Mặt Tào Thông đen thui. Vương Giả thập mạch ở một mức độ nào đó đã có thể đại biểu một thế lực, giờ Tư Mã Vinh quỳ trước người khác tương đương với tôn nghiêm của Thương Vũ thành cũng quỳ xuống, hỏi sao Tào Thông không tức giận.
Tào Thông lạnh lùng hỏi:
- Tư Mã Vinh, ngươi đang làm cái gì?
Tư Mã Vinh không để ý tới, vẫn quỳ tại chỗ.
Mỹ nữ áo đen liếc qua Tào Thông, hé môi son:
- Dám lớn tiếng ồn ào trước mặt bổn tọa phải bị tội gì?
Một nam nhân đứng sau lưng nàng nói:
- Vả miệng ba mươi cái.
Nữ nhân áo đen lạnh nhạt nói:
- Chấp hình.
- Tuân lệnh!
Nam nhân lập tức bước ra, mới rồi gã đứng sau lưng mỹ nữ áo đen như bảo tiêu, nhưng khi bước ra ngoài thì toát ra khí thế cường đại như thay đổi người khác.
Tào Thông biến sắc mặt, nam nhân này mới ba mươi tuổi đã tạo áp lực lớn cho lão.
Chẳng lẽ đối phương cũng là Vương Giả đỉnh cấp thập nhị mạch?
Nhưng nam nhân mới khoảng ba mươi tuổi thì sao là thập nhị mạch được?
Nam nhân lạnh lùng nói:
- Lão già, sống lâu như vậy mà không biết giữ mồm giữ miệng.
Nam nhân nhấc chân đã xông lên.
Bùm!
Nam nhân vung nắm đấm, có tiếng sóng âm liên tục nổ.
Tốc độ sóng âm lan nhanh nhưng không mau bằng cú đấm của gã, tay mới giơ lên nắm đấm đã đến trước mặt Tào Thông.
Tào Thông hừ một tiếng, tay phải vỗ chặn lại cú đấm.
Bùm!
Hai người va chạm nhau nhưng không thật sự đụng vào mà cách khoảng ba thước thì ngừng lại, dường như giữa có có bức tường vô hình ngăn cản lại.
Kình lực phát ra ngoài, cuộc chiến Vương Giả.
Ầm!
Kình lực chấn động, hai người cùng lùi mấy bước.
Đám người Tôn Kiếm Phương biểu tình trở nên nghiêm túc. Một kích kia tuy Tào Thông không bị yếu thế nhưng cũng không chiếm ưu thế.
Ui, nam nhân này là thập nhị mạch.
Làm sao có thể?
Lúc trước xuất hiện một Tư Mã Vinh thập mạch đã làm người ta giật mình không thể chấp nhận, bây giờ chạy ra một thập nhị mạch ba mươi tuổi?
Trời ạ, thế giới này làm sao vậy?
Nam nhân cười dài:
- Dân bản xứ hoang dã quả nhiên yếu xìu!
Nam nhân lại tấn công, lần này không tùy ý vung một đấm nữa mà nắm tay nặng nề ngưng tụ ánh sáng.
Mắt Cát Nguyên Long bắn ra tia sáng, suýt rớt tròng mắt:
- Ngũ trọng lực!
Mới rồi Tư Mã Vinh sử dụng tứ trọng lực đã khiến người rớt tròng mắt, giờ chaạy ra một người có thể sử dụng ngũ trọng lực?
Thập nhị mạch ba mươi tuổi, ngũ trọng lực, hai thứ cộng lại thành lực xung kích quá lớn.
Then chốt là một người yêu nghiệt ở trong mắt đám Tôn Kiếm Phương nhưng chỉ là thuộc về của mỹ nữ áo đen, càng thêm khiến người không cách nào chấp nhận được.
Bọn họ chỉ có thể ôm may mắn, hy vọng nam nhân này vì ham muốn mỹ sắc mới thần phục dưới váy, không thì... không tin nổi.
Tào Thông dốc sức đón đỡ nhưng lực lượng nguyên thủy của hai bên vốn ngang nhau, một người chỉ có thể đánh ra tam trọng lực, người kia là ngũ trọng lực, cách biệt quá lớn lao.
Cho một ví dụ không ổn thỏa là tương đương năm người đánh ba người, thực lực mỗi người ngang nhau, vậy ai thua ai thắng?
Rất nhanh Tào Thông rơi vào thế yếu, bị ngũ trọng lực nghiền áp khiến lão cực khổ chống đỡ, không có sức đánh lại.
Không phải Tào Thông không có cơ hội lật ngược bàn cờ, vì ngũ trọng lực thì đối phương tiêu hao lực lượng lớn hơn lão rất nhiều, cố chống đến khi đối phương kiệt sức là lão sẽ dễ dàng chiến thắng.
