Nàng vừa thở dốc vừa nói, biết chỉ thỏa mãn sắc dục của Triệu Luân là vô dụng, chỉ sẽ trở thành công cụ phát tiết của đối phương.
Lúc này Triệu Luân nào có sức phán đoán như bình thường, gật đầu lung tung nói:
- Chuyện này giao cho ngươi làm!
Nói xong, hắn tham lam hôn ngực của Dương Lạc Đan, tưởng tượng nàng thành Thủy Nhạn Ngọc, không khỏi càng thêm kích động.
...
Lăng Hàn đã hao tổn hết toàn bộ tài liệu, nhưng vẫn không thể nào luyện ra Bích Tiêu Đan, hiện tại trong túi trống không, hắn không thể làm gì khác hơn là đi luyện Thiên Cơ Đan kiếm tiền, lấy đan nuôi đan.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua năm tháng.
Với võ giả mà nói, năm tháng chỉ là nháy mắt mà thôi, không khác vài ngày của người bình thường.
Nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, một tháng đủ để cho hắn phát sinh hóa lớn cực lớn.
Rốt cục luyện thành Bích Tiêu Đan, hơn nữa, hắn cũng bước vào trung cực vị hậu kỳ.
Đan dược Thần cấp đều rất đắt đỏ.
Chỉ là Đan Sư cấp một, cấp hai tương đối nhiều, bởi vậy, đan dược hai cấp bậc này sẽ tiện nghi một ít, nhưng từ Thần Đan cấp ba bắt đầu, đắt có thể làm cho người tuyệt vọng.
Nếu như nói Thần Đan cấp một, cấp hai, Sơn Hà Cảnh phổ thông còn có thể mua mấy viên mà nói, như vậy cấp ba hoàn toàn là chuyện khác.
Thần Đan cấp ba tiện nghi nhất cũng một nghìn Chân Nguyên Thạch khởi bước, gặp phải vài loại khó luyện chế, hai nghìn khởi bước cũng không ngạc nhiên.
Bích Tiêu Đan thuộc về Thần Đan cấp ba khó luyện, tỷ số thành đan thấp, bởi vậy Đan Sư cấp ba đều không thích luyện chế, tuy Đan Sư cấp bốn có năng lực này, nhưng loại Thần Đan cấp bốn nào không đắt hơn, tại sao phải luyện đan dược cấp ba?
Bởi vậy, khi Lăng Hàn có thể luyện chế rất nhiều Bích Tiêu Đan, hắn cuối cùng mở ra một tài lộ cuồn cuộn không dứt.
Điều này làm cho hắn động ý nghĩ mở tiệm.
Trực tiếp bán đan dược cho tiệm thuốc, này tuy có thể cấp tốc thu về tiền mặt, nhưng có một bộ phận lợi ích tương đối bị tiệm thuốc phân đi, hơn nữa, tỷ lệ này còn không nhỏ.
Hắn nói ý nghĩ này cho Lệ Vi Vi, bất quá Lệ Vi Vi đối với mở tiệm không để bụng, bởi vì nàng ghét phiền phức.
Lăng Hàn đi thương lượng với Thủy Nhạn Ngọc.
Thủy gia thủy chung không có thừa nhận thân phận của hắn, tuy Lăng Hàn không để ý cái nhìn của Thủy gia, nhưng hắn biết, Thủy Nhạn Ngọc vẫn khát vọng gia tộc nhận đồng, bởi vậy, hắn nên vì đối phương suy tính một chút.
Nếu như hắn có thể mở tiệm thuốc ngày kiếm đấu kim, lấy cái này làm đồ cưới mà nói, thanh âm phản đối của Thủy gia nhất định sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Thủy Nhạn Ngọc thông tuệ, lập tức đoán được dụng ý của hắn, tự nhiên vui vẻ đáp ứng, còn chủ động dâng nụ hôn, biểu đạt kích động trong lòng.
Lăng Hàn nói làm liền làm.
Trong tay có tiền, ở Hoàng Đô cũng dễ làm việc, huống chi hiện tại hắn cũng có địa vị tương đối, người nào không biết sau lưng của hắn là Cửu Quận Vương?
Sau khi chọn vị trí tốt, chính là lắp đặt thiết bị, thông báo tuyển dụng nhân thủ.
Nhưng lúc này, Lăng Hàn cũng gặp vấn đề.
Không ai nhận lời mời!
Hắn phí chút trắc trở mới nghe được, nguyên lai là hai vị thế gia tử Triệu Luân, Sa Nguyên liên thủ ra lệnh, cấm bất luận kẻ nào chạy đi chỗ hắn làm việc.
Đây chính là hậu đại của hai vị Đại Tướng Quân, bọn họ nói, ai dám coi như gió bên tai?
Lăng Hàn ngươi quả thực được Cửu Quận Vương "sủng ái", nhưng chỉ là vài phục vụ, chẳng lẽ Cửu Quận Vương còn có thể quan tâm sao?
Bởi vậy, tuy Lăng Hàn ra đãi ngộ rất cao, nhưng vẫn không có người nào dám đến làm việc.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, đơn giản nhận người ở trong học viện.
Lúc này, hắn mở ra điều kiện cao hơn, làm việc ở trong điếm của hắn, từng tháng đều có thể đạt được số lượng Thần Đan không đều.
Cấp một, mười viên! Cấp hai, năm viên! Cấp ba, một viên!
Bởi vậy, người đáp ứng tập hợp.
Chủ yếu là vì Thần Đan cấp ba mà đến, đừng nhìn một tháng chỉ có một viên, nhưng đồ chơi này cơ bản thuộc về có cầu không có cung, đều bị các đại tộc lũng đoạn, cung ứng người nhà cũng không đủ, đâu thể nào lấy ra bán?
Đan dược điếm không phải không có, nhưng từng tháng chỉ bán ra mấy viên ít ỏi, vừa tung ra liền bị cướp sạch.
Lăng Hàn nhìn danh sách, trực tiếp thuê mười người, chia làm hai ban.
Kể từ đó, tiệm thuốc thuận lợi mở ra, mặc dù bán đan dược chỉ hai ba loại, nhưng đầu năm nay trong tay có đan dược còn sợ bán không ra sao?
Nhất là Bích Tiêu Đan, dù cho yết giá hai nghìn một viên vẫn bị tranh mua như cũ, để Lăng Hàn phải cải biến phương pháp tiêu thụ, mỗi ngày hạn cung năm viên, một người hạn mua một viên.
Không có biện pháp, thời gian luyện chế đan dược đặt ở đó, Bích Tiêu Đan một ngày chỉ có thể luyện một lò, một lò mười viên, mà Lăng Hàn cơ bản hai ngày mới luyện một lò.
Bất quá, ở trong quá trình luyện đan, Lăng Hàn cũng có lĩnh ngộ, trong cơ thể hắn có Ma Lực, không cần lo lắng tích lũy nguyên lực, thiếu là lĩnh ngộ đối với Thiên Địa quy tắc.
Luyện đan, chính là một quá trình lĩnh ngộ.
Bởi vì dược liệu hấp thu Thiên Địa linh khí mà lớn lên, quá trình luyện đan chính là đan thần văn vào trong đó, đó là thể hiện của Thiên Địa quy tắc. Luyện chế đan dược càng nhiều, Lăng Hàn thể ngộ Thiên Địa quy tắc càng sâu.
- Cái gọi là thiên hạ vạn pháp, trăm sông đổ về một biển, nguyên lai là đạo lý này.
Lăng Hàn gật đầu.
Nhưng luyện đan chỉ có thể đề thăng cảm ngộ cảnh giới, vũ kỹ bí pháp gì đó, còn cần tự mình đi tu luyện.
Bởi vậy, trừ luyện đan, Lăng Hàn đặt toàn bộ tinh lực ở Khoái Tự Kiếm Quyết.
Môn kiếm pháp này chính là Kiếm Thánh sáng chế, hơn nữa còn có danh xưng Vô Địch, tuyệt đối là bí thuật cao cấp nhất Thần giới, hắn có thể tu luyện, vậy dĩ nhiên không thể lãng phí cơ hội.
...
- Luân ca, ta tìm được một tử sĩ.
Trong phủ Triệu đại tướng quân, Dương Lạc Đan ôi y ở trong lòng Triệu Luân.
- Đó là Ám Dạ Đường cung cấp, Sơn Hà Cảnh đại viên mãn đỉnh phong, nhưng cho dù là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong cũng chỉ cho rằng hắn là Sơn Hà Cảnh trung cực vị.
- Hơn nữa, hắn còn tu luyện một môn bí thuật, một khi kích phát, chiến lực có thể nhảy vào chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng chỉ có nửa canh giờ sinh mệnh.
- Để hắn đi khiêu chiến Lăng Hàn, giết chết Lăng Hàn, hắn cũng rất nhanh chết đi, sẽ không tiết lộ một chút xíu bí mật.
Dương Lạc Đan lộ ra dáng tươi cười nguy hiểm, nàng có tâm làm Thiếu phu nhân của Tướng Quân phủ, dĩ nhiên phải diệt Lăng Hàn, bằng không sỉ nhục của Triệu Luân cũng là của nàng.
Triệu Luân trầm ngâm chỉ chốc lát, mới nói:
- Ngươi không có để lại cái đuôi gì chứ?
---------------
Bình luận facebook