• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full THÂM TÌNH KHÔNG ĐỨNG ĐẮN (SAY MÊ) (2 Viewers)

  • Chương 28: Có được rồi có lẽ sẽ không ngày ngày nhớ mong

LY THỨ 28



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Giọng Vu Tri Nhạc không thanh lãnh như con người cô, mà tựa như dòng nước dịu nhẹ trong vắt, lặng lẽ chảy trôi qua màng nhĩ người nghe.



Giọng hát này cũng giống như thân nhiệt của cơ thể con người, không dễ dàng bị phát giác. Vào đêm tối, những suy nghĩ trong trí não cũng dần bay bổng, giống như những lời hát Vu Tri Nhạc cất lên lúc này, những ca từ ấy vang lên thực sự rất êm tai.



Cảnh Thắng chống cằm, nghe đến si mê.



Tới khi bên kia hát xong, một hồi lâu anh vẫn không có phản ứng, mãi sau đó mới hồi thần.



"Hát hay quá..." Cảnh Thắng thốt lên, ảo não vì mình không ghi âm lại đoạn nhạc này.



"..."



"Cô đợi một chút." Cảnh Thắng cầm điện thoại di động, chạy đến phòng gym trong nhà: "Tôi không xuống nhà chạy nữa, tôi sẽ chạy ở nhà."



Vu Tri Nhạc nghi hoặc: "Cái gì?"



Cảnh Thắng đem điện thoại để vào túi đeo trên bắp tay: "Cô rốt cuộc là ai? Một bài hát mà cũng siêu độ cho tôi được, không không, là cô siêu độ cho tôi mới đúng."



"..."



"Hát hay lắm." Cảnh Thắng vừa cảm khái, vừa tăng tốc độ trên máy chạy: "Thật muốn đề cử cô cho chú hai tôi, công ty chú ấy ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, trong đó có nhóm Red gì đó, nhóm nhạc đặc biệt hoạt động trong 2 năm của Trung Quốc, cô biết không?"



"Biết." Vu Tri Nhạc đã từng nghe qua.



"Không!" Người đàn ông đột nhiên nói: "Không, không, không được, tuyệt đối không được, tôi sẽ không đề cử. Chú hai tôi là người háo sắc, sao tôi có thể đưa cô đến bên cạnh chú ấy được. Hơn nữa, nhỡ cô giận lên, đi thích người đàn ông lớn tuổi hơn thì tôi biết làm thế nào?"



Vu Tri Nhạc: "..."



Cảnh Thắng dừng máy chạy bộ lại: "Coi như cô là ca sĩ nhỏ của tôi đi."



Biệt danh gì kì lạ thế này, Vu Tri Nhạc lại phát hiện ra anh không biết lớn nhỏ, nghiêm giọng nói: "Cảnh Thắng, tôi lớn hơn anh."



Cảnh Thắng hắc hắc cười thản nhiên: "Ừ, nhưng cô không phủ nhận cụm "(người) của tôi" kia nhỉ?"



Vu Tri Nhạc trầm giọng, không nghĩ anh có thể để ý như vậy, cô cũng lười giải thích. Cứ theo anh đi vậy, suy nghĩ linh tinh còn giỏi hơn phụ nữ nữa.



Gửi lời chúc ngủ ngon xong Cảnh Thắng tắt máy, trở về ngồi trên sofa. Buồn bực ngồi một lúc, anh mở WeChat của chú hai ra. Thực chất, anh chỉ mở khung chat ra chứ chưa viết tin nhắn gì.



Cảnh Thắng hơi xoắn xuýt, anh đã nghe nhạc hơn 20 năm, tự thấy có thể nghe và cảm nhận sự chân thành trong từng bài hát. Ở một số bài hát khác nhau, còn có thể cảm nhận được sự độ nhiệt huyết cũng như niềm vui, sự yêu thích với âm nhạc.



Với Vu Tri Nhạc chính là như vậy, vừa rồi cô hát rất đơn giản mộc mạc, nhưng lại khiến người nghe thoải mái, lời bài hát cũng đượm bao mệt mỏi của tháng năm.



Ai nhẫn tâm nhìn tài năng bị vùi lấp, ngọc trai bị chôn dưới lòng đất chứ?



Một lúc sau, Cảnh Thắng đánh chữ "Chú", rồi gửi đi.



Vị đối diện cũng khá nể nang vị thái tử gia nhỏ này, đáp lại rất nhanh: "Sao?"



Hay là thôi đi, anh không muốn nhiều người biết đến Vu Tri Nhạc...



Cảnh Thắng hé miệng, sau đó cúi đầu từ bỏ, tiếp đó gõ bốn chữ: "Năm mới vui vẻ."