Vấn đề là Tào Thông không chống cự được lâu như vậy.
Công kích của đối thủ liên miên không ngớt như thủy ngân đổ xuống đất, từng đợt nối tiếp nhau. Tào Thông cảm giác tùy thời sẽ tan vỡ.
Mạnh Duệ Ninh rống to tham gia vào chiến đoàn:
- Tào huynh, ta giúp huynh!
Họ quen nhau lúc thiên địa biến đổi lớn, tuy sau này sáng lập thế lực của mình nhưng cách nhau không xa, có qua lại đôi chút. Nếu gặp yêu thú cường đại phát động thú triều ập đến thì càng trông chừng giùm nhau.
Nên bây giờ có thế lực xa lạ đến tỏ rõ đạp trên bọn họ, vì vậy hai bên cùng chung mối thù.
Nữ nhân áo đen lạnh nhạt nói:
- Vương Phong, ngươi lên đi.
Một nam nhân bước ra từ sau lưng nữ nhân áo đen, nghênh hướng Mạnh Duệ Ninh:
- Rõ thưa kỳ chủ!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Va chạm làm mọi người hoảng sợ.
Nam nhân trông chỉ ba mươi tuổi mà đã là Vương Giả đỉnh cấp thập nhị mạch, cũng nắm giữ ngũ trọng lực. Từng cú đấm đánh tới chỉ mới va chạm đã làm Mạnh Duệ Ninh hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Cát Nguyên Long, bà lão vốn định tiến lên chợt ngừng bước. Chín người sau lưng nữ nhân áo đen chẳng lẽ đều là cường giả thập nhị mạch? Ai nấy đều đánh ra ngũ trọng lực?
Trận thế như vậy rất đáng sợ, đủ càn quét bất cứ thế lực nào.
Nữ nhân áo đen lạnh nhạt nói:
- Đừng lắm chuyện!
Nữ nhân áo đen vung tay, một đám nỗ thủ chui ra từ con thuyền âm trầm chĩa mũi nhọn vào mọi người.
Đám người bị nỗ chĩa vào nổi lên cảm giác lạnh lẽo, khó hiểu.
Đạt đến thập nhị mạch thì phản ứng cực kỳ nhạy bén, dù là vũ khí nóng cũng không sợ, vì một đấm có thể đánh bay viên đạn.
Nhưng bị nỗ chĩa vào làm đám cường giả sinh ra cảm giác khó chịu còn hơn bị chĩa súng.
Không ai dám nhúc nhích, dù là lão độc vật cũng yên phận, lão vốn định đi đầu gió thả độc.
Không ai hỗ trợ, rất nhanh Tào Thông bị đánh bại, nam nhân đè lão ra vả miệng. Mặt Tào Thông đỏ rực, hộc máu.
Tào Thông là chủ một thành, quản lý mấy ngàn người, đứng trên đỉnh võ đạo hiện giờ, thế nhưng bị cường giả cùng giai đè dưới đất tát tai, hỏi sao lão chịu nổi?
Nam nhân tát Tào Thông ba mươi bạt tai liền lùi xuống sau lưng nữ nhân áo đen, tựa như phó tòng.
Bên kia, Vương Phong một chưởng đẩy lui Mạnh Duệ Ninh cũng rút về, gã chỉ ngăn cản Mạnh Duệ Ninh hỗ trợ.
Tào Thông phun máu, không phải vì bị đánh thương nặng mà là tức.
Nữ nhân áo đen liếc sang Tư Mã Vinh, phất tay nói:
- Đứng lên đi.
Tư Mã Vinh đứng dậy, quỳ đã lâu nhưng trên mặt gã không có chút gì bất mãn:
- Tạ kỳ chủ!
Đám người vừa tò mò vừa giật mình, nữ nhân này có lai lịch, thân phận gì mà mà có thể sai khiến nhiều Vương Giả thập nhị mạch như thế, còn khiến Tư Mã Vinh vứt bỏ tôn nghiêm của Vương Giả?
Nữ nhân áo đen nói:
- Ngô tên Liên Tuyết Dung, là kỳ chủ Huyền Thanh kỳ thuộc Hùng Cứ thành Huyền Bắc quốc, lần này xuống nam vì muốn các ngươi dung nhập vào quyền cai trị của Huyền Bắc quốc ta.
Hả?
Đám người Tôn Kiếm Phương nhếch mép cười nhạt, bọn họ đều là bá chủ một phương, sao có thể chấp nhận dưới tay người? Hơn nữa đây không phải bị Huyền Bắc quốc chiêu an mà là thuộc Hùng Cứ thành cai trị, thành chủ không tự mình đến, chỉ có một kỳ chủ.
Bình luận facebook