Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Nghe thấy không?
Lương Nhạc Trí trì hoãn vài ngày, lại có sức sống trở lại.
Hắn ta ấm ức hỏi Dụ Sân: “Người đàn ông ngày đó là bạn trai cũ của em à?”
Đúng là quá mất mặt rồi, không chỉ tự đem bản thân mình chơi tới dưới nước, còn khiến tình địch vớt mình từ dưới hồ lên. Quan trọng là, lúc đó hắn ta ngã vật xuống đất không dậy nổi, chỉ có thể nhin dáng người đàn ông cao lớn cường tráng, đến mặt người ta như thế nào cũng chẳng nhìn rõ.
Lương Nhạc Trí có cảm giác người đó rất quen mặt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào.
Dụ Sân nói: “Ừ.”
Dụ Sân thuận miệng đáp một tiếng, nhưng cô biết, chuyện với Bách Chính vẫn chưa kết thúc được.
“Anh ta đưa em đi, không làm gì với em chứ!”
“Không có.” Dụ Sân nhìn thấy Lương Nhạc Trí là đau đầu, “Tết đã hết rồi, anh còn không về nhà sao?”
Chuyện này không thể được, ngộ nhỡ tên kia lại quấn lấy Dụ Sân thì phải làm sao?
“Anh phải bảo vệ em.”
Dụ Sân nghe thấy hắn ta nói thế liền nghĩ, hắn không tới gây họa cho cô đã tốt lắm rồi nói gì đến bảo vệ.
Lương Nhạc Trí có chút chột dạ, chính là hắn ta nghịch pháo trúc, suýt chút nữa hại bản thân mình và Dụ Sân chết đuối.
Dụ Sân sợ vị thiếu gia thần kinh này, dứt khoát về thành phố S trước thời hạn.
Cô vừa đi, Lương Nhạc Trí cũng cun cút theo về.
Không có chuyện gì, Dụ Sân dự đinh lao đầu vào công việc, mở phòng phát sóng lên. Cô phát sóng một ngày, nhân khi rất tốt, fan hâm mộ cực kì vui mừng.
“Hương Hương không phải em đang nghỉ Tết à? Sao lại phát sóng sớm thế.”
“Oa đây là quà mừng năm mới sao?”
“Một năm mới đến, Hương Hương lại đẹp hơn một bậc rồi!”
……
Giám đốc Miêu Vĩ biết cô quay lại thành phố S cực kì vui mừng.
“Điều hương, nền tảng của chúng ta có một bữa tiệc. Cô cũng biết Miêu Vĩ năm nay sẽ thành lập club, bữa tiệc lần này cũng là vì làm chuẩn bị cho nó, nếu cô tiện thì ngày mai qua đây giúp đỡ một chút.”
Nói giúp đỡ là giả, nhìn trúng nhan sắc của Dụ Sân mới là thật.
Tuy Dụ Sân không phải nhất tỷ của nền tảng, nhưng nhan sắc của người ta xác thực là nhất tỷ. Thời đại này nhan sắc là cái gì? Là thể diện đó!
Tuy giám đốc nói chuyện rất khách khí nhưng giọng điệu không cho phép từ chối.
Vậy nên ngày thứ hai, Dụ Sân tới bữa tiệc trong miệng giám đốc nói.
Bữa tiệc tổ chức rất lớn, bánh ga tô tám tầng được đặt ở sảnh lớn, ngay cả nhân viên phục vụ nữ cũng ăn mặc rất tinh tế.
Mấy năm nay Miêu Vĩ phát triển với tốc độ chóng mặt, những công ti khác cũng sẽ cho mặt mũi, không ít lão tổng cũng tới.
Lúc Dụ Sân tiến vào, giám đốc vẫy tay với cô.
“Hương Hương, lúc trước bảo cô giúp một việc, còn nhớ không?”
Dụ Sân gật đầu.
Giám đốc nói: “Đợi lát nữa bữa tiệc có màn khiêu vũ, chúng ta đã định ra khách mời nam là “Vĩnh Hăng”, khách mời nữ thì tới lúc đó cô lên.”
Dụ Sân kinh ngạc.
“Biểu hiện cho tốt, đừng làm hỏng đấy.”Giám đốc lúc này rất bận, streammer “Điều hương” cũng vào Miêu Vĩ được gần một năm rồi, bình thường giám đốc cũng không thấy cô có hậu đài chống lưng gì, phân phó cô như đối với nhân viên.
“Cô tới chỗ “Vĩnh Hằng” bàn bạc đi.” nói xong câu này, giám đốc vội vã bỏ đi, sắp xếp những việc khác.
Dụ Sân ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy nhất ca của nền tảng đang nhìn mình.
“Vĩnh Hằng” là tên streammer, tên thật của anh ta là Tống Hằng, quả thực nhìn cũng đẹp trai.
Tống Hằng tâm cao khí ngạo đã quen, ở nền tảng luôn được người khác tâng bốc. Hôm nay được mời tới nhảy mở màn, biết được bạn nhảy của hắn ta là một streammer mới tới chưa được một năm, trong lòng hắn ta có chút bất mãn.
