Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Ta thật sự rất cảm ơn
Căn phòng trong đêm chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, ngoài ra thì chẳng có gì khác.
Thẩm Nguyệt hơi thả lỏng, hít một hơi thật dài.
Mũi của nàng rất mẫn cảm, ngoại trừ mùi hoa tường vi ra thì nàng còn ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng.
Thẩm Nguyệt nhạy cảm nhận thấy được có thứ gì đó không đúng, trong phòng không một bóng người, nhưng nàng lại cảm thấy đúng là có người đã tới đây.
Nàng không kịp suy ngẫm gì, vội vàng xuống giường, mở cửa ra ngoài. Một mình nàng đứng ở cửa viện nhưng viện vẫn trống rỗng.
Sáng hôm sau, Liên Thanh Châu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.
Thẩm Nguyệt vừa húp cháo vừa hỏi hắn: “Hôm qua ngươi đến Tường Vi Viện hả?”
Bàn tay cầm thìa của Liên Thanh Châu hơi khựng lại: “Sao tại hạ dám đường đột như thế chứ, tại hạ chưa từng đi qua đó”.
Thẩm Nguyệt khẽ giật lông mày, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo của Liên Thanh Châu tới chỗ mình.
Hai gương mặt sát lại gần, Thẩm Nguyệt thậm chí thấy được sự kinh ngạc trong mắt Liên Thanh Châu. Nàng không chút ngại ngừng mà khẽ hít hà vạt áo của Liên Thanh Châu. Động tác này nhìn từ ngoài vào thì vô cùng kỳ lạ.
Đến cả Ngọc Nghiên cũng kinh ngạc tới mức rơi đũa.
Công, công chúa đây là… trực diện quá đi mất! Ngay giữa ban ngày ban mặt!
Cả người Liên Thanh Châu căng lại, hỏi: “Công chúa đang muốn sàm sỡ tại hạ hả?”
Thẩm Nguyệt hơi buông lỏng tay, khẽ cau mày nói: “Không phải ngươi, trên người ngươi không có mùi trầm hương, phủ của ngươi có ai thích trầm hương không?”
Mí mắt Liên Thanh Châu nhảy dựng lên rồi buông thõng mắt, sửa sang lại vạt áo như không có việc gì: “Tại hạ bình thường không dùng trầm hương, chắc là công chúa ngửi sai?”
Hắn oán thầm, sao mũi công chúa linh như thế chứ?
Hắn vừa nói xong thì cửa phòng đã truyền đến một tiếng quát lạnh: “Các ngươi đang làm chuyện gì đây?!”
Khi ấy Thẩm Nguyệt đang dựa sát vào Liên Thanh Châu, không kịp đẩy ra, nàng quay đầu lại nhìn, híp mắt.
Một bóng người cao lớn đứng ở thiện phòng, nắng sớm chiếu ngược vào hắn ta, nhưng không khó để nhận ra đây là ai.
Không ngờ là Tần Như Lương!
Liên Thanh Châu thoáng chốc nở nụ cười: “Đúng là khách quý hiếm gặp…”
Liên Thanh Châu còn chưa dứt lời thì đã thay đổi sắc mặt, lồng ngực hắn bỗng nặng hơn. Hắn run rẩy nhìn Thẩm Nguyệt ôm lấy cổ mình, xoay người yên vị trong lồng ngực, cả hai nhìn nhau, hắn lập tức nói: “A”.
Thẩm Nguyệt thuận tay múc cháo đưa vào miệng Liên Thanh Châu, nói: “Tiểu Châu Châu, nào, uống chút cháo nè~”
Liên Thanh Châu thuận theo há miệng, không thể không giữ lấy eo của nàng, sợ nàng sơ sẩy ngã chổng vó, thế mà cũng lộ ra được vẻ tình chàng ý thiếp nồng thắm.
Thỉnh thoảng còn ghé tai thì thầm, nào giống bạn bè chứ, rõ ràng là đi gặp tình nhân!
Liên Thanh Châu cắn răng, khẽ nói với nàng: “Công chúa đúng là… nặng thật”.
Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm, nói từ kẽ răng: “Ngại quá, dạo này ta ăn hơi nhiều, trong bụng ta còn đang có một đứa bé kia kìa”.
Ngoài cái bụng hơi lớn ra thì Thẩm Nguyệt cũng không nặng, chỉ đáng thương Liên Thanh Châu là một thương nhân tay trói gà không chặt, ôm nàng thật sự rất tốn sức.
Thẩm Nguyệt vỗ lưng Liên Thanh Châu, lại nói: “Liên hồ ly, ngươi thế này là không ổn rồi. Sau này không ôm được thê tử thì chết, bây giờ coi như cho ngươi luyện tay”.
Liên Thanh Châu dở khóc dở cười, không thể chịu được nữa: “Ta thật sự rất cảm ơn công chúa đấy”.
“Không cần khách khí”.
“…”
Rõ ràng là nàng đang sợ thiên hạ không loạn, kéo hắn diễn cùng, lại còn nói là cho hắn luyện tay?
Tần Như Lương sáng nay mới biết tin Thẩm Nguyệt đúng là cả đêm không về. Hắn ta dạo này luôn tràn đầy lửa giận, bèn trực tiếp xông đến nhà Liên Thanh Châu, đến quản gia cũng không cản nổi.
Hắn ta đến để bắt gian, để xem xem Thẩm Nguyệt đang làm cái trò gian díu gì ở bên ngoài!
Không ngờ Thẩm Nguyệt khi thấy hắn ta thì không hề có ý thu liễm, ngược lại còn ôm ấp yêu thương ngay trước mặt hắn ta!
“Nào, Tiểu Châu Châu, thêm một miếng nữa~”
Liên Thanh Châu nhìn Tần Như Lương, nói: “Tướng quân có ăn không? Ngồi xuống ăn chung với bọn ta nhé?”
Tần Như Lương nhấc chân đi tới, sau đó vung chưởng đánh tan bàn ăn thành mây khói.
Thẩm Nguyệt bắt đầu hơi nổi giận.
Xem ra Liễu Mi Vũ và Hương Phiến ở phủ tướng quân còn chưa đủ ra sức, vẫn khiến Tần cẩu này đến đây tìm nàng?
Thẩm Nguyệt tiện tay ném luôn bát cháo trên bàn về phía Tần Như Lương, Tần Như Lương bắt lấy, ánh mắt băng giá như mùa đông.
Thẩm Nguyệt nói: “Con mẹ nó chứ, đầu ngươi bị kẹt vào khe cửa hay gì?”
Tần Như Lương nói: “Ta chỉ hỏi cô một câu, hôm nay cô có về cùng ta hay không?”
“Ta không về thì sao?”
Tần Như Lương liền nhìn Liên Thanh Châu: “Vậy ta sẽ đánh cho mặt hắn biến dạng luôn”.
Thẩm Nguyệt nhìn sang Liên Thanh Châu, cái tên này ôm nàng một tí đã mệt rồi, nếu thật sự đánh nhau với Tần Như Lương thì sẽ bất hạnh lắm.
Thẩm Nguyệt thấy mình đã ăn xong kha khá, Tần Như Lương dù không đến thì nàng cũng định quay về, liền khoát tay buồn bã nói: “Liên hồ ly, bà đây về nhé”.
Liên Thanh Châu khẽ giật mí mắt: “Công chúa, tại hạ phái kiệu ra đưa công chúa về”.
Tần Như Lương lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Khỏi cần”.
Lúc ra ngoài cửa, cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cũng đang ở đó, nhưng Tần Như Lương không để nàng lên kiệu mà thô lỗ kéo tay nàng đi.
Thẩm Nguyệt lảo đảo mấy bước, Ngọc Nghiên ở sau lưng thấy vậy thì run rẩy nói: “Tướng quân xin tự trọng! Công chúa đang mang thai!”
Tần Như Lương cười khẩy: “Nàng ta mang thai nhưng có tự trọng đâu, bản tướng quân việc gì phải tự trọng?!”
Đi ra khỏi ngõ nhỏ thì chính là phố xá sầm uất.
Thẩm Nguyệt tức giận phun trào: “Tần cẩu, tối hôm qua ngươi chắc chắn là không được thỏa mãn dục vọng đúng không!”
Tần Như Lương hít sâu một hơi, trên đường phố mà Thẩm Nguyệt dám nói như thế, khiến cho người qua đường đều ngoái lại nhìn.
Đúng thật, nhìn hắn ta kéo một người phụ nữ có thai đi trên đường như thế, rất là giống dáng vẻ đang thèm khát dục vọng.
Một giây sau, Thẩm Nguyệt liền cất giọng hô: “Đến xem đi, có người ngược đãi phụ nữ có thai này!”
Chương 82: Phu thê đánh nhau
Khi Tần Như Lương quay đầu lại thì gân xanh đã nổi đầy mặt, nhưng hắn ta vẫn phải buông Thẩm Nguyệt ra.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười xấu xa nói: "Để xem ai mất mặt hơn!"
Có một vài người qua đường dừng lại xem náo nhiệt nhưng khi không thấy Tần Như Lương bạo hành thì liền bỏ đi. Sau đó Tần Như Lương cũng không động vào Thẩm Nguyệt nữa.
Thế là Thẩm Nguyệt liền mang theo Ngọc Nghiên đi thẳng.
Tần Như Lương sốt ruột đi theo sau, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhân tình của cô chính là Liên Thanh Châu?"
"Hửm?"
Hai mắt Tần Như Lương rực lửa, hắn ta nói: “Cô và hắn đã tư thông với nhau từ lâu rồi đúng không?”, nói đoạn hắn ta lại cười gằn, chỉ hận không thể dùng hết tất cả những từ ngữ xấu xa nhất trên đời để miêu tả Thẩm Nguyệt: “Ta thật không ngờ khi cô còn là một kẻ ngốc thì đã phóng đãng thấp hèn đến như vậy! "
"Một mặt cô cầu xin hoàng thượng gả cho ta, mặt khác lại tư thông với nam nhân khác sau lưng ta, Thẩm Nguyệt cô đúng là một nữ nhân vừa mưu mô vừa bẩn thỉu không ai bằng!"
Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng, nàng nói: "Ngươi có biết trò hề trong miệng ngươi lúc này nghe đáng ghê tởm đến mức nào không? Ngươi không cần làm ra vẻ quan tâm đến chuyện đó trước mặt người khác".
Dứt lời, nàng liền quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
Tần Như Lương ở sau lưng vẫn nói: "Sao, cô dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao? Đã ôm cái bụng như vậy mà còn không biết kiềm chế, ngày đêm chạy tới nhà nhân tình! Nữ nhân dơ bẩn giống như cô chỉ sợ rằng người bình thường không thể thỏa mãn nổi, chỉ có quỷ mới biết đêm qua các người đã làm gì với nhau, nói không chừng còn vui vẻ đến mức chẳng để ý gì đến cái bụng của mình!"
Thẩm Nguyệt dừng lại.
Ngọc Nghiên tức giận đến mức định quay đầu lại quát nhưng Thẩm Nguyệt đã nắm lấy tay nàng ta nói: "Ta đã nói với ngươi thế nào, chó cắn ngươi chẳng lẽ ngươi sẽ cắn lại chó hay sao?"
