• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần chủ bí ẩn (2 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương301

CHƯƠNG 301

Trần Ngọc tức đến mức không nói lên lời.

Vu Miên này, cậy con rể bà ta là một ông chủ nhỏ, có chút tiền, ngày nào cũng khoe khoang ở trước mặt bà ta.

Điều quan trọng là, bà ta khoe khoang thì khoe khoang, nhưng cứ phải lấy con rể của bà ta so sánh với Vương Bác Thần. Mỗi lần đều phải khoe khoang một lúc, cố tình chế nhạo mấy câu, khiến Trần Ngọc vô cùng tức giận.

Hai ngày nay vẫn chưa ra khỏi cửa, hôm nay khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, lại gặp phải bà béo này, đúng là tức chết đi được.

“Không có con trai thì tuyển con rể, đã vậy sao không chọn người tốt một chút? Triệu Thanh Hà trông cũng được, lại tìm được một người con rể bám váy vợ, nếu là tôi, đã đuổi cậu ta ra khỏi nhà từ lâu rồi. Không có con trai để dựa vào, không phải dựa vào con rể sao? Đứa con rể này là đồ bỏ đi, còn giữ lại cậu ta làm gì? Thím Vương, bà nói xem có phải là cái lý do này không?”

Thấy Trần Ngọc chịu thua, Vu Miên càng thêm đắc ý, lại chế nhạo, giễu cợt,

Thím Vương ngượng ngùng mỉm cười, câu này bà ta không tiếp được.

Nhưng nói cũng không sai, đứa con rể kia của Trần Ngọc, đúng là quá vô dụng.

Vu Miên hừ nói: “Trần Ngọc, tôi nói thẳng, bà cũng đừng ghét bỏ, tôi cũng là vì tốt cho bà thôi. Vương Bác Thần không làm gì cả, cần cậu ta làm gì chứ? Hãy nhìn con rể Trần Phong của tôi, nửa năm trước vừa mới đổi một chiếc xe 600 triệu, hôm qua lại mua một chiếc BMW 1,2 tỷ, đây chính là bản lĩnh!”

“Mẹ.”

Vu Miên đang nói, một chiếc BMW lái vào trong tiểu khu, cửa kính hạ xuống, chàng trai trẻ gọi một tiếng.

“Chao ôi, về rồi à.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vu Miên vô cùng vui mừng trả lời một tiếng, mũi hếch lên nói với Trần Ngọc: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là con rể của tôi, có nửa năm lại mua một chiếc BMW, nhìn đi, giỏi hơn con rể của bà nhiều.”

Trần Ngọc tức giận nói: “Bà thì giỏi hả? Con rể của bà chứ không phải là con trai của bà, có gì mà khoe khoang với tôi.”

“Yo, Trần Ngọc, câu nói này của bà ấy à, có bản lĩnh thì bảo con rể bà cũng mua một chiếc xe đi, bà ở đây nổi giận với tôi làm gì? Con rể bà không bằng con rể tôi, lẽ nào tôi nói sai sao? Con rể, chiếc xe này của con 1,2 tỷ hay là 1,5 tỷ? Nói cho dì Trần của con biết, bà ấy chưa từng nhìn thấy thế giới, đứa con rể kia của bà ta ngay cả một chiếc xe mấy chục triệu cũng không mua được.”

Trần Phong xuống xe, thờ ơ cười nói: “1,5 tỷ, cũng không có bao nhiêu tiền. Năm sau con định mua một chiếc xe thể thao khoảng 3 tỷ.”

Trần Ngọc tức đến mức không nói, Vu Miên đang cố ý khoe khoang trước mặt bà ta đây mà?

Khoe khoang cái gì?

Bà đây cũng chả thèm!

Đúng lúc này, có một chiếc xe BMW đi vào cổng tiểu khu.

Vu Miên cố ý khiêu khích Trần Ngọc, nói: “Nhìn đi, chiếc xe BMW này, chắc cả đời này con rể của bà cũng không mua được? Trần Phong à, chiếc xe BMW này chắc chắn không bằng của con đúng không?”

Trần Phong cười nói: “Mẹ, đừng nói linh tinh, chiếc xe này là BMW M760, hơn 7 tỷ, con cũng không mua được.”

Vu Miên có chút xấu hổ, nhưng vẫn ra oai: “Trần Ngọc, đừng thấy bây giờ con rể tôi không mua được, hai năm nữa thằng bé cũng có thể mua được một chiếc xe như thế này. Nếu không phải bây giờ Trần Phong đang dùng tiền để đầu tư, thì đã có thể mua được chiếc xe hơn 7 tỷ này rồi. Con rể của bà, cả đời này cũng không mua được chiếc xe này.”
Chương302

CHƯƠNG 302

“Con rể bà giỏi, con rể bà lợi hại, được chưa? Bà khoe khoang cái gì với tôi, có bản lĩnh thì mua ngay đi.”

Trần Ngọc bị Vu Miên châm chọc đến mức phát cáu, oán giận nói một câu.

Thím Vương chỉ cười mà không nói gì.

“Xía, bà đang ghen tỵ đúng không, bà đang ngưỡng mộ, đố kỵ, bà…”

Vu Miên còn muốn châm chọc mấy câu, lúc này, Vương Bác Thần từ trong chiếc xe kia đi xuống, nói: “Mẹ, con vừa mới mua xe, đi, con đưa mẹ đi một vòng.”

“Con mua?”

Trần Ngọc sững sờ.

Vương Bác Thần?

Chiếc xe này là anh mua?

Vu Miên trợn tròn mắt, lập tức không nói nên lời.

Chiếc BMW này giá hơn 7 tỷ, là đứa con rể vô dụng của Trần Ngọc mua?

Không thể nào.

Hơn 7 tỷ, anh sao có thể mua được?

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không phải Thanh Hà đi làm không được thuận tiện sao, nên con đã mua chiếc xe này, trước mắt mẹ đừng nói với cô ấy, cho cô ấy một bất ngờ. Con đưa mẹ đi một vòng trước, nhân tiện đón Dao Dao luôn.”

Wow!

Xe của con rể bà ta mua!

Hơn 7 tỷ.

Chiếc xe của Trần Phong cũng chỉ có hơn 1 tỷ, còn không bằng số lẻ của chiếc xe của con rể bà ta!!

Vừa nghĩ đến điều này, Trần Ngọc lập tức nở mày nở mặt, nhìn Vu Miên vẫn còn đang ngây người ra ở đó, cố ý nói: “Aiya, Vu Miên, lúc nãy tôi nói cái gì ấy nhỉ, tôi nói, biết đâu con rể tôi đột nhiên mua một chiếc xe hạng sang tầm 3 tỷ để tạo bất ngờ cho tôi. Cái này đâu chỉ dừng lại ở 3 tỷ chứ, cái này là hơn 7 tỷ đó.”

Mặt Vu Miên đỏ lên, rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Bị vả mặt quá nhanh.

Hơn 7 tỷ!

Xe của Trần Phong mới có 1,5 tỷ, còn không bằng số lẻ của người ta.

Trần Phong lúng túng mỉm cười, tức giận trừng mắt với mẹ vợ, không có việc gì tự nhiên mẹ đi khoe khoang với người ta làm gì, bây giờ lại làm cho con xấu hổ.

Thím Vương nói: “Thím Vu à, xe của con trai bà không tốt bằng chiếc xe này của người ta nha.”

Mặt Vu Miên đỏ như đít khỉ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn 7 tỷ, thật giỏi nha.”

“Con rể tôi giỏi như vậy đó, một cái ô tô 1,5 tỷ cũng gọi là xe? Con rể tôi không phải không mua, mà là không thèm nhìn đến, có hiểu không? Nếu như mua cũng phải mua loại xe hạng sang hơn 7 tỷ như thế này, dù sao mấy người cũng không mua được.”

Trần Ngọc vô cùng đắc ý, Vu Miên này cũng giống như bà ta, không có con trai, luôn thích so sánh với bà ta.

Cậy con rể bà ta là một ông chủ nhỏ, ngày nào cũng khoe khoang con rể ở trước mặt bà ta.
Chương303

CHƯƠNG 303

Làm như bà ta cao hơn người khác một bậc vậy.

Bây giờ thì hay rồi, Vương Bác Thần có thể xem đã là kéo lại thể diện cho bà ta.

