• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thẩm Tương Vân (1 Viewer)

  • Chương 1

Ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, lắng nghe lời dạy bảo của lão phu nhân ngồi trên ghế cao: "Tiểu Vân, ngươi hầu hạ công tử đã ba tháng rồi, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì?"

Ta làm ra vẻ đáng thương: "Lão phu nhân, nô tì cũng muốn sớm ngày vì thiếu gia sinh hạ một trai một gái, nhưng nô tì nghe nói chuyện này không thể vội vàng."

Bà mụ bên cạnh lão phu nhân cũng hùa theo: "Lão phu nhân, con cái là chuyện duyên phận, nóng vội không được đâu ạ!"

Lão phu nhân phất tay: "Nếu ngươi có thể vì Trình nhi mà sinh hạ một đứa con, lão thân cũng có thể làm chủ cho ngươi, nâng ngươi lên làm quý thiếp, bảo đảm ngươi cả đời vinh hoa phú quý."

Ta cảm tạ không ngớt: "Đa tạ lão phu nhân! Nô tì nhất định sẽ cố gắng."

Lúc hoàng hôn, ta đoán rằng Quý Trình Trạch sắp trở về.

Vì vậy, ta chui vào nhà bếp, chuẩn bị bánh chín tầng cho hắn.

Giọng nói mạnh mẽ vang lên: "A Vân, lại đang làm món ngon gì vậy?"

Ta đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng bị cắt ngang, không kịp phản ứng, khối bột từ tay rơi xuống đất.

Ta lập tức khóc ròng: "Thiếu gia, Tiểu Vân cuối cùng cũng chờ được ngài, nô tì từ sáng trông ngóng đến tối, ngóng mãi, cuối cùng cũng gặp được ngài."

Ta sống ở viện hạ nhân, nha hoàn không được triệu kiến thì không thể tùy ý gặp chủ tử.

Hắn nhặt khối bột lên, cười nhẹ: "Hôm qua không phải mới gặp sao? Mới vậy đã nhớ rồi?"

Ta biễu môi: "Thiếu gia có biết thế nào là một ngày không gặp, tựa ba thu không?"

"Bản công tử dạy ngươi đọc sách nhận chữ, không phải để ngươi nói lời yêu thương với nam nhân."

Ta nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn: "Thiếu gia không phải người ngoài, nô tì yêu mến thiếu gia, thiếu gia chẳng lẽ không biết sao?"

Hiện nay, nữ tử thế gia phần lớn đều giữ lễ, chỉ có ta thường xuyên bày tỏ tình cảm với Quý Trình Trạch.

Thêm vào nhiều việc ta tận tâm làm vì hắn, Quý Trình Trạch không hề nghi ngờ tấm lòng của ta đối với hắn.

Hắn ôm ta vào lòng: "Hôm nay lại muốn làm món gì ngon cho ta?"

Quý Trình Trạch hiện là một Tướng quân đang tại chức, đến gần hắn thì mùi mồ hôi cũng theo đó mà đến, nhưng vì thường ngày hắn sạch sẽ nên mùi cũng không khó chịu.

"Ôi! Nô tì muốn làm món bánh chín tầng mới học cho thiếu gia, nhưng khối bột này rơi xuống đất rồi, phải làm sao đây?"

Quý Trình Trạch ghé sát tai ta, thổi nhẹ:

"Không sao, bản công tử muốn ăn, nhưng không phải là ăn cái này."

Cánh tay mạnh mẽ tự nhiên ôm lấy eo ta, đẩy ta lên bàn bếp, tiếp theo là những nụ hôn tràn ngập.

Ta đẩy hắn ra, thẹn thùng: "Thiếu gia đừng như vậy ở đây mà!"

Quý Trình Trạch bế ta lên, bước về phòng ngủ, may mắn khoảng cách không xa, chỉ chốc lát đã đến nơi.

Y phục trên người trong chốc lát đã thành mảnh vụn.

Lần này ta thật sự đau lòng, đây là bạc trắng đấy.

Ta giả vờ lau nước mắt: "Thiếu gia, đây là tấm lụa tơ tằm ngài nhận thưởng từ cung đình, ngài chỉ cho nô tì một tấm, không còn nữa đâu."

Quý Trình Trạch đang hăng say, trầm giọng nói:

"Trong phòng ta còn hai tấm, đều cho ngươi.”

"Ngoan nào, ta…"

Lời chưa nói hết đã tan biến.

Cuối cùng bánh chín tầng cũng không cho hắn ăn được.

Hôm sau, Quý Trình Trạch đang đọc sách trong thư phòng, ta mang một đĩa bánh chín tầng gõ cửa phòng.

"Thiếu gia, nô tì mang bánh chín tầng hôm qua cho ngài."

Ta ngồi lên đùi hắn, đưa bánh chín tầng đến trước mặt: "Thiếu gia, ngài nếm thử đi."

Quý Trình Trạch động tác dừng lại một chút, sau nhiều lần do dự cuối cùng cũng mở miệng.

Ta đưa bánh chín tầng vào miệng hắn, đầy mong chờ hỏi: "Thiếu gia, cái này ngon không?"

Sắc mặt Quý Trình Trạch càng lúc càng tệ, cố nhịn cơn buồn nôn.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng: "A Vân, sau này ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ ta, không cần làm những việc này của hạ nhân."

Ta giả vờ không hiểu: "Thiếu gia, không ngon sao?"

Ta cố ý cho nhiều muối, nhiều đường. Muốn ngọt có đường, muốn mặn có muối.

Quý Trình Trạch nghẹn lời: "Ngon, nhưng quá lãng phí tinh lực của ngươi, ngươi nên dành tất cả tinh lực cho ta."

"Thiếu gia, ngài thích ăn, nô tì thì thích làm mà."

"Ngươi ngoan ngoãn, hầu hạ ta chu đáo. Sinh cho ta một đứa con, mẹ nhờ con mà được vinh hiển, đến lúc đó cả Quý gia đều là của ngươi."

Ta thầm cười lạnh trong lòng: [Mấy ngày trước còn nói với người bên cạnh, ta chỉ là đồ hạ tiện chuyên dụ dỗ, giờ lại làm ra vẻ vì ta mà suy nghĩ tốt đẹp.]

Sáng sớm, sau khi Quý Trình Trạch vào cung, ta liền bỏ thuốc tránh thai vào nồi thuốc đun lên.

Ta đang bịt mũi uống thuốc thì hắn vì quên mang vật dụng mà đột nhiên quay trở lại.

"Ngươi đang uống gì vậy?"

Tay ta run lên, thuốc chưa uống xong đã đổ đầy đất.

Ta lập tức giải thích: "Nô tì gần đây bị cảm lạnh, thân thể không khỏe, nên mời đại phu kê thuốc."

Quý Trình Trạch lạnh lùng cười: "Thật sao? Người đâu, mời Thái y."

Ta chưa kịp ngăn cản, thị vệ đã đi mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom