-
Chương 12: Tên nhóc kia nhìn không tệ, nhớ quý trọng, đừng học chị cô
Biên tập: Bột
Trước hôm nay, Trình Yểu chưa nghĩ một ngày nào đó cô sẽ quẫn bách thành quả cà chua trước mặt Trần Mịch Ngôn.
Tuy đã tự xử lý xong, cũng thay bộ đồ kia ra, nhưng nửa tai cô vẫn đỏ ửng. Lúc ăn sáng, cô chỉ một mực cúi đầu. Dường như Trần Mịch Ngôn cũng thấy lúng túng, anh không nói lời nào, trong phòng cực kỳ an tĩnh.
Bữa sáng rất phong phú, Trần Mịch Ngôn nấu cháo thịt nạc, trứng chiên, ngoài ra còn đun sữa tươi. Dù cuối cùng Trình Yểu cũng không nếm được tài nấu nướng của anh thế nào, nhưng nhìn cháo rất ngon mắt, ngửi lại thơm nên cái bụng trống rỗng cũng bắt cô ăn cạn một bát cháo, sau đó còn ăn thêm một quả trứng chiên.
Ăn xong bữa sáng này, cảm giác lúng túng trước đó đã phai đi nhiều.
Trình Yểu để đũa xuống, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Trần Mịch Ngôn, dường như anh rất vui vẻ.
“Ăn ngon không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Trình Yểu gật đầu.
“Hình như cháo hơi nhạt.” Trần Mịch Ngôn nói: “Lần sau em sẽ cho nhiều gia vị hơn.”
Trình Yểu lắc đầu theo phản xạ: “Đâu có, ngon lắm mà.” Nói xong mới ý thức được chỗ nào đó không đúng ——
Lần sau?
Cô vẫn còn sững sờ, Trần Mịch Ngôn đã thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
Trình Yểu cũng bất tri bất giác theo sau: “Để tôi dọn cho, không nên để cậu đi làm muộn.”
“Không vội.” Trần Mịch Ngôn chen tới gần chậu rửa, hai tay đột nhiên đưa tới: “Sư tỷ, xắn tay áo lên một chút.”
Trình Yểu nhìn tay của người đàn ông đẹp mắt trước mặt, đầu óc có chút hỗn loạn. Cô ngập ngừng giúp anh xắn tay áo lên, cảm giác không đúng kia càng mãnh liệt.
Bọn họ có phải hơi… thân thiết quá không?
Sau khi xắn tay áo xong, Trần Mịch Ngôn xoay người sang chỗ khác rửa bát. Trình Yểu ở một bên nhìn anh, càng nhìn càng không được tự nhiên. Nghĩ đến việc anh chăm sóc cô cả một đêm, Trình Yểu không biết phải nói gì cho phải.
Trong lúc lòng cô rối loạn, Trần Mịch Ngôn đã rửa bát và thu dọn xong mọi thứ.
“Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Trần Mịch Ngôn lau khô tay.
Hai người cùng ra khỏi phòng bếp.
Trần Mịch Ngôn nói: “Buổi trưa em lại tới, trưa sư tỷ muốn ăn gì?”
Trình Yểu lắc đầu ngay tức khắc: “Không cần, tôi không sao, phiền cậu nhiều quá rồi.”
“Không sao.” Anh cong miệng, ôn hòa mà yên tĩnh: “Sư tỷ, chúng ta là bạn mà, không phải sao?”
Bạn? Ừm, bọn họ… đúng là như vậy.
Trình Yểu gật đầu.
____
Sau khi Trần Mịch Ngôn đi, Trình Yểu làm theo lời nhắc nhở uống thuốc của anh, tiếp đó về nằm trong phòng. Tới gần trưa, cô đứng lên rửa mặt, đang muốn gọi điện cho Du Mỹ Anh thì chuông cửa vang lên.
Sao anh đến sớm vậy?
Trình Yểu chạy đi mở cửa, khi thấy người tới thì giật mình.
