Trước đó ba người hỗn chiến, sức chiến đấu hầu như không khác nhau. Đương nhiên, Lăng Hàn không có sử dụng cái loại tuyệt chiêu như Huyền Diệu Tam Thiên, nhưng tin tưởng hai người này cũng có bảo lưu, có chút bí kỹ chỉ có đến bước ngoặt sinh tử mới sẽ triển khai.
Nhưng Lang Vô Tâm tự nhận không phải đối thủ của Hiên Viên Tử Quang, nói rõ đối phương không chỉ mạnh hơn, hơn nữa còn mạnh hơn một đoạn, mới sẽ làm người kiêu ngạo như Lang Vô Tâm tự nhận không bằng.
- Tên kia xác thực rất lợi hại.
Phí Hoành cũng gật đầu nói.
- Có điều, hắn chiếm thượng phong cảnh giới, đã là Sinh Hoa tầng chín, nếu đánh nhau cùng cấp... Ta tự tin sẽ không thua hắn.
- Không, đánh nhau cùng cấp chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn.
Lang Vô Tâm lắc đầu.
- Ngươi lại không có đánh qua nha.
Phí Hoành không phục.
Lang Vô Tâm vô cùng khẳng định nói:
- Trừ khi chúng ta có thể lần thứ hai đột phá bản thân, bằng không chỉ tăng lên mấy cảnh giới nhỏ, là không cách nào bù đắp chênh lệch với hắn. Nhưng Hàn Lâm có cơ hội chiến với Hiên Viên Tử Quang một trận, khi cảnh giới của các ngươi tương đồng, bằng không vẫn sẽ bại.
Lúc này Phí Hoành lại chịu phục:
- Hàn lão đệ chỉ là Sinh Hoa tầng hai, lại có thể đánh ngang tay với chúng ta, xác thực sức chiến đấu rất mạnh. Điều này cũng để cho ta biết, không thể tự mãn, vốn tưởng rằng đã đánh bóng sức chiến đấu vững chắc, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân, Hàn lão đệ càng thêm yêu nghiệt a.
- Lẽ nào Hiên Viên Tử Quang đến từ thượng cổ đại tông nào, thực lực mới cường đại như thế?
Lăng Hàn có chút khó mà tin nổi.
- Hắn xuất thân thần bí, không có ai biết lai lịch chân chính của hắn, nhưng ta từng giao thủ với hắn, lực lượng huyết mạch của hắn rất mạnh mẽ, đủ tăng sức chiến đấu của hắn lên ba tinh.
Lang Vô Tâm vô cùng khẳng định nói.
Ba tinh!
Đừng xem chỉ có ba tinh, nhưng đối với thiên tài như bọn hắn mà nói, đều gần như tăng sức chiến đấu lên tới cực hạn, có thể ở trên cơ sở ấy tăng lên ba tinh, cái này tự nhiên đủ để xoay chuyển càn khôn.
Lang Vô Tâm dừng một chút, lại nói:
- Nếu như hắn không dùng tới lực lượng huyết mạch, sức chiến đấu cùng cấp chỉ tương tự ta, nhưng thêm lực lượng huyết mạch, sức chiến đấu của hắn mạnh hơn.
Lăng Hàn gật đầu, trên đời này có quá nhiều thiên tài, hắn tuyệt đối không thể tự mãn, nếu không chỉ có thể không ngừng lui bước.
- Hàn huynh, Trung Châu gặp lại!
Sau khi Phí Hoành và Lang Vô Tâm uống tận hứng, liền dồn dập cáo từ Lăng Hàn.
- Ngày hôm nay đánh với ngươi một trận, áp lực của chúng ta rất lớn, bây giờ đi tìm hiểm địa cẩn thận huyết chiến một trận, không chết, sức chiến đấu của chúng ta sẽ có tăng lên rất nhiều. Lại tìm Hàn huynh luận bàn một chút.
- Được!
Lăng Hàn thống khoái đồng ý, thiên tài cũng không rạng rỡ như mọi người thấy, người nào không phải dùng tính mạng đổi ra?
Hai người phi thân rời đi, nhưng đều lấy phương hướng khác nhau, có thể làm cho bọn họ huyết chiến, phỏng chừng chính là tồn tại Linh Anh Cảnh. Bọn họ không phải đi trêu chọc yêu thú cấp bậc này, thì là trêu chọc cường giả Nhân tộc, trong lúc chạy trốn nghiền ép ra tiềm lực bản thân, tăng cao tu vi và sức chiến đấu.
- Ai!
Ân Hồng lập tức oán than.
- Ta vốn tưởng rằng khâu luận võ này chúng ta có niềm tin rất lớn. Không nghĩ tới đột nhiên chạy đến nhiều yêu nghiệt như vậy! Tức chết lão nương, các ngươi không thể muộn một hai năm lại nhô ra sao?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ta đề cử cho ngươi một cao thủ. Bảo đảm Hiên Viên Tử Quang gì cũng bị quét ngang.
- Há, ngươi sẽ phải không nói chính ngươi chứ?
Ân Hồng hoài nghi nhìn hắn.
- Ta đã nói qua, chỉ một ngàn Nguyên Tinh Tam Tinh, còn muốn nữa, lão nương chỉ có lấy thịt bồi!
- Cút!
Lăng Hàn khinh thường.
- Cao thủ ta nói, chính là nàng.
Hắn chỉ vào Hách Liên Tầm Tuyết.
Phốc!
Ân Hồng phun ra ngoài, mở chuyện cười gì vậy?
Hách Liên Tầm Tuyết cũng rụt rè, giấu thân thể ở phía sau Lăng Hàn, hai đầu ngón tay cầm lấy góc áo của hắn, một bộ rất sợ bị Lăng Hàn bán đi.
Lăng Hàn thở dài, đây mới là cao thủ tinh tướng nhất trên đời.
Vài ngày sau, bọn họ đi tới giới vực đại danh đỉnh đỉnh.
Đây là một vách tường trong suốt cao vút trong mây, tất cả mọi người đều suy đoán đây là do trận pháp tạo thành, nhưng không ai tìm được vị trí mắt trận, bởi vậy đây chỉ là một suy đoán mà thôi.
Giới vực tách ra Trung Châu cùng với bốn vực, thật giống như chia đại lục thành năm ô vuông, cũng làm cho trình độ võ đạo của mỗi khu vực hoàn toàn khác nhau. Giới vực đối với người bình thường mà nói, hoàn toàn không có ảnh hưởng, nhưng thực lực càng cao, ảnh hưởng lại càng lớn, Linh Anh Cảnh thông qua, không chỉ cảnh giới sẽ tạm thời rơi xuống, thậm chí sinh mệnh bản nguyên cũng bị gọt không ít.
Vì lẽ đó, muốn di chuyển khắp thiên hạ phải tranh thủ, Sinh Hoa Cảnh là tốt nhất, không sợ xuyên qua giới vực bị thương tổn, mà thực lực cũng đủ tự vệ.
Giới vực này cao vút trong mây, phảng phất không có chừng mực.
- Cuối trời là cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Cuối trời? Thần giới trong truyền thuyết đi.
Ân Hồng tiếp lời.
Lăng Hàn lắc đầu, kiếp trước hắn đã từng không ngừng bay lên bầu trời, nhưng rất nhanh gặp phải Cương Phong đáng sợ, ngay cả Thiên Nhân Cảnh cũng không ngăn nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ xem cuối trời là gì kia.
- Sẽ có một ngày, ta nhất định chém ra mảnh trời này, xem cho thông suốt!
Hắn hào hùng vạn trượng nói, Phá Hư Cảnh phá toái hư không thành Thần, chẳng phải là đánh vỡ hư không đi tới phần cuối sao?
Vù!
Đột nhiên, sắc trời đang yên đang lành biến đổi, lập tức trở nên tối tăm, sau đó co lại thành một đám hắc vân, có ánh chớp đáng sợ ở trong đó dật động.
Lôi kiếp?
Không thể a, Sinh Hoa Cảnh làm sao có khả năng đưa tới lôi kiếp, ngoại trừ Đan Kiếp, có người nói chỉ có đột phá Phá Hư Cảnh mới sẽ đưa tới lôi kiếp.
Trong mây đen, một con mắt cực kỳ quỷ dị hiện ra, lớn như núi cao, dán mắt vào vị trí bọn người Lăng Hàn.
Lăng Hàn có thể khẳng định, con mắt kia nhìn chằm chằm đúng là mình, mà dù cho hắn có một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh, lúc này cũng có loại kích động trốn vào Hắc Tháp, áp lực này thật đáng sợ, để linh hồn của hắn muốn nổ tung.
Nhưng hắn không trốn, con mắt kia không có sát ý, chỉ có khinh bỉ không gì sánh nổi, thật giống như đang cười nhạo hắn vậy.
Thiên Đạo Chi Nhãn!
Trong lòng Lăng Hàn ngơ ngác, hắn từng đọc qua điển tịch, nếu như phàm nhân nói ra lời gì đại nghịch bất đạo, hay làm ra sự tình gì có khả năng ảnh hưởng thiên địa cân bằng, sẽ để Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, có khi cảnh cáo, thậm chí xoá bỏ.
Đương nhiên, tuyệt không phải tùy tiện người nào mắng một tiếng cũng để Thiên Đạo Chi Nhãn hiển hiện, mà là người này trong tương lai quả thật có thể dao động đến cân bằng của thiên địa, lúc này mới có khả năng để Thiên Đạo Chi Nhãn hiện ra, nói không chắc còn xuất thủ, trực tiếp xóa đi nhân tố có thể ảnh hưởng đến cân bằng.
Lẽ nào, mới vừa rồi hắn nói muốn chém ra mảnh trời này, làm Thiên đạo bị dọa sợ? Hơn nữa, trong tương lai hắn cũng có thể làm được?
Cũng thật để mắt hắn a!
- Xấu xí, mau cút, Nữu không thích ngươi!
Hổ Nữu nhảy lên nóc xe ngựa, hai tay chống nạnh, một bộ rất dữ dằn.
Thiên Đạo Chi Nhãn nhìn về phía Hổ Nữu, rất rõ ràng, nó lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên mây đen lăn lộn, bao lấy nhãn cầu, sau đó cấp tốc tan rã. Thời điểm mây đen tan hết, Thiên Đạo Chi Nhãn cũng biến mất rồi.
Dựa vào, thật bị Hổ Nữu mắng chạy?
---------------
Bình luận facebook