-
Chương 71-75
Chương 71
Oanh! Oanh! Oanh!
Chiêu thức hai người chạm vào nhau, chỉ thoáng chốc cũng khó phân biệt cao thấp.
Lúc này, trong đầu Tiêu Trần vang lên giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, việc này không nên chậm trễ, mau nghĩ cách mang long cốt đi, để lâu hấp dẫn những người khác tới thì không ổn.”
Sở dĩ Thanh Long Thượng Nhân không ra tay là vì lão không thể.
Lấy nguyên thần có tu vi chuẩn chí tôn của lão, vừa ra tay thì có thể bị những trưởng lão của bất hủ đạo thống bên ngoài bí tàng chí tôn cảm ứng được.
Bởi vậy chỉ có thể dựa vào chính Tiêu Trần.
“Được, tốc chiến tốc thắng!”
Tiêu Trần thầm quyết định, ngửa mặt lên trời thét dài, cả người dâng trào thanh quang.
Sau đó dưới ánh mắt hơi chấn động của Long Bích Trì, ngoài thân Tiêu Trần bao trùm vảy xanh, lưng mọc hai cánh, cứ như long hóa, biến thành hình thái nửa rồng.
Khí tức của Tiêu Trần cũng trực tiếp bùng nổ tới Quy Nhất Cảnh.
“Cái này... Đây là Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Tổ Long Sào ta, ngươi có được từ đâu?” Long Bích Trì hơi ngây người, có chút không thể tin.
Nàng thật sự không ngờ, một tiểu tử nhân tộc lại có thể tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến trình độ này.
“Hừ, làm ngươi giật mình còn ở phía sau!”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Long Bích Trì, trong lòng Tiêu Trần dâng lên một tia đắc ý.
Hắn đấm ra một quyền, trăm quang văn Thanh Long khuếch tán ra, quyền quang kinh người.
Nhưng hiển nhiên Long Bích Trì cũng không phải quả hồng mềm.
Nàng đã hoàn toàn luyện hóa hai long nguyên, thực lực còn mạnh hơn cả Long Hạo Thiên.
Long Bích Trì phất bàn tay ngọc ra, như chân long vẫy đuôi, nhấc lên phù văn pháp lực liên miên.
Tiêu Trần cũng liên tục đấm ra quyền quang, dao động kinh người.
Hai bên lại giằng co không ngớt.
“Tiện nữ nhân này thật vướng bận...”
Thấy mình khó có thể hoàn toàn trấn áp Long Bích Trì, ánh mắt Tiêu Trần âm trầm như nước.
Ngay khi cục diện lâm vào bế tắc.
Một thất luyện pháp lực đột nhiên phụt ra từ nơi xa, mặt đất trên đường nó đi tới đều rạn nứt.
Cảm ứng được chiêu thức đột nhiên tung ra này, Long Bích Trì cả kinh trong lòng, vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị bắn trúng thân thể, hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ai!?” Đôi mắt đẹp của Long Bích Trì dâng lên lửa giận.
Một nữ tử tuyệt mỹ dùng lụa trắng che mặt, mắt như thu thủy hiện thân.
“Minh Nguyệt, là nàng, sao nàng lại ở chỗ này!?” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt mừng rỡ bất ngờ.
Võ Minh Nguyệt xuất hiện là chuyện Tiêu Trần hoàn toàn không lường trước được.
“Tiêu Trần, chàng không sao chứ.” Võ Minh Nguyệt quan tâm liếc nhìn Tiêu Trần một cái, sau đó đưa đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn về phía Long Bích Trì.
“Ngươi là ai?” Long Bích Trì lộ ra vẻ mặt đề phòng.
Nàng có thể cảm nhận được, cho dù là tu vi cảnh giới hay thân phận lai lịch của nữ tử lụa trắng che mặt này đều không bình thường.
“Rời đi đi, thứ ở nơi này không phải ngươi có thể tranh đoạt.” Võ Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, vô hình trung toát ra uy nghi của trưởng công chúa thần triều.
“Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Tổ Long Sào?” Đôi mắt Long Bích Trì lộ ra vẻ lạnh nhạt.
“Tổ Long Sào thật sự rất lợi hại, nhưng đã sao nào?” Võ Minh Nguyệt không sợ chút nào.
Nhìn thấy Võ Minh Nguyệt đối đầu với Tổ Long Sào vì mình, trong lòng Tiêu Trần không biết cảm động đến mức nào.
Hắn ta thề, về sau nhất định phải cưới Võ Minh Nguyệt, thật quý trọng nàng.
Nhưng mà, ngay vào lúc mùi thuốc súng tràn ngập.
Một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Hừ, long cốt này vừa không phải của Tổ Long Sào, cũng không phải của hai ngươi, mà thuộc về Thần Tử.”
Nghe thấy giọng nói này, Long Bích Trì, Võ Minh Nguyệt, Tiêu Trần đều thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc hiện thân.
Khuôn mặt đoan chính, mang theo vết sẹo đan xen, khí chất lạnh lẽo như băng, toàn thân quấn quanh phù văn lôi điện.
Đó là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp!
“Quân Vạn Kiếp, sao ngươi lại xuất hiện tại đây!?” Đôi mắt đẹp của Long Bích Trì chấn động.
“Cũng may có con tiểu bạch thử này.” Đôi mắt Quân Vạn Kiếp lộ ra một tia châm biếm lạnh lùng, nhìn về phía Tiêu Trần.
Trước đó Quân Tiêu Dao truyền âm với Quân Vạn Kiếp là phân phó hắn âm thầm đi theo Tiêu Trần.
Ban đầu Quân Vạn Kiếp còn nghi hoặc, đi theo một tiểu tử tầm thường có ích lợi gì.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy bốn bộ Hồng Hoang long cốt và một khối Chí Tôn Tổ Long Cốt kia, Quân Vạn Kiếp đã triệt triệt để để chịu phục Quân Tiêu Dao.
“Hay là công tử có thể suy đoán thiên cơ, bằng không làm sao biết tiểu tử này sẽ có cơ duyên như vậy?” Quân Vạn Kiếp cảm thán trong lòng.
Nhưng hiện giờ nhiệm vụ chính của hắn vẫn là cướp lấy năm bộ long cốt này.
Nhìn thấy Quân Vạn Kiếp xuất hiện, sắc mặt Tiêu Trần đỏ lên, huyệt Thái Dương cộm lên gân xanh, tức giận đến ngũ tạng như đốt.
Sao hắn ta lại không biết mình lại bị Quân Tiêu Dao âm thầm tính kế.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần quay đầu nói với Võ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, xin nhờ nàng giúp ta cùng trấn áp người này!”
Hết chương 71.
Chương 72
Tiêu Trần thật sự tức giận đến gan đau.
Quân Tiêu Dao như cơn ác mộng bao phủ trên đỉnh đầu hắn ta.
Nhưng cơ duyên lần này thật sự quá trọng yếu đối với Tiêu Trần, liên quan đến tiền đồ ngày sau của hắn ta.
Bốn bộ viễn cổ long cốt còn chưa tính, nhưng Tiêu Trần nhất định phải có được Chí Tôn Tổ Long Cốt.
Mà lấy thực lực bản thân hắn ta, muốn mang long cốt đi từ mí mắt Quân Vạn Kiếp gần như là không có khả năng.
Bởi vậy, cho dù Tiêu Trần không muốn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin Võ Minh Nguyệt giúp đỡ.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì hơi cắn môi.
Cho dù là đối mặt với Long Bích Trì của Tổ Long Sào, nàng cũng không sợ chút nào.
Nhưng khi đối đầu với Quân Vạn Kiếp thì nàng lại hơi chần chờ.
Không vì điều gì khác, chỉ vì uy thế của Quân gia quá mạnh.
Thân là một trong Ngự Tam Gia, thậm chí Quân gia càng có lực chấn nhiếp trên Hoang Thiên Tiên Vực hơn cả Tổ Long Sào.
Võ Minh Nguyệt cũng không để ý an nguy của mình, nhưng nếu liên lụy tới Bàn Võ Thần Triều sau lưng nàng thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
“Minh Nguyệt...”
Thấy Võ Minh Nguyệt có vẻ hơi chần chờ, vẻ mặt Tiêu Trần hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ đường đường là Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều mà cũng kiêng kỵ Quân gia như vậy?
Quân Tiêu Dao đáng sợ như vậy sao?
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú cứng cỏi mà ẩn nhẫn của Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt không đành lòng, bàn tay ngọc hơi nắm chặt, nàng hạ quyết tâm.
“Được, Tiêu Trần, Minh Nguyệt sẽ trợ giúp chàng.”
Nghe Võ Minh Nguyệt hồi đáp, Tiêu Trần lộ ra vẻ mừng rỡ.
Quả nhiên, Võ Minh Nguyệt vẫn rất để ý hắn ta.
“Hừm? Ngươi là...”
Quân Vạn Kiếp nhìn về phía Võ Minh Nguyệt dùng lụa trắng che mặt, hơi nhăn đôi mày kiếm lại.
Tất nhiên hắn có thể cảm nhận được Võ Minh Nguyệt không phải phàm nhân, khí chất cao quý toát ra trong vô hình kia không phải nữ tu sĩ thế lực bình thường có được.
Có Võ Minh Nguyệt trợ giúp, tâm thần Tiêu Trần ổn định lại, khóe mắt liếc nhìn Long Bích Trì, lại mở miệng nói: “Long Nữ, tuy trước đó chúng ta có xung đột, nhưng hiện giờ có nên liên thủ để trấn áp Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia trước rồi nói sau hay không.”
“Còn về chuyện phân chia năm bộ long cốt này thế nào, đến lúc đó bàn tiếp cũng không muộn.”
Tiêu Trần cũng có đầu óc tính kế, hắn ta vẫn có thể nghĩ ra biện pháp hợp tung liên hoành(1).
(1) Hợp các phe yếu để tấn công một phe mạnh
“Liên thủ với ngươi?” Long Bích Trì nhướng mày.
“A, không sai, không phải Tổ Long Sào các ngươi cũng có thù oán với Quân gia sao, chẳng lẽ nguyện ý trai cò đánh nhau, để Quân gia được lợi?” Tiêu Trần hướng dẫn từng bước.
Long Bích Trì thầm cân nhắc trong lòng, sau đó khẽ gật đầu và nói: “Vậy được, tạm thời giải quyết Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia trước lại nói.”
Sau khi thống nhất trận tuyến, ba người gồm Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt, Long Bích Trì đều không chút do dự mà ra chiêu với Quân Vạn Kiếp.
“Hừ, ta sợ các ngươi chắc!”
Quân Vạn Kiếp thân là Đệ Ngũ Tự Liệt bò lên từ tầng chót của Quân gia, tất nhiên trong lòng cũng có ngạo khí.
Trừ Quân Tiêu Dao ra thì hắn không phục ai cả.
“Bát Lôi Cấm Tiệt, Thiên Lôi Cức!”
Quân Vạn Kiếp tuôn ra khí tức, pháp lực cuồn cuộn như lôi đình mãnh liệt.
Vừa ra tay thì đã là cực chiêu.