“Sao anh lại…”
“Chị cô có ở đây không?” Trọng Nhất Lâm đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt nóng nảy.
“Không có ở đây.” Trình Yểu không biết anh ấy tìm tới đây bằng cách nào. Nhớ tới hành động kỳ lạ của Du Mỹ Anh, cô nắm lấy cơ hội, hỏi: “Anh lại làm gì rồi?”
“Tôi có thể làm gì?” Trọng Nhất Lâm lau qua mồ hôi trên trán, cực kỳ gấp gáp: “Tôi có thể làm gì cô ấy? Lâu như vậy, cô không nhìn ra sao, tôi mẹ nó từng động vào sợi tóc nào của cô ấy chưa?!”
“Anh đúng là chưa từng động.” Lúc này Trình Yểu cười có chút không phúc hậu, nói: “Anh không có bản lĩnh đó.”
Rõ ràng có ý chê bai, nhưng Trọng Nhất Lâm lại không giận, chỉ bất đắc dĩ nhếch miệng như nhận thua: “Không phải tôi không có bản lĩnh, mà là không bỏ được.”
Dừng một chút lại nói: “Cô ấy ỷ vào điểm này.” Trọng Nhất Lâm cúi thấp đầu như chú gà trống đấu chọi thua cuộc, giọng ai oán không thôi.
Trình Yểu chợt thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy Trọng Nhất Lâm như thế.
“Rốt cuộc… hai người đã xảy ra chuyện gì?” Trình Yểu nghĩ nguyên nhân khởi nguồn vẫn là quan trọng nhất.
Trọng Nhất Lâm thở dài, gãi đầu nói: “Tôi thổ lộ với cô ấy.”
Trình Yểu ngơ ngẩn.
Trọng Nhất Lâm vẫn còn tiếp tục: “Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, tôi đuổi theo tới đây là muốn tìm cô ấy quay về. Chẳng qua… tôi đã đánh giá mình quá cao.” Anh ấy cười một tiếng, có chút châm chọc.
“Vì thế… anh định buông tha?” Trình Yểu lấy lại bình tĩnh để hỏi.
“Cô ấy vốn không thích tôi. Cô ấy thậm chí còn nói… căm ghét tôi. Tôi có thể chưa từ bỏ ý định sao?” Trọng Nhất Lâm không ngẩng mặt, cắn răng nghiến lợi nói.
“Vậy anh tới tìm tôi để cho chị ấy biết anh phải về Hồng Kông, đúng không?” Trình Yểu lui lại phía sau nửa bước, chuẩn bị đóng cửa.
Trọng Nhất Lâm đưa tay để ở cánh cửa: “Tôi muốn gặp cô ấy lần nữa. Cô cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.”
“Vậy sợ rằng anh tới muộn rồi.” Trình Yểu nhàn nhạt nói: “Chị ấy về nhà xem mắt.”
“Cái gì?!” Trọng Nhất Lâm không thể tin được, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch: “Xem mắt? Xem mắt để kết hôn? Xem mắt với ai? Cô ấy có bị bệnh không? Sao cô ấy lại chạy đi xem mắt? Tôi đã không biết xấu hổ đưa mình tới trước mặt cô ấy rồi, cô ấy đã không cần còn chạy đi xem mắt?! Tôi mẹ nó nhếch nhác như vậy rồi, vậy mà cô ấy thà chọn bừa một người cũng không muốn tôi?!”
Trình Yểu nhìn Trọng Nhất Lâm bị đả kích lớn, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Trọng Nhất Lâm phát tiết xong đã nhanh chóng khôi phục mấy phần lí trí, kéo lại Trình Yểu đang muốn đi: “Quê hai người ở đâu? Bây giờ đưa tôi đi!”
“Chờ một chút!” Trình Yểu níu anh ấy lại: “Anh có cần tỉnh táo lại chút không? Anh cứ đi như vậy, trừ việc tránh anh ra, chị ấy còn phản ứng nào khác sao?”
“Bây giờ tỉnh táo lại kiểu gì? Cô ấy cũng đi xem mắt rồi, tìm người trước đã rồi tính sau!”
Trọng Nhất Lâm vội vã kéo cô đi, không để ý tới bộ dạng tóc tai bù xù, chân đi dép lê của Trình Yểu.
“Trọng Nhất Lâm, anh chờ một chút!” Trình Yểu giãy giụa, nhưng vẫn bị kéo tới cửa thang máy.
Lúc này cửa thang máy chợt mở, Trần Mịch Ngôn xách một túi đồ đi ra.
Rõ ràng không nghĩ tới việc gặp tình huống này ở đây, Trần Mịch Ngôn ngẩn ra một chút, liếc nhìn tay Trình Yểu bị người đàn ông kia lôi kéo. Lòng anh trầm xuống, ánh mắt chuyển tới mặt Trọng Nhất Lâm.
Hết lần này tới lần khác Trọng Nhất Lâm không biết gì mà kéo Trình Yểu vào thang máy: “Đừng để ý tới những chuyện khác, cô đi cùng tôi trước đã!”
“Trần Mịch Ngôn!” Thấy Trần Mịch Ngôn tới, Trình Yểu lại càng không thể đi cùng người kia.
“Trọng Nhất Lâm, anh buông tay ra trước đã.” Cô lại giãy hai cái nhưng rõ ràng người đàn ông đang gấp gáp kia không để tâm.
“Cô ấy bảo anh buông tay!” Trần Mịch Ngôn bỗng bỏ túi trong tay xuống, xoay Trọng Nhất Lâm lại rồi đẩy ra, đứng ngăn trước mặt Trình Yểu.
Trọng Nhất Lâm lảo đảo một chút, lúc này mới nhìn thẳng Trần Mịch Ngôn: “Cậu là ai? Có quan hệ thế nào với em gái Trình Yểu?”
Em gái Trình Yểu…
Sao xưng hô Mary Sue* này lại bật ra? Anh ấy tưởng giờ vẫn còn là lúc học ở Anh sao?
* Mary Sue: “Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fànfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt. Mary Sue tốt hay xấu? Có người cho cô ấy là thiên thần, có người cho là ác quỷ.”
Trình Yểu đỡ trán, da gà nổi đầy tay.
“Cậu ấy là sư đệ của tôi.” Cô kéo Trần Mịch Ngôn, nói: “Cậu đi vào trước đi.”
“Sư tỷ?” Ấn đường của Trần Mịch Ngôn nhăn lại, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này lời của Trọng Nhất Lâm lại như dao đâm vào tim anh: “Ồ, thì ra không phải bạn trai, là sư đệ.”
Trần Mịch Ngôn không nhìn lại, thấp giọng nói với Trình Yểu: “Em mua nguyên liệu nấu ăn, trưa nấu cháo gừng băm, được không?”
“… Được.” Giọng anh dịu dàng như thế, Trình Yểu không tự chủ mà mềm giọng.
Trọng Nhất Lâm nghe bọn họ nói chuyện, cực kỳ kinh ngạc nhìn Trần Mịch Ngôn thêm một lần.
Lúc này, Trần Mịch Ngôn quay đầu, lãnh đạm nói với Trọng Nhất Lâm; “Sư tỷ vẫn còn ốm, dù anh phải làm gì, bây giờ chị ấy vẫn cần được nghỉ ngơi.”
Sau khi Trần Mịch ngôn đi vào nhà, Trình Yểu cho Trọng Nhất Lâm địa chỉ và số điện thoại của Du Mỹ Anh ở Sùng An.
Trước khi Trọng Nhất Lâm rời đi đã nói với cô một câu, Trình Yểu nghe xong sửng sốt mấy giây.
Anh ấy nói: “Tên nhóc kia nhìn không tệ, nhớ quý trọng, đừng học chị cô.”
