-
Chương 81-83
Chương 81 Long Bích Trì chật vật, trưởng lão Tổ Long Sào tức giận, đa tạ con Tầm Bảo Thử Cơ Huyền này
Quân Tiêu Dao vốn không có địch ý quá lớn đối với Cơ Huyền.
Tuy Cơ Huyền từng có mâu thuẫn với Quân Trượng Kiếm, nhưng cũng không phải chuyện to tát gì.
Nhiều nhất Quân Tiêu Dao cũng chỉ muốn đoạt cơ duyên của Cơ Huyền, giật lấy xương tay Thánh Nhân Vương của gã, chỉ tính vậy thôi.
Không phải là chuyện lớn gì.
Nhưng hiện tại, chẳng những Cơ Huyền uy hiếp hắn mà còn làm Quân Tuyết Hoàng lâm vào hiểm cảnh.
Quân Tiêu Dao không phải người lương thiện, cũng không lấy quan điểm thiện ác tầm thường để trói buộc chính mình.
Với bối cảnh bẩm sinh và thực lực thiên phú như thế này mà còn bị bó tay bó chân thì không bằng đi tiểu Tây Thiên xuất gia làm hòa thượng, mỗi ngày cùng đám hòa thượng kia gâm lên Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng.
Giáo điều của Quân Tiêu Dao chính là, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
“Đi thôi, ta cũng muốn xem thử Cơ Huyền kia có thể tạo nên bọt sóng gì.” Quân Tiêu Dao cười nói.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, đám người Quân Tuyết Hoàng đều thầm bi ai thay cho Cơ Huyền.
...
Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao đi vào chỗ sâu nhất trong bí tàng để tìm kiếm Cơ Huyền.
Bên ngoài bí cảnh Nguyên Thiên, trên không khu rừng Thái Hoang.
Các trưởng lão của những thế lực đại bất hủ vẫn ngồi xếp bằng trên hư không.
“Không ngờ sương xám trong bí cảnh Nguyên Thiên cộng thêm trường vực đặc thù này lại cách trở sự tra xét của Quan Thiên Kính.” Trưởng lạo Khương gia khẽ lắc đầu và nói.
“Chúng ta đã xem thường bí tàng chí tôn này, nhưng ta cảm thấy cũng không cần dùng Quan Thiên Kính.” Quân Chiến Thiên nói.
Trên người những truyền nhân bất hủ đạo thống tiến vào bí tàng đều có bảo bối hộ thân, hoặc là đại dịch chuyển phù.
Cho nên dù không có những hộ đạo nhân bọn họ chú ý vào mọi thời khắc, cũng sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.
“Ha hả, Quân Chiến Thiên, ngươi đang lo lắng cho Thần Tử Quân gia các ngươi sao, nếu hắn ngã xuống trong bí tàng thì đó tổn thất mà Quân gia không thể vãn hồi.” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long Tổ Long Sào ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
“Hừ, yên tâm, dù ngươi có chết thì tôn nhi ta vẫn sẽ sống khỏe mạnh.” Quân Chiến Thiên hừ lạnh và nói.
Ông ta tin chắc bí tàng trình độ này còn không thể tạo thành uy hiếp sinh mệnh đối với Quân Tiêu Dao.
Dầu gì thì trên người hắn còn có bảo hộ thần phù do Thập Bát Tổ ban cho, tánh mạng không có gì đáng lo.
“A, chỉ hy vọng Thần Tử của các ngươi đừng bị Long Nữ tộc ta giáo huấn quá thảm thôi.” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long cười ha hả, mang đầy ý châm chọc.
Lão rất tin tưởng về Long Bích Trì.
Dù sao cũng là Long Nữ hoàn toàn luyện hóa hai long nguyên, thực lực hơn xa Long Hạo Thiên.
Nhưng mà, ngay khi tiếng cười của trưởng lão nhất tộc Thương Long vừa dứt.
Trong bí cảnh Nguyên Thiên, một bóng dáng chật vật thoáng hiện.
Giáp trụ màu xanh lá cả người bóng dáng kia nứt nẻ, lan tràn những vết nứt, mái tóc hỗn loạn, khóe môi ứa máu, cả người tràn ngập cảm giác chật vật.
Không phải Long Bích Trì thì là ai?
Giờ phút này, trong mắt Long Bích Trì vẫn mang theo kinh sợ, thân thể mềm mại phát lạnh mà run lên nhè nhẹ.
Nàng thật sự sợ đối mặt với Quân Tiêu Dao,.
Nếu chậm vài bước thì có lẽ kết quả đã khác, có thể tồn tại hay không cũng chưa nói chắc được.
“Hả, đó là Long Nữ của nhất mạch Thương Long Tổ Long Sào mà, sao nàng ra nhanh như vậy?”
“Đúng vậy, còn chật vật như thế, là gặp phải thứ đại hung gì, hay là thi cốt vị chí tôn kia sống lại?”
Giờ phút này, bên ngoài bí cảnh Nguyên Thiên có chừng mấy vạn người tụ tập.
Do tuổi tác bối phận mà bọn họ không được phép tiến vào trong, bởi vậy chỉ có thể xem náo nhiệt.
Nhìn thấy Long Bích Trì chật vật chạy ra như vậy, rất nhiều người đều kinh ngạc, cho rằng Long Bích Trì gặp phải hung vật.
Trong hư không, ý cười châm chọc trên khóe miệng trưởng lão nhất mạch Thương Long \ kia cứng đờ, cả vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Sao Long Nữ nhà mình nhanh vậy đã chạy ra rồi?
Lại còn chật vật như thế, rõ ràng là bị xua đuổi chạy trốn ra.
“Ha ha, cá chạch vô lại, ngươi cười đi, sao không tiếp tục nữa?” Quân Chiến Thiên cười ha ha, khỏi nói có bao nhiêu vui sướng.
Trưởng lão nhất tộc Thương Long xanh cả mặt, không rên một tiếng mà lắc mình một cái đã đáp xuống bên cạnh Long Bích Trì.
“Bích Trì, có chuyện gì vậy, long cốt kia đâu?” Trưởng lão gấp gáp mà hỏi.
Những chuyện khác đều không tính là gì, long cốt mới là mục tiêu chuyến này của bọn họ.
“Không có, bốn bộ viễn cổ long cốt và một khối Chí Tôn Tổ Long Cốt, mất rồi...” Long Bích Trì cắn chặt môi, dung nhan tái nhợt.
“Cái gì, còn có Chí Tôn Tổ Long Cốt?” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất đi.
Đó là Chí Tôn Tổ Long Cốt, toàn bộ Tổ Long Sào cũng không có mấy bộ tồn kho.
Mở mắt trừng trừng mà nhìn chúng mất đi như vậy!
“Là ai, rốt cuộc là ai lấy đi?” Trưởng lão nhất tộc Thương Long lạnh lùng nói, nghiến răng nghiến lợi, không thể duy trì bình tĩnh.
“Quân... Quân Tiêu Dao...” Long Bích Trì nói, cả người khẽ run lên.
Hình như nhắc tới cái tên này thôi cũng làm nàng cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Lúc ấy tuy còn có đám người Tiêu Trần ở đó, nhưng Long Bích Trì biết, bọn họ cũng chỉ là đồ chơi trong tay Quân Tiêu Dao mà thôi.
