-
Chương 1061-1065
Chương 1061
Con đường trở thành thần linh hiện thế dài lâu mà gập ghềnh. Cũng may hắn ta có được sinh mệnh vô cùng dài, có thể lấy mấy trăm năm để xem là kỳ hạn chơi một ván cờ.
Lấy thời gian một năm hai năm làm thước đo thì đương nhiên những con kiến phàm tục đó cảm thấy hắn ta thất bại. Nhưng ván cờ hắn ta đã chơi từ mấy trăm năm trước còn chưa kết thúc!
Bộ xương khô mở nắm tay ra, lật chưởng bắt lấy tay của Huyết Khôi Chân Ma, kéo nàng hoàn toàn bay về phía sau, thoát khỏi ‘Trang Thừa Càn’!
Dưới sự khống chế của Trang Thừa Càn, Huyết Khôi Chân Ma phản ứng cực nhanh, nàng vừa đấu sức với Bạch Cốt Khô Lâu, vừa trở tay bắt lấy ‘Trang Thừa Càn’, một trảo thất bại!
Rõ ràng trảo này đã bắt được, rõ ràng không có khả năng thất bại, nhưng vẫn rơi vào khoảng không!
Hiệu quả của Vô Sinh Kiếp cũng không tồn tại trên phương diện không gian, không có ý nghĩ trên phương diện thời gian, thậm chí không ở thân thể, không ở thần hồn, mà chỉ liên quan đến “Bản ngã”, đến sinh tử!
Thân thể bị ‘Trang Thừa Càn’ chiếm cứ đã xuất hiện trên bàn cờ bao trùm trên cái hố âm u kia, không thể xoay chuyển mà rơi xuống.
Mà vị trí Thiên Nguyên kia chính là kiếp nhãn của Vô Sinh Kiếp.
Rơi xuống tức là chết, vô hạnh vô sinh.
Bắt đầu từ bố cục mấy trăm năm trước thì mục tiêu cuối cùng của Bạch Cốt Tôn Thần chính là thành lập Thần quốc trên mặt đất để trở thành thần linh hiện thế, chưởng quản được sức mạnh càng mạnh hơn ở chốn U Minh.
Lúc đó Trang Thừa Càn được hắn ta chọn làm Bạch Cốt Đạo Tử, dưới sự trợ giúp của hắn ta, gã từ một tiểu tốt mà bò thẳng lên vị trí chủ nhân một quốc gia. Sau đó gã ngang nhiên phản loạn, đánh vỡ kế hoạch giáng thế của hắn ta, mà Thần quốc Bạch Cốt cũng hoàn toàn trở thành quốc gia một nhà một họ của Trang Thừa Càn gã, dứt khoát đánh đuổi Bạch Cốt Đạo đi.
Sao hắn ta không có trù tính kia chứ? Hắn ta thình lình phát động chuẩn bị đằng sau vào thời khắc mấu chốt, buông xuống Bạch Cốt Thần Tướng, lấy sức mạnh vĩ đại tranh chấp với Trang Thừa Càn và Tống Hoành Giang.
Hắn ta lấy Vô Sinh Kiếp định ra ngày chết của Trang Thừa Càn là vì muốn lấy thân thể của gã để giáng thế, chẳng qua là sửa tự nguyện thành cưỡng ép mà thôi.
Điều hắn ta thật sự không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt hắn ta buông xuống, Trang Thừa Càn lại dám trực tiếp chịu chết, tự hủy thân thể! Khiến hắn ta mất đi vật chứa giáng thế, kế hoạch cưỡng ép giáng thế cũng tuyên bố thất bại.
Thậm chí Bạch Cốt Thần Tướng cũng bị thương trong lần tự hủy đó, không thể không lui về cõi U Minh.
Hắn ta vẫn luôn hoài nghi Trang Thừa Càn còn chưa chết, cho nên có hai lần dò xét trước sau trong thời gian trăm năm. Thường xuyên giáng thế sinh ra tiêu hao cực kỳ khủng bố, cho dù là hắn ta cũng cần dùng một khoảng thời gian thật dài để tích trữ sức mạnh lần nữa.
Thực xa xỉ, nhưng dùng cho nhân vật như Trang Thừa Càn thì cực kỳ cần thiết!
Nhưng Trang Thừa Càn vẫn luôn không lộ diện, giống như đã thật sự chết đi, hoàn toàn không biết gì, hoàn toàn thờ ơ với mọi chuyện của hiện thế.
Hắn ta chỉ có thể tạm thời gác lại nghi ngờ, vừa tiếp tục chờ Trang Thừa Càn hiện thân, vừa bắt đầu lần giáng thế mới.
Sau đó, trong sự đối kháng âm thầm hoặc trực diện của bọn người Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Vương Trường Cát, Trương Lâm Xuyên, Trọng Huyền Trử Lương, hắn ta lại tuyên bố thất bại lần nữa, thật ra hắn ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho đợt ngủ say tiếp theo, dùng sinh mệnh dài lâu của mình để chờ đợi cơ hội mới.
Nhưng hắn ta phát hiện Trang Thừa Càn!
Vì sao vừa phát hiện Trang Thừa Càn tồn tại thì hắn ta lại không chút do dự, gấp không chờ nổi mà giáng thế?
Bởi vì ván cờ Vô Sinh Kiếp mấy trăm năm trước vẫn chưa kết thúc!
Hắn ta vẫn có thể kíp nổ kiếp tranh, nương theo tồn tại của Trang Thừa Càn mà bước vào hiện thế lần nữa!
Kiếp tranh lần này đúng là do Trang Thừa Càn kíp nổ, nhưng sao lại không phải kết quả do hắn ta không chịu ngủ say, đau khổ chờ đợi kia chứ!
Trong trận gió thổi, lão tăng mặt vàng bay nhanh một mạch tới.
Vì tránh đi phiền phức không cần thiết, chuyến này lão đang đi về hướng Nam Vực, đi ngược theo tuyến trường hà mà hướng lên trên, vòng qua Quan Hà Đài cực kỳ đồ sộ - nơi tổ chức Hoàng Hà Hội từ xưa đến nay, sau đó bay về hướng Vân Quốc.
Đi đến nơi nào đó, cái chuông nhỏ bên hông đột nhiên chấn động.
“Huyền Không Tự có chuyện đặc thù phải lên đường, xin thiện chủ chư phương hãy cho phép qua!”
Phật âm vang dội chấn động cả khung trời.
Nhưng trận gió lập tức ngừng lại.
Không, dừng lại không phải là gió, mà là không gian chung quanh.
Mảnh trời đất nhỏ hẹp này như một cái lồng giam. Tất cả những gì lão chứng kiến cảm nhận đều rơi vào yên lặng.
Có người không cho Huyền Không Tự mặt mũi, trực tiếp chặn đường!
Thế bay nhanh của Khổ Giác bị ngăn chặn, lao lơ lửng trên trời cao, tay ấn ra Đại Vô Uý Ấn, nhìn thật trang nghiêm, có vài phần khí độ của cao tăng Phật môn Đông Thánh Địa phải lên đường vì chuyện đặc thù.
Chỉ nghe lão lớn tiếng mà quát: “Chỉ vì quá cảnh, không có ý quấy rầy, nếu gây trở ngại thì ta có thể đi vòng! Không biết cao nhân phương nào chặn đường, thỉnh cho phép đi qua!”
Những lời này nghe thật lễ phép, vừa ôn hòa, lại nghiêm trang.
Nhưng mà khung trời không có chút tiếng động.
“Rùa đen vương bát cẩu nương dưỡng con bê giày rơm thối!” Thấy không có ai để ý tới, Khổ Giác lập tức nhảy lên chân tới, chửi ầm lên: “Yêu ma quỷ quái giấu đầu lòi đuôi nào mà dám cản đường Phật gia đây! Thật muốn tìm chết hay sao hả?”
Lão thuộc trường phái hành động, từ trước đến nay mắng xong thì lập tức đánh. Lão luôn dứt khoát lưu loát, tuyệt đối không kéo dài.
Tiếng mắng vừa dứt, thủ ấn Đại Vô Uý đã đẩy ngang ra, trông hết sức uy nghiêm!
Dũng cảm thu phục ngoại đạo, trấn áp tà ma dị loại. Thủ ấn Đại Vô Uý phá tan trận gió yên lặng kia, đâm thẳng vào không gian bị giam cầm, nó tuân theo số phận đã sắp đặt, đâm vào địch nhân thật sự đó.
Huyễn Lý Tầm Chân!
Nhưng trên khung trời vô biên kia, có một bàn tay to nửa hư nửa thật hiện ra, nó im hơi lặng tiếng mà xuất hiện, im hơi lặng tiếng mà nghênh đón, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại đánh ngay vào điểm then chốt.
Nó vừa vặn tiếp được thủ ấn kia.
Lúc này, một giọng nói mờ ảo bất định vang lên: “Đại hòa thượng, quay đầu là bờ!”
Ngay sau đó lại sinh ra tiếng vọng to lớn
“Quay đầu là bờ, quay đầu là bờ...”
Hết chương 1061.
Chương 1062
Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, từ mỗi một phương hướng đều truyền đến tiếng vọng như vậy. Câu đó không ngừng vọng lại, đây là phương pháp âm sát cực kỳ cao minh nào đó, chủ yếu nhắm vào hai chữ “Đuổi đi”.
Nó trộn lẫn rất nhiều pháp môn, cũng không hoàn toàn thuộc về tông phái nào, làm người ta căn bản nhìn không ra nền tảng.
Cái chuông nhỏ treo ở bên hông Khổ Giác - Ngã Văn Chung đỉnh đỉnh đại danh cũng lập tức bị ngăn chặn, ngừng tiếng rung lại.
“Là ngươi!”
Lão tăng mặt vàng lại lập tức trợn tròn đôi mắt.
Lão hòa thượng như sắp lên đường kiệt sức này rốt cuộc cũng nghiêm túc lên.
Trên gương mặt già đầy nếp nhăn khô khốc bị sự phẫn nộ chiếm đầy.
Hình như lão nhận ra người tới, hai chưởng của lão hợp lại, khí cơ hùng tráng lao vút lên như thiên long, đại uy đại dũng đại sát lực chấn động tám phương.
“Ong! A! Mễ! Chọc! Hồng! Ca! Đúng lúc! La!”
Bát tự chân ngôn khẩu tụng tất cả Phật tâm Đại Vô Uý!
Mỗi một chữ đều có sức mạnh Kim Cương, Phật Nộ Chi Hỏa. Mỗi chữ lão tụng ra, thoáng chốc đã dao động cả thiên địa.
Tuy rằng Khổ Giác không có đại danh thanh gì ở thế giới siêu phàm, tên tuổi cũng không như sấm bên tai mà lão đã khoác lác với Khương Vọng, thậm chí là ở Phật địa tương ứng của Huyền Không Tự, cũng không có mấy thiện tín nghe nói đến lão.
Nhưng lão thật sự là một trong những tăng nhân mạnh nhất trong bối phận chữ Khổ của Huyền Không Tự.
Bằng không lão cũng không thể mắng thủ tọa Hàng Long Viện, thủ tọa Quan Thế Viện như máu chó xối đầu quanh năm suốt tháng, còn dám cợt nhả với phương trượng.
Giờ phút này, lão bạo nộ mà ra tay, uy phong bát diện.
Chân Nhân buông xuống chân ngôn, trấn hàng ngoại ma, tru trừ tà ác.
