-
Chương 6-10
Chương 6 Thế gian này thật lạnh lùng, ta đã quá quen rồi!
La Hồng cười cười, không nói gì thêm, dẫn theo hai tên thị vệ, trực tiếp rời khỏi La phủ, biến mất ở ngã rẽ.
Trần tổng quản mặc một thân y phục màu lam vẫn cứ đứng lặng người một lúc trên bậc thềm đá.
Ông nhìn bóng lưng dần biến mất của La Hồng rồi khẽ giơ tay lên, bấm độn, bắt ấn.
Quanh thân thể ông ta có một luồng khí vô hình cuộn trào lên, khiến bộ y phục màu lam khẽ đung đưa, một lúc sau khí tức mới dần tản bớt.
“Thật kỳ quái, trên người công tử có luồng tử khí bao quanh, không lẽ bị quỷ ám vào người, nhưng nhìn ấn đường của công tử sáng sủa, năng lượng dồi dào, không giống như bị ám.”
“Mà thôi, như thế nào cũng được, chỉ mong công tử được bình an.” Ông ta phất tay áo, quay người đi vào.
Trần tổng quản không còn bấm tay bắt ấn nữa, mà chắp hai tay sau lưng bước vào phủ.
…
Sau khi La Hồng tạm biệt Trần tổng quản, tâm trạng hắn có chút bồn chồn.
Có yêu quái đang hoạt động quanh huyện An Bình, cuốn sách bằng da đó… có phải là do những thứ kia để lại?
Nhưng nhìn qua không giống lắm, theo quan niệm của dân gian đối với những yêu ma quỷ quái mà nói, một khi bị chúng ám thì chắc chắn tinh thần sẽ uể oải, sức khỏe hao mòn mới đúng.
La Hồng hít một hơi thật sau, lắc đầu, dù thế nào thì cuốn sách nhỏ bằng da này là cơ hội duy nhất để mình đến với con đường tu hành, trở nên mạnh mẽ hơn, hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Hiện giờ, La Hồng dự tính sẽ nghiêm túc thực hiện hành vi của nhân vật phảm diện, đây cũng có thể xem là một lần kiểm tra với cuốn sách bằng da người kia, thử xem có thể lấy được phần thưởng từ cái danh mục được liệt kê trong cuốn sách kia không.
Lần đầu chọc ghẹo con gái nhà lành, La Hồng thấy hơi lo lắng.
La Hồng cho gọi hai tên thị vệ.
“Công tử có gì căn dặn?” Thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng có chút nghi hoặc.
“E hèm…” La Hồng ho nhẹ một tiếng, chỉnh đốn lại y phục, ánh mắt nhìn hai tên thi vệ dần trở nên nghiêm túc.
“Đợi một lát nữa các ngươi phải làm theo chỉ thị của bổn công tử ta.”
“Tới quán tàu hủ kia phải xử sự thật hung dữ, càng dữ dằn càng tốt.”
“Ngoài ra, nhớ đạp đổ bàn ghế, nhưng đừng làm vỡ thứ gì, đạp đổ xong, hai ngươi sẽ vây lấy cô nương chủ quán lại và dùng thân mình chặn lại. Đừng để nàng ta chạy, nếu bỏ chạy sẽ bị trừ lương, trên mặt thì cười lưu manh một chút, giống người xấu ấy, như vậy tốt hơn.” La Hồng nói một hơi.
“Công tử… ngươi đang tính làm gì vậy?” Người thị vệ mặt sẹo nói với giọng như bị bóp nghẹn.
“Tự nhiên ta muốn trêu chọc nàng ấy, bổn công tử coi trọng nàng ấy rồi.” Trên người La Hồng khoác một cái áo dài, mặt không đổi sắc nói: “Bổn công tử ra lệnh các ngươi làm thì làm đi, sao lại hỏi nhiều như vậy?”
Sắc mặt của hai tên thị vệ dều biến đổi.
Nghe đồn La Hồng công tử là người nho nhã, dễ gần, ôn nhu từ tốn, không gần nữ sắc…
Chẳng lẽ… tất cả đều là giả?!
Hai tên thị vệ liếc nhau, không nói gì.
Họ là thị vệ của La gia, đã ký khế ước, La gia trả tiền cho họ, La Hồng là chủ của họ, điều quan trọng chính là họ phải tuân theo mệnh lệnh và bảo vệ La Hồng thật tốt.
Dù biết điều La Hồng sắp làm không được đúng cho lắm, nhưng… họ vẫn phải cắn răng chịu đựng mà tiếp tục làm.
Hai tên thị vệ không nói nhiều.
Chỉ là ánh mắt nhìn La Hồng ít tôn kính hơn, mơ hồ còn có chút khinh thường.
Hóa ra La Hồng công tử lịch lãm, nho nhã cũng chỉ là một tên đạo đức giả, vô liêm sỉ đi lừa gạt thiên hạ.
Chọc ghẹo con gái nhà lành…
Ha, rác rưởi.
La Hồng cảm nhận được sự thay đổi của hai tên thị vệ, hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không thay đổi.
Vì hắn được chọn trở thành một nhân vật phản diện, đương nhiên cũng có ý thức của một kẻ phản diện.
Thế gian này thật lạnh lùng, ta đã quá quen rồi!
Hai tên thị vệ nghe vậy, rùng mình, lập tức đứng thẳng.
…
Diêu Tĩnh có chút lạnh người quay sang một bên, hai ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau, trong lòng thấy khó chịu.
Ở đằng xa, một vị thư sinh áo trắng đang ngồi trên ghế, vừa ăn tàu hủ, vừa uống rượu gạo tự mang tới, vừa nhìn nàng như sói đói.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người khác như vậy, khiến Diêu Tĩnh mất tự nhiên.
Diêu Tĩnh nhận ra người này. Gã sống ở phía con đường đối diện trước nhà nàng thuê, nghe nói là một thư sinh am hiểu sách hiền triết chuẩn bị thi Tú tài, đang vì cuộc thi Hương năm nay mà cố gắng học hành.
Lần trước thư sinh này đến xin nước, Diêu Tĩnh bất cẩn mở cửa để lộ khuôn mặt không bôi than bùn vàng, bị người này nhìn thấy mặt thật.
Lần đầu tiên Diêu Tĩnh để lộ khuôn mặt xinh đẹp sau khi phải lưu vong từ kinh thành đến huyện An Bình.
Trước khi chết mẫu thân của nàng đã dặn không được để lộ mặt thật, nếu không sẽ gặp xui xẻo tai ương… Cho nên Diêu Tĩnh nhất quyết che giấu tên thật của mình, nguy trang cho mặt nàng xấu đi.
Nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố.
Cổ Tư Đạo đang ăn tàu hủ, uống rượu gạo, cảm thấy người mình nóng ran.
Hết lần này đến lần khác, nhìn Diêu Tĩnh rụt rè né tránh, trong đầu không khỏi nghĩ đến chuyện khó có thể nào quên kia…
Cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ được mở ra, đằng sau cánh cửa là một mỹ nhân đẹp như tranh vẽ.
Tóc đen rũ xuống, dòng nước mắt óng ánh, làn da mịn màng, khuôn mặt cân đối không thể chê, lông mày đều, thân hình đẫy đà như làn sóng nước mùa thu gợn lòng người.
Một cô nương xinh đẹp như vậy rất khó tìm!
Lần đầu Cổ Tư Đạo lại gặp một cô nương xinh đẹp như vậy, ngay cả cô nương được cho là đẹp nhất “Thanh Hoa lâu” ở huyện An Bình còn thua xa.
Nghĩ đến nhan sắc của Diêu Tĩnh, trong người Cổ Tư Đạo như có lửa đốt.
Một cô nương đẹp như vậy, gã nhất định phải chiếm giữ, thậm chí, mỹ nhân như nàng còn có thể trở thành thứ đả thông quan hệ cho gã, giúp gã một bước lên mây trong tương lại.
Nghĩ đến đây, gã không thể nhịn nữa!
Cộp!
Gã ta uống cạn hết bát rượu gạo rồi đập mạnh cái bát sứ xuống bàn.
Có rượu làm tăng thêm can đảm, Cổ Tư Đạo ngất ngưởng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Tĩnh như một con sói đói, bước phăm phăm đến chỗ nàng.
Khuôn mặt của Diêu Tĩnh ẩn giấu dưới lớp ngụy trang dần trắng bệch.
“Ngươi… ngươi… giữa thanh thiên bạch nhật, đừng có làm bậy, ta… ta sẽ báo quan!” Giọng của Diêu Tĩnh run lên, nàng suýt khóc.
Giọng nói yếu ớt của nàng chẳng làm cho Cổ Tử Đạo lo sợ mảy may, mà trái lại còn gia tăng hứng thú của gã nữa.
Cổ Tư Đạo nhếch miếng cười, thở ra hơi mùi rượu nồng nặc, giơ tay lên, nắm lấy tay của Diêu Tĩnh.
Chương 7 Đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hiểu không? (1)
Cảm nhận được sự mịn màng của mỹ nhân này, cả người Cổ Tư Đạo càng nóng lên.
Đàn bà nhát gan như vậy rất dễ kiểm soát.
“Báo quan? Lão thái gia của huyện An Bình có quen biết với ta, chủ bộ Huyện nha là thúc của ta… Một cô nương xinh đẹp, lại chẳng có chỗ dựa như ngươi, có báo quan… cũng chỉ làm xấu thanh danh của ngươi thôi.”
“Chi bằng đi theo ta.”
Có men rượu trong người, Cổ Tư Đạo nói năng ngông cuồng hơn, trước khi ra tay, gã đã điều tra lai lịch của Diêu Tĩnh rồi.
Diêu Tĩnh mồ côi, không cha không mẹ, nên Cổ Tư Đạo mới dán làm chuyện cưỡng bức này.
Môi Diêu Tĩnh tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Mẫu thân nói không sai, thư sinh cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Trong người Cổ Tư Đạo đang nóng hừng hực, mặc dù khuôn mặt nàng bôi than đen với bùn vàng che lấp dung mạo, nhưng gã đã từng nhìn thấy được gương mặt thật của nàng, việc nguỵ trang bây giờ chỉ làm cho gã cảm thấy kích thích hơn mà thôi. Quá mê người!
Đột nhiên!
Có tiếng bước chân rầm rập vọng đến.
Có một tiếng “bịch” vang lên, là tiếng của bàn ghế bị đạp đổ.
Bàn bị lật tung, mấy cái bát sứ rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh.
Cổ Tư Đạo và Diêu Tĩnh đều sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy hai tên thị vệ vạm vỡ, hung dữ đang đạp đổ bàn ghế.
Đằng sau hai tên thị vệ, một vị công tử y phục trắng chậm rãi bước ra, vẻ mặt lạnh lùng, u ám.
La Hồng có chút phiền muộn.
CMN!
Chẳng thể nào ngờ được, đi chọc ghẹo cô nương nhà lành… cũng bị chen ngang!
“Bà chủ quán đậu hoa này lôi thôi, bẩn thỉu như vậy… Làm sao tên này lại ra tay được! Xin ngươi đó, chú ý tố chất một chút có được không!”
Tâm trạng của La Hồng cực kém.
Suy cho cùng thì, kế hoạch bùa bỡn cô nương bị người khác phá hoại, tâm trạng sao mà tốt được.
Hai tên thị vệ đang hung hãn cũng phải sững sờ, tình huống này… đương nhiên là vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Bà chủ quán đậu hoa này có mị lực gì mà lại bị người ta đoạt mất cơ hội đùa bỡn trước thế này?
“Tiếp tục.”
“Tiếp tục đi!”
Sắc mặt La Hồng lạnh lùng, khoác áo choàng trắng, giơ tay lên chỉ thẳng.
“Vâng.” Hai tên thị vệ lạnh lùng đáp.
Rầm rầm!
Tên thị vệ mặt sẹo đá vào băng ghế, khiến băng ghế văng ra xa, đập xuống đất thật mạnh, cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
La Hồng khoác trên mình áo choàng dài, hai tay vắt chéo lên ngực, giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn mà một kẻ phản diện cần có.
Hai tên thị vệ thân hình vạm vỡ, cao lớn, đầy vẻ uy hiếp, bày ra tư thế của kẻ tới cướp bóc.
Sự tình phát triển không theo dự tính khiến Cổ Tư Đạo bối rối.
Như một thau nước lạnh hất lên làm dập tắt lửa dục vọng trong người gã.
Những người này là ai?
Đến vì Diêu Tĩnh ư?
Gã đã cố tình điều tra lai lịch của Diêu Tĩnh, nữ nhân này từ đất khách lưu lạc đến huyện An Bình, tứ cố vô thân.
Cổ Tư Đạo vốn bị thu hút bởi nhan sắc mỹ lệ của Diêu Tĩnh, gã muốn ép Diêu Tĩnh phải phục tùng theo gã ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới là có người đến gây phiền phức cho gã.
Hai tên thị vệ hung tợn từng bước bước vào, khí thế đùng đùng hung dữ, khiến cho Cổ Tư Đạo đang chìm trong men rượu cũng phải tỉnh táo lại.
“Các ngươi là ai?” Cổ Tư Đạo cất giọng the thé.
Hai tên thị vệ không thèm đếm xỉa đến gã, cũng chẳng thèm đáp lại, cứ tiếp tục thực hiện theo mệnh lệnh của La Hồng giao trước đó, hoành đao lập mã, giống như hai bức tường cao to, vây chặt trước sau Cổ Tư Đạo.
Cổ Tư Đạo ngẩng đầu lên nhìn hai tên thị vệ, nhất thời có chút bối rối.
Gã nhắm mắt lại, rồi bất ngờ phóng về một hướng, đâm vào lồng ngực kiên cố như tường gạch của tên thị vệ rồi bị đẩy bật về.
Vẻ mặt của hai tên thị vệ vô cảm nhớ lại lời của La Hồng, trên mặt nở nụ cười nham hiểm: “Hì hì…”
Khuôn mặt dữ tặng kèm với nụ cười vô lại thế này, quả thật khiến người khác kinh hãi.
Bọn họ vừa cười, vừa liếc mắt nhìn Cổ Tư Đạo trước mặt một cách trần trụi.
Đối với một tên có thân hình vừa gầy yếu, xấu xí như Cổ Tư Đạo này, bọn họ khinh thường cực kỳ.
Giữa ban ngày ban mặt, lại dám chọc ghẹo cô nương nhà lành ngay trên đường…
Thật đúng là rác rưởi!
Cổ Tư Đạo toát mồ hôi lạnh. Đúng là thiên đạo luân hồi mà, gã vừa mới đùa giỡn Diêu Tĩnh, hiện giờ… lại đến lượt gã bị đùa giỡn.
Lúc này Diêu Tĩnh cũng cảm thấy vô cùng bối rối, nàng bị hai tên thị vệ ép ra ngoài…
Đằng xa, La Hồng khoác áo choàng trắng, hai tay vắt lên ngực, ánh mắt u sầu.
Diêu Tĩnh cảm thấy vị công tử trắng trẻo soái khí trước mặt này hơi quen mắt, rồi chợt nhớ tới vị khách ăn mặc lôi thôi chỉ ăn mấy bát đậu hoa còn đòi ghi sổ nợ kia.
“Người nợ tiền lần trước, là ngươi!”
Diêu Tĩnh kinh hỉ, hai mắt đột nhiên sáng lên, như gió xuân tháng ba.
La Hồng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của nữ nhân, nhìn cô chủ quán đậu hoa đáng thương đang khẽ mấp mấy môi, khẽ vuốt cằm.
Diêu Tĩnh thấy La Hồng đáp lại, trong lòng tự nhiên yên tâm lạ thường.
“Các ngươi cút ngay! Đây là huyện mà thúc ta cai quản.” Cổ Tư Đạo thét lên the thé.
Quán đậu hoa tuy ngày thường ít khách nhưng động tĩnh nãy giờ cũng đã khiến người đi đường xung quanh chú ý, có điều, chẳng ai dám bước vào.
Cổ Tư Đạo nhìn xuyên qua hai tên thị vệ thấy được La Hồng đứng đằng sau.
Gã nhận ra La Hồng ngay lập tức, đây không phải là “Lạc Hồng công tử” nổi tiếng hòa nhã ở huyện An Bình hay sao?
“Lạc Hồng công tử.”
“Chúng ta đều là thư sinh, là đồng môn! Có chuyện gì từ từ nói.” Cổ Tư Đạo nói lớn.
Hy vọng La Hồng chừa cho gã chút thể diện.
Mà La Hồng vừa nghe thấy giọng nói của Cổ Tư Đạo, tiền tức tới mức tái cả mặt.
“Lạc Hồng? Ngươi mới là Lạc Hồng, cả nhà ngươi mới là Lạc Hồng.”
“Người đâu, đánh hắn cho ta!” La Hồng khoác áo choàng dài, tức giận đến mức cả nói cũng hổn hển.
Đánh loại người không biết xấu hổ đi đùa bỡn đi cô nương nhà lành như Cổ Tư Đạo thì trong tâm La Hồng chẳng hề có chút áy náy nào.
Hai tên thị vệ vừa nghe lệnh, liền thẳng tay triển khai quyền đấm, cước đá, chẳng hề nương tay.
Đương nhiên, họ ra tay cũng biết giữ chừng mực, sẽ không đến mức đánh chết người.
Đánh được một lúc, mặt mũi Cổ Tư Đạo đã trở nên bầm dập, tái xanh. Trên mặt gã hiện đầy sự sợ hãi, khập khễnh bỏ chạy như một con chuột bị đuổi.
Gã làm ra loại chuyện này, khiến bản thân bị đánh chỉ có thể nói rất xứng với hai chữ “đáng đời”.
Hai tên thị vệ cảm thấy thoải mái.
Tên thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng với ánh mắt tỏ vẻ “Thì… thì ra là vậy”.
Vẻ mặt của hai tên thị vệ lại hiện lên sự tôn trọng.
Công tử không thay đổi một chút nào, vẫn là công tử luôn hòa nhã, dễ gần, lương thiện, ghét cái ác của bọn họ!
Chương 8 Đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hiểu không? (2)
“Công tử… đại nghĩa.” Tên thị vệ mặt sẹo và cả tên thị vệ còn lại đứng trước mặt hắn chắp tay cung kính.
Bày tỏ sự xin lỗi vì đã hiểu lầm La Hồng trước đó.
Lúc này La Hồng đang bối rối.
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi mỏng khẽ run lên, đừng khen ta, ta cũng không muốn sự việc diễn ra như thế này đâu.
Lần hành động đầu tiên của kẻ phản diện đã bị chệch đường ray đến mức này, còn hình như biến khéo thành vụng nữa.
Dường như hắn nhìn thấy bảng hiển thị chỉ số tội ác đang -1, -1, -1… ngay trên đầu mình.
“Không được… không thể tiếp tục như vậy, phải tìm cách khác mới được.” La Hồng hít một hơi thật sâu.
Hắn ở đây là để trở thành nhân vật phản diện, không phải là để trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện.
La Hồng hắn, chính là kẻ xấu!
Ánh mắt hắn lướt ngang qua, tầm nhìn rơi vào thân ảnh của cô chủ quán đậu hoa có khuôn mặt lấm tấm than đen và bùn vàng.
Nghĩ một chút, La Hồng lôi từ trong túi ra hai thỏi bạc, dùng tay ném hai thỏi bạc rơi xuống trước mặt cô chủ quán.
“Ngươi, bổn công tử mua, từ nay về sau, ngươi là người của bổn công tử ta.” La Hồng bày ra dáng vẻ đăng đồ tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nói.
Diêu Tĩnh sửng sốt, nhìn hai thỏi bạc trên mặt đất, cảm thấy luống cuống.
La Hồng nhìn Diêu Tĩnh đang không biết làm sao, khóe miệng nhếch lên một chút.
Không hổ là quả hồng mềm bản công tử coi trọng nhất.
Có lẽ, giờ phút này, trong lòng nữ nhân trước mắt đã oán hận La Hồng ta đến thấu trời rồi.
La Hồng cảm thấy, hắn đã muốn làm nhân vật phản diện, thì phải cư xử cho giống nhân vật phản diện.
Vì thế giọng nói mang theo cả vẻ hăm doạ.
“Nhặt lên.”
Giọng điệu thay đổi này khiến Diêu Tĩnh rùng mình.
“Ngươi… ngươi đừng có hung dữ với ta…” Diêu Tĩnh vội vàng nhặt hai thỏi bạc lên, sợ đến phát khóc.
Nàng tuyệt vọng vì vừa thoát khỏi hang sói thì lại chui vào hang hổ.
Nhìn thấy La Hồng cư xử như vậy, hai tên thị vệ liếc nhìn khuôn mặt buồn bã lấm than đen và bùn vàng của Diêu Tĩnh, đồng loạt cau mày, suy nghĩ một chút, họ chợt nhận ra.
Vội vàng nháy mắt với Diêu Tĩnh.
“Tên thư sinh vừa nãy với chủ bộ của huyện này có quen biết, nếu quay lại trả thù, ngươi chỉ có nước chết.”
“Nhan sắc của ngươi như thế nào tự ngươi biết. Công tử chúng ta sao có thể để ý ngươi?”
“Công tử tới đây để cứu ngươi, bảo vệ ngươi.” Hai thị vệ ngươi một lời ta một lời, ăn ý cực kỳ, giải thích tường tận.
Diêu Tĩnh kinh ngạc, hai mắt nàng sáng rực lên như đèn lồng.
La Hồng vừa chuẩn bị quay người rời đi thì nghe thấy lời hai tên thị vệ nói, thân thể cứng ngắc.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin được, quay đầu lại.
Các ngươi… hiểu thành cái vẹo gì thế này?!
La Hồng ta có đức có tài gì mà cùng lúc có được hai vị nhân tài mai danh ẩn thế này chứ?
Bổn công tử ta chỉ muốn trở thành nhân vật phản diện mà thôi!
Ta chỉ muốn trở thành kẻ xấu thôi mà!
“Cảm… cảm ơn công tử!”
Diêu Tĩnh nhặt hai thỏi bạc lên, nhiêu đây đã đủ mua cả quán đậu hoa của nàng rồi.
“Đừng cảm ơn ta, bổn công tử ta vốn dĩ không tới đây để cứu người, mà là tới để chọc ghẹo cô nương, hiểu không?”
“Cầu xin ngươi làm ra vẻ hận ta, kháng cự, không chịu khuất phục được không?”
“Để cho bổn công tử ta có một chút cảm giác thành tựu thôi.” La Hồng hung dữ nói.
“Vâng ạ.”
Diêu Tĩnh nắm chặt hai thỏi bạc, mím chặt miệng, ánh mắt ra vẻ “Ta đã hiểu rồi” sáng quắc, ngượng ngùng gật đầu.
Bộp! Bộp! Bộp!
Hai tên thị vệ đột nhiên vỗ tay.
“Công tử liêm chính.”
Hai tên thị vệ cảm động khen ngợi, người đi đường xung quanh cũng la lớn, nhất thời tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Trong lòng La Hồng lạnh cóng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hết rồi! Kết thúc thật rồi!
Phần thưởng đặc biệt của hắn, cơ thể Thiên Ma Bất Diệt của hắn, không còn nữa rồi!
Kế hoạch chọc ghẹo cô nương nhà lành đã đổ bể hoàn toàn.
La Hồng đã chuẩn bị tâm thế để bị coi là nhân vật phản diện, bị thế nhân phỉ nhổ rồi.
Kết quả từ đùa giỡn cô nương nhà lành lại biến thành trừng trị kẻ ác, hướng tới cái thiện.
Hắn trở thành anh hùng.
Điều này khiến trái tim nhỏ bé của hắn có chút không chấp nhận nổi hiện thực.
Nghe những người xung quanh hò reo tán thưởng dưới sự dẫn dắt của hai tên thị vệ, La Hồng chỉ cảm thấy tiếng vỗ tay của bọn họ như tiếng “bốp” vả vào mặt hắn.
Trái tim nhỏ bé của La Hồng rỉ máu, không nghĩ tới cũng biết, lần này điểm của nhân vật phản diện e là xuống tới đáy rồi, số “âm” là cái chắc!
Còn chưa nói đến phần thưởng đặc biệt, ngay cả giải ba cũng chưa chắc giành được.
Không muốn ở lại quán đậu hoa lâu nữa, La Hồng lòng đau như cắt khoác áo choàng dài, hai tay chắp ra sau lưng, mím môi mỏng, quay người, cô đơn rời đi.
Tên thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng đang được tung hô trong đám người, đứng yên không xao động, trong lòng càng thêm kính nể.
“Không hổ danh là công tử, không màng đến danh lợi và địa vị. Quả nhiên không giống loại người mua danh chuộc tiếng.” Tên thị vệ hít sâu một hơi.
Tiếp đó gã nháy mắt với tên thị vệ khác.
Hai người đem Diêu Tinh còn đang luống cuống, dọn dẹp quầy hàng, rời khỏi nơi náo nhiệt.
Trong sân nhỏ ở La phủ.
Trần tổng quản đang ngồi trong sân uống trà, mùi trà thoang thoảng phảng phất trong không khí.
Điều kiện ở phủ Giang Lăng rất thích hợp để phát triển các loại trà. Nơi đây cũng có mộ số làng trà thuộc quyền quản lý của phủ Giang Lăng, hằng năm đều có các loại trà tuyệt hảo để cống nạp cho Hoàng cung Đại Hạ.
Pha trà xong, Trần tổng quản nhấp một ngụm trà nóng, vị đắng của trà đọng trên đầu lưỡi, từ từ chảy xuống, lan tỏa khắp miệng, như thể đang phẩm vị nhân sinh.
Vừa nhấp một ngụm trà thì La hồng từ ngoài phủ trở về.
Trần tổng quản nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Công tử, tới uống chén trà không?”
Nhưng lúc này La Hồng không có tâm trạng thưởng thức, hắn lắc đầu, đi thẳng tới thư phòng.
Vừa vào thư phòng, liền đóng chặt cửa lại không cho ai vào.
Trần tổng quản nhíu mày, tâm trạng La Hồng không ổn, không thể qua mắt được ông ta.
Một lúc sau, hai tên thị vệ đi theo La Hồng vội vàng chạy tới.
Trần tổng quản trầm mặc không nói tiếng nào, dựa vào ghế bành, trong tay cầm chén trà bằng sứ màu trắng xanh, chén trà không vơi đi chút nào, mặt ông lạnh đi đậy nắp chén trà lại.
Bầu không khí căng thẳng khiến hai tên thị vệ bất giác đổ mồ hôi hột.
Là những thị vệ từng đi theo Trần tổng quản, họ biết hiện tại tâm trạng của chủ nhân đang đứng trước mặt không được tốt lắm.
“Kể lại những chuyện đã xảy ra với công tử sau khi rời khỏi phủ, phải thật chi tiết, không được giấu giếm.”
Trần tổng quản hơi dừng lại nhấp ngụm trà, rồi nhướng mắt lên, nói.
Hai tên thị vệ nhìn nhau, không biết nói thế nào.
Chương 9 Ta sao? Đa tạ ngươi…
Trần tổng quản liếc nhìn tên thị vệ mặt sẹo, nói: “Triệu Đông Hán, ngươi nói đi.”
“Vâng.”
Tên thị vệ mặt sẹo kể lại việc La Hồng ra lệnh cho bọn họ đóng giả kẻ ác, rồi đi chọc ghẹo cô nương nhà lành.
“Hửm?” Trần tổng quản cau mày, đập mạnh chén trà xuống bàn.
Nhìn thấy vậy, tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán run rẩy, nói tiếp: “Lúc đầu, chúng thuộc hạ cho rằng công tử là kẻ đạo đức giả, nhưng chưa từng nghĩ tới công tử dùng danh nghĩa chọc ghẹo cô nương để trừng trị kẻ ác, làm rõ sự thật.”
“Cái gọi là chọc ghẹo thực chất chỉ là cái cớ để ngăn tên thư sinh phạm tội mà thôi.” Triệu Đông Hán nói xong, khuôn mặt lạnh lùng của Trần tổng quản dịu đi một chút.
“Vậy tại sao khi công tử trở về sắc mặt lại không tốt?” Trần tổng quản hỏi.
Hai mắt của tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán xoay tròn, nhanh chóng hiểu ra, nói: “Không chỉ vậy, để đề phòng tên thư sinh tới trả thù nên công tử còn trực tiếp bỏ tiền ra mua cô chủ quán đậu hoa, bảo vệ nàng ấy.”
“Mà tên thư sinh kia có có quen biết với huyện thái gia huyện An Bình. Công tử sợ người bên đó trả thù cho nên tâm trạng xấu đi.”
Nghe xong những lời Triệu Đông Hán nói, Trần tổng quản mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Ông lại nâng chén trà nhấp một ngụm.
“Chỉ như thế thôi sao?”
“Đây không phải là chuyện đáng để lo lắng.”
…
“Nhất định thế giới này có vấn đề.”
“Rõ ràng bản công tử ta định chọc ghẹo người ta thật mà…” La Hồng quay trở lại thư phòng, than thở.
Hắn từng nghĩ rằng, việc trở thành nhân vật phản diện dễ như trở bàn tay, nhưng có vẻ như hắn đã mơ đẹp quá rồi.
Ngồi trước bàn sách, nhìn xuyên qua thấy ánh hoàng hôn đang bao trùm ngoài cửa sổ, ráng chiều chiếu xuống khiến cả phủ đỏ rực.
La Hồng hít một hơi thật sâu, mặc dù có hơi bối rối, nhưng hắn cũng đã nắm rõ được đầu đuôi sự việc.
Quyết định muốn làm chuyện xấu của hắn không hề sai, kế hoạch đã được lên sẵn trước cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề duy nhất là tại tên thư sinh Cổ Tư Đạo đáng chém ngàn đao kia. Gã ta sớm không đùa, muộn không đùa, lại chọn ngay lúc đó để đùa bỡn cô chủ quán đậu hoa kia.
“Chỉ có thể nói là thời cơ không đúng, vận khí không thôi.”
La Hồng lắc đầu, tất cả nguyên do là do tên thư sinh kia hết.
“Mấy tên thư sinh suốt ngày đọc sách quả nhiên chẳng phải là kẻ tốt lành gì.” La Hồng thầm chửi rủa.
Nhìn trên bàn thấy có tờ giấy ghi chữ “Đùa giỡn”, hắn cảm giác chính mình mới là người bị đùa giỡn.
Nghĩ tới cái phần thưởng đặc biệt không cánh mà bay, La Hồng không khỏi buồn phiền.
Vo tờ giấy thành quả bóng, hắn chống khuỷu tay, túm tóc vò vò.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trần tổng quản gõ cửa thư phòng, đẩy vào.
Thấy La Hồng tóc tai bù xù, ông ta thầm thở dài.
Đúng là một đứa bé tốt bụng, hà cớ gì mà phải chịu áp lực như vậy.
Ông ta sẽ thay công tử chịu những áp lực đó.
“Công tử, Triệu Đông Hán đã kể cho ta nghe mọi chuyện rồi.”
La Hồng ngẩng đầu lên.
Triệu Đông Hán? Là tên thị vệ mặt sẹo bại não kia đó sao?
“Công tử đã làm rất đúng. Diệt ác, hướng thiện là điều tốt, chẳng sợ bản thân bị đọa đày xuống địa ngục thì đã sao chứ? Đây đều là theo bản tâm của con người mà thôi.”
“Ngài thừa hưởng đức tính thiện lương của cha ngài khiến Trần thúc cảm thấy rất vui. Năm đó, cha ngài chính là người tốt có tiếng ở huyện An Bình, những hành động của công tử đã chẳng bôi nhọ danh dự của ông ấy.” Trần tổng quản hài lòng nói.
“Về chuyện của tên thư sinh kia, công tử không cần lo lắng, tên Huyện lệnh đó không dám tìm chúng ta đâu, La phủ không phải là kẻ ăn chay, mọi việc còn lại cứ để cho Trần thúc này lo.”
“Vậy nên công tử không nên buồn phiền nữa, đừng tạo áp lực cho mình.”
Đừng khen ta…
La Hồng mím môi, ánh mắt dao dộng, có cảm giác như đang bị người ta quất roi tới chết.
Không đợi La Hồng trả lời, Trần tổng quản đã quay lưng rời đi, tà áo xanh lá tung bay trong ánh hoàng hôn.
Ngay sau khi Trần tổng quản rời đi.
Tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán lao vào thư phòng ngay.
La Hồng tỉnh táo lại, nhìn Triệu Đông Hán với ánh mắt phức tạp.
“Có chuyện gì?”
Triệu Đông Hán mỉm cười, đập ngực thùm thụp: “Công tử, Trần tổng quản bảo thuộc hạ đảm nhận chức trách bảo vệ an toàn cho công tử. Thuộc hạ sẽ dốc hết sức để bảo vệ người! Để công tử có thể thảnh thơi tiếp tục trừng phạt kẻ ác, làm việc tốt cho thiên hạ!”
Mặt La Hồng cứng đờ, miệng há hốc ra.
“Ta sao? Đa tạ ngươi nhiều…”
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán hơi nhảy lên, hắn ta giơ tay sờ đầu, thành thật cười nói: “Công tử, xin ngươi đừng khách sáo với thuộc hạ, đây là điều mà thuộc hạ nên làm.”
“Công tử, còn cô chủ quán đậu hoa thì sắp xếp như thế nào ạ?”
Bấy giờ La hồng mới nhớ tới cô nương có dáng vẻ khúm núm kia. Hắn dựa vào ghế bành, hất trường sam màu trắng, nhíu mày nói: “Đưa nàng ta vào đi.”
Triệu Đông Hán thưa vâng, xoay người rời đi.
Một lát sau, hắn ta dẫn tới một người có thân hình nhỏ nhắn vào thư phòng.
Trong lòng Diêu Tĩnh hơi thấp thỏm, sau khi bước vào thư phòng, nàng cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên nhìn La Hồng.
Nắng chiều như lửa, chiếu rọi vào thư phòng khiến cả không gian nhuốm màu đỏ rực.
La Hồng dựa người vào chiếc ghế bành, ngắm nhìn thân ảnh mảnh mai đứng ở kia.
“Cô tên gì?” La Hồng hỏi.
Diêu Tĩnh yếu ớt mở miệng, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Diêu Tĩnh.”
“Cái gì cơ?”
La Hồng cau mày, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.
Ngay sau đó, một giọng quát giống như tiếng sấm đột nhiên nổ tung: “Nói to lên!”
Diêu Tĩnh bị doạ, giật nảy mình, cả người run cầm cập, khuôn mặt tràn đầy sự bối rối cùng sợ hãi.
“Ngài... đừng có mà hung dữ với ta!”
Khuôn mặt dính đầy than đen và bùn đất của Diêu Tĩnh lộ ra sự tủi thân và hoảng sợ, “Ta... ta là Diêu Tĩnh.”
Diêu Tĩnh cảm thấy cái tên “Lạc Hồng công tử” này thật xấu tính, mới gặp có mấy lần, mà lần nào cũng hung dữ với nàng, không bằng đổi thành tên “công tử gào thét” đi cho rồi.
“Diêu Tĩnh... Yêu Tinh?”
(*) Chú thích: tên của Diêu Tĩnh trong tiếng trung là yao jing đồng âm với từ yêu tinh.
La Hồng hơi nhếch khoé miệng, cái tên này quả thật là quá trần trụi nha.
“Cái tên này quá cợt nhả rồi, về sau ta sẽ gọi cô là Diêu Đậu Hoa.”
La Hồng hỏi tiếp: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Công tử... năm nay ta mười lăm tuổi rồi.” Diêu Tĩnh nghe tên mình bị đổi thành Diêu Đậu Hoa, trong lòng hơi kháng cự, nhưng... nàng lại không dám nói.
“Mười lăm?”
La Hồng sững sờ, năm nay hắn mười tám, cái chị gái đứng trước mặt hắn thế mà lại kém hắn những ba tuổi?
Trên mặt của Diêu Tĩnh dính đầy than đen và bùn đất, không nhìn rõ dung mạo, thế nên không có cách nào đoán ra được tuổi của nàng.
“Bỏ đi, cô nhỏ tuổi hơn bổn công tử, vẫn nên gọi là Tiểu Đậu Hoa thôi.”
La Hồng bĩu môi.
“Đúng lúc đầu bếp trong phủ ta chạy trốn hết rồi, sau này cô sẽ phụ trách đồ ăn trong La phủ, làm đầu bếp của La phủ ta.”
Chương 10 Nhật ký tự động trở thành nhân vật phản diện
La Hồng nói xong, cũng không thèm đợi Diêu Tĩnh đáp lại, liền vẫy vẫy tay: “Lão Triệu, đi gọi một nha hoàn đến đây, mang nàng ta đi sửa soạn lại, đen bẩn thế kia... ảnh hưởng đến khẩu vị của bổn công tử.”
La Hồng càng ngày càng độc mồm độc miệng. Hiện tại hắn đang nỗ lực biến bản thân mình thành nhân vật phản diện.
Triệu Đông Hán nghe vậy, lập tức ra khỏi phòng, tìm một nha hoàn đến, đưa Diêu Tĩnh đi sửa soạn lại.
Thư phòng lại yên tĩnh trở lại.
La Hồng rút quyển sách làm bằng da người ra, cảm giác khi sờ vào quyển sách vẫn trơn nhẵn như cũ.
Trên thực tế, lúc này La Hồng không muốn mở quyển sách, bởi vì hắn có dự cảm xấu, không quá muốn nhìn thấy kết quả đau lòng kia.
Hắn lật trang bìa ra, lời khuyên bảo chân thành của vị tiền bối vai phản diện liền đập vào tầm mắt.
“Lời gửi gắm: Bắt đầu từ hôm nay, hãy trở thành một nhân vật phản diện đúng nghĩa.”
Vuốt ve hàng chữ này, La Hồng chỉ cảm thấy tâm đắc vô cùng.
Lời của tiền bối, khiến hắn như được giác ngộ, từng chữ như châu ngọc, có thể sánh tựa danh ngôn.
Đáng tiếc.
Hắn, dường như không làm được...
Mang trong mình tâm trạng sắp bị chém đầu, bàn tay run rẩy tiếp tục lật trang tiếp theo, trang thứ hai là giao diện.
Sau khi mở ra, La Hồng nhanh chóng nhìn chăm chú vào những chữ trên đó.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: -18
Cấp bậc: 1
Danh hiệu: Tiểu Phôi Đản
Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm)
Công pháp tu hành: không (vẫn chưa tu hành)
“Hừ”
“Quả nhiên ...”
La Hồng nhắm mắt, cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi. Hắn ngồi xụi lơ trên ghế, chán chường nằm trượt dần xuống dưới.
Tội ác... quả nhiên đã thành số âm rồi.
Đối với nhân vật phản diện, chỉ số tội ác vô cùng quan trọng, nhờ nó mới có cơ hội lĩnh giải đặc biệt, giải nhất, giải nhì, giải ba ...
Nếu tội ác trở thành số âm, ngoại trừ nhận được giải thưởng an ủi ra, chỉ chắc chắn chẳng vớt được thêm cái rắm nào hết.
Thảm!
Thảm quá rồi!
Rõ ràng là hắn vẫn giữ nguyên ý chí lúc đầu, quyết tâm dùng cách đùa giỡn con gái nhà lành để từng bước làm nên chuyện lớn.
Kết quả, hắn lại trở thành một công tử trượng nghĩa, là anh hùng cứu rỗi những cô gái nhà lành.
Thật đúng là tạo hoá trêu ngươi!
Hắn chán chường nằm dài trên ghế như một bãi bùn nhão, hai con mắt giống như mắt cá chết mặn, cứ nhìm chằm chằm xà treo.
La Hồng vốn còn ôm chút may mắn, bởi vì hắn vẫn luôn giữ vững ý chí trở thành nhân vật phản diện.
Nhưng xem ra bây giờ, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện này vốn chẳng thèm quan tâm đến việc ngươi có giữ ý chí ban đầu hay không, mà cứ thế đâm chọt liên tiếp vào chỗ đau của ngươi.
“- 18 tội ác ...”
Là sự sỉ nhục của thế giới nhân vật phản diện!
La Hồng nghiến răng nghiến lợi, khóc không ra nước mắt.
Hắn ủ rũ cúi đầu rồi khẽ lắc lắc mấy cái, sau đó tiếp tục lật xem. Hắn không muốn nhìn thấy những số liệu này nữa, cũng không muốn xem tiếp mấy dòng như số âm tội ác này nữa.
Đến trang thứ ba, là trang nhật kí của nhân vật phản diện, giở đến trang này khiến cho sự uể oải của La Hồng dần biến mất, dường như được sốc lại tinh thần vậy.
“Nếu bản công tử đem ý chí kiên quyết không thay đổi của mình viết vào nhật ký của nhân vật phản diện, thì có thể cứu vãn được chút gì không nhỉ?”
La Hồng ngồi thẳng người trên ghế bành, eo ngực ưỡn thẳng tắp.
Hắn xắn ống tay áo, cầm bút lông sói, lấy đầu bút chấm mực, đợi sau khi mực thấm đều, bắt đầu đặt bút viết lên trang thứ ba của tập nhật ký, bàn tay lướt nhẹ trên trang giấy.
Bắt đầu viết phần nhật ký nhân vật phản diện của ngày hôm nay.
“Lịch Đại Hạ, mười ba tháng sáu, trời trong xanh.
Ngày hôm nay trời yên biển lặng, ta đã làm một việc vô cùng xấu xa, ác đến tột độ, xấu đến mức không thể diễn tả được, ta, trêu đùa con gái nhà lành.
Đây là lần đầu tiên ta thẳng tay thực hiện hành vi của nhân vật phản diện, cho dù quá trình có như thế nào, kết quả có ra sao, ý chí trở thành nhân vật phản diện của ta từ trước đến nay không hề thay đổi.
Ta trêu đùa Tiểu Đậu Hoa, thậm chí còn tiêu tiền mua nàng ta, bắt về La phủ, ta là ác nhân, có xé tim xé phổi ra xem cũng chỉ thấy toàn là cái ác, công tử ta không hề trượng nghĩa, nghe tiếng kêu chói tai, sự giằng xé không chịu khuất phục của Tiểu Đậu Hoa, ta còn cười vui vẻ, thì ra sống những ngày của nhân vật phản diện chính là cuộc sống buồn tẻ, nhạt nhẽo như vậy.”
La Hồng vừa đặtt bút đã viết rất dài, những nét chữ lưu loát dần hiện lên trên tập sổ.
Nhìn lên trang giấy đã được điền đầy chữ, La Hồng có vài phần mãn nguyện, xem lại nội dung của nhật ký.
Hắn cảm thấy bản thân mình đã thực sự trở thành nhân vật phản diện tội ác tày trời rồi.
Có lẽ, hắn còn có cơ hội được cứu?
Nói không chừng, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện này thấy hắn quả thực là kẻ tội ác tày trời, sẽ bù đắp chỉ số tội ác, giúp số âm kia biến thành số dương cũng nên?
Trong lòng ôm ấp hy vọng, La Hồng nhìn chằm chằm quyển sổ tay.
Thế mà, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện thật sự có phản ứng, chỉ có điều ... những phản ứng của sổ tay đã vượt qua dự liệu của La Hồng.
Chỉ nhìn thấy chữ trên quyển sổ tay hình như tách ra một cách vô tình, nát vụn, hoá thành vô số điểm đen, Những điểm đen này bắt đầu kết hợp lại với nhau, cuối cùng... tự động hình thành một nhật ký mới của nhân vật phản diện.
La Hồng thấy thế, hô hấp dường như bị đình trệ, không khỏi trừng mắt.
Chỉ thấy nhật ký nhân vật phản diện mới ghi chép lại như sau.
“Đại Hạ, ngày mười ba tháng sáu, thời tiết âm u chuyển thành nhiều mây.
Ta dẫn theo hai tiểu hộ vệ yêu quý, đi đến tiệm đậu hoa, lại gặp phải tên thư sinh Cổ Tư Đạo đang sỉ nhục đùa giỡn với Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh. Trong lòng ta tràn đầy căm phẫn, bèn ra lệnh cho hai tên hộ vệ ra tay đánh tên Cổ Tư Đạo, trừng phạt tên xấu xa kia bảo vệ cái thiện, rồi ném 2 thỏi bạc mua lại Tiểu Đậu Hoa, đưa vào La phủ che chở cho nàng, phòng trừ việc tên Cổ Tư Đạo báo thù nàng. Nhìn thấy hành động chính nghĩa đó, lời khen ngợi và tiếng vỗ tay từ mọi người kéo dài không ngớt.
Đủ ngang tàng!
Đủ khí phách!
【Sự kiện ngày hôm nay trong nhật ký, tội ác -18】”
Nhật ký mới của nhân vật phản diện, ghi chép lại một cách chân thật và đơn giản toàn bộ sự việc đã xảy ra trước đó.
La Hồng xem hết cuốn nhập ký sau khi nó đã tự động được sửa lại, suýt chút nữa bị hộc máu mồm.
“Mừng cái rắm ý mà mừng!”
“Là giả! Tất cả đều là giả hết! Tất cả đều là vu khống!”
La Hồng đấm bùm bụp vào ngực mình, khóc không ra nước mắt.
La Hồng cười cười, không nói gì thêm, dẫn theo hai tên thị vệ, trực tiếp rời khỏi La phủ, biến mất ở ngã rẽ.
Trần tổng quản mặc một thân y phục màu lam vẫn cứ đứng lặng người một lúc trên bậc thềm đá.
Ông nhìn bóng lưng dần biến mất của La Hồng rồi khẽ giơ tay lên, bấm độn, bắt ấn.
Quanh thân thể ông ta có một luồng khí vô hình cuộn trào lên, khiến bộ y phục màu lam khẽ đung đưa, một lúc sau khí tức mới dần tản bớt.
“Thật kỳ quái, trên người công tử có luồng tử khí bao quanh, không lẽ bị quỷ ám vào người, nhưng nhìn ấn đường của công tử sáng sủa, năng lượng dồi dào, không giống như bị ám.”
“Mà thôi, như thế nào cũng được, chỉ mong công tử được bình an.” Ông ta phất tay áo, quay người đi vào.
Trần tổng quản không còn bấm tay bắt ấn nữa, mà chắp hai tay sau lưng bước vào phủ.
…
Sau khi La Hồng tạm biệt Trần tổng quản, tâm trạng hắn có chút bồn chồn.
Có yêu quái đang hoạt động quanh huyện An Bình, cuốn sách bằng da đó… có phải là do những thứ kia để lại?
Nhưng nhìn qua không giống lắm, theo quan niệm của dân gian đối với những yêu ma quỷ quái mà nói, một khi bị chúng ám thì chắc chắn tinh thần sẽ uể oải, sức khỏe hao mòn mới đúng.
La Hồng hít một hơi thật sau, lắc đầu, dù thế nào thì cuốn sách nhỏ bằng da này là cơ hội duy nhất để mình đến với con đường tu hành, trở nên mạnh mẽ hơn, hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Hiện giờ, La Hồng dự tính sẽ nghiêm túc thực hiện hành vi của nhân vật phảm diện, đây cũng có thể xem là một lần kiểm tra với cuốn sách bằng da người kia, thử xem có thể lấy được phần thưởng từ cái danh mục được liệt kê trong cuốn sách kia không.
Lần đầu chọc ghẹo con gái nhà lành, La Hồng thấy hơi lo lắng.
La Hồng cho gọi hai tên thị vệ.
“Công tử có gì căn dặn?” Thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng có chút nghi hoặc.
“E hèm…” La Hồng ho nhẹ một tiếng, chỉnh đốn lại y phục, ánh mắt nhìn hai tên thi vệ dần trở nên nghiêm túc.
“Đợi một lát nữa các ngươi phải làm theo chỉ thị của bổn công tử ta.”
“Tới quán tàu hủ kia phải xử sự thật hung dữ, càng dữ dằn càng tốt.”
“Ngoài ra, nhớ đạp đổ bàn ghế, nhưng đừng làm vỡ thứ gì, đạp đổ xong, hai ngươi sẽ vây lấy cô nương chủ quán lại và dùng thân mình chặn lại. Đừng để nàng ta chạy, nếu bỏ chạy sẽ bị trừ lương, trên mặt thì cười lưu manh một chút, giống người xấu ấy, như vậy tốt hơn.” La Hồng nói một hơi.
“Công tử… ngươi đang tính làm gì vậy?” Người thị vệ mặt sẹo nói với giọng như bị bóp nghẹn.
“Tự nhiên ta muốn trêu chọc nàng ấy, bổn công tử coi trọng nàng ấy rồi.” Trên người La Hồng khoác một cái áo dài, mặt không đổi sắc nói: “Bổn công tử ra lệnh các ngươi làm thì làm đi, sao lại hỏi nhiều như vậy?”
Sắc mặt của hai tên thị vệ dều biến đổi.
Nghe đồn La Hồng công tử là người nho nhã, dễ gần, ôn nhu từ tốn, không gần nữ sắc…
Chẳng lẽ… tất cả đều là giả?!
Hai tên thị vệ liếc nhau, không nói gì.
Họ là thị vệ của La gia, đã ký khế ước, La gia trả tiền cho họ, La Hồng là chủ của họ, điều quan trọng chính là họ phải tuân theo mệnh lệnh và bảo vệ La Hồng thật tốt.
Dù biết điều La Hồng sắp làm không được đúng cho lắm, nhưng… họ vẫn phải cắn răng chịu đựng mà tiếp tục làm.
Hai tên thị vệ không nói nhiều.
Chỉ là ánh mắt nhìn La Hồng ít tôn kính hơn, mơ hồ còn có chút khinh thường.
Hóa ra La Hồng công tử lịch lãm, nho nhã cũng chỉ là một tên đạo đức giả, vô liêm sỉ đi lừa gạt thiên hạ.
Chọc ghẹo con gái nhà lành…
Ha, rác rưởi.
La Hồng cảm nhận được sự thay đổi của hai tên thị vệ, hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không thay đổi.
Vì hắn được chọn trở thành một nhân vật phản diện, đương nhiên cũng có ý thức của một kẻ phản diện.
Thế gian này thật lạnh lùng, ta đã quá quen rồi!
Hai tên thị vệ nghe vậy, rùng mình, lập tức đứng thẳng.
…
Diêu Tĩnh có chút lạnh người quay sang một bên, hai ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau, trong lòng thấy khó chịu.
Ở đằng xa, một vị thư sinh áo trắng đang ngồi trên ghế, vừa ăn tàu hủ, vừa uống rượu gạo tự mang tới, vừa nhìn nàng như sói đói.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người khác như vậy, khiến Diêu Tĩnh mất tự nhiên.
Diêu Tĩnh nhận ra người này. Gã sống ở phía con đường đối diện trước nhà nàng thuê, nghe nói là một thư sinh am hiểu sách hiền triết chuẩn bị thi Tú tài, đang vì cuộc thi Hương năm nay mà cố gắng học hành.
Lần trước thư sinh này đến xin nước, Diêu Tĩnh bất cẩn mở cửa để lộ khuôn mặt không bôi than bùn vàng, bị người này nhìn thấy mặt thật.
Lần đầu tiên Diêu Tĩnh để lộ khuôn mặt xinh đẹp sau khi phải lưu vong từ kinh thành đến huyện An Bình.
Trước khi chết mẫu thân của nàng đã dặn không được để lộ mặt thật, nếu không sẽ gặp xui xẻo tai ương… Cho nên Diêu Tĩnh nhất quyết che giấu tên thật của mình, nguy trang cho mặt nàng xấu đi.
Nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố.
Cổ Tư Đạo đang ăn tàu hủ, uống rượu gạo, cảm thấy người mình nóng ran.
Hết lần này đến lần khác, nhìn Diêu Tĩnh rụt rè né tránh, trong đầu không khỏi nghĩ đến chuyện khó có thể nào quên kia…
Cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ được mở ra, đằng sau cánh cửa là một mỹ nhân đẹp như tranh vẽ.
Tóc đen rũ xuống, dòng nước mắt óng ánh, làn da mịn màng, khuôn mặt cân đối không thể chê, lông mày đều, thân hình đẫy đà như làn sóng nước mùa thu gợn lòng người.
Một cô nương xinh đẹp như vậy rất khó tìm!
Lần đầu Cổ Tư Đạo lại gặp một cô nương xinh đẹp như vậy, ngay cả cô nương được cho là đẹp nhất “Thanh Hoa lâu” ở huyện An Bình còn thua xa.
Nghĩ đến nhan sắc của Diêu Tĩnh, trong người Cổ Tư Đạo như có lửa đốt.
Một cô nương đẹp như vậy, gã nhất định phải chiếm giữ, thậm chí, mỹ nhân như nàng còn có thể trở thành thứ đả thông quan hệ cho gã, giúp gã một bước lên mây trong tương lại.
Nghĩ đến đây, gã không thể nhịn nữa!
Cộp!
Gã ta uống cạn hết bát rượu gạo rồi đập mạnh cái bát sứ xuống bàn.
Có rượu làm tăng thêm can đảm, Cổ Tư Đạo ngất ngưởng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Tĩnh như một con sói đói, bước phăm phăm đến chỗ nàng.
Khuôn mặt của Diêu Tĩnh ẩn giấu dưới lớp ngụy trang dần trắng bệch.
“Ngươi… ngươi… giữa thanh thiên bạch nhật, đừng có làm bậy, ta… ta sẽ báo quan!” Giọng của Diêu Tĩnh run lên, nàng suýt khóc.
Giọng nói yếu ớt của nàng chẳng làm cho Cổ Tử Đạo lo sợ mảy may, mà trái lại còn gia tăng hứng thú của gã nữa.
Cổ Tư Đạo nhếch miếng cười, thở ra hơi mùi rượu nồng nặc, giơ tay lên, nắm lấy tay của Diêu Tĩnh.
Chương 7 Đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hiểu không? (1)
Cảm nhận được sự mịn màng của mỹ nhân này, cả người Cổ Tư Đạo càng nóng lên.
Đàn bà nhát gan như vậy rất dễ kiểm soát.
“Báo quan? Lão thái gia của huyện An Bình có quen biết với ta, chủ bộ Huyện nha là thúc của ta… Một cô nương xinh đẹp, lại chẳng có chỗ dựa như ngươi, có báo quan… cũng chỉ làm xấu thanh danh của ngươi thôi.”
“Chi bằng đi theo ta.”
Có men rượu trong người, Cổ Tư Đạo nói năng ngông cuồng hơn, trước khi ra tay, gã đã điều tra lai lịch của Diêu Tĩnh rồi.
Diêu Tĩnh mồ côi, không cha không mẹ, nên Cổ Tư Đạo mới dán làm chuyện cưỡng bức này.
Môi Diêu Tĩnh tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Mẫu thân nói không sai, thư sinh cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Trong người Cổ Tư Đạo đang nóng hừng hực, mặc dù khuôn mặt nàng bôi than đen với bùn vàng che lấp dung mạo, nhưng gã đã từng nhìn thấy được gương mặt thật của nàng, việc nguỵ trang bây giờ chỉ làm cho gã cảm thấy kích thích hơn mà thôi. Quá mê người!
Đột nhiên!
Có tiếng bước chân rầm rập vọng đến.
Có một tiếng “bịch” vang lên, là tiếng của bàn ghế bị đạp đổ.
Bàn bị lật tung, mấy cái bát sứ rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh.
Cổ Tư Đạo và Diêu Tĩnh đều sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy hai tên thị vệ vạm vỡ, hung dữ đang đạp đổ bàn ghế.
Đằng sau hai tên thị vệ, một vị công tử y phục trắng chậm rãi bước ra, vẻ mặt lạnh lùng, u ám.
La Hồng có chút phiền muộn.
CMN!
Chẳng thể nào ngờ được, đi chọc ghẹo cô nương nhà lành… cũng bị chen ngang!
“Bà chủ quán đậu hoa này lôi thôi, bẩn thỉu như vậy… Làm sao tên này lại ra tay được! Xin ngươi đó, chú ý tố chất một chút có được không!”
Tâm trạng của La Hồng cực kém.
Suy cho cùng thì, kế hoạch bùa bỡn cô nương bị người khác phá hoại, tâm trạng sao mà tốt được.
Hai tên thị vệ đang hung hãn cũng phải sững sờ, tình huống này… đương nhiên là vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Bà chủ quán đậu hoa này có mị lực gì mà lại bị người ta đoạt mất cơ hội đùa bỡn trước thế này?
“Tiếp tục.”
“Tiếp tục đi!”
Sắc mặt La Hồng lạnh lùng, khoác áo choàng trắng, giơ tay lên chỉ thẳng.
“Vâng.” Hai tên thị vệ lạnh lùng đáp.
Rầm rầm!
Tên thị vệ mặt sẹo đá vào băng ghế, khiến băng ghế văng ra xa, đập xuống đất thật mạnh, cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
La Hồng khoác trên mình áo choàng dài, hai tay vắt chéo lên ngực, giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn mà một kẻ phản diện cần có.
Hai tên thị vệ thân hình vạm vỡ, cao lớn, đầy vẻ uy hiếp, bày ra tư thế của kẻ tới cướp bóc.
Sự tình phát triển không theo dự tính khiến Cổ Tư Đạo bối rối.
Như một thau nước lạnh hất lên làm dập tắt lửa dục vọng trong người gã.
Những người này là ai?
Đến vì Diêu Tĩnh ư?
Gã đã cố tình điều tra lai lịch của Diêu Tĩnh, nữ nhân này từ đất khách lưu lạc đến huyện An Bình, tứ cố vô thân.
Cổ Tư Đạo vốn bị thu hút bởi nhan sắc mỹ lệ của Diêu Tĩnh, gã muốn ép Diêu Tĩnh phải phục tùng theo gã ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới là có người đến gây phiền phức cho gã.
Hai tên thị vệ hung tợn từng bước bước vào, khí thế đùng đùng hung dữ, khiến cho Cổ Tư Đạo đang chìm trong men rượu cũng phải tỉnh táo lại.
“Các ngươi là ai?” Cổ Tư Đạo cất giọng the thé.
Hai tên thị vệ không thèm đếm xỉa đến gã, cũng chẳng thèm đáp lại, cứ tiếp tục thực hiện theo mệnh lệnh của La Hồng giao trước đó, hoành đao lập mã, giống như hai bức tường cao to, vây chặt trước sau Cổ Tư Đạo.
Cổ Tư Đạo ngẩng đầu lên nhìn hai tên thị vệ, nhất thời có chút bối rối.
Gã nhắm mắt lại, rồi bất ngờ phóng về một hướng, đâm vào lồng ngực kiên cố như tường gạch của tên thị vệ rồi bị đẩy bật về.
Vẻ mặt của hai tên thị vệ vô cảm nhớ lại lời của La Hồng, trên mặt nở nụ cười nham hiểm: “Hì hì…”
Khuôn mặt dữ tặng kèm với nụ cười vô lại thế này, quả thật khiến người khác kinh hãi.
Bọn họ vừa cười, vừa liếc mắt nhìn Cổ Tư Đạo trước mặt một cách trần trụi.
Đối với một tên có thân hình vừa gầy yếu, xấu xí như Cổ Tư Đạo này, bọn họ khinh thường cực kỳ.
Giữa ban ngày ban mặt, lại dám chọc ghẹo cô nương nhà lành ngay trên đường…
Thật đúng là rác rưởi!
Cổ Tư Đạo toát mồ hôi lạnh. Đúng là thiên đạo luân hồi mà, gã vừa mới đùa giỡn Diêu Tĩnh, hiện giờ… lại đến lượt gã bị đùa giỡn.
Lúc này Diêu Tĩnh cũng cảm thấy vô cùng bối rối, nàng bị hai tên thị vệ ép ra ngoài…
Đằng xa, La Hồng khoác áo choàng trắng, hai tay vắt lên ngực, ánh mắt u sầu.
Diêu Tĩnh cảm thấy vị công tử trắng trẻo soái khí trước mặt này hơi quen mắt, rồi chợt nhớ tới vị khách ăn mặc lôi thôi chỉ ăn mấy bát đậu hoa còn đòi ghi sổ nợ kia.
“Người nợ tiền lần trước, là ngươi!”
Diêu Tĩnh kinh hỉ, hai mắt đột nhiên sáng lên, như gió xuân tháng ba.
La Hồng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của nữ nhân, nhìn cô chủ quán đậu hoa đáng thương đang khẽ mấp mấy môi, khẽ vuốt cằm.
Diêu Tĩnh thấy La Hồng đáp lại, trong lòng tự nhiên yên tâm lạ thường.
“Các ngươi cút ngay! Đây là huyện mà thúc ta cai quản.” Cổ Tư Đạo thét lên the thé.
Quán đậu hoa tuy ngày thường ít khách nhưng động tĩnh nãy giờ cũng đã khiến người đi đường xung quanh chú ý, có điều, chẳng ai dám bước vào.
Cổ Tư Đạo nhìn xuyên qua hai tên thị vệ thấy được La Hồng đứng đằng sau.
Gã nhận ra La Hồng ngay lập tức, đây không phải là “Lạc Hồng công tử” nổi tiếng hòa nhã ở huyện An Bình hay sao?
“Lạc Hồng công tử.”
“Chúng ta đều là thư sinh, là đồng môn! Có chuyện gì từ từ nói.” Cổ Tư Đạo nói lớn.
Hy vọng La Hồng chừa cho gã chút thể diện.
Mà La Hồng vừa nghe thấy giọng nói của Cổ Tư Đạo, tiền tức tới mức tái cả mặt.
“Lạc Hồng? Ngươi mới là Lạc Hồng, cả nhà ngươi mới là Lạc Hồng.”
“Người đâu, đánh hắn cho ta!” La Hồng khoác áo choàng dài, tức giận đến mức cả nói cũng hổn hển.
Đánh loại người không biết xấu hổ đi đùa bỡn đi cô nương nhà lành như Cổ Tư Đạo thì trong tâm La Hồng chẳng hề có chút áy náy nào.
Hai tên thị vệ vừa nghe lệnh, liền thẳng tay triển khai quyền đấm, cước đá, chẳng hề nương tay.
Đương nhiên, họ ra tay cũng biết giữ chừng mực, sẽ không đến mức đánh chết người.
Đánh được một lúc, mặt mũi Cổ Tư Đạo đã trở nên bầm dập, tái xanh. Trên mặt gã hiện đầy sự sợ hãi, khập khễnh bỏ chạy như một con chuột bị đuổi.
Gã làm ra loại chuyện này, khiến bản thân bị đánh chỉ có thể nói rất xứng với hai chữ “đáng đời”.
Hai tên thị vệ cảm thấy thoải mái.
Tên thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng với ánh mắt tỏ vẻ “Thì… thì ra là vậy”.
Vẻ mặt của hai tên thị vệ lại hiện lên sự tôn trọng.
Công tử không thay đổi một chút nào, vẫn là công tử luôn hòa nhã, dễ gần, lương thiện, ghét cái ác của bọn họ!
Chương 8 Đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hiểu không? (2)
“Công tử… đại nghĩa.” Tên thị vệ mặt sẹo và cả tên thị vệ còn lại đứng trước mặt hắn chắp tay cung kính.
Bày tỏ sự xin lỗi vì đã hiểu lầm La Hồng trước đó.
Lúc này La Hồng đang bối rối.
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi mỏng khẽ run lên, đừng khen ta, ta cũng không muốn sự việc diễn ra như thế này đâu.
Lần hành động đầu tiên của kẻ phản diện đã bị chệch đường ray đến mức này, còn hình như biến khéo thành vụng nữa.
Dường như hắn nhìn thấy bảng hiển thị chỉ số tội ác đang -1, -1, -1… ngay trên đầu mình.
“Không được… không thể tiếp tục như vậy, phải tìm cách khác mới được.” La Hồng hít một hơi thật sâu.
Hắn ở đây là để trở thành nhân vật phản diện, không phải là để trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện.
La Hồng hắn, chính là kẻ xấu!
Ánh mắt hắn lướt ngang qua, tầm nhìn rơi vào thân ảnh của cô chủ quán đậu hoa có khuôn mặt lấm tấm than đen và bùn vàng.
Nghĩ một chút, La Hồng lôi từ trong túi ra hai thỏi bạc, dùng tay ném hai thỏi bạc rơi xuống trước mặt cô chủ quán.
“Ngươi, bổn công tử mua, từ nay về sau, ngươi là người của bổn công tử ta.” La Hồng bày ra dáng vẻ đăng đồ tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nói.
Diêu Tĩnh sửng sốt, nhìn hai thỏi bạc trên mặt đất, cảm thấy luống cuống.
La Hồng nhìn Diêu Tĩnh đang không biết làm sao, khóe miệng nhếch lên một chút.
Không hổ là quả hồng mềm bản công tử coi trọng nhất.
Có lẽ, giờ phút này, trong lòng nữ nhân trước mắt đã oán hận La Hồng ta đến thấu trời rồi.
La Hồng cảm thấy, hắn đã muốn làm nhân vật phản diện, thì phải cư xử cho giống nhân vật phản diện.
Vì thế giọng nói mang theo cả vẻ hăm doạ.
“Nhặt lên.”
Giọng điệu thay đổi này khiến Diêu Tĩnh rùng mình.
“Ngươi… ngươi đừng có hung dữ với ta…” Diêu Tĩnh vội vàng nhặt hai thỏi bạc lên, sợ đến phát khóc.
Nàng tuyệt vọng vì vừa thoát khỏi hang sói thì lại chui vào hang hổ.
Nhìn thấy La Hồng cư xử như vậy, hai tên thị vệ liếc nhìn khuôn mặt buồn bã lấm than đen và bùn vàng của Diêu Tĩnh, đồng loạt cau mày, suy nghĩ một chút, họ chợt nhận ra.
Vội vàng nháy mắt với Diêu Tĩnh.
“Tên thư sinh vừa nãy với chủ bộ của huyện này có quen biết, nếu quay lại trả thù, ngươi chỉ có nước chết.”
“Nhan sắc của ngươi như thế nào tự ngươi biết. Công tử chúng ta sao có thể để ý ngươi?”
“Công tử tới đây để cứu ngươi, bảo vệ ngươi.” Hai thị vệ ngươi một lời ta một lời, ăn ý cực kỳ, giải thích tường tận.
Diêu Tĩnh kinh ngạc, hai mắt nàng sáng rực lên như đèn lồng.
La Hồng vừa chuẩn bị quay người rời đi thì nghe thấy lời hai tên thị vệ nói, thân thể cứng ngắc.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin được, quay đầu lại.
Các ngươi… hiểu thành cái vẹo gì thế này?!
La Hồng ta có đức có tài gì mà cùng lúc có được hai vị nhân tài mai danh ẩn thế này chứ?
Bổn công tử ta chỉ muốn trở thành nhân vật phản diện mà thôi!
Ta chỉ muốn trở thành kẻ xấu thôi mà!
“Cảm… cảm ơn công tử!”
Diêu Tĩnh nhặt hai thỏi bạc lên, nhiêu đây đã đủ mua cả quán đậu hoa của nàng rồi.
“Đừng cảm ơn ta, bổn công tử ta vốn dĩ không tới đây để cứu người, mà là tới để chọc ghẹo cô nương, hiểu không?”
“Cầu xin ngươi làm ra vẻ hận ta, kháng cự, không chịu khuất phục được không?”
“Để cho bổn công tử ta có một chút cảm giác thành tựu thôi.” La Hồng hung dữ nói.
“Vâng ạ.”
Diêu Tĩnh nắm chặt hai thỏi bạc, mím chặt miệng, ánh mắt ra vẻ “Ta đã hiểu rồi” sáng quắc, ngượng ngùng gật đầu.
Bộp! Bộp! Bộp!
Hai tên thị vệ đột nhiên vỗ tay.
“Công tử liêm chính.”
Hai tên thị vệ cảm động khen ngợi, người đi đường xung quanh cũng la lớn, nhất thời tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Trong lòng La Hồng lạnh cóng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hết rồi! Kết thúc thật rồi!
Phần thưởng đặc biệt của hắn, cơ thể Thiên Ma Bất Diệt của hắn, không còn nữa rồi!
Kế hoạch chọc ghẹo cô nương nhà lành đã đổ bể hoàn toàn.
La Hồng đã chuẩn bị tâm thế để bị coi là nhân vật phản diện, bị thế nhân phỉ nhổ rồi.
Kết quả từ đùa giỡn cô nương nhà lành lại biến thành trừng trị kẻ ác, hướng tới cái thiện.
Hắn trở thành anh hùng.
Điều này khiến trái tim nhỏ bé của hắn có chút không chấp nhận nổi hiện thực.
Nghe những người xung quanh hò reo tán thưởng dưới sự dẫn dắt của hai tên thị vệ, La Hồng chỉ cảm thấy tiếng vỗ tay của bọn họ như tiếng “bốp” vả vào mặt hắn.
Trái tim nhỏ bé của La Hồng rỉ máu, không nghĩ tới cũng biết, lần này điểm của nhân vật phản diện e là xuống tới đáy rồi, số “âm” là cái chắc!
Còn chưa nói đến phần thưởng đặc biệt, ngay cả giải ba cũng chưa chắc giành được.
Không muốn ở lại quán đậu hoa lâu nữa, La Hồng lòng đau như cắt khoác áo choàng dài, hai tay chắp ra sau lưng, mím môi mỏng, quay người, cô đơn rời đi.
Tên thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng đang được tung hô trong đám người, đứng yên không xao động, trong lòng càng thêm kính nể.
“Không hổ danh là công tử, không màng đến danh lợi và địa vị. Quả nhiên không giống loại người mua danh chuộc tiếng.” Tên thị vệ hít sâu một hơi.
Tiếp đó gã nháy mắt với tên thị vệ khác.
Hai người đem Diêu Tinh còn đang luống cuống, dọn dẹp quầy hàng, rời khỏi nơi náo nhiệt.
Trong sân nhỏ ở La phủ.
Trần tổng quản đang ngồi trong sân uống trà, mùi trà thoang thoảng phảng phất trong không khí.
Điều kiện ở phủ Giang Lăng rất thích hợp để phát triển các loại trà. Nơi đây cũng có mộ số làng trà thuộc quyền quản lý của phủ Giang Lăng, hằng năm đều có các loại trà tuyệt hảo để cống nạp cho Hoàng cung Đại Hạ.
Pha trà xong, Trần tổng quản nhấp một ngụm trà nóng, vị đắng của trà đọng trên đầu lưỡi, từ từ chảy xuống, lan tỏa khắp miệng, như thể đang phẩm vị nhân sinh.
Vừa nhấp một ngụm trà thì La hồng từ ngoài phủ trở về.
Trần tổng quản nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Công tử, tới uống chén trà không?”
Nhưng lúc này La Hồng không có tâm trạng thưởng thức, hắn lắc đầu, đi thẳng tới thư phòng.
Vừa vào thư phòng, liền đóng chặt cửa lại không cho ai vào.
Trần tổng quản nhíu mày, tâm trạng La Hồng không ổn, không thể qua mắt được ông ta.
Một lúc sau, hai tên thị vệ đi theo La Hồng vội vàng chạy tới.
Trần tổng quản trầm mặc không nói tiếng nào, dựa vào ghế bành, trong tay cầm chén trà bằng sứ màu trắng xanh, chén trà không vơi đi chút nào, mặt ông lạnh đi đậy nắp chén trà lại.
Bầu không khí căng thẳng khiến hai tên thị vệ bất giác đổ mồ hôi hột.
Là những thị vệ từng đi theo Trần tổng quản, họ biết hiện tại tâm trạng của chủ nhân đang đứng trước mặt không được tốt lắm.
“Kể lại những chuyện đã xảy ra với công tử sau khi rời khỏi phủ, phải thật chi tiết, không được giấu giếm.”
Trần tổng quản hơi dừng lại nhấp ngụm trà, rồi nhướng mắt lên, nói.
Hai tên thị vệ nhìn nhau, không biết nói thế nào.
Chương 9 Ta sao? Đa tạ ngươi…
Trần tổng quản liếc nhìn tên thị vệ mặt sẹo, nói: “Triệu Đông Hán, ngươi nói đi.”
“Vâng.”
Tên thị vệ mặt sẹo kể lại việc La Hồng ra lệnh cho bọn họ đóng giả kẻ ác, rồi đi chọc ghẹo cô nương nhà lành.
“Hửm?” Trần tổng quản cau mày, đập mạnh chén trà xuống bàn.
Nhìn thấy vậy, tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán run rẩy, nói tiếp: “Lúc đầu, chúng thuộc hạ cho rằng công tử là kẻ đạo đức giả, nhưng chưa từng nghĩ tới công tử dùng danh nghĩa chọc ghẹo cô nương để trừng trị kẻ ác, làm rõ sự thật.”
“Cái gọi là chọc ghẹo thực chất chỉ là cái cớ để ngăn tên thư sinh phạm tội mà thôi.” Triệu Đông Hán nói xong, khuôn mặt lạnh lùng của Trần tổng quản dịu đi một chút.
“Vậy tại sao khi công tử trở về sắc mặt lại không tốt?” Trần tổng quản hỏi.
Hai mắt của tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán xoay tròn, nhanh chóng hiểu ra, nói: “Không chỉ vậy, để đề phòng tên thư sinh tới trả thù nên công tử còn trực tiếp bỏ tiền ra mua cô chủ quán đậu hoa, bảo vệ nàng ấy.”
“Mà tên thư sinh kia có có quen biết với huyện thái gia huyện An Bình. Công tử sợ người bên đó trả thù cho nên tâm trạng xấu đi.”
Nghe xong những lời Triệu Đông Hán nói, Trần tổng quản mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Ông lại nâng chén trà nhấp một ngụm.
“Chỉ như thế thôi sao?”
“Đây không phải là chuyện đáng để lo lắng.”
…
“Nhất định thế giới này có vấn đề.”
“Rõ ràng bản công tử ta định chọc ghẹo người ta thật mà…” La Hồng quay trở lại thư phòng, than thở.
Hắn từng nghĩ rằng, việc trở thành nhân vật phản diện dễ như trở bàn tay, nhưng có vẻ như hắn đã mơ đẹp quá rồi.
Ngồi trước bàn sách, nhìn xuyên qua thấy ánh hoàng hôn đang bao trùm ngoài cửa sổ, ráng chiều chiếu xuống khiến cả phủ đỏ rực.
La Hồng hít một hơi thật sâu, mặc dù có hơi bối rối, nhưng hắn cũng đã nắm rõ được đầu đuôi sự việc.
Quyết định muốn làm chuyện xấu của hắn không hề sai, kế hoạch đã được lên sẵn trước cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề duy nhất là tại tên thư sinh Cổ Tư Đạo đáng chém ngàn đao kia. Gã ta sớm không đùa, muộn không đùa, lại chọn ngay lúc đó để đùa bỡn cô chủ quán đậu hoa kia.
“Chỉ có thể nói là thời cơ không đúng, vận khí không thôi.”
La Hồng lắc đầu, tất cả nguyên do là do tên thư sinh kia hết.
“Mấy tên thư sinh suốt ngày đọc sách quả nhiên chẳng phải là kẻ tốt lành gì.” La Hồng thầm chửi rủa.
Nhìn trên bàn thấy có tờ giấy ghi chữ “Đùa giỡn”, hắn cảm giác chính mình mới là người bị đùa giỡn.
Nghĩ tới cái phần thưởng đặc biệt không cánh mà bay, La Hồng không khỏi buồn phiền.
Vo tờ giấy thành quả bóng, hắn chống khuỷu tay, túm tóc vò vò.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trần tổng quản gõ cửa thư phòng, đẩy vào.
Thấy La Hồng tóc tai bù xù, ông ta thầm thở dài.
Đúng là một đứa bé tốt bụng, hà cớ gì mà phải chịu áp lực như vậy.
Ông ta sẽ thay công tử chịu những áp lực đó.
“Công tử, Triệu Đông Hán đã kể cho ta nghe mọi chuyện rồi.”
La Hồng ngẩng đầu lên.
Triệu Đông Hán? Là tên thị vệ mặt sẹo bại não kia đó sao?
“Công tử đã làm rất đúng. Diệt ác, hướng thiện là điều tốt, chẳng sợ bản thân bị đọa đày xuống địa ngục thì đã sao chứ? Đây đều là theo bản tâm của con người mà thôi.”
“Ngài thừa hưởng đức tính thiện lương của cha ngài khiến Trần thúc cảm thấy rất vui. Năm đó, cha ngài chính là người tốt có tiếng ở huyện An Bình, những hành động của công tử đã chẳng bôi nhọ danh dự của ông ấy.” Trần tổng quản hài lòng nói.
“Về chuyện của tên thư sinh kia, công tử không cần lo lắng, tên Huyện lệnh đó không dám tìm chúng ta đâu, La phủ không phải là kẻ ăn chay, mọi việc còn lại cứ để cho Trần thúc này lo.”
“Vậy nên công tử không nên buồn phiền nữa, đừng tạo áp lực cho mình.”
Đừng khen ta…
La Hồng mím môi, ánh mắt dao dộng, có cảm giác như đang bị người ta quất roi tới chết.
Không đợi La Hồng trả lời, Trần tổng quản đã quay lưng rời đi, tà áo xanh lá tung bay trong ánh hoàng hôn.
Ngay sau khi Trần tổng quản rời đi.
Tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán lao vào thư phòng ngay.
La Hồng tỉnh táo lại, nhìn Triệu Đông Hán với ánh mắt phức tạp.
“Có chuyện gì?”
Triệu Đông Hán mỉm cười, đập ngực thùm thụp: “Công tử, Trần tổng quản bảo thuộc hạ đảm nhận chức trách bảo vệ an toàn cho công tử. Thuộc hạ sẽ dốc hết sức để bảo vệ người! Để công tử có thể thảnh thơi tiếp tục trừng phạt kẻ ác, làm việc tốt cho thiên hạ!”
Mặt La Hồng cứng đờ, miệng há hốc ra.
“Ta sao? Đa tạ ngươi nhiều…”
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán hơi nhảy lên, hắn ta giơ tay sờ đầu, thành thật cười nói: “Công tử, xin ngươi đừng khách sáo với thuộc hạ, đây là điều mà thuộc hạ nên làm.”
“Công tử, còn cô chủ quán đậu hoa thì sắp xếp như thế nào ạ?”
Bấy giờ La hồng mới nhớ tới cô nương có dáng vẻ khúm núm kia. Hắn dựa vào ghế bành, hất trường sam màu trắng, nhíu mày nói: “Đưa nàng ta vào đi.”
Triệu Đông Hán thưa vâng, xoay người rời đi.
Một lát sau, hắn ta dẫn tới một người có thân hình nhỏ nhắn vào thư phòng.
Trong lòng Diêu Tĩnh hơi thấp thỏm, sau khi bước vào thư phòng, nàng cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên nhìn La Hồng.
Nắng chiều như lửa, chiếu rọi vào thư phòng khiến cả không gian nhuốm màu đỏ rực.
La Hồng dựa người vào chiếc ghế bành, ngắm nhìn thân ảnh mảnh mai đứng ở kia.
“Cô tên gì?” La Hồng hỏi.
Diêu Tĩnh yếu ớt mở miệng, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Diêu Tĩnh.”
“Cái gì cơ?”
La Hồng cau mày, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.
Ngay sau đó, một giọng quát giống như tiếng sấm đột nhiên nổ tung: “Nói to lên!”
Diêu Tĩnh bị doạ, giật nảy mình, cả người run cầm cập, khuôn mặt tràn đầy sự bối rối cùng sợ hãi.
“Ngài... đừng có mà hung dữ với ta!”
Khuôn mặt dính đầy than đen và bùn đất của Diêu Tĩnh lộ ra sự tủi thân và hoảng sợ, “Ta... ta là Diêu Tĩnh.”
Diêu Tĩnh cảm thấy cái tên “Lạc Hồng công tử” này thật xấu tính, mới gặp có mấy lần, mà lần nào cũng hung dữ với nàng, không bằng đổi thành tên “công tử gào thét” đi cho rồi.
“Diêu Tĩnh... Yêu Tinh?”
(*) Chú thích: tên của Diêu Tĩnh trong tiếng trung là yao jing đồng âm với từ yêu tinh.
La Hồng hơi nhếch khoé miệng, cái tên này quả thật là quá trần trụi nha.
“Cái tên này quá cợt nhả rồi, về sau ta sẽ gọi cô là Diêu Đậu Hoa.”
La Hồng hỏi tiếp: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Công tử... năm nay ta mười lăm tuổi rồi.” Diêu Tĩnh nghe tên mình bị đổi thành Diêu Đậu Hoa, trong lòng hơi kháng cự, nhưng... nàng lại không dám nói.
“Mười lăm?”
La Hồng sững sờ, năm nay hắn mười tám, cái chị gái đứng trước mặt hắn thế mà lại kém hắn những ba tuổi?
Trên mặt của Diêu Tĩnh dính đầy than đen và bùn đất, không nhìn rõ dung mạo, thế nên không có cách nào đoán ra được tuổi của nàng.
“Bỏ đi, cô nhỏ tuổi hơn bổn công tử, vẫn nên gọi là Tiểu Đậu Hoa thôi.”
La Hồng bĩu môi.
“Đúng lúc đầu bếp trong phủ ta chạy trốn hết rồi, sau này cô sẽ phụ trách đồ ăn trong La phủ, làm đầu bếp của La phủ ta.”
Chương 10 Nhật ký tự động trở thành nhân vật phản diện
La Hồng nói xong, cũng không thèm đợi Diêu Tĩnh đáp lại, liền vẫy vẫy tay: “Lão Triệu, đi gọi một nha hoàn đến đây, mang nàng ta đi sửa soạn lại, đen bẩn thế kia... ảnh hưởng đến khẩu vị của bổn công tử.”
La Hồng càng ngày càng độc mồm độc miệng. Hiện tại hắn đang nỗ lực biến bản thân mình thành nhân vật phản diện.
Triệu Đông Hán nghe vậy, lập tức ra khỏi phòng, tìm một nha hoàn đến, đưa Diêu Tĩnh đi sửa soạn lại.
Thư phòng lại yên tĩnh trở lại.
La Hồng rút quyển sách làm bằng da người ra, cảm giác khi sờ vào quyển sách vẫn trơn nhẵn như cũ.
Trên thực tế, lúc này La Hồng không muốn mở quyển sách, bởi vì hắn có dự cảm xấu, không quá muốn nhìn thấy kết quả đau lòng kia.
Hắn lật trang bìa ra, lời khuyên bảo chân thành của vị tiền bối vai phản diện liền đập vào tầm mắt.
“Lời gửi gắm: Bắt đầu từ hôm nay, hãy trở thành một nhân vật phản diện đúng nghĩa.”
Vuốt ve hàng chữ này, La Hồng chỉ cảm thấy tâm đắc vô cùng.
Lời của tiền bối, khiến hắn như được giác ngộ, từng chữ như châu ngọc, có thể sánh tựa danh ngôn.
Đáng tiếc.
Hắn, dường như không làm được...
Mang trong mình tâm trạng sắp bị chém đầu, bàn tay run rẩy tiếp tục lật trang tiếp theo, trang thứ hai là giao diện.
Sau khi mở ra, La Hồng nhanh chóng nhìn chăm chú vào những chữ trên đó.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: -18
Cấp bậc: 1
Danh hiệu: Tiểu Phôi Đản
Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm)
Công pháp tu hành: không (vẫn chưa tu hành)
“Hừ”
“Quả nhiên ...”
La Hồng nhắm mắt, cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi. Hắn ngồi xụi lơ trên ghế, chán chường nằm trượt dần xuống dưới.
Tội ác... quả nhiên đã thành số âm rồi.
Đối với nhân vật phản diện, chỉ số tội ác vô cùng quan trọng, nhờ nó mới có cơ hội lĩnh giải đặc biệt, giải nhất, giải nhì, giải ba ...
Nếu tội ác trở thành số âm, ngoại trừ nhận được giải thưởng an ủi ra, chỉ chắc chắn chẳng vớt được thêm cái rắm nào hết.
Thảm!
Thảm quá rồi!
Rõ ràng là hắn vẫn giữ nguyên ý chí lúc đầu, quyết tâm dùng cách đùa giỡn con gái nhà lành để từng bước làm nên chuyện lớn.
Kết quả, hắn lại trở thành một công tử trượng nghĩa, là anh hùng cứu rỗi những cô gái nhà lành.
Thật đúng là tạo hoá trêu ngươi!
Hắn chán chường nằm dài trên ghế như một bãi bùn nhão, hai con mắt giống như mắt cá chết mặn, cứ nhìm chằm chằm xà treo.
La Hồng vốn còn ôm chút may mắn, bởi vì hắn vẫn luôn giữ vững ý chí trở thành nhân vật phản diện.
Nhưng xem ra bây giờ, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện này vốn chẳng thèm quan tâm đến việc ngươi có giữ ý chí ban đầu hay không, mà cứ thế đâm chọt liên tiếp vào chỗ đau của ngươi.
“- 18 tội ác ...”
Là sự sỉ nhục của thế giới nhân vật phản diện!
La Hồng nghiến răng nghiến lợi, khóc không ra nước mắt.
Hắn ủ rũ cúi đầu rồi khẽ lắc lắc mấy cái, sau đó tiếp tục lật xem. Hắn không muốn nhìn thấy những số liệu này nữa, cũng không muốn xem tiếp mấy dòng như số âm tội ác này nữa.
Đến trang thứ ba, là trang nhật kí của nhân vật phản diện, giở đến trang này khiến cho sự uể oải của La Hồng dần biến mất, dường như được sốc lại tinh thần vậy.
“Nếu bản công tử đem ý chí kiên quyết không thay đổi của mình viết vào nhật ký của nhân vật phản diện, thì có thể cứu vãn được chút gì không nhỉ?”
La Hồng ngồi thẳng người trên ghế bành, eo ngực ưỡn thẳng tắp.
Hắn xắn ống tay áo, cầm bút lông sói, lấy đầu bút chấm mực, đợi sau khi mực thấm đều, bắt đầu đặt bút viết lên trang thứ ba của tập nhật ký, bàn tay lướt nhẹ trên trang giấy.
Bắt đầu viết phần nhật ký nhân vật phản diện của ngày hôm nay.
“Lịch Đại Hạ, mười ba tháng sáu, trời trong xanh.
Ngày hôm nay trời yên biển lặng, ta đã làm một việc vô cùng xấu xa, ác đến tột độ, xấu đến mức không thể diễn tả được, ta, trêu đùa con gái nhà lành.
Đây là lần đầu tiên ta thẳng tay thực hiện hành vi của nhân vật phản diện, cho dù quá trình có như thế nào, kết quả có ra sao, ý chí trở thành nhân vật phản diện của ta từ trước đến nay không hề thay đổi.
Ta trêu đùa Tiểu Đậu Hoa, thậm chí còn tiêu tiền mua nàng ta, bắt về La phủ, ta là ác nhân, có xé tim xé phổi ra xem cũng chỉ thấy toàn là cái ác, công tử ta không hề trượng nghĩa, nghe tiếng kêu chói tai, sự giằng xé không chịu khuất phục của Tiểu Đậu Hoa, ta còn cười vui vẻ, thì ra sống những ngày của nhân vật phản diện chính là cuộc sống buồn tẻ, nhạt nhẽo như vậy.”
La Hồng vừa đặtt bút đã viết rất dài, những nét chữ lưu loát dần hiện lên trên tập sổ.
Nhìn lên trang giấy đã được điền đầy chữ, La Hồng có vài phần mãn nguyện, xem lại nội dung của nhật ký.
Hắn cảm thấy bản thân mình đã thực sự trở thành nhân vật phản diện tội ác tày trời rồi.
Có lẽ, hắn còn có cơ hội được cứu?
Nói không chừng, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện này thấy hắn quả thực là kẻ tội ác tày trời, sẽ bù đắp chỉ số tội ác, giúp số âm kia biến thành số dương cũng nên?
Trong lòng ôm ấp hy vọng, La Hồng nhìn chằm chằm quyển sổ tay.
Thế mà, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện thật sự có phản ứng, chỉ có điều ... những phản ứng của sổ tay đã vượt qua dự liệu của La Hồng.
Chỉ nhìn thấy chữ trên quyển sổ tay hình như tách ra một cách vô tình, nát vụn, hoá thành vô số điểm đen, Những điểm đen này bắt đầu kết hợp lại với nhau, cuối cùng... tự động hình thành một nhật ký mới của nhân vật phản diện.
La Hồng thấy thế, hô hấp dường như bị đình trệ, không khỏi trừng mắt.
Chỉ thấy nhật ký nhân vật phản diện mới ghi chép lại như sau.
“Đại Hạ, ngày mười ba tháng sáu, thời tiết âm u chuyển thành nhiều mây.
Ta dẫn theo hai tiểu hộ vệ yêu quý, đi đến tiệm đậu hoa, lại gặp phải tên thư sinh Cổ Tư Đạo đang sỉ nhục đùa giỡn với Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh. Trong lòng ta tràn đầy căm phẫn, bèn ra lệnh cho hai tên hộ vệ ra tay đánh tên Cổ Tư Đạo, trừng phạt tên xấu xa kia bảo vệ cái thiện, rồi ném 2 thỏi bạc mua lại Tiểu Đậu Hoa, đưa vào La phủ che chở cho nàng, phòng trừ việc tên Cổ Tư Đạo báo thù nàng. Nhìn thấy hành động chính nghĩa đó, lời khen ngợi và tiếng vỗ tay từ mọi người kéo dài không ngớt.
Đủ ngang tàng!
Đủ khí phách!
【Sự kiện ngày hôm nay trong nhật ký, tội ác -18】”
Nhật ký mới của nhân vật phản diện, ghi chép lại một cách chân thật và đơn giản toàn bộ sự việc đã xảy ra trước đó.
La Hồng xem hết cuốn nhập ký sau khi nó đã tự động được sửa lại, suýt chút nữa bị hộc máu mồm.
“Mừng cái rắm ý mà mừng!”
“Là giả! Tất cả đều là giả hết! Tất cả đều là vu khống!”
La Hồng đấm bùm bụp vào ngực mình, khóc không ra nước mắt.