Bất quá, vị Nhị Bộ Thiên Tôn kia cũng không có tuyên truyền chiến tích của Lăng Hàn, đại nhân vật như hắn tự nhiên khinh thường làm như vậy, chỉ chờ tới lúc bọn người A Mục trở về, tự nhiên sẽ truyền ra.
Hắn chỉ ghi Lăng Hàn một công, thậm chí cho Lăng Hàn một đạo miễn tử Kim Bài, cho phép hắn có thể phá hư quy củ võ viện một lần.
Kỳ thật, Lăng Hàn cũng không quá để ý, hắn đã có được thực lực của chuẩn Thiên Tôn, dính vào hai chữ Thiên Tôn, liền có thể không bị quy tắc trói buộc, siêu thoát ở bên ngoài thế tục.
Hắn ở trong võ viện tạm đợi mấy ngày, cùng bọn người Dị, Nghiêm Tiên Lộ tự nhiên có mấy lời muốn nói, hắn còn đi xem nhìn Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung, đã nhiều năm như vậy, hai người này tự nhiên cũng có tiến bộ nhảy vọt, nhưng đã bị hắn hất ra rất xa.
Bất quá, ở trong đại thế giới này, chuẩn Thiên Tôn chỉ là cất bước, Thiên Tôn bảy tầng mới thật sự là điểm cuối cùng.
Lại hai ngày sau, Lăng Hàn dự định rời đi.
Hắn muốn tới Lâm gia một chuyến, tiếp Nữ Hoàng tiến về Ngoại Vực chiến trường, về phần Vũ Hoàng có đi hay không, vậy phải xem ý nguyện của hắn.
Bành!
Hắn còn không có xuất phát, cửa đã bị ngạnh sanh đập ra.
- Lăng Hàn, cút ra đây cho ta!
Một thanh âm đĩnh đạc quát.
Lăng Hàn kinh ngạc, từ khi hắn đại khai sát giới, chém rất nhiều Tiên Vương tầng chín, trong võ viện ai thấy hắn không gọi một tiếng Lăng sư huynh, làm sao bây giờ lại có người dám chạy đến chỗ hắn nháo sự?
Hắn đi ra ngoài, chỉ thấy ngoài cổng thình lình đứng một người trẻ tuổi, một bộ khí thế hung hăng.
Là Mã Ngọc Hải.
Lăng Hàn kinh ngạc, gia hỏa này là uống lộn thuốc, lại dám đến khiêu khích mình?
Hắn không khỏi buồn cười, dạo bước mà ra nói:
- Mã Ngọc Hải, còn không có chịu đủ giáo huấn sao?
Mã Ngọc Hải hừ một tiếng:
- Lăng Hàn, đừng tưởng rằng mình rất ngưu bức, hôm nay, bản thiếu liền dạy ngươi làm người như thế nào!
Ánh mắt Lăng Hàn mãnh liệt, chỉ nhìn thái độ của Mã Ngọc Hải, coi như bị hắn đánh gần chết, cam đoan võ viện cũng sẽ không truy cứu.
Thiên Tôn không thể nhục.
Mã Ngọc Hải lập tức giật nảy mình, vội vàng rút lui ba bước:
- Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn, bởi vì cha ta đã từ Ngoại Vực chiến trường trở về!
Lăng Hàn ah một chút, khó trách.
Phụ thân của Mã Ngọc Hải Mã Phong chính là một vị chuẩn Thiên Tôn, có dạng cường giả này chỗ dựa, hắn tự nhiên không chút kiêng kỵ.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Cho nên, ngươi liền coi mình có thể khiêu khích ta?
- Sai!
Mã Ngọc Hải chỉ vào Lăng Hàn.
- Ta đây là cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi ngoan ngoãn xin lỗi, để bản thiếu đánh một chầu, như vậy khúc mắc của chúng ta bỏ qua. Nếu không, đành phải mời cha ta xuất mã.
Nói xong lời cuối cùng, hắn tràn đầy uy hiếp.
Lăng Hàn rất ngưu bức, kiếm trảm Tiên Vương tầng chín, thậm chí từng để cho một vị chuẩn Thiên Tôn thấy máu.
Nhưng Hà Vũ Phong chỉ là chuẩn Thiên Tôn tân tấn, luận thực lực kém Mã Phong không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, Hà Vũ Phong cũng không phải đánh không lại Lăng Hàn, chỉ là bị Lăng Hàn vận dụng đại chiêu, mới liều đến thụ một chút vết thương nhỏ, thực lực bản thân không biết vượt qua Lăng Hàn bao nhiêu lần.
Cho nên hắn tự nhiên là ăn chắc Lăng Hàn.
Nếu không phải phía sau Lăng Hàn còn có một Lâm gia, mà phụ thân hắn cũng chỉ là chuẩn Thiên Tôn, hắn thật muốn làm thịt Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, một cái tát rút tới, ba, Mã Ngọc Hải lập tức bay ra ngoài.
Nể tình Mã Phong ở Ngoại Vực chiến trường chiến đấu nhiều năm, hắn cũng không có hạ sát thủ, vì Mã gia lưu lại hương hỏa.
Đương nhiên, nếu Mã Ngọc Hải còn không biết tốt xấu, vậy hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, lúc trước Mã Ngọc Hải mời ra Tần Sương tới giết hắn, cái này đủ để phán đối phương tử hình.
Nửa ngày cũng chưa tới, một tin tức truyền ra.
Mã Phong buông lời, muốn Lăng Hàn vào hôm nay một đường quỳ đi tới chỗ Mã Ngọc Hải bồi tội, nếu không, hắn sẽ ra tay.
Lập tức, toàn bộ võ viện kinh bạo.
Chuẩn Thiên Tôn muốn xuất thủ đối phó Lăng Hàn!
- Ai, Lăng Hàn sẽ khuất phục a.
- Đúng vậy, chuẩn Thiên Tôn xuất thủ, hắn căn bản không có khả năng chống đỡ được, dù sao không phải như Hà Vũ Phong có mười chiêu ước hẹn, lần này ai cho Lăng Hàn chỗ dựa?
- Chỉ cần không nháo chết người, phương diện võ viện cũng sẽ không ngăn cản một vị chuẩn Thiên Tôn, chút mặt mũi này khẳng định phải cho.
- Cũng không nhất định, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói sao, Lăng Hàn đánh bại chuẩn Thiên Tôn của Vân gia, như vậy đối chiến Mã Phong đại nhân cũng không nhất định rơi vào hạ phong.
- Ha ha, dạng lời đồn này ngươi cũng tin tưởng?
- Phải a, Lăng Hàn mới chỉ là tầng tám, làm sao có thể địch nổi chuẩn Thiên Tôn?
Tất cả mọi người là thiên về một bên không coi trọng Lăng Hàn, dù có một hai thanh âm phản đối, cũng lập tức bị bao phủ.
Lăng Hàn tự nhiên cũng nghe nói, lắc đầu, Mã Phong thật đúng là yêu chiều nhi tử.
Hắn đương nhiên không có khả năng đi nói xin lỗi Mã Ngọc Hải, chỉ làm như không biết.
Một ngày trôi qua, mặt trời mới mọc.
- Lăng Hàn, ra!
Một thanh âm trầm thấp vang lên ở bên ngoài, lại tràn đầy lực uy hiếp.
Lăng Hàn vốn đang ngồi tu luyện, hiện tại hắn xa xa còn không có đạt tới tầng chín đỉnh phong, thực lực có không gian tăng lên to lớn, mỗi một khắc với hắn mà nói đều cực kỳ trọng yếu.
Hắn đứng dậy, đi tới ngoài cửa.
Chỉ thấy một trung niên nam tử đang đứng ở ngoài cửa, hắn một thân chiến giáp màu đen, còn có rất nhiều địa phương vỡ vụn. Nhưng tuyệt đối không nên xem thường bộ chiến giáp này, bởi vì đây chính là Tiên Kim tạo thành.
Tiên Kim đúc chiến giáp cũng vỡ vụn như thế, người này đến cùng trải qua chiến đấu như thế nào?
Hắn là Mã Phong, mới từ Ngoại Vực chiến trường trở lại, nơi đó chiến đấu tự nhiên huyết tinh.
Lăng Hàn ôm quyền:
- Nguyên lai là Mã huynh.
Mã Phong lập tức nhướn mày, chỉ là Tiên Vương tầng chín lại dám cùng mình xưng huynh gọi đệ? Xem ra, con của mình cũng không có lừa gạt hắn, tiểu tử này thật sự là cuồng ngạo.
- Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng mình có chút thiên phú liền coi trời bằng vung!
Hắn từ tốn nói.
- Ta cũng không giết người, chỉ đoạn ngươi hai tay hai chân, để ngươi trong một trăm triệu năm không thể khôi phục, hảo hảo tỉnh lại một chút.
Nguyên bản, đoạn mất hai tay hai chân cũng có thể rất nhanh khôi phục, nhưng Mã Phong đã nói như vậy, hiển nhiên là có nắm chắc.
Chỉ cần lưu lại một đạo ý chí võ đạo không tiêu tan, như vậy thương thế lại nhỏ bé cũng không có khả năng khôi phục.
Bình luận facebook