-
Chương 371-375
Chương 371 Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
Sau khi nói chuyện với Phu tử, La Hồng cũng đã hiểu ra rằng, việc tạo phản không phải là chuyện dễ như trong tưởng tượng. Ít nhất, cũng phải ngưng tụ được căn cơ khí số, mà ngưng tụ căn cơ này như thế nào thì La Hồng không biết.
Có lẽ La gia cũng đã chuẩn bị cho việc này.
Cho nên La Hồng suy đoán rằng việc Trấn Bắc Vương đưa La Thất gia điên điên khùng khùng tới Vọng Xuyên Tự trong suốt mười lăm năm là có ẩn tình.
Vị Thất thúc này, chắc hẳn là người được La gia chuẩn bị, cũng là người được sắp xếp để ngưng tụ căn cơ khí số.
La Hồng cảm thấy mình cần phải gặp người này một lần.
Nhưng từ huyện An Bình tới Vọng Xuyên Tự là một quãng đường rất xa, cũng cách Tắc Hạ học cung rất xa. Nếu La Hồng rời huyện An Bình đi đến Vọng Xuyên Tự...
Chưa đề cập tới Thái Tử, chỉ tỉnh riêng những kẻ ủ mưu giết hắn kia thôi, cũng chắc chắn sẽ ra tay mà không chút do dự rồi.
Thân phận hiện giờ của La Hồng cũng không tầm thường.
Dù sao thì hắn cũng vừa mới hô hào khẩu hiệu phản Hạ ở huyện An Bình, cũng xem là nửa La Hoàng rồi.
Một khi còn ở trong huyện An Bình này thì sẽ không sao, dù sao đây cũng là đại bản doanh của La Hồng, không chỉ có Triệu Tinh Hà cùng năm nghìn hắc kỵ, mà còn có Viên Hạt Tử, Tử Đồ Vi và Tắc Hạ học cung.
Quan trọng nhất là ở đây có Phu tử.
Một khi bước ra khỏi huyện An Bình thì hiểm nguy có thể rình rập khắp nơi.
La Hồng trầm tư, trên quảng trường của học cung, Khổ Nguyệt và La Hồng đứng đối diện nhau, Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho rằng La Hồng đang nghĩ đại sự, cũng không quấy rầy hắn, nhất thời không khí có chút gượng gạo.
Một hồi lâu sau, La Hồng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hòa thượng Khổ Nguyệt.
"Khổ Nguyệt, Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình có xa lắm không?"
La Hồng hỏi.
Khổ Nguyệt giật mình: "Vọng Xuyên Tự nằm trên ngọn núi Vô Lượng của Đại Hạ, từ huyện An Bình tới đó... cũng khoảng hơn ba nghìn dặm"
"Nếu có thể lăng không phi hành thì khoảng chừng nửa ngày là đến"
Khổ Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.
"Mà nếu có Kiếm Tiên ngự kiếm thì sẽ nhanh hơn"
Dựa theo cách nói của Khổ Nguyệt thì Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình cũng không quá xa.
Nhưng với La Hồng thì không phải vậy, quá xa, cho dù được Viên Hạt Tử hộ tống thì xác suất gặp nguy hiểm cũng rất cao.
Mới cách đây không lâu, La Hồng còn vừa mới làm mất mặt Hạ Hoàng. Bởi vì kiêng dè Phu tử nên Hạ Hoàng chưa ra lệnh tróc nã hắn, nhưng nếu hắn rời khỏi Tắc Hạ Học Cung thì e là Hạ Hoàng sẽ không buông tha cho hắn.
Nếu lại phái lão thái giám Cao Ly Sĩ lần trước kia tới bắt La Hồng thì hắn chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Dù có Viên Hạt Tử hộ tống cũng không được.
"Khổ Nguyệt, ngươi có cách nào có thể... đến Vọng Xuyên Tự ngay lập tức được không?"
La Hồng suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Hắn tích cực ám chỉ nên dùng cách truyền tống hay gì đó.
Yêu cầu của La Hồng khiến Khổ Nguyệt không khỏi cau mày.
"Tiểu tăng ngu dốt, tu vi có hạn... không nghĩ được cách nào cả."
Khổ Nguyệt cười khổ.
Y dường như đoán được nguyên nhân vì sao La Hồng lại hỏi vậy, đúng vậy... với thân phận cùng địa vị bây giờ của La Hồng, một khi rời khỏi huyện An Bình, sợ là từng cuộc ám sát sẽ lần lượt tới tìm hắn.
Hơn nữa người tới giết La Hồng, tu vi ít nhất cũng ở Nhị phẩm.
Dù gì tin tức La Hồng ra tay giết Tam phẩm của Huyền Bảng ở hồ Lạc Thần đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khổ Nguyệt cũng không có cách, La Hồng đau đầu, hắn nghĩ một lúc rồi dẫn theo Khổ Nguyệt đi tìm Lý Tu Viễn.
Dưới gốc cây đào.
Cánh đào rơi trong gió.
Lý Tu Viễn đang đọc sách Thánh Hiền, còn La Tiểu Tiểu thì không biết đã chạy đi đâu chơi rồi.
Dù sao thì La Hồng cũng không thấy, Lý Tu Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn thấy La Hồng tới cùng với Khổ Nguyệt đi tới, khóe miệng cong lên dịu dàng.
"Làm sao thế?"
Vô sự bất đăng tam bảo điện, La Hồng nếu không có chuyện gì thì sẽ không tới tìm y.
La Hồng xoa tay, cười nói: "Sư huynh... tiểu sư đệ này đang gặp chút vấn đề."
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc đào, đôi mắt thon dài thản nhiên nhìn La Hồng cùng Khổ Nguyệt.
"Ngươi muốn tới Vọng Xuyên Tự sao?"
"Nhưng sợ là ra khỏi huyện An Bình, còn chưa tới Vọng Xuyên Tự thì đã bị ám sát giữa đường"
Lý Tu Viễn nói.
Tựa như y đã nhìn thấu mục đích mà La Hồng tới tìm y.
La Hồng sửng sốt, không hổ là sư huynh, có thể so tài với lão thái giám mà Hạ Hoàng phái tới.
Lý Tu Viễn cười khẽ: "Đây không phải là vấn đề, không phải ngươi còn có thuật biến hình "Di Hình Hoán Ảnh" đó sao?"
La Hồng ngẩn người, không ngờ Lý Tu Viễn lại nhắc đến chuyện này.
Bớt chế giễu pháp thuật của hắn dùm đi, đó đâu phải là thuật pháp Đạo môn, là Tà thuật đó biết chưa?
Trong lòng La Hồng lặng lẽ chửi bậy, nhưng ngoài mặt lại cười tươi rói.
"Sư huynh cứ nói đùa, chỉ dựa vào pháp lực của ta thì không thể thi triển được ở phạm vi xa như vậy, rất khó để đến được Vọng Xuyên Tự."
La Hồng nói.
"Không sao, sư huynh đây có thể giúp ngươi"
Lý Tu Viễn nói.
Vừa dứt lời.
Lý Tu Viễn đưa tay lên, hai ngón tay mảnh khảnh sở vào khoảng không.
Bất chợt có cánh hoa đào rời vào lòng bàn tay y.
Còn tay kia, hướng hai ngón tay lên trời, dựng thẳng tạo thành một pháp ấn.
"Đây, tiểu sư đệ, nhớ chăm sóc tốt cho hoa đào này.
Lý Tu Viễn nói.
"Cầm bông hoa đào này, kết hợp với chiêu thức pháp thuật mà sư đệ sử dụng, có thể kéo dài khoảng cách, nhưng mà... chỉ có thể sử dụng một lần, nếu đã sử dụng rồi thì cánh hoa này sẽ tự động tan biến."
"Tiể sư đệ phải quý trọng nó."
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Chương 372 Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
La Hồng cầm lấy phiến hoa, nhưng cảm giác đóa hoa này bỗng chốc nặng như núi, tất cả sức mạnh thâm uyên đều tụ trong đóa hoa này.
"Vọng Xuyên Tự bây giờ đệ đi là vừa." Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.
"Sư huynh có biết ở Vọng Xuyên Tự ở có gì không?" La Hồng nhìn Lý Tu Viễn hỏi, nhưng Lý Tu Viễn lại lắc đầu không nói lời nào nữa.
La Hồng nắm chặt đóa hoa trong tay, giơ tay lên, từ từ di chuyển.
Oong...
Hoa đào bay lên, dần dần làm nổi bật lên tăng bào khoác trên người Khổ Nguyệt.
Kế đó, Khổ Nguyệt lại kinh ngạc phát hiện rằng trong bóng của y hình như còn có một bóng đem khác đang chuyển động, Tà Ảnh Địch Sơn xuất hiện, rồi lại rụt vào trong.
Khổ Nguyệt chắp tay, hơi khom người xuống.
Sau đó y sải bước ra khỏi Tắc Hạ học cung, vào xuống bãi đất trống giữa sườn núi.
Một vị lão hòa thượng đang đứng đợi Khổ Nguyệt, cùng Khổ Nguyệt đi tới đài sen, bay vút lên trời rời đi.
Dưới gốc cây đào.
La Hồng ngồi khoanh chân lại, cầm cánh hoa đào trong tay, đúng là có thể cảm nhận được năng lượng lớn mạnh bên trong đóa hoa đào này và sức mạnh ấy vẫn không ngừng tăng lên, khiến cho mối liên kết giữa La Hồng và Tà Ảnh Địch Sơn trở nên vô cùng rõ ràng.
Dù cho Tà Ảnh Địch Sơn cách La Hồng ngày càng xa thì mối liên kết rõ như một này vẫn không bị đứt đoạn.
Một nghìn dặm, hai nghìn dặm, ba nghìn dặm...
La Hồng nhìn Lý Tu Viễn đang thản nhiên cười mỉm.
"Sư huynh, ta đi đây."
La Hồng nói.
Lý Tu Viễn nhẹ nhàng gật đầu.
"Đi đi"
Vừa dứt lời.
Tinh thần lực của La Hồng tăng vọt, trong nháy mắt đã tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, ngay lập tức thi triển thuật "Di Hình Hoán Ảnh".
xẹt xẹt xẹt.
La Hồng chỉ cảm thấy trước mắt hắn bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ nào đó lôi kéo, ngay sau đó, mọi thứ trong đất trời đều tụ hợp lại trước mặt hắn, một luồng ánh sáng đủ màu hiện lên...
Dưới tán cây hoa đào.
Lý Tu Viễn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào La Hồng, thấy cả người La Hồng dần trở nên mờ ảo, chỉ trong chớp mắt đã biến thành Tà Ảnh Địch Sơn đang mờ mịt gãi đầu.
"Liên hệ tới cả sức mạnh thời không... Pháp thuật của tiểu sư đệ, nếu chịu khó tu luyện chăm chỉ, trong thiên hạ này còn có ai hạ được đệ ấy?"
Lý Tu Viễn cảm thán một câu, tiếp tục đọc sách thánh Hiền.
Vọng Xuyên Tự.
Bao xung quanh là những ngọn núi nhấp nhô, tựa như mấy dãy núi bị khoét thủng, thành lập nên rất nhiều chùa miếu. Cũng có rất nhiều tượng Phật cỡ lớn quý giá cực kỳ uy nghiêm, chiếm một diện tích không nhỏ, nghiêm cẩn theo thứ tự.
Từ xa nhìn vào, giống như một đài hoa sen đang nở rộ, mỗi tượng Phật đứng tương ứng với mỗi cánh sen, tụng kinh niệm Phật, khiến cho người ta không dám khinh nhờn.
Trang trọng và xa hoa.
La Hồng và Tà Ảnh Địch Sơn hoán đổi vị trí cho nhau, ngay khi xuất hiện từ trên đài sen, nhìn thấy chùa miếu khắp nơi thì hắn hoa hết mắt.
Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng xuất hiện ở đây thì hơi ngạc nhiên.
Nhưng bởi vì y đã sớm biết La Hồng sẽ sử dụng thuật Di Hình Hoán Ảnh nên nội tâm vẫn bình tĩnh.
Mà lão tăng có tu vi Nhất phẩm phụ trách hộ tống Khổ Nguyệt đứng bên cạnh lại cả kinh, nhìn La Hồng không rời mắt.
Đột nhiên xuất hiện một La Hồng, cho dù tu vi Nhất phẩm như lão thì cũng đều bị dọa sợ.
"La Hồng?"
Lão tăng Nhất phẩm nhìn chằm chằm La Hồng, hỏi.
"Sư thúc Viên Thượng, là Khổ Nguyệt đã mời La thí chủ tới Vọng Xuyên Tự..."
"Hơn nữa đây cũng là ý của trụ trì ạ"
Khổ Nguyệt chắp tay, hướng về người trên đài sen, hơi cúi người xuống, nói.
Sắc mặt của lão hòa thượng khoác áo cà sa hơi phức tạp.
"Được rồi"
Sau đó lão cũng không nói nhiều lời, khống chế đài sen, hướng về Vọng Xuyên Tự nhanh chóng hạ xuống.
Đài sen vừa đáp xuống, ngay trước cửa chính của Vọng Xuyên Tự khiến bụi mù bay tứ tung, cây cổ thụ đung đưa.
Phía sau cánh cửa chính của ngôi chùa là bậc thang đá dài vô tận, phủ đầy rêu theo vết tích của năm tháng.
Đại sư Viên Thượng đưa Khổ Nguyệt cùng La Hồng xuống.
"La thí chủ, mời."
Đại sư Viên Thượng là cao tăng Nhất phẩm, mặt mũi hiền từ, hơi khom người về phía trước nói với La Hồng.
La Hồng gật đầu, cũng khom người đáp lễ lại.
Đứng tại bậc thang bằng đá tĩnh lặng này, La Hồng cảm nhận được một loại không khí cổ xưa thoang thoảng ở đây, đó chính là không khí tang thương của Vọng Xuyên Tự, một ngôi đền đã có tuổi đời hàng nghìn năm.
Người có linh, núi cũng có linh, vạn vật tồn tại ở nơi này đều có dấu ấn của riêng mình.
La Hồng bước lên bậc thềm đá, trong lòng tự nhiên khoan thai tĩnh lặng, suy nghĩ trong đầu tựa như đã thông suốt hơn rất nhiều.
"Vọng Xuyên Tự đã tồn tại hơn hàng nghìn năm, năm đó, lúc tam đại vương triều tung vó ngựa đạp giang hồ chỉ có ba nơi không bị móng ngựa giày xéo, nơi thứ nhất chính là Vọng Xuyên Tự, hai nơi còn lại là Côn Luân Cung và Long Hổ Sơn."
Khổ Nguyệt và Viên Thượng vừa leo từng bước lên bậc thềm đá, vừa giới thiệu với La Hồng.
Cũng là đang kể khéo lại cho La Hồng nội tình của Vọng Xuyên Tự.
La Hồng nhìn tòa tháp cổ trên đỉnh bậc thang đá, loáng thoáng thấy dường như có Phật quang chiếu rọi khiến không khí cũng hơi vặn vẹo.
Hiển nhiên bên trong đó có ẩn giấu một nguồn năng lượng mạnh mẽ, cũng có cao thủ đang tọa trấn.
Vọng Xuyên Tự cổ kính và mang theo dấu vết của thời gian, dù rằng vẫn bước vào chùa nhưng khi La Hồng leo từng bậc thang này, hắn có cảm giác như nhìn thấy một lão tăng, ngồi khoanh chân, giảng giải phật lý cho hắn.
La Hồng không biết nhiều về Phật đạo, thứ duy nhất có liên quan đến Phật chính là "Thiên Thủ Tà Thuật", nhưng lại là Tà thuật.
La Hồng vốn tưởng rằng khi hắn tới Vọng Xuyên Tự, vùng đất phật tu thì sẽ có cảm giác khó chịu, dù sao thì Phật trấn áp Tà cũng là lẽ tự nhiên.
Chương 373 Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
Nhưng không, thậm chí La Hồng còn có cảm giác như được đồng điệu và thấu hiểu.
Ổ nơi mà Vọng Xuyên Tự tọa lạc tồn tại một loại khí tràng đặc biệt, tựa như dung nạp vạn vật, thân thiện với mọi thứ trong thiên địa.
Dường như khi ở nơi này, tinh thần lực của La Hồng được cũng được tăng lên.
Đây là sự tăng trưởng do hoàn cảnh, loại hoàn cảnh này, về đơn giản có thể gọi là đạo trường.
Đi thẳng lên bậc thang, cuối cùng La Hồng cũng được thấy ngôi chùa trải qua hàng nghìn năm.
Một ngôi chùa Phật sừng sững trên đỉnh núi.
Tựa như được những cánh hoa sen bảo vệ xung quanh.
Trước Phật diện có một diễn võ trường rộng lớn bằng đá xanh, chính giữa võ đài có treo một quả chuông vàng rất lớn cao đến vài thước.
Trên quả chuông có khắc nhiều tượng Phật khác nhau, dưới ánh mặt trời chói chang, quả chuông phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Phật quang rọi xuống.
Trên diễn võ trường, hàng nghìn tăng nhân khoác áo bào đứng thành một hàng ngay ngắn.
Dường như biết La Hồng sẽ đến nên chuẩn bị chu đáo để nghênh đón hắn.
Ngay khi La Hồng bước lên bậc thang cuối cùng, rốt cuộc La Hồng đã hiểu vì sao Khổ Nguyệt và Viên Thượng lại đi theo sau hắn.
Mấy ngàn đôi mắt đồng loạt liếc nhìn hắn.
Tựa như xuyên thủng hư không, cũng tựa như hàng vạn mũi tên cùng bắn, sức mạnh ý chí kinh khủng giống như mây khói đã ngưng tụ thành thực chất, đè ép tinh khí thần của La Hồng.
Nếu tâm trí của La Hồng không kiên định, e là tinh thần lực đã bị tổn thương, ho ra máu tại trận.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bị hàng nghìn ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, khí thế và cảm giác áp lực ấy không hề thua kém sóng to gió lớn ập đến.
Bạch y trên người La Hồng không ngừng đung đưa theo gió.
La Hồng ngưng mắt, bên trong Nê Hoàn Cung, Hư Ảnh Tà Thần mở mắt ra, khinh thường cười nhạo.
Trong chớp mắt, ý chí của La Hồng giống như một đóa hoa nở rộ, chống đỡ hàng ngàn ánh mắt mang lại cảm giác áp bách kia.
Rầm!
La Hồng đạp xuống một bước, thù lù bất động vững như núi.
Đám hòa thượng này, dám ra oai phủ đầu!?
Thiếu chút nữa dọa chết ta rồi!
"La thí chủ, ý chí rất vững"
Một giọng nói tán thưởng vang lên từ trong diễn võ trường, một lão tăng có hàng lông mi trắng muốt, khoác áo cà sa đỏ thẫm, mặc tăng bào vàng, trong tay nắm chuỗi tràng hạt, điềm đạm cười đi tới.
La Hồng nhìn lão tăng, hơi vuốt cằm.
Hòa thượng Khổ Nguyệt mở miệng nói: "La thí chủ, đây chính là trụ trì của Vọng Xuyên Tự."
"Bần tăng là Pháp La, gặp qua thí chủ"
Lão tăng nhìn La Hồng cười nói, ánh mắt ông ta nhìn La Hồng có chút thưởng thức.
La Hồng có thể chịu đựng được hàng nghìn đôi mắt dõi theo quả thực là chuyện ông ta không thể ngờ tới, dù sao Vọng Xuyên Tự cũng là ngôi chùa đã tồn tại hàng nghìn năm, cũng đã mang theo vận khí của Phật cũng từng đó năm, nếu khi đối mặt với sự áp bách đó của Phật thì người không có đại khí vận chắc chắn tâm thần sẽ dao động, hoảng loạn.
Kỳ thực đây chính là thử thách của Vọng Xuyên Tự đối với khách quý của bọn họ.
Lúc trước Hạ Hoàng của Đại Hạ, Chu Hoàng của Đại Chu cùng với Nữ Đế của Đại Sở, ba vị này cũng đã từng đến Vọng Xuyên Tự, Vọng Xuyên Tự phái tất cả Phật tăng của bọn họ, tổng cộng có hơn ba vạn Phật tăng tụ tập phật vận ngàn năm đứng chờ đợi.
Bây giờ, La Hồng đến Vọng Xuyên Tự, dù rằng trên người hắn không có khí nào nhưng Vọng Xuyên Tự vẫn không lơ là.
La Hồng khẽ gật đầu với đại sư Pháp La.
Pháp La mỉm cười: "Phật thủ đã tiên đoán rằng La thí chủ sẽ tới Vọng Xuyên Tự một chuyến, mục đích là gì thì Phật thủ cũng đã nói cho tại hạ biết."
"Phật thủ đối với việc La thí chủ tới đây rất xem trọng"
La Hồng cũng chắp tay, nói: "Tại hạ muốn gặp Thất thúc"
Đại sư Pháp La cười.
"Được"
Đại sư Pháp La nói tiếp: "Thí chủ La Tiểu Bắc đang ở dưới giếng Phật của Vọng Xuyên Tự, đã bị phong ấn mười lăm năm qua, không thể gặp gỡ tùy tiện được."
Kế đó, đại sư Pháp La chỉ vào quả chuông đang tỏa Phật quang cao chín thước đang lơ lửng giữa võ đài"
"Đó chính là vật bảo của Vọng Xuyên Tự, chuông Vạn Phật."
"Nếu thí chủ có thể rung chuông chín lần thì có thể nhìn thấy được La Tiểu Bắc thí chủ, còn nếu không rung đủ chín lần, Phật nói vô duyên thì sẽ không gặp được, thỉnh La thí chủ quay về đường cũ."
Đại sư Pháp La nói.
Rung chuông chín lần!?
Đại sư Viên Thượng cùng Khổ Nguyệt đứng đằng sau La Hồng hít một ngụm hơi lạnh.
Cho dù Viên Thượng là cao tăng Nhất phẩm có thành tâm thì cũng không thể làm được.
Còn La Hồng vốn nghĩ rằng Vọng Xuyên Tự sẽ đưa ra yêu cầu gì, không nghĩ tới lại là chuyện này...
Rung chuông?
Chuyện này!?
Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
La Hồng nghe Pháp La đại sư bảo hắn gõ chuông, chỉ khi hắn gõ vang chín tiếng chuông mới có thể thấy La Tiểu Bắc.
Điều này, nói thực cũng là muốn gây khó dễ cho hắn, nhưng đó cũng là quy củ của Vọng Xuyên Tự.
Loại chùa đã ngàn năm tuổi này, để ý nhất chính là quy củ.
Thật ra La Hồng cũng không tức giận, thậm chí hắn còn âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng trong lòng.
Dù sao thì việc gõ chuông... Hắn là dân chuyên đấy!
Ổ trong gác chuông của Tắc Hạ Học Cung, La Hồng bị buộc gõ chuông, cho dù mỗi lần gõ chuông đều sống không bằng chết, nhưng trong lòng cũng hiểu được chút đạo lý.
Đối với việc gõ chuông, hắn cũng có chút tâm đắc.
Nhưng Khổ Nguyệt và Viên Thượng đại sư phía sau hắn lại nhíu mày.
"Trụ trì sư huynh, có quá đáng hay không?"
Viên Thượng đại sư chắp tay hành lễ, hơi khom người, nói.
"Gõ chuông vang chín lần, có phải yêu cầu quá cao rồi không?"
Khổ Nguyệt hòa thượng cũng dựng thẳng độc chưởng, nghiêm túc gật đầu.
Chương 374 Một tay gõ chuông Phật ngàn năm (1)
Chuông Vạn Phật chứa đựng vận khí mấy nghìn năm của Vọng Xuyên Tự. Trong Vọng Xuyên Tự, mỗi vị tăng lữ đều tu Phật đạo và Võ đạo, thậm chí còn có mấy vạn Võ tăng, thực lực mạnh mẽ.
Cho dù là lúc tam đại vương triều xua vó ngựa đạp giang hồ thì cũng không dám tùy tiện xâm phạm Vọng Xuyên Tự.
Vọng Xuyên Tự, Long Hổ Sơn, Côn Luân Cung, ba nơi này có thể xưng là tam đại thánh địa trên giang hồ.
Phong cách của Vọng Xuyên Tự cùng Côn Luân Cung cao hơn một chút. Dù Long Hổ Sơn hiện là quốc giáo của vương triều Đại Hạ, nhưng trên thực tế đã thất thế. Về mặt phong cách so với Côn Luân Cung và Vọng Xuyên Tự thì thấp hơn một chút.
Pháp La đại sư lắc đầu.
"Đây là ý Phật"
"Bất luận ai muốn gặp thí chủ La Tiểu Bắc, đều phải gõ xong chín tiếng chuông, nếu không..... Dù có là thiên nhân bước ra từ trong Thiên môn cũng không được gặp."
Pháp La đại sư khoác áo cà sa, nghiêm túc nói.
Sau đó, ánh mắt bọn họ đều nâng lên, dừng trên người La Hồng.
"La thí chủ, như thế nào?"
Pháp La đại sư hồi.
Bọn họ muốn nghe thử ý kiến của La Hồng.
Hòa thượng Khổ Nguyệt hít sâu một hơi, sợ La Hồng không biết khó khăn của việc gõ chuông Vạn Phật, mở miệng nói: "La thí chủ, chuông Vạn Phật chính là bảo vật trấn chùa của Vọng Xuyên Tự, là một thần binh chân chính"
"Chứa đựng 8000 năm Phật vận cùng võ vận, một khi thí chủ lựa chọn gõ chuông, tương đương tranh đoạt Phật vận cùng võ vận của Vọng Xuyên Tự, thần trí của thí chủ có khả năng sẽ bị thương, thậm chí bị mất lý trí"
Khổ Nguyệt nghiêm túc nói.
Y cần thông báo cho La Hồng tính nghiêm trọng của vấn đề.
La Hồng cũng nhướng mày, hắn nhìn về phía chiếc chuông vàng cao chín thước kia.
Ánh sáng từ chuông vàng chiếu rọi khắp nơi, trên đó khắc những bức tượng Phật thần bí, hơn nữa, La Hồng có thể cảm nhận được xung quanh chuông vàng như có năng lực mạnh mẽ trào dâng khiến cho cả không gian trở nên vặn vẹo.
Quả thật là thần binh.
Chẳng hề thua kém gì chuông Thánh Nhân trong học cung.
La Hồng tới Vọng Xuyên Tự để gặp La Tiểu Bắc một lần, cho nên, hắn chọn gõ chuông.
Đối với việc gõ chuông, La Hồng vẫn có một chút tự tin.
Khổ Nguyệt cùng Viên Thượng đại sư thấy thế, cũng không khuyên can nữa.
Pháp La đại sư hơi mỉm cười, chắp tay hành lễ, nói: "La thí chủ, mời.
"Mời!"
Oanh!
Pháp La đại sư mở miệng, hàng ngàn vị Phật và chư tăng phía sau đồng loạt lên tiếng, giọng nói giống như rồng trên trời cất lên, nổ vang khắp diễn võ trường khiến lòng người run sợ và kinh ngạc.
La Hồng nheo mắt, tuy rằng có cảm giác áp bách, nhưng vẫn duy trì được bình tĩnh tự nhiên.
Bạch y tung bay, Lạc Hồng bước tới chiếc chuông cổ được nâng đỡ bằng một đài sen trắng ngọc lớn giữa diễn võ trường.
Chuông cổ lơ lửng trên đài sen bạch ngọc, Phật quang tỏa sáng.
Tăng nhân hai bên đều nhanh chóng nghiêng người, nhường chỗ cho La Hồng, để hắn đi về phía trước.
Đại chuông cao chín thước, cao ngất, giống như một ngọn núi nhỏ, kéo theo áp lực vô tận.
Tất cả các bức tượng Phật trên đó dường như trở nên sống động, tất cả các bức tượng Phật đều nhìn Lạc Hồng.
Khi La Hồng cách tháp chuông 10 thước, liền cảm thấy một cỗ áp lực bắn về phía mình, lực lượng vô song, kiên cố không gì có thể phá nổi.
Pháp La, Viên Thượng, Khổ Nguyệt và các tăng nhân đều đứng ở nơi xa.
Mắt nhìn La Hồng từng bước một tới gần chuông Vạn Phật.
Áp lực!
Áp lực cực lớn, khiến hô hấp La Hồng đột nhiên ngưng trệ..
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật, La Hồng hít một hơi thật sâu.
Không có cọc gỗ, không có gì để rung chuông, muốn gõ chuông, chỉ có thể dựa vào chính La Hồng.
Nói cách khác, chuông phải do hắn dùng sức gõ.
Áp lực tự nhiên rất lớn, hơn nữa một khi gõ chuông, theo như lời Khổ Nguyệt, áp lực của Phật vận cùng võ vận sẽ đè nát La Hồng, sóng chuông chấn động kia cũng là cọng rơm cứng.
Lấy tu vi Ngũ phẩm của La Hồng, gõ chuông vang chín lần ......
thực sự là làm khó người.
Cho dù là cao thủ Nhất phẩm, muốn gõ được chín lần, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Toàn bộ tăng nhân trên Diễn Võ Trường, đều đứng lên, nhìn chằm chằm vào La Hồng, áp lực mà mấy ngàn cặp mắt mắt mang đến gống như có tỉnh khí thần xen lẫn ở trên không.
La Hồng hít sâu một hơi rồi lại thổ ra.
Đặt chân lên đài sen bạch ngọc.
Bạch sam trên người chợt bị một ngọn gió thổi bay.
La Hồng bừng tỉnh, cảm giác được chính mình đang đối mặt với một vị Đại Phật.
Nơi xa.
Lông mày trắng của Pháp La đại sư bay bay trong không khí.
Ngũ phẩm, đừng nói đến việc gõ chuông vang chín lần, cho dù gõ ra được tiếng chuông, cũng khó như lên trời.
Thật ra, khi Phật thủ mở miệng bảo La Hồng gõ chuông vang chín lần, Pháp La đại sư cũng cảm giác Phật thủ đang làm khó dễ.
Thấy La Hồng nhanh chóng đồng ý đi gõ chuông, trong lòng Pháp La cũng cảm khái, nghé mới sinh không sợ cọp.
Có lẽ, ăn thiệt thòi, rồi sẽ hiểu rõ, chuông này ...... Cũng không phải dễ gõ như vậy.
La Hồng nâng tay lên, nắm tay.
Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, khí huyết cả người sôi trào, Ngũ phẩm hóa giáp!
Giáp trụ huyết sắc hiện lên trên người, năm ngón tay La Hồng nắm chặt, hóa thành nắm đấm, bạch sam trên người duỗi thẳng tắp, đánh mạnh vào chuông Vạn Phật phía trên.
Ta lấy khí huyết của ta gõ chuông Phật!
Yên tĩnh không tiếng động.
Như tay không lay động một ngọn núi cao lớn vô cùng.
La Hồng chỉ cảm thấy sau một quyền của mình, chuông vạn Phật vẫn hoàn toàn bất động.
Đừng nói tới việc phát ra tiếng chuông.
Trong lòng La Hồng lập tức lạnh đi một nửa, cái chuông này một chút cũng không xê dịch.
Mà trong đan điền hắn, Hư Ảnh Thánh Nhân, bóng hình xinh đẹp của ma kiếm, còn có Hư Ảnh Tà Thần đều trợn mắt, có vài phần ngưng trọng nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật.
Chương 375 Một tay gõ chuông Phật ngàn năm (2)
Oanh!
Khoảnh khắc ba người trong đan điền La Hồng trợn mắt.
Chuông cổ liền có phản ứng.
Trong cơ thể La Hồng, vô số khí huyết, tuôn ra như sóng đánh vào phía trên chuông cổ.
Hai mắt La Hồng đỏ rực, cắn răng.
"Một lần!"
Chuông Vạn Phật lơ lửng trong không trung, đột nhiên run lên, ngay sau đó có một tiếng chuông như một cơn sóng mênh mông cuồn cuộn phiêu tán ra.
Không khí như mặt nước không ngừng nhấp nhô sóng cuộn.
Yên lặng nửa ngày, dòng khí trống rỗng như phá vỡ sóng lớn, tiếng chuông trầm thấp trong phút chốc truyền ra từ chiếc chuông cổ dày nặng.
Mênh mông cuồn cuộn, truyền khắp tứ phương!
Trên Diễn Võ Trường.
Các tăng nhân có mặt đều biến sắc, áo cà sa của Pháp La đại sư tung bay, ánh mắt rạng rỡ.
Khổ nguyệt mở to miệng không thể tưởng tượng được.
Viên Thượng còn trừng mắt.
"Tiếng rất vang...... Tựa Vạn Phật sống lại!"
Đông —— Chuông Vạn Phật chấn động, phía trên mặt chuông có một lực lượng phản chấn vô hình quét qua.
Thiên địa biến sắc, như sao băng rơi xuống đại địa, lấy nhật nguyệt làm dùi, mặt đất làm trống, khí thế mênh mông cuồn cuộn!
Sóng âm chấn động trong phút chốc, khiến cho các tăng nhân có mặt tại Diễn Võ Trường, đều tê dại da đầu.
Tiếng chuông có tiếng vọng, mênh mông cuồn cuộn đến tận cửu thiên!
Chuông vang lên!
La Hồng thế mà gõ chuông vang lên được.
Lấy thực lực Ngũ phẩm gõ vang chuông Vạn Phật!
Các tăng nhân tại Diễn Võ Trường đều khiếp sợ.
Mà La Hồng cũng suýt nữa bị sóng âm của tiếng chuông thổi bay, bay ngược ra đài sen bằng bạch ngọc.
Nhưng La Hồng chống đỡ được, hai chân như địa long, bám chặt lấy đài sen bạch ngọc, sóng âm quét qua thân hình hắn, có thể thấy được làn da hắn như đang nhấp nhô.
Chỉ là khoảnh khắc, lỗ chân lông hắn thư giãn mở ra, huyết nhục, gần cốt cả người dưới tiếng chuông vang như gặp lễ rửa tội.
Tạp chất do uống đan dược để đột phá nhập Võ tu Ngũ phẩm Hóa Giáp trong cơ thể như bị lò hỏa đốt cháy, giống như lửa luyện vàng, hóa thành khói đen, từ phía trên đỉnh đầu La Hồng bay lên tan biến trên không trung.
Gõ chuông rèn luyện thân thể!
Như phạt mao tẩy tủy!
Đôi mắt La Hồng sáng ngời đến đáng sợ, hắn cảm giác tu vi Võ đạo của mình lại có đột phá, cương khí trong cơ thể lặng yên lưu chuyển, như muốn hội tụ nơi đỉnh đầu, hóa thành Thiên Cương!
Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh!
La Hồng thậm chí định một bước tiến vào luôn.
La Hồng nâng tay, đánh vào chuông Vạn Phật, một lần nữa, chuông Phật chứa đựng mấy ngàn năm võ vận, tạo nên tiếng chuông chấn động thế gian.
Hắn lại tiếp tục dậm chân, một bước đạp xuống, như mang theo cả núi non, nắm tay La Hồng buông ra, năm ngón tay hóa chưởng, bỗng nhiên vỗ xuống, cánh tay đánh mạnh về phía trước, toàn bộ cánh tay đánh vào chuông Vạn Phật, như muốn dung nhập vào chuông vậy.
Đông —— Lại một lần tiếng chuông vang, từ bên trong chuông cổ nổ vang, vô số phật quang như mở rộng tầng mây!
"Hai lần"
Khí huyết trong cơ thể La Hồng sôi trào đến cực điểm, hắn dùng tu vi võ đạo để gõ chuông, mượn điều này để phạt mao tẩy tủy.
Phát quan màu trắng trên đầu La Hồng vỡ nát, sợi tóc đen nhánh lúc này, bay tứ tán.
Trong Diễn Võ Trường, mấy ngàn tăng nhân nhìn chằm chằm.
Nghe được tiếng chuông hùng hồn, trên khuôn mặt họ đều biểu lộ sự hưng phấn.
Khổ Nguyệt khiếp sợ, bởi vì, nếu đổi lại là y, dò có được tâm pháp phật môn của Vọng Xuyên Tự nhưng nếu muốn gõ vang chuông Vạn Phật cũng khó khăn vạn phần.
Càng không có được tiếng chuông hùng hồn hữu lực như vậy!
Bộ pháp của La Hồng như hổ báo, bạch sam trên người bỗng nổ tung, lộ ra thân trên tỉnh tráng, lúc sau gõ chuông xong cánh tay như là cá chép vẫy đuôi, vai hắn đột nhiên thẳng lên.
Đông —— Lại một tiếng chuông vang, khí lãng cuồn cuộn tản ra, phía trên chuông Vạn Phật, phật quang chiếu khắp mặt đất.
Tiếng chuông càng thêm cuồn cuộn, uy năng cũng càng thêm khủng bố.
Như chân long rống giận trên đại dương mênh mông, sóng thần cuốn lên cao vạn thước.
Sợi tóc cứng cáp của La Hồng bay tán loạn, mắt sáng như đuốc, ba lần chuông vang...... Còn chưa đủ!
Có phật quang quét xuống, cùng với sóng chuông, tác động mạnh vào thân hình hắn.
Khí huyết La Hồng lần thứ hai vận chuyển, hóa thành huyết giáp, huyết giáp dưới tác động của sóng chuông mà phủ kín vết nứt, tùy thời muốn nổ tung.
Cương khí gào thét, cùng sóng chuông cọ xát.
Tia lửa văng khắp nơi, xung quanh La Hồng, như hình thành lên một quầng sáng.
La Hồng hét lên, hai tay duỗi thẳng, cơ bắp dày đặc, toàn lực thi triển tu vi võ đạo, hung hăng nện vào chuông.
Dà tu vi võ đạo hắn cũng không tinh thông, tu vi võ đạo là do uống đan dược mà tăng tiến, nhưng lúc này La Hồng sẽ không từ bỏ cơ duyên này.
La Hồng từng tổng kết lại được rằng, thiên phú võ đạo của hắn có thể chỉ ở sau thiên phú tà tu của hắn, cho nên tự tin trong nội tâm La Hồng đột nhiên vọt lên.
Ta lấy võ vận ngàn năm của Vọng Xuyên Tự xây dựng căn cơ võ đạo!
Hai tay La Hồng chụm lại, tiếng chuông cuồn cuộn tựa tiếng rồng ngâm.
Sống lưng La Hồng như đại long cuộn tròn, vô số sức lực bộc phát phía trên đỉnh đầu hắn, hóa thành một đạo thiên lôi.
Võ đạo Tứ phẩm, Thiên Cương!
La Hồng đột phá!
Gõ chuông vang bốn lần, tiến vào Tứ phẩm võ đạo!
Mượn sóng chuông chứa võ vận của chuông Vạn Phật rửa thân, lợi dụng điều này đột phá.
Không nghĩ tới lại có thể đột phá vỡ đạo Tứ phẩm.
Cảm xúc của La Hồng cũng phức tạp.
Trên Diễn Võ Trường, ánh mắt của mấy ngàn võ tăng nhìn chằm chằm, đây là yêu nghiệt sao? Đây là hạng người điên cuồng đến mức nào chứ, lại dám mượn sóng chuông phạt mao tẩy tủy!
Lợi dụng gõ chuông mà đột phá bản thân!
Đây là đối với bản thân tự tin đến mức nào?!
Sau khi La Hồng đột phá, đứng lặng tại chỗ, hai tay buông thõng, quần áo rách nát trên người cũng rũ xuống, La Hồng nhắm hai mắt.
Kết thúc sao?
Gõ chuông vang bốn lần, là cực hạn rồi sao?
Rất nhiều tăng nhân đều nhìn chằm chằm.
Hồi lâu, như sư tử ngủ say đột nhiên trợn mắt, sau lưng La Hồng, có hào quang thánh nhân trào dâng, lại như có Hư Ảnh Thánh Nhân hiện lên.
Sau khi nói chuyện với Phu tử, La Hồng cũng đã hiểu ra rằng, việc tạo phản không phải là chuyện dễ như trong tưởng tượng. Ít nhất, cũng phải ngưng tụ được căn cơ khí số, mà ngưng tụ căn cơ này như thế nào thì La Hồng không biết.
Có lẽ La gia cũng đã chuẩn bị cho việc này.
Cho nên La Hồng suy đoán rằng việc Trấn Bắc Vương đưa La Thất gia điên điên khùng khùng tới Vọng Xuyên Tự trong suốt mười lăm năm là có ẩn tình.
Vị Thất thúc này, chắc hẳn là người được La gia chuẩn bị, cũng là người được sắp xếp để ngưng tụ căn cơ khí số.
La Hồng cảm thấy mình cần phải gặp người này một lần.
Nhưng từ huyện An Bình tới Vọng Xuyên Tự là một quãng đường rất xa, cũng cách Tắc Hạ học cung rất xa. Nếu La Hồng rời huyện An Bình đi đến Vọng Xuyên Tự...
Chưa đề cập tới Thái Tử, chỉ tỉnh riêng những kẻ ủ mưu giết hắn kia thôi, cũng chắc chắn sẽ ra tay mà không chút do dự rồi.
Thân phận hiện giờ của La Hồng cũng không tầm thường.
Dù sao thì hắn cũng vừa mới hô hào khẩu hiệu phản Hạ ở huyện An Bình, cũng xem là nửa La Hoàng rồi.
Một khi còn ở trong huyện An Bình này thì sẽ không sao, dù sao đây cũng là đại bản doanh của La Hồng, không chỉ có Triệu Tinh Hà cùng năm nghìn hắc kỵ, mà còn có Viên Hạt Tử, Tử Đồ Vi và Tắc Hạ học cung.
Quan trọng nhất là ở đây có Phu tử.
Một khi bước ra khỏi huyện An Bình thì hiểm nguy có thể rình rập khắp nơi.
La Hồng trầm tư, trên quảng trường của học cung, Khổ Nguyệt và La Hồng đứng đối diện nhau, Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho rằng La Hồng đang nghĩ đại sự, cũng không quấy rầy hắn, nhất thời không khí có chút gượng gạo.
Một hồi lâu sau, La Hồng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hòa thượng Khổ Nguyệt.
"Khổ Nguyệt, Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình có xa lắm không?"
La Hồng hỏi.
Khổ Nguyệt giật mình: "Vọng Xuyên Tự nằm trên ngọn núi Vô Lượng của Đại Hạ, từ huyện An Bình tới đó... cũng khoảng hơn ba nghìn dặm"
"Nếu có thể lăng không phi hành thì khoảng chừng nửa ngày là đến"
Khổ Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.
"Mà nếu có Kiếm Tiên ngự kiếm thì sẽ nhanh hơn"
Dựa theo cách nói của Khổ Nguyệt thì Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình cũng không quá xa.
Nhưng với La Hồng thì không phải vậy, quá xa, cho dù được Viên Hạt Tử hộ tống thì xác suất gặp nguy hiểm cũng rất cao.
Mới cách đây không lâu, La Hồng còn vừa mới làm mất mặt Hạ Hoàng. Bởi vì kiêng dè Phu tử nên Hạ Hoàng chưa ra lệnh tróc nã hắn, nhưng nếu hắn rời khỏi Tắc Hạ Học Cung thì e là Hạ Hoàng sẽ không buông tha cho hắn.
Nếu lại phái lão thái giám Cao Ly Sĩ lần trước kia tới bắt La Hồng thì hắn chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Dù có Viên Hạt Tử hộ tống cũng không được.
"Khổ Nguyệt, ngươi có cách nào có thể... đến Vọng Xuyên Tự ngay lập tức được không?"
La Hồng suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Hắn tích cực ám chỉ nên dùng cách truyền tống hay gì đó.
Yêu cầu của La Hồng khiến Khổ Nguyệt không khỏi cau mày.
"Tiểu tăng ngu dốt, tu vi có hạn... không nghĩ được cách nào cả."
Khổ Nguyệt cười khổ.
Y dường như đoán được nguyên nhân vì sao La Hồng lại hỏi vậy, đúng vậy... với thân phận cùng địa vị bây giờ của La Hồng, một khi rời khỏi huyện An Bình, sợ là từng cuộc ám sát sẽ lần lượt tới tìm hắn.
Hơn nữa người tới giết La Hồng, tu vi ít nhất cũng ở Nhị phẩm.
Dù gì tin tức La Hồng ra tay giết Tam phẩm của Huyền Bảng ở hồ Lạc Thần đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khổ Nguyệt cũng không có cách, La Hồng đau đầu, hắn nghĩ một lúc rồi dẫn theo Khổ Nguyệt đi tìm Lý Tu Viễn.
Dưới gốc cây đào.
Cánh đào rơi trong gió.
Lý Tu Viễn đang đọc sách Thánh Hiền, còn La Tiểu Tiểu thì không biết đã chạy đi đâu chơi rồi.
Dù sao thì La Hồng cũng không thấy, Lý Tu Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn thấy La Hồng tới cùng với Khổ Nguyệt đi tới, khóe miệng cong lên dịu dàng.
"Làm sao thế?"
Vô sự bất đăng tam bảo điện, La Hồng nếu không có chuyện gì thì sẽ không tới tìm y.
La Hồng xoa tay, cười nói: "Sư huynh... tiểu sư đệ này đang gặp chút vấn đề."
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc đào, đôi mắt thon dài thản nhiên nhìn La Hồng cùng Khổ Nguyệt.
"Ngươi muốn tới Vọng Xuyên Tự sao?"
"Nhưng sợ là ra khỏi huyện An Bình, còn chưa tới Vọng Xuyên Tự thì đã bị ám sát giữa đường"
Lý Tu Viễn nói.
Tựa như y đã nhìn thấu mục đích mà La Hồng tới tìm y.
La Hồng sửng sốt, không hổ là sư huynh, có thể so tài với lão thái giám mà Hạ Hoàng phái tới.
Lý Tu Viễn cười khẽ: "Đây không phải là vấn đề, không phải ngươi còn có thuật biến hình "Di Hình Hoán Ảnh" đó sao?"
La Hồng ngẩn người, không ngờ Lý Tu Viễn lại nhắc đến chuyện này.
Bớt chế giễu pháp thuật của hắn dùm đi, đó đâu phải là thuật pháp Đạo môn, là Tà thuật đó biết chưa?
Trong lòng La Hồng lặng lẽ chửi bậy, nhưng ngoài mặt lại cười tươi rói.
"Sư huynh cứ nói đùa, chỉ dựa vào pháp lực của ta thì không thể thi triển được ở phạm vi xa như vậy, rất khó để đến được Vọng Xuyên Tự."
La Hồng nói.
"Không sao, sư huynh đây có thể giúp ngươi"
Lý Tu Viễn nói.
Vừa dứt lời.
Lý Tu Viễn đưa tay lên, hai ngón tay mảnh khảnh sở vào khoảng không.
Bất chợt có cánh hoa đào rời vào lòng bàn tay y.
Còn tay kia, hướng hai ngón tay lên trời, dựng thẳng tạo thành một pháp ấn.
"Đây, tiểu sư đệ, nhớ chăm sóc tốt cho hoa đào này.
Lý Tu Viễn nói.
"Cầm bông hoa đào này, kết hợp với chiêu thức pháp thuật mà sư đệ sử dụng, có thể kéo dài khoảng cách, nhưng mà... chỉ có thể sử dụng một lần, nếu đã sử dụng rồi thì cánh hoa này sẽ tự động tan biến."
"Tiể sư đệ phải quý trọng nó."
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Chương 372 Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
La Hồng cầm lấy phiến hoa, nhưng cảm giác đóa hoa này bỗng chốc nặng như núi, tất cả sức mạnh thâm uyên đều tụ trong đóa hoa này.
"Vọng Xuyên Tự bây giờ đệ đi là vừa." Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.
"Sư huynh có biết ở Vọng Xuyên Tự ở có gì không?" La Hồng nhìn Lý Tu Viễn hỏi, nhưng Lý Tu Viễn lại lắc đầu không nói lời nào nữa.
La Hồng nắm chặt đóa hoa trong tay, giơ tay lên, từ từ di chuyển.
Oong...
Hoa đào bay lên, dần dần làm nổi bật lên tăng bào khoác trên người Khổ Nguyệt.
Kế đó, Khổ Nguyệt lại kinh ngạc phát hiện rằng trong bóng của y hình như còn có một bóng đem khác đang chuyển động, Tà Ảnh Địch Sơn xuất hiện, rồi lại rụt vào trong.
Khổ Nguyệt chắp tay, hơi khom người xuống.
Sau đó y sải bước ra khỏi Tắc Hạ học cung, vào xuống bãi đất trống giữa sườn núi.
Một vị lão hòa thượng đang đứng đợi Khổ Nguyệt, cùng Khổ Nguyệt đi tới đài sen, bay vút lên trời rời đi.
Dưới gốc cây đào.
La Hồng ngồi khoanh chân lại, cầm cánh hoa đào trong tay, đúng là có thể cảm nhận được năng lượng lớn mạnh bên trong đóa hoa đào này và sức mạnh ấy vẫn không ngừng tăng lên, khiến cho mối liên kết giữa La Hồng và Tà Ảnh Địch Sơn trở nên vô cùng rõ ràng.
Dù cho Tà Ảnh Địch Sơn cách La Hồng ngày càng xa thì mối liên kết rõ như một này vẫn không bị đứt đoạn.
Một nghìn dặm, hai nghìn dặm, ba nghìn dặm...
La Hồng nhìn Lý Tu Viễn đang thản nhiên cười mỉm.
"Sư huynh, ta đi đây."
La Hồng nói.
Lý Tu Viễn nhẹ nhàng gật đầu.
"Đi đi"
Vừa dứt lời.
Tinh thần lực của La Hồng tăng vọt, trong nháy mắt đã tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, ngay lập tức thi triển thuật "Di Hình Hoán Ảnh".
xẹt xẹt xẹt.
La Hồng chỉ cảm thấy trước mắt hắn bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ nào đó lôi kéo, ngay sau đó, mọi thứ trong đất trời đều tụ hợp lại trước mặt hắn, một luồng ánh sáng đủ màu hiện lên...
Dưới tán cây hoa đào.
Lý Tu Viễn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào La Hồng, thấy cả người La Hồng dần trở nên mờ ảo, chỉ trong chớp mắt đã biến thành Tà Ảnh Địch Sơn đang mờ mịt gãi đầu.
"Liên hệ tới cả sức mạnh thời không... Pháp thuật của tiểu sư đệ, nếu chịu khó tu luyện chăm chỉ, trong thiên hạ này còn có ai hạ được đệ ấy?"
Lý Tu Viễn cảm thán một câu, tiếp tục đọc sách thánh Hiền.
Vọng Xuyên Tự.
Bao xung quanh là những ngọn núi nhấp nhô, tựa như mấy dãy núi bị khoét thủng, thành lập nên rất nhiều chùa miếu. Cũng có rất nhiều tượng Phật cỡ lớn quý giá cực kỳ uy nghiêm, chiếm một diện tích không nhỏ, nghiêm cẩn theo thứ tự.
Từ xa nhìn vào, giống như một đài hoa sen đang nở rộ, mỗi tượng Phật đứng tương ứng với mỗi cánh sen, tụng kinh niệm Phật, khiến cho người ta không dám khinh nhờn.
Trang trọng và xa hoa.
La Hồng và Tà Ảnh Địch Sơn hoán đổi vị trí cho nhau, ngay khi xuất hiện từ trên đài sen, nhìn thấy chùa miếu khắp nơi thì hắn hoa hết mắt.
Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng xuất hiện ở đây thì hơi ngạc nhiên.
Nhưng bởi vì y đã sớm biết La Hồng sẽ sử dụng thuật Di Hình Hoán Ảnh nên nội tâm vẫn bình tĩnh.
Mà lão tăng có tu vi Nhất phẩm phụ trách hộ tống Khổ Nguyệt đứng bên cạnh lại cả kinh, nhìn La Hồng không rời mắt.
Đột nhiên xuất hiện một La Hồng, cho dù tu vi Nhất phẩm như lão thì cũng đều bị dọa sợ.
"La Hồng?"
Lão tăng Nhất phẩm nhìn chằm chằm La Hồng, hỏi.
"Sư thúc Viên Thượng, là Khổ Nguyệt đã mời La thí chủ tới Vọng Xuyên Tự..."
"Hơn nữa đây cũng là ý của trụ trì ạ"
Khổ Nguyệt chắp tay, hướng về người trên đài sen, hơi cúi người xuống, nói.
Sắc mặt của lão hòa thượng khoác áo cà sa hơi phức tạp.
"Được rồi"
Sau đó lão cũng không nói nhiều lời, khống chế đài sen, hướng về Vọng Xuyên Tự nhanh chóng hạ xuống.
Đài sen vừa đáp xuống, ngay trước cửa chính của Vọng Xuyên Tự khiến bụi mù bay tứ tung, cây cổ thụ đung đưa.
Phía sau cánh cửa chính của ngôi chùa là bậc thang đá dài vô tận, phủ đầy rêu theo vết tích của năm tháng.
Đại sư Viên Thượng đưa Khổ Nguyệt cùng La Hồng xuống.
"La thí chủ, mời."
Đại sư Viên Thượng là cao tăng Nhất phẩm, mặt mũi hiền từ, hơi khom người về phía trước nói với La Hồng.
La Hồng gật đầu, cũng khom người đáp lễ lại.
Đứng tại bậc thang bằng đá tĩnh lặng này, La Hồng cảm nhận được một loại không khí cổ xưa thoang thoảng ở đây, đó chính là không khí tang thương của Vọng Xuyên Tự, một ngôi đền đã có tuổi đời hàng nghìn năm.
Người có linh, núi cũng có linh, vạn vật tồn tại ở nơi này đều có dấu ấn của riêng mình.
La Hồng bước lên bậc thềm đá, trong lòng tự nhiên khoan thai tĩnh lặng, suy nghĩ trong đầu tựa như đã thông suốt hơn rất nhiều.
"Vọng Xuyên Tự đã tồn tại hơn hàng nghìn năm, năm đó, lúc tam đại vương triều tung vó ngựa đạp giang hồ chỉ có ba nơi không bị móng ngựa giày xéo, nơi thứ nhất chính là Vọng Xuyên Tự, hai nơi còn lại là Côn Luân Cung và Long Hổ Sơn."
Khổ Nguyệt và Viên Thượng vừa leo từng bước lên bậc thềm đá, vừa giới thiệu với La Hồng.
Cũng là đang kể khéo lại cho La Hồng nội tình của Vọng Xuyên Tự.
La Hồng nhìn tòa tháp cổ trên đỉnh bậc thang đá, loáng thoáng thấy dường như có Phật quang chiếu rọi khiến không khí cũng hơi vặn vẹo.
Hiển nhiên bên trong đó có ẩn giấu một nguồn năng lượng mạnh mẽ, cũng có cao thủ đang tọa trấn.
Vọng Xuyên Tự cổ kính và mang theo dấu vết của thời gian, dù rằng vẫn bước vào chùa nhưng khi La Hồng leo từng bậc thang này, hắn có cảm giác như nhìn thấy một lão tăng, ngồi khoanh chân, giảng giải phật lý cho hắn.
La Hồng không biết nhiều về Phật đạo, thứ duy nhất có liên quan đến Phật chính là "Thiên Thủ Tà Thuật", nhưng lại là Tà thuật.
La Hồng vốn tưởng rằng khi hắn tới Vọng Xuyên Tự, vùng đất phật tu thì sẽ có cảm giác khó chịu, dù sao thì Phật trấn áp Tà cũng là lẽ tự nhiên.
Chương 373 Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
Nhưng không, thậm chí La Hồng còn có cảm giác như được đồng điệu và thấu hiểu.
Ổ nơi mà Vọng Xuyên Tự tọa lạc tồn tại một loại khí tràng đặc biệt, tựa như dung nạp vạn vật, thân thiện với mọi thứ trong thiên địa.
Dường như khi ở nơi này, tinh thần lực của La Hồng được cũng được tăng lên.
Đây là sự tăng trưởng do hoàn cảnh, loại hoàn cảnh này, về đơn giản có thể gọi là đạo trường.
Đi thẳng lên bậc thang, cuối cùng La Hồng cũng được thấy ngôi chùa trải qua hàng nghìn năm.
Một ngôi chùa Phật sừng sững trên đỉnh núi.
Tựa như được những cánh hoa sen bảo vệ xung quanh.
Trước Phật diện có một diễn võ trường rộng lớn bằng đá xanh, chính giữa võ đài có treo một quả chuông vàng rất lớn cao đến vài thước.
Trên quả chuông có khắc nhiều tượng Phật khác nhau, dưới ánh mặt trời chói chang, quả chuông phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Phật quang rọi xuống.
Trên diễn võ trường, hàng nghìn tăng nhân khoác áo bào đứng thành một hàng ngay ngắn.
Dường như biết La Hồng sẽ đến nên chuẩn bị chu đáo để nghênh đón hắn.
Ngay khi La Hồng bước lên bậc thang cuối cùng, rốt cuộc La Hồng đã hiểu vì sao Khổ Nguyệt và Viên Thượng lại đi theo sau hắn.
Mấy ngàn đôi mắt đồng loạt liếc nhìn hắn.
Tựa như xuyên thủng hư không, cũng tựa như hàng vạn mũi tên cùng bắn, sức mạnh ý chí kinh khủng giống như mây khói đã ngưng tụ thành thực chất, đè ép tinh khí thần của La Hồng.
Nếu tâm trí của La Hồng không kiên định, e là tinh thần lực đã bị tổn thương, ho ra máu tại trận.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bị hàng nghìn ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, khí thế và cảm giác áp lực ấy không hề thua kém sóng to gió lớn ập đến.
Bạch y trên người La Hồng không ngừng đung đưa theo gió.
La Hồng ngưng mắt, bên trong Nê Hoàn Cung, Hư Ảnh Tà Thần mở mắt ra, khinh thường cười nhạo.
Trong chớp mắt, ý chí của La Hồng giống như một đóa hoa nở rộ, chống đỡ hàng ngàn ánh mắt mang lại cảm giác áp bách kia.
Rầm!
La Hồng đạp xuống một bước, thù lù bất động vững như núi.
Đám hòa thượng này, dám ra oai phủ đầu!?
Thiếu chút nữa dọa chết ta rồi!
"La thí chủ, ý chí rất vững"
Một giọng nói tán thưởng vang lên từ trong diễn võ trường, một lão tăng có hàng lông mi trắng muốt, khoác áo cà sa đỏ thẫm, mặc tăng bào vàng, trong tay nắm chuỗi tràng hạt, điềm đạm cười đi tới.
La Hồng nhìn lão tăng, hơi vuốt cằm.
Hòa thượng Khổ Nguyệt mở miệng nói: "La thí chủ, đây chính là trụ trì của Vọng Xuyên Tự."
"Bần tăng là Pháp La, gặp qua thí chủ"
Lão tăng nhìn La Hồng cười nói, ánh mắt ông ta nhìn La Hồng có chút thưởng thức.
La Hồng có thể chịu đựng được hàng nghìn đôi mắt dõi theo quả thực là chuyện ông ta không thể ngờ tới, dù sao Vọng Xuyên Tự cũng là ngôi chùa đã tồn tại hàng nghìn năm, cũng đã mang theo vận khí của Phật cũng từng đó năm, nếu khi đối mặt với sự áp bách đó của Phật thì người không có đại khí vận chắc chắn tâm thần sẽ dao động, hoảng loạn.
Kỳ thực đây chính là thử thách của Vọng Xuyên Tự đối với khách quý của bọn họ.
Lúc trước Hạ Hoàng của Đại Hạ, Chu Hoàng của Đại Chu cùng với Nữ Đế của Đại Sở, ba vị này cũng đã từng đến Vọng Xuyên Tự, Vọng Xuyên Tự phái tất cả Phật tăng của bọn họ, tổng cộng có hơn ba vạn Phật tăng tụ tập phật vận ngàn năm đứng chờ đợi.
Bây giờ, La Hồng đến Vọng Xuyên Tự, dù rằng trên người hắn không có khí nào nhưng Vọng Xuyên Tự vẫn không lơ là.
La Hồng khẽ gật đầu với đại sư Pháp La.
Pháp La mỉm cười: "Phật thủ đã tiên đoán rằng La thí chủ sẽ tới Vọng Xuyên Tự một chuyến, mục đích là gì thì Phật thủ cũng đã nói cho tại hạ biết."
"Phật thủ đối với việc La thí chủ tới đây rất xem trọng"
La Hồng cũng chắp tay, nói: "Tại hạ muốn gặp Thất thúc"
Đại sư Pháp La cười.
"Được"
Đại sư Pháp La nói tiếp: "Thí chủ La Tiểu Bắc đang ở dưới giếng Phật của Vọng Xuyên Tự, đã bị phong ấn mười lăm năm qua, không thể gặp gỡ tùy tiện được."
Kế đó, đại sư Pháp La chỉ vào quả chuông đang tỏa Phật quang cao chín thước đang lơ lửng giữa võ đài"
"Đó chính là vật bảo của Vọng Xuyên Tự, chuông Vạn Phật."
"Nếu thí chủ có thể rung chuông chín lần thì có thể nhìn thấy được La Tiểu Bắc thí chủ, còn nếu không rung đủ chín lần, Phật nói vô duyên thì sẽ không gặp được, thỉnh La thí chủ quay về đường cũ."
Đại sư Pháp La nói.
Rung chuông chín lần!?
Đại sư Viên Thượng cùng Khổ Nguyệt đứng đằng sau La Hồng hít một ngụm hơi lạnh.
Cho dù Viên Thượng là cao tăng Nhất phẩm có thành tâm thì cũng không thể làm được.
Còn La Hồng vốn nghĩ rằng Vọng Xuyên Tự sẽ đưa ra yêu cầu gì, không nghĩ tới lại là chuyện này...
Rung chuông?
Chuyện này!?
Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
La Hồng nghe Pháp La đại sư bảo hắn gõ chuông, chỉ khi hắn gõ vang chín tiếng chuông mới có thể thấy La Tiểu Bắc.
Điều này, nói thực cũng là muốn gây khó dễ cho hắn, nhưng đó cũng là quy củ của Vọng Xuyên Tự.
Loại chùa đã ngàn năm tuổi này, để ý nhất chính là quy củ.
Thật ra La Hồng cũng không tức giận, thậm chí hắn còn âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng trong lòng.
Dù sao thì việc gõ chuông... Hắn là dân chuyên đấy!
Ổ trong gác chuông của Tắc Hạ Học Cung, La Hồng bị buộc gõ chuông, cho dù mỗi lần gõ chuông đều sống không bằng chết, nhưng trong lòng cũng hiểu được chút đạo lý.
Đối với việc gõ chuông, hắn cũng có chút tâm đắc.
Nhưng Khổ Nguyệt và Viên Thượng đại sư phía sau hắn lại nhíu mày.
"Trụ trì sư huynh, có quá đáng hay không?"
Viên Thượng đại sư chắp tay hành lễ, hơi khom người, nói.
"Gõ chuông vang chín lần, có phải yêu cầu quá cao rồi không?"
Khổ Nguyệt hòa thượng cũng dựng thẳng độc chưởng, nghiêm túc gật đầu.
Chương 374 Một tay gõ chuông Phật ngàn năm (1)
Chuông Vạn Phật chứa đựng vận khí mấy nghìn năm của Vọng Xuyên Tự. Trong Vọng Xuyên Tự, mỗi vị tăng lữ đều tu Phật đạo và Võ đạo, thậm chí còn có mấy vạn Võ tăng, thực lực mạnh mẽ.
Cho dù là lúc tam đại vương triều xua vó ngựa đạp giang hồ thì cũng không dám tùy tiện xâm phạm Vọng Xuyên Tự.
Vọng Xuyên Tự, Long Hổ Sơn, Côn Luân Cung, ba nơi này có thể xưng là tam đại thánh địa trên giang hồ.
Phong cách của Vọng Xuyên Tự cùng Côn Luân Cung cao hơn một chút. Dù Long Hổ Sơn hiện là quốc giáo của vương triều Đại Hạ, nhưng trên thực tế đã thất thế. Về mặt phong cách so với Côn Luân Cung và Vọng Xuyên Tự thì thấp hơn một chút.
Pháp La đại sư lắc đầu.
"Đây là ý Phật"
"Bất luận ai muốn gặp thí chủ La Tiểu Bắc, đều phải gõ xong chín tiếng chuông, nếu không..... Dù có là thiên nhân bước ra từ trong Thiên môn cũng không được gặp."
Pháp La đại sư khoác áo cà sa, nghiêm túc nói.
Sau đó, ánh mắt bọn họ đều nâng lên, dừng trên người La Hồng.
"La thí chủ, như thế nào?"
Pháp La đại sư hồi.
Bọn họ muốn nghe thử ý kiến của La Hồng.
Hòa thượng Khổ Nguyệt hít sâu một hơi, sợ La Hồng không biết khó khăn của việc gõ chuông Vạn Phật, mở miệng nói: "La thí chủ, chuông Vạn Phật chính là bảo vật trấn chùa của Vọng Xuyên Tự, là một thần binh chân chính"
"Chứa đựng 8000 năm Phật vận cùng võ vận, một khi thí chủ lựa chọn gõ chuông, tương đương tranh đoạt Phật vận cùng võ vận của Vọng Xuyên Tự, thần trí của thí chủ có khả năng sẽ bị thương, thậm chí bị mất lý trí"
Khổ Nguyệt nghiêm túc nói.
Y cần thông báo cho La Hồng tính nghiêm trọng của vấn đề.
La Hồng cũng nhướng mày, hắn nhìn về phía chiếc chuông vàng cao chín thước kia.
Ánh sáng từ chuông vàng chiếu rọi khắp nơi, trên đó khắc những bức tượng Phật thần bí, hơn nữa, La Hồng có thể cảm nhận được xung quanh chuông vàng như có năng lực mạnh mẽ trào dâng khiến cho cả không gian trở nên vặn vẹo.
Quả thật là thần binh.
Chẳng hề thua kém gì chuông Thánh Nhân trong học cung.
La Hồng tới Vọng Xuyên Tự để gặp La Tiểu Bắc một lần, cho nên, hắn chọn gõ chuông.
Đối với việc gõ chuông, La Hồng vẫn có một chút tự tin.
Khổ Nguyệt cùng Viên Thượng đại sư thấy thế, cũng không khuyên can nữa.
Pháp La đại sư hơi mỉm cười, chắp tay hành lễ, nói: "La thí chủ, mời.
"Mời!"
Oanh!
Pháp La đại sư mở miệng, hàng ngàn vị Phật và chư tăng phía sau đồng loạt lên tiếng, giọng nói giống như rồng trên trời cất lên, nổ vang khắp diễn võ trường khiến lòng người run sợ và kinh ngạc.
La Hồng nheo mắt, tuy rằng có cảm giác áp bách, nhưng vẫn duy trì được bình tĩnh tự nhiên.
Bạch y tung bay, Lạc Hồng bước tới chiếc chuông cổ được nâng đỡ bằng một đài sen trắng ngọc lớn giữa diễn võ trường.
Chuông cổ lơ lửng trên đài sen bạch ngọc, Phật quang tỏa sáng.
Tăng nhân hai bên đều nhanh chóng nghiêng người, nhường chỗ cho La Hồng, để hắn đi về phía trước.
Đại chuông cao chín thước, cao ngất, giống như một ngọn núi nhỏ, kéo theo áp lực vô tận.
Tất cả các bức tượng Phật trên đó dường như trở nên sống động, tất cả các bức tượng Phật đều nhìn Lạc Hồng.
Khi La Hồng cách tháp chuông 10 thước, liền cảm thấy một cỗ áp lực bắn về phía mình, lực lượng vô song, kiên cố không gì có thể phá nổi.
Pháp La, Viên Thượng, Khổ Nguyệt và các tăng nhân đều đứng ở nơi xa.
Mắt nhìn La Hồng từng bước một tới gần chuông Vạn Phật.
Áp lực!
Áp lực cực lớn, khiến hô hấp La Hồng đột nhiên ngưng trệ..
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật, La Hồng hít một hơi thật sâu.
Không có cọc gỗ, không có gì để rung chuông, muốn gõ chuông, chỉ có thể dựa vào chính La Hồng.
Nói cách khác, chuông phải do hắn dùng sức gõ.
Áp lực tự nhiên rất lớn, hơn nữa một khi gõ chuông, theo như lời Khổ Nguyệt, áp lực của Phật vận cùng võ vận sẽ đè nát La Hồng, sóng chuông chấn động kia cũng là cọng rơm cứng.
Lấy tu vi Ngũ phẩm của La Hồng, gõ chuông vang chín lần ......
thực sự là làm khó người.
Cho dù là cao thủ Nhất phẩm, muốn gõ được chín lần, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Toàn bộ tăng nhân trên Diễn Võ Trường, đều đứng lên, nhìn chằm chằm vào La Hồng, áp lực mà mấy ngàn cặp mắt mắt mang đến gống như có tỉnh khí thần xen lẫn ở trên không.
La Hồng hít sâu một hơi rồi lại thổ ra.
Đặt chân lên đài sen bạch ngọc.
Bạch sam trên người chợt bị một ngọn gió thổi bay.
La Hồng bừng tỉnh, cảm giác được chính mình đang đối mặt với một vị Đại Phật.
Nơi xa.
Lông mày trắng của Pháp La đại sư bay bay trong không khí.
Ngũ phẩm, đừng nói đến việc gõ chuông vang chín lần, cho dù gõ ra được tiếng chuông, cũng khó như lên trời.
Thật ra, khi Phật thủ mở miệng bảo La Hồng gõ chuông vang chín lần, Pháp La đại sư cũng cảm giác Phật thủ đang làm khó dễ.
Thấy La Hồng nhanh chóng đồng ý đi gõ chuông, trong lòng Pháp La cũng cảm khái, nghé mới sinh không sợ cọp.
Có lẽ, ăn thiệt thòi, rồi sẽ hiểu rõ, chuông này ...... Cũng không phải dễ gõ như vậy.
La Hồng nâng tay lên, nắm tay.
Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, khí huyết cả người sôi trào, Ngũ phẩm hóa giáp!
Giáp trụ huyết sắc hiện lên trên người, năm ngón tay La Hồng nắm chặt, hóa thành nắm đấm, bạch sam trên người duỗi thẳng tắp, đánh mạnh vào chuông Vạn Phật phía trên.
Ta lấy khí huyết của ta gõ chuông Phật!
Yên tĩnh không tiếng động.
Như tay không lay động một ngọn núi cao lớn vô cùng.
La Hồng chỉ cảm thấy sau một quyền của mình, chuông vạn Phật vẫn hoàn toàn bất động.
Đừng nói tới việc phát ra tiếng chuông.
Trong lòng La Hồng lập tức lạnh đi một nửa, cái chuông này một chút cũng không xê dịch.
Mà trong đan điền hắn, Hư Ảnh Thánh Nhân, bóng hình xinh đẹp của ma kiếm, còn có Hư Ảnh Tà Thần đều trợn mắt, có vài phần ngưng trọng nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật.
Chương 375 Một tay gõ chuông Phật ngàn năm (2)
Oanh!
Khoảnh khắc ba người trong đan điền La Hồng trợn mắt.
Chuông cổ liền có phản ứng.
Trong cơ thể La Hồng, vô số khí huyết, tuôn ra như sóng đánh vào phía trên chuông cổ.
Hai mắt La Hồng đỏ rực, cắn răng.
"Một lần!"
Chuông Vạn Phật lơ lửng trong không trung, đột nhiên run lên, ngay sau đó có một tiếng chuông như một cơn sóng mênh mông cuồn cuộn phiêu tán ra.
Không khí như mặt nước không ngừng nhấp nhô sóng cuộn.
Yên lặng nửa ngày, dòng khí trống rỗng như phá vỡ sóng lớn, tiếng chuông trầm thấp trong phút chốc truyền ra từ chiếc chuông cổ dày nặng.
Mênh mông cuồn cuộn, truyền khắp tứ phương!
Trên Diễn Võ Trường.
Các tăng nhân có mặt đều biến sắc, áo cà sa của Pháp La đại sư tung bay, ánh mắt rạng rỡ.
Khổ nguyệt mở to miệng không thể tưởng tượng được.
Viên Thượng còn trừng mắt.
"Tiếng rất vang...... Tựa Vạn Phật sống lại!"
Đông —— Chuông Vạn Phật chấn động, phía trên mặt chuông có một lực lượng phản chấn vô hình quét qua.
Thiên địa biến sắc, như sao băng rơi xuống đại địa, lấy nhật nguyệt làm dùi, mặt đất làm trống, khí thế mênh mông cuồn cuộn!
Sóng âm chấn động trong phút chốc, khiến cho các tăng nhân có mặt tại Diễn Võ Trường, đều tê dại da đầu.
Tiếng chuông có tiếng vọng, mênh mông cuồn cuộn đến tận cửu thiên!
Chuông vang lên!
La Hồng thế mà gõ chuông vang lên được.
Lấy thực lực Ngũ phẩm gõ vang chuông Vạn Phật!
Các tăng nhân tại Diễn Võ Trường đều khiếp sợ.
Mà La Hồng cũng suýt nữa bị sóng âm của tiếng chuông thổi bay, bay ngược ra đài sen bằng bạch ngọc.
Nhưng La Hồng chống đỡ được, hai chân như địa long, bám chặt lấy đài sen bạch ngọc, sóng âm quét qua thân hình hắn, có thể thấy được làn da hắn như đang nhấp nhô.
Chỉ là khoảnh khắc, lỗ chân lông hắn thư giãn mở ra, huyết nhục, gần cốt cả người dưới tiếng chuông vang như gặp lễ rửa tội.
Tạp chất do uống đan dược để đột phá nhập Võ tu Ngũ phẩm Hóa Giáp trong cơ thể như bị lò hỏa đốt cháy, giống như lửa luyện vàng, hóa thành khói đen, từ phía trên đỉnh đầu La Hồng bay lên tan biến trên không trung.
Gõ chuông rèn luyện thân thể!
Như phạt mao tẩy tủy!
Đôi mắt La Hồng sáng ngời đến đáng sợ, hắn cảm giác tu vi Võ đạo của mình lại có đột phá, cương khí trong cơ thể lặng yên lưu chuyển, như muốn hội tụ nơi đỉnh đầu, hóa thành Thiên Cương!
Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh!
La Hồng thậm chí định một bước tiến vào luôn.
La Hồng nâng tay, đánh vào chuông Vạn Phật, một lần nữa, chuông Phật chứa đựng mấy ngàn năm võ vận, tạo nên tiếng chuông chấn động thế gian.
Hắn lại tiếp tục dậm chân, một bước đạp xuống, như mang theo cả núi non, nắm tay La Hồng buông ra, năm ngón tay hóa chưởng, bỗng nhiên vỗ xuống, cánh tay đánh mạnh về phía trước, toàn bộ cánh tay đánh vào chuông Vạn Phật, như muốn dung nhập vào chuông vậy.
Đông —— Lại một lần tiếng chuông vang, từ bên trong chuông cổ nổ vang, vô số phật quang như mở rộng tầng mây!
"Hai lần"
Khí huyết trong cơ thể La Hồng sôi trào đến cực điểm, hắn dùng tu vi võ đạo để gõ chuông, mượn điều này để phạt mao tẩy tủy.
Phát quan màu trắng trên đầu La Hồng vỡ nát, sợi tóc đen nhánh lúc này, bay tứ tán.
Trong Diễn Võ Trường, mấy ngàn tăng nhân nhìn chằm chằm.
Nghe được tiếng chuông hùng hồn, trên khuôn mặt họ đều biểu lộ sự hưng phấn.
Khổ Nguyệt khiếp sợ, bởi vì, nếu đổi lại là y, dò có được tâm pháp phật môn của Vọng Xuyên Tự nhưng nếu muốn gõ vang chuông Vạn Phật cũng khó khăn vạn phần.
Càng không có được tiếng chuông hùng hồn hữu lực như vậy!
Bộ pháp của La Hồng như hổ báo, bạch sam trên người bỗng nổ tung, lộ ra thân trên tỉnh tráng, lúc sau gõ chuông xong cánh tay như là cá chép vẫy đuôi, vai hắn đột nhiên thẳng lên.
Đông —— Lại một tiếng chuông vang, khí lãng cuồn cuộn tản ra, phía trên chuông Vạn Phật, phật quang chiếu khắp mặt đất.
Tiếng chuông càng thêm cuồn cuộn, uy năng cũng càng thêm khủng bố.
Như chân long rống giận trên đại dương mênh mông, sóng thần cuốn lên cao vạn thước.
Sợi tóc cứng cáp của La Hồng bay tán loạn, mắt sáng như đuốc, ba lần chuông vang...... Còn chưa đủ!
Có phật quang quét xuống, cùng với sóng chuông, tác động mạnh vào thân hình hắn.
Khí huyết La Hồng lần thứ hai vận chuyển, hóa thành huyết giáp, huyết giáp dưới tác động của sóng chuông mà phủ kín vết nứt, tùy thời muốn nổ tung.
Cương khí gào thét, cùng sóng chuông cọ xát.
Tia lửa văng khắp nơi, xung quanh La Hồng, như hình thành lên một quầng sáng.
La Hồng hét lên, hai tay duỗi thẳng, cơ bắp dày đặc, toàn lực thi triển tu vi võ đạo, hung hăng nện vào chuông.
Dà tu vi võ đạo hắn cũng không tinh thông, tu vi võ đạo là do uống đan dược mà tăng tiến, nhưng lúc này La Hồng sẽ không từ bỏ cơ duyên này.
La Hồng từng tổng kết lại được rằng, thiên phú võ đạo của hắn có thể chỉ ở sau thiên phú tà tu của hắn, cho nên tự tin trong nội tâm La Hồng đột nhiên vọt lên.
Ta lấy võ vận ngàn năm của Vọng Xuyên Tự xây dựng căn cơ võ đạo!
Hai tay La Hồng chụm lại, tiếng chuông cuồn cuộn tựa tiếng rồng ngâm.
Sống lưng La Hồng như đại long cuộn tròn, vô số sức lực bộc phát phía trên đỉnh đầu hắn, hóa thành một đạo thiên lôi.
Võ đạo Tứ phẩm, Thiên Cương!
La Hồng đột phá!
Gõ chuông vang bốn lần, tiến vào Tứ phẩm võ đạo!
Mượn sóng chuông chứa võ vận của chuông Vạn Phật rửa thân, lợi dụng điều này đột phá.
Không nghĩ tới lại có thể đột phá vỡ đạo Tứ phẩm.
Cảm xúc của La Hồng cũng phức tạp.
Trên Diễn Võ Trường, ánh mắt của mấy ngàn võ tăng nhìn chằm chằm, đây là yêu nghiệt sao? Đây là hạng người điên cuồng đến mức nào chứ, lại dám mượn sóng chuông phạt mao tẩy tủy!
Lợi dụng gõ chuông mà đột phá bản thân!
Đây là đối với bản thân tự tin đến mức nào?!
Sau khi La Hồng đột phá, đứng lặng tại chỗ, hai tay buông thõng, quần áo rách nát trên người cũng rũ xuống, La Hồng nhắm hai mắt.
Kết thúc sao?
Gõ chuông vang bốn lần, là cực hạn rồi sao?
Rất nhiều tăng nhân đều nhìn chằm chằm.
Hồi lâu, như sư tử ngủ say đột nhiên trợn mắt, sau lưng La Hồng, có hào quang thánh nhân trào dâng, lại như có Hư Ảnh Thánh Nhân hiện lên.