• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full THÂN MẬT NGUY HIỂM (4 Viewers)

  • Chương 2: Hương cam quýt

Chân Diểu chạm được phần cạnh của sofa, lại mò mẫm sang bên một chút, không có gì cả, trên ghế không hề có người. Hoặc cũng có thể là anh vừa mới ở đây không lâu nên trong phòng khách vẫn còn lưu lại một chút mùi hương trên người anh.

Cô thở phào nhẹ nhõm, thu tay về nhẹ nhàng rót nước vào ly.

Dòng nước róc rách chảy vào trong ly, tay của cô vẫn đang chống trên bàn trà, giữ nguyên tư thế ngồi xổm cầm ly nước uống sạch không chừa lại gì, âm thanh ừng ực hết tiếng này đến tiếng khác, vội vàng nhưng vẫn rất tế nhị.

Uống hết một ly nước thì mới làm giảm đi được cảm giác khó chịu, cô cầm ly cái ly không đứng lên, nhưng vì động tác quá nhanh khiến cho đầu óc cô choáng váng.

Đầu Chân Diểu nặng trĩu, loạng choạng bước đi được vài bước thì chân va phải cạnh của bàn trà, đau đến mức khiến cô phải cúi gập người xuống hít hà một hơi.



Đau quá!



Cô đưa tau xoa xoa chỗ vừa bị đụng phải ban nãy, sau đó cẩn thận mò mẫm theo cạnh của bàn trà, tập tễnh bước đi, váy ngủ của cô lướt qua ghế sofa, tạo nên tiếng sột soạt.



Không biết có phải là cô gặp ảo giác rồi hay không, hình như mùi hương đó ở vị trí ngay giữa sofa và bàn trà lại trở nên càng rõ ràng hơn.



Vừa đi vừa suy nghĩ, đã đến cửa phòng rồi nhưng Chân Diểu lại không nhịn được mà quay người lại.



Tất nhiên là cô không nhìn thấy gì cả, chỉ là trong phòng khách không có một tiếng động nào, có lẽ chỉ là do cô nghĩ quá nhiều rồi.



Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, ánh đèn ở góc phòng khách tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Ánh sáng ấy kéo một đường dài ở giữa ghế sofa, tạo ra một ranh giới giữa sáng và tối.



Có một người đang ẩn mình ở trong bóng tối ấy, tay trái tùy ý đặt trên thành ghế, cách cái ranh giới ấy chỉ một bàn tay.




Anh yên lặng ngồi đó, yên lặng nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, giữa đầu mày dường như có chút mệt mỏi.



Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có những ngón tay mảnh khảnh chỉ còn cách bàn tay anh vài centimet, cũng không có làn váy lướt nhẹ qua chân anh.



Hương cam quýt nhè nhẹ cũng từ từ biến mất không còn dấu vết.



*



Chân Diểu không ngờ ly nước lạnh đó cũng không thể khiến cô thoát khỏi ác mộng.



Ác mộng lần này không phải là khung cảnh của lần tai nạn xe đó, mà là khoảng thời gian cô nhập viện để làm trị liệu hồi phục sức khỏe. Đủ thứ kí ức đau khổ vụn vỡ liên tục hiện lên trong mơ, tiếng máy móc lạnh lẽo cứ thế vang lên bên tai.



Cô vẫn chưa thể bước ra khỏi sự tuyệt vọng từ cái chết của cha mẹ mình, mà đã phải tiếp nhận sự khổ sở và đau đớn do đôi mắt đã không còn nhìn thấy ánh sáng và quá trình hồi phục đầy khó khăn.




Thế là cô yếu đuối nghĩ quẩn. Cô chỉ muốn mở cửa sổ ra rồi nhảy thẳng xuống dưới, mọi thứ đều sẽ kết thúc, cô sẽ được giải thoát.



Cô lần mò loạng choạng đến bên cửa sổ, mở toang cánh cửa ra, gió lạnh ngay lập tức ập đến, giống như một con sóng lớn, nuốt chửng lấy cô.



Chiếc áo bệnh nhân to lớn lạc lõng trên người cô cũng bị gió thổi bay phần phật.



Cô không quan tâm đến những điều đó, nhoài người ra ngoài cửa, đầu của cô và nửa thân trên đã nhoài ra bên ngoài rồi, nhưng ngay sau đó có một cánh tay nắm chặt lấy cổ áo cô, người đó xách cô lên giống như xách một con gà vậy, kéo cô trở về.