Thẩm Nguyệt chậm rãi quay người lại, nhìn Tần Như Lương rồi chế nhạo nói: "Ngươi nói xem ta có quan tâm hay không? Chuyện quanh ta có bao nhiêu đàn ông cũng chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hồi tâm chuyển ý thích ngươi như trước sao? Ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm Nguyệt ta làm mất mặt phủ tướng quân? Kẻ như ngươi có tư cách gì mà phán xét Thẩm Nguyệt ta có bại hoại hay không?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Nếu như ngươi vội vàng muốn đổ tội tư thông cho thê tử của mình như vậy thì ta cũng không ngại hành xử đúng với tội lỗi mà ngươi gán cho ta!"
Những lời khó nghe mà Tần Như Lương vừa nói ra khá nhỏ, người trên phố không thể nghe thấy được rõ ràng.
Mọi người qua lại chỉ nghĩ rằng phu thê nhà này đang giận dỗi nhau mà thôi.
Nhưng hắn ta thật sự muốn làm bẽ mặt Thẩm Nguyệt, bản thân hắn ta không vui thì hắn ta cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Nguyệt được vui vẻ, chỉ cần có thể khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã một chút thì trong lòng của hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
Tuy nhiên, hắn không ngờ da của Thẩm Nguyệt dày như tường đồng vách sắt.
Thẩm Nguyệt tiếp tục ngẩng cao đầu bước đi trên phố, nàng vẫn đang mang mạng che mặt.
Không ngờ Tần Như Lương lại đột nhiên giơ tay kéo toạc mạng che mặt của nàng xuống khiến cho gương mặt có vết sẹo lớn bị người ngoài đường nhìn thấy.
Tần Như Lương tiếp tục châm chọc nói: “Nữ nhân xấu xí như cô dựa vào thứ gì để quyến rũ nam nhân khác?”, hắn ta khinh thường nhìn Thẩm Nguyệt, nhếch miệng cười nói tiếp: "Dựa vào thân thể này của cô sao?"
Đôi mắt Thẩm Nguyệt như sâu hơn, không có ánh sáng nào có thể xuyên qua được sự âm trầm trong ánh mắt của nàng.
Xung quanh có không ít người dừng lại xem náo nhiệt.
Thẩm Nguyệt đứng trước mặt Tần Như Lương, ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Một lúc lâu sau nàng đột nhiên giơ tay ra, một tay nắm lấy tóc sau vai của Tần Như Lương rồi kéo mạnh xuống.
Bàn tay nhỏ thon dài của nàng dùng lực cực mạnh, đến mức gân tay nổi hết cả lên. Nàng giống như đang nhổ cỏ, chỉ hận không thể nhổ hết tóc của Tần Như Lương xuống.
Hành động này vô cùng bất ngờ khiến cho Tần Như Lương không dự đoán được, hắn ta không ngờ nàng lại dám ra tay giữa đường, bây giờ nàng đã thành công nắm lấy đầu của hắn ta, hắn ta không thể không cúi đầu trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Buông tay ra!"
Thẩm Nguyệt giả điếc, khẽ hất cằm nhướng mày, thản nhiên nói với hắn ta: "Tần tướng quân, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết ta dựa vào cái gì để quyến rũ nam nhân".
Sau đó nàng lại siết chặt nắm tay, dùng hết sức bình sinh đấm vào một bên mặt của Tần Như Lương.
Một quyền của nàng đã đấm trúng mặt của Tần Như Lương khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Nàng phải dùng bao nhiêu lực mới có thể đấm một nam nhân cao lớn như Tần Như Lương phải lảo đảo đứng không vững.
Phụ nữ có thai đúng là không thể trêu vào.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ mang thai như Thẩm Nguyệt, nàng sẽ không lãng phí thời gian nói nhưng chuyện vô nghĩa, cần gì thì cứ nói chuyện bằng quyền cước là được!
Khóe miệng Tần Như Lương lập tức rách ra, chút máu đỏ sậm theo khóe miệng chảy xuống.
Hắn ta bị một quyền của Thẩm Nguyệt đấm đến mức đầu óc ông ông, hoa mắt chóng mặt.
Thẩm Nguyệt lắc lắc nắm tay, nhìn thấy nắm tay công chúa đỏ bừng, Ngọc Nghiên đau lòng nói: "Công chúa, người có đau không?"
Thẩm Nguyệt khẽ đẩy tay Ngọc Nghiên ra, nhìn thẳng Tần Như Lương nói: "Đứng một bên cho ta, cẩn thận một lúc sau ngươi sẽ bị thương".
Sau đó nàng lại tiến về phía trước, thừa dịp Tần Như Lương còn chưa tỉnh táo nàng đã thuận tay lấy một chiếc bình hoa bằng sứ trên quầy hàng bên cạnh đập thẳng lên đầu Tần Như Lương mà không hề chớp mắt.
Phiên chợ sáng vốn rất ồn ào náo nhiệt bây giờ lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Tất cả đều bởi vì đôi phu thê này đánh nhau ngoài đường.
Thẩm Nguyệt nói: "Tần Như Lương, nghe bà nói đây, cho dù bà đây mang tiếng xấu khắp thiên hạ thì chỉ cần ta không liên quan gì đến Tần Như Lương ngươi thì ta vẫn sạch sẽ hơn ngươi!"
Khi chiếc bình hoa giáng xuống thì Tần Như Lương đã đưa tay lên chống đỡ, những mảnh sứ vỡ tung tóe khắp đất, chính hắn ta cũng bị cắt trúng tay chảy máu.
“Thẩm Nguyệt, cô chán sống rồi sao?”, Tần Như Lương đưa tay sờ lên mặt, vô tình chạm vào mảnh sứ, sau đó lại liên tục phất tay phủi các mảnh sứ vỡ.
Hắn ta sắp nổi trận lôi đình.
"Chán sống? Để ta cho ngươi thấy thế nào mới là chán sống", gương mặt Thẩm Nguyệt không hề biến sắc, nàng hô lên: "Ngọc Nghiên, đến giúp ta!"
Ngọc Nghiên đỡ nàng tiến lại gần Tần Như Lương thêm mấy bước, trong lúc Tần Như Lương còn đang phủi đống lộn xộn trên người, nàng ta liền hơi ngả người ra sau rồi hung hăng giơ chân đá Tần Như Lương ngã xuống đất một lần nữa.
Tần Như Lương chưa bao giờ bị một nữ nhân nào làm nhục ngoài đường như thế này.
Tuy nhiên, ngay khi tình huống sắp vượt ra ngoài tầm kiểm soát thì Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đột nhiên đều giật mình sững sờ.
Chương 83: Ngươi đúng là yêu nàng ta sâu đậm
Bởi vì vừa rồi, ngay khi Thẩm Nguyệt dùng sức đạp vào Tần Như Lương khiến hắn ta ngã xuống đất, gần như đồng thời, một phi tiêu màu đen không biết bắn ra từ chỗ nào vẽ ra một đường cong sắc bén, thoáng chốc đã xoẹt ngang qua người Thẩm Nguyệt, vững vàng cắm vào tấm ván gỗ ở gian hàng sứ gần đó.
Mà tấm ván gỗ đó chính là nơi Tần Như Lương vừa đứng.
Nếu Thẩm Nguyệt không đá vào người hắn ta thì chắc chắn tên này đã bị phi tiêu đâm trúng.
Vốn dĩ là xem vợ chồng cãi nhau đánh nhau, đột nhiên nhìn thấy vũ khí hung hiểm này lao vào, người hóng chuyện xung quanh lập tức giải tán.
Những chuyện như có kẻ thù giết người này kia vẫn nên bớt hóng lại thì tốt hơn.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương không còn để tâm đến việc cãi cọ nữa.
Toàn thân Tần Như Lương căng chặt, chậm rãi đứng lên, hắn ta nín thở ngưng thần, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thẩm Nguyệt nhìn bốn phía, chỉ có thể phán đoán hướng bắn ra từ vị trí phi tiêu cắm trên tấm ván gỗ, nàng quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi cả, vì thế không khỏi lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, tên ất ơ nào ném thì lần sau nhớ ném chuẩn một chút nhé? Đừng gây tai họa cho người vô tội là ta chứ”.
Rõ ràng người kia muốn phóng phi tiêu về phía Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt tức giận không thôi, suýt nữa là nàng đã bị thương một cách oan uổng rồi.
Sau đó lại là hồi tiếc nuối, nàng chán nản nói: “Đúng là không nên tung cú đá lúc nãy!”, nàng liếc nhìn Tần Như Lương đang trong bộ dạng nhếch nhác. Nếu nàng không đạp vào người hắn ta thì có lẽ Tần Như Lương đã bị phi tiêu ghim trúng rồi.
Tần Như Lương lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, đi đến trước tấm ván gỗ rồi giơ tay lên, muốn gỡ phi tiêu đó xuống.
Thẩm Nguyệt giễu cợt: “Đừng để xảy ra chuyện không bị phi tiêu bắn trúng mà lại bỏ mình vì độc trên phi tiêu đấy. Vậy thì đại tướng quân chắc chắn sẽ trở thành tướng quân chết hèn mạt nhất của Đại Sở”.
Tần Như Lương mặt mày tối sầm.
Tần Như Lương đi đến gần rồi mới nhận ra trên thân phi tiêu có độc, nếu là bình thường thì may ra, nhưng bây giờ trên tay hắn ta có vết thương, bất cẩn một chút là sẽ đụng vào chất độc trên đó rồi dẫn đến phát độc.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên đem khăn tay đến, cẩn thận bọc lấy phi tiêu rồi rút ra, nàng không định đưa cho Tần Như Lương, tự mình cất đi: “Đi thôi, đem về nhà nghiên cứu”.
Thứ đồ này rất tinh xảo mà lại khá nặng, sau khi xử lý sạch sẽ chất độc cực mạnh trên đó, nàng vẫn có thể dùng nó phòng thân.
Thẩm Nguyệt đi đến phía trước, lạnh nhạt nói: “Còn muốn đánh nhau nữa không? Ngươi nhớ cho kỹ, lúc nãy ta đã cứu ngươi một mạng, đây là chất cực độc, nếu không có ta, ngươi đã bị phát độc chết ngay tại chỗ rồi”.
Tần Như Lương nói: “Cô nghĩ như thế là có thể xóa bỏ được hết mọi chuyện mình đã làm sao? Thẩm Nguyệt, rồi sẽ có một ngày, cô phải cầu xin tha thứ trên tay ta”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Nếu biết có người ném phi tiêu vào ngươi thì ta đã không đá rồi. Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian thì bắt tận giường, giống như lần trước ta bắt gặp Tần Như Lương ngươi đang mây mưa với Hương Phiến trong đình vậy!”
Tần Như Lương biến sắc.
Thẩm Nguyệt cười ẩn ý nói: “Chẳng qua ta không hô lớn gọi nhỏ như ngươi, bằng không người trong cả cái phủ này đều sẽ vây lại xem cảnh giường chiếu của hai ngươi cho coi, dù sao cũng không liên quan đến ta, ta sẽ xem đó như một màn uyên ương nghịch nước thôi”.
