-
Chương 134-136
Chương 134
Ngay vào lúc Dương Bàn xuân phong đắc ý, cho rằng đại cục đã định.
Một giọng nói lạnh nhạt mang theo lười nhác truyền đến: “Mới bị bản Thần Tử chụp vào trong đất, hiện tại lại bắt đầu nhảy nhót sao?”
“Hừm?” Dương Bàn nhướng mày, đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Quân Tiêu Dao đặt một tay sau người, nhàn nhạt đứng đó, vẻ mặt mang theo một loại lạnh nhạt trên cao nhìn xuống.
Không sai...
Giống như thần linh quan sát phàm nhân.
Quân Tiêu Dao, đứng ra!
Xôn xao!
Cảnh tượng này khiến tứ phương ồ lên.
“Rốt cuộc Thần Tử Quân gia cũng muốn ra tay sao?”
“Chẳng lẽ hắn cũng muốn tranh đoạt vị trí phò mã?”
“Thú vị, Thần Tử Quân gia ra tay, không biết có thể trấn áp Quan Quân Hầu hay không?”
“Phỏng chừng có hơi khó khăn, dù sao Quan Quân Hầu có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, không dễ đối phó như vậy.”
Mà thiên chi kiêu nữ thế lực khắp nơi và rất nhiều nữ tu sĩ lại có cảm giác tan nát cõi lòng.
“Tiêu Dao ca ca, ngươi...” Khương Lạc Ly đưa tay nhỏ che miệng, không thể tin được.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự muốn cưới Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều?
Tuy Khương Thánh Y chưa nói gì, nhưng đồng tử trong trẻo cũng nao nao, có chút bất ngờ.
Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Tất nhiên hắn không có khả năng đi tranh vị trí phò mã gì đó.
Nữ tử trong thiên hạ này, cho dù là ai, chỉ cần hắn muốn là có thể có được, cần gì phải đi tranh đoạt?
Hơn nữa, có nữ tử nào đáng để Quân Tiêu Dao đi tranh đoạt?
Ít nhất hiện tại hắn chưa gặp được.
Hơn nữa Võ Minh Nguyệt này vốn chính là nữ nô của hắn.
Là vật tư hữu của Quân Tiêu Dao.
Dương Bàn muốn cưới Võ Minh Nguyệt, đã được chủ nhân này đồng ý chưa?
“Quân Tiêu Dao, cũng tốt, nếu ngươi chủ động đứng ra, vậy chúng ta đường đường chính chính đánh một trận.”
“Cái gì mà thần thoại vô địch của Thần Tử Quân gia, trước mặt bản hầu gia thì không là gì cả!” Dương Bàn kiêu ngạo nói.
Gã cho rằng, trước đó sở dĩ mình chật vật như vậy, là vì Quân Tiêu Dao đánh lén.
Nếu đường đường chính chính đánh một trận thì gã sẽ không thua.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì lạnh nhạt lắc lắc đầu.
“Thế nào, không dám sao?” Dương Bàn nhướng mày lên.
Quân Tiêu Dao cười khẽ một tiếng, giẫm một chân xuống mặt đất, bát phương chấn động!
Thân thể hắn bay lên trời cao, cuối cùng hạ xuống đỉnh Tử Cấm Thành!
Hắn từ trên cao nhìn xuống, quan sát chúng sinh!
“Dương Bàn, dựa vào một mình ngươi mà muốn khiêu chiến bản Thần Tử sao?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Ngươi nói vậy mà có ý gì?” Sắc mặt Dương Bàn trầm xuống.
Nhìn Quân Tiêu Dao đứng trên đỉnh Tử Cấm, bạch y lay động, dung nhan tuyệt thế vô song, trong lòng gã đột nhiên có chút khó chịu.
Con mẹ nó quá tao khí.
“Dương Bàn, không phải ta nhằm vào ngươi, ta đang nói những kẻ ngồi đó mưu toan nhằm vào ta... Đều là rác rưởi.”
Một câu vừa dứt, cả trường tĩnh mịch!
Lời này đã không phải chỉ nhằm vào một mình Dương Bàn.
Sắc mặt Tiêu Trần trầm tới cực điểm.
Trong mắt Diệp Tinh Vân hiện lên một tia lãnh lệ .
Sắc mặt Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh cũng khó coi.
Còn có bắc địa Vương gia Vương Cương cũng có chút khó chịu, cảm thấy Quân Tiêu Dao thực sự có chút càn rỡ.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Dương Bàn bùng nổ tức giận.
Rõ ràng Quân Tiêu Dao đang miệt thị, không muốn đơn đả độc đấu với gã.
Quân Tiêu Dao nhìn nhìn Tiêu Trần rồi nói: “Tiêu Trần, bản Thần Tử biết, ngươi rất muốn giết ta, hiện tại cho ngươi cơ hội này.”
Hắn lại nhìn về phía Diệp Tinh Vân.
“Diệp Tinh Vân, buổi tiệc mười tuổi lần trước bị bản Thần Tử trấn áp, chắc trong lòng ngươi cũng rất khó chịu, lần này, cho ngươi cơ hội.”
“Còn có Vạn Hoàng Linh Sơn, muốn ra tay thì bản Thần Tử tiếp.”
“Tóm lại một câu, hôm nay, phía trên hoàng thành, đỉnh Tử Cấm...”
“Một mình Bản Thần Tử đấu với tất cả các ngươi!”
Quân Tiêu Dao nói với giọng thanh lãnh, khoanh tay mà đứng, bạch y triển động, sợi tóc phiêu phiêu.
Hắn đứng sừng sững trên đỉnh Tử Cấm Thành, tựa như... Thần linh!
Oanh!
Câu này giống như cự thạch lăn xuống đại dương mênh mông, làm dậy lên sóng gió động trời.
Cả Tử Cấm Thành, vô số thế lực nhân mã đều trợn mắt há hốc mồm.
Tuy bọn họ biết Quân Tiêu Dao rất mạnh, có vô địch chi tư.
Nhưng lần này cũng không phải là đơn độc đối chiến với một người, mà là khiêu chiến toàn bộ.
Những người khác không nói, chỉ một mình Dương Bàn đã không phải người bình thường có thể đối phó.
Còn có Tiêu Trần, tuy hắn ta bại, nhưng thực lực rõ như ban ngày.
Diệp Tinh Vân của Diệp gia thân mang Tinh Thần Vương Thể, thực lực cũng không cần nhiều lời.
Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ.
Có thể nói, lấy bất cứ ai trong những người này ra cũng có thể quét ngang xưng hùng một phương.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại muốn lấy sức mạnh của một mình để khiêu chiến toàn bộ bọn họ.
Chuyện này quả thực làm nổ tung tròng mắt mọi người!
“Quân Tiêu Dao, ngươi quá cuồng ngạo!” Dương Bàn không chịu đựng được, trực tiếp ra tay, trường thương trong tay đâm thẳng ra, lao về hướng Quân Tiêu Dao.
Gã và Quân Tiêu Dao ước chiến trên đỉnh Tử Cấm, sao có thể chịu đựng được nhục nhã như vậy.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, hắn đưa tay phải ra, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt phóng thích thần quang.
Tiên hà lượn lờ, thần quang hôi hổi, tay như cổ thần, một chưởng có thể làm nổ cả một viên tinh cầu!
Ầm ầm ầm!
Chưởng ấn giáng xuống, khí tượng tráng lệ, như một góc vòm trời sụp đổ rồi rơi xuống.
Phanh!
Dương Bàn trực tiếp bị trấn áp, lại ầm ầm một tiếng lún sâu vào nền đất.
Nhất thời, vạn chúng tĩnh mịch.
Trong Tử Cấm Thành im lặng đến mức nghe thấy được cả tiếng châm rơi...
Hết chương 134.
Chương 135
Tất cả mọi người trừng to đôi mắt, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Trước đó Dương Bàn bị đập lún vào đất, còn có thể nói là bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị.
Vậy hiện tại thì sao?
Quân Tiêu Dao đang đường đường chính chính, trực tiếp tung một chưởng ấn Dương Bàn xuống đất cọ xát.
Cái này thì tính là gì?
Ồ...
Tiếng suýt xoa truyền khắp bát phương.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo hoảng sợ.
“Sao ta cảm thấy, một chiêu vừa rồi của Thần Tử Quân gia có chứa tiên ý?”
“Đúng vậy, vậy cũng quá khủng bố, Thần Tử Quân gia chỉ mới có tu vi Quy Nhất Cảnh mà đã làm người ta cảm thấy giống như tiên thần.”
Quân Tiêu Dao không ra tay thì thôi.
Vừa ra tay đã kinh vi thiên nhân (1)!
(1) khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy
“Sao có thể, sao hắn có thể mạnh đến mức này?” Gương mặt Tiêu Trần cũng dại ra.
Hắn ta cho rằng thực lực hiện giờ của mình đã dần đuổi kịp Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại xem ra, chênh lệch vẫn như lạch trời!
Hắn ta bị Quan Quân Hầu đánh bại, mà hiện tại, Quan Quân Hầu lại bị Quân Tiêu Dao một chưởng chụp vào đất.
Sự tương phản này càng chứng tỏ chênh lệch giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao còn chưa thể ngắn lại!
“Cái tên này...” Vẻ mặt Diệp Tinh Vân cũng trầm trọng rất nhiều.
Mặc dù hắn ta thức tỉnh một ít ký ức, tu vi bắt đầu tăng mạnh.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy Quân Tiêu Dao ra tay, hắn ta vẫn có cảm giác sởn tóc gáy.
Những thiên kiêu còn lại cũng có suy nghĩ này.
Trên khán đài, Võ Minh Nguyệt thấy cảnh tượng này thì nội tâm không biết có cảm giác gì.
May mắn cũng có, giật mình cũng có.
Ít nhất, nếu Quân Tiêu Dao có thể đánh bại Dương Bàn, nàng không cần gả cho Dương Bàn.
Nhưng...
Chẳng lẽ phải gả cho Quân Tiêu Dao?
Võ Minh Nguyệt cắn môi, suy nghĩ miên man trong lòng.
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự muốn cưới nàng làm phò mã, vậy nên làm sao bây giờ?
Nhưng nghĩ lại, lấy tính cách thanh lãnh cao ngạo của Quân Tiêu Dao, phỏng chừng cũng không quá nhìn trúng mình.
Võ Minh Nguyệt nghĩ đến đây thì sắc mặt hơi ảm đạm.
Trong mắt Quân Tiêu Dao, nàng chỉ là một quân cờ dùng để uy hiếp và lợi dụng mà thôi.
Trong chiến cuộc.
Dương Bàn đứng dậy từ mặt đất, sắc mặt lãnh lệ xưa nay chưa từng có.
Gã biết, nếu không dùng đến sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thì căn bản không có khả năng đối phó Quân Tiêu Dao.
Mà lúc này, hai người Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh lại lắc mình đi ra, trực tiếp ra tay với Quân Tiêu Dao.
Mục đích bọn họ tới đây vốn chính là điều tra thực lực của của Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, ta phải báo mối thù trước đó ở Tiên Quỳnh Lâu vào hôm nay!” Phượng Thanh Linh giơ tay, pháp lực hùng hồn hóa thành thất luyện rồi phụt ra.
Hoàng Huyền Nhất cũng ra tay, chung quanh hiện lên phù văn phượng hoàng, cứ như từng đại tinh màu đỏ đậm, oanh kích về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không để bụng, hắn dùng một tay thao túng Binh Phạt Quyết, những thần binh đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa chi chít hiện lên quanh thân, cứ như biến thành một dòng nước lũ kim sắc, thổi quét về hướng hai người kia.
Ầm vang!
Như một viên lại một viên đại tinh nổ tung.
Lấy thực lực hiện giờ của Quân Tiêu Dao, thi triển thủ đoạn nào thì uy lực cũng cực kỳ kinh người.
Phượng Thanh Linh đã chịu trùng kích, oa một tiếng phun ra máu tươi, thân thể mềm mại bay ngược ra sau.
Nàng không chịu được nổi một chiêu của Quân Tiêu Dao.
Hoàng Huyền Nhất còn đỡ, chỉ bị đẩy lui.
Chẳng qua hai tay hắn ta đang run lên nhè nhẹ, trong mắt lộ ra một tia kinh sắc.
Thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa dự đoán của hắn ta!
Đúng lúc này, ánh mắt Diệp Tinh Vân chợt lóe, cũng ra tay.
Hắn ta đẩy ngang một tay, một ngôi sao xuất hiện, ầm vang nghiền áp hư không, dao động kinh người.
“Ừm?” Quân Tiêu Dao khẽ nhướng đuôi mày.
Cảm giác Diệp Tinh Vân mang đến cho hắn luôn có chỗ nào không đúng.
Không đơn thuần chỉ là thực lực tăng lên, mà là một loại biến hóa vi diệu.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới, đôi mắt Diệp Tinh Vân vô cùng thâm thúy, mang theo một cảm giác lạnh lẽo và thăm dò.
Khác xa dáng vẻ thiếu niên kiệt ngạo trước kia.
“Chẳng lẽ...” Trong lòng Quân Tiêu Dao hiện lên suy đoán nào đó.
Hắn cũng không nhàn rỗi, một tay tung ra Nhân Vương Ấn, bóng dáng Đế Hoàng khổng lồ đỉnh thiên địa hiện hóa ra.
Một ấn trấn thiên địa!