Trọng tâm bỗng chốc bị kéo ngược về sau, cô hoảng sợ theo quán tính muốn nắm lấy thứ gì đó, khi đó cô chị kịp nắm lấy một chiếc khuy tay áo cứng ngắc, lạnh lẽo.

"Rầm" một tiếng, cửa sổ bị đóng chặt lại, ý muốn tự sát của Chân Diểu cũng hệt như chiếc áo bệnh nhân rộng quá khổ này khi không có gió vậy, rũ xuống, không còn gì ngoại trừ mái tóc dài rối bời của cô.



Cô giật mình quay người lại, cắn răng hỏi: "Là ai..?"



Tim cô đập nhanh như thể sắp rơi ra vậy, tay chân cô rụng rời hết cả.



"Diểu Diểu!" Trên hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, bác sĩ chữa trị cùng với mấy y tá vội vội vàng vàng chạy đến.



Chân Diểu đứng bên cạnh cửa sổ ngẩn người, trong phút chốc nước mắt rơi không ngừng.



Cô nắm chặt lấy chiếc khuy trong tay, dựa vào tường ngồi xổm xuống. Máu đông trong đầu cô vẫn chưa tan hoàn toàn nên một động tác đơn giản thôi cũng đã khiến cô chóng mặt rồi.



Bác sĩ và y tá vội vàng vây quanh cô, còn người lạ đó dường như đã rời đi rồi.

Chiếc khuy tay áo vẫn còn chưa kịp trả lại cho anh ta, cũng chưa kịp nói lời xin lỗi, nhưng trong đầu cô bây giờ đã không còn thứ dũng khí đó nữa rồi, sau này cũng không.



Âm thanh đóng chặt cửa sổ ấy của người kia đã đánh thức cô.



Chiếc khuy đó giống như là một tấm ván trong đầm lầy, trở thành thứ đồng hành với cô trong suốt thời gian cô hồi phục, là thứ khiến cho cô có thể dũng cảm hơn, cũng khiến cô có thể tỉnh táo.



Mỗi một lần mân mê chiếc khuy này trong tay cô đều đoán thử trong đầu, chủ nhân của chiếc khuy áo rốt cuộc là người như thế nào?



Có thể đưa tay giúp đỡ cho một người lạ chưa từng gặp mặt lần nào, sau đó lại yên lặng rời đi không một lời, có lẽ là một người lãnh đạm nhưng lương thiện.



*



Chân Diểu từ từ mở mắt, tỉnh lại từ trong mơ, cả người cảm thấy mệt mỏi không có sức lực.

Có những lúc, cô quên rằng mình đã trở thành người mù, theo bản năng đi tìm công tác mở đèn, đến khi bật công tắc lên rồi cô mới chợt nhận ra, thì ra bản thân đã không còn nhìn thấy gì cả.



Cũng có lúc cô cảm thấy điều này cũng là một may mắn, hình như có mối quan hệ nào đó giữa những thứ cô tận mắt chứng kiến với khung cảnh máu me ấy, bóng tối ngược lại lại có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.



Chân Diểu ngồi ngẩn người trên giường một lúc sau đó liền đứng dậy đi vệ sinh cá nhân. Lúc mở cửa phòng ra thì bên ngoài rất yên tĩnh, người làm trong nhà hình như đều không có ở đây.



Cô do dự một lúc, rồi tự mình lần mò theo những vật xung quanh, lặng lẽ đi về phía trước, nhưng cô vẫn không quen với bố trí ở trong phòng này, cô bước đi rất chậm.



Chưa đi được mấy bước thì như bị cái gì đó ngáng dưới chân, cả người đổ về phía trước, ngã trên thảm.

"Không biết gọi người vào đỡ sao? Tự mình cậy mạnh cái gì chứ."



Vừa cảm nhận được đau đớn thì cô không chút phòng bị, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ hình như còn có chút không vui dọa cô giật mình, nhất thời cứng đờ người không dám nhúc nhích ngồi trên thảm.



"Bị làm sao thế này?" Chu Huệ nghe thấy âm thanh thì vội vàng bước qua, vừa mới nhìn thì đã thấy một thiếu nữ ngã ngồi trên tấm thảm, hốc mắt đỏ cả, cách đó vài mét thì có một người đàn ông cao lớn đứng nhìn.



Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu cũng đi theo phía sau, mấy người bọn họ ngẩn người.



"Diểu Diểu!" Chu Huệ hoàn hồn vội vàng bước lên đỡ cô dậy. "Ngã có đụng trúng đâu không cháu? Có đau không?"