Tần Như Lương không ngờ người phụ nữ khó ưa này đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt vẫn khá bình tĩnh: “Tần Như Lương ngươi nói móc ta, vậy thì ngươi tốt ở chỗ nào? Ngươi còn chưa tận mắt nhìn thấy ta và Liên Thanh Châu quần áo xộc xệch, ngủ trên cùng một chiếc giường mà, đúng không nào?”
Nàng cười giễu cợt, lại nói: “Khoe khoang tình cảm sâu đậm với Mi Vũ, tình cảm của ngươi đúng là sâu đậm quá đó!”, trong mắt nàng hiện lên vẻ lạnh nhạt với hắn ta.
“Trước giờ, không phải ngươi đều rất biết kiềm chế bản thân sao? Bây giờ ta không quấy rầy thế giới hai người của ngươi và Liễu Mi Vũ nữa thì ngươi lại làm phiền đến ta. Chẳng phải đã nói là ai làm việc người đấy, không liên quan đến nhau à, Tần tướng quân nói lời mà không giữ lời?”
Nàng cong môi: “Bây giờ ta không làm hại đến Liễu Mi Vũ, nhưng người làm Liễu Mi Vũ tổn thương nhất lại là ngươi đó. Tần tướng quân, ngươi yêu nàng ta quá cơ!”
Ngay cả Ngọc Nghiên cũng bĩu môi khinh miệt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Yêu như thế có khác gì sớm ba chiều bốn đâu, cũng may không trao tình yêu cho công chúa, dù cho trao thì công chúa cũng chẳng thèm!”
Tần Như Lương không nói được một câu phản bác.
Hắn ta hoàn hồn, hắn ta yêu Liễu Mi Vũ như thế, trước đây chỉ cần Thẩm Nguyệt không đi khắp nơi châm chọc Mi Vũ thì hắn ta đã cảm thấy an tâm rồi, dù sao hắn ta cũng sẽ không thèm liếc Thẩm Nguyệt cái nào.
Nhưng bây giờ mình đang làm cái gì thế này! Hắn ta lại muốn xen vào cuộc sống của Thẩm Nguyệt.
Khi bước vào cánh cổng phủ tướng quân, Thẩm Nguyệt cũng không thèm quay đầu lại: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám nói một đằng làm một nẻo, xen vào chuyện của ta thì ta đây đành phải trêu chọc Liễu Mi Vũ thôi. Dù sao trong phủ tướng quân có thêm chút thú vui thì mới không quá nhàm chán. Nếu ngươi không chịu được thì nên chuẩn bị đơn hòa ly sớm đi”.
Tần Như Lương sững sờ.
Thẩm Nguyệt không còn tình nghĩa lưu luyến gì với hắn ta nữa, có lẽ lúc này nàng chỉ ước gì sớm hòa ly với mình, sau đó đi tìm tình lang.
Nhưng còn hắn ta thì sao? Trong lúc công chúa mang thai, hắn ta lại hòa ly với công chúa, chẳng những bôi bác thể diện hoàng gia mà còn sẽ bị người trong thiên hạ gọi là kẻ vô tình bạc nghĩa.
Nếu là trước đây, có thể hắn ta sẽ đồng ý không do dự, nhưng bây giờ thì đừng có mơ!
Thẩm Nguyệt đã khiến phủ tướng quân thành như vậy, nàng đã khiến Tần Như Lương này sống không thoải mái, vậy hắn ta cũng sẽ không thả nàng được tự do, như thế sẽ khiến nàng sống vừa đau khổ vừa không được an nhàn.
Tần Như Lương không phải không để tâm đến Liễu Mi Vũ, dù Liễu Mi Vũ có hại chết con của mình, hắn ta cũng có thể cố hết sức kiên nhẫn và bao dung, hắn ta cần thời gian để hòa hoãn và bình tâm lại.
Liễu Mi Vũ lại ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt trong Phù Dung Uyển, chỉ mấy hôm ngắn ngủi mà nàng ta đã trở nên hốc hác, biến thành một bộ dạng khác.
Nhưng Tần Như Lương cũng không đến gặp nàng ta.
Tần Như Lương kiềm chế bản thân không đến Phù Dung Uyển, ban ngày ra ngoài làm việc rồi, lúc buồn bực thì đến Hương Tuyết Uyển của Hương Phiến.
Khi Tần Như Lương đến Hương Tuyết Uyển thì thấy nàng ta đã hồi phục khá tốt, sau đêm hắn ta đến Hương Tuyết Uyển xem múa, tin Hương Phiến trở thành người được sủng ái nhất phủ tướng quân không ai là không biết.
Chương 84: Tần cẩu
Khi Hương Phiến tới Trì Xuân Uyển lần nữa thì đã không còn giống khi xưa. Nàng ta muốn xin Thẩm Nguyệt loại hương cao kia, nhưng vì tạm thời không có sẵn tiền nên cầm theo một chiếc châm vàng nặng trịch để trao đổi.
Thẩm Nguyệt rất vui vẻ khi thấy thứ này, bảo Ngọc Nghiên thu nhận châm vàng rồi đưa một hộp hương cao cho nàng ta.
Hiện giờ là thời cơ tốt nhất của Hương Phiến, nàng ta phải nhân lúc Tần Như Lương chưa quay về sủng hạnh Liễu Mi Vũ mà dùng hết khả năng để bá chiếm cơ thể và tâm trí của hắn ta.
Hiệu quả trị sẹo của thứ hương cao này rất rõ rệt, nhưng đã qua một tháng rồi, tuy trên mặt Hương Phiến không còn sẹo, nhưng vẫn sót lại vết hồng mờ mờ chưa thể tan hết.
Dường như nguyên nhân nằm ở vài vị thuốc còn thiếu mà Thẩm Nguyệt không ngửi ra được.
Thế nhưng bình thường Hương Phiến thích trang điểm, dùng son phấn che đậy vệt hồng trên mặt, cũng không thể phát hiện ra.
Có điều, nàng ta không ngờ rằng lần nào Tần Như Lương cũng yêu cầu nàng ta rửa sạch phấn son trên mặt, khiến vết hồng hoàn toàn lộ ra ngoài.
Thỉnh thoảng Tần Như Lương nửa đêm tới Hương Tuyết Uyển, chống cằm nhìn Hương Phiến nhảy múa, hắn ta sẽ ngơ ngẩn, sau đó lại ảo não.
Dường như hắn ta đang thông qua Hương Phiến mà nhìn thấy hình bóng nữ nhân khác, nữ nhân này lại còn là người hắn ta chán ghét đến mức chỉ cần nghĩ nhiều hơn
Tại sao Tần Như Lương nhìn thấy điệu múa kiều diễm này nhưng thứ hiện ra trong đầu hắn ta nhiều nhất lại là dáng vẻ hoạt bát sinh động của Thẩm Nguyệt, khi nàng vẽ một gương mặt đang cười lên bụng và nhảy múa dưới tán cây ở Trì Xuân Uyển?
Ánh nắng giữa những tán lá rơi xuống khuôn mặt cũng không thắng nổi hào quang và nét cười trong mắt nàng.
Từng cử động của nàng rực rỡ mà kiêu ngạo, tràn ngập tự tin và mị lực.
Tần Như Lương nhìn mãi nhìn mãi, bất giác thấy hình bóng của Hương Phiến trước mặt và Thẩm Nguyệt dần trùng khớp với nhau.
Ánh mắt Tần Như Lương trầm xuống, dưới ánh nến lập lờ, hắn ta đột ngột thò tay túm lấy cổ tay Hương Phiến, kéo nàng ta vào lòng.
Trong phòng thoang thoảng hương thơm, nữ nhân trong lòng mềm mại như không xương, hắn ta không thể kiềm chế được.
Khi Tần Như Lương “tiến” vào, bàn tay hắn ta vuốt ve vệt hồng trên mặt Hương Phiến, hơi thở phả vào gương mặt thoáng nhăn lại của nàng ta, bật ra một câu không đầu không cuối: “Gương mặt của ngươi là do ai chữa khỏi?”
Hương Phiến túm lấy nệm giường bên dưới, móng tay cũng sắp gãy lìa ra, cố nén đau: “Là thiếp thân mua dược cao về chữa khỏi…”
“Dược cao mua ở đâu?”
“Ở quầy thuốc…”
Tần Như Lương ngừng lại, chăm chú nhìn Hương Phiến: “Sau này không được dùng cao nữa, ngươi cứ như thế này thôi, hiểu chưa?”
Hương Phiến rầu rĩ, suy nghĩ trôi nhanh đến mức nàng ta cũng không nắm bắt được. Nàng ta không thể kiềm hãm được khoái cảm của cơ thể, vội vàng đong đưa vòng eo hùa theo: “Biết rồi, thiếp thân biết rồi…”
Đêm đó, trướng màn lay động, phiêu diêu vô tận.
Tới bước cuối cùng, Tần Như Lương ấn chặt vai của Hương Phiến, đột ngột đâm rút mãnh liệt, điên cuồng đè ép cơ thể nàng ta, ánh mắt nhìn nàng ta yêu hận đan xen, hàm răng cắn chặt.
Liễu Mi Vũ nghe nói Tần Như Lương thường xuyên qua đêm ở chỗ Hương Phiến, mà hắn ta cũng không tới thăm mình nữa, không khỏi hận nàng ta thấu xương.
Nhưng truy xét tới cùng, người nàng ta hận nhất vẫn là Thẩm Nguyệt!
Nếu không nhờ một tay Thẩm Nguyệt lên kế hoạch, chỉ dựa vào gương mặt xấu xí của Hương Phiến, nàng ta không thể có cơ hội tiếp cận Tần Như Lương!
Liễu Mi Vũ ngày ngày ngóng trông Tần Như Lương, thế mà nghe nói Tần Như Lương đêm hôm trước mới tới chỗ Hương Phiến, ngày hôm sau đã qua với Thẩm Nguyệt.
Hương Lăng nói: “Hay là phu nhân tỏ ra hối lỗi với tướng quân đi ạ, tướng quân yêu phu nhân như thế, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý. Chưa biết chừng tướng quân đang đợi phu nhân lên tiếng trước đó”.
Liễu Mi Vũ đáp: “Ta không làm gì sai, là con tiện nhân Hương Phiến đó quyến rũ tướng quân trước! Nếu có sai…”, đôi môi nàng ta run run: “Cũng là tướng quân sai trước…”
Khi Tần Như Lương tới Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt đang nghỉ ngơi trong viện tử. Bên cạnh nàng đặt ít nho đã rửa sạch, giơ tay ra là có thể ngắt được.
Nàng sống những ngày tháng nhàn rỗi, gấu váy rũ xuống ghế dài, khẽ bay phất phơ, trong tay nàng nghịch mảnh phi tiêu mới kiếm được từ mấy ngày trước, miệng thỉnh thoảng còn nhếch lên thành nụ cười.
Ngón tay nàng vừa trắng nõn vừa thon dài, lại vô cùng linh hoạt, đầu ngón tay đảo quanh khiến phi tiêu bén nhọn bỗng chốc trở thành món đồ chơi trong tay nàng.
Tần Như Lương nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng một lúc lâu.
Trước kia hắn ta chưa từng cảm thấy bàn tay này dễ nhìn như vậy.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt và bàn tay của Liễu Mi Vũ mà hắn từng thấy không giống nhau. Liễu Mi Vũ mềm yếu, còn tay của nàng trông rất có lực, thanh thoát và trôi chảy, đường cong khi gập ngón tay rất đẹp.