“Cái gì, là hắn?” Vẻ mặt trưởng lão nhất tộc Thương Long lập tức cứng đờ.
Vừa rồi lão ta còn nói hy vọng Quân Tiêu Dao đừng bị Long Bích Trì giáo huấn quá thảm.
Kết quả hiện tại, đúng là giáo huấn thực thảm, nhưng thảm lại là Long Bích Trì!
Cái vả mặt này đánh đến quá nhanh, không trì hoãn chút nào cả.
“Thì ra là bị Thần Tử của Quân gia đuổi ra ngoài, khó trách...”
“Đúng vậy, Long Hạo Thiên kia là chết trong tay Thần Tử Quân gia, Long Bích Trì này may mắn lắm mới trốn thoát được đấy.”
Rất nhiều tu sĩ chung quanh cũng nghe thấy câu trả lời của Long Bích Trì.
Tuy bọn họ kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Dù sao Thần Tử Quân gia đã là tượng trưng vô địch của thế hệ trẻ.
“Thế nào, cá chạch vô lại, chỉ hỏi ngươi có phục hay không?” Quân Chiến Thiên đắc ý nói.
Tôn tử bảo bối nhà mình thật sự quá làm ông ta nở mặt nở mày.
Trưởng lão nhất tộc Thương Long tức đến cái mũi thiếu chút nữa lệch đi, lại nghẹn vào không nói câu nào.
Lão biết, muốn đoạt lại long cốt từ trong tay Quân gia thì quả thực còn khó hơn lên trời.
“Xin lỗi, trưởng lão, làm ngài thất vọng rồi.” Vẻ mặt Long Bích Trì lộ ra ý tro tàn, hoàn toàn không còn vẻ anh tư hiên ngang, khí phách hăng hái trước đó.
Nàng cũng không có mặt mũi nói mình còn chưa giao thủ với Quân Tiêu Dao thì đã bị hắn dùng một chiêu hất văng, sau đó trực tiếp bị dọa chạy ra.
Nếu nói ra chuyện này thì quả thực là làm Tổ Long Sào mất mặt.
Hết chương 81.
Chương 82 Quân Tiêu Dao cường thế, tiếp tục nghiền áp, Cơ Huyền hoài nghi nhân sinh (1)
Phía chân trời, trưởng lão Cơ Bang Ấn của Cơ gia lắc đầu và nói: “Xem ra Long Nữ nhất mạch Thương Long cũng chỉ như thế.”
“Cơ Bang Ấn, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện vị kia của Cơ gia các ngươi đừng xung đột với tôn tử của ta, nếu không thì, chic chậc...” Quân Chiến Thiên lắc lắc đầu.
“Quân Chiến Thiên, ngươi cho rằng Long Nữ kia có thể so sánh với Cơ Huyền sao, lần này đến đây, hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự xảy ra xung đột thì người nên lo lắng là Thần Tử của Quân gia các ngươi mới đúng.”
Cơ Bang Ấn cười cười, cực kỳ thong dong bình tĩnh, loại tự tin này như tỏa ra từ trong xương cốt.
“Hừm?”
Cho dù là Quân Chiến Thiên cũng nghi kỵ mà liếc nhìn Cơ Bang Ấn một cái.
Hay là lần này, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia thật sự có thể tạo nên sóng gió gì?
Ngai khi ngoại giới nghị luận sôi nổi vì chuyện của Long Bích Trì.
Chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên, Cơ Huyền mặc hoa phục, thong dong thản nhiên cầm cổ phù trong tay, rốt cuộc cũng đi tới chỗ sâu nhất.
Gã đưa mắt nhìn ra, một tòa thần tháp đen nhánh cổ xưa rộng lớn, tràn ngập khí tức cổ xưa đứng sừng sững trong đó, như cây trụ chống trời!
“Đại cơ duyên cuối cùng nằm ngay nơi đây!”
Trong mắt Cơ Huyền lộ một tia vui sướng.
Tính toán lâu như vậy, rốt cuộc gã có thể lấy được đại cơ duyên kia rồi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mang theo lạnh nhạt nghiền ngẫm lại vang lên từ phía sau: “Cơ Huyền, cũng đa tạ con Tầm Bảo Thử ngươi dẫn đường...”
…
Nghe thấy giọng nói này, vẻ vui sướng trên mặt Cơ Huyền đột nhiên biến mất.
Nhưng gã cũng không có quá mức hoảng loạn, mà chỉ lạnh nhạt xoay người lại.
Liếc mắt một cái đã thấy được đám người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại hội tụ lạnh lẽo.
Hành động của Cơ Huyền đã hoàn toàn làm gã đứng ở mặt đối lập của Quân Tiêu Dao.
Đối đãi với kẻ địch, Quân Tiêu Dao sẽ không có thái độ tốt.
Nhưng làm Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ là, Cơ Huyền nhìn thấy hắn tới thì như không có bất ngờ và kiêng kỵ quá lớn.
Ngược lại còn bày ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh, cảm giác như đã tính sẵn trong lòng.
Từ điểm này, có thể nhìn ra chênh lệch giữa Cơ Huyền và Tiêu Trần.
Tuy Tiêu Trần là người có đại khí vận, nhưng xuất thân hữu hạn, Thanh Long Cổ Quốc là đạo thống nhất lưu, hiển nhiên còn không thể so sánh với bất hủ đạo thống.
Cơ Huyền xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, dù là tâm tính hay tầm mắt đều mạnh hơn Tiêu Trần.
Chuyện này làm Quân Tiêu Dao có thêm một chút hứng thú.
Ít nhất, hẳn sẽ không quá mức nhàm chán.
“Cơ Huyền, hình như nhìn thấy bản Thần Tử xuất hiện, ngươi cũng không bất ngờ gì mấy?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Quân Tiêu Dao, ta vốn không muốn đối địch với ngươi, nhưng ngặt nổi các ngươi thật quá đáng, thật sự xem Cơ Huyền ta như Tầm Bảo Thử sao?” Ánh mắt Cơ Huyền ẩn chứa sắc nhọn.
“Bằng không thì sao, không phải giá trị của ngươi chỉ có như thế?” Quân Tiêu Dao thản nhiên đáp lại.
“Ngươi...”
Khóe mắt Cơ Huyền hơi run rẩy.
Gã thân là Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, có bao giờ bị khinh khi đến vậy?
Đám người Quân Trượng Kiếm cũng đã quen, đừng nhìn ngày thường Quân Tiêu Dao mang dáng vẻ bạch y siêu nhiên, không dính khói lửa phàm tục.
Nhưng lúc động mồm mép thật thì quả thực có thể làm người ta tức đến qua đời ngay đương trường.
Tiêu Trần kia là một trong những người bị cái miệng này hại cho bi thảm.
“A, xem ra đường đường là Thần Tử Quân gia, cũng muốn lấy nhiều khi ít thôi.”
Ánh mắt Cơ Huyền hơi lập loè, nhìn quét chung quanh.
Phe gã chỉ có một người, mà bên Quân Tiêu Dao có chừng năm người.
Cuộc chiến này căn bản không cần đánh.
