-
Chương 213-215
Chương 213 Kiếm kiếm xuyên tim (2)
Một người thành trận!
Độ khó lớn nhưng mà uy lực cũng lớn!
Chẳng qua La Hồng chỉ mới vào cảnh giới Ngự Kiếm tu vi Lục phẩm, thi triển kiếm trận có thể trấn áp được Gia Luật Sách sao?
Gia Luật Sách cũng ngưng mắt, đối mặt bảy mươi hai chuôi sát châu kiếm hình thành kiếm trận phát ra một tiếng gào thét giận dữ, khí huyết khải giáp tinh xảo hiện ra ở trên người.
Nhưng mà kiếm trận như sóng triều, một lớp chồng một lớp!
Gia Luật Sách muốn dựa vào sức mạnh dã man xé rách kiếm trận thoát ra, lại phát hiện kiếm trận uyển chuyển giống như lưới đánh cá, dù cho y là cá mập hung ác nhất muốn xé rách lưới đánh cá nhưng cũng không được.
Kiếm trận Thiên Đấu Liên Hoàn hiển nhiên có chỗ đáng khen của nó.
Nếu như trước đó La Hồng dựa vào thực lực Thất phẩm thôi động sợ là sẽ không thể làm khó Gia Luật Sách mấy hơi thở.
Nhưng mà...
Bây giờ tu vi kiếm đạo tăng lên, Nê Hoàn Cung được đạo nhân kia truyền lại một giáp pháp lực trùng kích mở ra biển tri thức, có ba bông hoa tinh thần, hai bông nở rộ còn một bông hoa đang chớm nở, ý niệm tinh thần trở nên cực mạnh.
Dựa vào ý chí tinh thần điều khiển kiếm trận, uy năng trở nên càng thêm mạnh mẽ!
Có thể không giết chết được Gia Luật Sách nhưng mà giam giữ y lại không khó.
Không tiếp tục để ý tới Gia Luật Sách bị kiếm trận bao phủ.
La Hồng nhìn về phía Cung Hạo, Trường Bình quận chúa, cùng với những thiên tài đã liên thủ giết hắn ở phía trước.
Trên mặt La Hồng nở nụ cười xán lạn bước một bước ra.
Trong lòng những thiên tài kia có sự ớn lạnh đang cuộn trào.
“Lão La, có muốn ta báo tên cho ngươi biết không?!”
Tiêu Nhị Thất nuốt đan dược, tu dưỡng thương thế hỏi.
Những người lúc đầu dự định trực tiếp giết La Hồng, bước chân hơi dừng lại.
Nhớ đến Tiểu Bổn Bổn à, tại sao lão Tiêu còn quan tâm hơn cả hắn thế?
Có điều, La Hồng vẫn khẽ quay mặt nở nụ cười.
“Được.”
Đôi mắt Tiêu Nhị Thất lập tức sáng lên, tinh thần đầy năng lượng.
“Người đó, Triệu Vũ.”
Tiêu Nhị Thất lập tức chỉ về phía một người.
La Hồng từ trong ngực lấy ra quyển sổ nhỏ, cùng với bút than đem theo bên người viết tên Triệu Vũ xuống.
Giống như sổ sinh tử, người có tên giống như được Diêm Vương triệu kiến.
Người bị Tiêu Nhị Thất điểm tên kia hơi biến sắc, nhưng không quá lo lắng.
Cung Hạo và Võ Cử vẫn còn ở đây!
La Hồng muốn đại khai sát giới, đầu tiên phải đối phó hai Tứ phẩm kia, cho dù hắn đối phó với hai Tứ phẩm thì ở chung quanh hắn cũng còn một đám thiên tài, mọi người cũng sẽ ra tay.
Chẳng lẽ La Hồng lại còn dám lấy một địch mấy chục?
La Hồng kéo cổ kiếm Địa Giao từ từ cất bước đi tới, tốc độ càng lúc càng nhanh!
Mũi kiếm xẹt qua trên mặt đất, bọt nước bên trong ẩn ẩn có hoa lửa bắn tung toé!
Sắc mặt Cung Hạo cũng trở nên giận dữ, đây là thế nào vậy? Coi thường nhục nhã hắn ta sao?!
Tốt xấu gì hắn ta cũng xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng, ở chỗ đông người như vậy lại bị người ta xem không ra gì? Dự định ở ngay dưới mí mắt của hắn chỉ mặt gọi tên để giết người sao?!
Kiêu ngạo như vậy sao?!
Kiếm chỉ vung lên, ba thanh phi kiếm trong nháy mắt phá không lướt đi, xé rách màn mưa.
La Hồng liếc nhìn.
Giơ tay lên, năm ngón tay hình thành dấu hình móc câu.
Trong chớp mắt trong bóng dáng ba thanh phi kiếm bay lượn bên trong bầu trời lập tức có cánh tay nhô ra, có bóng đen từ đó nhảy ra bắt lấy chuôi kiếm làm cho tốc độ kia càng ngày càng chậm.
Cung Hạo khẽ giật mình.
Thao tác kỳ quái gì vậy?!
Mà năm ngón tay của La Hồng bỗng nhiên siết thành nắm đấm!
Cung Hạo phát hiện dưới chân mình có cái bóng nhúc nhích, sau đó từng thân ảnh thoát ra rồi ra tay với hắn làm cho hắn không kịp chuẩn bị đã bị vây đánh ở bên trong!
Trong nháy mắt Cung Hạo bị nhóm Tà Ảnh vây đánh, La Hồng hành động rồi.
Nắm kiếm rồi thân hình nhanh chóng lướt tới.
Thiên Thủ Tà Phật trong Nê Hoàn Cung trong nháy mắt hiện ra.
Trong mắt từng vị thiên tài giống như có chân phật với dáng vẻ rất trang nghiêm hiện lên!
Mọi người đều trở nên hoảng hốt.
Người tên là Triệu Vũ cũng trở nên hoảng hốt, đợi đến khi hắn ta lấy lại tinh thần thì phật tướng đã hóa thành khuôn mặt của La Hồng.
Không biết cổ kiếm Địa Giao đã kề lên trên cổ của hắn ta từ khi nào.
Phốc phốc!
Một kiếm lướt qua, máu nóng vung vẩy, đầu lâu bay lên trời!
Sát khí, mùi tanh ngút trời!
Dường như xung kích va chạm giống như sóng ở trên đường dài!
Triệu Vũ còn đang trong tình trạng không thể tin được đã bị chém giết!
“Kẻ giết người vĩnh viễn sẽ bị người ta giết.”
La Hồng thản nhiên nói.
“Người tiếp theo.”
Ở phía xa, Tiêu Nhị Thất toét miệng, cánh tay chống lên trên đầu gối, xa xa chỉ về phía một người.
“Người đó, Chu Lạc.”
Vừa dứt lời, cổ kiếm Địa Giao lơ lửng ở bên người của hắn, La Hồng lại một lần nữa lấy Tiểu Bổn Bổn ra viết cái tên đó xuống.
Sau đó duỗi một ngón tay ra nhắm ngay thi thể Triệu Vũ rồi bỗng nhiên nói: “Đứng dậy.”
Thi thể của Triệu Vũ ở bên dưới nhúc nhích, thân hình Triệu Vũ đen như mực hiện ra bay về phía Chu Lạc.
Thiên tài ở xung quanh lập tức sợ hãi!
Mẹ nó đây là Câu Linh Khiển Tướng của Đạo gia?
Hơi không thích hợp!
Nhưng mà thiên tài ở xung quanh không kịp nghĩ nhiều, Phật m Phạn Xướng, thật tướng lại lần nữa xuất hiện, đám người trở nên hoảng hốt.
Phốc phốc!
Ngự kiếm lướt qua, một cái đầu lâu bay lên trên trời rơi xuống trên mặt đất, máu tóe lên nhiễm cả nước mưa.
Ớn lạnh, sợ hãi trong nháy mắt tràn ra phía sau lưng mấy thiên tài!
Họ là thiên tài được các đại gia tộc dùng tài nguyên bồi dưỡng ra, cũng đã từng trải qua chiến đấu nên họ có thực lực Ngũ phẩm, cũng không phải hạng yếu kém!
Thế nhưng lại giống như một đứa trẻ tay không trói gà không chặt trước thủ đoạn kỳ quái của La Hồng!
Chương 214 Kiếm kiếm xuyên tim (3)
Tiêu Nhị Thất cười lớn.
Tiêu Nhị Thất ở giữa mưa rơi đưa tay chỉ về phía xa rồi liên tục đọc tên.
Đọc từng cái tên ra.
Mà áo trắng của La Hồng tung bay, khí Chính Dương giống như cầu vồng, pháp lực kết tinh trên trán chiếu sáng rạng rỡ, cúi đầu viết tên lên trên quyển sổ nhỏ.
Ý chí tinh thần không ngừng xung kích...
Cổ kiếm Địa Giao giống như địa long tung bay, mang theo từng cái đầu lâu bắn ra xa!
“Chết tiệt!”
Cung Hạo một chiêu lại một chiêu đánh nát Tà Ảnh, nhưng mà Tà Ảnh giống như nước tan ra rồi lại nhanh chóng hình thành.
Mà từng thiên tài bị La Hồng giết chết đều sẽ bị triệu hoán thành Tà Ảnh, có thành công cũng có không thành công, Tà Ảnh được triệu hoán thành công cũng gia nhập trong đại quân Tà Ảnh dây dưa với Cung Hạo.
Trong nháy mắt Cung Hạo bị mấy chục Tà Ảnh đánh không chết giết không được vây quanh, không có cách nào phân thân!
“Võ... Võ Cử tiên sinh... Cứu... Cứu ta!”
Khuôn mặt của Trường Bình quận chúa trắng bệch, bên trong đôi mắt phản chiếu sự sợ hãi.
La Hồng một thân áo trắng đại khai sát giới, lúc này giống như một sát thần trong đêm mưa.
Từng vị thiên tài ngã xuống đất.
Có của Đại Hạ, có của Đại Chu cũng có của Đại Sở...
Tất cả thiên tài được Trường Bình quận chúa liên hợp dường như đều bị La Hồng giết sạch.
Máu tươi nồng đậm tràn ngập phố dài, một người rồi lại một người nhìn thấy mà giật mình.
Mà La Hồng là kẻ giết người đang tới gần nàng ta.
Tiêu Nhị Thất đọc họ tên lúc này hơi miệng đắng lưỡi khô.
Không có một thiên tài nào có thể trốn thoát, họ muốn chạy trốn nhưng lại chạy không thoát, một khi chạy ra bên ngoài thì sẽ bị cái bóng bên trong nắm lấy mắt cá chân, cuối cùng một thanh kiếm địa long chém qua người liền kéo theo máu tươi vụt qua.
Thi thể nằm dưới đất, cảnh tượng này thật sự là quá dọa người.
“Người đó không cần ta phải nói nữa, Trường Bình quận chúa Hạ Yên Nhi.”
Tiêu Nhị Thất đột nhiên nói.
Nhưng mà La Hồng lại nhìn y lắc đầu.
Ở trên quyển sổ da người viết cái tên Võ Cử.
Thu hồi sổ lại.
Tiêu Nhị Thất ngạc nhiên, không phải là La Hồng dự định giết Võ Cử người xếp thứ mười lăm trên Hoàng Bảng đấy chứ?
Cổ kiếm Địa Giao nương theo kiếm ngân vang, tăng tốc vọt về phía trước bị La Hồng nắm trong tay.
Uỳnh......
Kiếm khí bên trong thân thể bắt đầu điên cuồng phun trào, từng cái từng cái gia nhập vào bên trong.
Võ Cử ngăn ở trước người Trường Bình quận chúa, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh bao phủ toàn thân.
Từng chiếc lông tơ của Võ Cử dựng lên, bên trong đôi mắt lại hiện lên vẻ tàn khốc.
“Lục phẩm... Lại muốn giết Tứ phẩm, không tránh khỏi quá cuồng vọng rồi!”
Võ Cử gào rít, khải giáp khí huyết hiện ra, trình độ tinh xảo đúng là không dưới huyết giáp của Gia Luật Sách!
Võ Cử cũng là Tứ phẩm Thiên Cương Cảnh!
