Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Thú vị
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ vừa vào lại con hẻm cũ, về lại nhà vợ chồng Dung Thất. Vừa vào tới đầu hẻm đã thấy hai vợ chồng già ra sân đứng chờ, hai bên vai áo còn dính sương lạnh.
Vẻ mặt họ lo lắng, nhưng khi thấy Hồ Cửu thì lại sáng ngợi, nếp nhăn khắc khổ như giãn ra một chút.
“Con…có sao không?”
Tuyết Ngụy run rẩy cầm tay Hồ Cửu xem xét.
“Về là tốt rồi…là tốt rồi.”
Dung Thất nghẹn ngào, ông thực tâm không muốn Hồ Cửu có chuyện.
Nhìn thấy hai người vì mình mà lo lắng, lòng Hồ Cửu như ấm lại, một chút dịu dàng có lẽ chỉ dành cho vợ anh cùng hai người già này. Tình thân chân chính là vậy.
“Cha mẹ đi cùng con được không? Sau này để con bảo vệ hai người.”
Hồ Cửu lên tiếng, muốn để hai người đến căn biệt thự Bạch Nguyệt mà Hồ Cửu đã chuẩn bị.
“Nhưng…ở đây cũng không sao…hơn nữa chuyện của Dung Vị cũng sẽ…cần tốn kém…”
Tuy bản thân Dung Thất muốn đi khỏi đây hơn ai hết, vợ ông cùng ông không thể chịu đựng không khí ẩm thấp thế này được. Nhưng vì Dung Vị, ông cũng không còn cách nào.
“Hai người yên tâm, con về đã có chuẩn bị. Nếu để hai người ở đây, Dung Vị ra ngoài sẽ trách con mất.”
Hồ Cửu trấn an hai người, trong lòng anh hiểu rõ hai vợ chồng già là đang lo lắng cho anh cùng Dung Vị.
Trong lòng anh vô cùng chua xót, là mấy năm trước anh quá ngây thơ, tin người, háo thắng. Nếu lúc đó anh chậm lại có lẽ…không làm khổ họ.
“Tin con, đi cùng con có được không?”
Hồ Cửu lần nữa khẳng định.
Hai người già nhìn nhau, ánh mắt chứa sự hy vọng, lại đỏ lên như muốn khóc. Dung Thất ôm lấy Tuyết Ngụy, hai người cùng gật đầu, họ xem như khổ tận cam lai.
Lúc Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đang đỡ hai người đi ra ngoài, chuẩn bị về biệt thự Bạch Nguyệt. Một đám người hầm hồ xông vào, trên tay toàn gậy gộc, hai người giá thoát giật mình run lên.
Hồ Cửu nhíu mày, sắc mặt đen lại.
“Ông đến trễ.”
Lão Thất thấy Hồ Cửu thì nhanh chóng lên trước, cúi đầu nhần lỗi.
“Là tôi đi sai đường, mất thời gian của ngài. Bây giờ…”
Khi đi vào đây ông đã thấy hai cái xác ở bãi đất trống, vào đây lại thấy Hồ Cửu đỡ hai người này. Lão Thất hơi lúng túng, không biết nên làm sao.
“Thu dọn đám tàng cuộc ngoài kia, sạch sẽ một chút. Sau đó, đến biệt thự Bạch Nguyệt gặp tôi.”
Hồ Cửu ngắn gọn như ra lệnh.
“Vâng”
Lão Thất như nhận lệnh, kéo anh em đi làm việc, hiệu suất khá tốt.
Đưa hai người già lên xe, Hồ Cửu cho họ ánh mắt yên tâm, lúc này Dung Thất cùng Tuyết Ngụy mới buông lỏng một chút.
“Theo dự tính, chỉ cần qua hết tuần này chuyện của Dung Vị sẽ được giải quyết. Con hứa với hai người, Dung Vị sẽ về với cha mẹ trong tháng này.”
Hồ Cửu âm thầm có dự tính, chuyện Dung Vị thực sự anh có chuẩn bị trong nhiều năm. Hiện tại chỉ cần tung ra bằng chứng tích lũy nhiều năm qua, Dung Vị sẽ được danh chính ngôn thuận thả ra ngoài.
Thật ra, anh có thể dùng thế lực cùng sức ép của Chiến thần giải cứu Dung Vị, nhưng như vậy sẽ không rửa sạch được tội của Dung Vị, dù anh ấy có ra ngoài vẫn mang danh ô uế.
“Thật? Thật sự trong tháng?”
Tuyết Ngụy lắp bắp không thành lời.
“Đúng vậy. Cha mẹ phải yên tâm tịnh dưỡng, Dung Vị thấy sẽ đau lòng, được không?”
“Được, được. Chúng ta sẽ cố gắng. Nó được ra là tốt rồi.”
Dung Thất mừng rỡ.
“Tuy không thể đưa kẻ thủ ác thực sự ra ánh sáng. Nhưng cũng sẽ giải oan cho Dung Vị, trước mắt là vậy.”
Nhưng Hồ Cửu hơi ái ngại, kẻ đứng sau hãm hại Dung Vị khá là kín tiếng, dù anh đã cho điều tra ở mọi thế lực, nhưng dường như hắn ta đã bốc hơi, chỉ duy nhất có một điểm là kẻ đó cũng ở thành phố Gia.
“Vậy là tốt rồi, ra tù là tốt rồi, mọi chuyện chỉ cần có bảo toàn con người thì đều còn hy vọng.”
Hai người già vui mừng đến phát khóc, Dung Thất cảm thấy bao năm chịu khổ cũng đáng giá.
Hồ Cửu nắm tay ông vỗ vỗ, muốn hai người yên tâm hơn.
Rất nhanh họ đã đến biệt thự Bạch Nguyệt,
Dung Thất cùng Tuyết Ngụy nhìn căn biệt thự, miệng há hốc, cảm thấy không tin vào mắt mình.
“Đây…là…”
“Là nhà sau này của cha mẹ cùng Dung Vị.”
Hồ Cửu tiếp lời Dung Thất.
“Nhưng…không cần như thế. E là…người khác chú ý, không tốt a.”
“Cha mẹ đừng lo. Lần này là cơ hội con báo đáp hai người, Dung Vị cũng cần chỗ ở. Huống hồ, con có chuẩn bị, ở đây an ninh tốt, lại có bảo vệ, không khí lại tốt với mọi người để dưỡng bệnh.”
Hồ Cửu giải thích một hồi, anh vô cùng kiên nhẫn, vì anh biết họ là lo cho anh thật lòng nhất.
“Vậy chúng ta đi vào thôi.”
Tuyết Ngụy nghe cũng hợp lý nên kéo tay chồng đi vào.
Nhưng khi nhìn căn biệt thự Bạch Nguyệt này, Hồ Cửu lại nhíu mày, quả thực phong thủy hai căn biệt thự anh mua là vô tình hay cố ý lại có bài bố trận pháp trấn tà, trấn điềm xấu.
Lấy linh khí từ trời đất cùng may mắn của những biệt thự xung quanh, nhưng hai căn biệt thự này lại không ai mua cả.
Có vẻ chủ nhân tạo ra nó lại có ý định sâu xa hơn, thú vị hơn rồi đây.
Chương 17: Lục gia tính kế
Hồ Cửu thu xếp cho vợ chồng Dung Vị thì quay về lại căn biệt thự Nhật Hạ, Lục Chỉ đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn Lục Thạc chờ anh.
Nhìn cảnh Lục Thạc ngồi chờ anh mà ngủ thiếp trên sô pha, lòng Hồ Cửu hơi trùng lại một chút, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn gương mắt nhỏ bé trắng nõn, mày nhíu chặt.
Ngay cả khi ngủ Lục Thạc cũng không được thoải mái dù chỉ một chút, Hồ Cửu cảm thấy tự trách.
“Do anh mà em khổ nhiều rồi.”
Nói rồi Hồ Cửu dưa tay vén tóc của Lục Thạc lên, lúc này cô giật mình mở mắt, cả người ngồi bật dậy.
“Anh…anh về rồi.”
Lục Thạc lúng túng hỏi Hồ Cửu.
“Ừ anh về rồi.”
“Anh sắp xếp người…người giúp đỡ anh về căn biệt thự bên kia?”
Lục Thạc hơi ngần ngại nhưng cũng muốn hỏi rõ, đây là điều mà trong lòng cô trăn trở nhất. Dù cô biết Hồ Cửu làm những chuyện hôm nay là đã quá đối tốt với cô, nhưng nghĩ đến một cô gái nào đó ở trong căn nhà bên kia lòng cô lại khó chịu.
“Ừm.”
Nhìn Lục Thạc, Hồ Cửu cho rằng cô là đang quan tâm mình nên trả lời nhìn cô.
“Vậy…nhiều năm qua, anh thế nào? Một chút thông tin cũng không có.”
Nghe Hồ Cửu trả lời hời hợt, cô càng khó chịu, hỏi sang chuyện khác, nhưng có lẽ lòng cô quá chua xót nên giọng điệu hỏi anh như chất vấn hơn là quan tâm. Hồ Cửu thở dài, cảm thấy Lục Thạc trách anh cũng đúng, bỏ đi nhiều năm một mình cô chịu khổ, có trách móc cũng là bình thường.
“Nhiều năm qua anh lang thang khắp nơi, tình cờ gặp được một cụ già, ông ta giúp anh làm ăn. Cũng tình cờ quen biết cứu được Thiết Soái chiến thần, từ đó được giúp đỡ. Xem như có chút tích lũy.”
Anh không muốn cô vì thân phận của anh mà ái ngại hay tự ti, càng không muốn một đám hổ đói kia nắm được chuyện này mà đòi hỏi từ Lục Thạc.
Hồ Cửu muốn để cho Lục Thạc thật sự mạnh mẽ hơn, tự tin hơn để sánh vai với anh. Bản thân Hồ Cửu không muốn vì thân phận mà nảy sinh phiền phức cùng khoảng cách.
“Vậy…những thứ này đều do được đền ơn?”
Lòng Lục Thạc lại vô cùng thất vọng, cô vẫn hy vọng chồng mình sẽ có thành tựu chứ không phải chỉ là nhờ hơi người khác. Vậy thì vô dụng cùng phế vật có khác gì?
Lục Thạc thở dại, quay đi nơi khác, cảm thấy mình thật bất hạnh, một đời xem như hủy. Dù sao hiện tại ngoài dựa vào Hồ Cửu thì cô cũng chẳng còn cách khác, về Lục gia chỉ có vào con đường bán thân cho lợi ích Lục gia.
“Thôi xem như cũng là may mắn.”
Câu an ủi này Lục Thạc muốn nói cho Hồ Cửu, nhưng thật ra là cô đang nói cho bản thân mình.
Đúng vậy! Có thể thoát khỏi sự lợi dụng của Lục gia là may mắn rồi.
“Em đừng lo, sau này có anh bảo vệ em.”
“Có thể sao?”
Nghe Hồ Cửu khẳng định sẽ bảo vệ mình, Lục Thạc hơi hoài nghi. Bản thân anh còn phải sống nhờ sự báo ân của người khác, có thể bảo vệ cô sao?
Điều này cô có chút không dám tin.
“Tin anh được không?”
Hồ Cửu nắm tay Lục Thạc, muốn cô yên tâm về anh hơn.
“Thôi, cứ bước nào đi bước đó.”
Lục Thạc rút tay bỏ lên phòng, tâm trạng vô cùng ngổn ngang, cô rất mâu thuẫn, cô muốn mặc kệ anh, nhưng hiện tại cô cũng không thể.
Trong lòng Lục Thạc có chút ích kỷ, nhưng không hiểu sao cô luyến tiếc không hề muốn chấm dứt với Hồ Cửu.
Thấy Lục Thạc khuất bóng ở hành lang cầu thang, Hồ Cửu thở dài bất lực, Chiến thần có thể làm mọi thứ như anh lại không thể làm người phụ nữ của mình yên tâm.
“Đành cố gắng từng bước vậy.”
Câu này Hồ Cửu tự nói với bản thân.
Chợt anh nhớ ra điều gì đó, gọi Hữu Thủ.
“Cậu xem ở thành phố Gia, tập đoàn có môi trường sinh thái gần giống Lục thị, nhưng phải lớn nhất, có thể đè bẹp mọi gia tộc ở đây. Mua đứt nó đi.”
“Vâng.”
“Khoan đã, đứng tên cậu là tốt nhất. Sau đó kín đáo mời Lục Thạc đến quản lý. Hiểu ý tôi chứ?”
Hữu Thủ nghe vậy chợt hiểu ra.
“Tôi đã hiểu thưa ngài.”
Ngay sáng hôm sau, một tin tức oanh tạc toàn thành phố Gia,
Tập đoàn lớn nhất nhì thành phố là Sunny đã bị một ông chủ không rõ danh tính mua lại, mọi hạng mục hợp tác với Lục thị cùng Phúc thị đều bị hủy bỏ hoàn toàn.
Chưa kể tập đoàn Sunny còn nhận về vô số hạng mục lớn, đều được chính phủ thông qua tạo điều kiện đến mức tối đa, nhiều tập đoàn lớn còn muốn hợp tác với Sunny.
Có thể nói ông chủ mới này có mối quan hệ cùng thân phận sâu không lường được, giờ đây các tập đoàn lớn đều ồ ạt đặt quan hệ với Sunny mong được chiếu cố.
Tại Lục gia,
“Chết tiệt, sao lại có chuyện này. Dự án với Sunny do ai chủ trì? Sao lại có chuyện bị hủy hợp tác?”
Lục Quân vứt đống giấy tờ lên bàn, tức giận hét lên. Mặt ông ta tối sầm, sau khi Sunny từ chối hợp tác, nhiều đối tác cũng dần rút đi.
Nói ông ta không sốt ruột sao được chứ?
“Lục Hùng, nói cho ta biết, có chuyện gì?”
Hiện tại, Lục Hùng co rúm sợ hãi nhìn Lục Quân.
“Cha…mọi người đều đồn đoán chúng ta đắc tội với ai đó. Tập đoàn Sunny có quan hệ thấm sâu, e là…”
“Hay do chúng ta làm mất lòng Phúc thị”
Lục Hùng còn chưa nói hết Lục Bạch đã chen lời.
“Không đúng. Phúc thị cũng bị mất nhiều dự án từ Sunny.”
Dù thế nào thì tình trạng hiện tại của Lục thị quả thực rất phức tạp.
“Ai chủ trì dự án của Sunny?”
Lục Quân lần nữa hỏi lại.
“Dạ…là…Lục Thạc.”
Nhìn thấy Lục Quân đang tức giận, Lục Bạch lấy hết can đảm trả lời.
“Cái gì cũng là nó, chúng mày không làm gì à? Lục Thạc, Lục Thạc, toàn một lũ vô dụng.”
Bị Lục Quân mắng chửi, Lục Hùng cùng Lục Bạch chỉ biết cúi đầu nhìn nhau. Làm sao mà họ biết được Tập đoạn lớn như Sunny lại hủy hợp tác, hiện tại tiền đền bù hợp đồng bên Sunny đã chuyển đủ.
Lục thị của họ làm gì còn cớ để bắt bẻ, huấn hồ dự án của Sunny đều có giá trị hàng nghìn tỷ đô, lại ở những khu đất vàng, hoặc những lĩnh vực thịnh hành hiện nay.
Qua một đêm lại rộ lên quá nhiều tin đồn bất lợi, vốn dĩ là hủy hợp tác thành Lục thi có vấn đề nội bộ, nên mới bị Sunny rút hợp tác.
Chính Lục gia của bọn họ còn không rõ là có vấn đề gì? Đuổi Lục Thạc cùng Lục Chỉ ra khỏi nhà?
Không hề liên quan nha.
Chương 18: Lục Thạc tiếp quản Sunny
Lục Quân tức giận nhưng đuổi cũng đã đuổi, không thể yêu cầu Lục Thạc quay về được.
“Lục Bạch mau đi tìm hiểu nguyên nhân đi.”
Nghĩ một chút Lục Quân nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Lục Hùng đi với ta đến Tập đoàn Sunny.”
Mọi người trong Luc gia ai làm việc đó, nhanh chóng cứu vãn tình thế.
Lúc này Lục Chỉ cùng Lục Thạc mới vừa ăn sáng xong, cũng đã nghe thông tin kia, tuy nhiên Lục Chỉ đã không còn mấy quan tâm tới việc kinh doanh.
Lục Thạc thì cũng không có bao nhiêu phản ứng, điều cô quan tâm là bệnh tình của Lục Chỉ, cùng mâu thuẫn trong lòng từ tối qua.
Bỗng nhiên điện thoại cô reo lên.
“Tôi, Lục Thạc nghe.”
“Thật sao? Cái vị có nhầm lẫn không? Tôi còn chưa…”
“Vâng tôi sẽ đến.”
Lục Chỉ nhìn con gái vui vẻ hơn, tò mò hỏi.
“Có chuyện gì vậy con?”
“Là tập đoàn Sunny, họ mời con về làm Giám đốc chiến lược cho họ. Là Tập đoàn Sunny đó cha.”
Lục Thạc nắm tay Lục Chỉ, mừng tới mức sắp khóc, cô không hiểu tại sao họ lại có thể biết được cô. Trong giới kinh doanh này cô không quá nổi tiếng, nếu có chỉ là vì sắc đẹp.
Ở Lục thị, Lục Thạc tuy là cháu gái của Lục Quân những thực sự là đi lên từ thực lực, bỏ bao nhiêu công sức, bản thân cô có thực lực nhất nhưng vì bị những người chú kia tranh công, nên những thứ gọi là dự án lớn tuy là cô dành về cho Lục thị, nhưng đều dưới danh nghĩa người khác.
Hiện tại, cô có cơ hội thể hiện bản thân, nói cô không vui sao được? Lại là tập đoàn lớn như Sunny, chưa nói đến việc khác, chỉ riêng mức lương cùng đãi ngộ đã lên tới vài trăm triệu một tháng.
Làm gì có nơi nào phúc lợi tốt như thế chứ?
Nhưng Lục Thạc chợt nghĩ tới gì đó, quay sang Hồ Cửu hỏi.
“Là anh?”
Hồ Cửu nhìn Lục Thạc thản nhiên trả lời,
“Nếu em thực sự không có năng lực thì dù là ai cũng không thể làm gì được. Tập đoàn Sunny đó chẳng phải trước giờ chỉ tuyển người tài sao? Anh không liên quan chuyện này, nhưng tình nguyện hộ tống em đến đó nha.”
Dừng một chút, Hồ Cửu lại cười bí hiểm.
“Trong trường hợp họ không nhận em, anh có thể nhờ…”
“Không cần, anh đi theo cũng được, nhưng không cần nhờ vả người ta nữa.”
Hồ Cửu còn chưa nói hết câu, Lục Thạc đã gạt phăng. Bản thân cô là muốn được công nhận, thực sự không muốn phải dựa thế ai đó.
“Được.”
Sau một hồi chuẩn bị, Lục Thạc mặc một chiếc váy công sở màu trắng, vừa thanh lịch nhã nhặn, toát lên dáng vẻ thanh nhã. Đôi chân thon dài càng làm cho vóc dáng Lục Nhã đẹp hơn.
“Đi thôi.”
Hồ Cửu đưa tay muốn nắm tay cô. Nhưng Lục Thạc dường như không muốn, cô cứ thế đi thẳng đến xe, dù sao hiện tại chỉ có xe Hồ Cửu là dùng được.
“Anh…đến đó cứ ở dưới chờ tôi.”
Tuy có hơi khó chịu, Lục Thạc cũng không muốn cùng Hồ Cửu đi vào tập đoàn Sunny. Dù sao thì Hồ Cửu hiện tại thực sự không còn như lúc trước, bộ dạng ăn mặc rất tùy tiện, cô có chút ngại.
“Được, anh ở dưới chờ em.”
Hồ Cửu cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đó cũng là chuyện nên làm.
Nói rồi, Lục Thạc xuống xe tự tin đi vào cổng tập đoàn Sunny, phải nói Hữu Thủ làm việc rất tốt, khi Lục Thạc vừa bước vào đã có người tiếp đón cô tới phòng họp chính.
Lúc này chờ cho đến khi Lục Thạc trao đổi với CEO của tập đoàn Sunny, Hữu Thủ đi ra ngoài gặp Hồ Cửu.
“Mọi chuyện thế nào?’
Hồ Cửu ngắn gọn hỏi.
“Sắp xếp ổn thỏa rồi ạ. Nhưng quá trình thu mua, phát hiện một chuyện liên quan tới bạn ngài là Dung Vị.”
Nghe đến đây, Hồ Cửu nhíu mày nhìn qua Hữu Thủ.
“Lên xe, nói rõ hơn.”
Hữu Thủ nhanh chóng lên xe, Hồ Cửu đánh xe tới một nơi vắng hơn đối diện cổng Tập đoàn Sunny.
“Nói rõ đi.”
Vẻ mặt Hồ Cửu có chút khó coi.
“Thưa Thiết Soái, thật ra năm đó Dung Vị ngồi tù vì Mộc gia hãm hại, Mộc Thúy Lan kia cũng là người giúp sức không nhỏ. Mộc gia vốn là muốn Mộc Thúy Lan lấy Dung Vị để có thể bước chân vào ngành sáng chế trí tuệ nhân tạo. Nhưng…”
Hữu Thủ nói đến đây đã bị Dung Vị cướp lời.
“Nhưng Dung Vị yêu Mộc Thúy Lan, không muốn Mộc gia dấng thân vào con đường khó khăn này, vì chính phủ luôn giám sát mảng này. Chưa kể, trí tuệ nhân tạo nếu có vượt trội…sẽ bị đem ra làm thí nghiệm chiến tranh. Mộc gia cho rằng Dung Vị không chia sẻ nguồn thu nhập hấp dẫn kia, nên mới hại Dung Vị?’
Sau khi Hồ Cửu nghi hoặc nhìn Hữu Thủ, trong lòng có chút khó chịu. Mộc Thúy Lan kia chính là vị hôn thê của Dung Vị, mà hiện tại cô ta là người sống sung túc nhất.
“E là không chỉ một mình Mộc gia.”
Hữu Thủ thành thật trả lời.
“Đúng, Mộc gia chưa đủ khả năng đó.”
“Vậy ngài cho là…”
“Lục gia, Phúc gia…còn có cả người đứng đầu thành phố, Dương gia kia cũng cũng không thoát. Thật ra, tôi đều để tâm, tôi chỉ mong năm đó tôi cùng Dung Vị không kéo quá nhiều quan tâm như thế, xem ra, tôi thất vọng rồi.”
Hồ Cửu trong lòng hiểu rõ, những gia tộc kia, hay cả Dương Minh Thành cũng chỉ là cùng nhau hợp lực. Người thực sự đứng đằng sau xúi giục, tiếp tay e là địa vị còn cao hơn.
“Không sao. Lăn lộn bao năm, mục đích của tôi cũng chỉ có như thế, gia tộc lớn, chính trị gia thì sao? Tôi cho họ thấy cái gì là sợ hãi.”
Nụ cười Hồ Cửu trở nên đáng sợ.
Bỗng nhiên Hữu Thủ cau mày nhìn phía trước, kia còn không phải là Lục Quân cùng Lục Hùng sao?
Họ khí thế vào cổng Tập đoàn Sunny cơ đấy.
Nhìn theo ánh mắt Hữu Thủ, Hồ Cửu có càng cười ghê rợn hơn, có lẽ nên khai đao với Lục gia trước tiên nhỉ?
“Cậu vào đi, tôi nghĩ Lục Thạc cần thấy rõ bộ mặt của họ. Về sau dễ làm việc hơn.”
Nghe ra thâm ý của Hồ Cửu, Hữu Thủ nhanh chóng xuống xe, vào lại Tập đoàn Sunny để sắp xếp.
Chương 19: Đụng độ Lục gia
Trong sảnh chính tập đoàn Sunny,
Đoàn người Lục gia gồm Lục Quân cùng Lục Hùng khí thế đi vào, Lục Quân trước giờ thường cậy già lên mặt đã quen.
Trong cả Lục gia ai mà không nghe theo ông ta, chính vì thế bản thân ông ta đã quen cách cư xử được chào đón bợ đỡ thành thói.
Nhiều năm trước đứa cháu Lục Thạc lấy được một chàng trai được xem là tiềm năng trong giới thương nhân. Ông ta lại càng được phen vểnh mặt.
Nhưng cũng chính vì Hồ Cửu cùng Dung Vị bị hãm hại, mà ông ta cảm thấy xấu hổ. Cho rằng đứa cháu Lục Thạc bêu xấu cả dòng họ.
Mấy năm nay khởi sắc một chút, Lục Quân lại càng lên mặt với đời, rõ ràng là ông ta chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
“Cho tôi gặp chủ quản của Sunny.”
Lục Quân nói bằng giọng ra lệnh với cô nhân viên lễ tân đang trực quầy.
“Thừa ngài, ngài có hẹn trước không ạ?”
“Hẹn trước? Tôi Lục Quân chủ Lục thị đích thân đến cũng cần hẹn trước sao?”
Nghe câu hỏi kia của cô nhân viên, Lục Quân lại càng nhíu mày sâu hơn, tỏ thái độ bề trên.
“Thưa ngài, dù là ai cũng phải hẹn trước. Đây là quy định.”
Cô nhân viên vẫn lịch sự đáp lại.
“Cha hay chúng ta cứ hẹn lịch. Như này cũng đúng quy trình…”
“Đồ vô dụng. Ta đã đến tận đây, nói gặp là phải gặp.”
Lục Quân quát vào mặt Lục Hùng. Nếu ông ta không thể gặp chủ quản của Sunny, thì chuyện bị lễ tân đuổi đi lại càng bị người ta cười cho thối mũi.
Ông ta xem như đây là cách để thị uy, dù sao nếu như Tập đoàn Sunny hủy đi mọi hợp tác họ sẽ đền bù khoảng tiền lớn, ông ta không tin không ai mà không vì tiền.
“Cô, gọi chủ quản, báo có Lục Quân đích thân đến. Tự động họ sẽ biết cần làm gì.”
Cô nhân viên lễ tân thấy Lục Quân uy hiếp người như vậy, trong lòng cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi đến quản lý.
Thật ra, nếu là chủ nhân trước thì chỉ cần chủ một tập đoàn đến thì có thể sắp xếp cuộc gặp ngay. Nhưng hiện tại vị chủ quản mới này đã ra lệnh, chỉ cần là Kiều thị hay Phúc thị, đều chặn ngoài cửa chờ chỉ thị.
Cô nhân viên lễ tân cũng hết cách nha.
“Thưa ngài, mời ngài đến ghế chờ ở sảnh chính, chủ quản sau khi xong việc sẽ trả lời.”
“Cài gì? Trả lời? Không phải là gặp? Các người đang coi thường chúng tôi đấy à?”
Lục Hùng cảm thấy cha mình có chút đường đột, dù sao tập đoàn lớn của họ cũng đổi chủ, không thể nói gặp là gặp. Huống hồ, quả thật bọn họ không hề có hẹn, không thể bắt lỗi.
Nhưng nghe thấy lễ tân nói chỉ là trả lời, không phải là chịu gặp mặt thì cũng thấy chủ quản mới này quá tự cao rồi.
Số tiền đền hợp đồng không phải nhỏ.
Lục Hùng lúc này cũng lên tiếng, ông ta cũng không muốn cha mình gây ồn ào, dù sao đây cũng là nơi người ta làm việc.
“Cô có thể yêu cầu chủ quản của cô xem xét lại không. Chúng tôi thực sự có việc gấp cần trao đổi.”
“Mong các vị thông cảm, chủ quản đang có việc bận, đành phải chờ ạ.”
Cô lễ tân vẫn lịch sự đáp.
“Chết tiệt. Không ngờ một tập đoàn lớn như Sunny lại có đạo đãi khách như vậy. Các người ngang nhiên chấm dứt hợp đồng, giờ lại không tiếp khách. Vậy còn muốn kiếm tiền không hả, các người có biết nếu phá vỡ hợp đồng này các người tổn thất không hả.”
