-
Chương 86-90
Chương86
CHƯƠNG 86
Đoạn đường nửa tiếng đồng hồ, anh ta liền chạy đến đây trong phòng có mười phút.
Vừa mới xuống xe, anh ta liền tát quản lí sảnh hết mấy cái.
Lại mạnh tay tàn nhẫn tát mình mười mấy cái, khom lưng cúi đầu, cẩn thận nói.
“Anh Vương, thật sự xin lỗi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, ngài cứ dùng bữa trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi rất thất vọng về cậu.”
Sắc mặt Canh Phong lập tức trắng bệch, đau khổ quỳ ở dưới đất, nước mắt rơi như mưa: “Anh Vương, Tiểu Canh sai rồi, xin anh Vương trừng phạt.”
“Đứng dậy đi, tôi không hi vọng có lần sau.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói.
“Cảm, cảm ơn anh Vương.”
Canh Phong mừng rỡ đứng dậy, quay người lại đạp một đạp làm quản lí sảnh bay ra thật xa, âm trầm nói: “Cậu muốn đánh gãy một tay một chân của anh Vương hả? Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cậu, đánh gãy một tay một chân của cậu ta cho tôi.”
Triệu Thanh Hà mềm lòng, cô nhịn không được vội vàng nói: “Thư ký Canh tha cho anh ta đi, anh ta cũng không cố ý đâu.”
Canh Phong nghiêm túc nói: “Cô Triệu Thanh Hà, đây là quy định, giữ lại cho cậu ta một cái mạng đã là nể mặt cậu lắm rồi, anh Vương có ơn với tôi, cái tên chó chết này lại dám bất kính với dì và cô, đây chính là đang sỉ nhục tôi.”
Sau đó lại ra lệnh: “Dẫn cái tên chó chết này đi, đừng làm bẩn mắt của cô Triệu Thanh Hà và dì.”
Trần Ngọc nghe thấy mà hoảng sợ không thôi, mặc dù mồm mép hung dữ nhưng mà trên thực tế bà ta tương đối mềm lòng.
Nghe thấy động một tí là lại chém tay chém chân, bị dọa đến nỗi hai chân run rẩy, vội vàng nói: “Thư ký Canh, bỏ đi, cậu ta cũng rất đáng thương, cứ dạy dỗ một trận là được rồi.”
Canh Phong khó xử nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nói: “Mẹ tôi và Thanh Hà đã nói là bỏ đi thì cứ bỏ đi.”
“Cảm ơn thư ký Canh.”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói.
Canh Phong hối hận: “Cô Triệu Thanh Hà, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Canh là được rồi, tôi phạm phải sai lầm, đã không còn là thư ký của thần chủ nữa.”
“Hả? Có phải là chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần đã làm liên lụy tới ngài rồi không? Sao thần chủ lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”
Triệu Thanh Hà tức giận bất bình.
Dưới cái nhìn của cô, nếu không phải là Canh Phong thì chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần sẽ không được kết thúc đơn giản như vậy.
Nhà họ Hồ xin lỗi mình đều là do Canh Phong xử lý.
Canh Phong bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng nói: “Cô Triệu Thanh Hà, là do tôi phạm phải lỗi lầm, thần chủ đã nương tay với tôi lắm rồi, bây giờ tôi là chủ của Hoa Khai Phú Quý, đây chính là kết quả tốt nhất.”
Triệu Thanh Hà thở dài một hơi: “Thần chủ cũng thật tình, lúc đó anh ta không có ở hiện trường, sao có thể trách lầm người tốt được chứ, tôi còn tưởng thần chủ là người rất công bằng liêm chính, hóa ra lại không nói đạo lý như thế.”
Trần Ngọc bĩu môi nói: “Thần chủ là một người cao cao tại thượng, đâu phải chuyện gì cũng vì tình thân được, không ăn chơi đàn đúm là đã tốt lắm rồi.”
Canh Phong bị dọa sắp khóc lên.
Chương87
CHƯƠNG 87
Cầu xin các người đừng có nói nữa.
Hai người một người là mẹ vợ của thần chủ, một người là vợ của thần chủ, kêu tôi phải tiếp lời sao đây.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Kinh doanh Hoa Khai Phú Quý thật đàng hoàng đi.”