Chú hai: "..."



Chú hai: "Còn bao lâu nữa mới sang Xuân, năm nay lại chúc sớm vậy. Nói đi, muốn WeChat của nữ minh tinh nào?"



Cảnh Thắng: "Bỏ đi, cháu có bạn gái rồi."



Chú hai: "Không xong rồi, trước kia cũng không nghe cháu nói có bạn gái."



Cảnh Thắng: "Có thật mà."



Chú hai: "Nói thử xem?"



Cảnh Thắng: "Chưa nói rõ được, trước mắt cháu yêu vụng trộm đã."



Chú hai: "Còn vụng trộm, thật sự nghĩ mình là học sinh lớp 10 yêu sớm sao?"



Cảnh Thắng: "Cháu chính là học sinh lớp 10, ở trước mặt cô ấy cháu chính là học sinh lớp 10. Cô ấy là mối tình đầu của cháu."



Chú hai: "... Thích đến vậy sao? Nhà ai?



Cảnh Thắng: "Người nhà cháu."



Chú hai: "Cũng đúng, sớm muộn gì cũng là người nhà họ Cảnh ta."



Nghe được lời này, Cảnh Thắng vui mãi không thôi, ngay lập tức gửi bao lì xì đỏ cho chú hai, gửi trên dòng chữ "Cũng đúng, sớm muộn gì cũng là người nhà họ Cảnh ta."



Chú hai mở ra, bên trong là 200 đồng, không nhịn được cười một tiếng: "Nhìn bộ dạng cháu kìa."



Cảnh Thắng: "Rõ ràng là bộ dạng đẹp trai."



Chú hai: "Được, được, cháu đẹp trai cháu đẹp trai, đẹp trai nhất nhà họ Cảnh. Mau mời bạn gái đến ăn cơm, cho chú hai nhìn một chút."



Cảnh Thắng: "Được chứ, cô ấy còn đẹp hơn mấy nữ minh tinh kia."



Chú hai: "Ai..."



Cảnh Thắng: "Xinh đẹp thật mà, xinh đến cực điểm."



Chú hai: "Được rồi, chú còn có việc, cháu cứ từ từ cảm khái "xinh trai đẹp gái" đi."



Cảnh Thắng gật gù đắc ý: "Đâu phải cháu mới đẹp trai, rõ ràng đã đẹp trai từ lâu rồi, sẽ còn đẹp trai đến già."



Chú hai bật cười: "Ha ha, nhóc con cháu tự đi chơi đi."



Tắt khung chat với chú hai, Cảnh Thắng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn hơi sợ hãi.



May mắn thay anh không giới thiệu Vu Tri Nhạc như ca sĩ tiềm năng cho chú hai. Dù vẫn chưa xác lập quan hệ, nhưng giới thiệu cô với tư cách là bạn gái trước mặt gia trưởng trong nhà vẫn chưa thích hợp lắm.



Dù sao, anh cũng nhất định sẽ kết hôn với cô.



Hắc.



Hắc hắc.



___



Hôm sau, khi vừa lên xe, Cảnh Thắng đã đầy mong đợi nhìn Vu Tri Nhạc. Người phụ nữ không chịu nổi loại ánh mắt thẳng thắn này: "Đừng nhìn tôi."



Cảnh Thắng thu hồi tầm mắt một chút: "Cô lại hát đi?"



"Tôi bán nghệ kiếm ăn sao?" Vu Tri Nhạc liếc anh một cái, không nhanh không chậm đáp lại.



"Không phải." Cảnh Thắng giơ tay lên, chỉ điện thoại di động: "Hôm qua tôi mơ cả đêm đều là cảnh cô hát. Hôm nay là thứ Sáu, bọn họ nói thứ Sáu mà năm mơ sẽ thành sự thật."



"Không phải tối qua thành sự thật rồi à?"



"Đó là trước khi mơ."



"Như vậy không tính."



"..."



Cho qua đi, Vu Tri Nhạc.



Xe vừa lên đường, anh lại không che giấu mà quan sát Vu Tri Nhạc: "Vu Tri Nhạc, tôi thực sự cảm thấy cô không giống lái xe chút nào."



Vu Tri Nhạc cười nhẹ một tiếng: "Anh cũng không giống giám đốc."



Cảnh Thắng không hiểu: "Này... Sao tôi lại không giống giám đốc?"



Vòng cung trên khóe miệng Vu Tri Nhạc vẫn duy trì: "Giống học sinh đang đi học." Học sinh tiểu học, trong lòng cô không nhịn được bổ sung, ngoài miệng ngược lại không nói ra.