"Dưới đất có trải thảm, cháu không đau." Cô lắc đầu nói dối, cũng không quên chớp mắt để nén lại giọt nước mắt muốn trào ra vì nhịn đau.

"Anh cả, sao anh là ức hiếp Diểu Diểu chứ! Cả ngày cứ hầm hầm như thế, anh là muốn dọa ai chứ." Tống Lịch Kiêu trách móc ra mặt: "Em ấy đã ngã rồi anh còn la em ấy làm gì, thấy em ấy muốn khóc luôn rồi không, anh không thương em ấy thì còn có em ở đây thương em ấy mà."



Cậu ta có tật gắt ngủ, trong đầu nghĩ là có thể nhìn thấy cô em gái dễ thương ấm áp thì tinh thần sẽ thoải mái đến nhường nào, kết quả lại nhìn thấy cảnh này khiến cậu ta nhíu mày chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi.



"Để anh nhìn xem em có bị thương chỗ nào không." Tống Diên Từ không nói nhiều nữa, theo thói quen tiến lên kiểm tra xem trên người cô có vết thương nào không, cũng không quên liếc mắt rất bất mãn nhìn người bên cạnh.



Tống Lộc Bách nhíu mày.



Chu Huệ cũng trừng mắt về phía anh: "Mấy lời con nói mẹ đã nghe hết rồi, có ai làm anh như con không hả? Diểu Diểu đã ngã rồi con không đỡ dậy thì thôi đi, còn đứng đó mỉa mai ai vậy chứ?"

Đúng lúc này Tống Tất Xích vừa mới tập thể dục buổi sáng trở về, vừa bước vào nhà, ông ấy không hiểu đang xảy ra chuyện gì: "Làm sao vậy, sáng sớm mà ồn ào gì vậy chứ?"



"Ông nhìn xem con trai ngoan của ông đi, bây giờ còn biết ăn hiếp con gái người ta rồi."



"Lộc Bách, con ăn hiếp Diểu Diểu sao?" Tống Tất Xích lập tức trầm mặt xuống.



Chân Diểu không ngờ cả nhà lại đứng về phía cô mà trách móc anh, cô bèn vội vàng thẳng người giải thích: "Là cháu không cẩn thận đá trúng tấm thảm nên mới bị vấp ngã, cháu vẫn chưa quen với bố trí trong nhà, quả đúng là cháu nên gọi người đến giúp đỡ."



"Nó đứng ở ngay đó, sao lại không biết đi đến giúp đỡ chứ?"



Mọi người cứ anh một câu tôi một câu, cuối cùng thì Tống Diên Từ tuyên bố không có bị thương ở đâu cả thì câu chuyện này mới được kết thúc.

"Được rồi mà, em đừng có khóc nữa, con người anh ấy là như vậy đó." Tống Lịch Kiêu an ủi cô: "Tối hôm qua em ngủ có ngon không? Bây giờ chắc là em đói rồi hả, vừa đúng lúc có thể ăn sáng rồi, đầu bếp đã chuẩn bị xong hết rồi đấy."



Chân Diểu hơi ngượng ngùng, không biết phải giải thích thế nào cho mọi người hiểu mình khóc không phải do Tống Lộc Bách làm, cô chỉ có thể gật đầu, nhẹ nhàng nói em đói rồi thôi.



Mấy người vây quanh cô gái, cùng cô tiến vào phòng ăn, chỉ để lại một bóng người đứng trong phòng khách.



Anh xoa xoa vùng thái dương, chờ mọi người đã rời đi rồi thì anh mới từ từ đi về phía phòng ăn, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.



"Không biết cháu thích loại đồ ăn sáng nào nên dì đã bảo đầu bếp chuẩn bị cho cháu mỗi thứ một ít, cháu thử xem mình thích món nào nhất."

"Sao cũng được mà ạ, cháu không kén ăn đâu."



"Con bé ngốc này, cháu tưởng là dì không nhớ cháu ghét nhất ăn rau xà lách và sữa bò tươi sao?" Chu Huệ cười nói.



Gương mặt cô nóng bừng lên, hốc mắt cũng dần trở nên ẩm ướt, cô bèn dùng một nụ cười bẽn lẽn để che giấu những điều ấy.



Mùi hương của thức ăn nơi phòng ăn ngập tràn trong khoang mũi cô, bỗng nhiên, mùi hương cô ngửi được đêm qua cũng truyền đến mũi cô, là mùi hương gỗ lành lạnh trên người của Tống Lộc Bách.