Canh Phong kích động nói: “Tôi nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của anh Vương, mời mọi người vào trong, để tôi tự mình xuống bếp.”
Vương Bác Thần gật đầu, ôm lấy Dao Dao: “Tay nghề của Tiểu Canh khá là ổn, cho cậu ta chút mặt mũi nếm thử đi.”
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, kêu anh đừng có nói nữa.
Mặc dù Canh Phong đã không còn là thư ký của thần chủ nhưng mà cũng không phải là người mà gia đình chúng ta có thể trêu chọc.
Huống hồ gì người ta còn có ơn với gia đình mình.
Mà lúc này.
Bà cụ Triệu sắp điên lên rồi.
Nhà họ Hồ đã gửi văn kiện luật sư tới.
Mười hai giờ tối nay là kỳ hạn cuối cùng.
“Bà nội, điện thoại của hai mẹ con Triệu Thanh Hà vẫn còn đang tắt máy.”
Triệu Húc thở phì phò: “Bọn họ cố ý đó không chịu gặp nhà họ Triệu chúng ta, theo như con nghĩ thì dứt khoát thu hồi căn nhà của chú hai đi, xem bọn họ có còn dám phách lối nữa không.”
Triệu Hồng nói chen vào: “Bà nội, bà không nên trả cái con nhỏ đó lại, nếu không thì Triệu Thanh Hà nào dám không nghe lời bà.”
Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất: “Cứ chờ ở đây đi, bọn họ không có chỗ nào để đi đâu.”
Triệu Húc suy nghĩ rồi nói: “Bà nội, trước tiên chúng ta phải dỗ dành để bọn họ giải quyết nguy cơ cho gia tộc rồi lại thu hồi căn nhà này, để gia đình bọn họ ngủ đầu đường xó chợ, ghi nhớ cho thật lâu.”
Lúc này, gia đình Vương Bác Thần đã trở về.
Dao Dao đã ngủ thiếp đi trong ngực Vương Bác Thần.
Triệu Húc trực tiếp ngăn ở cửa, hùng hổ chất vấn: “Thím hai, Triệu Thanh Hà, các người thật sự lớn gan, ngay cả điện thoại của bà nội mà cũng dám không bắt máy, còn muốn để bà nội tự mình đến cái nơi chết tiệt của các người?”
Vương Bác Thần nhìn bà cụ Triệu, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, lần này các người quỳ gối mà cầu xin đi.”
Cái gì?
Kêu bà nội quỳ xuống?
Chưa tỉnh ngủ đúng không.
Thật là to gan!
Đám người giật hết cả mình.
Bà cụ chính là từ hy thái hậu ở nhà họ Triệu.
Triệu Thanh Hà là người hèn mọn không có địa vị ở nhà họ Triệu.
Bây giờ lại kêu bà cụ quỳ xuống với Triệu Thanh Hà?
Nói đùa cái gì vậy.
Không biết sống chết.
Thật sự có can đảm kêu mình quỳ xuống!
Chương88
CHƯƠNG 88
Ánh mắt của bà cụ Triệu lạnh lùng, hung ác.
Bà ta thật sự muốn dùng dao băm Vương Bác Thần ra.
“Bà nội đã tự hạ mình đến đây, chính là vinh hạnh lớn nhất của gia đình các người, đừng có cho thể diện mà còn không muốn, còn dám kêu bà nội quỳ xuống, hai mẹ con thối nát này…”
Triệu Húc giận dữ chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc rồi chửi ầm lên.
Vương Bác Thần nâng chân đá vào mặt của Triệu Húc.
Triệu Húc bay ra ngoài ngã cái rầm xuống đất, nằm rạp ở dưới đất rên hừ hừ, giống y như là một con chó chết, nửa ngày sau vẫn thở không ra hơi.
“Vương Bác Thần, cậu thật là to gan.”
Triệu Hồng vừa muốn nổi điên thì lại bị ánh mắt lạnh lùng như băng của Vương Bác Thần trừng một cái, lập tức nhớ tới cảnh tượng mình bị Vương Bác Thần đánh, dường như trên mặt vẫn còn đau rát, hai chân không khỏi nhũn ra, sợ hãi vô cùng.
Ngoài mạnh trong yếu: “Bà nội cho các người có cơ hội trở về gia tộc, còn không quỳ xuống cảm ơn đi…”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nếu còn nhiều chuyện thì tôi sẽ giết cô.”
“Cậu…”
Triệu Hồng vừa sợ lại vừa giận, nhưng mà cố gắng nén trở về.
“Thanh Hà, bây giờ cháu đã hết giận chưa.”
Bà cụ Triệu nói: “Bà nội thật sự sai rồi, gia tộc không thể không có cháu, Thanh Hà đừng nóng giận nữa, trở về với bà đi, bà sẽ bù đắp cho mọi người thật tốt.”
Bà ta đã hạ thấp mình lắm rồi.
Nếu như giải quyết chuyện này không xong thì nhà họ Triệu sẽ bị phá sản.
Con trai cả sẽ hận bà ta tới chết.
Trong mắt bà cụ Triệu đầy ý cầu khẩn.
Triệu Thanh Hà cắn răng không nói chuyện.
Lúc cần dùng thì mình là cháu gái.
Lúc không cần dùng thì vứt bỏ giống như là rác.
Trần Ngọc tức giận nói: “Tưởng chúng tôi là khỉ mà đùa nghịch hả? Chúng tôi đã bị xóa tên ra khỏi gia phả rồi, không có liên quan gì với nhà họ Triệu các người hết.”
Lửa giận trong lòng bà cụ Triệu bùng cháy, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để phát tát, chờ sau khi lợi dụng xong thì từ từ xử lý.
Vương Bác Thần ngăn cản trước mặt bà cụ Triệu, cười lạnh nói: “Tôi đã nói là các người quỳ xuống cầu xin.”
Bà cụ Triệu hận không thể giết chết Vương Bác Thần: “Vương Bác Thần, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến theo một thước.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cầu xin người khác thì phải ăn nói khép nép một chút.”
Bà cụ Triệu nhìn Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, cháu thật sự thấy chết mà không cứu, cháu nhẫn tâm nhìn nhà họ Triệu mà ba cháu khổ cực gầy dựng bảo vệ sẽ phá sản à? Chúng ta là người một nhà, mà bà là bà của cháu, cháu là cháu gái ruột của bà, bà sẽ không hại cháu đâu.”
Vương Bác Thần cười lạnh rồi nói: “Người một nhà hả? Lúc trước các người có âm mưu giành lấy tài sản của ba tôi, tại sao không nói là người một nhà đi?”
“Lúc Thanh Hà mang thai bị cả thành phố này sỉ vả, bà đã từng xem cô ấy là cháu gái của mình chưa?”
“Lúc bà tặng Thanh Hà cho Hồ Hách làm nhục, bà có từng xem cô ấy là cháu gái của bà không?”
Chương89
CHƯƠNG 89
Vương Bác Thần bước lên một bước, đẩy lùi bà cụ, khí thế hùng hùng hổ hổ quát lên: “Bà là bà nội kiểu gì vậy!”
Bà cụ Triệu run lên một cái, lùi lại ba bước.
Ánh mắt vô cùng kinh khủng.
Như thần như quỷ.
Đột nhiên, Vương Bác Thần hét to một tiếng: “Hoặc là quỳ xuống, hoặc là cút đi.”
Trong lòng bà cụ Triệu lộp bộp, hai chân như nhũn ra.
“Thanh Hà, bà nội sai rồi, cháu hãy giúp đỡ nhà họ Triệu đi.”
Bịch!
Bà cụ Triệu quỳ ở trên đất.
Phịch!
Trần Ngọc và Triệu Húc hoàn toàn chết lặng.
Không thể tin được.
Quá bất ngờ.
Bà cụ thật sự quỳ.
Đây chắc chắc không phải là sự thật.
Làm sao có thể!
Chắc chắn là đang nằm mơ.
Triệu Húc nhéo thật mạnh vào đùi mình.
Ui da.
Đau quá.
Là thật.
Bà nội thật sự quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin Triệu Thanh Hà.
Cái này…
Triệu Húc: “Bà nội…”
Triệu Hồng: “Triệu Thanh Hà, cô thật là mất dạy, dám để bà nội quỳ xuống.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Muốn để nhà họ Triệu phá sản thì các người đừng có quỳ.”