Lục Quân cố ý nói to nhất có thể, muốn tất cả mọi người ở đây chú ý. Vì nếu là mất đi lợi ích thì vị chủ quản kia không thể không để tâm.
Mà lúc này vừa lúc Lục Thạc đang cười nói cùng chủ quản Sunny, Hào Danh Đạt, Hào tổng đang đi ra.
“Cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi. Mong sau này được Hào tổng giúp đỡ.”
“Lục tiểu thư quá lời. Tập đoàn Sunny được cô tiếp quản quả thật là vinh dự. Sau này Sunny xem như trông cậy vào cô.”
Hào Danh Đạt khách khí mấy phần với Lục Thạc. Ông chủ mới đã dặn dò, dù là gì thì sau này phải nâng đỡ Lục Thạc, sau khi nói chuyện Hào Danh Đạt cũng thấy Lục Thạc là người có năng lực, không tới mức là cô gái không não.
Chưa kể, ông chủ còn cho anh ta nhiều lợi ích và quản lý một tập đoàn khác trực thuộc, tính ra thì có cơ hội hơn ở Sunny này. Hòa Danh Đạt không ngại thời gian này nâng đỡ Lục Thạc. Dù sao cũng là đôi bên có lợi.
“Hào tổng, anh đây rồi.”
Lục Quân nhíu mày nhìn Hào Danh Đạt đang đi ra, ông ta đứng giữa đường chễm chệ, cứ như bản thân là điều gì đó to lớn quan trọng.
“Vị này…”
Hào Danh Đạt bị chặn đường có chút khó chịu, nhất thời không nhận ra người trước mặt mình.
Nhân viên lễ tân nhanh nhảu đáp.
“Thưa Hào tổng, đâu là Lục tổng của Lục thị, ngài ấy đến để gặp anh. Nhưng lúc nay…”
Hào Danh Đạt nghĩ một chút cũng hiểu được Lục Quân đến vì chuyện gì, trong một đêm chấm dứt hợp tác với Lục gia, ông ta không sốt ruột đến đây mới lạ.
Nhưng đến đây với thái độ này có vẻ là quá coi thường anh ta rồi, nói gì thì nói Hào Danh Đạt cũng là người lăn lộn trong nghề bao năm nay, không thể lấy uy danh kia ra dọa thì có thể làm anh ta sợ được.
Huống hồ, chả ai đi cầu cạnh mà vênh mặt thế kia cả.
“Lục tổng vui lòng đợi, tôi còn bận tiếp khách, xong việc sẽ tiếp ông.”
Hào Danh Đạt lạnh lùng nhìn Lục Quân.
Chương 20: Là mồi lại cứ tưởng là sói
Lục Quân cảm thấy bản thân mình lăn lộn không ít, dù gì Hào tổng này cũng còn trẻ, nên phải biết kính người trên như ông.
“Hào tổng, tôi muốn bàn với anh vấn đề các dự án mới bị dừng hợp tác.”
Nhìn bộ dạng của Lục Quân có lẽ là không hề có ý định nhượng bộ. Hào Danh Đạt cũng không còn vẻ khách khí.
“Lục tiểu thư, ngày mai cô có thể tới nhận việc ngay, còn nhiều việc cần cô xử lý.”
“Cảm ơn Hào tổng, tôi sẽ đúng giờ.”
Thật ra Lục Thạc đã thấy Lục Quân cùng Lục Hùng, nhưng trong cuộc trao đổi cô đã thỏa thuận điều kiện với Hào tổng là mọi việc liên quan dự, chất lượng, kinh doanh…cô đều có thể can thiệp.
Chỉ riêng việc hợp tác với Kiều gia cùng Phúc gia, cô không được tự ý quyết định. Dù sao với một tập đoàn lớn như Sunny tránh liên kết người nhà trục lợi là điều dễ hiểu thôi, cô cũng không ý kiến.
Huống hồ, Lục gia có người nào mà không muốn đưa cô vào chỗ bất nhân, cô cũng không thể nói gì hơn.
“Lục Thạc?”
Lục Hùng là người nhận ra Lục Thạc đầu tiên.
“Sao cháu lại ở đây?”
“Phó giám đốc của Sunny ở tại Sunny thì có gì lạ?”
Hào Danh Đạt cũng nhận chỉ thị không được để Lục Thạc bị Lục gia lợi dụng, càng không để cho người nào làm gì Lục Thạc.
Anh ta đành nhận nhiệm vụ này, dù sao quả thực tin tức về chuyện Lục gia chèn ép cha con Lục Thạc cũng đầy trên các diễn đàn, anh ta cũng có chút thương cảm cho Lục Thạc và bài xích đám người Lục gia này.
“Chẳng phải các vị muốn bàn về việc hủy dự án, cũng vừa lúc. Mời vào phòng họp.”
Dừng một chút, Hào Danh Đạt quay về phái Lục Thạc.
“Dù sao cô cũng sắp phụ trách các dự án liên quan, cô cũng nên tham gia một chút.”
“Tôi…”
Lục Thạc bất ngờ, không biết phải phản ứng thế nào.
Dù không thích cách hành xử của người Lục gia nhưng thật sự cô cũng không muốn gây khó dễ họ.
“Cũng được.”
Nhưng Lục Thạc càng không thể từ chối đành chấp thuận quay lại phòng họp khi nãy.
Từ xa Hữu Thủ đã thấy hết mọi chuyện, anh ta nhanh chóng phân phó cho người đưa tin với Hào Danh Đạt, tuyệt đối không được hợp tác với Lục gia, thậm chí còn phải cho Lục gia chặt đứt tơ tưởng với việc lợi dụng Lục Thạc.
Xong việc anh nhếch miệng cười.
“Những ai dám bất kính với Phu nhân chiến thần, đừng mong yên ổn.”
Hữu Thủ cười khà khà rồi bỏ đi, mặc kệ đám người kia, dù sao anh ta đã giao phó Hào Danh Đạt, tên kia cũng là kẻ cáo già. Không sợ bị thiệt.
Trong phòng họp của Sunny.
“Các vị muốn bàn về vấn đề gì? Chẳng phải Sunny chúng tôi đã thông báo cụ thể là sẽ dừng hợp tác ở tất cả các hạng mục, các dự án liên quan sao? Thông báo còn chưa rõ?”
Hào Danh Đạt nhanh chóng vào vấn đề, không dài dòng, cũng không cho bọn người Lục thị có cơ hội lên mặt.
“Hào tổng, thiệt hại hợp đồng thì tính sao hả?’
Lục Quân vứt sấp hợp đồng lên bàn, tỏ vẻ uy hiếp.
“Đây là một khoản tiền lớn, hợp đồng nào mà Sunny không phải đến hơn năm tỷ chứ? Hào tổng đây là vứt tiền sao? Hay định không bồi thường?”
Đến giờ phút này Lục Quân vẫn tự tin việc Tập đoàn Sunny hủy hợp đồng thì tổn thất này không chỉ mình Lục thị phải gánh, mà cả Sunny thiệt hại không nhỏ.
Huống hồ ông nghe nói, Phúc thị cũng bị trường hợp tương tự, nhưng Phúc thị còn có thế lực xã hội đen chống lưng, còn Lục thị ông thì không.
“Chúng tôi sẽ đền đủ số tiền theo thỏa thuận hợp đồng. Số tiền này sau khi bộ phận pháp lý xem xét sẽ thanh toán đầy đủ chi phí liên quan tới vấn đề này.”
“Cậu…”
Lục Quân tức giận, không ngờ Sunny lại thẳng thắn đền bù.
“Số tiền này sẽ đủ không thiếu một đồng, Lục thị các vị còn gì để bàn không?”
“Tổn thất dự án kia…Hào tổng không thấy quá đáng tiếc?”
“Thì sao? Sao với dự án sắp tới thì không đáng là gì cả.”
Hào Danh Đạt chính thức tạt gáo nước lạnh vào mặt Lục Quân.
“Lục Thạc, cháu chẳng phải là Phó Tổng giám đốc của Sunny sao? Cháu sao lại không nói đỡ cho chúng ta chứ?”
Lục Hùng nhanh chóng tìm được thời cơ, quay về phía Lục Thạc, muốn gây sức ép để Lục Thạc đứng về phía mình.
“Dù là Phó tổng nhưng cháu không có quyền quyết sách mọi chuyện liên quan Lục thị.”
Phía này Lục Thạc thành thật trả lời.
“Còn về việc đền bù hợp đồng thì cháu thấy Sunny cũng chịu đền bù đầy đủ, số tiền không phải nhỏ.”
“Nhưng tổn thất dự án rất lớn, mày mới đi ra khỏi nhà đã phản rồi. Mày quên mất Lục gia mới là chỗ dựa cho mày rồi.”
Lục Quân cắt ngang, lên mặt quát mắng cứ như đây là Lục gia chứ không phải phòng họp của Sunny.
“Lục tổng, ông quên rồi. Là ông đuổi cháu đi, là các người chối bỏ cháu, như thế nào giờ lại là chỗ dựa?”
“Vả lại, Sunny không cho cháu quyết sách những vấn đề liên quan đến Lục thị cũng là quy định, thứ lỗi cháu không giúp được.”
Cô không muốn phải nghe điệp khúc là Lục gia bao nhiêu tốt, bao nhiêu tình nghĩa với vô cùng cha cô. Những thứ đó là thật sao?