Hết chương 12.
Trước hôm nay, Trình Yểu chưa nghĩ một ngày nào đó cô sẽ quẫn bách thành quả cà chua trước mặt Trần Mịch Ngôn.
Tuy đã tự xử lý xong, cũng thay bộ đồ kia ra, nhưng nửa tai cô vẫn đỏ ửng. Lúc ăn sáng, cô chỉ một mực cúi đầu. Dường như Trần Mịch Ngôn cũng thấy lúng túng, anh không nói lời nào, trong phòng cực kỳ an tĩnh.
Bữa sáng rất phong phú, Trần Mịch Ngôn nấu cháo thịt nạc, trứng chiên, ngoài ra còn đun sữa tươi. Dù cuối cùng Trình Yểu cũng không nếm được tài nấu nướng của anh thế nào, nhưng nhìn cháo rất ngon mắt, ngửi lại thơm nên cái bụng trống rỗng cũng bắt cô ăn cạn một bát cháo, sau đó còn ăn thêm một quả trứng chiên.
Ăn xong bữa sáng này, cảm giác lúng túng trước đó đã phai đi nhiều.
Trình Yểu để đũa xuống, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Trần Mịch Ngôn, dường như anh rất vui vẻ.
“Ăn ngon không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Trình Yểu gật đầu.
“Hình như cháo hơi nhạt.” Trần Mịch Ngôn nói: “Lần sau em sẽ cho nhiều gia vị hơn.”
Trình Yểu lắc đầu theo phản xạ: “Đâu có, ngon lắm mà.” Nói xong mới ý thức được chỗ nào đó không đúng ——
Lần sau?
Cô vẫn còn sững sờ, Trần Mịch Ngôn đã thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
Trình Yểu cũng bất tri bất giác theo sau: “Để tôi dọn cho, không nên để cậu đi làm muộn.”
“Không vội.” Trần Mịch Ngôn chen tới gần chậu rửa, hai tay đột nhiên đưa tới: “Sư tỷ, xắn tay áo lên một chút.”
Trình Yểu nhìn tay của người đàn ông đẹp mắt trước mặt, đầu óc có chút hỗn loạn. Cô ngập ngừng giúp anh xắn tay áo lên, cảm giác không đúng kia càng mãnh liệt.
Bọn họ có phải hơi… thân thiết quá không?
Sau khi xắn tay áo xong, Trần Mịch Ngôn xoay người sang chỗ khác rửa bát. Trình Yểu ở một bên nhìn anh, càng nhìn càng không được tự nhiên. Nghĩ đến việc anh chăm sóc cô cả một đêm, Trình Yểu không biết phải nói gì cho phải.
Trong lúc lòng cô rối loạn, Trần Mịch Ngôn đã rửa bát và thu dọn xong mọi thứ.
“Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Trần Mịch Ngôn lau khô tay.
Hai người cùng ra khỏi phòng bếp.
Trần Mịch Ngôn nói: “Buổi trưa em lại tới, trưa sư tỷ muốn ăn gì?”
Trình Yểu lắc đầu ngay tức khắc: “Không cần, tôi không sao, phiền cậu nhiều quá rồi.”
“Không sao.” Anh cong miệng, ôn hòa mà yên tĩnh: “Sư tỷ, chúng ta là bạn mà, không phải sao?”
Bạn? Ừm, bọn họ… đúng là như vậy.
Trình Yểu gật đầu.
____
Sau khi Trần Mịch Ngôn đi, Trình Yểu làm theo lời nhắc nhở uống thuốc của anh, tiếp đó về nằm trong phòng. Tới gần trưa, cô đứng lên rửa mặt, đang muốn gọi điện cho Du Mỹ Anh thì chuông cửa vang lên.
Sao anh đến sớm vậy?
Trình Yểu chạy đi mở cửa, khi thấy người tới thì giật mình.
“Sao anh lại…”
“Chị cô có ở đây không?” Trọng Nhất Lâm đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt nóng nảy.
“Không có ở đây.” Trình Yểu không biết anh ấy tìm tới đây bằng cách nào. Nhớ tới hành động kỳ lạ của Du Mỹ Anh, cô nắm lấy cơ hội, hỏi: “Anh lại làm gì rồi?”
“Tôi có thể làm gì?” Trọng Nhất Lâm lau qua mồ hôi trên trán, cực kỳ gấp gáp: “Tôi có thể làm gì cô ấy? Lâu như vậy, cô không nhìn ra sao, tôi mẹ nó từng động vào sợi tóc nào của cô ấy chưa?!”
“Anh đúng là chưa từng động.” Lúc này Trình Yểu cười có chút không phúc hậu, nói: “Anh không có bản lĩnh đó.”
Rõ ràng có ý chê bai, nhưng Trọng Nhất Lâm lại không giận, chỉ bất đắc dĩ nhếch miệng như nhận thua: “Không phải tôi không có bản lĩnh, mà là không bỏ được.”
Dừng một chút lại nói: “Cô ấy ỷ vào điểm này.” Trọng Nhất Lâm cúi thấp đầu như chú gà trống đấu chọi thua cuộc, giọng ai oán không thôi.
Trình Yểu chợt thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy Trọng Nhất Lâm như thế.
“Rốt cuộc… hai người đã xảy ra chuyện gì?” Trình Yểu nghĩ nguyên nhân khởi nguồn vẫn là quan trọng nhất.
Trọng Nhất Lâm thở dài, gãi đầu nói: “Tôi thổ lộ với cô ấy.”
Trình Yểu ngơ ngẩn.
Trọng Nhất Lâm vẫn còn tiếp tục: “Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, tôi đuổi theo tới đây là muốn tìm cô ấy quay về. Chẳng qua… tôi đã đánh giá mình quá cao.” Anh ấy cười một tiếng, có chút châm chọc.
“Vì thế… anh định buông tha?” Trình Yểu lấy lại bình tĩnh để hỏi.
“Cô ấy vốn không thích tôi. Cô ấy thậm chí còn nói… căm ghét tôi. Tôi có thể chưa từ bỏ ý định sao?” Trọng Nhất Lâm không ngẩng mặt, cắn răng nghiến lợi nói.
“Vậy anh tới tìm tôi để cho chị ấy biết anh phải về Hồng Kông, đúng không?” Trình Yểu lui lại phía sau nửa bước, chuẩn bị đóng cửa.
Trọng Nhất Lâm đưa tay để ở cánh cửa: “Tôi muốn gặp cô ấy lần nữa. Cô cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.”
“Vậy sợ rằng anh tới muộn rồi.” Trình Yểu nhàn nhạt nói: “Chị ấy về nhà xem mắt.”
“Cái gì?!” Trọng Nhất Lâm không thể tin được, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch: “Xem mắt? Xem mắt để kết hôn? Xem mắt với ai? Cô ấy có bị bệnh không? Sao cô ấy lại chạy đi xem mắt? Tôi đã không biết xấu hổ đưa mình tới trước mặt cô ấy rồi, cô ấy đã không cần còn chạy đi xem mắt?! Tôi mẹ nó nhếch nhác như vậy rồi, vậy mà cô ấy thà chọn bừa một người cũng không muốn tôi?!”
Trình Yểu nhìn Trọng Nhất Lâm bị đả kích lớn, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Trọng Nhất Lâm phát tiết xong đã nhanh chóng khôi phục mấy phần lí trí, kéo lại Trình Yểu đang muốn đi: “Quê hai người ở đâu? Bây giờ đưa tôi đi!”
“Chờ một chút!” Trình Yểu níu anh ấy lại: “Anh có cần tỉnh táo lại chút không? Anh cứ đi như vậy, trừ việc tránh anh ra, chị ấy còn phản ứng nào khác sao?”
“Bây giờ tỉnh táo lại kiểu gì? Cô ấy cũng đi xem mắt rồi, tìm người trước đã rồi tính sau!”
Trọng Nhất Lâm vội vã kéo cô đi, không để ý tới bộ dạng tóc tai bù xù, chân đi dép lê của Trình Yểu.
“Trọng Nhất Lâm, anh chờ một chút!” Trình Yểu giãy giụa, nhưng vẫn bị kéo tới cửa thang máy.
Lúc này cửa thang máy chợt mở, Trần Mịch Ngôn xách một túi đồ đi ra.
Rõ ràng không nghĩ tới việc gặp tình huống này ở đây, Trần Mịch Ngôn ngẩn ra một chút, liếc nhìn tay Trình Yểu bị người đàn ông kia lôi kéo. Lòng anh trầm xuống, ánh mắt chuyển tới mặt Trọng Nhất Lâm.
Hết lần này tới lần khác Trọng Nhất Lâm không biết gì mà kéo Trình Yểu vào thang máy: “Đừng để ý tới những chuyện khác, cô đi cùng tôi trước đã!”
“Trần Mịch Ngôn!” Thấy Trần Mịch Ngôn tới, Trình Yểu lại càng không thể đi cùng người kia.
“Trọng Nhất Lâm, anh buông tay ra trước đã.” Cô lại giãy hai cái nhưng rõ ràng người đàn ông đang gấp gáp kia không để tâm.
“Cô ấy bảo anh buông tay!” Trần Mịch Ngôn bỗng bỏ túi trong tay xuống, xoay Trọng Nhất Lâm lại rồi đẩy ra, đứng ngăn trước mặt Trình Yểu.
Trọng Nhất Lâm lảo đảo một chút, lúc này mới nhìn thẳng Trần Mịch Ngôn: “Cậu là ai? Có quan hệ thế nào với em gái Trình Yểu?”
Em gái Trình Yểu…
Sao xưng hô Mary Sue* này lại bật ra? Anh ấy tưởng giờ vẫn còn là lúc học ở Anh sao?
* Mary Sue: “Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fànfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt. Mary Sue tốt hay xấu? Có người cho cô ấy là thiên thần, có người cho là ác quỷ.”
Trình Yểu đỡ trán, da gà nổi đầy tay.
“Cậu ấy là sư đệ của tôi.” Cô kéo Trần Mịch Ngôn, nói: “Cậu đi vào trước đi.”
“Sư tỷ?” Ấn đường của Trần Mịch Ngôn nhăn lại, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này lời của Trọng Nhất Lâm lại như dao đâm vào tim anh: “Ồ, thì ra không phải bạn trai, là sư đệ.”
Trần Mịch Ngôn không nhìn lại, thấp giọng nói với Trình Yểu: “Em mua nguyên liệu nấu ăn, trưa nấu cháo gừng băm, được không?”
“… Được.” Giọng anh dịu dàng như thế, Trình Yểu không tự chủ mà mềm giọng.
Trọng Nhất Lâm nghe bọn họ nói chuyện, cực kỳ kinh ngạc nhìn Trần Mịch Ngôn thêm một lần.
Lúc này, Trần Mịch Ngôn quay đầu, lãnh đạm nói với Trọng Nhất Lâm; “Sư tỷ vẫn còn ốm, dù anh phải làm gì, bây giờ chị ấy vẫn cần được nghỉ ngơi.”
Sau khi Trần Mịch ngôn đi vào nhà, Trình Yểu cho Trọng Nhất Lâm địa chỉ và số điện thoại của Du Mỹ Anh ở Sùng An.
Trước khi Trọng Nhất Lâm rời đi đã nói với cô một câu, Trình Yểu nghe xong sửng sốt mấy giây.
Anh ấy nói: “Tên nhóc kia nhìn không tệ, nhớ quý trọng, đừng học chị cô.”
Hết chương 12.
Bình luận facebook