-
Chương 90-92
Chương 90 Tung ra Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, trảm cánh tay Cơ Huyền, thu hết cơ duyên, công đức viên mãn (2)
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là một trong ngũ đại thần quyết có tên tuổi ngang hàng với Lục Tiên Kiếm Quyết.
Tuy chiêu thức hiện tại Quân Tiêu Dao thi triển ra không có khả năng mang uy lực khủng bố như Nguyên Thiên Chí Tôn, nhưng cũng không thể khinh thường.
Đoản kiếm chém ra, đạo tắc tràn ngập, hư không chung quanh như bị tua nhỏ, phát ra tiếng rít vang dội.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người không dự đoán được.
Cơ Huyền cũng không đoán trước được.
Mà tốc độ của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm lại quá nhanh.
Cơ Huyền không có cả thời gian tung ra vật hộ thân.
Phụt!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Cơ Huyền đã cảm nhận được một loại đau đớn xé rách.
Gã đột nhiên nhìn thấy cánh tay phải của mình đã văng ra.
“Không!” Cơ Huyền phát ra tiếng rống giận, khóe mắt như muốn nứt ra!
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể lao vút tới, giơ tay tìm tòi, lập tức đoạt được cả cánh tay Thánh Nhân Vương, hộp gỗ và cổ phù.
Những việc này đều xảy ra trong thời gian ngắn ngủn.
Không ai dự đoán được, Quân Tiêu Dao còn cất giấu thủ đoạn như vậy!
Ngoại giới.
Cảnh tượng này cũng bị Quan Thiên Kính chiếu rọi ra, triển lộ trước mắt mọi người.
“Chẳng lẽ là một trong ngũ đại thần quyết - Nguyên Hoàng Đạo Kiếm?”
“Sao có thể, đó không phải tuyệt học của Nguyên Thiên Chí Tôn sao, nghe đồn đã thất truyền lâu rồi!”
“Nói không chừng là cơ duyên mà Thần Tử Quân gia tìm được ở bí tàng thì sao?”
“Trời ạ, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia bị chém đứt cánh tay Thánh Nhân Vương rồi!”
Rất nhiều tu sĩ kinh hô thất thanh.
Trước đó vì sương xám che khuất nên bọn họ cũng không nhìn thấy cuộc chiến ban đầu giữa Quân Tiêu Dao và Cơ Huyền.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ dựa vào một chiêu Nguyên Hoàng Đạo Kiếm đã chém đứt cậy vào lớn nhất của Cơ Huyền, cánh tay Thánh Nhân Vương.
Thật sự quá mạnh!
“Đáng chết, Thần Tử Quân gia các ngươi muốn làm gì?”
Ở hư không phía chân trời, sắc mặt Cơ Bang Ấn lập tức thay đổi.
Trước đó lão còn nói Cơ Huyền đã có chuẩn bị, vào bí tàng thì ăn chắc rồi.
Lão còn bày ra vẻ mặt thong dong đắc ý mà nói với Quân Chiến Thiên, người mà ông ta nên lo cho là Quân Tiêu Dao.
Kết quả hiện tại, cánh tay thiên kiêu nhà mình bị trảm rớt, điều này làm Cơ Bang Ấn giận cực công tâm, không thể duy trì bình tĩnh.
“Hừ, yên tâm, tôn nhi của lão phu cũng không phải ma quỷ gì, sẽ không hại tánh mạng Cơ Huyền.” Quân Chiến Thiên hừ lạnh và nói.
Mà ngay vào lúc câu nói của ông ta vừa dứt.
Mọi người nhìn thấy từ Quan Thiên Kính, Quân Tiêu Dao lại thúc giục Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, chụp vào đầu của Cơ Huyền.
Thực rõ ràng, hắn muốn mạng của Cơ Huyền.
“A... Cái này...” Quân Chiến Thiên ngẩng đầu, câm nín nhìn trời xanh, coi như không thấy được.
Cơ Huyền vội vàng tung ra đại dịch chuyển phù, hư không chung quanh nhộn nhạo một hồi, thân thể gã lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Trong bí tàng, Quân Tiêu Dao thấy Cơ Huyền biến mất thì không sao cả mà lắc lắc đầu.
Thật ra Cơ Huyền có chết hay không cũng đã không liên quan đến hắn.
Dù sao đạo tâm của Cơ Huyền đã hoàn toàn tan vỡ, ngày sau không thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Hơn nữa, hắn đã có được thứ quan trọng nhất.
Xương tay của Thánh Nhân Vương, hộp gỗ, cổ phù.
Đặc biệt là hộp gỗ kia khiến Quân Tiêu Dao cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“Rốt cục đại cơ duyên mà Cơ Huyền nhớ mãi không quên là cái gì?” Quân Tiêu Dao đánh giá hộp gỗ.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp mở ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao biết, có lẽ cảnh tượng giờ phút này trong bí tang đã bị Quan Thiên Kính hoàn toàn triển lộ ra.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao rất rõ đạo lý “Tài không lộ bạch”.
(1) Ý là tiền tài không thể lộ cho người khác xem
Tuy thân phận của hắn khiến người bình thường căn bản không dám nhắm vào.
Nhưng khó tránh khỏi sẽ có bất hủ thế lực khác chú ý tới.
Nếu cơ duyên này quá hấp dẫn, cũng sẽ đưa tới rất nhiều đầu trâu mặt ngựa.
Quân Tiêu Dao trực tiếp thu mấy thứ này vào pháp khí không gian.
Khương Thánh Y không có ý kiến gì.
Có thể nói, trấn áp được ma thi chí tôn, hầu như đều là công lao của Quân Tiêu Dao, nàng chỉ đứng bên cạnh hiệp trợ mà thôi.
Cho nên đương nhiên cơ duyên cũng thuộc về Quân Tiêu Dao.
Còn về ba vị Tự Liệt Quân Tuyết Hoàng thì càng không có suy nghĩ gì.
“Các vị, đi ra ngoài đi, hành trình bí tàng lần này đã hạ màn viên mãn.” Quân Tiêu Dao cười lạnh nhạt, tâm tình cũng không tồi.
Bốn bộ viễn cổ long cốt, một Chí Tôn Tổ Long Cốt, hộp gỗ, xương tay Thánh Nhân Vương, ngoài ra còn tiện thể thu phục một tọa kỵ.
Đâu chỉ viên mãn, quả thực là quá viên mãn.
Đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi nơi sâu trong bí tàng, sau đó hội hợp với Quân Linh Lung và Cửu Đầu Sư Tử.
Các thiên kiêu và tu sĩ thế lực lớn còn lại cũng lần lượt rút khỏi.
Nhưng mà, ngay khi đám người Quân Tiêu Dao vừa bước ra khỏi bí tàng chí tôn.
Hai luồng khí tức hùng hồn cùng dâng lên một lúc.
Một đến từ Cơ gia Cơ Bang Ấn.
Một đến từ Trưởng lão của nhất tộc Thương Long Tổ Long Sào.
“Xem ra còn có chút phiền phức nhỏ.” Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, môi khẽ nhếch lên nụ cười như có như không, thong dong tự nhiên mà nói.
…
Ở lối vào bí tàng chí tôn, đám người Quân Tiêu Dao hiện thân.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tiên linh tuấn tú, mặc dù vừa trải qua đại chiến, nhưng cả người vẫn không dính bụi trần, cứ như đi đạp thanh du ngoạn một vòng rồi trở về.
Loại phong tư thản nhiên tiêu sái này càng làm rất nhiều nữ tu sĩ chung quanh phát ra tiếng thét chói tai, trong mắt liên tục phát ra tia sáng kỳ dị.
Quân Tiêu Dao quả thực là nam thần trong cảm nhận của các nàng.
Nhưng mà, còn không đợi những fan não tàn đó hưng phấn, hai luồng khí tức thánh cảnh hùng hồn đã không thể nhịn nổi mà bùng nổ.
Là đến từ Cơ Bang Ấn và trưởng lão của nhất tộc Thương Long.
Hai khí tức khủng khiếp này trực tiếp làm khu rừng Thái Hoang ầm ĩ lâm vào yên lặng.
Rất nhiều đại nhân vật của các thế lực đều lộ ra vẻ trầm trọng trong đôi mắt, biết chuyện kế tiếp không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quân Tiêu Dao thật sự hành sự không cố kỵ chút nào cả.
Đánh đến Long Nữ Tổ Long Sào chật vật chạy ra.
Chém đứt cánh tay Thánh Nhân Vương của Tiểu Thánh Nhân Cơ gia.
Có thể nói, nếu làm ra việc này không phải là Quân Tiêu Dao mà là thiên kiêu thế lực khác thì sợ là trong nháy mắt đi ra đã bị trưởng lão Tổ Long Sào và Cơ gia tiêu diệt.
Hết chương 90.
Chương 91 Hộ đạo nhân thần bí ra tay, Thương Long trưởng lão bị thương nặng, chèn ép tới mức không biết giận
“Quân Tiêu Dao, có câu gọi là làm người để lại một đường lui, ngày sau dễ gặp mặt nhau, cách làm của ngươi có phải quá đáng quá hay không?”
Sắc mặt Cơ Bang Ấn trầm lãnh, khó coi đến cực điểm.
Ở bên cạnh lão là Cơ Huyền bị đại dịch chuyển phù truyền tống ra.
Chỉ là giờ phút này sắc mặt Cơ Huyền đã trắng bệch, hai mắt thất thần, tay trái che lại chỗ cụt tay của mình, dáng vẻ như cái xác không hồn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đạo tâm của Cơ Huyền đã hoàn toàn tan vỡ.
Đối với một thiên kiêu mà nói, chiến bại không đáng sợ.
Đáng sợ là cả đạo tâm cũng tan vỡ, vậy hoàn toàn không cứu, sẽ trở thành một phế nhân.
Mà Cơ Huyền, vị Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia trông khí phách hăng hái, thong dong tự tin đến cực điểm khi vừa tới bí cảnh Nguyên Thiên,.
Kết quả hiện tại lại biến thành cái xác không hồn như vậy.
Cũng khó trách Cơ Bang Ấn tức giận đến thế.
“Quá mức? Quân mỗ quá mức thế nào, chỉ là luận bàn giao thủ bình thường mà thôi.”
Đối mặt với uy áp thánh cảnh của Cơ Bang Ấn, Quân Tiêu Dao mặt không đổi sắc, cực kỳ thong dong.
Hắn không sợ cả uy áp của ma thi cấp chí tôn, sao có thể e dè uy áp của một thánh nhân.
“Lão già ngươi muốn làm gì tôn nhi của ta hả?” Thân thể Quân Chiến Thiên cũng chợt lóe, lao tới trước người Quân Tiêu Dao.
Mà lúc này, trưởng lão của nhất tộc Thương Long cũng dẫn Long Bích Trì tiến đến.
Thân thể mềm mại của Long Bích Trì co rúm lại phía sau trưởng lão, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao vẫn mang theo kinh sợ.
Tuy đạo tâm của nàng không đến mức tan vỡ như Cơ Huyền, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Ít nhất, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn để lại bóng ma trong lòng nàng.
“Quân Tiêu Dao, tạm thời không bàn đến chuyện mà ngươi đã làm với Long Nữ tộc ta, nhưng long cốt kia vốn là do Nguyên Thiên Chí Tôn cướp đi từ Tổ Long Sào ta, hiện tại có phải nên vật quy nguyên chủ hay không?” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long trầm giọng mà nói.
Lấy sự bá đạo của Tổ Long Sào, nếu thế lực khác có được long cốt thì trưởng lão Thương Long sẽ trực tiếp dùng vũ lực cướp đoạt.
Nhưng ngặt nổi có được long cốt lại là Thần Tử của Quân gia, điều này làm Thương Long trưởng lão cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
“A, Tổ Long Sào luôn cường thế bá đạo cũng biết giảng đạo lý.”
“Nhưng long cốt này là do Quân mỗ lấy được dựa vào bản lĩnh, vì sao phải trả lại?” Quân Tiêu Dao cười, mang theo một tia trào phúng lạnh lẽo.
Gương mặt Thương Long trưởng lão hơi run rẩy, sau đó nói: “Được, bốn bộ viễn cổ long cốt kia thì bỏ qua, nhưng Chí Tôn Tổ Long Cốt nhất định phải trả lại.”
Nghe được lời này, Quân Tiêu Dao càng cười lạnh và nói: “Tổ Long Sào, đừng không cần mặt mũi như vậy, nhanh thế mà đã quên nổi đau U Long Chí Tôn sao?”
“Tiểu bối, ngươi làm càn!” Quân Tiêu Dao vạch trần vết sẹo của Tổ Long Sào ngay trước mặt mọi người, làm sắc mặt Thương Long trưởng lão khó coi, nhịn không được quát lớn một tiếng.
Nhưng mà, ngay vào lúc Thương Long trưởng lão quát lớn.
Hư không ở nơi xa xôi bỗng có một tiếng đàn cao vút bén nhọn vang lên.
Tiếng đàn kia hóa thành sát nhận, tua nhỏ hư không, trực tiếp lao thẳng về hướng Thương Long trưởng lão.
Uy thế sắc bén khiến thánh nhân cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Phụt!
Tiếng đàn sát nhận chợt lóe qua, trực tiếp cắt nửa người Thương Long trưởng lão ra, long huyết tươi đẹp trong suốt bắn tung toé.
Một chiêu đã làm một thánh nhân bị thương nặng!
Khắp nơi phát ra tiếng ồ lên khiếp sợ.
Thương Long trưởng lão thì lui lập tức về phía sau, trong mắt lộ ra kinh hãi xưa nay chưa từng có!
“Là vị đại nhân nào ra tay?” Thương Long trưởng lão run rẩy nói.
Nhưng không có đáp lại.
Quân Chiến Thiên cũng lộ ra một tia dị sắc và nói: “Tiêu Dao, xem ra là hộ đạo nhân của con ra tay.”
“Hộ đạo nhân?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.
Vị hộ đạo nhân này của hắn cũng thật thần bí, chưa bao giờ hiện thân.
Nhưng lấy tiếng đàn làm thủ đoạn công kích cũng có chút mới lạ.
“Hộ đạo nhân của con có địa vị không nhỏ, ngày sau con sẽ biết.” Quân Chiến Thiên thần bí nói.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt trầm xuống.
Rốt cục hộ đạo nhân mà Quân gia phái cho hắn là thần thánh phương nào?
Nhưng mà, người nói vô tình, người nghe có ý, tất cả tu sĩ chung quanh nghe thấy cuộc đối thoại này thì trong mắt đều ẩn chứa hoảng sợ.
Quân gia phân phối hộ đạo nhân cường đại như thế cho Quân Tiêu Dao.
Phải biết là, thế lực bất hủ nhiều nhất cũng chỉ phân phối hộ đạo nhân cấp bậc thánh nhân cho thiên kiêu trong tộc.
“Xem ra địa vị của Thần Tử ở Quân gia thật sự phi phàm...” Rất nhiều người cảm thán.
Thương Long trưởng lão cố nén thương thế, nhắm chặt miệng, không dám nhiều lời nữa.
Lão sợ nói nhiều một câu thì ngay sau đó sẽ đến chốn u minh.
Cơ Bang Ấn cũng biến sắc, cực độ kiêng kỵ, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Một trận phiền toái bị đè ép xuống dễ như trở bàn tay như vậy.
“Xem ra nhị vị đều không còn lời nào để nói, vậy Quân mỗ đi đây.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Lúc gần đi, hắn còn không quên trào phúng một câu, giết người tru tâm.
Thương Long trưởng lão và Cơ Bang Ấn sắc mặt phát tím, lại cố gắng nghẹn vào, không nói một lời.
Mọi người của Quân gia và bọn người Khương gia cùng rời đi.
Thẳng đến khi họ rời đi, Thương Long trưởng lão và Cơ Bang Ấn mới phát ra tiếng rống giận, uy danh lay động ba ngàn dặm.
Hai đại thế lực bất hủ còn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy.
“Ai, không hổ là Quân gia một trong Ngự Tam Gia, chèn ép hai đại bất hủ đạo thống tới mức không biết giận.” Một ít tu sĩ cảm khái.
Bí cảnh Nguyên Thiên cũng hạ màn trong kết cục này.
Tuy ban đầu rất nhiều người đều suy đoán, Thần Tử Quân gia hẳn là tồn tại biểu hiện sáng lóa nhất trong bí tàng lần này.
Nhưng cũng không ngờ có thể đoạt mắt đến mức độ này.
Gần như che khuất hết tất cả hào quang của những thiên kiêu còn lại.
Long Nữ Tổ Long Sào, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, Cửu Đầu Sư Tử của Thái Cổ vương tộc, Thôn Thiên Tước …v…v.. không một ai là đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí cuối cùng Quân Tiêu Dao còn trấn áp cả ma thi chí tôn.
Điều này thật sự làm mọi người trợn tròn tròng mắt.
Đến lúc truyền ra thì một nửa Hoang Thiên Tiên Vực sẽ chấn động.
Đã có người đồn đãi, Quân Tiêu Dao sẽ là một trong những người đứng ở đỉnh cao Tiên Vực vào thời đại này.
Có thể nói, thông qua hành trình bí cảnh Nguyên Thiên lần này, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn nổi danh ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng mà, có người vui thì cũng có người sầu.
Ở Nam Thiên Thành, hai bóng dáng một nam một nữ xuất hiện, đó là Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần.
Hết chương 91.
Chương 92 Võ Minh Nguyệt hồi triều, cơ duyên cuối cùng của Tiêu Trần, quái thai cổ đại tự phong ấn của Tổ Long Sào (1)
“Cái gì mà một trong những người đứng ở đỉnh cao, Quân Tiêu Dao kia tâm tư ác độc, phúc hắc lãnh khốc như thế, hắn xứng sao?”
Trên đường đi tới, Tiêu Trần có nghe thấy đủ loại đồn đãi về Quân Tiêu Dao, làm sắc mặt hắn ta âm trầm, nhịn không được mà mắng.
Võ Minh Nguyệt bên cạnh lại không rên một tiếng, hình như có tâm sự.
Nàng cũng dần nhận ra, hình như Tiêu Trần không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của mình.
Tiêu Trần tàn nhẫn ra tay với Quân Vạn Kiếp như làm nàng thấy được một người xa lạ.
Còn hiện tại, trên mặt Tiêu Trần tràn ngập căm ghét, nhưng thật ra trong lòng lại chất chứa ganh tỵ.
Đương nhiên, Võ Minh Nguyệt cũng không có khả năng vì những nguyên nhân đó mà xa cách Tiêu Trần.
Dù sao Tiêu Trần vẫn có rất nhiều ưu điểm, tính cách kiên nghị, bất khuất, cũng không tồi với nàng.
Tiêu Trần chú ý tới Võ Minh Nguyệt hình như có tâm sự, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng việc hồi triều, không khỏi mở miệng hỏi: “Minh Nguyệt, thật sự không có cách nào sao?”
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì hơi lắc đầu và nói: “Chắc hẳn vị hộ đạo nhân kia của ta đã tìm tới.”
Ngay vào lúc nàng dứt lời, hư không đằng xa có một bà lão mặc cung bào đạp không mà đến, đáp xuống trước người Võ Minh Nguyệt.
“Thánh nhân...” Tâm thần Tiêu Trần trở nên nặng nề.
Không nghi ngờ gì nữa, uy áp kia tuyệt đối là thánh nhân.
Bà lão mặc cung bào nhìn thấy Võ Minh Nguyệt thì hơi hành lễ và nói: “Công chúa điện hạ, ngài làm lão thân tìm vất vả quá.”
“Quế ma ma, quả nhiên ngươi vẫn tìm tới.” Võ Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Công chúa điện hạ, quấy cũng quấy đủ rồi, nên trở về thôi.” Quế ma ma nói.
“A, trở về rồi thế nào, bắt ta gả cho Quan Quân Hầu tự đại ngạo mạn, thiếp thất cả đàn kia sao?” Võ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng và nói.
“Cũng chưa chắc, chỉ có nam tử ưu tú nhất mới xứng đôi với công chúa ngài.”
“Thần triều lần này sẽ tổ chức đại yến để mời các tuấn kiệt tuổi trẻ của mọi thế lực khắp Hoang Thiên Tiên Vực, quyết định người được chọn làm phò mã cuối cùng từ đó.”
“Còn nữa, lão thân nghe nói lần này Thần Tử của Quân gia cũng tới, công chúa có giao lưu gì với hắn không, nếu là hắn thì nói không chừng cũng là một lựa chọn tốt.” Quế ma ma cười tủm tỉm mà đề nghị.
Nghe được lời này, sắc mặt Võ Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên.
Đâu chỉ có giao lưu?
Nàng còn trở thành nữ nô của Quân Tiêu Dao.
Nhưng việc này, chỉ có nàng và Quân Tiêu Dao biết.
Mà Tiêu Trần nghe được lời này thì trực tiếp xù lông nhím lên.
Quế ma ma nói về ai không tốt, cố tình nhắc đến Quân Tiêu Dao, quả thực là đụng vào họng súng của Tiêu Trần.
“Hừ, Quân Tiêu Dao xứng với một ngón tay của Minh Nguyệt sao?” Tiêu Trần lạnh lẽo nói.
“Hừm? Dã tiểu tử từ đâu đến, dám nói chuyện với lão thân như vậy?” Quế ma ma nhăn mày lại, uy áp thánh nhân được phóng thích ra.
Tiêu Trần cũng không phải Quân Tiêu Dao, sao lại chịu nổi uy áp thánh nhân.
Hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Võ Minh Nguyệt biến sắc, thấp giọng mà quát: “Quế ma ma, mau dừng tay!”
“Công chúa, tiểu tử này là ai?” Quế ma ma hỏi.
“Hắn là đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc.” Võ Minh Nguyệt nói.
“À, thì ra là hoàng tử của một tiểu quốc.” Vẻ mặt Quế ma ma bình thản, trong đó mang theo chút miệt thị.
Bà ta thân là thánh nhân của Bàn Võ Thần Triều, thật sự có tư cách nhìn xuống như vậy.
“Lão yêu bà này...” Tiêu Trần đứng dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng thầm nói trong lòng.
“Tiêu Trần, xin lỗi, chàng không ngại đó chứ.” Võ Minh Nguyệt nói.
Quế ma ma thấy thế thì lạnh nhạt nói: “Công chúa điện hạ, xin ngài nhận rõ thân phận, hoàng tử của dạng tiểu quốc như vậy còn không xứng đứng bên cạnh ngài.”
“Hôn phu của ngài ít nhất cũng phải là thiên kiêu chí tôn có bối cảnh hùng hậu, thực lực siêu phàm giống như Thần Tử Quân gia.”
“Đủ rồi, Quế ma ma đừng nói nữa, Minh Nguyệt trở về với ngươi.” Võ Minh Nguyệt ra lệnh cho bà ta im lặng.
Bởi vì nàng đã thấy được sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ của Tiêu Trần.
“Công chúa, mời đi.” Quế ma ma cũng lười so đo với loại tiểu nhân vật như Tiêu Trần, chỉ thản nhiên nói.
Võ Minh Nguyệt đi theo.
Tiêu Trần siết chặt nắm tay, quát lạnh một tiếng: “Đừng vội khinh thường người khác, đợi đến ngày Minh Nguyệt chọn phò mã, Tiêu Trần ta nhất định sẽ tự mình bước lên hoàng cung thần triều!”
“A, con kiến không biết tự lượng sức mình.” Quế ma ma không để ý, trực tiếp dẫn Võ Minh Nguyệt rời đi.
Võ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơi mở miệng.
Nhìn sắc mặt kiên nghị của Tiêu Trần, dù thế nào nàng cũng không nói ra được chân tướng tàn khốc kia.
Nếu hiện tại nàng nói mình đã trở thành nữ nô của Quân Tiêu Dao, e rằng Tiêu Trần sẽ tức giận đến nổ mạnh tại chỗ.
“Ai, chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước, nhìn xem ngày sau có cơ hội buộc Quân Tiêu Dao giải trừ nô ấn cho ta hay không.” Võ Minh Nguyệt thở dài trong lòng và nói.
Tiêu Trần nhìn theo Võ Minh Nguyệt ngày một đi xa, hắn ta siết chặt nắm tay, máu tươi nhỏ từng giọt xuống từ kẽ ngón tay.
“Lão tổ, hiện tại mất đi long cốt, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiêu Trần thầm hỏi trong lòng.
Đã không có long cốt, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn ta cũng không thể tiến thêm một bước, thực lực không thể tăng lên.
Đến lúc đó thì lấy gì đi cướp tân nương?
Lấy đầu đoạt sao?
“Ai, Thần Tử Quân gia kia thực sự đáng sợ...” Thanh Long Thượng Nhân cảm thán.
Lão chưa bao giờ gặp qua người trẻ tuổi có thực lực và lòng dạ đáng sợ như thế.
So ra thì tuy Tiêu Trần ưu tú, nhưng vẫn không đủ nhìn.
“Lão tổ, ta nhất định phải mạnh lên để nghênh cưới Minh Nguyệt, trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều, nếu không thì căn bản không đối phó được Quân Tiêu Dao.” Tiêu Trần âm thầm cắn răng và nói.
Hắn ta cũng không ngốc.
Hắn ta cân nhắc cho mình một con đường có khả năng thành công.
“Nếu vậy thì chỉ có biện pháp cuối cùng.” Thanh Long Thượng Nhân thở dài và nói.
“Xin lão tổ cứ nói, chỉ cần có một tia hy vọng thì tiểu tử sẽ không từ bỏ!” ánh mắt Tiêu Trần sáng ngời, vội vàng nói.
“Ngươi có biết Thanh Thiên Hóa Long Quyết của bản tôn từ đâu mà đến không?” Thanh Long Thượng Nhân bỗng hỏi.
“Xin lão tổ nói rõ.” Tiêu Trần nói.
“Công pháp này của bản tôn là ngoài ý muốn có được khi tiến vào một bí cảnh cổ sào, mà rất có thể trong cổ sào kia phong ấn một quái thai cổ đại của Tổ Long Sào.” Thanh Long Thượng Nhân nói.
