-
Chương 95-97
Chương 95 Thiên Thủ Tà Phật
Trên cổng thành.
Có quan viên mặc cẩm bào đứng lặng im, và vị thống lĩnh một thân giáp trụ.
Bọn họ nhìn bóng dáng gầy yếu kia biến mất, vẻ mặt phức tạp.
"Trong phủ Giang Lăng huyện An Bình, Hoá Long Kiếm Trần Thiên Huyền đã xuất hiện, một kiếm giết bốn Nhị phẩm........." Bộ râu dài của thống lĩnh mặc giáp trụ bay nhẹ trong gió, ánh mắt có vài phần vẩn đục.
"Nghe thái phó truyền tin tới rằng, để Viên tổng giáo đầu đến huyện An Bình trước, Kiếm Hóa Long kia tuy là thuộc Nhị phẩm, nhưng sức chiến đấu độc nhất vô nhị, một kiếm giết chết bốn Nhị phẩm, tổng giáo đầu vì sao phải đi?"
Quan viên cẩm bào nho nhã khuôn mặt trắng nõn, tỏa ra khí tiết chính trực quanh thân, khẽ nhíu mày.
Thống lĩnh mặc giáp trụ đột nhiên cười: "Tri phủ đại nhân có điều không biết, giang hồ này còn được gọi là võ lâm, trong võ lâm nhiều ân oán, năm đó tổng giáo đầu đứng đầu Địa Bảng, một cây thương bạc đã đè biết bao anh hùng hào kiệt, phá vỡ biết bao giấc mộng của tu sĩ, hăng hái xông lên, muốn lên Thiên Bảng, là thứ đắc ý nhất của cuộc đời."
"Nhưng mà, tổng giáo đầu lên phía bắc ước chiến với Trần Thiên Huyền – kẻ đứng hạng mười trong Thiên bảng. Dưới sự quan chiến của mười vạn hắc kỵ Tắc Bắc, bị ba kiếm đánh bại, từ trên đỉnh cao rơi xuống tận đáy."
Quan viên cẩm bào không khỏi nhíu mày, thân là Nho tu, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, đích thực không hiểu biết nhiều về chuyện giang hồ."
"Ba kiếm đã bại?"
Trong đôi mắt thống lĩnh mặc giáp trụ kia có chút ngưng trọng: "Nghiêm tức mà nói thì tổng giáo đầu một chiêu đã bại."
"Kiếm đầu tiên chặt đứt trường thương bạc, kiếm thứ hai, chọc mù mắt tổng giáo đầu."
Quan viên cẩm bào hít sâu một hơi, đây là thù lớn đó.
"Những năm nay, tổng giáo đầu chỉ bảo đám binh sĩ phủ Giang Lăng luyện võ, tu tâm dưỡng tính, ngược lại là nhân họa đắc phúc (1)
(1)Nhờ hoạ và có được phúc.
Tu vi càng lúc càng mạnh, Tư Thiên Viện có võ bình đã nói, tu vi của tổng giáo đầu đã sớm có thể vào hạng thứ mười Thiên bảng, nhưng bây giờ hạng mười Thiên bảng không phải Trần Thiên Huyền, vào thì có ý nghĩa gì?"
"Cho nên, nguyện vọng duy nhất của tổng giáo đầu là đánh một trận với Trần Thiên Huyền."
Thống lĩnh mặc giáp trụ nói, ánh mắt nhìn về xa xăm.
"Trận này, nếu tổng giáo đầu thắng, thì chính là một phát lên trời, thậm chí có thể nói là như diều gặp gió, tương lai có thể tiến vào năm hạng đầu của Thiên bảng thuộc Đại Hạ."
Quan viên cẩm bào gật đầu, giang hồ võ lâm quả thực đầy hào khí, quả thực khiến lòng người hướng về.
"Vậy nếu như bại thì sao?"
Quan viên cẩm bào hiếu kỳ hỏi.
Thống lĩnh mặc giáp trụ nhìn về phía cuối con đường bụi bặm, cười lên.
"Nếu như bại, thế gian này sẽ không còn Thương vương Viên Thành Cương nữa."
...............
Màn đêm tĩnh mịch, im lặng buông xuống.
Trăng sáng như mâm ngọc, vắt trên bầu trời cao cao, dưới sự tô điểm của muôn vì sao sáng xung quanh, càng hiển lộ rõ sự lãnh ngạo cô độc của thế gian.
Ánh trăng rọi xuống, xuyên qua cửa sổ gỗ khắc hoa màu đỏ, chiếu lên bàn sách.
La Hồng khoanh chân nhắm mắt tu hành, kiếm khí quanh thân không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, trời cũng tối rồi.
Hắn ngừng vận chuyển kiếm khí, mở mắt, hít một ngụm khí lạnh.
"Đau quá............giống như ngàn đao đang cắt trong kinh mạch vậy."
Toàn thân La Hồng run cầm cập, kiếm tu tu hành, đau khổ trước sau như một, hơn nữa theo tu vi càng tăng, thì càng lúc càng đau đớn..............
Hắn quả nhiên không có thiên phú tu kiếm sao?
Cắn răng chịu đựng một lúc, tầm mắt La Hồng rơi trên sách da người.
Thời gian năm ngày vừa xong, ô phần thưởng chắc hẳn cũng đổi mới hoàn tất rồi.
La Hồng vội vàng chuyển đến trang phần thưởng
[Phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??.........? Có thể đổi)
Giải nhất: Mắt tà thần (Tội ác: +1000000 có thể đổi)
Giải nhì: Linh bảo đỉnh phong cấp Địa, Tà kiếm "Thiên Sát" (Tội ác: +10000 có thể đổi)
Giải ba: Tà thuật cấp Huyền “Thiên Thủ Tà Phật” (Tội ác: +300~ +1000 có thể đổi)
Giải khuyến khích: Một viên Tụ Sát đan tiêu chuẩn (Tội ác +10/-1~??.........? có thể đổi)
Đổi mới hoàn tất!
Ánh mắt La Hồng lập tức sáng lên.
Tầm mắt hắn rơi vào Giải nhì, liền nhanh chóng ảm đạm lại, yêu cầu tội ác của Giải nhì, đối với hắn bây giờ mà nói, như một con số trên trời.
Kiêu ngạo thật đấy, Giải nhì cũng dám nhìn.
La Hồng dịch chuyển tầm mắt, đặt lên phần thưởng cấp ba, yêu cầu để đổi, không hề nghi ngờ nữa hoàn toàn phù hợp với hắn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lời khen của quần chúng ở huyện An Bình chưa ảnh hưởng đến tội ác của sách da người.
Còn về Giải khuyến khích, La Hồng không thèm nhìn, Giải khuyến khích bây giờ, không hề xứng với La Hồng Bại Hoại là hắn!
Ngón tay đặt lên phần thưởng cấp ba, thời điểm trong lòng La Hồng chột dạ, cảm giác trời đất quay cuồng bùng lên.
La Hồng nhất thời vui sướng vô cùng!
Thành công rồi!
Hắn quả nhiên đã nắm được sơ hở của sách da người này.
Chỉ cần tốc độ đổi thưởng của hắn đủ nhanh, khen ngợi sẽ không theo kịp hắn!
Đổi thưởng cũng đổi rồi, ngươi có thể làm gì ta!
Ầm vang!
La Hồng chỉ cảm thấy não của mình giống như trong tích tắc đã nổ tung.
Tà thuật cấp Huyền, trong nháy mắt đã xông vào đầu La Hồng, đây là tà thuật cấp Huyền, không phải công pháp, mà là thuật pháp!
Có thể nói là kỹ xảo chiến đấu!
Mặc dù đầu muốn nổ tung, nhưng La Hồng rất vui, hắn nắm chắc tà thuật của tà tu!
Vù............
Dường như có một đóa kim liên nở rộ, trên đóa hoa có một phật đà kim thân ngồi xếp bằng, ánh hào quang tốt lành và rọi khắp nơi, sinh vạn vật.
Bỗng dưng, phật đà tà dị cười một cái, thiên địa tịch mịch lạnh lẽo, ánh hào quang chiếu rọi mặt đất, vạn vật khô.
"Phật nhặt lấy hoa mỉm cười."
"Ta là tà phật, cười khô vạn hoa, sương giết bách thảo."
Tiếng phật tà dị như truyền ra từ vực sâu.
La Hồng cảm giác ý thức của mình rơi vào hỗn loạn, khốn đốn như bị vây trong nhà tù.
Dường như phía sau lưng Phật Đà có thêm mười cái tay, cười tà dị với hắn, khiến hắn sởn tóc gáy.
La Hồng tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần uể oải và mệt mỏi, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Đúng thật là tà thuật, tà thuật công kích tinh thần, suýt nữa đã khiến tinh thần mất phương hướng, hóa thành ngu luôn rồi............."
"Mạnh thật! Chỉ là tiêu hao nhiều quá, tà phật duỗi mười tay, đủ để ảnh hưởng tu sĩ Thất phẩm, nếu tinh thần của ta đủ mạnh, tà phật duỗi trăm tay, thậm chí là ngàn tay, sợ là có thể khiến Lục phẩm, thậm chí Ngũ phẩm rơi vào mê man trong chớp mắt..........."
Nghĩ một chút, mê man trong chiến đấu, đó là chuyện đáng sợ nhường nào, chỉ có thể mặc cho người xâu xé thôi!
Quả thật là............tà thuật cần thiết cho người âm hiểm!
La Hồng cảm thấy rất phù hợp với tính cách của hắn.
Thật tà đạo, thật xấu xa!
Chương 96 Người đi trà hơi lạnh (1)
Việc quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật khiến La Hồng cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi.
Nhưng mà, mặc dù tinh thần không khỏe, nhưng cả người lại lộ ra vẻ hứng phấn. Hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ tội ác bị giảm sút, mà dẫn đến không thể đổi thưởng, bây giờ phần thưởng đã tới tay rồi nên La Hồng như tên lưu manh chẳng hề cảm thấy sợ gì nữa.
"Nói đúng ra thì, tội ác có từ đối tượng nhắm vào sẽ không bị giảm sút, còn tội ác nhận được mà có liên quan đến danh vọng của nhân vật phản diện thì hẳn sẽ bị giảm............."
"Những tội ác thuộc dạng danh vọng, sẽ thay đổi khi tâm thái của quần chúng thay đổi............."
La Hồng ngồi phân tích, bây giờ nắm giữ sách da người càng lâu, La Hồng càng hiểu rõ thêm thuộc tính của sách da người.
Sách da người này nghiêm túc mà nói, hẳn là một cuốn bí bảo tu hành, có thể xưng là bí bảo của Tà tu.
Rất quý giá, La Hồng cũng không biết vật quý giá như vậy, vì sao lại rơi vào bãi tha ma, bị hắn nhặt được.
Mở trang giới thiệu của sách da người ra.
Nhân vật: La Hồng.
Tội ác: +501.
Cấp bậc: 2.
Danh hiệu: Bại Hoại.
Chủng tộc: Nhân Tộc (Phàm nhân).
Công pháp tu hành: “Vong Linh Tà Ảnh (Tàn)”, “Kiếm Khí quyết”.
Thuật pháp: “Thiên Thủ Tà Phật”.
Cảnh giới: Bát phẩm (Sát Châu), Bát phẩm (Bộc Kiếm)
"Ồ..........."
La Hồng kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ đến, tội ác của hắn.................lại gia tăng rồi!
Thời điểm dân chúng ở bên ngoài khen hắn lên tận may xanh mà tội ác của hắn lại được tăng lên!
Sau khi La Hồng phân tích sơ sơ, dường như đã có manh mối.
"Những đối tượng nhắm vào mà ta viết từng có Triệu phủ, Ngụy Vô Nhàn............"
"Triệu phủ bị diệt cả nhà, hẳn là cung cấp tội ác 100, sau nhân đôi thành 200, mà giết Ngụy Vô Nhàn, tội ác 50, nhân đôi là 100, cho nên chiếm 300. Lúc trước tội ác là 379, vậy có 79 điểm là do bị dân chúng phỉ báng, chửi rủa............"
"Nói cách khác, việc nhắm vào Chu phủ và Vương phủ, thu được 200 tội ác... Về phần 1 điểm tội ác, hẳn là thu hoạch được khi hung dữ với Tiểu Đậu Hoa lúc này."
Sau khi La Hồng phân tích xong, thở dài một hơi, dựa lên ghế bành, thả lỏng một trận.
Mặc dù tội ác quả thực có thấp một chút, nhưng, tổng thể mà nói, La Hồng hắn vẫn là Bại Hoại.
Đương nhiên, tuy là tội ác vẫn giữ nguyên được. Nhưng, danh tiếng của hắn sợ là không giữ nổi, lại càng ngày càng tốt.
Không nghĩ những thứ này nữa, La Hồng bò lên giường, ngã đầu xuống đã ngủ, để khôi phục lại tinh thần.
Một đêm này, cũng không hề yên ổn.
Vương gia chủ và Chu gia chủ bị tử hình ngay tại chỗ ở huyện nha, máu nhuộm công đường, khiến cả huyện An Bình đều xôn xao cả lên.
Đám bộ khoái rầm rập xuất động, xét diệt Vương gia và Chu gia. Trong thoáng chốc, tam đại gia tộc đã thành quá khứ ở huyện An Bình.
Một vài tiểu gia tộc còn lại câm như hến.
Đối mặt với sản nghiệp phong phú của Vương gia và Chu gia để lại, tuy rằng bọn họ có mưu đồ, lại không dám có bất kì hành động nào khác.
La gia... quá đáng sợ.
Nhưng, làm người khác kinh ngạc hơn là La phủ lại không hề có bất cứ hành động nào.
Giống như không hề có bất kì hứng thú nào đối với hai khối thịt béo Vương gia và Chu gia để lại.
...
Đêm dài.
Trăng sáng như mặt gương treo trên cao.
Trần quản gia mặc thanh y, ngồi trong lâm viên, khúc thủy lưu thương (1), quan sát quanh núi giả, trong ao sen, có cá chép đang bơi tán loạn, kinh động bắn ra vài vũng nước bọt.
(1)Khúc thủy lưu thương là một trò chơi ở Trung Quốc ngày xưa, tất cả mọi người sẽ ngồi hai bên bờ suối theo kiến trúc lâm viên, đặt chén trà trên mặt sông khi tiếng đàn dừng, trà trôi đến chỗ ai thì người đó làm một câu thơ.
Triệu Đông Hán khom người đứng bên cạnh Trần quản gia.
"Công tử ngủ rồi?"
Trần quản gia dò hỏi.
Triệu Đông Hán gật đầu.
"Vậy cũng không sao, công tử mệt nhọc cả ngày rồi, đừng đi quấy rầy, hôm khác tìm thời gian kể lại với công tử là được."
Trần quản gia uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói.
Vốn dĩ ông muốn tìm La Hồng, báo chuyện của La phủ, bây giờ, La Hồng có được thực lực Bát phẩm, nên có quyền lợi biết mọi chuyện.
"Sợ muộn rồi sẽ không kịp nói."
Trần quản gia hớp một ngụm trà,
Nhấm lá trà xanh biếc, phun ra một ngụm khí bẩn.
"Đại nhân, ba thế gia vọng tộc đã bị diệt, sự việc hẳn là đã giải quyết gần xong rồi, đại nhân đang lo lắng cái gì?" Triệu Đông Hán khó hiểu.
Trần tồng quản liếc Triệu Đông Hán một cái: "Ba gia tộc lớn ở huyện An Bình chẳng khác gì con kiến. Bọn họ không đủ gây áp lực......nguy hiểm thật sự, mới bắt đầu mà thôi."
.........
Màn đêm trầm lắng, như mực tàu nồng nặc.
Trong huyện An Bình, hạng người đến từ các nơi, lòng có kế hoạch, dồn dập ra khỏi huyện thành.
Nói cho cùng, tin tức Trần Thiên Huyền một kiếm giết chết bốn Nhị phẩm, sớm đã như sấm sét cuồn cuộn, chấn động khắp nơi.
Những tu sĩ của các thế lực lớn đang ẩn náu vào thành, đều không dám ở lại trong thành, bọn chúng sợ lúc nào đó, sẽ có một thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua bọn họ.
Như bốn vị tu sĩ nhị phẩm thê thảm ngoài thành, bị đóng đinh trên đất, không ai dám nhặt xác.
Cho nên, những tu sĩ này đều ào ào ra khỏi thành, ẩn nấp hơn mười dặm bên ngoài huyện An Bình, len lén chú ý đến tình hình trong thành.
Bọn họ đều biết rõ, sự việc chưa hề kết thúc.
Rất nhiều người đều nhận được tin tức, tu sĩ Nhất phẩm của phủ thành Giang Lăng, Thương vương Viên Thành Cương đã xuất phát từ phủ Giang Lăng, xuống phía mam huyện An Bình, muốn tìm Trần Thiên Huyền đấu một trận.
Thương vương Viên Thành Cương này đã im lặng hơn mười năm, ít có tiếng tăm trên giang hồ. Nói cho cùng, thân là tổng giáo đầu của quân phủ Giang Lăng nhưng hơn mười năm nay lại không có chiến tích gì đáng nói.
Nhưng mà, riêng cảnh giới Nhất phẩm của tổng giáo đầu này, đã khiến thế nhân sởn gai ốc và kính sợ.
Huống hồ, ngoại trừ Viên Thành Cương từ phủ Giang Lăng xuống phía Nam, còn có ân oán của bốn thế lực lớn Đại Chu, Đại Sở, người Hồ ở Tắc Bắc, Thiên Địa Tà Môn.
Dù sao, Trần Thiên Huyền một kiếm giết chết bốn Nhị phẩm, chính là giết người của tứ đại thế lực, nên sao mâu thuẫn có thể dễ dàng lắm lại được.
Hơn nữa, La Nhân Đồ bây giờ không còn ở huyện An Bình, đây là cơ hội tốt nhất để giết hai đứa con của ông ta, nếu như đợi La Nhân Đồ quay lại, ai dám đến đụng?
Muốn loạn Đại Hạ, thì phải nhân cơ hội này.
Có người đang đợi thừa nước đục thả câu, có người lại đang chờ mong thế gia đánh nhau.
Chương 97 Người đi trà hơi lạnh (2)
La Hồng tỉnh lại sau một giấc ngủ.
Tinh thần đã hồi phục dồi dào, việc quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật khiến ý chí của hắn tăng lên một chút, quan sát mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Duỗi cái lưng dài lười biếng, tỳ nữ nghe phòng công tử có tiếng động nối đuôi nhau bước vào, rửa mặt thay y phục cho La Hồng.
Sau khi được hầu hạ xa hoa, La Hồng đến đại sảnh.
Đầu bếp nữ Tiểu Đậu Hoa của La phủ, đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.
Nhìn thấy La Hồng xuất hiện, giống như thỏ con hoảng sợ, định chạy xuống nhà bếp.
La Hồng thấy thế quát lớn một tiếng: "Đứng lại!"
Tiểu Đậu Hoa nín thin, công tử lại đến rồi, lại sắp hung dữ rồi.
Tiểu Đậu Hoa ủy khuất đầy mặt, vì sao công tử luôn hung dữ với nàng.
Bắt nạt Tiểu Đậu Hoa nàng không tức giận sao?
Tiểu Đậu Hoa phồng miệng, cảm thấy bản thân nên phản kháng rồi, đôi mắt to như nước trong veo, hung ác trừng La Hồng.
Ánh mắt La Hồng lập tức sáng lên, a, phản kháng?
Hắn giơ tay lên, búng một cái lên cái trán trắng nõn của Tiểu Đậu Hoa.
"Có bản lĩnh đấy! Còn biết trừng bản công tử! Nào nào, trừng cái nữa xem! Cẩn thận bản công tử móc mắt ngươi ra làm hạch đào bây giờ."
La Hồng gia tăng giọng điệu, nói.
Tiểu Đậu Hoa che trán, nghĩ đến cảnh tượng tròng mắt mình bị làm hạch đào, vẻ mặt cực kỳ hung dữ lập tức thay đổi.
"Công công công..............công tử, ta không dám...........đừng có hung mà."
Sắc mặt Tiểu Đậu Hoa sợ tới mức tái mét.
La Hồng cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ ăn hai chén cháo.
Mà bên kia, La Tiểu Tiểu có kinh nghiệm đầy mình, đã đến từ sớm, đang ăn bánh quẩy và chén cháo thứ ba trong bữa sáng. Cô bé vừa ăn, vừa khinh thường nhìn La Hồng ức hiếp Tiểu Đậu Hoa.
Người ca này của nàng, quả thực rất hư.
.......................
Ăn xong bữa sáng, La Hồng một thân bạch y ra khỏi La phủ, Triệu Đông Hán phiền muộn đi theo, La Hồng khuyên căn không được, đành để hắn ta tiếp tục đi theo.
La Hồng nhìn bầu trời mù tịt, dường như sắp có mây đen dày đặc, không khí ngày hè, như đi theo mặt của cô nương vậy, phức tạp thất thường.
Lấy ra Thanh Đồng Tà Lệnh, tâm thần hơi động, rất nhanh, trong u tối như có khí cơ vô hình dẫn dắt.
Thanh Đồng Tà Lệnh dường như có thể tìm được vị trí của Hắc Thiết Tà Lệnh.
Hôm nay La Hồng dự định đi tìm tên tà nhân cuối cùng trong huyện An Bình, Đồ Tam Đa.
Nhưng mà Đồ Tam Đa này nói cho cùng cũng là Tà tu, La Hồng hắn vẫn là cẩn thận thì hơn, nếu như có thể thu phục được thì tốt, nếu không thu phục được, vậy đánh chết là được.
Nghĩ vậy, La Hồng rút sách da người từ trong ngực ra và bút than mang bên người, viết ba chữ Đồ Tam Đa lên đối tượng nhằm vào.
..............
Mưa dầm nhiều ngày mịt mù, tầng mây đen nghìn nghịt giữa ban ngày, mang đến áp lực nặng nề.
Lạc Hoa Viện.
Lão nhân đang được tiểu đồng đỡ dậy.
"Đại nhân, chúng ta phải đi đâu?"
Tiểu đồng nghi hoặc hỏi.
Lão nhân nhìn bầu trời u ám, khuôn mặt xếp chồng các nếp nhăn: "Ra ngoài thành, xem một vở kịch hay."
.................
Mười dặm ngoài huyện An Bình.
Một lão đầu gầy yếu lưng đeo hộp gỗ vàng, gậy gỗ sáng bóng đánh nhẹ lên mặt đất, sải bước tới, lại bước như bay, mặt đất dưới chân giống như không ngừng nén xuống dưới bước chân.
Ông ta đến sườn núi phía bắc trước, mặc dù nhìn không thấy cảnh tượng đạo sĩ uống rượu bị đóng chết trên mặt đất, nhưng vẫn cảm nhận được khí cơ kiếm khí sắc nhọn, khuôn mặt tiều tụy lại lộ ra một nụ cười.
Ông ta rút gậy trúc, lấy kiếm của đạo nhân đã bị đóng chết ra.
Vù..........
Kiếm được lấy ra, liền bay về bên hông lão đầu tiều tụy, về phần thi thể những đạo nhân này, lại ngã xuống đất, không ai quan tâm.
Sau đó, lão đầu lần lượt tiến về phía đông, phía tây, phía nam..........
Đem ba thanh kiếm còn lại, gom lại.
Bốn thanh kiếm treo trên người ông ta, lão đầu đột nhiên cười lớn lên.
Gậy trúc đập lên nền xanh, quanh thân treo bốn kiếm.
Đi về hướng huyện An Bình.
...............
La phủ.
Trần quản gia ngồi bên ao sen một đêm, uống trà một đêm.
Ngắm nhìn sắc trời, lại nhìn ngoài huyện An Bình, sắc mặt bình tĩnh nhấc lên cổ kiếm Địa Giao quấn vải xung quanh.
Sau khi đeo kiếm ra sau lưng, một thân thanh y trong gió, sải bước ra khỏi La phủ.
Chỉ còn bàn trà bên ao sen, người đi trà hơi lạnh.
Đối với chuyện Trần quản gia ra khỏi thành, La Hồng dĩ nhiên không biết.
Bây giờ tâm thần hắn đang tập trung vào Thanh Đồng Tà Lệnh, cảm ứng phương hướng, tìm kiếm Đồ Tam Đa.
Đây là kế hoạch lúc trước La Hồng đã lập ra, đối với kế hoạch đã lập ra, La Hồng đều sẽ rất dụng tâm tiến hành.
Triệu Đông Hán phiền muộn đi theo bên cạnh La Hồng, có chút khó hiểu công tử, hắn ta nhìn chằm chằm lệnh bài La Hồng đang cầm, có thể cảm nhận được tà khí mờ mịt trên lệnh bài kia đang khuếch tán.
Công tử một thân chính khí, sao lại có thể có tà vật như vậy?
Hai người tạt qua con ngõ trong huyện An Bình, đường tắt sâu thẳm, giống như bờ ruộng ngang dọc, La Hồng và Triệu Đông Hán quanh quẩn một hồi lâu, đều có chút choáng váng.
Nếu không phải có khí cơ trong tà lệnh dẫn đường, có lẽ La Hồng sớm đã bị mất phương hướng.
"Công tử, đây là phương hướng tới 'Địa Thử Nhai' của hang dân tị nạn............."
Triệu Đông Hán nói.
La Hồng thật sự không biết phía trước là hang dân tị nan, đây là dáng vẻ của cấp thấp nhất trong thành.
Hắn không nói gì, căn cứ vào chỉ dẫn của tà lệnh, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, có loại cảm giác sương mù dày đặc tản ra thấy được mây xanh, từ trong ngõ hẻm càng lúc càng dơ đi ra.
Là một mảnh đất ồn ào, đủ các kiểu người ăn mặc rách rưới, xanh xao vàng vọt, đang ngang ngược trên ngã tư đường.
Bên cạnh mặt đất, có người bán hàng rong toàn thân dính bùn cầm rau dưa khô kéo đang buôn bán, cũng có vài người phụ nữa đang bày sạp.
"Trong huyện An Bình còn có nơi như vậy?"
La Hồng kinh ngạc không thôi.
Triệu Đông Hán lại thấp giọng nói: "Dân tị nạn chỗ nào cũng có, cho dù là thành Thiên An cực kỳ phồn vinh cũng có dân tị nạn như vậy."
"Công tử so sánh với dân tị nạn, chính là khác nhau một trời một vực, tầng lớp khác nhau, không tiếp xúc được."
La Hồng lặng im.
Triệu Đông Hán dường như cũng quen thuộc nơi này: "Dân tị nạn trong Địa Thử Nhai, công tử hãy tạm thời thu lại ý tốt, đừng dễ dàng bố thí, mỗi chỗ có quy tắc của mỗi chỗ............."
Nơi xa, có một đám hài đồng da ngăm đen nhìn chằm chằm La Hồng một thân bạch bào hoàn toàn xa lạ ở ngã tư đường.
Dường như đang suy nghĩ, tìm cơ hội, ùa lên, có thể có chút bố thí.
Nếu như không phải Triệu Đông Hán hung thần ác sát, những hài đồng này sớm đã xông lên, vây kín La Hồng.
Trên cổng thành.
Có quan viên mặc cẩm bào đứng lặng im, và vị thống lĩnh một thân giáp trụ.
Bọn họ nhìn bóng dáng gầy yếu kia biến mất, vẻ mặt phức tạp.
"Trong phủ Giang Lăng huyện An Bình, Hoá Long Kiếm Trần Thiên Huyền đã xuất hiện, một kiếm giết bốn Nhị phẩm........." Bộ râu dài của thống lĩnh mặc giáp trụ bay nhẹ trong gió, ánh mắt có vài phần vẩn đục.
"Nghe thái phó truyền tin tới rằng, để Viên tổng giáo đầu đến huyện An Bình trước, Kiếm Hóa Long kia tuy là thuộc Nhị phẩm, nhưng sức chiến đấu độc nhất vô nhị, một kiếm giết chết bốn Nhị phẩm, tổng giáo đầu vì sao phải đi?"
Quan viên cẩm bào nho nhã khuôn mặt trắng nõn, tỏa ra khí tiết chính trực quanh thân, khẽ nhíu mày.
Thống lĩnh mặc giáp trụ đột nhiên cười: "Tri phủ đại nhân có điều không biết, giang hồ này còn được gọi là võ lâm, trong võ lâm nhiều ân oán, năm đó tổng giáo đầu đứng đầu Địa Bảng, một cây thương bạc đã đè biết bao anh hùng hào kiệt, phá vỡ biết bao giấc mộng của tu sĩ, hăng hái xông lên, muốn lên Thiên Bảng, là thứ đắc ý nhất của cuộc đời."
"Nhưng mà, tổng giáo đầu lên phía bắc ước chiến với Trần Thiên Huyền – kẻ đứng hạng mười trong Thiên bảng. Dưới sự quan chiến của mười vạn hắc kỵ Tắc Bắc, bị ba kiếm đánh bại, từ trên đỉnh cao rơi xuống tận đáy."
Quan viên cẩm bào không khỏi nhíu mày, thân là Nho tu, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, đích thực không hiểu biết nhiều về chuyện giang hồ."
"Ba kiếm đã bại?"
Trong đôi mắt thống lĩnh mặc giáp trụ kia có chút ngưng trọng: "Nghiêm tức mà nói thì tổng giáo đầu một chiêu đã bại."
"Kiếm đầu tiên chặt đứt trường thương bạc, kiếm thứ hai, chọc mù mắt tổng giáo đầu."
Quan viên cẩm bào hít sâu một hơi, đây là thù lớn đó.
"Những năm nay, tổng giáo đầu chỉ bảo đám binh sĩ phủ Giang Lăng luyện võ, tu tâm dưỡng tính, ngược lại là nhân họa đắc phúc (1)
(1)Nhờ hoạ và có được phúc.
Tu vi càng lúc càng mạnh, Tư Thiên Viện có võ bình đã nói, tu vi của tổng giáo đầu đã sớm có thể vào hạng thứ mười Thiên bảng, nhưng bây giờ hạng mười Thiên bảng không phải Trần Thiên Huyền, vào thì có ý nghĩa gì?"
"Cho nên, nguyện vọng duy nhất của tổng giáo đầu là đánh một trận với Trần Thiên Huyền."
Thống lĩnh mặc giáp trụ nói, ánh mắt nhìn về xa xăm.
"Trận này, nếu tổng giáo đầu thắng, thì chính là một phát lên trời, thậm chí có thể nói là như diều gặp gió, tương lai có thể tiến vào năm hạng đầu của Thiên bảng thuộc Đại Hạ."
Quan viên cẩm bào gật đầu, giang hồ võ lâm quả thực đầy hào khí, quả thực khiến lòng người hướng về.
"Vậy nếu như bại thì sao?"
Quan viên cẩm bào hiếu kỳ hỏi.
Thống lĩnh mặc giáp trụ nhìn về phía cuối con đường bụi bặm, cười lên.
"Nếu như bại, thế gian này sẽ không còn Thương vương Viên Thành Cương nữa."
...............
Màn đêm tĩnh mịch, im lặng buông xuống.
Trăng sáng như mâm ngọc, vắt trên bầu trời cao cao, dưới sự tô điểm của muôn vì sao sáng xung quanh, càng hiển lộ rõ sự lãnh ngạo cô độc của thế gian.
Ánh trăng rọi xuống, xuyên qua cửa sổ gỗ khắc hoa màu đỏ, chiếu lên bàn sách.
La Hồng khoanh chân nhắm mắt tu hành, kiếm khí quanh thân không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, trời cũng tối rồi.
Hắn ngừng vận chuyển kiếm khí, mở mắt, hít một ngụm khí lạnh.
"Đau quá............giống như ngàn đao đang cắt trong kinh mạch vậy."
Toàn thân La Hồng run cầm cập, kiếm tu tu hành, đau khổ trước sau như một, hơn nữa theo tu vi càng tăng, thì càng lúc càng đau đớn..............
Hắn quả nhiên không có thiên phú tu kiếm sao?
Cắn răng chịu đựng một lúc, tầm mắt La Hồng rơi trên sách da người.
Thời gian năm ngày vừa xong, ô phần thưởng chắc hẳn cũng đổi mới hoàn tất rồi.
La Hồng vội vàng chuyển đến trang phần thưởng
[Phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??.........? Có thể đổi)
Giải nhất: Mắt tà thần (Tội ác: +1000000 có thể đổi)
Giải nhì: Linh bảo đỉnh phong cấp Địa, Tà kiếm "Thiên Sát" (Tội ác: +10000 có thể đổi)
Giải ba: Tà thuật cấp Huyền “Thiên Thủ Tà Phật” (Tội ác: +300~ +1000 có thể đổi)
Giải khuyến khích: Một viên Tụ Sát đan tiêu chuẩn (Tội ác +10/-1~??.........? có thể đổi)
Đổi mới hoàn tất!
Ánh mắt La Hồng lập tức sáng lên.
Tầm mắt hắn rơi vào Giải nhì, liền nhanh chóng ảm đạm lại, yêu cầu tội ác của Giải nhì, đối với hắn bây giờ mà nói, như một con số trên trời.
Kiêu ngạo thật đấy, Giải nhì cũng dám nhìn.
La Hồng dịch chuyển tầm mắt, đặt lên phần thưởng cấp ba, yêu cầu để đổi, không hề nghi ngờ nữa hoàn toàn phù hợp với hắn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lời khen của quần chúng ở huyện An Bình chưa ảnh hưởng đến tội ác của sách da người.
Còn về Giải khuyến khích, La Hồng không thèm nhìn, Giải khuyến khích bây giờ, không hề xứng với La Hồng Bại Hoại là hắn!
Ngón tay đặt lên phần thưởng cấp ba, thời điểm trong lòng La Hồng chột dạ, cảm giác trời đất quay cuồng bùng lên.
La Hồng nhất thời vui sướng vô cùng!
Thành công rồi!
Hắn quả nhiên đã nắm được sơ hở của sách da người này.
Chỉ cần tốc độ đổi thưởng của hắn đủ nhanh, khen ngợi sẽ không theo kịp hắn!
Đổi thưởng cũng đổi rồi, ngươi có thể làm gì ta!
Ầm vang!
La Hồng chỉ cảm thấy não của mình giống như trong tích tắc đã nổ tung.
Tà thuật cấp Huyền, trong nháy mắt đã xông vào đầu La Hồng, đây là tà thuật cấp Huyền, không phải công pháp, mà là thuật pháp!
Có thể nói là kỹ xảo chiến đấu!
Mặc dù đầu muốn nổ tung, nhưng La Hồng rất vui, hắn nắm chắc tà thuật của tà tu!
Vù............
Dường như có một đóa kim liên nở rộ, trên đóa hoa có một phật đà kim thân ngồi xếp bằng, ánh hào quang tốt lành và rọi khắp nơi, sinh vạn vật.
Bỗng dưng, phật đà tà dị cười một cái, thiên địa tịch mịch lạnh lẽo, ánh hào quang chiếu rọi mặt đất, vạn vật khô.
"Phật nhặt lấy hoa mỉm cười."
"Ta là tà phật, cười khô vạn hoa, sương giết bách thảo."
Tiếng phật tà dị như truyền ra từ vực sâu.
La Hồng cảm giác ý thức của mình rơi vào hỗn loạn, khốn đốn như bị vây trong nhà tù.
Dường như phía sau lưng Phật Đà có thêm mười cái tay, cười tà dị với hắn, khiến hắn sởn tóc gáy.
La Hồng tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần uể oải và mệt mỏi, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Đúng thật là tà thuật, tà thuật công kích tinh thần, suýt nữa đã khiến tinh thần mất phương hướng, hóa thành ngu luôn rồi............."
"Mạnh thật! Chỉ là tiêu hao nhiều quá, tà phật duỗi mười tay, đủ để ảnh hưởng tu sĩ Thất phẩm, nếu tinh thần của ta đủ mạnh, tà phật duỗi trăm tay, thậm chí là ngàn tay, sợ là có thể khiến Lục phẩm, thậm chí Ngũ phẩm rơi vào mê man trong chớp mắt..........."
Nghĩ một chút, mê man trong chiến đấu, đó là chuyện đáng sợ nhường nào, chỉ có thể mặc cho người xâu xé thôi!
Quả thật là............tà thuật cần thiết cho người âm hiểm!
La Hồng cảm thấy rất phù hợp với tính cách của hắn.
Thật tà đạo, thật xấu xa!
Chương 96 Người đi trà hơi lạnh (1)
Việc quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật khiến La Hồng cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi.
Nhưng mà, mặc dù tinh thần không khỏe, nhưng cả người lại lộ ra vẻ hứng phấn. Hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ tội ác bị giảm sút, mà dẫn đến không thể đổi thưởng, bây giờ phần thưởng đã tới tay rồi nên La Hồng như tên lưu manh chẳng hề cảm thấy sợ gì nữa.
"Nói đúng ra thì, tội ác có từ đối tượng nhắm vào sẽ không bị giảm sút, còn tội ác nhận được mà có liên quan đến danh vọng của nhân vật phản diện thì hẳn sẽ bị giảm............."
"Những tội ác thuộc dạng danh vọng, sẽ thay đổi khi tâm thái của quần chúng thay đổi............."
La Hồng ngồi phân tích, bây giờ nắm giữ sách da người càng lâu, La Hồng càng hiểu rõ thêm thuộc tính của sách da người.
Sách da người này nghiêm túc mà nói, hẳn là một cuốn bí bảo tu hành, có thể xưng là bí bảo của Tà tu.
Rất quý giá, La Hồng cũng không biết vật quý giá như vậy, vì sao lại rơi vào bãi tha ma, bị hắn nhặt được.
Mở trang giới thiệu của sách da người ra.
Nhân vật: La Hồng.
Tội ác: +501.
Cấp bậc: 2.
Danh hiệu: Bại Hoại.
Chủng tộc: Nhân Tộc (Phàm nhân).
Công pháp tu hành: “Vong Linh Tà Ảnh (Tàn)”, “Kiếm Khí quyết”.
Thuật pháp: “Thiên Thủ Tà Phật”.
Cảnh giới: Bát phẩm (Sát Châu), Bát phẩm (Bộc Kiếm)
"Ồ..........."
La Hồng kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ đến, tội ác của hắn.................lại gia tăng rồi!
Thời điểm dân chúng ở bên ngoài khen hắn lên tận may xanh mà tội ác của hắn lại được tăng lên!
Sau khi La Hồng phân tích sơ sơ, dường như đã có manh mối.
"Những đối tượng nhắm vào mà ta viết từng có Triệu phủ, Ngụy Vô Nhàn............"
"Triệu phủ bị diệt cả nhà, hẳn là cung cấp tội ác 100, sau nhân đôi thành 200, mà giết Ngụy Vô Nhàn, tội ác 50, nhân đôi là 100, cho nên chiếm 300. Lúc trước tội ác là 379, vậy có 79 điểm là do bị dân chúng phỉ báng, chửi rủa............"
"Nói cách khác, việc nhắm vào Chu phủ và Vương phủ, thu được 200 tội ác... Về phần 1 điểm tội ác, hẳn là thu hoạch được khi hung dữ với Tiểu Đậu Hoa lúc này."
Sau khi La Hồng phân tích xong, thở dài một hơi, dựa lên ghế bành, thả lỏng một trận.
Mặc dù tội ác quả thực có thấp một chút, nhưng, tổng thể mà nói, La Hồng hắn vẫn là Bại Hoại.
Đương nhiên, tuy là tội ác vẫn giữ nguyên được. Nhưng, danh tiếng của hắn sợ là không giữ nổi, lại càng ngày càng tốt.
Không nghĩ những thứ này nữa, La Hồng bò lên giường, ngã đầu xuống đã ngủ, để khôi phục lại tinh thần.
Một đêm này, cũng không hề yên ổn.
Vương gia chủ và Chu gia chủ bị tử hình ngay tại chỗ ở huyện nha, máu nhuộm công đường, khiến cả huyện An Bình đều xôn xao cả lên.
Đám bộ khoái rầm rập xuất động, xét diệt Vương gia và Chu gia. Trong thoáng chốc, tam đại gia tộc đã thành quá khứ ở huyện An Bình.
Một vài tiểu gia tộc còn lại câm như hến.
Đối mặt với sản nghiệp phong phú của Vương gia và Chu gia để lại, tuy rằng bọn họ có mưu đồ, lại không dám có bất kì hành động nào khác.
La gia... quá đáng sợ.
Nhưng, làm người khác kinh ngạc hơn là La phủ lại không hề có bất cứ hành động nào.