Nhưng ba người Tiêu Trần cũng không phải hạng người tầm thường.
“Thanh Long Phệ!”
Tiêu Trần đưa đôi tay ra, hàng trăm quang văn Thanh Long phát ra, dung hợp thành một cái đầu Thanh Long thật lớn, há mồm lao đến cắn xé.
Võ Minh Nguyệt phất ngọc chưởng ra, pháp lực tuôn trào hóa thành ngàn vạn thất luyện pháp lực rồi khuếch tán ra.
Long Bích Trì thì lật tay rút ra một cây roi dài vảy rồng, quất một roi ra đã đánh tả tơi cả hư không.
Nhìn ba người đồng thời tung chiêu thức, dù là Quân Vạn Kiếp cũng phải nhíu mày.
Dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng ba người trước mặt cũng không đơn giản.
Tiêu Trần là thiên kiêu vai chính có được đại khí vận.
Võ Minh Nguyệt là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều.
Long Bích Trì lại là Long Nữ nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào.
Ba người này đều có thể được coi là tuyệt đại thiên kiêu, người bình thường ứng phó một trong số họ cũng khó khăn, càng đừng nói hiện giờ ba người đều xuất thủ.
Ầm ầm ầm!
Đại chiến bùng nổ, gợn sóng pháp lực khuếch tán, toàn bộ hang động đá vôi đều phát ra tiếng run ầm ầm.
Quân Vạn Kiếp liên tục lùi lại, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi.
Trước đó hắn có giao thủ với Quân Tiêu Dao ở Nam Thiên Thành, thương thế còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Giờ phút này lại đối đầu cùng lúc với ba vị thiên kiêu, khó tránh khỏi cũng có áp lực.
“A, ngươi bị thương, xem ra Tự Liệt của Quân gia cũng không phải tồn tại không thể chiến thắng!” Tiêu Trần thấy thế thì đôi mắt sáng ngời.
Tuy tạm thời không trả thù được Quân Tiêu Dao, nhưng có thể trả đũa người bên cạnh hắn cũng coi như không tồi.
“Làm càn, Tự Liệt Quân gia ta há để bọn đạo chích các ngươi phê bình!” Quân Vạn Kiếp rống to một tiếng, hai mắt phụt ra lôi quang, thật sự thúc giục Lôi Kiếp Chiến Thể của mình.
Ầm vang!
Quanh thân hắn quấn quanh lôi quang vô tận, uy năng của Độ Kiếp Thiên Công cũng hiện ra.
“Hắn thúc giục Lôi Kiếp Chiến Thể, đều đừng nương tay nữa!”
Long Bích Trì thấy thế thì khẽ kêu một tiếng, tụ hết sức mạnh long nguyên trong cơ thể để quất ra một roi, phát ra tiếng rồng ngâm, một hư ảnh Thương Long lao vút ra.
“Thanh Long Tê Thiên Thủ!” Tiêu Trần cũng tung ra đại thần thông của mình.
Còn về Võ Minh Nguyệt, nàng hơi chần chờ.
Bởi vì nếu nàng thi triển võ học của Bàn Võ Thần Triều thì khó tránh khỏi bị hộ đạo nhân phát hiện, đến lúc đó lại mang nàng trở về Bàn Võ Thần Triều.
Nhưng nàng nghĩ lại, long cốt này cực kỳ quan trọng đối với Tiêu Trần.
Vì giúp Tiêu Trần cướp lấy long cốt, Võ Minh Nguyệt cũng không lo được nhiều như vậy.
Bàn tay ngọc của nàng phất ra, trong nháy mắt như đánh ra ngàn vạn chưởng, khiến hư không chấn động, một đại uy thế mạnh mẽ tuyệt đối phát ra.
“Hừm? Đó là... Thần thông của Bàn Võ Thần Triều, Hỗn Nguyên Tán Thủ?”
Thấy Võ Minh Nguyệt tung ra thần thông tuyệt học này, Quân Vạn Kiếp hơi kinh ngạc.
Hắn từng giao thủ với thiên kiêu yêu nghiệt của Bàn Võ Thần Triều, Quan Quân Hầu.
Vị Quan Quân Hầu kia đã từng thi triển thức Hỗn Nguyên Tán Thủ này.
Ba người Tiêu Trần cùng thi triển đại thần thông, liên hợp lại, cho dù là tuyệt đại thiên kiêu cũng khó có thể ngăn trở.
Đổi là Cơ Huyền tới đây cũng sẽ bị áp chế.
Đi kèm với một tiếng nổ vang va chạm thật lớn, Quân Vạn Kiếp liên tục lùi lại mấy chục bước.
Vết thương cũ của hắn chưa lành, lại cộng thêm vết thương mới, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Mà bên này, ba người Tiêu Trần cũng bị đẩy lui, trên người có lạc ấn cháy đen như bị lôi điện làm bỏng.
“Mạnh thật, không hổ là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia...” Long Bích Trì thầm kinh hãi trong lòng.
Hết chương 72.
Chương 73
Tuy Quân Vạn Kiếp này không có uy thế vô địch đẩy ngang tất cả như Quân Tiêu Dao, nhưng cũng không thể khinh thường.
Ba người bọn họ liên thủ mà vẫn không thể lập tức trấn áp Quân Vạn Kiếp.
Sắc mặt Tiêu Trần hơi khó coi.
Hắn ta không đối phó được Quân Tiêu Dao thì thôi, hiện tại cả Quân Vạn Kiếp cũng không được.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt hơi cắn môi, truyền âm nói: “Tiêu Trần, ta có một pháp bảo có thể vây khốn Quân Vạn Kiếp trong thời gian ngắn, chàng nhân cơ hội đó cướp lấy long cốt.”
Nghe Võ Minh Nguyệt truyền âm, ánh mắt Tiêu Trần sáng ngời rồi gật đầu thật mạnh.
“Hôm nay có Quân Vạn Kiếp ta ở đây, các ngươi đừng mơ tưởng lấy long cốt của Thần Tử đi.” Vẻ mặt Quân Vạn Kiếp thật lạnh lùng, trong mắt phụt ra ba thước lôi quang.
Mà đúng lúc này, thân thể Võ Minh Nguyệt khẽ động, nàng lập tức tung ra một dây thừng kim sắc.
Dây thừng kia giống như linh xà vặn vẹo, sau đó lấy tốc độ cực nhanh, trực tiếp quấn quanh người Quân Vạn Kiếp, trói chặt hắn lại.
“Đây là cái gì?” Quân Vạn Kiếp muốn tránh thoát, phát ra pháp lực lôi đình.
Hắn lại phát hiện Linh Hải của mình như bị dây thừng này ngăn chặn, không thể phóng thích pháp lực.
Võ Minh Nguyệt thân là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, pháp bảo hộ thân của nàng có thể đơn giản hay sao?
Khổn Kim Thằng này đủ để trói buộc Quân Vạn Kiếp trong thời gian ngắn.
“Tiêu Trần, mau đi đoạt long cốt!” Võ Minh Nguyệt truyền âm.
Mà sắc mặt Tiêu Trần âm tình bất định, sau đó ánh mắt nảy sinh ác độc, hiện ra một tia tàn nhẫn.
Hắn ta vỗ mạnh đôi cánh Thanh Long sau lưng, trực tiếp lướt tới trước người Quân Vạn Kiếp đang bị trói.
Cánh tay hắn ta hóa thành Thanh Long trảo, hung hăng giáng xuống đầu Quân Vạn Kiếp!
“Tự Liệt của Quân gia, chết đi!” Trong mắt Tiêu Trần phụt ra ánh sáng hung lãnh.
Nếu tạm thời không trả thù được Quân Tiêu Dao, vậy làm thịt người bên cạnh hắn trước!
Nhìn Thanh Long trảo giáng xuống, vẻ mặt Quân Vạn Kiếp căng thẳng.
Hắn không sợ hãi, chỉ tiếc nuối là cuộc đời này không còn gặp lại được thân muội muội của mình.
Mà ngay vào khoảnh khắc Quân Vạn Kiếp sắp chết.
Một cự chưởng pháp lực kim sắc bỗng giáng thẳng đến!
Một cái tát đã hất Tiêu Trần muốn hành hung văng xuống mặt đất, liên tục ho ra máu!
Đồng thời còn có một giọng nói thanh lãnh mang theo ý trêu chọc truyền đến: “Phong cách hành sự quả quyết tàn nhẫn như vậy cũng có phong cách vai chính lắm, nhưng đáng tiếc, không có số mệnh của vai chính...”
Nghe giọng nói này, đồng tử của Tiêu Trần co rụt lại, như rơi vào động băng, cả người phát lạnh!
…
Trong thời gian mấy hô hấp ngắn ngủn, tình hình đã xảy ra rất nhiều chuyển biến.
Ban đầu cả Võ Minh Nguyệt cũng không ngờ, Tiêu Trần lại lựa chọn ra tay diệt sát Quân Vạn Kiếp.
Phải biết rằng đó là thiên kiêu Tự Liệt của Quân gia.
Nếu chết mất một, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực sẽ xảy ra động đất.
Hơn nữa nếu Quân Vạn Kiếp chết trong luận bàn đấu tranh bình thường, có lẽ Quân gia sẽ không quá mức tức giận.
Nhưng hiện tại, Quân Vạn Kiếp lại bị Khổn Kim Thằng trói lại.
Nếu hắn chết thật, không chỉ Tiêu Trần xong rồi mà cả Võ Minh Nguyệt nàng, thậm chí Bàn Võ Thần Triều sau lưng nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Võ Minh Nguyệt không ngờ Tiêu Trần sẽ xúc động và không để bụng hậu quả như vậy.
Nàng càng không ngờ, thanh niên thanh tú luôn mang theo ý cười ôn hòa kia lại có một mặt tàn nhẫn âm lệ như vậy.
Nhưng còn không đợi Võ Minh Nguyệt phục hồi tinh thần, nàng đã thấy được Tiêu Trần bị chụp văng xuống đất.
Đồng thời cũng nghe thấy giọng nói kia.
“Chẳng lẽ là vị kia của Quân gia tới?” Đồng tử của Võ Minh Nguyệt khẽ run, đưa mắt nhìn lại.
Một bóng dáng bạch y tuyệt thế cả người bao phủ trong tiên huy, chậm rãi bước chậm đến.
Thần tư tuấn tú, tiên linh ngọc cốt, giống như do trời xanh khéo tay tạo thành, một tồn tại hoàn mỹ nhất.
Không phải Quân Tiêu Dao thì còn là ai?
“Là Quân Tiêu Dao!” Dung nhan Long Bích Trì căng thẳng, cảnh giác trong lòng tăng lên tới cực điểm.
Võ Minh Nguyệt cũng hít sâu một hơi, không ngờ thật sự là Thần Tử Quân gia giá lâm.
“Công tử!” Trên mặt Quân Vạn Kiếp lộ ra một tia vui sướng.
Ngay lúc nãy nhìn thấy long cốt, hắn đã âm thầm đưa tin cho Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao đã biết địa điểm, sau đó trực tiếp một mình lại đây.