Ngọc Nghiên bưng ô mai mà nàng thích ăn tới, tỏ ra rất lo lắng, định lấy phi tiêu của Thẩm Nguyệt đi nhưng lại không dám: “Công chúa, người đã chơi suốt một canh giờ rồi, không thấy mỏi tay sao? Mau nghỉ đi đã, thứ nguy hiểm thế này cứ giao cho nô tì thì tốt hơn”.
Một đầu của phi tiêu này rất sắc, chỉ một chút lơ là không chú ý sẽ tự cứa đứt lòng bàn tay. Chất độc trên đó đã bị Thẩm Nguyệt rửa sạch, nàng cảm thấy nghịch thanh phi tiêu này vô cùng đã tay.
Thẩm Nguyệt cảm thán: “Chậc, quả nhiên thứ gì càng nguy hiểm thì càng đẹp đẽ, chất liệu càng tốt!”, nàng chăm chú quan sát phi tiêu đen tuyền và tinh tế trên tay rồi bổ sung: “Chỉ không biết cầm thứ này đâm Tần Như Lương thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ”.
Nàng tỏ ra ham thích, muốn thử.
Nàng vừa dứt lời thì giọng nói âm u nặng nề của Tần Như Lương đã vang lên ở cửa viện: “Chi bằng ngươi cứ thử xem”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, đôi lông mày nhướn rất cao thoáng nhíu lại rồi bật cười: “Ôi, Tần cẩu đấy ư”.
Tần Như Lương hỏi: “Ngươi thích tìm đường chết à?”
Ngọc Nghiên đỡ Thẩm Nguyệt ngồi dậy, nàng đảo mắt nhìn khắp nơi rồi nói: “Đúng thế, nhưng ta cũng không biết tìm ở đâu, hay là ngươi đi trước dẫn đường cho ta nhé”.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, nô tì đỡ người về phòng nghỉ ngơi”.
Thẩm Nguyệt không định để ý tới Tần Như Lương, nói xong quay người định về phòng.
“Đứng lại!”, nàng vừa quay đầu, Tần Như Lương đã xòe tay ra: “Đưa đây”.
“Ngươi muốn gì?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Tần Như Lương nheo mắt, biết nàng cố tình hỏi vậy, ánh mắt lạnh lùng: “Phi tiêu”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi cười, cúi đầu nhìn phi tiêu trong tay: “Ngươi muốn là ta phải cho à?”
Hắn ta cố tình tới đây để đòi phi tiêu. Tuy rằng không biết kẻ nào bắn ra, nhưng mục đích là muốn lấy mạng hắn ta. Không bắt được hung thủ, hắn ta phải quan sát hung khí kỹ càng, chưa biết chừng sẽ điều tra được nguồn gốc của nó.
Chương 85: Hạc giấy
Tần Như Lương trợn mắt: “Cô giữ lại thứ này làm gì?”
“Chuyên trị đám gà và chó ngông nghênh”.
Lửa giận của Tần Như Lương lại tăng lên vùn vụt: “Khi ta còn nhẹ nhàng khuyên bảo, chớ có không biết điều! Ép ta phải động tay phải không!”
Thẩm Nguyệt thong dong hỏi: “Ngươi đưa ra một lý do thuyết phục để ta không giao nó cho ngươi không được?”
“Đây là manh mối để truy tìm hung thủ”.
Thẩm Nguyệt bật cười, tiện tay cuốn lấy lọn tóc dính bên môi và nói: “Liên quan gì đến ta? Hung thủ có tới để giết ta đâu? À, lần sau hung thủ còn tới, chưa biết chừng ta còn phải mời kẻ đó ăn bữa cơm, bởi vì hắn làm quá tốt đó!”
“Thẩm Nguyệt, cô mong ta chết đến thế à?”, ánh mắt Tần Như Lương tối đi.
Thẩm Nguyệt phe phẩy tà váy, nheo mắt nói: “Sao có thể chứ, nếu ta mong ngươi chết đi là ngươi có thể chết ngay được, làm sao ngươi còn đứng đây nói chuyện với ta?”, nàng tỏ ra bỡn cợt: “Lý do này không thuyết phục nổi ta, ngươi còn gì khác không?”
“Phi tiêu này được dùng để giết ta, cô cảm thấy ta có nên xem xét nó không?”
“Hả, trên này khắc tên ngươi à? Ngươi đừng nói rằng đây lại là đồ trong phủ tướng quân của ngươi nhé?”
Thẩm Nguyệt bồi thêm: “Khi ấy mảnh phi tiêu này được cắm trên tấm gỗ, ai lấy nó trước thì nó thuộc về người đó. Khi ấy ngươi sợ chết nên không cầm, ta tự cầm về làm sạch, ngươi lại muốn đòi? Tần tướng quân, sao ngươi cứ mãi chỉ trích người khác làm ngươi mất mặt chứ, bản thân ngươi có cần thể diện đâu!”
Tần Như Lương nghiến răng, tại sao hắn ta lại có ý định trao đổi tử tế với nữ nhân này? Đúng là phí nước bọt!
Thấy Tần Như Lương định xông tới ra tay giật lấy, Thẩm Nguyệt bình tĩnh giao phi tiêu cho Ngọc Nghiên và dặn dò nàng ta: “Cầm vào bên trong, ném xuống cái bô dưới chân giường ta. Nếu tướng quân muốn đi moi bồn tiểu thì đưa cho tướng quân moi”.
Tần Như Lương tức đến xanh cả mặt: “Thẩm Nguyệt!”
Thẩm Nguyệt gảy gảy lỗ tai, cười tươi hớn hở: “Muốn hả?”, nàng giơ một ngón tay lên: “Một ngàn lượng, ta sẽ bán nó cho ngươi”.
Tần Như Lương tức quá bật cười: “Cô đúng là sư tử ngoạm! Muốn tiền đúng không, ta đã chi cho cô rồi”.
Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt: “Lúc nào cơ?”
“Không phải nói phu thê sở hữu chung tài sản sao, của cô là của ta. Ngay ban nãy ta đã vô hình chi cho cô một ngàn lượng rồi, bây giờ lại quay về kho của ta”.
Đầu óc Tần Như Lương cũng khá lắm, nhưng quá vô liêm sỉ.
Để đối phó với loại người này, ngươi không thể đọ liêm sỉ với hắn ta, chỉ có thể đọ xem ai vô liêm sỉ hơn.
Thẩm Nguyệt nói: “Nực cười ghê, ta từng nói của ngươi là của ta, nhưng ta từng nói của ta là của ngươi bao giờ? Của ta vẫn là của ta!”
Tần Như Lương hết cách, hắn ta không cãi nổi nàng, nhưng động tác lại chậm mất một bước.
Khi ấy hắn ta thấy Ngọc Nghiên cẩn thận xách một cái bô ra, ném phi tiêu vào trong ngay trước mặt Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt bóp mũi phẩy phẩy tay cho bớt mùi: “Ngọc Nghiên, tặng bô cho tướng quân”.
Tần Như Lương lùi về sau một bước, nghiến răng nghiến lợi rặn ra một chữ: “Cút!”, sau đó hắn ta quay người, giận dữ phất tay áo sải bước bỏ đi.
Hắn ta vừa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười sằng sặc không biết thu liễm của Thẩm Nguyệt, giòn giã và sảng khoái, vô cùng dễ nghe.
Nếu không phải vì bụng của nàng đã to lắm rồi, Tần Như Lương gần như sẽ tưởng tượng đến cảnh nàng vừa vỗ vào cửa vừa ôm bụng cười đến khua chân múa tay.
Nữ nhân này!
Tần Như Lương giận thì giận, nhưng hắn ta cũng không có cách nào.
Hắn ta đường đường một tướng quân, chẳng lẽ phải đi moi bô của nữ nhân?
Thế mà Tần Như Lương đi rồi, Ngọc Nghiên lật úp cái bô, đổ phi tiêu ra ngoài. Bên trong sạch sẽ khô ráo, chẳng có gì hết.
Đây là cái bô vẫn luôn dự trữ sẵn trong phòng Thẩm Nguyệt, nhưng nàng không có thói quen thức dậy đi tiểu đêm nên chưa từng dùng tới.
Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, dựa người vào cửa cười đến mức ưỡn bụng lên trời. Ngọc Nghiên ở bên cạnh dìu nàng cũng phải cười theo, đứa trẻ ở trong bụng dường như cũng vui lây, thỉnh thoảng còn đạp vài cái.
Hôm đó, khi Hương Lăng tới phòng bếp lấy thuốc bổ cho Liễu Mi Vũ, vừa vặn ngang qua tiền viện, trông thấy một người ngó nghiêng ở phủ tướng quân, bị người canh cửa ngăn lại, định đuổi ra ngoài.
Người đó nói: “Tiểu nhân chỉ là người đưa tin, quan nhân dặn dò phong thư này nhất định phải đưa tới tay phu nhân”.
Kẻ này không thể giao thư cho lính gác để lính gác chuyển hộ, nhưng một người không rõ lai lịch, lính gác làm sao có thể cho hắn gặp phu nhân trong phủ.
Hương Lăng nghe thấy hai chữ “phu nhân” mà dừng chân, bước tới hỏi: “Bức thư này ngươi muốn giao cho vị phu nhân nào?”
Người đưa thư đáp: “Là Liễu phu nhân”.
Hương Lăng lập tức nói: “Ta là nha hoàn bên cạnh phu nhân, ngươi đưa thư cho ta, ta đem về trình cho phu nhân”.
Ngươi đưa thư thấy giao cho nha hoàn cũng đáng tin hơn giao cho lính gác cổng, miễn cưỡng đồng ý.
Hương Lăng đem thư về Phù Dung Uyển, nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, có thư của người”.
Liễu Mi Vũ tâm trạng ủ dột, nhất thời không nhớ ra trong kinh còn có ai viết thư cho mình, tiện tay nhận lấy rồi mở ra, sau đó lập tức biến sắc.
Trong phong thư chỉ có một con hạc giấy được gấp rất tinh tế, Liễu Mi Vũ cầm trong tay mà run rẩy. Nàng ta mở to mắt như không thể tin nổi, nước mắt bỗng chốc trào ra.
Hương Lăng ở bên cạnh im lặng, không dám nói nhiều.
Liễu Mi Vũ vội vàng mở con hạc giấy ra, bên trên chỉ để lại tên của một quán trà trong kinh, ngoài ra chẳng có gì nữa.
Quán trà kia là quán trà lâu đời trong kinh thành, Liễu Mi Vũ quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa. Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ta ở trong phòng khóc nức nở.
Hương Lăng khuyên can: “Phu nhân, chớ khóc mà hại sức khỏe”.
Hương Lăng không nhìn ra được huyền cơ trong thư, nhưng thấy Liễu Mi Vũ ảnh hưởng lớn như thế, chắc hẳn ý nghĩa không tầm thường.
Liễu Mi Vũ lau nước mắt: “Hương Lăng, bức thư ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói với người khác dù chỉ nửa lời”.
“Nô tì biết rồi ạ”.
“Bây giờ tướng quân có ở nhà không?”, Liễu Mi Vũ hỏi.
Căn phòng trong đêm chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, ngoài ra thì chẳng có gì khác.
Thẩm Nguyệt hơi thả lỏng, hít một hơi thật dài.
Mũi của nàng rất mẫn cảm, ngoại trừ mùi hoa tường vi ra thì nàng còn ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng.
Thẩm Nguyệt nhạy cảm nhận thấy được có thứ gì đó không đúng, trong phòng không một bóng người, nhưng nàng lại cảm thấy đúng là có người đã tới đây.
Nàng không kịp suy ngẫm gì, vội vàng xuống giường, mở cửa ra ngoài. Một mình nàng đứng ở cửa viện nhưng viện vẫn trống rỗng.
Sáng hôm sau, Liên Thanh Châu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.
Thẩm Nguyệt vừa húp cháo vừa hỏi hắn: “Hôm qua ngươi đến Tường Vi Viện hả?”
Bàn tay cầm thìa của Liên Thanh Châu hơi khựng lại: “Sao tại hạ dám đường đột như thế chứ, tại hạ chưa từng đi qua đó”.
Thẩm Nguyệt khẽ giật lông mày, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo của Liên Thanh Châu tới chỗ mình.
Hai gương mặt sát lại gần, Thẩm Nguyệt thậm chí thấy được sự kinh ngạc trong mắt Liên Thanh Châu. Nàng không chút ngại ngừng mà khẽ hít hà vạt áo của Liên Thanh Châu. Động tác này nhìn từ ngoài vào thì vô cùng kỳ lạ.
Đến cả Ngọc Nghiên cũng kinh ngạc tới mức rơi đũa.
Công, công chúa đây là… trực diện quá đi mất! Ngay giữa ban ngày ban mặt!
Cả người Liên Thanh Châu căng lại, hỏi: “Công chúa đang muốn sàm sỡ tại hạ hả?”
Thẩm Nguyệt hơi buông lỏng tay, khẽ cau mày nói: “Không phải ngươi, trên người ngươi không có mùi trầm hương, phủ của ngươi có ai thích trầm hương không?”
Mí mắt Liên Thanh Châu nhảy dựng lên rồi buông thõng mắt, sửa sang lại vạt áo như không có việc gì: “Tại hạ bình thường không dùng trầm hương, chắc là công chúa ngửi sai?”
Hắn oán thầm, sao mũi công chúa linh như thế chứ?
Hắn vừa nói xong thì cửa phòng đã truyền đến một tiếng quát lạnh: “Các ngươi đang làm chuyện gì đây?!”
Khi ấy Thẩm Nguyệt đang dựa sát vào Liên Thanh Châu, không kịp đẩy ra, nàng quay đầu lại nhìn, híp mắt.
Một bóng người cao lớn đứng ở thiện phòng, nắng sớm chiếu ngược vào hắn ta, nhưng không khó để nhận ra đây là ai.
Không ngờ là Tần Như Lương!
Liên Thanh Châu thoáng chốc nở nụ cười: “Đúng là khách quý hiếm gặp…”
Liên Thanh Châu còn chưa dứt lời thì đã thay đổi sắc mặt, lồng ngực hắn bỗng nặng hơn. Hắn run rẩy nhìn Thẩm Nguyệt ôm lấy cổ mình, xoay người yên vị trong lồng ngực, cả hai nhìn nhau, hắn lập tức nói: “A”.
Thẩm Nguyệt thuận tay múc cháo đưa vào miệng Liên Thanh Châu, nói: “Tiểu Châu Châu, nào, uống chút cháo nè~”
Liên Thanh Châu thuận theo há miệng, không thể không giữ lấy eo của nàng, sợ nàng sơ sẩy ngã chổng vó, thế mà cũng lộ ra được vẻ tình chàng ý thiếp nồng thắm.
Thỉnh thoảng còn ghé tai thì thầm, nào giống bạn bè chứ, rõ ràng là đi gặp tình nhân!
Liên Thanh Châu cắn răng, khẽ nói với nàng: “Công chúa đúng là… nặng thật”.
Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm, nói từ kẽ răng: “Ngại quá, dạo này ta ăn hơi nhiều, trong bụng ta còn đang có một đứa bé kia kìa”.
Ngoài cái bụng hơi lớn ra thì Thẩm Nguyệt cũng không nặng, chỉ đáng thương Liên Thanh Châu là một thương nhân tay trói gà không chặt, ôm nàng thật sự rất tốn sức.
Thẩm Nguyệt vỗ lưng Liên Thanh Châu, lại nói: “Liên hồ ly, ngươi thế này là không ổn rồi. Sau này không ôm được thê tử thì chết, bây giờ coi như cho ngươi luyện tay”.
Liên Thanh Châu dở khóc dở cười, không thể chịu được nữa: “Ta thật sự rất cảm ơn công chúa đấy”.
“Không cần khách khí”.
“…”
Rõ ràng là nàng đang sợ thiên hạ không loạn, kéo hắn diễn cùng, lại còn nói là cho hắn luyện tay?
Tần Như Lương sáng nay mới biết tin Thẩm Nguyệt đúng là cả đêm không về. Hắn ta dạo này luôn tràn đầy lửa giận, bèn trực tiếp xông đến nhà Liên Thanh Châu, đến quản gia cũng không cản nổi.
Hắn ta đến để bắt gian, để xem xem Thẩm Nguyệt đang làm cái trò gian díu gì ở bên ngoài!
Không ngờ Thẩm Nguyệt khi thấy hắn ta thì không hề có ý thu liễm, ngược lại còn ôm ấp yêu thương ngay trước mặt hắn ta!
“Nào, Tiểu Châu Châu, thêm một miếng nữa~”
Liên Thanh Châu nhìn Tần Như Lương, nói: “Tướng quân có ăn không? Ngồi xuống ăn chung với bọn ta nhé?”
Tần Như Lương nhấc chân đi tới, sau đó vung chưởng đánh tan bàn ăn thành mây khói.
Thẩm Nguyệt bắt đầu hơi nổi giận.
Xem ra Liễu Mi Vũ và Hương Phiến ở phủ tướng quân còn chưa đủ ra sức, vẫn khiến Tần cẩu này đến đây tìm nàng?
Thẩm Nguyệt tiện tay ném luôn bát cháo trên bàn về phía Tần Như Lương, Tần Như Lương bắt lấy, ánh mắt băng giá như mùa đông.
Thẩm Nguyệt nói: “Con mẹ nó chứ, đầu ngươi bị kẹt vào khe cửa hay gì?”
Tần Như Lương nói: “Ta chỉ hỏi cô một câu, hôm nay cô có về cùng ta hay không?”
“Ta không về thì sao?”
Tần Như Lương liền nhìn Liên Thanh Châu: “Vậy ta sẽ đánh cho mặt hắn biến dạng luôn”.
Thẩm Nguyệt nhìn sang Liên Thanh Châu, cái tên này ôm nàng một tí đã mệt rồi, nếu thật sự đánh nhau với Tần Như Lương thì sẽ bất hạnh lắm.
Thẩm Nguyệt thấy mình đã ăn xong kha khá, Tần Như Lương dù không đến thì nàng cũng định quay về, liền khoát tay buồn bã nói: “Liên hồ ly, bà đây về nhé”.
Liên Thanh Châu khẽ giật mí mắt: “Công chúa, tại hạ phái kiệu ra đưa công chúa về”.
Tần Như Lương lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Khỏi cần”.
Lúc ra ngoài cửa, cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cũng đang ở đó, nhưng Tần Như Lương không để nàng lên kiệu mà thô lỗ kéo tay nàng đi.
Thẩm Nguyệt lảo đảo mấy bước, Ngọc Nghiên ở sau lưng thấy vậy thì run rẩy nói: “Tướng quân xin tự trọng! Công chúa đang mang thai!”
Tần Như Lương cười khẩy: “Nàng ta mang thai nhưng có tự trọng đâu, bản tướng quân việc gì phải tự trọng?!”
Đi ra khỏi ngõ nhỏ thì chính là phố xá sầm uất.
Thẩm Nguyệt tức giận phun trào: “Tần cẩu, tối hôm qua ngươi chắc chắn là không được thỏa mãn dục vọng đúng không!”
Tần Như Lương hít sâu một hơi, trên đường phố mà Thẩm Nguyệt dám nói như thế, khiến cho người qua đường đều ngoái lại nhìn.
Đúng thật, nhìn hắn ta kéo một người phụ nữ có thai đi trên đường như thế, rất là giống dáng vẻ đang thèm khát dục vọng.
Một giây sau, Thẩm Nguyệt liền cất giọng hô: “Đến xem đi, có người ngược đãi phụ nữ có thai này!”
Chương 82: Phu thê đánh nhau
Khi Tần Như Lương quay đầu lại thì gân xanh đã nổi đầy mặt, nhưng hắn ta vẫn phải buông Thẩm Nguyệt ra.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười xấu xa nói: "Để xem ai mất mặt hơn!"
Có một vài người qua đường dừng lại xem náo nhiệt nhưng khi không thấy Tần Như Lương bạo hành thì liền bỏ đi. Sau đó Tần Như Lương cũng không động vào Thẩm Nguyệt nữa.
Thế là Thẩm Nguyệt liền mang theo Ngọc Nghiên đi thẳng.
Tần Như Lương sốt ruột đi theo sau, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhân tình của cô chính là Liên Thanh Châu?"
"Hửm?"
Hai mắt Tần Như Lương rực lửa, hắn ta nói: “Cô và hắn đã tư thông với nhau từ lâu rồi đúng không?”, nói đoạn hắn ta lại cười gằn, chỉ hận không thể dùng hết tất cả những từ ngữ xấu xa nhất trên đời để miêu tả Thẩm Nguyệt: “Ta thật không ngờ khi cô còn là một kẻ ngốc thì đã phóng đãng thấp hèn đến như vậy! "
"Một mặt cô cầu xin hoàng thượng gả cho ta, mặt khác lại tư thông với nam nhân khác sau lưng ta, Thẩm Nguyệt cô đúng là một nữ nhân vừa mưu mô vừa bẩn thỉu không ai bằng!"
Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng, nàng nói: "Ngươi có biết trò hề trong miệng ngươi lúc này nghe đáng ghê tởm đến mức nào không? Ngươi không cần làm ra vẻ quan tâm đến chuyện đó trước mặt người khác".
Dứt lời, nàng liền quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
Tần Như Lương ở sau lưng vẫn nói: "Sao, cô dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao? Đã ôm cái bụng như vậy mà còn không biết kiềm chế, ngày đêm chạy tới nhà nhân tình! Nữ nhân dơ bẩn giống như cô chỉ sợ rằng người bình thường không thể thỏa mãn nổi, chỉ có quỷ mới biết đêm qua các người đã làm gì với nhau, nói không chừng còn vui vẻ đến mức chẳng để ý gì đến cái bụng của mình!"
Thẩm Nguyệt dừng lại.
Ngọc Nghiên tức giận đến mức định quay đầu lại quát nhưng Thẩm Nguyệt đã nắm lấy tay nàng ta nói: "Ta đã nói với ngươi thế nào, chó cắn ngươi chẳng lẽ ngươi sẽ cắn lại chó hay sao?"
