Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1759
Quả nhiên là Hi Tử sao? Mười ngàn năm trước đã chuẩn bị kế hoạch này ư? Mà lão giả đứng cách đó không xa chính là Từ Bi Đạo Quân. Khí thế lúc này rất mạnh, không kém gì Long Ảnh, Không Dạ.
Quyển sách kia chẳng lẽ cùng Trụ thư của hắn cùng gọi chung là Hoàn vũ sáng thế lục ư? Thạch bị các ngươi tính kế lúc trước trong mộ Hạng vương, chẳng lẽ là vị Từ Bi Đạo Quân này sao?
Trong chớp mắt, Tông Thủ giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt vô cùng ngoạn mục. Là ảo cảnh hư nghĩ! Hắn cảm giác được có chút giống với khí cơ ảo cảnh hư nghĩ thịnh hàng mười ngàn năm sau ở Vân Giới!
Không sai! Nói như thế thì không gian hư ảo khổng lồ mười ngàn năm sau kỳ thật là dựa vào kiện thần bảo “vũ thư” này ư? Làm cội nguồn? Vậy thì Từ Bi Đạo Quân của các ngươi ở trong đó lại sắm vai gì vậy?
Giờ phút này, cho dù là trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, hắn chỉ có thể mạnh mẽ áp chế mà thôi.
Hắn bây giờ càng muốn biết, người nọ rốt cuộc đang ở đâu?
Tông Thủ nhìn theo ánh mắt của Từ Bi Đạo Quân, sau đó thất trong hư không vô tận kí, không biết khi nào thì nhiều ra một điểm đen. Điểm đen giống như ở trong giới vực, lại như ở ngoài giới vực, khó có thể nắm lấy.
Tiếp theo một giây, sau một phần triệu thời gian, một bóng người từ trong hồn hải của hắn đi ra.
Đúng là Tú Quan, tay nâng một tòa tháp vàng, vẻ mặt ngưng lãnh bình thản, lại ẩn giấu vẻ sắc bén khó có thể tưởng tượng ra.
- Tám ngàn năm đau khổ chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được ngày các hạ hiện thân!
Hắc quang kia phát ra một trận chấn động, một luồng hồn lực dao động, lập tức tản ra. Hiệp Hiên và Lục Vô Bệnh không thể thừa nhận, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Tú Quan cũng cười lạnh lùng, tựa hồ có thể từ trong hồn niệm này cảm ứng được một ít tin tức, ngưng trọng nói:
- Tú Quan sở dĩ rời đi, là vì hai năm trước Từ Bi đạo huynh khuyên ta nên rời xa Vân Giới, để dụ các hạ hiện thân. Cho nên từ đầu đến cuối, đối với tất cả những biến hóa của Vân Giới, Tú Quan cũng không bỏ qua sơ hở nào. Tất cả đều theo ván cờ mà sư huynh bày ra, mười ngàn năm trước, sư huynh đến cùng vẫn không phải thua toàn bộ.
Trong lòng Tông Thủ bỗng ngộ đạo, tình thế khi đó vẫn chưa ổn định thì Tú Quan đã vội vàng rời đi. Thì ra không phải là tìm phong ấn tàn hồn của Hi Tử, mà là khiến vị này thả lỏng cảnh giác.
Mười hai người đồng trấn quốc vẫn như cũ yên lặng không nhúc nhích. Nhưng thần quyết thác loạn kia vẫn không ngừng điều chỉnh, áp chế pháp tắc lại cao hơn là lúc Tông Thủ tự mình khống chế. Ngay cả tấm thần phù trật tự ở phía đài Trảm giới kia cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Trong lòng Tông Thủ đang kinh dị hổ thẹn, thì bỗng nghe Tú Quan nói:
- Sư điệt Tông Thủ, không biết có thể mượn Tăng huyền trì pháp dực dùng một chút không?