“Quỳ xuống nói xin lỗi.”
Bà cụ Triệu ra lệnh.
Triệu Húc và Triệu Hồng mím chặt môi.
Quỳ gối trước mặt Triệu Thanh Hà.
Trong mắt đều là oán độc.
Mặc dù không cam lòng, nhưng mà không còn biện pháp nào khác.
Không quỳ thì Triệu Thanh Hà sẽ không ra mặt, nhà họ Triệu sẽ phá sản.
“Em gái Triệu Thanh Hà, mọi người sai rồi.”
Triệu Thanh Hà cười buồn: “Bà nội, bà thật sự coi cháu là cháu gái ư? Vì gia đình bác cả, lúc đó bà đã giúp bác cả ép ba cháu, bây giờ lại không tiếc quỳ xuống với cháu… ha ha, bà đứng dậy đi, đây là lần cuối cùng mà cháu giúp nhà họ Triệu.”
Chương90
CHƯƠNG 90
Bà cụ Triệu vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Triệu Thanh Hà, vội vã nói: “Bây giờ cháu gọi điện thoại cho Hồ gia đi.”
Triệu Húc và Triệu Hồng muốn đứng dậy, Vương Bác Thần cười lạnh: “Dám đứng thì bây giờ nhà họ Triệu sẽ phá sản.”
Hai người nổi giận đến phát điên.
Nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt hung ác.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tôi thích nhất là dáng vẻ muốn giết chết tôi mà lại không làm gì được của các người đó.”
“Vương Bác Thần, mẹ nó, mày bớt phách lối đi, cũng sẽ có lúc này phải khóc thôi. Triệu Thanh Hà, cô mất dạy, cô dám để bà nội quỳ xuống, tôi…”
Vương Bác Thần đánh một cái vào mặt Triệu Húc: “Tự đánh mình một trăm cái tát, nhận lỗi, nói xin lỗi.”
Triệu Húc tức đến phát điên: “Vương Bác Thần, mày đừng có khinh người quá đánh.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Nếu như không muốn nhà họ Triệu của anh phá sản thì cứ làm theo tôi.”
“Bà nội.”
Triệu Húc tức giận run rẩy cả người.
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất.
Lớn như thế này, đây là lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục như vậy.
“Đánh đi.”
Trong mắt bà cụ Triệu lướt qua một tia tàn nhẫn.
Chát!
Triệu Húc đánh mình một bàn tay.
Vương Bác Thần từ tốn nói: “Lực không đủ, đánh nữa đi.”
Triệu Húc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
Chát!
Anh ta không ngừng đánh mình, vừa mới đánh được mấy cái thì cả mặt đều tê dại, khóe miệng rướm máu.
Ánh mắt của anh ta âm trầm mà oán hận.
Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trả mối thù này cho Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.
“Triệu Thanh Hà, xin lỗi, là do cái miệng tôi dơ bẩn, tôi không nên mắng cô.”
Chát chát chát.
Triệu Húc đánh một cái thì lại lớn tiếng nói xin lỗi một lần.
Lúc này, Triệu Thanh Hà mới gọi điện thoại cho Hồ Kiệt.
Cô căng thẳng nói: “Chào Hồ gia, tôi là Triệu Thanh Hà, tôi muốn thương lượng với ngài về chuyện hợp đồng…”
Hồ Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại muốn khiêm tốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Cô Triệu Thanh Hà, ngài cứ nói đi, đương nhiên là khoản tiền bồi thường gấp ba được bỏ qua…”
Bà cụ Triệu lại trưng cái mặt mo ra: “Thanh Hà, cháu cũng lấy danh nghĩa gia tộc ký vào dự án thành phố mới ở bên kia đi, ba của cháu vẫn luôn hy vọng nhà họ Triệu có thể trở thành gia tộc hạng hai. Cháu yên tâm, ngôi biệt thự ở khu Thiên Phủ, bà nội sẽ trả lại cho cháu.”
Triệu Thanh Hà mặt không đổi sắc: “Ngày mai cháu đến đó.”
Vương Bác Thần không ngăn cản, anh cũng muốn xem xem nhà họ Triệu vô liêm sỉ đến mức độ nào.
CHƯƠNG 86
Đoạn đường nửa tiếng đồng hồ, anh ta liền chạy đến đây trong phòng có mười phút.
Vừa mới xuống xe, anh ta liền tát quản lí sảnh hết mấy cái.
Lại mạnh tay tàn nhẫn tát mình mười mấy cái, khom lưng cúi đầu, cẩn thận nói.
“Anh Vương, thật sự xin lỗi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, ngài cứ dùng bữa trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi rất thất vọng về cậu.”
Sắc mặt Canh Phong lập tức trắng bệch, đau khổ quỳ ở dưới đất, nước mắt rơi như mưa: “Anh Vương, Tiểu Canh sai rồi, xin anh Vương trừng phạt.”
“Đứng dậy đi, tôi không hi vọng có lần sau.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói.
“Cảm, cảm ơn anh Vương.”
Canh Phong mừng rỡ đứng dậy, quay người lại đạp một đạp làm quản lí sảnh bay ra thật xa, âm trầm nói: “Cậu muốn đánh gãy một tay một chân của anh Vương hả? Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cậu, đánh gãy một tay một chân của cậu ta cho tôi.”
Triệu Thanh Hà mềm lòng, cô nhịn không được vội vàng nói: “Thư ký Canh tha cho anh ta đi, anh ta cũng không cố ý đâu.”
Canh Phong nghiêm túc nói: “Cô Triệu Thanh Hà, đây là quy định, giữ lại cho cậu ta một cái mạng đã là nể mặt cậu lắm rồi, anh Vương có ơn với tôi, cái tên chó chết này lại dám bất kính với dì và cô, đây chính là đang sỉ nhục tôi.”
Sau đó lại ra lệnh: “Dẫn cái tên chó chết này đi, đừng làm bẩn mắt của cô Triệu Thanh Hà và dì.”
Trần Ngọc nghe thấy mà hoảng sợ không thôi, mặc dù mồm mép hung dữ nhưng mà trên thực tế bà ta tương đối mềm lòng.
Nghe thấy động một tí là lại chém tay chém chân, bị dọa đến nỗi hai chân run rẩy, vội vàng nói: “Thư ký Canh, bỏ đi, cậu ta cũng rất đáng thương, cứ dạy dỗ một trận là được rồi.”
Canh Phong khó xử nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nói: “Mẹ tôi và Thanh Hà đã nói là bỏ đi thì cứ bỏ đi.”
“Cảm ơn thư ký Canh.”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói.
Canh Phong hối hận: “Cô Triệu Thanh Hà, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Canh là được rồi, tôi phạm phải sai lầm, đã không còn là thư ký của thần chủ nữa.”
“Hả? Có phải là chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần đã làm liên lụy tới ngài rồi không? Sao thần chủ lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”
Triệu Thanh Hà tức giận bất bình.
Dưới cái nhìn của cô, nếu không phải là Canh Phong thì chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần sẽ không được kết thúc đơn giản như vậy.
Nhà họ Hồ xin lỗi mình đều là do Canh Phong xử lý.
Canh Phong bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng nói: “Cô Triệu Thanh Hà, là do tôi phạm phải lỗi lầm, thần chủ đã nương tay với tôi lắm rồi, bây giờ tôi là chủ của Hoa Khai Phú Quý, đây chính là kết quả tốt nhất.”
Triệu Thanh Hà thở dài một hơi: “Thần chủ cũng thật tình, lúc đó anh ta không có ở hiện trường, sao có thể trách lầm người tốt được chứ, tôi còn tưởng thần chủ là người rất công bằng liêm chính, hóa ra lại không nói đạo lý như thế.”
Trần Ngọc bĩu môi nói: “Thần chủ là một người cao cao tại thượng, đâu phải chuyện gì cũng vì tình thân được, không ăn chơi đàn đúm là đã tốt lắm rồi.”
Canh Phong bị dọa sắp khóc lên.
Chương87
CHƯƠNG 87
Cầu xin các người đừng có nói nữa.
Hai người một người là mẹ vợ của thần chủ, một người là vợ của thần chủ, kêu tôi phải tiếp lời sao đây.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Kinh doanh Hoa Khai Phú Quý thật đàng hoàng đi.”
Canh Phong kích động nói: “Tôi nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của anh Vương, mời mọi người vào trong, để tôi tự mình xuống bếp.”
Vương Bác Thần gật đầu, ôm lấy Dao Dao: “Tay nghề của Tiểu Canh khá là ổn, cho cậu ta chút mặt mũi nếm thử đi.”
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, kêu anh đừng có nói nữa.
Mặc dù Canh Phong đã không còn là thư ký của thần chủ nhưng mà cũng không phải là người mà gia đình chúng ta có thể trêu chọc.
Huống hồ gì người ta còn có ơn với gia đình mình.
Mà lúc này.
Bà cụ Triệu sắp điên lên rồi.
Nhà họ Hồ đã gửi văn kiện luật sư tới.
Mười hai giờ tối nay là kỳ hạn cuối cùng.
“Bà nội, điện thoại của hai mẹ con Triệu Thanh Hà vẫn còn đang tắt máy.”
Triệu Húc thở phì phò: “Bọn họ cố ý đó không chịu gặp nhà họ Triệu chúng ta, theo như con nghĩ thì dứt khoát thu hồi căn nhà của chú hai đi, xem bọn họ có còn dám phách lối nữa không.”
Triệu Hồng nói chen vào: “Bà nội, bà không nên trả cái con nhỏ đó lại, nếu không thì Triệu Thanh Hà nào dám không nghe lời bà.”
Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất: “Cứ chờ ở đây đi, bọn họ không có chỗ nào để đi đâu.”
Triệu Húc suy nghĩ rồi nói: “Bà nội, trước tiên chúng ta phải dỗ dành để bọn họ giải quyết nguy cơ cho gia tộc rồi lại thu hồi căn nhà này, để gia đình bọn họ ngủ đầu đường xó chợ, ghi nhớ cho thật lâu.”
Lúc này, gia đình Vương Bác Thần đã trở về.
Dao Dao đã ngủ thiếp đi trong ngực Vương Bác Thần.
Triệu Húc trực tiếp ngăn ở cửa, hùng hổ chất vấn: “Thím hai, Triệu Thanh Hà, các người thật sự lớn gan, ngay cả điện thoại của bà nội mà cũng dám không bắt máy, còn muốn để bà nội tự mình đến cái nơi chết tiệt của các người?”
Vương Bác Thần nhìn bà cụ Triệu, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, lần này các người quỳ gối mà cầu xin đi.”
Cái gì?
Kêu bà nội quỳ xuống?
Chưa tỉnh ngủ đúng không.
Thật là to gan!
Đám người giật hết cả mình.
Bà cụ chính là từ hy thái hậu ở nhà họ Triệu.
Triệu Thanh Hà là người hèn mọn không có địa vị ở nhà họ Triệu.
Bây giờ lại kêu bà cụ quỳ xuống với Triệu Thanh Hà?
Nói đùa cái gì vậy.
Không biết sống chết.
Thật sự có can đảm kêu mình quỳ xuống!
Chương88
CHƯƠNG 88
Ánh mắt của bà cụ Triệu lạnh lùng, hung ác.
Bà ta thật sự muốn dùng dao băm Vương Bác Thần ra.
“Bà nội đã tự hạ mình đến đây, chính là vinh hạnh lớn nhất của gia đình các người, đừng có cho thể diện mà còn không muốn, còn dám kêu bà nội quỳ xuống, hai mẹ con thối nát này…”
Triệu Húc giận dữ chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc rồi chửi ầm lên.
Vương Bác Thần nâng chân đá vào mặt của Triệu Húc.
Triệu Húc bay ra ngoài ngã cái rầm xuống đất, nằm rạp ở dưới đất rên hừ hừ, giống y như là một con chó chết, nửa ngày sau vẫn thở không ra hơi.
“Vương Bác Thần, cậu thật là to gan.”
Triệu Hồng vừa muốn nổi điên thì lại bị ánh mắt lạnh lùng như băng của Vương Bác Thần trừng một cái, lập tức nhớ tới cảnh tượng mình bị Vương Bác Thần đánh, dường như trên mặt vẫn còn đau rát, hai chân không khỏi nhũn ra, sợ hãi vô cùng.
Ngoài mạnh trong yếu: “Bà nội cho các người có cơ hội trở về gia tộc, còn không quỳ xuống cảm ơn đi…”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nếu còn nhiều chuyện thì tôi sẽ giết cô.”
“Cậu…”
Triệu Hồng vừa sợ lại vừa giận, nhưng mà cố gắng nén trở về.
“Thanh Hà, bây giờ cháu đã hết giận chưa.”
Bà cụ Triệu nói: “Bà nội thật sự sai rồi, gia tộc không thể không có cháu, Thanh Hà đừng nóng giận nữa, trở về với bà đi, bà sẽ bù đắp cho mọi người thật tốt.”
Bà ta đã hạ thấp mình lắm rồi.
Nếu như giải quyết chuyện này không xong thì nhà họ Triệu sẽ bị phá sản.
Con trai cả sẽ hận bà ta tới chết.
Trong mắt bà cụ Triệu đầy ý cầu khẩn.
Triệu Thanh Hà cắn răng không nói chuyện.
Lúc cần dùng thì mình là cháu gái.
Lúc không cần dùng thì vứt bỏ giống như là rác.
Trần Ngọc tức giận nói: “Tưởng chúng tôi là khỉ mà đùa nghịch hả? Chúng tôi đã bị xóa tên ra khỏi gia phả rồi, không có liên quan gì với nhà họ Triệu các người hết.”
Lửa giận trong lòng bà cụ Triệu bùng cháy, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để phát tát, chờ sau khi lợi dụng xong thì từ từ xử lý.
Vương Bác Thần ngăn cản trước mặt bà cụ Triệu, cười lạnh nói: “Tôi đã nói là các người quỳ xuống cầu xin.”
Bà cụ Triệu hận không thể giết chết Vương Bác Thần: “Vương Bác Thần, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến theo một thước.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cầu xin người khác thì phải ăn nói khép nép một chút.”
Bà cụ Triệu nhìn Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, cháu thật sự thấy chết mà không cứu, cháu nhẫn tâm nhìn nhà họ Triệu mà ba cháu khổ cực gầy dựng bảo vệ sẽ phá sản à? Chúng ta là người một nhà, mà bà là bà của cháu, cháu là cháu gái ruột của bà, bà sẽ không hại cháu đâu.”
Vương Bác Thần cười lạnh rồi nói: “Người một nhà hả? Lúc trước các người có âm mưu giành lấy tài sản của ba tôi, tại sao không nói là người một nhà đi?”
“Lúc Thanh Hà mang thai bị cả thành phố này sỉ vả, bà đã từng xem cô ấy là cháu gái của mình chưa?”
“Lúc bà tặng Thanh Hà cho Hồ Hách làm nhục, bà có từng xem cô ấy là cháu gái của bà không?”
Chương89
CHƯƠNG 89
Vương Bác Thần bước lên một bước, đẩy lùi bà cụ, khí thế hùng hùng hổ hổ quát lên: “Bà là bà nội kiểu gì vậy!”
Bà cụ Triệu run lên một cái, lùi lại ba bước.
Ánh mắt vô cùng kinh khủng.
Như thần như quỷ.
Đột nhiên, Vương Bác Thần hét to một tiếng: “Hoặc là quỳ xuống, hoặc là cút đi.”
Trong lòng bà cụ Triệu lộp bộp, hai chân như nhũn ra.
“Thanh Hà, bà nội sai rồi, cháu hãy giúp đỡ nhà họ Triệu đi.”
Bịch!
Bà cụ Triệu quỳ ở trên đất.
Phịch!
Trần Ngọc và Triệu Húc hoàn toàn chết lặng.
Không thể tin được.
Quá bất ngờ.
Bà cụ thật sự quỳ.
Đây chắc chắc không phải là sự thật.
Làm sao có thể!
Chắc chắn là đang nằm mơ.
Triệu Húc nhéo thật mạnh vào đùi mình.
Ui da.
Đau quá.
Là thật.
Bà nội thật sự quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin Triệu Thanh Hà.
Cái này…
Triệu Húc: “Bà nội…”
Triệu Hồng: “Triệu Thanh Hà, cô thật là mất dạy, dám để bà nội quỳ xuống.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Muốn để nhà họ Triệu phá sản thì các người đừng có quỳ.”