“Cơ Huyền, ta biết ngươi đánh bàn tính gì, đơn giản là muốn bản Thần Tử đơn đả độc đấu với ngươi.”
“Tuy ta cũng không ngại chuyện lấy nhiều khi ít, nhưng đối phó với ngươi thì thật sự không cần thiết.” Quân Tiêu Dao nói, hắn liếc một cái đã xem thấu tính toán của Cơ Huyền.
“Thế nhân đều đồn Thần Tử Quân gia cực kỳ tự phụ kiêu ngạo, xem ra quả nhiên là thế, không thử thì làm sao biết chứ?”
Đôi mắt Cơ Huyền lộ ra ánh sáng sắc bén.
Thật ra gã luôn muốn đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Thân là thiên kiêu đỉnh cấp, trước khi chưa thật sự đánh qua thì ai sẽ phục ai?
Ít nhất Cơ Huyền không phục.
Cho nên, gã cũng muốn mượn cơ hội này đấu với Quân Tiêu Dao một trận.
“Vô tri!”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm, Linh Hải kim sắc vô tận trong đan điền nhấc lên hàng vạn gợn sóng.
Thần năng pháp lực kim sắc cuồn cuộn kích động giống như đại dương mênh mông, khí thế kia thật lay động tâm thần!
Quân Tiêu Dao trực tiếp giơ tay ra, không thi triển thần thông võ học nào.
Chỉ một chưởng, như một đại thần thông có thể đánh bất cứ thiên kiêu Thần Kiều Cảnh nào thành bánh nhân thịt.
Cảm nhận được uy thế cuồn cuộn này, sắc mặt Cơ Huyền không còn thản nhiên nữa mà trở nên cực kỳ trầm trọng.
Khi Quân Tiêu Dao yên lặng thì như trích tiên giáng trần, không dính pháo hoa.
Nhưng khi ra tay lại như thần vương giá lâm, võ thần giáng thế, khí tức khủng bố đến mức khiến người ta run rẩy!
Cơ Huyền cũng ra tay, gã đưa cánh tay phải dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương của mình ra.
Thánh Nhân Vương chính là tồn tại vượt qua cả thánh nhân, cũng coi như đỉnh tầng giữa giai tầng thánh cảnh.
Một đoạn xương tay Thánh Nhân Vương có giá trị vô lượng, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Ở giai tầng tu luyện hiện giờ của Cơ Huyền thì quả thực là tồn tại gian lận.
Giống như một Thần Khí bị người chơi Tân Thủ Thôn nhặt được rồi dung hợp lại với nhau.
Kết quả tạo thành sẽ là một thiên kiêu thực lực cường đại tuyệt đỉnh.
Nhưng mà...
Chưởng ấn quyền quang của hai người va chạm nhau, gợn sóng pháp lực phát ra chấn động, kẻ bị đẩy lui lại là Cơ Huyền!
Bước chân Cơ Huyền bịch bịch liên tiếp lui mấy chục bước, khí huyết trong ngực quay cuồng, trong cổ họng nảy lên một tia tanh ngọt, bị gã nghẹn nuốt xuống.
Trong mắt gã hiện ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt xưa nay chưa từng có.
Đây là chuyện gì?
Cánh tay phải đã dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương của gã và Quân Tiêu Dao chạm vào nhau, vì sao người bị thương lại là gã?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cơ Huyền còn mang theo tia mờ mịt.
Mà đối diện, Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày, mang theo chút kinh ngạc mà nói: “Thật không hổ là xương tay của Thánh Nhân Vương, tiếp được một chưởng của ta mà chỉ bị thương nhẹ.”
Quân Tiêu Dao quen lấy lực áp người.
Hắn đối đầu với kẻ địch nào cũng chỉ chụp thẳng qua một cái.
Tám phần kẻ địch đều không ngăn được một cái chụp của hắn.
Chỉ có hai phần còn lại mới đáng để hắn vận dụng thủ đoạn khác.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngờ, Cơ Huyền chống lại một chưởng của hắn mà chỉ bị thương nhẹ, cũng coi như không phụ uy danh của xương tay Thánh Nhân Vương.
Cơ Huyền nghe thấy lời này thì càng có chút hoài nghi chính mình.
Chẳng lẽ không phải là gã đánh bay Quân Tiêu Dao sao?
Hiện tại gã bị thương nhẹ, ngược lại còn bị Quân Tiêu Dao đánh giá là không tồi?
Cái này mà tính không tồi gì?
“Nhưng đáng tiếc, xương tay Thánh Nhân Vương là ngoại vật, không phải ngươi, chung quy không phải ngươi!” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa đưa tay ấn ra Nhân Vương Ấn, giáng một ấn qua đó.
Lấy thực lực của Cơ Huyền thì không có khả năng hoàn toàn thúc giục uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương.
Hơn nữa nó cũng không phải xương của gã, chung quy có chút không hoàn mỹ.
Còn về Chí Tôn Cốt của Quân Tiêu Dao, đó là có được do hệ thống đánh dấu, dung hợp hoàn mỹ với thân thể của hắn, sẽ không có loại tỳ vết khuyết tật này.
Hết chương 82.
Chương 83 Quân Tiêu Dao cường thế, tiếp tục nghiền áp, Cơ Huyền hoài nghi nhân sinh (2)
“Quân Tiêu Dao, đừng ở đó mà chỉ điểm giang sơn, làm sao ngươi biết được uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương!”
Cơ Huyền có chút tức giận giống như bị sỉ nhục.
Gã lại ra quyền, xương tay Thánh Nhân Vương phát ra thần quang, phù văn lưu chuyển trên đó lộ ra uy năng cường đại.
Quyền quang của gã kinh thế, cắt qua hư không, mang theo một luồng khí tức vương đạo, đó chính là một môn quyền pháp đại thần thông của Cơ gia, Vương Đạo Chi Quyền.
Quân Tiêu Dao lại tung ra Nhân Vương Ấn, một bóng dáng đế vương hùng tráng nguy nga xuất hiện, cứ như thiên địa đều phải run rẩy trước uy nghiêm của ngài.
Một ấn bay ra, thần hà lan tỏa, pháp lực mênh mông!
Quyền ấn hai người va chạm, thần năng cuộn trào.
Lần này, Quân Tiêu Dao thúc giục sức mạnh của Tượng Thần Trấn Ngục Kính.
Từng cự tượng vi lạp truyền ra thần lực, làm một ấn này như có uy thế đánh tan cả đất trời!
Oanh!
Tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng bát phương.
Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên đều đang nổ vang run rẩy.
Giữa sự va chạm mạnh đến cực điểm này, một bóng dáng lại bay ngược ra ngoài.
Lại là Cơ Huyền!
Lúc này, rốt cuộc gã cũng không nhịn được mà hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Gã chặn chiêu thứ nhất của Quân Tiêu Dao, lại không ngăn được chiêu thứ hai của hắn.
“Cái này... Sao có thể?” Cơ Huyền giơ tay trái ra nắm chặt cánh tay phải đang run rẩy của mình, xương ngón tay như sắp nứt ra, cả cánh tay đều run run.
“Không hổ là Thần Tử...”
Trong mắt đám người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng đều lộ ra sùng kính.