Chiêu thức của Diệp Tinh Vân trực tiếp bị phá giải, thân thể hắn ta cũng ầm ầm bị đẩy lui, khí huyết trong ngực quay cuồng không thôi.
“Thực lực của Quân Tiêu Dao đã gia tăng nhanh như vậy sao?” Ánh mắt Diệp Tinh Vân trầm lãnh.
Hắn ta vốn tưởng mình thức tỉnh ký ức rồi thì tốc độ tu luyện đã xem như nghịch thiên.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, tốc độ tu luyện của Quân Tiêu Dao còn nhanh hơn hắn ta.
“Hay là, kể cả đời trước của ta cũng thua kém Quân Tiêu Dao?” Diệp Tinh Vân bỗng nghĩ đến.
Hắn ta lắc lắc đầu, cảm thấy không có khả năng.
Trong trí nhớ của hắn ta, bóng dáng khoác nhật nguyệt sao trời kia tuyệt đối là chí cường giả trong thiên địa.
Sao Quân Tiêu Dao có thể so được?
“Thần Tử Quân gia à, để Vương Cương ta đụng độ một lần!”
Bỗng dưng, bắc địa Vương gia Vương Cương cũng ra tay.
Gã đưa tay tung ra quyền ấn, kim quang chợt phóng, toàn bộ cánh tay như bị nhuộm đẫm thành kim sắc, lạc ấn rất nhiều phù văn.
“Là tuyệt học của Vương gia, Kim Cương Phù Đồ Thủ, nghe đồn là Vương gia có được từ Tiểu Tây Thiên.” Ánh mắt một số người lộ ra dị sắc.
Đây là một môn thần thông cực kỳ cường đại, đánh ra một kích có thể chấn vỡ núi sông, không gì không phá.
“Bắc địa Vương gia?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nổi tiếng nhất Bắc địa Vương gia không có gì khác ngoài vị Vương gia Thiếu Đế có Đại Đế chi tư kia.
Trong mắt Quân Tiêu Dao, hắn ta quả thực là một cây rau hẹ tươi tốt.
Khí vận của Vương gia Thiếu Đế thật sự còn khủng bố hơn cả Dương Bàn.
Vương Cương trước mắt là đệ đệ của Vương Đằng, thực lực cũng không yếu.
Nhưng đáng tiếc gã lại đụng phải Quân Tiêu Dao.
Thậm chí Quân Tiêu Dao còn chưa tung ra thần thông võ học, chỉ đơn thuần đánh ra một quyền.
Dựa vào cường độ thân thể của bản thân Hoang Cổ Thánh Thể là đủ để nghiền áp.
Răng rắc!
Quyền phong hai người đan xen, vẻ mặt Vương Cương đột nhiên thay đổi.
Gã chỉ cảm thấy, một lực phản chấn khủng bố không thể ngăn cản truyền đến từ quyền phong.
Kim Cương Phù Đồ Thủ của gã trực tiếp bị đánh bại, cốt cách toàn bộ cánh tay như rách nát, cả người bay ngược ra sau.
Nhìn thấy Vương Cương bị một kích đánh lui, rất nhiều người đều khiếp sợ.
Hay là ở đây thật sự không có thiên kiêu nào có thể địch lại Quân Tiêu Dao?
“Quân Tiêu Dao, mối thù giết cha, mối hận diệt quốc, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần!”
Tiêu Trần đã nhịn không được, rốt cuộc cũng ra tay.
Hắn ta trực tiếp biến thành hình thái nửa long nhân, thúc giục Thanh Thiên Hóa Long Quyết tới cực hạn.
Sau lưng hắn ta kéo dài ra long dực, ngoài thân phủ đầy vảy, bàn tay biến thành long trảo dữ tợn mà bén nhọn.
Hắn ta có tốc độ cực nhanh, hóa thành một tàn ảnh màu xanh lá, lao đến muốn xé nát Quân Tiêu Dao!
“Tiêu Trần, ngươi cũng nhảy nhót đủ lâu rồi đúng không, là chán sống sao?”
Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt hờ hững, hắn thúc giục long khí, đánh ra một tay, pháp lực ngập trời hóa thành long trảo.
Đó là tuyệt học của Tổ Long Sào, Tiệt Long Thủ!
Oanh!
Kích này của Quân Tiêu Dao thêm vào một tỷ cân cự lực.
Thần lực mênh mông mà cuồn cuộn khiến hư không cũng chấn động, tiếng chém gió bén nhọn mà chói tai.
Phụt!
Kích này gần trực tiếp đánh nát nửa người Tiêu Trần, máu bắn lên trời cao.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật hờ hững, hắn bước ra một bước, trực tiếp xé đôi long dực sau lưng Tiêu Trần xuống!
“A!”
Tiêu Trần phát ra một tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, thân thể bay theo một đường cong rồi đập mạnh xuống đất.
Trước đó bị Quan Quân Hầu đánh bại, hiện tại lại bị Quân Tiêu Dao làm bị thương nặng.
Cuối cùng Tiêu Trần cũng hoàn toàn bại trận.
Hết chương 135.
Chương 136
Toàn bộ Tử Cấm Thành đều lâm vào yên tĩnh.
Nhìn Tiêu Trần ngã thật mạnh xuống đất, rất nhiều người đều lạnh cả người.
Thực lực của Tiêu Trần rõ như ban ngày.
Mà hiện tại, hắn ta lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Trước đó hắn ta và Dương Bàn còn triền đấu hồi lâu.
Từ điểm này thì có thể nhìn ra, thực lực của Dương Bàn tuyệt đối không thể so được với Quân Tiêu Dao.
“Đáng chết!” Vẻ mặt Dương Bàn đanh lại, trường thương đâm thẳng đến, gã lại ra tay.
Hoàng Huyền Nhất cũng tiếp tục xuất thủ.
Phượng Thanh Linh đã bị thương nặng, không thể tấn công nữa.
Sâu trong ánh mắt nàng cũng mang theo kinh sợ, như có bóng ma, không dám đối đầu với Quân Tiêu Dao nữa.
Diệp Tinh Vân và Vương Cương cũng ra tay.
Hiện giờ có tận bốn thiên kiêu là Dương Bàn, Hoàng Huyền Nhất, Diệp Tinh Vân, Vương Cương cùng bao vây Quân Tiêu Dao.
Điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Phải biết là, thiên kiêu trẻ tuổi ai mà không tâm cao khí ngạo.
Nhưng hiện tại, đối mặt với Quân Tiêu Dao như núi lớn không thể lay động, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cùng ra tay.
Giờ phút này Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên đỉnh Tử Cấm, trên chín tầng trời, như thần linh quan sát nhân gian.
Mà bốn người Dương Bàn giống như phàm nhân khiêu chiến thần linh.
Cảnh tượng này giống như bốn vị dũng sĩ cùng đánh một Boss.