Tuy cứng miệng là vậy, nhưng lòng cô vô cùng chua xót.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ vừa vào lại con hẻm cũ, về lại nhà vợ chồng Dung Thất. Vừa vào tới đầu hẻm đã thấy hai vợ chồng già ra sân đứng chờ, hai bên vai áo còn dính sương lạnh.
Vẻ mặt họ lo lắng, nhưng khi thấy Hồ Cửu thì lại sáng ngợi, nếp nhăn khắc khổ như giãn ra một chút.
“Con…có sao không?”
Tuyết Ngụy run rẩy cầm tay Hồ Cửu xem xét.
“Về là tốt rồi…là tốt rồi.”
Dung Thất nghẹn ngào, ông thực tâm không muốn Hồ Cửu có chuyện.
Nhìn thấy hai người vì mình mà lo lắng, lòng Hồ Cửu như ấm lại, một chút dịu dàng có lẽ chỉ dành cho vợ anh cùng hai người già này. Tình thân chân chính là vậy.
“Cha mẹ đi cùng con được không? Sau này để con bảo vệ hai người.”
Hồ Cửu lên tiếng, muốn để hai người đến căn biệt thự Bạch Nguyệt mà Hồ Cửu đã chuẩn bị.
“Nhưng…ở đây cũng không sao…hơn nữa chuyện của Dung Vị cũng sẽ…cần tốn kém…”
Tuy bản thân Dung Thất muốn đi khỏi đây hơn ai hết, vợ ông cùng ông không thể chịu đựng không khí ẩm thấp thế này được. Nhưng vì Dung Vị, ông cũng không còn cách nào.
“Hai người yên tâm, con về đã có chuẩn bị. Nếu để hai người ở đây, Dung Vị ra ngoài sẽ trách con mất.”
Hồ Cửu trấn an hai người, trong lòng anh hiểu rõ hai vợ chồng già là đang lo lắng cho anh cùng Dung Vị.
Trong lòng anh vô cùng chua xót, là mấy năm trước anh quá ngây thơ, tin người, háo thắng. Nếu lúc đó anh chậm lại có lẽ…không làm khổ họ.
“Tin con, đi cùng con có được không?”
Hồ Cửu lần nữa khẳng định.
Hai người già nhìn nhau, ánh mắt chứa sự hy vọng, lại đỏ lên như muốn khóc. Dung Thất ôm lấy Tuyết Ngụy, hai người cùng gật đầu, họ xem như khổ tận cam lai.
Lúc Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đang đỡ hai người đi ra ngoài, chuẩn bị về biệt thự Bạch Nguyệt. Một đám người hầm hồ xông vào, trên tay toàn gậy gộc, hai người giá thoát giật mình run lên.
Hồ Cửu nhíu mày, sắc mặt đen lại.
“Ông đến trễ.”
Lão Thất thấy Hồ Cửu thì nhanh chóng lên trước, cúi đầu nhần lỗi.
“Là tôi đi sai đường, mất thời gian của ngài. Bây giờ…”
Khi đi vào đây ông đã thấy hai cái xác ở bãi đất trống, vào đây lại thấy Hồ Cửu đỡ hai người này. Lão Thất hơi lúng túng, không biết nên làm sao.
“Thu dọn đám tàng cuộc ngoài kia, sạch sẽ một chút. Sau đó, đến biệt thự Bạch Nguyệt gặp tôi.”
Hồ Cửu ngắn gọn như ra lệnh.
“Vâng”
Lão Thất như nhận lệnh, kéo anh em đi làm việc, hiệu suất khá tốt.
Đưa hai người già lên xe, Hồ Cửu cho họ ánh mắt yên tâm, lúc này Dung Thất cùng Tuyết Ngụy mới buông lỏng một chút.
“Theo dự tính, chỉ cần qua hết tuần này chuyện của Dung Vị sẽ được giải quyết. Con hứa với hai người, Dung Vị sẽ về với cha mẹ trong tháng này.”
Hồ Cửu âm thầm có dự tính, chuyện Dung Vị thực sự anh có chuẩn bị trong nhiều năm. Hiện tại chỉ cần tung ra bằng chứng tích lũy nhiều năm qua, Dung Vị sẽ được danh chính ngôn thuận thả ra ngoài.
Thật ra, anh có thể dùng thế lực cùng sức ép của Chiến thần giải cứu Dung Vị, nhưng như vậy sẽ không rửa sạch được tội của Dung Vị, dù anh ấy có ra ngoài vẫn mang danh ô uế.
“Thật? Thật sự trong tháng?”
Tuyết Ngụy lắp bắp không thành lời.
“Đúng vậy. Cha mẹ phải yên tâm tịnh dưỡng, Dung Vị thấy sẽ đau lòng, được không?”
“Được, được. Chúng ta sẽ cố gắng. Nó được ra là tốt rồi.”
Dung Thất mừng rỡ.
“Tuy không thể đưa kẻ thủ ác thực sự ra ánh sáng. Nhưng cũng sẽ giải oan cho Dung Vị, trước mắt là vậy.”
Nhưng Hồ Cửu hơi ái ngại, kẻ đứng sau hãm hại Dung Vị khá là kín tiếng, dù anh đã cho điều tra ở mọi thế lực, nhưng dường như hắn ta đã bốc hơi, chỉ duy nhất có một điểm là kẻ đó cũng ở thành phố Gia.
“Vậy là tốt rồi, ra tù là tốt rồi, mọi chuyện chỉ cần có bảo toàn con người thì đều còn hy vọng.”
Hai người già vui mừng đến phát khóc, Dung Thất cảm thấy bao năm chịu khổ cũng đáng giá.
Hồ Cửu nắm tay ông vỗ vỗ, muốn hai người yên tâm hơn.
Rất nhanh họ đã đến biệt thự Bạch Nguyệt,
Dung Thất cùng Tuyết Ngụy nhìn căn biệt thự, miệng há hốc, cảm thấy không tin vào mắt mình.
“Đây…là…”
“Là nhà sau này của cha mẹ cùng Dung Vị.”
Hồ Cửu tiếp lời Dung Thất.
“Nhưng…không cần như thế. E là…người khác chú ý, không tốt a.”
“Cha mẹ đừng lo. Lần này là cơ hội con báo đáp hai người, Dung Vị cũng cần chỗ ở. Huống hồ, con có chuẩn bị, ở đây an ninh tốt, lại có bảo vệ, không khí lại tốt với mọi người để dưỡng bệnh.”
Hồ Cửu giải thích một hồi, anh vô cùng kiên nhẫn, vì anh biết họ là lo cho anh thật lòng nhất.
“Vậy chúng ta đi vào thôi.”
Tuyết Ngụy nghe cũng hợp lý nên kéo tay chồng đi vào.
Nhưng khi nhìn căn biệt thự Bạch Nguyệt này, Hồ Cửu lại nhíu mày, quả thực phong thủy hai căn biệt thự anh mua là vô tình hay cố ý lại có bài bố trận pháp trấn tà, trấn điềm xấu.
Lấy linh khí từ trời đất cùng may mắn của những biệt thự xung quanh, nhưng hai căn biệt thự này lại không ai mua cả.
Có vẻ chủ nhân tạo ra nó lại có ý định sâu xa hơn, thú vị hơn rồi đây.
Chương 17: Lục gia tính kế
Hồ Cửu thu xếp cho vợ chồng Dung Vị thì quay về lại căn biệt thự Nhật Hạ, Lục Chỉ đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn Lục Thạc chờ anh.
Nhìn cảnh Lục Thạc ngồi chờ anh mà ngủ thiếp trên sô pha, lòng Hồ Cửu hơi trùng lại một chút, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn gương mắt nhỏ bé trắng nõn, mày nhíu chặt.
Ngay cả khi ngủ Lục Thạc cũng không được thoải mái dù chỉ một chút, Hồ Cửu cảm thấy tự trách.
“Do anh mà em khổ nhiều rồi.”
Nói rồi Hồ Cửu dưa tay vén tóc của Lục Thạc lên, lúc này cô giật mình mở mắt, cả người ngồi bật dậy.
“Anh…anh về rồi.”
Lục Thạc lúng túng hỏi Hồ Cửu.
“Ừ anh về rồi.”
“Anh sắp xếp người…người giúp đỡ anh về căn biệt thự bên kia?”
Lục Thạc hơi ngần ngại nhưng cũng muốn hỏi rõ, đây là điều mà trong lòng cô trăn trở nhất. Dù cô biết Hồ Cửu làm những chuyện hôm nay là đã quá đối tốt với cô, nhưng nghĩ đến một cô gái nào đó ở trong căn nhà bên kia lòng cô lại khó chịu.
“Ừm.”
Nhìn Lục Thạc, Hồ Cửu cho rằng cô là đang quan tâm mình nên trả lời nhìn cô.
“Vậy…nhiều năm qua, anh thế nào? Một chút thông tin cũng không có.”
Nghe Hồ Cửu trả lời hời hợt, cô càng khó chịu, hỏi sang chuyện khác, nhưng có lẽ lòng cô quá chua xót nên giọng điệu hỏi anh như chất vấn hơn là quan tâm. Hồ Cửu thở dài, cảm thấy Lục Thạc trách anh cũng đúng, bỏ đi nhiều năm một mình cô chịu khổ, có trách móc cũng là bình thường.
“Nhiều năm qua anh lang thang khắp nơi, tình cờ gặp được một cụ già, ông ta giúp anh làm ăn. Cũng tình cờ quen biết cứu được Thiết Soái chiến thần, từ đó được giúp đỡ. Xem như có chút tích lũy.”
