-
Chương 116-118
Chương 116 Vì bá tính thủ thành (2)
La Hậu cưỡi ngựa chậm rãi đi dọc theo trục đường chính của kinh thành. Bỗng dưng, có một đạo thân ảnh đứng ở giữa đường, chặn đường La Nhân Đồ.
“Trở về nói cho lão nhân kia, sự việc lần này lão tử ghi tạc trong lòng, ông ta lại nợ lão tử thêm một khoản.”
La Hậu nhàn nhạt nói.
Bóng người kia do dự một chút, thân hình nháy mắt liền biến mất.
Sau đó, La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành tiếp tục đi về hướng thâm cung hoàng thành.
Vào cung.
Trong ánh mắt khiếp sợ của bá quan, trong tiếng chửi ầm của rất nhiều đại thần thanh lưu, La Hậu tiến vào trong đại điện.
Cửa khép kín, trong điện chỉ có một tên hoạn quan tuổi già sức yếu, cùng với thái tử mặc mãng bào tứ trảo đằng sau rèm, không có những người khác.
La Hậu ném Văn Thiên Hành xuống đất, Văn Thiên Hành luôn nhắm hai mắt giả chết rốt cục cũng mở bừng mắt, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên vạt áo.
“Hỏa khí của La tướng quân cũng lớn quá nhỉ?”
“Văn thái phó quả thực làm quá phận, nhưng mục đích cũng chỉ là mang ý tốt, cũng là vì bảo hộ con trai, con gái của tướng quân.”
Sau tấm rèm buông, thái tử cười nói.
La Hậu thu hồi nét mặt thành thật trung hậu, lấy đao bên hông mang ra, mũi đao chạm đất, phát ra một chuỗi tiếng vang.
“Đừng giả vờ nữa, đừng tưởng rằng lão tử không biết các ngươi nghĩ gì, còn không phải là muốn dẫn con nhà lão tử nhập kinh rồi giam lỏng, khiến cho lão tử ném chuột sợ vỡ bình sao.
“Lão tử thay các ngươi bảo vệ giang sơn Hạ gia, kết quả các ngươi lại muốn động tới người nhà lão tử ở hậu phương, đây chính là con mẹ nó các người ép lão tử bỏ, giang sơn này ai muốn bảo vệ thì đi mà bảo vệ!”
La Hậu mắng.
Lời nói quanh quẩn ở trong đại điện, trong điện trầm mặc không ai nói.
“Thái phó, hãy dập đầu ba cái bồi tội La tướng quân.”
Hồi lâu sau, sau màn che kia, thanh âm thái tử thản nhiên truyền ra.
Văn Thiên Hành nghe vậy, da mặt đột nhiên giật giật, mặt già này của ông ta, xem như ném đi luôn rồi.
Nhưng, ông ta vẫn nghe lời, lui về sau ba bước, hướng La Hậu mà quỳ xuống dập đầu.
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng như tiếng sấm rền vang quanh quẩn ở trong điện.
Trán Văn Thiên Hành huyết nhục mơ hồ. Sắc mặt La Hậu thật ra đã hơi hòa hoãn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm màn che, nói: “Dập đầu không đủ.”
“Vậy La tướng quân còn muốn gì?” Thái tử lên tiếng nói sau màn che.
La Hậu khiêng đao lên, híp mắt: “Hạ hoàng mệnh cho phu tử dời Tắc Hạ Học Cung (2) ra khỏi thành Thiên An? Vậy lão tử muốn Tắc Hạ Học Cung này.”
(2) Tắc Hạ học cung (tiếng Trung: 稷下學宮) là một học viện nghiên cứu học thuật trong thời Chiến Quốc, cũng là trường đại học quốc lập đầu tiên tại Trung Quốc
Lời La Hậu buông xuống, Văn Thiên Hành đang quỳ trên mặt đất trong đại sảnh cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm đến vấn đề khuất nhục, ánh mắt nghiêm trọng.
Lão hoạn quan mơ màng sắp ngủ kia cũng mở bừng mắt. Sau tấm màn rủ, thái tử cũng trầm mặc, tựa hồ giật mình vì yêu cầu này của La Hậu.
“Đương nhiên, lão tử cũng không cần Tắc Hạ Học Cung phải chuyển đến Tắc Bắc, chỉ cần xây dựng ở huyện An Bình là được.” La Hậu lại bày ra khuôn mặt thành thật hàm hậu, nở nụ cười.
Trầm mặc không biết bao lâu.
La Hậu cũng không vội, cứ qua mười giây, ông liền thoát đi một mảnh khôi giáp trên người. m thanh giáp trụ nện vào mặt đất cứ quanh quẩn trong đại điện.
Lúc lâu……
Sau tấm màn, thanh âm của Thái Tử từ từ truyền ra.
“Chuẩn.”
Keng keng keng!
Giáp trụ rơi trên mặt đất, tức khắc bay nhanh bám vào trên người La Hậu, La Hậu xoay người khiêng đao, bước ra cửa điện.
Vừa ra cửa điện.
Sắc La Hậu đột nhiên giận dữ, khuôn mặt không khác gì Tu La, vươn một tay ra.
Trong đám quan viên mặc hoa phục đang dồn vào một góc ngoài cung điện, có hai thân ảnh lảo đảo bị bắt ra.
“Ai cho các ngươi gan chó dám bại lộ nơi lão tử ẩn cư!”
Từng tiếng mắng ầm ầm vang lên
Đao liền động.
Hai tên quan viên kia bị phanh thây trong nháy mắt, thi thể ngã xuống ngay trước cửa điện, huyệt nhục mơ hồ.
Rất nhiều quan viên nho sĩ trừng lớn mắt, vốn muốn chửi ầm lên trong nháy mắt lại nghẹn ở yết hầu.
“Lão tử một đao trấn giữ Tắc Bắc, bảo vệ biên giới cho bá tánh! Các ngươi cũng xứng để mắng ta sao?!”
La Hậu ngửa đầu cười to, vác đao mang giáp nhanh chóng rời đi.
Quan lại văn võ đều có đủ, nhưng không người nào dám cản.
Thành Thiên An phiêu đãng nổi mưa, mưa mãi không ngừng, như là có thần nữ trốn trong đám mây khóc thút thít.