Quân Tiêu Dao chính là Boss cuối cùng kia!
“Đến đây đi, cứ việc xông lên, bản Thần Tử ban cho các ngươi cơ hội để giãy giụa!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Dương Bàn phát ra pháp lực toàn thân, rót vào Thương Mang Thần Thương.
Trăm ngàn thương ảnh cùng đâm đến.
Hoàng Huyền Nhất chỉ một ngón tay vào mi tâm mình, ngọn lửa màu đỏ đậm ngập trời giống như dòng nước lũ thổi quét ra.
“Là Phượng Hoàng Thiên Hỏa của Vạn Hoàng Linh Sơn, nghe đồn lữa này có thể đốt sạch vạn vật...”
Rất nhiều người nhìn thấy mà sợ hãi vô cùng.
Diệp Tinh Vân lại luân chuyển đôi tay, cứ như có vô số đại tinh chuyển vờn quanh đôi tay hắn ta, hóa thành một mặt luân bàn.
Đây là thần thông võ học thức tỉnh từ ký ức của hắn ta, Tinh Vẫn Luân Bàn.
Luân bàn vừa xuất hiện thì chém ngang trời cao, giống như vô số sao trời bao la nghiền áp qua.
Vương Cương cũng ra tay, quyền quang chiếu sáng vòm trời, từng dao động như gợn sóng chấn động, đó là một môn tuyệt học của Vương gia, Ba Động Vương Quyền.
Tứ đại thiên kiêu đều tung ra cường chiêu.
Có thể nói, đổi là bất cứ kẻ nào khác đứng ở vị trí của Quân Tiêu Dao đều phải sợ hãi, sẽ sinh ra tuyệt vọng và vô lực.
Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm tới cực điểm.
Có lẽ là vì vô địch quen rồi, Quân Tiêu Dao căn bản không biết cái gì gọi là kiêng kỵ và sợ hãi.
Hắn thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, kim quang toàn thân bay lên trời, hóa thành một đầu tượng thần kim sắc trấn áp thiên hạ.
Tượng thần ngưng kết ra này nhìn sinh động như thật, đè ép cả thiên địa.
Chỉ nhìn uy thế kia một cái đã khiến người ta sợ đến nát gan.
“Khí tức mạnh thật, rốt cục công pháp này của Thần Tử Quân gia từ đâu mà đến?” Một đám tu sĩ dâng lên sóng gió trong lòng, giật mình không thôi.
Vô số người đang quan sát Quân Tiêu Dao một mình chiến đấu với tứ đại thiên kiêu, sẽ có kết quả thế nào.
“Nhất lực phá vạn pháp, trên đời này không có sức mạnh tuyệt đối nào không thể phá vỡ!”
Quân Tiêu Dao ấn tay phải xuống, lại thêm vào sức mạnh của hai mươi khối Đại La Tiên Cốt.
Cộng thêm một tỷ cân thần lực của bản thân Tượng Thần Trấn Ngục Kính, sức mạnh này thật khủng bố!
Ầm vang!
Vòm trời chấn động, chư thiên lật nhào!
Dường như khắp không gian đều bị Quân Tiêu Dao một tay bóp nát!
Phanh!
Hư không sinh ra gió lốc, cứ như không thể chịu được thần lực ngập trời mà Quân Tiêu Dao phát ra!
Oanh!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, truyền khắp toàn bộ hoàng đô thần triều!
Giờ khắc này, mọi người trong hoàng đô đều ngẩng đầu nhìn trời, thấy được cảnh tượng mà cả đời bọn họ cũng khó quên!
Chính giữ vụ va chạm như có một trăm viên đạn hạt nhân nổ tung!
Nhìn lại từ xa xa, giống như vòm trời mở ra một con mắt!
Dù là các cường giả như Bàn Võ Thần Chủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh dị đối với vụ va chạm này.
Bàn Võ Thần Chủ trực tiếp ra tay, hạn chế dao động kinh khủng kia.
Nhưng dù vậy, lồng giam không gian mà ông ta phóng ra vẫn đang chấn động.
Khó có thể tưởng tượng, đó chỉ là chiêu thức do một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh phóng thích.
Giữa loại va chạm cực hạn này.
Bốn tiếng hộc máu vang lên.
Bốn người Dương Bàn, Hoàng Huyền Nhất, Diệp Tinh Vân, Vương Cương ói ra máu tươi như không cần tiền.
Cốt cách của bọn họ vỡ vụn, trên người đều là vết thương, khí tức sa sút đáng kể.
“Sao có thể?!” Hoàng Huyền Nhất lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Diệp Tinh Vân cũng đầu óc trống rỗng, không phục hồi tinh thần lại.
Đôi mắt Vương Cương lộ ra vẻ hoảng sợ .
Cho dù là ca ca của gã, Vương gia Thiếu Đế Vương Đằng, cũng không sánh bằng uy thế này.
Đương nhiên, kinh hãi nhất vẫn là Dương Bàn.
Gã kiêu ngạo kiệt ngạo, không coi ai ra gì, trước đó còn tung tin ra, nói muốn quyết chiến với Quân Tiêu Dao trên đỉnh Tử Cấm.
Kết quả hiện tại, đừng nói một mình gã, cho dù là bốn người cùng xông lên vẫn bị Quân Tiêu Dao nghiền áp.
Tương phản này quá lớn.
Nếu tin tức này truyền ra thì Dương Bàn gã sẽ trở thành trò cười của mọi người trong thiên hạ.
“Không, sao ta lại bại, không có khả năng!” Vẻ mặt Dương Bàn trở nên dữ tợn.
Tính cách bản chất của gã vốn là một tiểu thị dân ích kỷ kiêu ngạo, chỉ vì khí vận nhất thời nên mới có thể bước lên vị trí Quan Quân Hầu hiện giờ.
Giờ phút này gã bị nhục nhã, tất nhiên là thẹn quá thành giận.
Gã trực tiếp điên cuồng thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể.
Một khí tức sinh mệnh tràn ngập, khiến thương thế trên người gã nhanh chóng khôi phục, đạt tới đỉnh cao.
“Đó là sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sao?” Rất nhiều người kinh nghi.
Bàn Võ Thần Chủ lại lẩm bẩm: “Chỉ cần có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong tay, sinh cơ của Dương Bàn khó có thể mất đi, cho nên hắn trời sinh đã đứng trong bất bại chi địa.”
Đây cũng là nguyên nhân Bàn Võ Thần Chủ rất tự tin vào Dương Bàn.
Mà giờ phút này, ba người Diệp Tinh Vân, Hoàng Huyền Nhất, Vương Cương đều trực tiếp rời khỏi chiến trường.
Bọn họ biết, hiện tại bọn họ không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, đừng vội đắc ý, ta cho ngươi nếm thử sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm!”
Hết chương 136.
Ngay vào lúc Dương Bàn xuân phong đắc ý, cho rằng đại cục đã định.
Một giọng nói lạnh nhạt mang theo lười nhác truyền đến: “Mới bị bản Thần Tử chụp vào trong đất, hiện tại lại bắt đầu nhảy nhót sao?”
“Hừm?” Dương Bàn nhướng mày, đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Quân Tiêu Dao đặt một tay sau người, nhàn nhạt đứng đó, vẻ mặt mang theo một loại lạnh nhạt trên cao nhìn xuống.
Không sai...
Giống như thần linh quan sát phàm nhân.
Quân Tiêu Dao, đứng ra!
Xôn xao!
Cảnh tượng này khiến tứ phương ồ lên.
“Rốt cuộc Thần Tử Quân gia cũng muốn ra tay sao?”
“Chẳng lẽ hắn cũng muốn tranh đoạt vị trí phò mã?”
“Thú vị, Thần Tử Quân gia ra tay, không biết có thể trấn áp Quan Quân Hầu hay không?”
“Phỏng chừng có hơi khó khăn, dù sao Quan Quân Hầu có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, không dễ đối phó như vậy.”
Mà thiên chi kiêu nữ thế lực khắp nơi và rất nhiều nữ tu sĩ lại có cảm giác tan nát cõi lòng.
“Tiêu Dao ca ca, ngươi...” Khương Lạc Ly đưa tay nhỏ che miệng, không thể tin được.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự muốn cưới Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều?
Tuy Khương Thánh Y chưa nói gì, nhưng đồng tử trong trẻo cũng nao nao, có chút bất ngờ.
Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Tất nhiên hắn không có khả năng đi tranh vị trí phò mã gì đó.
Nữ tử trong thiên hạ này, cho dù là ai, chỉ cần hắn muốn là có thể có được, cần gì phải đi tranh đoạt?
Hơn nữa, có nữ tử nào đáng để Quân Tiêu Dao đi tranh đoạt?
Ít nhất hiện tại hắn chưa gặp được.
Hơn nữa Võ Minh Nguyệt này vốn chính là nữ nô của hắn.
Là vật tư hữu của Quân Tiêu Dao.
Dương Bàn muốn cưới Võ Minh Nguyệt, đã được chủ nhân này đồng ý chưa?
“Quân Tiêu Dao, cũng tốt, nếu ngươi chủ động đứng ra, vậy chúng ta đường đường chính chính đánh một trận.”
“Cái gì mà thần thoại vô địch của Thần Tử Quân gia, trước mặt bản hầu gia thì không là gì cả!” Dương Bàn kiêu ngạo nói.
Gã cho rằng, trước đó sở dĩ mình chật vật như vậy, là vì Quân Tiêu Dao đánh lén.
Nếu đường đường chính chính đánh một trận thì gã sẽ không thua.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì lạnh nhạt lắc lắc đầu.
“Thế nào, không dám sao?” Dương Bàn nhướng mày lên.
Quân Tiêu Dao cười khẽ một tiếng, giẫm một chân xuống mặt đất, bát phương chấn động!
Thân thể hắn bay lên trời cao, cuối cùng hạ xuống đỉnh Tử Cấm Thành!
Hắn từ trên cao nhìn xuống, quan sát chúng sinh!
“Dương Bàn, dựa vào một mình ngươi mà muốn khiêu chiến bản Thần Tử sao?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Ngươi nói vậy mà có ý gì?” Sắc mặt Dương Bàn trầm xuống.
Nhìn Quân Tiêu Dao đứng trên đỉnh Tử Cấm, bạch y lay động, dung nhan tuyệt thế vô song, trong lòng gã đột nhiên có chút khó chịu.
Con mẹ nó quá tao khí.
“Dương Bàn, không phải ta nhằm vào ngươi, ta đang nói những kẻ ngồi đó mưu toan nhằm vào ta... Đều là rác rưởi.”
Một câu vừa dứt, cả trường tĩnh mịch!
Lời này đã không phải chỉ nhằm vào một mình Dương Bàn.
Sắc mặt Tiêu Trần trầm tới cực điểm.
Trong mắt Diệp Tinh Vân hiện lên một tia lãnh lệ .
Sắc mặt Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh cũng khó coi.
Còn có bắc địa Vương gia Vương Cương cũng có chút khó chịu, cảm thấy Quân Tiêu Dao thực sự có chút càn rỡ.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Dương Bàn bùng nổ tức giận.
Rõ ràng Quân Tiêu Dao đang miệt thị, không muốn đơn đả độc đấu với gã.
Quân Tiêu Dao nhìn nhìn Tiêu Trần rồi nói: “Tiêu Trần, bản Thần Tử biết, ngươi rất muốn giết ta, hiện tại cho ngươi cơ hội này.”
Hắn lại nhìn về phía Diệp Tinh Vân.
“Diệp Tinh Vân, buổi tiệc mười tuổi lần trước bị bản Thần Tử trấn áp, chắc trong lòng ngươi cũng rất khó chịu, lần này, cho ngươi cơ hội.”
“Còn có Vạn Hoàng Linh Sơn, muốn ra tay thì bản Thần Tử tiếp.”
“Tóm lại một câu, hôm nay, phía trên hoàng thành, đỉnh Tử Cấm...”
“Một mình Bản Thần Tử đấu với tất cả các ngươi!”
Quân Tiêu Dao nói với giọng thanh lãnh, khoanh tay mà đứng, bạch y triển động, sợi tóc phiêu phiêu.
Hắn đứng sừng sững trên đỉnh Tử Cấm Thành, tựa như... Thần linh!
Oanh!
Câu này giống như cự thạch lăn xuống đại dương mênh mông, làm dậy lên sóng gió động trời.
Cả Tử Cấm Thành, vô số thế lực nhân mã đều trợn mắt há hốc mồm.
Tuy bọn họ biết Quân Tiêu Dao rất mạnh, có vô địch chi tư.
Nhưng lần này cũng không phải là đơn độc đối chiến với một người, mà là khiêu chiến toàn bộ.
Những người khác không nói, chỉ một mình Dương Bàn đã không phải người bình thường có thể đối phó.
Còn có Tiêu Trần, tuy hắn ta bại, nhưng thực lực rõ như ban ngày.
Diệp Tinh Vân của Diệp gia thân mang Tinh Thần Vương Thể, thực lực cũng không cần nhiều lời.
Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ.
Có thể nói, lấy bất cứ ai trong những người này ra cũng có thể quét ngang xưng hùng một phương.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại muốn lấy sức mạnh của một mình để khiêu chiến toàn bộ bọn họ.
Chuyện này quả thực làm nổ tung tròng mắt mọi người!