Anh không muốn cô vì thân phận của anh mà ái ngại hay tự ti, càng không muốn một đám hổ đói kia nắm được chuyện này mà đòi hỏi từ Lục Thạc.
Hồ Cửu muốn để cho Lục Thạc thật sự mạnh mẽ hơn, tự tin hơn để sánh vai với anh. Bản thân Hồ Cửu không muốn vì thân phận mà nảy sinh phiền phức cùng khoảng cách.
“Vậy…những thứ này đều do được đền ơn?”
Lòng Lục Thạc lại vô cùng thất vọng, cô vẫn hy vọng chồng mình sẽ có thành tựu chứ không phải chỉ là nhờ hơi người khác. Vậy thì vô dụng cùng phế vật có khác gì?
Lục Thạc thở dại, quay đi nơi khác, cảm thấy mình thật bất hạnh, một đời xem như hủy. Dù sao hiện tại ngoài dựa vào Hồ Cửu thì cô cũng chẳng còn cách khác, về Lục gia chỉ có vào con đường bán thân cho lợi ích Lục gia.
“Thôi xem như cũng là may mắn.”
Câu an ủi này Lục Thạc muốn nói cho Hồ Cửu, nhưng thật ra là cô đang nói cho bản thân mình.
Đúng vậy! Có thể thoát khỏi sự lợi dụng của Lục gia là may mắn rồi.
“Em đừng lo, sau này có anh bảo vệ em.”
“Có thể sao?”
Nghe Hồ Cửu khẳng định sẽ bảo vệ mình, Lục Thạc hơi hoài nghi. Bản thân anh còn phải sống nhờ sự báo ân của người khác, có thể bảo vệ cô sao?
Điều này cô có chút không dám tin.
“Tin anh được không?”
Hồ Cửu nắm tay Lục Thạc, muốn cô yên tâm về anh hơn.
“Thôi, cứ bước nào đi bước đó.”
Lục Thạc rút tay bỏ lên phòng, tâm trạng vô cùng ngổn ngang, cô rất mâu thuẫn, cô muốn mặc kệ anh, nhưng hiện tại cô cũng không thể.
Trong lòng Lục Thạc có chút ích kỷ, nhưng không hiểu sao cô luyến tiếc không hề muốn chấm dứt với Hồ Cửu.
Thấy Lục Thạc khuất bóng ở hành lang cầu thang, Hồ Cửu thở dài bất lực, Chiến thần có thể làm mọi thứ như anh lại không thể làm người phụ nữ của mình yên tâm.
“Đành cố gắng từng bước vậy.”
Câu này Hồ Cửu tự nói với bản thân.
Chợt anh nhớ ra điều gì đó, gọi Hữu Thủ.
“Cậu xem ở thành phố Gia, tập đoàn có môi trường sinh thái gần giống Lục thị, nhưng phải lớn nhất, có thể đè bẹp mọi gia tộc ở đây. Mua đứt nó đi.”
“Vâng.”
“Khoan đã, đứng tên cậu là tốt nhất. Sau đó kín đáo mời Lục Thạc đến quản lý. Hiểu ý tôi chứ?”
Hữu Thủ nghe vậy chợt hiểu ra.
“Tôi đã hiểu thưa ngài.”
Ngay sáng hôm sau, một tin tức oanh tạc toàn thành phố Gia,
Tập đoàn lớn nhất nhì thành phố là Sunny đã bị một ông chủ không rõ danh tính mua lại, mọi hạng mục hợp tác với Lục thị cùng Phúc thị đều bị hủy bỏ hoàn toàn.
Chưa kể tập đoàn Sunny còn nhận về vô số hạng mục lớn, đều được chính phủ thông qua tạo điều kiện đến mức tối đa, nhiều tập đoàn lớn còn muốn hợp tác với Sunny.
Có thể nói ông chủ mới này có mối quan hệ cùng thân phận sâu không lường được, giờ đây các tập đoàn lớn đều ồ ạt đặt quan hệ với Sunny mong được chiếu cố.
Tại Lục gia,
“Chết tiệt, sao lại có chuyện này. Dự án với Sunny do ai chủ trì? Sao lại có chuyện bị hủy hợp tác?”
Lục Quân vứt đống giấy tờ lên bàn, tức giận hét lên. Mặt ông ta tối sầm, sau khi Sunny từ chối hợp tác, nhiều đối tác cũng dần rút đi.
Nói ông ta không sốt ruột sao được chứ?
“Lục Hùng, nói cho ta biết, có chuyện gì?”
Hiện tại, Lục Hùng co rúm sợ hãi nhìn Lục Quân.
“Cha…mọi người đều đồn đoán chúng ta đắc tội với ai đó. Tập đoàn Sunny có quan hệ thấm sâu, e là…”
“Hay do chúng ta làm mất lòng Phúc thị”
Lục Hùng còn chưa nói hết Lục Bạch đã chen lời.
“Không đúng. Phúc thị cũng bị mất nhiều dự án từ Sunny.”
Dù thế nào thì tình trạng hiện tại của Lục thị quả thực rất phức tạp.
“Ai chủ trì dự án của Sunny?”
Lục Quân lần nữa hỏi lại.
“Dạ…là…Lục Thạc.”
Nhìn thấy Lục Quân đang tức giận, Lục Bạch lấy hết can đảm trả lời.
“Cái gì cũng là nó, chúng mày không làm gì à? Lục Thạc, Lục Thạc, toàn một lũ vô dụng.”
Bị Lục Quân mắng chửi, Lục Hùng cùng Lục Bạch chỉ biết cúi đầu nhìn nhau. Làm sao mà họ biết được Tập đoạn lớn như Sunny lại hủy hợp tác, hiện tại tiền đền bù hợp đồng bên Sunny đã chuyển đủ.
Lục thị của họ làm gì còn cớ để bắt bẻ, huấn hồ dự án của Sunny đều có giá trị hàng nghìn tỷ đô, lại ở những khu đất vàng, hoặc những lĩnh vực thịnh hành hiện nay.
Qua một đêm lại rộ lên quá nhiều tin đồn bất lợi, vốn dĩ là hủy hợp tác thành Lục thi có vấn đề nội bộ, nên mới bị Sunny rút hợp tác.
Chính Lục gia của bọn họ còn không rõ là có vấn đề gì? Đuổi Lục Thạc cùng Lục Chỉ ra khỏi nhà?
Không hề liên quan nha.
Chương 18: Lục Thạc tiếp quản Sunny
Lục Quân tức giận nhưng đuổi cũng đã đuổi, không thể yêu cầu Lục Thạc quay về được.
“Lục Bạch mau đi tìm hiểu nguyên nhân đi.”
Nghĩ một chút Lục Quân nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Lục Hùng đi với ta đến Tập đoàn Sunny.”
Mọi người trong Luc gia ai làm việc đó, nhanh chóng cứu vãn tình thế.
Lúc này Lục Chỉ cùng Lục Thạc mới vừa ăn sáng xong, cũng đã nghe thông tin kia, tuy nhiên Lục Chỉ đã không còn mấy quan tâm tới việc kinh doanh.
Lục Thạc thì cũng không có bao nhiêu phản ứng, điều cô quan tâm là bệnh tình của Lục Chỉ, cùng mâu thuẫn trong lòng từ tối qua.
Bỗng nhiên điện thoại cô reo lên.
“Tôi, Lục Thạc nghe.”
“Thật sao? Cái vị có nhầm lẫn không? Tôi còn chưa…”
“Vâng tôi sẽ đến.”
Lục Chỉ nhìn con gái vui vẻ hơn, tò mò hỏi.
“Có chuyện gì vậy con?”
“Là tập đoàn Sunny, họ mời con về làm Giám đốc chiến lược cho họ. Là Tập đoàn Sunny đó cha.”
Lục Thạc nắm tay Lục Chỉ, mừng tới mức sắp khóc, cô không hiểu tại sao họ lại có thể biết được cô. Trong giới kinh doanh này cô không quá nổi tiếng, nếu có chỉ là vì sắc đẹp.
Ở Lục thị, Lục Thạc tuy là cháu gái của Lục Quân những thực sự là đi lên từ thực lực, bỏ bao nhiêu công sức, bản thân cô có thực lực nhất nhưng vì bị những người chú kia tranh công, nên những thứ gọi là dự án lớn tuy là cô dành về cho Lục thị, nhưng đều dưới danh nghĩa người khác.
Hiện tại, cô có cơ hội thể hiện bản thân, nói cô không vui sao được? Lại là tập đoàn lớn như Sunny, chưa nói đến việc khác, chỉ riêng mức lương cùng đãi ngộ đã lên tới vài trăm triệu một tháng.
Làm gì có nơi nào phúc lợi tốt như thế chứ?
Nhưng Lục Thạc chợt nghĩ tới gì đó, quay sang Hồ Cửu hỏi.
“Là anh?”
Hồ Cửu nhìn Lục Thạc thản nhiên trả lời,
“Nếu em thực sự không có năng lực thì dù là ai cũng không thể làm gì được. Tập đoàn Sunny đó chẳng phải trước giờ chỉ tuyển người tài sao? Anh không liên quan chuyện này, nhưng tình nguyện hộ tống em đến đó nha.”
Dừng một chút, Hồ Cửu lại cười bí hiểm.
“Trong trường hợp họ không nhận em, anh có thể nhờ…”
“Không cần, anh đi theo cũng được, nhưng không cần nhờ vả người ta nữa.”