Tuy bọn họ biết Quân Tiêu Dao sẽ không thua, nhưng cũng không ngờ lại là loại trạng thái nghiền áp này.
Dù sao Tiểu Thánh Nhân Cơ Huyền cũng rất có tài năng.
“Hiện tại, ngươi biết muốn khiêu chiến bản Thần Tử là chuyện ngu xuẩn cỡ nào chưa?” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà nói.
“Ngươi...” Cơ Huyền bị nghẹn đến nói không ra lời.
Gã thật sự không ngờ Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao lại cường hãn đến mức độ này.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Cơ Huyền lập loè.
Gã không cam lòng chịu thua như vậy.
Cơ Huyền lặng yên lật tay qua, nắm một khối kim loại màu tối trong tay.
Chỉ thoáng chốc, một cảm giác sinh tử luân hồi lặng lẽ tràn ngập ra.
“Quân Tiêu Dao, tiếp một quyền này của ta!”
…
Cơ Huyền lại ra quyền, nhưng nó khác với quyền ý trước đó.
Quyền này như mang theo một cảm giác luân hồi mất đi sinh tử, càng mạnh hơn Vương Đạo Chi Quyền lúc nãy.
Cho dù là đám người Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm cũng cảm nhận được nguy hiểm cực độ từ một quyền này.
“Thần Tử cẩn thận!” Bọn họ nhịn không được mà nhắc nhở.
“Tiêu Dao, phải thận trọng.” Khương Thánh Y cũng mở miệng cảnh báo.
Mà bản nhân Quân Tiêu Dao thì mặt không đổi sắc, nhìn quyền phong mà Cơ Huyền đánh úp lại, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Bởi vì hắn cảm nhận được, lúc Cơ Huyền phát ra quyền ý này, hình như Chí Tôn Cốt trong ngực hắn hơi rung động một chút.
“Đây là chuyện gì, chẳng lẽ thứ mà Cơ Huyền nắm trong tay có liên hệ nào đó với Chí Tôn Cốt của ta?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Hiện giờ Chí Tôn Cốt của hắn đã thức tỉnh Thượng Thiên Kiếp Quang và Thượng Thương chi Thủ bản hoàn chỉnh.
Nhưng sức mạnh của Chí Tôn Cốt tuyệt đối không dừng lại ở đó.
Nó còn có tiềm lực lớn hơn để khai quật.
Mà hiện tại, sau đó cảm nhận được quyền ý sinh tử luân hồi kia, Chí Tôn Cốt của hắn lại có phản ứng.
“Thú vị.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, lập tức nắm chặt năm ngón tay lại.
Bảy vạn cự tượng vi lạp hoàn toàn bùng nổ, pháp lực kim sắc mênh mông ngưng tụ thành Thái Cổ tượng thần trấn áp thiên hạ.
Hắn lại thúc giục thần thông của Tổ Long Sào, Long Quyền.
Long khí trong cơ thể quấn quanh cánh tay, cứ như biến thành hình dáng một con Thanh Long, đó là long khí mà hắn đoạt lấy từ chỗ của Tiêu Trần.
Một long một tượng, hai lớp gia trì làm Quân Tiêu Dao giờ phút này chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi đã có thần uy cuồn cuộn đánh tan cả trời đất!
Quân Tiêu Dao đẩy quyền chưởng ra, long tượng đi theo, dao động này khiến lòng người kinh sợ!
Không khí phía trước như bị uy năng cuồn cuộn này đẩy ra, hóa ra một khu vực chân không!
Quyền này kinh thế!
“Diệt Sinh Quyền!”
Cơ Huyền thấy thế thì thét dài một tiếng, cũng bùng nổ sức mạnh mạnh nhất của mình.
Thần năng pháp lực được điên cuồng rót vào xương tay Thánh Nhân Vương.
Hư không chung quanh lạc ấn phù văn, một khí tức thánh cảnh áp bách xuống.
Đồng thời khối kim loại mà gã nắm trong quyền làm chiêu Diệt Sinh Quyền này còn mang theo một thứ sức mạnh niết bàn sinh tử luân hồi!
Có thể nói, thiên kiêu nào đối mặt với hai chiêu thức này cũng sẽ sinh lòng tuyệt vọng, hoàn toàn không thể phản kháng!
Phanh!
Giống như hoả tinh đâm vào địa cầu, quyền phong của hai người va chạm, pháp lực cuồng bạo như sóng gió khuếch tán, san bằng mặt đất chung quanh, vô số khe nứt thô to lan tràn.
Giữa cú va chạm mạnh đến cực điểm này, thân thể Cơ Huyền bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Xương cổ tay của gã đều bị đánh nát, cả cánh tay hơi vặn vẹo, da thịt và mạch máu không chịu nổi thần lực kia nên đã trực tiếp nứt ra.
Mà khối kim loại âm u được gã nắm trong tay cũng không giữ được nữa, thuận thế mà văng ra.
Quân Tiêu Dao giơ tay tung một chiêu, khối kim loại kia đã bị hắn chộp vào tay.
“Quân Tiêu Dao, trả lại cho ta!” Thân thể Cơ Huyền đập sụp mấy cung điện tàn phá rồi mới ngừng lại được.
Miệng gã không ngừng ho ra máu, vẻ mặt kinh hãi mang theo phẫn nộ.
Cơ Huyền thật sự không ngờ dù mình toàn lực ra tay mà vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí còn ném mất thứ quan trọng kia.
Quân Tiêu Dao không để ý đến Cơ Huyền, mà chỉ thưởng thức khối kim loại trong tay.
Lúc này, Chí Tôn Cốt trong ngực hắn truyền đến một cảm giác khát vọng rõ ràng.
“Chẳng lẽ khối kim loại này là... Luân Hồi Đạo Kim?” Quân Tiêu Dao nhướng mày mà nói.
Hắn xuất thân từ Hoang Cổ thế gia nên tất nhiên tầm mắt cũng bất phàm, cũng gặp qua không ít các loại kỳ trân dị bảo.
Luân Hồi Đạo Kim chính là tiên kim, trước nay luôn dùng để rèn binh khí chứng đạo cho Đại Đế, cực kỳ hi hữu.
Chỉ một khối Luân Hồi Đạo Kim lớn chừng móng tay cái, đặt ở ngoại giới cũng đủ làm một đám thánh nhân tranh giành vỡ đầu.
Nhưng đáng tiếc là, khối Luân Hồi Đạo Kim lớn chừng móng tay cái này đã đánh mất tinh hoa, chỉ còn lại một chút luân hồi chi ý.
Cơ Huyền mượn dùng luân hồi chi ý này làm uy lực của Diệt Sinh Quyền càng mạnh.
Nhưng gã vẫn thua khi đối đầu với Quân Tiêu Dao.
“Cơ Huyền, thì ra ngươi có thứ như vậy.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Trả lại cho ta!” Sắc mặt Cơ Huyền thật khó coi.
Lúc này, Khương Thánh Y nói: “Ta cũng nghe nói, trong Thánh Linh Thư Viện có một Thánh Linh Luân Hồi lưu lại từ thượng cổ tới này, chẳng lẽ khối Luân Hồi Đạo Kim nhỏ này là chút cặn bong ra từ trên thân của nó?”
