-
Chương 71-75
Chương71
CHƯƠNG 71
Bà cụ nheo mắt lại, bắn ra một tia lạnh lùng: “Đây là do cậu nói, nếu như không có được dự án thì tôi sẽ hỏi tội các người.”
Vương Bác Thần không thèm để ý tới bà ta.
Trần Ngọc vội vàng nói: “Thanh Hà, có nghe thấy bà nội của con nói chưa? Con nhanh chóng lấy được dự án đi.”
Đến hội đấu thầu.
Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Người khác đều chuẩn bị quà cáp, chỉ có chúng ta là không có, thật sự ổn chứ?”
“Đừng lo lắng…”
Vương Bác Thần vừa mới nói chuyện thì đã bị người khác đẩy ra.
“Con chó đến từ đâu vậy, cũng dám cản đường ông đây?”
Vương Bác Thần nhíu mày.
Người đó là Trần Phong, cậu cả nhà họ Trần, bọn họ từng là bạn học cấp ba.
Trong hôn lễ, Trần Phong cũng đã quỳ gối, khiến anh ta trở thành trò cười. Lúc này nhìn thấy Vương Bác Thần, làm sao anh ta có thể kiềm chế mà không báo thù được chứ?
“Ai nha, là cái thằng chó chết Vương Bác Thần đó à, vừa mới ra đời thì mẹ mày đã bị đàn ông vứt bỏ, sinh ra một tên tạp chủng như mày, còn dám cản đường của ông đây?”
Người bên cạnh nhìn thấy là cậu Trần thì vội vàng nhường đường.
Ở thành phố Hà Châu, ngoại trừ nhà họ Lý đứng đầu thì còn có bốn lớn một đen.
Đen trong đó chính là nhà họ Trần.
Nhà họ Trần lập nghiệp từ lừa lộc, nuôi một nhóm lưu manh hung ác.
Mọi người đều nói dù nhà họ Trần không phải là gia tộc giàu có nhất ở Hà Châu, nhưng mà chắc chắn là gia tộc không thể trêu chọc nhất.
“Đồ chó! Ỷ vào việc đã từng đỡ đạn cho thần chủ mà kêu tao quỳ xuống, bây giờ chắc sử dụng ân tình của thần chủ hết rồi hả?”
“Nhìn bộ dạng này của mày đi, là muốn đến đây nịnh bợ nhân vật lớn đúng không, tìm cơ hội một bước lên mây, tao thấy cái loại người như mày nhiều lắm rồi.”
Trần Phong bĩu môi khinh thường, đưa tay vỗ vào mặt Vương Bác Thần: “Nể tình là bạn học, tao cho mày một cơ hội quỳ xuống để nhận sai, sau này thành thành thật thật làm chó cho tao, tao có thể tha cho mày tội chết.”
Vương Bác Thần đẩy tay của anh ta, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Cái thứ thấp hèn rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.”
Sắc mặt Trần Phong đột nhiên thay đổi, giận đến tím mặt: “Thằng chó, tao cho mày một cơ hội vậy mà mày lại không biết tốt xấu, quỳ xuống đây cho tao, liếm sạch sẽ giày của tao, tao vẫn có thể tha cho mày tội chết.”
Triệu Thanh Hà sợ sẽ gây ra chuyện, cô kéo Vương Bác Thần rồi nói: “Chúng ta đi vào thôi.”
Trần Phong ngăn cản Triệu Thanh Hà, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Không quỳ cũng được, vợ của mày xinh đẹp như thế, ngủ với tao một đêm, tao cũng có thể suy nghĩ tha cho cái mạng chó của mày.”
“Người nào sỉ nhục anh Vương, tội không thể tha.”
Chương72
CHƯƠNG 72
Đột nhiên lại có một cô gái bước ra, đá vào đầu gối của Trần Phong.
Răng rắc.
Trần Phong kêu thảm một tiếng, một bên đầu gối khác lại bị đánh gãy.
Gần như là hai chân của anh ta gãy cùng một lúc, lập tức quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Người xung quanh nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy cả người.
Cậu Trần lại bị đánh.
Người này là ai vậy?
Đúng là to gan, chẳng lẽ không sợ nhà họ Trần trả thù hả?
Là Tư Lam.
Đặc biệt đến đây đón Vương Bác Thần.
Trần Phong bị gãy cả hai chân, căn bản không nhìn thấy rõ mình bị ai đánh ngã xuống đất, gào mồm chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, mày dám đánh tao, tao giết cả nhà mày, tao muốn…”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cái miệng của nó quá thối, đừng để thấy máu.”
Tư Lam tát một cái thật mạnh vào miệng Trần Phong, đánh làm Trần Phong kêu lên một tiếng đau đớn, không kịp uy hiếp, vừa mới há mồm thì phun ra máu răng, lại bị Tư Lam nắm chặt lấy quai hàm ép buộc anh ta phải nuốt máu cùng với răng vào trong bụng.
“Anh Vương đã nói là không được thấy máu.”
Thật hung ác.
Có người bị dọa nuốt vào một ngụm nước bọt.
Đây chính là cậu cả nhà họ Trần, thế mà lại bị người khác đánh thê thảm như vậy.
“Vương Bác Thần, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, chúng ta là bạn học cũ mà.”
Lúc này, Trần Phong mới nhìn thấy là thư ký Tư, bị dọa bật khóc, bắt đầu cầu xin tha thứ: “Thư ký Tư tha cho tôi đi, tôi sai rồi, sau này tôi không dám mắng chửi nữa, tôi sẽ liếm giày cho Vương Bác Thần.”
Nói xong, Trần Phong thật sự bò qua liếm giày cho Vương Bác Thần.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá một cái, Trần Phong liền bay ra ngoài.
Đối mặt với Vương Bác Thần, Tư Lam cung kính như thần: “Anh Vương, cô Triệu Thanh Hà, mời hai người vào trong.”
Vương Bác Thần dịu dàng nói với Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, chúng ta đi vào thôi.”
Trần Phong ngã ngồi ở dưới đất không ngừng phun máu, nhìn thấy Tư Lam cung kính với Vương Bác Thần như vậy.
Trần Phong bị dọa cả người co rút.
Tư Lam là nhân vật đứng thứ hai dưới thần chủ, cô ta lại cung kính với Vương Bác Thần như thế, chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ à?
Không thể nào!
Mặc dù Trần Phong là một tên ăn chơi, nhưng mà không ngu ngốc.
Nếu như anh ta là thần chủ, không có khả năng cứ mãi trả ân tình như vậy.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Vương Bác Thần là thần chủ!
Chương73
CHƯƠNG 73
Trần Phong bị dọa sắc mặt tái nhợt, buổi hôn lễ, em trai bị giết, Hồ Lãm bị đánh gãy tay chân dùng ánh mắt kính sợ nhìn Vương Bác Thần, anh ta lâp tức hiểu rõ mọi thứ.
Lúc đó, anh ta đứng bên cạnh Hồ Lãm, anh ta biết rất rõ loại sợ hãi trong mắt Hồ Lãm.
Trần Phong run rẩy cả người.
Vương Bác Thần thật sự là thần chủ, tin tức ở dinh thống đốc gạt người, là vì để đào hố cho mình.
Mà kẻ thù của Vương Bác Thần chỉ có nhà họ Lý, vậy thì nếu như tin tức Vương Bác Thần đỡ đạn cho thần chủ là giả, vậy thì Vương Bác Thần đang đào hố cho nhà họ Lý.
Ôi trời ơi, Vương Bác Thần là thần chủ, mình đã đắc tội với cậu ta rồi.
Mình đắc tội với thần chủ!
Trần Phong bị dọa đến trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.
“Bác Thần, mặc dù anh đã cứu được thần chủ, nhưng mà thần chủ lại cho chúng ta một hôn lễ lớn như thế, trên cơ bản ân tình đã dùng hết rồi, bây giờ thư ký Tư lại giúp chúng ta, chắc chắn anh phải nhớ tình cảm của người ta đó, chúng ta tìm thời gian mời thư ký Tư ăn một bữa cơm đi.”
Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói.
Vương Bác Thần nghe vậy thì cười một tiếng: “Thư ký Tư thích bênh vực người yếu, là do Trần Phong đã đâm vào họng súng, nếu như Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì chúng ta tìm cơ hội mời cô ấy dùng cơm.”
Triệu Thanh Hà nhẹ gật đầu.
Con người phải có qua có lại, lấy oán trả ơn chỉ có thể trở thành kẻ thù.
Cô nhìn người trong hội đấu thầu.
Những gia tộc có thể đến đây tham gia đấu thầu ít nhất đều là từ gia tộc trung tầng nhị lưu ở Hà Châu trở lên.
Tài sản thấp hơn ba nghìn tỷ thì không có tư cách vào đây.
Ngồi giữa nhóm đại lão, Triệu Thanh Hà lo sợ bất an.
“Thần chủ đến Hà Châu đây chính là vinh hạnh cho Hà Châu chúng ta, món quà trong hôn lễ vậy mà lại tặng cho người khác, lần này đúng lúc tôi có chuẩn bị quà, nếu không thì trông bất kính với thần chủ quá.”