Thẩm Nguyệt chậm rãi quay người lại, nhìn Tần Như Lương rồi chế nhạo nói: "Ngươi nói xem ta có quan tâm hay không? Chuyện quanh ta có bao nhiêu đàn ông cũng chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hồi tâm chuyển ý thích ngươi như trước sao? Ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm Nguyệt ta làm mất mặt phủ tướng quân? Kẻ như ngươi có tư cách gì mà phán xét Thẩm Nguyệt ta có bại hoại hay không?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Nếu như ngươi vội vàng muốn đổ tội tư thông cho thê tử của mình như vậy thì ta cũng không ngại hành xử đúng với tội lỗi mà ngươi gán cho ta!"
Những lời khó nghe mà Tần Như Lương vừa nói ra khá nhỏ, người trên phố không thể nghe thấy được rõ ràng.
Mọi người qua lại chỉ nghĩ rằng phu thê nhà này đang giận dỗi nhau mà thôi.
Nhưng hắn ta thật sự muốn làm bẽ mặt Thẩm Nguyệt, bản thân hắn ta không vui thì hắn ta cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Nguyệt được vui vẻ, chỉ cần có thể khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã một chút thì trong lòng của hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
Tuy nhiên, hắn không ngờ da của Thẩm Nguyệt dày như tường đồng vách sắt.
Thẩm Nguyệt tiếp tục ngẩng cao đầu bước đi trên phố, nàng vẫn đang mang mạng che mặt.
Không ngờ Tần Như Lương lại đột nhiên giơ tay kéo toạc mạng che mặt của nàng xuống khiến cho gương mặt có vết sẹo lớn bị người ngoài đường nhìn thấy.
Tần Như Lương tiếp tục châm chọc nói: “Nữ nhân xấu xí như cô dựa vào thứ gì để quyến rũ nam nhân khác?”, hắn ta khinh thường nhìn Thẩm Nguyệt, nhếch miệng cười nói tiếp: "Dựa vào thân thể này của cô sao?"
Đôi mắt Thẩm Nguyệt như sâu hơn, không có ánh sáng nào có thể xuyên qua được sự âm trầm trong ánh mắt của nàng.
Xung quanh có không ít người dừng lại xem náo nhiệt.
Thẩm Nguyệt đứng trước mặt Tần Như Lương, ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Một lúc lâu sau nàng đột nhiên giơ tay ra, một tay nắm lấy tóc sau vai của Tần Như Lương rồi kéo mạnh xuống.
Bàn tay nhỏ thon dài của nàng dùng lực cực mạnh, đến mức gân tay nổi hết cả lên. Nàng giống như đang nhổ cỏ, chỉ hận không thể nhổ hết tóc của Tần Như Lương xuống.
Hành động này vô cùng bất ngờ khiến cho Tần Như Lương không dự đoán được, hắn ta không ngờ nàng lại dám ra tay giữa đường, bây giờ nàng đã thành công nắm lấy đầu của hắn ta, hắn ta không thể không cúi đầu trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Buông tay ra!"
Thẩm Nguyệt giả điếc, khẽ hất cằm nhướng mày, thản nhiên nói với hắn ta: "Tần tướng quân, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết ta dựa vào cái gì để quyến rũ nam nhân".
Sau đó nàng lại siết chặt nắm tay, dùng hết sức bình sinh đấm vào một bên mặt của Tần Như Lương.
Một quyền của nàng đã đấm trúng mặt của Tần Như Lương khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Nàng phải dùng bao nhiêu lực mới có thể đấm một nam nhân cao lớn như Tần Như Lương phải lảo đảo đứng không vững.
Phụ nữ có thai đúng là không thể trêu vào.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ mang thai như Thẩm Nguyệt, nàng sẽ không lãng phí thời gian nói nhưng chuyện vô nghĩa, cần gì thì cứ nói chuyện bằng quyền cước là được!
Khóe miệng Tần Như Lương lập tức rách ra, chút máu đỏ sậm theo khóe miệng chảy xuống.
Hắn ta bị một quyền của Thẩm Nguyệt đấm đến mức đầu óc ông ông, hoa mắt chóng mặt.
Thẩm Nguyệt lắc lắc nắm tay, nhìn thấy nắm tay công chúa đỏ bừng, Ngọc Nghiên đau lòng nói: "Công chúa, người có đau không?"
Thẩm Nguyệt khẽ đẩy tay Ngọc Nghiên ra, nhìn thẳng Tần Như Lương nói: "Đứng một bên cho ta, cẩn thận một lúc sau ngươi sẽ bị thương".
Sau đó nàng lại tiến về phía trước, thừa dịp Tần Như Lương còn chưa tỉnh táo nàng đã thuận tay lấy một chiếc bình hoa bằng sứ trên quầy hàng bên cạnh đập thẳng lên đầu Tần Như Lương mà không hề chớp mắt.
Phiên chợ sáng vốn rất ồn ào náo nhiệt bây giờ lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Tất cả đều bởi vì đôi phu thê này đánh nhau ngoài đường.
Thẩm Nguyệt nói: "Tần Như Lương, nghe bà nói đây, cho dù bà đây mang tiếng xấu khắp thiên hạ thì chỉ cần ta không liên quan gì đến Tần Như Lương ngươi thì ta vẫn sạch sẽ hơn ngươi!"
Khi chiếc bình hoa giáng xuống thì Tần Như Lương đã đưa tay lên chống đỡ, những mảnh sứ vỡ tung tóe khắp đất, chính hắn ta cũng bị cắt trúng tay chảy máu.
“Thẩm Nguyệt, cô chán sống rồi sao?”, Tần Như Lương đưa tay sờ lên mặt, vô tình chạm vào mảnh sứ, sau đó lại liên tục phất tay phủi các mảnh sứ vỡ.
Hắn ta sắp nổi trận lôi đình.
"Chán sống? Để ta cho ngươi thấy thế nào mới là chán sống", gương mặt Thẩm Nguyệt không hề biến sắc, nàng hô lên: "Ngọc Nghiên, đến giúp ta!"
Ngọc Nghiên đỡ nàng tiến lại gần Tần Như Lương thêm mấy bước, trong lúc Tần Như Lương còn đang phủi đống lộn xộn trên người, nàng ta liền hơi ngả người ra sau rồi hung hăng giơ chân đá Tần Như Lương ngã xuống đất một lần nữa.
Tần Như Lương chưa bao giờ bị một nữ nhân nào làm nhục ngoài đường như thế này.
Tuy nhiên, ngay khi tình huống sắp vượt ra ngoài tầm kiểm soát thì Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đột nhiên đều giật mình sững sờ.
Chương 83: Ngươi đúng là yêu nàng ta sâu đậm
Bởi vì vừa rồi, ngay khi Thẩm Nguyệt dùng sức đạp vào Tần Như Lương khiến hắn ta ngã xuống đất, gần như đồng thời, một phi tiêu màu đen không biết bắn ra từ chỗ nào vẽ ra một đường cong sắc bén, thoáng chốc đã xoẹt ngang qua người Thẩm Nguyệt, vững vàng cắm vào tấm ván gỗ ở gian hàng sứ gần đó.
Mà tấm ván gỗ đó chính là nơi Tần Như Lương vừa đứng.
Nếu Thẩm Nguyệt không đá vào người hắn ta thì chắc chắn tên này đã bị phi tiêu đâm trúng.
Vốn dĩ là xem vợ chồng cãi nhau đánh nhau, đột nhiên nhìn thấy vũ khí hung hiểm này lao vào, người hóng chuyện xung quanh lập tức giải tán.
Những chuyện như có kẻ thù giết người này kia vẫn nên bớt hóng lại thì tốt hơn.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương không còn để tâm đến việc cãi cọ nữa.
Toàn thân Tần Như Lương căng chặt, chậm rãi đứng lên, hắn ta nín thở ngưng thần, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thẩm Nguyệt nhìn bốn phía, chỉ có thể phán đoán hướng bắn ra từ vị trí phi tiêu cắm trên tấm ván gỗ, nàng quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi cả, vì thế không khỏi lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, tên ất ơ nào ném thì lần sau nhớ ném chuẩn một chút nhé? Đừng gây tai họa cho người vô tội là ta chứ”.
Rõ ràng người kia muốn phóng phi tiêu về phía Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt tức giận không thôi, suýt nữa là nàng đã bị thương một cách oan uổng rồi.
Sau đó lại là hồi tiếc nuối, nàng chán nản nói: “Đúng là không nên tung cú đá lúc nãy!”, nàng liếc nhìn Tần Như Lương đang trong bộ dạng nhếch nhác. Nếu nàng không đạp vào người hắn ta thì có lẽ Tần Như Lương đã bị phi tiêu ghim trúng rồi.
Tần Như Lương lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, đi đến trước tấm ván gỗ rồi giơ tay lên, muốn gỡ phi tiêu đó xuống.
Thẩm Nguyệt giễu cợt: “Đừng để xảy ra chuyện không bị phi tiêu bắn trúng mà lại bỏ mình vì độc trên phi tiêu đấy. Vậy thì đại tướng quân chắc chắn sẽ trở thành tướng quân chết hèn mạt nhất của Đại Sở”.
Tần Như Lương mặt mày tối sầm.
Tần Như Lương đi đến gần rồi mới nhận ra trên thân phi tiêu có độc, nếu là bình thường thì may ra, nhưng bây giờ trên tay hắn ta có vết thương, bất cẩn một chút là sẽ đụng vào chất độc trên đó rồi dẫn đến phát độc.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên đem khăn tay đến, cẩn thận bọc lấy phi tiêu rồi rút ra, nàng không định đưa cho Tần Như Lương, tự mình cất đi: “Đi thôi, đem về nhà nghiên cứu”.
Thứ đồ này rất tinh xảo mà lại khá nặng, sau khi xử lý sạch sẽ chất độc cực mạnh trên đó, nàng vẫn có thể dùng nó phòng thân.
Thẩm Nguyệt đi đến phía trước, lạnh nhạt nói: “Còn muốn đánh nhau nữa không? Ngươi nhớ cho kỹ, lúc nãy ta đã cứu ngươi một mạng, đây là chất cực độc, nếu không có ta, ngươi đã bị phát độc chết ngay tại chỗ rồi”.
Tần Như Lương nói: “Cô nghĩ như thế là có thể xóa bỏ được hết mọi chuyện mình đã làm sao? Thẩm Nguyệt, rồi sẽ có một ngày, cô phải cầu xin tha thứ trên tay ta”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Nếu biết có người ném phi tiêu vào ngươi thì ta đã không đá rồi. Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian thì bắt tận giường, giống như lần trước ta bắt gặp Tần Như Lương ngươi đang mây mưa với Hương Phiến trong đình vậy!”
Tần Như Lương biến sắc.
Thẩm Nguyệt cười ẩn ý nói: “Chẳng qua ta không hô lớn gọi nhỏ như ngươi, bằng không người trong cả cái phủ này đều sẽ vây lại xem cảnh giường chiếu của hai ngươi cho coi, dù sao cũng không liên quan đến ta, ta sẽ xem đó như một màn uyên ương nghịch nước thôi”.
