- Tiểu tử, thật đúng là coi thường ngươi!
Tiểu lão đầu cười nói.
- Mới có một chút thời gian như vậy, ngươi đã xông lên Hoán Huyết Cảnh, hơn nữa còn đánh bại tiểu tử Hồ gia kia.
Lăng Hàn nghiêm túc quan sát tiểu lão đầu này. Nhưng hắn vẫn có cảm giác, người này sâu không lường được. Tuyệt đối là cường giả Cực Cốt Cảnh.
Hắn tin tưởng chính mình toàn lực bạo phát, có thể địch nổi Cực Cốt Cảnh nhất cực. Nhưng thời gian cũng chỉ có mười phút ngắn ngủi. Một khi huyết khí sôi trào kết thúc, hắn nhất định sẽ bị Cực Cốt Cảnh giết chết thành cặn bã.
Tiểu lão đầu này cũng không phải là Cực Cốt Cảnh nhất cực.
Lá cây Dưỡng Binh?
Ở trong lòng Lăng Hàn thầm lắc đầu. Tuy rằng hắn có lá cây tam văn. Nhưng hoa văn thứ ba này cũng chỉ vừa sinh ra, còn cách hoàn toàn một đoạn. Tuy răng có thể có uy năng đánh với Cực Cốt Cảnh nhất cực hoặc là nhị cực, nhưng vẫn không uy hiếp được lão đầu này.
- Tiểu tử, có đúng là đang muốn dùng lá cây Dưỡng Binh đối phó với lão nhân hay không?
Tiểu lão đầu cười nói.
Lão nhân này biết mình nắm giữ lá cây Dưỡng Binh?
Quả nhiên, chuyện này không gạt được. Chỉ là học viện chưa cùng mình tính sổ. Xem như là thừa nhận thực lực và vận khí của hắn.
Vấn đề là, tiểu lão đầu làm sao biết được?
Hắn và học viện có quan hệ gì?
Trong đầu Lăng Hàn chuyển động giống như tia chớp, trên mặt lại là lộ ra dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Cho dù ta sử dụng, cũng không có khả năng tổn thương được lão nhân gia ngươi.
- Ha ha, tiểu tử thực sự càng lúc càng khiến cho người ta yêu thích.
Tiểu lão đầu cười nói. Hắn chỉ chỉ vào Lăng Hàn.
- Trước đây tha cho ngươi một mạng, chỉ là nhìn thấy ngươi ở trên đan đạo còn có chút thành tựu. Thật không nghĩ tới ngươi ở trên võ đạo, thiên phú càng kinh người hơn.
Hắn gật đầu:
- Xem ra, quyết định ban đầu của lão phu rất chính xác. Ngươi cố gắng tu luyện. Lão phu sẽ vì ngươi tranh thủ nhiệm vụ. Cố gắng hoàn thành, ngươi sẽ từ từ nhận được sự tín nhiệm. Sau này đại cục trong thiên hạ, ngươi liền có cơ hội tham dự thúc đẩy, thiết lập!
Trong lòng Lăng Hàn cười lạnh. Dùng độc dược khống chế người khác, còn muốn hắn bán mạng?
Nơi này là Đế Đô, tài nguyên trong thiên hạ tập trung lại. Chỉ cần hắn có đầy đủ tiền, nhất định có thể tìm được mấy vị thuốc còn lại, điều chế ra thuốc giải độc cho Ly Hồn Đan.
- Tiền bối, có thể cho biết tên họ hay không?
Nghe hắn hỏi, tiểu lão đầu hơi do dự, mới nói:
- Lão phu họ Trình. Về phần tên gì, lão phu đã quên.
Hắn quay người lại, thoáng cái đã từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, trong nháy mắt lại biến mất ở trong ánh trăng.
Lăng Hàn tự nghĩ, hắn cũng nắm giữ gấp hai lần vận tốc âm thanh. Nếu thật muốn xé rách mặt, hắn ở dưới tay của Cực Cốt Cảnh, muốn chạy trốn không khó. Nhưng hiện nay muốn chiến thắng, đây là nằm mơ.
- Chỉ có điều, ta đạt được tam biến, thậm chí chỉ cần nhị biến, chắc hẳn có thể có tư cách thật sự địch nổi Cực Cốt đệ nhất cảnh.
Lăng Hàn âm thầm nói.
Trình lão đầu xuất hiện cho hắn một cái gõ cảnh báo, nhắc nhở trên cổ hắn còn có một sợi dây, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xiết chết hắn.
