-
Chương 284-288
Chương 284 Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì điều gì? (1)
Trên Đông Sơn, cung điện Tắc Hạ.
Một khối đá xanh to lớn vắt ngang trên quảng trường, phiến đá xanh chiếu rọi, phảng phất giống như một thế giới xinh đẹp.
"Đây chính là sách Thánh Nhân, là một bí bảo, ẩn chứa ý chí của Nho Thánh, là một trong những bảo vật của học cung... Đợi tiểu sư đệ đạt đến cảnh giới Nhất phẩm thì sẽ có thể nắm giữ một quyển sách Thánh Nhân."
Lý Tu Viễn nhìn La Hồng một chút, dường như thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt của La Hồng, từ tốn giải thích nói.
"Mỗi một quyển sách Thánh Nhân đều là kết tinh tâm huyết của Nho Thánh, là tác phẩm mà Nho Thánh dốc hết tâm huyết, dù là trong học cung cũng không có mấy quyển đâu."
La Hồng nghe thấy thế thì không khỏi hít sâu vào một hơi.
Cảm nhận được hơi thở thần thánh đang mạnh mẽ sôi sục trong quyển sách này, vội vàng xua tay.
"Sư huynh, đừng có khách sáo như thế."
Ta là Tà tu chính gốc, vốn dĩ đầu đầy chữ chính đã đủ khó chịu lắm rồi, còn cầm quyển sách thần thánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi, vậy còn ra thể thống gì nữa, đồ chơi này không phù hợp với ta đâu...
Còn không bằng đùa nghịch với kiếm.
La Hồng vội vàng từ biệt Lý Tu Viễn, bay phấp phới vào nguỵ bí cảnh được dựng lên từ trong sách Thánh Nhân.
Nguỵ bí cảnh, nếu đã thêm một chữ “nguỵ” vậy tất nhiên không phải là bí cảnh thật, hoặc có thể gọi là một loại biến chủng của ảo ảnh.
Là do từng chữ chân ngôn của Thánh Nhân bay ra từ trong sách Thánh Nhân ngưng tụ lại thành thế giới.
Trên mỏm đá, La Hồng cùng với từng người học trò của học cung yên lặng đứng thẳng không nhúc nhích, bọn họ nhắm hai mắt lại, cứ như thể đang chìm đắm bên trong một mảnh bí ẩn trong trời đất vậy.
"Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, không biết tiểu sư đệ có thể đi được bao xa trong nguỵ bí cảnh."
Lý Tu Viễn nhìn một đám học trò, cười cười giơ tay lên ra một chiêu, cây hoa đào ở đằng sau bỗng nhiên sinh sôi nảy nở.
Y nâng sách Thánh Nhân, nằm nghiêng xuống.
Trên cây hoa đào nhất thời có vô số hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi qua, từng mảng từng mảng cánh hoa đào rơi xuống.
...
La Hồng chỉ thấy một vùng biển mênh mông, mặt biển yên ả, yên lặng làm người ta hốt hoảng.
"Đây cũng là cuộc thi văn?"
Chân mày La Hồng hơi nhíu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thiên cung, giống như có thể nhìn thấy từng Thánh ngôn tỏa ra ánh vàng chói lọi lơ lửng trên đó, đó là chân ngôn của Thánh nhân, không giống với một đống chữ "Chính" này của La Hồng, những Thánh ngôn kia càng thêm oai nghiêm và hùng vĩ, gánh chịu ý chí của Thánh Nhân, quan sát chúng sinh.
La Hồng đứng trên bãi cát, phía trước là mặt biển mông mông bao la, gió nhẹ lướt qua, có ngọn sóng trắng dập dờn lăn tăn.
Nghĩ ngợi hồi lâu, La Hồng bước ra một bước.
Một bước, đạp trên mặt biển.
Ầm!
Trong phút chốc, vô số chữ chính trên người La Hồng bắt đầu hiện lên, lơ lửng trên đỉnh cầu của hắn, giống như chim công xòe đuôi, ánh sáng lấp lánh thần thánh, giống như muốn xông lên tầng trời.
Nhưng mà, sắc mặt của La Hồng lại chợt thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện ra, có uy thế mạnh mẽ giống như ngọn núi đè xuống, muốn ép sụp bờ vai của hắn.
Trong đan điền đã khô cạn khí tà sát của hắn, Hư ảnh Thánh nhân mở mắt ra, chỉ có điều lần này lại lạnh lùng quan sát, cũng không có hành động gì nhiều.
La Hồng tiếp tục cất bước đi về phía trước trong biển.
Hắn bước ra bước thứ hai, áp lực lại càng tăng thêm, bàn chân chìm vào trong nước biển, nước dâng đến mắt cá chân...
Vụt một tiếng, ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm hơn phân nửa.
Một thanh ma kiếm đột nhiên xuất hiện lơ lửng trên đỉnh đầu của La Hồng, bên trên ma kiếm đen kịt như mực có khí lạnh âm u đang cuộn trào.
La Hồng hít sâu một hơi, sự xuất hiện của ma kiếm làm sức ép đè nặng trên bả vai hắn ngày một lớn dần lên.
Ma kiếm nhẹ nhàng run run, có một tà váy đỏ bao phủ trời xanh.
Ma kiếm vắt ngang trên đỉnh đầu La Hồng, mà bên trên Ma kiếm lại có một bóng hình xinh đẹp ngồi trên thân kiếm, buông thõng đôi chân thon dài, nhẹ nhàng vắt chéo.
Gương mặt của bóng hình xinh đẹp này vô cùng lạnh lẽo, tai nhọn sắc bén giống như ánh kiếm, mắt phượng tinh tế, mặt mày như tơ, bên dưới đôi mắt có hai vết máu giống như hai thanh đao, xẹt qua gò má, tràn xuống cổ, khoét sâu vào nơi sâu xa đằng trước ngực, nàng ta ngồi ngay ngắn trên thân kiếm, váy đỏ bay bay, yên lặng nhìn La Hồng ở bên dưới.
Ở bên trong bí cảnh Thánh Nhân này, Tà sát khó giấu, cho nên nàng ta xuất hiện.
La Hồng bước lên trên mặt biển này, chẳng khác nào cõng nàng ta cùng cất bước.
Bờ môi đỏ của nàng ta hơi nhếch lên, càng có mấy phần đẹp đẽ, đong đưa đôi chân dài đang vắt chéo như ẩn như hiện dưới tà váy đỏ, giống như một cô bé đang ngồi đu quay.
La Hồng nhịn không ngước đầu lên.
Hắn hiểu rõ, trong cuộc thi tháng này, áp lực mà hắn phải gánh chịu còn to lớn hơn những người khác, bởi vì hắn phải cõng thêm một ma kiếm tiểu tỷ tỷ tiến lên.
Sau khi quen thuộc với áp lực, La Hồng cất bước, mỗi một bước vô cùng gian nan, nước biển dâng lên đến nửa chân hắn, làm mỗi một bước của hắn đều khó khăn vạn phần.
...
Bên ngoài đá xanh.
Lý Tu Viễn nhíu mày lại, y ngưng mắt nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong đá xanh.
Từng học trò đều chầm chậm bước về phía tước, mặc dù trên mặt bọn họ toát lên vẻ đau đớn, thế nhưng tốc độ tiến lên của họ cực nhanh.
Mà La Hồng được Lý Tu Viễn ôm niềm hy vọng to lớn lại bước đi vô cùng khổ cực, người bình thường đi hai bước, La Hồng mới chỉ gian nan bước lên một bước.
Chỉ là một lúc như vậy thôi thì La Hồng đã rơi vào vị trí cuối cùng.
Tốc độ đi đường trở thành người chậm nhất.
Chương 285 Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì điều gì? (2)
Cho dù, Lý Tu Viễn biết nguỵ bí cảnh "đi vạn dặm đường" này cũng không phải lấy tốc độ đi nhanh hay chậm để xét người chiến thắng, thế nhưng, nó cũng là sự biểu hiện của thiên phú.
Thiên phú của tiểu sư đệ, lẽ nào rất kém cỏi hay sao?
Không phải chứ, có thể lĩnh hội được nhiều chân ngôn Thánh Nhân như vậy trong Tàng Thư Các thì thiên phú phải là cực kỳ siêu phàm mới đúng chứ.
Hay là vì lĩnh hội được nhiều chân ngôn Thánh Ngôn quá nên xảy ra chút lực bài xích với bí cảnh, càng phải chịu đựng áp lực to lớn hơn, thế nhưng cũng không nên chậm như vậy chứ.
Vốn tưởng rằng La Hồng ở trong nguỵ bí cảnh này, sẽ lấy tư thái khinh thường rất nhiều học trò đi đến điểm cuối cùng mà người thường khó có thể bước đến kia, nhưng mà hiện thực lại vả vào mặt Lý Tu Viễn.
...
Bên trong bí cảnh, tốc độ của La Hồng trái lại càng lúc càng nhanh, giống như dần quen thuộc với trọng lượng của Ma kiếm tiểu tỷ tỷ vậy.
Bóng hình xinh đẹp bên trên ma kiếm đong đưa đôi chân trắng nõn tới tới lui lui, hai vết máu vẽ ra dưới đôi mắt giống như đang nhảy lên.
Chơi cũng vui đấy.
Nàng ta cười hài lòng, nhưng lại khổ La Hồng.
Mặt biển nổi sóng, sau khi La Hồng dần dần quen thuộc được với trọng lượng của Ma kiếm tiểu tỷ tỷ, trong trời đất dường như có Thánh âm vang vọng.
Lại thêm một chân ngôn Thánh Nhân hiện lên.
Một chớp mắt tiếp theo, lại ngưng tụ thành một bàn tay lớn đè xuống phía của La Hồng.
Đùng!
Quanh thân La Hồng, nước biển nổ tung một vòng lớn, Nê Hoàn Cung trong mi tâm của hắn, Hư ảnh Tà thần nhất thời bị đập ra ngoài, mang vẻ mặt bất đắc dĩ lượn lờ trên đỉnh đầu của La Hồng, ngồi ngang hàng với Ma kiếm tiểu tỷ tỷ.
Áp lực đột nhiên tăng lên dữ dội.
Vốn dĩ nước biển đang tràn lên non nửa cẳng chân của La Hồng, trong nháy mắt dội lên eo của La Hồng.
"Đệch! Heo à? Nặng như thế?!"
La Hồng mắng một câu.
Hư ảnh Tà thần đang ngưng thần hai tay ôm ngực nhất thời mở mắt ra.
Ma kiếm tiểu tỷ tỷ váy đỏ tung bay, giống như đang đong đưa đu quay, chân dài chói mắt...
La Hồng đi lại trong biển rộng, càng trở nên khó khăn hơn.
Thế nhưng theo mỗi bước đi, hắn dần dần hắn cảm nhận được ngăn cách giữa mình và Ma kiếm đã biến mất.
Điều này làm cho La Hồng vô cùng vui sướng, thì ra đi lại trong vùng biển này còn có tác dụng như thế.
La Hồng cứ xem như phải cõng thêm một cái đầu heo cực nặng đi.
La Hồng ghét bỏ trong lòng, Hư ảnh Tà thần lại tức giận đến nỗi thất khiếu ứa ra Tà khí, sức mạnh của Tà Thần càng phát ra dữ dội, chẳng lẽ lẽ bổn Hư ảnh bị ngươi ăn xong ghét bỏ?
Mặt biển gào thét lên cơn sóng cuồn cuộn, hơi thở ngột ngạt khủng bố lan tràn, giống như Hải Thần đang tức giận, Thánh Nhân đang phát điên.
La Hồng lặn ngụp trong nước biển, nước biển tràn qua eo gầy, làm hắn lặn lội trong nước càng thêm gian nan, mỗi một bước đều giống như dùng hết sức lực toàn thân.
Nhưng mà, La Hồng lại vô cùng vui mừng.
Bởi vì mỗi một lần di chuyển hắn có thể cảm nhận được ngăn cách giữa mình và Ma kiếm tiểu tỷ tỷ đã biến mất một ít.
Một ít lại thêm một ít...
Có phải là chờ đến lúc hắn đi đến cuối cùng thì hắn và Ma kiếm tiểu tỷ tỷ sẽ thân mật không còn một kẽ hở?!
Có phải hắn có thể...
Khống chế Ma kiếm!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện làm La Hồng giống như được tiêm máu gà!
Cho dù phải vác thêm một tên Hư ảnh Tà thần thì La Hồng cũng không thèm quan tâm.
Từng bước từng bước, cắn răng bước về phía tương lai tươi sáng tốt đẹp.
...
Tiêu Nhị Thất thở ra một hơi thật dài, gã dừng lại, cả người chìm vào trong biển rộng, không thể nào tiếp tục bước lên phía trước nữa.
Có điều gã cũng không thất vọng, trái lại còn vui mừng không thôi, dưới uy thế của Thánh Nhân, đao khí trong cơ thể gã càng trở nên êm dịu, sự không chế của song đao càng thêm nhẵn mịn, loáng thoáng, bình cảnh của Ngũ phẩm đỉnh phong hình như cũng hơi buông lỏng.
Nguỵ bí cảnh này quả nhiên là thứ tốt.
Dù sao, có thể được xưng là bí cảnh sao có thể không tốt chứ.
"Đây chỉ là Học Hải nguỵ bí cảnh, nếu như là Học Hải bí cảnh thật thì còn quý hơn gì nữa, chẳng trách mỗi lần Học Hải bí cảnh mở ra thì thiên hạ đều điên cuồng vì nó!"
Tiêu Nhị Thất có chút thán phục, cũng có chút chờ mong.
Đáng tiếc, Học Hải bí cảnh của Tắc Hạ học cung, phải cả trăm năm mới mở được một lần.
Lần sau không biết lúc nào mới mở ra.
Trong quá trình lặn lội, gã không nhìn thấy những người khác đâu, bây giờ gã đã kết thúc chuyến đi, cũng có thể xem thử những người khác đi được bao xa rồi.
Gã ngẩng đầu lên, phía trước cách đó không xa là Ngô Mị Nương, nhưng gã phát hiện ra nữ nhân này còn đi xa hơn cả gã nữa?
Tiêu Nhị Thất nhất thời cảm thấy có hơi bị đả kích.
Ngô Mị Nương cũng đã kết thúc quá trình lặn lội, giờ phút này đang xếp bằng trên mặt biển gió êm sóng lặng, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Nhị Thất, kiêu ngạo lạnh lùng hất cằm lên, khóe miệng khẽ nhếch, giống như xem thường.
Tiêu Nhị Thất bĩu môi, đứng cách đó không xa bên cạnh gã chính là hòa thượng Khổ Nguyệt bị cụt một tay, một tay y chắp thành chưởng, khẽ gật gật đầu với Tiêu Nhị Thất, khoảng cách bước đi giữa hai người cách nhau không đến một mét.
Những học trò của Tắc Hạ học cung khác cách bọn họ khá xa thì dừng lại.
"Lão La đâu? Lẽ nào đã bỏ xa chúng ta biến mất tung mất dạng rồi?"
Tiêu Nhị Thất chợt nhớ đến La Hồng.
Gã vội vàng nhìn quanh khắp nơi, không thấy La Hồng, sắc mặt hơi thay đổi, lẽ nào La Hồng đã đi mất vứt bỏ hồng trần, đi tới nơi mà gã không thể thấy được bóng dáng?
Sự chênh lệch giữa gã và La Hồng đã lớn đến mức này rồi sao.
Chương 286 Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì điều gì? (3)
Ngô Mị Nương biết được gã đang tìm kiếm cái gì, giơ tay lên chỉ chỉ về phía sau của Tiêu Nhị Thất.
Tiêu Nhị Thất lập tức sợ run, quay đầu lại, híp mắt, nhìn chằm chằm mặt biển gió êm sóng lặng.
Có thể thấy được La Hồng đang gian nan lặn ở nơi cực xa, bị nước biển dâng lên đến eo gầy, mỗi một bước nhấc chân dường như đều đang gánh một ngọn núi cao sau lưng, dường như chỉ sau một khắc sẽ không chống đỡ được áp lực nữa, cả người sẽ hoàn toàn chìm vào biển nước.
"Ồ? Lão La lại chậm như vậy à?"
Tiêu Nhị Thất cảm thấy có chút khó thể tin được.
"Có chút kỳ lạ, điều này không giống với phong cách của La Hồng..."
Ngô Mị Nương nghiêm túc nói.
"Có lẽ lão La không thích hợp với bí cảnh này thôi, hẳn là ở trong Tàng Thư Các cảm nhận được quá nhiều ý chí Thánh Nhân, cho nên chịu lực bài xích lớn với bí cảnh này... không hợp với khí hậu?"
Tiêu Nhị Thất thầm nói.
"Nếu đã khó khăn như thế thì La Hồng còn kiên trì làm gì nữa?"
Khổ Nguyệt lại nhìn chằm chằm La Hồng, gió nhẹ lướt qua mặt biển làm áo tăng của y phất phơ bay bay.
Nhìn La Hồng cắn răng, cả người trồi lên gân xanh dữ tợn, dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng bị ép vào biển lớn vô ngần, hít sâu một hơi.
"A di đà Phật...
"Đây cũng là ý chí của La thí chủ sao? Đúng là khó mà tin nổi..."
"Bể khổ độc hành, chịu đựng áp lực cô độc dùng hết toàn bộ sức mạnh tiến về phía trước, cường giả vùng dậy chính là như vậy..."
Ngô Mị Nương cắn răng nhìn La Hồng.
"Ta nên tiếp tục đi, thiên phú của lão La mạnh mẽ như vậy, nhưng cho dù gánh chịu áp lực nặng nề như thế vẫn khó khăn lặn lội, vì sao ta chỉ mới chịu đựng một chút áp lực đã không chịu nổi lựa chọn từ bỏ?"
"Ta hối hận rồi..."
Vào đúng lúc này trong lòng của Ngô Mị Nương thật sự hiện ra ý hối hận.
Sự kiên trì của La Hồng làm nàng xúc động, không chỉ có nàng ta, Tiêu Nhị Thất và hòa thượng Khổ Nguyệt cũng bị chấn động.
Vèo...
Bỗng dưng, dưới đôi mắt của ba người.
Trên đỉnh cầu của La Hồng có vô số thánh quang hội tụ, cuối cùng lại hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay cứ như núi ép xuống
Đùng!
Ba người chỉ cảm thấy có sóng nước mang theo áp lực khủng bố xông thẳng vào mặt.
Ngay lúc bọ họ hoảng hốt nhất.
La Hồng đã cắn răng cất bước đi đến bên người của Tiêu Nhị Thất.
Hắn gian nan bôn ba, mỗi một bước đều dùng hết cả sức lực trong người, cả người hắn đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ý chí tinh thần đạt đến cực hạn.
Tiêu Nhị Thất chấn động: "Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì cái gì?!"
Bỗng nhiên, Tiêu Nhị Thất ngưng mắt, giống như nghe được cái gì, thân thể trôi nổi đến gần bên môi của La Hồng
Trong lúc loáng thoáng, khi La Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Bật ra ba chữ.
"Tiểu tỷ tỷ..."
Tiêu Nhị Thất đần mặt ra.
Cái... cái đồ chơi gì thế?
...
Ầm!
Rốt cuộc La Hồng không thể chống đỡ được nữa, bên trên đỉnh đầu của hắn có một chân ngôn Thánh Nhân ánh vàng chói lọi "Trấn"!
Giống như có một mảng trời sao đè xuống, giữ lấy hắn, ngay cả sức lực để nhấc chân lên cũng không có.
Cuối cùng.
