Trong Đế tộc, Đế thuật, Thánh thuật đều là cơ mật hạch tâm, chỉ có số rất ít tộc nhân hoặc là truyền nhân mới có thể học được, trong Thánh Địa, bí thuật cấp Tôn Giả chính là chí bảo, trừ khi lập được đại công hoặc là truyền nhân dòng chính mới có thể học.
Cho nên, đừng nhìn nơi này có thật nhiều người đến từ Thánh Địa, nhìn thấy bí thuật cấp Tôn Giả vẫn làm bọn họ đỏ mắt.
Huống chi, thật nhiều người đến từ thế lực Tôn Giả, cho nên càng động tâm uy lực của Đại Nhật Triều Thiên chưởng.
Bởi vì, bóng người kia đang diễn dịch Đại Nhật Triều Thiên chưởng giống như lão sư đang truyền thụ.
Sắc mặt Cát Tường Thiên khó coi.
Nàng cũng được học Đế thuật, đương nhiên sẽ không đặt một môn bí thuật Tôn Giả trong lòng, nhưng đây chính là bí pháp Phật môn, bây giờ lại biểu hiện trước mặt mọi người, người người đều có thể tu luyện, nàng cảm thấy không chịu được.
Đối mặt với cơ duyên như thế, không có người nào khách khí, bọn họ đều tĩnh tâm quan sát.
Nhưng qua một lúc, hô, một trận âm phong thổi qua, ngọn đèn bị dập tắt.
- Chạy mau!
Tất cả mọi người kêu to, cùng tranh nhau chạy ra ngoài.
Mặc dù mọi người đều chạy trước tiên, nhưng luôn luôn có trước sau, vẫn có nhiều người lưu lại.
Chỉ chốc lát, những người này xuất hiện, ánh mắt bọn họ mê ly, giống như mất bản tính phương hướng, mặc kệ là Trúc Cơ, Chú Đỉnh hay Sinh Đan, tất cả không ngoại lệ.
Trên mặt bọn họ có chưởng ấn màu xanh, ngón tay dài ngắn không giống nhân loại.
- Thánh Nữ, có biện pháp siêu độ vong hồn hay không? Có Sinh Đan cảnh hỏi Cát Tường Thiên, mười phần khách khí, hoàn toàn không xem đối phương như tiểu bối.
Cát Tường Thiên lắc đầu, biểu thị không có cách nào.
Cho dù có, nàng sẽ thoái thác không có, bởi vì trong đại điện là bí pháp Phật tộc, nàng tự nhiên không muốn người ta học được.
Nếu là ban đầu, sau khi đèn tắt mọi người sẽ đi tới đại điện khác, nhưng nơi này có bảo thuật cấp Tôn Giả, ai nguyện ý rời đi?
Một lát sau, ngọn đèn trong đại điện sáng lên.
Mọi người tiến vào lần nữa, tiếp tục quan sát.
Tiệc vui chóng tàn, chỉ chốc lát, âm phong nổi lên lần nữa, ngọn đèn dập tắt.
Giống như vừa rồi, mọi người chạy ra ngoài.
Lặp lại như thế, người thiên phú cao đã nắm được đại khái môn bảo thuật này, nhưng thiên phú yếu, nhất là đám người bản thổ, ngộ tính của bọn họ kém hơn các thiên kiêu bên ngoài rất nhiều, qua thật lâu cũng không lĩnh ngộ được cái gì.
Đây là chuyện không có biện pháp, mọi người đi tới nơi khác.
Lăng Hàn là một trong số đám người lĩnh ngộ bảo thuật sớm nhất, hơn nữa, hắn là người đầu tiên trừ Cát Tường Thiên học được Đại Nhật Triều Thiên chưởng, dù sao người ta là Thánh Nữ Phật tộc, công pháp nhất mạch tương thừa.
Nhưng hắn không lộ ra, hắn tới tới lui lui hai lần, lúc này mới ngồi xuống lĩnh ngộ.
Vừa rồi hắn chỉ ghi nhớ bảo thuật, cũng không hóa thành lý giải của mình, bằng không làm sao đơn giản như thế?
Không chỉ hắn, có vài người ngồi xếp bằng bên ngoài đại điện, đều là thiên kiêu bên ngoài, bài danh tinh võng trước hai trăm.
Mấy giờ sau, Lăng Hàn cảm thấy mình đã nắm được bảo thuật này, hắn nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần.
Lại qua vài tiếng.
- Ha ha ha!
Có tiếng cười lớn vang lên, Phong Kế Hành đứng dậy, hắn diễn luyện tại khu đất trống, đó là Đại Nhật Triều Thiên chưởng.
Lăng Hàn nhìn mấy lần, hắn âm thầm gật đầu, gia hỏa này không hỗ danh thiên tài bài danh mười hai trên tinh võng, ngộ tính mạnh đến mức đáng sợ, hắn có thể sơ bộ nắm giữ tinh yếu của Đại Nhật Triều Thiên chưởng, chỉ có một ít chỗ thiếu sót, nhưng tin tưởng qua một thời gian, hắn sẽ tu bổ nhanh chóng.
Nói thật, đối phương có tu vi Cửu Đỉnh, lại có thêm Lưu Ly Đỉnh chín màu, Lăng Hàn không có niềm tin tuyệt đối chiến thắng đối phương, chiến lực của Phong Hành kế đã sánh bằng Sinh Đan sơ kỳ, thậm chí còn mạnh hơn Lăng Hàn.
- Đã luyện thành!
- Đúng là ngộ tính khủng khiếp!
- Ta chí ít còn cần thời gian mấy ngày mới có thể nắm giữ đại khái, so sánh ra, chênh lệch to lớn không thể đánh giá.
Những thiên kiêu chúng ta đều cảm khái, bọn họ đã là thiên tài trong thiên tài nhưng vẫn kém hơn Phong Kế Hành không ít.
Lăng Hàn âm thầm cười một tiếng, nếu hắn nói ra mình sớm lĩnh ngộ Đại Nhật Triều Thiên chưởng, không biết những người này sẽ khiếp sợ tới mức nào?
Ách, đa số người sẽ không tin.
Lại qua mấy tiếng sau, thiên tài đứng đầu đã lần lượt lĩnh ngộ bảo thuật, có thể vận chuyển sơ bộ, nhưng muốn đạt tới trình độ thuận buồm xuôi gió, nắm giữ tất cả huyền diệu, đây không phải chuyện một sớm một chiều.
Thậm chí, có mấy chiêu không lĩnh ngộ ra ý cảnh đặc thù, mặc ngươi luyện thêm mấy trăm năm cũng vô dụng.
Bảo thuật cấp Tôn Giả không phải dễ dàng luyện thành như vậy.
Có mấy người kêu la thảm thiết, bọn họ đã chết bất đắc kỳ tử.
Không phải bị ai công kích, mà là nhiều lần bị âm hồn quấn thân, hao hết sinh mệnh bản nguyên, từ đó hao hết sinh mệnh mà chết.
Ở trong đó, thậm chí có một tên Sinh Đan cảnh.
Trong vùng đất quỷ dị này, Sinh Đan cảnh chưa chắc chiếm ưu thế hơn Trúc Cơ, Chú Đỉnh.
Lần này, những Sinh Đan cảnh kia hoảng sợ.
Bọn họ không dám lưu lại, sợ mình gặp bất hạnh, cho nên tiếp tục tiến lên.
Sau khi tiến vào trong đại điện, đây là một cái tường vây, có thể thông qua cổng vòm tiến vào phía sau, phía trước lại xuất hiện cảnh tượng quỷ dị.
Đâu là miếu thờ gì, không ngờ còn có sa mạc.
Gặp quỷ?
Lăng Hàn đều ngẩn ra, không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn bị truyền tống vào sa mạc hay sao?
Không đúng, mặc dù nơi này là sa mạc nhưng mặt trời trên cao lại đỏ như máu, có cảm giác thê lương không nói thành lời.
Quá quỷ dị, cuối cùng hắn đang ở chỗ nào?
- Tại sao chúng ta đột nhiên chạy vào trong sa mạc?
- Chúng ta bị truyền tống sao?
- Hay là ảo giác?
Tất cả mọi người chấn kinh, có ít người cúi người xuống nhặt hạt cát lên, muốn xác định đây có phải là thần thức hay không.
Lăng Hàn cũng thả thần thức ra, hắn kinh ngạc phát hiện, đây là hạt cát thật, không thể giả được.
Trừ phi thủ đoạn vượt qua cấp độ của hắn, từ đó hắn có thể không phân ra thật giả.
- A, Lăng Hàn!
Tống Lam nhìn sang, vẻ mặt nàng kinh ngạc.
Bởi vì lúc trước không nhìn thấy hắn, hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện đã làm nàng ngạc nhiên.
Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao đối phương nhận ra hắn?
Hắn đã cải biến hình dáng tướng mạo, ngay cả linh hồn ba động cũng biến mất, trừ phi cao hơn mấy đại cảnh giới, lúc này mới có khả năng đột phá ngụy trang của hắn.
Hắn ngưng kết hơi nước, hòa thành một mặt băng kính, vừa xem, mình trong kính không phải là hình dáng ban đầu hay sao?
Làm sao có thể?
Hắn không thu được Diễn Hồn thuật, càng không thay đổi hình dáng của mình, làm sao lại đột nhiên khôi phục hình dáng cũ?
Lăng Hàn kinh ngạc không gì sánh kịp, đây là chuyện gì?
- Tiểu bối, thì ra ngươi ở nơi này!
Trong tiếng cười lạnh, ba Sinh Đan Đổng gia đồng thời nhìn sang Lăng Hàn.
Khốn kiếp, bọn họ cũng có thể nhìn ra chân thân của mình.
Không đúng, tất cả không thể giải thích rõ ràng.
Oanh, Đổng Khiếu đã giết tới, chiến lực Sinh Đan cảnh bộc phát hoàn toàn, chiến lực vô biên.
Bình luận facebook