Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1743
Lúc này Tông Thủ đang ẩn thân trên Thiên Phương Giới kỳ thật cũng có được thần thông đồng dạng, vị bậc thậm chí còn hơn kẻ kia. Tuy nhiên nếu bàn đến pháp lực mênh mông thì thực khó quên bóng hình kẻ đó!
- Hạo Hãn Chi Quang, đó là Đại Nhật Như Lai!
Ở giữa mi tâm của Ma Mông lộ ra con mắt thứ ba. Hắn lấy Dạ Ma thiên nhãn để nhìn qua mấy thế giới.
Chỉ thấy ở nơi đó, lúc này đang tràn ngập kim quang chói mắt. Có một pho phật thân cao hai vạn trượng đang ngồi ngay ngắn ở trên đài sen.
Mà phía dưới đài sen đó chính là đông đảo phật đồ khó có thể đếm hết.
Con ngươi của Ma Mông đã dần dần bị kim quang công kích mà hiện ra xu thế hòa tan. Cuối cùng hắn đành khó chịu hừ một tiếng rồi nhắm chặt con mắt thứ ba lại.
- Ngàn vạn phật đồ, hắn đã di chuyển phật quốc của mình đến nơi này!
Giờ khắc này, bất kể là Sát Dạ hay Dạ Luân Vương Nhiên Long, sắc mặt đều là khó coi.
Một Thiên Phương thế giới với mấy trăm vạn đại quân Đại Càn cũng đã khiến người ta đau đầu vạn phần. Nay lại thêm một Đại Nhật Như Lai nữa kiềm chế ở bên ngoài, trận chiến công phạt Vân Giới này chẳng lẽ nhất định phải mất công quay về?
Sát Dạ càng lâm vào suy nghĩ sâu xa, càng chau mày. Kế sách tấn công nơi địch tất cứu, còn chưa bắt đầu thì đã phá sản. Có Đại Nhật Luân Vương ở bên ngoài, nếu muốn thi hành kế sách này thì cũng không phải không thể, có điều nhất định đòi hỏi phải trả một cái giá cực kì lớn lao.
Nếu muốn phá địch, xem ra cũng chỉ có thay cách khác.
※ ※ ※ ※
- Cuối cùng đã đến!
Bên trong Vấn Khí Lâu, Tông Thủ đúng là toàn thân buông lỏng, như trút được gánh nặng. Lúc này trong tay hắn đang cầm một cái Phật Môn ngọc yết.
Kỳ thật không cần lấy Ngọc Yết này để truyền tin, chỉ nhìn kim quang mênh mông đang chiếu rọi khắp trên hư không ở ngoài Thiên Phương thế giới liền có thể biết. Đại Nhật Như Lai Tì Lư Già Na của Phật Môn đã đang di chuyển phật quốc của mình, đích thân tới nơi này!
Trở thành lại thêm một chướng ngại vật ở ngoài Vân Giới.
Trầm Nguyệt Hiên lúc này cũng đã bừng tỉnh, trong lòng cũng đang thả lỏng mà nói: - Thì ra là Đại Nhật Như Lai đích thân đến. Thần đã biết bệ hạ hẳn là sẽ không thể không nghĩ tới chuyện này. Chỉ là như vậy, bệ hạ xem như lại mắc nợ Phật Môn một thiên đại nhân tình.
Tốc độ Đại Càn quật khởi rất nhanh, binh lực quá ít. Có thể nói là được cái này mất cái khác. Lúc này tập kết trọng binh đóng ở Thiên Phương thế giới thì Vân Giới nhất định sẽ trống rỗng.
Trong quân Dạ Ma, phàm là người hơi có chút tài trí đều sẽ phát giác. Mà với trí tuệ của Tông Thủ cùng Khổng Dao, tất nhiên cũng sẽ không thể không có chuẩn bị.
Hiện nay quả nhiên như thế. Có Đại Nhật Như Lai là vị chuẩn Chí Cảnh trong Phật Môn lấy phật quốc của mình để ngăn chặn kiềm chế. Bọn họ đương nhiên sẽ không còn phải tiếp tục lo lắng việc hang ổ Vân Giới bị người khác phá hủy.
Tông Thủ lại không có cảm giác gì, lặng lẽ cười một tiếng: - Có thể là ngươi bị sai lầm rồi! Cái gì mà nợ nhân tình? Mấy chục thế giới này của Đại Càn ta có vô số tín đồ Phật Môn. Trong Vân Giới, thiên hạ có bẩy phần là Đạo môn, hai phần Phật gia. Lúc này Đại Càn Vân Giới đang đứng trước kiếp nạn sinh tử, chẳng lẽ bọn họ cũng không cần xuất lực?
Tông Thủ trong miệng nói là không mắc nợ Phật Môn, tuy nhiên trong lòng hắn biết được tình hình của bản thân Phật Môn kỳ thật cũng đồng dạng gian nan. Nếu không cũng sẽ không sinh ra suy tính về thế giới cực lạc Lánh Ích Tịnh Thổ.
Vào lúc này, Đại Nhật Như Lai Tì Lư Già Na đích thân đến đây, xác thực có thể nói là vì muốn lôi kéo hắn như là 'Vị Lai Vô Lượng Phật' mà cố hết sức lực .
Bất quá lúc này Tông Thủ cũng là như nợ quá nhiều đâm ra không lo, có nhiều rận hơn cũng không ngứa. Hắn không có khả năng thực sự đi làm Vô Lượng Phật Tổ gì gì đó, tuy nhiên bất luận như thế nào thì hắn đều đã khó tránh khỏi có một lần duyên pháp cùng Phật Môn.
Nếu đã như vậy, lúc này mượn lực lượng của Phật Môn thì Tông Thủ cũng tự nhiên là yên tâm thoải mái. Lánh Ích biên giới, cái này là nhân quả cực lớn. Lúc này không bỏ nhiều công sức hơn tìm kiếm trở về liền mệt hơn một chút.
Mắt lửa con ngươi vàng vẫn đang xuyên không trung soi ra vực ngoại, đã có thể thấy được vô lượng hào quang kia chiếu rọi xuống. Ngàn vạn Dạ Ma lượn vòng ở vực ngoại đều vội vàng lui về trong sáu mươi chiếc thuyền lớn cổ mộc để tránh né.
Tông Thủ không khỏi cười một tiếng. Hắn biết được cuộc chiến giữ Giới lần này đã tạm thời kết thúc. Cuối cùng là giữ được Thiên Phương thế giới, cả chiến cuộc cùng Dạ Ma tộc cũng đã ổn định lại.
Mục đích lần này hắn tới tìm Trầm Nguyệt Hiên đã đạt, còn món kia thì mấy tháng sau liền có thể luyện thành 'Trảm Tiên Hồ Lô', càng là chuyện vui ngoài ý muốn. Tiếp theo cũng là nên dốc lòng bế quan một hồi, để xem có thể trong khoảng thời gian này lại tăng môn Lục Thần Ngự Đao Thuật kia lên một tầng thứ hay không!
Tông Thủ cũng khá là chờ mong một khắc kia, khi Trầm Nguyệt Hiên lấy Khí luyện phép thuật, lấy 'Trảm Tiên Hồ Lô' chứng đạo để tiến nhập vào Thánh Cảnh.
Cuộc chiến hôm nay, có Khổng Dao chỉ huy, có mấy vị danh tướng vô song Liệt Khuyết cùng Lý Tín Tông Nguyên làm phụ tá thì cả nội ngoại Thiên Phương Giới, tổng cộng đã chém giết hơn bẩy mươi vạn quân tinh nhuệ của Ám Dạ Ma Đình. Mà thương vong bên mình cũng đã nhỏ đi, tổng cộng không tới ngàn người, xem như đại thắng.
Tông Thủ theo lệ ra mặt, ngợi khen an ủi ba quân một phen. Rồi sau đó liền trực tiếp tiến vào Quân Thiên Tiên Phủ, chọn một gian phòng hẻo lánh để bế quan. Linh khí trong phòng vị tất đã sung túc, tuy nhiên bản thân Tông Thủ bởi vì ở trong Tần Hoàng cổ mộ đã hấp thu quá nhiều Tinh Nguyên.
Nên nguyên khí trên thân mình tràn đầy bành trướng, toàn lực áp chế đều không còn kịp nữa. Vì thế càng không cần phải nói đến tiếp tục thu nạp. Lần này bế quan, mục đích duy nhất liền chỉ vì để hoàn thiện môn Lục Thần Ngự Đao Thuật kia mà thôi.
Đầu tiên là hiểu thấu đáo rất nhiều sách quý mà Lâm Huyền Sương mất công tìm kiếm cho hắn, rồi hoàn toàn nắm giữ. Sau đó dùng Lục Thần Ngự Đao Thuật của chính mình cùng Thái Thượng Tru Tiên Đồ Lục để xác minh lẫn nhau.
Nói cho đơn giản, tuy rằng Tông Thủ dùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư để gia tốc, dốc hết sức suy nghĩ, tốn thời gian suốt nhiều năm, rồi mới miễn cưỡng có chút đầu mối, dần dần thăm dò hiểu được mạch lạc trong đó.
Sau đó Tông Thủ, lại đưa ra một suy đoán khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi.
- Thái Thượng Lục Thần, Thái Thượng Trảm Tiên? Bản Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh này, chẳng lẽ không chỉ là Bát Đồ, mà là có thể kết hợp thành một bản hoàn chỉnh sao?
Vẽ trên hư không chán, ở trên sàn nhà trước người thì Tông Thủ cũng khắc ra những vết tích sâu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc ngạc nhiên.
Thứ lúc này hắn vẽ, đúng là một bộ phận của Thái Thượng Lục Thần Đồ Lục mà chính mình tìm kiếm chắp vá. Chính mình suy đoán, hẳn là còn chưa đến ba bốn phần mười của Lục Đồ thực sự.
- Hạo Hãn Chi Quang, đó là Đại Nhật Như Lai!
Ở giữa mi tâm của Ma Mông lộ ra con mắt thứ ba. Hắn lấy Dạ Ma thiên nhãn để nhìn qua mấy thế giới.
Chỉ thấy ở nơi đó, lúc này đang tràn ngập kim quang chói mắt. Có một pho phật thân cao hai vạn trượng đang ngồi ngay ngắn ở trên đài sen.
Mà phía dưới đài sen đó chính là đông đảo phật đồ khó có thể đếm hết.
Con ngươi của Ma Mông đã dần dần bị kim quang công kích mà hiện ra xu thế hòa tan. Cuối cùng hắn đành khó chịu hừ một tiếng rồi nhắm chặt con mắt thứ ba lại.
- Ngàn vạn phật đồ, hắn đã di chuyển phật quốc của mình đến nơi này!
Giờ khắc này, bất kể là Sát Dạ hay Dạ Luân Vương Nhiên Long, sắc mặt đều là khó coi.
Một Thiên Phương thế giới với mấy trăm vạn đại quân Đại Càn cũng đã khiến người ta đau đầu vạn phần. Nay lại thêm một Đại Nhật Như Lai nữa kiềm chế ở bên ngoài, trận chiến công phạt Vân Giới này chẳng lẽ nhất định phải mất công quay về?
Sát Dạ càng lâm vào suy nghĩ sâu xa, càng chau mày. Kế sách tấn công nơi địch tất cứu, còn chưa bắt đầu thì đã phá sản. Có Đại Nhật Luân Vương ở bên ngoài, nếu muốn thi hành kế sách này thì cũng không phải không thể, có điều nhất định đòi hỏi phải trả một cái giá cực kì lớn lao.
Nếu muốn phá địch, xem ra cũng chỉ có thay cách khác.
※ ※ ※ ※
- Cuối cùng đã đến!
Bên trong Vấn Khí Lâu, Tông Thủ đúng là toàn thân buông lỏng, như trút được gánh nặng. Lúc này trong tay hắn đang cầm một cái Phật Môn ngọc yết.
Kỳ thật không cần lấy Ngọc Yết này để truyền tin, chỉ nhìn kim quang mênh mông đang chiếu rọi khắp trên hư không ở ngoài Thiên Phương thế giới liền có thể biết. Đại Nhật Như Lai Tì Lư Già Na của Phật Môn đã đang di chuyển phật quốc của mình, đích thân tới nơi này!
Trở thành lại thêm một chướng ngại vật ở ngoài Vân Giới.
Trầm Nguyệt Hiên lúc này cũng đã bừng tỉnh, trong lòng cũng đang thả lỏng mà nói: - Thì ra là Đại Nhật Như Lai đích thân đến. Thần đã biết bệ hạ hẳn là sẽ không thể không nghĩ tới chuyện này. Chỉ là như vậy, bệ hạ xem như lại mắc nợ Phật Môn một thiên đại nhân tình.
Tốc độ Đại Càn quật khởi rất nhanh, binh lực quá ít. Có thể nói là được cái này mất cái khác. Lúc này tập kết trọng binh đóng ở Thiên Phương thế giới thì Vân Giới nhất định sẽ trống rỗng.
Trong quân Dạ Ma, phàm là người hơi có chút tài trí đều sẽ phát giác. Mà với trí tuệ của Tông Thủ cùng Khổng Dao, tất nhiên cũng sẽ không thể không có chuẩn bị.
Hiện nay quả nhiên như thế. Có Đại Nhật Như Lai là vị chuẩn Chí Cảnh trong Phật Môn lấy phật quốc của mình để ngăn chặn kiềm chế. Bọn họ đương nhiên sẽ không còn phải tiếp tục lo lắng việc hang ổ Vân Giới bị người khác phá hủy.
Tông Thủ lại không có cảm giác gì, lặng lẽ cười một tiếng: - Có thể là ngươi bị sai lầm rồi! Cái gì mà nợ nhân tình? Mấy chục thế giới này của Đại Càn ta có vô số tín đồ Phật Môn. Trong Vân Giới, thiên hạ có bẩy phần là Đạo môn, hai phần Phật gia. Lúc này Đại Càn Vân Giới đang đứng trước kiếp nạn sinh tử, chẳng lẽ bọn họ cũng không cần xuất lực?
Tông Thủ trong miệng nói là không mắc nợ Phật Môn, tuy nhiên trong lòng hắn biết được tình hình của bản thân Phật Môn kỳ thật cũng đồng dạng gian nan. Nếu không cũng sẽ không sinh ra suy tính về thế giới cực lạc Lánh Ích Tịnh Thổ.
Vào lúc này, Đại Nhật Như Lai Tì Lư Già Na đích thân đến đây, xác thực có thể nói là vì muốn lôi kéo hắn như là 'Vị Lai Vô Lượng Phật' mà cố hết sức lực .
Bất quá lúc này Tông Thủ cũng là như nợ quá nhiều đâm ra không lo, có nhiều rận hơn cũng không ngứa. Hắn không có khả năng thực sự đi làm Vô Lượng Phật Tổ gì gì đó, tuy nhiên bất luận như thế nào thì hắn đều đã khó tránh khỏi có một lần duyên pháp cùng Phật Môn.
Nếu đã như vậy, lúc này mượn lực lượng của Phật Môn thì Tông Thủ cũng tự nhiên là yên tâm thoải mái. Lánh Ích biên giới, cái này là nhân quả cực lớn. Lúc này không bỏ nhiều công sức hơn tìm kiếm trở về liền mệt hơn một chút.
Mắt lửa con ngươi vàng vẫn đang xuyên không trung soi ra vực ngoại, đã có thể thấy được vô lượng hào quang kia chiếu rọi xuống. Ngàn vạn Dạ Ma lượn vòng ở vực ngoại đều vội vàng lui về trong sáu mươi chiếc thuyền lớn cổ mộc để tránh né.
Tông Thủ không khỏi cười một tiếng. Hắn biết được cuộc chiến giữ Giới lần này đã tạm thời kết thúc. Cuối cùng là giữ được Thiên Phương thế giới, cả chiến cuộc cùng Dạ Ma tộc cũng đã ổn định lại.
Mục đích lần này hắn tới tìm Trầm Nguyệt Hiên đã đạt, còn món kia thì mấy tháng sau liền có thể luyện thành 'Trảm Tiên Hồ Lô', càng là chuyện vui ngoài ý muốn. Tiếp theo cũng là nên dốc lòng bế quan một hồi, để xem có thể trong khoảng thời gian này lại tăng môn Lục Thần Ngự Đao Thuật kia lên một tầng thứ hay không!
Tông Thủ cũng khá là chờ mong một khắc kia, khi Trầm Nguyệt Hiên lấy Khí luyện phép thuật, lấy 'Trảm Tiên Hồ Lô' chứng đạo để tiến nhập vào Thánh Cảnh.
Cuộc chiến hôm nay, có Khổng Dao chỉ huy, có mấy vị danh tướng vô song Liệt Khuyết cùng Lý Tín Tông Nguyên làm phụ tá thì cả nội ngoại Thiên Phương Giới, tổng cộng đã chém giết hơn bẩy mươi vạn quân tinh nhuệ của Ám Dạ Ma Đình. Mà thương vong bên mình cũng đã nhỏ đi, tổng cộng không tới ngàn người, xem như đại thắng.
Tông Thủ theo lệ ra mặt, ngợi khen an ủi ba quân một phen. Rồi sau đó liền trực tiếp tiến vào Quân Thiên Tiên Phủ, chọn một gian phòng hẻo lánh để bế quan. Linh khí trong phòng vị tất đã sung túc, tuy nhiên bản thân Tông Thủ bởi vì ở trong Tần Hoàng cổ mộ đã hấp thu quá nhiều Tinh Nguyên.
Nên nguyên khí trên thân mình tràn đầy bành trướng, toàn lực áp chế đều không còn kịp nữa. Vì thế càng không cần phải nói đến tiếp tục thu nạp. Lần này bế quan, mục đích duy nhất liền chỉ vì để hoàn thiện môn Lục Thần Ngự Đao Thuật kia mà thôi.
Đầu tiên là hiểu thấu đáo rất nhiều sách quý mà Lâm Huyền Sương mất công tìm kiếm cho hắn, rồi hoàn toàn nắm giữ. Sau đó dùng Lục Thần Ngự Đao Thuật của chính mình cùng Thái Thượng Tru Tiên Đồ Lục để xác minh lẫn nhau.
Nói cho đơn giản, tuy rằng Tông Thủ dùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư để gia tốc, dốc hết sức suy nghĩ, tốn thời gian suốt nhiều năm, rồi mới miễn cưỡng có chút đầu mối, dần dần thăm dò hiểu được mạch lạc trong đó.
Sau đó Tông Thủ, lại đưa ra một suy đoán khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi.
- Thái Thượng Lục Thần, Thái Thượng Trảm Tiên? Bản Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh này, chẳng lẽ không chỉ là Bát Đồ, mà là có thể kết hợp thành một bản hoàn chỉnh sao?
Vẽ trên hư không chán, ở trên sàn nhà trước người thì Tông Thủ cũng khắc ra những vết tích sâu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc ngạc nhiên.
Thứ lúc này hắn vẽ, đúng là một bộ phận của Thái Thượng Lục Thần Đồ Lục mà chính mình tìm kiếm chắp vá. Chính mình suy đoán, hẳn là còn chưa đến ba bốn phần mười của Lục Đồ thực sự.