“Tổ Long Sào, quái thai cổ đại?” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt kinh dị.
Hết chương 92.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là một trong ngũ đại thần quyết có tên tuổi ngang hàng với Lục Tiên Kiếm Quyết.
Tuy chiêu thức hiện tại Quân Tiêu Dao thi triển ra không có khả năng mang uy lực khủng bố như Nguyên Thiên Chí Tôn, nhưng cũng không thể khinh thường.
Đoản kiếm chém ra, đạo tắc tràn ngập, hư không chung quanh như bị tua nhỏ, phát ra tiếng rít vang dội.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người không dự đoán được.
Cơ Huyền cũng không đoán trước được.
Mà tốc độ của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm lại quá nhanh.
Cơ Huyền không có cả thời gian tung ra vật hộ thân.
Phụt!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Cơ Huyền đã cảm nhận được một loại đau đớn xé rách.
Gã đột nhiên nhìn thấy cánh tay phải của mình đã văng ra.
“Không!” Cơ Huyền phát ra tiếng rống giận, khóe mắt như muốn nứt ra!
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, thân thể lao vút tới, giơ tay tìm tòi, lập tức đoạt được cả cánh tay Thánh Nhân Vương, hộp gỗ và cổ phù.
Những việc này đều xảy ra trong thời gian ngắn ngủn.
Không ai dự đoán được, Quân Tiêu Dao còn cất giấu thủ đoạn như vậy!
Ngoại giới.
Cảnh tượng này cũng bị Quan Thiên Kính chiếu rọi ra, triển lộ trước mắt mọi người.
“Chẳng lẽ là một trong ngũ đại thần quyết - Nguyên Hoàng Đạo Kiếm?”
“Sao có thể, đó không phải tuyệt học của Nguyên Thiên Chí Tôn sao, nghe đồn đã thất truyền lâu rồi!”
“Nói không chừng là cơ duyên mà Thần Tử Quân gia tìm được ở bí tàng thì sao?”
“Trời ạ, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia bị chém đứt cánh tay Thánh Nhân Vương rồi!”
Rất nhiều tu sĩ kinh hô thất thanh.
Trước đó vì sương xám che khuất nên bọn họ cũng không nhìn thấy cuộc chiến ban đầu giữa Quân Tiêu Dao và Cơ Huyền.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ dựa vào một chiêu Nguyên Hoàng Đạo Kiếm đã chém đứt cậy vào lớn nhất của Cơ Huyền, cánh tay Thánh Nhân Vương.
Thật sự quá mạnh!
“Đáng chết, Thần Tử Quân gia các ngươi muốn làm gì?”
Ở hư không phía chân trời, sắc mặt Cơ Bang Ấn lập tức thay đổi.
Trước đó lão còn nói Cơ Huyền đã có chuẩn bị, vào bí tàng thì ăn chắc rồi.
Lão còn bày ra vẻ mặt thong dong đắc ý mà nói với Quân Chiến Thiên, người mà ông ta nên lo cho là Quân Tiêu Dao.
Kết quả hiện tại, cánh tay thiên kiêu nhà mình bị trảm rớt, điều này làm Cơ Bang Ấn giận cực công tâm, không thể duy trì bình tĩnh.
“Hừ, yên tâm, tôn nhi của lão phu cũng không phải ma quỷ gì, sẽ không hại tánh mạng Cơ Huyền.” Quân Chiến Thiên hừ lạnh và nói.
Mà ngay vào lúc câu nói của ông ta vừa dứt.
Mọi người nhìn thấy từ Quan Thiên Kính, Quân Tiêu Dao lại thúc giục Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, chụp vào đầu của Cơ Huyền.
Thực rõ ràng, hắn muốn mạng của Cơ Huyền.
“A... Cái này...” Quân Chiến Thiên ngẩng đầu, câm nín nhìn trời xanh, coi như không thấy được.
Cơ Huyền vội vàng tung ra đại dịch chuyển phù, hư không chung quanh nhộn nhạo một hồi, thân thể gã lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Trong bí tàng, Quân Tiêu Dao thấy Cơ Huyền biến mất thì không sao cả mà lắc lắc đầu.
Thật ra Cơ Huyền có chết hay không cũng đã không liên quan đến hắn.
Dù sao đạo tâm của Cơ Huyền đã hoàn toàn tan vỡ, ngày sau không thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Hơn nữa, hắn đã có được thứ quan trọng nhất.
Xương tay của Thánh Nhân Vương, hộp gỗ, cổ phù.
Đặc biệt là hộp gỗ kia khiến Quân Tiêu Dao cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“Rốt cục đại cơ duyên mà Cơ Huyền nhớ mãi không quên là cái gì?” Quân Tiêu Dao đánh giá hộp gỗ.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp mở ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao biết, có lẽ cảnh tượng giờ phút này trong bí tang đã bị Quan Thiên Kính hoàn toàn triển lộ ra.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao rất rõ đạo lý “Tài không lộ bạch”.
(1) Ý là tiền tài không thể lộ cho người khác xem
Tuy thân phận của hắn khiến người bình thường căn bản không dám nhắm vào.
Nhưng khó tránh khỏi sẽ có bất hủ thế lực khác chú ý tới.
Nếu cơ duyên này quá hấp dẫn, cũng sẽ đưa tới rất nhiều đầu trâu mặt ngựa.
Quân Tiêu Dao trực tiếp thu mấy thứ này vào pháp khí không gian.
Khương Thánh Y không có ý kiến gì.
Có thể nói, trấn áp được ma thi chí tôn, hầu như đều là công lao của Quân Tiêu Dao, nàng chỉ đứng bên cạnh hiệp trợ mà thôi.
Cho nên đương nhiên cơ duyên cũng thuộc về Quân Tiêu Dao.
Còn về ba vị Tự Liệt Quân Tuyết Hoàng thì càng không có suy nghĩ gì.
“Các vị, đi ra ngoài đi, hành trình bí tàng lần này đã hạ màn viên mãn.” Quân Tiêu Dao cười lạnh nhạt, tâm tình cũng không tồi.
Bốn bộ viễn cổ long cốt, một Chí Tôn Tổ Long Cốt, hộp gỗ, xương tay Thánh Nhân Vương, ngoài ra còn tiện thể thu phục một tọa kỵ.
Đâu chỉ viên mãn, quả thực là quá viên mãn.
Đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi nơi sâu trong bí tàng, sau đó hội hợp với Quân Linh Lung và Cửu Đầu Sư Tử.
Các thiên kiêu và tu sĩ thế lực lớn còn lại cũng lần lượt rút khỏi.
Nhưng mà, ngay khi đám người Quân Tiêu Dao vừa bước ra khỏi bí tàng chí tôn.
Hai luồng khí tức hùng hồn cùng dâng lên một lúc.
Một đến từ Cơ gia Cơ Bang Ấn.
Một đến từ Trưởng lão của nhất tộc Thương Long Tổ Long Sào.
“Xem ra còn có chút phiền phức nhỏ.” Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, môi khẽ nhếch lên nụ cười như có như không, thong dong tự nhiên mà nói.
…
Ở lối vào bí tàng chí tôn, đám người Quân Tiêu Dao hiện thân.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tiên linh tuấn tú, mặc dù vừa trải qua đại chiến, nhưng cả người vẫn không dính bụi trần, cứ như đi đạp thanh du ngoạn một vòng rồi trở về.
Loại phong tư thản nhiên tiêu sái này càng làm rất nhiều nữ tu sĩ chung quanh phát ra tiếng thét chói tai, trong mắt liên tục phát ra tia sáng kỳ dị.
Quân Tiêu Dao quả thực là nam thần trong cảm nhận của các nàng.
Nhưng mà, còn không đợi những fan não tàn đó hưng phấn, hai luồng khí tức thánh cảnh hùng hồn đã không thể nhịn nổi mà bùng nổ.
Là đến từ Cơ Bang Ấn và trưởng lão của nhất tộc Thương Long.
Hai khí tức khủng khiếp này trực tiếp làm khu rừng Thái Hoang ầm ĩ lâm vào yên lặng.
Rất nhiều đại nhân vật của các thế lực đều lộ ra vẻ trầm trọng trong đôi mắt, biết chuyện kế tiếp không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quân Tiêu Dao thật sự hành sự không cố kỵ chút nào cả.
Đánh đến Long Nữ Tổ Long Sào chật vật chạy ra.
Chém đứt cánh tay Thánh Nhân Vương của Tiểu Thánh Nhân Cơ gia.
Có thể nói, nếu làm ra việc này không phải là Quân Tiêu Dao mà là thiên kiêu thế lực khác thì sợ là trong nháy mắt đi ra đã bị trưởng lão Tổ Long Sào và Cơ gia tiêu diệt.
Hết chương 90.
Chương 91 Hộ đạo nhân thần bí ra tay, Thương Long trưởng lão bị thương nặng, chèn ép tới mức không biết giận
“Quân Tiêu Dao, có câu gọi là làm người để lại một đường lui, ngày sau dễ gặp mặt nhau, cách làm của ngươi có phải quá đáng quá hay không?”
Sắc mặt Cơ Bang Ấn trầm lãnh, khó coi đến cực điểm.
Ở bên cạnh lão là Cơ Huyền bị đại dịch chuyển phù truyền tống ra.
Chỉ là giờ phút này sắc mặt Cơ Huyền đã trắng bệch, hai mắt thất thần, tay trái che lại chỗ cụt tay của mình, dáng vẻ như cái xác không hồn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đạo tâm của Cơ Huyền đã hoàn toàn tan vỡ.
Đối với một thiên kiêu mà nói, chiến bại không đáng sợ.
Đáng sợ là cả đạo tâm cũng tan vỡ, vậy hoàn toàn không cứu, sẽ trở thành một phế nhân.
Mà Cơ Huyền, vị Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia trông khí phách hăng hái, thong dong tự tin đến cực điểm khi vừa tới bí cảnh Nguyên Thiên,.
Kết quả hiện tại lại biến thành cái xác không hồn như vậy.
Cũng khó trách Cơ Bang Ấn tức giận đến thế.
“Quá mức? Quân mỗ quá mức thế nào, chỉ là luận bàn giao thủ bình thường mà thôi.”
Đối mặt với uy áp thánh cảnh của Cơ Bang Ấn, Quân Tiêu Dao mặt không đổi sắc, cực kỳ thong dong.
Hắn không sợ cả uy áp của ma thi cấp chí tôn, sao có thể e dè uy áp của một thánh nhân.
“Lão già ngươi muốn làm gì tôn nhi của ta hả?” Thân thể Quân Chiến Thiên cũng chợt lóe, lao tới trước người Quân Tiêu Dao.
Mà lúc này, trưởng lão của nhất tộc Thương Long cũng dẫn Long Bích Trì tiến đến.
Thân thể mềm mại của Long Bích Trì co rúm lại phía sau trưởng lão, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao vẫn mang theo kinh sợ.
Tuy đạo tâm của nàng không đến mức tan vỡ như Cơ Huyền, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Ít nhất, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn để lại bóng ma trong lòng nàng.
“Quân Tiêu Dao, tạm thời không bàn đến chuyện mà ngươi đã làm với Long Nữ tộc ta, nhưng long cốt kia vốn là do Nguyên Thiên Chí Tôn cướp đi từ Tổ Long Sào ta, hiện tại có phải nên vật quy nguyên chủ hay không?” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long trầm giọng mà nói.
Lấy sự bá đạo của Tổ Long Sào, nếu thế lực khác có được long cốt thì trưởng lão Thương Long sẽ trực tiếp dùng vũ lực cướp đoạt.
Nhưng ngặt nổi có được long cốt lại là Thần Tử của Quân gia, điều này làm Thương Long trưởng lão cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
“A, Tổ Long Sào luôn cường thế bá đạo cũng biết giảng đạo lý.”
“Nhưng long cốt này là do Quân mỗ lấy được dựa vào bản lĩnh, vì sao phải trả lại?” Quân Tiêu Dao cười, mang theo một tia trào phúng lạnh lẽo.
Gương mặt Thương Long trưởng lão hơi run rẩy, sau đó nói: “Được, bốn bộ viễn cổ long cốt kia thì bỏ qua, nhưng Chí Tôn Tổ Long Cốt nhất định phải trả lại.”
Nghe được lời này, Quân Tiêu Dao càng cười lạnh và nói: “Tổ Long Sào, đừng không cần mặt mũi như vậy, nhanh thế mà đã quên nổi đau U Long Chí Tôn sao?”
“Tiểu bối, ngươi làm càn!” Quân Tiêu Dao vạch trần vết sẹo của Tổ Long Sào ngay trước mặt mọi người, làm sắc mặt Thương Long trưởng lão khó coi, nhịn không được quát lớn một tiếng.
Nhưng mà, ngay vào lúc Thương Long trưởng lão quát lớn.
Hư không ở nơi xa xôi bỗng có một tiếng đàn cao vút bén nhọn vang lên.
Tiếng đàn kia hóa thành sát nhận, tua nhỏ hư không, trực tiếp lao thẳng về hướng Thương Long trưởng lão.
Uy thế sắc bén khiến thánh nhân cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Phụt!
Tiếng đàn sát nhận chợt lóe qua, trực tiếp cắt nửa người Thương Long trưởng lão ra, long huyết tươi đẹp trong suốt bắn tung toé.
Một chiêu đã làm một thánh nhân bị thương nặng!
Khắp nơi phát ra tiếng ồ lên khiếp sợ.
Thương Long trưởng lão thì lui lập tức về phía sau, trong mắt lộ ra kinh hãi xưa nay chưa từng có!
“Là vị đại nhân nào ra tay?” Thương Long trưởng lão run rẩy nói.
Nhưng không có đáp lại.
Quân Chiến Thiên cũng lộ ra một tia dị sắc và nói: “Tiêu Dao, xem ra là hộ đạo nhân của con ra tay.”
“Hộ đạo nhân?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.
Vị hộ đạo nhân này của hắn cũng thật thần bí, chưa bao giờ hiện thân.
Nhưng lấy tiếng đàn làm thủ đoạn công kích cũng có chút mới lạ.
“Hộ đạo nhân của con có địa vị không nhỏ, ngày sau con sẽ biết.” Quân Chiến Thiên thần bí nói.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt trầm xuống.
Rốt cục hộ đạo nhân mà Quân gia phái cho hắn là thần thánh phương nào?
Nhưng mà, người nói vô tình, người nghe có ý, tất cả tu sĩ chung quanh nghe thấy cuộc đối thoại này thì trong mắt đều ẩn chứa hoảng sợ.
Quân gia phân phối hộ đạo nhân cường đại như thế cho Quân Tiêu Dao.
Phải biết là, thế lực bất hủ nhiều nhất cũng chỉ phân phối hộ đạo nhân cấp bậc thánh nhân cho thiên kiêu trong tộc.
“Xem ra địa vị của Thần Tử ở Quân gia thật sự phi phàm...” Rất nhiều người cảm thán.
Thương Long trưởng lão cố nén thương thế, nhắm chặt miệng, không dám nhiều lời nữa.
Lão sợ nói nhiều một câu thì ngay sau đó sẽ đến chốn u minh.
Cơ Bang Ấn cũng biến sắc, cực độ kiêng kỵ, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Một trận phiền toái bị đè ép xuống dễ như trở bàn tay như vậy.
“Xem ra nhị vị đều không còn lời nào để nói, vậy Quân mỗ đi đây.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Lúc gần đi, hắn còn không quên trào phúng một câu, giết người tru tâm.
Thương Long trưởng lão và Cơ Bang Ấn sắc mặt phát tím, lại cố gắng nghẹn vào, không nói một lời.
Mọi người của Quân gia và bọn người Khương gia cùng rời đi.
Thẳng đến khi họ rời đi, Thương Long trưởng lão và Cơ Bang Ấn mới phát ra tiếng rống giận, uy danh lay động ba ngàn dặm.
Hai đại thế lực bất hủ còn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy.
“Ai, không hổ là Quân gia một trong Ngự Tam Gia, chèn ép hai đại bất hủ đạo thống tới mức không biết giận.” Một ít tu sĩ cảm khái.
Bí cảnh Nguyên Thiên cũng hạ màn trong kết cục này.
Tuy ban đầu rất nhiều người đều suy đoán, Thần Tử Quân gia hẳn là tồn tại biểu hiện sáng lóa nhất trong bí tàng lần này.
Nhưng cũng không ngờ có thể đoạt mắt đến mức độ này.
Gần như che khuất hết tất cả hào quang của những thiên kiêu còn lại.
Long Nữ Tổ Long Sào, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, Cửu Đầu Sư Tử của Thái Cổ vương tộc, Thôn Thiên Tước …v…v.. không một ai là đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí cuối cùng Quân Tiêu Dao còn trấn áp cả ma thi chí tôn.
Điều này thật sự làm mọi người trợn tròn tròng mắt.
Đến lúc truyền ra thì một nửa Hoang Thiên Tiên Vực sẽ chấn động.
Đã có người đồn đãi, Quân Tiêu Dao sẽ là một trong những người đứng ở đỉnh cao Tiên Vực vào thời đại này.
Có thể nói, thông qua hành trình bí cảnh Nguyên Thiên lần này, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn nổi danh ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng mà, có người vui thì cũng có người sầu.
Ở Nam Thiên Thành, hai bóng dáng một nam một nữ xuất hiện, đó là Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần.
Hết chương 91.
Chương 92 Võ Minh Nguyệt hồi triều, cơ duyên cuối cùng của Tiêu Trần, quái thai cổ đại tự phong ấn của Tổ Long Sào (1)
“Cái gì mà một trong những người đứng ở đỉnh cao, Quân Tiêu Dao kia tâm tư ác độc, phúc hắc lãnh khốc như thế, hắn xứng sao?”
Trên đường đi tới, Tiêu Trần có nghe thấy đủ loại đồn đãi về Quân Tiêu Dao, làm sắc mặt hắn ta âm trầm, nhịn không được mà mắng.
Võ Minh Nguyệt bên cạnh lại không rên một tiếng, hình như có tâm sự.
Nàng cũng dần nhận ra, hình như Tiêu Trần không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của mình.
Tiêu Trần tàn nhẫn ra tay với Quân Vạn Kiếp như làm nàng thấy được một người xa lạ.
Còn hiện tại, trên mặt Tiêu Trần tràn ngập căm ghét, nhưng thật ra trong lòng lại chất chứa ganh tỵ.
Đương nhiên, Võ Minh Nguyệt cũng không có khả năng vì những nguyên nhân đó mà xa cách Tiêu Trần.
Dù sao Tiêu Trần vẫn có rất nhiều ưu điểm, tính cách kiên nghị, bất khuất, cũng không tồi với nàng.
Tiêu Trần chú ý tới Võ Minh Nguyệt hình như có tâm sự, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng việc hồi triều, không khỏi mở miệng hỏi: “Minh Nguyệt, thật sự không có cách nào sao?”
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì hơi lắc đầu và nói: “Chắc hẳn vị hộ đạo nhân kia của ta đã tìm tới.”
Ngay vào lúc nàng dứt lời, hư không đằng xa có một bà lão mặc cung bào đạp không mà đến, đáp xuống trước người Võ Minh Nguyệt.
“Thánh nhân...” Tâm thần Tiêu Trần trở nên nặng nề.
Không nghi ngờ gì nữa, uy áp kia tuyệt đối là thánh nhân.
Bà lão mặc cung bào nhìn thấy Võ Minh Nguyệt thì hơi hành lễ và nói: “Công chúa điện hạ, ngài làm lão thân tìm vất vả quá.”
“Quế ma ma, quả nhiên ngươi vẫn tìm tới.” Võ Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Công chúa điện hạ, quấy cũng quấy đủ rồi, nên trở về thôi.” Quế ma ma nói.
