tuyệt tình, trở mặt không biết người như vậy.
Sau đó, hắn ta nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, lửa giận đột nhiên xông lên trán.
“Ta hiểu rồi, là vì Quân Tiêu Dao, nàng cảm thấy hắn tốt hơn có phải không?!” Tiêu Trần gầm lên một tiếng, huyệt Thái Dương sắp nổ mạnh.
Nhất định là vì Võ Minh Nguyệt thấy được biểu hiện ưu tú của Quân Tiêu Dao nên động tâm.
Vì thế mới cự tuyệt hắn ta.
Đây là suy nghĩ hiện tại trong lòng Tiêu Trần.
Thì ra dù hắn ta nỗ lực thế nào thì cũng thua kém Quân Tiêu Dao!
“Võ Minh Nguyệt, tiện nhân ngươi, uổng công ta thật lòng thật dạ với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi có khác gì vị hôn thê phụ lòng Bái Ngọc Nhi kia của ta chứ?”
Tiêu Trần hoàn toàn điên cuồng, mỗi một mạch máu toàn thân đều như đang run rẩy.
Hắn ta mất vị hôn thê.
Phụ thân hắn bị giết.
Thanh Long Cổ Quốc bị huỷ diệt.
Hiện tại, cả hi vọng cuối cùng là Võ Minh Nguyệt cũng vứt bỏ hắn.
Mộng tưởng trở thành phò mã cũng tan biến.
Báo thù càng xa xôi không thể với tới, chênh lệch thực lực giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao sẽ càng ngày càng lớn.
Điên rồi!
Tiêu Trần hoàn toàn điên rồi!
“Làm càn!”
Trên đài, nhìn thấy Tiêu Trần mở miệng mắng Võ Minh Nguyệt là tiện nhân, sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ trầm xuống, phất một tay ra.
Phụt một tiếng!
Tiêu Trần trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi, hung hăng nện xuống mặt đất.
Nếu không có Thanh Long Thượng Nhân âm thầm dùng sức mạnh thần hồn bảo vệ ngũ tạng lục phủ của Tiêu Trần thì có lẽ hắn ta đã trực tiếp ngã xuống.
Nhưng Tiêu Trần như không hề phát giác, vẫn đang điên cuồng cười.
“Ha ha, tất cả mọi người đều phản bội ta, tất cả mọi người rời bỏ ta, ha ha!”
Quần áo cả người Tiêu Trần tả tơi, mặt xám mày tro, trên người toàn là máu, hắn ta đang cười to, vô cùng điên cuồng.
“Không phải như thế, ta bị buộc...” Võ Minh Nguyệt yên lặng rơi lệ, cực kỳ đau lòng.
Quân Tiêu Dao lại lãnh đạm mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước nay hắn không phải thánh mẫu gì, cũng không tự cho mình là ánh sáng chính đạo.
Có đôi khi hắn sẽ có một chút thiện ý, ví dụ như trợ giúp Tần Huyên, tàn nhẫn ngược Dương Bàn.
Nhưng nếu trở thành kẻ địch của Quân Tiêu Dao, vậy phải chuẩn bị tinh thần bị hắn đùa chết.
“Tiêu Trần... Ai...” Thanh Long Thượng Nhân cũng hoàn toàn không biết gì cho phải.
Tiêu Trần thật sự quá thảm, mặc dù có lão trợ giúp thì cũng như thế.
“Không... Tiêu Trần ta còn chưa thua, ta còn có hy vọng cuối cùng...”
Tiêu Trần bỗng phục hồi tinh thần, vẻ mặt mang theo một tia điên cuồng.
“Vị quái thai cổ đại trong cổ sào kia từng nói, chỉ cần ta tìm được máu của chín mươi chín đồng nam và chín mươi chín đồng nữ, giúp nàng phá phong thì nàng sẽ giúp ta thực hiện một nguyện vọng!”
Tiêu Trần nghĩ vậy thì sắc mặt hơi nhăn lại, lộ ra sự điên cuồng trước nay chưa từng có mà.
Trước đó hắn ta cho rằng, chuyện như vậy là táng tận thiên lương.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng không quan trọng nữa.
Chỉ cần có thể giết Quân Tiêu Dao thì Tiêu Trần có nhập ma, có hóa thành lệ quỷ cũng cam lòng.
Tiêu Trần nghiêng ngả lảo đảo, rời khỏi Tử Cấm Thành, vẻ mặt giống như ác quỷ địa ngục!
Võ Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần rời đi, nhưng không thể giữ lại.
Nàng dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Quân Tiêu Dao, âm thầm lạnh lùng truyền âm: “Quân Tiêu Dao, ngươi là ma quỷ ăn người!”
“À, phải không, vậy sao ngươi biết, Tiêu Trần mà ngươi thích không phải ma quỷ?” Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười nghiền ngẫm.
“Không có khả năng, tâm tính hắn kiên nghị như thế, dù gặp phải suy sụp cũng sẽ phấn chấn lên, sẽ không làm ra chuyện nghịch thiên lý đâu.” Võ Minh Nguyệt chắc chắn mà nói.
Đây cũng là nguyên nhân nàng thích Tiêu Trần.
Phẩm cách của Tiêu Trần khiến nàng thưởng thức.
“A... thứ như nhân tâm sẽ thay đổi.” Quân Tiêu Dao cười cười.
…
Nhìn bóng dáng Tiêu Trần nghiêng ngả lảo đảo rời đi, ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Hắn biết, sau lưng Tiêu Trần nhất định còn cất giấu bí mật nào đó.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao âm thầm truyền âm với Quân Trượng Kiếm.
“Trượng Kiếm, âm thầm đi theo Tiêu Trần kia, nhớ kỹ, đừng rút dây động rừng, cũng đừng để hắn phát hiện, chỉ cần truy tung, ghi chép lại là được rồi.”
Quân Trượng Kiếm nghe được truyền âm thì khẽ gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏi nơi đó.
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười.
Không bao lâu nữa, bí mật sau lưng Tiêu Trần sẽ bị vạch trần.
Nhưng trước mắt, quan trọng nhất không phải Tiêu Trần, mà là cơ duyên trong Bàn Võ Lăng.
“Con cáo già này...” Quân Tiêu Dao hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Bàn Võ Thần Chủ.
Rõ ràng Bàn Võ Thần Chủ muốn buộc hắn thừa nhận thân phận phò mã Bàn Võ Thần Triều trước công chúng.
Sau đó, nếu Quân Tiêu Dao làm ra chuyện gì bất lợi với Bàn Võ Thần Triều thì thân phận phò mã nay sẽ là gông xiềng.
Người trong thiên hạ sẽ mắng Quân Tiêu Dao vong ân phụ nghĩa.
“Bàn Võ Thần Chủ thật là cáo già xảo quyệt, muốn hy sinh một Võ Minh Nguyệt để buộc chặt ta và Bàn Võ Thần Triều lại với nhau, nhưng nào có đơn giản như vậy?”
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên nụ cười lạnh.
Tính cách hắn trời sinh đã tự do, không chịu gò bó, sao lại buộc chặt với Bàn Võ Thần Triều kia chứ?
Hơn nữa, thân phận hiện tại của Võ Minh Nguyệt là nữ nô của hắn.
Sao Quân Tiêu Dao có thể liên hôn với nữ nô của mình.
Nếu hắn thật sự muốn thân thể của Võ Minh Nguyệt, động động nô ấn là được, cần gì phải phiền toái tranh giành thân phận phò mã như vậy.
Hết chương 139.
Dưới sự của thúc giục Dương Bàn, một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức cổ xưa chậm rãi hiện lên từ trong thân thể gã.
Đó không chỉ là một bóng kiếm, mà là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chân thật.
Trên thân kiếm có miêu tả dãy núi con sông, hàng tỉ sinh linh, còn có cảnh tượng dân chúng xa xưa tế bái vào thời viễn cổ.
Cổ kiếm vừa xuất hiện thì đã có một loại uy nghiêm cuồn cuộn tràn ngập, cứ như một tia uy nghiêm phát ra từ Bàn Võ Đại Đế.
Tuy Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chỉ là một phần ba của đế binh Bàn Hoàng Kiếm, nhưng sức mạnh kia cũng không phải cổ thánh binh có thể so bì.
Gần như đã sắp tiếp cận chuẩn đế binh.
Đương nhiên, lấy thực lực của Dương Bàn thì hiển nhiên cũng không thể hoàn toàn thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.
Nói là thúc giục, thật ra gọi là mượn thì càng thỏa đáng hơn một chút.