Vô số cương khí từ bên trong thân thể Võ Cử càn quét ra, khí huyết kinh khủng sôi trào tạo thành một bức tường cương khí ở xung quanh người!
Khuôn mặt La Hồng không thay đổi bước tới.
Vừa nhấc tay lên.
Tà Ảnh dưới chân Võ Cử mọc thành bụi, một bóng lại một bóng Tà Ảnh không ngừng thoát ra, muốn rung chuyển thân thể của Võ Cử, chẳng qua Võ Cử không nhúc nhích tí nào.
La Hồng kéo một kiếm, kiếm khí dường như xuyên qua sông dài, kéo ra bộ dáng như rắn trườn ở phía sau hắn!
Nay vào Lục phẩm, kiếm khí có thể xếp chồng thành ba trăm sáu mươi đạo!
Nê Hoàn Cung của La Hồng run lên, ý chí tinh thần trải rộng ra như Thiên Nữ Tán Hoa.
Pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật nở nụ cười xấu xa ở trước mặt Võ Cử... Chầm chậm triển khai trăm tay.
Võ Cử khẽ giật mình, trong một chốc, tường cương khí để lộ sơ hở.
Sắc mặt của Võ Cử thay đổi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần muốn tu bổ, nhưng mà không còn kịp rồi, một kiếm của La Hồng đã chém xuống!
Một kiếm có một không hai trên nhân gian!
Bạch mãng gào thét!
Uy lực kinh khủng, thế như chẻ tre đâm rách tường cương khí!
Đâm vào trên người Võ Cử.
Một kiếm phá giáp!
Xuyên qua tim!
Mũi kiếm của thanh đồng kiếm đâm qua sau lưng, máu chảy như tơ.
Võ Cử không thể tin nhìn La Hồng gần trong gang tấc.
Sắc mặt La Hồng bình tĩnh, rút kiếm rồi đâm kiếm.
Phốc phốc.
Phốc phốc!
Kiếm kiếm xuyên tim.
Võ Cử mờ mịt cùng không thể tin, bất lực quỳ xuống, mưa rải trên người, cúi đầu tĩnh mịch.
Mà La Hồng rút kiếm ra, đẩy thi thể Võ Cử đang quỳ ra, ánh mắt rơi vào trên người Trường Bình quận chúa đang sợ ngây người .
Đi qua thi thể Võ Cử.
La Hồng xích lại gần Trường Bình quận chúa rồi nắm bờ vai của nàng ta.
Giơ kiếm rồi đâm kiếm.
Rút ra rồi lại đâm vào.
Cũng là kiếm kiếm xuyên tim.
Lúc này trời đất dường như đều trở nên yên tĩnh.
Một kiếm lại một kiếm, âm thanh phốc phốc đâm vào máu và thịt vô cùng rõ ràng giống như là quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Bên trong đôi mắt của Trường Bình quận chúa tràn đầy sợ hãi, nàng ta thậm chí không ngờ La Hồng sẽ trực tiếp vượt qua Võ Cử đi tới trước mặt đâm thẳng vào nàng ta mấy kiếm.
Thậm chí ngay cả tên của nàng ta cũng không hỏi và không viết.
Tại sao?
Tại sao ngươi không viết tên của ta?
Trường Bình quận chúa nhìn rất lâu, nàng ta nhìn thấy La Hồng móc Tiểu Bổn Bổn ra viết tên, mà những cái tên bị hắn viết vào quyển sổ đều chết hết.
Cho dù là Võ Cử Tứ phẩm cũng đã chết!
Đó là quyển sổ sinh tử của Diêm Vương, là quyển sổ đoạt mệnh người!
Nhưng mà La Hồng lại không viết tên của nàng ta mà lập tức đâm nàng ta mấy kiếm.
Đau nhức dữ dội trong nháy mắt lan tràn toàn thân Trường Bình quận chúa, đó là một loại cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, linh hồn bị xé nứt, sinh mệnh bị kết thúc!
“Ngươi... Ngươi…”
Trường Bình quận chúa há mồm muốn nói gì đó, thế nhưng một chữ cũng không nói nên lời, thân thể của nàng ta đang run rẩy, há miệng phun ra máu.
Mặc dù nàng ta là Ngũ phẩm, nhưng mà ở trước mặt La Hồng ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.
Ầm!
Hộp kiếm mà Cung Hạo cho nàng ta khẽ run lên.
Phi kiếm bộc phát ra kiếm khí bàng bạc muốn thoát ra khỏi hộp kiếm.
Chương 215 Cửu Kiếm Hóa Long lay Côn Luân (1)
Nhưng mà La Hồng chỉ liếc nhìn sau đó vươn tay đè phi kiếm xuống, một lần nữa đưa nó trở về bên trong hộp kiếm.
Đôi mắt của Trường Bình quận chúa hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Nàng ta luôn luôn tự cho là mình hơn người, nàng ta ở khắp nơi làm mọi việc đều thuận lợi, kết giao con em thế gia, bồi dưỡng thành viên tổ chức của mình, nhưng mà nàng ta tâm cao khí ngạo, nàng ta tưởng tượng một ngày nào đó nàng ta có thể đứng ở trên đỉnh cao nhất quan sát toàn bộ vương triều đại địa.
Thiên hạ đều sẽ bao phủ ở dưới váy của nàng ta, nàng ta sẽ trở thành Nữ Đế đầu tiên được lưu tên sử sách.
Mà bây giờ tất cả đều chỉ là ảo tưởng.
Giấc mộng của nàng ta, cuộc sống của nàng ta, tất cả đều mất hết dưới một kiếm của La Hồng.
“Ta hận... Hận ngươi…”
Khuôn mặt của Trường Bình quận chúa đột nhiên trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm La Hồng, oán hận, hối hận, bi thương... Các loại cảm xúc tràn lên khuôn mặt.
Phốc phốc.
La Hồng hơi nhíu lông mày rút kiếm khỏi cơ thể Trường Bình quận chúa.
“Ngươi chắc là là đồ ngớ ngẩn do Hạ gia phái tới.”
Lời nói vừa dứt.
Cổ kiếm Địa Giao lướt qua.
Khuôn mặt oán độc của Trường Bình quận chúa hoàn toàn dừng lại, một cái đầu lâu bay lên tận trời cuối cùng chật vật rơi trên mặt đất sau đó lăn ra xa mấy mét.
Mưa giữa trời đất càng ngày càng dữ dội.
Dường như là cảm nhận được máu tươi ở trên mặt đất cho nên trút cơn mưa mưa to, muốn rửa sạch cổ thành tràn ngập tội ác này.
Nơi xa.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương hơi há mồm, vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn một người áo trắng bên trong màn mưa đúng là không biết nên nói gì.
Thi thể đầy đất làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy toàn thân hỗn loạn.
“Đều giết hết rồi…”
Đi vào bí cảnh hình như chỉ còn có Hồng Bách Uy và Khổ Nguyệt chưa chết...
“Chết quá nhiều người, nếu như lão La ra ngoài bí cảnh sợ là sẽ trở thành cái đinh trong mắt các hộ đạo giả, mỗi một hộ đạo giả đều sẽ muốn giết hắn!”
Tiêu Nhị Thất miệng khô khốc nói.
Hộ đạo giả làm chuyện của hộ đạo, bây giờ La Hồng đều giết sạch sành sanh người của người ta, có thể không đắc tội với người ta sao?
Ngô Mị Nương trịnh trọng gật đầu, rồi lại lên tiếng hoài nghi: “Nhưng mà La Hồng để ý sao?”
Tiêu Nhị Thất trì trệ, im lặng một lát.
“Quá thoải mái... Thực ra thực lực của La Hồng nói mạnh cũng không tính là mạnh, chủ yếu là kỳ quái!”
“Câu Linh Khiển Tướng của Đạo Môn, còn có kiếm khí... Lại thêm thuật chấn nhiếp của Phật Môn kỳ quái kia, đối với người có thực lực yếu quả thực chính là đồ sát!” Tiêu Nhị Thất hít một hơi thật sâu.
“Vẫn chưa kết thúc.”
“Cung Hạo và Gia Luật Sách còn chưa chết...”
Ngô Mị Nương nhìn về phía phố dài nói.
“Lão La có thể giết Võ Cử đây là điều ta không ngờ tới, nhưng mà cũng có thể là do Võ Cử khinh thường, nếu Võ Cử không bảo vệ quận chúa hẳn là có thể tránh né kiếm của La Hồng, hắn lấy cơ thể chống cự nên trúng thuật chấn nhiếp của Phật Môn cho nên bị phá giáp ôm hận kết thúc.”
Ánh mắt Tiêu Nhị Thất gay gắt, phân tích nguyên nhân chân chính Võ Cử bị giết.
Nếu như thật sự triền đấu thì La Hồng chưa hẳn có thể chiếm được nhiều chỗ tốt.
Dù sao Võ Cử cũng là thiên kiêu vào hàng tứ phẩm xếp thứ mười lăm trên Hoàng Bảng.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương lại im lặng, giữa trời đất chỉ còn lại có tiếng mưa to.
Phốc!
Phốc phốc!
Bỗng dưng, có kiếm quang bốn phía dường như hóa thành giảo nhục trận, nháy mắt bao phủ toàn bộ Tà Ảnh vào bên trong.
Tất cả đều bị xoắn nát!
Cung Hạo một thân áo lam khom lưng, kiếm khí trên thân không ngừng tăng ngút trời, thậm chí cuốn ngược cả màn mưa.
Hai thanh kiếm vốn dĩ để phòng ngừa La Hồng ngồi thương ưng bay lên bầu trời trốn thoát, dưới sự khống chế của Cung Hạo nhanh chóng quay lại, cùng với ba thanh phi kiếm tránh thoát trói buộc, bộc phát giảo sát kiếm quang kinh khủng tiêu diệt tất cả Tà Ảnh.
Trong nháy mắt Tà Ảnh không cách nào nhanh chóng khôi phục ngưng tụ lại với nhau.
La Hồng nheo mắt lại.
Tà sát khí trong đan điền của hắn tiêu hao rất lớn, nếu không phải hắn đã vào Lục phẩm Địa Sát Cảnh, tà sát khí có khả năng sẽ không đủ dùng.
Ở phía xa sát châu kiếm vẫn đang dây dưa với Gia Luật Sách.
La Hồng không thu hồi sát châu kiếm, lúc này để Gia Luật Sách thoát vây khốn thì hắn sẽ rất khó làm việc.
Gia Luật Sách cộng với Cung Hạo sẽ rất khó đối phó.
Hộp kiếm trên lưng Cung Hạo rơi trên mặt đất, toàn thân hắn ta ướt sũng đứng thẳng lưng ngẩng đầu lên, năm chuôi phi kiếm sáng trong vắt lơ lửng ở quanh người, sát cơ bốn phía giống như kiếm tiên bễ nghễ.
Hắn ta nhìn thấy Võ Cử quỳ rạp trên mặt đất mất đi sinh mệnh.
Còn có Trường Bình quận chúa bị một kiếm chém đầu, cơ thể run lên trên mặt hiện ra... Biểu tình kỳ quái!
“Ngươi quả thực là một kẻ giết người.”
Cung Hạo nói.
Một lúc sau sắc mặt hơi không cam lòng: “Tại sao một tên giết người như ngươi lại có thể thu được truyền thừa chứ?”
“Dựa vào cái gì có thể đạt được “Bắc Đẩu Kinh”?!”
La Hồng sững sờ, thực sự không ngờ Cung Hạo thế mà biết hắn đạt được “Bắc Đẩu Kinh”.
“Chết, tất cả đều chết hết.”
Cung Hạo nở nụ cười.
“Chết cũng tốt, đỡ cho sau này ta còn phải ra tay.”
Hử?
Lời nói của Cung Hạo làm cho lông mày của La Hồng nhướng lên.
Sắc mặt của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cũng khẽ thay đổi, có ý gì?
Kiếm chỉ của Cung Hạo khép lại rồi chầm chậm vung lên, hộp kiếm trên thi thể Trường Bình quận chúa lập tức nổ tung, kiếm khí kinh khủng trong nháy mắt xoắn thi thể Trường Bình quận chúa thành một đống thịt nát.
Uy năng bộc phát tựa như là một quả bom hẹn giờ.
Dù cho Trường Bình quận chúa còn sống, gặp kiếm khí này phát tiết cũng sợ là sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Một người thành trận!
Độ khó lớn nhưng mà uy lực cũng lớn!
Chẳng qua La Hồng chỉ mới vào cảnh giới Ngự Kiếm tu vi Lục phẩm, thi triển kiếm trận có thể trấn áp được Gia Luật Sách sao?
Gia Luật Sách cũng ngưng mắt, đối mặt bảy mươi hai chuôi sát châu kiếm hình thành kiếm trận phát ra một tiếng gào thét giận dữ, khí huyết khải giáp tinh xảo hiện ra ở trên người.
Nhưng mà kiếm trận như sóng triều, một lớp chồng một lớp!
Gia Luật Sách muốn dựa vào sức mạnh dã man xé rách kiếm trận thoát ra, lại phát hiện kiếm trận uyển chuyển giống như lưới đánh cá, dù cho y là cá mập hung ác nhất muốn xé rách lưới đánh cá nhưng cũng không được.
Kiếm trận Thiên Đấu Liên Hoàn hiển nhiên có chỗ đáng khen của nó.
Nếu như trước đó La Hồng dựa vào thực lực Thất phẩm thôi động sợ là sẽ không thể làm khó Gia Luật Sách mấy hơi thở.
Nhưng mà...
Bây giờ tu vi kiếm đạo tăng lên, Nê Hoàn Cung được đạo nhân kia truyền lại một giáp pháp lực trùng kích mở ra biển tri thức, có ba bông hoa tinh thần, hai bông nở rộ còn một bông hoa đang chớm nở, ý niệm tinh thần trở nên cực mạnh.
Dựa vào ý chí tinh thần điều khiển kiếm trận, uy năng trở nên càng thêm mạnh mẽ!
Có thể không giết chết được Gia Luật Sách nhưng mà giam giữ y lại không khó.
Không tiếp tục để ý tới Gia Luật Sách bị kiếm trận bao phủ.
La Hồng nhìn về phía Cung Hạo, Trường Bình quận chúa, cùng với những thiên tài đã liên thủ giết hắn ở phía trước.
Trên mặt La Hồng nở nụ cười xán lạn bước một bước ra.
Trong lòng những thiên tài kia có sự ớn lạnh đang cuộn trào.
“Lão La, có muốn ta báo tên cho ngươi biết không?!”
Tiêu Nhị Thất nuốt đan dược, tu dưỡng thương thế hỏi.
Những người lúc đầu dự định trực tiếp giết La Hồng, bước chân hơi dừng lại.
Nhớ đến Tiểu Bổn Bổn à, tại sao lão Tiêu còn quan tâm hơn cả hắn thế?
Có điều, La Hồng vẫn khẽ quay mặt nở nụ cười.
“Được.”
Đôi mắt Tiêu Nhị Thất lập tức sáng lên, tinh thần đầy năng lượng.
“Người đó, Triệu Vũ.”
Tiêu Nhị Thất lập tức chỉ về phía một người.
La Hồng từ trong ngực lấy ra quyển sổ nhỏ, cùng với bút than đem theo bên người viết tên Triệu Vũ xuống.
Giống như sổ sinh tử, người có tên giống như được Diêm Vương triệu kiến.
Người bị Tiêu Nhị Thất điểm tên kia hơi biến sắc, nhưng không quá lo lắng.
Cung Hạo và Võ Cử vẫn còn ở đây!
La Hồng muốn đại khai sát giới, đầu tiên phải đối phó hai Tứ phẩm kia, cho dù hắn đối phó với hai Tứ phẩm thì ở chung quanh hắn cũng còn một đám thiên tài, mọi người cũng sẽ ra tay.
Chẳng lẽ La Hồng lại còn dám lấy một địch mấy chục?
La Hồng kéo cổ kiếm Địa Giao từ từ cất bước đi tới, tốc độ càng lúc càng nhanh!
Mũi kiếm xẹt qua trên mặt đất, bọt nước bên trong ẩn ẩn có hoa lửa bắn tung toé!
Sắc mặt Cung Hạo cũng trở nên giận dữ, đây là thế nào vậy? Coi thường nhục nhã hắn ta sao?!
Tốt xấu gì hắn ta cũng xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng, ở chỗ đông người như vậy lại bị người ta xem không ra gì? Dự định ở ngay dưới mí mắt của hắn chỉ mặt gọi tên để giết người sao?!
Kiêu ngạo như vậy sao?!
Kiếm chỉ vung lên, ba thanh phi kiếm trong nháy mắt phá không lướt đi, xé rách màn mưa.
La Hồng liếc nhìn.
Giơ tay lên, năm ngón tay hình thành dấu hình móc câu.
Trong chớp mắt trong bóng dáng ba thanh phi kiếm bay lượn bên trong bầu trời lập tức có cánh tay nhô ra, có bóng đen từ đó nhảy ra bắt lấy chuôi kiếm làm cho tốc độ kia càng ngày càng chậm.
Cung Hạo khẽ giật mình.
Thao tác kỳ quái gì vậy?!
Mà năm ngón tay của La Hồng bỗng nhiên siết thành nắm đấm!
Cung Hạo phát hiện dưới chân mình có cái bóng nhúc nhích, sau đó từng thân ảnh thoát ra rồi ra tay với hắn làm cho hắn không kịp chuẩn bị đã bị vây đánh ở bên trong!
Trong nháy mắt Cung Hạo bị nhóm Tà Ảnh vây đánh, La Hồng hành động rồi.
Nắm kiếm rồi thân hình nhanh chóng lướt tới.
Thiên Thủ Tà Phật trong Nê Hoàn Cung trong nháy mắt hiện ra.
Trong mắt từng vị thiên tài giống như có chân phật với dáng vẻ rất trang nghiêm hiện lên!
Mọi người đều trở nên hoảng hốt.
Người tên là Triệu Vũ cũng trở nên hoảng hốt, đợi đến khi hắn ta lấy lại tinh thần thì phật tướng đã hóa thành khuôn mặt của La Hồng.
Không biết cổ kiếm Địa Giao đã kề lên trên cổ của hắn ta từ khi nào.
Phốc phốc!
Một kiếm lướt qua, máu nóng vung vẩy, đầu lâu bay lên trời!
Sát khí, mùi tanh ngút trời!
Dường như xung kích va chạm giống như sóng ở trên đường dài!
Triệu Vũ còn đang trong tình trạng không thể tin được đã bị chém giết!
“Kẻ giết người vĩnh viễn sẽ bị người ta giết.”
La Hồng thản nhiên nói.
“Người tiếp theo.”
Ở phía xa, Tiêu Nhị Thất toét miệng, cánh tay chống lên trên đầu gối, xa xa chỉ về phía một người.
“Người đó, Chu Lạc.”
Vừa dứt lời, cổ kiếm Địa Giao lơ lửng ở bên người của hắn, La Hồng lại một lần nữa lấy Tiểu Bổn Bổn ra viết cái tên đó xuống.
Sau đó duỗi một ngón tay ra nhắm ngay thi thể Triệu Vũ rồi bỗng nhiên nói: “Đứng dậy.”
Thi thể của Triệu Vũ ở bên dưới nhúc nhích, thân hình Triệu Vũ đen như mực hiện ra bay về phía Chu Lạc.
Thiên tài ở xung quanh lập tức sợ hãi!
Mẹ nó đây là Câu Linh Khiển Tướng của Đạo gia?
Hơi không thích hợp!
Nhưng mà thiên tài ở xung quanh không kịp nghĩ nhiều, Phật m Phạn Xướng, thật tướng lại lần nữa xuất hiện, đám người trở nên hoảng hốt.
Phốc phốc!
Ngự kiếm lướt qua, một cái đầu lâu bay lên trên trời rơi xuống trên mặt đất, máu tóe lên nhiễm cả nước mưa.
Ớn lạnh, sợ hãi trong nháy mắt tràn ra phía sau lưng mấy thiên tài!
Họ là thiên tài được các đại gia tộc dùng tài nguyên bồi dưỡng ra, cũng đã từng trải qua chiến đấu nên họ có thực lực Ngũ phẩm, cũng không phải hạng yếu kém!
Thế nhưng lại giống như một đứa trẻ tay không trói gà không chặt trước thủ đoạn kỳ quái của La Hồng!
Chương 214 Kiếm kiếm xuyên tim (3)
Tiêu Nhị Thất cười lớn.
Tiêu Nhị Thất ở giữa mưa rơi đưa tay chỉ về phía xa rồi liên tục đọc tên.
Đọc từng cái tên ra.
Mà áo trắng của La Hồng tung bay, khí Chính Dương giống như cầu vồng, pháp lực kết tinh trên trán chiếu sáng rạng rỡ, cúi đầu viết tên lên trên quyển sổ nhỏ.
Ý chí tinh thần không ngừng xung kích...
Cổ kiếm Địa Giao giống như địa long tung bay, mang theo từng cái đầu lâu bắn ra xa!
“Chết tiệt!”
Cung Hạo một chiêu lại một chiêu đánh nát Tà Ảnh, nhưng mà Tà Ảnh giống như nước tan ra rồi lại nhanh chóng hình thành.
Mà từng thiên tài bị La Hồng giết chết đều sẽ bị triệu hoán thành Tà Ảnh, có thành công cũng có không thành công, Tà Ảnh được triệu hoán thành công cũng gia nhập trong đại quân Tà Ảnh dây dưa với Cung Hạo.
Trong nháy mắt Cung Hạo bị mấy chục Tà Ảnh đánh không chết giết không được vây quanh, không có cách nào phân thân!
“Võ... Võ Cử tiên sinh... Cứu... Cứu ta!”
Khuôn mặt của Trường Bình quận chúa trắng bệch, bên trong đôi mắt phản chiếu sự sợ hãi.
La Hồng một thân áo trắng đại khai sát giới, lúc này giống như một sát thần trong đêm mưa.
Từng vị thiên tài ngã xuống đất.
Có của Đại Hạ, có của Đại Chu cũng có của Đại Sở...
Tất cả thiên tài được Trường Bình quận chúa liên hợp dường như đều bị La Hồng giết sạch.
Máu tươi nồng đậm tràn ngập phố dài, một người rồi lại một người nhìn thấy mà giật mình.
Mà La Hồng là kẻ giết người đang tới gần nàng ta.
Tiêu Nhị Thất đọc họ tên lúc này hơi miệng đắng lưỡi khô.
Không có một thiên tài nào có thể trốn thoát, họ muốn chạy trốn nhưng lại chạy không thoát, một khi chạy ra bên ngoài thì sẽ bị cái bóng bên trong nắm lấy mắt cá chân, cuối cùng một thanh kiếm địa long chém qua người liền kéo theo máu tươi vụt qua.
Thi thể nằm dưới đất, cảnh tượng này thật sự là quá dọa người.
“Người đó không cần ta phải nói nữa, Trường Bình quận chúa Hạ Yên Nhi.”
Tiêu Nhị Thất đột nhiên nói.
Nhưng mà La Hồng lại nhìn y lắc đầu.
Ở trên quyển sổ da người viết cái tên Võ Cử.
Thu hồi sổ lại.
Tiêu Nhị Thất ngạc nhiên, không phải là La Hồng dự định giết Võ Cử người xếp thứ mười lăm trên Hoàng Bảng đấy chứ?
Cổ kiếm Địa Giao nương theo kiếm ngân vang, tăng tốc vọt về phía trước bị La Hồng nắm trong tay.
Uỳnh......
Kiếm khí bên trong thân thể bắt đầu điên cuồng phun trào, từng cái từng cái gia nhập vào bên trong.
Võ Cử ngăn ở trước người Trường Bình quận chúa, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh bao phủ toàn thân.
Từng chiếc lông tơ của Võ Cử dựng lên, bên trong đôi mắt lại hiện lên vẻ tàn khốc.
“Lục phẩm... Lại muốn giết Tứ phẩm, không tránh khỏi quá cuồng vọng rồi!”
Võ Cử gào rít, khải giáp khí huyết hiện ra, trình độ tinh xảo đúng là không dưới huyết giáp của Gia Luật Sách!
Võ Cử cũng là Tứ phẩm Thiên Cương Cảnh!
Vô số cương khí từ bên trong thân thể Võ Cử càn quét ra, khí huyết kinh khủng sôi trào tạo thành một bức tường cương khí ở xung quanh người!
Khuôn mặt La Hồng không thay đổi bước tới.
Vừa nhấc tay lên.
Tà Ảnh dưới chân Võ Cử mọc thành bụi, một bóng lại một bóng Tà Ảnh không ngừng thoát ra, muốn rung chuyển thân thể của Võ Cử, chẳng qua Võ Cử không nhúc nhích tí nào.
La Hồng kéo một kiếm, kiếm khí dường như xuyên qua sông dài, kéo ra bộ dáng như rắn trườn ở phía sau hắn!
Nay vào Lục phẩm, kiếm khí có thể xếp chồng thành ba trăm sáu mươi đạo!
Nê Hoàn Cung của La Hồng run lên, ý chí tinh thần trải rộng ra như Thiên Nữ Tán Hoa.
Pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật nở nụ cười xấu xa ở trước mặt Võ Cử... Chầm chậm triển khai trăm tay.
Võ Cử khẽ giật mình, trong một chốc, tường cương khí để lộ sơ hở.
Sắc mặt của Võ Cử thay đổi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần muốn tu bổ, nhưng mà không còn kịp rồi, một kiếm của La Hồng đã chém xuống!
Một kiếm có một không hai trên nhân gian!
Bạch mãng gào thét!
Uy lực kinh khủng, thế như chẻ tre đâm rách tường cương khí!
Đâm vào trên người Võ Cử.
Một kiếm phá giáp!
Xuyên qua tim!
Mũi kiếm của thanh đồng kiếm đâm qua sau lưng, máu chảy như tơ.
Võ Cử không thể tin nhìn La Hồng gần trong gang tấc.
Sắc mặt La Hồng bình tĩnh, rút kiếm rồi đâm kiếm.
Phốc phốc.
Phốc phốc!
Kiếm kiếm xuyên tim.
Võ Cử mờ mịt cùng không thể tin, bất lực quỳ xuống, mưa rải trên người, cúi đầu tĩnh mịch.
Mà La Hồng rút kiếm ra, đẩy thi thể Võ Cử đang quỳ ra, ánh mắt rơi vào trên người Trường Bình quận chúa đang sợ ngây người .
Đi qua thi thể Võ Cử.
La Hồng xích lại gần Trường Bình quận chúa rồi nắm bờ vai của nàng ta.
Giơ kiếm rồi đâm kiếm.
Rút ra rồi lại đâm vào.
Cũng là kiếm kiếm xuyên tim.
Lúc này trời đất dường như đều trở nên yên tĩnh.
Một kiếm lại một kiếm, âm thanh phốc phốc đâm vào máu và thịt vô cùng rõ ràng giống như là quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Bên trong đôi mắt của Trường Bình quận chúa tràn đầy sợ hãi, nàng ta thậm chí không ngờ La Hồng sẽ trực tiếp vượt qua Võ Cử đi tới trước mặt đâm thẳng vào nàng ta mấy kiếm.
Thậm chí ngay cả tên của nàng ta cũng không hỏi và không viết.
Tại sao?
Tại sao ngươi không viết tên của ta?
Trường Bình quận chúa nhìn rất lâu, nàng ta nhìn thấy La Hồng móc Tiểu Bổn Bổn ra viết tên, mà những cái tên bị hắn viết vào quyển sổ đều chết hết.
Cho dù là Võ Cử Tứ phẩm cũng đã chết!
Đó là quyển sổ sinh tử của Diêm Vương, là quyển sổ đoạt mệnh người!
Nhưng mà La Hồng lại không viết tên của nàng ta mà lập tức đâm nàng ta mấy kiếm.
Đau nhức dữ dội trong nháy mắt lan tràn toàn thân Trường Bình quận chúa, đó là một loại cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, linh hồn bị xé nứt, sinh mệnh bị kết thúc!
“Ngươi... Ngươi…”
Trường Bình quận chúa há mồm muốn nói gì đó, thế nhưng một chữ cũng không nói nên lời, thân thể của nàng ta đang run rẩy, há miệng phun ra máu.
Mặc dù nàng ta là Ngũ phẩm, nhưng mà ở trước mặt La Hồng ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.
Ầm!
Hộp kiếm mà Cung Hạo cho nàng ta khẽ run lên.
Phi kiếm bộc phát ra kiếm khí bàng bạc muốn thoát ra khỏi hộp kiếm.
Chương 215 Cửu Kiếm Hóa Long lay Côn Luân (1)
Nhưng mà La Hồng chỉ liếc nhìn sau đó vươn tay đè phi kiếm xuống, một lần nữa đưa nó trở về bên trong hộp kiếm.
Đôi mắt của Trường Bình quận chúa hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Nàng ta luôn luôn tự cho là mình hơn người, nàng ta ở khắp nơi làm mọi việc đều thuận lợi, kết giao con em thế gia, bồi dưỡng thành viên tổ chức của mình, nhưng mà nàng ta tâm cao khí ngạo, nàng ta tưởng tượng một ngày nào đó nàng ta có thể đứng ở trên đỉnh cao nhất quan sát toàn bộ vương triều đại địa.
Thiên hạ đều sẽ bao phủ ở dưới váy của nàng ta, nàng ta sẽ trở thành Nữ Đế đầu tiên được lưu tên sử sách.
Mà bây giờ tất cả đều chỉ là ảo tưởng.
Giấc mộng của nàng ta, cuộc sống của nàng ta, tất cả đều mất hết dưới một kiếm của La Hồng.
“Ta hận... Hận ngươi…”
Khuôn mặt của Trường Bình quận chúa đột nhiên trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm La Hồng, oán hận, hối hận, bi thương... Các loại cảm xúc tràn lên khuôn mặt.
Phốc phốc.
La Hồng hơi nhíu lông mày rút kiếm khỏi cơ thể Trường Bình quận chúa.
“Ngươi chắc là là đồ ngớ ngẩn do Hạ gia phái tới.”
Lời nói vừa dứt.
Cổ kiếm Địa Giao lướt qua.
Khuôn mặt oán độc của Trường Bình quận chúa hoàn toàn dừng lại, một cái đầu lâu bay lên tận trời cuối cùng chật vật rơi trên mặt đất sau đó lăn ra xa mấy mét.
