Nhưng Lăng Hàn không định giết Thiên Sinh, bởi vậy, một kích này hắn khống chế lực lượng, chỉ đánh ngất Thiên Sinh mà thôi.
Cái này rất giống cầm gậy gỗ đi đánh người bình thường, dùng sức lớn một chút xác thực có thể đưa người vào chỗ chết, nhưng khống chế sức mạnh, lại có thể đánh người bất tỉnh, đánh cho đầu óc choáng váng, hoặc chỉ làm đầu chảy máu.
Lăng Hàn dùng cường độ là loại thứ hai, đánh cho Thiên Sinh đầu óc choáng váng cộng thêm chảy máu.
Ở dưới dạng đả kích này, Thiên Sinh căn bản không có cách tự điều khiển, lại làm sao bóp chết được linh hồn của Duyên Sinh Thiên Tôn.
Hơn nữa, Hắc Tháp là Duyên Sinh Thiên Tôn tự tay luyện chế, đả kích như vậy sẽ tạo thành tổn thương với Thiên Sinh, nhưng đối với linh hồn của Duyên Sinh Thiên Tôn tuyệt đối không có ảnh hưởng.
Cứ như vậy chậm rãi ma diệt linh hồn của Thiên Sinh, vậy còn dư lại đương nhiên chỉ là tàn hồn của Duyên Sinh Thiên Tôn, dù chỉ có một chút xíu, sống lại sẽ rất suy yếu, nhưng chỉ cần đầy đủ thời gian, hắn vẫn còn có thể khôi phục như cũ.
Đại Hắc Cẩu hiển nhiên cũng nghĩ đến, không khỏi đập móng vuốt:
- Diệu, diệu!
Trước đó không cách nào áp dụng chiến thuật như vậy, là bởi vì thực lực của Lăng Hàn không bằng Thiên Sinh, hiện tại một khi ở mặt chiến lực siêu việt, biện pháp này liền trở nên hữu hiệu.
Bang! Bang! Bang!
Trọng kích không ngừng hạ xuống, mặc dù Thiên Sinh biết như vậy không ổn, nhưng hắn làm sao khống chế được thân thể của mình? Thật giống như người bình thường bên tai có người cầm chiêng trống liều mạng gõ, để cho người ta hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn sinh không nổi một chút xíu suy nghĩ.
- A!
Hắn chỉ có thể phát ra gầm thét, lại lập tức im bặt mà dừng.
Bang, chỉ có âm thanh va chạm du dương không dứt.
Thân thể Tiên Kim lại như thế nào, ở dưới Thiên Tôn Bảo Khí va chạm cũng chỉ có phát ra run rẩy.
Bất quá, Thiên Sinh thật đúng là có thể chống đỡ.
Mười ngày, một tháng, nửa năm, hắn còn đau khổ chèo chống, cũng không tan vỡ.
Lăng Hàn tự nhiên không thiếu kiên nhẫn, đừng nói nửa năm, một ngàn năm, một ngàn vạn năm hắn cũng sẽ dông dài như thế.
Hắn thiếu Duyên Sinh Thiên Tôn hai mạng, làm sao có khả năng một chút kiên nhẫn cũng không có?
Ba năm, năm năm, mười năm, Thiên Sinh thực không chịu nổi.
Ở dưới Hắc Tháp không ngừng va chạm, trên thân thể hắn tất cả đều là từng vết rạn nứt, chảy xuôi dòng máu màu vàng óng. Đây đã là Lăng Hàn hạ thủ lưu tình, bằng không thì Hắc Tháp va chạm một lần, Thiên Sinh liền có thể trực tiếp chia năm xẻ bảy.
Hắn nguyền rủa, toàn thân nổi lên ánh sáng màu đen, muốn liều mạng một lần.
Không phải cùng Lăng Hàn liều đồng quy vu tận, mà là muốn triệt để xóa đi tàn hồn của Duyên Sinh Thiên Tôn.
- Còn muốn nhảy đáp?
Lăng Hàn cười lạnh, bang, Hắc Tháp lại đập xuống, thân thể Thiên Sinh run rẩy dữ dội, tay chân xụi lơ, giống như người chết.
Bang! Bang! Bang!
Lăng Hàn lại gõ mấy lần, Thiên Sinh đã không có phản ứng.
- Ngươi đánh chết hắn?
Đại Hắc Cẩu xông tới.
Lăng Hàn gật đầu:
- Linh hồn của Thiên Sinh hẳn là đã chết, nhưng Duyên Sinh Thiên Tôn có thể sống hay không, liền nhìn tạo hóa của hắn.