Mấy nữ streammer kia không có bộ lọc làm đẹp, có thể có vốn liếng gì nữa? Huồng hồ còn là một streammer nhân khí không lớn, xứng nhảy một điệu với hắn ta sao?
Mà khi hắn ta nhìn thấy Dụ Sân, lập tức không nghĩ như thế nữa. Cô rất xinh đẹp, khí chất rất xuất chúng, Tống Hằng gặp không ít minh tinh tuyến một, cũng không xinh đẹp bằng Dụ Sân.
Mắt Tống Hằng sáng rực lên, không cam nguyện biến thành mong đợi, hắn ta đi tới, còn làm tư thế đưa ly rượu vang cho Dụ Sân.
“Hi, tôi là “Vĩnh Hằng” ở Miêu Vĩ, mong đợi lần đầu hợp tác.”
Dụ Sân đón lấy ly rượu, cũng không uống.
Nhận nhiệm vụ nên cô tùy tiện nói chuyện mấy câu với Tống Hằng. Tống Hằng cũng coi như khá lịch sự, cực kỳ ga lăng.
Ngay lúc này, một người mạnh mẽ chui vào khoảng cách giữa hai người.
“Lương Nhạc Trí?” Dụ Sân thực sự không nghĩ tới nơi này cũng có thể gặp được hắn ta, nhưng nghĩ kĩ lại thì tên Lương Nhạc Trí này khá hài hước.
Là đại thiếu gia của Lương Thị, vật liệu xây dựng nhà hắn ta cực kỳ có tiếng, hôm nay xuất hiện ở nơi này cũng không có gì lạ.
Ngày thường, một đôi trai gái nhà Lương tổng cũng tương đối bình dị gần gũi, khiến người ta lơ đi gia thế nhà bọn họ.
Lương Nhạc Trí đẩy Tống Hằng ra, cười lấy lòng nói: “Bé Sân, trùng hợp ha.”
Tống Hằng cau mày: “Lương tiểu thiếu gia.”
Lương Nhạc Trí nhìn Tống Hằng một cái, nói: “Ôi, tôi nói là ai chứ hóa ra là pháo vương của Miêu Vĩ, Tống Hằng nha.”
Sắc mặt Tống Hằng xanh mét: “Miệng cậu sạch sẽ một chút.”
Dụ Sân nhìn bọn họ, không ngờ Lương Nhạc Trí và Tống Hằng có quen biết.
Lương Nhạc Trí ở trước mặt Dụ Sân sợ sệt, nhưng trước mặt Tống Hằng lại không sợ, hắn ta kéo Dụ Sân đi.
“Sao em lại đứng cùng hắn ta thế?”
“Giám đốc bảo tôi nhảy mở màn.”
“Với ai? Tống Hằng à?” Đầu tóc Lương Nhạc Trí sắp xù lên rồi, “Anh nói cho em biết, hắn ta cực kỳ bẩn, em cách xa hắn ta một chút.”
Có thể nghe ra, cách nhìn của Lương Nhạc Trí đối với Tống Hằng cực kỳ tệ.
Dụ Sân cũng không có tâm tư đi duy nghĩ khúc mắt giữa hai người bọn họ: “Đây là công việc, không có cách nào khác.”
Lương Nhạc Trí nói: “Không được, anh đi tìm giám đốc của bọn em, bảo ông ta đổi người. Bé Sân, em ngoan ngoãn đợi anh nhá.”
Hắn ta nói làm là làm, lập tức biến mất trong đám người.
Dụ Sân ngược lại cũng chẳng có ý kiến gì, chẳng qua cô cảm giác chuyện này Lương Nhạc Trí sẽ không làm được.
Địa vị của giám đốc Miêu Vĩ cũng không hề thấp hơn Lương Nhạc Trí, còn là một người độc tài, những lúc như thế này làm sao có thể người ta dao động quyết định của mình cơ chứ.
Quả nhiên một lát sau, Lương Nhạc Trí buồn bực quay lại.
“Lão già kia không làm.”
“Không sao, cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”
*
Giám đốc Miêu Vĩ tên là Thường Liên, năm nay 40.
Yến tiệc ngày hôm nay, ông ta vốn dĩ cũng mời Từ tổng Từ Học Dân đến, còn mời vị chủ nhân chân chính của nhà họ Từ kia nữa, nhưng chẳng qua Từ Học Dân biểu thị bọn họ sẽ không tới.
Cho dù bọn họ không tới, Thường Liên cũng sẽ sắp xếp bữa tiệc thật thỏa đáng.
Tên nhóc không đáng tin kia nhà họ Lương, ban nãy còn muốn để ông ta đổi người nhảy mở màn, bị Thường Liên xua tay đuổi đi.
Việc ngày hôm nay còn quá nhiều, làm tốt bữa tiệc ngày hôm nay có trợ giúp không nhỏ tới con đường thăng quan và chính thức triển khai club của ông ta.