La Hồng không thể chống đỡ được nữa, Ma kiếm biến mất, Hư ảnh Tà thần cũng tản đi.
Chân ngôn chữ "Trấn" (trấn áp) khủng bố đột nhiên đè ép xuống.
La Hồng chỉ nghe thấy tiếng núi gào biển thét, một chớp mắt sau đó, trong biển mênh mông nhấc lên một con sóng trắng thẳng đứng, cơ thể giống như bị đập xuống đáy biển.
Đợi đến lúc La Hồng mở mắt.
Áp lực khổng lồ trên vai đã hoàn toàn biến mất.
La Hồng đặt mông ngồi xuống mặt biển, thở hồng hộc.
Cả gương mặt của La Hồng đều vô cùng ảo não, đáng tiếc, hắn không tiếp tục kiên trì nữa, nếu như hắn tiếp tục kiên trì, hắn thật sự có thể điều khiển được Ma kiếm!"
"Một chút áp lực ấy ngươi còn không chống đỡ nổi, ngươi thật đúng là cái đồ bỏ đi!"
La Hồng ảo não ngồi trên mặt biển sóng êm gió lặng, hối hận nói.
Chỉ thiếu một chút thôi.
Tức quá!
Tiêu Nhị Thất cách La Hồng gần nhất vốn thấy rõ La Hồng đã được giải thoát khỏi áp lực, cũng muốn lên hỏi han một chút, sẵn tiện hỏi rõ La Hồng xem tiểu tỷ tỷ trong miệng La Hồng là vị nào
Cuối cùng, nghe thấy lời này của La Hồng, gương mặt của Tiêu Nhị Thất nhất thời nín nghẹn lại như màu gan heo.
Ngươi nghe thử xem, đây là tiếng người sao?!
Áp lực mà La Hồng phải chịu đựng ít nhất cũng cao hơn gấp hai lần so với bọn họ, đi đến trình độ sóng vai với gã sau đó hối hận chửi mình là đồ rác rưởi...
Vậy Tiêu Nhị Thất gã chẳng phải là đồ rác rưởi trong rác rưởi à?!
La Hồng ổn định tâm tình buồn bực của mình, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Tiêu Nhị Thất.
Nhưng mà Tiêu Nhị Thất lại hất mũi lên trời, hừ với hắn một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Xa xa, Ngô Mị Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt cũng lắc đầu xoay người rời đi.
Lời của La Hồng, làm tổn thương trái tim bọn họ.
Mà La Hồng ngồi trên mặt biển có hơi ngơ ngác, cảm thấy bọn họ đang thẳng thừng khinh thường hắn!
"Ta, La Hồng, bị xem thường?"
La Hồng nỉ non.
Hắn bỗng nhiên có chút oan ức, không thể khống chế được Ma kiếm tiểu tỷ tỷ còn bị coi thường và khinh rẻ nữa.
Vào lúc này La Hồng cảm thấy có hơi bị tổn thương.
"Những người này, đi xa hơn ta một mét thì đã coi thường ta rồi."
La Hồng hít sâu một hơi, nhìn bầu trời xanh thẳm.
"Quả nhiên chỉ có cường giả mới xứng đáng được tôn sùng."
Sau đó La Hồng lấy bút than và cuốn sách nhỏ bên người mình ra.
Suy nghĩ một chút, tức giận viết tên của Tiêu Nhị Thất trên cột đối tượng.
Đắc ý đúng không?
Vốn còn định nhường nhịn một chút trong cuộc thi võ thuật, đã như vậy...
Vậy sẽ để cho các người cảm nhận một chút sự hoảng sợ khi bị Đại Phôi Đản được chính thức công nhận để mắt!
Chương 287 Bần tăng, hiểu rồi! (1)
Bên trong biển cả vô biên, La Hồng ngồi xếp bằng, thở nhanh từng nhịp, lồng ngực phập phồng.
Trên người hắn, khí Chính Dương chuyển động, từng chữ “Chính” lung lay như ngôi sao sáng, rực rỡ như dòng sông đầy sao sáng đang lưu chuyển.
Khí tức không ngừng chập chùng, vào thời khắc này, dần khôi phục sự bình tĩnh theo thời gian.
Lần “Đi vạn dặm đường” này, La Hồng cũng không biết bản thân có đi được vạn dặm hay không, nhưng điều duy nhất hắn biết rõ, đó là tinh thần lực của bản thân đã được rèn luyện rất nhiều. Sức mạnh tinh thần do quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật hàng ngày, tại thời khắc này, giống như bị chiếc búa đánh cho nén lại, tuy rằng sức mạnh tinh thần không tăng lên, nhưng phẩm chất lại tăng.
Sức mạnh tinh thần được rèn luyện, đây vốn là trọng điểm Bí Cảnh kỳ thi tháng.
Không chỉ La Hồng mà đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, Khổ Nguyệt, cũng được rèn luyện về sức mạnh tinh thần, áp lực càng lớn, kiên trì chịu đựng càng lâu, sức mạnh tinh thần sẽ được rèn luyện càng tốt.
Đây là điểm chung mà ai cũng hiểu.
Nhưng, đối với La Hồng mà nói, đây chỉ có thể tính là bất ngờ ngoài ý muốn.
La Hồng thật sự vui mừng khi độ phù hợp giữa hắn và ma kiếm được tăng lên.
Trong khoảng thời gian chịu áp lực này, La Hồng cảm thấy khoảng cách giữa bản thân vàvới ma kiếm tiểu tỷ tỷ đã được diệt trừ rất nhiều.
Nếu như nói khoảng cách ban đầu là mười trượng, thì chịu một đợt áp lực này đã rút ngắn bớt đi hai trượng.
La Hồng thậm chí còn cảm thấy, nếu bản thân dùng ma kiếm một lần nữa, có lẽ… sẽ không bị hút cạn.
Uy lực của ma kiếm không cần nói cũng biết, cho nên, đây là chuyện vui biết chừng nào.
Nếu như có thể dùng ma kiếm, La Hồng cảm thấy… cho dù là Nhị phẩm, bản thân hắn cũng dám một đấu một.
Ngũ phẩm đấu Nhị phẩm, chưa bao giờ có, nhưng ma kiếm của tiểu tỷ tỷ đã cho hắn đủ dũng khí.
“Đã rút ngắn được hai trượng, còn lại tám trượng nữa, không vội… từ từ sẽ đến, sớm hay muộn khoảng cách giữa cả hai sẽ bằng âm.”
La Hồng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn biển rộng. Hắn có chút mong chờ, không biết còn có cơ hội “Đi vạn dặm đường” như ngày hôm nay nữa hay không.
“Không biết sau khi rời khỏi đây có thể tìm Nhị sư huynh, mở ra bí cảnh, để ta lại đi thêm một lần nữa không?”
“Mỗi ngày đi một lần, mỗi ngày rút bớt khoảng cách hai trượng, bốn ngày là có thể ôm được ma kiếm về nhà rồi.”
Đôi mắt La Hồng dao động.
Mà trong lúc La Hồng đang suy nghĩ làm thế nào để có thể một lần nữa quay trở lại biển rộng. Thì những học sinh khác bên trong bí cảnh, đã bắt đầu tỉ thí kiểm tra võ công.
Tiêu Nhị Thất đang du ngoạn ở trên một hòn đảo nhỏ trong biển, ở trên đảo, gã gặp được một đối thủ toàn thân tỏa ra Thánh quang, sáng chói cả mắt, tựa như một phiên bản Võ tu La Hồng.
Tiêu Nhị Thất không nói lời nào rút đao lao tới chiến, hóa bi phẫn thành chiến lực, đúng là càng đánh càng hăng, vượt xa hơn bình thường.
Qua một hồi lâu, Tiêu Nhị Thất vắt ngang song đao, ở giữa một hòn đảo nhỏ chi chít những vết đao, một đao chém qua đầu Thánh quang, khiến gã vui mừng đến độ muốn xé phăng quần áo mà gào thét ăn mừng.
Tại thời điểm gã chém bay đầu bóng sáng, tiếng sấm lập tức nổ vang trên bầu trời, sau đó, một bảng danh sách được làm từ một tấm vải màu vàng rơi xuống.
Bên trên danh sách, chiến tích của gã đứng thứ nhất.
“Hạng nhất thi võ, Tiêu Nhị Thất, trảm chín mươi chín Thánh Linh Khôi của Thánh quang.”
Tiêu Nhị Thất nhìn thấy thứ hạng này, lập tức tra song đao vào vỏ, nở nụ cười hưng phấn.
Trong chốc lát, thứ tự của Ngô Mị Nương xuất hiện, xếp thứ hai, cũng là trảm mươi chín Thánh Linh Khôi của Thánh quang, chỉ là tốn thời gian hơn Tiêu Nhị Thất, cho nên xếp thứ hai.
Chiến tích của hòa thượng Khổ Nguyệt cũng hiện ra. Việc bị mất một cánh tay đã ảnh hưởng đến sức chiến đấu của y, dù là thứ tự trên Hoàng bảng hay là trong kỳ thi võ hiện tại thì đều kém hơn trước. Hòa thượng Khổ Nguyệt chỉ trảm được tám mươi bảy Thánh Linh Khôi của Thánh quang, xếp hạng ba.
Còn những học sinh khác, so với ba người bọn họ thì kém hơn một bậc, mạnh nhất cũng chỉ chém được gần tám mươi Thánh Linh Khôi của Thánh quang.
Thậm chí, còn có một số học sinh bị chém chết, dạng học sinh học nghệ không tinh như thế này, trực tiếp xếp ở cuối bảng.
Nhiều lần, Lý Tu Viễn thậm chí đã cân nhắc đến việc sẽ loại bỏ những học sinh như thế.
Bởi vì Thánh Linh Khôi trong bí cảnh này, trên cơ bản đều được xếp dựa trên thực lực của học sinh, hoặc có thể sẽ cao hơn thực lực của học sinh một chút, nhưng chỉ cần nỗ lực, là có thể trực tiếp trảm chết Thánh Linh Khôi.
Đến cả một chút nỗ lực ngươi cũng không có thì cũng đồng nghĩa với việc tiềm lực thấp đến đáng thương, tự nhiên là sẽ bị loại bỏ khỏi Tắc Hạ Học Cung. Đương nhiên, loại học sinh thế này rất ít, suy cho cùng, những học sinh đến Tắc Hạ Học Cung này đều là thiên tài từ những nơi khác, có lẽ vì nhất thời khinh thường sơ ý nên xuất hiện sai lầm.
La Hồng không có tham gia cuộc thi lần này, bởi vì không cần thiết, đợi tìm ba ra người đứng đầu thi võ thì bọn họ sẽ đến so tài với hắn
Nếu đến lúc đó La Hồng thua cả ba trận thì theo như lời đe dọa lúc đầu của Lý Tu Viễn, kết cục chắc chắn không khá hơn là bao.
….…….
Dưới gốc cây hoa đào.
Lý Tu Viễn cầm lấy sách Thánh Nhân, tinh thần lực mênh mông truyền vào sách Thánh Nhân để duy trì nguỵ bí cảnh.
Trên tảng đá xanh, toàn bộ cuộc thi võ cũng đã kết thúc, bảng xếp hạng cũng đã hiện ra.
Lý Tu Viễn đã xắn tay áo vẩy mực, đang viết từng cái tên lên trên bảng, viết thứ hạng lần kiểm tra đánh giá này.
“Ngô Mỵ Nương, thi văn đứng nhất, thi võ đứng nhì, tổng xếp hạng: Thứ nhất.”
“Tiêu Nhị Thất, thi văn đứng ba, thi võ đứng nhất, tổng xếp hạng: Thứ nhì.”
Sau khi tất cả thành tích đều được viết xong.
Chương 288 Bần tăng, hiểu rồi! (2)
Lý Tu Viễn lập tức ngừng việc đưa tinh thần lực vào trong sách thánh nhân.
Trên tảng đá xanh, nhiều học sinh đang đắm chìm tinh thần vào bên trong bí cảnh lần lượt mở mắt ra
Từng ánh mắt nhìn nhau hoảng hốt, ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh.
Thì ra, tuy rằng bọn họ đã trải qua nhiều trận chiến đấu, trải qua đủ loại thử thách ở trong bí cảnh nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn chỉ là ngồi trên tảng đá xanh.
“Kỳ thi tháng kết thúc, tiếp theo sẽ là ba trận khiêu chiến đệ tử của phu tử dành cho ba thứ hạng đầu trong cuộc thi tháng lần này.”
Lý Tu Viễn đóng quyển sách Thánh Nhân lại, giơ tay lên vẫy vẫy.
Phiếu điểm đã được viết xong nhưng vẫn chưa khô mực nhanh chóng bay lên, trôi về hướng mỗi học sinh.
Từng học sinh lao xao nhận tờ thành tích, nhìn thấy thành tích của mình, có kẻ xúc động, có người vui mừng nhưng cũng có người thất vọng che mặt.
Tiêu Nhị Thất nhìn xếp hạng của mình, lại tiến đến Ngô Mỵ Nương ở bên cạnh, nhìn thấy Ngô Mỵ Nương xếp hạng nhất, lập tức liền chua xót.
Tốt xấu gì gã cũng là hạng nhất thi võ cơ mà, sao tổng kết lại đứng hạng nhì cơ chứ.
Nhưng, rất nhanh, gã liền ỉu xìu, hiển nhiên trong thước đo đánh giá của Lý Tu Viễn, đứng nhất trong cuộc thi văn có giá trị cao hơn.
Mặc dù Tiêu Nhị Thất không cam lòng, nhưng gã cũng không dám bày tỏ bất mãn với Lý Tu Viễn.
Nghe người ta nói Lý Tu Viễn nà tuy là Bán bộ Nho tiên, nhưng cũng không phải người có tính tình tốt gì.
Trên tảng đá, các học sinh lần lượt đi xuống.
Chỉ có một bóng người vẫn ngồi xếp bằng trên đó.
Nhiều học sinh quay đầu lại, trong lòng chấn động, thích thú, lần lượt cất tờ phiếu điểm của mình đi, mang theo hứng thú nhìn về phía tảng đá xanh.
Trận chiến tiếp theo trên tảng đá xanh mới là trọng điểm của kỳ thi tháng này.
Ba học viên đầu bảng thi tháng sẽ khiêu chiến với đệ thân truyền của phu tử.
Không ít học sinh cũng có vài phần mong đợi.
Đặc biệt là, La Hồng vừa mới được xếp vào hạng hai Hoàng Bảng, càng làm cho những học sinh thêm phần hứng thú.
Nếu La Hồng bị lật xe, thua trong trận chiến lần, vậy thì thú vị rồi.
Trên tảng đá xanh, La Hồng khoanh chân, nhắm mắt, dường như đang điều khí.
Hắn đột nhiên mở mắt, chớp mắt một cái, khí Chính Dương ở quanh người, giống như hóa thành một vệt hào quang sáng chói ngút trời.
Hào quang chói mắt kia, khiến không ít học sinh bên dưới kinh ngạc thốt lên.
“Không hổ là La Hồng, khí Chính Dương lại trở nên dày đặc hơn rồi, có được Hư tướng Thánh Nhân, chính khí càng dày đậm cũng là bình thường.”
“Nghe nói khí Chính Dương là biểu hiện nội tại của một người, một người càng cương trực công chính, khí Chính Dương sẽ càng lúc càng phát thêm dày đặc.”
“La Hồng không cương chính? Không chính trực? Trước đó, trong cuộc khảo hạch học viên học cung, đã một mình đàn áp bao nhiêu người Hồ? Nghe nói La Hồng công tử là khắc tinh của tà tu, tà ma ở huyện An Bình bị một mình hắn trừng trị hết!”
Từng học sinh châu đầu ghé tai, thời gian dần trôi qua, không ít ánh mắt đang nhìn về phía La Hồng biến thành ngưỡng mộ.
Mức độ ngưỡng mộ trong mắt, so với những tên giang hồ kiếm khách hay những bách tính thích tham gia náo nhiệt ở huyện Bình An cao hơn rất nhiều.
Những học sinh này phần lớn đều là thiên tài đến từ các nơi, để được họ chấp nhận cũng không phải là việc dễ dàng.
Mà. La Hồng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, trong lòng lại bị thương
Có phải các ngươi lại đang âm thầm khen bản công tử không?
Đừng tưởng rằng bảng công tử không biết!
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc cây đào, cây đào hoa nở rực rỡ, từng đóa hoa đào chập chờn đung đưa trong gió.
“Cuộc thi này tương đối thoải mái, các ngươi tự do phát huy đi, đương nhiên, chỉ là so tài, đến điểm là dừng, chớ có đuổi cùng giết tận.”
“Còn có, La Hồng cấm không được sử dụng Hư tướng Thánh Nhân.”
“Uhm, cứ như vậy, bắt đầu thôi…
Lý Tu Viễn nói.
Ở bên trong Tắc Hạ học cung, một khi La Hồng thi triển Hư tướng Thánh Nhân, nhận được sự gia trì từ ý chí Thánh Nhân, vậy thì căn bản không cần phải đánh.
“Lão Tiêu, lên đi.”
Lý Tu Viễn vừa dứt lời, ánh mắt La Hồng lướt qua, rơi ở trên người Tiêu Nhị Thất.
Tiêu Nhị Thất nheo mắt, cẩm bào trên người tung bay, bên hông lộ ra một nửa chuôi đao.
Ngô Mị Nương và Khổ Nguyệt cũng không định ra tay, tất cả đều yên tĩnh quan sát.
Nhưng, bên trong mắt họ cũng lấp lánh ánh sáng, rất mong chờ kết quả của trận chiến này.
La Hồng… đăng lâm Hoàng bảng, đây là một độ cao khiến bọn họ phải sợ hãi thán phục, thể hiện sự công nhận của Tư Thiên Viện đối với La Hồng, chấp nhận La Hồng là thiên kiêu tuyệt thế.
Là thiên kiêu cùng cấp bậc với Gia Luật Sách, Sở Thiên Nam.
Nhưng…
Trên thực tế, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương với những người khác đều biết, La Hồng có thể chiến thắng Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh là nhờ địa lợi, là vì nhận được truyền thừa, mượn pháp lực đặc thù trong bí cảnh mới có thể đè ép được Gia Luật Sách. Mà đối với Sở Thiên Nam, cũng là mượn Hư tướng Thánh Nhân, thánh nhân cầm ma kiếm, mới chiến thắng được Sở Thiên Nam.
La Hồng đều là mượn nhờ ngoại lực.
Bọn họ cảm thấy, bọn họ có lẽ…… vẫn còn có cơ hội chiến thắng
Trước đó La Hồng chẳng qua là Thất phẩm, Lục phẩm, mà nay, La Hồng đã Ngũ phẩm.
Chiến đấu trong cùng cấp, khả năng bọn họ thất bại là vô cùng lớn, nhưng chí ít, bọn họ có cơ hội biết được, rốt cuộc thì chênh lệch giữa bản thân mình và La Hồng là bao nhiêu.
Oanh!
Trên người Tiêu Nhị Thất bỗng nhiên có đao khí cuồn cuộn, sợi tóc của gã bị thổi không ngừng tung bay.
Hai tay gã rơi xuống bên trên nửa chuôi đao bên hông
Nhảy lên tảng đá xanh.
Ngồi xổm xuống, yên lặng rút hai thanh đao ra khỏi vỏ, hai tay cầm ngược, mũi đao sắc bén sáng ngời chỉ lên trời.
Tảng đá xanh giờ phút này, dường như trở thành lôi đài, một lôi đài rộng lớn.
Trên tảng đá xanh, mưa bụi bay lên
Trên Đông Sơn, cung điện Tắc Hạ.
Một khối đá xanh to lớn vắt ngang trên quảng trường, phiến đá xanh chiếu rọi, phảng phất giống như một thế giới xinh đẹp.
"Đây chính là sách Thánh Nhân, là một bí bảo, ẩn chứa ý chí của Nho Thánh, là một trong những bảo vật của học cung... Đợi tiểu sư đệ đạt đến cảnh giới Nhất phẩm thì sẽ có thể nắm giữ một quyển sách Thánh Nhân."
Lý Tu Viễn nhìn La Hồng một chút, dường như thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt của La Hồng, từ tốn giải thích nói.
"Mỗi một quyển sách Thánh Nhân đều là kết tinh tâm huyết của Nho Thánh, là tác phẩm mà Nho Thánh dốc hết tâm huyết, dù là trong học cung cũng không có mấy quyển đâu."
La Hồng nghe thấy thế thì không khỏi hít sâu vào một hơi.
Cảm nhận được hơi thở thần thánh đang mạnh mẽ sôi sục trong quyển sách này, vội vàng xua tay.
"Sư huynh, đừng có khách sáo như thế."
Ta là Tà tu chính gốc, vốn dĩ đầu đầy chữ chính đã đủ khó chịu lắm rồi, còn cầm quyển sách thần thánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi, vậy còn ra thể thống gì nữa, đồ chơi này không phù hợp với ta đâu...
Còn không bằng đùa nghịch với kiếm.
La Hồng vội vàng từ biệt Lý Tu Viễn, bay phấp phới vào nguỵ bí cảnh được dựng lên từ trong sách Thánh Nhân.
Nguỵ bí cảnh, nếu đã thêm một chữ “nguỵ” vậy tất nhiên không phải là bí cảnh thật, hoặc có thể gọi là một loại biến chủng của ảo ảnh.
Là do từng chữ chân ngôn của Thánh Nhân bay ra từ trong sách Thánh Nhân ngưng tụ lại thành thế giới.
Trên mỏm đá, La Hồng cùng với từng người học trò của học cung yên lặng đứng thẳng không nhúc nhích, bọn họ nhắm hai mắt lại, cứ như thể đang chìm đắm bên trong một mảnh bí ẩn trong trời đất vậy.
"Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, không biết tiểu sư đệ có thể đi được bao xa trong nguỵ bí cảnh."
Lý Tu Viễn nhìn một đám học trò, cười cười giơ tay lên ra một chiêu, cây hoa đào ở đằng sau bỗng nhiên sinh sôi nảy nở.
Y nâng sách Thánh Nhân, nằm nghiêng xuống.
Trên cây hoa đào nhất thời có vô số hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi qua, từng mảng từng mảng cánh hoa đào rơi xuống.
...
La Hồng chỉ thấy một vùng biển mênh mông, mặt biển yên ả, yên lặng làm người ta hốt hoảng.
"Đây cũng là cuộc thi văn?"
Chân mày La Hồng hơi nhíu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thiên cung, giống như có thể nhìn thấy từng Thánh ngôn tỏa ra ánh vàng chói lọi lơ lửng trên đó, đó là chân ngôn của Thánh nhân, không giống với một đống chữ "Chính" này của La Hồng, những Thánh ngôn kia càng thêm oai nghiêm và hùng vĩ, gánh chịu ý chí của Thánh Nhân, quan sát chúng sinh.
La Hồng đứng trên bãi cát, phía trước là mặt biển mông mông bao la, gió nhẹ lướt qua, có ngọn sóng trắng dập dờn lăn tăn.
Nghĩ ngợi hồi lâu, La Hồng bước ra một bước.
Một bước, đạp trên mặt biển.
Ầm!
Trong phút chốc, vô số chữ chính trên người La Hồng bắt đầu hiện lên, lơ lửng trên đỉnh cầu của hắn, giống như chim công xòe đuôi, ánh sáng lấp lánh thần thánh, giống như muốn xông lên tầng trời.
Nhưng mà, sắc mặt của La Hồng lại chợt thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện ra, có uy thế mạnh mẽ giống như ngọn núi đè xuống, muốn ép sụp bờ vai của hắn.
Trong đan điền đã khô cạn khí tà sát của hắn, Hư ảnh Thánh nhân mở mắt ra, chỉ có điều lần này lại lạnh lùng quan sát, cũng không có hành động gì nhiều.
La Hồng tiếp tục cất bước đi về phía trước trong biển.
Hắn bước ra bước thứ hai, áp lực lại càng tăng thêm, bàn chân chìm vào trong nước biển, nước dâng đến mắt cá chân...
Vụt một tiếng, ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm hơn phân nửa.
Một thanh ma kiếm đột nhiên xuất hiện lơ lửng trên đỉnh đầu của La Hồng, bên trên ma kiếm đen kịt như mực có khí lạnh âm u đang cuộn trào.
La Hồng hít sâu một hơi, sự xuất hiện của ma kiếm làm sức ép đè nặng trên bả vai hắn ngày một lớn dần lên.
Ma kiếm nhẹ nhàng run run, có một tà váy đỏ bao phủ trời xanh.
Ma kiếm vắt ngang trên đỉnh đầu La Hồng, mà bên trên Ma kiếm lại có một bóng hình xinh đẹp ngồi trên thân kiếm, buông thõng đôi chân thon dài, nhẹ nhàng vắt chéo.
Gương mặt của bóng hình xinh đẹp này vô cùng lạnh lẽo, tai nhọn sắc bén giống như ánh kiếm, mắt phượng tinh tế, mặt mày như tơ, bên dưới đôi mắt có hai vết máu giống như hai thanh đao, xẹt qua gò má, tràn xuống cổ, khoét sâu vào nơi sâu xa đằng trước ngực, nàng ta ngồi ngay ngắn trên thân kiếm, váy đỏ bay bay, yên lặng nhìn La Hồng ở bên dưới.
Ở bên trong bí cảnh Thánh Nhân này, Tà sát khó giấu, cho nên nàng ta xuất hiện.
La Hồng bước lên trên mặt biển này, chẳng khác nào cõng nàng ta cùng cất bước.
Bờ môi đỏ của nàng ta hơi nhếch lên, càng có mấy phần đẹp đẽ, đong đưa đôi chân dài đang vắt chéo như ẩn như hiện dưới tà váy đỏ, giống như một cô bé đang ngồi đu quay.
La Hồng nhịn không ngước đầu lên.
Hắn hiểu rõ, trong cuộc thi tháng này, áp lực mà hắn phải gánh chịu còn to lớn hơn những người khác, bởi vì hắn phải cõng thêm một ma kiếm tiểu tỷ tỷ tiến lên.
Sau khi quen thuộc với áp lực, La Hồng cất bước, mỗi một bước vô cùng gian nan, nước biển dâng lên đến nửa chân hắn, làm mỗi một bước của hắn đều khó khăn vạn phần.
...
Bên ngoài đá xanh.
Lý Tu Viễn nhíu mày lại, y ngưng mắt nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong đá xanh.
Từng học trò đều chầm chậm bước về phía tước, mặc dù trên mặt bọn họ toát lên vẻ đau đớn, thế nhưng tốc độ tiến lên của họ cực nhanh.
Mà La Hồng được Lý Tu Viễn ôm niềm hy vọng to lớn lại bước đi vô cùng khổ cực, người bình thường đi hai bước, La Hồng mới chỉ gian nan bước lên một bước.
Chỉ là một lúc như vậy thôi thì La Hồng đã rơi vào vị trí cuối cùng.
Tốc độ đi đường trở thành người chậm nhất.
Chương 285 Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì điều gì? (2)
Cho dù, Lý Tu Viễn biết nguỵ bí cảnh "đi vạn dặm đường" này cũng không phải lấy tốc độ đi nhanh hay chậm để xét người chiến thắng, thế nhưng, nó cũng là sự biểu hiện của thiên phú.
Thiên phú của tiểu sư đệ, lẽ nào rất kém cỏi hay sao?
Không phải chứ, có thể lĩnh hội được nhiều chân ngôn Thánh Nhân như vậy trong Tàng Thư Các thì thiên phú phải là cực kỳ siêu phàm mới đúng chứ.
Hay là vì lĩnh hội được nhiều chân ngôn Thánh Ngôn quá nên xảy ra chút lực bài xích với bí cảnh, càng phải chịu đựng áp lực to lớn hơn, thế nhưng cũng không nên chậm như vậy chứ.
Vốn tưởng rằng La Hồng ở trong nguỵ bí cảnh này, sẽ lấy tư thái khinh thường rất nhiều học trò đi đến điểm cuối cùng mà người thường khó có thể bước đến kia, nhưng mà hiện thực lại vả vào mặt Lý Tu Viễn.
...
Bên trong bí cảnh, tốc độ của La Hồng trái lại càng lúc càng nhanh, giống như dần quen thuộc với trọng lượng của Ma kiếm tiểu tỷ tỷ vậy.
Bóng hình xinh đẹp bên trên ma kiếm đong đưa đôi chân trắng nõn tới tới lui lui, hai vết máu vẽ ra dưới đôi mắt giống như đang nhảy lên.
Chơi cũng vui đấy.
Nàng ta cười hài lòng, nhưng lại khổ La Hồng.
Mặt biển nổi sóng, sau khi La Hồng dần dần quen thuộc được với trọng lượng của Ma kiếm tiểu tỷ tỷ, trong trời đất dường như có Thánh âm vang vọng.
Lại thêm một chân ngôn Thánh Nhân hiện lên.
Một chớp mắt tiếp theo, lại ngưng tụ thành một bàn tay lớn đè xuống phía của La Hồng.
Đùng!
Quanh thân La Hồng, nước biển nổ tung một vòng lớn, Nê Hoàn Cung trong mi tâm của hắn, Hư ảnh Tà thần nhất thời bị đập ra ngoài, mang vẻ mặt bất đắc dĩ lượn lờ trên đỉnh đầu của La Hồng, ngồi ngang hàng với Ma kiếm tiểu tỷ tỷ.
Áp lực đột nhiên tăng lên dữ dội.
Vốn dĩ nước biển đang tràn lên non nửa cẳng chân của La Hồng, trong nháy mắt dội lên eo của La Hồng.
"Đệch! Heo à? Nặng như thế?!"
La Hồng mắng một câu.
Hư ảnh Tà thần đang ngưng thần hai tay ôm ngực nhất thời mở mắt ra.
Ma kiếm tiểu tỷ tỷ váy đỏ tung bay, giống như đang đong đưa đu quay, chân dài chói mắt...
La Hồng đi lại trong biển rộng, càng trở nên khó khăn hơn.
Thế nhưng theo mỗi bước đi, hắn dần dần hắn cảm nhận được ngăn cách giữa mình và Ma kiếm đã biến mất.
Điều này làm cho La Hồng vô cùng vui sướng, thì ra đi lại trong vùng biển này còn có tác dụng như thế.
La Hồng cứ xem như phải cõng thêm một cái đầu heo cực nặng đi.
La Hồng ghét bỏ trong lòng, Hư ảnh Tà thần lại tức giận đến nỗi thất khiếu ứa ra Tà khí, sức mạnh của Tà Thần càng phát ra dữ dội, chẳng lẽ lẽ bổn Hư ảnh bị ngươi ăn xong ghét bỏ?
Mặt biển gào thét lên cơn sóng cuồn cuộn, hơi thở ngột ngạt khủng bố lan tràn, giống như Hải Thần đang tức giận, Thánh Nhân đang phát điên.
La Hồng lặn ngụp trong nước biển, nước biển tràn qua eo gầy, làm hắn lặn lội trong nước càng thêm gian nan, mỗi một bước đều giống như dùng hết sức lực toàn thân.
Nhưng mà, La Hồng lại vô cùng vui mừng.
Bởi vì mỗi một lần di chuyển hắn có thể cảm nhận được ngăn cách giữa mình và Ma kiếm tiểu tỷ tỷ đã biến mất một ít.
Một ít lại thêm một ít...
Có phải là chờ đến lúc hắn đi đến cuối cùng thì hắn và Ma kiếm tiểu tỷ tỷ sẽ thân mật không còn một kẽ hở?!
Có phải hắn có thể...
Khống chế Ma kiếm!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện làm La Hồng giống như được tiêm máu gà!
Cho dù phải vác thêm một tên Hư ảnh Tà thần thì La Hồng cũng không thèm quan tâm.
Từng bước từng bước, cắn răng bước về phía tương lai tươi sáng tốt đẹp.
...
Tiêu Nhị Thất thở ra một hơi thật dài, gã dừng lại, cả người chìm vào trong biển rộng, không thể nào tiếp tục bước lên phía trước nữa.
Có điều gã cũng không thất vọng, trái lại còn vui mừng không thôi, dưới uy thế của Thánh Nhân, đao khí trong cơ thể gã càng trở nên êm dịu, sự không chế của song đao càng thêm nhẵn mịn, loáng thoáng, bình cảnh của Ngũ phẩm đỉnh phong hình như cũng hơi buông lỏng.
Nguỵ bí cảnh này quả nhiên là thứ tốt.
Dù sao, có thể được xưng là bí cảnh sao có thể không tốt chứ.
"Đây chỉ là Học Hải nguỵ bí cảnh, nếu như là Học Hải bí cảnh thật thì còn quý hơn gì nữa, chẳng trách mỗi lần Học Hải bí cảnh mở ra thì thiên hạ đều điên cuồng vì nó!"
Tiêu Nhị Thất có chút thán phục, cũng có chút chờ mong.
Đáng tiếc, Học Hải bí cảnh của Tắc Hạ học cung, phải cả trăm năm mới mở được một lần.
Lần sau không biết lúc nào mới mở ra.
Trong quá trình lặn lội, gã không nhìn thấy những người khác đâu, bây giờ gã đã kết thúc chuyến đi, cũng có thể xem thử những người khác đi được bao xa rồi.
Gã ngẩng đầu lên, phía trước cách đó không xa là Ngô Mị Nương, nhưng gã phát hiện ra nữ nhân này còn đi xa hơn cả gã nữa?
Tiêu Nhị Thất nhất thời cảm thấy có hơi bị đả kích.
Ngô Mị Nương cũng đã kết thúc quá trình lặn lội, giờ phút này đang xếp bằng trên mặt biển gió êm sóng lặng, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Nhị Thất, kiêu ngạo lạnh lùng hất cằm lên, khóe miệng khẽ nhếch, giống như xem thường.
Tiêu Nhị Thất bĩu môi, đứng cách đó không xa bên cạnh gã chính là hòa thượng Khổ Nguyệt bị cụt một tay, một tay y chắp thành chưởng, khẽ gật gật đầu với Tiêu Nhị Thất, khoảng cách bước đi giữa hai người cách nhau không đến một mét.
Những học trò của Tắc Hạ học cung khác cách bọn họ khá xa thì dừng lại.
"Lão La đâu? Lẽ nào đã bỏ xa chúng ta biến mất tung mất dạng rồi?"
Tiêu Nhị Thất chợt nhớ đến La Hồng.
Gã vội vàng nhìn quanh khắp nơi, không thấy La Hồng, sắc mặt hơi thay đổi, lẽ nào La Hồng đã đi mất vứt bỏ hồng trần, đi tới nơi mà gã không thể thấy được bóng dáng?
Sự chênh lệch giữa gã và La Hồng đã lớn đến mức này rồi sao.
Chương 286 Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì điều gì? (3)
Ngô Mị Nương biết được gã đang tìm kiếm cái gì, giơ tay lên chỉ chỉ về phía sau của Tiêu Nhị Thất.
Tiêu Nhị Thất lập tức sợ run, quay đầu lại, híp mắt, nhìn chằm chằm mặt biển gió êm sóng lặng.
Có thể thấy được La Hồng đang gian nan lặn ở nơi cực xa, bị nước biển dâng lên đến eo gầy, mỗi một bước nhấc chân dường như đều đang gánh một ngọn núi cao sau lưng, dường như chỉ sau một khắc sẽ không chống đỡ được áp lực nữa, cả người sẽ hoàn toàn chìm vào biển nước.
"Ồ? Lão La lại chậm như vậy à?"
Tiêu Nhị Thất cảm thấy có chút khó thể tin được.
"Có chút kỳ lạ, điều này không giống với phong cách của La Hồng..."
Ngô Mị Nương nghiêm túc nói.
"Có lẽ lão La không thích hợp với bí cảnh này thôi, hẳn là ở trong Tàng Thư Các cảm nhận được quá nhiều ý chí Thánh Nhân, cho nên chịu lực bài xích lớn với bí cảnh này... không hợp với khí hậu?"
Tiêu Nhị Thất thầm nói.
"Nếu đã khó khăn như thế thì La Hồng còn kiên trì làm gì nữa?"
Khổ Nguyệt lại nhìn chằm chằm La Hồng, gió nhẹ lướt qua mặt biển làm áo tăng của y phất phơ bay bay.
Nhìn La Hồng cắn răng, cả người trồi lên gân xanh dữ tợn, dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng bị ép vào biển lớn vô ngần, hít sâu một hơi.
"A di đà Phật...
"Đây cũng là ý chí của La thí chủ sao? Đúng là khó mà tin nổi..."
"Bể khổ độc hành, chịu đựng áp lực cô độc dùng hết toàn bộ sức mạnh tiến về phía trước, cường giả vùng dậy chính là như vậy..."
Ngô Mị Nương cắn răng nhìn La Hồng.
"Ta nên tiếp tục đi, thiên phú của lão La mạnh mẽ như vậy, nhưng cho dù gánh chịu áp lực nặng nề như thế vẫn khó khăn lặn lội, vì sao ta chỉ mới chịu đựng một chút áp lực đã không chịu nổi lựa chọn từ bỏ?"
"Ta hối hận rồi..."
Vào đúng lúc này trong lòng của Ngô Mị Nương thật sự hiện ra ý hối hận.
Sự kiên trì của La Hồng làm nàng xúc động, không chỉ có nàng ta, Tiêu Nhị Thất và hòa thượng Khổ Nguyệt cũng bị chấn động.
Vèo...
Bỗng dưng, dưới đôi mắt của ba người.
Trên đỉnh cầu của La Hồng có vô số thánh quang hội tụ, cuối cùng lại hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay cứ như núi ép xuống
Đùng!
Ba người chỉ cảm thấy có sóng nước mang theo áp lực khủng bố xông thẳng vào mặt.
Ngay lúc bọ họ hoảng hốt nhất.
La Hồng đã cắn răng cất bước đi đến bên người của Tiêu Nhị Thất.
Hắn gian nan bôn ba, mỗi một bước đều dùng hết cả sức lực trong người, cả người hắn đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ý chí tinh thần đạt đến cực hạn.
Tiêu Nhị Thất chấn động: "Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì cái gì?!"
Bỗng nhiên, Tiêu Nhị Thất ngưng mắt, giống như nghe được cái gì, thân thể trôi nổi đến gần bên môi của La Hồng
Trong lúc loáng thoáng, khi La Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Bật ra ba chữ.
"Tiểu tỷ tỷ..."
Tiêu Nhị Thất đần mặt ra.
Cái... cái đồ chơi gì thế?
...
Ầm!
Rốt cuộc La Hồng không thể chống đỡ được nữa, bên trên đỉnh đầu của hắn có một chân ngôn Thánh Nhân ánh vàng chói lọi "Trấn"!
Giống như có một mảng trời sao đè xuống, giữ lấy hắn, ngay cả sức lực để nhấc chân lên cũng không có.
Cuối cùng.
La Hồng không thể chống đỡ được nữa, Ma kiếm biến mất, Hư ảnh Tà thần cũng tản đi.
Chân ngôn chữ "Trấn" (trấn áp) khủng bố đột nhiên đè ép xuống.
La Hồng chỉ nghe thấy tiếng núi gào biển thét, một chớp mắt sau đó, trong biển mênh mông nhấc lên một con sóng trắng thẳng đứng, cơ thể giống như bị đập xuống đáy biển.
Đợi đến lúc La Hồng mở mắt.
Áp lực khổng lồ trên vai đã hoàn toàn biến mất.
La Hồng đặt mông ngồi xuống mặt biển, thở hồng hộc.
Cả gương mặt của La Hồng đều vô cùng ảo não, đáng tiếc, hắn không tiếp tục kiên trì nữa, nếu như hắn tiếp tục kiên trì, hắn thật sự có thể điều khiển được Ma kiếm!"
"Một chút áp lực ấy ngươi còn không chống đỡ nổi, ngươi thật đúng là cái đồ bỏ đi!"
La Hồng ảo não ngồi trên mặt biển sóng êm gió lặng, hối hận nói.
Chỉ thiếu một chút thôi.
Tức quá!
Tiêu Nhị Thất cách La Hồng gần nhất vốn thấy rõ La Hồng đã được giải thoát khỏi áp lực, cũng muốn lên hỏi han một chút, sẵn tiện hỏi rõ La Hồng xem tiểu tỷ tỷ trong miệng La Hồng là vị nào
Cuối cùng, nghe thấy lời này của La Hồng, gương mặt của Tiêu Nhị Thất nhất thời nín nghẹn lại như màu gan heo.
Ngươi nghe thử xem, đây là tiếng người sao?!
Áp lực mà La Hồng phải chịu đựng ít nhất cũng cao hơn gấp hai lần so với bọn họ, đi đến trình độ sóng vai với gã sau đó hối hận chửi mình là đồ rác rưởi...
Vậy Tiêu Nhị Thất gã chẳng phải là đồ rác rưởi trong rác rưởi à?!
La Hồng ổn định tâm tình buồn bực của mình, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Tiêu Nhị Thất.
Nhưng mà Tiêu Nhị Thất lại hất mũi lên trời, hừ với hắn một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Xa xa, Ngô Mị Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt cũng lắc đầu xoay người rời đi.
Lời của La Hồng, làm tổn thương trái tim bọn họ.
Mà La Hồng ngồi trên mặt biển có hơi ngơ ngác, cảm thấy bọn họ đang thẳng thừng khinh thường hắn!
"Ta, La Hồng, bị xem thường?"
La Hồng nỉ non.
Hắn bỗng nhiên có chút oan ức, không thể khống chế được Ma kiếm tiểu tỷ tỷ còn bị coi thường và khinh rẻ nữa.
Vào lúc này La Hồng cảm thấy có hơi bị tổn thương.
"Những người này, đi xa hơn ta một mét thì đã coi thường ta rồi."
La Hồng hít sâu một hơi, nhìn bầu trời xanh thẳm.
"Quả nhiên chỉ có cường giả mới xứng đáng được tôn sùng."
Sau đó La Hồng lấy bút than và cuốn sách nhỏ bên người mình ra.
Suy nghĩ một chút, tức giận viết tên của Tiêu Nhị Thất trên cột đối tượng.
Đắc ý đúng không?
Vốn còn định nhường nhịn một chút trong cuộc thi võ thuật, đã như vậy...
Vậy sẽ để cho các người cảm nhận một chút sự hoảng sợ khi bị Đại Phôi Đản được chính thức công nhận để mắt!
Chương 287 Bần tăng, hiểu rồi! (1)
Bên trong biển cả vô biên, La Hồng ngồi xếp bằng, thở nhanh từng nhịp, lồng ngực phập phồng.
Trên người hắn, khí Chính Dương chuyển động, từng chữ “Chính” lung lay như ngôi sao sáng, rực rỡ như dòng sông đầy sao sáng đang lưu chuyển.
Khí tức không ngừng chập chùng, vào thời khắc này, dần khôi phục sự bình tĩnh theo thời gian.
Lần “Đi vạn dặm đường” này, La Hồng cũng không biết bản thân có đi được vạn dặm hay không, nhưng điều duy nhất hắn biết rõ, đó là tinh thần lực của bản thân đã được rèn luyện rất nhiều. Sức mạnh tinh thần do quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật hàng ngày, tại thời khắc này, giống như bị chiếc búa đánh cho nén lại, tuy rằng sức mạnh tinh thần không tăng lên, nhưng phẩm chất lại tăng.
Sức mạnh tinh thần được rèn luyện, đây vốn là trọng điểm Bí Cảnh kỳ thi tháng.
Không chỉ La Hồng mà đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, Khổ Nguyệt, cũng được rèn luyện về sức mạnh tinh thần, áp lực càng lớn, kiên trì chịu đựng càng lâu, sức mạnh tinh thần sẽ được rèn luyện càng tốt.
Đây là điểm chung mà ai cũng hiểu.
Nhưng, đối với La Hồng mà nói, đây chỉ có thể tính là bất ngờ ngoài ý muốn.
La Hồng thật sự vui mừng khi độ phù hợp giữa hắn và ma kiếm được tăng lên.
Trong khoảng thời gian chịu áp lực này, La Hồng cảm thấy khoảng cách giữa bản thân vàvới ma kiếm tiểu tỷ tỷ đã được diệt trừ rất nhiều.
Nếu như nói khoảng cách ban đầu là mười trượng, thì chịu một đợt áp lực này đã rút ngắn bớt đi hai trượng.
La Hồng thậm chí còn cảm thấy, nếu bản thân dùng ma kiếm một lần nữa, có lẽ… sẽ không bị hút cạn.
Uy lực của ma kiếm không cần nói cũng biết, cho nên, đây là chuyện vui biết chừng nào.
Nếu như có thể dùng ma kiếm, La Hồng cảm thấy… cho dù là Nhị phẩm, bản thân hắn cũng dám một đấu một.
Ngũ phẩm đấu Nhị phẩm, chưa bao giờ có, nhưng ma kiếm của tiểu tỷ tỷ đã cho hắn đủ dũng khí.
“Đã rút ngắn được hai trượng, còn lại tám trượng nữa, không vội… từ từ sẽ đến, sớm hay muộn khoảng cách giữa cả hai sẽ bằng âm.”
La Hồng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn biển rộng. Hắn có chút mong chờ, không biết còn có cơ hội “Đi vạn dặm đường” như ngày hôm nay nữa hay không.
“Không biết sau khi rời khỏi đây có thể tìm Nhị sư huynh, mở ra bí cảnh, để ta lại đi thêm một lần nữa không?”
“Mỗi ngày đi một lần, mỗi ngày rút bớt khoảng cách hai trượng, bốn ngày là có thể ôm được ma kiếm về nhà rồi.”
Đôi mắt La Hồng dao động.
Mà trong lúc La Hồng đang suy nghĩ làm thế nào để có thể một lần nữa quay trở lại biển rộng. Thì những học sinh khác bên trong bí cảnh, đã bắt đầu tỉ thí kiểm tra võ công.
Tiêu Nhị Thất đang du ngoạn ở trên một hòn đảo nhỏ trong biển, ở trên đảo, gã gặp được một đối thủ toàn thân tỏa ra Thánh quang, sáng chói cả mắt, tựa như một phiên bản Võ tu La Hồng.
Tiêu Nhị Thất không nói lời nào rút đao lao tới chiến, hóa bi phẫn thành chiến lực, đúng là càng đánh càng hăng, vượt xa hơn bình thường.
Qua một hồi lâu, Tiêu Nhị Thất vắt ngang song đao, ở giữa một hòn đảo nhỏ chi chít những vết đao, một đao chém qua đầu Thánh quang, khiến gã vui mừng đến độ muốn xé phăng quần áo mà gào thét ăn mừng.
Tại thời điểm gã chém bay đầu bóng sáng, tiếng sấm lập tức nổ vang trên bầu trời, sau đó, một bảng danh sách được làm từ một tấm vải màu vàng rơi xuống.
Bên trên danh sách, chiến tích của gã đứng thứ nhất.
“Hạng nhất thi võ, Tiêu Nhị Thất, trảm chín mươi chín Thánh Linh Khôi của Thánh quang.”
Tiêu Nhị Thất nhìn thấy thứ hạng này, lập tức tra song đao vào vỏ, nở nụ cười hưng phấn.
Trong chốc lát, thứ tự của Ngô Mị Nương xuất hiện, xếp thứ hai, cũng là trảm mươi chín Thánh Linh Khôi của Thánh quang, chỉ là tốn thời gian hơn Tiêu Nhị Thất, cho nên xếp thứ hai.
Chiến tích của hòa thượng Khổ Nguyệt cũng hiện ra. Việc bị mất một cánh tay đã ảnh hưởng đến sức chiến đấu của y, dù là thứ tự trên Hoàng bảng hay là trong kỳ thi võ hiện tại thì đều kém hơn trước. Hòa thượng Khổ Nguyệt chỉ trảm được tám mươi bảy Thánh Linh Khôi của Thánh quang, xếp hạng ba.
Còn những học sinh khác, so với ba người bọn họ thì kém hơn một bậc, mạnh nhất cũng chỉ chém được gần tám mươi Thánh Linh Khôi của Thánh quang.
Thậm chí, còn có một số học sinh bị chém chết, dạng học sinh học nghệ không tinh như thế này, trực tiếp xếp ở cuối bảng.
Nhiều lần, Lý Tu Viễn thậm chí đã cân nhắc đến việc sẽ loại bỏ những học sinh như thế.
Bởi vì Thánh Linh Khôi trong bí cảnh này, trên cơ bản đều được xếp dựa trên thực lực của học sinh, hoặc có thể sẽ cao hơn thực lực của học sinh một chút, nhưng chỉ cần nỗ lực, là có thể trực tiếp trảm chết Thánh Linh Khôi.
Đến cả một chút nỗ lực ngươi cũng không có thì cũng đồng nghĩa với việc tiềm lực thấp đến đáng thương, tự nhiên là sẽ bị loại bỏ khỏi Tắc Hạ Học Cung. Đương nhiên, loại học sinh thế này rất ít, suy cho cùng, những học sinh đến Tắc Hạ Học Cung này đều là thiên tài từ những nơi khác, có lẽ vì nhất thời khinh thường sơ ý nên xuất hiện sai lầm.
La Hồng không có tham gia cuộc thi lần này, bởi vì không cần thiết, đợi tìm ba ra người đứng đầu thi võ thì bọn họ sẽ đến so tài với hắn
Nếu đến lúc đó La Hồng thua cả ba trận thì theo như lời đe dọa lúc đầu của Lý Tu Viễn, kết cục chắc chắn không khá hơn là bao.
….…….
Dưới gốc cây hoa đào.
Lý Tu Viễn cầm lấy sách Thánh Nhân, tinh thần lực mênh mông truyền vào sách Thánh Nhân để duy trì nguỵ bí cảnh.
Trên tảng đá xanh, toàn bộ cuộc thi võ cũng đã kết thúc, bảng xếp hạng cũng đã hiện ra.
Lý Tu Viễn đã xắn tay áo vẩy mực, đang viết từng cái tên lên trên bảng, viết thứ hạng lần kiểm tra đánh giá này.
“Ngô Mỵ Nương, thi văn đứng nhất, thi võ đứng nhì, tổng xếp hạng: Thứ nhất.”
“Tiêu Nhị Thất, thi văn đứng ba, thi võ đứng nhất, tổng xếp hạng: Thứ nhì.”
Sau khi tất cả thành tích đều được viết xong.
Chương 288 Bần tăng, hiểu rồi! (2)
Lý Tu Viễn lập tức ngừng việc đưa tinh thần lực vào trong sách thánh nhân.
Trên tảng đá xanh, nhiều học sinh đang đắm chìm tinh thần vào bên trong bí cảnh lần lượt mở mắt ra
Từng ánh mắt nhìn nhau hoảng hốt, ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh.
Thì ra, tuy rằng bọn họ đã trải qua nhiều trận chiến đấu, trải qua đủ loại thử thách ở trong bí cảnh nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn chỉ là ngồi trên tảng đá xanh.
“Kỳ thi tháng kết thúc, tiếp theo sẽ là ba trận khiêu chiến đệ tử của phu tử dành cho ba thứ hạng đầu trong cuộc thi tháng lần này.”
Lý Tu Viễn đóng quyển sách Thánh Nhân lại, giơ tay lên vẫy vẫy.
Phiếu điểm đã được viết xong nhưng vẫn chưa khô mực nhanh chóng bay lên, trôi về hướng mỗi học sinh.
Từng học sinh lao xao nhận tờ thành tích, nhìn thấy thành tích của mình, có kẻ xúc động, có người vui mừng nhưng cũng có người thất vọng che mặt.
Tiêu Nhị Thất nhìn xếp hạng của mình, lại tiến đến Ngô Mỵ Nương ở bên cạnh, nhìn thấy Ngô Mỵ Nương xếp hạng nhất, lập tức liền chua xót.
Tốt xấu gì gã cũng là hạng nhất thi võ cơ mà, sao tổng kết lại đứng hạng nhì cơ chứ.
Nhưng, rất nhanh, gã liền ỉu xìu, hiển nhiên trong thước đo đánh giá của Lý Tu Viễn, đứng nhất trong cuộc thi văn có giá trị cao hơn.
Mặc dù Tiêu Nhị Thất không cam lòng, nhưng gã cũng không dám bày tỏ bất mãn với Lý Tu Viễn.
Nghe người ta nói Lý Tu Viễn nà tuy là Bán bộ Nho tiên, nhưng cũng không phải người có tính tình tốt gì.
Trên tảng đá, các học sinh lần lượt đi xuống.
Chỉ có một bóng người vẫn ngồi xếp bằng trên đó.
Nhiều học sinh quay đầu lại, trong lòng chấn động, thích thú, lần lượt cất tờ phiếu điểm của mình đi, mang theo hứng thú nhìn về phía tảng đá xanh.
Trận chiến tiếp theo trên tảng đá xanh mới là trọng điểm của kỳ thi tháng này.
Ba học viên đầu bảng thi tháng sẽ khiêu chiến với đệ thân truyền của phu tử.
Không ít học sinh cũng có vài phần mong đợi.
Đặc biệt là, La Hồng vừa mới được xếp vào hạng hai Hoàng Bảng, càng làm cho những học sinh thêm phần hứng thú.
Nếu La Hồng bị lật xe, thua trong trận chiến lần, vậy thì thú vị rồi.
Trên tảng đá xanh, La Hồng khoanh chân, nhắm mắt, dường như đang điều khí.
Hắn đột nhiên mở mắt, chớp mắt một cái, khí Chính Dương ở quanh người, giống như hóa thành một vệt hào quang sáng chói ngút trời.
Hào quang chói mắt kia, khiến không ít học sinh bên dưới kinh ngạc thốt lên.
“Không hổ là La Hồng, khí Chính Dương lại trở nên dày đặc hơn rồi, có được Hư tướng Thánh Nhân, chính khí càng dày đậm cũng là bình thường.”
“Nghe nói khí Chính Dương là biểu hiện nội tại của một người, một người càng cương trực công chính, khí Chính Dương sẽ càng lúc càng phát thêm dày đặc.”
“La Hồng không cương chính? Không chính trực? Trước đó, trong cuộc khảo hạch học viên học cung, đã một mình đàn áp bao nhiêu người Hồ? Nghe nói La Hồng công tử là khắc tinh của tà tu, tà ma ở huyện An Bình bị một mình hắn trừng trị hết!”
Từng học sinh châu đầu ghé tai, thời gian dần trôi qua, không ít ánh mắt đang nhìn về phía La Hồng biến thành ngưỡng mộ.
Mức độ ngưỡng mộ trong mắt, so với những tên giang hồ kiếm khách hay những bách tính thích tham gia náo nhiệt ở huyện Bình An cao hơn rất nhiều.
Những học sinh này phần lớn đều là thiên tài đến từ các nơi, để được họ chấp nhận cũng không phải là việc dễ dàng.
Mà. La Hồng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, trong lòng lại bị thương
Có phải các ngươi lại đang âm thầm khen bản công tử không?
Đừng tưởng rằng bảng công tử không biết!
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc cây đào, cây đào hoa nở rực rỡ, từng đóa hoa đào chập chờn đung đưa trong gió.
“Cuộc thi này tương đối thoải mái, các ngươi tự do phát huy đi, đương nhiên, chỉ là so tài, đến điểm là dừng, chớ có đuổi cùng giết tận.”
“Còn có, La Hồng cấm không được sử dụng Hư tướng Thánh Nhân.”
“Uhm, cứ như vậy, bắt đầu thôi…
Lý Tu Viễn nói.
Ở bên trong Tắc Hạ học cung, một khi La Hồng thi triển Hư tướng Thánh Nhân, nhận được sự gia trì từ ý chí Thánh Nhân, vậy thì căn bản không cần phải đánh.
“Lão Tiêu, lên đi.”
Lý Tu Viễn vừa dứt lời, ánh mắt La Hồng lướt qua, rơi ở trên người Tiêu Nhị Thất.
Tiêu Nhị Thất nheo mắt, cẩm bào trên người tung bay, bên hông lộ ra một nửa chuôi đao.
Ngô Mị Nương và Khổ Nguyệt cũng không định ra tay, tất cả đều yên tĩnh quan sát.
Nhưng, bên trong mắt họ cũng lấp lánh ánh sáng, rất mong chờ kết quả của trận chiến này.
La Hồng… đăng lâm Hoàng bảng, đây là một độ cao khiến bọn họ phải sợ hãi thán phục, thể hiện sự công nhận của Tư Thiên Viện đối với La Hồng, chấp nhận La Hồng là thiên kiêu tuyệt thế.
Là thiên kiêu cùng cấp bậc với Gia Luật Sách, Sở Thiên Nam.
Nhưng…
Trên thực tế, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương với những người khác đều biết, La Hồng có thể chiến thắng Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh là nhờ địa lợi, là vì nhận được truyền thừa, mượn pháp lực đặc thù trong bí cảnh mới có thể đè ép được Gia Luật Sách. Mà đối với Sở Thiên Nam, cũng là mượn Hư tướng Thánh Nhân, thánh nhân cầm ma kiếm, mới chiến thắng được Sở Thiên Nam.
La Hồng đều là mượn nhờ ngoại lực.
Bọn họ cảm thấy, bọn họ có lẽ…… vẫn còn có cơ hội chiến thắng
Trước đó La Hồng chẳng qua là Thất phẩm, Lục phẩm, mà nay, La Hồng đã Ngũ phẩm.
Chiến đấu trong cùng cấp, khả năng bọn họ thất bại là vô cùng lớn, nhưng chí ít, bọn họ có cơ hội biết được, rốt cuộc thì chênh lệch giữa bản thân mình và La Hồng là bao nhiêu.
Oanh!
Trên người Tiêu Nhị Thất bỗng nhiên có đao khí cuồn cuộn, sợi tóc của gã bị thổi không ngừng tung bay.
Hai tay gã rơi xuống bên trên nửa chuôi đao bên hông
Nhảy lên tảng đá xanh.
Ngồi xổm xuống, yên lặng rút hai thanh đao ra khỏi vỏ, hai tay cầm ngược, mũi đao sắc bén sáng ngời chỉ lên trời.
Tảng đá xanh giờ phút này, dường như trở thành lôi đài, một lôi đài rộng lớn.
Trên tảng đá xanh, mưa bụi bay lên