“Quân Tiêu Dao, ngươi quá cuồng ngạo!” Dương Bàn không chịu đựng được, trực tiếp ra tay, trường thương trong tay đâm thẳng ra, lao về hướng Quân Tiêu Dao.
Gã và Quân Tiêu Dao ước chiến trên đỉnh Tử Cấm, sao có thể chịu đựng được nhục nhã như vậy.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, hắn đưa tay phải ra, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt phóng thích thần quang.
Tiên hà lượn lờ, thần quang hôi hổi, tay như cổ thần, một chưởng có thể làm nổ cả một viên tinh cầu!
Ầm ầm ầm!
Chưởng ấn giáng xuống, khí tượng tráng lệ, như một góc vòm trời sụp đổ rồi rơi xuống.
Phanh!
Dương Bàn trực tiếp bị trấn áp, lại ầm ầm một tiếng lún sâu vào nền đất.
Nhất thời, vạn chúng tĩnh mịch.
Trong Tử Cấm Thành im lặng đến mức nghe thấy được cả tiếng châm rơi...
Hết chương 134.
Chương 135
Tất cả mọi người trừng to đôi mắt, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Trước đó Dương Bàn bị đập lún vào đất, còn có thể nói là bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị.
Vậy hiện tại thì sao?
Quân Tiêu Dao đang đường đường chính chính, trực tiếp tung một chưởng ấn Dương Bàn xuống đất cọ xát.
Cái này thì tính là gì?
Ồ...
Tiếng suýt xoa truyền khắp bát phương.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo hoảng sợ.
“Sao ta cảm thấy, một chiêu vừa rồi của Thần Tử Quân gia có chứa tiên ý?”
“Đúng vậy, vậy cũng quá khủng bố, Thần Tử Quân gia chỉ mới có tu vi Quy Nhất Cảnh mà đã làm người ta cảm thấy giống như tiên thần.”
Quân Tiêu Dao không ra tay thì thôi.
Vừa ra tay đã kinh vi thiên nhân (1)!
(1) khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy
“Sao có thể, sao hắn có thể mạnh đến mức này?” Gương mặt Tiêu Trần cũng dại ra.
Hắn ta cho rằng thực lực hiện giờ của mình đã dần đuổi kịp Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại xem ra, chênh lệch vẫn như lạch trời!
Hắn ta bị Quan Quân Hầu đánh bại, mà hiện tại, Quan Quân Hầu lại bị Quân Tiêu Dao một chưởng chụp vào đất.
Sự tương phản này càng chứng tỏ chênh lệch giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao còn chưa thể ngắn lại!
“Cái tên này...” Vẻ mặt Diệp Tinh Vân cũng trầm trọng rất nhiều.
Mặc dù hắn ta thức tỉnh một ít ký ức, tu vi bắt đầu tăng mạnh.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy Quân Tiêu Dao ra tay, hắn ta vẫn có cảm giác sởn tóc gáy.
Những thiên kiêu còn lại cũng có suy nghĩ này.
Trên khán đài, Võ Minh Nguyệt thấy cảnh tượng này thì nội tâm không biết có cảm giác gì.
May mắn cũng có, giật mình cũng có.
Ít nhất, nếu Quân Tiêu Dao có thể đánh bại Dương Bàn, nàng không cần gả cho Dương Bàn.
Nhưng...
Chẳng lẽ phải gả cho Quân Tiêu Dao?
Võ Minh Nguyệt cắn môi, suy nghĩ miên man trong lòng.
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự muốn cưới nàng làm phò mã, vậy nên làm sao bây giờ?
Nhưng nghĩ lại, lấy tính cách thanh lãnh cao ngạo của Quân Tiêu Dao, phỏng chừng cũng không quá nhìn trúng mình.
Võ Minh Nguyệt nghĩ đến đây thì sắc mặt hơi ảm đạm.
Trong mắt Quân Tiêu Dao, nàng chỉ là một quân cờ dùng để uy hiếp và lợi dụng mà thôi.
Trong chiến cuộc.
Dương Bàn đứng dậy từ mặt đất, sắc mặt lãnh lệ xưa nay chưa từng có.
Gã biết, nếu không dùng đến sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thì căn bản không có khả năng đối phó Quân Tiêu Dao.
Mà lúc này, hai người Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh lại lắc mình đi ra, trực tiếp ra tay với Quân Tiêu Dao.
Mục đích bọn họ tới đây vốn chính là điều tra thực lực của của Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, ta phải báo mối thù trước đó ở Tiên Quỳnh Lâu vào hôm nay!” Phượng Thanh Linh giơ tay, pháp lực hùng hồn hóa thành thất luyện rồi phụt ra.
Hoàng Huyền Nhất cũng ra tay, chung quanh hiện lên phù văn phượng hoàng, cứ như từng đại tinh màu đỏ đậm, oanh kích về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không để bụng, hắn dùng một tay thao túng Binh Phạt Quyết, những thần binh đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa chi chít hiện lên quanh thân, cứ như biến thành một dòng nước lũ kim sắc, thổi quét về hướng hai người kia.
Ầm vang!
Như một viên lại một viên đại tinh nổ tung.
Lấy thực lực hiện giờ của Quân Tiêu Dao, thi triển thủ đoạn nào thì uy lực cũng cực kỳ kinh người.
Phượng Thanh Linh đã chịu trùng kích, oa một tiếng phun ra máu tươi, thân thể mềm mại bay ngược ra sau.
Nàng không chịu được nổi một chiêu của Quân Tiêu Dao.
Hoàng Huyền Nhất còn đỡ, chỉ bị đẩy lui.
Chẳng qua hai tay hắn ta đang run lên nhè nhẹ, trong mắt lộ ra một tia kinh sắc.
Thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa dự đoán của hắn ta!
Đúng lúc này, ánh mắt Diệp Tinh Vân chợt lóe, cũng ra tay.
Hắn ta đẩy ngang một tay, một ngôi sao xuất hiện, ầm vang nghiền áp hư không, dao động kinh người.
“Ừm?” Quân Tiêu Dao khẽ nhướng đuôi mày.
Cảm giác Diệp Tinh Vân mang đến cho hắn luôn có chỗ nào không đúng.
Không đơn thuần chỉ là thực lực tăng lên, mà là một loại biến hóa vi diệu.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới, đôi mắt Diệp Tinh Vân vô cùng thâm thúy, mang theo một cảm giác lạnh lẽo và thăm dò.
Khác xa dáng vẻ thiếu niên kiệt ngạo trước kia.
“Chẳng lẽ...” Trong lòng Quân Tiêu Dao hiện lên suy đoán nào đó.
Hắn cũng không nhàn rỗi, một tay tung ra Nhân Vương Ấn, bóng dáng Đế Hoàng khổng lồ đỉnh thiên địa hiện hóa ra.
Một ấn trấn thiên địa!
Chiêu thức của Diệp Tinh Vân trực tiếp bị phá giải, thân thể hắn ta cũng ầm ầm bị đẩy lui, khí huyết trong ngực quay cuồng không thôi.
“Thực lực của Quân Tiêu Dao đã gia tăng nhanh như vậy sao?” Ánh mắt Diệp Tinh Vân trầm lãnh.
Hắn ta vốn tưởng mình thức tỉnh ký ức rồi thì tốc độ tu luyện đã xem như nghịch thiên.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, tốc độ tu luyện của Quân Tiêu Dao còn nhanh hơn hắn ta.
“Hay là, kể cả đời trước của ta cũng thua kém Quân Tiêu Dao?” Diệp Tinh Vân bỗng nghĩ đến.
Hắn ta lắc lắc đầu, cảm thấy không có khả năng.
Trong trí nhớ của hắn ta, bóng dáng khoác nhật nguyệt sao trời kia tuyệt đối là chí cường giả trong thiên địa.
Sao Quân Tiêu Dao có thể so được?
“Thần Tử Quân gia à, để Vương Cương ta đụng độ một lần!”
Bỗng dưng, bắc địa Vương gia Vương Cương cũng ra tay.
Gã đưa tay tung ra quyền ấn, kim quang chợt phóng, toàn bộ cánh tay như bị nhuộm đẫm thành kim sắc, lạc ấn rất nhiều phù văn.
“Là tuyệt học của Vương gia, Kim Cương Phù Đồ Thủ, nghe đồn là Vương gia có được từ Tiểu Tây Thiên.” Ánh mắt một số người lộ ra dị sắc.
Đây là một môn thần thông cực kỳ cường đại, đánh ra một kích có thể chấn vỡ núi sông, không gì không phá.
“Bắc địa Vương gia?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nổi tiếng nhất Bắc địa Vương gia không có gì khác ngoài vị Vương gia Thiếu Đế có Đại Đế chi tư kia.
Trong mắt Quân Tiêu Dao, hắn ta quả thực là một cây rau hẹ tươi tốt.
Khí vận của Vương gia Thiếu Đế thật sự còn khủng bố hơn cả Dương Bàn.
Vương Cương trước mắt là đệ đệ của Vương Đằng, thực lực cũng không yếu.
Nhưng đáng tiếc gã lại đụng phải Quân Tiêu Dao.
Thậm chí Quân Tiêu Dao còn chưa tung ra thần thông võ học, chỉ đơn thuần đánh ra một quyền.
Dựa vào cường độ thân thể của bản thân Hoang Cổ Thánh Thể là đủ để nghiền áp.
Răng rắc!
Quyền phong hai người đan xen, vẻ mặt Vương Cương đột nhiên thay đổi.
Gã chỉ cảm thấy, một lực phản chấn khủng bố không thể ngăn cản truyền đến từ quyền phong.
Kim Cương Phù Đồ Thủ của gã trực tiếp bị đánh bại, cốt cách toàn bộ cánh tay như rách nát, cả người bay ngược ra sau.
Nhìn thấy Vương Cương bị một kích đánh lui, rất nhiều người đều khiếp sợ.
Hay là ở đây thật sự không có thiên kiêu nào có thể địch lại Quân Tiêu Dao?
“Quân Tiêu Dao, mối thù giết cha, mối hận diệt quốc, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần!”
Tiêu Trần đã nhịn không được, rốt cuộc cũng ra tay.
Hắn ta trực tiếp biến thành hình thái nửa long nhân, thúc giục Thanh Thiên Hóa Long Quyết tới cực hạn.
Sau lưng hắn ta kéo dài ra long dực, ngoài thân phủ đầy vảy, bàn tay biến thành long trảo dữ tợn mà bén nhọn.
Hắn ta có tốc độ cực nhanh, hóa thành một tàn ảnh màu xanh lá, lao đến muốn xé nát Quân Tiêu Dao!
“Tiêu Trần, ngươi cũng nhảy nhót đủ lâu rồi đúng không, là chán sống sao?”
Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt hờ hững, hắn thúc giục long khí, đánh ra một tay, pháp lực ngập trời hóa thành long trảo.
Đó là tuyệt học của Tổ Long Sào, Tiệt Long Thủ!
Oanh!
Kích này của Quân Tiêu Dao thêm vào một tỷ cân cự lực.
Thần lực mênh mông mà cuồn cuộn khiến hư không cũng chấn động, tiếng chém gió bén nhọn mà chói tai.
Phụt!
Kích này gần trực tiếp đánh nát nửa người Tiêu Trần, máu bắn lên trời cao.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật hờ hững, hắn bước ra một bước, trực tiếp xé đôi long dực sau lưng Tiêu Trần xuống!
“A!”
Tiêu Trần phát ra một tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, thân thể bay theo một đường cong rồi đập mạnh xuống đất.
Trước đó bị Quan Quân Hầu đánh bại, hiện tại lại bị Quân Tiêu Dao làm bị thương nặng.
Cuối cùng Tiêu Trần cũng hoàn toàn bại trận.
Hết chương 135.
Chương 136
Toàn bộ Tử Cấm Thành đều lâm vào yên tĩnh.
Nhìn Tiêu Trần ngã thật mạnh xuống đất, rất nhiều người đều lạnh cả người.
Thực lực của Tiêu Trần rõ như ban ngày.
Mà hiện tại, hắn ta lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Trước đó hắn ta và Dương Bàn còn triền đấu hồi lâu.
Từ điểm này thì có thể nhìn ra, thực lực của Dương Bàn tuyệt đối không thể so được với Quân Tiêu Dao.
“Đáng chết!” Vẻ mặt Dương Bàn đanh lại, trường thương đâm thẳng đến, gã lại ra tay.
Hoàng Huyền Nhất cũng tiếp tục xuất thủ.
Phượng Thanh Linh đã bị thương nặng, không thể tấn công nữa.
Sâu trong ánh mắt nàng cũng mang theo kinh sợ, như có bóng ma, không dám đối đầu với Quân Tiêu Dao nữa.
Diệp Tinh Vân và Vương Cương cũng ra tay.
Hiện giờ có tận bốn thiên kiêu là Dương Bàn, Hoàng Huyền Nhất, Diệp Tinh Vân, Vương Cương cùng bao vây Quân Tiêu Dao.
Điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Phải biết là, thiên kiêu trẻ tuổi ai mà không tâm cao khí ngạo.
Nhưng hiện tại, đối mặt với Quân Tiêu Dao như núi lớn không thể lay động, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cùng ra tay.
Giờ phút này Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên đỉnh Tử Cấm, trên chín tầng trời, như thần linh quan sát nhân gian.
Mà bốn người Dương Bàn giống như phàm nhân khiêu chiến thần linh.
Cảnh tượng này giống như bốn vị dũng sĩ cùng đánh một Boss.