Một khúc nhảy mở màn không quan trọng mà thôi, Thường Liên đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà đảo lộn kế hoạch được.
Không ngờ, trước khi bắt đầu nhảy mở màn, có người nói bên tai ông ta một câu.
Thường Liên ngạc nhiên: “Từ tổng tới rồi?”
Hắn không kịp kinh ngạc, Thường Liên lập tức chạy đi tiếp đón.
Từ tổng lại cho hắn mặt mũi mà đến đây, trọng điểm ngày hôm nay đương nhiên không còn đặt trên bữa tiệc nữa, vẫn là khiến lão tổng của công ty tổng bộ nhà mình vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Thường Liên đi ra ngoài đón người, nhìn thấy Từ tổng xuống xe, cúi người mở cửa xe cho người khác.
Có thể khiến cho Từ Học Dân đối đãi như thế này chỉ có mình vị kia.
Thường Liên có mấy phần khủng hoảng, không ngờ gia chủ nhà họ Từ cũng tới rồi. Lúc này Thường Liên nhịn không được lo lắng, bản thân có chỗ nào làm chưa đủ tốt.
Từ Học Dân nhìn Bách Chính một cái, nắm tay khẽ đặt bên môi ho một cái.
Người khi trước nói hoàn toàn không hứng thú với bữa tiệc này, đến nay thật thơm. Từ Học Dân cũng không tính được, Thường Liên sẽ kêu Dụ Sân tới.
Từ Học Dân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói cho Thường Liên biết, Bách Chính và Dụ Sân là quan hệ gì, cũng khó trách Thường Liên to gan như vậy.
Người mà cậu chủ nhỏ động cũng không dám, Thường Liên lại dám kêu cô ấy khiêu vũ với một người đàn ông xa lạ, phải nói là được lắm.
Thường Liên không lãnh đạm như đối với Lương Nhạc Trí, mà ân cần nói với Bách Chính: “Bách tổng, hôm nay sắp xếp bữa tiệc này, tuyển thủ chuyên nghiệp đã hoàn thành tuyển chọn, những công ty khác có ý sẽ chú…..”
“Nhảy mở màn” Bách Chính cắt đứt lời ông ta, “Ông sắp xếp ai?”
Thường Liên ngây người, sao hôm này, mấy vị đại lão này đều quan tâm đến nhảy mở màn nhỉ.
“Hai streammer ưu tú của nền tàng chúng ta, Vĩnh Hằng và Điều hương.” Thường Liên giải thích, “Ngài yên tâm, vẻ ngoài của bọn họ vô cùng xuất sắc, nhất định sẽ mang tới một mở đầu tốt đẹp.”
Thường Liên nói xong câu này, nhìn thấy vị lãnh đạo trẻ tuổi lạnh lùng, nhếch môi lên.
“Vẻ ngoài của Vĩnh Hằng rất xuất sắc?”
Thường Liên gật đầu.
“So với tôi thì sao?”
Thường Liên: “Cái, cái gì ạ?”
Từ Học Dân cảm thấy vấn đề này của cậu chủ nhà mình, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Thường Liên không nắm được tâm tư của vị này, cũng không hiểu được vấn đề này được tính là gì, ông ta cười nịnh nói: “Ngày nói đùa rồi, cậu ta làm sao mà so với ngài được ạ.”
“Vậy thì, nhảy mở màn đổi người đi.”
“Ngài, ngài cảm thấy ai thích hợp hơn?”Đây là chuyện gì vậy trời, không quan tâm đến trọng điểm của bữa tiệc, toàn xoắn xuýt vấn đề nhảy mở màn này thế.
Môi mỏng của người đàn ông hơi động.
Mãi nửa ngày sau, Thường Liên mới nghe rõ hắn nói cái gì, hắn nói____
“Đổi thành tôi.”
*
Tống Hằng đột nhiên nhận được thông báo đổi người, vẻ mặt hắn cổ quái nhìn Dụ Sân một cái.
Dụ Sân và Lương Nhạc Trí ngồi cùng nhau, nghe hắn ta kể cho mình nghe mấy chuyện cong cong vẹo vẹo giữa mấy công ty với nhau.
Lương Nhạc Trí nói: “Hắn ta là ánh mắt gì đấy?”
“Không biết.”
“Chút nữa em phải cực kỳ chú ý đấy, không được để hắn ta chiếm tiện nghi được.”
“Sẽ không.” Dụ Sân nói, “Ban nãy anh vừa nói với tôi, người có cổ phần lớn nhất ở Miêu Vĩ là ai cơ?”
“Người đó tên là Bách Chính, em nói có thần kỳ không, gia chủ nhà họ Từ, lại mang họ Bách. Ha ha ha ha…..”
Dụ Sân bình tĩnh gật đầu: “Rất thần kỳ.”
Cô đè ánh mắt nhìn thằng ngốc mà nhìn Lương Nhạc Trí một cái, thời gian trước Lương tiểu thiếu gia lại không nhận ra người vớt mình lên là ai.
Lương Nhạc Trí lại dặn dò: “Đừng để tên sắc quỷ kia sờ em đấy biết chưa? Nếu tình huống không đúng, phải gọi anh ngay, tiểu gia lập tức đập cho đầu hắn nở hoa.”
“Tôi sẽ không xảy ra chuyện.” Dụ Sân đi về hướng sảnh lớn.
Cô có một suy đoán.
Nhảy mở màn sắp bắt đầu rồi, Dụ Sân xách đuôi váy lên, đi tới gian chuẩn bị.
Giọng của người dẫn trương trình vang lên, ánh đèn ở hội trường tối xuống. Dụ Sân đi tới giữa trung tâm, một bóng đèn chiếu đến, rơi trên người đàn ông bên cạnh cô. Cô biết, hắn sẽ tới.
Bách Chính mím chặt khóe miệng, giơ một cánh tay ra với cô.
Lương Nhạc Trí đứng bên ngoài bỗng nhiên đứng lên, mẹ nó! Không phải Tống Hằng! Người kia….hắn, hắn hắn là…..
Dụ Sân nhìn người đàn ông trước mắt, dường như không có dự định đặt tay mình lên đó.
Hàm dưới của Bách Chính căng chặt, đôi mắt đen như trân châu nhìn cô.
Giám độc Miêu Vĩ là Thường Liên đổ mồ hôi lạnh, cái cô điều hương này, có chuyện gì vậy? Sẽ không phải cô bất mãn chuyện đổi người tạm thời này chứ.
Trong lúc Bách Chính cho rằng cô không bằng lòng nhảy điệu này với hắn, thì bàn tay mềm mại của thiếu nữ đặt vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn ngay lập tức nắm chặt tay lại, dường như quên đi mất chuyện mình nên làm.
Mãi đến khi âm nhạc vang lên, cô gái nói: “Nhảy đi.”
Hắn mới chậm nửa nhịp theo tiết tấu của cô.
“Thả lỏng một chút, anh nắm đau tôi rồi.”
Bách Chính vội nới lỏng ngón tay ra, khuôn mặt thiếu nữ nghiêm túc, không nhìn thấy nụ cười.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau ngày ở khách sạn đó cô kêu hắn rời đi.
Những người bên cạnh cách hơi xa không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
Cuống họng Bách Chính hơi động, hắn giải thích nói: “Tên Tống Hằng kia, tạm thời có việc, cho nên Thường Liên kêu anh thay vào.”
*Min: Thường Liên tôi bị oan quá~
Dụ Sân không muốn vạch trần lời nói dối vụng về này của hắn. Cấp dưới nào mà to gan như thế, dám sai bảo ông chủ làm việc?
Cô sớm đoán ra được có một màn này, cho nên cũng chẳng kinh ngạc khi thay người. Dụ Sân biết, Bách Chính sợ cô tức giận.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, những việc hắn làm gần đây cực kỳ buồn cười.
Một mặt nói không đến gần cô, nhưng lại nhịn không được đến bên cạnh cô. Tự mâu thuẫn tới nỗi bản thân hắn cũng không cách nào giải thích nổi.
Dụ Sân dựa sát vào trong lòng hắn, hơi thở của vòng tay người đàn ông sạch sẽ quen thuộc, khiến hốc mắt cô bỗng chốc nóng lên.
Cô không thể không thừa nhận, cô nhớ hắn.
Không cần biết hắn mấy năm này, có sai lầm lớn đến đâu, nhưng hắn vì cô mà suýt chết một lần, ở Liên Thủy ba năm trước. Bở vì hắn, Dụ Sân cuộc đời này lần đầu tiên tin tưởng tình yêu.
Nhưng Bách Chính vẫn luôn tính toán xa cách cô, thực sự khiến người ta tức giận, cũng không cách nào tha thứ được.
Lúc phụ nữ tức giận đa số đều bất chấp lý lẽ, chẳng sợ là người phụ nữ dịu dáng đáng yêu đến đâu cũng đều như vậy.
Bàn tay nhỏ của Dụ Sân đặt lên vai hắn, trong lúc xoay người, sờ lên vành tai người đàn ông, cô nhẹ nhàng lấy máy trợ thính xuống.
Bách Chính cúi đầu nhìn cô: “Sân Sân.”
Dụ Sân nói với bên tai hắn hỏi: “Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Bách Chính không trả lời.
Xem ra không nghe thấy, Dụ Sân đè nén khổ sở, Bách Chính của cô những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Âm thành của cô mang theo nức nở, nhỏ giọng mắng hắn: “Bách Chính, anh là đồ khốn nạn.”
Hắn sờ sờ tóc cô.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lương Nhạc Trí: Tôi mù rồi, một bên mắt nhìn thấy tôi vuốt mông ngựa với một người đàn ông trẻ tuổi, một bên mắt nhìn nhìn địch vớt tôi từ dưới hồ lên, nhưng mà bọn họ hóa ra lại là một người.
Từ Học Dân trầm mặt: Tình thú của vợ chồng.
Hắn ta ấm ức hỏi Dụ Sân: “Người đàn ông ngày đó là bạn trai cũ của em à?”
Đúng là quá mất mặt rồi, không chỉ tự đem bản thân mình chơi tới dưới nước, còn khiến tình địch vớt mình từ dưới hồ lên. Quan trọng là, lúc đó hắn ta ngã vật xuống đất không dậy nổi, chỉ có thể nhin dáng người đàn ông cao lớn cường tráng, đến mặt người ta như thế nào cũng chẳng nhìn rõ.
Lương Nhạc Trí có cảm giác người đó rất quen mặt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào.
Dụ Sân nói: “Ừ.”
Dụ Sân thuận miệng đáp một tiếng, nhưng cô biết, chuyện với Bách Chính vẫn chưa kết thúc được.
“Anh ta đưa em đi, không làm gì với em chứ!”
“Không có.” Dụ Sân nhìn thấy Lương Nhạc Trí là đau đầu, “Tết đã hết rồi, anh còn không về nhà sao?”
Chuyện này không thể được, ngộ nhỡ tên kia lại quấn lấy Dụ Sân thì phải làm sao?
“Anh phải bảo vệ em.”
Dụ Sân nghe thấy hắn ta nói thế liền nghĩ, hắn không tới gây họa cho cô đã tốt lắm rồi nói gì đến bảo vệ.
Lương Nhạc Trí có chút chột dạ, chính là hắn ta nghịch pháo trúc, suýt chút nữa hại bản thân mình và Dụ Sân chết đuối.
Dụ Sân sợ vị thiếu gia thần kinh này, dứt khoát về thành phố S trước thời hạn.
Cô vừa đi, Lương Nhạc Trí cũng cun cút theo về.
Không có chuyện gì, Dụ Sân dự đinh lao đầu vào công việc, mở phòng phát sóng lên. Cô phát sóng một ngày, nhân khi rất tốt, fan hâm mộ cực kì vui mừng.
“Hương Hương không phải em đang nghỉ Tết à? Sao lại phát sóng sớm thế.”
“Oa đây là quà mừng năm mới sao?”
“Một năm mới đến, Hương Hương lại đẹp hơn một bậc rồi!”
……
Giám đốc Miêu Vĩ biết cô quay lại thành phố S cực kì vui mừng.
“Điều hương, nền tảng của chúng ta có một bữa tiệc. Cô cũng biết Miêu Vĩ năm nay sẽ thành lập club, bữa tiệc lần này cũng là vì làm chuẩn bị cho nó, nếu cô tiện thì ngày mai qua đây giúp đỡ một chút.”
Nói giúp đỡ là giả, nhìn trúng nhan sắc của Dụ Sân mới là thật.
Tuy Dụ Sân không phải nhất tỷ của nền tảng, nhưng nhan sắc của người ta xác thực là nhất tỷ. Thời đại này nhan sắc là cái gì? Là thể diện đó!
Tuy giám đốc nói chuyện rất khách khí nhưng giọng điệu không cho phép từ chối.
Vậy nên ngày thứ hai, Dụ Sân tới bữa tiệc trong miệng giám đốc nói.
Bữa tiệc tổ chức rất lớn, bánh ga tô tám tầng được đặt ở sảnh lớn, ngay cả nhân viên phục vụ nữ cũng ăn mặc rất tinh tế.
Mấy năm nay Miêu Vĩ phát triển với tốc độ chóng mặt, những công ti khác cũng sẽ cho mặt mũi, không ít lão tổng cũng tới.
Lúc Dụ Sân tiến vào, giám đốc vẫy tay với cô.
“Hương Hương, lúc trước bảo cô giúp một việc, còn nhớ không?”
Dụ Sân gật đầu.
Giám đốc nói: “Đợi lát nữa bữa tiệc có màn khiêu vũ, chúng ta đã định ra khách mời nam là “Vĩnh Hăng”, khách mời nữ thì tới lúc đó cô lên.”
Dụ Sân kinh ngạc.
“Biểu hiện cho tốt, đừng làm hỏng đấy.”Giám đốc lúc này rất bận, streammer “Điều hương” cũng vào Miêu Vĩ được gần một năm rồi, bình thường giám đốc cũng không thấy cô có hậu đài chống lưng gì, phân phó cô như đối với nhân viên.
“Cô tới chỗ “Vĩnh Hằng” bàn bạc đi.” nói xong câu này, giám đốc vội vã bỏ đi, sắp xếp những việc khác.
Dụ Sân ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy nhất ca của nền tảng đang nhìn mình.
“Vĩnh Hằng” là tên streammer, tên thật của anh ta là Tống Hằng, quả thực nhìn cũng đẹp trai.
Tống Hằng tâm cao khí ngạo đã quen, ở nền tảng luôn được người khác tâng bốc. Hôm nay được mời tới nhảy mở màn, biết được bạn nhảy của hắn ta là một streammer mới tới chưa được một năm, trong lòng hắn ta có chút bất mãn.
Mấy nữ streammer kia không có bộ lọc làm đẹp, có thể có vốn liếng gì nữa? Huồng hồ còn là một streammer nhân khí không lớn, xứng nhảy một điệu với hắn ta sao?
Mà khi hắn ta nhìn thấy Dụ Sân, lập tức không nghĩ như thế nữa. Cô rất xinh đẹp, khí chất rất xuất chúng, Tống Hằng gặp không ít minh tinh tuyến một, cũng không xinh đẹp bằng Dụ Sân.
Mắt Tống Hằng sáng rực lên, không cam nguyện biến thành mong đợi, hắn ta đi tới, còn làm tư thế đưa ly rượu vang cho Dụ Sân.
“Hi, tôi là “Vĩnh Hằng” ở Miêu Vĩ, mong đợi lần đầu hợp tác.”
Dụ Sân đón lấy ly rượu, cũng không uống.
Nhận nhiệm vụ nên cô tùy tiện nói chuyện mấy câu với Tống Hằng. Tống Hằng cũng coi như khá lịch sự, cực kỳ ga lăng.
Ngay lúc này, một người mạnh mẽ chui vào khoảng cách giữa hai người.
“Lương Nhạc Trí?” Dụ Sân thực sự không nghĩ tới nơi này cũng có thể gặp được hắn ta, nhưng nghĩ kĩ lại thì tên Lương Nhạc Trí này khá hài hước.
Là đại thiếu gia của Lương Thị, vật liệu xây dựng nhà hắn ta cực kỳ có tiếng, hôm nay xuất hiện ở nơi này cũng không có gì lạ.
Ngày thường, một đôi trai gái nhà Lương tổng cũng tương đối bình dị gần gũi, khiến người ta lơ đi gia thế nhà bọn họ.
Lương Nhạc Trí đẩy Tống Hằng ra, cười lấy lòng nói: “Bé Sân, trùng hợp ha.”
Tống Hằng cau mày: “Lương tiểu thiếu gia.”
Lương Nhạc Trí nhìn Tống Hằng một cái, nói: “Ôi, tôi nói là ai chứ hóa ra là pháo vương của Miêu Vĩ, Tống Hằng nha.”
Sắc mặt Tống Hằng xanh mét: “Miệng cậu sạch sẽ một chút.”
Dụ Sân nhìn bọn họ, không ngờ Lương Nhạc Trí và Tống Hằng có quen biết.
Lương Nhạc Trí ở trước mặt Dụ Sân sợ sệt, nhưng trước mặt Tống Hằng lại không sợ, hắn ta kéo Dụ Sân đi.
“Sao em lại đứng cùng hắn ta thế?”
“Giám đốc bảo tôi nhảy mở màn.”
“Với ai? Tống Hằng à?” Đầu tóc Lương Nhạc Trí sắp xù lên rồi, “Anh nói cho em biết, hắn ta cực kỳ bẩn, em cách xa hắn ta một chút.”
Có thể nghe ra, cách nhìn của Lương Nhạc Trí đối với Tống Hằng cực kỳ tệ.
Dụ Sân cũng không có tâm tư đi duy nghĩ khúc mắt giữa hai người bọn họ: “Đây là công việc, không có cách nào khác.”
Lương Nhạc Trí nói: “Không được, anh đi tìm giám đốc của bọn em, bảo ông ta đổi người. Bé Sân, em ngoan ngoãn đợi anh nhá.”
Hắn ta nói làm là làm, lập tức biến mất trong đám người.
Dụ Sân ngược lại cũng chẳng có ý kiến gì, chẳng qua cô cảm giác chuyện này Lương Nhạc Trí sẽ không làm được.
Địa vị của giám đốc Miêu Vĩ cũng không hề thấp hơn Lương Nhạc Trí, còn là một người độc tài, những lúc như thế này làm sao có thể người ta dao động quyết định của mình cơ chứ.
Quả nhiên một lát sau, Lương Nhạc Trí buồn bực quay lại.
“Lão già kia không làm.”
“Không sao, cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”
*
Giám đốc Miêu Vĩ tên là Thường Liên, năm nay 40.
Yến tiệc ngày hôm nay, ông ta vốn dĩ cũng mời Từ tổng Từ Học Dân đến, còn mời vị chủ nhân chân chính của nhà họ Từ kia nữa, nhưng chẳng qua Từ Học Dân biểu thị bọn họ sẽ không tới.
Cho dù bọn họ không tới, Thường Liên cũng sẽ sắp xếp bữa tiệc thật thỏa đáng.
Tên nhóc không đáng tin kia nhà họ Lương, ban nãy còn muốn để ông ta đổi người nhảy mở màn, bị Thường Liên xua tay đuổi đi.
Việc ngày hôm nay còn quá nhiều, làm tốt bữa tiệc ngày hôm nay có trợ giúp không nhỏ tới con đường thăng quan và chính thức triển khai club của ông ta.
Một khúc nhảy mở màn không quan trọng mà thôi, Thường Liên đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà đảo lộn kế hoạch được.
Không ngờ, trước khi bắt đầu nhảy mở màn, có người nói bên tai ông ta một câu.
Thường Liên ngạc nhiên: “Từ tổng tới rồi?”
Hắn không kịp kinh ngạc, Thường Liên lập tức chạy đi tiếp đón.
Từ tổng lại cho hắn mặt mũi mà đến đây, trọng điểm ngày hôm nay đương nhiên không còn đặt trên bữa tiệc nữa, vẫn là khiến lão tổng của công ty tổng bộ nhà mình vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Thường Liên đi ra ngoài đón người, nhìn thấy Từ tổng xuống xe, cúi người mở cửa xe cho người khác.
Có thể khiến cho Từ Học Dân đối đãi như thế này chỉ có mình vị kia.
Thường Liên có mấy phần khủng hoảng, không ngờ gia chủ nhà họ Từ cũng tới rồi. Lúc này Thường Liên nhịn không được lo lắng, bản thân có chỗ nào làm chưa đủ tốt.
Từ Học Dân nhìn Bách Chính một cái, nắm tay khẽ đặt bên môi ho một cái.
Người khi trước nói hoàn toàn không hứng thú với bữa tiệc này, đến nay thật thơm. Từ Học Dân cũng không tính được, Thường Liên sẽ kêu Dụ Sân tới.
Từ Học Dân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói cho Thường Liên biết, Bách Chính và Dụ Sân là quan hệ gì, cũng khó trách Thường Liên to gan như vậy.
Người mà cậu chủ nhỏ động cũng không dám, Thường Liên lại dám kêu cô ấy khiêu vũ với một người đàn ông xa lạ, phải nói là được lắm.
Thường Liên không lãnh đạm như đối với Lương Nhạc Trí, mà ân cần nói với Bách Chính: “Bách tổng, hôm nay sắp xếp bữa tiệc này, tuyển thủ chuyên nghiệp đã hoàn thành tuyển chọn, những công ty khác có ý sẽ chú…..”
“Nhảy mở màn” Bách Chính cắt đứt lời ông ta, “Ông sắp xếp ai?”
Thường Liên ngây người, sao hôm này, mấy vị đại lão này đều quan tâm đến nhảy mở màn nhỉ.
“Hai streammer ưu tú của nền tàng chúng ta, Vĩnh Hằng và Điều hương.” Thường Liên giải thích, “Ngài yên tâm, vẻ ngoài của bọn họ vô cùng xuất sắc, nhất định sẽ mang tới một mở đầu tốt đẹp.”
Thường Liên nói xong câu này, nhìn thấy vị lãnh đạo trẻ tuổi lạnh lùng, nhếch môi lên.
“Vẻ ngoài của Vĩnh Hằng rất xuất sắc?”
Thường Liên gật đầu.
“So với tôi thì sao?”
Thường Liên: “Cái, cái gì ạ?”
Từ Học Dân cảm thấy vấn đề này của cậu chủ nhà mình, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Thường Liên không nắm được tâm tư của vị này, cũng không hiểu được vấn đề này được tính là gì, ông ta cười nịnh nói: “Ngày nói đùa rồi, cậu ta làm sao mà so với ngài được ạ.”
“Vậy thì, nhảy mở màn đổi người đi.”
“Ngài, ngài cảm thấy ai thích hợp hơn?”Đây là chuyện gì vậy trời, không quan tâm đến trọng điểm của bữa tiệc, toàn xoắn xuýt vấn đề nhảy mở màn này thế.
Môi mỏng của người đàn ông hơi động.
Mãi nửa ngày sau, Thường Liên mới nghe rõ hắn nói cái gì, hắn nói____
“Đổi thành tôi.”
*
Tống Hằng đột nhiên nhận được thông báo đổi người, vẻ mặt hắn cổ quái nhìn Dụ Sân một cái.
Dụ Sân và Lương Nhạc Trí ngồi cùng nhau, nghe hắn ta kể cho mình nghe mấy chuyện cong cong vẹo vẹo giữa mấy công ty với nhau.
Lương Nhạc Trí nói: “Hắn ta là ánh mắt gì đấy?”
“Không biết.”
“Chút nữa em phải cực kỳ chú ý đấy, không được để hắn ta chiếm tiện nghi được.”
“Sẽ không.” Dụ Sân nói, “Ban nãy anh vừa nói với tôi, người có cổ phần lớn nhất ở Miêu Vĩ là ai cơ?”
“Người đó tên là Bách Chính, em nói có thần kỳ không, gia chủ nhà họ Từ, lại mang họ Bách. Ha ha ha ha…..”
Dụ Sân bình tĩnh gật đầu: “Rất thần kỳ.”
Cô đè ánh mắt nhìn thằng ngốc mà nhìn Lương Nhạc Trí một cái, thời gian trước Lương tiểu thiếu gia lại không nhận ra người vớt mình lên là ai.
Lương Nhạc Trí lại dặn dò: “Đừng để tên sắc quỷ kia sờ em đấy biết chưa? Nếu tình huống không đúng, phải gọi anh ngay, tiểu gia lập tức đập cho đầu hắn nở hoa.”
“Tôi sẽ không xảy ra chuyện.” Dụ Sân đi về hướng sảnh lớn.
Cô có một suy đoán.
Nhảy mở màn sắp bắt đầu rồi, Dụ Sân xách đuôi váy lên, đi tới gian chuẩn bị.
Giọng của người dẫn trương trình vang lên, ánh đèn ở hội trường tối xuống. Dụ Sân đi tới giữa trung tâm, một bóng đèn chiếu đến, rơi trên người đàn ông bên cạnh cô. Cô biết, hắn sẽ tới.
Bách Chính mím chặt khóe miệng, giơ một cánh tay ra với cô.
Lương Nhạc Trí đứng bên ngoài bỗng nhiên đứng lên, mẹ nó! Không phải Tống Hằng! Người kia….hắn, hắn hắn là…..
Dụ Sân nhìn người đàn ông trước mắt, dường như không có dự định đặt tay mình lên đó.
Hàm dưới của Bách Chính căng chặt, đôi mắt đen như trân châu nhìn cô.
Giám độc Miêu Vĩ là Thường Liên đổ mồ hôi lạnh, cái cô điều hương này, có chuyện gì vậy? Sẽ không phải cô bất mãn chuyện đổi người tạm thời này chứ.
Trong lúc Bách Chính cho rằng cô không bằng lòng nhảy điệu này với hắn, thì bàn tay mềm mại của thiếu nữ đặt vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn ngay lập tức nắm chặt tay lại, dường như quên đi mất chuyện mình nên làm.
Mãi đến khi âm nhạc vang lên, cô gái nói: “Nhảy đi.”
Hắn mới chậm nửa nhịp theo tiết tấu của cô.
“Thả lỏng một chút, anh nắm đau tôi rồi.”
Bách Chính vội nới lỏng ngón tay ra, khuôn mặt thiếu nữ nghiêm túc, không nhìn thấy nụ cười.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau ngày ở khách sạn đó cô kêu hắn rời đi.
Những người bên cạnh cách hơi xa không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
Cuống họng Bách Chính hơi động, hắn giải thích nói: “Tên Tống Hằng kia, tạm thời có việc, cho nên Thường Liên kêu anh thay vào.”
*Min: Thường Liên tôi bị oan quá~
Dụ Sân không muốn vạch trần lời nói dối vụng về này của hắn. Cấp dưới nào mà to gan như thế, dám sai bảo ông chủ làm việc?
Cô sớm đoán ra được có một màn này, cho nên cũng chẳng kinh ngạc khi thay người. Dụ Sân biết, Bách Chính sợ cô tức giận.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, những việc hắn làm gần đây cực kỳ buồn cười.
Một mặt nói không đến gần cô, nhưng lại nhịn không được đến bên cạnh cô. Tự mâu thuẫn tới nỗi bản thân hắn cũng không cách nào giải thích nổi.
Dụ Sân dựa sát vào trong lòng hắn, hơi thở của vòng tay người đàn ông sạch sẽ quen thuộc, khiến hốc mắt cô bỗng chốc nóng lên.
Cô không thể không thừa nhận, cô nhớ hắn.
Không cần biết hắn mấy năm này, có sai lầm lớn đến đâu, nhưng hắn vì cô mà suýt chết một lần, ở Liên Thủy ba năm trước. Bở vì hắn, Dụ Sân cuộc đời này lần đầu tiên tin tưởng tình yêu.
Nhưng Bách Chính vẫn luôn tính toán xa cách cô, thực sự khiến người ta tức giận, cũng không cách nào tha thứ được.
Lúc phụ nữ tức giận đa số đều bất chấp lý lẽ, chẳng sợ là người phụ nữ dịu dáng đáng yêu đến đâu cũng đều như vậy.
Bàn tay nhỏ của Dụ Sân đặt lên vai hắn, trong lúc xoay người, sờ lên vành tai người đàn ông, cô nhẹ nhàng lấy máy trợ thính xuống.
Bách Chính cúi đầu nhìn cô: “Sân Sân.”
Dụ Sân nói với bên tai hắn hỏi: “Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Bách Chính không trả lời.
Xem ra không nghe thấy, Dụ Sân đè nén khổ sở, Bách Chính của cô những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Âm thành của cô mang theo nức nở, nhỏ giọng mắng hắn: “Bách Chính, anh là đồ khốn nạn.”
Hắn sờ sờ tóc cô.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lương Nhạc Trí: Tôi mù rồi, một bên mắt nhìn thấy tôi vuốt mông ngựa với một người đàn ông trẻ tuổi, một bên mắt nhìn nhìn địch vớt tôi từ dưới hồ lên, nhưng mà bọn họ hóa ra lại là một người.
Từ Học Dân trầm mặt: Tình thú của vợ chồng.
Bình luận facebook