Một ngày này, La Nhân Đồ vào kinh, giống như một thanh đao sắc nhọn, khiến cho vũng nước đục trong đế kinh hoàn toàn nổi sóng.
Đầu tiên là một thân một ngựa bá đạo xách theo thái phó của thái tử Văn Thiên Hành vào thành, hung hãn tiến vào cung điện, giáp mặt thái tử đòi công đạo.
Kinh người nhất vẫn là với trước hoàng thành ngự đạo (1) một đao giết chết hai vị quan viên đương triều. Hành vi bá đạo cỡ hày, không thẹn với thanh danh một đời của ông.
(1) Ngự đạo: đường đi của vua
Không ít lời tức giận mắng mỏ, tấu chương ngự sử buộc tội lại càng như lông ngỗng bay tán loạn không ngừng. Thư sinh kể chuyện trong sảnh của trà lâu đem hành vi bá đạo cùng hung tàn của La Nhân Đồ miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn, khiến không ít bá tánh phố phường bận việc với sinh kế vô cùng tin tưởng chẳng mảy may nghi ngờ.
Nhưng, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng đây là đề tài gây náo nhiệt nhất trong thời gian này thì lại có một tin tức hoàn toàn làm rung động cả thành Thiên An.
Vì đòi công đạo cho việc con trai, con gái mình bị ám sát, La Nhân Đồ đòi di dời Tắc Hạ Học Cung đến nơi khác.
Tắc Hạ Học Cung vốn được xây dựng ở phía tây thành Thiên An. Đó chính là nơi mà vô số văn nhân sĩ tử, thiên tài thế gia hướng tới. Vô số thiên kiêu yêu nghiệt của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu thậm chí cả Kim Trướng Vương Đình luôn chinh chiến không ngừng với Đại Hạ vương triều cũng đều tu tập (1) ở đây.
(1)Tu tập: tu luyện, học tập.
Chương 117 Thiên phú kiếm đạo thật sự (1)
Tuy rằng Tắc Hạ Học Cung này lấy Nho tu làm chủ, thế nhưng vẫn là nơi thu nhận nhân tài khắp mọi nơi, từ lâu đã trở thành nơi cho thiên tài nổi danh cạnh tranh.
Hiện giờ, thái tử Hạ Cực lại đáp ứng yêu cầu này của La Nhân Đồ, đem thánh địa bực này lập ở huyện An Bình.
Cái huyện An Bình nhỏ bé, có tư cách gì mà có được Tắc Hạ Học Cung?
Việc làm này của La Nhân Đồ, xem như chọc giận toàn bộ văn nhân sĩ tử trong kinh thành, tiếng chửi rủa càng ngày càng nhiều thêm như tuyết bay trong trời đông giá rét, tấu chương muốn làm thái tử thay đổi tâm ý lại càng ùn ùn không dứt.
Nhưng mà, một chiếu lệnh từ thâm cung truyền ra, hoàn toàn chặn miệng mọi người.
Dưới tường son của hoàng thành Thiên An, thanh âm bánh xe nghiền đất đá nhè nhẹ vang lên.
Một chiếc xe ngựa an tĩnh dừng lại, xa phu xe ngựa là một vị nho sinh trung niên áo xanh. Nho sinh xốc lên vải mành của xe ngựa, để lộ một vị lão nhân tóc bạc đầy đầu bên trong thùng xe.
“Phu tử, thái tử hạ lệnh, Tắc Hạ Học Cung lập ở huyện An Bình, chúng ta thật sự cứ để như thế sao?” Nho sinh trung niên áo xanh hỏi.
Lão nhân trong xe ngựa cười cười: “Hạ hoàng bế quan không chịu ra, lệnh kia của thái tử chính là lệnh thiên tử, cứ theo đó mà làm.”
“Hành động này của La Nhân Đồ quả thực khiến người ta nhìn không thấu, nhưng là nghĩ lại mới thấy, có lẽ là hắn vì con trai cùng con gái mà tạo ra một cơ hội. Con gái La Nhân Đồ kia mới năm tuổi, đó là hắn vì con trai mà chuẩn bị.”
“La Nhân Đồ đây là muốn bồi dưỡng con mình trở thành chân long.”
Lão nhân vuốt râu cười cười, trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường cùng với tò mò.
“Đứa con này của hắn, nghe nói tới mười bảy tuổi vẫn nuôi dưỡng bình thường. Hiện giờ tu hành đơn giản, sao có thể chịu được áp lực của những thiên tài yêu nghiệt tại Tắc Hạ Học Cung. Sợ là sẽ bị đè bẹp……”
“Ông ta đây là muốn đẩy con mình vào trong hố lửa, ông ta quá xem trọng con của mình rồi.”
Nho sinh lam bào vẫy vẫy tay.
Trong xe ngựa, lão nhân nhẹ gõ thùng xe: "Ngươi phải nên sửa lại cái tật kiêu căng ngạo mạn kia đi. Học đạo phải biết trước biết sau. Mở ra thiên môn, học hỏi tiền bối, tích lũy thêm được nhiều điều."
“Thiên bảng trên Chiến Bảng của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu thậm chí Kim Trướng Vương Đình, ví dụ như vậy còn thiếu sao?”
Thần sắc nho sinh áo xanh tức khắc khẽ biến, không nói một lời.
“Đi thôi, dọn dẹp, chuẩn bị xuôi nam đến thăm thú huyện An Bình kia.”
Lão nhân buông vải mành xe ngựa xuống, nói.
---------------------
Trấn Bắc vương phủ.
Thân ảnh cản lại La Hậu trên phố đang đứng lặng trong đình viện. Một thân ảnh tuổi già sức yếu, ngồi ngay ngắn trong sân vắng, trong đình có một bàn cờ, từng quân đen trắng được hạ xuống.
Nghe bóng đen kể lại, lão giả mới từ từ ngẩng đầu.
“Tiểu tử La Hậu này, việc bảo nó tai xuất đến trấn thủ Tắc Bắc khiến oán niệm nó mãi chưa tan, nhưng cũng xác thật là lão phu thiếu nợ nó.”
Ngay sau đó, đôi mắt lão nhân như phát sáng.
“Theo lão phu biết, dựa vào tính tình tiểu tử La Hậu kia, nếu có con nối dõi là người bình thường, vậy sẽ cho con nó cả cuộc đời bình phàm. Nếu là con nối dõi có thiên phú yêu nghiệt, thì sẽ không tiếc thứ gì để bồi dưỡng nó. Nếu là tôn nhi kia của ta thực sự bình thường, La Hậu tuyệt đối sẽ không nghênh ngang vào kinh, dùng tư thái gần như ép bức bắt thái tử di dời Tắc Hạ Học Cung đến lập ở huyện An Bình.”
“Tắc Hạ Học Cung chuyển đến huyện An Bình, đây chắc là muốn tạo cho tôn nhi ta áp lực ngập trời.”
“La Hậu đây là tính toán bồi dưỡng tôn nhi kế thừa thống lĩnh ba mươi vạn thiết kỵ La gia phía Bắc chăng?”
Lão giả thì thào.
Người đến báo cáo mọi chuyện vẫn đứng thẳng tắp ở nơi xa, không dám thở mạnh.
“Chẳng lẽ tôn nhi kia của ta có chân long chi tư (1)?!”
(1)Chân long chi tư: tư thái của rồng chân chính. Ý nói La Hồng có tư chất yêu nghiệt, bồi dưỡng tốt sẽ là tồn tại đáng gờm.
Đôi mắt lão nhân càng ngày càng sáng, lại có chút kích động nhỏ.
Ông buông quân cờ xuống, đứng lên, nắm chặt hai tay, khom lưng nhìn quanh Trấn Bắc vương phủ rộng lớn phồn hoa, nhưng đập vào mắt chỉ có mấy nhân khẩu thưa thớt, thanh lãnh thê lương.
……
Huyện An Bình.
Đối với tin tức di dời Tắc Hạ Học Cung, La Hồng hiển nhiên là không rõ lắm, thậm chí, hắn đến Tắc Hạ Học Cung là cái gì cũng không hiểu.
Hắn hiện giờ, đang đắm chìm trong kiếm đạo. Trong đầu óc đều là kiếm thuật.
Kiếm khí trong cơ thể xoay mấy phen, đạt tới 98 đạo kiếm khí, chỉ còn hai đạo kiếm khí, là có thể đạt tới cảnh giới Bộc Kiếm Bát phẩm viên mãn.
Từ khi La Hồng cầm kiếm tu luyện đến nay, cũng không bao lâu, tính toán kĩ thì còn không đến nửa tháng nhưng đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Bát phẩm viên mãn, quả thực là phi thường khó gặp được.
Chỉ là, trên thực tế, trong lòng La Hồng rất rõ ràng, thiên phú kiếm đạo của hắn thật sự chẳng ra gì.
Dù chín hắn cảm thấy bản thân không quá tệ, nhưng, Trần quản gia cùng cha hắn đều nói hắn thực bình thường, vậy thì ắt hẳn, thiên phú kiếm đạo của La Hồng hắn là thật sự rất bình thường.
Sở dĩ tu vi kiếm đạo tăng lên nhanh như vậy, chủ yếu bởi vì tu hành của kiếm tu Cửu phẩm, Bát phẩm không có gì khó, còn một nguyên nhân lớn hơn khác là do Mặt Nạ Tà Quân.
La Hồng còn nhớ rõ, thời điểm mang theo Mặt Nạ Tà Quân, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua Trần quản gia thi triển Bạch Giao, liền trực tiếp bắt chước được một chiêu Hắc Giao.
Tuyệt đối không phải La Hồng hắn có thiên phú kiếm đạo, mà là Tà Quân có thiên phú kiếm đạo!
Dùng vải bố trắng bảo bọc Địa Giao thật tốt, đặt sang một bên.
La Hồng lấy ra quyển sách da người.
Mở quyển sách da người đến trang giao diện.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: + 608
Đẳng cấp: 2
Danh hiệu: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc ( phàm nhân )
Công pháp tu hành: 《 Vong linh tà ảnh ( tàn ) 》, 《 Kiếm khí quyết 》, 《 Uẩn kiếm quyết 》.
Thuật pháp: 《 Thiên thủ Tà Phật 》
Kiếm pháp: 《Cửu kiếm Hóa Long 》
Cảnh giới: Thất phẩm ( Sát Hoàn ), Bát phẩm ( Bộc Kiếm )
Nhìn biến hóa trong trang giao diện, khóe miệng La Hồng không khỏi nhếch lên, hắn quả nhiên vẫn là thích hợp làm một Tà tu đơn thuần.
Chương 118 Thiên phú kiếm đạo thật sự (2)
Thiên phú ở phương diện Tà tu của hắn, so với thiên phú kiếm đạo tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đợt này, thu hoạch lớn nhất của La Hồng không phải tội ác, kẻ cung cấp tội ác chân chính chỉ có mỗi mình Tiểu Bản Bản Đồ Tam Đa.
Điểm tội ác có được từ Đồ Tam Đa là 50 điểm, nhân đôi lên là được 100 điểm.
Hơn nữa, hàng ngày hắn cũng chỉ hung dữ với Tiểu Đậu Hoa cùng trêu chọc La Tiểu Tiểu nên điểm tội ác kỳ thật tăng lên cũng không nhiều.
Ở trận chiến với bọn tà tu ở đường Địa Thử, thứ hắn chân chính thu hoạch được thật ra là tà khí.
Tu vi trực tiếp từ Bát phẩm Sát Châu đạt tới Thất phẩm.
Số lượng khí tà sát trong đan điền tăng lên rất nhiều, nếu nói lúc đầu chỉ là một cái ao nhỏ, vậy hiện giờ nó là một cái hồ nước nhỏ.
Nguyên bản chỉ có một sát châu trong đan điền nhưng là hiện giờ, số lượng sát châu ngưng tụ là năm viên, hình thành một vòng sát châu cỡ nhỏ.
Thu hoạch được rất nhiều, nhưng có duy nhất một cái làm La Hồng không hài lòng đó là Chính Dương khí trên người hắn càng ngày càng nồng đậm.
Hắn rõ ràng là tà tu, thế mà Chính Dương khí này còn mãnh liệt hơn cả những Nho tu nghiêm trang chân chính.
Hắn rất buồn, rất phiền muộn.
Về phần đổi khen thưởng, hiện giờ thời gian chưa tới, tạm thời cũng đổi không được.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, La Hồng sờ sờ cằm, sau đó, đứng dậy, đeo cổ kiếm Địa Giao chạy về hướng đình viện của La Tiểu Tiểu.
……
Huyện nha.
Cả người Triệu Đông Hán băng bó đầy băng vải, hắn ta được Phương Chính mang về huyện nha chữa thương, thuận tiện ghi ghép tình tiết vụ án, bỏ lỡ cơ hội hồi phủ nhìn thấy La Hậu.
Có điều, hắn ở huyện nha cũng rất dễ chịu, một đám bộ khoái ngồi vây chung quanh.
Tử Vi mặc váy dài vàng nhạt, vắt chân bắt cầm mấy viên xí muội, ánh mắt dõi theo Triệu Đông Hán chém gió nước miếng bay tứ tung.
“Các ngươi biết không? Đường Địa Thử thế mà cất dấu nhiều tà tu như vậy! Tất cả đều bị công tử nhà ta một phát diệt gọn! Trên đường phố tràn đầy thi thể! Có thể so với quân đội nha!”
“Khi đó các ngươi có biết ta tuyệt vọng bao nhiêu không?”
“Nhưng mà, công tử lại không hề sợ, đầu tiên trảm tà tu trong tiệm thịt heo kia, dùng một chiêu Thiên ngoại phi tiên, vì lão Triệu ta mà chặn lại sát khí trí mạng. Ở phố Địa Thử kiếm khí tung hoành, một đống hành thi bị chém như xắt dưa thái rau ……”
“Các ngươi biết lão Triệu ta cuối cùng nhìn thấy gì không ?”
Một đám bộ khoái, cùng Tử Vi lắc đầu không ngừng.
Triệu Đông Hán kích động đến mức vết sẹo trên mặt cũng nhấp nhô theo: “Công tử nhà ta giống như Phật Tổ chuyển thế, phật quang vạn trượng, giơ tay vỗ đầu tên tà tu Sa Di đã bị sa vào tà đạo kia.”
Triệu Đông Hán cảm khái vô cùng, ánh mắt dao động kịch liệt.
“Công tử nhà ta…… Thật là chính khí xông cửu tiêu, tà sát không thể xâm phạm!”
Bọn bộ khoái chung quanh nghe xong kích động vạn phần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Vi đỏ bừng, không ngừng vỗ tay.
------------------
La Hồng mỹ mãn từ trong viện của La Tiểu Tiểu đi ra, tiếng khóc của nha đầu kia vẫn quanh quẩn bên tai.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn giật mình một cái.
Lấy quyển sách da người ra, nhìn lướt qua.
La Hồng: “???”
Nhìn vào điểm tội ác không những không tăng mà ngược lại còn giảm 18. Khoảnh khắc ấy như sét đánh giữa trời quang.
La Nhân Đồ kiêu ngạo tiến vào kinh thành, chém hai vị quan văn trên ngự đạo xong liền nghênh ngang rời đi.
Đợi sau khi thái tử phát chiếu lệnh rồi, ông liền xoay người lên hắc mã, một người, một ngựa, đi về hướng Tắc Bắc.
Người đi rồi, chỉ để lại một chuỗi hung danh cho trên dưới văn võ, cho phố xá trong kinh thành.
Tiếng vó ngựa nổ vang trời.
Trên sườn núi, La Nhân Đồ một thân giáp đen, ghìm ngựa quay đầu.
Ông nhìn thoáng về phương nam, trên gương mặt thành thật hàm hậu toát ra một nụ cười.
“Tiểu tử thối, hy vọng con có thể chống đỡ được áp lực, cơ hội lão tử vì con mà tạo ra, hy vọng con có thể nắm chắc lấy, đừng có chấp nhất muốn làm người tốt nữa.”
La Hậu ghìm ngựa, hai chân đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa.
Ngựa hí như sấm rền, vó ngựa giơ cao, ngay sau đó ông liền xoay người chém một đao.
Khí đao hiên ngang tung hoành.
Trong rừng rậm truyền ra tiếng vang lớn, có hai thanh âm hốt hoảng mong chạy trốn, nhưng bị đao khí cuốn vào, chém cho huyết nhục mơ hồ, sức sống tiêu tan.
“Lão tử ra khỏi thành bắc, a miêu a cẩu cũng dám theo dõi?”
La Hậu nhổ ra một ngụm nước bọt.
Tra đao vào vỏ, híp mắt nhìn chằm chằm về hướng thành Thiên An……
Phảng phất như muốn nhìn rõ vị kia ẩn nấp ở trong thâm cung rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đáng tiếc, ông nhìn không thấu..
Rắp tâm của đế hoàng, lão đầu tử kia nhà ông phí cả nửa đời mới có thể nhìn thấu, về phần La Hậu ông vẫn thích một đao chém hết hết thảy.
Nhưng mà, nhìn không thấu thì không nhìn nữa, quay đầu nhìn phương bắc. Phía bắc cát vàng cuốn lên đầy trời, giống như ác ma cắn nuốt thịt người
La Hậu ngưng mắt, một thân hắc giáp, cưỡi hắc mã, phi nhanh như chớp hướng về phía bắc.
-------------------------
La Hồng khóc không ra nước mắt, hắn chẳng thể nào hiểu nổi, tội ác không tăng ngược lại còn giảm, rốt cuộc là ai đang khen hắn?!
Một đêm này, La Hồng nghẹn cục tức ở trong cổ ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau, La Hồng thức dậy. Trong chính sảnh Tiểu Đậu Hoa sớm đã chuẩn bị bữa sáng thơm nức.
Tào phớ, bánh quẩy còn có bánh bao thịt.
Đều là Tiểu Đậu Hoa tự thân làm hết thảy, một thiếu nữ hiền huệ làm người ta đau lòng.
Trần quản gia tóc bạc phơ, ngồi ở ghế trên chính sảnh, ăn tào phớ, trên mặt còn mang theo nét tươi cười ôn hòa.
La Tiểu Tiểu tỉnh từ sớm, nàng hiện tại đã ngoan, dậy sớm mới có cơm ăn, không thể chờ tỳ nữ nâng mình đến chính sảnh để ăn, như vậy, trong chén cũng chẳng còn gì để ăn.
Viên Thành Cương mù cũng ngồi ở trên ghế, hai tròng mắt trống không.
Tiểu Đậu Hoa kiên nhẫn múc cho ông ta một chén, hơn nữa còn nhét cho ông ta một cái thìa.
“Cô nương thiện tâm.”