“A... Chỉ dựa vào một thanh kiếm thôi, vậy mà còn có thể đúng lý hợp tình nói ra như vậy.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Cường đại thật sự là phát ra từ thực lực của bản thân, mà không phải ngoại vật.
Cho nên Quân Tiêu Dao luôn rất chú trọng việc gia tăng thực lực của bản thân, hắn tu luyện thân thể, rất ít dựa vào các loại ngoại vật.
Chẳng lẽ Quân gia không lấy ra nổi chuẩn đế binh sao?
Đương nhiên lấy ra được.
Chỉ cần Quân Tiêu Dao muốn thì đừng nói là chuẩn đế binh, ngay cả cực đạo đế binh chân chính, Quân gia cũng sẽ cho hắn mượn.
Nhưng có tác dụng sao?
Mất đi binh khí thì sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình.
Cho nên giờ phút này, nhìn thấy Dương Bàn mượn dùng sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, Quân Tiêu Dao có vẻ rất khinh thường.
“Để ta đánh tỉnh ngươi đi...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, ngực tỏa ra ánh sáng.
Hắn phát động Chí Tôn Cốt!
….
Dương Bàn mượn dùng sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, mũi kiếm điểm một cái đã phóng ra kiếm quang lộng lẫy.
Một kiếm như có thể cắt qua thiên địa!
Mà Quân Tiêu Dao lại thúc giục sức mạnh của Chí Tôn Cốt.
Một thần hà sáng lạn mãnh liệt phát ra từ ngực hắn, cứ như thần kiếp tẩy lễ từ trên trời giáng xuống.
Hai thức cực chiêu chạm vào, phong lôi chấn động, thiên địa run rẩy, một gợn sóng pháp lực cuồn cuộn thổi quét tứ phương.
Nếu không có Bàn Võ Thần Chủ lấy không gian trói buộc dao động này lại thì những thiên kiêu trẻ tuổi chung quanh tuyệt đối không chết cũng bị thương.
Mà giữa sự va chạm khủng bố đó.
Chỉ thấy Dương Bàn giống như chim gãy cánh, rơi xuống từ trời cao, máu tươi nhiễm đỏ chiến giáp trước ngực.
Mặc dù có thần khải Thiên Mang Giác phòng hộ, cũng không thể giúp gã chống đỡ sóng xung kích kia.
Mà ánh mắt Dương Bàn cũng là nhìn chằm chằm vào chính giữa vụ va chạm.
Gã muốn biết trạng thái của Quân Tiêu Dao.
Nhưng mà, khi quang hoa tan đi, gợn sóng bình ổn.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, trông như xa rời thế gian, vẫn nhàn nhạt đứng tại chỗ.
“Cái này...” Sắc mặt Dương Bàn lập tức cứng đờ.
Tựa như thấy được chuyện không thể tin nhất trên đời.
Gã tung ra cả Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm mà lại không thể mang đến một chút thương tổn nào cho Quân Tiêu Dao?
Giờ khắc này, Dương Bàn bắt đầu hoài nghi, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm mà mình tung ra có phải là giả hay không.
“Không tồi, nếu ngươi có thể hoàn toàn phóng thích sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, nói không chừng thật sự có thể mang đến một chút uy hiếp cho ta, nhưng đáng tiếc...” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Trước đó ở bí cảnh Nguyên Thiên, cả ma thi chí tôn cũng không thể làm hắn bị thương nặng.
Mà hiện giờ mặc dù Dương Bàn tung ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thì có lợi ích gì chứ?
“Chuyện này không có khả năng...” Dương Bàn có chút thất thần.
Cậy vào lớn nhất của gã còn không phải là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sao?
Nhưng hiện tại, đạo tâm của Dương Bàn bắt đầu bất ổn.
“Đang trong lúc đại chiến mà còn thất thần sao?”
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể khẽ động, chợt lóe qua hư không, một tay nghiền áp về hướng Dương Bàn.
Dương Bàn phục hồi tinh thần, cũng vội vàng ngăn cản.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mấy thức liên chiêu làm chấn động đến mức khiến Quan Quân Hầu liên tục hộc máu, mặc dù có thần khải Thiên Mang Giác phòng hộ cũng vô dụng.
Quân Tiêu Dao lại tung ra một chiêu Lục Tiên Kiếm Quyết, kiếm quang cuồn cuộn mà lộng lẫy chém qua ngang trời nhằm về phía Dương Bàn.
Dương Bàn sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng lấy Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm ngăn cản.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, thần khải Thiên Mang Giác trên người Dương Bàn trực tiếp bị kiếm quang cắt ra.
Một vết thương sâu thấy cả xương từ ngực kéo dài thẳng đến bụng.
Nếu không có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm giúp Dương Bàn khôi phục thì sợ là gã đã trực tiếp bỏ mạng.
Oanh!
Quân Tiêu Dao đáp xuống từ trời cao, một chân đạp lên mặt Dương Bàn.
“Nhảy nhót lâu như vậy, hiện tại tỉnh táo lại chưa?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi...” Dương Bàn giãy giụa, nhưng dù làm thế nào cũng không lật người lại được.
Thần lực của Quân Tiêu Dao thiếu chút nữa đã dẫm nát cả đầu của gã.
Cảm giác nhục nhã, phẫn hận, bạo nộ, vô lực...
Đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng Dương Bàn.
Gã thân là Quan Quân Hầu dưới một người, trên vạn người, giống như thổ hoàng đế ở Bàn Võ Thần Triều.
Mà hiện tại, gã lại bị Quân Tiêu Dao dẫm lên mặt trước công chúng, trước vô số thế lực.
Loại sỉ nhục này, chung thân khó quên.
“Công tử...” Trong đám người, hốc mắt Tần Huyên ửng đỏ, kích động đến thân thể mềm mại cũng đang run rẩy.
Kẻ thù khiến nàng vô cùng thống hận, nhưng luôn cảm thấy bất lực, giờ phút này lại bị Quân Tiêu Dao đạp dưới chân, giống như một con chó chết!
“Chu choa, Tiêu Dao ca ca ghê gớm nhất, dẫm chết con bọ cánh cứng to đùng kia đi!” Khương Lạc Ly cũng siết đôi bàn tay trắng như phấn lại, hoan hô lên.
Trước đó Quân Tiêu Dao nói muốn giúp nàng trút giận, hiện tại thì thật sự hả giận.
“Thần Tử Quân gia, vậy đã được rồi.” Cuối cùng, Bàn Võ Thần Chủ trên đài cao cũng lên tiếng.
Dù thế nào Dương Bàn cũng là Quan Quân Hầu của thần triều, bị dẫm lên như vậy thực sự hơi làm Bàn Võ Thần Triều mất mặt.
Võ Minh Nguyệt bên cạnh cũng không thể không thừa nhận, nhìn thấy Dương Bàn thiệt thòi, trong lòng nàng thật sự có chút vui sướng.
Nhưng ngược lại, nàng lại bắt đầu thấp thỏm.
Quân Tiêu Dao đánh bại Dương Bàn, vậy chẳng phải hắn có tư cách trở thành phò mã?
“A... Nếu thần chủ cũng đã lên tiếng, vậy Quân mỗ nể mặt cũng được.” Quân Tiêu Dao cười.
Hắn đá ra một chân, thêm vào cự lực khủng bố.
Tiếng rắc vang lên liên tục, là cốt cách của Dương Bàn đang đứt gãy.
Gã bị một chân đá bay, nện thật mạnh vào một tòa thiên điện.
Cảnh tượng này làm khóe mắt Bàn Võ Thần Chủ hơi run rẩy.
Quân Tiêu Dao cũng biết, muốn giết Dương Bàn dưới cái nhìn chăm chú của Bàn Võ Thần Chủ là không có khả năng.
Hơn nữa, Dương Bàn cũng coi như một cây rau hẹ, ngày sau chưa chắc không có giá trị thu hoạch.
Bàn Hoàng Kiếm, ừm...
Quân Tiêu Dao thừa nhận mình có hơi động tâm.
Chỉ sợ không có ai không động tâm đối với đế binh không.
Hết chương 137.
Chương 138
“Vậy trận so đấu hôm nay...” Bàn Võ Thần Chủ có chút do dự, không biết nên mở miệng thế nào.
Vốn dĩ dựa theo kịch bản, hẳn là Dương Bàn quét ngang tứ phương, sau đó vẻ vang trở thành phò mã, nghênh cưới Võ Minh Nguyệt.
Nhưng hiện tại, nhìn Dương Bàn nằm trong một mảnh phế tích, cả người toàn là máu, vô cùng chật vật, Bàn Võ Thần Chủ cũng không nói ra được là để gã làm phò mã.
“Cũng được, cũng chưa chắc muốn trấn an Dương Bàn thì nhất định phải dùng phương pháp này.” Bàn Võ Thần Chủ suy nghĩ trong lòng.
Nếu có thể mượn sức yêu nghiệt Quân Tiêu Dao này, chẳng phải càng có giá trị hơn mười Dương Bàn?
Nghĩ đến đây, Bàn Võ Thần Chủ mở miệng nói: “Thần Tử Quân gia quả nhiên như lời đồn đãi, có long tư phượng biểu, khí phách vô địch, xem ra là người thích hợp làm phò mã nhất, đã không nghi ngờ gì nữa.”
Một câu của Bàn Võ Thần Chủ lập tức khiến tứ phương ồ lên.
Làm vậy là muốn chiêu Quân Tiêu Dao làm phò mã?
Quân Chiến Thiên cũng không nói gì thêm.
Đây là chuyện của Quân Tiêu Dao, nếu hắn nguyện ý thì Quân gia sẽ không phản đối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Ly lập tức thay đổi, vô cùng khẩn trương, tay nhỏ siết lại với nhau.
Tuy đôi khi Khương Lạc Ly biểu hiện rất ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng cũng cực kỳ thông minh.
Ví dụ như hiện tại, nàng cũng không tiến lên dò hỏi lựa chọn của Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, tất nhiên Khương Lạc Ly không hy vọng Quân Tiêu Dao làm phò mã.
Tuy nam tử ưu tú như Quân Tiêu Dao có tam thê tứ thiếp cũng thực bình thường, nhưng trong lòng Khương Lạc Ly trước sau cũng có cái gai.
Ở bên cạnh, Khương Thánh Y cũng có một tia cảm xúc thấp thỏm.
Nàng cũng không hy vọng Quân Tiêu Dao chấp nhận trở thành phò mã.
“Ta là vì Lạc Ly.” Khương Thánh Y lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng rốt cục là vì sao, chỉ có trong lòng Khương Thánh Y hiểu rõ.
Trừ các nàng ra, còn rất nhiều nữ tu sĩ, fan não tàn sùng bái Quân Tiêu Dao cũng không hy vọng Quân Tiêu Dao làm phò mã.
Các nàng đều là fan bạn gái, ảo tưởng mình có thể trở thành đạo lữ của Quân Tiêu Dao.
Nếu Quân Tiêu Dao đáp ứng trở thành phò mã thì chẳng phải những fan bạn gái đó sẽ tan biến mộng tưởng?
Giờ phút này, trong thiên địa, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Quân Tiêu Dao.
Tiêu Trần cả người là máu, đồng tử cũng vì phẫn nộ mà run rẩy.
Hắn ta không thể tin nổi, nếu Quân Tiêu Dao trở thành phò mã thì hắn ta sẽ cuồng nộ đến mức nào.
Bàn Võ Thần Chủ nhìn thấy Quân Tiêu Dao không lập tức đáp ứng thì hơi nhíu mày, lại ném ra một quả bom.
“Nếu có thể trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều ta thì có thể đạt được một cơ hội tiến vào Bàn Võ Lăng.”
Lời này vừa nói ra thì tứ phương ồ lên!
…
Bàn Võ Lăng là nơi cổ xưa và thần bí nhất của Bàn Võ Thần Triều.
Nghe đồn trong đó có tồn tại liên quan đến Bàn Võ Đại Đế.
Bàn Võ Lăng cũng là bí địa trung tâm nhất của Bàn Võ Thần Triều, nói chung, cả những vương công quý tộc, hoàng tử hoàng nữ cũng khó có thể tiến vào một lần.
Mà hiện tại, Bàn Võ Thần Chủ lại nói, chỉ cần trở thành phò mã thì có thể tiến vào Bàn Võ Lăng một lần.
Đây tuyệt đối là bỏ vốn gốc.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một chút kinh ngạc.
Bàn Võ Thần Chủ này thật bỏ được.
Đến lúc đó Quân Tiêu Dao tùy tiện mang ra một thứ từ Bàn Võ Lăng, rất có thể là vật vô giá.
Đương nhiên, mục đích Quân Tiêu Dao tới Bàn Võ Thần Triều cũng là vì Bàn Võ Lăng.