Không ngờ lại thấy được tình cảnh Tiêu Trần hành hung.
“Quân Tiêu Dao!”
Tiêu Trần bị đánh ngã xuống đất lập tức đứng dậy, một tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt dữ tợn mà có chút đáng sợ, như gặp phải túc địch thiên mệnh.
Bất cứ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được sự thù hận phẫn nộ đó.
Võ Minh Nguyệt thấy thế thì tâm thần chấn động, lại nhớ tới những chuyện mà trước đó Tiêu Trần kể với nàng.
“Tiêu Trần, kẻ thù kia của chàng không phải là... Thần Tử của Quân gia đó chứ?” Võ Minh Nguyệt nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Hừ, không phải hắn thì là ai, Tiêu Trần ta từng thề, hẹn ước ba năm, nhất định phải báo thù!” Tiêu Trần lạnh lùng quát.
Hiện tại hắn ta đã không phải thiếu niên gầy yếu mà chật vật lúc trước.
Hiện giờ hắn ta có tự tin đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là luyện hóa Chí Tôn Tổ Long Cốt xong rồi mới quyết chiến với Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, hình như cũng không có cơ hội.
Nghe Tiêu Trần nói thế, trong đầu Võ Minh Nguyệt nổ vang, sắc mặt lập tức tái nhợt vài phần.
Trước đó nàng còn nghĩ, nếu gặp phải túc địch của Tiêu Trần, nàng không ngại trực tiếp trợ giúp Tiêu Trần diệt trừ.
Lấy thân phận rưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, người và thế lực có thể làm nàng kiêng kỵ ở Hoang Thiên Tiên Vực cũng không được mấy ai.
Chỉ cần nàng tùy tiện mở miệng, một thế lực lớn sẽ bị dễ dàng huỷ diệt.
Nhưng hiện tại, túc địch của Tiêu Trần đã thật sự xuất hiện, Võ Minh Nguyệt trừ được hay sao?
Cái này không phải vấn đề trừ được hay không.
Mà căn bản không có khả năng.
Đừng nói nàng chỉ là Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều.
Cho dù là chủ nhân của Bàn Võ Thần Triều, chí tôn vô thượng chân chính, cũng không dám tự mình động thủ với Quân Tiêu Dao.
Những lão tổ chôn ở tổ từ Quân gia đó cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Một Thập Bát Tổ đã đủ để làm kinh sợ hơn phân nửa Hoang Thiên Tiên Vực.
“Tại sao lại như vậy, vì sao cố tình là hắn?” Trong lòng Võ Minh Nguyệt bỗng sinh ra một cảm giác vô lực sâu sắc.
Có thể làm trưởng công chúa của một bất hủ thần triều vô lực như thế, có thể thấy được thân phận của Quân Tiêu Dao là tôn quý nhất trong toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý Tiêu Trần gì mấy, mà là đưa mắt nhìn năm bộ long cốt kia.
Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt đảo qua bốn bộ viễn cổ long cốt một cái.
Ánh mắt hắn dừng lại trên Chí Tôn Tổ Long Cốt.
“Không tồi, chí tôn chi cốt có được huyết mạch Tổ Long, cho dù là ở Tổ Long Sào, cũng không tìm ra được mấy bộ.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
Tiêu Trần này thật là phúc tinh của hắn.
“Quân Tiêu Dao, ngươi đã sớm biết ta tiến vào bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn?” Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi, mắt phiếm hồng.
“Ngươi nói đi?” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười.
“Nhưng khi đó ngươi cũng không ra tay, là vì để ta tìm được cơ duyên, sau đó đứng sau lưng hái quả đào?” Sắc mặt Tiêu Trần trở nên vô cùng khó coi.
“Xem ra ngươi còn không quá ngốc.” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân Tiêu Dao!” Tiêu Trần giận dữ trong lòng, thét dài một tiếng, hoàn toàn thúc giục toàn bộ thực lực của mình.
“Thanh Long Trấn Ma!”
Hết chương 73.
Chương 74 Túc địch của Tiêu Trần là Thần Tử Quân gia? Võ Minh Nguyệt khiếp sợ (2)
Đôi tay Tiêu Trần kết ấn rồi đẩy ngang ra, một hư ảnh Thanh Long xuất hiện, đầu đuôi nối liền, quay quanh với nhau, tựa như một ngọn núi Thanh Long lớn hoàn toàn đè thẳng xuống Quân Tiêu Dao!
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, vô cùng đơn giản mà giơ tay tung ra một quyền!
Quyền ấn kim sắc trực tiếp đánh vào ngọn núi Thanh Long, sau đó dùng một kích đánh vỡ vụn nó.
Tiêu Trần thấy thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch, không thể tin được.
Đây là tuyệt học thần thông trong Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn ta, nhưng nó lại bị một quyền của Quân Tiêu Dao đánh nổ nát!?
“Tiêu Trần, đừng lừa mình dối người nữa, ngươi biết rõ mình chỉ có thể nhìn lên bóng dáng của bản Thần Tử cả đời.” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa giơ tay trấn áp về hướng Tiêu Trần.
“Bất Động Thanh Long Chung!” Tiêu Trần thấy Quân Tiêu Dao ra tay, lông tơ cả người đều dựng ngược, vội vàng thi triển ra tuyệt học phòng ngự.
Chỉ thoáng chốc, một cái chuông lớn hư ảo lạc ấn long văn màu xanh lá bao phủ lên thân thể hắn.
“Buồn cười...”
Quân Tiêu Dao thêm vào sức mạnh của bảy vạn cự tượng vi lạp, bảy trăm triệu cân thần lực giáng xuống mãnh liệt!
Oanh!
Bụi mù bay khắp nơi, trong đó truyền đến tiếng hộc máu.
“Tiêu Trần!”
Võ Minh Nguyệt thấy thế thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Sau khi bụi mù tan đi, thân thể Tiêu Trần hiển lộ ra.
Bất Động Thanh Long Chung mà hắn ta thi triển ra căn bản không thể ngăn cản một chưởng của Quân Tiêu Dao.
Giờ phút này, Tiêu Trần ngã bệch xuống cái hố đất, vảy xanh cả người đều tan vỡ, máu tươi giàn giụa, không biết đã gãy bao nhiêu xương cốt.
Cũng may Thanh Thiên Hóa Long Quyết có gia trì cực lớn đối với thân thể, vì thế Tiêu Trần mới không bị một tát chụp chết.
Nhưng mặc dù không chết, hắn ta cũng vứt bỏ nửa cái mạng.
Long Bích Trì thấy thế thì sắc mặt càng trầm trọng tới cực điểm.
Quân Tiêu Dao đi đến trước người Quân Vạn Kiếp, tiện tay tung ra thần lực để kéo Khổn Kim Thằng ra.
“Cũng là một bảo bối không tồi.” Quân Tiêu Dao cầm Khổn Kim Thằng, đưa mắt nhìn lại.
Võ Minh Nguyệt đáp xuống bên cạnh Tiêu Trần, nâng hắn ta dậy, trên mặt mang theo chút nôn nóng đau lòng.
Quân Tiêu Dao rất có hứng thú mà nhìn tình cảnh này.
“Công tử, vị nữ tử kia đã thi triển thần thông võ học của Bàn Võ Thần Triều.” Quân Vạn Kiếp bên cạnh nói.
“Ồ, Bàn Võ Thần Triều?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên, chợt lộ ra ý nghiền ngẫm.
Hắn không quên mình còn có nhiệm vụ đánh dấu ở Bàn Võ Lăng của Bàn Võ Thần Triều.
Mà hắn muốn nhanh chóng thức tỉnh thánh thể dị tượng thứ hai, cũng cần đến Bàn Võ Lăng một chuyến.
Nhưng trước khi đối phó Tiêu Trần và nữ nhân này, Quân Tiêu Dao còn phải giải quyết một phiền phức nhỏ.
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Long Bích Trì đang mang vẻ mặt âm tình bất định bên cạnh.
“Long Bích Trì, ngươi còn ngây ngốc ở đây là không muốn sống nữa sao?
…
Nghe lời Quân Tiêu Dao nói, Long Bích Trì xanh cả mặt, tức đến lạnh run.
Tốt xấu gì nàng cũng là Long Nữ nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào, thân phận địa vị cực cao, có ai từng dám lấy loại thái độ này nói chuyện với nàng.
Đổi là người khác, Long Bích Trì đã sớm quất một roi qua.
Nhưng hiện tại, nhìn bóng dáng tuyệt thế được bao phủ giữa tiên quang kia, trong lòng Long Bích Trì dâng lên kiêng kỵ nồng đậm, thậm chí còn có một tia...
Sợ hãi!
Không sai, Long Bích Trì cũng không thể tin mình lại chưa chiến đã sợ.
“Hừm?”
Nhìn thấy Long Bích Trì không có phản ứng, Quân Tiêu Dao hơi cau mày lại.
Hắn bảo Long Bích Trì cút không phải là vì nhân từ, mà bây giờ còn có chuyện càng quan trọng phải làm nên lười đối phó nàng mà thôi.
Nhưng nếu Long Bích Trì không đi, vậy Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể phiền hà một chút.
Tay hắn tung ra Nhân Vương Ấn Quyết, trực tiếp giáng ra một kích.
Trong phút chốc, dao động pháp lực mênh mông, một ấn tung ra làm chấn động cả càn khôn, mặt đất rạn nứt.
Sắc mặt Long Bích Trì đột biến, vội vàng ra chiêu ngăn cản.
Oanh!
Phụt!
Sắc mặt Long Bích Trì trắng nhợt, phun ra một mồm máu tươi, cả thân thể trực tiếp bị đánh bay, ầm ầm nện vào vách núi một bên, chung quanh lan tràn khe nứt.
“Không biết tốt xấu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Long Bích Trì không ngừng ho ra máu, mắt lộ kinh hoàng.
Chỉ một chiêu của Quân Tiêu Dao thôi mà nàng cũng khó có thể chặn lại!
“Đi!”
Thân thể mềm mại của Long Bích Trì run rẩy phát lạnh, lại không dám trì hoãn nữa.
Nàng rất xác định, nếu mình lại kéo dài thì tuyệt đối không đi ra được bí cảnh Nguyên Thiên.
Tuy trên người nàng cũng có một ít vật hộ thân, bên ngoài còn có trưởng lão hộ đạo.
Nhưng trong lòng Long Bích Trì vẫn không có cảm giác an toàn.
Chỉ cần đứng ở mặt đối lập với Quân Tiêu Dao thì không ai có cảm giác an toàn cả!
Long Bích Trì không chút do dự mà giơ chân bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái đùi cho mình.
Đường đường là Long Nữ của Tổ Long Sào mà lại bị dọa thành như vậy, nếu truyền ra không biết sẽ làm bao nhiêu người ngạc nhiên.
Nhìn thấy Long Bích Trì rời đi, trái tim Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần đều trầm xuống.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao không để bụng Long Bích Trì, là vì đang theo dõi bọn họ.
“Thần Tử Quân gia, ngươi muốn làm gì?” Võ Minh Nguyệt động thân lao ra, chắn ở trước người Tiêu Trần, giọng điệu mang theo chút khẩn trương.
Nàng là trưởng công chúa của bất hủ thần triều, mặc dù mặt che lụa trắng, che giấu thân phận, nhưng vẫn không thể hủy diệt cảm giác cao quý tỏa ra từ xương cốt này.
Nhưng hiện tại, ở trước mặt Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt căn bản không sinh nổi một tia cao ngạo.
Cảm giác giống như là tục nữ phàm trần thấy được một chân tiên.
“Làm cái gì?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, rất hứng thú mà đánh giá Võ Minh Nguyệt.
Cái nhìn này không phải đang xem một nữ nhân.
Mà càng như đang nhìn một...
Người công cụ?
Bị ánh mắt thâm thúy của Quân Tiêu Dao nhìn chằm chằm, Võ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người giống như bị nhìn thấu.
“Thần Tử Quân gia thật đáng sợ...” Trong lòng Võ Minh Nguyệt hơi phát lạnh.
“Mở khăn che mặt ra, bản Thần Tử không thích có người che che giấu giấu trước mặt ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hoàn toàn là một giọng điệu ra lệnh.
“Ngươi...”
Dù sao Võ Minh Nguyệt cũng là trưởng công chúa của thần triều, điểm mấu chốt nên có vẫn phải có.
Giọng điệu và thái độ này của Quân Tiêu Dao hoàn toàn là đang ra lệnh.
“Thế nào, muốn ta tự động thủ sao, vậy không phải đơn giản là bóc khăn che mặt đâu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hết chương 74.
Chương 75 Tiêu Trần thê thảm, Võ Minh Nguyệt khuất nhục, quỳ xuống cho bản Thần Tử!
Võ Minh Nguyệt cắn môi, nhớ tới Long Bích Trì vừa rồi bị một kích đánh bay.
Thực lực của nàng tuy mạnh, nhưng cũng không có khả năng mạnh hơn Long Bích Trì bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Võ Minh Nguyệt cố nén khuất nhục mà nâng bàn tay ngọc lên chủ động tháo khăn che mặt ra.
Thoáng chốc, một dung nhan tuyệt lệ đẹp đến kinh tâm động phách xuất hiện trước mắt Quân Tiêu Dao.
Mắt như thu thủy, mi như mặc họa, làn da nõn nà, răng như vỏ sò.
Quả nhiên là một nữ tử phong hoa tuyệt lệ.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại bất biến, chỉ lạnh nhạt nói: “Thì ra là một đại mỹ nhân, cũng khó trách làm tiểu tử Tiêu Trần này mê đến thần hồn điên đảo.”
“Thần Tử Quân gia, ngươi đừng vũ nhục người khác, Tiêu Trần không phải vì dung mạo mà đối xử tốt với ta.” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng không cho phép người khác khinh nhờn tình cảm của nàng.
“Ồ?” Quân Tiêu Dao thản nhiên cười, chậm rãi đi lên phía trước.
Tuy không phóng thích khí tức nào, nhưng khí chất cao cao tại thượng trời sinh này khiến Võ Minh Nguyệt có chút không thở nổi.
Quân Tiêu Dao trực tiếp đi tới trước mặt Võ Minh Nguyệt, nâng tay lên nắm cái cằm ngọc của nàng.
“Tiêu Trần kia chỉ thèm muốn thân thể ngươi, và lợi dụng sau thế lực lưng ngươi để đối phó ta mà thôi.”
“Quân Tiêu Dao, câm mồm!”
Nghe Quân Tiêu Dao nói như vậy, Tiêu Trần quát chói tai một tiếng, ánh mắt lại có chút chột dạ mà lập loè.
Hắn ta thật sự thích Võ Minh Nguyệt.
Nhưng cũng có một ít tâm tư khác trong đó.
Mà những tâm tư đó trúng hợp bị Quân Tiêu Dao nói trúng rồi.
“Ồn ào!”
Quân Tiêu Dao đánh một cái tát qua, lại hất văng Tiêu Trần xuống đất, hắn ta liên tục ho ra máu, hoàn toàn không có sức phản kháng.
“Quân Tiêu Dao, ngươi dừng tay!”
Dung nhan Võ Minh Nguyệt tái nhợt, nàng bị Quân Tiêu Dao nắm cằm, lại không cách nào thoát khỏi.
Tiêu Trần ngã vào vũng máu, nhìn Quân Tiêu Dao khinh nhờn nữ thần trong cảm nhận của mình thì khóe mắt muốn nứt ra, ngũ tạng như đốt!
Tiêu Trần còn chưa chạm vào một ngón tay của Võ Minh Nguyệt.
Tuy hắn ta rất muốn chạm vào, nhưng cũng biết Võ Minh Nguyệt là trưởng công chúa của thần triều, không phải nữ nhân tùy tiện, bởi vậy đành nhịn xuống.
Kết quả hiện tại Quân Tiêu Dao lại nhéo cằm Võ Minh Nguyệt, mang vẻ mặt nghiền ngẫm, cứ như đang giám định và thưởng thức một danh khí hiếm có trên đời.
Đổi là nam nhân nào khác cũng không thể chịu nổi.
“Lão tổ, cầu xin ngài ra tay giết Quân Tiêu Dao kia!” Tiêu Trần điên cuồng rống giận trong lòng.
Nhưng Thanh Long Thượng Nhân cũng không đáp lại chữ nào, giống như đá chìm đáy biển, lâm vào bế tắt.
Chê cười!
Làm sao Thanh Long Thượng Nhân dám hiện thân?
Nếu bị trưởng lão Quân gia phát hiện thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Cho dù lão là nguyên thần của chuẩn chí tôn, e rằng cũng sẽ bị ném vào tháp luyện hồn, sống không bằng chết.
Nhìn thấy Thanh Long Thượng Nhân không đáp lại, Tiêu Trần vừa vội lại giận.
Quân Tiêu Dao nhìn Tiêu Trần, cảm khái nói: “Tiêu Trần, Quân mỗ thiệt tình cảm ơn ngươi, lần đầu tiên giao vị hôn thê và long khí cho ta, lần này lại cho một mỹ nhân và năm bộ long cốt.”
“Thật sự không biết nên cảm ơn ngươi thế nào.”
Quân Tiêu Dao là thật tâm thật lòng.
Hắn còn hơi không nỡ giết Tiêu Trần.
“Quân Tiêu Dao... Ngươi... Ngươi...” Tiêu Trần tức giận đến sắc mặt xanh lè, cả người run rẩy.
Như ngày đông bị lột sạch rồi ném vào hàn tuyền vạn năm, lãnh đến tận xương tủy.
“A a a a...”
Tiêu Trần vô năng cuồng nộ, rít gào trời xanh, khí huyết xông lên trán, lại tức đến ngất đi.
“Tiêu Trần!”
Võ Minh Nguyệt thoát khỏi Quân Tiêu Dao, vội vàng tra xét tình hình của Tiêu Trần.
Phát hiện hắn ta có sinh cơ, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng sắc mặt nàng vẫn trầm trọng.
“Thần Tử Quân gia, rốt cục ngươi muốn thế nào, nếu muốn long cốt thì trực tiếp đưa cho ngươi là được.” Gương mặt ngọc của Võ Minh Nguyệt căng thẳng, nói.
“Nếu ta đoán không sai, hẳn ngươi là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, Võ Minh Nguyệt đúng không.” Quân Tiêu Dao bỏ tay xuống, lạnh nhạt nói.
“Không sai.”
Đến lúc này cũng không còn gì cần che giấu, Võ Minh Nguyệt trực tiếp thừa nhận.
Trong mắt nàng, hiện tại để lộ thân phận còn có khả năng làm Quân Tiêu Dao cố kỵ một ít.
Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại không vì thế mà sinh ra nửa điểm biến hóa.
Cứ như trong mắt hắn, thân phận trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều căn bản không tính là gì.
“Ngươi cũng nhìn thấy sự oán hận của Tiêu Trần này đối với ta mà, ta giết hắn, ngươi có ý kiến sao?” Giọng điệu của Quân Tiêu Dao đột nhiên lạnh xuống.
“Không được, ngươi không thể giết hắn!” Sắc mặt Võ Minh Nguyệt lập tức thay đổi.
Quân Tiêu Dao làm lơ Võ Minh Nguyệt, vờ giơ tay lên chụp vào Tiêu Trần.
Toàn thân Võ Minh Nguyệt bùng nổ thần năng pháp lực, muốn ngăn cản.
“Còn dám bảo vệ hắn, cái gì mà trưởng công chúa thần triều, quỳ xuống cho bản Thần Tử!”
Linh Hải kim sắc của Quân Tiêu Dao nhấc lên gợn sóng, bảy trăm triệu cân thần lực điên cuồng tuôn ra, giống như tượng thần Thái Cổ nghiền áp xuống!
Phụt một tiếng, Võ Minh Nguyệt trực tiếp bị chấn đến quỳ rạp xuống đất, khóe môi khụ ra vết máu loang lổ, nhiễm đỏ cả váy lụa, trông vô cùng thê thảm xinh đẹp!
Đường đường là trưởng công chúa của bất hủ thần triều mà giờ phút này lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao!
Giống như tục nữ phàm trần quỳ rạp trước mặt một trích tiên!
…
Tình cảnh này cũng không bị ngoại giới nhìn thấy.
Nhưng có thể suy ra, nếu chuyện này lan truyền sẽ làm một nhóm người trợn mắt há hốc mồm.
Có thể nói Võ Minh Nguyệt là nhóm người trẻ tuổi có thân phận tôn quý nhất trong Hoang Thiên Tiên Vực.
Nàng đi đến nơi nào cũng được chúng tinh phủng nguyệt.
Một câu có thể huỷ diệt một đạo thống đỉnh cấp.
Mà hiện tại, trưởng công chúa thần triều vô cùng tôn quý, cao cao tại thượng lại khóe miệng ứa máu, uốn gối quỳ trước mặt Quân Tiêu Dao.
Tình cảnh này khiến người ta không thể tưởng tượng!
“Quân Tiêu Dao!”
Võ Minh Nguyệt giãy giụa, phát ra sức mạnh Linh Hải trong cơ thể, nhưng lại bị Quân Tiêu Dao trấn áp gắt gao, không thể đứng dậy.
Hư ảnh tượng thần Thái Cổ kim sắc kia như có thể trấn áp chư thiên vạn giới, đạp cả càn khôn trời xanh xuống dưới chân!
Mà Quân Tiêu Dao khoanh tay đứng trong hư ảnh tượng thần, tựa như thần minh làm chúa tể cả thiên địa!
Một cảm giác khuất nhục và tuyệt vọng lan tràn trong lòng Võ Minh Nguyệt.
Nàng không ngờ mình lại có lúc chật vật nhục nhã đến vậy.
“Võ Minh Nguyệt, đừng lấy thân phận trưởng công chúa thần triều của ngươi để đè người.”
“Đổi là người khác thì có lẽ sẽ kiêng kỵ, nhưng đối với bản Thần Tử mà nói, a...”
Hết chương 75.
Oanh! Oanh! Oanh!
Chiêu thức hai người chạm vào nhau, chỉ thoáng chốc cũng khó phân biệt cao thấp.
Lúc này, trong đầu Tiêu Trần vang lên giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, việc này không nên chậm trễ, mau nghĩ cách mang long cốt đi, để lâu hấp dẫn những người khác tới thì không ổn.”
Sở dĩ Thanh Long Thượng Nhân không ra tay là vì lão không thể.
Lấy nguyên thần có tu vi chuẩn chí tôn của lão, vừa ra tay thì có thể bị những trưởng lão của bất hủ đạo thống bên ngoài bí tàng chí tôn cảm ứng được.
Bởi vậy chỉ có thể dựa vào chính Tiêu Trần.
“Được, tốc chiến tốc thắng!”
Tiêu Trần thầm quyết định, ngửa mặt lên trời thét dài, cả người dâng trào thanh quang.
Sau đó dưới ánh mắt hơi chấn động của Long Bích Trì, ngoài thân Tiêu Trần bao trùm vảy xanh, lưng mọc hai cánh, cứ như long hóa, biến thành hình thái nửa rồng.
Khí tức của Tiêu Trần cũng trực tiếp bùng nổ tới Quy Nhất Cảnh.
“Cái này... Đây là Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Tổ Long Sào ta, ngươi có được từ đâu?” Long Bích Trì hơi ngây người, có chút không thể tin.
Nàng thật sự không ngờ, một tiểu tử nhân tộc lại có thể tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến trình độ này.
“Hừ, làm ngươi giật mình còn ở phía sau!”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Long Bích Trì, trong lòng Tiêu Trần dâng lên một tia đắc ý.
Hắn đấm ra một quyền, trăm quang văn Thanh Long khuếch tán ra, quyền quang kinh người.
Nhưng hiển nhiên Long Bích Trì cũng không phải quả hồng mềm.
Nàng đã hoàn toàn luyện hóa hai long nguyên, thực lực còn mạnh hơn cả Long Hạo Thiên.
Long Bích Trì phất bàn tay ngọc ra, như chân long vẫy đuôi, nhấc lên phù văn pháp lực liên miên.
Tiêu Trần cũng liên tục đấm ra quyền quang, dao động kinh người.
Hai bên lại giằng co không ngớt.
“Tiện nữ nhân này thật vướng bận...”
Thấy mình khó có thể hoàn toàn trấn áp Long Bích Trì, ánh mắt Tiêu Trần âm trầm như nước.
Ngay khi cục diện lâm vào bế tắc.
Một thất luyện pháp lực đột nhiên phụt ra từ nơi xa, mặt đất trên đường nó đi tới đều rạn nứt.
Cảm ứng được chiêu thức đột nhiên tung ra này, Long Bích Trì cả kinh trong lòng, vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị bắn trúng thân thể, hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ai!?” Đôi mắt đẹp của Long Bích Trì dâng lên lửa giận.
Một nữ tử tuyệt mỹ dùng lụa trắng che mặt, mắt như thu thủy hiện thân.
“Minh Nguyệt, là nàng, sao nàng lại ở chỗ này!?” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt mừng rỡ bất ngờ.
Võ Minh Nguyệt xuất hiện là chuyện Tiêu Trần hoàn toàn không lường trước được.
“Tiêu Trần, chàng không sao chứ.” Võ Minh Nguyệt quan tâm liếc nhìn Tiêu Trần một cái, sau đó đưa đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn về phía Long Bích Trì.
“Ngươi là ai?” Long Bích Trì lộ ra vẻ mặt đề phòng.
Nàng có thể cảm nhận được, cho dù là tu vi cảnh giới hay thân phận lai lịch của nữ tử lụa trắng che mặt này đều không bình thường.
“Rời đi đi, thứ ở nơi này không phải ngươi có thể tranh đoạt.” Võ Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, vô hình trung toát ra uy nghi của trưởng công chúa thần triều.
“Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Tổ Long Sào?” Đôi mắt Long Bích Trì lộ ra vẻ lạnh nhạt.
“Tổ Long Sào thật sự rất lợi hại, nhưng đã sao nào?” Võ Minh Nguyệt không sợ chút nào.
Nhìn thấy Võ Minh Nguyệt đối đầu với Tổ Long Sào vì mình, trong lòng Tiêu Trần không biết cảm động đến mức nào.
Hắn ta thề, về sau nhất định phải cưới Võ Minh Nguyệt, thật quý trọng nàng.
Nhưng mà, ngay vào lúc mùi thuốc súng tràn ngập.
Một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Hừ, long cốt này vừa không phải của Tổ Long Sào, cũng không phải của hai ngươi, mà thuộc về Thần Tử.”
Nghe thấy giọng nói này, Long Bích Trì, Võ Minh Nguyệt, Tiêu Trần đều thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc hiện thân.
Khuôn mặt đoan chính, mang theo vết sẹo đan xen, khí chất lạnh lẽo như băng, toàn thân quấn quanh phù văn lôi điện.
Đó là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp!
“Quân Vạn Kiếp, sao ngươi lại xuất hiện tại đây!?” Đôi mắt đẹp của Long Bích Trì chấn động.
“Cũng may có con tiểu bạch thử này.” Đôi mắt Quân Vạn Kiếp lộ ra một tia châm biếm lạnh lùng, nhìn về phía Tiêu Trần.
Trước đó Quân Tiêu Dao truyền âm với Quân Vạn Kiếp là phân phó hắn âm thầm đi theo Tiêu Trần.
Ban đầu Quân Vạn Kiếp còn nghi hoặc, đi theo một tiểu tử tầm thường có ích lợi gì.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy bốn bộ Hồng Hoang long cốt và một khối Chí Tôn Tổ Long Cốt kia, Quân Vạn Kiếp đã triệt triệt để để chịu phục Quân Tiêu Dao.
“Hay là công tử có thể suy đoán thiên cơ, bằng không làm sao biết tiểu tử này sẽ có cơ duyên như vậy?” Quân Vạn Kiếp cảm thán trong lòng.
Nhưng hiện giờ nhiệm vụ chính của hắn vẫn là cướp lấy năm bộ long cốt này.
Nhìn thấy Quân Vạn Kiếp xuất hiện, sắc mặt Tiêu Trần đỏ lên, huyệt Thái Dương cộm lên gân xanh, tức giận đến ngũ tạng như đốt.
Sao hắn ta lại không biết mình lại bị Quân Tiêu Dao âm thầm tính kế.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần quay đầu nói với Võ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, xin nhờ nàng giúp ta cùng trấn áp người này!”
Hết chương 71.
Chương 72
Tiêu Trần thật sự tức giận đến gan đau.
Quân Tiêu Dao như cơn ác mộng bao phủ trên đỉnh đầu hắn ta.
Nhưng cơ duyên lần này thật sự quá trọng yếu đối với Tiêu Trần, liên quan đến tiền đồ ngày sau của hắn ta.
Bốn bộ viễn cổ long cốt còn chưa tính, nhưng Tiêu Trần nhất định phải có được Chí Tôn Tổ Long Cốt.
Mà lấy thực lực bản thân hắn ta, muốn mang long cốt đi từ mí mắt Quân Vạn Kiếp gần như là không có khả năng.
Bởi vậy, cho dù Tiêu Trần không muốn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin Võ Minh Nguyệt giúp đỡ.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì hơi cắn môi.
Cho dù là đối mặt với Long Bích Trì của Tổ Long Sào, nàng cũng không sợ chút nào.
Nhưng khi đối đầu với Quân Vạn Kiếp thì nàng lại hơi chần chờ.
Không vì điều gì khác, chỉ vì uy thế của Quân gia quá mạnh.
Thân là một trong Ngự Tam Gia, thậm chí Quân gia càng có lực chấn nhiếp trên Hoang Thiên Tiên Vực hơn cả Tổ Long Sào.
Võ Minh Nguyệt cũng không để ý an nguy của mình, nhưng nếu liên lụy tới Bàn Võ Thần Triều sau lưng nàng thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
“Minh Nguyệt...”
Thấy Võ Minh Nguyệt có vẻ hơi chần chờ, vẻ mặt Tiêu Trần hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ đường đường là Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều mà cũng kiêng kỵ Quân gia như vậy?
Quân Tiêu Dao đáng sợ như vậy sao?
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú cứng cỏi mà ẩn nhẫn của Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt không đành lòng, bàn tay ngọc hơi nắm chặt, nàng hạ quyết tâm.
“Được, Tiêu Trần, Minh Nguyệt sẽ trợ giúp chàng.”
Nghe Võ Minh Nguyệt hồi đáp, Tiêu Trần lộ ra vẻ mừng rỡ.
Quả nhiên, Võ Minh Nguyệt vẫn rất để ý hắn ta.
“Hừm? Ngươi là...”
Quân Vạn Kiếp nhìn về phía Võ Minh Nguyệt dùng lụa trắng che mặt, hơi nhăn đôi mày kiếm lại.
Tất nhiên hắn có thể cảm nhận được Võ Minh Nguyệt không phải phàm nhân, khí chất cao quý toát ra trong vô hình kia không phải nữ tu sĩ thế lực bình thường có được.
Có Võ Minh Nguyệt trợ giúp, tâm thần Tiêu Trần ổn định lại, khóe mắt liếc nhìn Long Bích Trì, lại mở miệng nói: “Long Nữ, tuy trước đó chúng ta có xung đột, nhưng hiện giờ có nên liên thủ để trấn áp Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia trước rồi nói sau hay không.”
“Còn về chuyện phân chia năm bộ long cốt này thế nào, đến lúc đó bàn tiếp cũng không muộn.”
Tiêu Trần cũng có đầu óc tính kế, hắn ta vẫn có thể nghĩ ra biện pháp hợp tung liên hoành(1).
(1) Hợp các phe yếu để tấn công một phe mạnh
“Liên thủ với ngươi?” Long Bích Trì nhướng mày.
“A, không sai, không phải Tổ Long Sào các ngươi cũng có thù oán với Quân gia sao, chẳng lẽ nguyện ý trai cò đánh nhau, để Quân gia được lợi?” Tiêu Trần hướng dẫn từng bước.
Long Bích Trì thầm cân nhắc trong lòng, sau đó khẽ gật đầu và nói: “Vậy được, tạm thời giải quyết Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia trước lại nói.”
Sau khi thống nhất trận tuyến, ba người gồm Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt, Long Bích Trì đều không chút do dự mà ra chiêu với Quân Vạn Kiếp.
“Hừ, ta sợ các ngươi chắc!”
Quân Vạn Kiếp thân là Đệ Ngũ Tự Liệt bò lên từ tầng chót của Quân gia, tất nhiên trong lòng cũng có ngạo khí.
Trừ Quân Tiêu Dao ra thì hắn không phục ai cả.
“Bát Lôi Cấm Tiệt, Thiên Lôi Cức!”
Quân Vạn Kiếp tuôn ra khí tức, pháp lực cuồn cuộn như lôi đình mãnh liệt.
Vừa ra tay thì đã là cực chiêu.