Hồ Cửu còn chưa nói hết câu, Lục Thạc đã gạt phăng. Bản thân cô là muốn được công nhận, thực sự không muốn phải dựa thế ai đó.
“Được.”
Sau một hồi chuẩn bị, Lục Thạc mặc một chiếc váy công sở màu trắng, vừa thanh lịch nhã nhặn, toát lên dáng vẻ thanh nhã. Đôi chân thon dài càng làm cho vóc dáng Lục Nhã đẹp hơn.
“Đi thôi.”
Hồ Cửu đưa tay muốn nắm tay cô. Nhưng Lục Thạc dường như không muốn, cô cứ thế đi thẳng đến xe, dù sao hiện tại chỉ có xe Hồ Cửu là dùng được.
“Anh…đến đó cứ ở dưới chờ tôi.”
Tuy có hơi khó chịu, Lục Thạc cũng không muốn cùng Hồ Cửu đi vào tập đoàn Sunny. Dù sao thì Hồ Cửu hiện tại thực sự không còn như lúc trước, bộ dạng ăn mặc rất tùy tiện, cô có chút ngại.
“Được, anh ở dưới chờ em.”
Hồ Cửu cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đó cũng là chuyện nên làm.
Nói rồi, Lục Thạc xuống xe tự tin đi vào cổng tập đoàn Sunny, phải nói Hữu Thủ làm việc rất tốt, khi Lục Thạc vừa bước vào đã có người tiếp đón cô tới phòng họp chính.
Lúc này chờ cho đến khi Lục Thạc trao đổi với CEO của tập đoàn Sunny, Hữu Thủ đi ra ngoài gặp Hồ Cửu.
“Mọi chuyện thế nào?’
Hồ Cửu ngắn gọn hỏi.
“Sắp xếp ổn thỏa rồi ạ. Nhưng quá trình thu mua, phát hiện một chuyện liên quan tới bạn ngài là Dung Vị.”
Nghe đến đây, Hồ Cửu nhíu mày nhìn qua Hữu Thủ.
“Lên xe, nói rõ hơn.”
Hữu Thủ nhanh chóng lên xe, Hồ Cửu đánh xe tới một nơi vắng hơn đối diện cổng Tập đoàn Sunny.
“Nói rõ đi.”
Vẻ mặt Hồ Cửu có chút khó coi.
“Thưa Thiết Soái, thật ra năm đó Dung Vị ngồi tù vì Mộc gia hãm hại, Mộc Thúy Lan kia cũng là người giúp sức không nhỏ. Mộc gia vốn là muốn Mộc Thúy Lan lấy Dung Vị để có thể bước chân vào ngành sáng chế trí tuệ nhân tạo. Nhưng…”
Hữu Thủ nói đến đây đã bị Dung Vị cướp lời.
“Nhưng Dung Vị yêu Mộc Thúy Lan, không muốn Mộc gia dấng thân vào con đường khó khăn này, vì chính phủ luôn giám sát mảng này. Chưa kể, trí tuệ nhân tạo nếu có vượt trội…sẽ bị đem ra làm thí nghiệm chiến tranh. Mộc gia cho rằng Dung Vị không chia sẻ nguồn thu nhập hấp dẫn kia, nên mới hại Dung Vị?’
Sau khi Hồ Cửu nghi hoặc nhìn Hữu Thủ, trong lòng có chút khó chịu. Mộc Thúy Lan kia chính là vị hôn thê của Dung Vị, mà hiện tại cô ta là người sống sung túc nhất.
“E là không chỉ một mình Mộc gia.”
Hữu Thủ thành thật trả lời.
“Đúng, Mộc gia chưa đủ khả năng đó.”
“Vậy ngài cho là…”
“Lục gia, Phúc gia…còn có cả người đứng đầu thành phố, Dương gia kia cũng cũng không thoát. Thật ra, tôi đều để tâm, tôi chỉ mong năm đó tôi cùng Dung Vị không kéo quá nhiều quan tâm như thế, xem ra, tôi thất vọng rồi.”
Hồ Cửu trong lòng hiểu rõ, những gia tộc kia, hay cả Dương Minh Thành cũng chỉ là cùng nhau hợp lực. Người thực sự đứng đằng sau xúi giục, tiếp tay e là địa vị còn cao hơn.
“Không sao. Lăn lộn bao năm, mục đích của tôi cũng chỉ có như thế, gia tộc lớn, chính trị gia thì sao? Tôi cho họ thấy cái gì là sợ hãi.”
Nụ cười Hồ Cửu trở nên đáng sợ.
Bỗng nhiên Hữu Thủ cau mày nhìn phía trước, kia còn không phải là Lục Quân cùng Lục Hùng sao?
Họ khí thế vào cổng Tập đoàn Sunny cơ đấy.
Nhìn theo ánh mắt Hữu Thủ, Hồ Cửu có càng cười ghê rợn hơn, có lẽ nên khai đao với Lục gia trước tiên nhỉ?
“Cậu vào đi, tôi nghĩ Lục Thạc cần thấy rõ bộ mặt của họ. Về sau dễ làm việc hơn.”
Nghe ra thâm ý của Hồ Cửu, Hữu Thủ nhanh chóng xuống xe, vào lại Tập đoàn Sunny để sắp xếp.
Chương 19: Đụng độ Lục gia
Trong sảnh chính tập đoàn Sunny,
Đoàn người Lục gia gồm Lục Quân cùng Lục Hùng khí thế đi vào, Lục Quân trước giờ thường cậy già lên mặt đã quen.
Trong cả Lục gia ai mà không nghe theo ông ta, chính vì thế bản thân ông ta đã quen cách cư xử được chào đón bợ đỡ thành thói.
Nhiều năm trước đứa cháu Lục Thạc lấy được một chàng trai được xem là tiềm năng trong giới thương nhân. Ông ta lại càng được phen vểnh mặt.
Nhưng cũng chính vì Hồ Cửu cùng Dung Vị bị hãm hại, mà ông ta cảm thấy xấu hổ. Cho rằng đứa cháu Lục Thạc bêu xấu cả dòng họ.
Mấy năm nay khởi sắc một chút, Lục Quân lại càng lên mặt với đời, rõ ràng là ông ta chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
“Cho tôi gặp chủ quản của Sunny.”
Lục Quân nói bằng giọng ra lệnh với cô nhân viên lễ tân đang trực quầy.
“Thừa ngài, ngài có hẹn trước không ạ?”
“Hẹn trước? Tôi Lục Quân chủ Lục thị đích thân đến cũng cần hẹn trước sao?”
Nghe câu hỏi kia của cô nhân viên, Lục Quân lại càng nhíu mày sâu hơn, tỏ thái độ bề trên.
“Thưa ngài, dù là ai cũng phải hẹn trước. Đây là quy định.”
Cô nhân viên vẫn lịch sự đáp lại.
“Cha hay chúng ta cứ hẹn lịch. Như này cũng đúng quy trình…”
“Đồ vô dụng. Ta đã đến tận đây, nói gặp là phải gặp.”
Lục Quân quát vào mặt Lục Hùng. Nếu ông ta không thể gặp chủ quản của Sunny, thì chuyện bị lễ tân đuổi đi lại càng bị người ta cười cho thối mũi.
Ông ta xem như đây là cách để thị uy, dù sao nếu như Tập đoàn Sunny hủy đi mọi hợp tác họ sẽ đền bù khoảng tiền lớn, ông ta không tin không ai mà không vì tiền.
“Cô, gọi chủ quản, báo có Lục Quân đích thân đến. Tự động họ sẽ biết cần làm gì.”
Cô nhân viên lễ tân thấy Lục Quân uy hiếp người như vậy, trong lòng cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi đến quản lý.
Thật ra, nếu là chủ nhân trước thì chỉ cần chủ một tập đoàn đến thì có thể sắp xếp cuộc gặp ngay. Nhưng hiện tại vị chủ quản mới này đã ra lệnh, chỉ cần là Kiều thị hay Phúc thị, đều chặn ngoài cửa chờ chỉ thị.
Cô nhân viên lễ tân cũng hết cách nha.
“Thưa ngài, mời ngài đến ghế chờ ở sảnh chính, chủ quản sau khi xong việc sẽ trả lời.”
“Cài gì? Trả lời? Không phải là gặp? Các người đang coi thường chúng tôi đấy à?”
Lục Hùng cảm thấy cha mình có chút đường đột, dù sao tập đoàn lớn của họ cũng đổi chủ, không thể nói gặp là gặp. Huống hồ, quả thật bọn họ không hề có hẹn, không thể bắt lỗi.
Nhưng nghe thấy lễ tân nói chỉ là trả lời, không phải là chịu gặp mặt thì cũng thấy chủ quản mới này quá tự cao rồi.
Số tiền đền hợp đồng không phải nhỏ.
Lục Hùng lúc này cũng lên tiếng, ông ta cũng không muốn cha mình gây ồn ào, dù sao đây cũng là nơi người ta làm việc.
“Cô có thể yêu cầu chủ quản của cô xem xét lại không. Chúng tôi thực sự có việc gấp cần trao đổi.”
“Mong các vị thông cảm, chủ quản đang có việc bận, đành phải chờ ạ.”
Cô lễ tân vẫn lịch sự đáp.
“Chết tiệt. Không ngờ một tập đoàn lớn như Sunny lại có đạo đãi khách như vậy. Các người ngang nhiên chấm dứt hợp đồng, giờ lại không tiếp khách. Vậy còn muốn kiếm tiền không hả, các người có biết nếu phá vỡ hợp đồng này các người tổn thất không hả.”