Quân Tiêu Dao chính là Boss cuối cùng kia!
“Đến đây đi, cứ việc xông lên, bản Thần Tử ban cho các ngươi cơ hội để giãy giụa!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Dương Bàn phát ra pháp lực toàn thân, rót vào Thương Mang Thần Thương.
Trăm ngàn thương ảnh cùng đâm đến.
Hoàng Huyền Nhất chỉ một ngón tay vào mi tâm mình, ngọn lửa màu đỏ đậm ngập trời giống như dòng nước lũ thổi quét ra.
“Là Phượng Hoàng Thiên Hỏa của Vạn Hoàng Linh Sơn, nghe đồn lữa này có thể đốt sạch vạn vật...”
Rất nhiều người nhìn thấy mà sợ hãi vô cùng.
Diệp Tinh Vân lại luân chuyển đôi tay, cứ như có vô số đại tinh chuyển vờn quanh đôi tay hắn ta, hóa thành một mặt luân bàn.
Đây là thần thông võ học thức tỉnh từ ký ức của hắn ta, Tinh Vẫn Luân Bàn.
Luân bàn vừa xuất hiện thì chém ngang trời cao, giống như vô số sao trời bao la nghiền áp qua.
Vương Cương cũng ra tay, quyền quang chiếu sáng vòm trời, từng dao động như gợn sóng chấn động, đó là một môn tuyệt học của Vương gia, Ba Động Vương Quyền.
Tứ đại thiên kiêu đều tung ra cường chiêu.
Có thể nói, đổi là bất cứ kẻ nào khác đứng ở vị trí của Quân Tiêu Dao đều phải sợ hãi, sẽ sinh ra tuyệt vọng và vô lực.
Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm tới cực điểm.
Có lẽ là vì vô địch quen rồi, Quân Tiêu Dao căn bản không biết cái gì gọi là kiêng kỵ và sợ hãi.
Hắn thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, kim quang toàn thân bay lên trời, hóa thành một đầu tượng thần kim sắc trấn áp thiên hạ.
Tượng thần ngưng kết ra này nhìn sinh động như thật, đè ép cả thiên địa.
Chỉ nhìn uy thế kia một cái đã khiến người ta sợ đến nát gan.
“Khí tức mạnh thật, rốt cục công pháp này của Thần Tử Quân gia từ đâu mà đến?” Một đám tu sĩ dâng lên sóng gió trong lòng, giật mình không thôi.
Vô số người đang quan sát Quân Tiêu Dao một mình chiến đấu với tứ đại thiên kiêu, sẽ có kết quả thế nào.
“Nhất lực phá vạn pháp, trên đời này không có sức mạnh tuyệt đối nào không thể phá vỡ!”
Quân Tiêu Dao ấn tay phải xuống, lại thêm vào sức mạnh của hai mươi khối Đại La Tiên Cốt.
Cộng thêm một tỷ cân thần lực của bản thân Tượng Thần Trấn Ngục Kính, sức mạnh này thật khủng bố!
Ầm vang!
Vòm trời chấn động, chư thiên lật nhào!
Dường như khắp không gian đều bị Quân Tiêu Dao một tay bóp nát!
Phanh!
Hư không sinh ra gió lốc, cứ như không thể chịu được thần lực ngập trời mà Quân Tiêu Dao phát ra!
Oanh!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, truyền khắp toàn bộ hoàng đô thần triều!
Giờ khắc này, mọi người trong hoàng đô đều ngẩng đầu nhìn trời, thấy được cảnh tượng mà cả đời bọn họ cũng khó quên!
Chính giữ vụ va chạm như có một trăm viên đạn hạt nhân nổ tung!
Nhìn lại từ xa xa, giống như vòm trời mở ra một con mắt!
Dù là các cường giả như Bàn Võ Thần Chủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh dị đối với vụ va chạm này.
Bàn Võ Thần Chủ trực tiếp ra tay, hạn chế dao động kinh khủng kia.
Nhưng dù vậy, lồng giam không gian mà ông ta phóng ra vẫn đang chấn động.
Khó có thể tưởng tượng, đó chỉ là chiêu thức do một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh phóng thích.
Giữa loại va chạm cực hạn này.
Bốn tiếng hộc máu vang lên.
Bốn người Dương Bàn, Hoàng Huyền Nhất, Diệp Tinh Vân, Vương Cương ói ra máu tươi như không cần tiền.
Cốt cách của bọn họ vỡ vụn, trên người đều là vết thương, khí tức sa sút đáng kể.
“Sao có thể?!” Hoàng Huyền Nhất lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Diệp Tinh Vân cũng đầu óc trống rỗng, không phục hồi tinh thần lại.
Đôi mắt Vương Cương lộ ra vẻ hoảng sợ .
Cho dù là ca ca của gã, Vương gia Thiếu Đế Vương Đằng, cũng không sánh bằng uy thế này.
Đương nhiên, kinh hãi nhất vẫn là Dương Bàn.
Gã kiêu ngạo kiệt ngạo, không coi ai ra gì, trước đó còn tung tin ra, nói muốn quyết chiến với Quân Tiêu Dao trên đỉnh Tử Cấm.
Kết quả hiện tại, đừng nói một mình gã, cho dù là bốn người cùng xông lên vẫn bị Quân Tiêu Dao nghiền áp.
Tương phản này quá lớn.
Nếu tin tức này truyền ra thì Dương Bàn gã sẽ trở thành trò cười của mọi người trong thiên hạ.
“Không, sao ta lại bại, không có khả năng!” Vẻ mặt Dương Bàn trở nên dữ tợn.
Tính cách bản chất của gã vốn là một tiểu thị dân ích kỷ kiêu ngạo, chỉ vì khí vận nhất thời nên mới có thể bước lên vị trí Quan Quân Hầu hiện giờ.
Giờ phút này gã bị nhục nhã, tất nhiên là thẹn quá thành giận.
Gã trực tiếp điên cuồng thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể.
Một khí tức sinh mệnh tràn ngập, khiến thương thế trên người gã nhanh chóng khôi phục, đạt tới đỉnh cao.
“Đó là sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sao?” Rất nhiều người kinh nghi.
Bàn Võ Thần Chủ lại lẩm bẩm: “Chỉ cần có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong tay, sinh cơ của Dương Bàn khó có thể mất đi, cho nên hắn trời sinh đã đứng trong bất bại chi địa.”
Đây cũng là nguyên nhân Bàn Võ Thần Chủ rất tự tin vào Dương Bàn.
Mà giờ phút này, ba người Diệp Tinh Vân, Hoàng Huyền Nhất, Vương Cương đều trực tiếp rời khỏi chiến trường.
Bọn họ biết, hiện tại bọn họ không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, đừng vội đắc ý, ta cho ngươi nếm thử sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm!”
Hết chương 136.