Chủ yếu là nhìn cường độ của tàn hồn, nếu quá yếu, vậy cũng chỉ như nến tàn trong gió, chẳng mấy chốc sẽ dập tắt.
Cái này cần ý chí cầu sinh của bản thân Duyên Sinh Thiên Tôn, nếu không, hắn dù sao đã sớm hợp đạo, theo lý là không thể nào sống được.
- Thiên Tôn a, lão nhân gia ngài tuyệt đối là mãnh nhân, lúc trước dùng lực lượng một người độc kháng mười một tên Thiên Tôn dị vực, chút khó khăn ấy ngươi nhất định có thể khắc phục.
Đại Hắc Cẩu thì thào, động viên cho Duyên Sinh Thiên Tôn.
- Thiên Tôn a, ngươi là vạn cổ kỳ tài, hiện tại Cuồng Loạn tàn phá bừa bãi, vẫn chờ ngài tới thu thập, ngài nhất định phải sống a!
Hiện tại Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu chỉ có phần chờ, mười năm, trăm năm, ngàn năm, để bọn hắn cảm thấy vui mừng là, thân thể Thiên Sinh đang từ từ phục hồi như cũ, nguyên bản ở dưới Hắc Tháp đả kích nứt thương đang khép lại.
Đây có lẽ là hi vọng, nhưng cũng có thể là khí lực của Thiên Sinh cường hoành như vậy, chết cũng có được năng lực như thế.
Lại qua ba ngàn năm, ngón tay của Thiên Sinh đột nhiên động một cái.
Đại Hắc Cẩu vừa mừng vừa sợ, nhưng lại tràn đầy lo lắng.
Này có khả năng là Duyên Sinh Thiên Tôn sống lại, nhưng cũng có khả năng là Thiên Sinh căn bản không chết.
Lăng Hàn cũng nhìn lại, những năm này hắn cũng không có lãng phí thời gian, một mực tu luyện, phải nhanh một chút đạt tới tầng chín đỉnh phong, ở phương diện thể thuật hắn cũng tiến bộ rõ ràng, ký hiệu Thiên Tôn cấp gia trì, tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh.
Mí mắt của Thiên Sinh hơi động một chút, sau đó mở ra.
Kia là một ánh mắt trong suốt, có bá khí ngạo thị thiên hạ, cũng có tự tin tuyệt đối, càng có một loại quan tâm trách trời thương dân.
Tuyệt đối không phải Thiên Sinh.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một thân thể, nhưng bởi vì ánh mắt biến hóa, lại làm cho người có cảm giác khác nhau.
- Thiên… Thiên Tôn!
Đại Hắc Cẩu run giọng kêu lên, kỳ vọng càng lớn, cũng càng sợ hãi thất bại.
- Là ta.
Thiên Sinh gật đầu.
Giờ khắc này, hắn hẳn không phải là Thiên Sinh, mà là Duyên Sinh Thiên Tôn!
Lăng Hàn cười to:
- Chúc mừng sư phụ!
Hắn hai tay dâng Hắc Tháp lên.
Món bảo vật này bồi bạn hắn rất nhiều năm, từ nhỏ yếu đến cường đại, thẳng đến thành tựu Tiên Vương mới rời khỏi hắn, hiện tại hắn đã là Tiên Vương tầng chín, Tiên Ma kiếm cũng trở thành Thiên Tôn Bảo Khí, hắn đã đi ra con đường của mình.
Duyên Sinh Thiên Tôn vạn phần cảm khái.
Lúc trước hắn lựa chọn hợp đạo, phong bế thông đạo hai giới, căn bản không có nghĩ đến mình còn có một ngày sống lại.
Hắn tiếp nhận Hắc Tháp, nhẹ nhàng ma sát, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
- Vất vả các ngươi.
Hắn nhìn về phía Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu gật đầu.
- Sư phụ, chúng ta trở về đi.
Lăng Hàn nói.
Bọn hắn ở bên ngoài đã mấy ngàn năm, trong lúc đó cũng trải qua mấy chục lần đại quân của Cuồng Loạn xung kích, còn tốt bọn hắn trốn vào Tiên Khách Cư, mục tiêu đại quân của Cuồng Loạn lại là tường thành, trên đường sẽ không tinh tế xem xét, nên không có phát sinh xung đột gì.
Mặc dù có lòng tin với Nữ Hoàng cùng Vũ Hoàng, nhưng Lăng Hàn vẫn muốn nhanh trở về.
- Được.
Duyên Sinh Thiên Tôn gật đầu.
Hai người một chó quay lại tường thành, Duyên Sinh Thiên Tôn một mực thích ứng thân thể mới.
- Thiên Tôn, này có ảnh hưởng đến ngày sau ngươi tiến cảnh không?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
Bình luận facebook