“Quỳ xuống nói xin lỗi.”
Bà cụ Triệu ra lệnh.
Triệu Húc và Triệu Hồng mím chặt môi.
Quỳ gối trước mặt Triệu Thanh Hà.
Trong mắt đều là oán độc.
Mặc dù không cam lòng, nhưng mà không còn biện pháp nào khác.
Không quỳ thì Triệu Thanh Hà sẽ không ra mặt, nhà họ Triệu sẽ phá sản.
“Em gái Triệu Thanh Hà, mọi người sai rồi.”
Triệu Thanh Hà cười buồn: “Bà nội, bà thật sự coi cháu là cháu gái ư? Vì gia đình bác cả, lúc đó bà đã giúp bác cả ép ba cháu, bây giờ lại không tiếc quỳ xuống với cháu… ha ha, bà đứng dậy đi, đây là lần cuối cùng mà cháu giúp nhà họ Triệu.”
Chương90
CHƯƠNG 90
Bà cụ Triệu vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Triệu Thanh Hà, vội vã nói: “Bây giờ cháu gọi điện thoại cho Hồ gia đi.”
Triệu Húc và Triệu Hồng muốn đứng dậy, Vương Bác Thần cười lạnh: “Dám đứng thì bây giờ nhà họ Triệu sẽ phá sản.”
Hai người nổi giận đến phát điên.
Nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt hung ác.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tôi thích nhất là dáng vẻ muốn giết chết tôi mà lại không làm gì được của các người đó.”
“Vương Bác Thần, mẹ nó, mày bớt phách lối đi, cũng sẽ có lúc này phải khóc thôi. Triệu Thanh Hà, cô mất dạy, cô dám để bà nội quỳ xuống, tôi…”
Vương Bác Thần đánh một cái vào mặt Triệu Húc: “Tự đánh mình một trăm cái tát, nhận lỗi, nói xin lỗi.”
Triệu Húc tức đến phát điên: “Vương Bác Thần, mày đừng có khinh người quá đánh.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Nếu như không muốn nhà họ Triệu của anh phá sản thì cứ làm theo tôi.”
“Bà nội.”
Triệu Húc tức giận run rẩy cả người.
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất.
Lớn như thế này, đây là lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục như vậy.
“Đánh đi.”
Trong mắt bà cụ Triệu lướt qua một tia tàn nhẫn.
Chát!
Triệu Húc đánh mình một bàn tay.
Vương Bác Thần từ tốn nói: “Lực không đủ, đánh nữa đi.”
Triệu Húc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
Chát!
Anh ta không ngừng đánh mình, vừa mới đánh được mấy cái thì cả mặt đều tê dại, khóe miệng rướm máu.
Ánh mắt của anh ta âm trầm mà oán hận.
Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trả mối thù này cho Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.
“Triệu Thanh Hà, xin lỗi, là do cái miệng tôi dơ bẩn, tôi không nên mắng cô.”
Chát chát chát.
Triệu Húc đánh một cái thì lại lớn tiếng nói xin lỗi một lần.
Lúc này, Triệu Thanh Hà mới gọi điện thoại cho Hồ Kiệt.
Cô căng thẳng nói: “Chào Hồ gia, tôi là Triệu Thanh Hà, tôi muốn thương lượng với ngài về chuyện hợp đồng…”
Hồ Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại muốn khiêm tốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Cô Triệu Thanh Hà, ngài cứ nói đi, đương nhiên là khoản tiền bồi thường gấp ba được bỏ qua…”
Bà cụ Triệu lại trưng cái mặt mo ra: “Thanh Hà, cháu cũng lấy danh nghĩa gia tộc ký vào dự án thành phố mới ở bên kia đi, ba của cháu vẫn luôn hy vọng nhà họ Triệu có thể trở thành gia tộc hạng hai. Cháu yên tâm, ngôi biệt thự ở khu Thiên Phủ, bà nội sẽ trả lại cho cháu.”
Triệu Thanh Hà mặt không đổi sắc: “Ngày mai cháu đến đó.”
Vương Bác Thần không ngăn cản, anh cũng muốn xem xem nhà họ Triệu vô liêm sỉ đến mức độ nào.