-
Chương 201-203
Chương 201 Kế hoạch giết diều hâu (2)
Cung Hạo cùng Võ Cử nghe được động tĩnh, bay vụt đến.
Hai người nhìn thấy Gia Luật Sách, đôi mắt lập tức biến đổi.
“La Hồng vừa ở gần đây? Cũng đúng…… Muốn thi triển thủ đoạn giết chết Lưu Hàm, cần phải ở gần nơi này mới được.” Hai người nhìn nhau, chợt nghĩ tới điều gì.
Gia Luật Sách lại quét mắt qua đám người Cung Hạo, ánh mắt dừng ở thi thể Lưu Hàm bị ghim ở nơi xa, bĩu môi.
“Phế vật.”
Sắc mặt Cung Hạo cùng Võ Cử lập tức trở nên khó coi.
……
La Hồng vụt ra từ con hẻm, trong mắt hiện ra một tia bực bội.
“Gia Luật Sách vì sao luôn biết được ta ở đâu? Như ruồi bọ, phiền thật.”
La Hồng lẩm bẩm một câu.
Bỗng dưng, nhớ tới điều gì, ngẩng đầu, nhìn diều hâu giương cánh, đôi mắt La Hồng nheo lại.
Bởi vì diều hâu, cho nên vị trí của hắn mới luôn bị phát hiện sao?
Phải tìm một cơ hội, giết chết con diều hâu này mới được!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương trợn mắt há hốc mồm nhìn La Hồng trở về, nhưng, giờ phút này không phải thời điểm dò hỏi, ba người giống như đã quen thuộc với phương thức gây án, mặc dù không lên tiếng, lại thập phần ăn ý.
Tìm được một con hẻm hẻo lánh phía sau, La Hồng trốn vào trong đó, lấy ra quyển sách da người.
Trên đó, tên “Lưu Hàm” đã dần dần tan biến đi, khóe miệng La Hồng nâng lên, rất vừa lòng.
La Hồng mặc kệ Lưu Hàm có đáng chết hay không, đã dám liên hợp cùng quận chúa Trường Bình, có ác ý với hắn, nên giết, liền giết!
Liên hợp với một đám người tới đối phó La Hồng hắn đúng không?
La Hồng ta đây sẽ giết hết đám các người cho các ngươi sợ.
Con hẻm an tĩnh vô cùng.
Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nghiêm nghị nhìn La Hồng. La Hồng đứng ở khoảng cách vài trăm thước, dùng thủ đoạn quỷ dị giết Lưu Hàm ngay trước mặt hai tu sĩ Tứ phẩm là Cung Hạo cùng Võ Cử.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng chấn động.
La Hồng…… còn mạnh mẽ, quỷ dị hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
Tiêu Nhị Thất còn rùng mình một cái, ném cho Ngô Mị Nương một ánh mắt.
“Ngươi hiện tại đã hiểu chưa?”
“Bị gia hỏa này viết tên vào Tiểu Bản Bản, không có kết cục tốt đâu!”
Tiêu Nhị Thất nói.
Sắc mặt Ngô Mị Nương cũng ngưng trọng, nhìn về phía La Hồng: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Ngự Kiếm?”
“Không đúng, dao động kiếm khí của ngươi chỉ mới là Thất phẩm……”
“Nhưng sao ngươi có thể ngự kiếm? Thứ vừa hiện ra chính là kiếm khí. Ngươi ngự kiếm giết người cách vài trăm thước!”
Ngô Mị Nương có trăm mối nghi ngờ nhưng chẳng có lời giải đáp.
La Hồng lắc lắc đầu, “Không phải ngự kiếm, một loại thủ đoạn khác thôi.”
Sau đó, không tiếp tục nhắc đến đề tài này.
“Đáng tiếc…… Mới giết một người, vốn còn muốn tiếp tục giết.”
La Hồng có vài phần tiếc nuối.
“Chỉ cần ta thoáng thả lỏng, Gia Luật Sách có thể tìm được ta ……”
“Gia Luật Sách có lẽ là một thuần thú sư của Kim Trướng Vương Đình, diều hâu kia là do y thuần dưỡng, mắt diều hâu vô cùng sắc bén, chính là một thám báo tốt. Hơn nữa, cảm ứng của linh thú đối với biến động của nguyên khí thiên địa vô cùng nhạy bén, tìm được ngươi cũng không khó.”
Tiêu Nhị Thất nói.
“Còn muốn tiếp tục sao?”
Tiêu Nhị Thất dò hỏi La Hồng, giết một Lưu Hàm, đủ chưa?
“Đương nhiên phải tiếp tục, nhưng phải tìm một cơ hội xử lý diều hâu của Gia Luật Sách đã!” La Hồng nói, sát khí hiện rõ trên mặt.
Thần sắc Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nhanh chóng cứng lại.
“Nhất định phải xử lý con diều hâu này, nếu không một khi bị Cung Hạo cùng Võ Cử cuốn lấy, Gia Luật Sách sẽ nhanh chóng lao đến, đến lúc đó rất nguy hiểm.”
La Hồng nói.
“Diều hâu kia không dễ giết…… Bay trên trời cao, với không tới nó.”
Tiêu Nhị Thất cũng vuốt cằm, có vài phần hưng phấn phân tích.
Thật kích thích!
Mặc kệ có giết diều hâu thành công hay không, Gia Luật Sách sẽ biến thành chó điên, đến lúc đó…… Bí cảnh càng thú vị.
“Đây là Thiên Cơ bí cảnh, chủ yếu là để tu hành, trong bí cảnh có cơ duyên rất lớn, chớ có bỏ lỡ.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở một câu.
Mục đích chủ yếu tiến vào bí cảnh vẫn là để tu hành, việc đề cao tu vi cùng thực lực của bản thân mới là mấu chốt!
“Hơn nữa…… Cảm nhận được không? Trong nước mưa ẩn chứa nguyên khí thiên địa, có lẽ ngày mai trong bí cảnh sẽ xuất hiện cơ duyên lớn, rất có thể sẽ có truyền thừa Lục Địa Tiên xuất thế!”
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, nói.
Thần sắc Tiêu Nhị Thất khẽ biến, nhắm mắt lại, cảm thụ được nguyên khí ẩn chứa trong nước mưa.
La Hồng hơi sửng sốt: “Có thật như thế không?”
Tiêu Nhị Thất hơi gật đầu: “Điểm quý của bí cảnh là cơ duyên và truyền thừa, bí cảnh càng lớn, truyền thừa càng trân quý…… Thiên Cơ bí cảnh là do tinh khí thần của nhiều vị Lục Địa Tiên đã vẫn lạc của Côn Luân Cung hóa thành, tồn tại truyền thừa Lục Địa Tiên cũng không phải không có khả năng.”
“Nhưng cũng không phải mỗi một lần bí cảnh mở ra, đều sẽ gặp được truyền thừa.”
La Hồng nghe vậy, càng thêm nghiêm túc.
Lục Địa Tiên, cao thủ trên Nhất phẩm.
Truyền thừa mạnh như vậy, có bao nhiêu mê người a.
“Cứ xử con diều hâu của Gia Luật Sách rồi lại nói sau….”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương không nói gì.
“Muốn giết diều hâu, nói thì dễ làm mới khó…… diều hâu kia sải cánh trên trời cao, với không tới……”
Tiêu Nhị Thất dựa vào vách tường trong hẻm nhỏ, phun ra một ngụm trọc khí, nói.
La Hồng cũng lâm vào trầm tư, sau một hồi lâu, cười.
“Trên không trung, người khác không giết được, chưa chắc ta không thể.”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức nhìn hắn.
Mà La Hồng vừa lúc cũng nhìn về phía bọn họ, nhếch miệng cười: “Đương nhiên, tiền đề chính là, cần có người ngăn cản Gia Luật Sách.”
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức sửng sốt, ngay sau đó thần sắc hai người khẽ biến.
Ánh mắt này của La Hồng, chẳng lẽ muốn hai người bọn họ đi ngăn cản Gia Luật Sách sao?
Gia Luật Sách…… Mẹ nó là Tứ phẩm đấy!
Xếp hạng ba trên Hoàng bảng!
Hai người bọn họ trên Hoàng Bảng đều dưới hạng mười lăm, đi ngăn cản có khả năng sẽ bị đánh chết đó!
Chương 202 Kế hoạch giết diều hâu (3)
“Không cần cản quá lâu, mười hơi thở là được rồi.”
La Hồng nói.
Gia Luật Sách rất mạnh, điểm này La Hồng biết, dù sao cũng là thiên kiêu xếp ba trên Hoàng bảng, hơn nữa còn là Tứ phẩm, dù La Hồng có mang mặt nạ Tà Quân lên, cũng khó mà đối đầu được với y.
Thế nên, đương nhiên hắn không phải muốn Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đi đánh một trận long trời lở đất, ba ngày hai đêm gì đó với tên kia, chỉ cần có thể ngăn cản trong mười hơi thở cũng đã xem như không tồi rồi.
“Mười hơi thở……”
Ngô Mị Nương nheo mắt lại, thân hình hơi hơi rung động, lại có vài phần kích động.
Đó là chiến ý!
Chiến ý cuốn cuộn!
Nàng ta là kiếm tu, kiếm giả, không sợ chiến đấu!
Từ lúc vào bí cảnh đến bây giờ, nàng ta chưa từng ra tay, đề nghị của La Hồng làm nàng ta động tâm!
Tiêu Nhị Thất cũng có chút động tâm, y cũng giống như Ngô Mị Nương, đều là thiên kiêu.
Bọn họ không e ngại chiến đấu, không trải qua chiến đấu, làm sao có thể trưởng thành?
Đương nhiên, nếu phải đi chịu chết thì là chuyện khác.
Mà La Hồng chỉ là muốn bọn họ ngăn cản Gia Luật Sách trong mười hơi thở, cái này có thể làm được sao?
Bọn họ là thiên kiêu, có kiêu ngạo của bọn họ, mười hơi thở, cho là bọn họ sợ sao?
“Sau mười hơi thở, các ngươi tự chạy thoát thân,Gia Luật Sách Gia Luật Sách hẳn là sẽ không ngăn các ngươi, bởi vì y sẽ đến cứu diều hâu của mình.”
La Hồng nói.
“Làm xong chuyện này, mệnh ai người nấy chạy, rồi lại tập hợp ở đây.”
La Hồng đeo cổ kiếm Địa Giao, từ từ nói.
Tiêu Nhị Thất nhếch miệng cười, bàn tay vuốt ve chuôi đao bên hông, trong mắt có phấn kích động, thậm chí có vài phần nôn nóng.
Trên khuôn mặt anh khí mười phần của Ngô Mị Nương tỏa ra ánh sao bốn phía.
Mưa xuân tí tách.
Ba người đối diện nhau trong con hẻm hẻo lánh, mắt sáng như đuốc.
Ngay sau đó, ba người nhìn nhau cười, hóa thành lưu quang vụt đi.
Kế hoạch giết diều hâu, bắt đầu!
……
Trên đường dài.
Thân hình cường tráng của Gia Luật Sách chậm rãi bước đi, diều hâu trên đỉnh đầu y giương cánh xoay quanh, đôi mắt diều hâu sắc nhọn, quan sát cả tòa cổ thành, muốn đem toàn bộ thành thu vào đáy mắt.
Nó cùngGia Luật Sách Gia Luật Sách tâm thần tương thông, có thể đem chỗ đã thấy phản hồi vớiGia Luật Sách Gia Luật Sách.
Mưa xuân càng ngày càng lớn, thanh âm rào rạt, vô cùng ồn ào.
Nguyên khí thiên địa trong nước mưa càng thêm nồng đậm.
Chưa kịp rơi xuống đã bắn toé lên tạo nên những bọt nước.
Bỗng dưng.
Gia Luật Sách ngừng bước, một chân đặt xuống, một vòng khí lãng vô hình bao lấy thân hình y, lấy y làm trung tâm rổi mở ra xung quanh.
Đá xanh đẫm nước mưa, như hóa thành sông lớn, cuồn cuộn tới.
Trên vòm trời, diều hâu giương cánh xoay quanh phát ra một tiếng kêu bén nhọn.
Như nhắc nhở Gia Luật Sách.
Gia Luật Sách ngẩng đầu, nhìn về con đường dài phía trước.
Nước mưa tí tách.
Một bóng người lười nhác bên hông vác song đao, không biết từ khi nào, đã chắn ở phía trước.
Mà phía sau y, thân kiếm cọ xát với vỏ kiếm tạo nên tiếng ma sát rợn người, lộ ra kiếm ý sắc nhọn.
Gia Luật Sách nhướng mày, hai tên Ngũ phẩm, đây là…… tìm chết sao?!
Một trước một sau, giáp công Gia Luật Sách……
Chiến ý bừng bừng!
Một trước một sau.
Chiến ý điên cuồng phun trào.
Gia Luật Sách có vài phần kinh ngạc, y thật sự kinh ngạc.
Y vẫn luôn liên kết tinh thần cùng với diều hâu trên trời để tìm kiếm tung tích của La Hồng, La Hồng năm lần bảy lượt chạy thoát từ trong tay y làm y kinh ngạc đồng thời cũng có chút kiêng kị.
Quan trọng nhất chính là trong quá trình tránh né sự đuổi giết của y La Hồng còn có thể giết người.
Người này có hơi đáng sợ!
Chẳng qua, y không nghĩ tới, lại có người tới cản đường y, một trước một sau, khiến cho cả con phố dài tràn đầy chiến ý.
Chiến ý thuần túy kia là chiến ý bùng lên mãnh liệt của kẻ yếu muốn khiêu chiến cường giả.
Mưa xuân càng rơi càng lớn, nguyên khí thiên địa hỗn loạn trong nước mưa khiến cho tầm mắt có phần mờ mịt.
Nhưng ánh mắt Gia Luật Sách vẫn sắc nhọn, như con ngươi sắc bén vạn phần của chim ưng, xé rách màn mưa thấy được thân ảnh vô cùng tiêu sái Tiêu Nhị Thất và song đao bên hông đối phương.
“Song đao Tiêu Nhị Thất?”
Gia Luật Sách nở nụ cười.
Y hơi quay mặt lại, phía sau có kiếm ý gào thét, thanh kiếm trong hộp sau lưng Ngô Mị Nương đã ra khỏi vỏ ba tấc, váy áo trên người chẳng sợ mưa to điên cuồng phiêu dật.
“Đại Sở Ngô gia, Ngô Mị Nương?”
“Hạng mười bảy và mười tám trên Hoàng bảng…… Các ngươi cũng dám tới khiêu chiến ta sao?”
“Không sợ chết à?”
Gia Luật Sách nhàn nhạt nói.
Lời nói vừa dứt, không khí nhanh chóng trở nên nóng lên.
Mưa rơi xuống, như đều bị nhanh chóng bốc hơi.
Một bước đạp xuống, nước đọng trên mặt đường lát đá xanh như sóng triều cuồn cuộn, đánh mạnh về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương.
Không nhiều lời vô nghĩa, Gia Luật Sách trực tiếp ra tay.
Oanh!
Khí huyết hòa vào sóng triều, Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương giật mình cảm thấy bản thân như đang đối mặt với sóng triều ngập trời đang lao nhanh tới!
Kiếm chỉ của Ngô Mi Nương bỗng nhiên khẽ gẩy lên.
Kiếm trong hộp hoàn toàn thoát ra khỏi vỏ.
Kiếm khí sắc nhọn bắn ra bốn phía, cắt giọt mưa thành từng mảnh nhỏ như cắt đậu hũ.
Trên khuôn mặt đầy anh khí của Ngô Mị Nương, bừng bừng phấn chấn khí khái hào hùng, chân dài trắng nõn đột nhiên kẹp chặt, váy áo bay tán loạn, kiếm chỉ khép lại, vẽ một vòng tròn trước người.
Thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, cũng lơ lửng trước người nàng, phân hoá thành mười tám đạo kiếm ảnh, tạo thành một vòng tròn.
“Ngô kiếm, Phi Yến!”
Ngô Mị Nương khẽ quát lên một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng, kiếm khí Ngũ phẩm trong cơ thể điên cuồng dồn vào một chưởng này, hung hăng đánh ra.
Trong phút chốc, tiếng kiếm ngân nổ vang trời.
Vô số nước mưa đều chấn động, nổ thành những hạt nhỏ li ti.
Sóng triều cùng phi kiếm va chạm vào nhau, sóng triều bị cắt ra, Ngô Mị Nương lưng đeo hộp kiếm, chân thon dài đứng thẳng, dùng sức đạp xuống đất, như lướt sóng mà đến.
Chương 203 Tà Ảnh Diều Hâu xuất thế, gió lốc cuồn cuộn! (1)
Mười mấy đạo kiếm ảnh bay thành một vòng, giống như phát ra tiếng yến kêu!
Ánh kiếm sắc bén cắt qua màn mưa, ngõ nhỏ, trời, đất!
“Đại Sở Ngô kiếm.”
Gia Luật Sách nheo mắt lại, đối mặt kiếm chiêu của Ngô Mị Nương, chỉ cười phóng đãng, nắm chặt hai tay.
Đông!
Không khí như hóa thành vách tường kiên cố không gì phá vỡ nổi, va chạm với mười mấy thanh kiếm kia.
Sắc mặt Ngô Mị Nương lạnh lùng, kiếm chỉ rút về, một kiếm ảnh quay trở lại.
Nơi mũi kiếm, dòng khí bị tách ra có hình dạng đuôi yến, lực cắt mạnh mẽ bén nhọn, va chạm cùng vách tường kiên cố không phá vỡ nổi kia!
Oanh!
Cả người Ngô Mị Nương chấn động!
Khống chế kiếm Phi Yến, bay ngược về.
Nàng ta nhẹ nhàng nhảy lên một cái, cầm kiếm.
Trong lòng đếm thầm.
Một hơi thở.
Bên kia, Tiêu Nhị Thất cũng phát ra tiếng cười to phóng túng, đôi tay rút ra hai thanh đao bên hông
“Lão Ngô, ta tới!”
Song đao chém mạnh xuống, giống như chẻ sông cắt sóng, bổ đôi sóng triều trước người ra, cả cơ thể di chuyển chỉ để lại tàn ảnh kéo dài, phóng về phía Gia Luật Sách.
Song đao vung vẩy, nhanh như sấm sét, ánh đao bao phủ thiên địa, hóa thành nhà giam bằng ánh đao!
Tiêu Nhị Thất xuất ra song đao!
Khí cơ của Gia Luật Sách chấn động, giáp trụ tinh mỹ bao trùm lên thân hình y, khí huyết cả người rung động, năm ngón tay khép lại, túm lấy một mảnh hư không, ánh đao đầy trời đều bị một cái túm này vò nát.
Tiêu Nhị Thất tiếp tục cúi người vọt tới trước, cười to.
Hai hơi thở.
Trên phố, chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương liên thủ đánh Gia Luật Sách.
Nơi xa, Cung Hạo cùng Võ Cử cảm ứng được hơi thở cuồng bạo này, đoàn người bay nhanh tới, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cảnh chiến đấu trên phố.
“Bọn họ điên rồi sao?”
“Dù cho rằng thiên phú của bọn họ siêu quần, nhưng, Gia Luật Sách chính là người xếp thứ ba trên Hoàng bảng, quá mạnh…… Cho dù hai người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể thắng! Chết là không thể nghi ngờ!”
Cung Hạo nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng là thiên kiêu nổi danh, tuy đối với trận chiến đầu này, ngoài miệng hắn ta nói hai người họ tất bại, nhưng đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm.
Hắn ta nhìn chằm chằm Gia Luật Sách, muốn nhìn xem hai người họ có bức ra át chủ bài của Gia Luật Sách không.
Quận chúa Trường Bình ôm hộp kiếm mà Cung Hạo đưa cho, không ít con cháu thế gia chung quanh cũng nhìn chằm chằm trận chiến này trong kinh hãi.
Tuy rằng bọn họ cũng được gọi là thiên tài, nhưng không có tên trên Hoàng bảng, trận chiến đấu như vậy, đến tư cách nhúng tay bọn họ cũng không có.
Quá mạnh mẽ!
Tầm mắt mọi người đều bị cảnh chiến đấu trên đường hấp dẫn.
Không ai phát hiện, ở trong con hẻm âm u của đường dài, La Hồng một thân bạch sam, sợi tóc bay bay trong màn mưa, hắn lại không để tâm đến cảnh chiến đấu trên đường phố.
Mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào diều hâu đang sải cánh đảo quanh trên bầu trời.
Thời gian mười hơi thở.
Mục đích của La Hồng là làm thịt con diều hâu này.
Nghĩ một chút, La Hồng lấy ra quyển sách da người, nhanh chóng viết xuống “diều hâu của Gia Luật Sách”.
Sau đó khóe miệng cong lên, khí tức chấn động.
Sát châu nồng đậm hiện lên từng viên, 72 viên lơ lửng quanh thân.
“Kiếm lên!”
La Hồng nhẹ giọng nói, nâng tay chỉ về diều hâu phía xa, đột ngột búng tay.
Trong phút chốc, 72 viên sát châu, giống như 72 viên kiếm hoàn, bắn ra, bay lên, liền hóa thành 72 thanh phi kiếm, hòa vào trong màn mưa, ngược với những giọt mưa từ trên trời rơi xuống, bay về phía diều hầu trên trời.
Trên đường dài.
Gia Luật Sách nghiến răng, đánh ra một quyền, màn mưa trên đường bị y tóm gọn, hóa thành hai con ngân long bắn ra.
Giờ phút này chiến đấu đã qua năm hơi thở!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương bay ngược ra.
Song đao của Tiêu Nhị Thất ở trong màn mưa toé ra ánh lửa.
Còn mũi kiếm Ngô Mị Nương lại áp đất, thân kiếm uốn thành một độ cong khoa trương, khiến cho thân hình nàng lần nữa bắn ra, nắm Ngô kiếm Phi Yến, chém ra ánh kiếm sắc nhọn, hướng tới điểm chết của Gia Luật Sách!
Tiêu Nhị Thất cũng đội mưa lao tới, song đao trong tay rời ra, dường như có khí cơ vô hình cuốn lấy song đao, bao trọn cả con đường dài trong tiếng kiếm nổ.
Sáu hơi thở!
Trên vòm trời, diều hâu đã nhận ra nguy cơ, đột nhiên vỗ cánh vội vàng lao về phía trời cao.
Phía trên đường dài, Gia Luật Sách đã nhận ra nguy hiểm của diều hâu, sâu trong đôi mắt chợt hiện lên sát khí cực mạnh!
“Các ngươi muốn chết!”
Y hiểu rồi!
Mục đích của hai người này là kiềm chân y.
Mà sát ý chân chính là nhằm vào diều hâu trên đỉnh đầu của y!
Ai giết diều hâu?!
La Hồng!
Hai người này là cùng một bọn với La Hồng!
Phanh!
Gia Luật Sách giận dữ, cơ bắp cường tráng đột nhiên phồng lên, thân hình lần thứ hai bùng nổ, trong nháy mắt như hóa thành một người khổng lồ, khí cơ mạnh mẽ như núi cao đè xuống.
Sắc mặt Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương khẽ biến, trong chớp mắt này, cả hai người đều cảm thấy khiếp sợ!
Nhưng rất nhanh đôi mắt hai người đột nhiên biến đổi, lần thứ hai thi triển sát chiêu.
Bảy hơi thở, không lùi!
Phanh!
Tiêu Nhị Thất chảy máu mũi, khóe miệng Ngô Mị Nương cũng có tơ máu chảy ra.
Trên vòm trời, sát khí cũng đột nhiên lộ ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người cảm giác được cả bầu trời âm u……
Như mây đen kéo đến, che đậy cả màn trời!
Trong lòng Cung Hạo và Võ Cử cũng đột nhiên cảm ứng được gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên vòm trời có 72 phi kiếm màu đen từ trong những hạt mưa bắn ra, kéo theo sát khí vô biên từ trên trời giáng xuống, nháy mắt phong tỏa vị trí của diều hâu!
Tám hơi thở!
Sát chiêu của Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương tới gần Gia Luật Sách, cuốn Gia Luật Sách vào ngõ nhỏ.
Cung Hạo cùng Võ Cử nghe được động tĩnh, bay vụt đến.
Hai người nhìn thấy Gia Luật Sách, đôi mắt lập tức biến đổi.
“La Hồng vừa ở gần đây? Cũng đúng…… Muốn thi triển thủ đoạn giết chết Lưu Hàm, cần phải ở gần nơi này mới được.” Hai người nhìn nhau, chợt nghĩ tới điều gì.
Gia Luật Sách lại quét mắt qua đám người Cung Hạo, ánh mắt dừng ở thi thể Lưu Hàm bị ghim ở nơi xa, bĩu môi.
“Phế vật.”
Sắc mặt Cung Hạo cùng Võ Cử lập tức trở nên khó coi.
……
La Hồng vụt ra từ con hẻm, trong mắt hiện ra một tia bực bội.
“Gia Luật Sách vì sao luôn biết được ta ở đâu? Như ruồi bọ, phiền thật.”
La Hồng lẩm bẩm một câu.
Bỗng dưng, nhớ tới điều gì, ngẩng đầu, nhìn diều hâu giương cánh, đôi mắt La Hồng nheo lại.
Bởi vì diều hâu, cho nên vị trí của hắn mới luôn bị phát hiện sao?
Phải tìm một cơ hội, giết chết con diều hâu này mới được!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương trợn mắt há hốc mồm nhìn La Hồng trở về, nhưng, giờ phút này không phải thời điểm dò hỏi, ba người giống như đã quen thuộc với phương thức gây án, mặc dù không lên tiếng, lại thập phần ăn ý.
Tìm được một con hẻm hẻo lánh phía sau, La Hồng trốn vào trong đó, lấy ra quyển sách da người.
Trên đó, tên “Lưu Hàm” đã dần dần tan biến đi, khóe miệng La Hồng nâng lên, rất vừa lòng.
La Hồng mặc kệ Lưu Hàm có đáng chết hay không, đã dám liên hợp cùng quận chúa Trường Bình, có ác ý với hắn, nên giết, liền giết!
Liên hợp với một đám người tới đối phó La Hồng hắn đúng không?
La Hồng ta đây sẽ giết hết đám các người cho các ngươi sợ.
Con hẻm an tĩnh vô cùng.
Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nghiêm nghị nhìn La Hồng. La Hồng đứng ở khoảng cách vài trăm thước, dùng thủ đoạn quỷ dị giết Lưu Hàm ngay trước mặt hai tu sĩ Tứ phẩm là Cung Hạo cùng Võ Cử.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng chấn động.
La Hồng…… còn mạnh mẽ, quỷ dị hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
Tiêu Nhị Thất còn rùng mình một cái, ném cho Ngô Mị Nương một ánh mắt.
“Ngươi hiện tại đã hiểu chưa?”
“Bị gia hỏa này viết tên vào Tiểu Bản Bản, không có kết cục tốt đâu!”
Tiêu Nhị Thất nói.
Sắc mặt Ngô Mị Nương cũng ngưng trọng, nhìn về phía La Hồng: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Ngự Kiếm?”
“Không đúng, dao động kiếm khí của ngươi chỉ mới là Thất phẩm……”
“Nhưng sao ngươi có thể ngự kiếm? Thứ vừa hiện ra chính là kiếm khí. Ngươi ngự kiếm giết người cách vài trăm thước!”
Ngô Mị Nương có trăm mối nghi ngờ nhưng chẳng có lời giải đáp.
La Hồng lắc lắc đầu, “Không phải ngự kiếm, một loại thủ đoạn khác thôi.”
Sau đó, không tiếp tục nhắc đến đề tài này.
“Đáng tiếc…… Mới giết một người, vốn còn muốn tiếp tục giết.”
La Hồng có vài phần tiếc nuối.
“Chỉ cần ta thoáng thả lỏng, Gia Luật Sách có thể tìm được ta ……”
“Gia Luật Sách có lẽ là một thuần thú sư của Kim Trướng Vương Đình, diều hâu kia là do y thuần dưỡng, mắt diều hâu vô cùng sắc bén, chính là một thám báo tốt. Hơn nữa, cảm ứng của linh thú đối với biến động của nguyên khí thiên địa vô cùng nhạy bén, tìm được ngươi cũng không khó.”
Tiêu Nhị Thất nói.
“Còn muốn tiếp tục sao?”
Tiêu Nhị Thất dò hỏi La Hồng, giết một Lưu Hàm, đủ chưa?
“Đương nhiên phải tiếp tục, nhưng phải tìm một cơ hội xử lý diều hâu của Gia Luật Sách đã!” La Hồng nói, sát khí hiện rõ trên mặt.
Thần sắc Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nhanh chóng cứng lại.
“Nhất định phải xử lý con diều hâu này, nếu không một khi bị Cung Hạo cùng Võ Cử cuốn lấy, Gia Luật Sách sẽ nhanh chóng lao đến, đến lúc đó rất nguy hiểm.”
La Hồng nói.
“Diều hâu kia không dễ giết…… Bay trên trời cao, với không tới nó.”
Tiêu Nhị Thất cũng vuốt cằm, có vài phần hưng phấn phân tích.
Thật kích thích!
Mặc kệ có giết diều hâu thành công hay không, Gia Luật Sách sẽ biến thành chó điên, đến lúc đó…… Bí cảnh càng thú vị.
“Đây là Thiên Cơ bí cảnh, chủ yếu là để tu hành, trong bí cảnh có cơ duyên rất lớn, chớ có bỏ lỡ.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở một câu.
Mục đích chủ yếu tiến vào bí cảnh vẫn là để tu hành, việc đề cao tu vi cùng thực lực của bản thân mới là mấu chốt!
“Hơn nữa…… Cảm nhận được không? Trong nước mưa ẩn chứa nguyên khí thiên địa, có lẽ ngày mai trong bí cảnh sẽ xuất hiện cơ duyên lớn, rất có thể sẽ có truyền thừa Lục Địa Tiên xuất thế!”
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, nói.
Thần sắc Tiêu Nhị Thất khẽ biến, nhắm mắt lại, cảm thụ được nguyên khí ẩn chứa trong nước mưa.
La Hồng hơi sửng sốt: “Có thật như thế không?”
Tiêu Nhị Thất hơi gật đầu: “Điểm quý của bí cảnh là cơ duyên và truyền thừa, bí cảnh càng lớn, truyền thừa càng trân quý…… Thiên Cơ bí cảnh là do tinh khí thần của nhiều vị Lục Địa Tiên đã vẫn lạc của Côn Luân Cung hóa thành, tồn tại truyền thừa Lục Địa Tiên cũng không phải không có khả năng.”
“Nhưng cũng không phải mỗi một lần bí cảnh mở ra, đều sẽ gặp được truyền thừa.”
La Hồng nghe vậy, càng thêm nghiêm túc.
Lục Địa Tiên, cao thủ trên Nhất phẩm.
Truyền thừa mạnh như vậy, có bao nhiêu mê người a.
“Cứ xử con diều hâu của Gia Luật Sách rồi lại nói sau….”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương không nói gì.
“Muốn giết diều hâu, nói thì dễ làm mới khó…… diều hâu kia sải cánh trên trời cao, với không tới……”
Tiêu Nhị Thất dựa vào vách tường trong hẻm nhỏ, phun ra một ngụm trọc khí, nói.
La Hồng cũng lâm vào trầm tư, sau một hồi lâu, cười.
“Trên không trung, người khác không giết được, chưa chắc ta không thể.”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức nhìn hắn.
Mà La Hồng vừa lúc cũng nhìn về phía bọn họ, nhếch miệng cười: “Đương nhiên, tiền đề chính là, cần có người ngăn cản Gia Luật Sách.”
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức sửng sốt, ngay sau đó thần sắc hai người khẽ biến.
Ánh mắt này của La Hồng, chẳng lẽ muốn hai người bọn họ đi ngăn cản Gia Luật Sách sao?
Gia Luật Sách…… Mẹ nó là Tứ phẩm đấy!
Xếp hạng ba trên Hoàng bảng!
Hai người bọn họ trên Hoàng Bảng đều dưới hạng mười lăm, đi ngăn cản có khả năng sẽ bị đánh chết đó!
Chương 202 Kế hoạch giết diều hâu (3)
“Không cần cản quá lâu, mười hơi thở là được rồi.”
La Hồng nói.
Gia Luật Sách rất mạnh, điểm này La Hồng biết, dù sao cũng là thiên kiêu xếp ba trên Hoàng bảng, hơn nữa còn là Tứ phẩm, dù La Hồng có mang mặt nạ Tà Quân lên, cũng khó mà đối đầu được với y.
Thế nên, đương nhiên hắn không phải muốn Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đi đánh một trận long trời lở đất, ba ngày hai đêm gì đó với tên kia, chỉ cần có thể ngăn cản trong mười hơi thở cũng đã xem như không tồi rồi.
“Mười hơi thở……”
Ngô Mị Nương nheo mắt lại, thân hình hơi hơi rung động, lại có vài phần kích động.
Đó là chiến ý!
Chiến ý cuốn cuộn!
Nàng ta là kiếm tu, kiếm giả, không sợ chiến đấu!
Từ lúc vào bí cảnh đến bây giờ, nàng ta chưa từng ra tay, đề nghị của La Hồng làm nàng ta động tâm!
Tiêu Nhị Thất cũng có chút động tâm, y cũng giống như Ngô Mị Nương, đều là thiên kiêu.
Bọn họ không e ngại chiến đấu, không trải qua chiến đấu, làm sao có thể trưởng thành?
Đương nhiên, nếu phải đi chịu chết thì là chuyện khác.
Mà La Hồng chỉ là muốn bọn họ ngăn cản Gia Luật Sách trong mười hơi thở, cái này có thể làm được sao?
Bọn họ là thiên kiêu, có kiêu ngạo của bọn họ, mười hơi thở, cho là bọn họ sợ sao?
“Sau mười hơi thở, các ngươi tự chạy thoát thân,Gia Luật Sách Gia Luật Sách hẳn là sẽ không ngăn các ngươi, bởi vì y sẽ đến cứu diều hâu của mình.”
La Hồng nói.
“Làm xong chuyện này, mệnh ai người nấy chạy, rồi lại tập hợp ở đây.”
La Hồng đeo cổ kiếm Địa Giao, từ từ nói.
Tiêu Nhị Thất nhếch miệng cười, bàn tay vuốt ve chuôi đao bên hông, trong mắt có phấn kích động, thậm chí có vài phần nôn nóng.
Trên khuôn mặt anh khí mười phần của Ngô Mị Nương tỏa ra ánh sao bốn phía.
Mưa xuân tí tách.
Ba người đối diện nhau trong con hẻm hẻo lánh, mắt sáng như đuốc.
Ngay sau đó, ba người nhìn nhau cười, hóa thành lưu quang vụt đi.
Kế hoạch giết diều hâu, bắt đầu!
……
Trên đường dài.
Thân hình cường tráng của Gia Luật Sách chậm rãi bước đi, diều hâu trên đỉnh đầu y giương cánh xoay quanh, đôi mắt diều hâu sắc nhọn, quan sát cả tòa cổ thành, muốn đem toàn bộ thành thu vào đáy mắt.
Nó cùngGia Luật Sách Gia Luật Sách tâm thần tương thông, có thể đem chỗ đã thấy phản hồi vớiGia Luật Sách Gia Luật Sách.
Mưa xuân càng ngày càng lớn, thanh âm rào rạt, vô cùng ồn ào.
Nguyên khí thiên địa trong nước mưa càng thêm nồng đậm.
Chưa kịp rơi xuống đã bắn toé lên tạo nên những bọt nước.
Bỗng dưng.
Gia Luật Sách ngừng bước, một chân đặt xuống, một vòng khí lãng vô hình bao lấy thân hình y, lấy y làm trung tâm rổi mở ra xung quanh.
Đá xanh đẫm nước mưa, như hóa thành sông lớn, cuồn cuộn tới.
Trên vòm trời, diều hâu giương cánh xoay quanh phát ra một tiếng kêu bén nhọn.
Như nhắc nhở Gia Luật Sách.
Gia Luật Sách ngẩng đầu, nhìn về con đường dài phía trước.
Nước mưa tí tách.
Một bóng người lười nhác bên hông vác song đao, không biết từ khi nào, đã chắn ở phía trước.
Mà phía sau y, thân kiếm cọ xát với vỏ kiếm tạo nên tiếng ma sát rợn người, lộ ra kiếm ý sắc nhọn.
Gia Luật Sách nhướng mày, hai tên Ngũ phẩm, đây là…… tìm chết sao?!
Một trước một sau, giáp công Gia Luật Sách……
Chiến ý bừng bừng!
Một trước một sau.
Chiến ý điên cuồng phun trào.
Gia Luật Sách có vài phần kinh ngạc, y thật sự kinh ngạc.
Y vẫn luôn liên kết tinh thần cùng với diều hâu trên trời để tìm kiếm tung tích của La Hồng, La Hồng năm lần bảy lượt chạy thoát từ trong tay y làm y kinh ngạc đồng thời cũng có chút kiêng kị.
Quan trọng nhất chính là trong quá trình tránh né sự đuổi giết của y La Hồng còn có thể giết người.
Người này có hơi đáng sợ!
Chẳng qua, y không nghĩ tới, lại có người tới cản đường y, một trước một sau, khiến cho cả con phố dài tràn đầy chiến ý.
Chiến ý thuần túy kia là chiến ý bùng lên mãnh liệt của kẻ yếu muốn khiêu chiến cường giả.
Mưa xuân càng rơi càng lớn, nguyên khí thiên địa hỗn loạn trong nước mưa khiến cho tầm mắt có phần mờ mịt.
Nhưng ánh mắt Gia Luật Sách vẫn sắc nhọn, như con ngươi sắc bén vạn phần của chim ưng, xé rách màn mưa thấy được thân ảnh vô cùng tiêu sái Tiêu Nhị Thất và song đao bên hông đối phương.
“Song đao Tiêu Nhị Thất?”
Gia Luật Sách nở nụ cười.
Y hơi quay mặt lại, phía sau có kiếm ý gào thét, thanh kiếm trong hộp sau lưng Ngô Mị Nương đã ra khỏi vỏ ba tấc, váy áo trên người chẳng sợ mưa to điên cuồng phiêu dật.
“Đại Sở Ngô gia, Ngô Mị Nương?”
“Hạng mười bảy và mười tám trên Hoàng bảng…… Các ngươi cũng dám tới khiêu chiến ta sao?”
“Không sợ chết à?”
Gia Luật Sách nhàn nhạt nói.
Lời nói vừa dứt, không khí nhanh chóng trở nên nóng lên.
Mưa rơi xuống, như đều bị nhanh chóng bốc hơi.
Một bước đạp xuống, nước đọng trên mặt đường lát đá xanh như sóng triều cuồn cuộn, đánh mạnh về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương.
Không nhiều lời vô nghĩa, Gia Luật Sách trực tiếp ra tay.
Oanh!
Khí huyết hòa vào sóng triều, Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương giật mình cảm thấy bản thân như đang đối mặt với sóng triều ngập trời đang lao nhanh tới!
Kiếm chỉ của Ngô Mi Nương bỗng nhiên khẽ gẩy lên.
Kiếm trong hộp hoàn toàn thoát ra khỏi vỏ.
Kiếm khí sắc nhọn bắn ra bốn phía, cắt giọt mưa thành từng mảnh nhỏ như cắt đậu hũ.
Trên khuôn mặt đầy anh khí của Ngô Mị Nương, bừng bừng phấn chấn khí khái hào hùng, chân dài trắng nõn đột nhiên kẹp chặt, váy áo bay tán loạn, kiếm chỉ khép lại, vẽ một vòng tròn trước người.
Thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, cũng lơ lửng trước người nàng, phân hoá thành mười tám đạo kiếm ảnh, tạo thành một vòng tròn.
“Ngô kiếm, Phi Yến!”
Ngô Mị Nương khẽ quát lên một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng, kiếm khí Ngũ phẩm trong cơ thể điên cuồng dồn vào một chưởng này, hung hăng đánh ra.
Trong phút chốc, tiếng kiếm ngân nổ vang trời.
Vô số nước mưa đều chấn động, nổ thành những hạt nhỏ li ti.
Sóng triều cùng phi kiếm va chạm vào nhau, sóng triều bị cắt ra, Ngô Mị Nương lưng đeo hộp kiếm, chân thon dài đứng thẳng, dùng sức đạp xuống đất, như lướt sóng mà đến.
Chương 203 Tà Ảnh Diều Hâu xuất thế, gió lốc cuồn cuộn! (1)
Mười mấy đạo kiếm ảnh bay thành một vòng, giống như phát ra tiếng yến kêu!
Ánh kiếm sắc bén cắt qua màn mưa, ngõ nhỏ, trời, đất!
“Đại Sở Ngô kiếm.”
Gia Luật Sách nheo mắt lại, đối mặt kiếm chiêu của Ngô Mị Nương, chỉ cười phóng đãng, nắm chặt hai tay.
Đông!
Không khí như hóa thành vách tường kiên cố không gì phá vỡ nổi, va chạm với mười mấy thanh kiếm kia.
Sắc mặt Ngô Mị Nương lạnh lùng, kiếm chỉ rút về, một kiếm ảnh quay trở lại.
Nơi mũi kiếm, dòng khí bị tách ra có hình dạng đuôi yến, lực cắt mạnh mẽ bén nhọn, va chạm cùng vách tường kiên cố không phá vỡ nổi kia!
Oanh!
Cả người Ngô Mị Nương chấn động!
Khống chế kiếm Phi Yến, bay ngược về.
Nàng ta nhẹ nhàng nhảy lên một cái, cầm kiếm.
Trong lòng đếm thầm.
Một hơi thở.
Bên kia, Tiêu Nhị Thất cũng phát ra tiếng cười to phóng túng, đôi tay rút ra hai thanh đao bên hông
“Lão Ngô, ta tới!”
Song đao chém mạnh xuống, giống như chẻ sông cắt sóng, bổ đôi sóng triều trước người ra, cả cơ thể di chuyển chỉ để lại tàn ảnh kéo dài, phóng về phía Gia Luật Sách.
Song đao vung vẩy, nhanh như sấm sét, ánh đao bao phủ thiên địa, hóa thành nhà giam bằng ánh đao!
Tiêu Nhị Thất xuất ra song đao!
Khí cơ của Gia Luật Sách chấn động, giáp trụ tinh mỹ bao trùm lên thân hình y, khí huyết cả người rung động, năm ngón tay khép lại, túm lấy một mảnh hư không, ánh đao đầy trời đều bị một cái túm này vò nát.
Tiêu Nhị Thất tiếp tục cúi người vọt tới trước, cười to.
Hai hơi thở.
Trên phố, chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương liên thủ đánh Gia Luật Sách.
Nơi xa, Cung Hạo cùng Võ Cử cảm ứng được hơi thở cuồng bạo này, đoàn người bay nhanh tới, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cảnh chiến đấu trên phố.
“Bọn họ điên rồi sao?”
“Dù cho rằng thiên phú của bọn họ siêu quần, nhưng, Gia Luật Sách chính là người xếp thứ ba trên Hoàng bảng, quá mạnh…… Cho dù hai người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể thắng! Chết là không thể nghi ngờ!”
Cung Hạo nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng là thiên kiêu nổi danh, tuy đối với trận chiến đầu này, ngoài miệng hắn ta nói hai người họ tất bại, nhưng đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm.
Hắn ta nhìn chằm chằm Gia Luật Sách, muốn nhìn xem hai người họ có bức ra át chủ bài của Gia Luật Sách không.
Quận chúa Trường Bình ôm hộp kiếm mà Cung Hạo đưa cho, không ít con cháu thế gia chung quanh cũng nhìn chằm chằm trận chiến này trong kinh hãi.
Tuy rằng bọn họ cũng được gọi là thiên tài, nhưng không có tên trên Hoàng bảng, trận chiến đấu như vậy, đến tư cách nhúng tay bọn họ cũng không có.
Quá mạnh mẽ!
Tầm mắt mọi người đều bị cảnh chiến đấu trên đường hấp dẫn.
Không ai phát hiện, ở trong con hẻm âm u của đường dài, La Hồng một thân bạch sam, sợi tóc bay bay trong màn mưa, hắn lại không để tâm đến cảnh chiến đấu trên đường phố.
Mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào diều hâu đang sải cánh đảo quanh trên bầu trời.
Thời gian mười hơi thở.
Mục đích của La Hồng là làm thịt con diều hâu này.
Nghĩ một chút, La Hồng lấy ra quyển sách da người, nhanh chóng viết xuống “diều hâu của Gia Luật Sách”.
Sau đó khóe miệng cong lên, khí tức chấn động.
Sát châu nồng đậm hiện lên từng viên, 72 viên lơ lửng quanh thân.
“Kiếm lên!”
La Hồng nhẹ giọng nói, nâng tay chỉ về diều hâu phía xa, đột ngột búng tay.
Trong phút chốc, 72 viên sát châu, giống như 72 viên kiếm hoàn, bắn ra, bay lên, liền hóa thành 72 thanh phi kiếm, hòa vào trong màn mưa, ngược với những giọt mưa từ trên trời rơi xuống, bay về phía diều hầu trên trời.
Trên đường dài.
Gia Luật Sách nghiến răng, đánh ra một quyền, màn mưa trên đường bị y tóm gọn, hóa thành hai con ngân long bắn ra.
Giờ phút này chiến đấu đã qua năm hơi thở!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương bay ngược ra.
Song đao của Tiêu Nhị Thất ở trong màn mưa toé ra ánh lửa.
Còn mũi kiếm Ngô Mị Nương lại áp đất, thân kiếm uốn thành một độ cong khoa trương, khiến cho thân hình nàng lần nữa bắn ra, nắm Ngô kiếm Phi Yến, chém ra ánh kiếm sắc nhọn, hướng tới điểm chết của Gia Luật Sách!
Tiêu Nhị Thất cũng đội mưa lao tới, song đao trong tay rời ra, dường như có khí cơ vô hình cuốn lấy song đao, bao trọn cả con đường dài trong tiếng kiếm nổ.
Sáu hơi thở!
Trên vòm trời, diều hâu đã nhận ra nguy cơ, đột nhiên vỗ cánh vội vàng lao về phía trời cao.
Phía trên đường dài, Gia Luật Sách đã nhận ra nguy hiểm của diều hâu, sâu trong đôi mắt chợt hiện lên sát khí cực mạnh!
“Các ngươi muốn chết!”
Y hiểu rồi!
Mục đích của hai người này là kiềm chân y.
Mà sát ý chân chính là nhằm vào diều hâu trên đỉnh đầu của y!
Ai giết diều hâu?!
La Hồng!
Hai người này là cùng một bọn với La Hồng!
Phanh!
Gia Luật Sách giận dữ, cơ bắp cường tráng đột nhiên phồng lên, thân hình lần thứ hai bùng nổ, trong nháy mắt như hóa thành một người khổng lồ, khí cơ mạnh mẽ như núi cao đè xuống.
Sắc mặt Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương khẽ biến, trong chớp mắt này, cả hai người đều cảm thấy khiếp sợ!
Nhưng rất nhanh đôi mắt hai người đột nhiên biến đổi, lần thứ hai thi triển sát chiêu.
Bảy hơi thở, không lùi!
Phanh!
Tiêu Nhị Thất chảy máu mũi, khóe miệng Ngô Mị Nương cũng có tơ máu chảy ra.
Trên vòm trời, sát khí cũng đột nhiên lộ ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người cảm giác được cả bầu trời âm u……
Như mây đen kéo đến, che đậy cả màn trời!
Trong lòng Cung Hạo và Võ Cử cũng đột nhiên cảm ứng được gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên vòm trời có 72 phi kiếm màu đen từ trong những hạt mưa bắn ra, kéo theo sát khí vô biên từ trên trời giáng xuống, nháy mắt phong tỏa vị trí của diều hâu!
Tám hơi thở!
Sát chiêu của Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương tới gần Gia Luật Sách, cuốn Gia Luật Sách vào ngõ nhỏ.