Một mặt là vì đánh dấu, mặt khác cũng là muốn thức tỉnh dị tượng tiếp theo của Thánh Thể.
Cho nên dù thế nào, Quân Tiêu Dao nhất định phải vào được Bàn Võ Lăng.
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ muốn mượn chuyện này mà trói chặt Quân Tiêu Dao và Bàn Võ Thần Triều lại với nhau, vậy thì suy nghĩ viển vông quá.
Quân Tiêu Dao cũng không nói thêm gì, chỉ đáp: “Vậy có thể để Quân mỗ tiến vào Bàn Võ Lăng không?”
“Quân Tiêu Dao, ngươi chấp nhận rồi sao?” Bàn Võ Thần Chủ cười khẽ.
“Để Quân mỗ tiến vào Bàn Võ Lăng trước đã.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Cho dù là đối mặt với thần triều chi chủ, sắc mặt hắn vẫn không có gợn sóng.
Ánh mắt Bàn Võ Thần Chủ trở nên thâm thúy, ông ta nói: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, nếu không thì trực tiếp thành hôn vào hôm nay đi, Thần Tử Quân gia và trưởng công chúa thần triều ta cũng coi như tuyệt phối.”
Bàn Võ Thần Chủ muốn trực tiếp để Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt gạo nấu thành cơm.
Vậy mới coi như ổn thỏa.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mà lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: “Không được, Minh Nguyệt, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng!”
Người mở miệng là Tiêu Trần.
Trong mắt hắn ta lộ ra tơ máu.
Nếu cuối cùng Võ Minh Nguyệt thật sự ở bên cạnh kẻ thù huyết hải thâm thù của mình thì Tiêu Trần thật sự sẽ nổ tung.
Bị cắm sừng thì bỏ đi, quan trọng là còn ở bên kẻ thù của hắn ta.
Quả thực là gấp đôi vui sướng... Không, là gấp đôi thống khổ.
“Tiêu Trần, ta...” Võ Minh Nguyệt cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Nàng hiểu rõ trong lòng, Tiêu Trần muốn ở cạnh nàng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia nghiền ngẫm, hhtruyền âm với Võ Minh Nguyệt.
Nhưng mà, Võ Minh Nguyệt nghe được lời truyền âm của Quân Tiêu Dao thì kiều nhan đột nhiên xuất hiện một tia nổi giận lạnh như băng.
Bởi vì Quân Tiêu Dao muốn nàng hoàn toàn chặt đứt vọng tưởng của Tiêu Trần.
Nếu như không làm theo lời hắn nói, Quân Tiêu Dao sẽ trực tiếp phơi bày thân phận nữ nô của nàng ra.
“Quân Tiêu Dao, ngươi quá khốn kiếp?!” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng truyền âm.
“A, ta chỉ muốn tốt cho Tiêu Trần, dù sao treo hắn suốt như vậy cũng không tốt, có phải không?”
“Không bằng để hắn chặt đứt niệm tưởng, hoàn toàn buông tay, trời cao biển rộng.”
Quân Tiêu Dao truyền âm, khóe miệng mang theo ý cười, nói rất đường hoàng.
Đương nhiên, mục đích chân chính của Quân Tiêu Dao chỉ là muốn nhìn thử xem sau lưng Tiêu Trần rốt cục còn có cơ duyên gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Võ Minh Nguyệt lộ ra giãy giụa.
Nàng không nói thì thân phận nữ nô sẽ bị phơi bày.
“Ba... Hai...” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật bình đạm, bắt đầu đếm ngược.
Hết chương 138.
Chương 139
Võ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng lên xuống.
“Tiêu Trần, xin lỗi, chung quy chàng và ta là không có khả năng, cứ kết thúc như vậy đi, quên ta đi.”
Khi Võ Minh Nguyệt nói ra lời này, bàn tay ngọc cũng run lên nhè nhẹ.
Tiêu Trần nghe vậy thì ngơ ngác, vẻ mặt dại ra.
“Minh Nguyệt... Nàng ... Nàng nói cái gì?” Tiêu Trần không thể tin vào tai mình.
Võ Minh Nguyệt là nữ nhân tình đầu ý hợp với hắn ta!
Tuy cũng chưa có tiếp xúc thân mật gì, nhưng ở phương diện tình cảm, Tiêu Trần đã coi nàng trở thành nữ nhân của mình.
