-
Chương 76-80
Chương76
CHƯƠNG 76
Ặc!
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Tư Lam là nữ nguyên soái đầu tiên từ khi nước R lập quốc.
Thần chủ thật sự rất kinh khủng.
Bồi dưỡng được tam đại chiến thần thì không nói, còn bồi dưỡng ra một nữ nguyên sóai, mà cô ta lại cam tâm tình nguyện đi theo thần chủ đến đây.
Nhưng mà tổng phụ trách chiến khu Giang Nam đủ để hù chết người rồi.
“Cũng được, chúng tôi có mang theo quà đến đây, cho dù thần chủ không cần thì đây cũng là tâm ý của chúng tôi.”
“Đúng vậy đó, trong hôn lễ đã tặng quà sai người rồi, lần này không thể phạm sai lầm được, nếu không thì việc xây dựng thành phố mới sẽ không có phần của chúng ta.”
“Nhiều quà sẽ không bị trách, người có cấp bậc như là thần chủ không thèm quan tâm mấy món quà quý giá này, quan tâm nhất chính là ý dân, chúng tôi là đại diện Hà Châu, quà là sự tôn trọng của chúng tôi đối với thần chủ.”
Nam Cung Vũ cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ thật sự của thần chủ, che mặt oán hận nhìn Triệu Thanh Hà: “Các người không chuẩn bị quà có đúng không? Thần chủ bảo vệ cho hòa bình nước R chúng ta, chút lòng biết ơn mà các người cũng không có?”
Triệu Thanh Hà cúi thấp đầu rối rắm, muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Vốn dĩ là gia tộc có chuẩn bị quà, nhưng mà Vương Bác Thần lại từ chối.
Bây giờ tất cả mọi người đều tặng quà, chỉ có mình là không có chuẩn bị, chắc chắn là sẽ không thể có được dự án.”
Triệu Thanh Hà tuyệt vọng.
Nam Cung Vũ lại càng đắc ý hơn nữa: “Đồ không có giáo dục, ngay cả lòng biết ơn cũng không có, còn muốn có tư cách đấu thầu, mơ mộng gì vậy.”
Nhưng mà lúc này, Tư Lam lại tiếp tục nói: “Thần chủ không thích tặng quà, trong buổi đấu thầu ngày hôm nay, tất cả những người tặng quà đều không có tư cách đấu thầu.”
“Cái gì?”
Đám người chuẩn bị quà cáp phong phú như là Nam Cung Vũ giật thót cả mình.
Triệu Thanh Hà khó tin nhìn Vương Bác Thần, thế mà lại bị anh đoán trúng rồi.
Lời nói tiếp theo của Tư Lam lại gây nên một trận sóng to gió lớn.
“Tất cả những người ở đây chỉ có cô Triệu Thanh Hà là không mang quà, là người muốn đến đây đấu thầu thật sự mà không phải muốn nịnh bợ cấp trên, chính vì vậy, tất cả các dự án ở thành phố mới đều giao cho cô Triệu Thanh Hà.”
“Cho, cho tôi?”
Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt, sửng sờ nhìn Vương Bác Thần.
Vậy mà lại bị anh đoán đúng rồi.
Lúc đầu, cô cũng muốn chuẩn bị quà, lại bị Vương Bác Thần ngăn cản.
Cô đã từ bỏ hy vọng đấu thầu.
Nhưng mà bây giờ thư ký Tư thật sự giao dự án xây dựng thành phố mới cho cô.
Còn mấy người đại diện cho gia tộc còn lại thì đau lòng nhức óc, tự đánh mình: “Chúng ta đều đã hiểu sai ý của thần chủ rồi.”
Nam Cung Vũ thì một mặt cứng ngắc, anh ta vừa mới nói xong thì thư ký Tư liền nói thần chủ không thích tặng quà.
Chương77
CHƯƠNG 77
Xấu hổ không ai bằng.
Biểu cảm từ từ đông cứng.
Cái này giống như là đang nằm mơ.
“Cảm, cảm ơn.”
Triệu Thanh Hà vội vàng đứng dậy, vô cùng nghiêm túc, đồng thời lại cực kỳ khẩn trương: “Tôi, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của thần chủ đâu, tôi sẽ xây dựng thành phố mới cho thật tốt.”
Sự ghen ghét dâng trào trong mắt Nam Cung Vũ, những người khác thì cảm thấy hối hận vì đã chuẩn bị quà.
Thẳng cho đến khi về nhà, Triệu Thanh Hà vẫn còn không thể tin được mình lại thật sự có được dự án, còn là toàn quyền phụ trách.
“Thật sự có được dự án thành phố mới rồi hả?”
Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm, hỏi đi hỏi lại ba lần.
Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ à, Thanh Hà đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, có được toàn quyền phụ trách dự án thành phố mới.”
“Cảm tạ trời đất, ông trời có mắt, cuối cùng gia đình của chúng ta đã được sống rồi, chúng ta nhanh đến gia tộc thôi, báo tin tức tốt này cho bà cụ biết.”
Trần Ngọc kích động lau nước mắt.
“Triệu Thanh Hà, cháu không có lừa gạt bà nội đó chứ, ngay cả quà cháu cũng không tặng mà đã có thể có được dự án rồi?”
Triệu Húc đố kỵ cực kỳ, châm chọc nói.
Những người khác cũng không tin Triệu Thanh Hà, ngay cả quà cũng không có mà sao có thể có dự án chứ.
“Bà nội, thần chủ không thích tặng quà, chỉ có một mình cháu là không tặng.”
Triệu Thanh Hà kể lại những chuyện đã xảy ra ở buổi đấu thầu cho mọi người nghe.
Trong mắt Triệu Hồng đều là chán ghét, cười lạnh nói: “Triệu Thanh Hà, đừng có tưởng rằng đây là công lao của cô, cô chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, nếu cho tôi đi thì cũng có thể có được dự án.”
Cả đám người nhà họ Triệu đều cảm thấy Triệu Thanh Hà gặp may.
Bọn họ đều nói mấy lời châm chọc.
“Đủ rồi.”
Bà cụ lên tiếng: “Dù sao thì Triệu Thanh Hà cũng đã thành công có được dự án, đây chính là một chuyện vô cùng tốt. Triệu Húc, bây giờ cháu đi ký tên đi.”
“Dạ được rồi bà nội.”
Bọn người Triệu Húc nở một nụ cười nham hiểm.
Trong vở kịch tiếp theo nhất định phải để cả nhà Triệu Thanh Hà không thể ngóc đầu lên nổi.
Một người bôi bác nhà họ Triệu còn muốn lấy lại cổ phần nữa à?
Đúng là nằm mơ mà!
“Mẹ, vậy chuyện cổ phần…”
Trần Ngọc cẩn thận nhắc nhở một câu.
Sắc mặt bà cụ Triệu trở nên lạnh lẽo: “Lời tôi từng nói đương nhiên tôi sẽ thực hiện, chuyển nhượng cổ phần lúc thằng hai còn sống cho Triệu Thanh Hà, nhưng mà biệt thự khu Thiên Phủ tạm thời do gia tộc nhận.”
Chương78
CHƯƠNG 78
Trần Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, cái đó là của nhà họ Hồ tặng cho Thanh Hà mà, sao mẹ lại…”
“Cái gì, cô đang dạy tôi cách làm việc?”
Thái độ của bà cụ Triệu hoàn toàn thay đổi, trong lòng Trần Ngọc căng thẳng, có một loại dự cảm không tốt.
Vương Bác Thần nhíu mày, như này là muốn lật lọng đó à?
Quả nhiên là bà cụ Triệu thản nhiên nói: “Không phải là các người muốn 25% cổ phần của thằng hai khi còn sống à? Tôi chuyển cho các người cổ phần của thằng hai, là công ty Hoa Nguyên, công ty Hoa Nguyên giao cho Triệu Thanh Hà, đồng thời thu hồi căn nhà mà hiện tại gia đình Triệu Thanh Hà đang ở.”
“Bà nội…”
Triệu Thanh Hà không thể tin được bà nội ruột của mình lại có thể thay đổi như vậy, lừa gạt cô trắng trợn.
Trần Ngọc gắt lên: “Mẹ à, sao mẹ có thể như vậy được chứ, mấy năm nay công ty Hoa Nguyên xuất khẩu không được, thiếu nợ ba trăm tỷ, sắp phải đóng cửa, sao lại có thể…”
Nhưng mà bà cụ Triệu căn bản không cho bà ta có cơ hội nói chuyện, nghiêm giọng quát: “Kể từ bây giờ trở đi, gia đình Triệu Thanh Hà không còn là người của nhà họ Triệu nữa, đuổi bọn họ ra ngoài, xóa tên ra khỏi gia phả.”
Oành!
Lời này giống như một cơn mưa lớn đột nhiên lại dội vào trong lòng của Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
Bà cụ lừa gạt cả gia đình cô, Triệu Thanh Hà lập được công lớn, có thể có được dự án thành phố mới ở trong tay, chẳng những không được ban thưởng, ngược lại còn gánh trên lưng một khoản nợ ba trăm tỷ.
“Bà nội à, bà…”
Ánh mắt Triệu Thanh Hà tối xuống.
Đây chính là gia tộc.
Đây chính là bà nội ruột của cô.
Triệu Húc hả giận cười to: “Ha ha ha, Triệu Thanh Hà, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, cô chỉ là một miếng khăn lau mà thôi. Ngu ngốc, thật sự cho rằng bà nội sẽ giao cổ phần của gia tộc cho các người hả, các người thật là ngây thơ quá đi.”
Triệu Hồng cười trên nỗi đau của người khác: “Chú hai chết rồi, các người chỉ là người ngoài mà thôi, còn muốn đến đây chiếm tiện nghi của nhà họ Triệu bọn tôi à? Bây giờ các người đã không có giá trị lợi dụng với chúng tôi nữa, không đuổi các người ra ngoài, chẳng lẽ còn giữ lại đây ăn tết?”
“Ha ha, tôi đã nói là Triệu Thanh Hà trốn không thoát lòng bàn tay của bà rồi mà.”
“Một đứa con gái làm nhục gia tộc, thế mà chẳng biết xấu hổ muốn phân chia tài sản.”
Những lời nói chói tai của người nhà họ Triệu làm cho Triệu Thanh Hà hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Hóa ra là sau khi bà qua đời, mình đã không được coi như là người nhà họ Triệu nữa.
Bọn họ chỉ đang lợi dụng mình, xem mình như là một công cụ.
Phốc!
Đả kích kịch liệt làm Triệu Thanh Hà nôn ra một ngụm máu.
Lòng của cô rất đau, rất đau.
Người nào trải qua đều biết một người đau lòng đến cực hạn thì trái tim sẽ rất rất đau.
“Thanh Hà, Thanh Hà.”
Vương Bác Thần vội vàng ôm lấy Triệu Thanh Hà.
Chương79
CHƯƠNG 79
“Chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc oán hận nhìn đám người nhà họ Triệu, tất cả ảo tưởng của bà ta đã hoàn toàn tan vỡ.
“Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống nổi.”
Vương Bác Thần ôm Triệu Thanh Hà, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn người bà cụ Triệu, giọng nói rét lạnh: “Bà già kia, sau này có cầu xin Thanh Hà làm cái gì thì tất cả các người đều phải quỳ xuống mà cầu xin, đến lúc đó tôi muốn xem các người còn có thể cao cao tại thượng như vậy không.”
“Cậu nói cái gì chứ, muốn chết có phải không?”
Triệu Húc muốn kêu người đánh bọn họ.
“Để bọn họ đi đi.”
Bà cụ Triệu từ tốn nói: “Mấy con chó rách nát mà thôi, chuyện quan trọng nhất hiện tại là có thể ký hợp đồng dự án thành phố mới, Húc, cháu lập tức đến đó đi.”
“Hồng liên lạc với công ty chuyển nhà, chúng ta dọn đến biệt thự khu Thiên Phủ.”
…
“Mẹ sao vậy, có phải là Vương Bác Thần chọc giận mẹ rồi không, để con hỏi tội chú ấy.”
Dao Dao chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại thành nắm đấm.
Nhìn thấy con gái, ánh mắt Triệu Thanh Hà bừng sáng.
Vì con gái, mình phải kiên cường mới được.
“Bây giờ phải làm sao đây, món nợ ba trăm tỷ đến lúc nào thì chúng ta mới có thể trả nổi?”
Trần Ngọc đỏ hồng cả mắt, hung hăng chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắt: “Đều là do cậu đưa ra chủ ý hại cả nhà chúng tôi thê thảm như thế, cậu cút đi cho tôi.”
Dao Dao bị dọa sợ, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại ơi, không thể mắng người được.”
Vương Bác Thần cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của Dao Dao, an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đây là chuyện tốt, sau này Thanh Hà không còn bị nhà họ Triệu kìm hãm nữa, món nợ của công ty Hoa Nguyên có thể được giải quyết nhanh chóng thôi. Hơn nữa, dự án thành phố mới là của thư ký Tư giao cho Thanh Hà, mà không phải là nhà họ Triệu.”
“Cậu có ý gì?”
Ban đầu, Trần Ngọc tức giận muốn mắng to, bây giờ lại ngẩn người.
Triệu Thanh Hà cũng nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Dự án thành phố mới chỉ nhận một mình Thanh Hà, ai cũng không thể có được nó, có dự án thành phố mới còn lo lắng khoản nợ của công ty Hoa Nguyên không thể được giải quyết à?”
Triệu Thanh Hà không nghĩ tới là mình ngốc như thế, cô cười khổ: “Nhưng mà Triệu Húc đã đi ký hợp đồng rồi.”
Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, ngoại trừ em ra, cho dù thiên vương lão tử đến đó cũng vô dụng thôi. Thanh Hà, dựa vào năng lực của em, công ty Hoa Nguyên rất có triển vọng, đây chính là số vốn khởi nghiệp của ba mà.”
Nghe thấy Vương Bác Thần thề son sắt như vậy, Trần Ngọc nhỏ giọng nói: “Nếu Triệu Húc ký hợp đồng thành công, vậy thì cậu mang con gái của cậu cút ra ngoài đi, tôi sẽ không mềm lòng nữa đâu.”
Dao Dao chu chu cái miệng nhỏ, nắm lấy vạt áo của Trần Ngọc mà lắc lắc, giọng nói mềm mại: “Bà ngoại ơi, đừng có đuổi Dao Dao đi mà, Vương Bác Thần không gạt người đâu, cháu tin tưởng ông ấy.”
Chương80
CHƯƠNG 80
Trần Ngọc dạy dỗ: “Ai cho cháu kêu tên, nếu như để bà nghe thấy cháu gọi tên thì xem xem bà có xử lý cháu không.”
Dao Dao cúi đầu nhìn mũi chân mình, bĩu môi không nói chuyện.
Triệu Thanh Hà ngồi xổm xuống rồi nói: “Dao Dao, trước kia không phải thường xuyên nhắc tới ba hả, bây giờ lại không gọi đi.”
Dao Dao cúi đầu chơi với ngón tay của mình.
Trần Ngọc chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắng: “Cái này đều là do cậu tạo nghiệt, con gái của cậu cũng không muốn gọi cậu là ba.”
Vương Bác Thần chua chát không thôi, anh không phản bác được.
“Đừng miễn cưỡng trẻ con, để con bé làm quen một khoảng thời gian đi.”
Trần Ngọc chọt chọt vào cái trán của Dao Dao: “Nếu như còn gọi tên thì bà sẽ kêu chú cảnh sát đến bắt cháu đó.”
Dao Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt to vụt sáng, nói rất nghiêm túc: “Bà nội ơi, bà đang lừa trẻ con ba tuổi ạ, cháu đã ba tuổi rưỡi rồi, không phải là con nít ba tuổi nữa đâu, chú cảnh sát không bắt mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn.”
Trần Ngọc bất lực thở phì phò rồi lại chọt chọt vào cái đầu nhỏ của Dao Dao.
Vương Bác Thần lập tức vui vẻ.
Đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Ở một bên khác.
Nhà họ Triệu vừa mới chiếm được tiện nghi, giờ lập tức chìm vào tình cảnh bi thảm.
“Gia chủ Hồ, tại sao ngài lại rút vốn chứ, lợi nhuận từ dự án mà nhà họ Hồ đầu tư rất tốt, nhà họ Triệu chúng tôi đã bỏ ra 70% lợi nhuận.”
Bà cụ Triệu giật hết cả mình, vội vàng hỏi.
“Ha ha, nhà họ Hồ tôi là đầu tư cho cô Triệu Thanh Hà, nếu không thì nhà họ Triệu các người là cái thá gì chứ, cũng xứng để nhà họ Hồ tôi đầu tư à?”
Hồ Kiệt lạnh lùng nói trong điện thoại: “Lang Quân Hoa, bà nhìn cho kĩ hợp đồng đi, có phải là ở bên trong có một ghi chú người phụ trách đầu tư của nhà họ Hồ là Triệu Thanh Hà, nếu như Triệu Thanh Hà không còn nhậm chức ở tập đoàn Triệu thị, nhà họ Hồ có quyền rút đầu tư về, cũng yêu cầu nhà họ Triệu bồi thường gấp ba, nếu như nhà họ Triệu không bồi thường thì đến tòa án gặp nhau đi.”
“Cái gì?”
Bà cụ Triệu trừng to mắt.
Bà ta vội vàng mở bản hợp đồng ra, quả nhiên ở phía trên có một hàng chữ nhỏ như thế.
Bà ta trợn tròn mắt.
Bồi thường gấp ba lần.
Chín trăm tỷ.
Như vậy là muốn nhà họ Triệu phá sản hả.
Vừa mới đuổi Triệu Thanh Hà đi.
Nghiệp quật lại có thể nhanh như thế.
“Hồ gia chủ, ngài…”
Bà cụ Triệu còn chưa nói xong thì Hồ Kiệt đã cúp điện thoại.
CHƯƠNG 76
Ặc!
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Tư Lam là nữ nguyên soái đầu tiên từ khi nước R lập quốc.
Thần chủ thật sự rất kinh khủng.
Bồi dưỡng được tam đại chiến thần thì không nói, còn bồi dưỡng ra một nữ nguyên sóai, mà cô ta lại cam tâm tình nguyện đi theo thần chủ đến đây.
Nhưng mà tổng phụ trách chiến khu Giang Nam đủ để hù chết người rồi.
“Cũng được, chúng tôi có mang theo quà đến đây, cho dù thần chủ không cần thì đây cũng là tâm ý của chúng tôi.”
“Đúng vậy đó, trong hôn lễ đã tặng quà sai người rồi, lần này không thể phạm sai lầm được, nếu không thì việc xây dựng thành phố mới sẽ không có phần của chúng ta.”
“Nhiều quà sẽ không bị trách, người có cấp bậc như là thần chủ không thèm quan tâm mấy món quà quý giá này, quan tâm nhất chính là ý dân, chúng tôi là đại diện Hà Châu, quà là sự tôn trọng của chúng tôi đối với thần chủ.”
Nam Cung Vũ cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ thật sự của thần chủ, che mặt oán hận nhìn Triệu Thanh Hà: “Các người không chuẩn bị quà có đúng không? Thần chủ bảo vệ cho hòa bình nước R chúng ta, chút lòng biết ơn mà các người cũng không có?”
Triệu Thanh Hà cúi thấp đầu rối rắm, muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Vốn dĩ là gia tộc có chuẩn bị quà, nhưng mà Vương Bác Thần lại từ chối.
Bây giờ tất cả mọi người đều tặng quà, chỉ có mình là không có chuẩn bị, chắc chắn là sẽ không thể có được dự án.”
Triệu Thanh Hà tuyệt vọng.
Nam Cung Vũ lại càng đắc ý hơn nữa: “Đồ không có giáo dục, ngay cả lòng biết ơn cũng không có, còn muốn có tư cách đấu thầu, mơ mộng gì vậy.”
Nhưng mà lúc này, Tư Lam lại tiếp tục nói: “Thần chủ không thích tặng quà, trong buổi đấu thầu ngày hôm nay, tất cả những người tặng quà đều không có tư cách đấu thầu.”
“Cái gì?”
Đám người chuẩn bị quà cáp phong phú như là Nam Cung Vũ giật thót cả mình.
Triệu Thanh Hà khó tin nhìn Vương Bác Thần, thế mà lại bị anh đoán trúng rồi.
Lời nói tiếp theo của Tư Lam lại gây nên một trận sóng to gió lớn.
“Tất cả những người ở đây chỉ có cô Triệu Thanh Hà là không mang quà, là người muốn đến đây đấu thầu thật sự mà không phải muốn nịnh bợ cấp trên, chính vì vậy, tất cả các dự án ở thành phố mới đều giao cho cô Triệu Thanh Hà.”
“Cho, cho tôi?”
Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt, sửng sờ nhìn Vương Bác Thần.
Vậy mà lại bị anh đoán đúng rồi.
Lúc đầu, cô cũng muốn chuẩn bị quà, lại bị Vương Bác Thần ngăn cản.
Cô đã từ bỏ hy vọng đấu thầu.
Nhưng mà bây giờ thư ký Tư thật sự giao dự án xây dựng thành phố mới cho cô.
Còn mấy người đại diện cho gia tộc còn lại thì đau lòng nhức óc, tự đánh mình: “Chúng ta đều đã hiểu sai ý của thần chủ rồi.”
Nam Cung Vũ thì một mặt cứng ngắc, anh ta vừa mới nói xong thì thư ký Tư liền nói thần chủ không thích tặng quà.
Chương77
CHƯƠNG 77
Xấu hổ không ai bằng.
Biểu cảm từ từ đông cứng.
Cái này giống như là đang nằm mơ.
“Cảm, cảm ơn.”
Triệu Thanh Hà vội vàng đứng dậy, vô cùng nghiêm túc, đồng thời lại cực kỳ khẩn trương: “Tôi, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của thần chủ đâu, tôi sẽ xây dựng thành phố mới cho thật tốt.”
Sự ghen ghét dâng trào trong mắt Nam Cung Vũ, những người khác thì cảm thấy hối hận vì đã chuẩn bị quà.
Thẳng cho đến khi về nhà, Triệu Thanh Hà vẫn còn không thể tin được mình lại thật sự có được dự án, còn là toàn quyền phụ trách.
“Thật sự có được dự án thành phố mới rồi hả?”
Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm, hỏi đi hỏi lại ba lần.
Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ à, Thanh Hà đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, có được toàn quyền phụ trách dự án thành phố mới.”
“Cảm tạ trời đất, ông trời có mắt, cuối cùng gia đình của chúng ta đã được sống rồi, chúng ta nhanh đến gia tộc thôi, báo tin tức tốt này cho bà cụ biết.”
Trần Ngọc kích động lau nước mắt.
“Triệu Thanh Hà, cháu không có lừa gạt bà nội đó chứ, ngay cả quà cháu cũng không tặng mà đã có thể có được dự án rồi?”
Triệu Húc đố kỵ cực kỳ, châm chọc nói.
Những người khác cũng không tin Triệu Thanh Hà, ngay cả quà cũng không có mà sao có thể có dự án chứ.
“Bà nội, thần chủ không thích tặng quà, chỉ có một mình cháu là không tặng.”
Triệu Thanh Hà kể lại những chuyện đã xảy ra ở buổi đấu thầu cho mọi người nghe.
Trong mắt Triệu Hồng đều là chán ghét, cười lạnh nói: “Triệu Thanh Hà, đừng có tưởng rằng đây là công lao của cô, cô chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, nếu cho tôi đi thì cũng có thể có được dự án.”
Cả đám người nhà họ Triệu đều cảm thấy Triệu Thanh Hà gặp may.
Bọn họ đều nói mấy lời châm chọc.
“Đủ rồi.”
Bà cụ lên tiếng: “Dù sao thì Triệu Thanh Hà cũng đã thành công có được dự án, đây chính là một chuyện vô cùng tốt. Triệu Húc, bây giờ cháu đi ký tên đi.”
“Dạ được rồi bà nội.”
Bọn người Triệu Húc nở một nụ cười nham hiểm.
Trong vở kịch tiếp theo nhất định phải để cả nhà Triệu Thanh Hà không thể ngóc đầu lên nổi.
Một người bôi bác nhà họ Triệu còn muốn lấy lại cổ phần nữa à?
Đúng là nằm mơ mà!
“Mẹ, vậy chuyện cổ phần…”
Trần Ngọc cẩn thận nhắc nhở một câu.
Sắc mặt bà cụ Triệu trở nên lạnh lẽo: “Lời tôi từng nói đương nhiên tôi sẽ thực hiện, chuyển nhượng cổ phần lúc thằng hai còn sống cho Triệu Thanh Hà, nhưng mà biệt thự khu Thiên Phủ tạm thời do gia tộc nhận.”
Chương78
CHƯƠNG 78
Trần Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, cái đó là của nhà họ Hồ tặng cho Thanh Hà mà, sao mẹ lại…”
“Cái gì, cô đang dạy tôi cách làm việc?”
Thái độ của bà cụ Triệu hoàn toàn thay đổi, trong lòng Trần Ngọc căng thẳng, có một loại dự cảm không tốt.
Vương Bác Thần nhíu mày, như này là muốn lật lọng đó à?
Quả nhiên là bà cụ Triệu thản nhiên nói: “Không phải là các người muốn 25% cổ phần của thằng hai khi còn sống à? Tôi chuyển cho các người cổ phần của thằng hai, là công ty Hoa Nguyên, công ty Hoa Nguyên giao cho Triệu Thanh Hà, đồng thời thu hồi căn nhà mà hiện tại gia đình Triệu Thanh Hà đang ở.”
“Bà nội…”
Triệu Thanh Hà không thể tin được bà nội ruột của mình lại có thể thay đổi như vậy, lừa gạt cô trắng trợn.
Trần Ngọc gắt lên: “Mẹ à, sao mẹ có thể như vậy được chứ, mấy năm nay công ty Hoa Nguyên xuất khẩu không được, thiếu nợ ba trăm tỷ, sắp phải đóng cửa, sao lại có thể…”
Nhưng mà bà cụ Triệu căn bản không cho bà ta có cơ hội nói chuyện, nghiêm giọng quát: “Kể từ bây giờ trở đi, gia đình Triệu Thanh Hà không còn là người của nhà họ Triệu nữa, đuổi bọn họ ra ngoài, xóa tên ra khỏi gia phả.”
Oành!
Lời này giống như một cơn mưa lớn đột nhiên lại dội vào trong lòng của Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
Bà cụ lừa gạt cả gia đình cô, Triệu Thanh Hà lập được công lớn, có thể có được dự án thành phố mới ở trong tay, chẳng những không được ban thưởng, ngược lại còn gánh trên lưng một khoản nợ ba trăm tỷ.
“Bà nội à, bà…”
Ánh mắt Triệu Thanh Hà tối xuống.
Đây chính là gia tộc.
Đây chính là bà nội ruột của cô.
Triệu Húc hả giận cười to: “Ha ha ha, Triệu Thanh Hà, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, cô chỉ là một miếng khăn lau mà thôi. Ngu ngốc, thật sự cho rằng bà nội sẽ giao cổ phần của gia tộc cho các người hả, các người thật là ngây thơ quá đi.”
Triệu Hồng cười trên nỗi đau của người khác: “Chú hai chết rồi, các người chỉ là người ngoài mà thôi, còn muốn đến đây chiếm tiện nghi của nhà họ Triệu bọn tôi à? Bây giờ các người đã không có giá trị lợi dụng với chúng tôi nữa, không đuổi các người ra ngoài, chẳng lẽ còn giữ lại đây ăn tết?”
“Ha ha, tôi đã nói là Triệu Thanh Hà trốn không thoát lòng bàn tay của bà rồi mà.”
“Một đứa con gái làm nhục gia tộc, thế mà chẳng biết xấu hổ muốn phân chia tài sản.”
Những lời nói chói tai của người nhà họ Triệu làm cho Triệu Thanh Hà hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Hóa ra là sau khi bà qua đời, mình đã không được coi như là người nhà họ Triệu nữa.
Bọn họ chỉ đang lợi dụng mình, xem mình như là một công cụ.
Phốc!
Đả kích kịch liệt làm Triệu Thanh Hà nôn ra một ngụm máu.
Lòng của cô rất đau, rất đau.
Người nào trải qua đều biết một người đau lòng đến cực hạn thì trái tim sẽ rất rất đau.
“Thanh Hà, Thanh Hà.”
Vương Bác Thần vội vàng ôm lấy Triệu Thanh Hà.
Chương79
CHƯƠNG 79
“Chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc oán hận nhìn đám người nhà họ Triệu, tất cả ảo tưởng của bà ta đã hoàn toàn tan vỡ.
“Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống nổi.”
Vương Bác Thần ôm Triệu Thanh Hà, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn người bà cụ Triệu, giọng nói rét lạnh: “Bà già kia, sau này có cầu xin Thanh Hà làm cái gì thì tất cả các người đều phải quỳ xuống mà cầu xin, đến lúc đó tôi muốn xem các người còn có thể cao cao tại thượng như vậy không.”
“Cậu nói cái gì chứ, muốn chết có phải không?”
Triệu Húc muốn kêu người đánh bọn họ.
“Để bọn họ đi đi.”
Bà cụ Triệu từ tốn nói: “Mấy con chó rách nát mà thôi, chuyện quan trọng nhất hiện tại là có thể ký hợp đồng dự án thành phố mới, Húc, cháu lập tức đến đó đi.”
“Hồng liên lạc với công ty chuyển nhà, chúng ta dọn đến biệt thự khu Thiên Phủ.”
…
“Mẹ sao vậy, có phải là Vương Bác Thần chọc giận mẹ rồi không, để con hỏi tội chú ấy.”
Dao Dao chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại thành nắm đấm.
Nhìn thấy con gái, ánh mắt Triệu Thanh Hà bừng sáng.
Vì con gái, mình phải kiên cường mới được.
“Bây giờ phải làm sao đây, món nợ ba trăm tỷ đến lúc nào thì chúng ta mới có thể trả nổi?”
Trần Ngọc đỏ hồng cả mắt, hung hăng chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắt: “Đều là do cậu đưa ra chủ ý hại cả nhà chúng tôi thê thảm như thế, cậu cút đi cho tôi.”
Dao Dao bị dọa sợ, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại ơi, không thể mắng người được.”
Vương Bác Thần cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của Dao Dao, an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đây là chuyện tốt, sau này Thanh Hà không còn bị nhà họ Triệu kìm hãm nữa, món nợ của công ty Hoa Nguyên có thể được giải quyết nhanh chóng thôi. Hơn nữa, dự án thành phố mới là của thư ký Tư giao cho Thanh Hà, mà không phải là nhà họ Triệu.”
“Cậu có ý gì?”
Ban đầu, Trần Ngọc tức giận muốn mắng to, bây giờ lại ngẩn người.
Triệu Thanh Hà cũng nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Dự án thành phố mới chỉ nhận một mình Thanh Hà, ai cũng không thể có được nó, có dự án thành phố mới còn lo lắng khoản nợ của công ty Hoa Nguyên không thể được giải quyết à?”
Triệu Thanh Hà không nghĩ tới là mình ngốc như thế, cô cười khổ: “Nhưng mà Triệu Húc đã đi ký hợp đồng rồi.”
Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, ngoại trừ em ra, cho dù thiên vương lão tử đến đó cũng vô dụng thôi. Thanh Hà, dựa vào năng lực của em, công ty Hoa Nguyên rất có triển vọng, đây chính là số vốn khởi nghiệp của ba mà.”
Nghe thấy Vương Bác Thần thề son sắt như vậy, Trần Ngọc nhỏ giọng nói: “Nếu Triệu Húc ký hợp đồng thành công, vậy thì cậu mang con gái của cậu cút ra ngoài đi, tôi sẽ không mềm lòng nữa đâu.”
Dao Dao chu chu cái miệng nhỏ, nắm lấy vạt áo của Trần Ngọc mà lắc lắc, giọng nói mềm mại: “Bà ngoại ơi, đừng có đuổi Dao Dao đi mà, Vương Bác Thần không gạt người đâu, cháu tin tưởng ông ấy.”
Chương80
CHƯƠNG 80
Trần Ngọc dạy dỗ: “Ai cho cháu kêu tên, nếu như để bà nghe thấy cháu gọi tên thì xem xem bà có xử lý cháu không.”
Dao Dao cúi đầu nhìn mũi chân mình, bĩu môi không nói chuyện.
Triệu Thanh Hà ngồi xổm xuống rồi nói: “Dao Dao, trước kia không phải thường xuyên nhắc tới ba hả, bây giờ lại không gọi đi.”
Dao Dao cúi đầu chơi với ngón tay của mình.
Trần Ngọc chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắng: “Cái này đều là do cậu tạo nghiệt, con gái của cậu cũng không muốn gọi cậu là ba.”
Vương Bác Thần chua chát không thôi, anh không phản bác được.
“Đừng miễn cưỡng trẻ con, để con bé làm quen một khoảng thời gian đi.”
Trần Ngọc chọt chọt vào cái trán của Dao Dao: “Nếu như còn gọi tên thì bà sẽ kêu chú cảnh sát đến bắt cháu đó.”
Dao Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt to vụt sáng, nói rất nghiêm túc: “Bà nội ơi, bà đang lừa trẻ con ba tuổi ạ, cháu đã ba tuổi rưỡi rồi, không phải là con nít ba tuổi nữa đâu, chú cảnh sát không bắt mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn.”
Trần Ngọc bất lực thở phì phò rồi lại chọt chọt vào cái đầu nhỏ của Dao Dao.
Vương Bác Thần lập tức vui vẻ.
Đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Ở một bên khác.
Nhà họ Triệu vừa mới chiếm được tiện nghi, giờ lập tức chìm vào tình cảnh bi thảm.
“Gia chủ Hồ, tại sao ngài lại rút vốn chứ, lợi nhuận từ dự án mà nhà họ Hồ đầu tư rất tốt, nhà họ Triệu chúng tôi đã bỏ ra 70% lợi nhuận.”
Bà cụ Triệu giật hết cả mình, vội vàng hỏi.
“Ha ha, nhà họ Hồ tôi là đầu tư cho cô Triệu Thanh Hà, nếu không thì nhà họ Triệu các người là cái thá gì chứ, cũng xứng để nhà họ Hồ tôi đầu tư à?”
Hồ Kiệt lạnh lùng nói trong điện thoại: “Lang Quân Hoa, bà nhìn cho kĩ hợp đồng đi, có phải là ở bên trong có một ghi chú người phụ trách đầu tư của nhà họ Hồ là Triệu Thanh Hà, nếu như Triệu Thanh Hà không còn nhậm chức ở tập đoàn Triệu thị, nhà họ Hồ có quyền rút đầu tư về, cũng yêu cầu nhà họ Triệu bồi thường gấp ba, nếu như nhà họ Triệu không bồi thường thì đến tòa án gặp nhau đi.”
“Cái gì?”
Bà cụ Triệu trừng to mắt.
Bà ta vội vàng mở bản hợp đồng ra, quả nhiên ở phía trên có một hàng chữ nhỏ như thế.
Bà ta trợn tròn mắt.
Bồi thường gấp ba lần.
Chín trăm tỷ.
Như vậy là muốn nhà họ Triệu phá sản hả.
Vừa mới đuổi Triệu Thanh Hà đi.
Nghiệp quật lại có thể nhanh như thế.
“Hồ gia chủ, ngài…”
Bà cụ Triệu còn chưa nói xong thì Hồ Kiệt đã cúp điện thoại.