Cảm giác như vậy khiến cho Lăng Hàn thấy vô cùng khó chịu. Cho nên, bước đầu tiên hắn nghĩ tới chính là phải kiếm tiền. Rất nhiều rất nhiều tiền. Như vậy mới có khả năng mua được những dược liệu cần thiết để điều phối.
Nhưng còn không có chờ tới lúc hắn bắt đầu luyện đan, lại có người đến.
Lần này người ta không phải tự ý đi vào, mà là thông qua Hoán Tuyết cầu kiến.
Là Mục quản gia.
Đổi lại thành những người khác nói, Lăng Hàn hiện tại không có tâm tình đi gặp. Nhưng là Mục quản gia, hắn vẫn phải cho chút thể diện.
- Lăng Hàn, ngươi thật đúng là kinh người!"
Thương thế của Mục quản gia đã sớm khôi phục tốt. Vẻ mặt hắn xúc động.
- Sau khi chiến thắng Hồ Dương, có vài thế lực có thực lực chắc hẳn đều nghe nói qua về tên của ngươi.
Ở trong lòng Lăng Hàn thầm rên lên một tiếng. Đúng vậy. Nếu không, lão đầu họ Trình kia đã không tới.
Hắn mỉm cười, nói:
- Phong tiểu thư hiện tại có khỏe không?
- Tiểu thư hiện tại rất tốt.
Mục quản gia thoáng lộ ra một vẻ tươi cười, giống như từ phụ, tràn ngập sự thoải mái.
Lăng Hàn thấy vậy, trong lòng thầm lắc đầu. Mục quản gia này thật đúng là hoàn toàn tiến vào trong hố sâu, coi Phong Nhược Tiên thành nữ nhi ruột thịt. Cũng tốt. Điều này là do ngươi lựa chọn. Ngươi vui vẻ là được rồi.
- Tuy rằng Thánh Hoàng bệ hạ còn không có xuất quan, nhưng đại tiểu thư xem như là đại biểu cho Hổ Cứ Thành, có ý nghĩa phi phàm. Ngày sau nhất định sẽ nhận được sủng quyến của Thánh Hoàng.
Mục quản gia tiếp tục nói. Nhưng sắc mặt của hắn lại đột nhiên trở nên buồn bã.
- Đại tiểu thư và mấy vị hoàng tử đi lại rất gần.
Theo hắn thấy, Phong Nhược Tiên không nên gả vào hoàng thất. Tuy rằng có thể nhận được địa vị cực lớn, nhưng căn bản không có khả năng nhận được hạnh phúc.
Hơn nữa hoàng thất tranh vị, sau này Thánh Hoàng một khi băng hà, bất kể là vị hoàng tử nào thượng vị, tất nhiên sẽ có một hồi thanh toán lớn. Cho nên còn không bằng gả vào người gia đình bình thường. Tuy rằng bình thường, nhưng bình an.
Lăng Hàn không nói xen vào. Hắn cùng với Phong Nhược Tiên vốn có cũng không có giao tình gì. Người ta có quyết định gì là chuyện của người ta.
- Lần này ta đến đây...
Mục quản gia muốn nói lại thôi. Hắn dừng một chút mới nói.
- Đại tiểu thư mới tới Đế Đô, cuộc sống không quen, lại không có người nào có thể vận dụng được. Cho nên, đại tiểu thư muốn mời ngươi tới giúp đỡ thêm một chút.
Lăng Hàn kinh ngạc, giúp đỡ?
Nói dễ nghe. Thật ra không phải là muốn thu hắn làm người hầu sao?
Lấy thanh danh của Lăng Hàn hiện tại, nếu như Phong Nhược Tiên có thể thu hắn làm người hầu, vậy địa vị của nàng ở Đế Đô liền sẽ được nâng cao một mảng lớn.
Chỉ có điều, Phong Nhược Tiên thế nào lại tự tin, muốn hắn làm người hầu vậy?
Da mặt cũng quá dầy. Ta thiếu nợ ngươi sao?
Lăng Hàn tuyệt không thiếu nợ gì Phong Nhược Tiên. Ngược lại, hắn còn cứu đối phương một hồi. Nếu không, nói không chừng nàng hiện tại đã giúp Hồ Xán sinh sôi nảy nở hậu đại đi.
Được, ngươi không cảm ơn thì thôi. Xem như nể tình Phong Tử Thịnh chế theo thành, Lăng Hàn cũng không có muốn tính toán. Nhưng bây giờ lại còn muốn thu hắn làm nô bộc. Điều này khiến cho Lăng Hàn không thể chịu đựng được.
Cho dù ngươi vẫn là đại tiểu thư Hổ Cứ Thành, cũng không có tư cách như vậy!
Đúng là sói mắt trắng.
Bình luận facebook