Gông cùm xiềng xích khắp không gian bị đánh vỡ trong nháy mắt, cương phong gào thét một lần nữa.
Tất cả đã trở về bình thường, Khổ Giác thấy rõ được mọi thứ.
Bởi vì Bát Tự Chú mà lão giao cho kiếm khí Trường Tương Tư đã tiêu tán, đệ tử Tịnh Thâm được lão gửi gắm kỳ vọng cao đang nguy trong sớm tối. Lão không muốn dây dưa quá nhiều, cho dù lòng tràn đầy phẫn hận, nhưng sau khi chân ngôn phá pháp, lão lại muốn thoát khỏi nơi đây.
Nhưng có một luồng Thiên Phong bị tiếp dẫn, thổi tới từ chốn hư vô, nó nhẹ nhàng bay bổng mà buông xuống hiện thế.
Kẻ mang Thiên Phong cũng mang theo ý trời.
Không thể nắm lấy, không thể đụng vào, có uy thế khó lường ở chốn hư vô.
Nhưng nó lại bị người ta cướp lấy!
Đối thủ này mạnh đến mức nào?
Một luồng Thiên phong vây quanh thân lão, lập tức bao vây lấy Khổ Giác ở ngay tại chỗ!
Không cho phép trốn tránh, không được thoát khỏi.
Chỉ bị Thiên Phong bao vây thì không có họa sát thân gì, nhưng tất nhiên không thể thoát được trong thời gian ngắn.
Giọng nói mờ ảo kia vẫn tiếp tục: “Lạc đường biết quay đầu, khổ hải mong quay đầu.”
Mỗi chữ như ấn, chảy quanh Thiên Phong.
Khổ Giác nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Lúc Tịnh Nga chết, cũng là ngươi tới cản...”
Đôi mắt lão đã đỏ, lão tung một quyền đánh thẳng vào Thiên Phong!
Kim quang hộ thể cũng đã rách nát, huyết nhục như tan vỡ, để lộ ra xương ngón tay trắng toác.
Thiên Phong vẫn đang xoay tròn quấn quanh, giống như ý trời, không thể nắm lấy, không thể sửa đổi.
Trên khung trời chỉ còn tiếng gầm thét cuồng nộ của lão hòa thượng này: “Rốt cuộc ngươi là ai!?”
...
Tất cả nhân tâm ý trời, từ khổ đau đến may mắn, hòa thành chốn nhân gian.
Ở đáy nước tám trăm dặm Thanh Giang, trong Ma quật thượng cổ đã bỏ hoang lâu năm kia, trận chiến mãnh liệt nọ vẫn còn đang tiếp tục.
“Đã sớm nên kết thúc mọi chuyện.”
Bạch Cốt Khô Lâu và Huyết Khôi Chân Ma triển khai chiến đấu điên cuồng trong một tấc vuông.
Quyền đánh khuỷu tay đánh, nhìn qua cứ như võ giả phàm tục, nhưng những cái giơ tay nhấc chân đó đều là sự va chạm của quy tắc.
Trong cuộc chiến kịch liệt như thế, giọng nói của hắn ta vẫn lạnh nhạt không chút gợn sóng, như thần linh vĩnh viễn ngồi trên bảo tọa cao cao, lạnh nhạt quan sát muôn nghìn chúng sinh.
“Không có ai có thể... Trốn thoát được Vô Sinh Kiếp.” Hắn ta nói.
Hắn ta nhận định như thế.
Đây không chỉ là một câu cường điệu, mà là một loại lặp lại của quy tắc.
Sức mạnh của Vô Sinh Kiếp đang được cường hóa, ván cờ giằng co suốt mấy trăm năm đang bước vào hồi kết.
Đương nhiên Vương Trường Cát của sau đó cũng là vật chứa tuyệt hảo, nhưng Trang Thừa Càn mới là Thần Khu hiện thế lúc ban đầu hắn ta lựa chọn.
Lần giáng thế mấy trăm năm trước mới là lần hắn ta chuẩn bị hoàn mỹ nhất, trạng thái đỉnh cao nhất, là thời khắc quang vinh hắn ta gửi gắm kỳ vọng cực cao.
Lần đó để Trang Thừa Càn chết giả chạy thoát, ngày kiếp tranh của Vô Sinh Kiếp bị kéo dài đến tận hôm nay.
Ván cờ của hiện giờ là sự kéo dài của cái cũ, cũng là một bắt đầu mới.
Phần sức mạnh hắn ta thả xuống nơi đây còn chưa đủ để áp chế đối thủ như Huyết Khôi Chân Ma, nhưng Trang Thừa Càn cũng không có khả năng thoát được khỏi Vô Sinh Kiếp.
Trang Thừa Càn đang chờ đợi Huyết Khôi Chân Ma thành hình, mà hắn ta cũng có mục đích tương tự.
Chờ hắn ta lại xâm chiếm tất cả của Trang Thừa Càn để hoàn thành giáng thế, Huyết Khôi Chân Ma mà Trang Thừa Càn hao tổn tâm cơ luyện chế sẽ là thần tướng hộ đạo của Thần quốc Bạch Cốt hiện thế.
Trang Thừa Càn luôn muốn chiếm hết chỗ tốt, hắn ta là thần linh, cũng muốn chiếm trọn tất cả!
“Đương nhiên.”
Đối với lời nói của Bạch Cốt Tôn Thần, mặt ‘Trang Thừa Càn’ không có cảm xúc: “Bằng không năm đó ta cần phải chết hay sao?”
Lúc đó thân thể do gã khống chế đang rơi xuống bàn cờ hiện hóa của Vô Sinh Kiếp, rơi vào trong kiếp nhãn.
Giống như nghênh đón kết cục không thể vãn hồi, đối mặt với ngày chết.
Nhưng giọng điệu của gã lại lạnh nhạt như thế!
Gã có sự thong dong giằng co với thần linh, có tự tin đánh cờ với thần linh!
Trong toàn bộ Ma quật đáy nước, ý thức đang sôi sục không chỉ dừng lại giữa hai người này.
Trong Nội Phủ đầu tiên, Khương Vọng khoanh chân mà ngồi, ngũ tâm dâng lên trời cao.
Đối với cuộc tranh đấu giữa Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn, hắn hoàn toàn không quan tâm, cũng không có khả năng nhúng tay.
Dù người thắng cuối cùng là Bạch Cốt Tôn Thần hay Trang Thừa Càn, hắn cũng là người đầu tiên bị tiêu diệt. Bởi vì thân thể hắn đã bị lựa chọn.
Cho dù là để thân thể Khương Vọng bị Trang Thừa Càn lựa chọn, hay là để thân thể mới của Trang Thừa Càn bị Bạch Cốt Tôn Thần lựa chọn, kết quả cũng không có gì khác biệt.
Hắn như một con kiến, chỉ có thể chờ đợi kết quả sau khi hai tên khổng lồ vật lộn, mà khác biệt duy nhất hắn có thể chờ mong chính là sẽ bị tên khổng lồ nào dẫm chết.
Hết chương 1062.
Chương 1063
Cần phải có dũng khí lớn đến mức nào, kiên cường cao đến mức nào, mới có thể đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng như thế?
Cho dù nhìn nhận từ phương diện nào thì hắn cũng không còn bất cứ biện pháp gì, không có bất cứ cơ hội gì.
Sơn cùng thủy tận thật sự không còn đường, thuyền đến đầu cầu cũng chưa chắc thẳng!
Nhưng hắn không từ bỏ.
Không có ý định từ bỏ.
Hắn nắm chặt thời gian cuối cùng để tu hành.
Thân thể bị chiếm cứ, vậy hắn tu luyện thần hồn.
Đã không có biện pháp trông mong vào ngoại viện, vậy thì cứ trong cậy vào bản thân, để mình mạnh hơn được chút nào thì hay chút đó.
Ở bất cứ thời khắc nào, bất cứ tình thế nào, hắn luôn phải làm chút chuyện gì đó.
Con kiến không thể thay đổi kết cục bị người khổng lồ dẫm chết, nhưng có lẽ, có thể thử cắn người khổng lồ một cái, thử dùng hết khả năng đáp trả lại họ bằng đau đớn.
Cho dù đau đớn kia bé nhỏ không đáng kể, thậm chí sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đây là một cuộc đấu tranh sinh mệnh bất khuất kiên cường.
Sinh mệnh không dừng thì đấu tranh không dứt.
“Ta thật sự rất thưởng thức ngươi. Tài năng, phẩm cách, ý chí của ngươi còn đáng quý hơn thiên phú tu hành.”
Trang Thừa Càn xuất hiện ngay vào lúc này, xuất hiện bên ngoài Nội Phủ đầu tiên: “Nếu ngươi là con nối dõi của ta, ta nhất định sẽ để lại tất cả sự nghiệp cho ngươi.”
Lời nói của gã có một chút tiếc nuối. Bỏ qua không nhắc đến những chuyện khác, dù sao thì Khương Vọng cũng là thiếu niên của Trang Quốc. Nếu năm đó gã không trúng phải Vô Sinh Kiếp, mà có thể tiếp tục kế hoạch sự nghiệp của mình, như vậy thì giờ này ngày này, chưa chắc gã không thể bồi dưỡng thiếu niên trước mặt, chưa chắc không thể mong đợi vào tương lai của hắn.
Nhìn quốc gia mà mình sáng tạo có thiên kiêu rực sáng, sao không phải một loại quang vinh kia chứ?
“Phụ thân của ta chỉ là một thương nhân dược liệu bình thường, tay không thể nâng, vai không thể gánh. Không thể siêu phàm, chết vì bệnh tật. Nhưng ta biết...” Khương Vọng mở to hai mắt: “Người tuyệt đối không đứng nhìn ta chết!”
Ngụ ý của hắn căn bản không cần che lấp.
Muốn làm phụ thân ta, ngươi xứng hay sao?
“Những người mà ngươi tin tưởng kia, chỉ là chưa từng trải qua khảo nghiệm mà thôi.”
Trang Thừa Càn cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói một câu, sau đó nhẹ nắm bàn tay lại, thủ ấn màu xanh lá trấn phong Nội Phủ kia lập tức biến mất. Mà gã bước một bước đi vào Nội Phủ!
Gần như cùng lúc đó, Khương Vọng nhảy dựng lên, cổ kiếm lao vút tới!
Tuy thực lực chênh lệch như trời với đất, nhưng hắn vẫn muốn liều chết một phen.
Trang Thừa Càn tát một cái bắt lấy kiếm kia, lại tát một cái nắm lấy cổ của thần hồn Khương Vọng.
Giờ này khắc này, gã không cần che giấu cái gì nữa, gã trực tiếp nghiền áp.
Bàn tay gã nhấc thần hồn của Khương Vọng lên, tựa như bắt được một con gà nhỏ suy yếu, gã nhảy ra khỏi Nội Phủ.
“Trước đó ở trong Thông Thiên Cung.”
“Ngươi hỏi ta... Vì sao là ngươi, đúng không?”
Thần hồn của Trang Thừa Càn bóp lấy thần hồn của Khương Vọng, nhảy ra khỏi thân thể này.
Thân thể còn đang rơi xuống.
Mà Trang Thừa Càn nhảy ra phía trước thân thể, bỗng nhiên gia tốc, một tay ấn thần hồn của Khương Vọng lên kiếp nhãn tối tăm duy nhất trên bàn cờ vô sinh kia.