“Chứ còn gì nữa, không ngờ hôn lễ lại là thần chủ vì trả ân tình, thần chủ đúng là có tình có nghĩa. Có điều là cái tên Vương Bác Thần đó không biết tốt xấu gì hết, lần này tôi mang vật tổ truyền của nhà tôi đến đây làm quà, các người chuẩn bị quà gì vậy?”
“Tôi chuẩn bị…”
Nghe thấy cuộc đối thoại của những người xung quanh, Triệu Thanh Hà căng thẳng sắp khóc lên, cô thấp giọng nói: “Em đã kêu anh chuẩn bị quà rồi, bây giờ thì hay rồi đó, chúng ta không có quà, phải làm sao bây giờ đây?”
“Triệu Thanh Hà?”
Ngô Tranh Vanh cậu cả nhà họ Ngô nhìn thấy Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, sắc mặt khó coi bước tới.
“Nhà họ Triệu các người chỉ là một gia tộc tam lưu, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, sao các người có thể vào đây?”
Nam Cung Vũ, cậu cả nhà họ Nam Cung nhấp một ngụm trà, âm dương quái khí nói: “Không phải là loại vô liêm sỉ sử dụng ân tình của thần chủ đó chứ, cũng chỉ là người đỡ đạn cho thần chủ mà thôi, thế mà lại quên mất ơn nghĩa, đúng là vô liêm sỉ mà.”
Chương74
CHƯƠNG 74
Lại có người nói: “Thần chủ của chúng ta là định hải thần châm ở nước R, người có thể đỡ đạn cho ngài ấy có tu tám đời cũng không có may mắn đó, với lại thần chủ còn tổ chức cho các người một buổi hôn lễ long trọng như vậy, có ân tình nào mà trả không hết chứ. Bây giờ còn dám lợi dụng tên tuổi của thần chủ để vào đây, các người muốn chết rồi à?”
Trong lời nói của bọn họ mang theo súng theo dao, làm mặt mũi Triệu Thanh Hà tràn đầy xấu hổ.
Giấy chứng nhận tư cách thật sự là dùng mối quan hệ của thần chủ mới có được, điều này khiến cô không có sức chống trả.
Triệu Thanh Hà cắn môi, ngón tay trắng bệch.
“Quả nhiên là như vậy, lại lợi dụng tên tuổi của thần chủ nhiều lần, phải bị tội gì đây.”
Ánh mắt của Ngô Tranh Vanh không có thiện ý: “Cái thứ không biết liêm sỉ này đã lén lút người khác chưa kết hôn mà có con, lại bị diễu hành ở trước mặt mọi người, cho dù là gái thì cũng có tư cách đứng ở đây hơn cô đó.”
“Tôn trọng một chút đi, chúng tôi vào đây với thư ký Tư.”
Triệu Thanh Hà tức giận, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Vương Bác Thần đánh một bàn tay vào mặt Ngô Tranh Vanh, thản nhiên nói: “Cậu là cái gì mà phải giải thích với cậu?”
Ngô Tranh Vanh che mặt giận dữ, hung tợn nói: “Con mẹ nó mày dám đánh tao? Đội trưởng Châu, hai người này gây chuyện ở đây là bất kính với thần chủ, mau bắt bọn họ lại đi.”
Đám người Nam Cung Vũ cũng khẽ giật mình, không nghĩ tới là Vương Bác Thần lại dám đánh Ngô Tranh Vanh.
Dám gây sự ở đây à?
Đội trưởng Châu duy trì trật tự giận đến tím mặt, dẫn người đến đó, giọng điệu bất thiện: “Chào hai người, mời hai người lấy giấy chứng nhận tư cách ra, nếu như không có thì đi với chúng tôi một chuyến.”
“Chúng ta đi thôi anh.”
Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, bị dọa sắc mặt trắng bệch, giấy chứng nhận tư cách ở chỗ Triệu Húc, cô không có nó.
Ngô Tranh Vanh âm trầm nói: “Đánh tao mà còn dám rời đi như thế này, không có giấy chứng nhận tư cách còn dám vào đây gây chuyện bất kính với thần chủ, bọn mày đi được chắc?”
Vương Bác Thần nhìn đội trưởng Châu, bình thản nói: “Cậu đi hỏi thử xem Vương Bác Thần có cần thiệp mời không?”
Ngô Tranh Vanh tức giận cười nói: “Mẹ nó, giả vờ cái quái gì chứ, đỡ đạn cho thần chủ được một lần thì có thể vờ vịt hoài có đúng không?”
Nam Cung Vũ trầm giọng nói: “Đội trưởng Châu lập tức bắt người này lại đi, nếu không thì bất kính với thần chủ đó.”
Nghe thấy cái tên này, cả người đội trưởng Châu liền chấn động, lúc anh ta biết người thanh niên đứng trước mặt là Vương Bác Thần thì bị dọa thiếu chút nữa là đã ngã sấp xuống.
Vương Bác Thần.
Anh ta làm việc cho dinh thống đốc, đương nhiên anh ta biết Vương Bác Thần chính là thần chủ.
Đó là một huyền thoại sống trong lòng của bọn họ.
Không tin là anh ta lại có thể tận mắt nhìn thấy gương mặt thật sự của thần chủ.
Bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy thần chủ mang theo mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh.
Không khỏi kích động, nếu như trở về nói cho anh em của mình biết chuyện này, chắc chắn bọn họ hâm mộ muốn chết đi được.
Chương75
CHƯƠNG 75
“Đội trưởng Châu mau mang hai người này đi đi, bọn họ…”
Ngô Tranh Vanh còn chưa nói xong thì đội trưởng Châu đã kịp phản ứng lại, đánh vào mặt anh ta một cái, tức giận nói: “Ngay cả thần… Bác Thần mà cậu cũng dám sỉ nhục, còn kiếm chuyện ở đây, đưa đi cho tôi.”
Ngô Tranh Vanh phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh Vương, cô Triệu, để tôi xử lý người này cho, làm hai người sợ hãi rồi.”
Đội trưởng Châu run sợ trong lòng mà nói, sau đó nhìn Nam Cung Vũ.
Mẹ nó chứ!
Dám khiêu khích thần chủ và phu nhân, chán sống rồi.
Đội trưởng Châu lại bình thản tát hai cái lên trên mặt Nam Cung Vũ.
“Lại dám gây chuyện ở đây, có vẻ như là cậu không muốn sống rồi.”
Nam Cung Vũ bị đánh miệng đầy máu tươi, sợ đến choáng váng, vội vàng quỳ xuống muốn xin lỗi, lại bị đội trưởng Châu đạp một cú ngã lăn quay: “Cậu cũng xứng quỳ với anh Vương?”
Nói xong thì mang Ngô Tranh Vanh đi.
Nam Cung Vũ khó khăn thở rít một hơi, vẻ mặt hoảng sợ.
Người bị mang đi lại là Ngô Tranh Vanh.
Chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ nữa à, bọn họ đã hiểu sai tin tức ở bên phía dinh thống đốc truyền tới rồi ư?
Không thể nào, hàm ý trong tin tức ở dinh thống đốc chính là thần chủ đang bày tỏ mình đã trả nợ ân tình xong rồi.
Đúng vậy, chắc chắn bọn họ đối xử với Vương Bác Thần ở trước mặt nhiều người như thế là đánh vào mặt thần chủ, cho nên thần chủ muốn âm thầm xử lý Vương Bác Thần.
Dù sao thì hôn lễ ấy phô trương quá mức, hoàn toàn dùng tên tuổi của thần chủ.
Chắc chắn là như vậy.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Vũ lập tức trở nên hưng phấn.
Sau khi trở về chỗ, Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng thở ra, cô thấp giọng nói: “May mắn là chúng ta đi vào đây cùng với thư ký Tư, nếu không thì phiền phức lớn rồi.”
Vương Bác Thần cố nén cười, nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Phải cảm ơn thư ký Tư thật đàng hoàng.”
Triệu Thanh Hà lại giận dỗi trách móc: “Em đã nói là chuẩn bị quà, anh lại không chuẩn bị, giờ thì hay rồi, người khác đều có quà tặng, chỉ có chúng ta là không có.”
Vương Bác Thần an ủi: “Anh cảm thấy là thần chủ ghét nhất tặng quà.”
“Còn nói bậy nữa, đều là tại anh.”
Lòng Triệu Thanh Hà nóng như lửa đốt, bởi vì tất cả mọi người đều chuẩn bị quà, cô nghe lời Vương Bác Thần cho nên không có chuẩn bị.
Trong tình huống như thế này, người bình thường đều sẽ lo lắng suy nghĩ.
“Hừ hừ, đừng có tưởng là các người theo đuôi thư ký Tư vào đây thì có thể có được dự án.”
Nam Cung Vũ ai oán nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, anh ta bị ép phải quỳ xuống trong hôn lễ, lúc nãy lại bị đánh vào mặt trước mặt công chúng, làm sao anh ta có thể cam lòng.
Nhưng mà lúc này Tư Lam bước ra từ phía sau sân khấu lên tiếng tuyên bố: “Tôi là Tư Lam, thư ký của thần chủ, tạm thời phụ trách việc quản lý chiến khu Giang Nam.”
CHƯƠNG 71
Bà cụ nheo mắt lại, bắn ra một tia lạnh lùng: “Đây là do cậu nói, nếu như không có được dự án thì tôi sẽ hỏi tội các người.”
Vương Bác Thần không thèm để ý tới bà ta.
Trần Ngọc vội vàng nói: “Thanh Hà, có nghe thấy bà nội của con nói chưa? Con nhanh chóng lấy được dự án đi.”
Đến hội đấu thầu.
Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Người khác đều chuẩn bị quà cáp, chỉ có chúng ta là không có, thật sự ổn chứ?”
“Đừng lo lắng…”
Vương Bác Thần vừa mới nói chuyện thì đã bị người khác đẩy ra.
“Con chó đến từ đâu vậy, cũng dám cản đường ông đây?”
Vương Bác Thần nhíu mày.
Người đó là Trần Phong, cậu cả nhà họ Trần, bọn họ từng là bạn học cấp ba.
Trong hôn lễ, Trần Phong cũng đã quỳ gối, khiến anh ta trở thành trò cười. Lúc này nhìn thấy Vương Bác Thần, làm sao anh ta có thể kiềm chế mà không báo thù được chứ?
“Ai nha, là cái thằng chó chết Vương Bác Thần đó à, vừa mới ra đời thì mẹ mày đã bị đàn ông vứt bỏ, sinh ra một tên tạp chủng như mày, còn dám cản đường của ông đây?”
Người bên cạnh nhìn thấy là cậu Trần thì vội vàng nhường đường.
Ở thành phố Hà Châu, ngoại trừ nhà họ Lý đứng đầu thì còn có bốn lớn một đen.
Đen trong đó chính là nhà họ Trần.
Nhà họ Trần lập nghiệp từ lừa lộc, nuôi một nhóm lưu manh hung ác.
Mọi người đều nói dù nhà họ Trần không phải là gia tộc giàu có nhất ở Hà Châu, nhưng mà chắc chắn là gia tộc không thể trêu chọc nhất.
“Đồ chó! Ỷ vào việc đã từng đỡ đạn cho thần chủ mà kêu tao quỳ xuống, bây giờ chắc sử dụng ân tình của thần chủ hết rồi hả?”
“Nhìn bộ dạng này của mày đi, là muốn đến đây nịnh bợ nhân vật lớn đúng không, tìm cơ hội một bước lên mây, tao thấy cái loại người như mày nhiều lắm rồi.”
Trần Phong bĩu môi khinh thường, đưa tay vỗ vào mặt Vương Bác Thần: “Nể tình là bạn học, tao cho mày một cơ hội quỳ xuống để nhận sai, sau này thành thành thật thật làm chó cho tao, tao có thể tha cho mày tội chết.”
Vương Bác Thần đẩy tay của anh ta, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Cái thứ thấp hèn rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.”
Sắc mặt Trần Phong đột nhiên thay đổi, giận đến tím mặt: “Thằng chó, tao cho mày một cơ hội vậy mà mày lại không biết tốt xấu, quỳ xuống đây cho tao, liếm sạch sẽ giày của tao, tao vẫn có thể tha cho mày tội chết.”
Triệu Thanh Hà sợ sẽ gây ra chuyện, cô kéo Vương Bác Thần rồi nói: “Chúng ta đi vào thôi.”
Trần Phong ngăn cản Triệu Thanh Hà, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Không quỳ cũng được, vợ của mày xinh đẹp như thế, ngủ với tao một đêm, tao cũng có thể suy nghĩ tha cho cái mạng chó của mày.”
“Người nào sỉ nhục anh Vương, tội không thể tha.”
Chương72
CHƯƠNG 72
Đột nhiên lại có một cô gái bước ra, đá vào đầu gối của Trần Phong.
Răng rắc.
Trần Phong kêu thảm một tiếng, một bên đầu gối khác lại bị đánh gãy.
Gần như là hai chân của anh ta gãy cùng một lúc, lập tức quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Người xung quanh nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy cả người.
Cậu Trần lại bị đánh.
Người này là ai vậy?
Đúng là to gan, chẳng lẽ không sợ nhà họ Trần trả thù hả?
Là Tư Lam.
Đặc biệt đến đây đón Vương Bác Thần.
Trần Phong bị gãy cả hai chân, căn bản không nhìn thấy rõ mình bị ai đánh ngã xuống đất, gào mồm chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, mày dám đánh tao, tao giết cả nhà mày, tao muốn…”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cái miệng của nó quá thối, đừng để thấy máu.”
Tư Lam tát một cái thật mạnh vào miệng Trần Phong, đánh làm Trần Phong kêu lên một tiếng đau đớn, không kịp uy hiếp, vừa mới há mồm thì phun ra máu răng, lại bị Tư Lam nắm chặt lấy quai hàm ép buộc anh ta phải nuốt máu cùng với răng vào trong bụng.
“Anh Vương đã nói là không được thấy máu.”
Thật hung ác.
Có người bị dọa nuốt vào một ngụm nước bọt.
Đây chính là cậu cả nhà họ Trần, thế mà lại bị người khác đánh thê thảm như vậy.
“Vương Bác Thần, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, chúng ta là bạn học cũ mà.”
Lúc này, Trần Phong mới nhìn thấy là thư ký Tư, bị dọa bật khóc, bắt đầu cầu xin tha thứ: “Thư ký Tư tha cho tôi đi, tôi sai rồi, sau này tôi không dám mắng chửi nữa, tôi sẽ liếm giày cho Vương Bác Thần.”
Nói xong, Trần Phong thật sự bò qua liếm giày cho Vương Bác Thần.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá một cái, Trần Phong liền bay ra ngoài.
Đối mặt với Vương Bác Thần, Tư Lam cung kính như thần: “Anh Vương, cô Triệu Thanh Hà, mời hai người vào trong.”
Vương Bác Thần dịu dàng nói với Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, chúng ta đi vào thôi.”
Trần Phong ngã ngồi ở dưới đất không ngừng phun máu, nhìn thấy Tư Lam cung kính với Vương Bác Thần như vậy.
Trần Phong bị dọa cả người co rút.
Tư Lam là nhân vật đứng thứ hai dưới thần chủ, cô ta lại cung kính với Vương Bác Thần như thế, chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ à?
Không thể nào!
Mặc dù Trần Phong là một tên ăn chơi, nhưng mà không ngu ngốc.
Nếu như anh ta là thần chủ, không có khả năng cứ mãi trả ân tình như vậy.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Vương Bác Thần là thần chủ!
Chương73
CHƯƠNG 73
Trần Phong bị dọa sắc mặt tái nhợt, buổi hôn lễ, em trai bị giết, Hồ Lãm bị đánh gãy tay chân dùng ánh mắt kính sợ nhìn Vương Bác Thần, anh ta lâp tức hiểu rõ mọi thứ.
Lúc đó, anh ta đứng bên cạnh Hồ Lãm, anh ta biết rất rõ loại sợ hãi trong mắt Hồ Lãm.
Trần Phong run rẩy cả người.
Vương Bác Thần thật sự là thần chủ, tin tức ở dinh thống đốc gạt người, là vì để đào hố cho mình.
Mà kẻ thù của Vương Bác Thần chỉ có nhà họ Lý, vậy thì nếu như tin tức Vương Bác Thần đỡ đạn cho thần chủ là giả, vậy thì Vương Bác Thần đang đào hố cho nhà họ Lý.
Ôi trời ơi, Vương Bác Thần là thần chủ, mình đã đắc tội với cậu ta rồi.
Mình đắc tội với thần chủ!
Trần Phong bị dọa đến trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.
“Bác Thần, mặc dù anh đã cứu được thần chủ, nhưng mà thần chủ lại cho chúng ta một hôn lễ lớn như thế, trên cơ bản ân tình đã dùng hết rồi, bây giờ thư ký Tư lại giúp chúng ta, chắc chắn anh phải nhớ tình cảm của người ta đó, chúng ta tìm thời gian mời thư ký Tư ăn một bữa cơm đi.”
Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói.
Vương Bác Thần nghe vậy thì cười một tiếng: “Thư ký Tư thích bênh vực người yếu, là do Trần Phong đã đâm vào họng súng, nếu như Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì chúng ta tìm cơ hội mời cô ấy dùng cơm.”
Triệu Thanh Hà nhẹ gật đầu.
Con người phải có qua có lại, lấy oán trả ơn chỉ có thể trở thành kẻ thù.
Cô nhìn người trong hội đấu thầu.
Những gia tộc có thể đến đây tham gia đấu thầu ít nhất đều là từ gia tộc trung tầng nhị lưu ở Hà Châu trở lên.
Tài sản thấp hơn ba nghìn tỷ thì không có tư cách vào đây.
Ngồi giữa nhóm đại lão, Triệu Thanh Hà lo sợ bất an.
“Thần chủ đến Hà Châu đây chính là vinh hạnh cho Hà Châu chúng ta, món quà trong hôn lễ vậy mà lại tặng cho người khác, lần này đúng lúc tôi có chuẩn bị quà, nếu không thì trông bất kính với thần chủ quá.”