Giống như không hề có bất kì hứng thú nào đối với hai khối thịt béo Vương gia và Chu gia để lại.
...
Đêm dài.
Trăng sáng như mặt gương treo trên cao.
Trần quản gia mặc thanh y, ngồi trong lâm viên, khúc thủy lưu thương (1), quan sát quanh núi giả, trong ao sen, có cá chép đang bơi tán loạn, kinh động bắn ra vài vũng nước bọt.
(1)Khúc thủy lưu thương là một trò chơi ở Trung Quốc ngày xưa, tất cả mọi người sẽ ngồi hai bên bờ suối theo kiến trúc lâm viên, đặt chén trà trên mặt sông khi tiếng đàn dừng, trà trôi đến chỗ ai thì người đó làm một câu thơ.
Triệu Đông Hán khom người đứng bên cạnh Trần quản gia.
"Công tử ngủ rồi?"
Trần quản gia dò hỏi.
Triệu Đông Hán gật đầu.
"Vậy cũng không sao, công tử mệt nhọc cả ngày rồi, đừng đi quấy rầy, hôm khác tìm thời gian kể lại với công tử là được."
Trần quản gia uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói.
Vốn dĩ ông muốn tìm La Hồng, báo chuyện của La phủ, bây giờ, La Hồng có được thực lực Bát phẩm, nên có quyền lợi biết mọi chuyện.
"Sợ muộn rồi sẽ không kịp nói."
Trần quản gia hớp một ngụm trà,
Nhấm lá trà xanh biếc, phun ra một ngụm khí bẩn.
"Đại nhân, ba thế gia vọng tộc đã bị diệt, sự việc hẳn là đã giải quyết gần xong rồi, đại nhân đang lo lắng cái gì?" Triệu Đông Hán khó hiểu.
Trần tồng quản liếc Triệu Đông Hán một cái: "Ba gia tộc lớn ở huyện An Bình chẳng khác gì con kiến. Bọn họ không đủ gây áp lực......nguy hiểm thật sự, mới bắt đầu mà thôi."
.........
Màn đêm trầm lắng, như mực tàu nồng nặc.
Trong huyện An Bình, hạng người đến từ các nơi, lòng có kế hoạch, dồn dập ra khỏi huyện thành.
Nói cho cùng, tin tức Trần Thiên Huyền một kiếm giết chết bốn Nhị phẩm, sớm đã như sấm sét cuồn cuộn, chấn động khắp nơi.
Những tu sĩ của các thế lực lớn đang ẩn náu vào thành, đều không dám ở lại trong thành, bọn chúng sợ lúc nào đó, sẽ có một thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua bọn họ.
Như bốn vị tu sĩ nhị phẩm thê thảm ngoài thành, bị đóng đinh trên đất, không ai dám nhặt xác.
Cho nên, những tu sĩ này đều ào ào ra khỏi thành, ẩn nấp hơn mười dặm bên ngoài huyện An Bình, len lén chú ý đến tình hình trong thành.
Bọn họ đều biết rõ, sự việc chưa hề kết thúc.
Rất nhiều người đều nhận được tin tức, tu sĩ Nhất phẩm của phủ thành Giang Lăng, Thương vương Viên Thành Cương đã xuất phát từ phủ Giang Lăng, xuống phía mam huyện An Bình, muốn tìm Trần Thiên Huyền đấu một trận.
Thương vương Viên Thành Cương này đã im lặng hơn mười năm, ít có tiếng tăm trên giang hồ. Nói cho cùng, thân là tổng giáo đầu của quân phủ Giang Lăng nhưng hơn mười năm nay lại không có chiến tích gì đáng nói.
Nhưng mà, riêng cảnh giới Nhất phẩm của tổng giáo đầu này, đã khiến thế nhân sởn gai ốc và kính sợ.
Huống hồ, ngoại trừ Viên Thành Cương từ phủ Giang Lăng xuống phía Nam, còn có ân oán của bốn thế lực lớn Đại Chu, Đại Sở, người Hồ ở Tắc Bắc, Thiên Địa Tà Môn.
Dù sao, Trần Thiên Huyền một kiếm giết chết bốn Nhị phẩm, chính là giết người của tứ đại thế lực, nên sao mâu thuẫn có thể dễ dàng lắm lại được.
Hơn nữa, La Nhân Đồ bây giờ không còn ở huyện An Bình, đây là cơ hội tốt nhất để giết hai đứa con của ông ta, nếu như đợi La Nhân Đồ quay lại, ai dám đến đụng?
Muốn loạn Đại Hạ, thì phải nhân cơ hội này.
Có người đang đợi thừa nước đục thả câu, có người lại đang chờ mong thế gia đánh nhau.
Chương 97 Người đi trà hơi lạnh (2)
La Hồng tỉnh lại sau một giấc ngủ.
Tinh thần đã hồi phục dồi dào, việc quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật khiến ý chí của hắn tăng lên một chút, quan sát mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Duỗi cái lưng dài lười biếng, tỳ nữ nghe phòng công tử có tiếng động nối đuôi nhau bước vào, rửa mặt thay y phục cho La Hồng.
Sau khi được hầu hạ xa hoa, La Hồng đến đại sảnh.
Đầu bếp nữ Tiểu Đậu Hoa của La phủ, đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.
Nhìn thấy La Hồng xuất hiện, giống như thỏ con hoảng sợ, định chạy xuống nhà bếp.
La Hồng thấy thế quát lớn một tiếng: "Đứng lại!"
Tiểu Đậu Hoa nín thin, công tử lại đến rồi, lại sắp hung dữ rồi.
Tiểu Đậu Hoa ủy khuất đầy mặt, vì sao công tử luôn hung dữ với nàng.
Bắt nạt Tiểu Đậu Hoa nàng không tức giận sao?
Tiểu Đậu Hoa phồng miệng, cảm thấy bản thân nên phản kháng rồi, đôi mắt to như nước trong veo, hung ác trừng La Hồng.
Ánh mắt La Hồng lập tức sáng lên, a, phản kháng?
Hắn giơ tay lên, búng một cái lên cái trán trắng nõn của Tiểu Đậu Hoa.
"Có bản lĩnh đấy! Còn biết trừng bản công tử! Nào nào, trừng cái nữa xem! Cẩn thận bản công tử móc mắt ngươi ra làm hạch đào bây giờ."
La Hồng gia tăng giọng điệu, nói.
Tiểu Đậu Hoa che trán, nghĩ đến cảnh tượng tròng mắt mình bị làm hạch đào, vẻ mặt cực kỳ hung dữ lập tức thay đổi.
"Công công công..............công tử, ta không dám...........đừng có hung mà."
Sắc mặt Tiểu Đậu Hoa sợ tới mức tái mét.
La Hồng cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ ăn hai chén cháo.
Mà bên kia, La Tiểu Tiểu có kinh nghiệm đầy mình, đã đến từ sớm, đang ăn bánh quẩy và chén cháo thứ ba trong bữa sáng. Cô bé vừa ăn, vừa khinh thường nhìn La Hồng ức hiếp Tiểu Đậu Hoa.
Người ca này của nàng, quả thực rất hư.
.......................
Ăn xong bữa sáng, La Hồng một thân bạch y ra khỏi La phủ, Triệu Đông Hán phiền muộn đi theo, La Hồng khuyên căn không được, đành để hắn ta tiếp tục đi theo.
La Hồng nhìn bầu trời mù tịt, dường như sắp có mây đen dày đặc, không khí ngày hè, như đi theo mặt của cô nương vậy, phức tạp thất thường.
Lấy ra Thanh Đồng Tà Lệnh, tâm thần hơi động, rất nhanh, trong u tối như có khí cơ vô hình dẫn dắt.
Thanh Đồng Tà Lệnh dường như có thể tìm được vị trí của Hắc Thiết Tà Lệnh.
Hôm nay La Hồng dự định đi tìm tên tà nhân cuối cùng trong huyện An Bình, Đồ Tam Đa.
Nhưng mà Đồ Tam Đa này nói cho cùng cũng là Tà tu, La Hồng hắn vẫn là cẩn thận thì hơn, nếu như có thể thu phục được thì tốt, nếu không thu phục được, vậy đánh chết là được.
Nghĩ vậy, La Hồng rút sách da người từ trong ngực ra và bút than mang bên người, viết ba chữ Đồ Tam Đa lên đối tượng nhằm vào.
..............
Mưa dầm nhiều ngày mịt mù, tầng mây đen nghìn nghịt giữa ban ngày, mang đến áp lực nặng nề.
Lạc Hoa Viện.
Lão nhân đang được tiểu đồng đỡ dậy.
"Đại nhân, chúng ta phải đi đâu?"
Tiểu đồng nghi hoặc hỏi.
Lão nhân nhìn bầu trời u ám, khuôn mặt xếp chồng các nếp nhăn: "Ra ngoài thành, xem một vở kịch hay."
.................
Mười dặm ngoài huyện An Bình.
Một lão đầu gầy yếu lưng đeo hộp gỗ vàng, gậy gỗ sáng bóng đánh nhẹ lên mặt đất, sải bước tới, lại bước như bay, mặt đất dưới chân giống như không ngừng nén xuống dưới bước chân.
Ông ta đến sườn núi phía bắc trước, mặc dù nhìn không thấy cảnh tượng đạo sĩ uống rượu bị đóng chết trên mặt đất, nhưng vẫn cảm nhận được khí cơ kiếm khí sắc nhọn, khuôn mặt tiều tụy lại lộ ra một nụ cười.
Ông ta rút gậy trúc, lấy kiếm của đạo nhân đã bị đóng chết ra.
Vù..........
Kiếm được lấy ra, liền bay về bên hông lão đầu tiều tụy, về phần thi thể những đạo nhân này, lại ngã xuống đất, không ai quan tâm.
Sau đó, lão đầu lần lượt tiến về phía đông, phía tây, phía nam..........
Đem ba thanh kiếm còn lại, gom lại.
Bốn thanh kiếm treo trên người ông ta, lão đầu đột nhiên cười lớn lên.
Gậy trúc đập lên nền xanh, quanh thân treo bốn kiếm.
Đi về hướng huyện An Bình.
...............
La phủ.
Trần quản gia ngồi bên ao sen một đêm, uống trà một đêm.
Ngắm nhìn sắc trời, lại nhìn ngoài huyện An Bình, sắc mặt bình tĩnh nhấc lên cổ kiếm Địa Giao quấn vải xung quanh.
Sau khi đeo kiếm ra sau lưng, một thân thanh y trong gió, sải bước ra khỏi La phủ.
Chỉ còn bàn trà bên ao sen, người đi trà hơi lạnh.
Đối với chuyện Trần quản gia ra khỏi thành, La Hồng dĩ nhiên không biết.
Bây giờ tâm thần hắn đang tập trung vào Thanh Đồng Tà Lệnh, cảm ứng phương hướng, tìm kiếm Đồ Tam Đa.
Đây là kế hoạch lúc trước La Hồng đã lập ra, đối với kế hoạch đã lập ra, La Hồng đều sẽ rất dụng tâm tiến hành.
Triệu Đông Hán phiền muộn đi theo bên cạnh La Hồng, có chút khó hiểu công tử, hắn ta nhìn chằm chằm lệnh bài La Hồng đang cầm, có thể cảm nhận được tà khí mờ mịt trên lệnh bài kia đang khuếch tán.
Công tử một thân chính khí, sao lại có thể có tà vật như vậy?
Hai người tạt qua con ngõ trong huyện An Bình, đường tắt sâu thẳm, giống như bờ ruộng ngang dọc, La Hồng và Triệu Đông Hán quanh quẩn một hồi lâu, đều có chút choáng váng.
Nếu không phải có khí cơ trong tà lệnh dẫn đường, có lẽ La Hồng sớm đã bị mất phương hướng.
"Công tử, đây là phương hướng tới 'Địa Thử Nhai' của hang dân tị nạn............."
Triệu Đông Hán nói.
La Hồng thật sự không biết phía trước là hang dân tị nan, đây là dáng vẻ của cấp thấp nhất trong thành.
Hắn không nói gì, căn cứ vào chỉ dẫn của tà lệnh, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, có loại cảm giác sương mù dày đặc tản ra thấy được mây xanh, từ trong ngõ hẻm càng lúc càng dơ đi ra.
Là một mảnh đất ồn ào, đủ các kiểu người ăn mặc rách rưới, xanh xao vàng vọt, đang ngang ngược trên ngã tư đường.
Bên cạnh mặt đất, có người bán hàng rong toàn thân dính bùn cầm rau dưa khô kéo đang buôn bán, cũng có vài người phụ nữa đang bày sạp.
"Trong huyện An Bình còn có nơi như vậy?"
La Hồng kinh ngạc không thôi.
Triệu Đông Hán lại thấp giọng nói: "Dân tị nạn chỗ nào cũng có, cho dù là thành Thiên An cực kỳ phồn vinh cũng có dân tị nạn như vậy."
"Công tử so sánh với dân tị nạn, chính là khác nhau một trời một vực, tầng lớp khác nhau, không tiếp xúc được."
La Hồng lặng im.
Triệu Đông Hán dường như cũng quen thuộc nơi này: "Dân tị nạn trong Địa Thử Nhai, công tử hãy tạm thời thu lại ý tốt, đừng dễ dàng bố thí, mỗi chỗ có quy tắc của mỗi chỗ............."
Nơi xa, có một đám hài đồng da ngăm đen nhìn chằm chằm La Hồng một thân bạch bào hoàn toàn xa lạ ở ngã tư đường.
Dường như đang suy nghĩ, tìm cơ hội, ùa lên, có thể có chút bố thí.
Nếu như không phải Triệu Đông Hán hung thần ác sát, những hài đồng này sớm đã xông lên, vây kín La Hồng.