-
Chương 143-145
Chương 143 Ngươi bảo ta từ bi, vậy ai sẽ từ bi với ta? (2)
Viên người mù cũng không chậm trễ.
Ngân thương đảo qua, người và thương như hợp làm một, biến thành một luồng lôi quang, mạnh mẽ bay đi, xông đến hướng đỉnh núi.
Kịch hay mở màn rồi!
Rất nhiều hộ đạo giả trên bãi đất trống rục rịch ngóc dậy, cũng muốn du ngoạn đến đỉnh núi xem trận đấu một phen, nhưng... nghĩ đến quy củ của Tắc Hạ Học Cung, vẫn nên thành thực ngồi chờ ở giữa sườn núi thì hơn.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua rồi cũng đuổi theo Viên người mù, một chút cũng không gấp, cất bước thảnh thơi lên núi.
......
Trên đỉnh núi.
La Hồng và tăng nhân lướt qua, hai người đưa lưng về nhau.
Gió nhẹ, thổi bay tăng bào dính máu của tăng nhân.
Y lau đi máu trên mặt, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt không biết từ khi nào đã hiện lên tơ máu.
"Thí chủ, ngươi nhập ma rồi! Thế gian có một La Nhân Đồ - phụ thân ngươi là đủ rồi, chớ để thêm một Tiểu Nhân Đồ nữa."
Tăng nhân nói.
"Bần tăng nguyện độ ngươi."
Lời vừa nói xong, bạch bào dính máu của tăng nhân bay lên, miệng tụng niệm kinh Phật, có phật quang nhàn nhạt hiện lên.
La Hồng đưa lưng về phía tăng nhân, vuốt vuốt đám tóc mai bạc trước trán, bĩu môi.
"Có liên quan gì đến ngươi?"
Dứt lời.
Tăng nhân và La Hồng đồng thời xoay người, đối diện với nhau.
Khuôn mặt tăng nhân trang nghiêm, thân là Tiểu Kim Cang Ngũ phẩm phật môn, y đã có năng lực siêu phàm.
Niệm lực khẽ động, dáng vẻ vô cùng nghiêm trang, còn có pháp tướng hiển hiện.
Muốn xung kích tinh thần của La Hồng.
Nhưng mà...........
La Hồng mang mặt nạ, chống kiếm, ngước cằm, lỗ mũi hướng lên trời, trả lại cho y một cái liếc mắt.
Sau khi mặt nạ triển khai thì pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật cũng hiện ra.
Sau lưng Phật sinh trăm tay.
Giống như hai Tôn Phật đang luận thiền, tiếng Phạn hiện ra, khắp trời đất đều là phật quang.
Ngay sau đó.
Pháp tướng tăng nhân ngưng tụ bị phá thành mảnh nhỏ, sắc mặt tăng nhân bạch bào trắng bệch, tinh thần bị hao tổn, phun ra một ngụm máu, lảo đảo lui về sau, kinh hồn bạt vía đặt mông ngồi xuống đất.
Nhưng so với việc tinh thần bị hao tổn, tâm linh của y còn phải chịu chấn động nghiêm trọng hơn.
Có chút hoài nghi nhân sinh.
Y cung kính hướng Phật, vì sao Phật trong tâm, không bằng một tên Tiểu Nhân Đồ giết người không chớp mắt?
Phật của y, sai rồi sao?
La Hồng thật ra đâu có hiểu thế nào là Phật?
Nếu không phải có tà thuật cấp Huyền là Thiên Thủ Tà Phật này, La Hồng sợ là thật sự bị cảm hóa bởi phật pháp của tăng nhân này. Mặc dù không đến mức nằm xuống bái lạy, nhưng dần dần bị cảm hóa, quy y phật môn cũng chưa chắc là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, La Hồng cũng có chút tức giận.
Hòa thượng này là muốn hắn quy y phật môn, làm một người tốt tâm hướng thiện sao?
Hòa thượng này là muốn cắt đứt đường tu hành của hắn sao?
Nhất thời, trong mắt La Hồng ác nghiệt thêm vài phần, nhìn tăng nhân kinh hồn bạt vía, sát khí tăng lên.
Nhưng mà, La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Khí cơ khủng bố, giống như trời giáng xuống!
"Liệt Hỏa!!"
Trong giọng nói thảm thiết xen lẫn phẫn nộ, không khí chấn động phát ra tiếng vù vù, như nước triều lên Giang Lăng, cuồn cuộn đến!
Trong thời khắc này thiên địa phảng phất như u tối, biến sắc.
Khí cơ mạnh mẽ, giống như muốn lay động cả tòa Đông Sơn!
Cao thủ Nhất phẩm!
Hoàn Nhan Xa Cổ!
Đồng tử La Hồng hơi rụt lại, ngay sau đó, mũi chân đạp mạnh lên đất, nhanh chóng chạy về phía sau, đối mặt với khí cơ khủng bố như thủy triều Giang Lăng này, La Hồng cảm thấy bản thân như hóa thành một con thuyền nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ lật úp, cho dù đeo mặt nạ Tà Quân, cũng chỉ có thể gian nan chống lại.
Phía sau, hòa thượng kinh hồn bạt vía cũng đột nhiên tỉnh ngộ, khẽ động thân thể, mũi chân đạp đất, như chim nhạn đạp tuyết bùn, chạy ra khỏi rừng đào.
Ngoài rừng đào.
Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đang thuộc cấp bậc thiên kiêu Hoàng bảng, hít sâu một hơi.
"Hoàn Nhan Xa Cổ, Võ tu Nhất phẩm!"
"Toàn bộ thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đều đã bị diệt, ngay cả Hoàn Nhan Liệt Hỏa Hoàng bảng cũng bị giết... Cuối cùng cũng kích thích đến vị cao thủ Nhất phẩm này, không nhịn nổi nữa sao?"
"Rút thôi, rút xa chút! Miễn cho bị vạ lây."
Ba người nhanh chóng lướt qua, trong phút chốc đã ra khỏi rừng đào, vào trong cung điện.
Thật ra bọn họ sớm đã có thể vào cung điện, chỉ cần vào cung điện, thì chính là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung.
Trên thực tế, trong cung điện, sớm đã có không ít thiên tài đang quan sát.
Những thiên tài này không đến rừng đào xem chiến đấu, mà sớm vào cung điện, hiện giờ, khí cơ của Hoàn Nhan Xa Cổ đang bạo khởi tại mảnh rừng đào cuối cùng, bọn họ cũng hiểu rõ, xem ra... Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã mất mạng rồi.
Đùng!
Một thân ảnh, hóa thành ánh lửa, giống như một viên sao băng rơi xuống, hung hăng nện xuống mảnh rừng đào cuối cùng.
Khí cơ cực mạnh, như cơn lốc tỏa bốn phía, va chạm làm gãy ngang không ít cây đào.
Ánh mắt sắc nhọn của Hoàn Nhan Xa Cổ, giống như dã lang quét ngang qua, chớp mắt đã nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Hỏa vô lực nằm trên đất, đầu thân tách rời, mất đi hơi thở.
Trong phút chốc, sắc mắt Hoàn Nhan Xa Cổ trắng bệch.
Hết rồi.
Tất cả đều hết rồi!
Tám vị thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, toàn bộ đều chết cả rồi.
Ngay cả cháu trai Hoàn Nhan Liệt Hỏa của gã cũng chết thê thảm.
Vị cao thủ Nhất phẩm trên Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình này, giờ phút này có chút mê man, có chút không biết phải làm sao, có chút hồn bay phách lạc.
Rất nhanh, sát khí của gã tuôn lên, ngẩng đầu nhìn hướng La Hồng, ánh mắt như ác lang phát điên.
"Nghiệt súc!"
Đôi mắt Hoàn Nhan Xa Cổ đỏ bừng, sát khí nồng nặc đến nỗi hình thành nên sóng lớn quanh người gã.
Chương 144 Dám sủa loạn, vung đao với cháu của ta?
Mà La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, sau khi ngăn cản khí cơ như con nước lớn, không chạy nữa, ngược lại đứng yên tại chỗ, bạch y lay động, tóc trắng bay tán loạn.
Khóe môi nhuếch lêc một nụ cười ngả ngớn, chống kiếm, ngước cằm, nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ.
Hắn cảm thấy, còn có thể kích thích tên Hoàn Nhan Xa Cổ này... thêm chút nữa.
Dù sao, đã có tên trên sách nhỏ, nếu không chết thì không thể thay đổi, chung quy cũng đâu thể để gã này chiếm bồn cầu mà không đi được?
Lãng phí.
Cho dù là Tiểu Đậu Hoa cũng có thể ép ra được hai điểm tội ác đấy.
"Nghiệt súc!!"
Hoàn Nhan Xa Cổ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như phát ra từ sâu trong yết hầu, tê tâm liệt phế.
"Hả?"
Nhưng mà, điều ngoài dự đoán của Hoàn Nhan Xa Cổ là, đối mặt với áp chế của khí cơ Nhất phẩm khủng bố của gã.
La Hồng không chỉ không quay lưng chạy, mà còn nở nụ cười nho nhã ôn hòa.
"Hoàn Nhan Liệt Hỏa này, sống không tốt, không thưởng, không được thưởng toàn thây."
La Hồng nói.
Giọng nói thản nhiên vang lên trong rừng đào.
Cả rừng đào yên tĩnh không tiếng động.
Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn chằm chằm La Hồng, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi thịt trên gương mặt run lên.
Lời của La Hồng… thật là xuyên tim.
Phụt!
Hoàn Nhan Xa Cổ nện một đấm lên ngực, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm ứ đọng.
Đám thiên kiêu Tiêu Nhị Thất đã sớm trốn vào trong cung điện của Tắc Hạ Học Cung, nhìn La Hồng đứng trong rừng đào như nhìn quỷ.
"Tên điên này… đã là lúc nào rồi, còn kích động cao thủ Nhất phẩm nữa?"
"Hoàn Nhan Xa Cổ tức đến nỗi phun ra máu, La Hồng hắn lẽ nào không sợ chết sao?"
"Có thể là... hắn đang cược Hoàn Nhan Xa Cổ không dám ra tay trong phạm vi của Tắc Hạ Học Cung."
m thanh ồn ào xôn xao lên, phát ra từ trong miệng của đám thiên tài xem náo nhiệt.
Tăng nhân trên người dính đầy máu, tăng bào không còn sạch sẽ, không còn như một đóa sen trắng nữa, chạy trở về cung điện.
Y nhìn nơi xa, vẻ mặt phức tạp.
Bỗng dưng.
Trong đám thiên tài đang xem chiến đấu, bỗng dưng có người mở miệng cười nhẹ.
"La Hồng này chưa từng vào trong phạm vi cung điện của Tắc Hạ Học Cung, bây giờ hắn là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung sao? Phu tử và Lý trạng nguyên sẽ vì hắn mà ra tay sao?"
Lời này nhẹ nhàng như có như không.
Nhất thời, không ít người biến sắc.
Người nói ra lời này, muốn kiếm chuyện rồi!
Hoàn Nhan Xa Cổ quả thật đang rối rắm, áp lực khí cơ trong cơ thể gã như con nước lớn cuồn cuộn, vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.
Nơi này dù sao cũng là Tắc Hạ Học Cung, gã đưa đám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đến tham gia khảo hạch của Tắc Hạ Học Cung, vốn đã nên chuẩn bị sẵn tinh thần thương vong.
Nói cho cùng, nơi đất khách quê người, nhưng... gã không ngờ rằng, toàn bộ đều chết hết.
Toàn bộ đều chết hết, rất thảm, thi thể còn đang nằm trên bãi đất trống giữa sườn núi kia.
Mà tất cả, đều là La Hồng làm, đều bị một người giết!
"Đúng... ngươi vẫn chưa phải là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung, phu tử chưa chắc ra tay vì ngươi!"
"Không sai, không sai!"
"Tiểu nghiệt súc, chết đi!"
Một cây rơm cuối cùng trong đáy lòng Hoàn Nhan Xa Cổ đã đứt.
Gã lấy một cái cớ cho mình, sát tâm rốt cuộc cũng không đè nén được nữa.
Một bước đạp xuống, cả mặt đất của rừng đào đều rạn nứt, chia năm xẻ bảy, cả tòa Đông Sơn cũng rung lên.
Tay rút loan đao bên hông ra, khí huyết mạnh mẽ của Võ tu, như bão lũ bất ngờ.
La Hồng hơi biến sắc.
Mặc dù hắn cược phu tử trong Tắc Hạ Học Cung sẽ ra tay.
Vậy lỡ như... phu tử không ra tay thì sao?
Hoặc là, phu tử không kịp đến để ra tay?
Lúc này, La Hồng cũng không muốn lấy mạng mình ra để đánh cược.
Mũi chân điểm nhẹ lên, bạch y La Hồng bay phần phật, trong nháy mắt như chim nhạn, bay về hướng Học Cung.
Vào Học Cung, xem như là đệ tử Tắc Hạ Học Cung, vậy mới an toàn tuyệt đối.
Dưới mặt nạ, La Hồng ngẩng đầu, tóc trắng bay phất phới, lạnh lẽo nhìn chằm chằm một đám thiên tài xem náo nhiệt trước Học Cung...
Người vừa nói là ai?
La Hồng hắn... nhớ kỹ rồi!
Nếu không có người đó, La Hồng còn có thể kích động Hoàn Nhan Xa Cổ thêm một chút, thêm một chút tội ác.
"Chạy?"
Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn thi thể không toàn vẹn của Hoàn Nhan Liệt Hỏa trên đất, cười bi thương.
Sau đó, đạp mạnh lên đất.
Mặt đất dưới chân lõm thành hố sâu, thân thể gã như sấm sét, lấy tốc độ nhanh nhất rút ngắn khoảng cách.
Tốc độ này, khiến không ít thiên tài trước Học Cung sợ hãi.
Đây chính là Nhất phẩm!
Bất kể thiên phú bọn họ tung hoành thế nào, đối mặt với Nhất phẩm cũng… giống như đối mặt với rãnh trời.
La Hồng cũng cảm thấy sát khí tới gần trong chớp mắt.
Thật nhanh!
Không kịp đến cung điện rồi!
Nhưng mà, lúc này La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cả người vô cùng bình tĩnh.
Tâm thần khẽ động, lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược.
Địa Tạng Đoạt Hồn đan!
Đoạt mệnh trong tay Diêm Vương, sống lại từ lửa địa ngục!
Đan dược có thể có hai phần xác suất sống lại!
Xa xa!
Một đường sấm thương đánh tới, tốc độ rất nhanh, Viên mù đã đánh tới rồi.
Nhưng mà, Viên mù chưa tới gần.
Rất nhiều đệ tử trước Học cung chỉ cảm thấy hoa mắt một trận.
Sau đó, một bóng người già nua khòm lưng, giống như thuấn di xuất hiện bên cạnh La Hồng.
"Hồ cẩu từ đầu đến, trong Đại Hạ, cũng dám sủa loạn vung đao với cháu của ta?"
"Ai cho ngươi gan chó đó?"
Giọng nói già nua vang lên, lộ ra cánh tay, nắm chặt loan đào bổ tới của Hoàn Nhan Xa Cổ, thân thể già nua gầy yếu vậy mà lại đỡ được khí thế Nhất phẩm như sơn hải lật úp của Hoàn Nhan Xa Cổ!
Sau đó, dùng thêm chút sức.
Rắc một tiếng!
Một cánh tay của Hoàn Nhan Xa Cổ, bị bẻ gãy máu chảy đầm đìa!
Chương 145 Ngươi làm nát cánh hoa đào của ta (1)
Máu phun ra, máu của Võ giả Nhất phẩm cực nóng, nóng vô cùng, nhất là dưới tình huống vẫn còn đang vận chuyển nguyên khí, nếu từng này máu mà vẩy lên người phàm thì cũng đủ để làm tan chảy một người!
Mà cơ thể có thể chứa đựng được nhiều máu như vậy đương nhiên là vững chắc vô cùng, nhưng một cơ thể mạnh mẽ và vững chắc như vậy, tại thời khắc này, khi vẫn còn sống sờ sờ đã bị xé rách một cánh tay!
Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình này khiến tất cả mọi người bao gồm cả Viên người mù đều vô cùng chấn động.
Tuy rằng Viên người mù không nhìn thấy, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ Hoàn Nhan Xa Cổ, hiển nhiên là nhục thân của gã đã bị hủy rồi!
Là ai?!
Hoàn Nhan Xa Cổ là cao thủ đứng thứ mười trên Thiên Bảng của Kim Trướng Vương Đình đấy!
Hắn ta là một kẻ vô cùng hung ác, cũng là một cao thủ thực sự!
Tuy rằng trình độ trên Thiên Bảng của các nước có tồn tại sự khác biệt, nhưng muốn lọt vào Thiên Bảng thì nhất định không yếu!
Mặc dù Viên người mù không nhìn thấy, nhưng ông ta có thể nghe thấy.
Giọng nói già nua khiến toàn thân Viên người mù run lên.
Gọi La Hồng là cháu?
Đó không phải là gia gia của La Hồng, phụ thân của La tướng quân sao?
Phụ thân của La tướng quân... đó chính là... Trấn Bắc Vương?!
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu Viên người mù, ông ta sửng sốt, suýt nữa đứng không vững.
Đây tuyệt đối là một nhân vật lớn!
Viên người mù ngã xuống đất, tay cầm một cây thương bạc, cúi người đứng im một chỗ, không dám nhúc nhích.
Máu bay tung tóe trên mặt đất.
Áo trắng của La Hồng bay lên, tóc trắng bay tán loạn, trong mắt cũng có sự kinh ngạc và giật mình.
Nhìn bóng hình còng lưng kia, cũng không cao lớn, nhưng lúc này giống như một ngọn núi chắn ngang, ngăn chặn nguy hiểm cho hắn.
Hắn cất Địa Tạng Đoạt Hồn Đan trong tay đi, bởi vì hắn không cần đến.
Lão giả râu tóc bạc trắng, dung mạo có phần già dặn, tuy rằng già nua nhưng lại cho người ta cảm giác như mãnh hổ xuất lồng, gầm thét thiên hạ, chỉ cần đứng đã có cảm giác chấn động hồn phách.
Hoàn Nhan Xa Cổ thét lên một tiếng bi thương.
Gã không thể nào ngờ rằng một đòn hết sức kia của mình không những bị người ta ngăn cản mà còn bị mất một cánh tay!
Cánh tay của Võ giả Nhất phẩm sao có thể dễ dàng bị xé rách như vậy?
Nếu người tới có tu vi bình thường thì một đao chứa sát khí vô biên và sự tức giận vừa rồi của gã cũng đủ để bổ đôi đối phương rồi!
Nửa người của Hoàn Nhan Xa Cổ bê bết máu, chỗ cụt tay vẫn còn không ngừng chảy ra máu tươi.
Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ông lão đang đứng trước mặt La Hồng.
Đôi mắt gã chợt co rụt lại, gã nhận ra đối phương.
"Trấn Bắc Vương?!"
Cổ họng của Hoàn Nhan Cổ Xa hơi khàn, gã không thể tin nói.
Sao Trấn Bắc Vương lại ở đây?!
Không phải Trấn Bắc Vương đã trở mặt với La Nhân Đồ rồi sao? Làm thế nào ông có thể xuất hiện ở Huyện An Bình?!
"Hoàn Nhan Xa Cổ? Đứng thứ mười trên Thiên Bảng của Kim Trướng Vương Đình?"
Lão giả lắc đầu, giơ chân lên, đột ngột đá mạnh vào lồng ngực của Hoàn Nhan Xa Cổ.
Lực lượng kinh khủng bùng nổ, khí huyết mạnh mẽ tạo ra gợn sóng trong không khí.
Hoàn Nhan Xa Cổ ngã xuống đất, khiến mặt đất nứt thành hố sâu. Miệng gã hộc ra máu tươi, mắt vẫn nhìn chằm chằm lão giả còng lưng, thần sắc chứa đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Trấn Bắc Vương...
Trấn giữ Tắc Bắc, bên ngoài Tắc Bắc chính là Kim Trướng Vương Đình!
Có thể nhận danh hào khi được phong vương này đủ để chứng minh chiến tích huy hoàng của vị lão giả này rồi.
Khi Hoàn Nhan Xa Cổ vẫn còn nhỏ, vị Trấn Bắc Vương này đã tung hoành ngang dọc, cao thủ của Kim Trướng Vương Đình không ai có thể địch lại được, chém giết đến mức khiến lòng người của vương đình bàng hoàng.
Hầu hết trong lòng mỗi một nam nhân người Hồ đều tồn tại một bóng ma và phần lớn bóng ma ấy là do vị Trấn Bắc Vương này để lại.
Hoàn Nhan Xa Cổ không ngờ rằng lão giả đã ẩn cư ở Kinh đô Đại Hạ nhiều năm lại xuất hiện ở chỗ này.
Ông vừa ra tay đã ngăn lại được một đòn của Võ giả Nhất phẩm, lại còn xé rách một tay của gã!
Hổ uy vẫn còn, càng già càng dẻo dai!
Hoàn Nhan Xa Cổ chật vật đứng lên, biết rằng lần này căn bản là không có cơ hội giết chết La Hồng.
"Quỳ xuống!"
Tuy nhiên, Hoàn Nhan Xa Cổ vẫn chưa đứng vững, lão giả đã xuất hiện bên cạnh, quát lớn, ấn một chưởng lên bờ vai gã, khiến hai chân của Hoàn Nhan Xa Cổ như nhũn ra, lại quỳ trên mặt đất lần nữa.
"Người Hồ lại dám giết người trên địa phận Đại Hạ của ta, ai cho ngươi lá gan chó đấy? Cháu trai của lão phu mà con mẹ nó ngươi cũng dám giết?"
"Nhiều năm rồi lão phu không ra tay nên các ngươi coi ta là mèo bệnh rồi phải không?"
"Con hàng khờ khạo La Hậu kia giết chưa đủ nhiều, vẫn chưa đủ để doạ các ngươi?”
Giọng của lão giả giống như chuông lớn, mở miệng nói.
Trên trán Hoàn Nhan Xa Cổ đổ mồ hôi lạnh, trong lòng có mấy phần bi thương
Chẳng lẽ... Kim Trướng Vương Đình lần này, phải chịu cảnh toàn quân hoàn toàn bị diệt sao? Ngay cả gã, cao thủ trên Thiên Bảng của Vương Đình cũng sẽ chết ở đây sao?
La Hồng chớp mắt, nhìn ông lão uy nghiêm này, bụng dạ như nở hoa.
Gia gia?
Không hổ là nam nhân có thể được phong vương, quả nhiên là bá đạo và cường thế!
Xa xa, Hoàn Nhan Xa Cổ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm nhìn La Hồng, lộ ra sát ý.
"Con mẹ nó ngươi còn dám có ý đồ giết người?!"
Cảm nhận được sát ý, ông lão đột nhiên chửi ầm lên.
Một bàn tay đặt lên đầu của Hoàn Nhan Xa Cổ.
Viên người mù cũng không chậm trễ.
Ngân thương đảo qua, người và thương như hợp làm một, biến thành một luồng lôi quang, mạnh mẽ bay đi, xông đến hướng đỉnh núi.
Kịch hay mở màn rồi!
Rất nhiều hộ đạo giả trên bãi đất trống rục rịch ngóc dậy, cũng muốn du ngoạn đến đỉnh núi xem trận đấu một phen, nhưng... nghĩ đến quy củ của Tắc Hạ Học Cung, vẫn nên thành thực ngồi chờ ở giữa sườn núi thì hơn.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua rồi cũng đuổi theo Viên người mù, một chút cũng không gấp, cất bước thảnh thơi lên núi.
......
Trên đỉnh núi.
La Hồng và tăng nhân lướt qua, hai người đưa lưng về nhau.
Gió nhẹ, thổi bay tăng bào dính máu của tăng nhân.
Y lau đi máu trên mặt, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt không biết từ khi nào đã hiện lên tơ máu.
"Thí chủ, ngươi nhập ma rồi! Thế gian có một La Nhân Đồ - phụ thân ngươi là đủ rồi, chớ để thêm một Tiểu Nhân Đồ nữa."
Tăng nhân nói.
"Bần tăng nguyện độ ngươi."
Lời vừa nói xong, bạch bào dính máu của tăng nhân bay lên, miệng tụng niệm kinh Phật, có phật quang nhàn nhạt hiện lên.
La Hồng đưa lưng về phía tăng nhân, vuốt vuốt đám tóc mai bạc trước trán, bĩu môi.
"Có liên quan gì đến ngươi?"
Dứt lời.
Tăng nhân và La Hồng đồng thời xoay người, đối diện với nhau.
Khuôn mặt tăng nhân trang nghiêm, thân là Tiểu Kim Cang Ngũ phẩm phật môn, y đã có năng lực siêu phàm.
Niệm lực khẽ động, dáng vẻ vô cùng nghiêm trang, còn có pháp tướng hiển hiện.
Muốn xung kích tinh thần của La Hồng.
Nhưng mà...........
La Hồng mang mặt nạ, chống kiếm, ngước cằm, lỗ mũi hướng lên trời, trả lại cho y một cái liếc mắt.
Sau khi mặt nạ triển khai thì pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật cũng hiện ra.
Sau lưng Phật sinh trăm tay.
Giống như hai Tôn Phật đang luận thiền, tiếng Phạn hiện ra, khắp trời đất đều là phật quang.
Ngay sau đó.
Pháp tướng tăng nhân ngưng tụ bị phá thành mảnh nhỏ, sắc mặt tăng nhân bạch bào trắng bệch, tinh thần bị hao tổn, phun ra một ngụm máu, lảo đảo lui về sau, kinh hồn bạt vía đặt mông ngồi xuống đất.
Nhưng so với việc tinh thần bị hao tổn, tâm linh của y còn phải chịu chấn động nghiêm trọng hơn.
Có chút hoài nghi nhân sinh.
Y cung kính hướng Phật, vì sao Phật trong tâm, không bằng một tên Tiểu Nhân Đồ giết người không chớp mắt?
Phật của y, sai rồi sao?
La Hồng thật ra đâu có hiểu thế nào là Phật?
Nếu không phải có tà thuật cấp Huyền là Thiên Thủ Tà Phật này, La Hồng sợ là thật sự bị cảm hóa bởi phật pháp của tăng nhân này. Mặc dù không đến mức nằm xuống bái lạy, nhưng dần dần bị cảm hóa, quy y phật môn cũng chưa chắc là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, La Hồng cũng có chút tức giận.
Hòa thượng này là muốn hắn quy y phật môn, làm một người tốt tâm hướng thiện sao?
Hòa thượng này là muốn cắt đứt đường tu hành của hắn sao?
Nhất thời, trong mắt La Hồng ác nghiệt thêm vài phần, nhìn tăng nhân kinh hồn bạt vía, sát khí tăng lên.
Nhưng mà, La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Khí cơ khủng bố, giống như trời giáng xuống!
"Liệt Hỏa!!"
Trong giọng nói thảm thiết xen lẫn phẫn nộ, không khí chấn động phát ra tiếng vù vù, như nước triều lên Giang Lăng, cuồn cuộn đến!
Trong thời khắc này thiên địa phảng phất như u tối, biến sắc.
Khí cơ mạnh mẽ, giống như muốn lay động cả tòa Đông Sơn!
Cao thủ Nhất phẩm!
Hoàn Nhan Xa Cổ!
Đồng tử La Hồng hơi rụt lại, ngay sau đó, mũi chân đạp mạnh lên đất, nhanh chóng chạy về phía sau, đối mặt với khí cơ khủng bố như thủy triều Giang Lăng này, La Hồng cảm thấy bản thân như hóa thành một con thuyền nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ lật úp, cho dù đeo mặt nạ Tà Quân, cũng chỉ có thể gian nan chống lại.
Phía sau, hòa thượng kinh hồn bạt vía cũng đột nhiên tỉnh ngộ, khẽ động thân thể, mũi chân đạp đất, như chim nhạn đạp tuyết bùn, chạy ra khỏi rừng đào.
Ngoài rừng đào.
Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đang thuộc cấp bậc thiên kiêu Hoàng bảng, hít sâu một hơi.
"Hoàn Nhan Xa Cổ, Võ tu Nhất phẩm!"
"Toàn bộ thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đều đã bị diệt, ngay cả Hoàn Nhan Liệt Hỏa Hoàng bảng cũng bị giết... Cuối cùng cũng kích thích đến vị cao thủ Nhất phẩm này, không nhịn nổi nữa sao?"
"Rút thôi, rút xa chút! Miễn cho bị vạ lây."
Ba người nhanh chóng lướt qua, trong phút chốc đã ra khỏi rừng đào, vào trong cung điện.
Thật ra bọn họ sớm đã có thể vào cung điện, chỉ cần vào cung điện, thì chính là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung.
Trên thực tế, trong cung điện, sớm đã có không ít thiên tài đang quan sát.
Những thiên tài này không đến rừng đào xem chiến đấu, mà sớm vào cung điện, hiện giờ, khí cơ của Hoàn Nhan Xa Cổ đang bạo khởi tại mảnh rừng đào cuối cùng, bọn họ cũng hiểu rõ, xem ra... Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã mất mạng rồi.
Đùng!
Một thân ảnh, hóa thành ánh lửa, giống như một viên sao băng rơi xuống, hung hăng nện xuống mảnh rừng đào cuối cùng.
Khí cơ cực mạnh, như cơn lốc tỏa bốn phía, va chạm làm gãy ngang không ít cây đào.
Ánh mắt sắc nhọn của Hoàn Nhan Xa Cổ, giống như dã lang quét ngang qua, chớp mắt đã nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Hỏa vô lực nằm trên đất, đầu thân tách rời, mất đi hơi thở.
Trong phút chốc, sắc mắt Hoàn Nhan Xa Cổ trắng bệch.
Hết rồi.
Tất cả đều hết rồi!
Tám vị thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, toàn bộ đều chết cả rồi.
Ngay cả cháu trai Hoàn Nhan Liệt Hỏa của gã cũng chết thê thảm.
Vị cao thủ Nhất phẩm trên Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình này, giờ phút này có chút mê man, có chút không biết phải làm sao, có chút hồn bay phách lạc.
Rất nhanh, sát khí của gã tuôn lên, ngẩng đầu nhìn hướng La Hồng, ánh mắt như ác lang phát điên.
"Nghiệt súc!"
Đôi mắt Hoàn Nhan Xa Cổ đỏ bừng, sát khí nồng nặc đến nỗi hình thành nên sóng lớn quanh người gã.
Chương 144 Dám sủa loạn, vung đao với cháu của ta?
Mà La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, sau khi ngăn cản khí cơ như con nước lớn, không chạy nữa, ngược lại đứng yên tại chỗ, bạch y lay động, tóc trắng bay tán loạn.
Khóe môi nhuếch lêc một nụ cười ngả ngớn, chống kiếm, ngước cằm, nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ.
Hắn cảm thấy, còn có thể kích thích tên Hoàn Nhan Xa Cổ này... thêm chút nữa.
Dù sao, đã có tên trên sách nhỏ, nếu không chết thì không thể thay đổi, chung quy cũng đâu thể để gã này chiếm bồn cầu mà không đi được?
Lãng phí.
Cho dù là Tiểu Đậu Hoa cũng có thể ép ra được hai điểm tội ác đấy.
"Nghiệt súc!!"
Hoàn Nhan Xa Cổ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như phát ra từ sâu trong yết hầu, tê tâm liệt phế.
"Hả?"
Nhưng mà, điều ngoài dự đoán của Hoàn Nhan Xa Cổ là, đối mặt với áp chế của khí cơ Nhất phẩm khủng bố của gã.
La Hồng không chỉ không quay lưng chạy, mà còn nở nụ cười nho nhã ôn hòa.
"Hoàn Nhan Liệt Hỏa này, sống không tốt, không thưởng, không được thưởng toàn thây."
La Hồng nói.
Giọng nói thản nhiên vang lên trong rừng đào.
Cả rừng đào yên tĩnh không tiếng động.
Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn chằm chằm La Hồng, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi thịt trên gương mặt run lên.
Lời của La Hồng… thật là xuyên tim.
Phụt!
Hoàn Nhan Xa Cổ nện một đấm lên ngực, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm ứ đọng.
Đám thiên kiêu Tiêu Nhị Thất đã sớm trốn vào trong cung điện của Tắc Hạ Học Cung, nhìn La Hồng đứng trong rừng đào như nhìn quỷ.
"Tên điên này… đã là lúc nào rồi, còn kích động cao thủ Nhất phẩm nữa?"
"Hoàn Nhan Xa Cổ tức đến nỗi phun ra máu, La Hồng hắn lẽ nào không sợ chết sao?"
"Có thể là... hắn đang cược Hoàn Nhan Xa Cổ không dám ra tay trong phạm vi của Tắc Hạ Học Cung."
m thanh ồn ào xôn xao lên, phát ra từ trong miệng của đám thiên tài xem náo nhiệt.
Tăng nhân trên người dính đầy máu, tăng bào không còn sạch sẽ, không còn như một đóa sen trắng nữa, chạy trở về cung điện.
Y nhìn nơi xa, vẻ mặt phức tạp.
Bỗng dưng.
Trong đám thiên tài đang xem chiến đấu, bỗng dưng có người mở miệng cười nhẹ.
"La Hồng này chưa từng vào trong phạm vi cung điện của Tắc Hạ Học Cung, bây giờ hắn là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung sao? Phu tử và Lý trạng nguyên sẽ vì hắn mà ra tay sao?"
Lời này nhẹ nhàng như có như không.
Nhất thời, không ít người biến sắc.
Người nói ra lời này, muốn kiếm chuyện rồi!
Hoàn Nhan Xa Cổ quả thật đang rối rắm, áp lực khí cơ trong cơ thể gã như con nước lớn cuồn cuộn, vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.
Nơi này dù sao cũng là Tắc Hạ Học Cung, gã đưa đám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đến tham gia khảo hạch của Tắc Hạ Học Cung, vốn đã nên chuẩn bị sẵn tinh thần thương vong.
Nói cho cùng, nơi đất khách quê người, nhưng... gã không ngờ rằng, toàn bộ đều chết hết.
Toàn bộ đều chết hết, rất thảm, thi thể còn đang nằm trên bãi đất trống giữa sườn núi kia.
Mà tất cả, đều là La Hồng làm, đều bị một người giết!
"Đúng... ngươi vẫn chưa phải là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung, phu tử chưa chắc ra tay vì ngươi!"
"Không sai, không sai!"
"Tiểu nghiệt súc, chết đi!"
Một cây rơm cuối cùng trong đáy lòng Hoàn Nhan Xa Cổ đã đứt.
Gã lấy một cái cớ cho mình, sát tâm rốt cuộc cũng không đè nén được nữa.
Một bước đạp xuống, cả mặt đất của rừng đào đều rạn nứt, chia năm xẻ bảy, cả tòa Đông Sơn cũng rung lên.
Tay rút loan đao bên hông ra, khí huyết mạnh mẽ của Võ tu, như bão lũ bất ngờ.
La Hồng hơi biến sắc.
Mặc dù hắn cược phu tử trong Tắc Hạ Học Cung sẽ ra tay.
Vậy lỡ như... phu tử không ra tay thì sao?
Hoặc là, phu tử không kịp đến để ra tay?
Lúc này, La Hồng cũng không muốn lấy mạng mình ra để đánh cược.
Mũi chân điểm nhẹ lên, bạch y La Hồng bay phần phật, trong nháy mắt như chim nhạn, bay về hướng Học Cung.
Vào Học Cung, xem như là đệ tử Tắc Hạ Học Cung, vậy mới an toàn tuyệt đối.
Dưới mặt nạ, La Hồng ngẩng đầu, tóc trắng bay phất phới, lạnh lẽo nhìn chằm chằm một đám thiên tài xem náo nhiệt trước Học Cung...
Người vừa nói là ai?
La Hồng hắn... nhớ kỹ rồi!
Nếu không có người đó, La Hồng còn có thể kích động Hoàn Nhan Xa Cổ thêm một chút, thêm một chút tội ác.
"Chạy?"
Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn thi thể không toàn vẹn của Hoàn Nhan Liệt Hỏa trên đất, cười bi thương.
Sau đó, đạp mạnh lên đất.
Mặt đất dưới chân lõm thành hố sâu, thân thể gã như sấm sét, lấy tốc độ nhanh nhất rút ngắn khoảng cách.
Tốc độ này, khiến không ít thiên tài trước Học Cung sợ hãi.
Đây chính là Nhất phẩm!
Bất kể thiên phú bọn họ tung hoành thế nào, đối mặt với Nhất phẩm cũng… giống như đối mặt với rãnh trời.
La Hồng cũng cảm thấy sát khí tới gần trong chớp mắt.
Thật nhanh!
Không kịp đến cung điện rồi!
Nhưng mà, lúc này La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cả người vô cùng bình tĩnh.
Tâm thần khẽ động, lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược.
Địa Tạng Đoạt Hồn đan!
Đoạt mệnh trong tay Diêm Vương, sống lại từ lửa địa ngục!
Đan dược có thể có hai phần xác suất sống lại!
Xa xa!
Một đường sấm thương đánh tới, tốc độ rất nhanh, Viên mù đã đánh tới rồi.
Nhưng mà, Viên mù chưa tới gần.
Rất nhiều đệ tử trước Học cung chỉ cảm thấy hoa mắt một trận.
Sau đó, một bóng người già nua khòm lưng, giống như thuấn di xuất hiện bên cạnh La Hồng.
"Hồ cẩu từ đầu đến, trong Đại Hạ, cũng dám sủa loạn vung đao với cháu của ta?"
"Ai cho ngươi gan chó đó?"
Giọng nói già nua vang lên, lộ ra cánh tay, nắm chặt loan đào bổ tới của Hoàn Nhan Xa Cổ, thân thể già nua gầy yếu vậy mà lại đỡ được khí thế Nhất phẩm như sơn hải lật úp của Hoàn Nhan Xa Cổ!
Sau đó, dùng thêm chút sức.
Rắc một tiếng!
Một cánh tay của Hoàn Nhan Xa Cổ, bị bẻ gãy máu chảy đầm đìa!
Chương 145 Ngươi làm nát cánh hoa đào của ta (1)
Máu phun ra, máu của Võ giả Nhất phẩm cực nóng, nóng vô cùng, nhất là dưới tình huống vẫn còn đang vận chuyển nguyên khí, nếu từng này máu mà vẩy lên người phàm thì cũng đủ để làm tan chảy một người!
Mà cơ thể có thể chứa đựng được nhiều máu như vậy đương nhiên là vững chắc vô cùng, nhưng một cơ thể mạnh mẽ và vững chắc như vậy, tại thời khắc này, khi vẫn còn sống sờ sờ đã bị xé rách một cánh tay!
Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình này khiến tất cả mọi người bao gồm cả Viên người mù đều vô cùng chấn động.
Tuy rằng Viên người mù không nhìn thấy, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ Hoàn Nhan Xa Cổ, hiển nhiên là nhục thân của gã đã bị hủy rồi!
Là ai?!
Hoàn Nhan Xa Cổ là cao thủ đứng thứ mười trên Thiên Bảng của Kim Trướng Vương Đình đấy!
Hắn ta là một kẻ vô cùng hung ác, cũng là một cao thủ thực sự!
Tuy rằng trình độ trên Thiên Bảng của các nước có tồn tại sự khác biệt, nhưng muốn lọt vào Thiên Bảng thì nhất định không yếu!
Mặc dù Viên người mù không nhìn thấy, nhưng ông ta có thể nghe thấy.
Giọng nói già nua khiến toàn thân Viên người mù run lên.
Gọi La Hồng là cháu?
Đó không phải là gia gia của La Hồng, phụ thân của La tướng quân sao?
Phụ thân của La tướng quân... đó chính là... Trấn Bắc Vương?!
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu Viên người mù, ông ta sửng sốt, suýt nữa đứng không vững.
Đây tuyệt đối là một nhân vật lớn!
Viên người mù ngã xuống đất, tay cầm một cây thương bạc, cúi người đứng im một chỗ, không dám nhúc nhích.
Máu bay tung tóe trên mặt đất.
Áo trắng của La Hồng bay lên, tóc trắng bay tán loạn, trong mắt cũng có sự kinh ngạc và giật mình.
Nhìn bóng hình còng lưng kia, cũng không cao lớn, nhưng lúc này giống như một ngọn núi chắn ngang, ngăn chặn nguy hiểm cho hắn.
Hắn cất Địa Tạng Đoạt Hồn Đan trong tay đi, bởi vì hắn không cần đến.
Lão giả râu tóc bạc trắng, dung mạo có phần già dặn, tuy rằng già nua nhưng lại cho người ta cảm giác như mãnh hổ xuất lồng, gầm thét thiên hạ, chỉ cần đứng đã có cảm giác chấn động hồn phách.
Hoàn Nhan Xa Cổ thét lên một tiếng bi thương.
Gã không thể nào ngờ rằng một đòn hết sức kia của mình không những bị người ta ngăn cản mà còn bị mất một cánh tay!
Cánh tay của Võ giả Nhất phẩm sao có thể dễ dàng bị xé rách như vậy?
Nếu người tới có tu vi bình thường thì một đao chứa sát khí vô biên và sự tức giận vừa rồi của gã cũng đủ để bổ đôi đối phương rồi!
Nửa người của Hoàn Nhan Xa Cổ bê bết máu, chỗ cụt tay vẫn còn không ngừng chảy ra máu tươi.
Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ông lão đang đứng trước mặt La Hồng.
Đôi mắt gã chợt co rụt lại, gã nhận ra đối phương.
"Trấn Bắc Vương?!"
Cổ họng của Hoàn Nhan Cổ Xa hơi khàn, gã không thể tin nói.
Sao Trấn Bắc Vương lại ở đây?!
Không phải Trấn Bắc Vương đã trở mặt với La Nhân Đồ rồi sao? Làm thế nào ông có thể xuất hiện ở Huyện An Bình?!
"Hoàn Nhan Xa Cổ? Đứng thứ mười trên Thiên Bảng của Kim Trướng Vương Đình?"
Lão giả lắc đầu, giơ chân lên, đột ngột đá mạnh vào lồng ngực của Hoàn Nhan Xa Cổ.
Lực lượng kinh khủng bùng nổ, khí huyết mạnh mẽ tạo ra gợn sóng trong không khí.
Hoàn Nhan Xa Cổ ngã xuống đất, khiến mặt đất nứt thành hố sâu. Miệng gã hộc ra máu tươi, mắt vẫn nhìn chằm chằm lão giả còng lưng, thần sắc chứa đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Trấn Bắc Vương...
Trấn giữ Tắc Bắc, bên ngoài Tắc Bắc chính là Kim Trướng Vương Đình!
Có thể nhận danh hào khi được phong vương này đủ để chứng minh chiến tích huy hoàng của vị lão giả này rồi.
Khi Hoàn Nhan Xa Cổ vẫn còn nhỏ, vị Trấn Bắc Vương này đã tung hoành ngang dọc, cao thủ của Kim Trướng Vương Đình không ai có thể địch lại được, chém giết đến mức khiến lòng người của vương đình bàng hoàng.
Hầu hết trong lòng mỗi một nam nhân người Hồ đều tồn tại một bóng ma và phần lớn bóng ma ấy là do vị Trấn Bắc Vương này để lại.
Hoàn Nhan Xa Cổ không ngờ rằng lão giả đã ẩn cư ở Kinh đô Đại Hạ nhiều năm lại xuất hiện ở chỗ này.
Ông vừa ra tay đã ngăn lại được một đòn của Võ giả Nhất phẩm, lại còn xé rách một tay của gã!
Hổ uy vẫn còn, càng già càng dẻo dai!
Hoàn Nhan Xa Cổ chật vật đứng lên, biết rằng lần này căn bản là không có cơ hội giết chết La Hồng.
"Quỳ xuống!"
Tuy nhiên, Hoàn Nhan Xa Cổ vẫn chưa đứng vững, lão giả đã xuất hiện bên cạnh, quát lớn, ấn một chưởng lên bờ vai gã, khiến hai chân của Hoàn Nhan Xa Cổ như nhũn ra, lại quỳ trên mặt đất lần nữa.
"Người Hồ lại dám giết người trên địa phận Đại Hạ của ta, ai cho ngươi lá gan chó đấy? Cháu trai của lão phu mà con mẹ nó ngươi cũng dám giết?"
"Nhiều năm rồi lão phu không ra tay nên các ngươi coi ta là mèo bệnh rồi phải không?"
"Con hàng khờ khạo La Hậu kia giết chưa đủ nhiều, vẫn chưa đủ để doạ các ngươi?”
Giọng của lão giả giống như chuông lớn, mở miệng nói.
Trên trán Hoàn Nhan Xa Cổ đổ mồ hôi lạnh, trong lòng có mấy phần bi thương
Chẳng lẽ... Kim Trướng Vương Đình lần này, phải chịu cảnh toàn quân hoàn toàn bị diệt sao? Ngay cả gã, cao thủ trên Thiên Bảng của Vương Đình cũng sẽ chết ở đây sao?
La Hồng chớp mắt, nhìn ông lão uy nghiêm này, bụng dạ như nở hoa.
Gia gia?
Không hổ là nam nhân có thể được phong vương, quả nhiên là bá đạo và cường thế!
Xa xa, Hoàn Nhan Xa Cổ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm nhìn La Hồng, lộ ra sát ý.
"Con mẹ nó ngươi còn dám có ý đồ giết người?!"
Cảm nhận được sát ý, ông lão đột nhiên chửi ầm lên.
Một bàn tay đặt lên đầu của Hoàn Nhan Xa Cổ.