“Chứ còn gì nữa, không ngờ hôn lễ lại là thần chủ vì trả ân tình, thần chủ đúng là có tình có nghĩa. Có điều là cái tên Vương Bác Thần đó không biết tốt xấu gì hết, lần này tôi mang vật tổ truyền của nhà tôi đến đây làm quà, các người chuẩn bị quà gì vậy?”
“Tôi chuẩn bị…”
Nghe thấy cuộc đối thoại của những người xung quanh, Triệu Thanh Hà căng thẳng sắp khóc lên, cô thấp giọng nói: “Em đã kêu anh chuẩn bị quà rồi, bây giờ thì hay rồi đó, chúng ta không có quà, phải làm sao bây giờ đây?”
“Triệu Thanh Hà?”
Ngô Tranh Vanh cậu cả nhà họ Ngô nhìn thấy Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, sắc mặt khó coi bước tới.
“Nhà họ Triệu các người chỉ là một gia tộc tam lưu, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, sao các người có thể vào đây?”
Nam Cung Vũ, cậu cả nhà họ Nam Cung nhấp một ngụm trà, âm dương quái khí nói: “Không phải là loại vô liêm sỉ sử dụng ân tình của thần chủ đó chứ, cũng chỉ là người đỡ đạn cho thần chủ mà thôi, thế mà lại quên mất ơn nghĩa, đúng là vô liêm sỉ mà.”
Chương74
CHƯƠNG 74
Lại có người nói: “Thần chủ của chúng ta là định hải thần châm ở nước R, người có thể đỡ đạn cho ngài ấy có tu tám đời cũng không có may mắn đó, với lại thần chủ còn tổ chức cho các người một buổi hôn lễ long trọng như vậy, có ân tình nào mà trả không hết chứ. Bây giờ còn dám lợi dụng tên tuổi của thần chủ để vào đây, các người muốn chết rồi à?”
Trong lời nói của bọn họ mang theo súng theo dao, làm mặt mũi Triệu Thanh Hà tràn đầy xấu hổ.
Giấy chứng nhận tư cách thật sự là dùng mối quan hệ của thần chủ mới có được, điều này khiến cô không có sức chống trả.
Triệu Thanh Hà cắn môi, ngón tay trắng bệch.
“Quả nhiên là như vậy, lại lợi dụng tên tuổi của thần chủ nhiều lần, phải bị tội gì đây.”
Ánh mắt của Ngô Tranh Vanh không có thiện ý: “Cái thứ không biết liêm sỉ này đã lén lút người khác chưa kết hôn mà có con, lại bị diễu hành ở trước mặt mọi người, cho dù là gái thì cũng có tư cách đứng ở đây hơn cô đó.”
“Tôn trọng một chút đi, chúng tôi vào đây với thư ký Tư.”
Triệu Thanh Hà tức giận, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Vương Bác Thần đánh một bàn tay vào mặt Ngô Tranh Vanh, thản nhiên nói: “Cậu là cái gì mà phải giải thích với cậu?”
Ngô Tranh Vanh che mặt giận dữ, hung tợn nói: “Con mẹ nó mày dám đánh tao? Đội trưởng Châu, hai người này gây chuyện ở đây là bất kính với thần chủ, mau bắt bọn họ lại đi.”
Đám người Nam Cung Vũ cũng khẽ giật mình, không nghĩ tới là Vương Bác Thần lại dám đánh Ngô Tranh Vanh.
Dám gây sự ở đây à?
Đội trưởng Châu duy trì trật tự giận đến tím mặt, dẫn người đến đó, giọng điệu bất thiện: “Chào hai người, mời hai người lấy giấy chứng nhận tư cách ra, nếu như không có thì đi với chúng tôi một chuyến.”
“Chúng ta đi thôi anh.”
Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, bị dọa sắc mặt trắng bệch, giấy chứng nhận tư cách ở chỗ Triệu Húc, cô không có nó.
Ngô Tranh Vanh âm trầm nói: “Đánh tao mà còn dám rời đi như thế này, không có giấy chứng nhận tư cách còn dám vào đây gây chuyện bất kính với thần chủ, bọn mày đi được chắc?”
Vương Bác Thần nhìn đội trưởng Châu, bình thản nói: “Cậu đi hỏi thử xem Vương Bác Thần có cần thiệp mời không?”
Ngô Tranh Vanh tức giận cười nói: “Mẹ nó, giả vờ cái quái gì chứ, đỡ đạn cho thần chủ được một lần thì có thể vờ vịt hoài có đúng không?”
Nam Cung Vũ trầm giọng nói: “Đội trưởng Châu lập tức bắt người này lại đi, nếu không thì bất kính với thần chủ đó.”
Nghe thấy cái tên này, cả người đội trưởng Châu liền chấn động, lúc anh ta biết người thanh niên đứng trước mặt là Vương Bác Thần thì bị dọa thiếu chút nữa là đã ngã sấp xuống.
Vương Bác Thần.
Anh ta làm việc cho dinh thống đốc, đương nhiên anh ta biết Vương Bác Thần chính là thần chủ.
Đó là một huyền thoại sống trong lòng của bọn họ.
Không tin là anh ta lại có thể tận mắt nhìn thấy gương mặt thật sự của thần chủ.
Bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy thần chủ mang theo mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh.
Không khỏi kích động, nếu như trở về nói cho anh em của mình biết chuyện này, chắc chắn bọn họ hâm mộ muốn chết đi được.
Chương75
CHƯƠNG 75
“Đội trưởng Châu mau mang hai người này đi đi, bọn họ…”
Ngô Tranh Vanh còn chưa nói xong thì đội trưởng Châu đã kịp phản ứng lại, đánh vào mặt anh ta một cái, tức giận nói: “Ngay cả thần… Bác Thần mà cậu cũng dám sỉ nhục, còn kiếm chuyện ở đây, đưa đi cho tôi.”
Ngô Tranh Vanh phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh Vương, cô Triệu, để tôi xử lý người này cho, làm hai người sợ hãi rồi.”
Đội trưởng Châu run sợ trong lòng mà nói, sau đó nhìn Nam Cung Vũ.
Mẹ nó chứ!
Dám khiêu khích thần chủ và phu nhân, chán sống rồi.
Đội trưởng Châu lại bình thản tát hai cái lên trên mặt Nam Cung Vũ.
“Lại dám gây chuyện ở đây, có vẻ như là cậu không muốn sống rồi.”
Nam Cung Vũ bị đánh miệng đầy máu tươi, sợ đến choáng váng, vội vàng quỳ xuống muốn xin lỗi, lại bị đội trưởng Châu đạp một cú ngã lăn quay: “Cậu cũng xứng quỳ với anh Vương?”
Nói xong thì mang Ngô Tranh Vanh đi.
Nam Cung Vũ khó khăn thở rít một hơi, vẻ mặt hoảng sợ.
Người bị mang đi lại là Ngô Tranh Vanh.
Chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ nữa à, bọn họ đã hiểu sai tin tức ở bên phía dinh thống đốc truyền tới rồi ư?
Không thể nào, hàm ý trong tin tức ở dinh thống đốc chính là thần chủ đang bày tỏ mình đã trả nợ ân tình xong rồi.
Đúng vậy, chắc chắn bọn họ đối xử với Vương Bác Thần ở trước mặt nhiều người như thế là đánh vào mặt thần chủ, cho nên thần chủ muốn âm thầm xử lý Vương Bác Thần.
Dù sao thì hôn lễ ấy phô trương quá mức, hoàn toàn dùng tên tuổi của thần chủ.
Chắc chắn là như vậy.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Vũ lập tức trở nên hưng phấn.
Sau khi trở về chỗ, Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng thở ra, cô thấp giọng nói: “May mắn là chúng ta đi vào đây cùng với thư ký Tư, nếu không thì phiền phức lớn rồi.”
Vương Bác Thần cố nén cười, nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Phải cảm ơn thư ký Tư thật đàng hoàng.”
Triệu Thanh Hà lại giận dỗi trách móc: “Em đã nói là chuẩn bị quà, anh lại không chuẩn bị, giờ thì hay rồi, người khác đều có quà tặng, chỉ có chúng ta là không có.”
Vương Bác Thần an ủi: “Anh cảm thấy là thần chủ ghét nhất tặng quà.”
“Còn nói bậy nữa, đều là tại anh.”
Lòng Triệu Thanh Hà nóng như lửa đốt, bởi vì tất cả mọi người đều chuẩn bị quà, cô nghe lời Vương Bác Thần cho nên không có chuẩn bị.
Trong tình huống như thế này, người bình thường đều sẽ lo lắng suy nghĩ.
“Hừ hừ, đừng có tưởng là các người theo đuôi thư ký Tư vào đây thì có thể có được dự án.”
Nam Cung Vũ ai oán nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, anh ta bị ép phải quỳ xuống trong hôn lễ, lúc nãy lại bị đánh vào mặt trước mặt công chúng, làm sao anh ta có thể cam lòng.
Nhưng mà lúc này Tư Lam bước ra từ phía sau sân khấu lên tiếng tuyên bố: “Tôi là Tư Lam, thư ký của thần chủ, tạm thời phụ trách việc quản lý chiến khu Giang Nam.”