Nhưng ba người Tiêu Trần cũng không phải hạng người tầm thường.
“Thanh Long Phệ!”
Tiêu Trần đưa đôi tay ra, hàng trăm quang văn Thanh Long phát ra, dung hợp thành một cái đầu Thanh Long thật lớn, há mồm lao đến cắn xé.
Võ Minh Nguyệt phất ngọc chưởng ra, pháp lực tuôn trào hóa thành ngàn vạn thất luyện pháp lực rồi khuếch tán ra.
Long Bích Trì thì lật tay rút ra một cây roi dài vảy rồng, quất một roi ra đã đánh tả tơi cả hư không.
Nhìn ba người đồng thời tung chiêu thức, dù là Quân Vạn Kiếp cũng phải nhíu mày.
Dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng ba người trước mặt cũng không đơn giản.
Tiêu Trần là thiên kiêu vai chính có được đại khí vận.
Võ Minh Nguyệt là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều.
Long Bích Trì lại là Long Nữ nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào.
Ba người này đều có thể được coi là tuyệt đại thiên kiêu, người bình thường ứng phó một trong số họ cũng khó khăn, càng đừng nói hiện giờ ba người đều xuất thủ.
Ầm ầm ầm!
Đại chiến bùng nổ, gợn sóng pháp lực khuếch tán, toàn bộ hang động đá vôi đều phát ra tiếng run ầm ầm.
Quân Vạn Kiếp liên tục lùi lại, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi.
Trước đó hắn có giao thủ với Quân Tiêu Dao ở Nam Thiên Thành, thương thế còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Giờ phút này lại đối đầu cùng lúc với ba vị thiên kiêu, khó tránh khỏi cũng có áp lực.
“A, ngươi bị thương, xem ra Tự Liệt của Quân gia cũng không phải tồn tại không thể chiến thắng!” Tiêu Trần thấy thế thì đôi mắt sáng ngời.
Tuy tạm thời không trả thù được Quân Tiêu Dao, nhưng có thể trả đũa người bên cạnh hắn cũng coi như không tồi.
“Làm càn, Tự Liệt Quân gia ta há để bọn đạo chích các ngươi phê bình!” Quân Vạn Kiếp rống to một tiếng, hai mắt phụt ra lôi quang, thật sự thúc giục Lôi Kiếp Chiến Thể của mình.
Ầm vang!
Quanh thân hắn quấn quanh lôi quang vô tận, uy năng của Độ Kiếp Thiên Công cũng hiện ra.
“Hắn thúc giục Lôi Kiếp Chiến Thể, đều đừng nương tay nữa!”
Long Bích Trì thấy thế thì khẽ kêu một tiếng, tụ hết sức mạnh long nguyên trong cơ thể để quất ra một roi, phát ra tiếng rồng ngâm, một hư ảnh Thương Long lao vút ra.
“Thanh Long Tê Thiên Thủ!” Tiêu Trần cũng tung ra đại thần thông của mình.
Còn về Võ Minh Nguyệt, nàng hơi chần chờ.
Bởi vì nếu nàng thi triển võ học của Bàn Võ Thần Triều thì khó tránh khỏi bị hộ đạo nhân phát hiện, đến lúc đó lại mang nàng trở về Bàn Võ Thần Triều.
Nhưng nàng nghĩ lại, long cốt này cực kỳ quan trọng đối với Tiêu Trần.
Vì giúp Tiêu Trần cướp lấy long cốt, Võ Minh Nguyệt cũng không lo được nhiều như vậy.
Bàn tay ngọc của nàng phất ra, trong nháy mắt như đánh ra ngàn vạn chưởng, khiến hư không chấn động, một đại uy thế mạnh mẽ tuyệt đối phát ra.
“Hừm? Đó là... Thần thông của Bàn Võ Thần Triều, Hỗn Nguyên Tán Thủ?”
Thấy Võ Minh Nguyệt tung ra thần thông tuyệt học này, Quân Vạn Kiếp hơi kinh ngạc.
Hắn từng giao thủ với thiên kiêu yêu nghiệt của Bàn Võ Thần Triều, Quan Quân Hầu.
Vị Quan Quân Hầu kia đã từng thi triển thức Hỗn Nguyên Tán Thủ này.
Ba người Tiêu Trần cùng thi triển đại thần thông, liên hợp lại, cho dù là tuyệt đại thiên kiêu cũng khó có thể ngăn trở.
Đổi là Cơ Huyền tới đây cũng sẽ bị áp chế.
Đi kèm với một tiếng nổ vang va chạm thật lớn, Quân Vạn Kiếp liên tục lùi lại mấy chục bước.
Vết thương cũ của hắn chưa lành, lại cộng thêm vết thương mới, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Mà bên này, ba người Tiêu Trần cũng bị đẩy lui, trên người có lạc ấn cháy đen như bị lôi điện làm bỏng.
“Mạnh thật, không hổ là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia...” Long Bích Trì thầm kinh hãi trong lòng.
Hết chương 72.
Chương 73
Tuy Quân Vạn Kiếp này không có uy thế vô địch đẩy ngang tất cả như Quân Tiêu Dao, nhưng cũng không thể khinh thường.
Ba người bọn họ liên thủ mà vẫn không thể lập tức trấn áp Quân Vạn Kiếp.
Sắc mặt Tiêu Trần hơi khó coi.
Hắn ta không đối phó được Quân Tiêu Dao thì thôi, hiện tại cả Quân Vạn Kiếp cũng không được.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt hơi cắn môi, truyền âm nói: “Tiêu Trần, ta có một pháp bảo có thể vây khốn Quân Vạn Kiếp trong thời gian ngắn, chàng nhân cơ hội đó cướp lấy long cốt.”
Nghe Võ Minh Nguyệt truyền âm, ánh mắt Tiêu Trần sáng ngời rồi gật đầu thật mạnh.
“Hôm nay có Quân Vạn Kiếp ta ở đây, các ngươi đừng mơ tưởng lấy long cốt của Thần Tử đi.” Vẻ mặt Quân Vạn Kiếp thật lạnh lùng, trong mắt phụt ra ba thước lôi quang.
Mà đúng lúc này, thân thể Võ Minh Nguyệt khẽ động, nàng lập tức tung ra một dây thừng kim sắc.
Dây thừng kia giống như linh xà vặn vẹo, sau đó lấy tốc độ cực nhanh, trực tiếp quấn quanh người Quân Vạn Kiếp, trói chặt hắn lại.
“Đây là cái gì?” Quân Vạn Kiếp muốn tránh thoát, phát ra pháp lực lôi đình.
Hắn lại phát hiện Linh Hải của mình như bị dây thừng này ngăn chặn, không thể phóng thích pháp lực.
Võ Minh Nguyệt thân là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, pháp bảo hộ thân của nàng có thể đơn giản hay sao?
Khổn Kim Thằng này đủ để trói buộc Quân Vạn Kiếp trong thời gian ngắn.
“Tiêu Trần, mau đi đoạt long cốt!” Võ Minh Nguyệt truyền âm.
Mà sắc mặt Tiêu Trần âm tình bất định, sau đó ánh mắt nảy sinh ác độc, hiện ra một tia tàn nhẫn.
Hắn ta vỗ mạnh đôi cánh Thanh Long sau lưng, trực tiếp lướt tới trước người Quân Vạn Kiếp đang bị trói.
Cánh tay hắn ta hóa thành Thanh Long trảo, hung hăng giáng xuống đầu Quân Vạn Kiếp!
“Tự Liệt của Quân gia, chết đi!” Trong mắt Tiêu Trần phụt ra ánh sáng hung lãnh.
Nếu tạm thời không trả thù được Quân Tiêu Dao, vậy làm thịt người bên cạnh hắn trước!
Nhìn Thanh Long trảo giáng xuống, vẻ mặt Quân Vạn Kiếp căng thẳng.
Hắn không sợ hãi, chỉ tiếc nuối là cuộc đời này không còn gặp lại được thân muội muội của mình.
Mà ngay vào khoảnh khắc Quân Vạn Kiếp sắp chết.
Một cự chưởng pháp lực kim sắc bỗng giáng thẳng đến!
Một cái tát đã hất Tiêu Trần muốn hành hung văng xuống mặt đất, liên tục ho ra máu!
Đồng thời còn có một giọng nói thanh lãnh mang theo ý trêu chọc truyền đến: “Phong cách hành sự quả quyết tàn nhẫn như vậy cũng có phong cách vai chính lắm, nhưng đáng tiếc, không có số mệnh của vai chính...”
Nghe giọng nói này, đồng tử của Tiêu Trần co rụt lại, như rơi vào động băng, cả người phát lạnh!
…
Trong thời gian mấy hô hấp ngắn ngủn, tình hình đã xảy ra rất nhiều chuyển biến.
Ban đầu cả Võ Minh Nguyệt cũng không ngờ, Tiêu Trần lại lựa chọn ra tay diệt sát Quân Vạn Kiếp.
Phải biết rằng đó là thiên kiêu Tự Liệt của Quân gia.
Nếu chết mất một, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực sẽ xảy ra động đất.
Hơn nữa nếu Quân Vạn Kiếp chết trong luận bàn đấu tranh bình thường, có lẽ Quân gia sẽ không quá mức tức giận.
Nhưng hiện tại, Quân Vạn Kiếp lại bị Khổn Kim Thằng trói lại.
Nếu hắn chết thật, không chỉ Tiêu Trần xong rồi mà cả Võ Minh Nguyệt nàng, thậm chí Bàn Võ Thần Triều sau lưng nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Võ Minh Nguyệt không ngờ Tiêu Trần sẽ xúc động và không để bụng hậu quả như vậy.
Nàng càng không ngờ, thanh niên thanh tú luôn mang theo ý cười ôn hòa kia lại có một mặt tàn nhẫn âm lệ như vậy.
Nhưng còn không đợi Võ Minh Nguyệt phục hồi tinh thần, nàng đã thấy được Tiêu Trần bị chụp văng xuống đất.
Đồng thời cũng nghe thấy giọng nói kia.
“Chẳng lẽ là vị kia của Quân gia tới?” Đồng tử của Võ Minh Nguyệt khẽ run, đưa mắt nhìn lại.
Một bóng dáng bạch y tuyệt thế cả người bao phủ trong tiên huy, chậm rãi bước chậm đến.
Thần tư tuấn tú, tiên linh ngọc cốt, giống như do trời xanh khéo tay tạo thành, một tồn tại hoàn mỹ nhất.
Không phải Quân Tiêu Dao thì còn là ai?
“Là Quân Tiêu Dao!” Dung nhan Long Bích Trì căng thẳng, cảnh giác trong lòng tăng lên tới cực điểm.
Võ Minh Nguyệt cũng hít sâu một hơi, không ngờ thật sự là Thần Tử Quân gia giá lâm.
“Công tử!” Trên mặt Quân Vạn Kiếp lộ ra một tia vui sướng.
Ngay lúc nãy nhìn thấy long cốt, hắn đã âm thầm đưa tin cho Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao đã biết địa điểm, sau đó trực tiếp một mình lại đây.
Không ngờ lại thấy được tình cảnh Tiêu Trần hành hung.
“Quân Tiêu Dao!”
Tiêu Trần bị đánh ngã xuống đất lập tức đứng dậy, một tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt dữ tợn mà có chút đáng sợ, như gặp phải túc địch thiên mệnh.
Bất cứ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được sự thù hận phẫn nộ đó.
Võ Minh Nguyệt thấy thế thì tâm thần chấn động, lại nhớ tới những chuyện mà trước đó Tiêu Trần kể với nàng.
“Tiêu Trần, kẻ thù kia của chàng không phải là... Thần Tử của Quân gia đó chứ?” Võ Minh Nguyệt nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Hừ, không phải hắn thì là ai, Tiêu Trần ta từng thề, hẹn ước ba năm, nhất định phải báo thù!” Tiêu Trần lạnh lùng quát.
Hiện tại hắn ta đã không phải thiếu niên gầy yếu mà chật vật lúc trước.
Hiện giờ hắn ta có tự tin đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là luyện hóa Chí Tôn Tổ Long Cốt xong rồi mới quyết chiến với Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, hình như cũng không có cơ hội.
Nghe Tiêu Trần nói thế, trong đầu Võ Minh Nguyệt nổ vang, sắc mặt lập tức tái nhợt vài phần.
Trước đó nàng còn nghĩ, nếu gặp phải túc địch của Tiêu Trần, nàng không ngại trực tiếp trợ giúp Tiêu Trần diệt trừ.
Lấy thân phận rưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, người và thế lực có thể làm nàng kiêng kỵ ở Hoang Thiên Tiên Vực cũng không được mấy ai.
Chỉ cần nàng tùy tiện mở miệng, một thế lực lớn sẽ bị dễ dàng huỷ diệt.
Nhưng hiện tại, túc địch của Tiêu Trần đã thật sự xuất hiện, Võ Minh Nguyệt trừ được hay sao?
Cái này không phải vấn đề trừ được hay không.
Mà căn bản không có khả năng.
Đừng nói nàng chỉ là Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều.
Cho dù là chủ nhân của Bàn Võ Thần Triều, chí tôn vô thượng chân chính, cũng không dám tự mình động thủ với Quân Tiêu Dao.
Những lão tổ chôn ở tổ từ Quân gia đó cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Một Thập Bát Tổ đã đủ để làm kinh sợ hơn phân nửa Hoang Thiên Tiên Vực.
“Tại sao lại như vậy, vì sao cố tình là hắn?” Trong lòng Võ Minh Nguyệt bỗng sinh ra một cảm giác vô lực sâu sắc.
Có thể làm trưởng công chúa của một bất hủ thần triều vô lực như thế, có thể thấy được thân phận của Quân Tiêu Dao là tôn quý nhất trong toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý Tiêu Trần gì mấy, mà là đưa mắt nhìn năm bộ long cốt kia.
Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt đảo qua bốn bộ viễn cổ long cốt một cái.
Ánh mắt hắn dừng lại trên Chí Tôn Tổ Long Cốt.
“Không tồi, chí tôn chi cốt có được huyết mạch Tổ Long, cho dù là ở Tổ Long Sào, cũng không tìm ra được mấy bộ.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
Tiêu Trần này thật là phúc tinh của hắn.
“Quân Tiêu Dao, ngươi đã sớm biết ta tiến vào bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn?” Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi, mắt phiếm hồng.
“Ngươi nói đi?” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười.
“Nhưng khi đó ngươi cũng không ra tay, là vì để ta tìm được cơ duyên, sau đó đứng sau lưng hái quả đào?” Sắc mặt Tiêu Trần trở nên vô cùng khó coi.
“Xem ra ngươi còn không quá ngốc.” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân Tiêu Dao!” Tiêu Trần giận dữ trong lòng, thét dài một tiếng, hoàn toàn thúc giục toàn bộ thực lực của mình.
“Thanh Long Trấn Ma!”
Hết chương 73.
Chương 74 Túc địch của Tiêu Trần là Thần Tử Quân gia? Võ Minh Nguyệt khiếp sợ (2)
Đôi tay Tiêu Trần kết ấn rồi đẩy ngang ra, một hư ảnh Thanh Long xuất hiện, đầu đuôi nối liền, quay quanh với nhau, tựa như một ngọn núi Thanh Long lớn hoàn toàn đè thẳng xuống Quân Tiêu Dao!
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, vô cùng đơn giản mà giơ tay tung ra một quyền!
Quyền ấn kim sắc trực tiếp đánh vào ngọn núi Thanh Long, sau đó dùng một kích đánh vỡ vụn nó.
Tiêu Trần thấy thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch, không thể tin được.
Đây là tuyệt học thần thông trong Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn ta, nhưng nó lại bị một quyền của Quân Tiêu Dao đánh nổ nát!?
“Tiêu Trần, đừng lừa mình dối người nữa, ngươi biết rõ mình chỉ có thể nhìn lên bóng dáng của bản Thần Tử cả đời.” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa giơ tay trấn áp về hướng Tiêu Trần.
“Bất Động Thanh Long Chung!” Tiêu Trần thấy Quân Tiêu Dao ra tay, lông tơ cả người đều dựng ngược, vội vàng thi triển ra tuyệt học phòng ngự.
Chỉ thoáng chốc, một cái chuông lớn hư ảo lạc ấn long văn màu xanh lá bao phủ lên thân thể hắn.
“Buồn cười...”
Quân Tiêu Dao thêm vào sức mạnh của bảy vạn cự tượng vi lạp, bảy trăm triệu cân thần lực giáng xuống mãnh liệt!
Oanh!
Bụi mù bay khắp nơi, trong đó truyền đến tiếng hộc máu.
“Tiêu Trần!”
Võ Minh Nguyệt thấy thế thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Sau khi bụi mù tan đi, thân thể Tiêu Trần hiển lộ ra.
Bất Động Thanh Long Chung mà hắn ta thi triển ra căn bản không thể ngăn cản một chưởng của Quân Tiêu Dao.
Giờ phút này, Tiêu Trần ngã bệch xuống cái hố đất, vảy xanh cả người đều tan vỡ, máu tươi giàn giụa, không biết đã gãy bao nhiêu xương cốt.
Cũng may Thanh Thiên Hóa Long Quyết có gia trì cực lớn đối với thân thể, vì thế Tiêu Trần mới không bị một tát chụp chết.
Nhưng mặc dù không chết, hắn ta cũng vứt bỏ nửa cái mạng.
Long Bích Trì thấy thế thì sắc mặt càng trầm trọng tới cực điểm.
Quân Tiêu Dao đi đến trước người Quân Vạn Kiếp, tiện tay tung ra thần lực để kéo Khổn Kim Thằng ra.
“Cũng là một bảo bối không tồi.” Quân Tiêu Dao cầm Khổn Kim Thằng, đưa mắt nhìn lại.
Võ Minh Nguyệt đáp xuống bên cạnh Tiêu Trần, nâng hắn ta dậy, trên mặt mang theo chút nôn nóng đau lòng.
Quân Tiêu Dao rất có hứng thú mà nhìn tình cảnh này.
“Công tử, vị nữ tử kia đã thi triển thần thông võ học của Bàn Võ Thần Triều.” Quân Vạn Kiếp bên cạnh nói.
“Ồ, Bàn Võ Thần Triều?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên, chợt lộ ra ý nghiền ngẫm.
Hắn không quên mình còn có nhiệm vụ đánh dấu ở Bàn Võ Lăng của Bàn Võ Thần Triều.
Mà hắn muốn nhanh chóng thức tỉnh thánh thể dị tượng thứ hai, cũng cần đến Bàn Võ Lăng một chuyến.
Nhưng trước khi đối phó Tiêu Trần và nữ nhân này, Quân Tiêu Dao còn phải giải quyết một phiền phức nhỏ.
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Long Bích Trì đang mang vẻ mặt âm tình bất định bên cạnh.
“Long Bích Trì, ngươi còn ngây ngốc ở đây là không muốn sống nữa sao?
…
Nghe lời Quân Tiêu Dao nói, Long Bích Trì xanh cả mặt, tức đến lạnh run.
Tốt xấu gì nàng cũng là Long Nữ nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào, thân phận địa vị cực cao, có ai từng dám lấy loại thái độ này nói chuyện với nàng.
Đổi là người khác, Long Bích Trì đã sớm quất một roi qua.
Nhưng hiện tại, nhìn bóng dáng tuyệt thế được bao phủ giữa tiên quang kia, trong lòng Long Bích Trì dâng lên kiêng kỵ nồng đậm, thậm chí còn có một tia...
Sợ hãi!
Không sai, Long Bích Trì cũng không thể tin mình lại chưa chiến đã sợ.
“Hừm?”
Nhìn thấy Long Bích Trì không có phản ứng, Quân Tiêu Dao hơi cau mày lại.
Hắn bảo Long Bích Trì cút không phải là vì nhân từ, mà bây giờ còn có chuyện càng quan trọng phải làm nên lười đối phó nàng mà thôi.
Nhưng nếu Long Bích Trì không đi, vậy Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể phiền hà một chút.
Tay hắn tung ra Nhân Vương Ấn Quyết, trực tiếp giáng ra một kích.
Trong phút chốc, dao động pháp lực mênh mông, một ấn tung ra làm chấn động cả càn khôn, mặt đất rạn nứt.
Sắc mặt Long Bích Trì đột biến, vội vàng ra chiêu ngăn cản.
Oanh!
Phụt!
Sắc mặt Long Bích Trì trắng nhợt, phun ra một mồm máu tươi, cả thân thể trực tiếp bị đánh bay, ầm ầm nện vào vách núi một bên, chung quanh lan tràn khe nứt.
“Không biết tốt xấu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Long Bích Trì không ngừng ho ra máu, mắt lộ kinh hoàng.
Chỉ một chiêu của Quân Tiêu Dao thôi mà nàng cũng khó có thể chặn lại!
“Đi!”
Thân thể mềm mại của Long Bích Trì run rẩy phát lạnh, lại không dám trì hoãn nữa.
Nàng rất xác định, nếu mình lại kéo dài thì tuyệt đối không đi ra được bí cảnh Nguyên Thiên.
Tuy trên người nàng cũng có một ít vật hộ thân, bên ngoài còn có trưởng lão hộ đạo.
Nhưng trong lòng Long Bích Trì vẫn không có cảm giác an toàn.
Chỉ cần đứng ở mặt đối lập với Quân Tiêu Dao thì không ai có cảm giác an toàn cả!
Long Bích Trì không chút do dự mà giơ chân bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái đùi cho mình.
Đường đường là Long Nữ của Tổ Long Sào mà lại bị dọa thành như vậy, nếu truyền ra không biết sẽ làm bao nhiêu người ngạc nhiên.
Nhìn thấy Long Bích Trì rời đi, trái tim Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần đều trầm xuống.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao không để bụng Long Bích Trì, là vì đang theo dõi bọn họ.
“Thần Tử Quân gia, ngươi muốn làm gì?” Võ Minh Nguyệt động thân lao ra, chắn ở trước người Tiêu Trần, giọng điệu mang theo chút khẩn trương.
Nàng là trưởng công chúa của bất hủ thần triều, mặc dù mặt che lụa trắng, che giấu thân phận, nhưng vẫn không thể hủy diệt cảm giác cao quý tỏa ra từ xương cốt này.
Nhưng hiện tại, ở trước mặt Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt căn bản không sinh nổi một tia cao ngạo.
Cảm giác giống như là tục nữ phàm trần thấy được một chân tiên.
“Làm cái gì?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, rất hứng thú mà đánh giá Võ Minh Nguyệt.
Cái nhìn này không phải đang xem một nữ nhân.
Mà càng như đang nhìn một...
Người công cụ?
Bị ánh mắt thâm thúy của Quân Tiêu Dao nhìn chằm chằm, Võ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người giống như bị nhìn thấu.
“Thần Tử Quân gia thật đáng sợ...” Trong lòng Võ Minh Nguyệt hơi phát lạnh.
“Mở khăn che mặt ra, bản Thần Tử không thích có người che che giấu giấu trước mặt ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hoàn toàn là một giọng điệu ra lệnh.
“Ngươi...”
Dù sao Võ Minh Nguyệt cũng là trưởng công chúa của thần triều, điểm mấu chốt nên có vẫn phải có.
Giọng điệu và thái độ này của Quân Tiêu Dao hoàn toàn là đang ra lệnh.
“Thế nào, muốn ta tự động thủ sao, vậy không phải đơn giản là bóc khăn che mặt đâu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hết chương 74.
Chương 75 Tiêu Trần thê thảm, Võ Minh Nguyệt khuất nhục, quỳ xuống cho bản Thần Tử!
Võ Minh Nguyệt cắn môi, nhớ tới Long Bích Trì vừa rồi bị một kích đánh bay.
Thực lực của nàng tuy mạnh, nhưng cũng không có khả năng mạnh hơn Long Bích Trì bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Võ Minh Nguyệt cố nén khuất nhục mà nâng bàn tay ngọc lên chủ động tháo khăn che mặt ra.
Thoáng chốc, một dung nhan tuyệt lệ đẹp đến kinh tâm động phách xuất hiện trước mắt Quân Tiêu Dao.
Mắt như thu thủy, mi như mặc họa, làn da nõn nà, răng như vỏ sò.
Quả nhiên là một nữ tử phong hoa tuyệt lệ.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại bất biến, chỉ lạnh nhạt nói: “Thì ra là một đại mỹ nhân, cũng khó trách làm tiểu tử Tiêu Trần này mê đến thần hồn điên đảo.”
“Thần Tử Quân gia, ngươi đừng vũ nhục người khác, Tiêu Trần không phải vì dung mạo mà đối xử tốt với ta.” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng không cho phép người khác khinh nhờn tình cảm của nàng.
“Ồ?” Quân Tiêu Dao thản nhiên cười, chậm rãi đi lên phía trước.
Tuy không phóng thích khí tức nào, nhưng khí chất cao cao tại thượng trời sinh này khiến Võ Minh Nguyệt có chút không thở nổi.
Quân Tiêu Dao trực tiếp đi tới trước mặt Võ Minh Nguyệt, nâng tay lên nắm cái cằm ngọc của nàng.
“Tiêu Trần kia chỉ thèm muốn thân thể ngươi, và lợi dụng sau thế lực lưng ngươi để đối phó ta mà thôi.”
“Quân Tiêu Dao, câm mồm!”
Nghe Quân Tiêu Dao nói như vậy, Tiêu Trần quát chói tai một tiếng, ánh mắt lại có chút chột dạ mà lập loè.
Hắn ta thật sự thích Võ Minh Nguyệt.
Nhưng cũng có một ít tâm tư khác trong đó.
Mà những tâm tư đó trúng hợp bị Quân Tiêu Dao nói trúng rồi.
“Ồn ào!”
Quân Tiêu Dao đánh một cái tát qua, lại hất văng Tiêu Trần xuống đất, hắn ta liên tục ho ra máu, hoàn toàn không có sức phản kháng.
“Quân Tiêu Dao, ngươi dừng tay!”
Dung nhan Võ Minh Nguyệt tái nhợt, nàng bị Quân Tiêu Dao nắm cằm, lại không cách nào thoát khỏi.
Tiêu Trần ngã vào vũng máu, nhìn Quân Tiêu Dao khinh nhờn nữ thần trong cảm nhận của mình thì khóe mắt muốn nứt ra, ngũ tạng như đốt!
Tiêu Trần còn chưa chạm vào một ngón tay của Võ Minh Nguyệt.
Tuy hắn ta rất muốn chạm vào, nhưng cũng biết Võ Minh Nguyệt là trưởng công chúa của thần triều, không phải nữ nhân tùy tiện, bởi vậy đành nhịn xuống.
Kết quả hiện tại Quân Tiêu Dao lại nhéo cằm Võ Minh Nguyệt, mang vẻ mặt nghiền ngẫm, cứ như đang giám định và thưởng thức một danh khí hiếm có trên đời.
Đổi là nam nhân nào khác cũng không thể chịu nổi.
“Lão tổ, cầu xin ngài ra tay giết Quân Tiêu Dao kia!” Tiêu Trần điên cuồng rống giận trong lòng.
Nhưng Thanh Long Thượng Nhân cũng không đáp lại chữ nào, giống như đá chìm đáy biển, lâm vào bế tắt.
Chê cười!
Làm sao Thanh Long Thượng Nhân dám hiện thân?
Nếu bị trưởng lão Quân gia phát hiện thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Cho dù lão là nguyên thần của chuẩn chí tôn, e rằng cũng sẽ bị ném vào tháp luyện hồn, sống không bằng chết.
Nhìn thấy Thanh Long Thượng Nhân không đáp lại, Tiêu Trần vừa vội lại giận.
Quân Tiêu Dao nhìn Tiêu Trần, cảm khái nói: “Tiêu Trần, Quân mỗ thiệt tình cảm ơn ngươi, lần đầu tiên giao vị hôn thê và long khí cho ta, lần này lại cho một mỹ nhân và năm bộ long cốt.”
“Thật sự không biết nên cảm ơn ngươi thế nào.”
Quân Tiêu Dao là thật tâm thật lòng.
Hắn còn hơi không nỡ giết Tiêu Trần.
“Quân Tiêu Dao... Ngươi... Ngươi...” Tiêu Trần tức giận đến sắc mặt xanh lè, cả người run rẩy.
Như ngày đông bị lột sạch rồi ném vào hàn tuyền vạn năm, lãnh đến tận xương tủy.
“A a a a...”
Tiêu Trần vô năng cuồng nộ, rít gào trời xanh, khí huyết xông lên trán, lại tức đến ngất đi.
“Tiêu Trần!”
Võ Minh Nguyệt thoát khỏi Quân Tiêu Dao, vội vàng tra xét tình hình của Tiêu Trần.
Phát hiện hắn ta có sinh cơ, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng sắc mặt nàng vẫn trầm trọng.
“Thần Tử Quân gia, rốt cục ngươi muốn thế nào, nếu muốn long cốt thì trực tiếp đưa cho ngươi là được.” Gương mặt ngọc của Võ Minh Nguyệt căng thẳng, nói.
“Nếu ta đoán không sai, hẳn ngươi là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, Võ Minh Nguyệt đúng không.” Quân Tiêu Dao bỏ tay xuống, lạnh nhạt nói.
“Không sai.”
Đến lúc này cũng không còn gì cần che giấu, Võ Minh Nguyệt trực tiếp thừa nhận.
Trong mắt nàng, hiện tại để lộ thân phận còn có khả năng làm Quân Tiêu Dao cố kỵ một ít.
Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại không vì thế mà sinh ra nửa điểm biến hóa.
Cứ như trong mắt hắn, thân phận trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều căn bản không tính là gì.
“Ngươi cũng nhìn thấy sự oán hận của Tiêu Trần này đối với ta mà, ta giết hắn, ngươi có ý kiến sao?” Giọng điệu của Quân Tiêu Dao đột nhiên lạnh xuống.
“Không được, ngươi không thể giết hắn!” Sắc mặt Võ Minh Nguyệt lập tức thay đổi.
Quân Tiêu Dao làm lơ Võ Minh Nguyệt, vờ giơ tay lên chụp vào Tiêu Trần.
Toàn thân Võ Minh Nguyệt bùng nổ thần năng pháp lực, muốn ngăn cản.
“Còn dám bảo vệ hắn, cái gì mà trưởng công chúa thần triều, quỳ xuống cho bản Thần Tử!”
Linh Hải kim sắc của Quân Tiêu Dao nhấc lên gợn sóng, bảy trăm triệu cân thần lực điên cuồng tuôn ra, giống như tượng thần Thái Cổ nghiền áp xuống!
Phụt một tiếng, Võ Minh Nguyệt trực tiếp bị chấn đến quỳ rạp xuống đất, khóe môi khụ ra vết máu loang lổ, nhiễm đỏ cả váy lụa, trông vô cùng thê thảm xinh đẹp!
Đường đường là trưởng công chúa của bất hủ thần triều mà giờ phút này lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao!
Giống như tục nữ phàm trần quỳ rạp trước mặt một trích tiên!
…
Tình cảnh này cũng không bị ngoại giới nhìn thấy.
Nhưng có thể suy ra, nếu chuyện này lan truyền sẽ làm một nhóm người trợn mắt há hốc mồm.
Có thể nói Võ Minh Nguyệt là nhóm người trẻ tuổi có thân phận tôn quý nhất trong Hoang Thiên Tiên Vực.
Nàng đi đến nơi nào cũng được chúng tinh phủng nguyệt.
Một câu có thể huỷ diệt một đạo thống đỉnh cấp.
Mà hiện tại, trưởng công chúa thần triều vô cùng tôn quý, cao cao tại thượng lại khóe miệng ứa máu, uốn gối quỳ trước mặt Quân Tiêu Dao.
Tình cảnh này khiến người ta không thể tưởng tượng!
“Quân Tiêu Dao!”
Võ Minh Nguyệt giãy giụa, phát ra sức mạnh Linh Hải trong cơ thể, nhưng lại bị Quân Tiêu Dao trấn áp gắt gao, không thể đứng dậy.
Hư ảnh tượng thần Thái Cổ kim sắc kia như có thể trấn áp chư thiên vạn giới, đạp cả càn khôn trời xanh xuống dưới chân!
Mà Quân Tiêu Dao khoanh tay đứng trong hư ảnh tượng thần, tựa như thần minh làm chúa tể cả thiên địa!
Một cảm giác khuất nhục và tuyệt vọng lan tràn trong lòng Võ Minh Nguyệt.
Nàng không ngờ mình lại có lúc chật vật nhục nhã đến vậy.
“Võ Minh Nguyệt, đừng lấy thân phận trưởng công chúa thần triều của ngươi để đè người.”
“Đổi là người khác thì có lẽ sẽ kiêng kỵ, nhưng đối với bản Thần Tử mà nói, a...”
Hết chương 75.