Mưa giữa trời đất càng ngày càng dữ dội.
Dường như là cảm nhận được máu tươi ở trên mặt đất cho nên trút cơn mưa mưa to, muốn rửa sạch cổ thành tràn ngập tội ác này.
Nơi xa.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương hơi há mồm, vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn một người áo trắng bên trong màn mưa đúng là không biết nên nói gì.
Thi thể đầy đất làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy toàn thân hỗn loạn.
“Đều giết hết rồi…”
Đi vào bí cảnh hình như chỉ còn có Hồng Bách Uy và Khổ Nguyệt chưa chết...
“Chết quá nhiều người, nếu như lão La ra ngoài bí cảnh sợ là sẽ trở thành cái đinh trong mắt các hộ đạo giả, mỗi một hộ đạo giả đều sẽ muốn giết hắn!”
Tiêu Nhị Thất miệng khô khốc nói.
Hộ đạo giả làm chuyện của hộ đạo, bây giờ La Hồng đều giết sạch sành sanh người của người ta, có thể không đắc tội với người ta sao?
Ngô Mị Nương trịnh trọng gật đầu, rồi lại lên tiếng hoài nghi: “Nhưng mà La Hồng để ý sao?”
Tiêu Nhị Thất trì trệ, im lặng một lát.
“Quá thoải mái... Thực ra thực lực của La Hồng nói mạnh cũng không tính là mạnh, chủ yếu là kỳ quái!”
“Câu Linh Khiển Tướng của Đạo Môn, còn có kiếm khí... Lại thêm thuật chấn nhiếp của Phật Môn kỳ quái kia, đối với người có thực lực yếu quả thực chính là đồ sát!” Tiêu Nhị Thất hít một hơi thật sâu.
“Vẫn chưa kết thúc.”
“Cung Hạo và Gia Luật Sách còn chưa chết...”
Ngô Mị Nương nhìn về phía phố dài nói.
“Lão La có thể giết Võ Cử đây là điều ta không ngờ tới, nhưng mà cũng có thể là do Võ Cử khinh thường, nếu Võ Cử không bảo vệ quận chúa hẳn là có thể tránh né kiếm của La Hồng, hắn lấy cơ thể chống cự nên trúng thuật chấn nhiếp của Phật Môn cho nên bị phá giáp ôm hận kết thúc.”
Ánh mắt Tiêu Nhị Thất gay gắt, phân tích nguyên nhân chân chính Võ Cử bị giết.
Nếu như thật sự triền đấu thì La Hồng chưa hẳn có thể chiếm được nhiều chỗ tốt.
Dù sao Võ Cử cũng là thiên kiêu vào hàng tứ phẩm xếp thứ mười lăm trên Hoàng Bảng.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương lại im lặng, giữa trời đất chỉ còn lại có tiếng mưa to.
Phốc!
Phốc phốc!
Bỗng dưng, có kiếm quang bốn phía dường như hóa thành giảo nhục trận, nháy mắt bao phủ toàn bộ Tà Ảnh vào bên trong.
Tất cả đều bị xoắn nát!
Cung Hạo một thân áo lam khom lưng, kiếm khí trên thân không ngừng tăng ngút trời, thậm chí cuốn ngược cả màn mưa.
Hai thanh kiếm vốn dĩ để phòng ngừa La Hồng ngồi thương ưng bay lên bầu trời trốn thoát, dưới sự khống chế của Cung Hạo nhanh chóng quay lại, cùng với ba thanh phi kiếm tránh thoát trói buộc, bộc phát giảo sát kiếm quang kinh khủng tiêu diệt tất cả Tà Ảnh.
Trong nháy mắt Tà Ảnh không cách nào nhanh chóng khôi phục ngưng tụ lại với nhau.
La Hồng nheo mắt lại.
Tà sát khí trong đan điền của hắn tiêu hao rất lớn, nếu không phải hắn đã vào Lục phẩm Địa Sát Cảnh, tà sát khí có khả năng sẽ không đủ dùng.
Ở phía xa sát châu kiếm vẫn đang dây dưa với Gia Luật Sách.
La Hồng không thu hồi sát châu kiếm, lúc này để Gia Luật Sách thoát vây khốn thì hắn sẽ rất khó làm việc.
Gia Luật Sách cộng với Cung Hạo sẽ rất khó đối phó.
Hộp kiếm trên lưng Cung Hạo rơi trên mặt đất, toàn thân hắn ta ướt sũng đứng thẳng lưng ngẩng đầu lên, năm chuôi phi kiếm sáng trong vắt lơ lửng ở quanh người, sát cơ bốn phía giống như kiếm tiên bễ nghễ.
Hắn ta nhìn thấy Võ Cử quỳ rạp trên mặt đất mất đi sinh mệnh.
Còn có Trường Bình quận chúa bị một kiếm chém đầu, cơ thể run lên trên mặt hiện ra... Biểu tình kỳ quái!
“Ngươi quả thực là một kẻ giết người.”
Cung Hạo nói.
Một lúc sau sắc mặt hơi không cam lòng: “Tại sao một tên giết người như ngươi lại có thể thu được truyền thừa chứ?”
“Dựa vào cái gì có thể đạt được “Bắc Đẩu Kinh”?!”
La Hồng sững sờ, thực sự không ngờ Cung Hạo thế mà biết hắn đạt được “Bắc Đẩu Kinh”.
“Chết, tất cả đều chết hết.”
Cung Hạo nở nụ cười.
“Chết cũng tốt, đỡ cho sau này ta còn phải ra tay.”
Hử?
Lời nói của Cung Hạo làm cho lông mày của La Hồng nhướng lên.
Sắc mặt của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cũng khẽ thay đổi, có ý gì?
Kiếm chỉ của Cung Hạo khép lại rồi chầm chậm vung lên, hộp kiếm trên thi thể Trường Bình quận chúa lập tức nổ tung, kiếm khí kinh khủng trong nháy mắt xoắn thi thể Trường Bình quận chúa thành một đống thịt nát.
Uy năng bộc phát tựa như là một quả bom hẹn giờ.
Dù cho Trường Bình quận chúa còn sống, gặp kiếm khí này phát tiết cũng sợ là sẽ mất mạng trong nháy mắt.