“A, trở về rồi thế nào, bắt ta gả cho Quan Quân Hầu tự đại ngạo mạn, thiếp thất cả đàn kia sao?” Võ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng và nói.
“Cũng chưa chắc, chỉ có nam tử ưu tú nhất mới xứng đôi với công chúa ngài.”
“Thần triều lần này sẽ tổ chức đại yến để mời các tuấn kiệt tuổi trẻ của mọi thế lực khắp Hoang Thiên Tiên Vực, quyết định người được chọn làm phò mã cuối cùng từ đó.”
“Còn nữa, lão thân nghe nói lần này Thần Tử của Quân gia cũng tới, công chúa có giao lưu gì với hắn không, nếu là hắn thì nói không chừng cũng là một lựa chọn tốt.” Quế ma ma cười tủm tỉm mà đề nghị.
Nghe được lời này, sắc mặt Võ Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên.
Đâu chỉ có giao lưu?
Nàng còn trở thành nữ nô của Quân Tiêu Dao.
Nhưng việc này, chỉ có nàng và Quân Tiêu Dao biết.
Mà Tiêu Trần nghe được lời này thì trực tiếp xù lông nhím lên.
Quế ma ma nói về ai không tốt, cố tình nhắc đến Quân Tiêu Dao, quả thực là đụng vào họng súng của Tiêu Trần.
“Hừ, Quân Tiêu Dao xứng với một ngón tay của Minh Nguyệt sao?” Tiêu Trần lạnh lẽo nói.
“Hừm? Dã tiểu tử từ đâu đến, dám nói chuyện với lão thân như vậy?” Quế ma ma nhăn mày lại, uy áp thánh nhân được phóng thích ra.
Tiêu Trần cũng không phải Quân Tiêu Dao, sao lại chịu nổi uy áp thánh nhân.
Hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Võ Minh Nguyệt biến sắc, thấp giọng mà quát: “Quế ma ma, mau dừng tay!”
“Công chúa, tiểu tử này là ai?” Quế ma ma hỏi.
“Hắn là đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc.” Võ Minh Nguyệt nói.
“À, thì ra là hoàng tử của một tiểu quốc.” Vẻ mặt Quế ma ma bình thản, trong đó mang theo chút miệt thị.
Bà ta thân là thánh nhân của Bàn Võ Thần Triều, thật sự có tư cách nhìn xuống như vậy.
“Lão yêu bà này...” Tiêu Trần đứng dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng thầm nói trong lòng.
“Tiêu Trần, xin lỗi, chàng không ngại đó chứ.” Võ Minh Nguyệt nói.
Quế ma ma thấy thế thì lạnh nhạt nói: “Công chúa điện hạ, xin ngài nhận rõ thân phận, hoàng tử của dạng tiểu quốc như vậy còn không xứng đứng bên cạnh ngài.”
“Hôn phu của ngài ít nhất cũng phải là thiên kiêu chí tôn có bối cảnh hùng hậu, thực lực siêu phàm giống như Thần Tử Quân gia.”
“Đủ rồi, Quế ma ma đừng nói nữa, Minh Nguyệt trở về với ngươi.” Võ Minh Nguyệt ra lệnh cho bà ta im lặng.
Bởi vì nàng đã thấy được sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ của Tiêu Trần.
“Công chúa, mời đi.” Quế ma ma cũng lười so đo với loại tiểu nhân vật như Tiêu Trần, chỉ thản nhiên nói.
Võ Minh Nguyệt đi theo.
Tiêu Trần siết chặt nắm tay, quát lạnh một tiếng: “Đừng vội khinh thường người khác, đợi đến ngày Minh Nguyệt chọn phò mã, Tiêu Trần ta nhất định sẽ tự mình bước lên hoàng cung thần triều!”
“A, con kiến không biết tự lượng sức mình.” Quế ma ma không để ý, trực tiếp dẫn Võ Minh Nguyệt rời đi.
Võ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơi mở miệng.
Nhìn sắc mặt kiên nghị của Tiêu Trần, dù thế nào nàng cũng không nói ra được chân tướng tàn khốc kia.
Nếu hiện tại nàng nói mình đã trở thành nữ nô của Quân Tiêu Dao, e rằng Tiêu Trần sẽ tức giận đến nổ mạnh tại chỗ.
“Ai, chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước, nhìn xem ngày sau có cơ hội buộc Quân Tiêu Dao giải trừ nô ấn cho ta hay không.” Võ Minh Nguyệt thở dài trong lòng và nói.
Tiêu Trần nhìn theo Võ Minh Nguyệt ngày một đi xa, hắn ta siết chặt nắm tay, máu tươi nhỏ từng giọt xuống từ kẽ ngón tay.
“Lão tổ, hiện tại mất đi long cốt, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiêu Trần thầm hỏi trong lòng.
Đã không có long cốt, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn ta cũng không thể tiến thêm một bước, thực lực không thể tăng lên.
Đến lúc đó thì lấy gì đi cướp tân nương?
Lấy đầu đoạt sao?
“Ai, Thần Tử Quân gia kia thực sự đáng sợ...” Thanh Long Thượng Nhân cảm thán.
Lão chưa bao giờ gặp qua người trẻ tuổi có thực lực và lòng dạ đáng sợ như thế.
So ra thì tuy Tiêu Trần ưu tú, nhưng vẫn không đủ nhìn.
“Lão tổ, ta nhất định phải mạnh lên để nghênh cưới Minh Nguyệt, trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều, nếu không thì căn bản không đối phó được Quân Tiêu Dao.” Tiêu Trần âm thầm cắn răng và nói.
Hắn ta cũng không ngốc.
Hắn ta cân nhắc cho mình một con đường có khả năng thành công.
“Nếu vậy thì chỉ có biện pháp cuối cùng.” Thanh Long Thượng Nhân thở dài và nói.
“Xin lão tổ cứ nói, chỉ cần có một tia hy vọng thì tiểu tử sẽ không từ bỏ!” ánh mắt Tiêu Trần sáng ngời, vội vàng nói.
“Ngươi có biết Thanh Thiên Hóa Long Quyết của bản tôn từ đâu mà đến không?” Thanh Long Thượng Nhân bỗng hỏi.
“Xin lão tổ nói rõ.” Tiêu Trần nói.
“Công pháp này của bản tôn là ngoài ý muốn có được khi tiến vào một bí cảnh cổ sào, mà rất có thể trong cổ sào kia phong ấn một quái thai cổ đại của Tổ Long Sào.” Thanh Long Thượng Nhân nói.
“Tổ Long Sào, quái thai cổ đại?” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt kinh dị.
Hết chương 92.