“Sau này bà cũng đừng nói chuyện với tôi nữa, bà xem thường nhà chúng tôi, tôi cũng xem thường nhà bà, lái một con BMW 1,2 tỷ rách nát mà đắc ý cái gì. Con rể tôi mua một chiếc BMW hơn 7 tỷ, tôi có nói cái gì không? Chỉ là lười so bì với bà thôi. Giống như bà nói, chúng ta không cùng một đẳng cấp!”

Trần Ngọc không nể nang gì, muốn trút hết sự tức giận trong lòng.

“Bác Thần, đưa mẹ đi một vòng, rồi đón Dao Dao luôn.”

Vương Bác Thần cười, không nói gì.

Vu Miên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi Vương Bác Thần lái xe rời đi, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi cái gì, BMW thì giỏi sao? Xe của con rể tôi cũng là BMW.”

Thím Vương nói: “Xe của người ta hơn 7 tỷ, xe con rể bà mới có 1,2 tỷ, còn không bằng số lẻ của người ta, quả thật rất giỏi.”

Vu Miên: “….”

Vạn tiễn xuyên tim.

Bà có biết nói chuyện không hả.

Có ai nói chuyện như bà không?

BMW 1,2 tỷ không được gọi là BMW sao?

Vu Miên càng nghĩ càng tức.

Đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Vậy mà lại bị Trần Ngọc xem thường, sau này sao còn mặt mũi nói chuyện với bà ta nữa.

Đúng là tức chết rồi.

Mình nói chuyện về xe với bà ta làm cái gì, biết vậy chả nói nữa, quá tức mà!

Vu Miên thở hổn hển, nhìn chiếc xe BMW của con rể, càng nhìn càng ngứa mắt.

Trên xe.

Trần Ngọc vô cùng đắc ý nói: “Vu Miên kia ra vẻ với mẹ cái gì chứ, một con BMW 1,2 tỷ rách nát cũng không biết xấu hổ mà nói với mẹ.”

Nói xong, bà ta lại nhìn Vương Bác Thần, oán giận nói: “Con lấy đâu ra tiền để mua xe? Con đúng là tiêu sài hoang phí, con vung tay quá trán như vậy, con với Thanh Hà còn muốn sinh hoạt nữa không? Ai bảo con mua chiếc xe đắt như vậy? Không thể tiết kiệm tiền sao.”

Trong lòng Vương Bác Thần lập tức cảm thấy ấm áp, vội vàng nói: “Mẹ, chiếc xe này là của bạn con, cậu ấy đi ra nước ngoài rồi, bảo con dùng trước, nếu không thì con lấy đâu ra tiền mà mua chiếc xe này chứ.”

Trần Ngọc sững sờ, suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy, Vương Bác Thần lấy đâu ra tiền mà mua xe chứ, nhà còn chưa mua được nữa là.

Nhưng vẫn dạy bảo nói: “Làm người thì phải khiêm tốn, có biết không? Giống như người nhà quê, con khoe khoang cái gì hả. Chúng ta phải im lặng mà phát tài, có biết không hả? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn phải để mẹ dạy con? Sau này có tiền cùng phải tiết kiệm, nếu không cuộc sống sẽ rất khó khăn.”

“Mẹ, con nhớ rồi.”

Vương Bác Thần cạn lời, lúc nãy mẹ khoe khoang với bọn họ đâu có nói như thế này.

Đón Dao Dao về nhà chưa được bao lâu, Triệu Thanh Hà đi làm về, nghe được chuyện chiếc xe, lại nói Vương Bác Thần một trận.
Chương304

CHƯƠNG 304

Vương Bác Thần chỉ có thể lén lút giải thích với cô, đây là xe của Canh Phong, Triệu Thanh Hà mới không nổi giận.

Trên giường, Triệu Thanh Hà cau mày nói: “Ngày mai tập đoàn Lý Thị muốn tổ chức đại hội cổ đông, anh nói xem có xảy ra chuyện gì không? Em luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.”

Vương Bác Thần lười nhác nói: “Nhà họ Lý bây giờ tự ngồi lên đống shit của mình, lúc đầu bọn họ tham lam vô độ, muốn chiếm lấy tất cả dự án Tân Thành, bây giờ xảy ra chuyện cũng là điều bình thường.”

“Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy.” Triệu Thanh Hà trừng mắt, suy nghĩ một lúc nói: “Nhà họ Lý nắm trong tay 50% cổ phần, bên phía chúng ta chỉ có 30%, những cổ đông khác chiếm 20%, ở giai đoạn hiện tại bên phía cổ đông vẫn nằm trong sự kiểm soát của nhà họ Lý. Em đoán đại hội cổ đông ngày mai, chắc chắn là muốn kêu gọi đầu tư, nếu không nhà họ Lý không trụ được nữa.”

Vương Bác Thần cười, ánh mắt u ám: “Anh nghe nói, nhà họ Lý vì muốn lôi kéo đầu tư, đã bán 35% cổ phần ra bên ngoài, bây giờ trong tay họ chỉ còn 20%.”

“Cái gì?”

Triệu Thanh Hà sững sờ.

Mà nhà họ Lý lúc này đã có chút hỗn loạn.

Lý Thành gào thét: “Ai muốn mở cuộc họp đại hội cổ đông, sao tôi không nhận được tin tức!!”

Lý Kiệu căm hận nói: “Là tập đoàn Lan thị, số cổ phần trong tay bọn họ đã hơn 35%, là cổ đông lớn nhất, bên phía chúng ta, tính cả Lý Hoàng, là 25%, nên Lan Hiếu có quyền mở cuộc họp cổ đông.”

Lý Hoàng ở bên cạnh, ánh mắt hờ hững, không nói gì.

10% cổ phần của ông ta, hôm qua đã tặng lại cho Vương Bác Thần.

“Cậu ta muốn làm gì!!!”

Trong mắt Lý Hoàng đằng đằng sát khí, tức giận nói: “Nếu như cậu ta muốn thu mua cổ phần của những người khác, một khi hơn 50%, tập đoàn Lý thị sẽ biến thành tập đoàn Lan thị!!!”

Lý Kiệu rất hối hận, ông ta vốn dĩ muốn trói chặt tập đoàn Lan thị với tập đoàn Lý thị, cùng gánh vác nguy hiểm, nhưng không ngờ tập đoàn Lan thị lại dùng chiêu này!”

“Đây là cố ý!!”

Lý Kiệu đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đầu tiên, Lan Hiếu mua đứt những công ty vật liệu kia, sau đó ép chúng ta nhường cổ phần, mục đích của anh ta là tập đoàn Lý thị, tôi đã bị anh ta lừa!!”

Dẫn sói vào nhà!

Còn là con sói mà chính ông ta mời đến!

Chát!

Lý Thành tát Lý Kiệu một cái, tức giận mắng: “Cái đồ ngu ngốc này, không phải con nói không sao sao? Chuyện trên công trường còn chưa giải quyết, bây giờ lại xảy ra chuyện này, cái đồ vô dụng, con nói cho ba biết, con có ích gì!!”

Lý Kiệu thở hổn hển nói: “Sao con biết được đây là một cái bẫy, con sao biết được bọn họ không phải vì hạng mục của Tân Thành!! Chuyện này lúc đó ba cũng đã đồng ý, bây giờ trách con thì có tác dụng gì.”

“Nghịch tử, cái thằng nghịch tử này, nhà họ Lý giao cho mày quản lý nhiều năm như vậy, không những không thể đứng vào được hàng ngũ những gia tộc hàng đầu của Giang Nam, mà bây giờ còn sắp mất cả công ty!!!”

Nhìn thấy ba và anh cả cãi nhau, Lý Hoàng thờ ơ nói: “Bây giờ hai người cãi nhau thì có tác dụng gì, trước mắt phải tìm hiểu cổ phần trong tay những cổ đông khác đã bị thu mua bao nhiêu rồi. Lan Hiếu đã chạy đến tập đoàn Lý thị, cuộc họp cổ đông ngày mai chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.”
Chương305

CHƯƠNG 305

Lý Thành và Lý Kiệu thở hổn hển ngồi xuống, Lý Thành lạnh lùng nói: “Theo điều lệ của công ty, nắm trên 60% cổ phần, mới có tư cách đổi chủ tịch mới, Lan Hiếu có dã tâm, cho dù cậu ta thu mua tất cả cổ phần của những người khác, trong tay anh ta cũng chỉ có 55%! Nhà họ Lý chúng ta có 25%, Triệu Thanh Hà có 20%, chỉ cần Triệu Thanh Hà không bán cổ phần của mình, cậu ta không thể đạt được mục đích!”

Lý Kiệu hít một hơi thật sâu, ông ta không ngờ lại bị Lan Hiếu lừa, hừ nói: “Vương Bác Thần muốn giành lại công ty, cậu ta sẽ không để cho Triệu Thanh Hà bán cổ phần, Lan Hiếu muốn hái đào cũng không dễ dàng như vậy. Con thấy cậu ta muốn chết mà, thành phố Hà Châu là địa bàn của nhà họ Lý chúng ta, cậu ta lại đến đây, an phận một chút còn được, nếu như không an phận, con sẽ khiến cậu ta chết không có chỗ chôn thân!”

Nói xong, Lý Kiệu gọi mấy cuộc điện thoại, gọi cho mấy cổ đông khác.

Lý Hoàng mặt không biểu cảm nhìn, 10% cổ phần trong tay ông ta đã chuyển cho Vương Bác Thần.

Trong tay nhà họ Lý, bây giờ chỉ còn 15%!

Ba, anh cả, xin lỗi.

Năm đó, hai người đã sai rồi.

Năm đó, là con yếu đuối, chùn bước.

Lần này, con sẽ không chùn bước.

Những thứ này vốn là của em gái, vốn là của Vương Bác Thần.

“Lan Hiếu lại thu mua được 5% cổ phần, giá cậu ta đưa ra cao gấp hai lần giá thị trường!!”

Lý Kiệu u ám nói: “Cái tên khốn nạn Lục Khởi kia đã bán rồi, lão Tề và lão Bành, còn có Chu Kiên cũng đang xem xét. Lục Khởi, ông đợi đó cho tôi, xem tôi xử lý ông thế nào!”

Nhà họ Lý, chẳng lẽ cứ như vậy là hết rồi sao?

Mặt mũi Lý Thành xám như tro, chán nản dựa người vào ghế, nói: “Nhà họ Lý chúng ta, thật sự là đến bước đường cùng sao?”

Lý Hoàng cúi đầu.

“Tuyệt đối sẽ không!!!” Lý Kiệu lạnh lùng nói: “Thằng hai, liên lạc với Triệu Thanh Hà, nói với cô ta, nếu dám bán cổ phần công ty cho Lan Hiếu, nhà họ Lý chúng ta, sẽ bất chấp tất cả mà ra tay với bọn họ!!”

“Đúng, bây giờ chúng ta có tổng cộng 60% cổ phần, Lan Hiếu muốn đoạt quyền, nằm mơ!! Con lập tức liên hệ người, xử Lan Hiếu đi, ta xem cậu ta còn kiêu ngạo thế nào!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Thành buồn rười rượi nói, có thể giữ được tập đoàn Lý Thị, chết vài người thì có là gì.

“Con đương nhiên sẽ sắp xếp, thằng hai, lập tức liên lạc với Triệu Thanh Hà, uy hiếp cô ta, không được cho cô ta bán! Nếu Vương Bác Thần có ý quấy rối, nói với cô ta, con gái cô ta chết chắc rồi!”

“Được.”

Lý Hoàng lên tiếng, nhưng ông ta hôm nay, lại có chút kỳ quái.

Nhưng mà Lý Thành và Lý Hoàng đang trong cơn phẫn nộ không nhìn ra được.

Lúc này, Vương Bác Thần nhận được một tin nhắn: “Thưa ngài, Tề Bắc Vũ, Bành Dục, Chu Kiên, ba người này ngày mai trong cuộc họp hội đồng quản trị sẽ ủng hộ cô Triệu Thanh Hà, cổ phần của Lục Khởi cũng đã lấy được.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng.

Lý Thành, Lý Kiệu.

Ngày mai tôi sẽ cho mấy người một ngạc nhiên lớn, mấy người, nhận được sao?

Ngày hôm sau, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đến tập đoàn Lý Thị
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom