Hắn con mẹ nó, căn bản không phải hắn chủ động vào cánh cửa này, mà là bị ngươi lôi vào có được hay không? Tại sao ngươi có thể không phân rõ phải trái như vậy?
Ba!
Hắn còn chưa nghĩ xong, đã bị Lăng Hàn rút một tát tai:
- Trí nhớ kém như vậy, xem ra, không đánh không khôn ra a!
- Chư đại nhân, cứu ta!
Cái Vịnh Tư vội vàng cầu cứu cường giả Nhật Nguyệt Cảnh.
Cường giả Nhật Nguyệt Cảnh kia họ Chư, tên Thiên Sầu, bất quá chỉ là tiểu cực vị trung kỳ, nhưng tin tưởng cho dù Lăng Hàn tu tòa Sơn Hà thứ năm đến hoàn mỹ cũng có thể dễ dàng trấn áp, đây chính là kém một đại cảnh giới.
Hắn tức đến mũi lệch ra, trước đó Lăng Hàn cho bọn hắn bế môn canh, hiện tại ở dưới mí mắt của hắn bắt người, này là có bao nhiêu khinh thường hắn a?
- Thả người!
Hắn trầm giọng nói, cả người có đạo đạo băng sương quấn quanh, đây là hắn thật động nộ, không khống chế được nguyên lực trong cơ thể.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:
- Nếu ta không thả thì sao?
- Ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách nói không!
Chư Thiên Sầu tiến lên trước một bước, oanh, uy thế của Nhật Nguyệt Cảnh như đại dương mênh mông.
- Hắc hắc hắc, nhìn dưới bàn chân đi!
Lăng Hàn chỉ cánh cửa kia nói.
- Đây chính là địa bàn của ta, không được ta cho phép, ngươi bước qua một bước, ngươi biết sẽ phải chịu xử phạt thế nào không?
Chư Thiên Sầu không khỏi dừng chân, này là cấm kỵ, trong tông trên dưới không người nào có thể đánh vỡ, ngay cả mấy vị thân đồ của Tam Nguyên Thượng Nhân tới cũng giống như vậy.
Ba!
Lăng Hàn tay nâng chưởng rơi, cho Cái Vịnh Tư một bạt tai, sức vô cùng lớn, chỉ thấy miệng của Cái Vịnh Tư mở to, hộc ra một ngụm máu tươi, còn có một cái răng gãy.
Chư Thiên Sầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiểu tử này là đang cố ý khiêu khích mình sao?
Thật quá mức!
Đều nói đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn đứng ở nơi này, cách Lăng Hàn không quá một trượng, nhưng tên này dám động thủ đánh người của hắn, này cùng đánh mặt hắn có gì khác nhau?
Phù Lương Dạ thì trong lòng phát lạnh, tâm nói chẳng lẽ người kia là người điên sao?
Hắn đã đắc tội Dương Hạo, hiện tại đắc tội toàn bộ Cốc Môn vào chỗ chết, này là ngại sống quá lâu sao? Kết thù với người điên như vậy, sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, hắn thực sự là sợ.
Tại sao hắn lại làm người tích cực dẫn đầu chứ? Dù muốn xem náo nhiệt, cũng có thể ở phía xa xem mà.
Ba, Lăng Hàn lại quất một chưởng, Cái Vịnh Tư bị đánh nát một cái răng nữa.
Lấy lực lượng của hắn, một chưởng xuống đánh nát toàn bộ hàm răng của Cái Vịnh Tư cũng không thành vấn đề, nhưng hắn hết lần này tới lần khác một lần đánh gãy một cái, này hiển nhiên là cố ý.
Cả người Chư Thiên Sầu run rẩy, hắn điềm nhiên nói:
- Thả người, ngày hôm nay liền tha cho ngươi một lần!
- Ha ha!
Lăng Hàn cười to, chỉ chỉ Chư Thiên Sầu.
- Các ngươi nha, đầu óc đều có bệnh sao, rõ ràng là các ngươi chạy đến chỗ ta diễu võ dương oai, lại còn nói muốn tha ta một lần? Sách sách sách!
Ba, hắn lại rút Cái Vịnh Tư một tát, thương cảm a, tự nhiên lại bị quất gảy một cái răng, tiên huyết phun trào.
Cái Vịnh Tư chỉ cảm thấy mình quá oan, rõ ràng là Chư Thiên Sầu đang uy hiếp Lăng Hàn, vì sao người bị đánh là hắn chứ?
Nhưng hắn có thể lý luận với Lăng Hàn sao? Tên này rõ ràng là Ma Vương.
- Hàn Lâm!
Chư Thiên Sầu cảm giác hô hấp cũng khó khăn, chỉ Lăng Hàn nói.
- Ngươi không muốn lăn lộn trong tông sao?
- Ai, ngươi lại uy hiếp ta!
Lăng Hàn thở dài, ba, tay nâng chưởng rơi, Cái Vịnh Tư lại gãy răng.
- Chư đại nhân, van cầu ngươi đừng nói nữa!
Cái Vịnh Tư khóc, các ngươi đấu võ mồm, vì sao là ta không may chứ?
Chư Thiên Sầu hừ một tiếng, tại sao tên này không có một chút cốt khí chứ?
Cũng phải, nếu tên này có cốt khí mà nói, sao có thể trở thành chó săn của Cốc Hoang? Phải biết rằng, người có thể được tông môn thu, cái nào không phải hạng người ngạo khí xung thiên?
Dù chịu gia nhập Cốc Môn, cũng chỉ là muốn lợi dụng tài nguyên cùng mạng giao thiệp của Cốc Môn, mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, cái nào sẽ tất cung tất kính với Cốc Hoang?
Luận bối cảnh, phần lớn người ở đây đều có cường giả Tinh Thần cảnh ở sau lưng chống đỡ, cái nào cần nghía Cốc Hoang, khác biệt ở chỗ, Tinh Thần cảnh của đối phương ở trong tông, lại có thể chạm đến đại năng Hằng Hà Cảnh.
Nhưng như thế nào đi nữa, đây cũng là chó săn của Cốc Môn, bị một ngoại nhân khi dễ, ném là mặt cả Cốc Môn.
Chư Thiên Sầu xuất thủ, quy tắc hóa thành Thần Liên, quấn về phía Lăng Hàn, hắn muốn kéo Lăng Hàn cùng Cái Vịnh Tư ra khỏi cửa.
Lăng Hàn cười ha hả, lấy Cái Vịnh Tư che trước người.
- A!
Cái Vịnh Tư kêu thảm thiết, thân thể bị mười mấy đạo thần liên xuyên thấu, có một cái càng đâm vào mông của hắn, làm trên cổ hắn có gân xanh nhảy ra, đây mới thực là bị bạo cúc.
- Tới đây cho ta!
Chư Thiên Sầu thu Thần Liên về, nhưng Lăng Hàn bắt được cánh tay của Cái Vịnh Tư, không chịu buông tay.
Luận lực lượng, Lăng Hàn khẳng định không thể địch nổi Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng mấu chốt là, thể phách của Cái Vịnh Tư khiêng không nổi lực lượng của Lăng Hàn, bị hai bên kéo như thế, hắn nhất thời kêu thảm thiết, cũng bị xé rách.
Chư Thiên Sầu ngoan tâm, ngược lại Cái Vịnh Tư cũng là Thần linh, thân thể bị xé rách cũng không chết được.
Hiện tại trọng yếu là đoạt người lại, bằng không chỉ cần người ở trong tay Lăng Hàn, Cốc Môn sẽ bị đánh mặt.
Xuy lạp, tiên huyết đầy trời.
- A!
Cái Vịnh Tư phát sinh tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn bị xé thành hai mảnh, nhưng hơn nửa người được Chư Thiên Sầu thu về, cuối cùng thoát khỏi tay Lăng Hàn.
- A, không có ý tứ!
Lăng Hàn cười nói.
Không có ý tứ con mẹ ngươi a! Trên mặt ngươi có một chút xíu thành ý sao?
Nếu Cái Vịnh Tư có đủ thực lực, hiện tại khẳng định muốn bóp chết Lăng Hàn, nhưng bởi vì không có, hắn chỉ có thể nuốt cơn tức này, một chút tính tình cũng không dám có, vội vàng lấy đan dược nuốt vào, một bên vận chuyển nguyên lực thôi động dược lực.
Ánh mắt của Chư Thiên Sầu rét lạnh, hắn nhìn chòng chọc Lăng Hàn, nhưng này là nơi ở của Lăng Hàn, hắn không thể xuất thủ, bằng không chỉ cần đả thương một mảnh ngói, hắn cũng phải ăn vị đắng lớn.
Hắn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè xuống lửa giận trong lòng nói:
- Thiếu Chủ muốn ta mang câu nói, ngươi muốn trùng tu quan hệ với Cốc Môn mà nói, sau khi tiến nhập Hoàng Tuyền Bí Cảnh, phải lấy chí ít ba giọt Thiên Nguyên Chân Dịch ra, hiến cho Thiếu Chủ!
Cái Vịnh Tư có cảm giác ủy khuất cường liệt.
=====
Bình luận facebook