Tần Như Lương không ngờ người phụ nữ khó ưa này đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt vẫn khá bình tĩnh: “Tần Như Lương ngươi nói móc ta, vậy thì ngươi tốt ở chỗ nào? Ngươi còn chưa tận mắt nhìn thấy ta và Liên Thanh Châu quần áo xộc xệch, ngủ trên cùng một chiếc giường mà, đúng không nào?”
Nàng cười giễu cợt, lại nói: “Khoe khoang tình cảm sâu đậm với Mi Vũ, tình cảm của ngươi đúng là sâu đậm quá đó!”, trong mắt nàng hiện lên vẻ lạnh nhạt với hắn ta.
“Trước giờ, không phải ngươi đều rất biết kiềm chế bản thân sao? Bây giờ ta không quấy rầy thế giới hai người của ngươi và Liễu Mi Vũ nữa thì ngươi lại làm phiền đến ta. Chẳng phải đã nói là ai làm việc người đấy, không liên quan đến nhau à, Tần tướng quân nói lời mà không giữ lời?”
Nàng cong môi: “Bây giờ ta không làm hại đến Liễu Mi Vũ, nhưng người làm Liễu Mi Vũ tổn thương nhất lại là ngươi đó. Tần tướng quân, ngươi yêu nàng ta quá cơ!”
Ngay cả Ngọc Nghiên cũng bĩu môi khinh miệt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Yêu như thế có khác gì sớm ba chiều bốn đâu, cũng may không trao tình yêu cho công chúa, dù cho trao thì công chúa cũng chẳng thèm!”
Tần Như Lương không nói được một câu phản bác.
Hắn ta hoàn hồn, hắn ta yêu Liễu Mi Vũ như thế, trước đây chỉ cần Thẩm Nguyệt không đi khắp nơi châm chọc Mi Vũ thì hắn ta đã cảm thấy an tâm rồi, dù sao hắn ta cũng sẽ không thèm liếc Thẩm Nguyệt cái nào.
Nhưng bây giờ mình đang làm cái gì thế này! Hắn ta lại muốn xen vào cuộc sống của Thẩm Nguyệt.
Khi bước vào cánh cổng phủ tướng quân, Thẩm Nguyệt cũng không thèm quay đầu lại: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám nói một đằng làm một nẻo, xen vào chuyện của ta thì ta đây đành phải trêu chọc Liễu Mi Vũ thôi. Dù sao trong phủ tướng quân có thêm chút thú vui thì mới không quá nhàm chán. Nếu ngươi không chịu được thì nên chuẩn bị đơn hòa ly sớm đi”.
Tần Như Lương sững sờ.
Thẩm Nguyệt không còn tình nghĩa lưu luyến gì với hắn ta nữa, có lẽ lúc này nàng chỉ ước gì sớm hòa ly với mình, sau đó đi tìm tình lang.
Nhưng còn hắn ta thì sao? Trong lúc công chúa mang thai, hắn ta lại hòa ly với công chúa, chẳng những bôi bác thể diện hoàng gia mà còn sẽ bị người trong thiên hạ gọi là kẻ vô tình bạc nghĩa.
Nếu là trước đây, có thể hắn ta sẽ đồng ý không do dự, nhưng bây giờ thì đừng có mơ!
Thẩm Nguyệt đã khiến phủ tướng quân thành như vậy, nàng đã khiến Tần Như Lương này sống không thoải mái, vậy hắn ta cũng sẽ không thả nàng được tự do, như thế sẽ khiến nàng sống vừa đau khổ vừa không được an nhàn.
Tần Như Lương không phải không để tâm đến Liễu Mi Vũ, dù Liễu Mi Vũ có hại chết con của mình, hắn ta cũng có thể cố hết sức kiên nhẫn và bao dung, hắn ta cần thời gian để hòa hoãn và bình tâm lại.
Liễu Mi Vũ lại ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt trong Phù Dung Uyển, chỉ mấy hôm ngắn ngủi mà nàng ta đã trở nên hốc hác, biến thành một bộ dạng khác.
Nhưng Tần Như Lương cũng không đến gặp nàng ta.
Tần Như Lương kiềm chế bản thân không đến Phù Dung Uyển, ban ngày ra ngoài làm việc rồi, lúc buồn bực thì đến Hương Tuyết Uyển của Hương Phiến.
Khi Tần Như Lương đến Hương Tuyết Uyển thì thấy nàng ta đã hồi phục khá tốt, sau đêm hắn ta đến Hương Tuyết Uyển xem múa, tin Hương Phiến trở thành người được sủng ái nhất phủ tướng quân không ai là không biết.
Chương 84: Tần cẩu
Khi Hương Phiến tới Trì Xuân Uyển lần nữa thì đã không còn giống khi xưa. Nàng ta muốn xin Thẩm Nguyệt loại hương cao kia, nhưng vì tạm thời không có sẵn tiền nên cầm theo một chiếc châm vàng nặng trịch để trao đổi.
Thẩm Nguyệt rất vui vẻ khi thấy thứ này, bảo Ngọc Nghiên thu nhận châm vàng rồi đưa một hộp hương cao cho nàng ta.
Hiện giờ là thời cơ tốt nhất của Hương Phiến, nàng ta phải nhân lúc Tần Như Lương chưa quay về sủng hạnh Liễu Mi Vũ mà dùng hết khả năng để bá chiếm cơ thể và tâm trí của hắn ta.
Hiệu quả trị sẹo của thứ hương cao này rất rõ rệt, nhưng đã qua một tháng rồi, tuy trên mặt Hương Phiến không còn sẹo, nhưng vẫn sót lại vết hồng mờ mờ chưa thể tan hết.
Dường như nguyên nhân nằm ở vài vị thuốc còn thiếu mà Thẩm Nguyệt không ngửi ra được.
Thế nhưng bình thường Hương Phiến thích trang điểm, dùng son phấn che đậy vệt hồng trên mặt, cũng không thể phát hiện ra.
Có điều, nàng ta không ngờ rằng lần nào Tần Như Lương cũng yêu cầu nàng ta rửa sạch phấn son trên mặt, khiến vết hồng hoàn toàn lộ ra ngoài.
Thỉnh thoảng Tần Như Lương nửa đêm tới Hương Tuyết Uyển, chống cằm nhìn Hương Phiến nhảy múa, hắn ta sẽ ngơ ngẩn, sau đó lại ảo não.
Dường như hắn ta đang thông qua Hương Phiến mà nhìn thấy hình bóng nữ nhân khác, nữ nhân này lại còn là người hắn ta chán ghét đến mức chỉ cần nghĩ nhiều hơn
Tại sao Tần Như Lương nhìn thấy điệu múa kiều diễm này nhưng thứ hiện ra trong đầu hắn ta nhiều nhất lại là dáng vẻ hoạt bát sinh động của Thẩm Nguyệt, khi nàng vẽ một gương mặt đang cười lên bụng và nhảy múa dưới tán cây ở Trì Xuân Uyển?
Ánh nắng giữa những tán lá rơi xuống khuôn mặt cũng không thắng nổi hào quang và nét cười trong mắt nàng.
Từng cử động của nàng rực rỡ mà kiêu ngạo, tràn ngập tự tin và mị lực.
Tần Như Lương nhìn mãi nhìn mãi, bất giác thấy hình bóng của Hương Phiến trước mặt và Thẩm Nguyệt dần trùng khớp với nhau.
Ánh mắt Tần Như Lương trầm xuống, dưới ánh nến lập lờ, hắn ta đột ngột thò tay túm lấy cổ tay Hương Phiến, kéo nàng ta vào lòng.
Trong phòng thoang thoảng hương thơm, nữ nhân trong lòng mềm mại như không xương, hắn ta không thể kiềm chế được.
Khi Tần Như Lương “tiến” vào, bàn tay hắn ta vuốt ve vệt hồng trên mặt Hương Phiến, hơi thở phả vào gương mặt thoáng nhăn lại của nàng ta, bật ra một câu không đầu không cuối: “Gương mặt của ngươi là do ai chữa khỏi?”
Hương Phiến túm lấy nệm giường bên dưới, móng tay cũng sắp gãy lìa ra, cố nén đau: “Là thiếp thân mua dược cao về chữa khỏi…”
“Dược cao mua ở đâu?”
“Ở quầy thuốc…”
Tần Như Lương ngừng lại, chăm chú nhìn Hương Phiến: “Sau này không được dùng cao nữa, ngươi cứ như thế này thôi, hiểu chưa?”
Hương Phiến rầu rĩ, suy nghĩ trôi nhanh đến mức nàng ta cũng không nắm bắt được. Nàng ta không thể kiềm hãm được khoái cảm của cơ thể, vội vàng đong đưa vòng eo hùa theo: “Biết rồi, thiếp thân biết rồi…”
Đêm đó, trướng màn lay động, phiêu diêu vô tận.
Tới bước cuối cùng, Tần Như Lương ấn chặt vai của Hương Phiến, đột ngột đâm rút mãnh liệt, điên cuồng đè ép cơ thể nàng ta, ánh mắt nhìn nàng ta yêu hận đan xen, hàm răng cắn chặt.
Liễu Mi Vũ nghe nói Tần Như Lương thường xuyên qua đêm ở chỗ Hương Phiến, mà hắn ta cũng không tới thăm mình nữa, không khỏi hận nàng ta thấu xương.
Nhưng truy xét tới cùng, người nàng ta hận nhất vẫn là Thẩm Nguyệt!
Nếu không nhờ một tay Thẩm Nguyệt lên kế hoạch, chỉ dựa vào gương mặt xấu xí của Hương Phiến, nàng ta không thể có cơ hội tiếp cận Tần Như Lương!
Liễu Mi Vũ ngày ngày ngóng trông Tần Như Lương, thế mà nghe nói Tần Như Lương đêm hôm trước mới tới chỗ Hương Phiến, ngày hôm sau đã qua với Thẩm Nguyệt.
Hương Lăng nói: “Hay là phu nhân tỏ ra hối lỗi với tướng quân đi ạ, tướng quân yêu phu nhân như thế, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý. Chưa biết chừng tướng quân đang đợi phu nhân lên tiếng trước đó”.
Liễu Mi Vũ đáp: “Ta không làm gì sai, là con tiện nhân Hương Phiến đó quyến rũ tướng quân trước! Nếu có sai…”, đôi môi nàng ta run run: “Cũng là tướng quân sai trước…”
Khi Tần Như Lương tới Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt đang nghỉ ngơi trong viện tử. Bên cạnh nàng đặt ít nho đã rửa sạch, giơ tay ra là có thể ngắt được.
Nàng sống những ngày tháng nhàn rỗi, gấu váy rũ xuống ghế dài, khẽ bay phất phơ, trong tay nàng nghịch mảnh phi tiêu mới kiếm được từ mấy ngày trước, miệng thỉnh thoảng còn nhếch lên thành nụ cười.
Ngón tay nàng vừa trắng nõn vừa thon dài, lại vô cùng linh hoạt, đầu ngón tay đảo quanh khiến phi tiêu bén nhọn bỗng chốc trở thành món đồ chơi trong tay nàng.
Tần Như Lương nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng một lúc lâu.
Trước kia hắn ta chưa từng cảm thấy bàn tay này dễ nhìn như vậy.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt và bàn tay của Liễu Mi Vũ mà hắn từng thấy không giống nhau. Liễu Mi Vũ mềm yếu, còn tay của nàng trông rất có lực, thanh thoát và trôi chảy, đường cong khi gập ngón tay rất đẹp.
Ngọc Nghiên bưng ô mai mà nàng thích ăn tới, tỏ ra rất lo lắng, định lấy phi tiêu của Thẩm Nguyệt đi nhưng lại không dám: “Công chúa, người đã chơi suốt một canh giờ rồi, không thấy mỏi tay sao? Mau nghỉ đi đã, thứ nguy hiểm thế này cứ giao cho nô tì thì tốt hơn”.
Một đầu của phi tiêu này rất sắc, chỉ một chút lơ là không chú ý sẽ tự cứa đứt lòng bàn tay. Chất độc trên đó đã bị Thẩm Nguyệt rửa sạch, nàng cảm thấy nghịch thanh phi tiêu này vô cùng đã tay.
Thẩm Nguyệt cảm thán: “Chậc, quả nhiên thứ gì càng nguy hiểm thì càng đẹp đẽ, chất liệu càng tốt!”, nàng chăm chú quan sát phi tiêu đen tuyền và tinh tế trên tay rồi bổ sung: “Chỉ không biết cầm thứ này đâm Tần Như Lương thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ”.
Nàng tỏ ra ham thích, muốn thử.
Nàng vừa dứt lời thì giọng nói âm u nặng nề của Tần Như Lương đã vang lên ở cửa viện: “Chi bằng ngươi cứ thử xem”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, đôi lông mày nhướn rất cao thoáng nhíu lại rồi bật cười: “Ôi, Tần cẩu đấy ư”.
Tần Như Lương hỏi: “Ngươi thích tìm đường chết à?”
Ngọc Nghiên đỡ Thẩm Nguyệt ngồi dậy, nàng đảo mắt nhìn khắp nơi rồi nói: “Đúng thế, nhưng ta cũng không biết tìm ở đâu, hay là ngươi đi trước dẫn đường cho ta nhé”.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, nô tì đỡ người về phòng nghỉ ngơi”.
Thẩm Nguyệt không định để ý tới Tần Như Lương, nói xong quay người định về phòng.
“Đứng lại!”, nàng vừa quay đầu, Tần Như Lương đã xòe tay ra: “Đưa đây”.
“Ngươi muốn gì?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Tần Như Lương nheo mắt, biết nàng cố tình hỏi vậy, ánh mắt lạnh lùng: “Phi tiêu”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi cười, cúi đầu nhìn phi tiêu trong tay: “Ngươi muốn là ta phải cho à?”
Hắn ta cố tình tới đây để đòi phi tiêu. Tuy rằng không biết kẻ nào bắn ra, nhưng mục đích là muốn lấy mạng hắn ta. Không bắt được hung thủ, hắn ta phải quan sát hung khí kỹ càng, chưa biết chừng sẽ điều tra được nguồn gốc của nó.
Chương 85: Hạc giấy
Tần Như Lương trợn mắt: “Cô giữ lại thứ này làm gì?”
“Chuyên trị đám gà và chó ngông nghênh”.
Lửa giận của Tần Như Lương lại tăng lên vùn vụt: “Khi ta còn nhẹ nhàng khuyên bảo, chớ có không biết điều! Ép ta phải động tay phải không!”
Thẩm Nguyệt thong dong hỏi: “Ngươi đưa ra một lý do thuyết phục để ta không giao nó cho ngươi không được?”
“Đây là manh mối để truy tìm hung thủ”.
Thẩm Nguyệt bật cười, tiện tay cuốn lấy lọn tóc dính bên môi và nói: “Liên quan gì đến ta? Hung thủ có tới để giết ta đâu? À, lần sau hung thủ còn tới, chưa biết chừng ta còn phải mời kẻ đó ăn bữa cơm, bởi vì hắn làm quá tốt đó!”
“Thẩm Nguyệt, cô mong ta chết đến thế à?”, ánh mắt Tần Như Lương tối đi.
Thẩm Nguyệt phe phẩy tà váy, nheo mắt nói: “Sao có thể chứ, nếu ta mong ngươi chết đi là ngươi có thể chết ngay được, làm sao ngươi còn đứng đây nói chuyện với ta?”, nàng tỏ ra bỡn cợt: “Lý do này không thuyết phục nổi ta, ngươi còn gì khác không?”
“Phi tiêu này được dùng để giết ta, cô cảm thấy ta có nên xem xét nó không?”
“Hả, trên này khắc tên ngươi à? Ngươi đừng nói rằng đây lại là đồ trong phủ tướng quân của ngươi nhé?”
Thẩm Nguyệt bồi thêm: “Khi ấy mảnh phi tiêu này được cắm trên tấm gỗ, ai lấy nó trước thì nó thuộc về người đó. Khi ấy ngươi sợ chết nên không cầm, ta tự cầm về làm sạch, ngươi lại muốn đòi? Tần tướng quân, sao ngươi cứ mãi chỉ trích người khác làm ngươi mất mặt chứ, bản thân ngươi có cần thể diện đâu!”
Tần Như Lương nghiến răng, tại sao hắn ta lại có ý định trao đổi tử tế với nữ nhân này? Đúng là phí nước bọt!
Thấy Tần Như Lương định xông tới ra tay giật lấy, Thẩm Nguyệt bình tĩnh giao phi tiêu cho Ngọc Nghiên và dặn dò nàng ta: “Cầm vào bên trong, ném xuống cái bô dưới chân giường ta. Nếu tướng quân muốn đi moi bồn tiểu thì đưa cho tướng quân moi”.
Tần Như Lương tức đến xanh cả mặt: “Thẩm Nguyệt!”
Thẩm Nguyệt gảy gảy lỗ tai, cười tươi hớn hở: “Muốn hả?”, nàng giơ một ngón tay lên: “Một ngàn lượng, ta sẽ bán nó cho ngươi”.
Tần Như Lương tức quá bật cười: “Cô đúng là sư tử ngoạm! Muốn tiền đúng không, ta đã chi cho cô rồi”.
Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt: “Lúc nào cơ?”
“Không phải nói phu thê sở hữu chung tài sản sao, của cô là của ta. Ngay ban nãy ta đã vô hình chi cho cô một ngàn lượng rồi, bây giờ lại quay về kho của ta”.
Đầu óc Tần Như Lương cũng khá lắm, nhưng quá vô liêm sỉ.
Để đối phó với loại người này, ngươi không thể đọ liêm sỉ với hắn ta, chỉ có thể đọ xem ai vô liêm sỉ hơn.
Thẩm Nguyệt nói: “Nực cười ghê, ta từng nói của ngươi là của ta, nhưng ta từng nói của ta là của ngươi bao giờ? Của ta vẫn là của ta!”
Tần Như Lương hết cách, hắn ta không cãi nổi nàng, nhưng động tác lại chậm mất một bước.
Khi ấy hắn ta thấy Ngọc Nghiên cẩn thận xách một cái bô ra, ném phi tiêu vào trong ngay trước mặt Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt bóp mũi phẩy phẩy tay cho bớt mùi: “Ngọc Nghiên, tặng bô cho tướng quân”.
Tần Như Lương lùi về sau một bước, nghiến răng nghiến lợi rặn ra một chữ: “Cút!”, sau đó hắn ta quay người, giận dữ phất tay áo sải bước bỏ đi.
Hắn ta vừa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười sằng sặc không biết thu liễm của Thẩm Nguyệt, giòn giã và sảng khoái, vô cùng dễ nghe.
Nếu không phải vì bụng của nàng đã to lắm rồi, Tần Như Lương gần như sẽ tưởng tượng đến cảnh nàng vừa vỗ vào cửa vừa ôm bụng cười đến khua chân múa tay.
Nữ nhân này!
Tần Như Lương giận thì giận, nhưng hắn ta cũng không có cách nào.
Hắn ta đường đường một tướng quân, chẳng lẽ phải đi moi bô của nữ nhân?
Thế mà Tần Như Lương đi rồi, Ngọc Nghiên lật úp cái bô, đổ phi tiêu ra ngoài. Bên trong sạch sẽ khô ráo, chẳng có gì hết.
Đây là cái bô vẫn luôn dự trữ sẵn trong phòng Thẩm Nguyệt, nhưng nàng không có thói quen thức dậy đi tiểu đêm nên chưa từng dùng tới.
Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, dựa người vào cửa cười đến mức ưỡn bụng lên trời. Ngọc Nghiên ở bên cạnh dìu nàng cũng phải cười theo, đứa trẻ ở trong bụng dường như cũng vui lây, thỉnh thoảng còn đạp vài cái.
Hôm đó, khi Hương Lăng tới phòng bếp lấy thuốc bổ cho Liễu Mi Vũ, vừa vặn ngang qua tiền viện, trông thấy một người ngó nghiêng ở phủ tướng quân, bị người canh cửa ngăn lại, định đuổi ra ngoài.
Người đó nói: “Tiểu nhân chỉ là người đưa tin, quan nhân dặn dò phong thư này nhất định phải đưa tới tay phu nhân”.
Kẻ này không thể giao thư cho lính gác để lính gác chuyển hộ, nhưng một người không rõ lai lịch, lính gác làm sao có thể cho hắn gặp phu nhân trong phủ.
Hương Lăng nghe thấy hai chữ “phu nhân” mà dừng chân, bước tới hỏi: “Bức thư này ngươi muốn giao cho vị phu nhân nào?”
Người đưa thư đáp: “Là Liễu phu nhân”.
Hương Lăng lập tức nói: “Ta là nha hoàn bên cạnh phu nhân, ngươi đưa thư cho ta, ta đem về trình cho phu nhân”.
Ngươi đưa thư thấy giao cho nha hoàn cũng đáng tin hơn giao cho lính gác cổng, miễn cưỡng đồng ý.
Hương Lăng đem thư về Phù Dung Uyển, nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, có thư của người”.
Liễu Mi Vũ tâm trạng ủ dột, nhất thời không nhớ ra trong kinh còn có ai viết thư cho mình, tiện tay nhận lấy rồi mở ra, sau đó lập tức biến sắc.
Trong phong thư chỉ có một con hạc giấy được gấp rất tinh tế, Liễu Mi Vũ cầm trong tay mà run rẩy. Nàng ta mở to mắt như không thể tin nổi, nước mắt bỗng chốc trào ra.
Hương Lăng ở bên cạnh im lặng, không dám nói nhiều.
Liễu Mi Vũ vội vàng mở con hạc giấy ra, bên trên chỉ để lại tên của một quán trà trong kinh, ngoài ra chẳng có gì nữa.
Quán trà kia là quán trà lâu đời trong kinh thành, Liễu Mi Vũ quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa. Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ta ở trong phòng khóc nức nở.
Hương Lăng khuyên can: “Phu nhân, chớ khóc mà hại sức khỏe”.
Hương Lăng không nhìn ra được huyền cơ trong thư, nhưng thấy Liễu Mi Vũ ảnh hưởng lớn như thế, chắc hẳn ý nghĩa không tầm thường.
Liễu Mi Vũ lau nước mắt: “Hương Lăng, bức thư ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói với người khác dù chỉ nửa lời”.
“Nô tì biết rồi ạ”.
“Bây giờ tướng quân có ở nhà không?”, Liễu Mi Vũ hỏi.