Sao lại nói giống chú hai vậy? Cảnh Thắng hơi buồn bực, nhưng tiếp nhận rất nhanh: "Đúng vậy, tôi yêu sớm."



Anh vuốt mái lên, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, ngẩng đầu cười hỏi: "Cô có thích tiểu thịt tươi không?"



Điệu bộ này, Vu Tri Nhạc nhìn anh một cái, thấy hơi muốn cười.



"Có thích hay không?" Anh nhướn mày, giọng thêm cường điệu, vừa chuyên tâm vừa vô lại mà tra hỏi.



Lúc này xe vừa vặn rẽ sang trái, Vu Tri Nhạc nghiêng mặt nhìn kính chiếu hậu, cũng mượn lần rẽ này để che khuất những biểu cảm không áp chế được của mình.



Cô phát hiện Cảnh Thắng chính là người bình sinh đã mang đầy hào quang rực rỡ, hơn nữa anh cũng rất quen thuộc với loại năng lực này, có thể tùy hứng sử dụng, còn lây lan cho người xung quanh. Có lẽ, Vu Tri Nhạc cô chính là một trong những người chịu ảnh hưởng đó.



Vu Tri Nhạc vẫn chưa trực tiếp trả lời, người bên cạnh đã tự tiêu khiển, miệng còn đắc chí: "Tôi lại chỉ thích kiểu người không lên tiếng, ngầm đồng ý như cô."



___



Hôm nay Cảnh Thắng không tới công ty, mà để Vu Tri Nhạc đỗ xe trước tòa nhà Cảnh Nguyên. Anh gọi điện gọi hai người xuống, nói phải tới phường Trần. Một người trong đó là trợ lý Tống, người còn lại mặc âu phục, đi giày da, hơi lớn tuổi một chút, có lẽ là quản lý ở công ty.



Sau khi đến phường Trần, Cảnh Thắng cũng không vội vã bảo Vu Tri Nhạc đánh xe đến nhà trưởng trấn Từ mà phân phó: "Đến tiệm bánh ngọt." Vu tri Nhạc cũng làm theo.



Đến nơi, trợ lý Tống cùng người đàn ông mặc âu phục một mực cung kính đi theo Cảnh Thắng vào tiệm bánh ngọt. Vu Tri Nhạc cũng khóa cửa xe rồi vào theo.



Thấy người tới, Trương Tư Điềm có chút ngạc nhiên, cô chớp chớp mắt, đối với mấy vị khách "không mời mà đến" này có chút khó hiểu. Có điều ánh mắt nhàn nhạt của Vu Tri Nhạc khiến cô bình tĩnh lại.



Lúc này Trương Tư Điềm nhìn về phía Cảnh Thắng, để lộ nụ cười quy chuẩn: "Chào anh, giám đốc Cảnh."



"Lại gặp rồi." Cảnh Thắng tùy ý đáp lại.



Đáy mắt Trương Tư Điềm lộ ra vẻ kinh ngạc cùng mừng rỡ: "Lần này anh muốn mua bánh gì?"



"Hai người mua không?" Cảnh Thắng quay đầu hỏi hai người không rời nửa bước đằng sau.



Trợ lý Tống nhỏ giọng đáp: "Giám đốc, anh không mua sao? Vậy tới đây làm gì?"



"Mua chứ." Anh đáp lại câu hỏi, cũng hạ thấp giọng xuống: "Tôi cho mình nghỉ ngơi nửa tiếng, không được à?"



Trợ lý Tống: "Tới đây đứng nghỉ ngơi sao?"



Cảnh Thắng: "Anh biết gì chứ, tôi đến đây sẽ được nhìn cô ấy lâu hơn nửa tiếng..." Anh hất hàm một cái, hướng về phía Vu Tri Nhạc: "Chính là để gột rửa tâm hồn."



Trợ lý Tống nhìn theo tầm mắt anh: "..."



Thấy người đàn ông có nhu cầu mua bánh, Trương Tư Điềm hỏi lần nữa: "Anh muốn mua loại nào, có thể tùy ý chọn."



Khóe môi Cảnh Thắng cong cong, cười híp mắt, một bên tiện tay chỉ Vu Tri Nhạc: "Có bánh cô ấy làm không?"



Anh lại nói thêm: "Thứ gì giống cây kẹo que lần trước ấy."



Vu Tri Nhạc quay đầu, đánh gãy hy vọng của anh: "Tôi rất ít khi làm đồ."



Trương Tư Điềm mở to mắt, sau đó đáp: "Kẹo que..." Cô chợt tỉnh ngộ: "Cái đó... thì cũng có."



Sau đó cô nhìn về phía Vu Tri Nhạc: "Tri Nhạc, cậu biết làm bánh không?"