Viên Thành Cương cười cười, nói.
La Hậu cưỡi ngựa chậm rãi đi dọc theo trục đường chính của kinh thành. Bỗng dưng, có một đạo thân ảnh đứng ở giữa đường, chặn đường La Nhân Đồ.
“Trở về nói cho lão nhân kia, sự việc lần này lão tử ghi tạc trong lòng, ông ta lại nợ lão tử thêm một khoản.”
La Hậu nhàn nhạt nói.
Bóng người kia do dự một chút, thân hình nháy mắt liền biến mất.
Sau đó, La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành tiếp tục đi về hướng thâm cung hoàng thành.
Vào cung.
Trong ánh mắt khiếp sợ của bá quan, trong tiếng chửi ầm của rất nhiều đại thần thanh lưu, La Hậu tiến vào trong đại điện.
Cửa khép kín, trong điện chỉ có một tên hoạn quan tuổi già sức yếu, cùng với thái tử mặc mãng bào tứ trảo đằng sau rèm, không có những người khác.
La Hậu ném Văn Thiên Hành xuống đất, Văn Thiên Hành luôn nhắm hai mắt giả chết rốt cục cũng mở bừng mắt, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên vạt áo.
“Hỏa khí của La tướng quân cũng lớn quá nhỉ?”
“Văn thái phó quả thực làm quá phận, nhưng mục đích cũng chỉ là mang ý tốt, cũng là vì bảo hộ con trai, con gái của tướng quân.”
Sau tấm rèm buông, thái tử cười nói.
La Hậu thu hồi nét mặt thành thật trung hậu, lấy đao bên hông mang ra, mũi đao chạm đất, phát ra một chuỗi tiếng vang.
“Đừng giả vờ nữa, đừng tưởng rằng lão tử không biết các ngươi nghĩ gì, còn không phải là muốn dẫn con nhà lão tử nhập kinh rồi giam lỏng, khiến cho lão tử ném chuột sợ vỡ bình sao.
“Lão tử thay các ngươi bảo vệ giang sơn Hạ gia, kết quả các ngươi lại muốn động tới người nhà lão tử ở hậu phương, đây chính là con mẹ nó các người ép lão tử bỏ, giang sơn này ai muốn bảo vệ thì đi mà bảo vệ!”
La Hậu mắng.
Lời nói quanh quẩn ở trong đại điện, trong điện trầm mặc không ai nói.
“Thái phó, hãy dập đầu ba cái bồi tội La tướng quân.”
Hồi lâu sau, sau màn che kia, thanh âm thái tử thản nhiên truyền ra.
Văn Thiên Hành nghe vậy, da mặt đột nhiên giật giật, mặt già này của ông ta, xem như ném đi luôn rồi.
Nhưng, ông ta vẫn nghe lời, lui về sau ba bước, hướng La Hậu mà quỳ xuống dập đầu.
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng như tiếng sấm rền vang quanh quẩn ở trong điện.
Trán Văn Thiên Hành huyết nhục mơ hồ. Sắc mặt La Hậu thật ra đã hơi hòa hoãn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm màn che, nói: “Dập đầu không đủ.”
“Vậy La tướng quân còn muốn gì?” Thái tử lên tiếng nói sau màn che.
La Hậu khiêng đao lên, híp mắt: “Hạ hoàng mệnh cho phu tử dời Tắc Hạ Học Cung (2) ra khỏi thành Thiên An? Vậy lão tử muốn Tắc Hạ Học Cung này.”
(2) Tắc Hạ học cung (tiếng Trung: 稷下學宮) là một học viện nghiên cứu học thuật trong thời Chiến Quốc, cũng là trường đại học quốc lập đầu tiên tại Trung Quốc
Lời La Hậu buông xuống, Văn Thiên Hành đang quỳ trên mặt đất trong đại sảnh cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm đến vấn đề khuất nhục, ánh mắt nghiêm trọng.
Lão hoạn quan mơ màng sắp ngủ kia cũng mở bừng mắt. Sau tấm màn rủ, thái tử cũng trầm mặc, tựa hồ giật mình vì yêu cầu này của La Hậu.
“Đương nhiên, lão tử cũng không cần Tắc Hạ Học Cung phải chuyển đến Tắc Bắc, chỉ cần xây dựng ở huyện An Bình là được.” La Hậu lại bày ra khuôn mặt thành thật hàm hậu, nở nụ cười.
Trầm mặc không biết bao lâu.
La Hậu cũng không vội, cứ qua mười giây, ông liền thoát đi một mảnh khôi giáp trên người. m thanh giáp trụ nện vào mặt đất cứ quanh quẩn trong đại điện.
Lúc lâu……
Sau tấm màn, thanh âm của Thái Tử từ từ truyền ra.
“Chuẩn.”
Keng keng keng!
Giáp trụ rơi trên mặt đất, tức khắc bay nhanh bám vào trên người La Hậu, La Hậu xoay người khiêng đao, bước ra cửa điện.
Vừa ra cửa điện.
Sắc La Hậu đột nhiên giận dữ, khuôn mặt không khác gì Tu La, vươn một tay ra.
Trong đám quan viên mặc hoa phục đang dồn vào một góc ngoài cung điện, có hai thân ảnh lảo đảo bị bắt ra.
“Ai cho các ngươi gan chó dám bại lộ nơi lão tử ẩn cư!”
Từng tiếng mắng ầm ầm vang lên
Đao liền động.
Hai tên quan viên kia bị phanh thây trong nháy mắt, thi thể ngã xuống ngay trước cửa điện, huyệt nhục mơ hồ.
Rất nhiều quan viên nho sĩ trừng lớn mắt, vốn muốn chửi ầm lên trong nháy mắt lại nghẹn ở yết hầu.
“Lão tử một đao trấn giữ Tắc Bắc, bảo vệ biên giới cho bá tánh! Các ngươi cũng xứng để mắng ta sao?!”
La Hậu ngửa đầu cười to, vác đao mang giáp nhanh chóng rời đi.
Quan lại văn võ đều có đủ, nhưng không người nào dám cản.
Thành Thiên An phiêu đãng nổi mưa, mưa mãi không ngừng, như là có thần nữ trốn trong đám mây khóc thút thít.
Một ngày này, La Nhân Đồ vào kinh, giống như một thanh đao sắc nhọn, khiến cho vũng nước đục trong đế kinh hoàn toàn nổi sóng.
Đầu tiên là một thân một ngựa bá đạo xách theo thái phó của thái tử Văn Thiên Hành vào thành, hung hãn tiến vào cung điện, giáp mặt thái tử đòi công đạo.
Kinh người nhất vẫn là với trước hoàng thành ngự đạo (1) một đao giết chết hai vị quan viên đương triều. Hành vi bá đạo cỡ hày, không thẹn với thanh danh một đời của ông.
(1) Ngự đạo: đường đi của vua
Không ít lời tức giận mắng mỏ, tấu chương ngự sử buộc tội lại càng như lông ngỗng bay tán loạn không ngừng. Thư sinh kể chuyện trong sảnh của trà lâu đem hành vi bá đạo cùng hung tàn của La Nhân Đồ miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn, khiến không ít bá tánh phố phường bận việc với sinh kế vô cùng tin tưởng chẳng mảy may nghi ngờ.
Nhưng, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng đây là đề tài gây náo nhiệt nhất trong thời gian này thì lại có một tin tức hoàn toàn làm rung động cả thành Thiên An.
Vì đòi công đạo cho việc con trai, con gái mình bị ám sát, La Nhân Đồ đòi di dời Tắc Hạ Học Cung đến nơi khác.
Tắc Hạ Học Cung vốn được xây dựng ở phía tây thành Thiên An. Đó chính là nơi mà vô số văn nhân sĩ tử, thiên tài thế gia hướng tới. Vô số thiên kiêu yêu nghiệt của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu thậm chí cả Kim Trướng Vương Đình luôn chinh chiến không ngừng với Đại Hạ vương triều cũng đều tu tập (1) ở đây.
(1)Tu tập: tu luyện, học tập.
Chương 117 Thiên phú kiếm đạo thật sự (1)
Tuy rằng Tắc Hạ Học Cung này lấy Nho tu làm chủ, thế nhưng vẫn là nơi thu nhận nhân tài khắp mọi nơi, từ lâu đã trở thành nơi cho thiên tài nổi danh cạnh tranh.
Hiện giờ, thái tử Hạ Cực lại đáp ứng yêu cầu này của La Nhân Đồ, đem thánh địa bực này lập ở huyện An Bình.
Cái huyện An Bình nhỏ bé, có tư cách gì mà có được Tắc Hạ Học Cung?
Việc làm này của La Nhân Đồ, xem như chọc giận toàn bộ văn nhân sĩ tử trong kinh thành, tiếng chửi rủa càng ngày càng nhiều thêm như tuyết bay trong trời đông giá rét, tấu chương muốn làm thái tử thay đổi tâm ý lại càng ùn ùn không dứt.
Nhưng mà, một chiếu lệnh từ thâm cung truyền ra, hoàn toàn chặn miệng mọi người.
Dưới tường son của hoàng thành Thiên An, thanh âm bánh xe nghiền đất đá nhè nhẹ vang lên.
Một chiếc xe ngựa an tĩnh dừng lại, xa phu xe ngựa là một vị nho sinh trung niên áo xanh. Nho sinh xốc lên vải mành của xe ngựa, để lộ một vị lão nhân tóc bạc đầy đầu bên trong thùng xe.
“Phu tử, thái tử hạ lệnh, Tắc Hạ Học Cung lập ở huyện An Bình, chúng ta thật sự cứ để như thế sao?” Nho sinh trung niên áo xanh hỏi.
Lão nhân trong xe ngựa cười cười: “Hạ hoàng bế quan không chịu ra, lệnh kia của thái tử chính là lệnh thiên tử, cứ theo đó mà làm.”
“Hành động này của La Nhân Đồ quả thực khiến người ta nhìn không thấu, nhưng là nghĩ lại mới thấy, có lẽ là hắn vì con trai cùng con gái mà tạo ra một cơ hội. Con gái La Nhân Đồ kia mới năm tuổi, đó là hắn vì con trai mà chuẩn bị.”
“La Nhân Đồ đây là muốn bồi dưỡng con mình trở thành chân long.”
Lão nhân vuốt râu cười cười, trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường cùng với tò mò.
“Đứa con này của hắn, nghe nói tới mười bảy tuổi vẫn nuôi dưỡng bình thường. Hiện giờ tu hành đơn giản, sao có thể chịu được áp lực của những thiên tài yêu nghiệt tại Tắc Hạ Học Cung. Sợ là sẽ bị đè bẹp……”
“Ông ta đây là muốn đẩy con mình vào trong hố lửa, ông ta quá xem trọng con của mình rồi.”
Nho sinh lam bào vẫy vẫy tay.
Trong xe ngựa, lão nhân nhẹ gõ thùng xe: "Ngươi phải nên sửa lại cái tật kiêu căng ngạo mạn kia đi. Học đạo phải biết trước biết sau. Mở ra thiên môn, học hỏi tiền bối, tích lũy thêm được nhiều điều."
“Thiên bảng trên Chiến Bảng của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu thậm chí Kim Trướng Vương Đình, ví dụ như vậy còn thiếu sao?”
Thần sắc nho sinh áo xanh tức khắc khẽ biến, không nói một lời.
“Đi thôi, dọn dẹp, chuẩn bị xuôi nam đến thăm thú huyện An Bình kia.”
Lão nhân buông vải mành xe ngựa xuống, nói.
---------------------
Trấn Bắc vương phủ.
Thân ảnh cản lại La Hậu trên phố đang đứng lặng trong đình viện. Một thân ảnh tuổi già sức yếu, ngồi ngay ngắn trong sân vắng, trong đình có một bàn cờ, từng quân đen trắng được hạ xuống.
Nghe bóng đen kể lại, lão giả mới từ từ ngẩng đầu.
“Tiểu tử La Hậu này, việc bảo nó tai xuất đến trấn thủ Tắc Bắc khiến oán niệm nó mãi chưa tan, nhưng cũng xác thật là lão phu thiếu nợ nó.”
Ngay sau đó, đôi mắt lão nhân như phát sáng.
“Theo lão phu biết, dựa vào tính tình tiểu tử La Hậu kia, nếu có con nối dõi là người bình thường, vậy sẽ cho con nó cả cuộc đời bình phàm. Nếu là con nối dõi có thiên phú yêu nghiệt, thì sẽ không tiếc thứ gì để bồi dưỡng nó. Nếu là tôn nhi kia của ta thực sự bình thường, La Hậu tuyệt đối sẽ không nghênh ngang vào kinh, dùng tư thái gần như ép bức bắt thái tử di dời Tắc Hạ Học Cung đến lập ở huyện An Bình.”
“Tắc Hạ Học Cung chuyển đến huyện An Bình, đây chắc là muốn tạo cho tôn nhi ta áp lực ngập trời.”
“La Hậu đây là tính toán bồi dưỡng tôn nhi kế thừa thống lĩnh ba mươi vạn thiết kỵ La gia phía Bắc chăng?”
Lão giả thì thào.
Người đến báo cáo mọi chuyện vẫn đứng thẳng tắp ở nơi xa, không dám thở mạnh.
“Chẳng lẽ tôn nhi kia của ta có chân long chi tư (1)?!”
(1)Chân long chi tư: tư thái của rồng chân chính. Ý nói La Hồng có tư chất yêu nghiệt, bồi dưỡng tốt sẽ là tồn tại đáng gờm.
Đôi mắt lão nhân càng ngày càng sáng, lại có chút kích động nhỏ.
Ông buông quân cờ xuống, đứng lên, nắm chặt hai tay, khom lưng nhìn quanh Trấn Bắc vương phủ rộng lớn phồn hoa, nhưng đập vào mắt chỉ có mấy nhân khẩu thưa thớt, thanh lãnh thê lương.
……
Huyện An Bình.
Đối với tin tức di dời Tắc Hạ Học Cung, La Hồng hiển nhiên là không rõ lắm, thậm chí, hắn đến Tắc Hạ Học Cung là cái gì cũng không hiểu.
Hắn hiện giờ, đang đắm chìm trong kiếm đạo. Trong đầu óc đều là kiếm thuật.
Kiếm khí trong cơ thể xoay mấy phen, đạt tới 98 đạo kiếm khí, chỉ còn hai đạo kiếm khí, là có thể đạt tới cảnh giới Bộc Kiếm Bát phẩm viên mãn.
Từ khi La Hồng cầm kiếm tu luyện đến nay, cũng không bao lâu, tính toán kĩ thì còn không đến nửa tháng nhưng đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Bát phẩm viên mãn, quả thực là phi thường khó gặp được.
Chỉ là, trên thực tế, trong lòng La Hồng rất rõ ràng, thiên phú kiếm đạo của hắn thật sự chẳng ra gì.
Dù chín hắn cảm thấy bản thân không quá tệ, nhưng, Trần quản gia cùng cha hắn đều nói hắn thực bình thường, vậy thì ắt hẳn, thiên phú kiếm đạo của La Hồng hắn là thật sự rất bình thường.
Sở dĩ tu vi kiếm đạo tăng lên nhanh như vậy, chủ yếu bởi vì tu hành của kiếm tu Cửu phẩm, Bát phẩm không có gì khó, còn một nguyên nhân lớn hơn khác là do Mặt Nạ Tà Quân.
La Hồng còn nhớ rõ, thời điểm mang theo Mặt Nạ Tà Quân, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua Trần quản gia thi triển Bạch Giao, liền trực tiếp bắt chước được một chiêu Hắc Giao.
Tuyệt đối không phải La Hồng hắn có thiên phú kiếm đạo, mà là Tà Quân có thiên phú kiếm đạo!
Dùng vải bố trắng bảo bọc Địa Giao thật tốt, đặt sang một bên.
La Hồng lấy ra quyển sách da người.
Mở quyển sách da người đến trang giao diện.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: + 608
Đẳng cấp: 2
Danh hiệu: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc ( phàm nhân )
Công pháp tu hành: 《 Vong linh tà ảnh ( tàn ) 》, 《 Kiếm khí quyết 》, 《 Uẩn kiếm quyết 》.
Thuật pháp: 《 Thiên thủ Tà Phật 》
Kiếm pháp: 《Cửu kiếm Hóa Long 》
Cảnh giới: Thất phẩm ( Sát Hoàn ), Bát phẩm ( Bộc Kiếm )
Nhìn biến hóa trong trang giao diện, khóe miệng La Hồng không khỏi nhếch lên, hắn quả nhiên vẫn là thích hợp làm một Tà tu đơn thuần.
Chương 118 Thiên phú kiếm đạo thật sự (2)
Thiên phú ở phương diện Tà tu của hắn, so với thiên phú kiếm đạo tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đợt này, thu hoạch lớn nhất của La Hồng không phải tội ác, kẻ cung cấp tội ác chân chính chỉ có mỗi mình Tiểu Bản Bản Đồ Tam Đa.
Điểm tội ác có được từ Đồ Tam Đa là 50 điểm, nhân đôi lên là được 100 điểm.
Hơn nữa, hàng ngày hắn cũng chỉ hung dữ với Tiểu Đậu Hoa cùng trêu chọc La Tiểu Tiểu nên điểm tội ác kỳ thật tăng lên cũng không nhiều.
Ở trận chiến với bọn tà tu ở đường Địa Thử, thứ hắn chân chính thu hoạch được thật ra là tà khí.
Tu vi trực tiếp từ Bát phẩm Sát Châu đạt tới Thất phẩm.
Số lượng khí tà sát trong đan điền tăng lên rất nhiều, nếu nói lúc đầu chỉ là một cái ao nhỏ, vậy hiện giờ nó là một cái hồ nước nhỏ.
Nguyên bản chỉ có một sát châu trong đan điền nhưng là hiện giờ, số lượng sát châu ngưng tụ là năm viên, hình thành một vòng sát châu cỡ nhỏ.
Thu hoạch được rất nhiều, nhưng có duy nhất một cái làm La Hồng không hài lòng đó là Chính Dương khí trên người hắn càng ngày càng nồng đậm.
Hắn rõ ràng là tà tu, thế mà Chính Dương khí này còn mãnh liệt hơn cả những Nho tu nghiêm trang chân chính.
Hắn rất buồn, rất phiền muộn.
Về phần đổi khen thưởng, hiện giờ thời gian chưa tới, tạm thời cũng đổi không được.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, La Hồng sờ sờ cằm, sau đó, đứng dậy, đeo cổ kiếm Địa Giao chạy về hướng đình viện của La Tiểu Tiểu.
……
Huyện nha.
Cả người Triệu Đông Hán băng bó đầy băng vải, hắn ta được Phương Chính mang về huyện nha chữa thương, thuận tiện ghi ghép tình tiết vụ án, bỏ lỡ cơ hội hồi phủ nhìn thấy La Hậu.
Có điều, hắn ở huyện nha cũng rất dễ chịu, một đám bộ khoái ngồi vây chung quanh.
Tử Vi mặc váy dài vàng nhạt, vắt chân bắt cầm mấy viên xí muội, ánh mắt dõi theo Triệu Đông Hán chém gió nước miếng bay tứ tung.
“Các ngươi biết không? Đường Địa Thử thế mà cất dấu nhiều tà tu như vậy! Tất cả đều bị công tử nhà ta một phát diệt gọn! Trên đường phố tràn đầy thi thể! Có thể so với quân đội nha!”
“Khi đó các ngươi có biết ta tuyệt vọng bao nhiêu không?”
“Nhưng mà, công tử lại không hề sợ, đầu tiên trảm tà tu trong tiệm thịt heo kia, dùng một chiêu Thiên ngoại phi tiên, vì lão Triệu ta mà chặn lại sát khí trí mạng. Ở phố Địa Thử kiếm khí tung hoành, một đống hành thi bị chém như xắt dưa thái rau ……”
“Các ngươi biết lão Triệu ta cuối cùng nhìn thấy gì không ?”
Một đám bộ khoái, cùng Tử Vi lắc đầu không ngừng.
Triệu Đông Hán kích động đến mức vết sẹo trên mặt cũng nhấp nhô theo: “Công tử nhà ta giống như Phật Tổ chuyển thế, phật quang vạn trượng, giơ tay vỗ đầu tên tà tu Sa Di đã bị sa vào tà đạo kia.”
Triệu Đông Hán cảm khái vô cùng, ánh mắt dao động kịch liệt.
“Công tử nhà ta…… Thật là chính khí xông cửu tiêu, tà sát không thể xâm phạm!”
Bọn bộ khoái chung quanh nghe xong kích động vạn phần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Vi đỏ bừng, không ngừng vỗ tay.
------------------
La Hồng mỹ mãn từ trong viện của La Tiểu Tiểu đi ra, tiếng khóc của nha đầu kia vẫn quanh quẩn bên tai.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn giật mình một cái.
Lấy quyển sách da người ra, nhìn lướt qua.
La Hồng: “???”
Nhìn vào điểm tội ác không những không tăng mà ngược lại còn giảm 18. Khoảnh khắc ấy như sét đánh giữa trời quang.
La Nhân Đồ kiêu ngạo tiến vào kinh thành, chém hai vị quan văn trên ngự đạo xong liền nghênh ngang rời đi.
Đợi sau khi thái tử phát chiếu lệnh rồi, ông liền xoay người lên hắc mã, một người, một ngựa, đi về hướng Tắc Bắc.
Người đi rồi, chỉ để lại một chuỗi hung danh cho trên dưới văn võ, cho phố xá trong kinh thành.
Tiếng vó ngựa nổ vang trời.
Trên sườn núi, La Nhân Đồ một thân giáp đen, ghìm ngựa quay đầu.
Ông nhìn thoáng về phương nam, trên gương mặt thành thật hàm hậu toát ra một nụ cười.
“Tiểu tử thối, hy vọng con có thể chống đỡ được áp lực, cơ hội lão tử vì con mà tạo ra, hy vọng con có thể nắm chắc lấy, đừng có chấp nhất muốn làm người tốt nữa.”
La Hậu ghìm ngựa, hai chân đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa.
Ngựa hí như sấm rền, vó ngựa giơ cao, ngay sau đó ông liền xoay người chém một đao.
Khí đao hiên ngang tung hoành.
Trong rừng rậm truyền ra tiếng vang lớn, có hai thanh âm hốt hoảng mong chạy trốn, nhưng bị đao khí cuốn vào, chém cho huyết nhục mơ hồ, sức sống tiêu tan.
“Lão tử ra khỏi thành bắc, a miêu a cẩu cũng dám theo dõi?”
La Hậu nhổ ra một ngụm nước bọt.
Tra đao vào vỏ, híp mắt nhìn chằm chằm về hướng thành Thiên An……
Phảng phất như muốn nhìn rõ vị kia ẩn nấp ở trong thâm cung rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đáng tiếc, ông nhìn không thấu..
Rắp tâm của đế hoàng, lão đầu tử kia nhà ông phí cả nửa đời mới có thể nhìn thấu, về phần La Hậu ông vẫn thích một đao chém hết hết thảy.
Nhưng mà, nhìn không thấu thì không nhìn nữa, quay đầu nhìn phương bắc. Phía bắc cát vàng cuốn lên đầy trời, giống như ác ma cắn nuốt thịt người
La Hậu ngưng mắt, một thân hắc giáp, cưỡi hắc mã, phi nhanh như chớp hướng về phía bắc.
-------------------------
La Hồng khóc không ra nước mắt, hắn chẳng thể nào hiểu nổi, tội ác không tăng ngược lại còn giảm, rốt cuộc là ai đang khen hắn?!
Một đêm này, La Hồng nghẹn cục tức ở trong cổ ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau, La Hồng thức dậy. Trong chính sảnh Tiểu Đậu Hoa sớm đã chuẩn bị bữa sáng thơm nức.
Tào phớ, bánh quẩy còn có bánh bao thịt.
Đều là Tiểu Đậu Hoa tự thân làm hết thảy, một thiếu nữ hiền huệ làm người ta đau lòng.
Trần quản gia tóc bạc phơ, ngồi ở ghế trên chính sảnh, ăn tào phớ, trên mặt còn mang theo nét tươi cười ôn hòa.
La Tiểu Tiểu tỉnh từ sớm, nàng hiện tại đã ngoan, dậy sớm mới có cơm ăn, không thể chờ tỳ nữ nâng mình đến chính sảnh để ăn, như vậy, trong chén cũng chẳng còn gì để ăn.
Viên Thành Cương mù cũng ngồi ở trên ghế, hai tròng mắt trống không.
Tiểu Đậu Hoa kiên nhẫn múc cho ông ta một chén, hơn nữa còn nhét cho ông ta một cái thìa.
“Cô nương thiện tâm.”
Viên Thành Cương cười cười, nói.