“Thì ra là thế?” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Hết chương 83.
Quân Tiêu Dao vốn không có địch ý quá lớn đối với Cơ Huyền.
Tuy Cơ Huyền từng có mâu thuẫn với Quân Trượng Kiếm, nhưng cũng không phải chuyện to tát gì.
Nhiều nhất Quân Tiêu Dao cũng chỉ muốn đoạt cơ duyên của Cơ Huyền, giật lấy xương tay Thánh Nhân Vương của gã, chỉ tính vậy thôi.
Không phải là chuyện lớn gì.
Nhưng hiện tại, chẳng những Cơ Huyền uy hiếp hắn mà còn làm Quân Tuyết Hoàng lâm vào hiểm cảnh.
Quân Tiêu Dao không phải người lương thiện, cũng không lấy quan điểm thiện ác tầm thường để trói buộc chính mình.
Với bối cảnh bẩm sinh và thực lực thiên phú như thế này mà còn bị bó tay bó chân thì không bằng đi tiểu Tây Thiên xuất gia làm hòa thượng, mỗi ngày cùng đám hòa thượng kia gâm lên Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng.
Giáo điều của Quân Tiêu Dao chính là, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
“Đi thôi, ta cũng muốn xem thử Cơ Huyền kia có thể tạo nên bọt sóng gì.” Quân Tiêu Dao cười nói.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, đám người Quân Tuyết Hoàng đều thầm bi ai thay cho Cơ Huyền.
...
Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao đi vào chỗ sâu nhất trong bí tàng để tìm kiếm Cơ Huyền.
Bên ngoài bí cảnh Nguyên Thiên, trên không khu rừng Thái Hoang.
Các trưởng lão của những thế lực đại bất hủ vẫn ngồi xếp bằng trên hư không.
“Không ngờ sương xám trong bí cảnh Nguyên Thiên cộng thêm trường vực đặc thù này lại cách trở sự tra xét của Quan Thiên Kính.” Trưởng lạo Khương gia khẽ lắc đầu và nói.
“Chúng ta đã xem thường bí tàng chí tôn này, nhưng ta cảm thấy cũng không cần dùng Quan Thiên Kính.” Quân Chiến Thiên nói.
Trên người những truyền nhân bất hủ đạo thống tiến vào bí tàng đều có bảo bối hộ thân, hoặc là đại dịch chuyển phù.
Cho nên dù không có những hộ đạo nhân bọn họ chú ý vào mọi thời khắc, cũng sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.
“Ha hả, Quân Chiến Thiên, ngươi đang lo lắng cho Thần Tử Quân gia các ngươi sao, nếu hắn ngã xuống trong bí tàng thì đó tổn thất mà Quân gia không thể vãn hồi.” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long Tổ Long Sào ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
“Hừ, yên tâm, dù ngươi có chết thì tôn nhi ta vẫn sẽ sống khỏe mạnh.” Quân Chiến Thiên hừ lạnh và nói.
Ông ta tin chắc bí tàng trình độ này còn không thể tạo thành uy hiếp sinh mệnh đối với Quân Tiêu Dao.
Dầu gì thì trên người hắn còn có bảo hộ thần phù do Thập Bát Tổ ban cho, tánh mạng không có gì đáng lo.
“A, chỉ hy vọng Thần Tử của các ngươi đừng bị Long Nữ tộc ta giáo huấn quá thảm thôi.” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long cười ha hả, mang đầy ý châm chọc.
Lão rất tin tưởng về Long Bích Trì.
Dù sao cũng là Long Nữ hoàn toàn luyện hóa hai long nguyên, thực lực hơn xa Long Hạo Thiên.
Nhưng mà, ngay khi tiếng cười của trưởng lão nhất tộc Thương Long vừa dứt.
Trong bí cảnh Nguyên Thiên, một bóng dáng chật vật thoáng hiện.
Giáp trụ màu xanh lá cả người bóng dáng kia nứt nẻ, lan tràn những vết nứt, mái tóc hỗn loạn, khóe môi ứa máu, cả người tràn ngập cảm giác chật vật.
Không phải Long Bích Trì thì là ai?
Giờ phút này, trong mắt Long Bích Trì vẫn mang theo kinh sợ, thân thể mềm mại phát lạnh mà run lên nhè nhẹ.
Nàng thật sự sợ đối mặt với Quân Tiêu Dao,.
Nếu chậm vài bước thì có lẽ kết quả đã khác, có thể tồn tại hay không cũng chưa nói chắc được.
“Hả, đó là Long Nữ của nhất mạch Thương Long Tổ Long Sào mà, sao nàng ra nhanh như vậy?”
“Đúng vậy, còn chật vật như thế, là gặp phải thứ đại hung gì, hay là thi cốt vị chí tôn kia sống lại?”
Giờ phút này, bên ngoài bí cảnh Nguyên Thiên có chừng mấy vạn người tụ tập.
Do tuổi tác bối phận mà bọn họ không được phép tiến vào trong, bởi vậy chỉ có thể xem náo nhiệt.
Nhìn thấy Long Bích Trì chật vật chạy ra như vậy, rất nhiều người đều kinh ngạc, cho rằng Long Bích Trì gặp phải hung vật.
Trong hư không, ý cười châm chọc trên khóe miệng trưởng lão nhất mạch Thương Long \ kia cứng đờ, cả vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Sao Long Nữ nhà mình nhanh vậy đã chạy ra rồi?
Lại còn chật vật như thế, rõ ràng là bị xua đuổi chạy trốn ra.
“Ha ha, cá chạch vô lại, ngươi cười đi, sao không tiếp tục nữa?” Quân Chiến Thiên cười ha ha, khỏi nói có bao nhiêu vui sướng.
Trưởng lão nhất tộc Thương Long xanh cả mặt, không rên một tiếng mà lắc mình một cái đã đáp xuống bên cạnh Long Bích Trì.
“Bích Trì, có chuyện gì vậy, long cốt kia đâu?” Trưởng lão gấp gáp mà hỏi.
Những chuyện khác đều không tính là gì, long cốt mới là mục tiêu chuyến này của bọn họ.
“Không có, bốn bộ viễn cổ long cốt và một khối Chí Tôn Tổ Long Cốt, mất rồi...” Long Bích Trì cắn chặt môi, dung nhan tái nhợt.
“Cái gì, còn có Chí Tôn Tổ Long Cốt?” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất đi.
Đó là Chí Tôn Tổ Long Cốt, toàn bộ Tổ Long Sào cũng không có mấy bộ tồn kho.
Mở mắt trừng trừng mà nhìn chúng mất đi như vậy!
“Là ai, rốt cuộc là ai lấy đi?” Trưởng lão nhất tộc Thương Long lạnh lùng nói, nghiến răng nghiến lợi, không thể duy trì bình tĩnh.
“Quân... Quân Tiêu Dao...” Long Bích Trì nói, cả người khẽ run lên.
Hình như nhắc tới cái tên này thôi cũng làm nàng cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Lúc ấy tuy còn có đám người Tiêu Trần ở đó, nhưng Long Bích Trì biết, bọn họ cũng chỉ là đồ chơi trong tay Quân Tiêu Dao mà thôi.
“Cái gì, là hắn?” Vẻ mặt trưởng lão nhất tộc Thương Long lập tức cứng đờ.
Vừa rồi lão ta còn nói hy vọng Quân Tiêu Dao đừng bị Long Bích Trì giáo huấn quá thảm.
Kết quả hiện tại, đúng là giáo huấn thực thảm, nhưng thảm lại là Long Bích Trì!
Cái vả mặt này đánh đến quá nhanh, không trì hoãn chút nào cả.
“Thì ra là bị Thần Tử của Quân gia đuổi ra ngoài, khó trách...”
“Đúng vậy, Long Hạo Thiên kia là chết trong tay Thần Tử Quân gia, Long Bích Trì này may mắn lắm mới trốn thoát được đấy.”
Rất nhiều tu sĩ chung quanh cũng nghe thấy câu trả lời của Long Bích Trì.
Tuy bọn họ kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Dù sao Thần Tử Quân gia đã là tượng trưng vô địch của thế hệ trẻ.
“Thế nào, cá chạch vô lại, chỉ hỏi ngươi có phục hay không?” Quân Chiến Thiên đắc ý nói.
Tôn tử bảo bối nhà mình thật sự quá làm ông ta nở mặt nở mày.
Trưởng lão nhất tộc Thương Long tức đến cái mũi thiếu chút nữa lệch đi, lại nghẹn vào không nói câu nào.
Lão biết, muốn đoạt lại long cốt từ trong tay Quân gia thì quả thực còn khó hơn lên trời.
“Xin lỗi, trưởng lão, làm ngài thất vọng rồi.” Vẻ mặt Long Bích Trì lộ ra ý tro tàn, hoàn toàn không còn vẻ anh tư hiên ngang, khí phách hăng hái trước đó.
Nàng cũng không có mặt mũi nói mình còn chưa giao thủ với Quân Tiêu Dao thì đã bị hắn dùng một chiêu hất văng, sau đó trực tiếp bị dọa chạy ra.
Nếu nói ra chuyện này thì quả thực là làm Tổ Long Sào mất mặt.
Hết chương 81.
Chương 82 Quân Tiêu Dao cường thế, tiếp tục nghiền áp, Cơ Huyền hoài nghi nhân sinh (1)
Phía chân trời, trưởng lão Cơ Bang Ấn của Cơ gia lắc đầu và nói: “Xem ra Long Nữ nhất mạch Thương Long cũng chỉ như thế.”
“Cơ Bang Ấn, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện vị kia của Cơ gia các ngươi đừng xung đột với tôn tử của ta, nếu không thì, chic chậc...” Quân Chiến Thiên lắc lắc đầu.
“Quân Chiến Thiên, ngươi cho rằng Long Nữ kia có thể so sánh với Cơ Huyền sao, lần này đến đây, hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự xảy ra xung đột thì người nên lo lắng là Thần Tử của Quân gia các ngươi mới đúng.”
Cơ Bang Ấn cười cười, cực kỳ thong dong bình tĩnh, loại tự tin này như tỏa ra từ trong xương cốt.
“Hừm?”
Cho dù là Quân Chiến Thiên cũng nghi kỵ mà liếc nhìn Cơ Bang Ấn một cái.
Hay là lần này, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia thật sự có thể tạo nên sóng gió gì?
Ngai khi ngoại giới nghị luận sôi nổi vì chuyện của Long Bích Trì.
Chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên, Cơ Huyền mặc hoa phục, thong dong thản nhiên cầm cổ phù trong tay, rốt cuộc cũng đi tới chỗ sâu nhất.
Gã đưa mắt nhìn ra, một tòa thần tháp đen nhánh cổ xưa rộng lớn, tràn ngập khí tức cổ xưa đứng sừng sững trong đó, như cây trụ chống trời!
“Đại cơ duyên cuối cùng nằm ngay nơi đây!”
Trong mắt Cơ Huyền lộ một tia vui sướng.
Tính toán lâu như vậy, rốt cuộc gã có thể lấy được đại cơ duyên kia rồi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mang theo lạnh nhạt nghiền ngẫm lại vang lên từ phía sau: “Cơ Huyền, cũng đa tạ con Tầm Bảo Thử ngươi dẫn đường...”
…
Nghe thấy giọng nói này, vẻ vui sướng trên mặt Cơ Huyền đột nhiên biến mất.
Nhưng gã cũng không có quá mức hoảng loạn, mà chỉ lạnh nhạt xoay người lại.
Liếc mắt một cái đã thấy được đám người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại hội tụ lạnh lẽo.
Hành động của Cơ Huyền đã hoàn toàn làm gã đứng ở mặt đối lập của Quân Tiêu Dao.
Đối đãi với kẻ địch, Quân Tiêu Dao sẽ không có thái độ tốt.
Nhưng làm Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ là, Cơ Huyền nhìn thấy hắn tới thì như không có bất ngờ và kiêng kỵ quá lớn.
Ngược lại còn bày ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh, cảm giác như đã tính sẵn trong lòng.
Từ điểm này, có thể nhìn ra chênh lệch giữa Cơ Huyền và Tiêu Trần.
Tuy Tiêu Trần là người có đại khí vận, nhưng xuất thân hữu hạn, Thanh Long Cổ Quốc là đạo thống nhất lưu, hiển nhiên còn không thể so sánh với bất hủ đạo thống.
Cơ Huyền xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, dù là tâm tính hay tầm mắt đều mạnh hơn Tiêu Trần.
Chuyện này làm Quân Tiêu Dao có thêm một chút hứng thú.
Ít nhất, hẳn sẽ không quá mức nhàm chán.
“Cơ Huyền, hình như nhìn thấy bản Thần Tử xuất hiện, ngươi cũng không bất ngờ gì mấy?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Quân Tiêu Dao, ta vốn không muốn đối địch với ngươi, nhưng ngặt nổi các ngươi thật quá đáng, thật sự xem Cơ Huyền ta như Tầm Bảo Thử sao?” Ánh mắt Cơ Huyền ẩn chứa sắc nhọn.
“Bằng không thì sao, không phải giá trị của ngươi chỉ có như thế?” Quân Tiêu Dao thản nhiên đáp lại.
“Ngươi...”
Khóe mắt Cơ Huyền hơi run rẩy.
Gã thân là Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, có bao giờ bị khinh khi đến vậy?
Đám người Quân Trượng Kiếm cũng đã quen, đừng nhìn ngày thường Quân Tiêu Dao mang dáng vẻ bạch y siêu nhiên, không dính khói lửa phàm tục.
Nhưng lúc động mồm mép thật thì quả thực có thể làm người ta tức đến qua đời ngay đương trường.
Tiêu Trần kia là một trong những người bị cái miệng này hại cho bi thảm.
“A, xem ra đường đường là Thần Tử Quân gia, cũng muốn lấy nhiều khi ít thôi.”
Ánh mắt Cơ Huyền hơi lập loè, nhìn quét chung quanh.
Phe gã chỉ có một người, mà bên Quân Tiêu Dao có chừng năm người.
Cuộc chiến này căn bản không cần đánh.
“Cơ Huyền, ta biết ngươi đánh bàn tính gì, đơn giản là muốn bản Thần Tử đơn đả độc đấu với ngươi.”
“Tuy ta cũng không ngại chuyện lấy nhiều khi ít, nhưng đối phó với ngươi thì thật sự không cần thiết.” Quân Tiêu Dao nói, hắn liếc một cái đã xem thấu tính toán của Cơ Huyền.
“Thế nhân đều đồn Thần Tử Quân gia cực kỳ tự phụ kiêu ngạo, xem ra quả nhiên là thế, không thử thì làm sao biết chứ?”
Đôi mắt Cơ Huyền lộ ra ánh sáng sắc bén.
Thật ra gã luôn muốn đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Thân là thiên kiêu đỉnh cấp, trước khi chưa thật sự đánh qua thì ai sẽ phục ai?
Ít nhất Cơ Huyền không phục.
Cho nên, gã cũng muốn mượn cơ hội này đấu với Quân Tiêu Dao một trận.
“Vô tri!”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm, Linh Hải kim sắc vô tận trong đan điền nhấc lên hàng vạn gợn sóng.
Thần năng pháp lực kim sắc cuồn cuộn kích động giống như đại dương mênh mông, khí thế kia thật lay động tâm thần!
Quân Tiêu Dao trực tiếp giơ tay ra, không thi triển thần thông võ học nào.
Chỉ một chưởng, như một đại thần thông có thể đánh bất cứ thiên kiêu Thần Kiều Cảnh nào thành bánh nhân thịt.
Cảm nhận được uy thế cuồn cuộn này, sắc mặt Cơ Huyền không còn thản nhiên nữa mà trở nên cực kỳ trầm trọng.
Khi Quân Tiêu Dao yên lặng thì như trích tiên giáng trần, không dính pháo hoa.
Nhưng khi ra tay lại như thần vương giá lâm, võ thần giáng thế, khí tức khủng bố đến mức khiến người ta run rẩy!
Cơ Huyền cũng ra tay, gã đưa cánh tay phải dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương của mình ra.
Thánh Nhân Vương chính là tồn tại vượt qua cả thánh nhân, cũng coi như đỉnh tầng giữa giai tầng thánh cảnh.
Một đoạn xương tay Thánh Nhân Vương có giá trị vô lượng, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Ở giai tầng tu luyện hiện giờ của Cơ Huyền thì quả thực là tồn tại gian lận.
Giống như một Thần Khí bị người chơi Tân Thủ Thôn nhặt được rồi dung hợp lại với nhau.
Kết quả tạo thành sẽ là một thiên kiêu thực lực cường đại tuyệt đỉnh.
Nhưng mà...
Chưởng ấn quyền quang của hai người va chạm nhau, gợn sóng pháp lực phát ra chấn động, kẻ bị đẩy lui lại là Cơ Huyền!
Bước chân Cơ Huyền bịch bịch liên tiếp lui mấy chục bước, khí huyết trong ngực quay cuồng, trong cổ họng nảy lên một tia tanh ngọt, bị gã nghẹn nuốt xuống.
Trong mắt gã hiện ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt xưa nay chưa từng có.
Đây là chuyện gì?
Cánh tay phải đã dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương của gã và Quân Tiêu Dao chạm vào nhau, vì sao người bị thương lại là gã?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cơ Huyền còn mang theo tia mờ mịt.
Mà đối diện, Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày, mang theo chút kinh ngạc mà nói: “Thật không hổ là xương tay của Thánh Nhân Vương, tiếp được một chưởng của ta mà chỉ bị thương nhẹ.”
Quân Tiêu Dao quen lấy lực áp người.
Hắn đối đầu với kẻ địch nào cũng chỉ chụp thẳng qua một cái.
Tám phần kẻ địch đều không ngăn được một cái chụp của hắn.
Chỉ có hai phần còn lại mới đáng để hắn vận dụng thủ đoạn khác.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngờ, Cơ Huyền chống lại một chưởng của hắn mà chỉ bị thương nhẹ, cũng coi như không phụ uy danh của xương tay Thánh Nhân Vương.
Cơ Huyền nghe thấy lời này thì càng có chút hoài nghi chính mình.
Chẳng lẽ không phải là gã đánh bay Quân Tiêu Dao sao?
Hiện tại gã bị thương nhẹ, ngược lại còn bị Quân Tiêu Dao đánh giá là không tồi?
Cái này mà tính không tồi gì?
“Nhưng đáng tiếc, xương tay Thánh Nhân Vương là ngoại vật, không phải ngươi, chung quy không phải ngươi!” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa đưa tay ấn ra Nhân Vương Ấn, giáng một ấn qua đó.
Lấy thực lực của Cơ Huyền thì không có khả năng hoàn toàn thúc giục uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương.
Hơn nữa nó cũng không phải xương của gã, chung quy có chút không hoàn mỹ.
Còn về Chí Tôn Cốt của Quân Tiêu Dao, đó là có được do hệ thống đánh dấu, dung hợp hoàn mỹ với thân thể của hắn, sẽ không có loại tỳ vết khuyết tật này.
Hết chương 82.
Chương 83 Quân Tiêu Dao cường thế, tiếp tục nghiền áp, Cơ Huyền hoài nghi nhân sinh (2)
“Quân Tiêu Dao, đừng ở đó mà chỉ điểm giang sơn, làm sao ngươi biết được uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương!”
Cơ Huyền có chút tức giận giống như bị sỉ nhục.
Gã lại ra quyền, xương tay Thánh Nhân Vương phát ra thần quang, phù văn lưu chuyển trên đó lộ ra uy năng cường đại.
Quyền quang của gã kinh thế, cắt qua hư không, mang theo một luồng khí tức vương đạo, đó chính là một môn quyền pháp đại thần thông của Cơ gia, Vương Đạo Chi Quyền.
Quân Tiêu Dao lại tung ra Nhân Vương Ấn, một bóng dáng đế vương hùng tráng nguy nga xuất hiện, cứ như thiên địa đều phải run rẩy trước uy nghiêm của ngài.
Một ấn bay ra, thần hà lan tỏa, pháp lực mênh mông!
Quyền ấn hai người va chạm, thần năng cuộn trào.
Lần này, Quân Tiêu Dao thúc giục sức mạnh của Tượng Thần Trấn Ngục Kính.
Từng cự tượng vi lạp truyền ra thần lực, làm một ấn này như có uy thế đánh tan cả đất trời!
Oanh!
Tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng bát phương.
Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên đều đang nổ vang run rẩy.
Giữa sự va chạm mạnh đến cực điểm này, một bóng dáng lại bay ngược ra ngoài.
Lại là Cơ Huyền!
Lúc này, rốt cuộc gã cũng không nhịn được mà hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Gã chặn chiêu thứ nhất của Quân Tiêu Dao, lại không ngăn được chiêu thứ hai của hắn.
“Cái này... Sao có thể?” Cơ Huyền giơ tay trái ra nắm chặt cánh tay phải đang run rẩy của mình, xương ngón tay như sắp nứt ra, cả cánh tay đều run run.
“Không hổ là Thần Tử...”
Trong mắt đám người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng đều lộ ra sùng kính.
Tuy bọn họ biết Quân Tiêu Dao sẽ không thua, nhưng cũng không ngờ lại là loại trạng thái nghiền áp này.
Dù sao Tiểu Thánh Nhân Cơ Huyền cũng rất có tài năng.
“Hiện tại, ngươi biết muốn khiêu chiến bản Thần Tử là chuyện ngu xuẩn cỡ nào chưa?” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà nói.
“Ngươi...” Cơ Huyền bị nghẹn đến nói không ra lời.
Gã thật sự không ngờ Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao lại cường hãn đến mức độ này.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Cơ Huyền lập loè.
Gã không cam lòng chịu thua như vậy.
Cơ Huyền lặng yên lật tay qua, nắm một khối kim loại màu tối trong tay.
Chỉ thoáng chốc, một cảm giác sinh tử luân hồi lặng lẽ tràn ngập ra.
“Quân Tiêu Dao, tiếp một quyền này của ta!”
…
Cơ Huyền lại ra quyền, nhưng nó khác với quyền ý trước đó.
Quyền này như mang theo một cảm giác luân hồi mất đi sinh tử, càng mạnh hơn Vương Đạo Chi Quyền lúc nãy.
Cho dù là đám người Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm cũng cảm nhận được nguy hiểm cực độ từ một quyền này.
“Thần Tử cẩn thận!” Bọn họ nhịn không được mà nhắc nhở.
“Tiêu Dao, phải thận trọng.” Khương Thánh Y cũng mở miệng cảnh báo.
Mà bản nhân Quân Tiêu Dao thì mặt không đổi sắc, nhìn quyền phong mà Cơ Huyền đánh úp lại, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Bởi vì hắn cảm nhận được, lúc Cơ Huyền phát ra quyền ý này, hình như Chí Tôn Cốt trong ngực hắn hơi rung động một chút.
“Đây là chuyện gì, chẳng lẽ thứ mà Cơ Huyền nắm trong tay có liên hệ nào đó với Chí Tôn Cốt của ta?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Hiện giờ Chí Tôn Cốt của hắn đã thức tỉnh Thượng Thiên Kiếp Quang và Thượng Thương chi Thủ bản hoàn chỉnh.
Nhưng sức mạnh của Chí Tôn Cốt tuyệt đối không dừng lại ở đó.
Nó còn có tiềm lực lớn hơn để khai quật.
Mà hiện tại, sau đó cảm nhận được quyền ý sinh tử luân hồi kia, Chí Tôn Cốt của hắn lại có phản ứng.
“Thú vị.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, lập tức nắm chặt năm ngón tay lại.
Bảy vạn cự tượng vi lạp hoàn toàn bùng nổ, pháp lực kim sắc mênh mông ngưng tụ thành Thái Cổ tượng thần trấn áp thiên hạ.
Hắn lại thúc giục thần thông của Tổ Long Sào, Long Quyền.
Long khí trong cơ thể quấn quanh cánh tay, cứ như biến thành hình dáng một con Thanh Long, đó là long khí mà hắn đoạt lấy từ chỗ của Tiêu Trần.
Một long một tượng, hai lớp gia trì làm Quân Tiêu Dao giờ phút này chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi đã có thần uy cuồn cuộn đánh tan cả trời đất!
Quân Tiêu Dao đẩy quyền chưởng ra, long tượng đi theo, dao động này khiến lòng người kinh sợ!
Không khí phía trước như bị uy năng cuồn cuộn này đẩy ra, hóa ra một khu vực chân không!
Quyền này kinh thế!
“Diệt Sinh Quyền!”
Cơ Huyền thấy thế thì thét dài một tiếng, cũng bùng nổ sức mạnh mạnh nhất của mình.
Thần năng pháp lực được điên cuồng rót vào xương tay Thánh Nhân Vương.
Hư không chung quanh lạc ấn phù văn, một khí tức thánh cảnh áp bách xuống.
Đồng thời khối kim loại mà gã nắm trong quyền làm chiêu Diệt Sinh Quyền này còn mang theo một thứ sức mạnh niết bàn sinh tử luân hồi!
Có thể nói, thiên kiêu nào đối mặt với hai chiêu thức này cũng sẽ sinh lòng tuyệt vọng, hoàn toàn không thể phản kháng!
Phanh!
Giống như hoả tinh đâm vào địa cầu, quyền phong của hai người va chạm, pháp lực cuồng bạo như sóng gió khuếch tán, san bằng mặt đất chung quanh, vô số khe nứt thô to lan tràn.
Giữa cú va chạm mạnh đến cực điểm này, thân thể Cơ Huyền bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Xương cổ tay của gã đều bị đánh nát, cả cánh tay hơi vặn vẹo, da thịt và mạch máu không chịu nổi thần lực kia nên đã trực tiếp nứt ra.
Mà khối kim loại âm u được gã nắm trong tay cũng không giữ được nữa, thuận thế mà văng ra.
Quân Tiêu Dao giơ tay tung một chiêu, khối kim loại kia đã bị hắn chộp vào tay.
“Quân Tiêu Dao, trả lại cho ta!” Thân thể Cơ Huyền đập sụp mấy cung điện tàn phá rồi mới ngừng lại được.
Miệng gã không ngừng ho ra máu, vẻ mặt kinh hãi mang theo phẫn nộ.
Cơ Huyền thật sự không ngờ dù mình toàn lực ra tay mà vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí còn ném mất thứ quan trọng kia.
Quân Tiêu Dao không để ý đến Cơ Huyền, mà chỉ thưởng thức khối kim loại trong tay.
Lúc này, Chí Tôn Cốt trong ngực hắn truyền đến một cảm giác khát vọng rõ ràng.
“Chẳng lẽ khối kim loại này là... Luân Hồi Đạo Kim?” Quân Tiêu Dao nhướng mày mà nói.
Hắn xuất thân từ Hoang Cổ thế gia nên tất nhiên tầm mắt cũng bất phàm, cũng gặp qua không ít các loại kỳ trân dị bảo.
Luân Hồi Đạo Kim chính là tiên kim, trước nay luôn dùng để rèn binh khí chứng đạo cho Đại Đế, cực kỳ hi hữu.
Chỉ một khối Luân Hồi Đạo Kim lớn chừng móng tay cái, đặt ở ngoại giới cũng đủ làm một đám thánh nhân tranh giành vỡ đầu.
Nhưng đáng tiếc là, khối Luân Hồi Đạo Kim lớn chừng móng tay cái này đã đánh mất tinh hoa, chỉ còn lại một chút luân hồi chi ý.
Cơ Huyền mượn dùng luân hồi chi ý này làm uy lực của Diệt Sinh Quyền càng mạnh.
Nhưng gã vẫn thua khi đối đầu với Quân Tiêu Dao.
“Cơ Huyền, thì ra ngươi có thứ như vậy.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Trả lại cho ta!” Sắc mặt Cơ Huyền thật khó coi.
Lúc này, Khương Thánh Y nói: “Ta cũng nghe nói, trong Thánh Linh Thư Viện có một Thánh Linh Luân Hồi lưu lại từ thượng cổ tới này, chẳng lẽ khối Luân Hồi Đạo Kim nhỏ này là chút cặn bong ra từ trên thân của nó?”
“Thì ra là thế?” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Hết chương 83.