"Không." Người phụ nữ từ chối.



"Được rồi." Cảnh Thắng có vẻ hơi tiếc nuối, khoát khoát tay: "Vậy coi như tôi tới xem một chút, về sau ở đây sẽ xây trung tâm thương mại, tôi đang nghĩ có thể dành ra một ki-ốt cho hai người hay không."



"Hả?" Trương Tư Điềm vẫn chưa phản ứng kịp.



Cảnh Thắng liếc bóng lưng Vu Tri Nhạc đi vào phòng làm bánh, trong mắt cô giống như hoàn toàn không có anh: "Cửa hàng bên này của các cô nhất định sẽ bị phá bỏ, chờ xây trung tâm thương mại xong, tôi sẽ chuẩn bị một khu cho tiệm bánh của các cô. Không thể bởi vì phá bỏ nơi này mà không mở lại tiệm được, dù sao cũng đã bỏ vào bao nhiêu tâm huyết rồi. Dĩ nhiên cũng không được cho miễn phí, sau khi xây xong tôi sẽ báo bọn họ giảm giá thuê địa điểm cho hai người."



Trợ lý Tống ở phía sau muốn đẩy anh nhắc nhở:... Mọi thứ vẫn còn trên giấy tờ, kể cả có xây xong thật thì cũng là chuyện của hai ba năm sau, giám đốc Cảnh anh lấy gì để đảm bảo đây?



Cảnh Thắng đảo mắt nhìn quanh tiệm bánh một vòng, nghiêm túc nghĩ ngợi: "Không biết lúc đó Vu Tri Nhạc sẽ thế nào?"



"Anh yên tâm." Trương Tư Điềm một mực cười cười, khiến người khác an tâm: "Tôi chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô ấy."



"Nói vậy cũng thật trùng hợp." Cảnh Thắng đứng đó, vẫn là người đàn ông trẻ cao lớn đẹp đẽ đó: "Tôi cũng vậy."



Trương Tư Điềm sửng sốt một chút, sau đó khóe môi dần cong lên.



___



Cảnh Thắng cũng không thực sự ở lại tiệm bánh nửa tiếng, anh cũng không rõ tại sao mình lại kích động mà đưa ra cam kết kia.



Việc phá bỏ và di dời là không tránh khỏi, nhưng anh vẫn có khát vọng bảo vệ người phụ nữ kia trong khả năng của mình. Các trưởng bối trong nhà đều nói anh giống lưu manh, làm chuyện gì cũng chỉ biết thô bạo, đối với phụ nữ cũng vậy, chỉ cần sử dụng chút tiền là xong chuyện.



Có điều không biết từ lúc nào, anh cũng dùng trăm phương ngàn kế, thận trọng tiến đến từng bước một để tới bên cạnh cô.



Sau khi Cảnh Thắng đi, Trương Tư Điềm vào phòng làm bánh, trêu ghẹo Vu Tri Nhạc: "Cậu được đấy..."



"Sao vậy?" Vu Tri Nhạc nhìn lên.



"Hóa ra cậu cầm kẹo que lần đó đi dỗ đàn ông." Trương Tư Điềm chép miệng: "Tri Nhạc, quan hệ của cậu với Cảnh Thắng bây giờ thật tốt."



"Cũng được, ngày nào cũng gặp." Vu Tri Nhạc quay lại hỏi: "Hôm nay có đơn bánh không?"



Trương Tư Điềm than thở: "Vốn là có, nhưng bị cậu ồn ào nên thành không có rồi."



Vu Tri Nhạc cười khẽ: "Vậy chính tớ làm hỏng chuyện kinh doanh của tiệm bánh rồi."



Trương Tư Điềm cắn môi dưới: "Nhưng tớ cảm thấy... người đàn ông giàu có đó hình như rất để ý đến cậu."



"Phải không?" Nghe lời Trương Tư Điềm nói xong, cô đột nhiên có cảm giác như bị bỏ lại nơi đồng quê trống trải, gió thổi từng cơn qua tai cô. Dường như trong lòng cô vẫn còn phủ lớp cỏ dại um tùm, từng lớp từng lớp đan xen thành mạng lưới chằng chịt, chính những mạng lưới dày đó đã ngăn cô tiếp xúc với những âm thanh sinh động ngoài kia.



Vì vậy Vu Tri Nhạc chỉ bình tĩnh mỉm cười, cũng bình tĩnh đáp lại lời bạn mình: "Anh ấy chính là đứa nhóc muốn có được món đồ chơi. Có được rồi có lẽ sẽ không ngày ngày nhớ mong."



Hết chương 27.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom