-
Chương 140-142
Chương 140 La thí chủ, buông bỏ đồ đao (1)
Một chiêu, đã bại.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa thứ ba mươi sáu trên Hoàng Bảng, giống như đỉnh núi bị lật đổ, trong nháy mắt đã tan tác.
Việc gã thua hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người.
Trên đỉnh của đường đá bách luyện, mảnh rừng đào cuối cùng, im lặng không tiếng động.
Bầu không khí có chút kỳ lạ và trì trệ, từng mảnh hoa đào hóa thành các mảnh kiếm, mặt đất toàn những mảnh sắc nhọn, kiếm khí sắc bén xao động trong rừng đào, rõ ràng là Thế Kiếm Thất phẩm, vậy mà lại tỏa ra khí thế có thể so với Mệnh Kiếm Ngũ phẩm.
"Đó là.........Hoá Long Kiếm của Trần Thiên Huyền?"
"Không thể nào, hắn mới chỉ là Thất phẩm, sao có thể thi triển Cửu Hoá Long Kiếm?!"
"Mặc dù rất giống, nhưng vẫn có rất nhiều khuyết điểm, chỉ có thể nói là mô phỏng, nhưng cũng chưa mô phỏng đến nơi đến chốn."
Ngoài rừng đào, đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương có chút hoảng sợ nói.
Việc Hoàn Nhan Liệt Hỏa thua nhanh như thế, là điều bọn họ không ngờ đến.
Bọn họ khá coi trọng La Hồng, nói cho cùng có thể chém giết đi đến nơi này trên đường đá bạch luyện, hơn nữa toàn giết những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, thực lực dĩ nhiên cũng không yếu.
Thậm chí, so với lúc bọn họ còn ở Thất phẩm, Bát phẩm cũng không kém bao nhiêu.
"Thú vị, thật là thú vị............La Hồng này, không hổ là con trai của La Nhân Đồ, ta đúng là có chút mong đợi giao thủ với hắn."
Bên hông Tiêu Nhị Thất đeo hai thanh đao, ánh mắt rạng rỡ.
"Người này mặc dù thi triển không phải Hoá Long Kiếm thật sự, nhưng có thể mô phỏng ra được ba phần thần vận, từ đó cũng có thể thấy thiên phú của người này trên kiếm đạo có chút yêu nghiệt... Chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ lại xuất hiện thêm một vị tông sư kiếm đạo như Trần Thiên Huyền."
Ngô Mị Nương lưng đeo hộp kiếm, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.
Vừa rồi, khắp rừng đào cuồn cuộn nổi lên, hội tụ thành một luồng kiếm thuật đào hoa long, làm nàng ta vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Nàng ta đến từ Ngô gia Đại Chu, Ngô gia chính là thế gia kiếm thuật truyền thừa ngàn năm, từ nhỏ Ngô Mị Nương đã trải qua rèn luyện, dĩ nhiên nhãn giới sẽ khác thường.
"Lấy cành đào làm kiếm, nhìn như chỉ chém ra cửu kiếm, trên thực tế trong nháy mắt đó, dẫn động kiếm khí đạt đến một trăm tám mươi chín đạo, cũng tạo ra kiếm thế độc đáo.........."
"Suy tính thật kinh khủng, yêu nghiệt kiếm đạo..!"
Ngô Mị Nương nói.
.............
Đỉnh cung điện.
Tiểu lâu Xuân Phong.
Nước nóng sôi sùng sục, khuấy động đám lá trà lên xuống không ngừng.
Phu tử nâng chung trà lên, nước trà trong veo, kèm theo một chút mùi thơm thoang thoảng, một ngụm uống cạn, dư vị vô tận.
Trấn Bắc vương dựa vào ghế dựa, nếp nhăn chồng chất trên mặt, cười như nở hoa.
"Ta đã nói mà, cháu của ta nhất định sẽ thắng... ngươi xem, không phải sao?"
"Thật không ngờ, thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này cũng được đó, vậy mà lại có được vài phần chân truyền của Trần Thiên Huyền kia."
"Thất phẩm đánh bại Ngũ phẩm Hoàng Bảng... shh, có khí phách của lão phu năm đó."
Trấn Bắc vương vui vẻ ra mặt.
Phu tử liếc Trấn Bắc vương một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, lão già này, cứ thích dát vàng lên mặt mình.
Quay đầu, bạch y của phu tử bay lên, tầm mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
Nhìn La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, hơi hơi phát ra chút quái dị, mày ông hơi cau lại, như đang suy tư gì đó.
Xem ra, phải phí chút tâm tư dạy dỗ tên này đi theo chính đạo rồi.
...............
Trong rừng đào.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nằm trên đất, có chút hoảng sợ.
Gã ta thua rồi?
Máu thịt và giáp trụ trên người rách tung tóe, trăm ngàn vết thương, một chiêu của La Hồng..........đã đánh gã ta tanh bành.
Gã ta chính là Ngũ phẩm Hoàng Bảng, không phải Ngũ phẩm bình thường.
Sao có thể bị một chiêu của Thất phẩm đánh bại?
Trên thực tế Hoàn Nhan Liệt Hỏa có chút mơ màng, lúc trước Tắc Hạ Học Cung mở cửa, gã ta từng ngồi trên xe ngựa hăng hái hăm hở, muốn vào Tắc Hạ Học Cung đàn áp đệ tử Đại Hạ.
Nhưng mà, gã ta bây giờ, giống như gà đất chó sành, hèn mọn mà nực cười.
"Không............ta không thể cứ thua như vậy............."
"Có thể là do ta đã quá chủ quan..........."
Hoàn Nhan Liệt Hỏa lảo đảo đứng dậy.
"Ngươi chính là một yêu ma giết người không chớp mắt!"
"Ta nhất định phải giết người."
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhìn La Hồng, lạnh lẽo nói.
Gã ta nghĩ đến Thác Bạt Băng, nghĩ đến Thác Bạt Cổ................
Kim Trướng Vương Đình nhiều thiên tài như vậy, toàn bộ đều chết trong tay La Hồng, sau lưng kẻ này giống như đang hiển hiện ra núi thây biển máu kinh khủng!
Chính nghĩa gương mẫu cái gì, ánh sáng chính đạo cái gì, đều là giả cả!
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, vứt cành hoa đào sớm đã tan tành xuống đất, gỡ cổ kiếm Địa Giao xuống, rút kiếm.
"Thú vị............không ngờ, ngươi lại là người hiểu rõ bản công tử nhất trong thế giới này, ngươi rất giỏi."
La Hồng nói, tóc bạc đầy đầu tản ra, rút Cổ Kiếm Địa Giao bắt đầu chậm rãi khởi động, động tác có phần hơi ngả ngớn.
Khi La Hồng sắp tiến đến, Hoàn Nhan Liệt Hỏa thật sự cảm giác được một trận áp lực.
Gã ta cố gắng kéo mạnh cung Vạn Thạch, bắn ra từng tiễn từng tiễn.
Nhưng mà, gã ta lại phát hiện một điều kỳ lạ, La Hồng bạch y tóc trắng kia, thân thể như ma quỷ, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại tàn ảnh, những mũi tên của gã ta đều bắn vào khoảng không.
Nỗi sợ hãi và bối rối trong đáy lòng khiến gã ta mất đi bình tĩnh và đúng mực của thần xạ thủ.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa cắn răng, đột nhiên rút mạnh một thanh chủy thủ bên hông ra.
Đâm thật mạnh vào bắp đùi, máu dính ra vải, đau đớn dữ dội, mới khiến Hoàn Nhan Liệt Hỏa khôi phục được chút tỉnh táo.
Áp lực của Tà Quân La Hồng mang đến dường như đã ít đi nhiều.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Hỏa ngưng tụ sát khí, máu trong miệng phun ra, vẩy lên hai tay, bắt đầu kết ấn.
Chương 141 La thí chủ, buông bỏ đồ đao (1)
Ngoài rừng đào.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đang xem cuộc chiến có chút kinh ngạc: "Đây là thuật ấn của Đạo môn, Hoàn Nhan Liệt Hỏa này vậy mà cũng biết? Ngũ phẩm Lôi Hỏa ấn, lấy máu thôi động, lực sát thương rất mạnh!"
"Thuật pháp của Đạo môn? Hoàn Nhan Liệt Hỏa này giấu sâu thật..............."
Vài người cũng hiếu kỳ nhìn xuống.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa từ từ tỉnh táo lại, lôi hỏa ấn, thần xạ thuật, lại thêm võ tu Ngũ phẩm.............
Gã ta cảm thấy gã ta vẫn còn cơ hội.
Nhìn La Hồng không gấp không vội ngả ngớn, tùy ý để gã ta kết ấn, khóe miệng Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhuếch lên một nụ cười lạnh, La Hồng căn bản không biết sự đáng sợ của Ngũ phẩm Lôi Hỏa Ấn Đạo môn!
Ngạo mạn... sẽ khiến ngươi bỏ mạng!
Tốc độ kết ấn càng ngày càng nhanh.
Ngay khi hô hấp của Hoàn Nhan Liệt Hỏa gấp rút, là thời điểm kết ấn sắp hoàn thành.
Tà Quân La Hồng tóc trắng bay phần phật đột nhiên tăng tốc chạy trốn.
"Ngươi có Đạo gia thuật, ta có Phật môn thông!"
"Hahahaha..."
"Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng!"
Lời vừa dứt.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa ngơ ngẩn, có ý gì?
Cuối cùng ấn của gã ta đột nhiên kẹt cứng, chậm chạp không thể kết ra, mà trong đầu gã ta, trong phút chốc đã xuất hiện một pho tượng phật vàng cổ, phật quang vạn trượng, trăm tay sau lưng............
Thần thông Phật gia?!
Thiên Thủ Tà Phật có thêm mặt nạ Tà Quân, sức mạnh càng lớn.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa triệt để cứng đờ.
Mà La Hồng rút cổ kiếm Địa Giao quét ngang qua.
Hai tay Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang kết ấn, trực tiếp bị chém bay, máu loãng bắn ra.
Mà Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng nhanh chóng giãy giụa thoát ra khỏi sự khống chế của tà phật, gã thê thảm ngã trên đất, hai mắt đỏ rực, gào rét.
Trong rừng đào.
Tiểu tăng một thân tăng bào màu trắng, không nhiễm bụi trần, đôi mắt co rụt lại.
"Thần thông Phật môn?"
Y nhanh chóng xông vào rừng đào, như phi hồng đạp tuyết bùn, điểm nhẹ lên mặt đất, phiêu nhiên mà tới.
"A di đà Phật… La thí chủ, dừng tay đi."
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười đầy mặt nhìn tiểu tăng mặc bạch y phiêu nhiên mà đến.
Tiểu tăng này một thân tăng bào trắng toát không nhiễm bụi trần, giống như một đóa hoa sen trắng tinh khiết, mọi cử chỉ đều như đang thiền.
"La thí chủ, sát nghiệp của ngươi quá sâu, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.
Bạch y tiểu tăng nói.
Ý cười trên mặt La Hồng càng sâu.
"La thí chủ, ngươi có duyên với phật."
Bạch y tiểu tăng lại nói.
La Hồng thu kiếm, chống kiếm xuống đất, không tiếp tục chém Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã đứt tay không ngừng kêu thảm trên mặt đất kia, mà nhìn tiểu tăng như hoa sen trắng này, cười nói: "Vậy ngươi trả lời bản công tử một vấn đề, bản công tử là người như thế nào?"
"Trả lời tốt, bản công tử sẽ buông bỏ đồ đao, học Phật cầm hoa mỉm cười (1).”
(1) Đây là một giai thoại trong lịch sử Đức Phật.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, cười tươi như hoa.
Bạch y tiểu tăng cũng cười, hé miệng cũng như thiền.
"La thí chủ tuy sát nghiệp vô số, chém hết nửa núi đào hoa, một đường máu đổ, có oan hồn quấn thân, ác quỷ gào thét, nhưng tất cả đều là vì đám thiên tài Vương Đình muốn giết thí chủ, nhưng bây giờ thiên tài Vương Đình đều đã chết, mệnh của Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang treo dưới đồ đao của thí chủ, như phật cắt thịt nuôi chim ưng, xin hãy từ bi một lần."
"Thí chủ là người tốt, trong lòng có phật, khi giết chóc nội tâm sẽ thấy khổ, từ tâm có thể thấy tính cách, ngộ được phật thiền, thấy bể khổ có thế quay đầu lại."
Bạch y tiểu tăng nhuếch miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa, lời này y nói rất tự tin.
Y cảm thấy y nhìn thấu La Hồng.
Chắp tay hành lễ, hơi khom người.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc khi y khom người, kiếm Địa Giao kèm với tiếng cười nhạo của La Hồng, xẹt qua tạo thành một độ cong lạnh lẽo, gió lạnh trào dâng, lay động tăng bào trắng phần phật.
"Ngươi đang nói ai đấy? Nói ai là người tốt?" La Hồng bình thản nói.
Dứt lời.
Cười lên.
Đầu Hoàn Nhan Liệt Hỏa bay ngang, tiếng rên ngừng đột ngột.
Máu tươi từ cổ văng ba thước, dính lên khuôn mặt mang ý cười của bạch y tiểu tăng, nhuộm đỏ cả người y.
Gió như ngừng thổi, hoa như ngừng rơi.
Nụ cười trên khóe miệng tăng nhân, cũng cứng đờ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, đầu của Hoàn Nhan Liệt Hỏa lăn lộn trên mặt đất, chảy ra một vũng máu.
Máu bắn như bão, ngập trong không khí.
Dính lên cả người tăng nhân.
Tăng bào màu trắng như hoa sen trắng không nhiễm bụi trần, trong một khắc, dính cả một vệt máu lớn.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ trên đầu và mặt tăng nhân.
Ý cười trên mặt y cứng ngắc.
Khó hiểu, nghi hoặc.
Y chắp hai tay trước ngực, từ từ ngẩng đầu, nhìn La Hồng.
"Thí chủ không hài lòng với câu trả lời của tiểu tăng?"
Bạch bào tăng nhân nhìn thẳng La Hồng, máu trên áo bào trắng, khiến đối phương nhìn có vẻ như huyết phật từ địa ngục quay lại vậy.
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân bật cười, tóc trắng tung bay.
"Rất không hài lòng, ngươi không hiểu ta."
"Ngươi còn không hiểu ta bằng tên vừa chết này."
La Hồng chỉ Hoàn Nhan Liệt Hỏa đầu thân tách rời.
"Ngươi cho rằng cái gì ngươi cũng hiểu, nhìn thấu hồng trần, nhìn xuyên hư vô… nhưng trong mắt ta, ngươi chẳng hiểu cái rắm gì."
"Muốn ta buông bỏ đồ đao, vậy ai sẽ vì ta buông bỏ đồ đao?"
Bỗng nhiên nhấc cổ kiếm Địa Giao, kiếm ngâm không dứt, máu trên đó, như giao long đang uốn lượn.
Thanh cổ kiếm này yên tĩnh đã lâu, nay giống như sống lại vậy.
"Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, sau đó đắc ngộ phật lý."
"Rõ ràng trong lòng thí chủ có Phật, vì sao lại không bằng lòng?"
"Nếu đã không bằng lòng, thí chủ vì sao có thể ngộ được Phật trong lòng?"
Tăng nhân nhìn La Hồng, tiếp tục nói.
"Người phân tốt xấu, Phật thì không phân tốt xấu sao?"
La Hồng chống cổ kiếm Địa Giao, ngước cằm, nhìn tăng nhân áo bào dính máu, như cười như không.
Chương 142 Ngươi bảo ta từ bi, vậy ai sẽ từ bi với ta? (1)
"Trong lòng có Phật, cho dù thân ở địa ngục, cũng có thể ngộ Phật, cho dù đầy đất là thi thể, hoa bỉ ngạn nở khắp chốn, cũng có thể thành Phật."
Lời của La Hồng, khiến tăng nhân lại lần nữa giật mình.
Y dường như không dám đối diện với La Hồng, nội tâm hơi dao động.
Y nhìn thi thể của Hoàn Nhan Liệt Hỏa trên đất, phảng phất như không hiểu được tên sát nhân giết người không chớp mắt La Hồng này, sao có thể nói ra lời thiền cơ như vậy.
La Hồng nói bậy vài câu xong, không để ý tăng nhân nữa.
Tầm mắt lướt ngang, ánh mắt mang theo sự áp bách, rơi vào mấy thân ảnh bên ngoài rừng đào.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm sau lưng, Tiêu Nhị Thất vác hai đao, còn có một tiểu đạo sĩ trên mặt toàn là ý cười.
Áp lực của ba người này đối với hắn có hơi lớn.
Bọn họ sẽ ra tay sao?
La Hồng dưới lớp mặt nạ, cười tươi như hoa, kéo cổ kiếm Địa Giao, tiếp tục hành tẩu.
Nếu có người ngăn cản, vậy thì giết.
Ngươi muốn ta từ bi, vậy ai sẽ từ bi với ta?
Nếu ta không muốn, vậy thì giết đến trăm hoa không dám nở.
......
Trên bãi đất trống giữa sườn núi.
Hoàn Nhan Xa Cổ đang tĩnh tọa bỗng dưng mở mắt ra, gã vốn định tĩnh tâm xuống, nhưng gã phát hiện, không thể tĩnh.
Bỗng dưng, toàn thân gã run lên.
Nhìn chằm chằm về phía trước cung điện trên đỉnh núi.
Cho dù là ở đâu, gã đều có thể cảm nhận được phía trước cung điện trên đỉnh núi có khí cơ cực mạnh bạo phát, gã cảm ứng được khí huyết sôi trào của cao thủ Ngũ phẩm đỉnh phong Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
Giống như một đốm lửa trong bóng tối, vô cùng rực sáng.
Bắt đầu chiến đấu rồi!
Không chỉ có Hoàn Nhan Xa Cổ, Viên mù cũng nghiêng đầu, nhíu mày, lắng nghe trận đấu trên đỉnh núi.
Mà trên bãi đất trống, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập, bên cạnh Hoàn Nhan Xa Cổ, bảy cổ thi thể được sắp xếp cùng nhau, thật sự vô cùng thê thảm.
Đệ Tử Kim Trướng Vương Đình lần này đến Tắc Hạ Học Cung để khảo hạch chiêu sinh, gần như đã bị diệt toàn bộ.
Chỉ còn lại duy nhất Hoàn Nhan Liệt Hỏa, nếu Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng chết, vậy Kim Trướng Vương Đình lần này thật sự là tổn thất nặng nề.
Mặc dù bọn họ không phái thiên tài yêu nghiệt nhất xâm nhập vào nước địch, nhưng.. những thiên tài này cũng là trụ cột tương lai của vương đình.
Trên bãi đất trống, rất nhiều hộ đạo giả của các thiên tài khác, đều hăng hái nhìn chằm chằm trận chiến đấu trên đỉnh núi.
Mặc dù bọn họ nhìn không rõ, nhưng, có thể cảm ứng được hơi thở phập phồng mãnh liệt.
Đột nhiên, Viên mù giật mình nắm chặt gậy trúc trong tay.
"Cửu kiếm hóa long?"
Viên mù nghiêng đầu, hít sâu một hơi, nói.
Khuôn mặt của Hoàn Nhan Xa Cổ sớm đã nghiêm túc như đá điêu khắc.
Dưới cây đào, Lý Tu Viễn cũng không đọc sách nữa, gấp sách lại, vân vê một cánh hoa đào, nhìn về đỉnh núi.
Khí cơ xuất hiện liên tiếp kia, đối với những cường giả đang có mặt ở bãi đất trống hiện giờ mà nói, bọn họ đều cảm nhận được rõ rệt.
Cuối cùng, khí tức trên đỉnh núi dần tiêu thất, dường như đã phân định được thắng bại.
Sắc mặt của rất nhiều hộ đạo giả đều có chút kỳ lạ, bởi vì trong cảm giác của bọn họ, khí tức và khí huyết Ngũ phẩm của Hoàn Nhan Liệt Hỏa kia như ánh nắng gay gắt trên vòm trời, tĩnh mịch khô cạn...
Bọn họ đều nhao nhao nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ, trong ánh mắt có trêu cười, có đồng cảm.
Đám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình... thật sự quá thảm rồi.
Khí tức của Hoàn Nhan Liệt Hỏa khô cạn, chỉ có một tình huống duy nhất, đó là thua rồi.
Rất nhiều hộ đạo giả cũng không ngờ được, cho dù La Hồng đột phá trong quá trình leo núi, nhiều nhất cũng chỉ là kiếm tu Thất phẩm, Thất phẩm đấu Ngũ phẩm, còn là Ngũ phẩm có tên trên Hoàng Bảng, kết quả lại là Ngũ phẩm thua.
Khi khí tức của Hoàn Nhan Liệt Hỏa dần lặng xuống.
Thân thể Hoàn Nhan Xa Cổ bắt đầu hơi rung rung.
Ngay sau đó, Cổ cung trên lưng rơi vào trong tay, trong nháy mắt, trên bãi đất trống, sát khí nổi lên tứ phía.
Hoàn Nhan Xa Cổ kéo một cung nhắm ngay đỉnh núi.
Biến cố này, làm vẻ mặt của rất nhiều hộ vệ thay đổi.
Cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa?
Vút!
Một tiễn bắn ra, điều ngoài dự đoán của tất cả mọi người đó là, một tiễn này… vậy mà bắn về phía Lý Tu Viễn.
Trời đất đều ảm đạm u tối vào thời khắc này, phảng phất như chỉ còn lại một tiễn khủng bố này.
Mà khoảnh khắc bắn ra một tiễn này, thân thể Hoàn Nhan Xa Cổ bay vụt qua, giống như hung lang trên thảo nguyên vội vã truy bắt con mồi vậy, di chuyển vài lần để xông đến đỉnh núi.
Lý Tu Viễn đối mặt với một tiễn này của Hoàn Nhan Xa Cổ, cũng có chút không ngờ được.
Nhưng mà, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng tụng niệm: "Quân tử không lập tường giải nguy."
Ngay sau đó, cũng không thấy thân thể y có sự di chuyển nào.
Mũi tên kia dần dần trở nên mềm mại ở trước mặt y, cuối cùng không còn lực mà rơi xuống đất.
Phía dưới, rất nhiều hộ đạo giả hít vào một ngụm khí lạnh, thủ đoạn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã hóa giải được sát chiêu của một vị cao thủ Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình, không hổ là Bán bộ Nho tiên.
Lý Tu Viễn phất tay, thanh y tung bay, hoa đào trên đầu bay tán loạn.
Y nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ như dã lang xông đến đỉnh núi, rồi lắc đầu cười.
"Vậy mà lại tìm chết, vậy thì không cản nữa."
Lý Tu Viễn nhẹ giọng nói.
Mà bên kia, Triệu Đông Hán lại gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi.
"Viên giáo đầu, mau ra tay đi! Mau đuổi theo đi! Người Hồ kia chắc chắn là muốn đụng đến công tử nhà ta!"
Triệu Đông Hán gấp đến độ sẹo đao trên mặt đang run rẩy không ngừng.
Một chiêu, đã bại.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa thứ ba mươi sáu trên Hoàng Bảng, giống như đỉnh núi bị lật đổ, trong nháy mắt đã tan tác.
Việc gã thua hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người.
Trên đỉnh của đường đá bách luyện, mảnh rừng đào cuối cùng, im lặng không tiếng động.
Bầu không khí có chút kỳ lạ và trì trệ, từng mảnh hoa đào hóa thành các mảnh kiếm, mặt đất toàn những mảnh sắc nhọn, kiếm khí sắc bén xao động trong rừng đào, rõ ràng là Thế Kiếm Thất phẩm, vậy mà lại tỏa ra khí thế có thể so với Mệnh Kiếm Ngũ phẩm.
"Đó là.........Hoá Long Kiếm của Trần Thiên Huyền?"
"Không thể nào, hắn mới chỉ là Thất phẩm, sao có thể thi triển Cửu Hoá Long Kiếm?!"
"Mặc dù rất giống, nhưng vẫn có rất nhiều khuyết điểm, chỉ có thể nói là mô phỏng, nhưng cũng chưa mô phỏng đến nơi đến chốn."
Ngoài rừng đào, đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương có chút hoảng sợ nói.
Việc Hoàn Nhan Liệt Hỏa thua nhanh như thế, là điều bọn họ không ngờ đến.
Bọn họ khá coi trọng La Hồng, nói cho cùng có thể chém giết đi đến nơi này trên đường đá bạch luyện, hơn nữa toàn giết những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, thực lực dĩ nhiên cũng không yếu.
Thậm chí, so với lúc bọn họ còn ở Thất phẩm, Bát phẩm cũng không kém bao nhiêu.
"Thú vị, thật là thú vị............La Hồng này, không hổ là con trai của La Nhân Đồ, ta đúng là có chút mong đợi giao thủ với hắn."
Bên hông Tiêu Nhị Thất đeo hai thanh đao, ánh mắt rạng rỡ.
"Người này mặc dù thi triển không phải Hoá Long Kiếm thật sự, nhưng có thể mô phỏng ra được ba phần thần vận, từ đó cũng có thể thấy thiên phú của người này trên kiếm đạo có chút yêu nghiệt... Chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ lại xuất hiện thêm một vị tông sư kiếm đạo như Trần Thiên Huyền."
Ngô Mị Nương lưng đeo hộp kiếm, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.
Vừa rồi, khắp rừng đào cuồn cuộn nổi lên, hội tụ thành một luồng kiếm thuật đào hoa long, làm nàng ta vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Nàng ta đến từ Ngô gia Đại Chu, Ngô gia chính là thế gia kiếm thuật truyền thừa ngàn năm, từ nhỏ Ngô Mị Nương đã trải qua rèn luyện, dĩ nhiên nhãn giới sẽ khác thường.
"Lấy cành đào làm kiếm, nhìn như chỉ chém ra cửu kiếm, trên thực tế trong nháy mắt đó, dẫn động kiếm khí đạt đến một trăm tám mươi chín đạo, cũng tạo ra kiếm thế độc đáo.........."
"Suy tính thật kinh khủng, yêu nghiệt kiếm đạo..!"
Ngô Mị Nương nói.
.............
Đỉnh cung điện.
Tiểu lâu Xuân Phong.
Nước nóng sôi sùng sục, khuấy động đám lá trà lên xuống không ngừng.
Phu tử nâng chung trà lên, nước trà trong veo, kèm theo một chút mùi thơm thoang thoảng, một ngụm uống cạn, dư vị vô tận.
Trấn Bắc vương dựa vào ghế dựa, nếp nhăn chồng chất trên mặt, cười như nở hoa.
"Ta đã nói mà, cháu của ta nhất định sẽ thắng... ngươi xem, không phải sao?"
"Thật không ngờ, thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này cũng được đó, vậy mà lại có được vài phần chân truyền của Trần Thiên Huyền kia."
"Thất phẩm đánh bại Ngũ phẩm Hoàng Bảng... shh, có khí phách của lão phu năm đó."
Trấn Bắc vương vui vẻ ra mặt.
Phu tử liếc Trấn Bắc vương một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, lão già này, cứ thích dát vàng lên mặt mình.
Quay đầu, bạch y của phu tử bay lên, tầm mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
Nhìn La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, hơi hơi phát ra chút quái dị, mày ông hơi cau lại, như đang suy tư gì đó.
Xem ra, phải phí chút tâm tư dạy dỗ tên này đi theo chính đạo rồi.
...............
Trong rừng đào.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nằm trên đất, có chút hoảng sợ.
Gã ta thua rồi?
Máu thịt và giáp trụ trên người rách tung tóe, trăm ngàn vết thương, một chiêu của La Hồng..........đã đánh gã ta tanh bành.
Gã ta chính là Ngũ phẩm Hoàng Bảng, không phải Ngũ phẩm bình thường.
Sao có thể bị một chiêu của Thất phẩm đánh bại?
Trên thực tế Hoàn Nhan Liệt Hỏa có chút mơ màng, lúc trước Tắc Hạ Học Cung mở cửa, gã ta từng ngồi trên xe ngựa hăng hái hăm hở, muốn vào Tắc Hạ Học Cung đàn áp đệ tử Đại Hạ.
Nhưng mà, gã ta bây giờ, giống như gà đất chó sành, hèn mọn mà nực cười.
"Không............ta không thể cứ thua như vậy............."
"Có thể là do ta đã quá chủ quan..........."
Hoàn Nhan Liệt Hỏa lảo đảo đứng dậy.
"Ngươi chính là một yêu ma giết người không chớp mắt!"
"Ta nhất định phải giết người."
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhìn La Hồng, lạnh lẽo nói.
Gã ta nghĩ đến Thác Bạt Băng, nghĩ đến Thác Bạt Cổ................
Kim Trướng Vương Đình nhiều thiên tài như vậy, toàn bộ đều chết trong tay La Hồng, sau lưng kẻ này giống như đang hiển hiện ra núi thây biển máu kinh khủng!
Chính nghĩa gương mẫu cái gì, ánh sáng chính đạo cái gì, đều là giả cả!
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, vứt cành hoa đào sớm đã tan tành xuống đất, gỡ cổ kiếm Địa Giao xuống, rút kiếm.
"Thú vị............không ngờ, ngươi lại là người hiểu rõ bản công tử nhất trong thế giới này, ngươi rất giỏi."
La Hồng nói, tóc bạc đầy đầu tản ra, rút Cổ Kiếm Địa Giao bắt đầu chậm rãi khởi động, động tác có phần hơi ngả ngớn.
Khi La Hồng sắp tiến đến, Hoàn Nhan Liệt Hỏa thật sự cảm giác được một trận áp lực.
Gã ta cố gắng kéo mạnh cung Vạn Thạch, bắn ra từng tiễn từng tiễn.
Nhưng mà, gã ta lại phát hiện một điều kỳ lạ, La Hồng bạch y tóc trắng kia, thân thể như ma quỷ, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại tàn ảnh, những mũi tên của gã ta đều bắn vào khoảng không.
Nỗi sợ hãi và bối rối trong đáy lòng khiến gã ta mất đi bình tĩnh và đúng mực của thần xạ thủ.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa cắn răng, đột nhiên rút mạnh một thanh chủy thủ bên hông ra.
Đâm thật mạnh vào bắp đùi, máu dính ra vải, đau đớn dữ dội, mới khiến Hoàn Nhan Liệt Hỏa khôi phục được chút tỉnh táo.
Áp lực của Tà Quân La Hồng mang đến dường như đã ít đi nhiều.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Hỏa ngưng tụ sát khí, máu trong miệng phun ra, vẩy lên hai tay, bắt đầu kết ấn.
Chương 141 La thí chủ, buông bỏ đồ đao (1)
Ngoài rừng đào.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đang xem cuộc chiến có chút kinh ngạc: "Đây là thuật ấn của Đạo môn, Hoàn Nhan Liệt Hỏa này vậy mà cũng biết? Ngũ phẩm Lôi Hỏa ấn, lấy máu thôi động, lực sát thương rất mạnh!"
"Thuật pháp của Đạo môn? Hoàn Nhan Liệt Hỏa này giấu sâu thật..............."
Vài người cũng hiếu kỳ nhìn xuống.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa từ từ tỉnh táo lại, lôi hỏa ấn, thần xạ thuật, lại thêm võ tu Ngũ phẩm.............
Gã ta cảm thấy gã ta vẫn còn cơ hội.
Nhìn La Hồng không gấp không vội ngả ngớn, tùy ý để gã ta kết ấn, khóe miệng Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhuếch lên một nụ cười lạnh, La Hồng căn bản không biết sự đáng sợ của Ngũ phẩm Lôi Hỏa Ấn Đạo môn!
Ngạo mạn... sẽ khiến ngươi bỏ mạng!
Tốc độ kết ấn càng ngày càng nhanh.
Ngay khi hô hấp của Hoàn Nhan Liệt Hỏa gấp rút, là thời điểm kết ấn sắp hoàn thành.
Tà Quân La Hồng tóc trắng bay phần phật đột nhiên tăng tốc chạy trốn.
"Ngươi có Đạo gia thuật, ta có Phật môn thông!"
"Hahahaha..."
"Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng!"
Lời vừa dứt.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa ngơ ngẩn, có ý gì?
Cuối cùng ấn của gã ta đột nhiên kẹt cứng, chậm chạp không thể kết ra, mà trong đầu gã ta, trong phút chốc đã xuất hiện một pho tượng phật vàng cổ, phật quang vạn trượng, trăm tay sau lưng............
Thần thông Phật gia?!
Thiên Thủ Tà Phật có thêm mặt nạ Tà Quân, sức mạnh càng lớn.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa triệt để cứng đờ.
Mà La Hồng rút cổ kiếm Địa Giao quét ngang qua.
Hai tay Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang kết ấn, trực tiếp bị chém bay, máu loãng bắn ra.
Mà Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng nhanh chóng giãy giụa thoát ra khỏi sự khống chế của tà phật, gã thê thảm ngã trên đất, hai mắt đỏ rực, gào rét.
Trong rừng đào.
Tiểu tăng một thân tăng bào màu trắng, không nhiễm bụi trần, đôi mắt co rụt lại.
"Thần thông Phật môn?"
Y nhanh chóng xông vào rừng đào, như phi hồng đạp tuyết bùn, điểm nhẹ lên mặt đất, phiêu nhiên mà tới.
"A di đà Phật… La thí chủ, dừng tay đi."
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười đầy mặt nhìn tiểu tăng mặc bạch y phiêu nhiên mà đến.
Tiểu tăng này một thân tăng bào trắng toát không nhiễm bụi trần, giống như một đóa hoa sen trắng tinh khiết, mọi cử chỉ đều như đang thiền.
"La thí chủ, sát nghiệp của ngươi quá sâu, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.
Bạch y tiểu tăng nói.
Ý cười trên mặt La Hồng càng sâu.
"La thí chủ, ngươi có duyên với phật."
Bạch y tiểu tăng lại nói.
La Hồng thu kiếm, chống kiếm xuống đất, không tiếp tục chém Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã đứt tay không ngừng kêu thảm trên mặt đất kia, mà nhìn tiểu tăng như hoa sen trắng này, cười nói: "Vậy ngươi trả lời bản công tử một vấn đề, bản công tử là người như thế nào?"
"Trả lời tốt, bản công tử sẽ buông bỏ đồ đao, học Phật cầm hoa mỉm cười (1).”
(1) Đây là một giai thoại trong lịch sử Đức Phật.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, cười tươi như hoa.
Bạch y tiểu tăng cũng cười, hé miệng cũng như thiền.
"La thí chủ tuy sát nghiệp vô số, chém hết nửa núi đào hoa, một đường máu đổ, có oan hồn quấn thân, ác quỷ gào thét, nhưng tất cả đều là vì đám thiên tài Vương Đình muốn giết thí chủ, nhưng bây giờ thiên tài Vương Đình đều đã chết, mệnh của Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang treo dưới đồ đao của thí chủ, như phật cắt thịt nuôi chim ưng, xin hãy từ bi một lần."
"Thí chủ là người tốt, trong lòng có phật, khi giết chóc nội tâm sẽ thấy khổ, từ tâm có thể thấy tính cách, ngộ được phật thiền, thấy bể khổ có thế quay đầu lại."
Bạch y tiểu tăng nhuếch miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa, lời này y nói rất tự tin.
Y cảm thấy y nhìn thấu La Hồng.
Chắp tay hành lễ, hơi khom người.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc khi y khom người, kiếm Địa Giao kèm với tiếng cười nhạo của La Hồng, xẹt qua tạo thành một độ cong lạnh lẽo, gió lạnh trào dâng, lay động tăng bào trắng phần phật.
"Ngươi đang nói ai đấy? Nói ai là người tốt?" La Hồng bình thản nói.
Dứt lời.
Cười lên.
Đầu Hoàn Nhan Liệt Hỏa bay ngang, tiếng rên ngừng đột ngột.
Máu tươi từ cổ văng ba thước, dính lên khuôn mặt mang ý cười của bạch y tiểu tăng, nhuộm đỏ cả người y.
Gió như ngừng thổi, hoa như ngừng rơi.
Nụ cười trên khóe miệng tăng nhân, cũng cứng đờ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, đầu của Hoàn Nhan Liệt Hỏa lăn lộn trên mặt đất, chảy ra một vũng máu.
Máu bắn như bão, ngập trong không khí.
Dính lên cả người tăng nhân.
Tăng bào màu trắng như hoa sen trắng không nhiễm bụi trần, trong một khắc, dính cả một vệt máu lớn.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ trên đầu và mặt tăng nhân.
Ý cười trên mặt y cứng ngắc.
Khó hiểu, nghi hoặc.
Y chắp hai tay trước ngực, từ từ ngẩng đầu, nhìn La Hồng.
"Thí chủ không hài lòng với câu trả lời của tiểu tăng?"
Bạch bào tăng nhân nhìn thẳng La Hồng, máu trên áo bào trắng, khiến đối phương nhìn có vẻ như huyết phật từ địa ngục quay lại vậy.
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân bật cười, tóc trắng tung bay.
"Rất không hài lòng, ngươi không hiểu ta."
"Ngươi còn không hiểu ta bằng tên vừa chết này."
La Hồng chỉ Hoàn Nhan Liệt Hỏa đầu thân tách rời.
"Ngươi cho rằng cái gì ngươi cũng hiểu, nhìn thấu hồng trần, nhìn xuyên hư vô… nhưng trong mắt ta, ngươi chẳng hiểu cái rắm gì."
"Muốn ta buông bỏ đồ đao, vậy ai sẽ vì ta buông bỏ đồ đao?"
Bỗng nhiên nhấc cổ kiếm Địa Giao, kiếm ngâm không dứt, máu trên đó, như giao long đang uốn lượn.
Thanh cổ kiếm này yên tĩnh đã lâu, nay giống như sống lại vậy.
"Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, sau đó đắc ngộ phật lý."
"Rõ ràng trong lòng thí chủ có Phật, vì sao lại không bằng lòng?"
"Nếu đã không bằng lòng, thí chủ vì sao có thể ngộ được Phật trong lòng?"
Tăng nhân nhìn La Hồng, tiếp tục nói.
"Người phân tốt xấu, Phật thì không phân tốt xấu sao?"
La Hồng chống cổ kiếm Địa Giao, ngước cằm, nhìn tăng nhân áo bào dính máu, như cười như không.
Chương 142 Ngươi bảo ta từ bi, vậy ai sẽ từ bi với ta? (1)
"Trong lòng có Phật, cho dù thân ở địa ngục, cũng có thể ngộ Phật, cho dù đầy đất là thi thể, hoa bỉ ngạn nở khắp chốn, cũng có thể thành Phật."
Lời của La Hồng, khiến tăng nhân lại lần nữa giật mình.
Y dường như không dám đối diện với La Hồng, nội tâm hơi dao động.
Y nhìn thi thể của Hoàn Nhan Liệt Hỏa trên đất, phảng phất như không hiểu được tên sát nhân giết người không chớp mắt La Hồng này, sao có thể nói ra lời thiền cơ như vậy.
La Hồng nói bậy vài câu xong, không để ý tăng nhân nữa.
Tầm mắt lướt ngang, ánh mắt mang theo sự áp bách, rơi vào mấy thân ảnh bên ngoài rừng đào.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm sau lưng, Tiêu Nhị Thất vác hai đao, còn có một tiểu đạo sĩ trên mặt toàn là ý cười.
Áp lực của ba người này đối với hắn có hơi lớn.
Bọn họ sẽ ra tay sao?
La Hồng dưới lớp mặt nạ, cười tươi như hoa, kéo cổ kiếm Địa Giao, tiếp tục hành tẩu.
Nếu có người ngăn cản, vậy thì giết.
Ngươi muốn ta từ bi, vậy ai sẽ từ bi với ta?
Nếu ta không muốn, vậy thì giết đến trăm hoa không dám nở.
......
Trên bãi đất trống giữa sườn núi.
Hoàn Nhan Xa Cổ đang tĩnh tọa bỗng dưng mở mắt ra, gã vốn định tĩnh tâm xuống, nhưng gã phát hiện, không thể tĩnh.
Bỗng dưng, toàn thân gã run lên.
Nhìn chằm chằm về phía trước cung điện trên đỉnh núi.
Cho dù là ở đâu, gã đều có thể cảm nhận được phía trước cung điện trên đỉnh núi có khí cơ cực mạnh bạo phát, gã cảm ứng được khí huyết sôi trào của cao thủ Ngũ phẩm đỉnh phong Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
Giống như một đốm lửa trong bóng tối, vô cùng rực sáng.
Bắt đầu chiến đấu rồi!
Không chỉ có Hoàn Nhan Xa Cổ, Viên mù cũng nghiêng đầu, nhíu mày, lắng nghe trận đấu trên đỉnh núi.
Mà trên bãi đất trống, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập, bên cạnh Hoàn Nhan Xa Cổ, bảy cổ thi thể được sắp xếp cùng nhau, thật sự vô cùng thê thảm.
Đệ Tử Kim Trướng Vương Đình lần này đến Tắc Hạ Học Cung để khảo hạch chiêu sinh, gần như đã bị diệt toàn bộ.
Chỉ còn lại duy nhất Hoàn Nhan Liệt Hỏa, nếu Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng chết, vậy Kim Trướng Vương Đình lần này thật sự là tổn thất nặng nề.
Mặc dù bọn họ không phái thiên tài yêu nghiệt nhất xâm nhập vào nước địch, nhưng.. những thiên tài này cũng là trụ cột tương lai của vương đình.
Trên bãi đất trống, rất nhiều hộ đạo giả của các thiên tài khác, đều hăng hái nhìn chằm chằm trận chiến đấu trên đỉnh núi.
Mặc dù bọn họ nhìn không rõ, nhưng, có thể cảm ứng được hơi thở phập phồng mãnh liệt.
Đột nhiên, Viên mù giật mình nắm chặt gậy trúc trong tay.
"Cửu kiếm hóa long?"
Viên mù nghiêng đầu, hít sâu một hơi, nói.
Khuôn mặt của Hoàn Nhan Xa Cổ sớm đã nghiêm túc như đá điêu khắc.
Dưới cây đào, Lý Tu Viễn cũng không đọc sách nữa, gấp sách lại, vân vê một cánh hoa đào, nhìn về đỉnh núi.
Khí cơ xuất hiện liên tiếp kia, đối với những cường giả đang có mặt ở bãi đất trống hiện giờ mà nói, bọn họ đều cảm nhận được rõ rệt.
Cuối cùng, khí tức trên đỉnh núi dần tiêu thất, dường như đã phân định được thắng bại.
Sắc mặt của rất nhiều hộ đạo giả đều có chút kỳ lạ, bởi vì trong cảm giác của bọn họ, khí tức và khí huyết Ngũ phẩm của Hoàn Nhan Liệt Hỏa kia như ánh nắng gay gắt trên vòm trời, tĩnh mịch khô cạn...
Bọn họ đều nhao nhao nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ, trong ánh mắt có trêu cười, có đồng cảm.
Đám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình... thật sự quá thảm rồi.
Khí tức của Hoàn Nhan Liệt Hỏa khô cạn, chỉ có một tình huống duy nhất, đó là thua rồi.
Rất nhiều hộ đạo giả cũng không ngờ được, cho dù La Hồng đột phá trong quá trình leo núi, nhiều nhất cũng chỉ là kiếm tu Thất phẩm, Thất phẩm đấu Ngũ phẩm, còn là Ngũ phẩm có tên trên Hoàng Bảng, kết quả lại là Ngũ phẩm thua.
Khi khí tức của Hoàn Nhan Liệt Hỏa dần lặng xuống.
Thân thể Hoàn Nhan Xa Cổ bắt đầu hơi rung rung.
Ngay sau đó, Cổ cung trên lưng rơi vào trong tay, trong nháy mắt, trên bãi đất trống, sát khí nổi lên tứ phía.
Hoàn Nhan Xa Cổ kéo một cung nhắm ngay đỉnh núi.
Biến cố này, làm vẻ mặt của rất nhiều hộ vệ thay đổi.
Cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa?
Vút!
Một tiễn bắn ra, điều ngoài dự đoán của tất cả mọi người đó là, một tiễn này… vậy mà bắn về phía Lý Tu Viễn.
Trời đất đều ảm đạm u tối vào thời khắc này, phảng phất như chỉ còn lại một tiễn khủng bố này.
Mà khoảnh khắc bắn ra một tiễn này, thân thể Hoàn Nhan Xa Cổ bay vụt qua, giống như hung lang trên thảo nguyên vội vã truy bắt con mồi vậy, di chuyển vài lần để xông đến đỉnh núi.
Lý Tu Viễn đối mặt với một tiễn này của Hoàn Nhan Xa Cổ, cũng có chút không ngờ được.
Nhưng mà, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng tụng niệm: "Quân tử không lập tường giải nguy."
Ngay sau đó, cũng không thấy thân thể y có sự di chuyển nào.
Mũi tên kia dần dần trở nên mềm mại ở trước mặt y, cuối cùng không còn lực mà rơi xuống đất.
Phía dưới, rất nhiều hộ đạo giả hít vào một ngụm khí lạnh, thủ đoạn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã hóa giải được sát chiêu của một vị cao thủ Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình, không hổ là Bán bộ Nho tiên.
Lý Tu Viễn phất tay, thanh y tung bay, hoa đào trên đầu bay tán loạn.
Y nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ như dã lang xông đến đỉnh núi, rồi lắc đầu cười.
"Vậy mà lại tìm chết, vậy thì không cản nữa."
Lý Tu Viễn nhẹ giọng nói.
Mà bên kia, Triệu Đông Hán lại gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi.
"Viên giáo đầu, mau ra tay đi! Mau đuổi theo đi! Người Hồ kia chắc chắn là muốn đụng đến công tử nhà ta!"
Triệu Đông Hán gấp đến độ sẹo đao trên mặt đang run rẩy không ngừng.