Kết quả hiện tại Võ Minh Nguyệt lại nói ra lời nói tuyệt tình lạnh nhạt như vậy.
Nói quên thì quên, sao có thể?
Tiêu Trần không thể tin được, trong mắt lan tràn tơ máu, điên cuồng lắc đầu, cắn răng mà nói: “Là bởi vì Bàn Võ Thần Triều tạo áp lực sao, Minh Nguyệt, đó nhất định không phải lời nói thật lòng của nàng!”
Võ Minh Nguyệt thầm cắn cánh môi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Tiếp tục...” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt truyền âm.
Võ Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn, vẫn mở miệng nói: “Tiêu Trần, chàng và ta thật sự không phải người của một thế giới, đều kết thúc rồi.”
Tiêu Trần cứng lại tại chỗ giống như tượng đất.
Võ Minh Nguyệt của giờ phút này khiến hắn ta như thấy được Bái Ngọc Nhi của lúc trước.
Cũng lạnh nhạt, tuyệt tình, trở mặt không biết người như vậy.
Sau đó, hắn ta nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, lửa giận đột nhiên xông lên trán.
“Ta hiểu rồi, là vì Quân Tiêu Dao, nàng cảm thấy hắn tốt hơn có phải không?!” Tiêu Trần gầm lên một tiếng, huyệt Thái Dương sắp nổ mạnh.
Nhất định là vì Võ Minh Nguyệt thấy được biểu hiện ưu tú của Quân Tiêu Dao nên động tâm.
Vì thế mới cự tuyệt hắn ta.
Đây là suy nghĩ hiện tại trong lòng Tiêu Trần.
Thì ra dù hắn ta nỗ lực thế nào thì cũng thua kém Quân Tiêu Dao!
“Võ Minh Nguyệt, tiện nhân ngươi, uổng công ta thật lòng thật dạ với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi có khác gì vị hôn thê phụ lòng Bái Ngọc Nhi kia của ta chứ?”
Tiêu Trần hoàn toàn điên cuồng, mỗi một mạch máu toàn thân đều như đang run rẩy.
Hắn ta mất vị hôn thê.
Phụ thân hắn bị giết.
Thanh Long Cổ Quốc bị huỷ diệt.
Hiện tại, cả hi vọng cuối cùng là Võ Minh Nguyệt cũng vứt bỏ hắn.
Mộng tưởng trở thành phò mã cũng tan biến.
Báo thù càng xa xôi không thể với tới, chênh lệch thực lực giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao sẽ càng ngày càng lớn.
Điên rồi!
Tiêu Trần hoàn toàn điên rồi!
“Làm càn!”
Trên đài, nhìn thấy Tiêu Trần mở miệng mắng Võ Minh Nguyệt là tiện nhân, sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ trầm xuống, phất một tay ra.
Phụt một tiếng!
Tiêu Trần trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi, hung hăng nện xuống mặt đất.
Nếu không có Thanh Long Thượng Nhân âm thầm dùng sức mạnh thần hồn bảo vệ ngũ tạng lục phủ của Tiêu Trần thì có lẽ hắn ta đã trực tiếp ngã xuống.
Nhưng Tiêu Trần như không hề phát giác, vẫn đang điên cuồng cười.
“Ha ha, tất cả mọi người đều phản bội ta, tất cả mọi người rời bỏ ta, ha ha!”
Quần áo cả người Tiêu Trần tả tơi, mặt xám mày tro, trên người toàn là máu, hắn ta đang cười to, vô cùng điên cuồng.
“Không phải như thế, ta bị buộc...” Võ Minh Nguyệt yên lặng rơi lệ, cực kỳ đau lòng.
Quân Tiêu Dao lại lãnh đạm mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước nay hắn không phải thánh mẫu gì, cũng không tự cho mình là ánh sáng chính đạo.
Có đôi khi hắn sẽ có một chút thiện ý, ví dụ như trợ giúp Tần Huyên, tàn nhẫn ngược Dương Bàn.
Nhưng nếu trở thành kẻ địch của Quân Tiêu Dao, vậy phải chuẩn bị tinh thần bị hắn đùa chết.
“Tiêu Trần... Ai...” Thanh Long Thượng Nhân cũng hoàn toàn không biết gì cho phải.