Lục Quân cố ý nói to nhất có thể, muốn tất cả mọi người ở đây chú ý. Vì nếu là mất đi lợi ích thì vị chủ quản kia không thể không để tâm.
Mà lúc này vừa lúc Lục Thạc đang cười nói cùng chủ quản Sunny, Hào Danh Đạt, Hào tổng đang đi ra.
“Cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi. Mong sau này được Hào tổng giúp đỡ.”
“Lục tiểu thư quá lời. Tập đoàn Sunny được cô tiếp quản quả thật là vinh dự. Sau này Sunny xem như trông cậy vào cô.”
Hào Danh Đạt khách khí mấy phần với Lục Thạc. Ông chủ mới đã dặn dò, dù là gì thì sau này phải nâng đỡ Lục Thạc, sau khi nói chuyện Hào Danh Đạt cũng thấy Lục Thạc là người có năng lực, không tới mức là cô gái không não.
Chưa kể, ông chủ còn cho anh ta nhiều lợi ích và quản lý một tập đoàn khác trực thuộc, tính ra thì có cơ hội hơn ở Sunny này. Hòa Danh Đạt không ngại thời gian này nâng đỡ Lục Thạc. Dù sao cũng là đôi bên có lợi.
“Hào tổng, anh đây rồi.”
Lục Quân nhíu mày nhìn Hào Danh Đạt đang đi ra, ông ta đứng giữa đường chễm chệ, cứ như bản thân là điều gì đó to lớn quan trọng.
“Vị này…”
Hào Danh Đạt bị chặn đường có chút khó chịu, nhất thời không nhận ra người trước mặt mình.
Nhân viên lễ tân nhanh nhảu đáp.
“Thưa Hào tổng, đâu là Lục tổng của Lục thị, ngài ấy đến để gặp anh. Nhưng lúc nay…”
Hào Danh Đạt nghĩ một chút cũng hiểu được Lục Quân đến vì chuyện gì, trong một đêm chấm dứt hợp tác với Lục gia, ông ta không sốt ruột đến đây mới lạ.
Nhưng đến đây với thái độ này có vẻ là quá coi thường anh ta rồi, nói gì thì nói Hào Danh Đạt cũng là người lăn lộn trong nghề bao năm nay, không thể lấy uy danh kia ra dọa thì có thể làm anh ta sợ được.
Huống hồ, chả ai đi cầu cạnh mà vênh mặt thế kia cả.
“Lục tổng vui lòng đợi, tôi còn bận tiếp khách, xong việc sẽ tiếp ông.”
Hào Danh Đạt lạnh lùng nhìn Lục Quân.
Chương 20: Là mồi lại cứ tưởng là sói
Lục Quân cảm thấy bản thân mình lăn lộn không ít, dù gì Hào tổng này cũng còn trẻ, nên phải biết kính người trên như ông.
“Hào tổng, tôi muốn bàn với anh vấn đề các dự án mới bị dừng hợp tác.”
Nhìn bộ dạng của Lục Quân có lẽ là không hề có ý định nhượng bộ. Hào Danh Đạt cũng không còn vẻ khách khí.
“Lục tiểu thư, ngày mai cô có thể tới nhận việc ngay, còn nhiều việc cần cô xử lý.”
“Cảm ơn Hào tổng, tôi sẽ đúng giờ.”
Thật ra Lục Thạc đã thấy Lục Quân cùng Lục Hùng, nhưng trong cuộc trao đổi cô đã thỏa thuận điều kiện với Hào tổng là mọi việc liên quan dự, chất lượng, kinh doanh…cô đều có thể can thiệp.
Chỉ riêng việc hợp tác với Kiều gia cùng Phúc gia, cô không được tự ý quyết định. Dù sao với một tập đoàn lớn như Sunny tránh liên kết người nhà trục lợi là điều dễ hiểu thôi, cô cũng không ý kiến.
Huống hồ, Lục gia có người nào mà không muốn đưa cô vào chỗ bất nhân, cô cũng không thể nói gì hơn.
“Lục Thạc?”
Lục Hùng là người nhận ra Lục Thạc đầu tiên.
“Sao cháu lại ở đây?”
“Phó giám đốc của Sunny ở tại Sunny thì có gì lạ?”
Hào Danh Đạt cũng nhận chỉ thị không được để Lục Thạc bị Lục gia lợi dụng, càng không để cho người nào làm gì Lục Thạc.
Anh ta đành nhận nhiệm vụ này, dù sao quả thực tin tức về chuyện Lục gia chèn ép cha con Lục Thạc cũng đầy trên các diễn đàn, anh ta cũng có chút thương cảm cho Lục Thạc và bài xích đám người Lục gia này.
“Chẳng phải các vị muốn bàn về việc hủy dự án, cũng vừa lúc. Mời vào phòng họp.”
Dừng một chút, Hào Danh Đạt quay về phái Lục Thạc.
“Dù sao cô cũng sắp phụ trách các dự án liên quan, cô cũng nên tham gia một chút.”
“Tôi…”
Lục Thạc bất ngờ, không biết phải phản ứng thế nào.
Dù không thích cách hành xử của người Lục gia nhưng thật sự cô cũng không muốn gây khó dễ họ.
“Cũng được.”
Nhưng Lục Thạc càng không thể từ chối đành chấp thuận quay lại phòng họp khi nãy.
Từ xa Hữu Thủ đã thấy hết mọi chuyện, anh ta nhanh chóng phân phó cho người đưa tin với Hào Danh Đạt, tuyệt đối không được hợp tác với Lục gia, thậm chí còn phải cho Lục gia chặt đứt tơ tưởng với việc lợi dụng Lục Thạc.
Xong việc anh nhếch miệng cười.
“Những ai dám bất kính với Phu nhân chiến thần, đừng mong yên ổn.”
Hữu Thủ cười khà khà rồi bỏ đi, mặc kệ đám người kia, dù sao anh ta đã giao phó Hào Danh Đạt, tên kia cũng là kẻ cáo già. Không sợ bị thiệt.
Trong phòng họp của Sunny.
“Các vị muốn bàn về vấn đề gì? Chẳng phải Sunny chúng tôi đã thông báo cụ thể là sẽ dừng hợp tác ở tất cả các hạng mục, các dự án liên quan sao? Thông báo còn chưa rõ?”
Hào Danh Đạt nhanh chóng vào vấn đề, không dài dòng, cũng không cho bọn người Lục thị có cơ hội lên mặt.
“Hào tổng, thiệt hại hợp đồng thì tính sao hả?’
Lục Quân vứt sấp hợp đồng lên bàn, tỏ vẻ uy hiếp.
“Đây là một khoản tiền lớn, hợp đồng nào mà Sunny không phải đến hơn năm tỷ chứ? Hào tổng đây là vứt tiền sao? Hay định không bồi thường?”
Đến giờ phút này Lục Quân vẫn tự tin việc Tập đoàn Sunny hủy hợp đồng thì tổn thất này không chỉ mình Lục thị phải gánh, mà cả Sunny thiệt hại không nhỏ.
Huống hồ ông nghe nói, Phúc thị cũng bị trường hợp tương tự, nhưng Phúc thị còn có thế lực xã hội đen chống lưng, còn Lục thị ông thì không.
“Chúng tôi sẽ đền đủ số tiền theo thỏa thuận hợp đồng. Số tiền này sau khi bộ phận pháp lý xem xét sẽ thanh toán đầy đủ chi phí liên quan tới vấn đề này.”
“Cậu…”
Lục Quân tức giận, không ngờ Sunny lại thẳng thắn đền bù.
“Số tiền này sẽ đủ không thiếu một đồng, Lục thị các vị còn gì để bàn không?”
“Tổn thất dự án kia…Hào tổng không thấy quá đáng tiếc?”
“Thì sao? Sao với dự án sắp tới thì không đáng là gì cả.”
Hào Danh Đạt chính thức tạt gáo nước lạnh vào mặt Lục Quân.
“Lục Thạc, cháu chẳng phải là Phó Tổng giám đốc của Sunny sao? Cháu sao lại không nói đỡ cho chúng ta chứ?”
Lục Hùng nhanh chóng tìm được thời cơ, quay về phía Lục Thạc, muốn gây sức ép để Lục Thạc đứng về phía mình.
“Dù là Phó tổng nhưng cháu không có quyền quyết sách mọi chuyện liên quan Lục thị.”
Phía này Lục Thạc thành thật trả lời.
“Còn về việc đền bù hợp đồng thì cháu thấy Sunny cũng chịu đền bù đầy đủ, số tiền không phải nhỏ.”
“Nhưng tổn thất dự án rất lớn, mày mới đi ra khỏi nhà đã phản rồi. Mày quên mất Lục gia mới là chỗ dựa cho mày rồi.”
Lục Quân cắt ngang, lên mặt quát mắng cứ như đây là Lục gia chứ không phải phòng họp của Sunny.
“Lục tổng, ông quên rồi. Là ông đuổi cháu đi, là các người chối bỏ cháu, như thế nào giờ lại là chỗ dựa?”
“Vả lại, Sunny không cho cháu quyết sách những vấn đề liên quan đến Lục thị cũng là quy định, thứ lỗi cháu không giúp được.”
Cô không muốn phải nghe điệp khúc là Lục gia bao nhiêu tốt, bao nhiêu tình nghĩa với vô cùng cha cô. Những thứ đó là thật sao?
Tuy cứng miệng là vậy, nhưng lòng cô vô cùng chua xót.
Bình luận facebook