“Đây là đáp án!”
Lúc trước ở thành vực Phong Lâm, Ngụy Khứ Tật lấy Minh Chúc để dẫn rắn ra khỏi hang, bắt giết giáo chúng Bạch Cốt khắp mọi nơi.
Nơi đó phong ấn nhiều vật cũ của Bạch Cốt, vì sao lão lại lựa chọn Minh Chúc?
Thật ra không phải là lựa chọn của Ngụy Khứ Tật, mà là lão “Bị lựa chọn”.
Sau khi thần hồn đã gần như khôi phục hoàn toàn, Trang Thừa Càn lựa chọn thông qua phương thức không để lại dấu vết như vậy nhằm tham dự chuyện trong hiện thế một lần nữa.
Sau khi Minh Chúc bị giáo chúng Bạch Cốt Đạo trộm ra, nó từng được giữ lại trên người Hùng Vấn trong một thời gian ngắn ngủi, cuối cùng mới trốn vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng.
Điều này chứng minh Minh Chúc luôn có thể di động, trước nay Trang Thừa Càn luôn có rất nhiều lựa chọn.
Vấn đề nằm ở chỗ, toàn bộ thành vực Phong Lâm có nhiều người như vậy, vì sao lại đặc biệt lựa chọn Khương Vọng?
Cũng không chỉ do Khương Vọng Khai Mạch một cách hoàn mỹ, tuyệt đối không chỉ vì thiên phú tu hành của hắn.
Chỉ bàn về thiên phú thì bỏ qua không nói đến Vương Trường Cát đã bị Bạch Cốt Tôn Thần lựa chọn từ lâu, Chúc Duy Ngã, Triệu Nhữ Thành đều không thua kém gì Khương Vọng, hơn nữa khởi điểm càng cao.
Cuối cùng Trang Thừa Càn lại kiên định mà lựa chọn Khương Vọng, tất nhiên là có nguyên nhân của bản thân gã.
Ngay từ lúc bắt đầu, gã không chỉ muốn tìm một thân thể hoàn mỹ, mà là một người thay thế hoàn mỹ! Một người có thể thật sự thể hiện gã, cùng cấp với gã, thay thế được gã.
Trang Thừa Càn có thể không khiêm tốn mà nói mình là nhân vật khó tìm được trên đời. Không phải tùy tiện một hạt giống có thiên phú tu hành tốt nào cũng có khả năng thay thế gã.
So với thiên phú tu hành, trong quá trình phản sát Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn, sự nhạy bén, quả quyết, kiên cường, ẩn nhẫn mà Khương Vọng biểu hiện ra mới là nhân tố quyết định.
Có một chuyện gã không có lừa Khương Vọng, gã thật sự rất thưởng thức Khương Vọng. Hơn nữa sau khi trải qua càng nhiều sự kiện, chứng kiến càng nhiều lựa chọn, gã lại càng thưởng thức.
Nếu không phải đang trong dáng vẻ hiện giờ, nếu gã còn ngồi ở vị trí quốc chủ Trang Quốc thì gã bằng lòng bồi dưỡng Khương Vọng.
Lúc trước tiện tay tiêu hóa Bạch Cốt Chủng, trốn vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng, gã vẫn luôn ở lại đến bây giờ, chưa bao giờ dao động. Bởi vì trong mắt của gã, Khương Vọng đã là lựa chọn tốt nhất.
Không có bối cảnh, không có chỗ dựa, lại có thiên phú tu hành cực tốt, tài năng chiến đấu tuyệt đỉnh, cùng với ý chí kiên cường cực độ.
Cái gã muốn là gì?
Gã muốn ứng phó Vô Sinh Kiếp đáng sợ kia của Bạch Cốt Tôn Thần, ứng phó căn nguyên thần thuật khủng bố đã dây dưa gã gần hai trăm năm.
Gã muốn phá giải bố cục của Bạch Cốt Tôn Thần.
Gã muốn lấy Khương Vọng như quân cờ mà lấp lại kiếp nạn!
Cho nên vì sao gã phải sống nhờ trong thân thể Khương Vọng lâu như vậy?
Vì sao lấy thực lực của gã mà vẫn luôn kéo dài tới hiện tại mới động thủ?
Bởi vì gã cần thời gian, gã muốn ảnh hưởng thân thể này, ảnh hưởng thiếu niên này một cách vô tri vô giác. Không chỉ muốn khiến bản thân gã càng thích ứng thân thể tuổi trẻ này, còn muốn Khương Vọng... Càng tương thông với gã!
Chỉ có như thế, Khương Vọng mới có thể thay thế gã lấp kiếp. Chỉ có Khương Vọng càng đến gần với gã, thậm chí là cùng cấp với gã thì mới có thể thay gã lấp lại Vô Sinh Kiếp, giúp gã thoát khỏi Vô Sinh Kiếp.
Hết chương 1063.
Chương 1064
Gã đã làm quá nhiều chuyện, gây quá nhiều ảnh hưởng ở Thông Thiên Cung của Khương Vọng. Có vài điều chỉ là thay đổi một cách vô tri vô giác, trơn tru không một tiếng động, nhưng có vài chuyện khó tránh khỏi hơi vội vàng.
Thậm chí lúc trước ở Dương địa, vì sao Xà Cốt Diện Giả đã bắt đầu sợ chết trốn chạy lại đột nhiên ngớ ngẩn ngơ ngác mà tới tìm “Trương Lâm Xuyên”?
Bởi vì ả ta bị Trang Thừa Càn ảnh hưởng, tiến hành lựa chọn không tốt.
Mà mục đích lúc đó của Trang Thừa Càn cũng chỉ muốn xem Ôn Linh một chút để hiểu biết trạng thái của Bạch Cốt Tôn Thần.
Nhưng gã biết rõ tính nguy hiểm của Ôn Linh, cho nên gã gây ảnh hưởng làm Khương Vọng xem nhẹ “Chiến lợi phẩm” này.
Không nghĩ tới Khương Vọng nhạy bén đến mức đó, chính là vào lần đó, hắn đã lập tức kíp nổ tất cả ngờ vực, trực tiếp hoài nghi đến sự hiện hữu của gã.
Gã vốn muốn âm thầm lặng lẽ hoàn thành tất cả, nhưng bởi vì sự kiện lần đó nên không thể không nhảy đến trước đài, bắt đầu để thân phận “Khương Yểm” này nỗ lực biểu diễn.
Hiện tại, nỗ lực từ trước tới nay rốt cuộc cũng tới được thời khắc thu hoạch.
Gã chờ được Bạch Cốt Tôn Thần, nghênh đón được ngày kiếp tranh.
Trừ khử kiếp tranh, gã sẽ có được tân sinh!
Sau khi đạt được tân sinh thì đó là thế giới bao lao, trời cao rộng lớn.
“Ngươi mơ tưởng!”
Thần hồn của Khương Vọng bị trói buộc chặt lại, nhưng vẫn ra sức giãy giụa.
Thân thể đã bị chiếm cứ, thần hồn cũng bị tiêu diệt.
Sự giãy giụa của hắn thật yếu ớt.
Nhưng hắn tuyệt đối không bằng lòng bị lau sạch tất cả dấu vết như vậy, càng không muốn dùng tất cả của mình để thay Trang Thừa Càn lấp kiếp!
“Ngươi còn không rõ sao?”
Ý chí của Trang Thừa Càn va chạm vào hắn, ý đồ đả kích niềm tin, đánh tan ý chí của hắn: “Ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì mà có thể chống lại ta lâu như vậy? Là ta đang bồi dưỡng ngươi, ta đang bồi dưỡng ngươi mà thôi!”
“Ngươi cho rằng mình đang lựa chọn, không ngừng đấu tranh với ta. Nhưng thật ra, chỉ là vì ngươi còn chưa đủ mạnh, thần hồn của ngươi không đủ cứng cỏi, ý chí của ngươi không đủ cường đại, ngươi còn chưa đủ tư cách để rơi vào Vô Sinh Kiếp, không xứng lấp lại kiếp nhãn. Cho nên ta phải cho ngươi một cơ hội, để ngươi mài giũa, làm ngươi trưởng thành!”
“Trong khốn cảnh tuyệt vọng nhất dày vò nhất, mới có thể rèn luyện ra linh hồn thật sự kiên cường.”
“Ngươi nghĩ mình là thiên tài, ngươi cho rằng những thời khắc linh quang hiện ra đó đều là biểu hiện tài năng ngươi. Nhưng thật ra, tất cả đều do ta an bài! Là ta cho ngươi lựa chọn, ngươi mới có được những lựa chọn đó!”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, Khương Vọng? Ngươi xuất thân bình thường, gia cảnh bình phàm, đã không có danh sư, lại không có truyền thừa. Ấu trĩ đơn thuần, ngây thơ buồn cười, còn tự cho là mình siêu phàm! Là ta! Giúp ngươi đi đến hiện giờ!”
“Ta bồi dưỡng ngươi, mài giũa ngươi, gây ảnh hưởng đến ngươi. Để căn nguyên thần hồn của ngươi và ta liên hệ với nhau, để ta có thể tiếp nhận ngươi, để ngươi có thể thay thế ta. Nếu nói từ ý nghĩa này thì thật ra ta không lừa ngươi, ngươi chính là ta.”
“Đây là vinh hạnh của ngươi, là tưởng thưởng của ngươi. Là khả năng duy nhất để ngươi từ bình thường đi đến vĩ đại!”
Tiếng vang ý chí của Trang Thừa Càn như sấm rền, từng tiếng từng tiếng như muốn đánh tan tác thần hồn của Khương Vọng.
Nhưng sự chống cự của thiếu niên này không dừng lại một khắc nào.
“Nếu...”
Khương Vọng điều động tất cả sức mạnh thần hồn, kiên quyết phản kháng, không chịu vào kiếp, thần hồn của hắn đang rít gào, mỗi một tia sức mạnh thần hồn đều đang rít gào.
Hắn ra sức mà giãy giụa, quyết không chịu từ bỏ: “Nếu đúng như lời ngươi nói, đều là ngươi đưa ra lựa chọn. Nếu ta không phải là ta, ngươi cần gì phải lựa chọn ta!”
“Nếu ngươi thật sự có thể khống chế tất cả, tại sao ngươi rơi vào tình cảnh chỉ còn lại tàn hồn, trốn chui trốn nhủi vào trong Minh Chúc? Tại sao phải dùng ta lấp kiếp! Tại sao cần chờ đến hôm nay!”
“Quả thực rất có giác ngộ, Khương Vọng. Sự kiên định ngoan cường của ngươi luôn có thể khiến ta tán thưởng.” Thần hồn của Trang Thừa Càn đáp lại: “Đương nhiên là ngươi ưu tú, cho nên ngươi tranh thủ cho mình được càng nhiều khả năng. Đương nhiên, nguyên nhân cũng do ngươi ưu tú, mới xứng trở thành quân cờ của ta, dừng ở vị trí mấu chốt nhất trên ván cờ của ta với thần linh!”
“Ngươi ưu tú như vậy, hẳn đã hiểu rõ là giờ này khắc này, ngươi đã không còn lựa chọn nào nữa. Mà ta, nguyện ý cho ngươi thêm một hy vọng, thế nào?”
“Hiện tại ngoan ngoãn đi lấp kiếp, nỗ lực đối kháng kiếp lực. Để ta được rảnh tay mà đối kháng tà thần kia, ném hắn xuống thần tòa. Sau đó ta trọng sinh trong hiện thế, ngươi sẽ trỗi dậy ở U Minh. Ngươi chuyển tu thần đạo, ta có thể giúp ngươi, để ngươi trở thành thần linh!”
Cuộc giao lưu giữa hai thần hồn lập tức xoay chuyển hoàn toàn.
Tất cả mọi chuyện trông có vẻ thật chậm rãi, nhưng cuộc trao đổi của ý chí thì chỉ hoàn thành trong nháy mắt.
Thân thể treo lơ lửng trên không trung, thần hồn đang dây dưa còn chưa hoàn toàn rơi xuống.
Tất nhiên phía Bạch Cốt Tôn Thần cũng chú ý thấy động tác của Trang Thừa Càn, nhưng tình thế hiện tại thay đổi, đã chuyển thành Huyết Khôi Chân Ma dây dưa níu chân hắn ta, khiến hắn ta không thể lại đây quấy rầy.
“Nếu không phối hợp ta, thần hồn của ngươi sẽ tan biến, vĩnh thế không được siêu sinh. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, sau khi lấp kiếp thì ngươi còn có hy vọng đi theo con đường thần đạo.”
“Dù sao đã không có lựa chọn nào khác, không phải sao? Có lẽ ngươi hận ta, căm ghét ta, nhưng đối với sức nặng của sinh mệnh thì những cảm xúc đó đều bé nhỏ không đáng kể biết bao! Ngươi là một người thông minh, hẳn nên biết phải làm như thế nào, biết đâu mới là lựa chọn chính xác. Hiện tại ta truyền cho ngươi một công pháp thần đạo, lấy thiên phú tài năng của ngươi thì nhất định có thể nhanh chóng nắm giữ. Có thể trợ giúp ngươi duy trì càng lâu trong Vô Sinh Kiếp.”
Dưới sự chênh lệch thực lực quá lớn, Trang Thừa Càn cũng không lo Khương Vọng chống cự, nhưng gã muốn cổ động Khương Vọng, làm Khương Vọng càng nỗ lực hơn trong Vô Sinh Kiếp, mang đến cho gã trợ giúp lớn hơn nữa.
Gã chiếm cứ thân thể của Khương Vọng, dùng thần hồn của Khương Vọng thay thế lấp kiếp, còn muốn bản thân Khương Vọng càng ra sức!
Nhân tâm thật sự là món đồ chơi của gã.
Đỗ Như Hối tự xưng là Hà Bá có thể trị con nước dân tâm, nhưng so với Trang Thừa Càn thì đạo hạnh của ông ta vẫn còn thua kém một chút.
Hết chương 1064.
Chương 1065
Dưới sự cưỡng chế của thần hồn mạnh mẽ, gã tiếp tục dùng tài ăn nói để cổ động: “Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù vì những người trong thành vực Phong Lâm ở U Minh, quét sạch dư nghiệt của Bạch Cốt Thần quốc hay sao?”
“Lui lại một bước, chẳng lẽ ngươi không muốn chuyển tu thần đạo, về sau tìm ta báo thù sao?”
“Hay là, ngươi tình nguyện cứ vĩnh viễn trầm luân như vậy, trơ mắt nhìn ta đắc ý?”
Khương Vọng vẫn luôn phản kháng, nhưng căn bản không có đường nào phản kháng.
Thần hồn bị dễ dàng mà đè lại, dễ dàng mà ngã xuống.
Hắn còn phải luôn chịu đựng sự đả kích của Trang Thừa Càn, bị ý chí của gã ảnh hưởng, bị gã công kích bản ngã.
Kiếp nhãn tối tăm kia đã càng ngày càng gần.
Tựa như vực sâu vĩnh hằng không đáy, đang chờ đợi hắn, nghênh đón hắn.
Nhưng vào lúc này, căn nguyên thần hồn Khương Vọng bỗng ngừng phản kháng.
Hắn bình tĩnh trở lại.
Đây là một loại bình tĩnh sau khi nếm thử tất cả nỗ lực, cuối cùng thì đưa ra quyết định sau cùng.
“Không, ta còn có một lựa chọn.” Hắn nhìn Trang Thừa Càn, vô cùng bình tĩnh mà nói.
Giờ phút này thần hồn của hắn ở dưới, thần hồn của Trang Thừa Càn đứng trên, lướt qua Trang Thừa Càn thì có thể nhìn thấy thân thể của mình.
Nhìn thấy cặp mắt thiếu niên vốn dĩ xinh đẹp, trong trẻo, bình tĩnh... Giờ phút này lại trở nên vô thần.
Phanh!
Ngay trước lúc căn nguyên thần hồn của hắn bị ấn vào kiếp nhãn Vô Sinh Kiếp.
Thần hồn nổ tung!
Một cú nổ mạnh vô cùng kiên quyết, không để lại chút lối thoát.
Đột ngột như thế, kiên quyết như thế.
Thần hồn của Trang Thừa Càn bỗng nắm một cái về phía trước, muốn ngăn cản, nhưng Khương Vọng quá nhanh, quá dứt khoát, quá quả quyết, căn bản trở tay không kịp! Gã chỉ có thể nhanh chóng lui về sau trước khi thần hồn của Khương Vọng nổ tung.
“Không!”
Gã không dám tin!
Gã không thể tin được, Khương Vọng lại chọn cách tự hủy, lựa chọn con đường khiến thần hồn tan biến, lựa chọn vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Thiếu niên đã cùng gã tranh đấu nhiều hiệp như vậy, luôn có thể bò lên tiếp tục chiến đấu bất kể trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, lại lựa chọn tự hủy!
Mà hắn dùng lựa chọn này để đẩy gã rơi xuống vực sâu!
Đối với người như Trang Thừa Càn mà nói, bất kể gã thưởng thức Khương Vọng đến mức nào, bất kể Khương Vọng bị chết thảm đến đâu, cho dù là thần hồn tan biến, cũng không đáng để nhắc tới.
Nhưng điểm thật sự làm gã rung động chính là...
Câu chuyện mà gã thiết kế đã xảy ra biến hóa vào thời khắc cuối cùng.
Khương Vọng đã tự hủy thần hồn, gã cần tự mình đối mặt với Vô Sinh Kiếp!
Mà gã, làm không được!
Thiên cổ gian nan duy nhất chết, mệnh đến tuyệt đồ khất thiên ân (1).
(1) Từ xưa đến nay chuyện gian nan nhất chính là chết, đến cuối đời lại cầu xin ân trên.
Nếu gã có thể đối kháng với Vô Sinh Kiếp thì năm đó đã không cần chết. Nếu gã có thể chống lại Vô Sinh Kiếp thì không cần trốn trong Minh Chúc, trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị giết chết. Nếu gã có thể đánh bại Vô Sinh Kiếp thì đã không cần hao tổn tâm cơ để Khương Vọng tới lấp kiếp.
Vô Sinh Kiếp là thần thuật khủng bố mà Bạch Cốt Tôn Thần tạo ra từ thần nguyên, không thể tùy tiện vận dụng, vừa tung ra thì lập tức định ngày chết, thậm chí có thể nói là căn cơ của thần tòa.
Gã không thể một mình đối mặt.
Gã nghĩ hết mọi biện pháp, cũng chỉ có thể kéo dài ngày kiếp tranh tới bây giờ mà thôi.
Có một việc Khương Vọng đã nói đúng, gã cũng không thể khống chế hết mọi chuyện.
Gã thật sự có được khả năng ảnh hưởng lựa chọn của người khác ở một mức độ nào đó, nhưng lại không thể vĩnh viễn thành công.
Ví dụ như lúc trước Bạch Cốt Tôn Thần ngang nhiên buông xuống Bạch Cốt Thần Tướng, lấy Vô Sinh Kiếp định ra ngày chết của gã.
Ví dụ như Khương Vọng phát hiện sự tồn tại của gã ở trấn Thanh Dương, bức cho gã hiện thân.
Ví dụ như Khương Vọng tự trảm căn nguyên thần hồn, thúc giục tâm ma trưởng thành, làm gã không thể không để lộ thực lực thật sự trước.
Ví dụ như hiện tại... Khương Vọng đưa ra lựa chọn mà gã căn bản không nghĩ đến.
Tình nguyện tự hủy, tình nguyện thần hồn tan biến, cũng không chịu thay gã lấp kiếp.
Gã tự nhận là rất thông hiểu Khương Vọng, gã nhìn chăm chú vào mỗi tiếng nói mỗi cử động của Khương Vọng, nhất cử nhất động, mỗi một lựa chọn, mỗi một lần đối mặt.
Gã tự nhận càng hiểu Khương Vọng hơn bất cứ người nào trên thế gian, thực tế cũng thật sự như thế.
Cho nên gã chắc chắn, Khương Vọng nhất định sẽ chấp nhận lựa chọn của gã.
Lấy tính cách của Khương Vọng, hắn sẽ không từ bỏ ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ tình trạng nào. Dưới tình huống tiến cũng chết, mà lui cũng chết thì nhất định hắn sẽ chọn cách lấy trạng thái thần hồn chuyển tu Thần đạo, chờ đợi để tương lai trả thù.
Hơn nữa trước đó, Khương Vọng cũng luôn bày ra ý chí cầu sinh cực kỳ ngoan cường, giống như hắn luôn thể hiện ra từ trước đến nay.
Nhưng rốt cuộc... Là điểm nào xảy ra vấn đề?
Là bị thù hận làm mụ mị đầu óc, lẫn lộn lý trí, thà để thần hồn của bản thân tan biến, cũng muốn kéo kẻ thù cùng chết chung hay sao?
Những ý niệm trong lòng chỉ chợt lóe mà qua.
Trang Thừa Càn không có nhiều thời gian để suy ngẫm lựa chọn của Khương Vọng.
Bởi vì Vô Sinh Kiếp đã gần ngay trước mắt!
Gã vốn cưỡng ép đè thần hồn của Khương Vọng xuống, muốn đưa Khương Vọng vào kiếp nhãn Vô Sinh Kiếp để thay thế, nhờ đó mà đánh vỡ thiết cục của Bạch Cốt Tôn Thần.
Gã thật sự không thể chạy thoát Vô Sinh Kiếp, nhưng có thể bồi dưỡng ra một “Gã” khác để thay thế nghênh đón Vô Sinh Kỳ.
Khương Vọng chính là lựa chọn của gã, cũng thật sự trưởng thành tới trạng thái mà gã yêu cầu, có thể hoàn mỹ mà sử dụng.
Từ nay về sau Vô Sinh Kiếp sẽ tan biến, gã có thể không vướn bận gông xiềng mà tiếp tục tướng tranh với Bạch Cốt Tôn Thần.
Cái gã muốn tuyệt đối không chỉ là đánh lui Bạch Cốt Tôn Thần.
Gã muốn ném Bạch Cốt Tôn Thần xuống thần tòa!
Nhưng vào giờ phút này, ngay trước khi lấp được kiếp nhãn, đạt được viên mãn, Khương Vọng lại kiên quyết tự nổ tung, hủy diệt thần hồn.
Thế cục tuyệt diệu đã lập tức tan biến.
Chỉ còn thần hồn của chính gã trực diện với Vô Sinh Kiếp, giữa chốn thiên địa, gã vẫn một thân một mình như trước nay, kiếp nhãn tối tăm kia giống như phát ra lời mời tử vong với gã.
Cứ như vận mệnh tiêu vong chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ thay đổi!
Hết chương 1065.
Con đường trở thành thần linh hiện thế dài lâu mà gập ghềnh. Cũng may hắn ta có được sinh mệnh vô cùng dài, có thể lấy mấy trăm năm để xem là kỳ hạn chơi một ván cờ.
Lấy thời gian một năm hai năm làm thước đo thì đương nhiên những con kiến phàm tục đó cảm thấy hắn ta thất bại. Nhưng ván cờ hắn ta đã chơi từ mấy trăm năm trước còn chưa kết thúc!
Bộ xương khô mở nắm tay ra, lật chưởng bắt lấy tay của Huyết Khôi Chân Ma, kéo nàng hoàn toàn bay về phía sau, thoát khỏi ‘Trang Thừa Càn’!
Dưới sự khống chế của Trang Thừa Càn, Huyết Khôi Chân Ma phản ứng cực nhanh, nàng vừa đấu sức với Bạch Cốt Khô Lâu, vừa trở tay bắt lấy ‘Trang Thừa Càn’, một trảo thất bại!
Rõ ràng trảo này đã bắt được, rõ ràng không có khả năng thất bại, nhưng vẫn rơi vào khoảng không!
Hiệu quả của Vô Sinh Kiếp cũng không tồn tại trên phương diện không gian, không có ý nghĩ trên phương diện thời gian, thậm chí không ở thân thể, không ở thần hồn, mà chỉ liên quan đến “Bản ngã”, đến sinh tử!
Thân thể bị ‘Trang Thừa Càn’ chiếm cứ đã xuất hiện trên bàn cờ bao trùm trên cái hố âm u kia, không thể xoay chuyển mà rơi xuống.
Mà vị trí Thiên Nguyên kia chính là kiếp nhãn của Vô Sinh Kiếp.
Rơi xuống tức là chết, vô hạnh vô sinh.
Bắt đầu từ bố cục mấy trăm năm trước thì mục tiêu cuối cùng của Bạch Cốt Tôn Thần chính là thành lập Thần quốc trên mặt đất để trở thành thần linh hiện thế, chưởng quản được sức mạnh càng mạnh hơn ở chốn U Minh.
Lúc đó Trang Thừa Càn được hắn ta chọn làm Bạch Cốt Đạo Tử, dưới sự trợ giúp của hắn ta, gã từ một tiểu tốt mà bò thẳng lên vị trí chủ nhân một quốc gia. Sau đó gã ngang nhiên phản loạn, đánh vỡ kế hoạch giáng thế của hắn ta, mà Thần quốc Bạch Cốt cũng hoàn toàn trở thành quốc gia một nhà một họ của Trang Thừa Càn gã, dứt khoát đánh đuổi Bạch Cốt Đạo đi.
Sao hắn ta không có trù tính kia chứ? Hắn ta thình lình phát động chuẩn bị đằng sau vào thời khắc mấu chốt, buông xuống Bạch Cốt Thần Tướng, lấy sức mạnh vĩ đại tranh chấp với Trang Thừa Càn và Tống Hoành Giang.
Hắn ta lấy Vô Sinh Kiếp định ra ngày chết của Trang Thừa Càn là vì muốn lấy thân thể của gã để giáng thế, chẳng qua là sửa tự nguyện thành cưỡng ép mà thôi.
Điều hắn ta thật sự không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt hắn ta buông xuống, Trang Thừa Càn lại dám trực tiếp chịu chết, tự hủy thân thể! Khiến hắn ta mất đi vật chứa giáng thế, kế hoạch cưỡng ép giáng thế cũng tuyên bố thất bại.
Thậm chí Bạch Cốt Thần Tướng cũng bị thương trong lần tự hủy đó, không thể không lui về cõi U Minh.
Hắn ta vẫn luôn hoài nghi Trang Thừa Càn còn chưa chết, cho nên có hai lần dò xét trước sau trong thời gian trăm năm. Thường xuyên giáng thế sinh ra tiêu hao cực kỳ khủng bố, cho dù là hắn ta cũng cần dùng một khoảng thời gian thật dài để tích trữ sức mạnh lần nữa.
Thực xa xỉ, nhưng dùng cho nhân vật như Trang Thừa Càn thì cực kỳ cần thiết!
Nhưng Trang Thừa Càn vẫn luôn không lộ diện, giống như đã thật sự chết đi, hoàn toàn không biết gì, hoàn toàn thờ ơ với mọi chuyện của hiện thế.
Hắn ta chỉ có thể tạm thời gác lại nghi ngờ, vừa tiếp tục chờ Trang Thừa Càn hiện thân, vừa bắt đầu lần giáng thế mới.
Sau đó, trong sự đối kháng âm thầm hoặc trực diện của bọn người Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Vương Trường Cát, Trương Lâm Xuyên, Trọng Huyền Trử Lương, hắn ta lại tuyên bố thất bại lần nữa, thật ra hắn ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho đợt ngủ say tiếp theo, dùng sinh mệnh dài lâu của mình để chờ đợi cơ hội mới.
Nhưng hắn ta phát hiện Trang Thừa Càn!
Vì sao vừa phát hiện Trang Thừa Càn tồn tại thì hắn ta lại không chút do dự, gấp không chờ nổi mà giáng thế?
Bởi vì ván cờ Vô Sinh Kiếp mấy trăm năm trước vẫn chưa kết thúc!
Hắn ta vẫn có thể kíp nổ kiếp tranh, nương theo tồn tại của Trang Thừa Càn mà bước vào hiện thế lần nữa!
Kiếp tranh lần này đúng là do Trang Thừa Càn kíp nổ, nhưng sao lại không phải kết quả do hắn ta không chịu ngủ say, đau khổ chờ đợi kia chứ!
Trong trận gió thổi, lão tăng mặt vàng bay nhanh một mạch tới.
Vì tránh đi phiền phức không cần thiết, chuyến này lão đang đi về hướng Nam Vực, đi ngược theo tuyến trường hà mà hướng lên trên, vòng qua Quan Hà Đài cực kỳ đồ sộ - nơi tổ chức Hoàng Hà Hội từ xưa đến nay, sau đó bay về hướng Vân Quốc.
Đi đến nơi nào đó, cái chuông nhỏ bên hông đột nhiên chấn động.
“Huyền Không Tự có chuyện đặc thù phải lên đường, xin thiện chủ chư phương hãy cho phép qua!”
Phật âm vang dội chấn động cả khung trời.
Nhưng trận gió lập tức ngừng lại.
Không, dừng lại không phải là gió, mà là không gian chung quanh.
Mảnh trời đất nhỏ hẹp này như một cái lồng giam. Tất cả những gì lão chứng kiến cảm nhận đều rơi vào yên lặng.
Có người không cho Huyền Không Tự mặt mũi, trực tiếp chặn đường!
Thế bay nhanh của Khổ Giác bị ngăn chặn, lao lơ lửng trên trời cao, tay ấn ra Đại Vô Uý Ấn, nhìn thật trang nghiêm, có vài phần khí độ của cao tăng Phật môn Đông Thánh Địa phải lên đường vì chuyện đặc thù.
Chỉ nghe lão lớn tiếng mà quát: “Chỉ vì quá cảnh, không có ý quấy rầy, nếu gây trở ngại thì ta có thể đi vòng! Không biết cao nhân phương nào chặn đường, thỉnh cho phép đi qua!”
Những lời này nghe thật lễ phép, vừa ôn hòa, lại nghiêm trang.
Nhưng mà khung trời không có chút tiếng động.
“Rùa đen vương bát cẩu nương dưỡng con bê giày rơm thối!” Thấy không có ai để ý tới, Khổ Giác lập tức nhảy lên chân tới, chửi ầm lên: “Yêu ma quỷ quái giấu đầu lòi đuôi nào mà dám cản đường Phật gia đây! Thật muốn tìm chết hay sao hả?”
Lão thuộc trường phái hành động, từ trước đến nay mắng xong thì lập tức đánh. Lão luôn dứt khoát lưu loát, tuyệt đối không kéo dài.
Tiếng mắng vừa dứt, thủ ấn Đại Vô Uý đã đẩy ngang ra, trông hết sức uy nghiêm!
Dũng cảm thu phục ngoại đạo, trấn áp tà ma dị loại. Thủ ấn Đại Vô Uý phá tan trận gió yên lặng kia, đâm thẳng vào không gian bị giam cầm, nó tuân theo số phận đã sắp đặt, đâm vào địch nhân thật sự đó.
Huyễn Lý Tầm Chân!
Nhưng trên khung trời vô biên kia, có một bàn tay to nửa hư nửa thật hiện ra, nó im hơi lặng tiếng mà xuất hiện, im hơi lặng tiếng mà nghênh đón, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại đánh ngay vào điểm then chốt.
Nó vừa vặn tiếp được thủ ấn kia.
Lúc này, một giọng nói mờ ảo bất định vang lên: “Đại hòa thượng, quay đầu là bờ!”
Ngay sau đó lại sinh ra tiếng vọng to lớn
“Quay đầu là bờ, quay đầu là bờ...”
Hết chương 1061.
Chương 1062
Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, từ mỗi một phương hướng đều truyền đến tiếng vọng như vậy. Câu đó không ngừng vọng lại, đây là phương pháp âm sát cực kỳ cao minh nào đó, chủ yếu nhắm vào hai chữ “Đuổi đi”.
Nó trộn lẫn rất nhiều pháp môn, cũng không hoàn toàn thuộc về tông phái nào, làm người ta căn bản nhìn không ra nền tảng.
Cái chuông nhỏ treo ở bên hông Khổ Giác - Ngã Văn Chung đỉnh đỉnh đại danh cũng lập tức bị ngăn chặn, ngừng tiếng rung lại.
“Là ngươi!”
Lão tăng mặt vàng lại lập tức trợn tròn đôi mắt.
Lão hòa thượng như sắp lên đường kiệt sức này rốt cuộc cũng nghiêm túc lên.
Trên gương mặt già đầy nếp nhăn khô khốc bị sự phẫn nộ chiếm đầy.
Hình như lão nhận ra người tới, hai chưởng của lão hợp lại, khí cơ hùng tráng lao vút lên như thiên long, đại uy đại dũng đại sát lực chấn động tám phương.
“Ong! A! Mễ! Chọc! Hồng! Ca! Đúng lúc! La!”
Bát tự chân ngôn khẩu tụng tất cả Phật tâm Đại Vô Uý!
Mỗi một chữ đều có sức mạnh Kim Cương, Phật Nộ Chi Hỏa. Mỗi chữ lão tụng ra, thoáng chốc đã dao động cả thiên địa.
Tuy rằng Khổ Giác không có đại danh thanh gì ở thế giới siêu phàm, tên tuổi cũng không như sấm bên tai mà lão đã khoác lác với Khương Vọng, thậm chí là ở Phật địa tương ứng của Huyền Không Tự, cũng không có mấy thiện tín nghe nói đến lão.
Nhưng lão thật sự là một trong những tăng nhân mạnh nhất trong bối phận chữ Khổ của Huyền Không Tự.
Bằng không lão cũng không thể mắng thủ tọa Hàng Long Viện, thủ tọa Quan Thế Viện như máu chó xối đầu quanh năm suốt tháng, còn dám cợt nhả với phương trượng.
Giờ phút này, lão bạo nộ mà ra tay, uy phong bát diện.
Chân Nhân buông xuống chân ngôn, trấn hàng ngoại ma, tru trừ tà ác.
Gông cùm xiềng xích khắp không gian bị đánh vỡ trong nháy mắt, cương phong gào thét một lần nữa.
Tất cả đã trở về bình thường, Khổ Giác thấy rõ được mọi thứ.
Bởi vì Bát Tự Chú mà lão giao cho kiếm khí Trường Tương Tư đã tiêu tán, đệ tử Tịnh Thâm được lão gửi gắm kỳ vọng cao đang nguy trong sớm tối. Lão không muốn dây dưa quá nhiều, cho dù lòng tràn đầy phẫn hận, nhưng sau khi chân ngôn phá pháp, lão lại muốn thoát khỏi nơi đây.
Nhưng có một luồng Thiên Phong bị tiếp dẫn, thổi tới từ chốn hư vô, nó nhẹ nhàng bay bổng mà buông xuống hiện thế.
Kẻ mang Thiên Phong cũng mang theo ý trời.
Không thể nắm lấy, không thể đụng vào, có uy thế khó lường ở chốn hư vô.
Nhưng nó lại bị người ta cướp lấy!
Đối thủ này mạnh đến mức nào?
Một luồng Thiên phong vây quanh thân lão, lập tức bao vây lấy Khổ Giác ở ngay tại chỗ!
Không cho phép trốn tránh, không được thoát khỏi.
Chỉ bị Thiên Phong bao vây thì không có họa sát thân gì, nhưng tất nhiên không thể thoát được trong thời gian ngắn.
Giọng nói mờ ảo kia vẫn tiếp tục: “Lạc đường biết quay đầu, khổ hải mong quay đầu.”
Mỗi chữ như ấn, chảy quanh Thiên Phong.
Khổ Giác nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Lúc Tịnh Nga chết, cũng là ngươi tới cản...”
Đôi mắt lão đã đỏ, lão tung một quyền đánh thẳng vào Thiên Phong!
Kim quang hộ thể cũng đã rách nát, huyết nhục như tan vỡ, để lộ ra xương ngón tay trắng toác.
Thiên Phong vẫn đang xoay tròn quấn quanh, giống như ý trời, không thể nắm lấy, không thể sửa đổi.
Trên khung trời chỉ còn tiếng gầm thét cuồng nộ của lão hòa thượng này: “Rốt cuộc ngươi là ai!?”
...
Tất cả nhân tâm ý trời, từ khổ đau đến may mắn, hòa thành chốn nhân gian.
Ở đáy nước tám trăm dặm Thanh Giang, trong Ma quật thượng cổ đã bỏ hoang lâu năm kia, trận chiến mãnh liệt nọ vẫn còn đang tiếp tục.
“Đã sớm nên kết thúc mọi chuyện.”
Bạch Cốt Khô Lâu và Huyết Khôi Chân Ma triển khai chiến đấu điên cuồng trong một tấc vuông.
Quyền đánh khuỷu tay đánh, nhìn qua cứ như võ giả phàm tục, nhưng những cái giơ tay nhấc chân đó đều là sự va chạm của quy tắc.
Trong cuộc chiến kịch liệt như thế, giọng nói của hắn ta vẫn lạnh nhạt không chút gợn sóng, như thần linh vĩnh viễn ngồi trên bảo tọa cao cao, lạnh nhạt quan sát muôn nghìn chúng sinh.
“Không có ai có thể... Trốn thoát được Vô Sinh Kiếp.” Hắn ta nói.
Hắn ta nhận định như thế.
Đây không chỉ là một câu cường điệu, mà là một loại lặp lại của quy tắc.
Sức mạnh của Vô Sinh Kiếp đang được cường hóa, ván cờ giằng co suốt mấy trăm năm đang bước vào hồi kết.
Đương nhiên Vương Trường Cát của sau đó cũng là vật chứa tuyệt hảo, nhưng Trang Thừa Càn mới là Thần Khu hiện thế lúc ban đầu hắn ta lựa chọn.
Lần giáng thế mấy trăm năm trước mới là lần hắn ta chuẩn bị hoàn mỹ nhất, trạng thái đỉnh cao nhất, là thời khắc quang vinh hắn ta gửi gắm kỳ vọng cực cao.
Lần đó để Trang Thừa Càn chết giả chạy thoát, ngày kiếp tranh của Vô Sinh Kiếp bị kéo dài đến tận hôm nay.
Ván cờ của hiện giờ là sự kéo dài của cái cũ, cũng là một bắt đầu mới.
Phần sức mạnh hắn ta thả xuống nơi đây còn chưa đủ để áp chế đối thủ như Huyết Khôi Chân Ma, nhưng Trang Thừa Càn cũng không có khả năng thoát được khỏi Vô Sinh Kiếp.
Trang Thừa Càn đang chờ đợi Huyết Khôi Chân Ma thành hình, mà hắn ta cũng có mục đích tương tự.
Chờ hắn ta lại xâm chiếm tất cả của Trang Thừa Càn để hoàn thành giáng thế, Huyết Khôi Chân Ma mà Trang Thừa Càn hao tổn tâm cơ luyện chế sẽ là thần tướng hộ đạo của Thần quốc Bạch Cốt hiện thế.
Trang Thừa Càn luôn muốn chiếm hết chỗ tốt, hắn ta là thần linh, cũng muốn chiếm trọn tất cả!
“Đương nhiên.”
Đối với lời nói của Bạch Cốt Tôn Thần, mặt ‘Trang Thừa Càn’ không có cảm xúc: “Bằng không năm đó ta cần phải chết hay sao?”
Lúc đó thân thể do gã khống chế đang rơi xuống bàn cờ hiện hóa của Vô Sinh Kiếp, rơi vào trong kiếp nhãn.
Giống như nghênh đón kết cục không thể vãn hồi, đối mặt với ngày chết.
Nhưng giọng điệu của gã lại lạnh nhạt như thế!
Gã có sự thong dong giằng co với thần linh, có tự tin đánh cờ với thần linh!
Trong toàn bộ Ma quật đáy nước, ý thức đang sôi sục không chỉ dừng lại giữa hai người này.
Trong Nội Phủ đầu tiên, Khương Vọng khoanh chân mà ngồi, ngũ tâm dâng lên trời cao.
Đối với cuộc tranh đấu giữa Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn, hắn hoàn toàn không quan tâm, cũng không có khả năng nhúng tay.
Dù người thắng cuối cùng là Bạch Cốt Tôn Thần hay Trang Thừa Càn, hắn cũng là người đầu tiên bị tiêu diệt. Bởi vì thân thể hắn đã bị lựa chọn.
Cho dù là để thân thể Khương Vọng bị Trang Thừa Càn lựa chọn, hay là để thân thể mới của Trang Thừa Càn bị Bạch Cốt Tôn Thần lựa chọn, kết quả cũng không có gì khác biệt.
Hắn như một con kiến, chỉ có thể chờ đợi kết quả sau khi hai tên khổng lồ vật lộn, mà khác biệt duy nhất hắn có thể chờ mong chính là sẽ bị tên khổng lồ nào dẫm chết.
Hết chương 1062.
Chương 1063
Cần phải có dũng khí lớn đến mức nào, kiên cường cao đến mức nào, mới có thể đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng như thế?
Cho dù nhìn nhận từ phương diện nào thì hắn cũng không còn bất cứ biện pháp gì, không có bất cứ cơ hội gì.
Sơn cùng thủy tận thật sự không còn đường, thuyền đến đầu cầu cũng chưa chắc thẳng!
Nhưng hắn không từ bỏ.
Không có ý định từ bỏ.
Hắn nắm chặt thời gian cuối cùng để tu hành.
Thân thể bị chiếm cứ, vậy hắn tu luyện thần hồn.
Đã không có biện pháp trông mong vào ngoại viện, vậy thì cứ trong cậy vào bản thân, để mình mạnh hơn được chút nào thì hay chút đó.
Ở bất cứ thời khắc nào, bất cứ tình thế nào, hắn luôn phải làm chút chuyện gì đó.
Con kiến không thể thay đổi kết cục bị người khổng lồ dẫm chết, nhưng có lẽ, có thể thử cắn người khổng lồ một cái, thử dùng hết khả năng đáp trả lại họ bằng đau đớn.
Cho dù đau đớn kia bé nhỏ không đáng kể, thậm chí sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đây là một cuộc đấu tranh sinh mệnh bất khuất kiên cường.
Sinh mệnh không dừng thì đấu tranh không dứt.
“Ta thật sự rất thưởng thức ngươi. Tài năng, phẩm cách, ý chí của ngươi còn đáng quý hơn thiên phú tu hành.”
Trang Thừa Càn xuất hiện ngay vào lúc này, xuất hiện bên ngoài Nội Phủ đầu tiên: “Nếu ngươi là con nối dõi của ta, ta nhất định sẽ để lại tất cả sự nghiệp cho ngươi.”
Lời nói của gã có một chút tiếc nuối. Bỏ qua không nhắc đến những chuyện khác, dù sao thì Khương Vọng cũng là thiếu niên của Trang Quốc. Nếu năm đó gã không trúng phải Vô Sinh Kiếp, mà có thể tiếp tục kế hoạch sự nghiệp của mình, như vậy thì giờ này ngày này, chưa chắc gã không thể bồi dưỡng thiếu niên trước mặt, chưa chắc không thể mong đợi vào tương lai của hắn.
Nhìn quốc gia mà mình sáng tạo có thiên kiêu rực sáng, sao không phải một loại quang vinh kia chứ?
“Phụ thân của ta chỉ là một thương nhân dược liệu bình thường, tay không thể nâng, vai không thể gánh. Không thể siêu phàm, chết vì bệnh tật. Nhưng ta biết...” Khương Vọng mở to hai mắt: “Người tuyệt đối không đứng nhìn ta chết!”
Ngụ ý của hắn căn bản không cần che lấp.
Muốn làm phụ thân ta, ngươi xứng hay sao?
“Những người mà ngươi tin tưởng kia, chỉ là chưa từng trải qua khảo nghiệm mà thôi.”
Trang Thừa Càn cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói một câu, sau đó nhẹ nắm bàn tay lại, thủ ấn màu xanh lá trấn phong Nội Phủ kia lập tức biến mất. Mà gã bước một bước đi vào Nội Phủ!
Gần như cùng lúc đó, Khương Vọng nhảy dựng lên, cổ kiếm lao vút tới!
Tuy thực lực chênh lệch như trời với đất, nhưng hắn vẫn muốn liều chết một phen.
Trang Thừa Càn tát một cái bắt lấy kiếm kia, lại tát một cái nắm lấy cổ của thần hồn Khương Vọng.
Giờ này khắc này, gã không cần che giấu cái gì nữa, gã trực tiếp nghiền áp.
Bàn tay gã nhấc thần hồn của Khương Vọng lên, tựa như bắt được một con gà nhỏ suy yếu, gã nhảy ra khỏi Nội Phủ.
“Trước đó ở trong Thông Thiên Cung.”
“Ngươi hỏi ta... Vì sao là ngươi, đúng không?”
Thần hồn của Trang Thừa Càn bóp lấy thần hồn của Khương Vọng, nhảy ra khỏi thân thể này.
Thân thể còn đang rơi xuống.
Mà Trang Thừa Càn nhảy ra phía trước thân thể, bỗng nhiên gia tốc, một tay ấn thần hồn của Khương Vọng lên kiếp nhãn tối tăm duy nhất trên bàn cờ vô sinh kia.
“Đây là đáp án!”
Lúc trước ở thành vực Phong Lâm, Ngụy Khứ Tật lấy Minh Chúc để dẫn rắn ra khỏi hang, bắt giết giáo chúng Bạch Cốt khắp mọi nơi.
Nơi đó phong ấn nhiều vật cũ của Bạch Cốt, vì sao lão lại lựa chọn Minh Chúc?
Thật ra không phải là lựa chọn của Ngụy Khứ Tật, mà là lão “Bị lựa chọn”.
Sau khi thần hồn đã gần như khôi phục hoàn toàn, Trang Thừa Càn lựa chọn thông qua phương thức không để lại dấu vết như vậy nhằm tham dự chuyện trong hiện thế một lần nữa.
Sau khi Minh Chúc bị giáo chúng Bạch Cốt Đạo trộm ra, nó từng được giữ lại trên người Hùng Vấn trong một thời gian ngắn ngủi, cuối cùng mới trốn vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng.
Điều này chứng minh Minh Chúc luôn có thể di động, trước nay Trang Thừa Càn luôn có rất nhiều lựa chọn.
Vấn đề nằm ở chỗ, toàn bộ thành vực Phong Lâm có nhiều người như vậy, vì sao lại đặc biệt lựa chọn Khương Vọng?
Cũng không chỉ do Khương Vọng Khai Mạch một cách hoàn mỹ, tuyệt đối không chỉ vì thiên phú tu hành của hắn.
Chỉ bàn về thiên phú thì bỏ qua không nói đến Vương Trường Cát đã bị Bạch Cốt Tôn Thần lựa chọn từ lâu, Chúc Duy Ngã, Triệu Nhữ Thành đều không thua kém gì Khương Vọng, hơn nữa khởi điểm càng cao.
Cuối cùng Trang Thừa Càn lại kiên định mà lựa chọn Khương Vọng, tất nhiên là có nguyên nhân của bản thân gã.
Ngay từ lúc bắt đầu, gã không chỉ muốn tìm một thân thể hoàn mỹ, mà là một người thay thế hoàn mỹ! Một người có thể thật sự thể hiện gã, cùng cấp với gã, thay thế được gã.
Trang Thừa Càn có thể không khiêm tốn mà nói mình là nhân vật khó tìm được trên đời. Không phải tùy tiện một hạt giống có thiên phú tu hành tốt nào cũng có khả năng thay thế gã.
So với thiên phú tu hành, trong quá trình phản sát Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn, sự nhạy bén, quả quyết, kiên cường, ẩn nhẫn mà Khương Vọng biểu hiện ra mới là nhân tố quyết định.
Có một chuyện gã không có lừa Khương Vọng, gã thật sự rất thưởng thức Khương Vọng. Hơn nữa sau khi trải qua càng nhiều sự kiện, chứng kiến càng nhiều lựa chọn, gã lại càng thưởng thức.
Nếu không phải đang trong dáng vẻ hiện giờ, nếu gã còn ngồi ở vị trí quốc chủ Trang Quốc thì gã bằng lòng bồi dưỡng Khương Vọng.
Lúc trước tiện tay tiêu hóa Bạch Cốt Chủng, trốn vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng, gã vẫn luôn ở lại đến bây giờ, chưa bao giờ dao động. Bởi vì trong mắt của gã, Khương Vọng đã là lựa chọn tốt nhất.
Không có bối cảnh, không có chỗ dựa, lại có thiên phú tu hành cực tốt, tài năng chiến đấu tuyệt đỉnh, cùng với ý chí kiên cường cực độ.
Cái gã muốn là gì?
Gã muốn ứng phó Vô Sinh Kiếp đáng sợ kia của Bạch Cốt Tôn Thần, ứng phó căn nguyên thần thuật khủng bố đã dây dưa gã gần hai trăm năm.
Gã muốn phá giải bố cục của Bạch Cốt Tôn Thần.
Gã muốn lấy Khương Vọng như quân cờ mà lấp lại kiếp nạn!
Cho nên vì sao gã phải sống nhờ trong thân thể Khương Vọng lâu như vậy?
Vì sao lấy thực lực của gã mà vẫn luôn kéo dài tới hiện tại mới động thủ?
Bởi vì gã cần thời gian, gã muốn ảnh hưởng thân thể này, ảnh hưởng thiếu niên này một cách vô tri vô giác. Không chỉ muốn khiến bản thân gã càng thích ứng thân thể tuổi trẻ này, còn muốn Khương Vọng... Càng tương thông với gã!
Chỉ có như thế, Khương Vọng mới có thể thay thế gã lấp kiếp. Chỉ có Khương Vọng càng đến gần với gã, thậm chí là cùng cấp với gã thì mới có thể thay gã lấp lại Vô Sinh Kiếp, giúp gã thoát khỏi Vô Sinh Kiếp.
Hết chương 1063.
Chương 1064
Gã đã làm quá nhiều chuyện, gây quá nhiều ảnh hưởng ở Thông Thiên Cung của Khương Vọng. Có vài điều chỉ là thay đổi một cách vô tri vô giác, trơn tru không một tiếng động, nhưng có vài chuyện khó tránh khỏi hơi vội vàng.
Thậm chí lúc trước ở Dương địa, vì sao Xà Cốt Diện Giả đã bắt đầu sợ chết trốn chạy lại đột nhiên ngớ ngẩn ngơ ngác mà tới tìm “Trương Lâm Xuyên”?
Bởi vì ả ta bị Trang Thừa Càn ảnh hưởng, tiến hành lựa chọn không tốt.
Mà mục đích lúc đó của Trang Thừa Càn cũng chỉ muốn xem Ôn Linh một chút để hiểu biết trạng thái của Bạch Cốt Tôn Thần.
Nhưng gã biết rõ tính nguy hiểm của Ôn Linh, cho nên gã gây ảnh hưởng làm Khương Vọng xem nhẹ “Chiến lợi phẩm” này.
Không nghĩ tới Khương Vọng nhạy bén đến mức đó, chính là vào lần đó, hắn đã lập tức kíp nổ tất cả ngờ vực, trực tiếp hoài nghi đến sự hiện hữu của gã.
Gã vốn muốn âm thầm lặng lẽ hoàn thành tất cả, nhưng bởi vì sự kiện lần đó nên không thể không nhảy đến trước đài, bắt đầu để thân phận “Khương Yểm” này nỗ lực biểu diễn.
Hiện tại, nỗ lực từ trước tới nay rốt cuộc cũng tới được thời khắc thu hoạch.
Gã chờ được Bạch Cốt Tôn Thần, nghênh đón được ngày kiếp tranh.
Trừ khử kiếp tranh, gã sẽ có được tân sinh!
Sau khi đạt được tân sinh thì đó là thế giới bao lao, trời cao rộng lớn.
“Ngươi mơ tưởng!”
Thần hồn của Khương Vọng bị trói buộc chặt lại, nhưng vẫn ra sức giãy giụa.
Thân thể đã bị chiếm cứ, thần hồn cũng bị tiêu diệt.
Sự giãy giụa của hắn thật yếu ớt.
Nhưng hắn tuyệt đối không bằng lòng bị lau sạch tất cả dấu vết như vậy, càng không muốn dùng tất cả của mình để thay Trang Thừa Càn lấp kiếp!
“Ngươi còn không rõ sao?”
Ý chí của Trang Thừa Càn va chạm vào hắn, ý đồ đả kích niềm tin, đánh tan ý chí của hắn: “Ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì mà có thể chống lại ta lâu như vậy? Là ta đang bồi dưỡng ngươi, ta đang bồi dưỡng ngươi mà thôi!”
“Ngươi cho rằng mình đang lựa chọn, không ngừng đấu tranh với ta. Nhưng thật ra, chỉ là vì ngươi còn chưa đủ mạnh, thần hồn của ngươi không đủ cứng cỏi, ý chí của ngươi không đủ cường đại, ngươi còn chưa đủ tư cách để rơi vào Vô Sinh Kiếp, không xứng lấp lại kiếp nhãn. Cho nên ta phải cho ngươi một cơ hội, để ngươi mài giũa, làm ngươi trưởng thành!”
“Trong khốn cảnh tuyệt vọng nhất dày vò nhất, mới có thể rèn luyện ra linh hồn thật sự kiên cường.”
“Ngươi nghĩ mình là thiên tài, ngươi cho rằng những thời khắc linh quang hiện ra đó đều là biểu hiện tài năng ngươi. Nhưng thật ra, tất cả đều do ta an bài! Là ta cho ngươi lựa chọn, ngươi mới có được những lựa chọn đó!”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, Khương Vọng? Ngươi xuất thân bình thường, gia cảnh bình phàm, đã không có danh sư, lại không có truyền thừa. Ấu trĩ đơn thuần, ngây thơ buồn cười, còn tự cho là mình siêu phàm! Là ta! Giúp ngươi đi đến hiện giờ!”
“Ta bồi dưỡng ngươi, mài giũa ngươi, gây ảnh hưởng đến ngươi. Để căn nguyên thần hồn của ngươi và ta liên hệ với nhau, để ta có thể tiếp nhận ngươi, để ngươi có thể thay thế ta. Nếu nói từ ý nghĩa này thì thật ra ta không lừa ngươi, ngươi chính là ta.”
“Đây là vinh hạnh của ngươi, là tưởng thưởng của ngươi. Là khả năng duy nhất để ngươi từ bình thường đi đến vĩ đại!”
Tiếng vang ý chí của Trang Thừa Càn như sấm rền, từng tiếng từng tiếng như muốn đánh tan tác thần hồn của Khương Vọng.
Nhưng sự chống cự của thiếu niên này không dừng lại một khắc nào.
“Nếu...”
Khương Vọng điều động tất cả sức mạnh thần hồn, kiên quyết phản kháng, không chịu vào kiếp, thần hồn của hắn đang rít gào, mỗi một tia sức mạnh thần hồn đều đang rít gào.
Hắn ra sức mà giãy giụa, quyết không chịu từ bỏ: “Nếu đúng như lời ngươi nói, đều là ngươi đưa ra lựa chọn. Nếu ta không phải là ta, ngươi cần gì phải lựa chọn ta!”
“Nếu ngươi thật sự có thể khống chế tất cả, tại sao ngươi rơi vào tình cảnh chỉ còn lại tàn hồn, trốn chui trốn nhủi vào trong Minh Chúc? Tại sao phải dùng ta lấp kiếp! Tại sao cần chờ đến hôm nay!”
“Quả thực rất có giác ngộ, Khương Vọng. Sự kiên định ngoan cường của ngươi luôn có thể khiến ta tán thưởng.” Thần hồn của Trang Thừa Càn đáp lại: “Đương nhiên là ngươi ưu tú, cho nên ngươi tranh thủ cho mình được càng nhiều khả năng. Đương nhiên, nguyên nhân cũng do ngươi ưu tú, mới xứng trở thành quân cờ của ta, dừng ở vị trí mấu chốt nhất trên ván cờ của ta với thần linh!”
“Ngươi ưu tú như vậy, hẳn đã hiểu rõ là giờ này khắc này, ngươi đã không còn lựa chọn nào nữa. Mà ta, nguyện ý cho ngươi thêm một hy vọng, thế nào?”
“Hiện tại ngoan ngoãn đi lấp kiếp, nỗ lực đối kháng kiếp lực. Để ta được rảnh tay mà đối kháng tà thần kia, ném hắn xuống thần tòa. Sau đó ta trọng sinh trong hiện thế, ngươi sẽ trỗi dậy ở U Minh. Ngươi chuyển tu thần đạo, ta có thể giúp ngươi, để ngươi trở thành thần linh!”
Cuộc giao lưu giữa hai thần hồn lập tức xoay chuyển hoàn toàn.
Tất cả mọi chuyện trông có vẻ thật chậm rãi, nhưng cuộc trao đổi của ý chí thì chỉ hoàn thành trong nháy mắt.
Thân thể treo lơ lửng trên không trung, thần hồn đang dây dưa còn chưa hoàn toàn rơi xuống.
Tất nhiên phía Bạch Cốt Tôn Thần cũng chú ý thấy động tác của Trang Thừa Càn, nhưng tình thế hiện tại thay đổi, đã chuyển thành Huyết Khôi Chân Ma dây dưa níu chân hắn ta, khiến hắn ta không thể lại đây quấy rầy.
“Nếu không phối hợp ta, thần hồn của ngươi sẽ tan biến, vĩnh thế không được siêu sinh. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, sau khi lấp kiếp thì ngươi còn có hy vọng đi theo con đường thần đạo.”
“Dù sao đã không có lựa chọn nào khác, không phải sao? Có lẽ ngươi hận ta, căm ghét ta, nhưng đối với sức nặng của sinh mệnh thì những cảm xúc đó đều bé nhỏ không đáng kể biết bao! Ngươi là một người thông minh, hẳn nên biết phải làm như thế nào, biết đâu mới là lựa chọn chính xác. Hiện tại ta truyền cho ngươi một công pháp thần đạo, lấy thiên phú tài năng của ngươi thì nhất định có thể nhanh chóng nắm giữ. Có thể trợ giúp ngươi duy trì càng lâu trong Vô Sinh Kiếp.”
Dưới sự chênh lệch thực lực quá lớn, Trang Thừa Càn cũng không lo Khương Vọng chống cự, nhưng gã muốn cổ động Khương Vọng, làm Khương Vọng càng nỗ lực hơn trong Vô Sinh Kiếp, mang đến cho gã trợ giúp lớn hơn nữa.
Gã chiếm cứ thân thể của Khương Vọng, dùng thần hồn của Khương Vọng thay thế lấp kiếp, còn muốn bản thân Khương Vọng càng ra sức!
Nhân tâm thật sự là món đồ chơi của gã.
Đỗ Như Hối tự xưng là Hà Bá có thể trị con nước dân tâm, nhưng so với Trang Thừa Càn thì đạo hạnh của ông ta vẫn còn thua kém một chút.
Hết chương 1064.
Chương 1065
Dưới sự cưỡng chế của thần hồn mạnh mẽ, gã tiếp tục dùng tài ăn nói để cổ động: “Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù vì những người trong thành vực Phong Lâm ở U Minh, quét sạch dư nghiệt của Bạch Cốt Thần quốc hay sao?”
“Lui lại một bước, chẳng lẽ ngươi không muốn chuyển tu thần đạo, về sau tìm ta báo thù sao?”
“Hay là, ngươi tình nguyện cứ vĩnh viễn trầm luân như vậy, trơ mắt nhìn ta đắc ý?”
Khương Vọng vẫn luôn phản kháng, nhưng căn bản không có đường nào phản kháng.
Thần hồn bị dễ dàng mà đè lại, dễ dàng mà ngã xuống.
Hắn còn phải luôn chịu đựng sự đả kích của Trang Thừa Càn, bị ý chí của gã ảnh hưởng, bị gã công kích bản ngã.
Kiếp nhãn tối tăm kia đã càng ngày càng gần.
Tựa như vực sâu vĩnh hằng không đáy, đang chờ đợi hắn, nghênh đón hắn.
Nhưng vào lúc này, căn nguyên thần hồn Khương Vọng bỗng ngừng phản kháng.
Hắn bình tĩnh trở lại.
Đây là một loại bình tĩnh sau khi nếm thử tất cả nỗ lực, cuối cùng thì đưa ra quyết định sau cùng.
“Không, ta còn có một lựa chọn.” Hắn nhìn Trang Thừa Càn, vô cùng bình tĩnh mà nói.
Giờ phút này thần hồn của hắn ở dưới, thần hồn của Trang Thừa Càn đứng trên, lướt qua Trang Thừa Càn thì có thể nhìn thấy thân thể của mình.
Nhìn thấy cặp mắt thiếu niên vốn dĩ xinh đẹp, trong trẻo, bình tĩnh... Giờ phút này lại trở nên vô thần.
Phanh!
Ngay trước lúc căn nguyên thần hồn của hắn bị ấn vào kiếp nhãn Vô Sinh Kiếp.
Thần hồn nổ tung!
Một cú nổ mạnh vô cùng kiên quyết, không để lại chút lối thoát.
Đột ngột như thế, kiên quyết như thế.
Thần hồn của Trang Thừa Càn bỗng nắm một cái về phía trước, muốn ngăn cản, nhưng Khương Vọng quá nhanh, quá dứt khoát, quá quả quyết, căn bản trở tay không kịp! Gã chỉ có thể nhanh chóng lui về sau trước khi thần hồn của Khương Vọng nổ tung.
“Không!”
Gã không dám tin!
Gã không thể tin được, Khương Vọng lại chọn cách tự hủy, lựa chọn con đường khiến thần hồn tan biến, lựa chọn vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Thiếu niên đã cùng gã tranh đấu nhiều hiệp như vậy, luôn có thể bò lên tiếp tục chiến đấu bất kể trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, lại lựa chọn tự hủy!
Mà hắn dùng lựa chọn này để đẩy gã rơi xuống vực sâu!
Đối với người như Trang Thừa Càn mà nói, bất kể gã thưởng thức Khương Vọng đến mức nào, bất kể Khương Vọng bị chết thảm đến đâu, cho dù là thần hồn tan biến, cũng không đáng để nhắc tới.
Nhưng điểm thật sự làm gã rung động chính là...
Câu chuyện mà gã thiết kế đã xảy ra biến hóa vào thời khắc cuối cùng.
Khương Vọng đã tự hủy thần hồn, gã cần tự mình đối mặt với Vô Sinh Kiếp!
Mà gã, làm không được!
Thiên cổ gian nan duy nhất chết, mệnh đến tuyệt đồ khất thiên ân (1).
(1) Từ xưa đến nay chuyện gian nan nhất chính là chết, đến cuối đời lại cầu xin ân trên.
Nếu gã có thể đối kháng với Vô Sinh Kiếp thì năm đó đã không cần chết. Nếu gã có thể chống lại Vô Sinh Kiếp thì không cần trốn trong Minh Chúc, trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị giết chết. Nếu gã có thể đánh bại Vô Sinh Kiếp thì đã không cần hao tổn tâm cơ để Khương Vọng tới lấp kiếp.
Vô Sinh Kiếp là thần thuật khủng bố mà Bạch Cốt Tôn Thần tạo ra từ thần nguyên, không thể tùy tiện vận dụng, vừa tung ra thì lập tức định ngày chết, thậm chí có thể nói là căn cơ của thần tòa.
Gã không thể một mình đối mặt.
Gã nghĩ hết mọi biện pháp, cũng chỉ có thể kéo dài ngày kiếp tranh tới bây giờ mà thôi.
Có một việc Khương Vọng đã nói đúng, gã cũng không thể khống chế hết mọi chuyện.
Gã thật sự có được khả năng ảnh hưởng lựa chọn của người khác ở một mức độ nào đó, nhưng lại không thể vĩnh viễn thành công.
Ví dụ như lúc trước Bạch Cốt Tôn Thần ngang nhiên buông xuống Bạch Cốt Thần Tướng, lấy Vô Sinh Kiếp định ra ngày chết của gã.
Ví dụ như Khương Vọng phát hiện sự tồn tại của gã ở trấn Thanh Dương, bức cho gã hiện thân.
Ví dụ như Khương Vọng tự trảm căn nguyên thần hồn, thúc giục tâm ma trưởng thành, làm gã không thể không để lộ thực lực thật sự trước.
Ví dụ như hiện tại... Khương Vọng đưa ra lựa chọn mà gã căn bản không nghĩ đến.
Tình nguyện tự hủy, tình nguyện thần hồn tan biến, cũng không chịu thay gã lấp kiếp.
Gã tự nhận là rất thông hiểu Khương Vọng, gã nhìn chăm chú vào mỗi tiếng nói mỗi cử động của Khương Vọng, nhất cử nhất động, mỗi một lựa chọn, mỗi một lần đối mặt.
Gã tự nhận càng hiểu Khương Vọng hơn bất cứ người nào trên thế gian, thực tế cũng thật sự như thế.
Cho nên gã chắc chắn, Khương Vọng nhất định sẽ chấp nhận lựa chọn của gã.
Lấy tính cách của Khương Vọng, hắn sẽ không từ bỏ ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ tình trạng nào. Dưới tình huống tiến cũng chết, mà lui cũng chết thì nhất định hắn sẽ chọn cách lấy trạng thái thần hồn chuyển tu Thần đạo, chờ đợi để tương lai trả thù.
Hơn nữa trước đó, Khương Vọng cũng luôn bày ra ý chí cầu sinh cực kỳ ngoan cường, giống như hắn luôn thể hiện ra từ trước đến nay.
Nhưng rốt cuộc... Là điểm nào xảy ra vấn đề?
Là bị thù hận làm mụ mị đầu óc, lẫn lộn lý trí, thà để thần hồn của bản thân tan biến, cũng muốn kéo kẻ thù cùng chết chung hay sao?
Những ý niệm trong lòng chỉ chợt lóe mà qua.
Trang Thừa Càn không có nhiều thời gian để suy ngẫm lựa chọn của Khương Vọng.
Bởi vì Vô Sinh Kiếp đã gần ngay trước mắt!
Gã vốn cưỡng ép đè thần hồn của Khương Vọng xuống, muốn đưa Khương Vọng vào kiếp nhãn Vô Sinh Kiếp để thay thế, nhờ đó mà đánh vỡ thiết cục của Bạch Cốt Tôn Thần.
Gã thật sự không thể chạy thoát Vô Sinh Kiếp, nhưng có thể bồi dưỡng ra một “Gã” khác để thay thế nghênh đón Vô Sinh Kỳ.
Khương Vọng chính là lựa chọn của gã, cũng thật sự trưởng thành tới trạng thái mà gã yêu cầu, có thể hoàn mỹ mà sử dụng.
Từ nay về sau Vô Sinh Kiếp sẽ tan biến, gã có thể không vướn bận gông xiềng mà tiếp tục tướng tranh với Bạch Cốt Tôn Thần.
Cái gã muốn tuyệt đối không chỉ là đánh lui Bạch Cốt Tôn Thần.
Gã muốn ném Bạch Cốt Tôn Thần xuống thần tòa!
Nhưng vào giờ phút này, ngay trước khi lấp được kiếp nhãn, đạt được viên mãn, Khương Vọng lại kiên quyết tự nổ tung, hủy diệt thần hồn.
Thế cục tuyệt diệu đã lập tức tan biến.
Chỉ còn thần hồn của chính gã trực diện với Vô Sinh Kiếp, giữa chốn thiên địa, gã vẫn một thân một mình như trước nay, kiếp nhãn tối tăm kia giống như phát ra lời mời tử vong với gã.
Cứ như vận mệnh tiêu vong chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ thay đổi!
Hết chương 1065.