Tiêu Trần thật sự quá thảm, mặc dù có lão trợ giúp thì cũng như thế.
“Không... Tiêu Trần ta còn chưa thua, ta còn có hy vọng cuối cùng...”
Tiêu Trần bỗng phục hồi tinh thần, vẻ mặt mang theo một tia điên cuồng.
“Vị quái thai cổ đại trong cổ sào kia từng nói, chỉ cần ta tìm được máu của chín mươi chín đồng nam và chín mươi chín đồng nữ, giúp nàng phá phong thì nàng sẽ giúp ta thực hiện một nguyện vọng!”
Tiêu Trần nghĩ vậy thì sắc mặt hơi nhăn lại, lộ ra sự điên cuồng trước nay chưa từng có mà.
Trước đó hắn ta cho rằng, chuyện như vậy là táng tận thiên lương.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng không quan trọng nữa.
Chỉ cần có thể giết Quân Tiêu Dao thì Tiêu Trần có nhập ma, có hóa thành lệ quỷ cũng cam lòng.
Tiêu Trần nghiêng ngả lảo đảo, rời khỏi Tử Cấm Thành, vẻ mặt giống như ác quỷ địa ngục!
Võ Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần rời đi, nhưng không thể giữ lại.
Nàng dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Quân Tiêu Dao, âm thầm lạnh lùng truyền âm: “Quân Tiêu Dao, ngươi là ma quỷ ăn người!”
“À, phải không, vậy sao ngươi biết, Tiêu Trần mà ngươi thích không phải ma quỷ?” Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười nghiền ngẫm.
“Không có khả năng, tâm tính hắn kiên nghị như thế, dù gặp phải suy sụp cũng sẽ phấn chấn lên, sẽ không làm ra chuyện nghịch thiên lý đâu.” Võ Minh Nguyệt chắc chắn mà nói.
Đây cũng là nguyên nhân nàng thích Tiêu Trần.
Phẩm cách của Tiêu Trần khiến nàng thưởng thức.
“A... thứ như nhân tâm sẽ thay đổi.” Quân Tiêu Dao cười cười.
…
Nhìn bóng dáng Tiêu Trần nghiêng ngả lảo đảo rời đi, ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Hắn biết, sau lưng Tiêu Trần nhất định còn cất giấu bí mật nào đó.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao âm thầm truyền âm với Quân Trượng Kiếm.
“Trượng Kiếm, âm thầm đi theo Tiêu Trần kia, nhớ kỹ, đừng rút dây động rừng, cũng đừng để hắn phát hiện, chỉ cần truy tung, ghi chép lại là được rồi.”
Quân Trượng Kiếm nghe được truyền âm thì khẽ gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏi nơi đó.
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười.
Không bao lâu nữa, bí mật sau lưng Tiêu Trần sẽ bị vạch trần.
Nhưng trước mắt, quan trọng nhất không phải Tiêu Trần, mà là cơ duyên trong Bàn Võ Lăng.
“Con cáo già này...” Quân Tiêu Dao hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Bàn Võ Thần Chủ.
Rõ ràng Bàn Võ Thần Chủ muốn buộc hắn thừa nhận thân phận phò mã Bàn Võ Thần Triều trước công chúng.
Sau đó, nếu Quân Tiêu Dao làm ra chuyện gì bất lợi với Bàn Võ Thần Triều thì thân phận phò mã nay sẽ là gông xiềng.
Người trong thiên hạ sẽ mắng Quân Tiêu Dao vong ân phụ nghĩa.
“Bàn Võ Thần Chủ thật là cáo già xảo quyệt, muốn hy sinh một Võ Minh Nguyệt để buộc chặt ta và Bàn Võ Thần Triều lại với nhau, nhưng nào có đơn giản như vậy?”
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên nụ cười lạnh.
Tính cách hắn trời sinh đã tự do, không chịu gò bó, sao lại buộc chặt với Bàn Võ Thần Triều kia chứ?
Hơn nữa, thân phận hiện tại của Võ Minh Nguyệt là nữ nô của hắn.
Sao Quân Tiêu Dao có thể liên hôn với nữ nô của mình.
Nếu hắn thật sự muốn thân thể của Võ Minh Nguyệt, động động nô ấn là được, cần gì phải phiền toái tranh giành thân phận phò mã như vậy.
Hết chương 139.