- Tông Thủ sư điệt, chẳng biết có thể mượn Huyền Trì pháp dực dùng một chút không?
Tông Thủ nghe vậy không chút do dự, liền dùng Thời Không chi pháp, gấp xếp không gian đưa Huyền Trì pháp dực ra. Vật này vô cùng quan trọng, hắn không dám để dời khỏi tay, cũng không dám có chút khinh thường sơ ý. Nhưng điểm đen ở xa kia đột nhiên bành trướng, như muốn làm gì. Từ Bi đạo quân ở xa đã sớm có phòng bị, tự tiếu phi tiếu cầm chặt “Vũ thư”, lắc lắc vài cái liền khiến điểm đen kia dừng lại. Tú Quan nhãn thần ngưng lãnh, trịnh trọng đỡ lấy Huyền Trì pháp dực vào trong tay. Chỉ trong một khoảnh khắc, món thần bảo này liền biến mất. Nhưng ở sau lưng y có một đôi cánh chim mọc ra. Chỉ trong nháy mắt Tông Thủ có thể cảm nhận được nhân vật số một Vân giới này, khí cơ đã biến hóa, mơ hồ rất khác lúc trước, nhưng khác ở điểm nào cũng không thể nói rõ. Chỉ cảm thấy bóng lưng kia lúc này vĩ ngạn dị thường, phảng phất như là từ rất xa xưa rồi đã tồn tại như vậy, mà tù nay về sau cũng sẽ tiếp tục tồn tại vĩnh hằng. Cho dù là hàng tỉ năm sau, thế giới này diệt vong, đó chẳng phải là đặt nửa bước chân vào Chân cảnh sao? Tông Thủ trong lòng thầm nghĩ, dựa vào thực lực Chí cảnh của Tú Quan, lại thêm đôi cánh thần này, đã rút ngắn rất nhiều khoảng cách đến Thực cảnh rồi. Tú Quan nhàn nhạt nói:
- Vạn năm trù tính, ta và Từ Bi đạo huynh vốn cũng chỉ muốn đả thương các ngươi. Ngờ đâu cơ duyên xảo hợp, đôi Huyền Trì pháp dực này lại rơi vào tay sư điệt ta, Không thể không nói là ý trời muốn các ngươi chết ở đây. Tuân Tử đạo huynh khi ấy diệt thân vì nghĩa, cuối cùng chết không hề lãng phí.
Tông Thủ thiêu mi, Huyền Trì pháp dực và Tuân Tử sao lại có quan hệ? Nhưng khi nhẩm tính thời gian liền tỉnh ngộ. Năm ấy thời điểm Tuân Tử mất tích chẳng phải là không lâu sau khi Lữ Vô Song chết trận. Một bảo vật Chí cảnh như Huyền Trì pháp dực, lúc ấy y đâu thể bỏ qua, trơ mắt để nó rơi vào tay người khác? Nhất định phải là người cùng đẳng cấp với Tuân Tử mới có thể khiến bảo vật như vậy lưu lạc ra bên ngoài, mới dẫn đến người này không đạt được mà Tuân Tử thì mất mạng. Không chỉ là việc y đang âm thầm tra xét chân tướng cái chết của Hi Tử, chỉ sợ có nhiều việc cũng từ đôi cánh thần này mà ra.
- Có lẽ các hạ cũng đã phát giác ra vài sự bày bố của hai người chúng ta. Vốn tưởng rằng trong trận chiến Hoàng Kinh Thành, ngươi đã ra tay rồi. Lại không ngờ đến các hạ mười phần nhẫn nại, ẩn nhẫn đến nay.
Tông Thủ đang nghe đến nhập thần thì trong lòng lại có cảm giác liền quay đầu lại. Chỉ thấy ở xa đến vạn trượng có một thân ảnh không biết từ bao giờ đã xuất hiện ỏ đó. Chính là một người do hồn niệm hóa thân, hình dáng tướng mạo của bộ tộc Dạ Ma, ngũ quan giống hệt Vô Cực đêm ấy, chau mày, tràn ngập ý buồn. Con ngươi âm lãnh nhìn chằm chằm vàoTông Thủ quan sát. Tông Thủ khẽ động, chợt thấy trong lòng cũng khẽ rung lên.
- Có phải Huyền Dạ Thánh Tôn ngay trước mặt không?
Nghe đồn Dạ Vô Cực chính là cháu ruột của Huyền Dạ Thánh Tôn của Dạ Ma Tộc. Chỉ là người này hiện giờ phải ở cách đây ba trăm thế giới chống đỡ cuộc xâm lăng của Tu La tộc mới phải. Nguyên thần hóa thân ra cách mấy trăm thế giới không phải là việc khó, nhưng hai vị Tổ vương của Tu La tộc kia lại phải dùng phân thân thay thế cho bản thân mình? Đã thấy Huyền Dạ nhếch nhếch khóe môi, sau đó hơi thở dài nói:
- Chính là lão phu!
Tông Thủ thấy thế bật cười, dường như đã đoán được rốt cuộc vì sao người này lại hiện thân, lại như cũ giả bộ khó hiểu:
- Huyền Dạ Thánh Tôn tu vi trác tuyệt, trong tình trạng này còn có thể phân hóa thần niệm nhìn đến tận đây. Chỉ là không biết thánh tôn hiện thân lúc này là vì chuyện gì?
- Bệ hạ đương nhiên biết rõ nguyên nhân. Lão phu vì Đàm Hợp mà đến.
Huyền Dạ Thánh Tôn hơi cụp mi mắt xuống:
- Hiện nay hai bên chúng ta đều đã không còn ý gây chiến, đã như vậy sao không nắm tay giảng hòa?
Đại Kiền và Thương Sinh Đạo lúc này cố nhiên là muốn ứng chiến với vị cao thủ vô danh đã đặt nửa chân vào Chân cảnh. Dạ Ma tộc tình cảnh cũng nguy ngập như trứng chồng lên nhau, không muốn càng sâu cuốn vào.
Quyển sách kia chẳng lẽ cùng Trụ thư của hắn cùng gọi chung là Hoàn vũ sáng thế lục ư? Thạch bị các ngươi tính kế lúc trước trong mộ Hạng vương, chẳng lẽ là vị Từ Bi Đạo Quân này sao?
Trong chớp mắt, Tông Thủ giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt vô cùng ngoạn mục. Là ảo cảnh hư nghĩ! Hắn cảm giác được có chút giống với khí cơ ảo cảnh hư nghĩ thịnh hàng mười ngàn năm sau ở Vân Giới!
Không sai! Nói như thế thì không gian hư ảo khổng lồ mười ngàn năm sau kỳ thật là dựa vào kiện thần bảo “vũ thư” này ư? Làm cội nguồn? Vậy thì Từ Bi Đạo Quân của các ngươi ở trong đó lại sắm vai gì vậy?
Giờ phút này, cho dù là trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, hắn chỉ có thể mạnh mẽ áp chế mà thôi.
Hắn bây giờ càng muốn biết, người nọ rốt cuộc đang ở đâu?
Tông Thủ nhìn theo ánh mắt của Từ Bi Đạo Quân, sau đó thất trong hư không vô tận kí, không biết khi nào thì nhiều ra một điểm đen. Điểm đen giống như ở trong giới vực, lại như ở ngoài giới vực, khó có thể nắm lấy.
Tiếp theo một giây, sau một phần triệu thời gian, một bóng người từ trong hồn hải của hắn đi ra.
Đúng là Tú Quan, tay nâng một tòa tháp vàng, vẻ mặt ngưng lãnh bình thản, lại ẩn giấu vẻ sắc bén khó có thể tưởng tượng ra.
- Tám ngàn năm đau khổ chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được ngày các hạ hiện thân!
Hắc quang kia phát ra một trận chấn động, một luồng hồn lực dao động, lập tức tản ra. Hiệp Hiên và Lục Vô Bệnh không thể thừa nhận, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Tú Quan cũng cười lạnh lùng, tựa hồ có thể từ trong hồn niệm này cảm ứng được một ít tin tức, ngưng trọng nói:
- Tú Quan sở dĩ rời đi, là vì hai năm trước Từ Bi đạo huynh khuyên ta nên rời xa Vân Giới, để dụ các hạ hiện thân. Cho nên từ đầu đến cuối, đối với tất cả những biến hóa của Vân Giới, Tú Quan cũng không bỏ qua sơ hở nào. Tất cả đều theo ván cờ mà sư huynh bày ra, mười ngàn năm trước, sư huynh đến cùng vẫn không phải thua toàn bộ.
Trong lòng Tông Thủ bỗng ngộ đạo, tình thế khi đó vẫn chưa ổn định thì Tú Quan đã vội vàng rời đi. Thì ra không phải là tìm phong ấn tàn hồn của Hi Tử, mà là khiến vị này thả lỏng cảnh giác.
Mười hai người đồng trấn quốc vẫn như cũ yên lặng không nhúc nhích. Nhưng thần quyết thác loạn kia vẫn không ngừng điều chỉnh, áp chế pháp tắc lại cao hơn là lúc Tông Thủ tự mình khống chế. Ngay cả tấm thần phù trật tự ở phía đài Trảm giới kia cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Trong lòng Tông Thủ đang kinh dị hổ thẹn, thì bỗng nghe Tú Quan nói:
- Sư điệt Tông Thủ, không biết có thể mượn Tăng huyền trì pháp dực dùng một chút không?
- Tông Thủ sư điệt, chẳng biết có thể mượn Huyền Trì pháp dực dùng một chút không?
Tông Thủ nghe vậy không chút do dự, liền dùng Thời Không chi pháp, gấp xếp không gian đưa Huyền Trì pháp dực ra. Vật này vô cùng quan trọng, hắn không dám để dời khỏi tay, cũng không dám có chút khinh thường sơ ý. Nhưng điểm đen ở xa kia đột nhiên bành trướng, như muốn làm gì. Từ Bi đạo quân ở xa đã sớm có phòng bị, tự tiếu phi tiếu cầm chặt “Vũ thư”, lắc lắc vài cái liền khiến điểm đen kia dừng lại. Tú Quan nhãn thần ngưng lãnh, trịnh trọng đỡ lấy Huyền Trì pháp dực vào trong tay. Chỉ trong một khoảnh khắc, món thần bảo này liền biến mất. Nhưng ở sau lưng y có một đôi cánh chim mọc ra. Chỉ trong nháy mắt Tông Thủ có thể cảm nhận được nhân vật số một Vân giới này, khí cơ đã biến hóa, mơ hồ rất khác lúc trước, nhưng khác ở điểm nào cũng không thể nói rõ. Chỉ cảm thấy bóng lưng kia lúc này vĩ ngạn dị thường, phảng phất như là từ rất xa xưa rồi đã tồn tại như vậy, mà tù nay về sau cũng sẽ tiếp tục tồn tại vĩnh hằng. Cho dù là hàng tỉ năm sau, thế giới này diệt vong, đó chẳng phải là đặt nửa bước chân vào Chân cảnh sao? Tông Thủ trong lòng thầm nghĩ, dựa vào thực lực Chí cảnh của Tú Quan, lại thêm đôi cánh thần này, đã rút ngắn rất nhiều khoảng cách đến Thực cảnh rồi. Tú Quan nhàn nhạt nói:
- Vạn năm trù tính, ta và Từ Bi đạo huynh vốn cũng chỉ muốn đả thương các ngươi. Ngờ đâu cơ duyên xảo hợp, đôi Huyền Trì pháp dực này lại rơi vào tay sư điệt ta, Không thể không nói là ý trời muốn các ngươi chết ở đây. Tuân Tử đạo huynh khi ấy diệt thân vì nghĩa, cuối cùng chết không hề lãng phí.
Tông Thủ thiêu mi, Huyền Trì pháp dực và Tuân Tử sao lại có quan hệ? Nhưng khi nhẩm tính thời gian liền tỉnh ngộ. Năm ấy thời điểm Tuân Tử mất tích chẳng phải là không lâu sau khi Lữ Vô Song chết trận. Một bảo vật Chí cảnh như Huyền Trì pháp dực, lúc ấy y đâu thể bỏ qua, trơ mắt để nó rơi vào tay người khác? Nhất định phải là người cùng đẳng cấp với Tuân Tử mới có thể khiến bảo vật như vậy lưu lạc ra bên ngoài, mới dẫn đến người này không đạt được mà Tuân Tử thì mất mạng. Không chỉ là việc y đang âm thầm tra xét chân tướng cái chết của Hi Tử, chỉ sợ có nhiều việc cũng từ đôi cánh thần này mà ra.
- Có lẽ các hạ cũng đã phát giác ra vài sự bày bố của hai người chúng ta. Vốn tưởng rằng trong trận chiến Hoàng Kinh Thành, ngươi đã ra tay rồi. Lại không ngờ đến các hạ mười phần nhẫn nại, ẩn nhẫn đến nay.
Tông Thủ đang nghe đến nhập thần thì trong lòng lại có cảm giác liền quay đầu lại. Chỉ thấy ở xa đến vạn trượng có một thân ảnh không biết từ bao giờ đã xuất hiện ỏ đó. Chính là một người do hồn niệm hóa thân, hình dáng tướng mạo của bộ tộc Dạ Ma, ngũ quan giống hệt Vô Cực đêm ấy, chau mày, tràn ngập ý buồn. Con ngươi âm lãnh nhìn chằm chằm vàoTông Thủ quan sát. Tông Thủ khẽ động, chợt thấy trong lòng cũng khẽ rung lên.
- Có phải Huyền Dạ Thánh Tôn ngay trước mặt không?
Nghe đồn Dạ Vô Cực chính là cháu ruột của Huyền Dạ Thánh Tôn của Dạ Ma Tộc. Chỉ là người này hiện giờ phải ở cách đây ba trăm thế giới chống đỡ cuộc xâm lăng của Tu La tộc mới phải. Nguyên thần hóa thân ra cách mấy trăm thế giới không phải là việc khó, nhưng hai vị Tổ vương của Tu La tộc kia lại phải dùng phân thân thay thế cho bản thân mình? Đã thấy Huyền Dạ nhếch nhếch khóe môi, sau đó hơi thở dài nói:
- Chính là lão phu!
Tông Thủ thấy thế bật cười, dường như đã đoán được rốt cuộc vì sao người này lại hiện thân, lại như cũ giả bộ khó hiểu:
- Huyền Dạ Thánh Tôn tu vi trác tuyệt, trong tình trạng này còn có thể phân hóa thần niệm nhìn đến tận đây. Chỉ là không biết thánh tôn hiện thân lúc này là vì chuyện gì?
- Bệ hạ đương nhiên biết rõ nguyên nhân. Lão phu vì Đàm Hợp mà đến.
Huyền Dạ Thánh Tôn hơi cụp mi mắt xuống:
- Hiện nay hai bên chúng ta đều đã không còn ý gây chiến, đã như vậy sao không nắm tay giảng hòa?
Đại Kiền và Thương Sinh Đạo lúc này cố nhiên là muốn ứng chiến với vị cao thủ vô danh đã đặt nửa chân vào Chân cảnh. Dạ Ma tộc tình cảnh cũng nguy ngập như trứng chồng lên nhau, không muốn càng sâu cuốn vào.
Bình luận facebook