Chân Diểu lập tức nhớ lại buổi tối. Nếu như lúc đó anh thực sự đang ở trong phòng khách thì tại sao lại không hề lên tiếng chứ?



Cô thấp thỏm ngồi xuống vị trí của mình.



"Diểu Diểu." Cô vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy âm thanh của đĩa sứ truyền đến, Tống Diên Từ cười nhẹ nói: "Bánh mì nướng với trứng chiên anh đã cắt xong cho em rồi nè, sandwich cũng được chia thành phần nhỏ rồi, lúc ăn sẽ tiện hơn, sữa bò ngọt để bên tay trái của em đấy, sẽ không dễ bị đụng đổ đâu."

Tống Lịch Kiêu cũng cảm thấy khó tin. Người anh này lại lặng lẽ làm nhiều thứ như vậy sao, hèn gì lúc nãy anh ấy không nói tiếng nào cả.



"Cảm ơn anh Diên Từ." Chân Diểu xoa xoa đầu mũi chua xót của mình.



Cô nhớ về ngày trước, lúc cha mẹ cô vẫn còn sống, bọn họ cũng sẽ vui vẻ hòa hợp như thế này, cùng nhau ăn sáng, cũng sẽ vô cùng quan tâm, chăm sóc cô, giống hệt như lúc này vậy.



Nhận ra được bản thân mình lúc này đang nghĩ gì, cô nhanh chóng ép bản thân mình không được nghĩ tiếp nữa, cô vươn tay cầm lấy cái nĩa.



Cô chẳng có thứ gì có thể báo đáp cho người nhà họ Tống cả, cô chỉ hi vọng mình sẽ càng lúc càng tốt hơn về mọi mặt, không khiến cho bọn họ cảm thấy mình là một gánh nặng.



"Kỹ năng xài dao đúng là không tệ nha, bánh mì cũng cắt đều đến vậy." Bỗng nhiên Tống Lịch Kiêu mở miệng châm chọc: "Không hổ danh là bác sĩ phẩu thuật ngày nào cũng phải cầm dao mổ, trông có vẻ miếng nào cũng bằng nhau nhỉ, nói không chừng do chứng ám ảnh cưỡng chế của anh lại bộc phát rồi..."

Mấy lời nói này khiến cho Tống Tất Xích và cả Chu Huệ đều nhíu mày lại, nhưng họ còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì một giọng nói đều đều vang lên.



"Không biết nói chuyện thì ngậm miệng vào."



Tống Lịch Kiêu cũng thật sự im lặng không nói nữa.



Chân Diểu bị dọa giật mình, liền nhớ lại cảnh tượng ban nãy. Con trai cả nhà họ Tống này... có vẻ như không có dễ đến gần, cả người anh vừa lãnh đạm lại thật nghiêm khắc.



Niềm tin và sự dựa dẫm vào anh khi anh đến biệt thự nhà họ Tưởng đón cô đã từng chút từng chút một biến mất.



Hôm qua anh đến đó cũng là do cha mẹ anh bảo anh đến, lẽ nào là không không hề muốn cô chuyển đến đây làm phiền đến cuộc sống của họ sao? Anh không thích sự có mặt của cô sao?



Trong phút chốc phòng ăn trở nên vô cùng yên lặng.



Người của nhà họ Tống đều có khẩu vị của riêng mình, vì vậy mà đồ ăn sáng trước mặt mọi người cũng là mỗi người một món riêng, lúc ăn cũng không ảnh hưởng đến nhau.

Thế nhưng Tống Lịch Kiêu thực sự là không thể ngồi yên được: "Đúng rồi anh cả, mọi người ai cũng chuẩn bị quà cho Diểu Diểu hết, sao anh không có thể hiện gì hết vậy?"



"Không cần đâu mà." Chân Diểu nghe thấy thì vội vàng đặt nĩa xuống, đầu ngón tay bấu chặt lấy cán nĩa, vì không biết phải nói thêm điều gì, cô chỉ biết nhấn mạnh: "Thật đó."



Cô không thể nhìn thấy biểu cảm bây giờ của Lộc Bách, không biết là sau khi nghe mấy lời này anh sẽ có phản ứng thế nào, nên cô có chút bất an.



"Vậy thì không được, làm anh thì phải quan tâm em gái, bỏ chút tình cảm cho em gái không phải là việc nên làm sao?" Tống Tất Xích nói một câu.



Cô nghe được âm thanh rất nhỏ của tách cà phê được đặt lên bàn, Chân Diểu bất giác mím môi.



Tim cô đập như trống đánh, cô bỗng liên tưởng đến một cảnh phim của một bộ phim nào đó lúc trước cô đã xem qua, bàn tay trắng trẻo thon dài của người đàn ông cầm một chiếc ly sứ trắng, hai thứ này đặt cùng với nhau, khung cảnh đó đẹp như một bức tượng điêu khắc vậy.

"Biết rồi."



Chân Diểu không xác định được ngữ khí này của anh là đang đồng ý với cha mình hay đồng ý lời cô nói nữa, cô chỉ có thể tiếp tục giả vờ làm lạc đà, cúi đầu tiếp tục ăn.



Sau khi ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị đi làm.



Mấy năm này Tống Lộc Bách điều hành công ty vô cùng bình tĩnh và quyết đoán, vì thế mà Tống Tất Xích đã sớm rút lui khỏi công ty, không quan tâm những việc của công ty nữa. Còn Tống Diên Từ, anh ấy từ trước đến giờ vẫn luôn đem sự nghiệp y học là đích đến duy nhất của mình, Tống Lịch Kiêu cũng là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới nhiếp ảnh, trên các trang mạng xã hội cũng thu hút được một lượng fan hâm mộ không hề nhỏ.



Tuy rằng hiện tại đang là cuối tuần nhưng Tống Diên Từ vẫn còn hai ca phẫu thuật phải làm, Tống Lịch Kiêu cũng phải xách ba lô đồ nghề của mình để đi phỏng vấn. Câu ta trước khi đi ra khỏi cửa còn ngoái lại hỏi cô, có muốn đi cùng với mình hay không, nhưng cô đã từ chối.

Ba người còn lại trong nhà chỉ còn có Tống Lộc Bách là chưa đi, anh đứng thẳng người dậy, đi thẳng lên lầu, tiếng bước chân của anh giẫm lên cầu thang không vội không chậm, vô cùng có quy luật.



Chân Diểu và Chu Huệ hai người ngồi chung với nhau trên ghế sofa ở phòng khách, bàn tay vô ý va vào cạnh bàn.



"Dì Chu, bàn trà..." Cô giật mình.



Chu Huệ à một tiếng, giải thích với cô: "May là có một người làm nhắc với dì, nói là cháu có thể vô ý va vào bị thương, nên dì bảo họ bọc lại hết mấy góc cạnh trong nhà rồi, mềm mại thế này cháu sẽ không bị thương."



Người làm? Không biết vì sao, Chân Diểu cảm thấy hơi kỳ lạ. Tối hôm qua vừa mới không cẩn thận bị va một cái vào bàn trà, hôm nay lại trùng hợp như thế, chỗ cô bị đụng hôm qua đã được bọc lại rồi.



Ngồi ở phòng khách một lát, Chu Huệ nói với cô muốn đưa cô ra ngoài vườn hoa đi dạo một chút. Hai người họ vừa mới bước xuống bậc thềm thì người làm đã vội vội vàng vàng cầm điện thoại đi qua.

Chu Huệ nói với cô một tiếng rồi xoay người cầm lấy điện thoại, Chân Diểu đứng yên tại chỗ chờ, bỗng nhiên đằng sau cô có một người tiến lại gần, cô theo bản năng xoay người sang.



"Ai đó?" Cô có thể nghe ra được đây không phải tiếng bước chân của Chu Huệ.



Người vừa bước đến trả lời ngắn gọn: "Là anh."



"Anh Lộc Bách..." Cô trở nên căng thẳng, muộn màng phát giác mùi hương trên người anh, xưng hô này khiến cô cảm thấy rất xa lạ và hơi thấp thỏm.



Nghe ngữ điệu của anh không có phản ứng gì, chỉ ừ một tiếng để trả lời cô: "Cho em cái này, là trợ lý của anh đặt."



Chân Diểu cũng không hỏi gì cả, do dự một chút, sau đó cô đưa tay ra về hướng anh, muốn nhận lấy thứ đồ mà anh cho mình, nhưng mà phương hướng cô cảm nhận được lại không chính xác lắm, đầu ngón tay cô chỉ lướt qua mặt đồng hồ lạnh như băng trên tay anh, lạnh đến ngón tay cô cũng run rẩy một nhịp.

Ngón tay cô hơi co lại, vừa lúc định rút tay về thì người đối diện đã để cô không kịp phản kháng mà giữ lấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom