Có thể nói, Hồng Thiên Bộ là người phi thường để mắt đến Lăng Hàn, hắn suy nghĩ tới Lăng Hàn trước tiên, mặc dù không có chứng cứ.
Hồng Thiên Bộ cau mày, hắn dung hợp với con mắt Thái Cổ hung thú nhưng ông trời vô cùng bình tĩnh, cũng không có biến hóa gì.
Yêu nghiệt như hắn vẫn không thể kinh động thiên địa, Lăng Hàn lại làm được.
Rốt cuộc tiểu tử này làm chuyện kinh thiên động địa gì?
Hồng Thiên Bộ vô cùng tò mò, hắn cũng vô cùng kiêng kỵ, Lăng Hàn càng yêu nghiệt, hắn càng khó giết đối phương.
...
Không chỉ Hồng Thiên Bộ, những người đến từ lồng giam như Kim Ngọc Lộ cũng biết được càng nhiề, bọn họ kinh hãi, cho dù người đến từ thế giới võ đạo cực thịnh cũng ít khi xuất hiện việc này.
Kim Ngọc Lộ biết, có một đại tộc chế tạo ra pháp khí kinh khủng, có thể thôn phệ máu của vạn tộc để tiến hóa không ngừng, thời điểm bọn họ sử dụng pháp khí này tiến hành đại đồ sát, thiên địa tức giận, một tia chớp giáng xuống đánh nát pháp khí, cũng oanh sát mấy đại năng điều khiển pháp khí.
Từ đó về sau, đại tộc biến thành tộc đàn phổ thông, hiện tại đã không còn tin tức.
Ở nơi này có pháp khí tà ác xuất thế hay sao?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
...
Sau khi đột phá thất văn, Lăng Hàn nhất tâm đa dụng, đồng thời tiến hành khắc minh văn lên nội tạng.
Tốc độ của hắn nhanh chóng, bởi vì một trăm vạn đạo hoa văn chỉ là trích dẫn, không cần hắn sử dụng đầu óc suy nghĩ, hắn chỉ cần nhất tâm đa dụng mà thôi.
Ba mươi vạn đạo, năm mươi vạn đạo, tám mươi vạn nói... Một trăm vạn đạo!
A, làm cách nào gia tăng hoa văn?
Lăng Hàn giật mình, hắn phát hiện tiến trình thất văn đã kết thúc.
Là thời gian ngắn hơn?
Không có, Lăng Hàn lắc đầu, tiến trình thất biến cũng lâu hơn hiện tại, nhưng bởi vì hắn đồng thời khắc minh văn lên rất nhiều cơ quan nội tạng, tự nhiên sẽ ảnh hưởng tốc độ, cho nên minh văn của hắn đạt tới một trăm vạn thì thất biến cũng kết thúc.
Nhưng một trăm vạn đạo... Đã đủ mạnh mẽ.
Phải biết, Lăng Hàn cũng không chỉ khắc một trăm vạn đạo hoa văn lên dạ dày, mà là tất cả khí quan còn lại, như thế tính toán ra, thất văn của hắn cực kỳ kinh khủng.
Bất kể nói thế nào, thất văn đã kết thúc, hắn cũng đạt được kết quả mình mong muốn, cũng khắc minh văn lên tất cả khí quan.
Việc này mang lại chỗ tốt quá lớn.
Lăng Hàn thở ra một hơi, hơi thở hóa thành kim kiếm đâm vào mặt đất, mặt đất xuất hiện một cái động thật sâu.
Tất cả cơ quan nội tạng đều được cường hóa, hắn có thể thổi hơi thành kiếm.
Đây là năng lực đạt được sau khi đạt tới thất văn.
Lăng Hàn tươi cười, năng lực sát khí xung kích và nhãn thuật có tác dụng phụ trợ kinh người, hiện tại có một năng lực công kích, nó tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Đáng tiếc, đột phá thất cốt không có năng lực mới.
Chẳng lẽ bởi vì trải qua hai lần thất biến mới có?
Lăng Hàn suy nghĩ thật nhiều, hắn thả đám tiểu oa nhi ra khỏi hồ lô.
- Phụ thân, ngươi thực sự đột phá thất văn rồi?
Nhị Oa kinh hô, nàng mở thần nhãn quan sát toàn bộ cơ quan nội tạng của Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, hắn vung tay vung chân thích ứng năng lực mới.
Thất văn tương đương với bước vào Khai Khiếu, hắn đã là thiên tài tứ tinh, lại đảo ngược một đại cảnh giới, hiện tại hắn có thể trấn áp chín thành chín Tầm Bí cảnh, cũng không sợ thiên tài nhất tinh, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.
- Phụ thân thật lợi hại!
Đại Oa cảm thán chân chính.
- Không hổ là phụ thân.
Tam Oa ngạo kiều chân chính.
Sắc trư vô cùng kinh hãi, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lăng Hàn, thế gian này thật sự có quái vật thất văn?
Lăng Hàn làm quen lực lượng mới, hắn tươi cươi lạnh giá, lúc này là thời điểm đi báo thù.
Hắn đi vào trong cánh đồng hoa, cũng đi tìm người khắp nơi.
Làm hắn buồn bực là, lúc trước hắn không muốn gặp người, kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng gặp một người, nhưng bây giờ hắn chủ động đi tìm lại không gặp được ai.
Quên đi.
Hắn nghỉ ngơi ban đêm, thời điểm sáng sớm ngày thứ hai, hắn lấy Băng Nguyên thạch ra, món bảo vật này vừa xuất hiện sẽ hấp dẫn người chung quanh.
Hắn cầm bảo thạch tu luyện, tu vi tăng lên như bay, sau khi bước vào thất văn, hắn còn không gian tăng lên thật lớn.
Đột nhiên, nội tâm Lăng Hàn hơi động, thần thức dò xét, hắn phát hiện có người đang ẩn nấp.
Lăng Hàn vẫn bình thản, hiện tại, mỗi giây tu luyện đều vô cùng quý giá, hắn không muốn lãng phí.
Xèo, người kia đã đến gần, bỗng nhiên xuất thủ, trong tay xuất hiện hàn quang, đó là một thanh đao, hắn chém vào người Lăng Hàn.
Lưỡi đao sắp chém tới, Lăng Hàn lại không phản ứng, dường như hắn không phát hiện ra.
Người vui mừng như điên, giống như Vạn Tinh thạch, Băng Nguyên thạch đang ngoắc ngoắc hắn tới gần.
Phốc!
Đao đã chém tới, người này ngạc nhiên phát hiện, Lăng Hàn cũng không bị chém thành hai đoạn.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn kỹ và ngạc nhiên, bởi vì lưỡi đao chém vào người con heo nhỏ, làn da hồng hào không bị cắt phá, lưỡi đao chém vào chỉ lún vào trong, cũng không bị cắt vỡ.
Dựa vào, đây là heo sao?
Sắc trư rất phẫn nộ, vì cái gì luôn có người chặt nó?
Các ngươi mù hay sao, không phân rõ người và trư gia hay sao?
Người kia sững sờ, hắn vội vàng rút đao về, sau đó lại vung đao chém tới, phốc, hắn biết không đúng, bởi vì cảm xúc không giống lúc chém vào người.
Vừa nhìn, quả nhiên vẫn bị con heo kia ngăn cản.
Sắc trư dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn người kia, ngươi bị mù sao? Không nhìn thấy trư đại gia?
Đau quá, hỗn đản!
- A!
Người kia gầm lên một tiếng, hắn liên tục chém thêm vài đao.
Phốc phốc phốc phốc, đao đao của hắn chém lên người sắc trư, con heo vô cùng thần kỳ, có thể hấp thu tất cả công kích, căn bản không ảnh hưởng đến Lăng Hàn tu luyện, trên thực tế, Lăng Hàn nhất tâm lưỡng dụng, hắn vừa tu luyện vừa dùng sắc trư ngăn cản công kích.
Người kia liên trảm mấy chục đao, tất cả đều bị sắc trư ngăn cản, hắn vừa phiền muộn vừa khiếp sợ.
Con heo này là quái vật gì?
Trái tim hắn đập thình thịch, nếu có thể đoạt lấy con heo này, chẳng phải hắn sẽ có nhục thuẫn siêu cấp?
- Cho ta!
Hắn vươn tay, không tiếp tục xuất đao, hắn muốn chiếm đoạt sắc trư.
Lăng Hàn ra quyền, phanh, hắn đánh một kích đẩy lùi người kia, nhưng thân thể Lăng Hàn cũng trượt dài trên mặt đất, luận lực lượng, hắn vẫn kém Tầm Bí Cảnh một ít.
Người kia gào thét, hắn xuất thủ liên tục, muốn oanh sát Lăng Hàn, lại muốn đoạt sắc trư, đáng tiếc hắn không thể làm gì.
Hắn không hết hi vọng, trên thân Lăng Hàn cất giấu quá nhiều bảo vật, khó gặp được lúc Lăng Hàn không chạy, hắn có thể từ bỏ hay sao?
Cứ như vậy, thời gian trôi qua cực nhanh.
- Đã đủ chưa?
Lăng Hàn lên tiếng.
Người kia sững sờ, dường như Lăng Hàn bị trọng thương từ trước, hắn không ngừng dùng sắc trư ngăn cản, ngẫu nhiên mới có thể đánh trả một đòn, nhưng từ trước đến nay chưa từng lên tiếng, hiện tại đột nhiên nói chuyện, hắn có cảm giác giật mình.
- Giao bảo vật ra đây!
Người kia quát.
Bình luận facebook